1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 185:


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác nằm ở giường, sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng bỗng dưng có cỗ lửa giận cứ thế mà trào ra, quay đầu nhìn Ngũ Hải, cắn răng nghiến lợi : “Chu tổng quản, người nào hạ thủ?”


      Ngũ Hải bây giờ trấn định lại rồi, ban đầu còn có chút hoảng loạn trong lòng nhưng sau khi nhìn thấy Thường Hy liền từ từ bình phục lại. Nghe được câu hỏi của Thường Hy, lắc đầu : “Tiểu cung nữ dâng trà độc cắn lưỡi tự vẫn, đầu mối bị cắt đứt rồi!”


      Giờ phút này ngay cả hơi sức để mà tức giận Thường Hy cũng có, bởi vì nàng sớm nghĩ đến kẻ địch nếu dám động thủ sao có thể lưu lại người sống. Thế nhưng những người này ban mày ban mặt dám hạ độc Tiêu Vân Trác, đây cũng quá là lớn mật, ác độc rồi!


      may Tiêu Vân Trác chẳng qua mới chỉ huống hớp , may là sớm phát giác có gì đúng, may là có thể chống chịu cho đến khi Ngũ Hải phong tỏa tin tức... Nhưng là càng , càng nghĩ, Thường Hy lại càng cảm thấy đau lòng. người ở dưới tình huống như thế lại có thể an bài đến giọt nước cũng lọt, có thể thấy được thời thời khắc khắc chuẩn bị cho việc bị người ta ám hại. Nghĩ tới đây, hai nắm tay của nàng bất giác cũng co lại chặt!


      Tiêu Vân Trác vẫn còn hôn mê, thái y ít nhất ngày nữa mới tỉnh lại. Nhưng là ngày Tiêu Vân Trác chưa tỉnh lại, nàng nên làm cái gì bây giờ? Hoàng thượng lâm bệnh, Thái tử giám quốc, hôm nay ngay cả Thái tử cũng ngã xuống, chỉ sợ đám côn trùng rắn rết kia cũng còn an phận nữa rồi!


      Mặc dù là phong tỏa tin tức nhưng Thái tử trúng độc là chuyện lớn, muốn lừa gạt chỉ sợ cũng lừa gạt được. Trung thu chỉ còn ba ngày nữa là đến, nếu là đến đêm rằm thân thể Hoàng thượng còn có khởi sắc, Thái tử lại bị ngoài ý muốn, thiên hạ này là muốn loạn!


      Đêm rằm trung thu phải tổ chức yến tiệc cùng bách quan vui vẻ, Tiêu Vân Trác nhất định là phải lộ diện. Hoàng thượng có thể ra mặt nhưng Thái tử giám quốc trách nhiệm nặng nề nhất định phải xuất .


      Trong phút chốc, đầu Thường Hy thoáng qua vô số khả năng, càng nghĩ sắc mặt càng trắng, càng nghĩ thân thể càng phát run, càng nghĩ càng cảm thấy mình quả chịu nổi trách nhiệm nặng nề này. Nàng ngẩng đầu nhìn Ngũ Hải, lúc này Ngũ Hải trấn định lại, lộ ra vô cùng kiên định, dù sao cũng là người của tiên Hoàng hậu, cũng trải qua ít phong ba.


      Tầm mắt hai người vừa đụng nhất thời cũng có chút hiểu , đồng thời lộ ra cái mỉm cười. Ngũ Hải : “Ngu Thượng nghi là nữ tử kỳ lạ nhất mà ta từng gặp qua, dưới tình huống như thế còn có thể trấn định, xem ra Thái tử gia nhìn lầm ngươi, lão nô cũng cảm thấy xấu hổ.”


      “Quan tâm bị loạn. Tổng quản là do quá quan tâm Thái tử gia rồi!” Thường Hy dùng sức thở ra hơi, gạt ra phiền muộn trong lòng, đè nén trái tim đập loạn, tiếp tục : “Tình thế giờ chỉ sợ là ổn rồi, chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng, chuyện Thái tử gia bị trúng độc tuyệt đối thể để lan truyền ra ngoài, nếu hậu quả này cả ngài và tôi cũng thể gánh nổi!”


      Ngũ Hải dĩ nhiên là hiểu chuyện này có bao nhiêu hệ trọng, thậm chí hơn cả Thường Hy nghĩ nhiều. chỉ là có chút kinh ngạc Thường Hy có thể nhanh như vậy mà nghĩ tới điều này, đây cũng phải thứ mà nữ tử có thể nghĩ đến được, vì vậy đối đãi với Thường Hy ngày càng khác trước, thậm chí còn có ý tứ xem nàng là chủ tử rồi.


      ra Thường Hy cũng biết đến tột cùng nàng nên làm thế nào, nhưng là nàng biết đoạn thời gian Tiêu Vân Trác còn chưa tỉnh nhất định thể an ổn mà trôi qua.


      Nghĩ tới đây, Thường Hy nhìn Ngũ Hải : “Tổng quản ở trong cung nhiều năm, kiến thức so với Thường Hy là sâu rộng hơn, kính xin tổng quản chỉ thị tiếp theo nên làm như thế nào?”


      Có thể cậy tài khinh người, có thể kiêu căng nóng nảy, có thể dưới tình huống như thế cậy mạnh ra mặt khiến người ta chán ghét, Ngũ Hải thầm than mình lớn như vậy còn có được bằng Thường Hy, càng tỏ ra hài lòng với nàng, trịnh trọng : “Ta biết Ngu Thượng nghi là người có chính kiến, chuyện hôm nay nếu để chúng ta an bài chỉ sợ được thỏa đáng, chúng ta chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu. Bên chỗ Thái y ta phân phó rồi, chỉ cần Thái tử còn chưa tỉnh cho phép ra khỏi Đông cung nửa bước, Trịnh Thuận tự mình giám sát việc sắc thuốc, miễn sinh bất trắc!”


      Thường Hy gật gật đầu cái, gừng càng già càng cay, nàng còn chưa có nghĩ tới Ngũ Hải chuẩn bị xong, nàng cũng học được ít thứ rồi!


      “Chúng ta vẫn nên sinh hoạt như mọi ngày bình thường, đừng làm cho người khác cảm thấy Đông cung có cái gì ổn, hư hư thực thực như vậy khiến kẻ địch cũng dễ dàng hạ thủ với chúng ta!” Thường Hy kiên định , trước đây thời điểm nàng dùng thủ đoạn cũng là dạng như vậy, tổng có thể hù dọa cho kẻ địch sửng sốt, sững sờ. Cái này xác định ai diễn trò cao minh hơn rồi!


      Ngũ Hải vui mừng gật gật đầu, là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lớp so với lớp lại cao hơn. Chỉ tiếc thân phận Thường Hy thấp kém, nếu như Thái tử gia thích nàng mà thu nàng bên người trở thành trợ lực lớn. Người thông minh như vậy thực thấy nhiều a, quan trọng là tuổi còn như vậy mà biết tiến biết lùi, là rất hiếm thấy!


      Thường Hy tự mình uy thuốc cho Tiêu Vân Trác, đem màn kéo xuống, nhìn hô hấp vững vàng của lúc này mới yên lòng lại. Ngũ Hải ra ngoài bắt đầu an bài, Thường Hy cũng biết mình nàng lại có thể đối mặt với nhiều thời điểm gian nan như vậy. Trước đây cho dù có khó khăn hơn nữa nhưng cũng chưa bao giờ hoảng hốt qua, hoặc giả trong tiềm thức biết được luôn có người lặng lẽ đứng sau mình, cảm giác mình còn có đường lui. Nhưng là bây giờ có, là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn rồi*!


      (*nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: người vinh hoa tất cả vinh hoa, người tổn hại tất cả tổn hại, tức là trong tập thể liên kết nhau, kết quả của cá nhân cũng là của cả tập thể)


      Thường Hy nhìn khuôn mặt bình tĩnh ngủ của Tiêu Vân Trác, nhàng thở dài hơi, yên lặng : “ yên tâm, cho dù như thế nào nhất định chúng ta cũng vượt qua khoảng thời gian này. Tôi và Chu tổng quản liều chết bảo vệ, để cho bất luận kẻ nào miệt thị tôn nghiêm của , chà đạp lên tấc đất của Đông cung!”


      Người giường vẫn như cũ có bất kỳ phản ứng gì. Thường Hy dịch góc chăn cho , lộ ra ánh mắt kiên định, nhàng : “Có người dám hạ độc tự nhiên biết được tình huống của Đông cung, cũng biết được thể ra mặt. Nếu như ngăn được, cùng lắm liều chết là được, trong lúc đó phải nhanh chóng tỉnh lại chút. Chỉ cần tỉnh lại, bất kể thứ gì mất cũng có thể lấy lại được!”


      Thường Hy vừa vừa buông sa trướng nhưng có nhìn thấy ngón tay Tiêu Vân Trác lộ ngoài chăn hơi động đậy. Vừa mới bước ra ngoài, Triêu Hà bước đến : “Ngu tỷ tỷ, Nhị hoàng tử vừa tới, là muốn gặp Thái tử gia, làm thế nào bây giờ?”


      Thường Hy cả kinh, thế nào cũng nghĩ tới người đầu tiên đến là Tiêu Vân Triệt, nhớ đến lời của Dương tuyển thị, trong chốc lát tâm cũng thắt chặt lại.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 186: Dò xét


      Thường Hy Tiêu Vân Triệt đến tột cùng là người tốt hay người xấu, càng biết có phải giống như vẻ bề ngoài lạnh nhạt tùy tính hay , hay ra là con sói đội lốt cừu, chẳng qua là núp quá tốt, giống như Kỳ vương của tiền triều trước, cuối cùng lại là người lên đế vị?


      Những thứ này Thường Hy thể xác định, nàng chỉ biết Tiêu Vân Triệt tìm Dương tuyển thị, nhưng việc này chưa đủ để nàng cảnh giác. người có chút nào hứng thú với quyền lực sao có thể tại thời điểm nhạy cảm lại tìm gặp nhân vật nhạy cảm đây? Nếu liên quan đánh chết Thường Hy cũng tin!


      Nghĩ tới đây, Thường Hy nhìn Triêu Hà : “Xin Nhị hoàng tử ra ngoại điện ngồi , ta ra đó!”


      Triêu Hà lập tức ngay. Thường Hy hít sâu hơi, sửa sang lại y phục, lúc này mới nhàng giơ chân lên bước ra ngoài, Tiêu Vân Triệt an ổn ngồi trong đại sảnh.


      Thường Hy để cho mình trưng lên nụ cười như mọi ngày, tiến lên hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Nhị hoàng tử.”


      “Ngu Thượng nghi xin đứng lên, phải khách khí như vậy. Ta đến tìm Tứ đệ, ở chỗ nào?” Tiêu Vân Triệt ôn hòa cười , tựa hồ chút cũng biết chuyện Tiêu Vân Trác bị trúng độc.


      Thường Hy cẩn thận dò xét vẻ mặt Tiêu Vân Triệt, nụ cười trước sau như , ánh mắt trong suốt dường như có thể trông thấy đáy, nam tử dịu dàng như ngọc như vậy khó có thể khiến Thường Hy tin rằng có hứng thú với quyền lực. Nhưng là thời điểm tại vô cùng hung hiểm, Thường Hy thà cẩn thận vạn lần chứ tuyệt đối dung túng cho mình phạm sai lầm nho nào.


      “Thái tử gia vừa mới trở về lại vội vội vàng vàng ra ngoài! Nhị hoàng tử cùng Thái tử gia phải là có quan hệ rất thân thiết sao, thế nào lại biết?” Thường Hy làm bộ như tò mò hỏi, đưa tay tiếp nhận trà do Triêu Hà mang lên, tự mình đưa cho Tiêu Vân Triệt, trong đôi mắt to có chút nào là hoài nghi.


      Tiêu Vân Triệt nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó : “Hôm nay Phi Hà có chút thoải mái nên ta có đến chỗ Tứ đệ. Ta nghe Minh Tín điện tuyên thái y, cho là Tứ đệ ở đó xảy ra chuyện gì cho nên tới xem chút!”


      Thẳng thắn như thế ngược lại làm người ta khó có thể sinh nghi. Thường Hy sớm biết chuyện truyền thái y ở Minh Tín điện là gạt được, quả nhiên là như vậy. Đè xuống sợ hãi trong lòng, cười như vô sợ : “Thái tử gia cẩn thận bị đụng chân, có chuyện tình gì lớn, trở về Đông cung lát lại vội vã ra cửa, nhìn dáng dấp tựa hồ như có việc vô cùng gấp gáp, về phần rốt cục đó là chuyện gì nô tỳ biết!”


      Tiêu Vân Trác tựa hồ cũng chưa nghi ngờ, cười : “Chỉ cần Tứ đệ có chuyện gì xảy ra là ta an tâm rồi, quốc bận rộn, biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào đấy! Cẩn thận chút vẫn hơn!”


      Thường Hy lại nghe trong giọng có mùi vị khác, biết có phải là do nàng quá đa nghi hay , cảm giác thanh của Tiêu Vân Triệt làm cho nàng có chút bất an.


      Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn trưng ra nụ cười, : “Có cái gì phải cẩn thận hay sao? Thái tử gia là Thái tử danh chính ngôn thuận, còn ai dám đứng lên tạo phản? Nghĩ cũng biết bọn họ có lá gan đó!”


      Lời này nghe cũng có chút hiểu đời hoặc là quá tự đại rồi. Tiêu Vân Triệt nhìn Thường Hy khẽ nhíu mày, nặng nề : “Mọi việc cần cẩn thận chút cho thỏa đáng. Tứ đệ vốn bị nhiều người ghen ghét, làm phục vụ ở bên cạnh phải thời thới khắc khắc tỉ mỉ, đừng có tự đại. Cần biết rằng có số việc nhìn giống như bề ngoài của nó!”


      Thần sắc Thường Hy cứng lại, trong lòng càng phát lẫn lộn, Tiêu Vân Triệt này đúng là khiến người ta chút cũng nhìn thấu, nhưng ngoài miệng vẫn : “Đa tạ Nhị hoàng tử dạy bảo, nô tỳ nhớ rồi, lần sau cẩn thận hơn!”


      Vẻ mặt Tiêu Vân Triệt lúc này mới hòa hoãn chút, đứng dậy : “Tứ đệ có ở đây ta liền về trước, chờ trở lại hãy là ta tới!”


      “Dạ, nô tỳ biết rồi!” Thường Hy khom người , tiễn Tiêu Vân Triệt ra bên ngoài. Khi hai người bước đến cửa điện từ xa xa thấy được Ngũ hoàng tử cùng Đại hoàng tử cùng nhau đến, bộ dáng hung hăng khiến cho lòng người cả kinh!


      Thường Hy cho dù có lớn mật hơn nữa cũng chỉ là tiểu nương, đối với mấy vị thiên hoàng quý trụ này vẫn có tia khiếp ý. tại càng phát khẩn trương, tay tự chủ mà nắm chặt góc áo, thân thể cứng ngắc, chỉ sợ người đến có ý tốt!


      “Nhị ca, huynh cũng ở đây a, là đúng lúc! Huynh tìm Tứ ca có chuyện gì sao?” Tiêu Vân Bác cười sải bước mà đến, trong thần thái tràn đầy cao ngạo, ánh mắt cũng chưa từng ngó qua Thường Hy, tựa hồ như chỉ là thứ tầm thường đáng để mắt tới.


      Theo sát sau lưng Tiêu Vân Bác là Tiêu Vân Dật, giờ phút này cũng bước đến, hơi châm chọc nhìn Thường Hy cái, sau đó lại nhìn Tiêu Vân Triệt : “Nhị đệ cũng ở đây, ngày hôm nay Đông cung là náo nhiệt! Nhị đệ đâu? Ta tìm có chuyện muốn thương nghị!”


      “Nô tỳ tham kiến Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử. Bẩm hai vị hoàng tử, Thái tử gia mới vừa ra ngoài, thời điểm Nhị hoàng tử đến cũng vừa lúc Thái tử gia ra, hai vị muốn gặp Thái tử gia chỉ sợ được rồi, hoặc là buổi tối quay lại cũng được!” Thường Hy trong lúc vô tình lại đem Tiêu Vân Triệt kéo xuống nước tựa hồ nàng điểm cũng có phát , vẫn nở nụ cười lạnh nhạt như trước.


      Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật hồ nghi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Tiêu Vân Triệt giống như hoài nghi lời của Thường Hy. Rốt cục Tiêu Vân Bác vẫn phải mở miệng hỏi: “Nhị ca, huynh nhìn thấy Tứ ca hả, ra ngoài?”


      Thần thái Tiêu Vân Triệt thay đổi, vẫn như cũ dịu dàng cười : “Đúng vậy, ta đến tìm Tứ đệ có chuyện muốn , ai biết lại vội vàng ra cửa tựa hồ có chuyện gì rất gấp gáp. Ta cũng chuẩn bị rời đây!”


      Tiêu Vân Dật hồ nghi nhìn Tiêu Vân Triệt, cười to : “ vậy khéo rồi! Nhưng nếu đến đây liền đòi ly trà uống ! Ngu Thượng nghi keo kiệt đến nỗi ly trà nóng cũng cho chứ?”


      Trong lòng Thường Hy là hận chết Tiêu Vân Dật, nghe như vậy, nếu nàng cự tuyệt chính là giấu đầu lòi đuôi, sau khi bọn họ tiến vào xảy ra chuyện gì nàng thể nắm chắc, nhưng là vẫn phải cười : “Nghe Đại hoàng tử kìa, giống như nô tỳ là quỷ keo kiệt vậy. Đồ là của Thái tử gia, cũng phải của nô tỳ, nô tỳ còn mừng rỡ lấy ra đãi khách đâu rồi. Mấy vị xin mời vào , đừng chê nô tỳ chiêu đãi tùy tiện, vô lễ là tốt rồi!”


      Tiêu Vân Bác xung trận trước, bước về phía Doanh Nguyệt điện, vừa vừa : “Miệng lưỡi lợi hại, nếu như Tứ ca nghe được biết có biểu tình gì?”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 187: Đấu trí


      “Tứ đệ sớm biến thành băng, còn có cái vẻ mặt gì?” Thanh của Tiêu Vân Thanh từ xa xa truyền đến nhất thời làm dịu khí khẩn trương.


      Thường Hy thở phào nhõm, nhìn Tiêu Vân Thanh hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Tam hoàng tử. Tam hoàng tử cũng tìm Thái tử gia có chuyện sao?”


      Tiêu Vân Thanh nghe vậy phất tay cái : “Ta có thể có chuyện gì? Trong cung đều ta là tiêu dao nhất rồi! Ta thấy bên ngoài có Đại ca, Ngũ đệ còn có người của Nhị ca, nhất thời hiếu kỳ liền tiến vào, ngày hôm nay náo nhiệt! Có phải có chuyện gì hay đúng ?”


      Thường Hy nghe vậy khẽ mỉm cười, nhìn Tiêu Vân Thanh : “Ngày hôm nay cũng có cái gì náo nhiệt, chỉ là mấy vị Hoàng tử tìm Thái tử có chuyện cần bàn bạc, tiếc là Thái tử gia ra ngoài, đúng dịp!”


      Thường Hy dẫn mấy người vào phòng, phất tay gọi Triêu Hà, ở bên tai nàng nhàng mấy lời sau đó cho nàng lui xuống. Những người trong phòng thấy được động tác của Thường Hy mỗi người sắc mặt. Thường Hy cũng giải đáp, chẳng qua là lẳng lặng đứng ở bên.


      Tiêu Vân Dật nhìn Thường Hy, nhịn được hỏi: “Ngu Thượng nghi phải là có chuyện thể quang minh chính đại đấy chứ, sao lại lén lút như vậy?”


      Thường Hy khẽ mỉm cười, : “ ra trong mắt Đại hoàng tử đây chính là lén la lén lút a. ra cũng có chuyện gì lớn, nô tỳ chẳng qua chỉ là phân phó Triêu Hà pha trà tiểu hầu khôi Thái Bình trân quý của Thái tử cho mọi người uống thôi. Mấy vị Hoàng tử khó có dịp tề tụ đông đủ ở Đông cung như vậy, nếu là Thái tử gia biết nô tỳ tiếp đãi hẹp hòi có khi lại dạy dỗ nô tỳ phen đấy!”


      Thường Hy nhàn nhạt vài câu, nghe vào tai từng người lại có tư vị khác nhau, ngay cả trong tình cảnh này Thường Hy vẫn bỏ lỡ cơ hội tán dương Tiêu Vân Trác hào phóng, là khiến người ta bực bội!


      Sau khi nhấp thử trà, mọi người khen ngợi dứt. Tiêu Vân Bác nhìn Thường Hy hiểm : “Thái tử gia quả nhiên giống bình thường, uống trà so với chúng ta cũng tốt hơn!”


      “Đúng vậy a! So với ta liền tốt hơn nhiều!” Tiêu Vân Thanh phụ họa , tựa hồ hiểu thâm ý của Tiêu Vân Bác, cho là về phẩm trà.


      Thường Hy tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Tiêu Vân Bác, thần sắc bất động : “Ngũ hoàng tử lời này là xử oan cho Thái tử gia rồi. Thái tử gia luôn là người coi trọng quy củ nhất, đồ trong Đông cung đều là được phân phát từ hoàng cung, Mị phi nương nương là người hiểu nhất mới phải!”


      tới chỗ này Thường Hy dừng lại, thấy thần sắc Tiêu Vân Bác u, vậy chuyện Mị phi khấu trừ phần lệ của Đông cung cũng biết được, sắc mặt khó coi cũng là tự nhiên. Nhìn tới đây Thường Hy lại tiếp tục : “Trà này là Thái tử gia dùng ngân lượng thuộc về phần của mình mua lấy, cho nên Ngũ hoàng tử cần kỳ quái!”


      “Tứ đệ thích uống trà có tiếng, ngờ lại tự mình bỏ tiền túi ra mua, cái này nếu như truyền ra ngoài chỉ sợ ai tin tưởng. Như vậy có thể thấy được Thái tử gia thực là người khiến người ta tin phục, mọi việc đều làm gương tốt!” Tiêu Vân Triệt đúng lúc , hình tượng của Tiêu Vân Trác lại tăng thêm đoạn.


      Thường Hy nghe Tiêu Vân Triệt như vậy, cảm giác quái dị trong lòng kia càng tăng lên. Cho đến lúc này, Nhị hoàng tử đều tốt cho Tiêu Vân Trác, tia nào là thích hợp, càng như vậy Thường Hy càng lo lắng, thần kinh càng lúc càng buộc chặt!


      Tiêu Vân Dật nhàng hừ tiếng nhưng cũng nhiều lời nữa, ngược lại Tiêu Vân Thanh than thở Tiêu Vân Trác mấy câu, nào là vì chuyện công mà màng đến huynh đệ... Chỉ tiếc ngoài Tiêu Vân Triệt phụ họa mấy câu, người nào thêm vào nữa, đúng là có phần vắng lạnh.


      Bọn họ lời nào, Thường Hy câu cũng chịu nhiều lời, nhiều sai nhiều, thận trọng từ lời đến việc làm tốt hơn. Lại qua thời gian chung trà, Tiêu Vân Bác tựa hồ có chút nhịn được nữa, nhìn Thường Hy : “ xem chút Tứ ca thế nào còn chưa về?”


      Đây ràng là muốn tách Thường Hy ly khai rồi. Thường Hy sớm ngờ tới điều này, thần sắc đổi hướng ra ngoài hô: “Có ai ?”


      “Có nô tỳ!” Vãn Thu lập tức xuất ngoài cửa, nhìn Thường Hy hành lễ : “Ngu Thượng nghi có cái gì phân phó ạ?”


      hỏi Trịnh tổng quản xem lúc nào Thái tử gia quay trở lại? Mây vị Hoàng tử chờ đợi ở đây lâu rồi, nếu là biết Thái tử gia ở chỗ nào nhanh nhẹn đến báo tin , khiến Thái tử gia trở về sớm chút!” Thường Hy bộ tỉnh bơ phân phó .


      “Dạ, nô tỳ ngay!” Vãn Thu lập tức lên tiếng, thời điểm ngẩng đầu lên liền nháy mắt với Thường Hy cái. Tảng đá lớn trong lòng Thường Hy nhất thời được hạ xuống, nụ cười mặt cũng thoải mái hơn.


      Sau khi Vãn Thu lui ra, Thường Hy quay lại nhìn mọi người : “Các vị gia chờ lát, có lẽ chút nữa có tin tức!”


      Tiêu Vân Bác tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhìn Thường Hy : “Bản Hoàng tử là muốn Ngu Thượng nghi tự mình !”


      “Hồi bẩm Ngũ hoàng tử, Thái tử gia từng cho phép nô tỳ tùy tiện rời khỏi Doanh Nguyệt điện, chức trách của nô tỳ chính là trực gác ở đây. Ngũ hoàng tử cũng biết, Thái tử gia phụng chỉ giám quốc, thư phòng là nơi quan trọng nhất trong các nơi quan trọng, nô tỳ dám tự tiện từ bỏ chức trách!” Thường Hy nhàng ném mồi câu, bọn họ như thế tức là vội vàng muốn biết được tình huống của Tiêu Vân Trác.


      Quả nhiên Thường Hy thấy được tia sáng lóe lên trong mắt Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật. Tiêu Vân Triệt nhìn Thường Hy lâu , ánh mắt trong suốt kia thoáng qua vài tầng sóng gợn. Tiêu Vân Thanh đơn giản hơn, đối với mấy cái thư phòng gì gì đó là có hứng thú, càng cho là Tiêu Vân Trác trốn ở trong thư phòng, vốn là muốn rời , nhưng lại nghĩ đến lời của Lệ Bình cho nên vẫn phải tiếp tục ngồi xuống.


      gì đến Thường Hy thua thiệt, có chút nào cảm thấy tiểu hồ ly kia có điêm nào thua thiệt, từng câu từng câu đều kín kẽ lọt chút gió khiến cho người khác cách nào nắm được chuôi.


      “Ta nghe Tứ ca có bộ bút tích của Vương Hi Chi, thừa dịp mọi người đều ở đây, ta muốn được mở rộng tầm mắt!” Vừa liền thẳng tắp hướng thư phòng xông vào, chút cũng để ý tới ngăn trở của Thường Hy. Sát cạnh thư phòng đúng là phòng ngủ của Tiêu Vân Trác, Tiêu Vân Bác tựa hồ bước chân cũng yên, nhất thời ngã vào.


      Tiêu Vân Dật vừa thấy liền đẩy Thường Hy ra, cố làm như quan tâm : “Ai da, Ngũ đệ làm sao lại cẩn thận như vậy, để ta đỡ đệ!” Vừa cũng vừa sải bước vào phòng. Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Thanh thấy tình huống hỗn loạn liền lập tức theo tới, là người người chen nhau cực kỳ náo nhiệt!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 188: Đối sách


      Thường Hy bị đẩy sang bên, ở phía sau hô to: “Ngũ hoàng tử... Đại hoàng tử, các vị đây là muốn làm cái gì? Cố tình đột nhập phòng sao? Các vị đây phải là muốn giết chết nô tỳ sao? Nếu như bị Thái tử gia biết, cái mạng này của nô tỳ cũng cần giữ lại nữa rồi!”


      Thường Hy càng như vậy, Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật càng cho rằng Tiêu Vân Trác ở bên trong, hai người vội vã vào bên trong. Kết quả là bị vấp ở cửa, nhìn tôi, tôi nhìn , cảm thấy rất là mất mặt, nhưng là nhất thời ai cũng chịu lui về phía sau bước. Tiêu Vân Triệt cùng Tiêu Vân Thanh nhìn màn này biết phải làm sao.


      Nhãn thần Thường Hy xoay động, nàng vốn cách phòng ngủ xa, lại thấy hai người kia ai cũng chịu lui về sau, làm bộ dưới chân lảo đảo hướng hai người kia đánh đến!


      Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật đưa lưng về phía Thường Hy nên nhìn thấy nàng ngã tới. Hai người bị cỗ lực lượng bất ngờ va chạm vào, mất thăng bằng ngã vào trong phòng. Thường Hy lảo đảo cũng té theo, chẳng qua là nàng sớm tính toán tốt lắm, coi như té ngã cũng có cái đệm thịt lót lưng. Vì vậy thời điểm Thường Hy ngã xuống rất là dùng sức nện vào lưng hai người kia!


      Tiêu Vân Bác và Tiêu Vân Dật bất chợt bị vấp, muốn đứng dậy lại bị Thường Hy áp đảo xuống, coi như là đạp trở lại luôn, là bị đau đến . Cần biết rằng mặt đất dưới kia vô cùng cứng rắn, nền gạch mài bóng loáng a, rơi vào là cực kỳ lợi hại, vì vậy càng thêm căm tức, cỗ oán khí đều dồn lên Thường Hy.


      Thường Hy bây giờ còn biết được suy nghĩ của bọn họ, thấy gian kế của mình được thành thực, trong lòng thống khoái vô cùng! Nhìn nãi nãi đây đây dễ bắt nạt hả? Đây chính là đáp án đó! Suy nghĩ chút còn chưa có hả giận, nếu đổi là người khác nàng sớm lăn thêm vòng người bọn họ rồi! Nhưng là lúc nàng làm bộ sửng sốt đứng dậy, chân lại đạp hai cước xuống bên dưới! Hai cước này, cái đạp lên lưng Tiêu Vân Dật, cái khác lại hung hăng dẫm lên bả vai Tiêu Vân Bác!


      Đừng bảo là hai người còn nằm mặt đất, chính là Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Thanh cũng coi như được mở rộng tầm mắt, Thường Hy này cũng quá lớn mật ? Kia chính là Hoàng tử đấy!


      Thường Hy nhìn bộ dáng cắn răng nghiến lợi của hai người, trong lòng sớm vui mừng hò hét, nhưng là giờ phút này mặt nàng vẫn còn mang theo thần sắc kinh hoảng chưa hồi phục lại, trong lúc bất chợt hét rầm lên, hô lớn: “Người đâu mau tới a... Mau tới a!... Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử bị ngã xuống rồi!... Mau tới a!!!” Ngươi hung ác cho ta xem!


      Ngũ Hải sớm chờ ở bên ngoài lập tức đem người tiến vào, đoàn cung nữ thái giám đồng loạt đứng ở cửa, thấy trường hợp như vậy nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Nhất là hai vị Hoàng tử chứng kiến từ đầu đến cuối kia, đúng là tròng mắt muốn rớt ra ngoài!


      Thường Hy biết mình quá lớn mật rồi, nhưng nàng là người có cừu tất báo. Tục ngữ , thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, mặc dù nàng phải là tiểu nhân nhưng lại là nữ nhân nổi danh tiểu nhân, có cừu báo phải là thục nữ, nhất là cơ hội lại ở trước mắt, bỏ qua nàng mới là kẻ ngu đấy!


      Ngũ Hải là người đầu tiên phục hồi thần trí, cho đám người bên cạnh tiến lên như ong vỡ tổ, luống cuống tay chân đem hai người đỡ dậy, sau đó rất lưu loát khiêng tay khiêng chân đem hai người tống xuất ra ngoài, hành động gọn gàng lưu loát cho đến khi cửa phòng ngủ được đóng lại như cũ lần nữa mới dừng lại.


      Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật hung hăng nhìn chằm chằm Thường Hy. Hôm nay là mất mặt đến tận xương, nhất là thời điểm hai người nhìn vào bên giường ngủ, rất sạch chỉnh tề, ngay cả túm lông cũng có, càng thêm căm tức muốn chết! Tức giận trong lòng tất nhiên là đổ cả lên đầu tên đầu sỏ gây ra vụ này - Thường Hy! Hôm nay đúng là trộm gà được còn mất nắm thóc, mới vừa rồi nghe Thường Hy nhắc đến thư phòng, cho là Tiêu Vân Trác ở trong thư phòng hoặc phòng ngủ. Thời điểm bước tới Tiêu Vân Bác liếc mắt nhìn thấy trong thư phòng người, lúc này mới làm bộ cố ý ngã nhào vào phòng ngủ để xem chút, nghĩ tới... nghĩ tới Ngu Thường Hy đáng chết này lại khiến mất mặt như vậy!


      Gương mặt Tiêu Vân Dật cũng là vô cùng xanh mét. tung hoành hơn hai chục năm, chưa có nữ nhân nào dám ở lưng của giẫm bước qua, vì vậy nhìn thấy Thường Hy lửa giận lại tăng cao ngùn ngụt. đường đường là Hoàng tử lại bị cung tỳ giẫm lên thân thể, sau này sao có thể ngẩng mặt nhìn người khác đây?


      Thường Hy biết hai người kia nhất định khiến nàng chịu nhục để lấy lại thể diện cho bọn họ, nhưng nếu nàng dám ra chiêu này cũng tính đến đoạn để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Vì vậy sau khi thấy được thần sắc hai người kia, lại tiếp bước thứ hai. Lúc này nàng hâm mộ bản lãnh của Mạnh Điệp Vũ, khóc là có thể khóc, đáng thương cho nàng tại khóc nổi, chỉ muốn cười. Vì để làm cho giống , mượn ống tay áo hung hăng nhéo cho mình cái đau, đau đến nỗi nước mắt của nàng lập tức chui ra, trong lòng lại lặng lẽ nghĩ: Tiêu Vân Trác đáng chết, về sau phải trả lại gấp bội cho tôi, đau chết mất!


      “Nô tỳ sớm các người thể vào, tại tốt rồi, trong phòng cũng bị các người làm cho rối loạn... Khung cửa cũng bị tổn hại... Nô tỳ bị té coi như xong, nhưng là các người được cho phép lại tiến vào phòng của Thái tử gia... Thái tử gia ghét nhất có kẻ tiến vào phòng ngủ của ngài ấy, cái này nếu như để ngài ấy biết nô tỳ cũng sống được... Các vị nếu là ghét bỏ nô tỳ trực tiếp đuổi nô tỳ ra là được, cứ phải hãm hại nô tỳ như thế sao? Coi như làm nô tỳ có thể diện, ai đem lời của nô tỳ để vào trong lòng còn chưa tính, ai bảo thân phận nô tỳ thấp hèn đây? Nhưng là các vị lại nể mặt Thái tử gia, đại náo Đông cung, còn cố ý khiến nô tỳ phạm vào tội lớn tày trời! Nếu như chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng để ngài phân định phải trái đúng sai, các vị cố ý bức tử nô tỳ nhưng nô tỳ cũng phải là người mặc cho kẻ khác muốn làm thế nào làm, có chết cũng phải chết quang minh chính đại, thể để cho các vị đổ lên đầu nô tỳ tội danh bát nháo được!...” Thường Hy xong còn giống như muốn kéo tay áo hai người lôi ra ngoài. Dầu gì nàng cũng là Thượng nghi Đông cung do chính Hoàng thượng thân phong, muốn giết nàng người khác cũng dám hạ thủ quá ràng. Hôm nay nàng liều mạng những lời này cũng chính là muốn cho hai kẻ kia hiểu, tránh cho ngày sau lại muốn dây dưa cùng nàng!


      Tiêu Vân Bác biết mình từ trước đến nay vốn là kẻ giỏi nhất chuyện đổi trắng thay đen, nhưng lúc này nghe được lời Thường Hy khỏi ngây ngẩn cả người, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? nào có khi dễ nàng? ràng là nàng khiến cho và Đại hoàng tử ngã nhào xuống đất lại còn mạnh mẽ bước lên lưng hai người, giày xéo tôn nghiêm của bọn họ, thế nào nghe từ trong miệng nàng lại giống như nàng dâu bị bắt nạt rồi hả? Này còn có thiên lý hay ?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 189: Đổi trắng thay đen


      nhăng gì đó? Bản Hoàng tử lúc nào khi dễ ? ràng là ...”


      ràng là thời điểm Ngũ hoàng tử vấp ở cửa phòng ngủ liền giẫm lên chéo quần của nô tỳ, sau đó Đại hoàng tử vội vàng xông tới, trong lúc vô tình lại móc chặt lấy chéo quần của nô tỳ, cho nên nô tỳ mới có thể hướng hai người ngã tới. Nếu có cho nô tỳ mười lá gan nô tỳ cũng dám đem hai vị nô tỳ đánh ngã a! Các vị nếu tin có thể hỏi Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử, bọn họ đều có thể làm chứng đấy!” Thường Hy là khóc đến lê hoa đái vũ, vừa thấy thương! Lý do Thường Hy dám kéo Tiêu Vân Triệt cùng Tiêu Vân Thanh xuống nước thứ nhất là vì hôm nay Tiêu Vân Triệt vẫn còn trợ giúp Tiêu Vân Trác, cho nên lần này thuận nước giong thuyền nhất định giúp tay. Bất kể có tính toán gì, tóm lại nếu như Thường Hy thấy được điểm lợi của buông tha cho cơ hội này. Về phần Tam hoàng tử, vậy đơn giản hơn nhiều rồi, chính là vì Lệ Bình, người này nhất định giúp đỡ nàng, nếu tại sao lại chạy tới đây vào lúc này? Càng ngồi chờ ở chỗ này lâu như vậy, chỉ sợ là Lệ Bình lo nàng ăn thua thiệt, cứng rắn bắt đến đây, cho nên Thường Hy vẫn có thể nhờ cậy được.


      Tiêu Vân Bác quay đầu nhìn Thường Hy cái, trong mắt mang theo nồng đậm nghi ngờ, lại nhìn sang Tiêu Vân Dật, cảm thấy lời Thường Hy thể tin. quay sang chỗ Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Thanh, Tiêu Vân Triệt luôn luôn đứng về phe của Tiêu Vân Trác, tất nhiên là thể tin tưởng lời . Đối với Tiêu Vân Thanh khác, trời sinh tính tình lỗ mãng, não lớn lắm, ngược lại có thể tin được, vì vậy nhìn Tiêu Vân Thanh hỏi: “Tam ca, Ngu Thường Hy ?”


      Tiêu Vân Thanh quen láo, nhưng là lại nghĩ đến tiểu nương tử cay cú nhà mình, nàng ấy đem Ngu Thường Hy so với muội muội ruột còn thân thiết hơn, chỉ đành phải trái lương tâm : “Ngũ đệ, cái đó... Cái đó, đệ quả giẫm lên quần của người ta rồi!”


      Thường Hy hơi thở phào nhõm trong lòng, mặc dù rất chắc chắn Tiêu Vân Thanh như vậy nhưng là vẫn có chút khẩn trương, lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Nhưng khi nhìn đến Tiêu Vân Bác hỏi Tiêu Vân Triệt mà lại hỏi Tiêu Vân Thanh, trong lòng cũng có mấy phần hiểu.


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác tối sầm, nghĩ tới cư nhiên là như vậy. Tiêu Vân Thanh phải là kẻ hay láo, dù sao từ đến lớn là người nào mình vẫn luôn rất ràng! Tiêu Vân Dật đứng bên cũng là gương mặt tuấn tú đen lại, cần hỏi nữa, chỉ sợ lúc ấy vô tình mà móc phải chéo quần của Ngu Thường Hy, dù sao khi đó cũng gấp gáp vào mà có chú ý. Nhưng là rất cao hứng bởi vì chính lại bị Ngu Thường Hy đạp lên lưng, đường đường là Hoàng tử, tôn nghiêm vứt nơi nào? Nhưng lại cứ Ngu Thường Hy này bày ra bộ dáng nhận hết uất ức, khóc đến nỗi trong lòng cũng cảm thấy phiền não, chỉ muốn đập chưởng cho nàng ngất luôn, nhưng là lại nghĩ đến phụ hoàng có phần coi trọng nàng, chỉ đành phải tận lực kiềm chế cỗ tức giận ngùn ngụt trong lòng!


      Thường Hy lấy khăn ra lau khóe mắt ngập nước, nhìn Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật : “Đường đường là hai vị Hoàng tử lại dám làm dám chịu, nô tỳ mặc dù thân phận thấp kém nhưng vẫn còn hiểu được đạo lý. Hôm nay Đông cung bị nhóm người của hai vị nháo ra thành như vậy, nô tỳ biết giao phó với Thái tử làm sao, phiền toái hai vị gia chờ trong chốc lát, đợi Thái tử gia trở lại tự mình giải thích cùng ngài ấy phen, nếu nô tỳ còn cách nào sống tiếp rồi! Kể từ khi tiến vào Đông cung chưa từng phạm sai lầm như thế này!”


      xong Thường Hy lại khóc nữa. ra Thường Hy cố ý như vậy là để cho bọn họ tin tưởng Thái tử gia ra ngoài, mục đích chính là để bọn họ mau chóng rời . Thường Hy biết Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật vô luận thế nào cũng ràng chuyện này trước mặt Tiêu Vân Trác, nếu mặt mũi của bọn họ để ở nơi nào? Thường Hy cố tình khiến cho mình trở nên đáng thương, giống như tùy thời có thể mất đầu chính là vì muốn tăng thêm tính chân của việc Tiêu Vân Trác có ở đây, để cho người khác thấy được Thường Hy rất sợ Tiêu Vân Trác quay trở lại trách phạt nàng. Đây cũng là nước cờ vô cùng kín đáo rồi, mặc dù có phải rẽ qua vài bước ngoặt nhưng cuối cùng cũng đại công cáo thành.


      Quả nhiên khi nghe như thế Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật vội vàng kiếm cớ rời , bộ dáng hơi có chút chật vật, hơn nữa chuyện ngày hôm nay có rất nhiều người chứng kiến, miệng người xói chảy cả vàng, giả cũng thành !


      Thường Hy nhìn thân ảnh hai người biến mất trong tầm mắt, trong lòng mặc dù thở phào nhõm nhưng là vẫn còn phải đối phó với Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Thanh. Nàng tuyệt dám buông lỏng, khom lưng hành lễ đối với Tiêu Vân Thanh : “Đa tạ Tam hoàng tử bênh vực lẽ phải, ngày khác Thường Hy nhất định tự mình tới cửa bái tạ!”


      Chân tay Tiêu Vân Thanh có chút luống cuống nhìn Thường Hy, lại thể ngay trước mặt Tiêu Vân Triệt thừa nhận mình vừa mới láo, nhưng lại thể trực tiếp thẳng thắn nhận lời cảm ơn của Thường Hy, là đau khổ bội phần, vò đầu bứt tai phen mới lên tiếng: “Chỉ là chuyện cần để ở trong lòng. Kia ta còn có chuyện, thể chờ Tứ đệ trở lại, cáo từ!”


      Nhìn bộ dáng gần như chạy trối chết của Tiêu Vân Thanh, Thường Hy nhịn được bật cười, là nước mắt vẫn còn vương mà lúm đồng tiền mở, bộ sương thu đọng lá liễu khiến cho cho tâm hồn Tiêu Vân Triệt khẽ động! Mỹ nhân chính là mỹ nhân, hỷ nộ ái ố cũng có màu sắc riêng!


      Tiêu Vân Triệt có chút tự nhiên mở to mắt, thản nhiên : “Tứ đệ còn đợi ta cùng trở về, ta cũng nên về sớm, các tự dọn dẹp chỗ này cho tốt !”


      Thường Hy phục hồi lại tinh thần, như cũ cười : “Đa tạ hôm nay Nhị hoàng tử tương trợ, đợi Thái tử gia trở lại nô tỳ nhất định thông báo lại!”


      “Chỉ là chuyện thôi mà, Ngu Thượng nghi cần để ở trong lòng. Ngược lại Ngu Thượng nghi là khiến người ta rửa mắt mà nhìn!” Tiêu Vân Triệt nhàn nhạt cười, sau đó xoay người rời .


      Ngũ Hải vẫy tay cho tất cả cung nữ, thái giám xung quanh, cho đến khi tất cả mọi người cùng lui ra, Thường Hy lúc này mới cảm thấy cả người như nhũn ra, chân khẽ run rẩy rồi hướng xuống đất mà té! Hôm nay bị kinh sợ quá nhiều, nàng hành động cũng vô cùng lớn mật, nghĩ lại càng cảm thấy toàn thân trận tê dại, ngay cả hơi sức để đứng vững cũng có.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :