1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 160:


      Thường Hy trái lo phải nghĩ là cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, lần này chính mình còn tự động đưa chân vào tròng, còn bị bắt tại trường. Trong lúc bất chợt nàng nhớ tới ở trước mặt Tiêu Vân Trác còn khoác lác vô sỉ mà nàng chủ động tính kế Mạnh Điệp Vũ, nhưng nhìn cục diện hôm nay, nàng quả có động thủ, nhìn ra là ngoài ý muốn, nhưng nếu như Tiêu Vân Trác hiểu lầm hay rồi!


      “Thái tử gia, ra nô tỳ có làm gì, chỉ là xem náo nhiệt đấy!” Thường Hy thầm than tiếng, thôi cứ thẳng thắn thú nhận vậy, lấy bản mặt đưa đám của Tiêu Vân Trác mà cơ hội lừa gạt được rất thấp, xác suất thất bại thẳng tắp hướng lên. Nếu là , nhiều lắm chỉ trách nàng lòng dạ hẹp hòi, thời thời khắc khắc muốn trả thù người ta chứ cũng thể làm gì hơn đâu!


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy cái. sớm biết này tận dụng mọi thời cơ khiến người khác sống dở chết dở, khụ khụ... cũng lòng dạ hai người ngoài kia, vì vậy nhìn Thường Hy : “ là nô tỳ sao? Gia khát nước rồi, còn mau pha trà?”


      Nhìn Tiêu Vân Trác xoay người rời , Thường Hy có chút ngẩn người, đây là tình huống gì a? Biểu ca phải là nên che chở cho biểu muội sao? Người ngoài đều đồn đại rằng biểu ca biểu muội tình ý liên tục, nhìn biểu muội của bị người ta bắt nạt cũng ra bảo vệ hay sao? Dĩ nhiên nhìn tình hình trước mắt lực chiến đấu của hai người còn ngang hàng, chỉ cần đùa bỡn tâm cơ dễ dàng bị thua!


      Nhưng là xem thái độ của Tiêu Vân Trác có chút khả nghi, Thường Hy vừa bước đến phòng trà vừa nghĩ, có chút cổ quái... Tuyệt đối cổ quái!


      Ngâm trà xong bưng trở lại, Thường Hy lợi dụng thời gian chậm lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Mạnh Điệp Vũ mặt đỏ, hơi thở gấp, mi mắt cụp xuống duyên dáng kiều. Mặt khác Phùng Thư Nhã lại là đỏ mặt tía tai, thân thể run khẽ, hai mắt tức giận trợn trừng như chuông đồng nhìn đối phương. Thường Hy than thầm, nhìn vậy biết là phân ra ai cao thấp a! Nàng đúng là đánh giá cao Phùng Thư Nhã, như thế xem ra... Chậc chậc... thể làm mặt bàn a, nếu nghe được bọn họ được những gì rồi!


      Vén rèn lên bước vào thư phòng, Thường Hy đặt khay trà trong tầm tay Tiêu Vân Trác, thận trọng nhìn cái. Thường Hy vị biểu tiểu thư này trong lòng Tiêu Vân Trác này là có địa vị gì, mắt khẽ di chuyển, cười : “Thái tử gia, người xem... Có muốn gặp biểu tiểu thư và Phùng Lương đễ lần hay ? Đều ở ngoài chờ đấy!”


      Tiêu Vân Trác thần tình bất động, cầm chén trà nhấp ngụm, lúc này mới chậm rãi : “Ngu Thượng nghi từ bao giờ lại có mắt nhìn rồi hả?”


      Thường Hy bị nghẹn suýt chết, thần sắc cứng đờ, trong lòng thầm mắng, chảnh cái gì mà chảnh, đấy là biểu muội và tần thiếp nhà ngươi, cùng ta có cái quan hệ gì hả? Ở trong này phải cười làm lành với , ra cửa lại cười làm lành với hai vị kia, nàng thế nào lại xui xẻo vậy a?


      Nhưng là thái độ này làm người ta hoài nghi... Thường Hy tuyệt đối dễ dàng nhận thua, suy nghĩ chút lại : “Thái tử gia bận rộn hồi nữa là xong phải ? Biểu tiểu thư từ xa xôi tới đây, Thái tử gia cũng nên gặp mặt chứ! Về phần Phùng Lương đễ, ngài nhất định phải gặp mặt, nô tỳ đảm nhiệm nổi việc đuổi khách nữa rồi! Bao nhiêu xấu xa đều đến tay nô tỳ, lễ mừng năm mới năm nay Doanh Nguyệt điện cũng cần dán môn thần (thần giữ cửa) nữa, cứ để nô tỳ đứng trước cửa là được!”


      Tiêu Vân Trác hơi nghẹn lên, trực tiếp đem trà trong miệng phun vào chồng sách trước mặt, ho khan ngừng, lật mí mắt hung hăng nhìn Thường Hy, muốn chuyện mà ho dứt, trong lúc nhất thời mặt cũng đỏ lên!


      Thường Hy vội vàng tiến lên vỗ lưng thông khí cho , vừa vỗ vừa : “Thái tử gia, ngài lớn như vậy rồi uống miếng nước cũng có thể sặc sao? Chậc chậc, sách này ta xem là thể dùng nữa rồi, ngài trước chờ lát, nô tỳ giúp ngài dọn dẹp!” Thường Hy chân tay nhanh lẹ đem bàn thu dọn lần, sau lại : “Nô tỳ đổi cho ngài ly trà khác, Thái tử gia chờ!” Thường Hy lại hối hả đem trà cũ bưng ra ngoài, trong chốc lát lấy ly trà mới đặt trước mặt Tiêu Vân Trác. Nhìn Tiêu Vân Trác mây đen giăng đầy mặt, Thường Hy đợi mở miệng trách mắng mình, lập tức : “Nếu Thái tử gia muốn gặp biểu tiểu thư cùng Phùng Lương đễ nô tỳ lập tức cự tuyệt ngay, tránh cho biểu tiểu thư cùng Phùng Lương đễ mất công chờ đợi, thấy lâu được họ còn tưởng nô tỳ làm trung gian xấu đâu rồi! Ai, xem ra đầu năm nay làm môn thần cũng dễ dàng gì, thời điểm cuối năm Thái tử gia nhớ cho nô tỳ hồng bao to chút, nô tỳ đây làm người xấu cũng phải có công chứ!”


      Thường Hy xong nhấc chân liền chạy, nàng cũng phải kẻ ngu, chạy còn ở lại đây chờ ăn mắng à? Nàng mới bao giờ làm mấy loại chuyện ngu xuẩn ấy đấy!


      Tiêu Vân Trác nhìn thân ảnh Thường Hy biến mất trong nháy mắt, trong lúc nhất thời liền dở khóc dở cười, làm cái gì vậy? này là trả thù , chút cũng kẹp thương mang gậy. Nếu muốn làm môn thần vậy được, ngày mai liền chính thức bắt đầu nhậm chức , bao lì xì của cũng phải dễ cầm như vậy!


      Thường Hy ra khỏi cửa thư phòng lúc này mới thở phào nhõm, bắt nàng làm môn thần phải trả giá lớn đấy!


      Ra ngoài đại điện, Thường Hy nhìn hai người trước mắt liền nở nụ cười nhàng : “Biểu tiểu thư, Thái tử gia rồi, ngài ây công vụ bận rộn. Chờ mọi việc xong xuôi tự mình đến đó cùng biểu tiểu thư chuyện. Ngài cũng biết thời gian này triều đình công phức tạp, ngay cả thời gian nghỉ ngơi Thái tử gia cũng có, cả ngày theo Hoàng thượng xử lý quốc , cho nên xin biểu tiểu thư chớ trách!”


      xong câu này lại nhìn Phùng Lương đễ : “Lương đễ chủ tử, Thái tử gia bảo ngài cứ về trước, tối nay nếu có thời gian Thái tử gia đến gặp ngài!”


      ? Thái tử gia như vậy?” Phùng Lương đễ vui mừng quá đỗi, trong lúc nhất thời thậm chí có chút rung động.


      “Dạ, Thái tử gia như vậy, nô tỳ chẳng qua là chỉ thuật lại mà thôi. Về phần Thái tử gia có thời gian hay nô tỳ cũng dám bảo đảm.” Thường Hy cười , nếu muốn kích thích thêm cho đám nữ nhân kia đấu tranh phải lợi dụng nam nhân này chút. Hai người này đều có địch ý với nàng, thay vì để bọn họ tính toán nàng, bằng để bọn họ đấu tranh nội bộ tốt lắm, nàng còn mừng rỡ đứng ngoài xem kịch vui!


      Xét thấy chuyện giả truyền khẩu dụ của Thái tử gia... Người kia ý tứ căn bản cũng chào đón Phùng Lương đễ, nàng cũng liền quan báo tư thù phen. Nhớ tới thời gian trước kia Phùng Lương đễ gây khó dễ cho nàng, Thường Hy liền tức giận đến nghiến răng, hơn nữa còn cư nhiên cùng Đỗ Đình Phương và La Thúy Yên đối phó nàng, nàng nghiêm chỉnh trị cho ta phen đúng khinh nàng là tiểu nhân vật!


      Đôi mắt đẹp của Thường Hy chuyển cái, quả nhiên thấy được Mạnh Điệp Vũ có chút mất hồn, tối nay chỉ sợ có trò hay để nhìn!


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 161:


      Thường Hy nhìn hai người, thần sắc yên lặng , chẳng qua là mặt vẫn nở nụ cười, chỉ nghe thế Phùng Lương đễ nhìn Mạnh Điệp Vũ : “Biểu tiểu thư thong thả, bản Lương để phải rửa mặt trang điểm chút, có thời gian theo bồi. Thuận tiện ta cũng xin tặng câu, nữ nhân phải biết tuân thủ bổn phận cho tốt, đừng cả ngày nghĩ đến những thứ phải của mình. Con người a, nên tự biết mình là ai mới tốt!”


      Nghe lời này xem, chậc chậc, là cứa vào tận xương đến ba tấc nha! Có thể thấy được là Phùng Lương đễ căm ghét Mạnh Điệp Vũ đến cỡ nào. Mạnh Điệp Vũ tựa như con cá chuối trơn bóng bắt tới tay, ngươi người đối với nàng ta hận muốn chết nhưng lại cách nào bắt được. Phùng Lương đễ đương nhiên là muốn nhân cơ hổi hung hăng đả kích Mạnh Điệp Vũ phen rồi!


      Thần sắc Mạnh Điệp Vũ vẫn như cũ thay đổi, mí mắt cũng thèm nâng, chẳng qua là vẫn dùng thanh sợ hãi : “Phùng Lương đễ tốt bụng, đa tạ lời khuyên của , chỉ tiếc hôn của Điệp Vũ sớm được định đoạt, nhọc Lương đễ quan tâm!”


      Thường Hy nghe vậy là hiểu, tiên Hoàng hậu khi còn sống cũng có ý muốn Mạnh Điệp Vũ nhập chủ Đông cung rồi. vậy Mạnh Điệp Vũ chính là biết chuyện này cho nên mới yên tâm thoải mái ở tại trong cung.


      Phùng Thư Nhã có chút nghi hoặc, nhìn Mạnh Điệp Vũ cái, lại : “Nếu như có hôn , biểu tiểu thư tốt nhất nên an phận thủ thường chờ xuất giá , cũng nên hiểu được bản thân cùng biểu ca nam nữ khác biệt!”


      Thường Hy tại có chút bội phục Phùng Thư Nhã rồi, có thể thấy thấy được là nàng ta có hiểu được ý tứ của Mạnh Điệp Vũ. Thường Hy nghe mà muốn cười, nhưng là tại chỉ sợ Mạnh Điệp Vũ cũng thể ra người mình được gả cho là Tiêu Vân Trác, nghe thấy mấy lời tức đòi mạng của Phùng Thư Nhã cũng chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống.


      Quả nhiên là thấy được trong mắt Mạnh Điệp Vũ lóe lên tia tức giận, Thường Hy cho là nàng ta chuyện, ai ngờ Mạnh Điệp Vũ lại tiếp lời: “Lời này của Phùng Lương đễ cũng có chút phải rồi. Mấy ngày trước Hoàng thượng từng chính miệng qua, ngài cùng biểu ca là nơi ta có thể dựa vào, nhưng là nghe Phùng Lương đễ tựa hồ đối với lời của Hoàng thượng có rất nhiều ý kiến a! Nếu Phùng Lương đễ như vậy bằng đến chỗ Hoàng thượng thẳng muốn đuổi Điệp Vũ ra khỏi cung là tốt rồi! Nhưng là mấy lời bất kính đối với Hoàng thượng này nếu như truyền đến tai ngài, Phùng Lương đễ gánh nổi cái tội này chứ?”


      Phùng Thư Nhã hồi cứng họng. Thường Hy là được đại khai nhãn giới nha, quả nhiên thể coi thường Mạnh Điệp Vũ, lực chiến đấu thể so sánh với người bình thường được!


      Phùng Lương đễ tức giận phẩy tay áo bỏ , Thường Hy nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng thầm thở dài : “Nữ nhân như vậy sống ở trong Đông cung, đúng là khiến người ta lo thay mà thấp thỏm!”


      Mạnh Điệp Vũ ngẩng đầu nhìn Thường Hy, khóe miệng nhếch lên : “Ngu Thượng nghi đúng là có bản lãnh lớn, hai ba câu là có thể bàng quan đứng nhìn. Xem ra chúng ta càng đấu càng ngươi chết ta sống đây!”


      Khóe mắt Thường Hy nhảy lên, lại thản nhiên : “Biểu tiểu thư đa tâm rồi, điều này cùng tôi đâu có quan hệ gì! Vẫn là nên suy nghĩ nếu như tối nay Thái tử gia đến chỗ Phùng Lương đễ về sau biểu tiểu thư thấy Phùng Lương đễ chỉ sợ là càng bị thua thiệt hơn đấy!”

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 162: Vô tình gặp ân nhân cứu mạng


      Tiễn được hai người , lúc này Thường Hy mới thở phào nhõm. Chỉ cần hai người bọn họ tự đấu với nhau, nàng có thể sống an ổn rất nhiều ngày. tại nàng có chuyện cần làm, lần trước Hoàng thượng đưa cho ngọc bài còn chưa có thu lại. Theo lý mà , đêm thất tịch qua rồi, nàng cũng nên đem ngọc bài trả lại cho Hoàng thượng.


      Nghĩ tới đây Thường Hy càng phát giận Mạnh Điệp Vũ. Nếu như nàng ta đến, đêm thất tịch cứ tiến hành theo kế hoạch của nàng khiến cho Hoàng thượng cao hứng. Hơn nữa vì yến hội lần này, đại ca nàng cùng Tứ thần ca ca hao tốn ít sức lực, Hoàng thượng vốn là có ý muốn khảo sát các ca ca của nàng, chỉ tiếc vì chuyện rơi xuống nước, cộng thêm với việc lầu trúc bị sụp đổ, chỉ sợ bị quẳng ra sau đầu rồi.


      Thường Hy thể cứ để chuyện này tan thành mây khói như vậy. Ngu gia nàng quả bỏ ra công lao, Hoàng thượng cũng có ý tứ thưởng thức, nàng tuyệt đối để cho cơ hội lần này cứ như vậy bay , cho dù bay cũng phải kéo trở về.


      Buổi trưa, mặt trời tỏa ra nhiệt lượng hừng hực, mặc dù còn là thời tiết giữa hè nóng bức nhưng là vẫn dám trực tiếp dưới ánh mặt trời như vậy. Thường Hy đứng dưới mái nhà cong nghỉ ngơi, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán, mượn cơ hội đưa trả ngọc bài này để khiến Hoàng thượng lần nữa nhớ ra các ca ca của nàng. Nếu như chờ Hoàng thượng nghĩ ra biết đến bao giờ, sang năm cũng vừa đúng dịp thi hội ba năm tổ chức lần. Thường Hy cầu Hoàng thượng trực tiếp phong cho ca ca của nàng chức quan gì, nàng chỉ mong Hoàng thượng có thể cho huynh ấy cơ hội lần đầu tiên được tham gia thi cử là tốt rồi!


      Ngự chỉ phong quan thế nào cũng thể bằng được chính đáng hợp tình xuất thân khoa cử làm người ta kính nể. Người đọc sách tự nhận mình thanh cao, đó là bởi vì bọn họ mười năm gian khổ học tập, trong lồng ngực tự có tài năng văn chương, có thể tham gia thi hội ghi tên bảng vàng đó chính là vinh dự lớn nhất của bọn họ. Phần vinh dự này, phải ai cũng có thể có.


      Thường Hy nghĩ tới đây, sờ sờ ngọc bội bên trong tay áo, hạ tuyết tâm. Nàng quay người lại, nhưng ngờ Tiêu Vân Trác đứng ở đằng lúc nào, hù dọa nàng giật mình, sắc mặt có chút trắng bệch, : “Thái tử gia, ngài hù dọa gây chết người đấy!”


      nghĩ gì mà mất hồn như vậy?” Tiêu Vân Trác mở miệng hỏi, nhìn Thường Hy giống như là nghĩ ra cái chủ ý quái dị nào, nhưng nàng lại vì cái gì mà mất hồn?


      có gì. Nô tỳ nghĩ đêm thất tịch cũng qua, nô tỳ nên đem ngọc bài giao trả lại cho Hoàng thượng, cho nên muốn đến chỗ Thái tử gia hỏi ý kiến chút!” Thường Hy , loại tình này cần thiết phải gạt Tiêu Vân Trác. Dù sao nàng là người của Đông cung, ca ca của nàng có tiến vào sĩ đồ chăng nữa cũng phải bám vào môn hạ của Thái tử, cho nên càng thể gạt Tiêu Vân Trác. Nếu như ca ca của nàng may mắn được Tiêu Vân Trác coi trọng, đợi khi lên đế vị Ngu gia cũng bơi cao đấy!


      Tiêu Vân Trác biết Thường Hy bỏ qua cho cơ hội lần trước, trong lòng ra cũng lo nghĩ, nhưng là loại chuyện này thể mở miệng trước. Ngay cả khi tương lai muốn dùng Ngu gia cũng thể quá thấp kém.


      “Được.” Tiêu Vân Trác dứt khoát , lại nhìn Thường Hy: “Lầu trúc xây dựng phụ hoàng rất hài lòng. Lúc chuyện chú ý chút, đừng lỗ mãng quá!”


      Được Tiêu Vân Trác chỉ điểm, Thường Hy dĩ nhiên là vô cùng cao hứng, vui mừng cám ơn Tiêu Vân Trác, lúc này mới hướng về phía Minh Tín điện tới.


      Trong hậu cung hoa cỏ khắp nơi, hương thơm tràn ngập, đều là kỳ hoa dị thảo chưa biết tên. Ra khỏi kiền môn, qua Lân Chỉ cung, vòng chút là đến Minh Tín điện. Canh giữ cửa là hai vị công công, bọn họ tự nhiên là đều biết Thường Hy, cũng biết Hoàng thượng đối với nàng rất thích, vì vậy vừa thấy nàng tới đây người tiến lên cười đón, : “Trận gió nào đem Ngu Thượng nghi thổi tới, ngài tới đây có chuyện gì ?”


      Thường Hy lập tức cười : “Tiểu công công, Hoàng thượng có ở bên trong ? Nô tỳ có chút việc phải bẩm báo Hoàng thượng, kính xin công công giúp đỡ!” Thường Hy vừa vừa hướng trong tay vị thái giám kia đặt túi tiền .


      Tiểu thái giám kia ước lượng cái túi trong tay lát, mặt cười đến nở hoa, : “Ngu Thượng nghi tới vừa vặn, Hoàng thượng mới vừa thượng nghị hết quốc , lúc này ngồi uống trà. Ngài chờ lát, ta vào thông báo tiếng!”


      Thường Hy vội vã cám ơn, nhìn tiểu công công tiến vào mà lặng lẽ đứng chờ. Minh Tín điện ở vị trí khá cao, giờ phút này gió nhe thoảng qua cho nên có nóng như lúc trước. Từ nơi này nhìn xuống, nhớ tới lần trước nàng từ nơi này rơi xuống tận chân bậc thang phía dưới kia, khóe miệng lộ ra tia cười thản nhiên, người a, chừng lúc nào đó có duyên kỳ ngộ!


      Lúc này, từ nấc thang phía xa ra bóng người, nhìn lại có chút quen thuộc. Thường Hy dùng sức quan sát, chỉ thấy người nọ thân khôi giáp màu bạc, bên hông đeo thanh cổ kiếm, khoảng cách nhìn từ xa nên khuôn mặt nhưng là thân thủ ấy có chút quen mắt. Đợi người này từ từ vào, Thường Hy lúc này mới nhận ra ra đây chính là người cứu nàng thoát khỏi kiếm của Tiêu Vân Bác khi nàng rơi xuống bậc thang dạo trước.


      Thường Hy khỏi vui mừng quá đỗi, nàng sớm muốn gặp mặt cảm ơn ân nhân cứu mạng, chỉ tiếc ngày đó nàng bị kinh sợ, Liệt Phong lại đến nhanh nhanh. Sau khi trở về Đông cung, nàng thể thời thời khắc khắc nhắc tới nam tử khác ngoài miệng, chuyện này liền đặt ở đáy lòng, hôm nay tình cờ gặp được tất nhiên phải tiến lên cám ơn người ta.


      Thường Hy còn nhớ Trịnh Thuận có qua gọi là Liệt Phong, thấy hướng rẽ ngoặt bên kia bước tới, nàng vội vàng tiến lên kêu ra tiếng: “Liệt Phong!”


      Liệt Phong nghe vậy dừng chân. Ở trong cung này chưa từng có ai hô gọi cả tên cả họ của cả, quay đầu lại vừa nhìn liền thấy Thường Hy bước chạy tới. Khuôn mặt sáng rỡ kia soi dưới ánh sáng mặt trời như nhuộm tầng kim quang, nhận ra nàng, là Ngu Thường Hy!


      Liệt Phong là người rất dễ quên hình dáng người khác, đời này căn bản cũng chưa từng nhớ tên tuổi nữ nhân. Thế nhưng vẫn nhớ ba chữ Ngu Thường Hy này, chỉ vì ngày đó ở dưới kiếm của Ngũ hoàng tử, nàng vẫn trấn định tự cứu lấy mình khiến khắc sâu ấn tượng. Nữ nhân gặp đều là mảnh mai như hoa giống nhau, giật mình cái là lệ rơi đầy mặt, nhưng nữ tử này dù nguy hiểm vẫn bình tĩnh như cũ, phần khí khái ấy thua bất kỳ nam tử nào. Vì vậy nhớ nàng, lần đầu tiên trong đời nhớ tên tuổi nữ nhân.


      Rồi sau đó lục tục nghe được rất nhiều chuyện về nàng, biết nàng sinh tồn trong hậu cung này giống như truyền kỳ, cung tỳ nào có được cảnh tượng giống như nàng. Nhìn nàng hướng mình chạy tới, Liệt Phong cảm thấy tim đập lỗi nhịp!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 163: ngừng được tâm can nhảy loạn


      thể phủ nhận Thường Hy là mỹ nhân tuyệt thế, nhưng khống có nét trầm muộn giống như nữ tử bình thường, mà khuôn mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười thỏa đáng, mắt luôn chớp chớp giống như vành trăng non, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng thân thiết. Liệt Phong là cũng khác gì Tiêu Vân Trác cho lắm, mặt giống như đá tảng xơ cứng hết dạng, cả năm có lấy nụ cười, khiến người khác nhìn là phải nhượng bộ lui binh.


      Thường Hy cả ngày ở chung với Tiêu Vân Trác, đối với tấm mặt băng này có sức miễn dịch siêu cấp cường giả, vì vậy thấy bộ dáng của Liệt Phong cũng cảm thấy sợ hãi hay khó chịu, ngược lại cười : “Liệt Phong, huynh còn nhớ ta ?”


      Liệt Phong sửng sốt, chưa từng thấy qua nữ tử nào như vậy, chẳng lẽ sợ hãi sao? Nữ nhân chỉ cần trông thấy khuôn mặt của liền cách xa ba bước giữ an toàn, nhưng là Thường Hy chỉ cách bước, nếu phải là nam nữ khác biệt, Liệt Phong tin rằng Thường Hy có thể tiến lên mà khoác vai !


      “Nhớ.” Liệt Phong theo bản năng mà bật thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng cảm thấy được tự nhiên, có chút quẫn bách, thân thể lui về phía sau bước. có thói quen cùng nữ nhân khoảng cách quá gần như vậy.


      ?” Thường Hy có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới cư nhiên nhớ nàng, rất cung kính thi lễ cái làm cho Liệt Phong sợ tới mức tránh sang bên : “ làm cái gì?”


      “Đa tạ ngày kia cứu ta mạng, nếu phải có huynh ta sớm chết dưới kiếm của Ngũ hoàng tử rồi. Huynh là ân nhân cứu mạng của ta, cảm tạ huynh là điều cần phải làm!” Thường Hy giải thích chút: “Vốn nên sớm cảm tạ huynh, chỉ là thứ nhất ta biết chỗ ở của huynh, thứ hai ta cũng thể dễ dàng xuất cung. Hôm nay có thể gặp được ân nhân ở chỗ này, tự nhiên xin nhận của tiểu nữ lễ!”


      Thường Hy lại thi lễ cái. Bước chân Liệt Phong chợt lóe, nhảy tránh sang bên, thản nhiên : “ cần cám ơn ta, là ý chỉ của Thái tử gia, mạt tướng chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”


      Thường Hy ngây người, ra lại là ý tứ của Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời lại thoáng qua tia suy nghĩ. Nàng nhớ hôm đó mình nghĩ, La Thúy Yên có Tiêu Vân Bác quan tâm, Đỗ Đình Phương có Tiêu Vân Dật chăm sóc, cố tình mình nàng đơn người để ý, lúc ấy trong lòng vô cùng thê lương. ra phải là quan tâm nàng, đầu tiên là cho Trịnh Thuận đuổi tới, sau đó lại khiến Liệt Phong ra tay cứu nàng mạng, khóe mắt nhất thời có chút ê ẩm, ràng là cảm giác gì!


      Liệt Phong nhìn Thường Hy tình bất định, lúc vui lúc buồn, tâm của tựa hồ cũng theo đó mà lơ lửng. Khi ý niệm này chợt lóe, Liệt Phong hơi ngây người, bản lãnh kiêu ngạo nhất là có thể luôn luôn giữ vững tỉnh táo, ý niệm vừa rồi khiến có chút chật vật, nhìn Thường Hy lại định lui về phía sau bước.


      Liệt Phong vừa động, Thường Hy liền lập tức thu hồi thần trí bay xa của mình, nhìn hành vi kỳ lạ của , hiểu hỏi: “Ta là con cọp ăn thịt người sao? Ta là con cọp ăn thịt người sao? Làm sao mà huynh cứ lui về phía sau bước vậy?”


      Liệt Phong cảm giác hai gò má có chút nóng lên, vội vàng : “Mạt tướng còn có việc phải làm, trước cáo từ!” xong liền sải bước rời . Thường Hy vội mở miệng gọi : “Này, ta còn chưa có cảm ơn huynh tử tế, huynh chạy cái gì nha?”


      Tiếng còn chưa dứt, Liệt Phong biến mất ở khúc quanh. Thường Hy sờ sờ mặt của mình, dáng dấp ta rất dọa người sao? Lại còn dọa phải chạy gấp đến như vậy sao? Chỉ là nghĩ lại chút cũng thấy thú vị, đại nam nhân lại cư nhiên đỏ mặt, lại còn là nam nhân tráng kiện như cột đình nữa chứ!


      Liệt Phong cho Thường Hy cảm giác cùng người khác giống nhau. phải là nam nhân rất tuấn, ngũ quan quá mức kiên cường, giống như được đẽo gọt bằng búa từng chỗ từng chỗ, làm cho người ta có chút hoảng hốt. Nhưng là Thường Hy cảm thấy hung hăng, thậm chí còn thấy bộ dáng chạy trối chết vừa rồi của khiến nàng phải bật cười!


      “Ngu Thượng nghi... Ngu Thượng nghi...”


      Thường Hy nghe có người gọi nàng mới chợt nhớ tới nàng tới đây là để gặp Hoàng thượng, vội và quay đầu về thấy đúng là tiểu thái giám kia gọi mình. Thường Hy nắm chéo quần, bước chạy đến.


      “Công công, Hoàng thượng có muốn gặp ta ?” Thường Hy có chút khẩn trương hỏi.


      Tiểu công công kia cũng bởi vì Thường Hy rời khỏi mà có chút tức giận, ngược lại cười híp mắt : “Nghe ngài kìa, người nào chả biết Hoàng thượng coi trọng Ngu Thượng nghi. Hoàng thượng truyền ngài vào kìa, mau vào thôi!”


      Thường Hy vội vã cám ơn tiểu công công, lúc này mới vào trong. Cho đến khi Thường Hy tiến vào, tiểu công công vẫn đứng im nãy giờ nhìn người vừa mới vào thông bẩm cho Thường Hy, nịnh bợ : “Khúc công công, ngài thế nào lại khách khí với nàng ta như vậy? cho cùng cũng chỉ là nô tài mà thôi, làm sao có thể diện bằng người phục vụ bên Hoàng thượng như ngài?”


      Khúc Lưu Hải nhìn Trương Nhất Hòa cười híp mắt : “Con thỏ chết tiệt kia, thứ ngươi cần phải học còn nhiều lắm! Ngươi đừng nhìn Ngu Thường Hy chỉ là nô tỳ, thứ nhất nàng là Thượng nghi Đông cung do chính miệng Hoàng thượng ngự phong, đây là bao nhiêu thể diện? Dõi mắt nhìn cả hậu cung cũng chỉ có nàng mới có cái vinh hạnh đặc biệt này thôi. Thứ hai, Ngu Thường Hy rất được Thái tử gia coi trọng, tương lai ngày nào đó nếu Thái tử gia đăng quang mà ngồi lên đại bảo, Ngu Thường Hy nước lên thuyền cũng lên. Chúng ta theo Hoàng thượng nhưng phải luôn luôn chừa cái đường lui cho mình, Ngu Thường Hy theo ta thấy là người có tình có nghĩa, chừng sau này chính nàng ta cứu chúng ta mạng cũng nên. Thuận nước giong thuyền, cần gì quá khắc bạc!”


      Công công gọi là Trương Nhất Hòa trong nháy mắt hiểu , nhìn Khúc Lưu Hải : “Nhưng là... Thái tử gia lên đại bảo sao?”


      Khúc Lưu Hải nghe được lời này hung hăng vỗ lên đầu cái, lại nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng quát: “Nhớ, lời như vậy lần sau cho phép ngươi , nếu ngày nào đó ném mạng đừng tới tìm ta khóc!”


      Trương Nhất Hòa bị dọa sợ, sắc mặt biến thành trắng nhợt, trong lúc nhất thời có chút biết phải làm sao. là vừa mới được chuyển đến nơi này vì vậy nghe lời Khúc Lưu Hải khỏi run lên. Khúc Lưu Hải nhìn đến bộ dáng của liền thương hại, chỉ điểm : “Chúng ta là người của Hoàng thượng, ai cũng có thể chuyện này, riêng chúng ta là thể, hiểu ?”


      Trương Nhất Hòa cái hiểu cái , Khúc Lưu Hải cũng gì thêm nữa. Hậu cung này mạng người cũng giống như trò chơi, bọn họ hầu hạ trước mặt Hoàng thượng càng phải cẩn thận, bao nhiêu người nhìn chằm chằm cái miệng của bọn họ! Người a, có thể ăn ít bữa cơm, uống ít ngụm nước nhưng thể lỡ câu! Hoàng thượng ngầm ám chỉ, ở Minh Tín điện này nghe được chuyện gì vào tai trái ra tai phải, tuyệt đối thể từ trong miệng mà ra ngoài. Cho nên Ngu Thượng nghi là thông minh nhất, mỗi lần tới cũng lén lút thăm dò tin tức Hoàng thượng từ chỗ của bọn họ. người nhạy bén a, khó trách Hoàng thượng ưa thích nàng như vậy!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 164:


      Thường Hy vào trong đại điện thấy Minh tông lật xem tấu chương, vội vàng quỳ xuống hành lễ : “Nô tỳ Ngu Thường Hy tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!”


      Minh tông ngẩng đầu lên cười nhìn Thường Hy : “Đứng lên .”


      “Tạ Hoàng thượng long ân!” Thường Hy cám ơn tiếng lúc này mới đứng lên, cung kính đứng sang bên. Mỗi lần đối diện với Minh tông nàng đều có chút khẩn trương, cảm giác cặp mắt của lão Hoàng đế kia có thể nhìn thấu lòng người, làm hại nàng thân bất an!


      “Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì hả?” Minh tông buông tấu chương trong tay, cười . rất thích nhìn đôi mắt đen như hắc ngọc của Thường Hy lóe sáng, thỉnh thoảng lại lên vài ba tia tính toán. Tiểu nha đầu này khẳng định vô lên điện Tam Bảo, hôm nay hẳn là có chuyện muốn nhờ đây!


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ là đến trả lại ngọc bài. Yến hội đêm thất tịch tổ chức xong xuôi, ngọc bài này đặt ở chỗ nô tỳ có chút thích hợp, vì vậy nô tỳ mang tới đây để giao trả lại cho Hoàng thượng.” Thường Hy xong liền lấy ngọc bài ra,đặt lên hai tay dâng lên.


      Vạn Thịnh đứng bên cạnh Minh tông vừa thấy lập tức xuống lấy ngọc bài đặt lên long án. Minh tông cầm lên ngọc bài, nghĩ tới Thường Hy lại đem trả lại, vì vậy : “Trẫm ngươi phải đem ngọc bài trả lại.”


      Thường Hy cả kinh, đây là ý gì? nàng trả lại là sai nhưng cũng có ý tứ ràng muốn nàng giữ lấy nó mãi. Xem ra lão Hoàng đế này là muốn khảo nghiệm nàng, nghĩ tới đây nội tâm cũng phải run lên. Những vị cao cao tại thượng kia, lòng dạ cũng là lắt léo trăm đường, may là nàng cũng tham luyến quyền thế, nếu Minh tông biết nghĩ thế nào đây?


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, mặc dù Hoàng thượng chưa có bảo nô tỳ đem ngọc bài này trả lại nhưng là Hoàng thượng cũng nô tỳ được giữ nó cả đời, vì vậy nô tỳ cũng dám giữ lại nữa!” Thường Hy cố ý đem những lời trong lòng mình ra. Trước mặt lão hồ ly kia chỉ có thể lời lòng, may ra mới chiếm được hảo cảm.


      Quả nhiên, Minh tông cực kỳ vui mừng, cười : “Vạn Thịnh, trẫm có đúng ?”


      bên Vạn Thịnh vội vàng : “Hoàng thượng quả nhiên có hỏa nhãn kim tinh. Ngu Thượng nghi là người ý chí rộng thoáng khó gặp, lão nô nhận thua, nguyện ý chịu phạt là được!”


      Thường Hy hiểu nhìn hia người, này là cái gì nha?


      Minh tông nhìn vẻ mặt hiểu gì cả của Thường Hy mà cười ha ha, quay đầu lại nhìn Vạn Thịnh : “Ngươi giải thích cho nha đầu này chút, tránh cho lại mây mù dày đặc hiểu!”


      Vạn thịnh vội vã tiến lên: “Dạ, lão nô tuân mệnh!” xong câu này liền quay mặt nhìn Thường Hy : “Ngu Thượng nghi, chuyện là như thế này, ban đầu thời điểm Hoàng thượng giao ngọc bài này cho ngài, Hoàng thượng cùng lão nô đánh cược ngài nhất định đem ngọc bài này trả lại. Lão nô liền thế gian này làm gì có người quyền thế, chắc chắn trả lại, dù sao thánh chỉ cũng có phải trả lại hay . nghĩ tới Ngu Thượng nghi cư nhiên trả lại, Hoàng thượng mắt thánh có nhìn lầm người, lão nô ngược lại có chút mặc cảm tự ti rồi!”


      Thường Hy nghe vậy trong lòng hung hăng chấn động. ra ngay từ ban đầu Hoàng thượng có ý tứ dò xét nàng rồi, may là nàng cũng có ý định muốn chiếm ngọc bài này làm của riêng, luôn luôn tính toán phải trả lại.


      Tâm cơ của lão Hoàng đế này phải là sâu bình thường, Thường Hy thậm chí cảm giác được mồ hôi thấm lạnh chảy sau lưng. Nguyên lai mọi cử động của nàng đều bị ngài ấy chú ý, cho nên hành động càng phải thêm cẩn thận.


      Nhớ tới lời vừa rồi của Vạn thịnh, Thường Hy suy nghĩ chút rồi cười : “ ra nô tỳ trong mắt Vạn Thịnh công công chính là người tham luyến quyền lực như thế a! may là Hoàng thượng so với ngài công chính hơn, nếu nô tỳ cứ như vậy chịu ủy khuất rồi!”


      Nàng hơi mang theo điểm uất ức lại làm nũng , ngược lại khiến Hoàng thượng và Vạn Thịnh cùng nở nụ cười, cảm thấy đáng giá nhất của Thường Hy chính là tấm lòng son này, mà trong hoàng cung này, phần chân thành ấy lại càng hiếm có.


      Thường Hy trong lúc bất chợt liền quyết định, trước mặt Hoàng thượng liền câu cũng nhắc tới chuyện về ca ca của nàng. Lấy thông minh cơ trí của Hoàng thượng tất đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nàng đề cập tới có lẽ đó mới là tốt nhất.


      Nếu nàng ra, ngược lại khiến người khác cảm thấy nàng lòng tham đáy. Thường Hy nhất thời thấy việc cùng Hoàng đế đấu trí là chuyện tình gian khổ nhất. Nhưng cũng may là bọn họ đem chuyện đánh cuộc ra, nếu nàng cứ tự nhiên đem chuyện kia ra ngoài, chừng lại khéo quá hóa vụng. Nghĩ thông suốt điểm này, Thường Hy cảm thấy như trút được gánh nặng.


      Nếu như Hoàng đế đoán được tâm tư của nàng, nếu như ngài ấy cố ý đem chuyện đánh cuộc ra, đó chính là muốn thăm dò nàng, xem xem bản thân nàng có biết được tiến lùi hay ? Nàng mà hành xử đúng cách chuyện của ca ca nàng cũng coi như thành công rồi!


      Thường Hy lại cùng Hoàng đế chút chuyện. Hoàng thượng hỏi cuộc sống thường ngày của Thái tử mấy ngày gần đây, Thường Hy đều nhất nhất trả lời khiến cho ngài rất hài lòng. Sau cùng Thường Hy thấy còn lời nào để liền cáo lui, Hoàng thượng cũng có lưu nàng, càng đem ngọc bài kia giao cho nàng.


      Thường Hy trong lúc nhất thời cũng đoán ra Hoàng thượng đến tột cùng là có ý tứ gì, nhưng là nàng biết, chỉ cần nàng từng bước từng bước cẩn thận gây ra họa gì cho Ngu gia.


      Ba ngày sau truyền đến tin tức tốt, Hoàng thượng đặc biệt truyền Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần vào yết kiến.


      Thường Hy trong lòng có chút kích động, lại có chút bất an, trong lúc nhất thời thế nhưng vô cùng lo lắng. Mặc dù biết ca ca của mình cùng Tứ Thần ca từng trải việc đời, ở trước ngự tiền mà làm chuyện thất lễ gì, nhưng vẫn như cũ yên tâm.


      Tiêu Vân Trác ngẩng đầu nhìn Thường Hy biết là lần thứ mấy mất hồn, đưa tay gõ gõ chén trà. Thường Hy nghe được thanh kia liền phục hồi lại tinh thần, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi vội: “Thái tử gia có cái gì phân phó?”


      “Ngu Thường Hy, là lo lắng cho ca ca mình hay là lo cho cái tên Chương Tứ Thần kia?” Tiêu Vân Trác thử dò xét hỏi, rất ít khi thấy Thường Hy luống cuống như vậy, chẳng lẽ nàng thực lo lắng cho nam nhân kia sao?


      “Hả?” Thường Hy trong lúc nhất thời hiểu được Tiêu Vân Trác có ý gì, nghĩ rồi ra: “Đều lo lắng a, biết Hoàng thượng hỏi những thứ gì, lại sợ ca ca ta cùng Tứ Thần ca biết tính khí của Hoàng thượng, ngộ nhỡ sai làm sao bây giờ?”


      “Tứ Thần ca? Gọi thân thiết như vậy!” Tiêu Vân Trác hài lòng , mày nhíu lại hết sức chặt, mặt nhất thời chuyển , ánh mắt nhìn Thường Hy có chút tốt.


      Thường Hy đối với phương diện tình cảm này là rất chậm lụt, nghe được lời Tiêu Vân Trác ngược lại : “Tứ Thần ca từ nhìn ta lớn lên, tại sao thể gọi như vậy?”


      “Hừ, được lắm, thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai*!” Mặt của Tiêu Vân Trác càng đen hơn.


      (lưỡng tiểu vô sai: hai đứa trẻ vô tư)

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :