1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 165:


      Thường Hy có thời gian so đo với Tiêu Vân Trác, thuận miệng : “Cứ cho là thanh mai trúc mã , Tứ Thần ca cũng ở nhà ta tám năm rồi!”


      Tiêu Vân Trác vô cùng buồn bực, nhìn bộ dáng hiểu của Thường Hy lại càng phát tức giận, nàng nghe ra ý tứ trong lời của sao? Nàng biết... tâm tình tốt sao? Nhất là khi nghe đến tên của Chương Tứ thần, cao hứng, rất cao hứng!


      Tiêu Vân Trác còn muốn thêm, lúc này Ngũ Hải lại vén rèm lên, vào bẩm báo: “Thái tử gia, Ngu Thụy Lân, Chương Tứ Thần cầu kiến, là phụng ý chỉ Hoàng thượng tới đây gặp mặt Ngu Thường Hy.”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác càng thêm tối, cha biết chọn thời điểm! Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Thường Hy, cảm giác thế nào lại xui xẻo như vậy? Nhưng cũng thể ngăn cản, dám trái ý tứ của phụ hoàng, chỉ đành phải : “ .”


      Thường Hy vội vã cám ơn Tiêu Vân Trác, vui mừng hớn hở bước . Ngũ Hải thận trọng nhìn khuôn mặt đít nồi của Tiêu Vân Trác, đoán được chút ý tứ, suy nghĩ lát rồi khẽ cắn răng : “Thái tử gia, nô tài nghe được Hoàng thượng hạ chỉ xóa bỏ thương tạ cho Ngu Thụy Lân, Chương Tứ thần do có công giúp đỡ khâm sai đại thần cứu trợ hạn hán năm ngoái, đặc cách cho bọn họ sang năm được tham gia thi hội!”


      Tiêu Vân Trác mặc dù biết đây là kết quả tất nhiên, chỉ là nghĩ tới Chương Tứ Thần kia cư nhiên cũng nhận được vinh hạnh đặc biệt đó, là người tính bằng trời tính. Nhưng sau khi nghe được lời của Ngũ Hải, hai mắt sáng lên, : “Người tới là khách. Ngươi thay mặt Thái tử gia tiếp đãi khách nhân!”


      Ngũ Hải thầm oán giận trong lòng, muốn nghe lén lại còn làm bộ, làm thân nô tài như lại phải vác tấm mặt mo này . ra sớm thấy Thái tử gia đối với Thường Hy có chút ý tứ, chẳng qua là chết sống mở miệng. Thấy thanh mai trúc mã của người ta nóng nảy cũng nghĩ lại xem thanh mai trúc mã của mình cả ngày đều ở nơi này, Thường Hy còn chưa có ý kiến gì thôi, lại còn bắt nàng cả ngày hầu hạ phục dịch vị kia!


      Sau khi Ngũ Hải , Tiêu Vân Trác nhìn đống tấu chương mà làm nổi nữa, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, trùng hợp thấy Thường Hy cùng hai vị nam tử vừa cười cừa hướng chỗ nàng tới. Hừ! Cũng thấy thường ngày nàng đối với ân cần như vậy! Khi nhìn dáng vẻ Thường Hy kéo ống tay áo Ngu Thụy Lân cực kỳ thân mật có chút thở phào nhõm, chỉ cần nắm tay áo tên Chương Tứ Thần kia là tốt rồi!


      Nhưng đối với Chương Tứ thần, Thường Hy cũng vô cùng thân thiết, trông mà bốc hỏa, lại chỉ có thể nhịn xuống, Ngu Thường Hy cũng phải là người của . Hoặc giả nên nghĩ biện pháp khiến cho Ngu Thường Hy có danh phận mà sống bên cạnh mình, như vậy mới có thể hạn chế nàng cùng nam nhân khác mà mỉm cười...


      Càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này rất hay, nhưng là trước mắt dường như có khả năng. Phụ hoàng rất thích Thường Hy, chuyện này còn cần phải được ông ấy đồng ý. Nhưng là nhất thời đoán ra phụ hoàng đối với chuyện này tỏ thái độ gì, vì thế mà lại càng phiền não!

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 166: Nội ứng ngoại hợp


      Cũng phải là Tiêu Vân Trác tự mình tìm phiền não. Nếu là cung nữ bình thường, chỉ cần muốn thu vào phòng nhưng lại cứ Thường Hy là do đích thân Hoàng đế sắc phong. Thứ hai, Tiêu Vân Trác cũng muốn cưỡng bách nàng, nhìn ra được Thường Hy bây giờ ít nhất còn chưa đặt vào trong lòng. nam nhân kiêu ngạo cho nên hy vọng nữ nhân thích cũng thực lòng thích phải là vì quyền thế của .


      cũng có tự tôn của mình, muốn tìm phần tình cảm giống như thường dân bách tính bình thường tương cứu nhau lúc hoạn nạn, liên quan đến quyền thế, liên quan đến tiền bạc, chỉ đơn giản là tình cảm. Mẫu hậu của khi còn sống từng , tình là thứ chân nhất thế gian này, dùng cái gì có thể đổi được, nếu đều là tự hại mình mà thôi.


      Tiêu Vân Trác nhìn ba người Thường Hy hành lang, thân ảnh từ từ biến mất phía cửa sổ, trong lòng thầm than tiếng. Thường Hy là kỳ quái nhất mà từng gặp, nàng khát vọng quyền thế, nàng mong quyền thế nhưng lại nhiều, chỉ muốn làm sao Ngu gia có thể thoát khỏi thương tạ hơn. Nàng rất có mưu kế, mưu kế của nàng xảo trá tinh quái, tính cách của nàng có thù tất báo, nàng hiểu biết rất nhiều, có thể dưới tình huống bất lợi mà tạo ra nước có lợi nhất cho bản thân. Nàng thường xuyên trước khi chết cũng muốn kéo đệm lưng, nhớ tới những thứ này Tiêu Vân Trác liền nhịn được mà muốn cười.


      nữ nhân kỳ quái, lại hấp dẫn ánh mắt của , để cho lần đầu tiên có cảm giác động tâm, cho nên , là tình thế bắt buộc!


      ***


      Vào phòng của Thường Hy, quan sát cách trang trí bày biện, Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần có chút kinh ngạc, nghĩ tới phòng riêng của Thường Hy cư nhiên lại tinh xảo như vậy, nào có giống như phòng của nô tỳ!


      Thấy hai người kinh ngạc, Thường Hy cười mời hai bọn họ ngồi, tự tay châm trà rồi mới lên tiếng: “Thái tử gia cùng Hoàng thượng đối đãi với muội rất tốt, hơn nữa muội trong cung cũng là từ tam phẩm, sinh hoạt thường ngày tất cả phân chia theo cấp bậc, có lúc Thái tử gia hoặc Hoàng thượng ngoài định mức mà ban thưởng, cho nên muội so với lúc ở nhà cũng có gì khác nhau!”


      Nghe được Thường Hy như vậy, Ngu Thụy Lân lúc này mới có chút yên tâm, mắt thấy mới là , khuôn mặt tuấn nhã kia nở nụ cười, : “Muội từ kiều sanh quán dưỡng, ta lo lắng muội chịu nỏi cuộc sống nghiêm túc trong cung, tại cuối cùng yên tâm rồi!”


      “Muội sớm mọi người cần lo lắng rồi còn gì. Huynh xem, đây phải quả thực rất tốt sao? Muội còn là thị nữ hầu hạ cận thân, mặc dù so sánh được tiền hô hậu ủng giống như ở nhà nhưng là cũng rất tốt rồi. Con người a, phải biết cách thấy đủ!”


      Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người thoáng qua tia kinh ngạc, nghĩ tới trong mấy tháng ngắn ngủi như vậy Thường Hy lại có biến đổi rất lớn.


      Ba người chút chuyện phiếm, sau đó đem chuyện Hoàng thượng triệu kiến ra . Thường Hy nghe vậy liền hưng phấn: “Chúng ta thoát khỏi thương tạ rồi sao?”


      Thường Hy có chút dám tin tưởng. Nàng cứ nghĩ là muốn thoát khỏi thương tạ phải đợi đến sau khi ca ca của nàng đạt được công danh, nghĩ tới Hoàng thượng khai ân dày như vậy, hốc mắt cay cay, vội cúi đầu lấy ra khăn lau , cười : “Lần này tốt lắm, chúng ta bao giờ còn là thương nhân đê tiện nữa. Chỉ cần sang năm ca ca đạt được công danh, chúng ta có thể xoay người, nguyện vọng cả đời của phụ thân cũng được thực , uổng phí mười năm khổ học của đại ca, cuối cùng cũng hết gian lao rồi!”


      Thường Hy kích động, cánh tay lôi kéo Ngu Thụy Lân cũng khẽ run. Ngu Thụy Lân cười nhìn muội muội của mình, trong thanh nhưng có chút chua xót : “Chẳng qua là làm khó muội ở trong cung phải nhìn ánh mắt kẻ khác mà làm việc. Làm nô tỳ luôn luôn phải chịu khổ cực, nào có được giống như thời điểm ở nhà, đại tiểu thư tiền hô hậu ủng. Muội vì Ngu gia chịu ít vất vả rồi, đợi sang năm, ca ca nhất định đề tên bảng vàng, vì Ngu gia quang tông diệu tổ, để cho muội có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống, còn bị kẻ khác coi thường nữa!”


      Thường Hy cười, sâu nhất trong ánh mắt cũng nồng đậm ý cười. Ca ca của nàng lúc nào cũng đặt nàng ở vị trí thứ nhất, từ đến lớn đều là như vậy, điều đầu tiên muốn đạt được sau khi làm quan chính là để cho nàng bị khi dễ. Còn có nhị ca, tam ca, tuy bọn họ nhưng lòng của bọn họ đều giống nhau.


      Nghĩ tới đây, Thường Hy lại nhìn Chương Tứ Thần, vui vẻ : “Tứ Thần ca, Chương bá bá nếu như biết giải trừ được thương tạ biết có bao nhiêu vui mừng đấy!”


      “Cũng đều nhờ phúc của muội, nếu làm sao có thể có chuyện tốt như vậy!” Chương Tứ Thần nhìn Thường Hy cười , thấy nàng sinh hoạt có kham khổ như trong tưởng tượng, lòng cũng có chút được an ủi, chỉ ngóng trông nàng có thể sớm xuất cung.


      “Đừng như vậy, ràng là đại hạn hán năm ngoái huynh cũng bỏ ra sức lực, nếu Hoàng thượng cũng ban thưởng cho huynh. Tính khí Hoàng thượng muội có hiểu chút ít, luôn luôn công chính nghiêm minh, làm sao có thể chỉ vì cung tỳ nho mà thiên vị đây?” Thường Hy rót tiếp trà cho hai người, cười .


      “Cũng thể như vậy, nếu Hoàng thượng coi trọng muội sao lại để ý đến chút công lao của bọn ta? ra thương nhân xuất lực cứu tế hạn hán năm ngoái cũng phải là ít, nhưng được Hoàng thượng trực tiếp triệu kiến, lại còn giải trừ thương tạ thí ít lại càng ít, điểm này muội cần nữa, trong lòng ta tự hiểu.” Chương Tứ thần thực rất cảm kích Thường Hy, có nàng, nào có được vinh hạnh đặc biệt như thế này. Chỉ cần sang năm thi hội chiếm được giải cao, như thế Chương gia cũng được nở mày nở mặt rồi!


      Ba người lại chút chuyện vặt. Thường Hy cảm thấy ánh mắt Chương Tứ Thần nhìn nàng có vẻ là lạ nhưng trong lúc nhất thời cũng suy nghĩ nhiều. Nàng còn có chuyện khác nghĩ lâu rồi, đúng là có thù báo phải là quân tử, huống chi nàng còn là nữ nhân, thù oán nhất định phải trả.


      việc lầu trúc lần trước có đả thương được Mị phi nhưng là bà ta lại cứ nhiều lần muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nàng cũng phải là dễ chọc, nàng sớm muốn ra tay, chỉ tiếc thể tùy tiện xuất cung. Hôm nay có cơ hội gặp mặt đại ca và Chương Tứ Thần, ngược lại cho nàng cơ hội báo thù!


      Thường Hy lôi kéo hai người thầm , đem tất cả mọi chuyện cẩn thận lại lần. Hai người nghe xong sắc mặt xanh mét, lửa giận bừng bừng, Ngu Thụy Lân nhìn muội muội thương nhất của mình : “Muội , muội muốn làm gì, ca ca nhất định dồn sức giúp muội! Tuy chúng ta chỉ là thương nhân nhưng đôi khi tiền cũng rất có tác dụng!”


      “Đúng vậy. Hy muội muội, muội chỉ cần ra, chuyện bên ngoài giao cho bọn ta làm, dám khi dễ muội phải trả giá lớn!” Gương mặt Chương Tứ Thần tràn đầy sát khí, đây cũng quá ghê tởm, mạng người đáng gia bao nhiêu tiền, huống chi lại chính là người trong mộng của , càng phải trả giá cao!


      Thường Hy hé miệng cười cười, đến gần hai người ghé tai thấp giọng mấy lời... Phía bên ngoài, Ngũ Hải dùng sức dán lên cửa sổ cũng nghe được câu. Nha đầu này lại bày ra cái quỷ kế gì, nghe về làm sao giao phó đây?

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 167:


      Ngũ Hải câu cũng nghe được, chỉ đành phải tiu nghỉu trở về bẩm báo Tiêu Vân Trác.


      Tiêu Vân Trác nghe xong lời của Ngũ Hải liền lâm vào trầm tư. sớm đoán ra được Thường Hy dễ dàng từ bỏ ý đồ, ra nếu phải mới vừa rồi tâm trí có chút hỗn loạn nghĩ ngay ra rằng Thường Hy lợi dụng dịp ca ca của mình vào cung, nội ứng ngoại hợp đối phó với Mị phi.


      Trải qua mấy ngày nay, Tiêu Vân Trác đối với huynh đệ Ngu gia cũng có chút hiểu , biết được thủ đoạn của bọn họ, chân mày nhướng lên, nhìn Ngũ Hải : “ mời Ngu Thụy Lân và Chương Tứ Thần đến, ta có chuyện muốn thương nghị!”


      Ngũ Hải lập tức , biết là Tiêu Vân Trác thương nghị chuyện hợp tác cùng bọn họ đối phó với Mị phi. Thời gian trước Tiêu Vân Trác nghe được Thường Hy mảnh đất kia là của nhà bọn họ, nếu quả là như vậy chuyện này có cách xoay chuyển rồi.


      Rất nhanh mấy người liền vào, nhìn thấy Tiêu Vân Trác định hành lễ. Lần này Tiêu Vân Trác cũng có bày ra bộ dáng cao cao tại thượng lạnh như băng, thản nhiên : “ cần đa lễ, ngồi , nơi này có người ngoài, quy củ trước tiên miễn !”


      Lời vừa ra khỏi, Thường Hy khẽ há miệng, cảm giác mình có phần nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác. Điều này sao có thể, người này đây là làm gì? Trước kia cũng thấy khách khí qua với ai như vậy, chuyện này nhất định là có cổ quái, nàng cần phải cẩn thận chút!


      Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần cũng là bị hù dọa giật mình, nhưng là dám hành lễ, vẫn như cũ khom người rồi mới tránh qua bên.


      Tiêu Vân Trác vừa thấy, lòng cũng có chút hiểu, thản nhiên : “Ngồi . Tìm các ngươi đến có chuyện muốn thương nghị, cần giữ lễ tiết nữa. Nếu như cứ kính cẩn mãi sao có thể chuyện được?”


      Thường Hy cao hứng, khẽ cau mày, đây phải là tác phong của Tiêu Vân Trác, suy nghĩ chút liền : “Thái tử gia có lời gì cứ phân phó, đại ca ta cùng Tứ thần ca tuy vừa mới thoát khỏi thương tạ nhưng lại chưa có công danh, nào có thể ngồi trước mặt Thái tử gia, vạn vạn thể thiếu lễ độ!”


      Thường Hy cũng ngốc, đều quân vương đa nghi, tại có gì, nhưng nếu như ngày kia Ngu gia phạm chút lỗi, lại bới móc chuyện này ra tốt đẹp gì. Cho nên tốt nhất là cứ tuân thủ quy củ, tránh cho ngày sau đỡ gian nan.


      Tiêu Vân Trác vui nhìn Thường Hy : “Ở trước mặt gia đều có chỗ cho ngồi, thế nào lại có chỗ cho các ca ca của ? cảm thấy ta là người mượn cối giết lừa sao?”


      Thường Hy nghe xong lời này, sắc mặt biến hóa, thấp giọng ra: “Cái này cũng chắc được, tại sao, ai biết được về sau nhớ lại có thành chuyện chém đầu hay ?”


      “Hy nhi!”


      “Hy muội muội!”


      Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần đồng thời há miệng quát lên. Hai người đều sợ hãi Thường Hy đắc tội với Tiêu Vân Trác về sau có ngày lành để sống, nhắc nhở nàng chú ý phương thức chuyện.


      Tiêu Vân Trác nghe vậy trong lòng cười tiếng, nhưng là mặt vẫn mảy may có chút khác thường nào, vẫn như cũ dùng giọng nhàn nhạt xen lẫn vài tia lạnh như băng : “Gia là loại người mọn như vậy sao? Ngu Thường Hy, người khác biết nhưng phải biết chứ?”


      Lời này cũng có chút mập mờ, Chương Tứ Thần vừa nghe ngoại trừ kinh ngạc ra cũng chính là ngẩn người. Bên ngoài đều đồn đãi rằng vị Thái tử gia nàng làm việc ác độc vô tình, kiêu căng ngạo mạn nhưng lại đối với Thường Hy như vậy, mang theo tư vị cưng chiều, để cho cảm thấy cực kỳ rối rắm trong lòng, đây là có chuyện gì xảy ra?


      có nghe Thường Hy qua nàng cùng với Thái tử có quan hệ thân mật nhưng là nghe giọng điệu của Thái tử gia, tựa hồ là đối với nàng rất thích! Điều này làm có chút khó chịu, trong lòng , Thường Hy là bảo bối chờ đợi bao nhiêu năm, tại sao nam tử khác lại có thể như vậy với nàng, hơn nữa người kia còn là Thái tử, khiến cực kỳ thoải mái!


      Thường Hy cũng cảm thấy có cái gì, dù sao cũng là thói quen thường ngày, bĩu môi ra: “Vậy cũng nhất định, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn!”


      Có lẽ tại vì ở đây đều là những người Thường Hy tín nhiệm nhất nên theo bản năng nàng cũng phòng bị người nào. Bình thường ở cùng chỗ với Tiêu Vân Trác cũng chút gì giấu diếm , chuyện cũng tương đối tùy ý, tuy nhiên điều này lại đem Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần bị dọa sợ, đây cũng quá lớn mật rồi, đây chính là Thái tử, làm sao có thể như vậy được?


      Nhưng là hai người liếc nhìn phản ứng của Tiêu Vân Trác, tựa hồ chút cũng có tức giận, yên tâm, lại bận tâm hơn rồi. phải là Hy muội muội cũng thích Thái tử ?


      “Tìm các ngươi chuyện ra cũng rất đơn giản, chính là việc Sở Tự Nguyên chiếm đất.” Tiêu Vân Trác dời đề tài. Việc muốn làm xong, chính là muốn Chương Tứ Thần sớm hiểu được quan hệ của và Thường Hy là bình thường, để cho biết rằng Thường Hy chính là người ta nên mơ tưởng đến. Nếu như Chương Tứ Thần đủ thông minh nên biết phải làm như thế nào rồi!


      Thường Hy nghe được lời Tiêu Vân Trác liền xen vào: “Chuyện này là ân oán giữa ta và Mị phi, ta tự báo thù. Thái tử gia quốc bận rộn nhọc đến ngài phí tâm!”


      Ngu Thụy Lân và Chương Tứ Thần còn lời nào để nữa rồi. Thường Hy ngày thường thận trọng như vậy, thế nào hôm nay lại giống như ngớ ngẩn, mấy lời lớn mật như vậy mà cũng dám ! Ngu Thụy Lân vội vàng tiến lên tạ tội, hy vọng Thái tử cùng nàng chấp nhặt!


      Tiêu Vân Trác lại : “ sao, bản Thái tử chính là thích nàng thẳng thắn, ngươi cần phải để trong lòng.”


      Thường Hy nghe được Ngu Thụy Lân vì mình cầu cạnh giờ mới hiểu được nàng quả quá càn rỡ, trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng, hướng ca ca của mình ngây ngốc cười tiếng!


      Trong lòng Chương Tứ Thần đúng là ngũ vị tạp trần. vẫn cho rằng Thường Hy ở trong cung cho dù có được vinh dự vẫn chỉ là nô tỳ, nào ngờ được Thái tử gia lại đối với nàng có ý tứ như vậy, cùng với dáng vẻ Thái tử gia trong truyền thuyết đúng là hai người khác nhau. Chẳng lẽ Thái tử gia thích Hy muội muội sao?


      Chưa để cho có quá nhiều thời gian suy tư, Tiêu Vân Trác lại : “Chiếm đất phải là chuyện đùa, nhất định phải giăng lưới kín kẽ mới có thể bắt được Sở Tự Nguyên, khiến cho Mị phi dù muốn xin tha cho cũng thể mở lời!”


      Ngu Thụy Lân nghe vậy, lông mày hơi hơi nhíu lại: “Mới vừa rồi xá muội cùng là như vậy, xem ra đối với chuyện này Thái tử gia cùng xá muội là có cách nhìn giống nhau. Xá muội ra có chủ ý, thảo dân nghe cũng cảm thấy được, biết ý Thái tử gia thế nào?”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy cái, mở miệng : “A? Vậy nghe chút! Ngu Thượng nghi mà ra kế sách chắc là hoàn hảo rồi?”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 168:


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy cái, trong lòng có chút cao hứng. Tiểu nha đầu này muốn báo thù gì lại bàn bạc cùng , chẳng lẽ tín nhiệm hay sao? Nghĩ tới đây lại cảm thấy bực mình, xét thấy trong phòng này còn có tên tình địch nhìn chằm chằm, cũng đành phải nhịn xuống vui, đè xuống tâm khẩu tức giận: “ nghe chút, nếu có thể được lập tức hành động!”


      Dáng dấp Ngu Thụy Lân cùng Thường Hy có mấy phần giống nhau, tuyệt đối là mỹ nam ngọc thụ lâm phong, giờ phút này trong đôi mắt chói lọi thoáng qua tia suy nghĩ sâu xa. có thể cảm nhận được giữa Tiêu Vân Trác và Thường Hy có chút mập mờ thể ra được, nhưng là tin tưởng tuyệt đối muội muội của phải là người như vậy, nhưng cũng có nhe Thường Hy nàng là người của Thái tử rồi. như thế, giữa bọn họ vẫn còn là trong sạch, nghĩ tới đây, trong lòng đối với Tiêu Vân Trác có chút hảo cảm.


      Cần biết rằng ở trong hậu cung, chủ tử nếu như coi trọng nô tỳ, muốn thân thể của nàng ta đó là điều rất dễ dàng. Thường Hy xinh đẹp đó là điều quá , nhưng là Tiêu Vân Trác cư nhiên vẫn nhúc nhích nàng, phần ân tình này khiến Ngu Thụy Lân kính nể, có thể thấy được vị Thái tử này là người tuyệt đối có nguyên tắc, Ngu gia của về sau theo Thái tử chắc chắn có ngày nổi danh.


      Ngũ Hải đứng canh giữ ngoài cửa, chỉ sợ có người tới đây quấy rầy. Ở trong phòng mấy người đem kế hoạch mới vừa rồi của Thường Hy hoàn thiện lại, cuối cùng Tiêu Vân Trác bổ sung thêm: “Mị phi được sủng ái nhiều năm, ở trong hậu cung rất phách lối, nếu như Sở Tự Nguyên xảy ra chuyện người đứng nhìn so với chìa tay ra giúp đỡ là nhiều hơn. Kế sách của Ngu Thượng nghi có thể coi là hoàn hảo rồi, nhưng nếu như có thể thông qua Sở Tự Nguyên mà nhổ cỏ tận gốc Quốc công đó mới là thập toàn thập mĩ.”


      Vị trí của Quốc công lợi hại bao nhiêu ai cũng . Ngũ hoàng tử luôn nhìn chằm chằm đế vị, nếu như có thể mượn cơ hội lần này tiêu diệt cây cánh Quốc công của Mị phi còn gì tốt bằng. Huống chi, bất kể là Ngu gia hay Chương gia có quan hệ với Thường Hy đều phải đứng về phía Tiêu Vân Trác. Nếu như Tiêu Vân Trác thành công lên đại bảo, vậy bọn họ sau này cũng là người có công, tương lai tân hoàng lên ngôi, luận công ban thưởng là tránh khỏi, thê nhi cũng được hưởng đặc quyền ít. Vì vậy cho nên đấu tranh chính trị cùng thương trường mới có chút khác biệt.


      Chương Tứ Thần cùng Ngu Thụy Lân liếc mắt nhìn nhau, hai người trao đổi ánh mắt, sau đó Chương Tứ Thần cất giọng : “Vốn lần này thảo dân về đây là có chuyện muốn thương nghị cùng Ngu Thụy Lân. Nếu như Thái tử như vậy, Tứ Thần cũng tiện che giấu nữa, cho phép thảo dân thẳng.”


      Lông mày của Tiêu Vân Trác nhướn lên, : “Đại gì? Chẳng nhẽ cùng Quốc công có liên quan?”


      “Chính thế!” Chương Tứ Thần dứt khoát lên tiếng.


      Thường Hy nghĩ tới Chương Tứ Thần còn có tin tức quan trọng, vội vàng : “Tứ Thần ca, huynh ngay cả muội còn tiết lộ, lại cho Thái tử gia. Muội xem huynh cùng Thái tử gia là tương đối thân thiết đấy!”


      Chương Tứ Thần nghe vậy có chút dở khóc dở cười, nhìn Thường Hy : “Muội cái gì vậy? Những chuyện thế này đều là chuyện của nam nhân, muội nữ nhân gia biết nhiều làm cái gì? Vốn là chuyện này ta có ý định , nhưng hôm nay muội là người của Đông cung, vì bảo hộ muội chu toàn ta cũng có lựa chọn khác rồi!”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy có chút ghen ghét, vẫn là vì Thường Hy. Vì vậy nên sớm đả thông tư tưởng cho nàng mới được, tránh cho người khác lại đánh chủ ý lên người nàng.


      “Kia đến tột cùng là có chuyện gì?” Thường Hy nghe vậy có chút ngượng ngùng, Chương Tứ Thần rốt cục vẫn vì nàng mà chuyện, cho nên giọng điệu nhàng lại chút.


      Chương Tứ Thần chậm rãi : “Thời điểm ta ở phương nam nghe có người muốn mua số lượng lớn dầu hỏa, thuốc nổ, trong lòng có chút sinh nghi. Cần biết rằng những thứ này đối vớidân chúng bình thường là vô dụng, chỉ có thể dùng để khai mỏ. Nhưng là vùng phụ cận đều có mỏ, số lượng thu mua vẫn giảm, trong lòng ta sinh nghi sợ có người muốn gây bất lợi. Năm nay kho lúa vụ hè của ta trang bị đầy đủ lương thực, ta sợ có người làm chuyện xấu cho nên cẩn thận gấp đôi, tìm hiểu nguyên nhân, nghĩ tới người thu mua đến từ Vân Đô. Lúc đấy ta cũng cứ nghĩ vậy chuyện này cùng bọn ta quan hệ, nhưng là nhà muội ở Vân Đô, ta vẫn như cũ yên lòng, vì vậy tiếp tục suy xét, sau lại nghe thấy bọn họ cái gì tiểu công gia, cái gì nương nương.... Lúc ấy trong nội tâm hiểu , chuyện này tám phần là liên quan đến người trong cung. Nếu là trước kia gặp chuyện như vậy, ta tránh còn kịp, người buôn bán sợ nhất là dây dưa cùng quan phủ. Nhưng là năm nay Hy muội muội vào cung, sau ta lại biết muội vào Đông cung, trong lòng lo lắng có người gây bất lợi cho Thái tử liên lụy đến muội, vừa đúng lúc nhận được tin của Thụy Lân, cho nên cưỡi ngựa thâu đêm đường chạy tới Vân Đô...”


      Nghe được lời Chương Tứ Thần , trong lòng mọi người đều có chút kích động. Đây chính là bí mật lớn, nếu như vận dụng thỏa đáng chừng ngay cả Mị phi cũng bị dính líu vào!


      Tiêu Vân Trác nhìn Chương Tứ Thần, trong lòng mặc dù vẫn như cũ có ngăn cách với , nhưng chính vì quan tâm đến Thường Hy ngược lại đem đến cơ hội tuyệt hảo cho mình. Tạm thời gác qua cảm giác thoải mái trong lòng, Tiêu Vân Trác cất miệng hỏi: “Chẳng lẽ đám thuốc nổ và dầu hỏa kia liên quan đến Quốc công?”


      “Thái tử gia quả nhiên cơ trí thông minh. sai, thảo dân đường đuổi theo đến phương bắc, tận mắt trông thấy bọn họ vận chuyển thuốc nổ và dầu hỏa vào phủ Quốc công, phái người trông coi nghiêm ngặt!”


      Tiêu Vân Trác đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, khó trách mấy ngày trước Liệt Phong thông báo kho hàng của Quốc công đột nhiên tăng thêm lượng người canh giữ, chắc hẳn trong đó là đồ quan trọng muốn cho kẻ khác biết. Bây giờ mới biết được toàn bộ đều là dầu hỏa cùng thuốc nổ, khó trách!


      Thường Hy trong chớp mắt cũng có chút hiểu, hé miệng : “Nhưng muốn nhiều thuốc nổ và dầu hỏa như vậy làm cái gì? Thứ này rất nguy hiểm, nhà bình thường cũng dùng đến, là kỳ quái!”


      Khóe miệng Tiêu Vân Trác nâng lên nụ cười lãnh : “Vài ngày trước thị vệ của ta có trở lại bẩm báo, Sở Tự Nguyên ngừng đào bới trong mảnh đất chiếm được của nhả kia, chẳng nhẽ trong đó có cái gì?”


      Huynh muội Ngu gia liếc mắt nhìn nhau, có nghe trong mảnh đất kia có cái bảo bối gì a? Ngu Thụy Lân cau mày : “Bị Sở gia chiếm thực tế chỉ là khối đất hoang. Bởi vì là vùng núi cho nên thu hoạch cao, vì vậy rất nhiều năm rồi trồng trọt ở đó, tiếp tục bị hoang phế. Dần dà chắc có người cho rằng đó là khối đất hoang rồi!”


      Tiêu Vân Trác lắc đầu cái, : “Nếu chỉ là khối đất hoang vô dụng Sở gia cũng hao hết tâm lực mà thu vào tay. Bên trong nhất định có tình, đặc biệt là khối đất hoang này thể trồng trọt lại càng kỳ quái!”

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 169:


      Ngu Thụy Lân khẽ cau mày nhìn Thường Hy hỏi: “Phụ thân có từng qua với muội mảnh đất kia có bí mật gì ?”


      Thường Hy lắc đầu cái, thở dài : “Muội chỉ biết mảnh đất kia là do người ta trả nợ, năm tháng trôi qua quá lâu rồi, là chuyện khi mà ông nội còn sống. Mười mấy năm qua đất hoang kia cũng thu được lợi gì, năm nào mất mùa ngay cả hạt giống cũng thu được, cho nên ai trồng trọt nữa, cứ để như vậy liền biến thành khu đất hoang nhưng mà nghe thấy đất hoang này có cái bí mật gì!”


      Bốn người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Vân Trác đột nhiên hỏi: “Đất này là do ai trả nợ cho nhà ?”


      Ngu Thường Hy lắc đầu cái : “Ta nào có biết, năm tháng quá lâu rồi, chỉ sợ cha ta cũng còn nhớ nữa, đây là chuyện liên quan đến ông nội ta khi còn sống, may ra nếu tra theo khế đất mới biết được thôi!”


      Vẻ mặt Tiêu Vân Trác nghiêm cẩn : “Vậy trở về đem chuyện này điều tra ràng, chỉ sợ đất hoang kia có cái bí mật gì, nếu cha con Sở Tự Nguyên kia cũng dám dưới chân thiên tử mà quang minh chính đại chiếm đất như vậy!”


      Mọi người nghe vậy đều chú tâm, nghiêm túc mà bàn bạc lại phen, sau đó Ngu Thụy Lân và Chương Tứ Thần xin cáo từ. Chuyện này vô cùng quan trọng, cần phải cẩn thận điều tra lại từ đầu.


      Thường Hy tự mình tiễn hai người bọn họ về, trong lúc nhất thời có mấy phần lưu luyến muốn rời. Ngu Thụy Lân nhéo nhéo mũi nàng chỉ cần có cơ hội tới thăm. Đợi sang năm đạt được công danh cần khổ cực như thế này nữa, muốn gặp được nàng cũng dễ dàng hơn!


      Ba ngày sau lấy được thư hồi của Ngu Thụy Lân, là Liệt Phong tự mình đưa tới. Tiêu Vân Trác cảm thấy chuyện này vô cùng quan trọng nên an bài cho Liệt Phong là người chạy việc. Thường Hy đột nhiên trông thấy Liệt Phong xuất ở Doanh Nguyệt điện là sợ hết hồn!


      Liệt Phong trông thấy Thường Hy, theo bản năng lui về phía sau bước, nghiêm mặt : “Xin Ngu Thượng nghi thông bẩm tiếng, Liệt Phong có chuyện muốn cầu kiến Thái tử gia!”


      Thường Hy nhìn bộ dạng nghiêm túc của liền dám trì hoãn, vào thư phòng, chỉ chốc lát sau liền ra ngoài, nhìn Liệt Phong cười : “Liệt thị vệ, Thái tử gia cho gọi huynh vào!”


      Liệt Phong nghe vậy gật gật đầu : “Làm phiền Ngu Thượng nghi rồi!” Sau đó sải bước nhanh chóng vào.


      Thường Hy ngơ ngác nhìn bóng lưng Liệt Phong, tự lẩm bẩm: “Mình có phần đáng sợ như vậy sao? Thế nào mỗi lần nhìn thấy mình là giống như có quỷ đói đuổi theo ?”


      Nghĩ tới đây nàng lắc đầu cái, bước vào phòng trà, pha ấm trà cho Tiêu Vân Trác , chợt nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên, vén rèm lên nhìn chỉ thấy Triêu Hà tới. Vừa nhìn thấy Thường Hy, Triêu Hà lập tức vào, bên trán còn rịn ra tầng mồ hôi mỏng.


      Thường Hy đưa khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, : “Có chuyện gì mà hốt hoảng thế? Ra hẳn thân mồ hôi đây này!”


      Triêu Hà nhìn Thường Hy : “Còn có thể có chuyện gì, đường muội đụng phải biểu tiểu thư cùng Phùng Lương đễ. Hai người biết bởi vì chuyện gì mà lời lúc nào cũng mang theo gai, vừa nhìn thấy muội liền bắt muội đứng ra phân xử. Muội là nô tỳ nho làm gì dám phân xử cho bọn họ, liền lấy cớ Thái tử gia có chuyện phân phó, cấp tốc rời , lại sợ bọn họ phát ra muội láo cho nên mới gấp rút trốn vào Doanh Nguyệt điện tránh tầm mắt!”


      Thường Hy nghe vậy thiếu chút nữa bật cười. Kể từ lần trước tại trước cửa Doanh Nguyệt điện, hai người kết thành thù sống mái. Thường Hy hôm đó cố ý lừa Phùng Thư Nhã rằng Tiêu Vân Trác đến chỗ ta, bởi vì Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ tuyệt đối để chuyện này xảy ra. Quả nhiên tối hôm đó Phùng Lương đễ cố gắng ăn mặc xinh đẹp chờ Tiêu Vân Trác nhưng là cuối cùng lại nghe được tin tức biểu tiểu thư thân thể khó chịu, Thái tử gia đến đó thăm. Phùng Thư Nhã tức giận đến nỗi thiếu chút nữa quăng tất cả mọi thứ bàn xuống, từ sau lần đó hai người coi như hoàn toán đứng ở hai chiến tuyến.


      Chỉ tiếc lực chiến đấu của Phùng Thư Nhã kém hơn, mỗi lần đều bị Mạnh Điệp Vũ giết tơi tả trở về. Thế nhưng gần đây Phùng Thư Nhã dường như thay đổi thành người khác, mỗi lần ra tay vừa ác độc vừa thâm hiểm, thậm chí có mấy lần Mạnh Điệp Vũ suýt nữa thua tay nàng. Thường Hy cảm thấy nghi ngờ vì vậy phái người điều tra, ra là Vân Thanh vụng trộm tương trợ Phùng Lương đễ.


      Thường Hy rất ghét Mạnh Điệp Vũ, cũng thích Phùng Thư Nhã, vốn lo lắng Phùng Thư Nhã phải là đối thủ của Mạnh Điệp Vũ, lần nào cũng bị nàng ta đả bại. tại Vân Thanh vừa ra tay, quả nhiên tình thế đại biến, cứ như vậy Thường Hy ngược lại thanh tịnh ít, vì vậy cũng có tràn ngập địch ý với Vân Thanh như trước kia nữa. Bây giờ người của Đông cung, chỉ cần thấy Mạnh Điệp Vũ và Phùng Lương đễ xuất ở cùng nơi nào là nhanh chóng rút lui, ai cũng muốn chống lại biểu tiểu thư chiếm thế thượng phong, lại càng nguyện ý đối đầu với Phùng Lương đễ miệng lưỡi sắc bén, tính khí nóng nảy. Bởi vì bị hai người quấy nhiễu, khí trong hậu cung này ngày càng quỷ dị.


      Thường Hy pha ấm trà ngon, rót cho Triêu Hà chén rồi mới lên tiếng: “ lát nữa muội đến chỗ Tam hoàng tử phi bảo nàng rằng ngày mai ta hẹn nàng gặp mặt ở chỗ cũ!”


      Triêu Hà tập mãi thành thói quen Thường Hy dùng giọng điệu này để chuyện về Tam hoàng tử phi rồi bởi vì nàng biết Thường Hy và Tam hoàng tử phi còn thân mật hơn chị em ruột, vì vậy cười lên tiếng: “Ngu tỷ tỷ cứ yên tâm, lát nữa muội , đảm bảo làm hỏng việc!”


      Thường Hy lúc này mới cười bưng khay trà đến thư phòng, Liệt Phong vẫn còn ở đó. Thường Hy đem trà đặt bàn, sau đó tiện tay đem cất khay rồi đứng sang bên.


      Từ sau khi Thường Hy vào, Liệt Phong liền cả người cứng ngắc, hận thể lập tức chạy . là kỳ quái, dù gì cũng là nhất đẳng thị vệ, lại cứ gặp phải Thường Hy là lại cảm thấy có cái gì đó đúng.


      Tiêu Vân Trác vô cùng nhạy cảm, ngẩng đầu liền thấy được khuôn mặt thiếu tự nhiên của Liệt Phong. và Liệt Phong chênh lệch tuổi tác là mấy, rất ít khi thấy co quắp như vậy. Vừa rồi ở trước mặt mình ràng còn bộ dạng như thường ngày, thế nhưng kể từ sau khi Thường Hy vào, Tiêu Vân Trác liền phát Liệt Phong tựa hồ có chút khẩn trương. Nhìn thấy biểu tình đó, Tiêu Vân Trác thiếu chút nữa là nghĩ mình nhìn nhầm!


      Vừa quay đầu nhìn lại thấy được đôi mắt sáng rỡ của Thường Hy quan sát Liệt Phong, đây là cái tình huống gì? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra mà biết sao? Tiêu Vân Trác có chút vui, nhìn Liệt Phong : “Ngươi lui xuống , lát nữa ta phân phó chuyện cần làm sau!”


      Liệt Phong như được đại xá, vội hành lễ lui xuống, trước khi hình như có vô tình nhìn Thường Hy cái, mặt liền lên tia đỏ ửng, bước chân lảo đảo. Tiêu Vân Trác nhìn thấy mà hai hàng lông mày nhíu lại chặt, cái gì xảy ra đây?

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :