1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 190: giả giả


      Ngũ Hải sờ sờ lỗ mũi lặng lẽ chui ra ngoài, thấy thế nào cũng cảm thấy mình chướng mắt. Ngày hôm nay nha đầu Thường Hy này là dám làm bất cứ chuyện gì, ngờ lại còn hành động đại nghịch như vậy, cũng may Tam hoàng tử chịu che giấu cho nàng nếu tệ hết biết rồi. Cái này nếu truyền đến tai Hoàng thượng cũng truy ra tội bất kính, lưng của Hoàng tử há có thể để cho người khác tùy tiện đạp phải?


      Thường Hy vừa quay đầu nhìn liền sợ tới mức cơ hồ muốn nhảy dựng lên, chẳng qua là chân quá mức nhũn, thể động đậy được, chỉ có thể đưa tay chỉ vào mặt Tiêu Vân Trác : “... Làm sao tỉnh? đúng, đúng, phải là còn hôn mê sao? Thế nào nhanh như vậy tỉnh rồi?”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác được tốt lắm, còn có chút tái nhợt, mới vừa rồi dùng lực nâng Thường Hy, kết quả chẳng những đem nàng kéo lên mà mình cũng ngã theo xuống mặt đất, thở dốc hơi, lúc này mới hỏi: “ còn tốt đó chứ?”


      Thường Hy chu mỏ, mang theo uất ức : “ tốt, tay cũng run, chân cũng run, thân thể như nhũn ra!”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy thấp giọng nở nụ cười: “Vậy sao còn dám làm?”


      Thân thể Thường Hy dựa sát vào bên người Tiêu Vân Trác, còn có thể ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt truyền đến từ người . Nàng vừa mới buông lỏng lại phát giác ra chuyện, bây giờ muốn cử động là vô cùng khó khăn, cho nên đem luôn Tiêu Vân Trác làm đệm dựa bên cạnh.


      Nghe được lời của , Thường Hy cắn răng : “Tôi chính là chưa bao giờ chịu thua thiệt. Bọn họ muốn khi dễ tôi, tôi nhất định phải trả thù, huống chi chuyện trúng độc khó có thể liên quan đến bọn họ. Chu tổng quản cung nữ hạ độc uống thuốc tự vẫn, cho nên về sau muốn tìm hung thủ đứng sau màn chỉ sợ là vô cùng khó khăn, cho nên có cơ hội liền lập tức xả giận trước, tránh cho mình bị tức đến nội thương!”


      Tiêu Vân Trác im lặng, trái tim xẹt qua tia ấm áp. lâu rồi có người vì bị thiệt thòi là tức giận. mình ở trong thâm cung này sớm quen cảnh độc, quen chuyện gì đều do chính mình gánh vác, chính mình chịu đựng, chính mình tự giải quyết, ai ra tay giúp đỡ cả.


      Có lẽ bởi vì quá quen với cảnh độc cho nên thời điểm đối mặt với Thường Hy vì mà phấn đấu quên mình, mới có thể nhìn nàng mà chớp mắt. ra cảm giác được người khác bảo vệ là hạnh phúc như vậy!


      Có lẽ trong lúc lơ đãng mà bị luân hãm vào cũng chính là bởì Thường Hy có thể dễ dàng để cho cảm nhận được ấm áp, cho biết độc, ít nhất là tại độc, bên cạnh ít nhất còn có nàng có thể vì cao hứng mà cao hứng, tức giận mà tức giận, bởi vì bị ám hại mà làm ra chuyện tình to gan như vậy, làm cho bớt được phần nào tức giận. sai, là bới tức giận, bởi vì Thường Hy nàng cũng có cách nào bắt được đám người phía sau màn, biết hung thủ là trong số bọn họ nhưng lại có biện pháp, cho nên chỉ có thể làm thế để cho hả giận.


      ra trong lúc vô tình, Thường Hy trở thành phần thể thiếu trong sinh mệnh của . ra trong lúc vô tình, lại đặt nàng vào trong lòng. vẫn cho rằng mình chẳng qua chỉ thích nàng mà thôi, nhng bây giờ đột nhiên phát , nguyên lai đối với nàng so với thích hơn nhiều lắm!


      Đôi tay nhàng ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Thường Hy, đầu tựa lên bả vai của nàng, muốn chuyện lại cảm thấy cả người Thường Hy bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, khóe miệng nhịn được mà nổi lên nụ cười thản nhiên.


      Thường Hy cảm thấy mình kỳ quái a, cả người đều thấy nóng nóng, cái tay đáng chết kia đặt ở chỗ nào a, còn có đầu của tại sao lại đặt lên vai của nàng? Bất an giật giật, Thường Hy cố gắng chuyển động thân thể lại phát ra có khả năng. Nếu phải là chân nàng nhũn ra đứng nổi, nàng nhất định giơ chân đá !


      “Cái đó... Cái đó... phải thái y phải mất ngày mới tỉnh lại sao? Thế nào nhanh như vậy tỉnh lại rồi hả? Chẳng lẽ thái y gạt người?” Thường Hy thoát được khỏi chỉ đành phải mở miệng chuyện, đánh vỡ bầu khí quỷ dị này, cảm thấy được tự nhiên nha!


      Tiêu Vân Trác nghe nàng hỏi cái này, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi, hướng về phía Thường Hy, : “Lá gan lớn, cư nhiên đem bản Thái tử nhét xuống gầm giường! Chẳng lẽ làm cái này là muốn trả thù ta hay sao?” Thanh mang theo mấy phần tức giận nhưng là mặt lại có nửa điểm giận dữ.


      Thường Hy đưa lưng về phía Tiêu Vân Trác tự nhiên thấy được thái độ của , cho là giận , nhất thời sắc mặt biến hóa. Đúng vậy a, nàng quả là quá lớn mật rồi! Chẳng qua là còn cách nào khác. Lấy tính cách của Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật nhất định là nghĩ hết biện pháp để xông vào bên trong xem chút, nếu lúc đó phát ra Tiêu Vân Trác quả nằm giường mới hỏng bét! Lại cứ phòng ngủ này sát với bên ngoài, cửa sổ lại quá , muốn đem Tiêu Vân Trác từ trong cửa sổ chui ra đừng bảo là chỉ dễ dàng, chỉ sợ động tĩnh quá lớn lại kinh động đến đám người bên ngoài, ngược lại khéo quá hóa vụng!


      Thường Hy cắn răng cái liền phân phó Triêu Hà mang người bò từ ngoài cửa sổ vào đem Tiêu Vân Trác nhét xuống dưới giường, sau đó lại đem chăn màn chỉnh cho ngay ngắn trở lại, còn đem vải lụa dày kéo che nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh chân giường, bởi vì bọn họ nghĩ tới có người dám can đảm đem Thái tử gia nhét xuống dưới gầm giường.


      Dĩ nhiên Thường Hy cho là Tiêu Vân Trác còn chưa có tỉnh lại, tự nhiên biết đến chuyện nàng đem nhét xuống đáy giường. Đợi đến khi đám người kia vừa nàng lại lặng lẽ đem trở lại giường, thần biết quỷ hay. Bọn Triêu Hà chắc chắn ra ngoài rồi, cho nên Tiêu Vân Trác dĩ nhiên biết được. Nhưng là... Nhưng là Thường Hy nghĩ tới Tiêu Vân Trác cư nhiên tỉnh lại.


      ra Tiêu Vân Trác cũng đúng, Thường Hy có chút hả hê, ai bảo thường ngày hay khi dễ nàng, cho nên đem nhét xuống gầm giường đúng là cách khiến nàng trút giận, ngàn tính vạn tính lại nghĩ tới Tiêu Vân Trác tỉnh lại trước. Tên thái y chết tiệt kia, đây phải là bịp bợm sao?


      Xong đời rồi, cái tên quỷ hẹp hòi này chỉ sợ nhớ kỹ nàng. Lúc này Thường Hy cũng còn nhớ đến chuyện chân bị nhũn ra nữa, dùng sức đẩy cánh tay Tiêu Vân Trác vòng eo của mình, cố gắng đứng lên. Chỉ là có nghĩ tới nàng lui về phía sau chút lập tức lại đụng phải cái trán của Tiêu Vân Trác, đau đến nỗi xuýt xoa cái ót, nhanh chóng nhảy ra ngoài xa, miệng còn : “Thái tử gia tỉnh lại nhất định đói bụng lắm, nô tỳ chuẩn bị đồ ăn cho ngài!”


      xong Thường Hy liền chạy trối chết, đời này còn chưa có chật vật qua như vậy, trong lỗ tai còn nghe được thanh cười vui vẻ của Tiêu Vân Trác, là muốn tức chết nàng. Thường Hy lập tức xông ra ngoài nhưng lại ngờ đụng trúng phải Mạnh Điệp Vũ cầm trong tay hộp đựng thức ăn tới. Hai người nhất thời cùng té mặt đất, hộp canh nóng kia cứ vậy mà hướng đầu Thường Hy đập xuống!


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 191:


      Thường Hy vừa thấy nhất thời thất sắc, vật này nếu như nện xuống mặt của nàng coi như xong đời, nàng thích diện mạo xinh đẹp của mình, cũng muốn biến thành xấu xí. chút nghĩ ngợi, Thường Hy theo bản năng liền lăn sang bên tránh né nhưng vạt áo của nàng lại bị Mạnh Điệp Vũ chặt chẽ giữ lại.


      Nữ nhân đáng chết này là biết lợi dụng cơ hội. Thường Hy biết hai người va chạm vào nhau đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, nhưng là sau đó Mạnh Điệp Vũ lại ra sức kéo lấy vạt áo muốn hủy dung nàng, đây chứng tỏ nữ nhân này quả thực là đủ ác độc, phản ứng đủ nhạy bén, thậm chí Thường Hy còn kịp trông thấy khóe miệng nàng ta lóe lên mạt cười châm biếm.


      Móa, đừng cho là ta dễ bị bắt nạt! chậm nhưng xảy ra nhanh, mắt thấy hộp đựng thức ăn nhanh chóng nện xuống, Thường Hy nâng cái chân rảnh rỗi hung hăng đạp cho Mạnh Điệp Vũ cái. Chỉ nghe thấy Mạnh Điệp Vũ kêu to tiếng, cả người co rúm lại, Thường Hy mượn cơ hội lăn , mới vừa trở mình che mặt liền nghe được thanh bén nhọn của đồ sứ rơi vỡ.


      Phen động tĩnh này nhất thời khiến mọi người chú ý. Triêu Hà cùng Vãn Thu ở trong phòng trà nước chạy ra. Nha hoàn Băng Lam sau Mạnh Điệp Vũ thấy vậy kêu hét ầm lên, Ngũ Hải nghe được thanh cũng vội vàng từ trong thiên điện chạy tới.


      Trong nháy mắt, nơi hai người vừa ngã xuống bị vây quanh vòng trong vòng ngoài. Hai người này là biểu muội của Thái tử gia, là Ngu Thượng nghi mà Thái tử gia coi trọng nhất, cho nên tất cả đều ba chân bốn cẳng lập tức tiến lên đỡ người, cứ như vậy mà chen chúc thành đoàn.


      Vãn Thu cư nhiên bị người ta ép ra ngoài, vội đến nỗi nàng muốn nghiến răng đánh người, bởi vì nàng thấy được Thường Hy bị thương, cùi chỏ cũng chảy ra chút máu.


      Ngũ Hải ở bên hô: “Tất cả mau tránh ra! Tất cả mau tránh ra!”


      Nhưng là thanh bên phía Mạnh Điệp Vũ quá lớn, mấy lời của Ngũ Hải đúng là có ai nghe được, lúc này lại nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ mãnh liệt truyền đến đem toàn bộ thanh của tất cả mọi người ép xuống. Ai cũng bị thanh này làm cho chấn động, tự giác ngậm miệng, lặng lẽ tản ra.


      trường lập tức an tĩnh lại, chỉ thấy Tiêu Vân Trác sắc mặt tái nhợt còn thêm chút xanh mét đứng ở cửa, thần sắc nghiêm nghị, mơ hồ còn bắn ra tức giận khiến người ta rét mà run, trong phút chốc ai cũng dám chuyện.


      Triêu Hà cùng Vãn Thu lập tức tiến lên đỡ Thường Hy, bên kia Băng Lam cũng đỡ Mạnh Điệp Vũ dậy.


      Thường Hy chỉ cảm thấy cả người mình đều đau, vốn là lúc này hung hăng nhéo cánh tay phen, bầm tím còn chưa tiêu. Mới vừa rồi thời điểm chén sứ đựng canh rơi xuống, mảnh vỡ cùng nước nóng bắn ít lên người Thường Hy. Cánh tay nàng vừa vặn chắn ở phía trước là bị thương nghiêm trọng nhất, còn có thể cảm nhận được từng trận đau rát truyền tới.


      Mạnh Điệp Vũ ngược lại có bị thương, chẳng qua là bị Thường Hy va chạm ngã mặt đất. Khi hộp đựng thức ăn rơi xuống nàng co thân mình lại, khoảng cách cũng khá xa, ngay cả mảnh sứ bé cũng có văng đến người nàng.


      Lúc này hai người vừa thấy Tiêu Vân Trác ra, Thường Hy lập tức cảm thấy ấm ức. Mạnh Điệp Vũ đáng chết này hại nàng đau quá!


      Mạnh Điệp Vũ vừa thấy đây đúng là cơ hội cáo trạng Thường Hy, định rơi nước mắt, đáng thương tiến lên liền chỉ cảm thấy hoa mắt trận. Tiêu Vân Trác sải bước qua bên cạnh nàng, tiến lên hướng về phía Thường Hy.


      “Đáng chết, nàng lại bị thương?” Tiêu Vân Trác thấy được ống tay áo Thường Hy lộ ra vết máu loang lổ, sắc mặt càng phát khó coi.


      Thường Hy có chút kinh ngạc, nghĩ tới Tiêu Vân Trác thế nhưng lại bỏ Mạnh Điệp Vũ về phía mình, nghe được thanh của mang theo nồng đậm quan tâm, chỉ cảm thấy lòng cũng cay, mắt cũng cay, nước mắt cứ như châu sa tuôn trào, muốn ngừng cũng ngừng được, bộ vô cùng uất ức!


      Tiêu Vân Trác vừa thấy liền nhất thời luống cuống tay chân, nhìn người xung quanh hô: “ đám đầu gỗ! Truyền thái y! Mau truyền Thái y!”


      Tiêu Vân Trác cũng thèm tị hiềm, đẩy Triêu Hà cùng Vãn Thu ra, ôm lấy cả người Thường Hy hỏi: “Nàng làm sao vậy? Có phải đau lắm hay ?”


      hỏi càng may, vừa hỏi cái Thường Hy càng phát ra bộ dạng mình chịu hết ủy khuất, khóe mắt lúc này còn nhếch lên nhìn Mạnh Điệp Vũ chịu đựng đống đả kích đứng đơn bên kia. Nhớ tới độc ác vừa rồi của Mạnh Điệp Vũ, cả người Thường Hy nhào vào trong lòng Tiêu Vân Trác, khóc nức nở phen, cái gì cũng , thuận tiện cọ hết nước mắt nước mũi lên người Tiêu Vân Trác.


      Tiêu Vân Trác ưa thích sạch chuyện này nàng biết, nhưng mà ai bảo vừa nãy hù dọa nàng! Bên này bôi càng thống khoái, bên kia Mạnh Điệp Vũ nhất thời đầu choáng mắt hoa, biểu ca... Biểu ca sao có thể bỏ qua nàng ôm Ngu Thường Hy? Thế nào còn mặc cho Ngu Thường Hy ở trong ngực khóc thút thít? Thế nào còn chịu được nước mắt nước mũi của Ngu Thường Hy cọ xát lên người ?


      Tiêu Vân Trác còn chưa bao giờ đối với nàng như vậy, nàng cũng dám khóc đến nỗi để nước mắt lên người của , đừng là nước mũi ghê tởm kia rồi!


      Vậy mà Ngu Thường Hy dám làm như vậy, đáng sợ hơn là biểu ca cũng mặc cho nàng ta làm thế! Từ lúc nào đối với nữ nhân phóng túng như vậy rồi hả? Hay là chỉ phóng túng đối với Ngu Thường Hy?


      Hai hàng lông mày của Tiêu Vân Trác nhíu lại, nhìn chút cũng biết nữ nhân thù dai này là trả thù , chùi qua chùi lại áo khoác của . muốn nữ nhân lưu lại điểm ấn ký nào người của mình, nhất là cái dạng nước mắt nước mũi này, trong lòng có điểm thoải mái.


      Nếu là trước kia theo tính tình của ... trước kia cũng ôm nữ nhân như vậy... Nghĩ tới đây Tiêu Vân Trác thở dài bất đắc dĩ trong lòng, nhìn Thường Hy thấp giọng hỏi: “Nàng thế nào rồi?”


      Thường Hy còn chưa chuyện liền nghe thấy tiếng thở của Mạnh Điệp Vũ, kiều kiều khiếp khiếp hô: “Biểu ca...”


      Tiêu Vân Trác tựa hồ lúc này mới nhớ tới ban nãy ngã xuống còn có Mạnh Điệp Vũ, nhưng mà ôm Thường Hy, có dư tay để đỡ nàng, cũng muốn đẩy Thường Hy ra để ý, hơi nhíu mày, nhìn Ngũ Hải : “Đứng ngốc ở đó làm gì? Còn mau cho người tới đỡ biểu tiểu thư?”


      Tiếng vừa dứt, cả người Mạnh Điệp Vũ run lên, thế nào cũng nghĩ đến Tiêu Vân Trác lại đối đãi với nàng như vậy, cư nhiên chịu buông cung tỳ ra để đỡ nàng! Thân thể mềm nhũn liền muốn té xỉu, ngay lúc này lại nghe được Tiêu Vân Trác kêu lên: “Ngu Thường Hy! Ngu Thường Hy! Đáng chết, thái y tại sao còn chưa tới?...”


      Mạnh Điệp Vũ thể tin được nhìn Thường Hy té xỉu so với nàng còn sớm hơn bước. Nữ nhân đáng chết này, hại nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Vân Trác ôm Thường Hy hướng nội điện tới! Biểu ca thế nhưng đem Thường Hy ôm vào phòng ngủ của ...


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 192:


      Băng Lam nhìn Mạnh Điệp Vũ còn ngẩn người, thầm than trong lòng tiếng, cho đến khi hành lang còn bóng người mới thấp giọng ra: “Tiểu thư, chúng ta về thôi!”


      Mạnh Điệp Vũ ngẩng đầu nhìn Băng Lam, trong mắt mang theo bi thống, hỏi: “Băng Lam, ngươi vì sao biểu ca lại đối tốt với nữ nhân ti tiện kia như vậy? ta thậm chí còn phải là tần thiếp của huynh ấy, chỉ là cung tỳ hèn mọn!”


      Băng Lam lặng lẽ cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Em thấy được tình cảm của tiểu thư đối với Thái tử gia, đó là loại... cố chấp!”


      Toàn thân Mạnh Điệp Vũ cứng đờ, lần này thân thể run lên thực , sắc mặt tái nhợt vô lực, dùng sức nắm chặt cánh tay Băng Lam đỡ mình. Nàng hiểu được ý tứ của Băng Lam, nàng hiểu được, nhưng là nàng nhường, tuyệt đối !


      Băng Lam hầu hạ Mạnh Điệp Vũ lớn lên từ cho nên hiểu được tính tình của vị tiểu thư này, thấy được thần sắc của nàng bèn nhàng : “Tiểu thư, chúng ta về trước , cũng thể đứng ở nơi này, có chuyện gì hôm sau rồi tính!”


      Mạnh Điệp Vũ biết mình cần phải tỉnh táo, quay đầu nhìn nội điện cái, trong đó ngừng có giọng thầm truyền ra, giống như thế giới bên bên trong nàng căn bản thể chen chân vào, Thường Hy và nàng là hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Nghĩ tới đây Mạnh Điệp Vũ lắc đầu cái, dùng sức nắm chặt Băng Lam, : “Chúng ta trở về!”


      Bên này Tiêu Vân Trác đem Thường Hy té xỉu đặt giường còn vịn thành giường ngừng thở hổn hển. Thái y tiến vào liền bắt gặp màn như vậy, ngừng oán trách : “Thái tử gia, độc tố trong thân thể người còn chưa thanh trừ sạch , toàn thân hư yếu vô lực, tại sao còn có thể ôm người đây? Ngài nếu như tùy hứng như vậy, nghe lời dặn của thái y, về sau vi thần cũng dám đến bắt mạch cho Thái tử gia nữa!”


      Thường Hy nhắm chặt mắt mặc dù thấy được bộ dáng của người trước mặt nhưng thanh kia lại cực kỳ quen thuộc, là Phùng Viễn Thanh! nghĩ tới Phùng Viễn Thanh từ trước đến nay tính tình luôn luôn ôn hòa lại cũng có thời điểm tức giận, nhất là lại đối với Tiêu Vân Trác những lời như vậy, này phải cần bao nhiêu dũng khí a? Nhất thời Thường Hy đối với Phùng Viễn Thanh là vô cùng kính ngưỡng!


      Phùng Viễn Thanh sau khi đỡ Tiêu Vân Trác ngồi bên xong, lại nhìn cung nữ, thái giám xung quanh : “Chớ vây ở nơi này, ra ngoài cả , bệnh nhân cần khí trong lành. cho Trịnh công công mang thuốc của Thái tử gia tới, bảo lập tức đem thang thuốc thứ hai sắc lên!”


      Lập tức liền có người ứng thanh ra ngoài. Vãn Thu cùng Triêu Hà cũng có chút kinh ngạc nhìn Phùng Viễn Thanh, nhưng lúc này dám nhiều lời, chỉ đành phải thối lui đến ngoài cửa chờ đợi. Các cung nữ, thái giám khác đều lui xuống, Ngũ Hải canh giữ ở cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ, tình thế hôm nay rối loạn!


      Phùng Viễn Thanh khẩn cấp bắt mạch cho Tiêu Vân Trác thế nhưng Tiêu Vân Trác lại có chút gấp gáp : “Phùng thái y, bản Thái tử sao, nhanh chút xem cho Ngu Thường Hy, cánh tay nàng bị thương, mau chóng băng bó cho nàng!”


      Phùng Viễn Thanh cẩn thận dò xét thần sắc Tiêu Vân Trác, khẽ thở dài rồi ngồi xuống trước giường, cầm lấy tay Thường Hy chẩn mạch. Tiêu Vân Trác đứng dậy tới, hỏi: “Thế nào?”


      Phùng Viễn Thanh , nhàng vén ống tay áo đầy vết máu lên. Tay áo có vài chỗ bị rách, cánh tay trắng như tuyết có mấy vết thương, máu tươi chính là ở chỗ này rỉ ra, còn có số miệng vết thương bị mảnh sứ sắc bén găm vào.


      Tiêu Vân Trác vừa nhìn thấy, thần sắc càng phát khó coi, đưa tay đỡ lấy cánh tay Thường Hy : “Ta đỡ cánh tay nàng, ông mau đem mảnh sứ lấy ra !”


      Phùng Viễn Thanh vốn là muốn mở miệng kêu người vào giúp tay, nghĩ tới đường đường là Thái tử gia lại làm loại chuyện này, trong khí đó người kia lại chỉ là cung tỳ thấp bé. Sắc mặt hơi thay đổi nhưng cũng gì, mở hòm thuốc ra bắt đầu làm việc.


      Phùng Viễn Thanh lấy mảnh sứ vỡ ra ngoài khiến Thường Hy đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng toát ra, quẳng luôn chuyện phải giả bộ té xỉu ra sau đầu, rên rỉ : “Thái y, ngài chậm chút, chậm chút, đó là thịt a, đau chết ta!”


      Phùng Viễn Thanh nhìn Thường Hy : “Biết đau còn lấy cánh tay chính mình chắn mảnh sứ, tự làm tự chịu!”


      Thường Hy đau đến nhe răng nhếch miệng: “Ta nào có muốn đem tay mình ra chắn mảnh sứ, ta cũng đâu có ngu ngốc thế! Chủ yếu là thể làm gì khác, muốn tránh cho khuôn mặt khỏi bị thương chỉ có thể dùng tay đỡ, cánh tay này xui xẻo hai lần bị ăn đau, có thể trách ta sao?”


      Phùng Viễn Thanh gì nữa, hôm nay rất cao hứng gặp phải hai bệnh nhân cực đoan khiến người ta đau đầu, xanh mặt băng bó xong xuôi cho Thường Hy rồi tiếp: “Bảy ngày được đụng nước. Cách ngày thay lần thuốc, rất mau khỏi!”


      Triêu Hà bưng thuốc tiến vào, Phùng Viễn Thanh liếc mắt nhìn : “Thái tử gia nhân lúc còn nóng mau uống, để lạnh dược tính giảm bớt!”


      Tiêu Vân Trác vốn định là lát nữa uống nhưng lại nhìn đến khuôn mặt xanh mét của Phùng Viễn Thanh chỉ đành phải tay nắm lấy tay Thường Hy, tay nhận lấy chén thuốc nhanh chóng uống cạn, mặc dù so sánh với hoàng liên còn đắng hơn nhưng cũng phải cố gắng nén xuống.


      Phùng Viễn Thanh thu thập xong hòm thuốc, sải bước ra ngoài. phải tới xem sắc thuốc như thế nào rồi, cách giữ lửa cũng rất quan trọng, biết Trịnh Thuận có nhớ lời dặn hay , phải đem bã thuốc khử độc của Thái tử giải quyết sạch . Vừa tới cửa lại nghe thấy Thường Hy thấp giọng đối với Tiêu Vân Trác thần thần bí bí : “Thái tử gia, hôm nay Phùng thái y kỳ quái a, thường ngày đều là ôn hòa hiền hậu, vẻ mặt tươi cười, thế nào hôm nay lại dạng giống như bị con gì cắn vậy?”


      Sắc mặt Phùng Viễn Thanh cứng đờ, trán nháy mắt thêm mấy tầng nếp nhăn, hôm nay gặp vận xui gì a, dính phải hai người vô cùng khó dây dưa! Suy nghĩ quá chuyên tâm cho nên khi ra đến cửa, cẩn thận dẫm phải chân của Ngũ Hải đứng bên ngoài, thân thể mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã thành tư thế chó gặm bùn! Bộ mặt già nua này ngày hôm nay coi như mất hết, Phùng Viễn Thanh bỏ ngoài tai mấy tiếng cười lớn thỉnh thoảng truyền đến, nhếch nhác biến mất khỏi đại điện...


      ***


      Chuyện Thái tử bị trúng độc rốt cục vẫn lan truyền ra trong cung. Chỉ trong công phu ngày, dưới an bài của Thường Hy, thông qua miệng của Dương tuyển thị truyền vào tai Minh tông. Ngày thứ hai, Minh tông lão nhân gia ngài ta bệnh nặng liền khỏi, tinh thần phấn chấn thượng triều, phen khen ngợi Tiêu Vân Trác có công giám quốc!


      Cùng với chuyện Hoàng đế hồi phục, Thái tử trở lại như cũ, Thường Hy cũng mạnh như rồng như hổ xuất trước mặt mọi người. Tiết trung thu long trọng rốt cục cũng đến. Trước lúc dạ tiệc, Thường Hy còn cố ý đến gặp Phùng Lương đễ.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 193:


      Kể từ sau khi Tiêu Vân Trác bế nàng vào phòng ngủ của , mỗi lần Thường Hy ra ngoài phải hứng chịu loạt ánh mắt đầy thâm thúy bắn về phía nàng, thường thường làm nàng có chút phiền não. ra nàng cùng Tiêu Vân Trác có chút mờ ám nào, cùng lắm là chỉ có hảo cảm mà thôi, về phần người khác tại sao mỗi lần nhìn nàng lại có ý tứ bắt gian tại trận thế là sao?


      Trong lúc bất chợt Thường Hy nhớ tới ngày đó Tiêu Vân Trác nhìn vết máu tụ ứ đọng tay nàng, ánh mắt kia còn tùy ý lướt qua chân của nàng, sao đó lạnh lùng câu: “Nữ nhân ngốc!”


      Thường Hy coi như là hiểu ra. Lần đầu tiên nàng bấm vào đùi mình bị nhìn thấy, sau đó lại bấm vào cánh tay, mặc dù Tiêu Vân Trác nhìn thấy nhưng tất nhiên là có thể đoán được, cho nên mới mắng nàng là nữ nhân ngốc!


      Nghĩ tới đây lại thấy tức, nàng chính là có bản lãnh khóc liền khóc của Mạnh Điệp Vũ thế nào? Con bướm ỏng ẻo kia tại sao suốt ngày cứ phải chạy tìm nàng gây xúi quẩy? đúng... Con bướm chết tiệt kia phải là tử địch của nàng mới phải. Tiêu Vân Trác lấy ai cũng được, chính là thể là nàng ta, nếu , hừ hừ, nàng dùng trăm phương ngàn kế để phá hư!


      Duỗi duỗi thắt lưng hơi nhức mỏi cẩn thận lại đụng tới cánh tay làm nàng đau đến nhíu mày. ra cũng còn quá đau đớn, cũng sắp khỏi hẳn rồi, nhưng mà người nào đó nghiêm nghị ra lệnh còn chưa có khỏi hoàn toàn nàng vẫn phải ở trong phòng ngẩn người, hoặc là ngồi xích đu ở thư phòng người nào đó ngẩn người!


      Này cũng hiểu, Tiêu Vân Trác tự làm việc cần gì đến nàng nha, thế nhưng tên khốn kiếp kia giống như sợ nàng gây ra chuyện xấu gì, chỉ cần vừa về đến thư phòng nhất định đem nàng gọi đến thư phòng. bận rộn nhìn tấu chương thèm để ý đến nàng, chỉ kêu người làm cho nàng cái xích đu bằng trúc. Xích đu chỉ có ba thước chiều rộng, phía phủ thảm nhung dày, nằm ở đó thoải mái, sáng ngời a sáng ngời, làm cho người nào đó thường thường ngẩn người ở xích đu rồi tự động ngủ!


      Trước khi trung thu ngày, Tiêu Vân Trác bí mật hẹn gặp Ngu thụy Lân ở thư phòng ước chừng canh giờ. Thường Hy mặc dù có tham dự nhưng biết chắc chắn có liên quan đến chuyện chiếm đất kia, chẳng qua là có chút tò mò, Chương Tứ thần tại sao lại có tới?


      Đến ngày rằm trung thu, Tiêu Vân Trác theo Hoàng đế tiếp đón bách quan, Thường Hy cũng có nhàn rỗi, phải Phùng Thư Nhã. Dĩ nhiên chuyện tình ở Doanh Nguyệt điện hôm đó Phùng Thư Nhã cùng biết, cho nên thời điểm nhìn Thường Hy khó tránh khỏi mặt phải mặt, lỗ mũi phải lỗ mũi. Thường Hy cũng thèm so đo với nàng, dù sao cũng vì đại kế báo thù, mà mấy ngày nay ánh mắt sắc bén nào nàng cũng nếm thử rồi, cái này cũng khong có gì lớn lao.


      may là Phùng Thư Nhã cũng biết thời điểm này thể có nội loạn, dù sao nếu Thái tử gia ngã nàng cũng có cái gì tốt, ngược lại cùng Thường Hy đem kế hoạch bàn bạc chu đáo lại lần, hai người cẩn thận thương nghị xong lúc này mới chia tay nhau bắt đầu chuẩn bị.


      Sẩm tối, đèn rực rỡ thắp lên, trong cung sớm treo đầy đèn cung đình, đem cả thế giới ban đêm này sáng rực như có mặt trời chiếu rọi. mặt cung nữ, thái giám cũng treo lên nụ cười thản nhiên, dù sao thân thể Hoàng đế ổn định, trong cung lại khôi phục bình thường rồi, có cảnh bị người người đè nén cho nên nở nụ cười cũng là chuyện đương nhiên.


      Đông cung có Thái tử phi, Phùng Lương đễ có phẩm vị cao nhất, dĩ nhiên là mang theo Tống Nhụ tần, Tần Nhụ tần đến Cảnh Tuyên điện dự tiệc rồi. Về phần bốn vị Bảo lâm, do phẩm vị quá thấp cho nên có tư cách tham gia ngự yến.


      Trước kia khi tiên Hoàng hậu còn sống, phàm cứ khi nào có yến hội cử hành tại Lân Chỉ cung. Mà sau khi Hoàng hậu về cõi tiên, yến hội lại được tổ chức ở cung của vị sủng phi nào đó mà cử hành ở Cảnh Tuyên điện.


      Nhìn bề ngoài có vẻ làm như vậy để thăng bằng thế lực trong hậu cung, nhưng mà hàm nghĩa trong đó chỉ có người trong cuộc trải nghiệm mới hiểu được. Từ rất sớm, Cảnh Tuyên điện vô cùng náo nhiệt, Hoàng quý phi cùng ba vị phi tử kia đều đến Cảnh Tuyên điện cùng lúc, xem ra bọn họ rất ăn ý a!


      Mị phi nhìn Hoàng quý ohi dường như lơ đãng cười : “Muội muội cứ cho là Hoàng thượng cùng tỷ tỷ đến đây cơ đấy!”


      Thần sắc Hoàng quý phi thay đổi, thản nhiên : “Thân thể Hoàng thượng vừa mới bình ổn, trước đo Dương tuyển thị mực chăm sóc, tất nhiên là lúc này tiếp tục chiếu khán Hoàng thượng.”


      Trong mắt Mị phi lóe lên tia ghi hận, ngờ nữ ca cơ nho lại có bản lĩnh lớn đem Hoàng thượng mê hoặc đến thành như vậy, sớm muộn gì cũng để cho nàng ta biết lợi hại của mình.


      Thường Hy đứng sau lưng Phùng Thư Nhã, nghe những lời này là trăm loại tư vị trong lòng a. Con đường sau này của Dương tuyển thị xem ra cũng dễ , như vậy chuyện nàng mang thai phải mau chóng ra để Hoàng thượng mới có thể coi trọng nàng, người khác cũng dám chính đại quang minh mà nhằm thẳng vào nàng. Về phần những thủ đoạn vụng trộm, Thường Hy tin tưởng bằng vào trí thông minh của Dương tuyển thị cũng biết làm cách nào để né tránh.


      Nếu như điểm bản lãnh này nàng ta cũng cũng thể được phong quang vô hạn như ngày hôm nay rồi, điều này Thường Hy vô cùng khẳng định.


      Phùng Lương đễ mang theo người đến thỉnh an bốn vị sủng phi. Khi bốn người nhìn đến Thường Hy, ánh mắt quét qua dẫn theo vài tia tìm tòi nghiên cứu, sắc bén ấy ngay cả khi Thường Hy khom lưng cúi đầu vẫn có thể cảm nhận được.


      “Thân thể Ngu Thượng nghi tốt rồi hả?” Mị phi tiến lên bước hung hăng nhìn Thường Hy, tiện nữ này lại dám chà đạp lên con trai bảo bối của bà, ngày hôm nay gì cũng phải gây khó dễ cho nàng phen!


      Thường Hy thầm than tiếng, nàng tới chỗ nào tại sao cũng gặp mấy người xui xẻo cùng với mấy chuyện xui xẻo vậy hả? Nhìn tư thế của Mị phi chắc hẳn là muốn xả giận cho Tiêu Vân Bác rồi, nghĩ tới đây Thường Hy lập tức quỳ xuống hành lễ, : “Đa tạ Mị phi nương nương quan tâm, nô tỳ tốt hơn nhiều!”


      Mị phi nhìn ngón tay trắng như tuyết của Thường Hy ở mặt đất mực cung kính hành lễ với mình, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh, làm như lơ đễnh bước lên bước, đầu gối giơ lên cao, chỉ cần cước này đạp xuống mấy ngón tay trắng trẻo kia chỉ sợ tháng cũng cử động nổi!


      Thường Hy cúi đầu tự nhiên biết được tâm kế ác độc của Mị phi, chỉ là suy nghĩ Mị phi ở trước mặt nhiều người như vậy chỉnh nàng chứ? hồi nữa Hoàng thượng tới, đoán chừng Mị phi làm ra chuyện thất sách gì đâu!


      Chẳng qua là Thường Hy nghĩ tới thời điểm khi Mị phi biết được Dương tuyển thị bồi Hoàng thượng tối nay, trong lòng nín cây đuốc, nhìn thấy Thường Hy lại nhớ đến con trai của mình cho nên lửa trong lòng càng lớn, vì thế có điểm mất lí trí!


      Thường Hy phải thần thánh, đương nhiên cũng có lúc phán đoán sai lầm. Mặc dù nàng nhìn thấy nhưng là người chung quanh thấy được rất ràng, ngay cả Mạnh Điệp Vũ tới trễ cũng nhìn thấy, khỏi trợn to hai mắt!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 194:


      Ở chỗ này có người ngăn cản Mị phi. Hoàng quý phi , Mẫn phi , Kính phi càng , bởi vì danh tiếng thái thịnh của Thường Hy họ sớm vừa mắt rồi, mượn tay Mị phi hạ thấp uy phong của nàng cũng tốt. Thứ hai, nếu là Mị phi vô duyên vô cớ làm khó dễ Thường Hy, chỉ sợ giao phó tốt, Hoàng thượng chỉ tội trách phạt cũng chỉ có mình Mị phi chịu, họ mừng rỡ xem náo nhiệt bởi vì Mị phi cũng là người mà bọn họ ghét!


      Trừ ba vị Hoàng phi cũng chỉ có mình Mạnh Điệp Vũ nhìn thấy động tác của Mị phi, bởi vì Phùng Thư Nhã cúi đầu hành lễ cho nên cũng phát ra.


      Mạnh Điệp Vũ cắn răng nhìn Thường Hy, nàng là hận chết nữ nhân này, xuất của nàng ta đoạt tất cả mọi ánh mắt của biểu ca, xuất của nàng ta cướp tất cả mọi quan tâm, xuất của nàng ta đánh nát giấc mộng vốn bé của nàng, xuất của nàng ta để cho nàng cảm giác được ngày càng đơn, xuất của nàng ta... Uất ức rất nhiều mà ra được, cho nên Mạnh Điệp Vũ hận Thường Hy, căm ghét nàng!


      Nhưng thời điểm nàng nhìn thấy Mị phi muốn khi dễ Thường Hy, trong lòng lại xẹt qua tia cảm giác , theo bản năng muốn hướng Mị phi đánh tới!


      Mạnh Điệp Vũ làm như cẩn thận ngã nhào, mang theo tiếng kinh hô vừa đúng lúc đem Mị phi đụng phải, hướng bên cạnh lùi ra hai bước, lực đạo vừa phải để cho nàng nhếch nhác mà cũng Mị phi bị ngã xuống, chẳng qua là chân của Mị phi vừa đúng trượt qua đầu ngón tay Thường Hy, chỉ cách có nửa bàn tay.


      Mị phi mặc dù có bị ngã, nhưng là Mạnh Điệp Vũ từ trước đến nay diễn trò luôn là diễn hết sức. Nàng thiếu thận trọng đụng phải Mị phi, mặc dù có lực cản nhưng là vẫn như cũ hướng xuống đất lệch , cả người té mặt đất.


      kiện phát sinh này làm cho mọi người nhất thời sợ hết hồn. Thường Hy chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy chân của Mị phi ở bên cạnh ngón tay của mình, lại thấy Mạnh Điệp Vũ đột nhiên ngã xuống... Thường Hy trong lòng chợt lóe, khuôn mặt cũng trở nên ngưng trọng.


      Mị phi có chút tức giận nhìn Mạnh Điệp Vũ, trong lúc này thể xác định được là nàng vô tình hay cố ý, chẳng qua là gương mặt xanh mét muốn chết!


      Thường Hy cũng đại khái hiểu được tình cảnh tại, cũng quản Mị phi có cho mình đứng dậy hay , vội vàng tiến lên đỡ Mạnh Điệp Vũ, trong miệng lại : “Biểu tiểu thư, thân thể của thế nào? Thái tử gia nếu như biết được lại trách cứ nô tỳ chăm sóc tốt cho biểu tiểu thư rồi!”


      Nghe được lời Thường Hy , Mạnh Điệp Vũ hồi cắn răng trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn thể cười : “Bệnh cũ, biểu ca nhất định trách phạt , Ngu Thượng nghi chăm sóc ta rất tốt!”


      Thấy hai người thân thiết như vậy, trong lúc nhất thời mọi người khó có thể tiếp nhận, phải đều Thường Hy và Mạnh Điệp Vũ hợp nhau sao? phải trước đó vài ngày Tiêu Vân Trác vì Thường Hy mà lạnh nhạt với Mạnh Điệp Vũ sao, thế nào hai người bọn họ lại thân thiết như vậy? Tình huống quỷ dị thế này khó có thể làm cho người ta tiếp nhận, chẳng lẽ mấy lời đồn kia là giả?


      Bên này Thường Hy vừa đứng lên, bên kia Phùng Thư Nhã cũng đứng dậy theo, Mạnh Điệp Vũ đến chỗ Mị phi bồi tội, bộ dáng vô cùng đáng thương nàng ta phải cố ý. Lời vừa ra, Mị phi nhìn bộ dáng của nàng cũng muốn có quá nhiều dây dưa, chẳng qua là chỉ đôi câu rồi vòng về chỗ ngồi của mình, trước khi còn hung hăng trợn mắt nhìn Thường Hy cái!


      có náo nhiệt để nhìn, tất cả mọi người đều tự động ai về chỗ nấy, Thường Hy rất ân cần đỡ Mạnh Điệp Vũ về chỗ ngồi của nàng ta, thấy chung quanh có người nào chú ý, lúc này mới thấp giọng mà ra: “ vừa rồi mới cứu tôi, tôi cảm ơn. Lần trước cố tình đè vạt áo muốn hủy dung tôi, coi như chúng ta huề nhau!”


      Mạnh Điệp Vũ hừ lạnh tiếng, thản nhiên : “Tôi cũng chẳng muốn cứu , chẳng qua là nô tỳ của biểu ca, nếu để mặc cho Mị phi khi dễ há chẳng phải là coi thường Thái tử? Tôi vì biểu ca cũng phải là vì !”


      Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ tựa hồ có chút thể tin được, chỉ là suy nghĩ chút thấy cũng đúng, nguyên nhân có thể khiến cho nữ nhân độc ác này ra tay cứu chỉ có thể là Tiêu Vân Trác rồi!


      Chẳng qua là Thường Hy có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới Mạnh Điệp Vũ vì Tiêu Vân Trác mà hận chết nàng lại ra tay cứu. Xem ra Mạnh Điệp Vũ là thích Tiêu Vân Trác, đem tất cả của đều đặt ở trong lòng, vì Tiêu Vân Trác cái gì cũng chịu làm, dạng uất ức gì cũng gánh lấy, trong phút chốc Thường Hy có chút căm ghét nàng nữa!


      Nhất thời giữa hai người có chút trầm mặc, qua hồi lâu đột nhiên Mạnh Điệp Vũ mới lên tiếng: “ biết biểu ca thích ở điểm nào?”


      Thường Hy sửng sốt, thuận miệng : “ cái gì? Tôi chỉ là nô tỳ làm sao đảm đương nổi Thái tử gia thích, biểu tiểu thư hiểu lầm rồi!”


      Tiêu Vân Trác thích nàng? Nếu bị điên cũng là Mạnh Điệp Vũ bị điên. Nhưng dù sao Mạnh Điệp Vũ cũng điên, cho nên nam nhân kia là thích nàng?


      Mạnh Điệp Vũ đè nén cơn giận của mình, quay đầu nhìn Thường Hy hung hãn : “Ở trước mặt tôi cũng cần giả bộ! Nếu quan tâm , biểu ca vì sao lại bỏ qua tôi mà ôm ? Nếu thích làm sao có thể đặt xích đu trong thư phòng để mỗi ngày cùng với huynh ấy? Nếu thích huynh ấy sao có thể dung túng như vậy? Nếu thích sao tầm mắt của huynh ấy luôn luôn rời khỏi ? Ngu Thường Hy đừng cho kẻ khác là kẻ ngu, cho dù là như vậy tôi cũng bỏ qua cho !”


      Thường Hy sững sờ nhìn Mạnh Điệp Vũ, mới vừa rồi phải là nàng nghe lầm chứ? Nhưng là Thường Hy biết phản bác như thế nào, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác!


      Tiêu Vân Trác đối xử với nàng coi như là rất khá, nhưng là cho đến nay nàng đều cảm thấy có cái gì đó đặc biệt, hoặc đúng hơn là nàng chưa bao giờ đem chuyện này cẩn thận suy nghĩ cả. Khi nàng biết Thái tử gia chính là kẻ nàng dùng cước đạp xuống nước nàng hoàn toàn tử bỏ ý niệm bò lên giường , bỏ luôn cả suy nghĩ muốn làm phi tần trong hậu cung, cho nên sau đó tư tưởng của nàng hề dính dáng chút tạp niệm nào, trong lúc nhất thời thế nhưng nghĩ tới Tiêu Vân Trác đối với nàng sớm vượt qua khỏi chủ tử với nô tỳ nhiều lắm!


      Thấy được vẻ mặt của Thường Hy, Mạnh Điệp Vũ đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, tại sao Ngu Thường Hy cái gì cũng biết lại được biểu ca nâng niu trong lòng bàn tay? Tại sao Ngu Thường Hy có thể dễ dàng cướp tâm của biểu ca? Nàng phục! Từ nàng biết sau này khi lớn lên nhất định phải gả cho biểu ca, muốn nàng làm tân nương của biểu ca, cho nên những năm qua nàng vẫn mực đến gần Tiêu Vân Trác, ở trong lòng của nàng biểu ca chính là người nàng muốn dựa vào cả đời...


      Cho nên mới vừa rồi dưới tình huống như vậy, cho dù nàng hận chết Ngu Thường Hy nhưng vì để thể diện của biểu ca bị tổn hại, nàng liền liều mình làm tổn hại thể diện của mình, chẳng qua là làm như vậy có thể vãn hồi tâm của biểu ca sao?


      Hai người đứng ngồi, nhìn như bình tĩnh nhưng là trong lòng ai cũng nổi lên gợn sóng, bởi vì số mệnh của các nàng đều vì nam nhân mà có liên quan đến nhau!


      “Hoàng thượng giá lâm! Thái tử điện hạ đến! Minh vương điện hạ đến!”


      Thường Hy sửng sốt, Minh vương điện hạ? Nàng tại sao chưa từng nghe đến người này?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :