1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 170: Nam nhân ghen cực kỳ đáng


      cùng Liệt Phong rất quen biết sao?” Tiêu Vân Trác nhịn được hỏi, nếu trong lòng khó chịu muốn chết. thích nữ nhân của mình bị người khác mơ ước, rất thích!


      Thường Hy hồn nhiên phát ra bất mãn trong giọng của Tiêu Vân Trác, thuận miệng qua: “ quen a!”


      quen?” Tiêu Vân Trác nghi ngờ hỏi, đừng có mà lừa gạt. “ quen vậy tại sao khi Liệt Phong gặp lại rất khẩn trương?”


      Thường Hy nhíu mày : “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái a, dáng dấp tôi rất xấu sao? Chẳng lẽ tôi là tai ương hay thú dữ sao? Lần trước nhìn thấy tôi chạy trối chết, lần này lại xoay xoay vặn vặn. đại nam nhân, lại là đại nam nhân võ công cao cường, làm sao lại sợ tiểu nữ tử, khiến người ta nghĩ thông!”


      “Lần trước? Lần trước là lúc nào?” Tiêu Vân Trác giọng tốt hỏi, này cũng lui tới nhiều lần ha, là cái gì cũng biết, suy tính xem có nên đặt tại bên cạnh nàng cơ sở ngầm hay ?


      “Chính là thời điểm Minh Tín điện đưa ngọc bài!” Thường Hy thở dài , nhớ tới lần gặp mặt kia là dở khóc dở cười.


      Tiêu Vân Trác quan sát sắc mặt cười như cười kia của Thường Hy, trong đôi mắt to còn nhàng chớp động ánh sáng nhu hòa, làm tưởng rằng nàng đối với Liệt Phong động lòng, sắc mặt càng phát khó coi, làm như lơ đãng : “ có nghe nhắc qua?”


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, kinh ngạc : “Thái tử gia bận rộn như vậy, chuyện của nô tỳ sao dám làm phiền Thái tử gia, huống chi cũng phải là chuyện lớn gì!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, phải là chuyện lớn gì ư? Đây có ý tứ gì? nghĩ lúc rồi ra: “ cảm thấy Liệt Phong là người như thế nào?”


      Thường Hy cảm thấy Tiêu Vân Trác rất kỳ quái, buông khay trà trong tay, đứng trước mặt , vẻn vẹn cách cái bàn nhìn chằm chằm vào , cũng giống ngày thường a, thấy có cái gì khác biệt nha!


      xem cái gì vậy?” Tiêu Vân Trác có chút dở khóc dở cười, Thường Hy đúng là khiến người ta phải suy nghĩ, nhìn chăm chú như vậy làm cái gì?


      “Tôi cảm thấy rất kỳ quái. Liệt Phong là người của , theo nhiều năm như vậy, lại hỏi tôi là người như thế nào? Trời mới biết tính cả lần này tôi gặp đúng ba lượt, tôi thế nào hiểu được là người như thế nào?” Thường Hy giống như vô tội , nhưng là trong lòng tính toán vài lần. Tiêu Vân Trác tại sao phải hỏi những lời này, nếu tin Liệt Phong cũng để cho bước chân vào thư phòng này, cách khác Liệt Phong là người Tiêu Vân Trác tín nhiệm, thế cho nên mới Tiêu Vân Trác rất kỳ quái nha!


      Nghe được lời Thường Hy , Tiêu Vân Trác hận thể cắn rớt đầu lưỡi của mình. Đúng vậy, nổi điên hỏi vấn đề ngây thơ này làm gì? Nhưng là bây giờ nghe giọng điệu Thường Hy thấy nàng tựa hồ cũng quá hiểu biết Liệt Phong, trong lòng an chút nhưng ngoài miệng vẫn : “Chỉ là thuận tiện hỏi chút thôi!”


      “Liệt Phong cứu tôi mạng, là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi muốn trực tiếp cám ơn nhưng là mỗi lần thấy mặt đều chạy xa xa. Tôi cũng phải là ôn dịch, chỉ muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng lần, người này đúng là kỳ lạ!” Thường Hy khẽ thở dài cái . Đều nghe người ta bảo lòng của nữ nhân như kim đáy biển, thế nhưng lòng của nam nhân nàng chút cũng hiểu được đấy!


      Tiêu Vân Trác nghe được Thường Hy như vậy mới bình ổn tâm tình, biết Thường Hy đối với Liệt Phong có tình cảm đặc thù gì nên dễ chịu hơn rất nhiều. Tuấn mi giương lên liếc nhìn Thường Hy cái, chỉ thấy mặt nàng còn mang nét băn khoăn chân tướng, trong lòng liền thở dài tiếng. ra nữ nhân thông minh nhưng phải chuyện gì cũng có thể hiểu, chỉ sợ tâm tư của Liệt Phong bị trôi theo dòng nước. Dĩ nhiên nếu như Liệt Phong có tự trôi chính cũng tát nước thay!


      “Có nghĩ tới muốn tìm nhà chồng như thế nào ? Nếu là trúng ý, biết đâu bản Thái tử tâm tình cao hứng chừng có thể giúp ban đạo thánh chỉ đấy!” Tiêu Vân Trác thử dò xét hỏi, trước hết phải biết xem tiểu nha đầu này thích cái gì, có ý trung nhân hay chưa?


      Thường Hy nghe vậy liền sửng sốt, có chút ngơ ngác. Nàng đúng là chưa có nghĩ qua tương lai mình phải gả cho người nào, vấn đề này có chút thâm ảo. Thành thân là đại cả đời, luôn luôn phải cẩn thân, cho nên nàng nghĩ rồi ra: “Người tôi muốn gả nhất định phải rất tốt với tôi, tốt nhất là giống như cha tôi đối với mẹ tôi!”


      “Cứ như vậy?” Tiêu Vân Trác có chút giật mình, nàng chẳng nhẽ muốn cầu gì về xuất thân sao? tại nhà nàng thoát khỏi thương tạ, hẳn là có thể cầu cao hơn, nàng lại chỉ phải giống như cha nàng đối với mẹ nàng, đây là có ý tứ gì?


      “Cha đối với mẹ rất tốt sao?” Tiêu Vân Trác hỏi thăm , đúng là biết Ngu Thế Hùng đối với thê tử của mình như thế nào?


      “Tốt, vô cùng tốt! Cha tôi là trượng phu tốt nhất, phụ thân tốt nhất thế gian này! Cha tôi cả đời cũng cưới vợ bé, bốn huynh muội chúng tôi đều là cùng cha cùng mẹ, từ chưa từng thấy qua cảnh thê thiếp tranh giành sủng ái. Cha tôi đem mẹ xem như là con dạng, mỗi lần xa nhà luôn phải an bài thỏa đáng mới có thể ra ngoài, lần nào trở về cũng nhớ mang quà về cho mẹ tôi, lớn như bảo thạch quý hiếm, lại như lược ngọc, trâm hoàn, phòng của mẹ tôi cũng chứa đầy ắp. Mẹ tôi quan trọng phải là mấy thứ đó, mà chính là tấm lòng...”


      Thường Hy xong đột nhiên có chút chua xót trong lòng, đời này chỉ sợ nàng có phúc khí gặp được nam nhân như vậy! Mặc dù từ đọc thuộc Nữ giới, nhưng là nhìn thấy cha mẹ ân ân ái ái mà lớn lên, nếu nàng đối với hôn của mình chút xíu chờ mong đó là giả, thế nhưng thế gian này sao còn có nam nhân giống như cha nàng nữa?


      Khuôn mặt Tiêu Vân Trác lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, nghĩ tới Ngu Thế Hùng lại là người khiến người ta ngoài ý muốn như vậy, đối với thê tử lòng dạ. Phàm là người có tiền phải đều muốn tam thê tứ thiếp hay sao? Nhưng Ngu Thế Hùng cư nhiên lại có, phải biết rằng là thương nhân, khi bàn chuyện làm ăn phải vào những chỗ như tửu lâu, lầu xanh là tránh khỏi. Có thể ở trong hoàn cảnh đó, giai nhân ngồi lòng mà vẫn loạn đúng là định lực vô cùng tốt!


      ngẩng đầu nhìn Thường Hy, há miệng hỏi: “Chẳng lẽ cũng hy vọng nam nhân gả cả đời cũng chỉ có mình hay sao?”


      Dù sao Thường Hy cũng vẫn là đại nương chưa chồng, thường ngày tuy có chút giảo hoạt nhưng khi nghe Tiêu Vân Trác hỏi như vậy mặt vẫn đỏ lên, hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi dĩ nhiên là hy vọng có được phần tình như của cha mẹ vậy!”


      Thường Hy xong liền nhanh nhứ chớp chạy, chỉ để lại Tiêu Vân Trác ngồi ngẩn người, điều này cũng quá dễ làm rồi...

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 171:


      Chuyện Ngu gia của Thường Hy được miễn trừ thương tạ rất nhanh được lan truyền ra. Hôm nay Thường Hy được Hoàng đế thích, ngay cả người nhà của nàng cũng được hưởng thụ ưu ái, đây là chuyện hy hữu chưa từng xảy ra trong các triều đại gần đây, chưa từng thấy qua nô tỳ nào có được may mắn khiến người ta đỏ mắt như vậy!


      Lệ Bình cho người tới chúc mừng, bởi vì sợ phượng uy của mẹ chồng, muốn để cho Tiêu Vân Thanh đứng giữa khó xử cho nên tiện tự mình qua chúc Thường Hy. Thường Hy tất nhiên hiểu được nên cũng trách nàng.


      triều đình xảy ra biến cố lớn gì, thời gian Tiêu Vân Trác ở Đông cung cũng vì vậy mà nhiều hơn. Nam chủ nhân khi ở nhà, nữ nhân hậu viện tất ngừng nghỉ.


      “Tiểu công công, đây là canh tuyết lê phù dung do chính tay tần thiếp hầm cách thủy. Cuối thu khí sảng, tiết trời khô ráo, kính xin Thái tử gia phải bảo trọng thân thể nhiều chút mới đúng!” Tần Nhụ tần mang theo nụ cười thản nhiên mặt, bộ dáng khiếp nhược, đúng là có ba phần mùi vị của Mạnh Điệp Vũ.


      “Nhụ tần chủ tử, ngài chờ lát, tiểu nhân vào bẩm báo!” Tiểu thái giám lắc đầu thở dài, đoạn thời gian gần đây Doanh Nguyệt điện là náo nhiệt, làm hại Chu tổng quản, Ngu thượng nghi, còn có cả Trịnh công công trốn vào phòng trà nước, cái tiểu thái giám này thể làm gì khác hơn là ra ngoài ứng phó.


      Tiêu Vân Trác nghe xong hồi báo, mí mắt cũng thèm giơ lên, : “ hỏi Ngu cung nữ!”


      Tiểu thái giám gương mặt xanh xao, khúm núm ra ngoài, xoay người bước vào phòng trà, mặt khổ sở đem lời của Tiêu Vân Trác lặp lại lần nữa với Thường Hy.


      Thường Hy vội nuốt ngụm trà trong miệng vào, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu thái giám kia, đôi tay nắm thành quyền, chỉ là cuối cùng vẫn phải nhịn xuống. Được rồi, ai kêu nàng là nô tỳ của người ta, người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, cho nên cố nặn ra nụ cười : “Vậy để ta xem chút...”


      Màn đêm buông xuống, đèn đỏ treo lên cao, tiểu thái giám sỉ sỉ sách sách đứng trước cửa thư phòng, thấp giọng : “Thái tử gia, Phùng Lương đễ hỏi tối nay người nào thị tẩm?” Phùng Lương đễ bây giờ là tần phi có phẩm cấp cao nhất Đông cung, huống chi dưới ủng hộ mạnh mẽ của Vân Thanh, gần đây uy phong ngày càng thịnh, làm việc cũng ương ngạnh phách lối hơn rất nhiều. Nàng tự nhận là nữ nhân có phẩm cấp cao nhất nên đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn chút đối với sinh hoạt của Thái tử gia!


      Tiêu Vân Trác con ngươi cũng động, hạ xuống : “ hỏi Ngu cung nữ.”


      Tiểu thái giám nhớ đến bộ dáng muốn nổi đóa mấy ngày nay của Thường Hy, chân liền như nhũn ra nhưng lại dam tiếp tục truy vấn Tiêu Vân Trác. Vẫn là Ngu Thượng nghi dễ chuyện hơn, xoay người liền bước đến phòng trà.


      Thường Hy nghe xong lời tiểu thái giám , sải bước tới lui trong phòng. Đây là cái đạo lý gì? Chuyện trong phòng của chính sao lại gọi nàng trong nom? Nàng cũng phải là Thái tử phi của , trải qua mấy ngày nay nữ nhân trong Đông cung đều thống nhất trận tuyến. Nếu là ngay cả chuyện trong phòng của nàng cũng nhúng tay, quả chọc cho đám người kia nổi giận. Nhưng là... Nhưng là Tiêu Vân Trác tên khốn kiếp kia gần đây biết uống lộn thuốc hay là đầu óc có bệnh, tất cả chuyện tình đều giao cho nàng xử lý, ngay cả Ngũ Hải cũng lui xuống tuyến hai rồi!


      Mỗi lần tìm Tiêu Vân Trác lý luận cũng đều nghiêm chỉnh : “Thân là Thượng nghi Đông cung, bài ưu giải nan là chức trách của . Bản Thái tử mỗi ngày đều xử lý đại quốc gia, làm sao có thời gian giải quyết mấy chuyện này?”


      Thường Hy nhíu mày hướng cửa Doanh Nguyệt điện tới, phải đánh các nàng thế nào đây? Tiêu Vân Trác tên mặt đưa đám kia thậm chí nữ nhân cũng chịu động, phải là... được chứ? Càng nghĩ Thường Hy càng cảm thấy có thể là như vậy, nếu là nàng an bài nữ nhân cho thị tẩm, nhớ đến ánh mắt giết người kia của Tiêu Vân Trác, Thường Hy đánh cái giật mình lạnh run, nhất thời bỏ ý định đó. Nên xử lý thế nào đây?


      “Thái tử gia, năm nay Đông cung thêm nhiều người, chi phí ăn mặc tốn hao quá lớn, trong cung khấu trừ vật phẩm, Đông cung chi nhiều hơn thu, phải làm thế nào đây?”


      hỏi Ngu cung nữ.” Tiêu Vân Trác thản nhiên , tựa hồ chuyện này giải quyết rất dễ dàng.


      Thường Hy nhìn tiểu thái giám trước mặt, tức giận đến nỗi liên tục vỗ ngực, vò đầu bứt tai, ngửa mặt lên trời : “Ai tới diệt tên cầm thú này !”


      Tiểu thái giám kia nghe thế đặt mông ngồi chồm hỗm mặt đất, xanh mét mặt mày, lăn vòng chạy ra ngoài. Ngu Thượng nghi phải điên rồi sao?


      Trong cung yên ổn, Thường Hy bị Tiêu Vân Trác biến thành thẻ bài sử dụng đến bá vương vô địch, cả ngày xoay mòng mòng, còn phải chịu đựng ánh mắt nhìn chằm chằm của đám nữ nhân trong hậu viện. Họ đều cho rằng mình được thị tẩm là do Thường Hy giở trò quỷ, bởi vì gần đây biết Tiêu Vân Trác ở trong thư phòng mà muốn gặp mặt cách nào cũng được, chuyện gì cũng do Thường Hy ra ngoài giải quyết. Náo động lớn như vậy tự nhiên khiến cho nhiều người tức giận!


      Tiêu Vân Trác buông tấu chương trong tay, lâm vào trầm tư. Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần đưa tin tức tới, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời có thể hành . Trong khoảng thời gian này cố ý để Thường Hy xuất đầu lộ diện nhiều chút, khiến cho người ngoài tưởng rằng Đông cung hỗn loạn chịu nổi, vô tâm chuyện triều chính, ra cũng chỉ là chiêu minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (ý chỉ ngoài mặt làm việc này nhưng bên trong lại ngầm làm việc khác). Huống chi cứ như vậy cũng để cho Thường Hy thấy được giữ mình trong sạch, khụ khụ, cái này dường như có chút ý nghĩa sâu xa!


      Trong cung lại dám khấu trừ khoản chi tiêu của Đông cung, đây chính là chuyện vô cùng bất hợp lý, nếu như chuyện này có liên quan đến Mị phi nhân cơ hội này mà đánh mẻ lưới. Mị phi, đây là tự bà nhảy vào đấy!


      Tiêu Vân Trác còn suy nghĩ, Thường Hy liền giận đùng đùng chạy vào, nhìn gương mặt Tiêu Vân Trác, cắn răng : “Thái tử gia, sắp đến tiết trung thu rồi nhưng là phần tiền phí thuộc về Đông cung còn chưa có nhận được. Nô tỳ tìm hiểu qua, ở chỗ các Hoàng tử khác sớm phân phát rồi, ngài xem nên làm cái gì bây giờ?”


      Tiêu Vân Trác giương mi lên, là ngủ gật còn được có gối đầu, nhìn Thường Hy : “ cảm thấy thế nào?”


      “Nô tỳ tới xin chỉ thị của Thái tử gia, dám quá phận!” Thường Hy muốn nổ tung rồi, tên cầm thú đáng chết này là muốn nàng bị đám nữ nhân kia ăn ? tại người người hoài nghi nàng mị hoặc chủ, là oan uổng chết nàng, hoặc chủ cái rắm a! Tiêu Vân Trác tắm đều là Trịnh Thuận phục vụ, nàng còn chưa có vào bao giờ, có thiên lý!


      Tiêu Vân Trác biết mình thể chơi quá trớn, tránh cho chọc lửa thiêu thân, nhìn tiểu nha đầu này nếu như bị dọa đến phát điên người chịu thiệt cũng chỉ có mà thôi!


      “Nên khóc, nên nháo, muốn phân tiền cũng thể thiếu!” Tiêu Vân Trác giọng mang thâm ý .


      Thường Hy sửng sốt, hiểu Tiêu Vân Trác muốn làm gì, phải là từ trước đến nay rất kiêng kỵ chống lại nữ nhân trong hậu cung sao?


      Thấy thần sắc Thường Hy, Tiêu Vân Trác lại thản nhiên : “Ca ca gửi thư đến rồi, mọi sẵn sàng, gió đông này tự mình kiếm !”

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 172: Náo hậu cung (1)


      Thường Hy sững sờ liếc mắt nhìn Tiêu Vân Trác, ca ca của nàng cùng chuyện này có quan hệ gì? Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy tựa hồ bị tức giận làm cho hỏng đầu, ngay cả suy nghĩ cũng trì độn, nghĩ rồi ra: “ nghĩ trong hậu cung ai dám trắng trợn đối đầu cùng chúng ta?”


      Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần. Mặc dù Hoàng quý phi có phẩm hàm cao nhất nhưng là trong hậu cung vẫn do bốn phi cùng nhau nắm quyền. Mới vừa rồi Tiêu Vân Trác ca ca của nàng có gửi thư tới, lại để cho nàng náo hậu cung, đột nhiên hiểu được, nhìn Tiêu Vân Trác : “ là Mị phi giở trò quỷ?”


      Thường Hy khẽ cau mày. Chuyện này cũng có dễ làm, phải biết rằng Hoàng thượng mặc dù thích nàng, cũng nguyện ý cất nhắc nhà nàng nhưng là cũng đại biểu thích nàng gây sóng gió. Lúc này trung thu gần đến, nếu như nàng có não mà trình diễn tiết mục nữ nhân chanh chua náo hậu cung, chỉ sợ là liên lụy đến người nhà nàng.


      Nhưng là, ý tứ Tiêu Vân Trác rất ràng muốn nàng náo hậu cung, mượn chuyện này để lăng nhục Mị phi. Khi đó ở ngoài cung, ca ca cùng Tứ Thần ca cũng thừa dịp mà đem chuyện chiếm đất của Sở Tự Nguyên kia tấu lên. Hai việc này xảy ra cùng lúc, cho dù Hoàng thượng có thích Mị phi cỡ nào chăng nữa cũng mặt rồng giận dữ.


      Thường Hy mặc dù sớm biết Tiêu Vân Trác mưu kế đầy mình nhưng là trong chớp mắt nghĩ ra được chiêu như vậy khiến cho nàng cảm thấy sợ. Thường Hy muốn cho Ngu gia gặp nạn, vì vậy khóe miệng nhếch lên : “Nô tỳ chỉ là nô tỳ, người náo Loan Minh cung chỉ sợ là phân lượng đủ a! Thái tử gia nếu muốn làm chấn động hậu cung cũng phải cho nô tỳ đủ thực lực, nếu Thường Hy người sợ gánh nổi trách nhiệm này!”


      Nàng cò kè mặc cả thế này, Tiêu Vân Trác đều dự đoán được, quay đầu nhìn nàng, từ từ : “Vậy muốn làm sao?”


      Thường Hy tiến lên bước, nhìn Tiêu Vân Trác lạnh lùng : “Thái tử gia hỏi nô tỳ muốn làm sao có phải là muộn rồi hay ? Thái tử gia căn bản tính toán tốt lắm!”


      “Gia cũng tính toán. Gia chờ tính toán!” Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng tức giận của Thường Hy khỏi cảm thấy giật mình trong lòng. Đôi mắt như thanh thủy trong suốt kia hình như còn dẫn theo ngọn lửa, có lẽ là dồn nén căm tức với lâu lắm rồi!


      Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác vậy nhất thời tan giận, ngay cả tốn hơi thừa lời cũng tiết kiệm, thản nhiên : “Tốt lắm, ngài chờ tôi tính toán thôi!” Tên khốn, tính kế lại chờ nàng tính, ràng là muốn bôi đen lên mặt. Chuyện tốt đều là , chuyện xấu đều là nàng. Phi! Ngươi cứ ngồi đấy mà mơ giấc mộng xuân thu , nãi nãi ta cũng phải là người bảo đến là đến, bảo !


      Tiêu Vân Trác nhìn vẻ mặt Thường Hy cũng biết được nàng ra sức chửi bới ở trong lòng! Chỉ cần ra miệng cũng làm như biết. Tiểu nha đầu này lắm quỷ kế, cũng tin nàng tiên phong mà chắc chắn kéo theo đệm lưng. Chẳng qua là cái đệm lưng này... Là ai tốt đây?


      Thường Hy giận đùng đùng vén rèm lên mất, thiếu chút nữa đụng ngã Ngũ Hải tiến vào. Ngăn cách bằng tấm mành, chỉ nghe Ngũ Hải hô: “Ngu Thượng nghi, ngươi làm sao vậy?... Uy?... Uy!”


      Ngũ Hải nhấc rèm cửa chậm rãi vào, thận trọng liếc mắt nhìn Tiêu Vân Trác, chỉ thấy thần sắc bình thường, ngồi nghiêm chỉnh ghế phê duyệt công văn, nhìn ra đúng chỗ nào. Nhưng là nha đầu kia nổi điên cái gì?


      Tạm thời đè nghi vấn này xuống, Ngũ Hải trầm giọng : “Thái tử gia, Liệt Phong đưa tin tới, bên phía Ngu Thụy Lân chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần ngài ra lệnh tiếng liền lập tức hành động. Chương Tứ Thần cũng thu xếp ổn thỏa, mặc dù xảy ra chút ngoài ý muốn nhưng là có bại lộ, cũng xử lý tốt, chỉ chờ Thái tử gia ra lệnh.”


      Tiêu Vân Trác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó : “ vội, chờ hậu cung náo nhiệt chúng ta mới có thể hành động. Ngươi lui xuống trước .”


      “Vâng.” Ngũ Hải có chút nghi ngờ, chờ hậu cung náo nhiệt? Chẳng lẽ hậu cung có chuyện gì xảy ra sao? Mang theo vẻ mặt đầy nghi vấn lui ra, Ngũ Hải lại nghĩ đến vẻ mặt tức giận đằng đằng của Thường Hy, chẳng lẽ cùng nàng có quan hệ?


      ***


      Thường Hy về tới phòng của mình, có chút tâm phiền ý loạn. Chuyện này rất khó giải quyết, nàng ra mặt là vạn vạn thể, chỉ sợ Hoàng đế lão tử giận nàng còn vạ lây sang cả Ngu gia. Nếu làm lại càng được, Tiêu Vân Trác cái tên chết cầm thú kia còn dang chờ tin tức ngoài cung, mà tin tức ấy lại do chính ca ca của nàng cung cấp, nàng thể bỏ qua. Tên khốn kiếp này tính toán tốt lắm, biết nàng thể khoanh tay đứng nhìn, cảm giác bị người khác tính kế là hết chỗ !


      Muốn mời Mạnh Điệp Vũ ra mặt là thể nào, Mạnh Điệp Vũ là khách, sao có thể đổi khách thành chủ được? Còn dư lại chính là bảy vị tần thiếp cực kỳ có phân lượng rồi, lại lấy địa vị tối cao, gia thế mạnh nhất của Phùng Thư Nhã, nếu là do nàng ta ra mặt phải là thể. Quan trọng hơn là thứ nhất có thể ly gián quan hệ giữa Phùng Thư Nhã và La Thúy Yên, hai người trở mặt, về sau cơ hội hợp tác cao. Thứ hai, nếu như Phùng Thư Nhã có mệnh hệ gì, phụ thân của Phùng Thư Nhã cùng Mị phi và Ngũ hoàng tử tất nhiên thế bất lưỡng cập, cũng miễn cưỡng coi là mũi tên hạ hai con chim!


      Thường Hy thở dài hơi, lại vẫn là nàng suy nghĩ tính toán chu đáo cho , bất đắc dĩ thở dài, ai bảo bọn họ cùng ngồi chiếc thuyền, tốt tự nhiên nàng cũng tốt!


      Thường Hy nhìn sắc trời, đứng dậy đổi bộ cung trang xanh nhạt, làn váy rộng phiêu dật uốn lượn, đẩy cửa bước ra. Thường Hy ra ngoài, bất kể thế nào nàng cũng phải để cho Phùng Thư Nhã náo Mị phi trận, cứ như vậy Tiêu Vân Trác mới có thể tùy cơ ứng biến.


      Nhìn ở khúc quanh thấy được Vân Thanh, Thường Hy nghĩ gặp được nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thường Hy nhìn thấy được trong mắt Vân Thanh tựa hồ có chứa điều gì đó, nhưng là nàng đoán ra, bởi vì nàng vẫn nhìn thấu Vân Thanh. Lại Vân Thanh là giúp Phùng Thư Nhã nhưng là cũng để cho nàng ta huyên náo quá phận, cái đó nắm chắc vừa vặn. Ở điểm này Vân Thanh so với nàng cao minh hơn nhiều lắm, Thường Hy thể thừa nhận, Vân Thanh nữ nhân khiến người ta xem hiểu.


      muốn có quá nhiều dây dưa, Thường Hy chẳng qua là gật đầu chào nàng cái, xoay người muốn , lúc này lại nghe được Vân Thanh mở miệng : “Ngu Thượng nghi, xin dừng bước!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 173: Náo hậu cung (2)


      Thường Hy muốn có quá nhiều dính dấp cùng Vân Thanh nên bước chân chỉ ngừng lại chút, : “Vân Thanh , ta còn có việc phải làm, thể cùng ngài chuyện. Hôm nào rảnh rỗi tiếp tục cùng nhau chuyện thôi!”


      Vân Thanh nhìn bóng lưng Thường Hy, gương mặt dâng lên tia chán ghét, cũng có buông tha dễ dàng như vậy, hướng về phía Thường Hy : “ muốn thuyết phục Phùng Lương đễ đối phó Mị phi chỉ sợ là dễ dàng!”


      Thường Hy nghe vậy chợt xoay người lại, cặp mắt to chứa đựng hồ nghi quét qua Vân Thanh. Nàng ta cư nhiên biết nàng muốn làm cái gì, phải biết chuyện này nàng mới chỉ cùng Tiêu Vân Trác qua, chỉ có hai người bọn họ biết, nhưng là Vân Thanh lại đoán được. Đây quả thực là làm cho người ta rét mà run!


      Thấy Thường Hy hồ nghi, khuôn mặt Vân Thanh hơi động, tuy nhiên có mở miệng chuyện. Tựa như hai đại cao thủ giằng co, khí thế yếu tất bại, bởi vì cao thủ tranh nhau có lúc chính là cái gọi là khí thế.


      Vân Thanh chạm tới vấn đề của Thường Hy, ép nàng phải hỏi tới, mà như vậy Vân Thanh chiếm thế thượng phong, nàng rơi vào phần thấp kém, khí thế thua đoạn. ra khi Vân Thanh vừa trông thấy Thường Hy cũng chiếm được tiên cơ, Thường Hy có thể xác định bọn họ phải vô tình mà gặp nhau, hoặc giả là Vân Thanh đợi nàng từ trước, cho nên giờ khắc này mới chiếm ưu thế.


      Thường Hy đưa trán cao nhìn Vân Thanh, nàng ta muốn mình cúi đầu, mình càng để cho nàng đắc ý, khóe miệng khẽ nhếch, mặt lộ ra nụ cười sáng rỡ diễm lệ đẹp nhất, thanh thanh thúy bật thốt lên: “Dễ dàng cũng tốt, dễ dàng cũng được, đây là chuyện của ta, nhọc Vân Thanh quan tâm. Huống chi... Thường Hy là ai nên biết, chuyện ta muốn làm thể!”


      Vân Thanh cũng tức giận, thản nhiên : “Vậy chúc mã đáo thành công. Ở trong hậu cung này, người nhất thời đắc ý có nhiều, nhưng là ngắn năm ba tháng, lâu hai năm từ từ biến mất, có thể trụ được mười mấy hai mươi năm có mấy người. Ngu Thượng nghi cho rằng mình là loại người nào?”


      Thường Hy về phía trước mấy bước, cách Vân Thanh ngày càng xa, nghe được như thế về: “Thế Vân Thanh là loại người nào? Tựa hồ sau khi Thường Hy đến, cũng rất thuận lợi đấy!”


      Sắc mặt Vân Thanh biến hóa, hừ lạnh tiếng phật tay áo bỏ .


      Thường Hy nghĩ Vân Thanh có chút cổ quái, xoay người muốn , trong lúc bất chợt có vật gì đó lóe sáng chiếu rọi vào mắt nàng. Thường Hy định thần nhìn lại, ra là trâm bạc mới vừa rồi Vân Thanh vội vàng rời mà đánh rơi.


      Thường Hy theo bản năng tới khom lưng nhặt lên, cầm trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát, sắc mặt liền thay đổi. Trâm bạc khắc hoa mai này cùng với cái nàng nhặt trong rừng trúc ngày ấy giống nhau như đúc.


      Chẳng lẽ Vân Thanh cư nhiên chính là người muốn đẩy nàng vào chỗ chết sao? Thường Hy nắm chặt trâm bạc, nhìn phương hướng Vân Thanh biến mất mà lâm vào trầm tư. Nếu quả là Vân Thanh tại sao nàng ta lại làm như vậy? Còn có trâm bạc này, là cố ý rơi xuống hay là vô tình đây?


      Lòng dạ Vân Thanh quá sâu, lần đầu tiên nàng cảm thấy mê mang, là làm cho người ta rất kinh ngạc. Trong lúc nhất thời thần trí Thường Hy trở nên rối rắm, nàng nên làm gì mới phải đây?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 174: Rót mật khuyên Lương đễ


      Thường Hy đem trâm bạc kia cất , sắc mặt có chút ngưng trọng. Vân Thanh người này càng nhìn càng thấu, luôn khiến cho Thường Hy có loại cảm giác mây mù dày đặc, tùy thời tùy lúc tại thời điểm ngươi chú ý mà ra chiêu, lại luôn luôn đánh trúng vào yếu điểm!


      Thường Hy thu hồi hoài nghi đối với Vân Thanh, vượt qua hàng lang, qua Doanh Nguyệt điện, lại tiếp tục thêm đoạn ngắn nữa mới đến trước cửa phòng Phùng Lương đễ. Tiểu cung nữ canh cửa vừa nhìn thấy Thường Hy liền tiến lên hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Ngu Thượng nghi!”


      Thường Hy khẽ mỉm cười, : “Đứng lên . Lương đễ chủ tử có ở đây ?”


      “Dạ có, để nô tỳ vào thông bẩm tiếng!” Tiểu cung nữ xoay người muốn , Thường Hy lại gọi nàng trở lại, chậm rãi : “ với Lương đễ là ta tới truyền đạt lời của Thái tử gia.”


      Tiểu cung nữ vội vàng ứng thanh rời , chỉ trong thời gian cái nháy mắt liền cười tủm tỉm ra, nhìn Thường Hy : “Ngu Thượng nghi, Lương đễ mời ngài vào.”


      Thường Hy thở phào nhõm cái, nếu là thẳng nàng muốn gặp Phùng Thư Nhã, có lẽ nàng ta chết cũng muốn gặp nàng, nhưng là nhắc đến Tiêu Vân Trác... Này phải rất dễ dàng tiến vào sao? Nữ nhân nếu như có chướng ngại ở giữa cần phải lấy nam nhân làm chiêu bài, nhất là ở nơi như hậu cung này!


      Phòng của Phùng Thư Nhã bài biện cũng là xanh vàng rực rỡ, khắp nơi đều thể thân phận cùng địa vị của nàng, là khiến người ta chói mắt! Thường Hy cười thầm trong lòng, nàng sớm biết Phùng Thư Nhã thích quyền lực hơn là muốn được Thái tử gia sủng ái, cho nên nàng mới có lòng tin có thể thuyết phục được ta.


      “Nô tỳ tham kiến Lương đễ!” Thường Hy khom lưng hành lễ, mang mặt nụ cười thỏa đáng, kiêu căng tự đại.


      Phùng Thư Nhã vừa nhìn thấy Thường Hy là cả người bốc hỏa, nhưng là nghĩ tới nàng dù sao cũng là thị nữ cận thân hầu hạ trước mặt Tiêu Vân Trác nên dễ dàng đắc tội, chỉ đành phải lạnh nhạt : “Nguyên lai là Ngu Thượng nghi a, dám nhận đại giá của , mau đứng dậy !”


      Thường Hy đứng dậy, hé miệng cười cười rồi mới lên tiếng: “Lương đễ gì vậy, ngài là chủ tử tôi là nô tỳ, cái này nếu bị người khác nghe được lại còn tưởng là ngược lại, nô tỳ dám nhận tội lớn như vậy!”


      Phùng Thư Nhã hừ lạnh tiếng : “ dám nhận? Hừ, dễ nghe, tại cả Đông cung này đều phải nhìn sắc mặt mà làm việc, muốn gặp được Thái tử gia còn khó hơn lên trời đấy!”


      Thường Hy sớm đoán được Phùng Thư Nhã chuyện dễ nghe, trong lòng từ lâu có đối sách, lúc này than tiếng, nửa mang u oán : “Lương đễ chỉ biết biết hai, nô tỳ nhìn qua uy phong, ra có lợi ích gì? Tính khí Thái tử gia quá lớn, hơi có chút đúng, cái ánh mắt là có thể khiến cho người ta sợ nửa ngày. Các ngài chỉ nhìn vào mà cảm thấy ganh tỵ với cảnh tượng hôm nay của nô tỳ, đâu biết rằng nô tỳ hận thể được như mấy vị Lương đễ, cách Thái tử gia xa xa chút. Chuyện này, trải nghiệm thể hiểu được!”


      Phùng Thư Nhã mang theo ánh mắt dò xét quan sát Thường Hy, hoài nghi tính chân của chuyện nàng . Thường Hy cụp đầu xuống, thần sắc mang theo vài tia bất đắc dĩ, lại tiếp: “Thái tử gia đối với nữ sắc là tâm đạm như nước, hơn nữa tình cảnh nay lại là loạn trong giặc ngoài, ngài ấy nào còn có thể có ý định kia? Mọi người đều nô tỳ mị hoặc chủ, nhưng là giữa nô tỳ và Thái tử gia là trong sạch, tin ngài nhìn xem.” Thường Hy vừa vừa vén tay áo lên.


      Phùng Thư Nhã quay đầu nhìn lại, khỏi lấy làm kinh ngạc, dấu chu sa đỏ tươi tay Thường Hy cực kỳ chói mắt. Phùng Thư Nhã chợt thở phào nhõm, nàng vốn sợ rằng giữa Tiêu Vân Trác và Thường Hy có quan hệ đặc biệt mà người khác thấy, hôm nay xem ra Ngu Thường Hy này chỉ là Thượng nghi. Vậy lời nàng ta cũng là , Thái tử gia đối với nữ sắc chỉ là cực kỳ lãnh đạm mà thôi. ra Phùng Thư Nhã cũng mấy quan tâm Tiêu Vân Trác sủng ái người nào, người nào, nàng chỉ hy vọng có thể nắm được quyền lực trong Đông cung, tương lai Thái tử phi vào cửa cũng có đủ lực lượng mà chống lại.


      Nếu như biết Thái tử gia cùng Thường Hy là trong sạch, Phùng Thư Nhã liền đổi ngay thái độ thân thiện, nhìn Thường Hy : “ cũng đủ đáng thương! Nhanh ngồi xuống, chúng ta cùng trò chuyện!”


      Thường Hy cũng từ chối, ngồi đối diện với Phùng Thư Nhã, khẽ thở dài : “Nô tỳ là đáng thương nhất, gánh chịu hư danh mị hoặc chủ oan uổng, ra nô tỳ cái gì cũng làm. Thái tử gia thích nhất chính là người vô dụng, có số việc mặc dù trong lòng nô tỳ thoải mái nhưng là vẫn phải theo phân phó của Thái tử gia mà làm. trắng ra là, nô tỳ chỉ là bia đỡ đạn trong tay Thái tử gia mà thôi!”


      Phùng Thư Nhã nghe vậy cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn, thường ngày đối với Thường Hy chán ghét cũng giảm vài phần, mở miệng : “ như vậy, hôm nay Ngu Thượng nghi đến chỗ ta làm cái gì?”


      “Vô lên điện Tam Bảo. Hôm nay Thường Hy tất là có chuyện muốn cùng Lương đễ.” Thường Hy tới chỗ này, khóe mắt khẽ nâng liền thấy được trong đôi mắt của Phùng Thư Nhã dâng lên mấy ngọn lửa nóng, vì vậy hé miệng cười cười, cố ý hạ thấp giọng : “Lương đễ chủ tử có biết nguyên nhân vì sao Thái tử gia muốn gặp ngài ?”


      tới chỗ này, trong mắt Phùng Thư Nhã lóe lên tia hung quang, nhưng là lại nhớ đến mấy lời vừa rồi của Thường Hy, thanh lại chuyển sang bất đắc dĩ, : “Tâm tư của Thái tử gia như biển, ta nào có thể đoán được. Kể từ khi vào Đông cung, ta cũng vô cùng cẩn trọng rồi, nhưng là...”


      “Nhưng là Thái tử gia luôn luôn lạnh nhạt, nhìn ai cũng vừa mắt, phải ?” Thường Hy tiếp lời .


      “Đúng vậy a! muốn gặp riêng ta thôi, nhưng còn có các tỷ muội khác, cũng thấy Thái tử gia đến gần qua người nào!” tới chỗ này, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm châm chọc, hướng về phía Cẩm Hoa hiên bĩu môi : “Coi như chúng ta được, nhưng là đóa hoa bên kia tường cũng thấy Thái tử gia qua kiếm. Ngu Thượng nghi, đây là vì cái gì?”


      Đóa hoa bên kia tường? Thường Hy nhịn được mà cười thầm trong lòng, nhưng mặt vẫn là biếu tình nghiêm túc, : “Trong cung này, Lương đễ là tần phi có phẩm cấp cao nhất, Thái tử gia là người trọng quy củ, đến chỗ ngài nơi khác cũng tuyệt !”


      Lời này khiến Phùng Thư Nhã hồi vui vẻ, nụ cười mặt che cũng , nhìn Thường Hy càng phát thân thiết, hỏi tới: “Nhưng Thái tử gia đến tột cùng là vì cái gì mà đến gặp ta? Dáng dấp ta cũng phải giống mẫu dạ xoa, càng phải là người tâm địa độc ác, lại chưa từng trêu chọc thị phi, đây là vì cái gì a?”


      Phùng Thư Nhã câu nào, trong lòng Thường Hy liền run rẩy câu ấy, còn có trêu chọc thị phi? Tâm địa độc ác? Nàng kia có thể trực tiếp biến thành Quan thế bồ tát rồi! Nhưng là vẫn phải cố nén chán ghét trong lòng, tiếp tục : “Lương đễ chủ tử, mặc dù ngài là cùng Đại hoàng tử phi, Ngũ hoàng tử phi từ Vĩnh Hạng cung ra, thời gian ở trong đó cũng có chăm sóc lẫn nhau, nhưng là... Ngài ngẫm lại xem, Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử là ai? Bọn họ đối với ngôi vị Hoàng đế chút khát vọng trong lòng nào sao? Ngài cùng các nàng kia qua lại thân thiết, nhìn qua mắt Thái tử gia, ngài xem, Thái tử gia nghĩ như thế nào?”

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :