1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 155:


      Hai người đồng thời ngã bệnh khiến cho Đông cung vô cùng bận rộn. Triêu Hà cùng Vãn Thu chỉ có thể tách ra, phục vụ Thường Hy, thế thân Thường Hy phục vụ Tiêu Vân Trác. vụ trong tay Thường Hy tạm thời giao cho Vân Thanh tiếp nhận. Ngủ chừng ba bốn ngày, Thường Hy lúc này mới tỉnh lại, trừ cảm thấy choáng váng đầu chút cũng còn chỗ nào thấy khó chịu nữa.


      Triêu Hà đẩy cửa vào, trong tay bưng chén thuốc, đưa tay vén rèm vào phòng trong, lại thấy Thường Hy thế nhưng ngồi dậy, vội vàng : “Ngu tỷ tỷ, tỷ tỉnh?”


      Thường Hy gật đầu cái cười : “Ngủ giấc là lâu. Bây giờ là giờ gì? Thái tử gia vào triều chưa?”


      Triêu Hà nghe xong lời này vội : “Cái gì nha, tỷ ngủ cũng đến ba ngày rồi. Bây giờ là giờ tỵ, cũng buổi trưa rồi!” Đem thuốc đưa cho Thường Hy : “Tỷ tỷ tỉnh là tốt, mấy ngày nay Thái tử gia mặt đen đến dọa người, bọn muội cũng dám tiến lên câu, ngay cả như Chu tổng quản cũng bị trách cứ mấy lần. Vãn Thu vẻ mặt đau khổ, thời điểm muội cùng nàng ấy thay ca cũng lo lắng thôi, là dọa chết người!”


      Thường Hy bưng chén thuốc uống từng ngụm từng ngụm, thuốc này đắng đến nỗi nàng phải cau mày. Triêu Hà vội vàng cầm điểm tâm hoa hồng đưa cho nàng, Thường Hy lại uống thêm chút nước xúc miệng, lúc này mới cảm thấy khá hơn chút, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à? Có phải là đại hay ?”


      Triêu Hà chu miệng : “Cái này ai dám hỏi! Mặt mày Thái tử gia giống với Diêm Vương dạng, nhìn cũng bị hù chết, chỉ chuyên tâm vào làm việc, ai còn có lòng hỏi câu!”


      Thường Hy cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ chuyện điều tra lầu trúc thuận lợi? Nghĩ tới đây Thường Hy nào còn ngồi được nữa, ngủ nhiều ngày như vậy, chỉ sợ là bên kia điều tra có kết quả rồi, chẳng lẽ Mị phi lại thực cái gian kế gì? Đây cũng phải có khả năng, nữ nhân kia giảo hoạt đa đoan, lòng dạ lại vô cùng độc ác.


      Thường Hy xuống giường, vừa vừa chuyện: “Biểu tiểu thư đâu? Mấy ngày nay có tới đây hay ?”


      “Ngài ấy cũng ngã bệnh, biểu tiểu thư thân thể yếu hơn nên cũng uống ít thuốc. Chỉ là tỷ cùng biểu tiểu thư giống nhau, Ngu tỷ tỷ bị bệnh liền ngủ mơ mơ màng màng, cái gì cũng biết, ngủ cái liền qua mấy ngày. Nhưng biểu tiểu thư mỗi ngày đều tỉnh, dạng gió rét quét tới đám nô tài bọn muội. Ngược lại Ngu tỷ tỷ còn ngủ rất an ổn đấy, Thái tử gia mấy lần hỏi thái y, thái y cũng liên tục sao nhưng thấy Thái tử gia cao hứng được phần...”


      Triêu Hà cứ thao thao bất tuyệt kể hết chuyện tình mấy ngày hôm nay. Nguyên lai trong lúc nàng ngã bệnh xảy ra rất nhiều chuyện, gì khác chính là đám Phùng Lương đễ muốn thấy Tiêu Vân Trác mà có kết quả, ở trong phòng trút giận lên đám nô tài. Ở bên kia Mạnh Điệp Vũ cũng là ốm đau bệnh tật, chốc chốc lại phái người đến đưa tin, hy vọng Tiêu Vân Trác thương hương tiếc ngọc. Triêu Hà còn nghe triều đình tựa hồ có cái tranh chấp gì đó nhưng là nàng cũng cẩn thận tìm hiểu, chỉ mơ hồ biết chút...


      “Ngu tỷ tỷ, muội xem Thái tử gia đối với tỷ là rất để ý đấy!” Triêu Hà tới chỗ này hé miệng mà cười, mặt mày tất cả đều là ý cười.


      Thường Hy vi lăng, hơi giận : “Noi nhăng cuội gì đó, ta chỉ là nô tỳ. Sau này loại lời này thể lung tung, truyền thi thanh danh của ta cũng còn!”


      “Muội nào có bậy, mỗi ngày Thái tử gia đều sang đây xem Ngu tỷ tỷ thế nào rồi. Vậy tỷ làm sao Thái tử gia biết đùi tỷ có thương tích mà bảo người khác đắp thuốc đây?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 156:


      Thường Hy nghe lập tức đỏ bừng cả mặt, mặc dù thường ngày nàng có chút tùy hứng nhưng nghe chuyện này vẫn thể chịu được. Phải biết đối với nữ tử danh dự là quan trong nhất, lại biết đùi nàng bị thương, chuyện này mà truyền nàng cũng cần mạng nữa rồi, đời này còn có thể gả ?


      Triêu Hà tựa hồ nhìn ra quẫn bách của Thường Hy, cười hì hì nhìn nàng. Thường Hy khẽ thở dài : “Muội đừng suy nghĩ nhiều, đường từ Minh Tín điện trở về ta bị ngã, trùng hợp Thái tử nhìn thấy thôi!”


      Triêu Hà nghe thế cam lòng, ở trong lòng của nàng chắc chắn phải là Thường Hy mỹ nhân xứng với Thái tử gia mới đẹp mắt a!


      Thường Hy cùng người khác giống nhau, từ bé nếu bị phong hàn cảm mạo, chỉ cần an ổn ngủ liền mấy ngày là đáng ngại, vì vậy vừa tỉnh lại cũng cảm thấy nơi nào thoải mái, mặc xong áo, tịnh phòng rửa mặt cái là buổi trưa rồi!


      Triêu Hà bưng đồ ăn lên cho nàng, : “Ngu tỷ tỷ mau ăn , mấy ngày nay chưa ăn thứ gì, đều là muội uy cháo loãng cho tỷ... Làm sao có thể đói đây?”


      Thường Hy vừa nhìn thấy cháo gạo tẻ thơm ngào ngạt, chén canh gà hầm sâm, còn có đĩa cá chiên bé, đĩa dưa chuột muối, mặn chay phối hợp, khiến nàng ngăn lại nổi cơn đói bụng. Dùng xong cơm, Thường Hy nhìn Triêu Hà : “Muội thay ta chuyến đến chỗ biểu tiểu thư thỉnh an, khi nào ta khỏe hơn tự mình đến!”


      Đều là cùng rơi xuống nước, Thường Hy lại ở địa vị thấp, đương nhiên phải trước thỉnh an, nhưng là nàng muốn nhìn thấy mặt của Mạnh Điệp Vũ cho nên mới bảo Triêu Hà thay nàng , người khác cũng tìm ra sai sót. Triêu Hà lập tức đáp lời, xoay người rời . Đợi Triêu Hà khuất, Thường Hy mới cất bước đến Doanh Nguyệt điện. Vãn Thu trông thấy nàng lập tức ra đón, kéo tay nàng ân cần hỏi han: “Ngu tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi à? Như thế nào lại ra đây? Tỷ cần phải biết quan tâm đến thân thể mình a, Triêu Hà làm sao lại khuyên tỷ vậy?”


      “Ta sao rồi, muội xem, đây phải là rất tốt sao?” Thường Hy rất cảm động, Triêu Hà và Vãn Thu đối với nàng đều là thành tâm ý.


      Thường Hy liên tục bảo đảm, lúc này Vãn Thu mới thực tin tưởng thân thể nàng có vấn đề gì. Nhưng đến khi Vãn Thu nghe được Thường Hy hỏi chuyện tình Tiêu Vân Trác, mặt lập tức tối, ủy khuất : “Cũng biết là có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay tính tình Thái tử gia cực kỳ xấu. Trước kia nô tỳ cũng phục vụ qua Thái tử gia, còn chưa có nghe qua pha trà ngon... Mấy ngày nay trà do nô tỳ pha, Thái tử gia cũng phải quăng xuống đất mất ba chén rồi. Tiểu nha đầu phục vụ Thái tử gia dùng bữa cũng bị phạt, Trịnh Thuận công công phải , ngay cả Chu tổng quản cũng bị mắng. Ngu tỷ tỷ, tỷ Thái tử gia là bị làm sao vậy? Làm sao lại giống như biến thành người khác thế?”


      Thường Hy đúng là sợ hết hồn, vừa mới đầu nghe Triêu Hà nàng cũng để ý lắm, bởi vì lời của Triêu Hà có lúc cũng hơi phóng đại lên tý, nhưng là Vãn Thu như vậy. Nay ngay cả Vãn Thu cũng thế, Thường Hy có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Gần đây có ngoại thần đến gặp Thái tử gia hay ?”


      Nếu là chuyện lầu trúc bên kia thuận lợi, lấy tính tình của Tiêu Vân Trác cũng dễ lộ hỷ nộ ra ngoài chứ! Chẳng nhẽ lại xảy ra chuyện lớn khó lường hay sao?


      có, nơi nào có ngoại thần!” Vãn Thu trực tiếp bác bỏ.


      Thường Hy lại càng hiểu, nhìn Vãn Thu hỏi: “Thái tử gia trở lại chưa?”


      Vãn Thu thở dài : “Vừa mới trở về, vào thư phòng rồi. Lúc nãy Thái tử gia còn hỏi nô tỳ là tỷ tỷ tỉnh chưa, muội cho là tỷ còn chưa có tỉnh cho nên như vậy, Thái tử gia liền đen mặt tiến vào. Ngu tỷ tỷ, xem ra là Thái tử gia thích uống trà của tỷ pha, quen bọn muội pha. Tỷ tỉnh, muội coi như được giải thoát, chỉ cần nhìn đến khuôn mặt còn đen hơn cả đít nồi của Thái tử gia, chân muội liền mềm nhũn!”


      Thường Hy biết nên khóc hay nên cười, nhìn Vãn Thu : “Vậy muội , ta nếu khỏe rồi nên để ta phục vụ!”


      Vãn Thu vui mừng rời , ngay cả bước chân cũng nhàng vài phần, Thường Hy nhìn thân ảnh của nàng mà cười . Quay đầu nhìn về phía cửa thư phòng, Thường Hy lại tới phòng trà, pha lấy ấm tiểu hầu khôi Thái Bình, bưng lên khay, lúc này mới bước đến thư phòng.


      Vừa đến ngưỡng cửa, cách tấm rèm mỏng Thường Hy liền nghe thấy thanh Ngũ Hải truyền đến: “Vãn Thu cái tiểu đề tử này bảo pha ấm trà liền biết đằng nào? Thường Hy vị tiểu tổ tông kia thế nào còn chưa có tỉnh, nếu tỉnh nóc nhà đây cũng muốn lật ngược! Nha đầu kia ngủ được ngon lành rồi, chỉ có thể thương cục xương già ta đây...”


      tới chỗ này, Ngũ Hải vừa đúng lúc nhấc lên rèm, thình lình nhìn thấy Thường Hy, đúng là sợ hết hồn, trong nháy mắt khuôn mặt cũng có thể nở hoa, cười híp mí : “Thường Hy ngươi tỉnh...” Lại trong thấy khay trà trong tay nàng, tươi cười càng phát ra ngon ngọt: “Thái tử gia khát nước rồi, mau đưa vào thôi!”


      Thường Hy nhìn Ngũ Hải cười đến mặt đầy nếp nhăn, thận trọng hỏi: “Chu tổng quản, ngài có sao chứ?”


      có sao! có sao! Ngươi tỉnh liền chuyện gì cũng sao hết!” Ngũ Hải ha ha cười .


      Thường Hy nhìn xuyên qua cửa sổ xem chút bên ngoài, có nắng chiếu rực rỡ nha, chẳng nhẽ là bị sét đánh? là kỳ quái, Triêu Hà, Vãn Thu, nay ngay cả đến Chu tổng quản cũng khiến cho người ta cảm thấy là lạ. Chẳng lẽ Tiêu Vân Trác gặp phải chuyện lớn gì, bản mặt khiến cho người ta nuốt nổi cơm?


      Thường Hy cảm thấy chính nàng nên tự mình vào xem chút tốt hơn, hỏi cũng hỏi ra được cái gì. Nghĩ tới đây liền nhìn Ngũ Hải : “Chu công công, vậy ta trước!”


      , !” Ngũ Hải vội vẫy tay , nhìn bóng lưng Thường Hy chậm rãi nở nụ cười. Nha đầu này tựa hồ là chút cũng cảm giác được gì, nhìn thông minh, nghĩ tới phương diện này lại trì độn như vậy. Lần này tốt lắm, nếu Thái tử gia thực thích nha đầu này, chỉ sợ con đường phía trước thiếu chông gai. Nếu là nữ tử khác, chỉ sợ là hận thể nhanh chóng leo lên giường Thái tử gia, nhưng lại cứ vị kia hề có ý định đó, còn rất chậm lụt. Lấy cao ngạo của Thái tử gia sợ rằng cũng dám tiến tới thôi...


      Lần này ắt hẳn có náo nhiệt nhìn! Ngũ Hải cảm thấy mình là bị Thường Hy dạy hư rồi, hôm nay thế nhưng lại có chút hả hê nhìn gia bị chê cười, khụ khụ... Này cũng nên trách , những ngày qua ăn ít oan uổng, giờ cũng phải thu lại chút !

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 157:


      Thường Hy thấy tất cả mọi người bày ra dáng vẻ ngưng trọng làm cho nàng cũng cảm thấy có chút lo lắng, đứng ở cửa thư phòng, hít sâu hơi, nhìn rèm cửa màu vàng nhạt thêu họa tiết mây trời, lúc này mới đưa tay vén lên, chậm rãi vào.


      Thư phòng gần cửa sổ, ánh nắng chiếu sáng ngời khoảng gian, Tiêu Vân Trác ngồi trước bàn gỗ lim, cúi đầu đọc sách, biết nhìn chằm chằm cái gì, thần sắc ngưng trọng, cặp mắt đen thỉnh thoảng lại loáng qua từng đạo ánh sáng, lông mày đen rậm nhíu lại chặt. Thường Hy thấy vậy mới thở phào nhõm hơi, ra là vì công , nếu như là vì biểu tiểu thư bị bệnh mà bực mình, nàng quả muốn nôn chết. Tóm lại ai cũng có thể làm Thái tử phi, chỉ duy có Mạnh Điệp Vũ là tốt hay sao?


      Tiêu Vân Trác cũng ngẩng đầu, chẳng qua là nhìn tấu chương trong tay mà lâm vào trầm tư, qua hồi lâu, lúc này mới tiện tay nhấc lên chén trà bên cạnh, uống hớp, liền chợt ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được Thường Hy đứng sở đó, mặt còn mang theo nụ cười sáng lạn vô cùng quen thuộc. Ánh mặt trời sáng ngời chiếu lên người nàng đem nụ cười kia dường như cũng nhiễm lây tầng ánh vàng chói mắt. Lông may Tiêu Vân Trác tự chủ mà giãn ra, trong lòng tựa hồ cũng còn bị đè nén nữa, đương nhiên có chút cao hưng khi nàng trở lại, nhưng là ngoài miệng vẫn thản nhiên: “ khỏe rồi?”


      khỏe.” Thường Hy thuận miệng đáp lời, nghe thanh Tiêu Vân Trác, lại nhìn đến thần sắc mặt , này cũng giống như bình thường a, làm sao tất cả mọi người đều giống như Diêm Vương đen, nàng nhìn giống nha!


      xem ra rất thích ngủ, dạng giống heo!” Tiêu Vân Trác chút nghĩ ngợi mà bật thốt lên mấy lời này, vừa ra khỏi miệng liền lập tức nhíu mày, cái này nên mới đúng, phù hợp với thân phận của .


      Thường Hy thế nhưng có suy nghĩ nhiều như vậy, đáp trả luôn: “Ăn được, ngủ được cũng là loại phúc khí. Đa tạ Thái tử gia khen ngợi!” Tên khốn kiếp này ngày đả kích nàng cũng thấy thoải mái đúng ?


      Lời này thực là khiến Tiêu Vân Trác nghẹn trở về, trong lúc nhất thời ra. Vốn còn muốn hỏi xem thân thể nàng thế nào, thấy nàng tới cũng cao hứng, nhưng là tất cả nhưng lời này đều bị đánh trở về. tự biết mình thể cùng Ngu Thường Hy chuyện vượt qua ba câu, nếu bị nàng làm cho tức chết cũng bị nôn chết.


      Thấy gương mặt Tiêu Vân Trác lại trở nên đen thui, Thường Hy bất đắc dĩ thở dài. Nàng còn nhớ đến chuyện lầu trúc bên kia, nhưng là nhìn bộ dáng Tiêu Vân Trác nàng là nếu mở miệng hỏi nhất định rồi. Nhưng là nếu hỏi bứt rứt yên, Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng thấy nhắc đến, có thể thấy được là tin tức bị phong tỏa, cho nên chỉ có thể tìm Tiêu Vân Trác hỏi thôi.


      Ngay cả ngàn vạn muốn, Thường Hy cũng chỉ có thể bồi cười. Sớm biết như vậy vừa rồi cũng sướng miệng mà như vậy, giờ lại phải bán rẻ tiếng cười, khẽ cắn răng, dằn lòng, muốn tự cao tự đại, cùng lắm ... Cùng lắm nàng hỏi tới là được! Nhưng rốt cục, Thường Hy vẫn phải mặt dày trưng ra nụ cười, thấp giọng hỏi: “Thái tử gia, chuyện lầu trúc thế nào rồi? Hoàng thượng điều tra ra chưa?”


      Tiêu Vân Trác lần này cũng có làm bộ làm tịch, nghe Thường Hy hỏi, thần sắc ngưng trọng xuống: “Ngu Thường Hy, gia hỏi , ngày đó thế nào lại rơi xuống nước? Chớ với gia là vì cứu biểu tiểu thư, người khác tin, gia cũng tin.”


      Thường Hy nghĩ tới lại hỏi chuyện này, hơn nữa nghe giọng điệu của Tiêu Vân Trác giống như biết được cái gì. Nhưng là Thường Hy có điểm khó , bất kể hay đối với nàng đều phải chuyện tốt. Nếu như , Tiêu Vân Trác tin giáng cho nàng tội phỉ báng hoàng thân quốc thích, còn nếu tin lại nghĩ nàng tính kế ly gián tình cảm huynh muội bọn họ. Thường Hy vốn muốn chuyện này cho Tiêu Vân Trác, nàng cho rằng đây là chiến tranh của nữ nhân, nữ nhân đấu nhau có lúc cũng cần nam nhân phải nhúng tay.


      Thấy Thường Hy im lặng , nụ cười mặt nàng từ từ biến mất, biết có lẽ suy đoán của mình là đúng, vì vậy trầm giọng hỏi: “Tại sao lời nào? Ngu Thường Hy, đây phải là tính cách của !”


      Thường Hy nghe vậy nhìn Tiêu Vân Trác, hồi lâu mới quyết định, : “Thái tử gia, chuyện này bất kể chân tướng là gì nô tỳ cũng thể ra. Ngài sai, đây phải là tính tình của nô tỳ, từ trước đến giờ nô tỳ là người có thù tất báo, coi như là biểu tiểu thư nô tỳ cũng cam chịu để cho nàng ta khi dễ!”


      tới chỗ này Thường Hy dừng lại, nàng biết lời này của mình thực là quá càn rỡ, nhưng nàng chính là muốn lừa dối Tiêu Vân Trác. Ở trước mặt nàng vẫn là nàng, giờ phút này nàng cũng muốn giấu diếm bản tính của mình, hạ quyết tâm lại tiếp: “Nếu là Thái tử gia sợ nô tỳ làm phương hại đến biểu tiểu thư, đại khái có thể đem nô tỳ trục xuất khỏi Đông cung nhưng là nếu muốn nô tỳ cam tâm tình nguyện bị người ta khi dễ là thể nào. Chỉ là có chút Thái tử gia có thể an tâm, chỉ cần biểu tiểu thư tính kế nô tỳ, nô tỳ quả quyết ra tay!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, chỉ thấy sắc mặt nàng bình tĩnh gợn sóng, nhưng là sâu trong tròng mắt kia lại ngùn ngụt lửa giận. Thường Hy gì nhưng Tiêu Vân Trác cũng hiểu được, khóe miệng lên mạt cười nhàn nhạt, châm chọc : “Giọng điệu lớn nhỉ, cho mình là thiên hạ vô địch sao?”


      Thường Hy quật cường : “Thiên hạ vô địch dám nhận, nhưng nếu người phạm đến nô tỳ nô tỳ quyết buông tay, trước khi chết cũng phải kéo theo đệm lưng đấy!”


      Ngón trỏ Tiêu Vân Trác như có như gõ lên mặt bàn, hồi lâu mới mở miệng : “Điệp Vũ đêm đó quả có người túm lấy mắt cá chân nàng, muốn dồn nàng vào chỗ chết, có phải hay lúc ấy dưới nước quả thực có người?”


      Thường Hy nghe sang chuyện khác, trong lòng buông lỏng, hiểu rốt cuộc có ý gì, cứ như vậy liền bỏ qua? Nàng mấy lời đại nghịch bất đạo cũng có trách cứ, gia chính là gia, phần tâm tư này người khác cũng dễ đoán. Tạm thời yên tâm về chuyện này nhưng khuôn mặt Thường Hy lại trở nên nghiêm túc, nghe ý tứ của Tiêu Vân Trác chuyện lầu trúc hình như vẫn chưa xong. Cũng trôi qua mấy ngày, làm sao lại lề mề như vậy?


      chỉ biểu tiểu thư, ngay cả mắt cá chân của nô tỳ cũng bị kéo lại, lúc ấy nếu phải Nhị hoàng tử kịp thời tới cứu tính mạng của hai người coi như giữ được rồi. Lúc ấy Ngũ hoàng tử cũng xuống nước, chỉ sau Nhị hoàng tử có chút, nhưng là Ngũ hoàng tử đến cách chúng ta xa liền lặn xuống nước, đây phải rất kỳ quái sao? Nô tỳ đoán nhất định là lặn xuống ra lệnh cho đám người kia rút lui, sau đó mới đỡ biểu tiểu thư lên khỏi mặt nước. Tóm lại mà , hai mẹ con bọn họ đều có quỷ!” Thường Hy bây giờ nghĩ lại cũng có chút rét mà run, nếu là trễ chút nữa mạng của các nàng cũng còn rồi, nữ tử yếu đuối ở trong nước, sao có thể địch lại với sức nam nhân?


      Trong đôi mắt Tiêu Vân Trác tỏa ra tia sáng lạnh khiến cho người ta phải run sợ, miệng cũng ra những lời khiến người khác hoảng hốt: “Chuyện này phụ hoàng cũng thẩm tra xong rồi, đoán xem kết quả là gì?”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 158:


      Bắt Thường Hy đoán, nàng đâu có nghĩ ra nhưng mà nghe giọng điệu Tiêu Vân Trác tựa hồ chuyện này giải quyết hợp lý, hoặc là kết quả xử lý làm cho người ta hài lòng.


      “Hoàng thượng dù có thế nào nữa vẫn phải giữ vững công bằng chứ?” Thường Hy có chút bất an hỏi, chẳng lẽ Hoàng thượng trực tiếp cho qua? Cũng a, Hoàng thượng phải là người ngu ngốc như vậy!


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy : “Kết quả này ai cũng nghĩ tới, bởi vì tất cả các cọc gỗ bị phá hư đều thấy!”


      Thường Hy nghe xong, cơ hồ là chân cũng đứng vững, thân thể run cái, vội đưa tay vịn bàn đọc sách, há miệng : “Vậy là có ý gì? thấy? Làm sao có thể thấy?”


      “Ngay đêm hôm đó, toàn bộ lầu trúc đều bị sụp đổ.” Tiêu Vân Trác thản nhiên , sắc mặt vô hình chung mà nhiễm thêm vài tầng ai.


      Thường Hy sợ đến ngây người. Hoàng thượng ràng ra lệnh phong tỏa hồ Thiên Hà, dưới tình huống như thế lầu trúc vẫn bị hủy, muốn tìm chứng cớ cũng tìm được, có chứng cớ khó có thể đả kích Mị phi, vị trí Thái tử vì thế mà càng an ổn. Thường Hy chỉ cảm thấy sau lưng mơ hồ rịn ra tầng mồ hôi mỏng, ngay cả trong lòng bàn tay cũng có mồ hôi, có thể làm chuyện này ngay trước mắt Hoàng đế, Thường Hy phát mình quả thực quá khinh thường Mị phi rồi, bà ta so với trong suy nghĩ của nàng còn lợi hại hơn nhiều lắm.


      “Vậy ý của Hoàng thượng...” Thường Hy còn ôm nhiều hy vọng, chứng cứ bị mất, thể giải quyết được gì rồi, muốn tra cũng thể nào tra được nữa!


      Tiêu Vân Trác gì nhưng sắc mặt ai lại càng thêm chứng thực suy nghĩ của Thường Hy.


      Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, hai người đều chuyện. Tiêu Vân Trác vốn ít lời, Thường Hy lại câu , chuyện này đối với nàng là đả kích quá lớn. Nàng mưu tính lâu như vậy, đến cuối cùng cái gì cũng thu được, chỉ sợ là Mị phi vô cùng đắc ý đấy!


      ***


      Loan Minh cung.


      Mị phi nhìn nhi tử của mình, thần sắc hai mẹ con đều tốt. Trong đại điện lớn như vậy ngay cả người phục vụ cũng có, đều bị đuổi ra ngoài, La Thúy Yên cũng cho phép ở lại.


      “Con tra được chưa? Chuyện này rốt cục là người nào làm?” mặt Mị phi mang theo mấy phần mệt mỏi, mấy ngày nay quả thực làm bà lo âu dứt.


      Tiêu Vân Bác lắc đầu cái, cắn răng : “Con cẩn thận điều tra, dò hỏi ngự lâm quân, bọn họ đều đêm đó có bất luận kẻ nào đến gần các lầu trúc. Đến tột cùng là kẻ nào thần biết quỷ hay mà lẻn vào đây?”


      “Lầu trúc sụp đổ đây là , nếu như có ai đến, lầu trúc kiên cố như vậy sao có thể vô duyên vô cớ sụp xuống được, thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!” Lông mày Mị phi nhăn lại, theo lý mà đám lầu trúc này sụp xuống đối với bọn họ là chuyện tốt, cần lo lắng bị người ta bắt được nhược điểm. Nhưng là nếu như chuyện này do người mình làm còn dễ , chỉ cần đem chứng cớ trực tiếp thiêu hủy là được, đau đầu nhất là bọn họ lại biết do ai làm. Chuyện như vậy có thể an tâm sao? Giống như đỉnh đầu treo thanh đao, biết khi nào rơi xuống, đáng sợ nhất là biết chủ nhân của thanh đao ấy là ai?


      “Mẫu phi, người đoán xem có phải là do Thái tử làm?” Hai hàng lông mày của Tiêu Vân Bác nhíu chặt lại chỗ, sâu trong đôi mắt ánh lên ngùn ngụt lửa hận.


      Mị phi lắc đầu cái : “Ta nghĩ phải, có lý do gì để làm thế. Là chủ động nhắc tới chuyện này, chắc hẳn là muốn bắt được chứng cớ dồn chúng ta vào chỗ chết, sao có thể phá hủy đám cọc gỗ đó được chứ? Thái tử làm chuyện này đâu!”


      “Nếu phải , còn có thể là ai?” Tiêu Vân Bác cúi đầu trầm tư, chậm rãi .


      “Trong hậu cung này còn núp cao thủ như vậy, mấy năm gần đây ta thế nhưng lại phát ra. Bất kể người nọ là ai, nhất định phải lôi được ra ngoài, nếu ăn ngủ cũng được yên!” Mị phi nghĩ tới nghĩ lui, trong đám thù địch của bà ai còn có thể có thủ đoạn được như thế này?


      “Mẫu phi yên tâm, nhi thần hiểu cần phải làm gì. Dù có phải đào sâu ba thước đất cũng nhất định phải tìm cho ra kẻ đó!” Tiêu Vân Bác từ trước đến nay chưa bao giờ phải chịu bị khống chế, nếu như sau lưng bọn họ có bàn tay đen tùy thời bám theo, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kinh sợ bất an.


      ***


      Chuyện lầu trúc sụp đổ tất nhiên mang đến sóng to gió lớn cho hậu cung, chẳng qua là lúc đó Thường Hy vẫn còn hôn mê nên biết mà thôi. Cơ hồ là tất cả chủ tử trong hậu cung đều bị gắn hiềm nghi, Hoàng đế giận dữ hạ lệnh, kể từ bây giờ bất cứ ai cũng cho phép nhắc tới chuyện này, nếu cứ theo luật mà xử tội. Lời ấy ban xuống, chỉ trong đêm chuyện này liền trôi qua sạch nhưng là trong lòng mọi người ai cũng vẫn còn nghi vấn.


      Lại qua hơn mười ngày, phong hàn của Mạnh Điệp Vũ rốt cục khỏi hẳn, cũng có thể ra Cẩm Hoa hiên rồi. Thường Hy vẫn như cũ bận rộn, mỗi ngày cùng Vân Thanh ai làm việc người nấy, mặc dù gặp mặt mấy lần nhưng cũng chỉ chào hỏi qua loa chút.


      Vốn là đám người Phùng Lương đễ bị Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên khích bác, muốn tìm cách gây chuyện với Thường Hy trong đêm thất tịch nhưng mà thứ nhất Tiêu Vân Trác căn bản cho phép bọn họ tham dự, thứ hai Thường Hy lại phòng ngừa kín đáo, coi như ở trong Đông cung, mấy lần giao chiến cả trong sáng lẫn ngoài tối bọn Phùng Lương đễ cũng lấy thất bại mà chấm dứt.


      ngày kia, gió phất qua, nắng chiếu rực rỡ. là cuối thu đầu đông, ánh nắng chiếu lên người cũng còn cảm giác nóng bỏng mà tăng thêm vài phần ấm áp.


      Lại cứ trùng hợp như thế, trước Doanh Nguyệt điện, Mạnh Điệp Vũ, đám người Phùng Thư Nhã, còn có cả Thường Hy trong lúc vô tình cứ thế mà chạm mặt nhau, là hình ảnh khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị. Trải qua mấy ngày nay, ai cũng trở nên thận trọng, tránh gặp đối phương miễn sinh chuyện thị phi, bây giờ muốn tránh cũng thoát.


      Thường Hy là từ trong Doanh Nguyệt điện bước ra ngoài, bên Phùng Lương đễ từ phía tây hành lang tới mà Mạnh Điệp Vũ lại từ cửa chính đến đây. Cửa chính của Đông cung và hành lang chỉ thấy trồng đầy hoa cỏ, cây cối, bóng cây dày đặc đem hành lang che chắn cho nên nhất thời cả bọn nhìn thấy nhau.


      Thường Hy nhìn hai đội nhân mã, trong lòng cười to, là oan gia ngõ hẹp! Vốn Phùng Lương Nhã cùng Mạnh Điệp Vũ có đụng chạm, cố tình Phùng Thư Nhã cái nữ nhân có đầu óc này lại gây với tiểu bạch hoa Mạnh Điệp Vũ, cũng biết là bị người nào khích bác, tóm lại là, chỉ thu được gì lại bị Mạnh Điệp Vũ giả trang đáng thương nhu nhược khóc lóc phen, khiến cho Tiêu Vân Trác hung hăng khiển trách hồi nhưng lại có đem nàng cấm bế. Vì vậy, oan gia ngõ hẹp, hôm nay rốt cục chạm mặt nhau!

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 159:


      Thường Hy nhìn cục diện trước mắt mà trong lòng cực kỳ hồi hộp! Này quá tốt, cường cường đối kháng, vừa là thanh mai trúc mã, vừa là tần thiếp danh chính ngôn thuận. Nàng mấy ngày nay rảnh rỗi có việc gì làm, giờ có kịch hay xem rồi, suy nghĩ chút, cực kỳ tư tưởng xấu tiến lên bước : “Nô tỳ tham kiến biểu tiểu thư, tham kiến Phùng Lương đễ!”


      “Đứng lên !” Phùng Thư Nhã lạnh lùng , nhìn Thường Hy vô cùng thuận mắt.


      “Ngu Thượng nghi mau đứng dậy thôi!” Mạnh Điệp Vũ tiến lên bước tự tay đỡ dậy Thường Hy, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu hổ mang theo vài phần e sợ, lại : “Ngu thượng nghi sao có thể giống như cung tỳ bình thường, lễ lớn như vậy, Điệp Vũ nhận nổi!”


      Thường Hy thể cảm thán, Mạnh Điệp Vũ này biết cách làm người, nếu phải nàng biết con người của ta hôm nay chỉ sợ đỡ vài câu rồi! Nhìn lại Phùng Thư Nhã ngày thường vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng, Thường Hy luôn luôn ghét dạng nữ nhân này, đúng là đem mình biến thành nhân vật lớn!


      “Biểu tiểu thư như vậy nô tỳ dám nhận. Biểu tiểu thư cùng Thái tử gia là thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội, bình thường Thái tử gia đều dặn dò nô tỳ chăm sóc ngài, nô tỳ nào dám sơ ý.” Khuôn mặt Thường Hy mang theo nụ cười, lượng lại hơi cao chút. Nàng có chút ý xấu, bởi vì Tiêu Vân Trác ở trong thư phòng, hẳn là có thể nghe được động tĩnh ngoài cửa rồi, trùng hợp lúc này cũng vừa làm xong công , rất rảnh rỗi, biết thiên vị ai?


      Phùng Thư Nhã nghe vậy sắc mặt tối sầm, nhìn Thường Hy : “Ngu Thượng nghi hay, công phu nịnh bợ người khác ngày càng tiến bộ a!”


      Mạnh Điệp Vũ cụp đầu xuống , tựa hồ có bộ dáng thẹn thùng, bàn tay nắm chặt lấy khăn lụa, tựa hồ như đối với chuyện trước mắt có chút sợ hãi.


      Thường Hy liếc nhìn nàng ta cái, lại nhìn Phùng Thư Nhã : “Phùng Lương đễ quá đề cao nô tỳ rồi. Về điểm công phu này nô tỳ nào có thể sánh được với ngài. Ngày hôm đó Phùng Lương đễ cùng với Ngũ hoàng tử phi chuyện ở ngự hoa viên, nhìn ngài dụ dỗ cho Ngũ hoàng tử phi vui mừng ra vẻ mặt đó, nô tỳ thực là mặc cảm. Ngày khác nếu có dịp, kính xin Phùng Lương đễ dạy cho nô tỳ chút!”


      Phùng Thư Nhã nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng ngờ Ngu Thường Hy lại thấy được bộ dáng nàng ở chung với La Thúy Yên, trong lúc nhất thời vô cùng xấu hổ, vội vội vàng vàng giải thích: “Cũng chỉ là tình cờ gặp được, hai câu mà thôi!”


      Thường Hy thích người trong Đông cung lại quá gần với đám người Ngũ hoàng tử phi, Đại hoàng tử phi, Tiêu Vân Trác lại càng khỏi phải . Cho nên Phùng Lương đễ người ngu, ngay cả tâm tình của Thái tử gia cũng đoán ra được mà tranh sủng ái! Nhìn chút biểu tiểu thư nhà người ta xem, thường ngày chỉ tiếp xúc sơ giao với người của Tam hoàng tử, còn lại tránh xa hề giao thiệp với!


      Đầu tiên, nàng ta biết được Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Vân Trác quan hệ tốt chút nào, dĩ nhiên thể kết giao. Tiếp theo, nàng ta cùng thẩm Phi Hà có mối hận cũ càng thể lui tới, cho nên cũng chỉ có thể cùng Lệ Bình qua lại mấy câu. Lại cứ Lệ Bình nhìn nàng vừa mắt cho nên cũng mấy thân thiết. Cứ như vậy, Mạnh Điệp Vũ cả ngày đều ở Cẩm Hoa hiên, có bước chân ra ngoài, người khác nhìn vào cho là nàng ta khéo léo, nhưng chỉ có mình Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ là còn cách nào khác mà thôi.


      Thường Hy nghe được lời Phùng Thư Nhã, nụ cười mặt nhạt dần, giọng trở nên lạnh như băng: “Phùng Lương đễ nếu như có thời gian lấy lòng người ngoài, bằng suy nghĩ chút nên lấy được hoan tâm của Thái tử gia như thế nào, đúng ?”


      Lời này có chút chói tai, nhưng là thân phận tại của Thường Hy bất đồng, là đại hồng nhân trước mặt Thái tử gia, hai ba câu bọn họ cũng chỉ có thể nghe mà thôi. Chỉ là trong lòng Phùng Thư Nhã nghiến răng nghiến lời mắng chửi Thường Hy, chó cậy gần nhà có gì hay ho?


      Thường Hy nhìn khuôn mặt Phùng Lương đễ cũng đoán được trong lòng nàng ta nghĩ gì, nhưng là Thường Hy muốn cãi nhau, chỉ thản nhiên : “Biểu tiểu thư và Phùng lương đễ đều tới gặp Thái tử gia?”


      “Thái tử gia bận sao?”


      “Biểu ca bận sao?”


      Hai người trăm miệng lời hỏi, thanh vừa dứt nhất thời lâm vào trầm mặc. Thường Hy trong lòng vô cùng thích thú, hồi lâu mới lên tiếng: “Thái tử gia xem tấu chương. Biểu tiểu thư và Phùng Lương đễ vào trong đại điện ngồi tạm , đợi nô tỳ hỏi chút!”


      Thường Hy xong liền xoay người rời , chỉ để lại hai người đứng đó đối mặt nhau, vào điện cũng tốt, vào cũng tốt, nàng quan tâm.


      Thường Hy vừa , Phùng Lương đễ nhìn bộ dạng điềm đạm đáng của Mạnh Điệp Vũ liền nổi giận. Lần trước nếu phải nàng ta giả trang đáng thương mình cũng chưa chắc thua trong tay nàng, nghĩ tới đây liền châm chọc : “ đại nương chưa chồng cũng kiêng dè chút, coi như là biểu ca nữa cũng thể da mặt mà lấn tới!”


      Mạnh Điệp Vũ hồi tức nghẹn, mặc dù sớm biết Phùng Thư Nhã miệng chó thể mọc ra ngà voi thế nhưng nghe mấy lời này vẫn chịu nổi, nghĩ rồi ra: “Lời này của Phùng Lương đễ đúng rồi. Ta cùng biểu ca lớn lên từ , tình cảm sâu đậm người khác thể so bì được, thân cận chút cũng tính làm gì. Nhưng là Phùng Lương đễ vào Đông cung cũng được mấy tháng rồi, nghe biểu ca còn chưa có bước qua cửa phòng bước, làm nữ nhân như vậy thất bại! nên ở trong phòng tự kiểm điểm bản thân xem mình còn chỗ nào chưa tốt mà phải là suốt ngày khắp nơi gây chuyện thị phi khiến người ta chán ghét!”


      công kích đối phương chưa xuất giá mà ở yên trong nhà, công kích gả rồi mà vẫn hoàn bích (còn là xử nữ), Thường Hy còn chưa có vào thư phòng, nghe đến đó mặt mày cũng nở rộ, quả nhiên nàng rời chừa gian cho bọn họ mới có kịch hay để xem! Ai nha, tiểu bạch hoa miệng ác độc, Phùng Lương đễ cũng kém, hai người cãi vã thực lực xem như ngang nhau, so tâm cơ người khác còn kém xa!


      Thường Hy bởi vì đưa lưng về phía cửa thư phòng cho nên có phát Tiêu Vân Trác từ thư phòng vén rèm ra, vẫn còn tựa cửa nội điện nhìn ra ngoài xem náo nhiệt đấy!


      “Đẹp mắt ?” Tiêu Vân Trác nhìn bóng lưng Thường Hy giọng hỏi, nhưng là mặt lại có chút buồn bực. Đây là làm gì, chê cười quản lý tốt ư?


      “Đẹp mắt a! Chậc chậc, nữ nhân đấu võ mồm khó lường nha. Nếu là Thái tử gia nhìn tận mắt được tốt...” tới chỗ này thân thể Thường Hy cứng đờ, thanh mới vừa rồi... Mẹ ơi, Thái tử gia! Lần này bị tóm trực tiếp tại trận, nàng nên làm cái gì bây giờ? Có muốn hay làm bộ nghe thấy gì mà trực tiếp ra ngoài?


      Nhưng là nếu kêu nàng ở lại làm sao bây giờ? Mới vừa rồi còn nghĩ nếu như thấy được bộ mặt của hai người kia tốt biết bao nhiêu, tuy nhiên lại quên mất mình nghe lén ở góc tường cũng vẻ vang gì a! Hơn nữa ngoài cửa người là biểu muội của Tiêu Vân Trác, người là tần thiếp của , chính nàng kẻ nô tỳ lại ở bên nghe lén, thế nào cũng qua được a!


      Lần này xong đời! Làm sao bây giờ?... Làm sao bây giờ?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :