1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 150: Liên thủ


      Thường Hy đề phòng, lùi về phía sau mấy bước, nhìn chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trong tay bị nhét vào vật. Thường Hy kinh hoảng, lập tức mở miệng quát lên: “Ngươi là ai?”


      Người nọ vừa nghe liền xoay người bước , thân thủ nhanh chóng biến mất ở khúc quanh. Thường Hy lập tức đuổi theo nhưng đến đó chỉ thấy ngoài trăng tàn gió lạnh ra cái gì cũng thấy. Lần này cùng với lần bên ngoài cửa sổ cũng như thế nhưng bây giờ lại cư nhiên nhét trực tiếp vào tay nàng, Thường Hy có thể cảm giác được nắm trong tay chính là tờ giấy. Mới vừa rồi nàng rất cẩn thận nhìn dung mạo của người lạ mặt, chỉ tiếc người đó cùng bản thân đều là dạng mặc áo choàng mang mũ trùm đầu, toàn thân bao bọc cực kỳ chặt chẽ, chút cũng nhìn ra cái mô dạng gì.


      Có thể thấy được người đó tính toán muốn cho nàng nhìn thấy mặt cho nên mới đem chính mình bao bọc chặt chẽ như vậy. Nhưng là có chút Thường Hy có thể xác định, đây chính là bởi vì vóc người nàng nhắn, hơn nữa người còn tỏa ra nhàn nhạt vị son phấn.


      Thường Hy cẩn thận nhìn xung quanh chút, xác định có ai lúc này mới nhấc chân bước lên hành lang, mượn ánh sáng của đèn cung đình treo bên mái nhà cong nhìn chút chữ viết tờ giấy, chỉ thấy cùng là dạng chữ viết ngoáy giống như lần trước, bên ghi: “ bắt được người”.


      Này có ý tứ gì? bắt được người? Bắt được người nào? Thường Hy phản ứng kịp nhưng là vẫn nhanh chóng đem tờ giấy cất sâu vào trong túi áo rồi lặng lẽ đứng mất hồn ở chỗ đó. Người này tựa hồ trước bước thông báo tin tức cho nàng, người bắt được... Nàng quan tâm nhất là cái gì, đương nhiên là... Nghĩ tới đây, ánh mắt Thường Hy chợt sáng lên, chẳng lẽ mấy người ở dưới nước bị bắt? Nếu như phải như vậy, trừ bọn họ ra Thường Hy cũng đoán được là ai bị bắt đây?


      Nếu như đám người kia bị bắt rồi như vậy tình hình tối nay lại giống trước nữa, nàng cùng Mị phi còn phải liều mạng phen! Chẳng qua là Thường Hy biết người bị bắt ở nơi nào? Ai đem bọn họ bắt được? Mà người vẫn báo tin cho nàng đến tột cùng là người nào? Người đó rốt cục có ý định gì với nàng?


      Từng ý niệm nhanh chóng lướt qua đầu Thường Hy, mặc dù nàng tự xưng là thông minh nhưng cũng có chút chịu nổi, cảm giác rằng mình dường như vật lộn trong chiếc lưới vô hình, sờ thấy đường ra. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được kẻ địch núp ném ra từng trận đao phong khiến nàng sợ hãi, nhưng là mỗi lần nàng đều có thể an toàn vượt qua. Thường Hy mặc dù muốn rơi vào trong sóng gió hậu cung, nhưng là bây giờ quay đầu nhìn lại, bắt đầu từ khi Hoàng thượng sắc phong nàng làm Thượng nghi Đông cung nàng bị ép buộc mà nhảy vào, chẳng qua là chính nàng vẫn muốn thừa nhận thôi!


      Hồi tưởng lại mấy lần gặp nguy hiểm, Thường Hy rốt cục hiểu , nàng trở thành bia đỡ đạn của Tiêu Vân Trác. Nếu muốn gây tổn thương cho Tiêu Vân Trác, trước hết phải đem nàng nhổ hết, chẳng biết từ lúc nào nàng cùng Tiêu Vân Trác trói chặt ở chỗ. Hai nắm tay bất giác nắm thành quả đấm chặt, Thường Hy biết tối nay mình lại trở thành quân cờ cho kẻ khác, mặc dù biết người đứng sau bức màn là ai nhưng có thể khẳng định rằng người đó cùng bản thân đều có chung mục tiêu là Mị phi.


      Nhưng là Thường Hy cũng ngu ngốc, khi nàng chưa biết được người đứng phía sau là ai nàng tuyệt đối để cho người khác lợi dụng mình. Chim chết cung cũng vô dụng, đạo lý này nàng vẫn hiểu được, cho nên nàng theo bản năng bỏ tờ giấy vào trong tay áo. Thường Hy quyết định vẫn theo kế hoạch lúc đầu mà tiến hành, về phần mấy người bị bắt được kia... Nếu chắc chắn nắm trong lòng bàn tay, nàng cũng cần thiết vì người ta bán mạng. Huống chi trong tay nàng còn có nhược điểm khác của Mị phi, về sau đại khái có thể bố trí thiết kế lần nữa, lần này đáng vì chuyện chưa nắm chắc được mà lại vào tròng.


      Nếu là nàng bất động chết sống chịu đề cập đến đám người bị bắt được kia, chỉ sợ người nọ kiềm chế được mà muốn tự mình ra tay, nàng có thể nhân cơ hội này mà tìm ra đến tột cùng là người nào đưa tin?


      Nghĩ tới đây bước chân của Thường Hy nhàng chút, nhanh chóng bước vào Cẩm Hoa hiên.


      Mạnh Điệp Vũ tỉnh, thấy Thường Hy vào khỏi giật mình cái, nhớ tới hai người lúc đó đánh nhau giữa hồ, thân thể theo bản năng mà rút lui về phía trong giường.


      “Nô tỳ tham kiến biểu tiểu thư! Thân thể biểu tiểu thư hoàn hảo chưa?” Thường Hy cười . Bên người Mạnh Điệp Vũ còn có nô tỳ cận thân hầu hạ mang từ nhà mẹ đẻ tới, Thường Hy thể làm càn, tự nhiên phải cung kính thỏa đáng.


      đến đây làm cái gì?” Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy khiếp sợ hỏi, hồi này nàng ta lại biến thành bộ dáng nhu nhược thường ngày,


      “Thái tử gia có mấy câu muốn nô tỳ thuật lại cho biểu tiểu thư!” Thường Hy thần thái vẫn như cũ cung kính . Bên người Mạnh Điệp Vũ có mama lão luyện thành thạo, còn có nha hoàn tên Băng Lam thông minh, cơ trí, từ chăm sóc Mạnh Điệp Vũ lớn lên, tình cảm phải là bình thường, nghe được lời của Thường Hy trong lòng tự nhiên hiểu , nhưng là biết Mạnh Điệp Vũ vẫn luôn đối với Thường Hy kiêng kỵ, trong lúc nhất thời biết có nên mang người ra ngoài hay ?


      Ngược lại Mạnh Điệp Vũ thu hồi thần trí, nháy mắt với Vân Nương, lúc này Vân Nương mới cho người ra ngoài.


      Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Thường Hy tựa tiếu phi tiếu nhìn Mạnh Điệp Vũ, lại câu nào, cái này giống như hai đại cao thủ giằng co, ra tay trước nhất định thua, cho nên Thường Hy chẳng qua là dùng ánh mắt châm chọc quét Mạnh Điệp Vũ cái rồi chuyển qua nhìn trang trí nội thất quanh phòng.


      Mạnh Điệp Vũ có biện pháp, chỉ đành phải cắn răng mở miệng hỏi trước: “Biểu ca cái gì?”


      “Thái tử gia ở Minh Tín điện, nào có thời gian để nô tỳ chuyển lời cho biểu tiểu thư!” Thường Hy cười nhạt, vân đạm phong khinh .


      gạt tôi!” Mạnh Điệp Vũ giận dữ, hung hăng nhìn Thường Hy, hận thể ăn sống nuốt tươi nàng mới có thể hả giận.


      “Chậc chậc, đây mới là bộ mặt của biểu tiểu thư chứ!”


      Toàn thân Mạnh Điệp Vũ cứng đờ, miệng há to thở hổn hển mấy hơi, mỗi lần đều bị nữ nhân này dễ dàng chọc giận. Nàng cố đè xuống tức giận trong lòng, từ từ khôi phục lý trí, nàng là quá nóng vội mới bị trúng kế của Thường Hy, chậm rãi : “ rốt cục là muốn làm cái gì? Trước mặt người sáng chuyện tối, thẳng !”


      Thường Hy thầm than tiếng, nữ nhân này thể coi thường, nhanh như vậy khôi phục được lý trí, xem ra muốn cùng ta kết đồng minh lúc nào cũng phải cẩn thận mới được.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 151:


      Thường Hy quan sát Mạnh Điệp Vũ cái, khẽ cười : “Biểu tiểu thư, chuyện lầu trúc kia đến tột cùng là xảy ra cái gì, tôi cần chắc cũng hiểu phải ?”


      Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi : “Vậy thế nào? Coi như khắp nơi tôi hãm hại có ai tin ? có chứng cớ sao?”


      Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ lộ ra răng sắc bén, châm chọc : “Nếu là vì cái này tôi cũng tìm đến chỗ , tôi cũng muốn làm cái chuyện vô ích như vậy. Muốn báo thù tất có biện pháp, nước hồ Thiên Hà uống ngon ?”


      Sắc mặt Mạnh Điệp Vũ trắng nhợt, nhất thời hiểu được ý tứ của Thường Hy, chính là bởi vì có chứng cứ ràng cho nên nàng ta mới mất công làm cái chuyện vô dụng như vậy, nhưng chắc chắn đòi lại ở chỗ khác. Nghĩ tới đây, Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy : “ cho rằng có thể đấu với tôi? chẳng qua cũng chỉ là cung tỳ!”


      Thường Hy chút nào tức giận, ngược lại cười càng phát ra rực rỡ, : “Nô tỳ thế nào? Tôi làm nô tỳ so với kẻ khác cũng giống nhau, là Hoàng thượng chính miệng ngự phong, Thái tử gia cũng đối với tôi vài phần coi trọng, hôm nay ở trong Đông cung cùng Vân Thanh ngồi ngang hàng. Làm nô tỳ nhưng mọi việc đều được quyết, biểu tiểu thư cảm thấy như vậy là rất tốt à? Nô đại khi chủ cũng phải là có, nếu như biểu tiểu thư từng bước từng bước ép sát, tôi đây đành phải làm nô tài lấn chủ thôi! biết biểu tiểu thư cho rằng Ngu Thường Hy bị kéo xuống nước còn có bản lãnh phản kích, có thể hay đấu với trận?”


      Thân thể Mạnh Điệp Vũ mãnh liệt chấn động hồi, sắc mặt càng trắng đến gần như trong suốt, hàm răng hung hăng cắn lấy bờ môi còn chút huyết sắc nào. Nàng thế nhưng áp chế được mà có chút sợ, hồi tưởng lại màn tối nay, nàng đối với phản ứng nhanh nhẹn của Thường Hy là vô cùng kinh ngạc, người như vậy đúng là có tiêu chuẩn làm đối thủ của nàng!


      muốn thế nào?” Mạnh Điệp Vũ lật bài, nếu như bị người ta xem thấu cũng cần ngụy trang nữa.


      “Tôi thích chuyện cùng người thông minh. việc tối nay biểu tiểu thư đối phó với nô tỳ, đem chuẩn bị của nô tỳ làm rối tung hết thảy, tôi cũng có gì đáng tiếc, chỉ trách bản lãnh chưa đủ. Nhưng tôi cũng ngồi chờ chết, chắc chắn phản kích, đến lúc đó ai chết vào tay ai chờ xem vào từng người thôi!” Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ nhất định làm khó mình, thay vì che giấu bằng thẳng ra, nữ nhân có tâm kế, tránh cũng được.


      nào phải là nô tỳ, trong mắt tôi, so với biểu tiểu thư này còn phách lối hơn mấy phần!” Thần sắc Mạnh Điệp Vũ tối tăm, lời ra ngoài lại khiến người khác kinh hãi.


      “Chỉ là vì sinh tồn, điều này cũng có gì lạ. Biểu tiểu thư là cao thủ trong cao thủ, điều này nên hiểu mới phải!”


      “Muốn làm gì thẳng, thời gian có hạn, chỉ sợ lát nữa phải đến Minh Tín điện!” Mạnh Điệp Vũ có chút nóng nảy , chống lại Ngu Thường Hy, việc này cũng phải là dễ.


      “Rất đơn giản, biểu tiểu thư thích Thái tử gia, chắc hẳn hy vọng Thái tử gia bị người khác hãm hại chứ? Nô tỳ chỉ cần biểu tiểu thư đáp ứng nô tỳ chuyện, đến Minh Tín điện biểu tiểu thư trượt chân, nô tỳ vì cứu cho nên mới ngã vào trong hồ. Hơn nữa, biểu tiểu thư nhất định phải nhớ đem chuyện ở trong hồ có người kéo mắt cá chân ra.” Thường Hy lạnh lùng .


      có ý tứ gì? Chẳng lẽ... Lúc ấy dưới nước có người?” Mạnh Điệp Vũ nhớ đến chuyện khi đó, vất vả mới khôi phục huyết sắc mặt lại lập tức trắng bệch.


      sai, là có người.” Thường Hy chém đinh chặt sắt .


      “Tại sao? Tại sao phải có người?” Mạnh Điệp Vũ hoảng sợ hỏi, nàng biết ngọn nguồn chuyện tình dĩ nhiên là sợ hãi.


      “Cái này mệt biểu tiểu thư phải quan tâm, chỉ cần biết mấy người dưới nước kia là nhằm vào Thái tử gia mà thôi!” Thường Hy tin được Mạnh Điệp Vũ, tự nhiên cho nàng ta biết quá nhiều.


      khẳng định là phải nhằm vào hay sao?” Mạnh Điệp Vũ phải là kẻ ngu, ngược lại là nữ nhân rất tâm kế, ngay cả bây giờ có chút sợ nhưng là cũng ngay lập tức liên tưởng được số chuyện.


      Thường Hy hé miệng mà cười cười, : “Biểu tiểu thư nghĩ như vậy cũng được, bởi vì hãm hại nô tỳ cũng đồng nghĩa với việc bôi đen lên mặt Thái tử gia, phải đều giống nhau sao?” tới chỗ này nàng dừng lại chút rồi mới tiếp tục: “Trong tương lai, biểu tiểu thư bất kể có thể vào được Đông cung hay , ít nhất nên hiểu chúng ta là ngồi cùng chiếc thuyền, phải nghĩ cho Thái tử gia. Nội đấu có thể, nhưng là trước mặt kẻ địch tuyệt đối thể để Thái tử gia mất thể diện. Nếu như Thái tử gia ngã, tôi và còn có thể đứng đây tranh đấu sao?”


      Mạnh Điệp Vũ gắt gao nhìn chăm chú vào Thường Hy, ước chừng qua lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Được, theo ý , lát nữa, kiều quy kiều, lộ quy lộ*!” (đại ý: , hai là hai).


      thành vấn đề!”


      Thường Hy biết nhất định thương lượng được với Mạnh Điệp Vũ, bởi vì nàng biết Mạnh Điệp Vũ đương nhiên hy vọng Thái tử gia gặp chuyện hay. Thái tử gia là biểu ca của nàng ta, bất kể tương lai có thể hay như ý nguyện gả cho vẫn là người nàng ta phải dựa vào, cho nên Thường Hy mới có thể đánh tiền cuộc lớn như vậy.


      Bên này vừa dứt lời, bên kia thái giám truyền chỉ đến. Thường Hy ngược lại rất thân thiết tiến lên đỡ lấy cánh tay Mạnh Điệp Vũ, nâng nàng ta ra ngoài, diễn trò phải diễn cho toàn bộ.


      Đợi đến thời điểm hai người đến Minh Tín điện bên trong có rất nhiều người, tất cả đều tập trung ở chỗ này, thấy hai người vào liền đổ dồn ánh mắt về phía bước chân của họ. Ở lúc bước vào khắc kia, Thường Hy cố ý đem ánh sáng trong mắt thu lại, mặt cũng có thoa phấn, đôi môi tái nhợt, nước tóc vẫn còn đọng lại, bước chân cũng là vững vàng, tựa hồ còn chưa hết kinh sợ.


      Cùng lúc đó, Mạnh Điệp Vũ căn bản cần giả bộ, những năm gần đây vẫn là bộ dáng mềm yếu xương. Mọi người đều thấy nàng ta xiêu vẹo, tựa hồ như sắp đổ xuống cũng có gì kinh ngạc, nhưng khi nhìn đến Thường Hy mới biết mọi so với tưởng tượng còn vượt ra ngoài nhiều lắm!


      “Nô tỳ/dân nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Thường Hy đỡ Mạnh Điệp Vũ, hai người cùng quỳ xuống hành lễ, thân thể run rẩy giống như ngàn dặm lá rụng mùa thu, làm cho người ta thể nhịn được mà sinh lòng thương tiếc.


      “Đều đứng lên . Người đâu, ban ghế ngồi!” Minh tông nhìn hai người thương tiếc .


      Rất nhanh có cung nữ đưa ghế tới trước mặt hai người, nhưng là hai người nào dám ngồi. Ở chỗ này, ngoại trừ Hoàng đế, mấy vị tần phi, ngay cả Hoàng tử, Hoàng tử phi đều đứng cho nên hai người đều dám ngồi.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, mày nhíu lại hết sức chặt, thần sắc của nàng thực tốt, xem ra là bịnh kinh sợ ít, thường ngày lá gan lớn như vậy, hôm nay ràng cũng có khắc yếu đuối...


      “Ngu Thượng nghi, ngươi giải thích cho trẫm, tại sao hai người lại rơi vào trong nước?” Minh tông phải kẻ ngốc, suy nghĩ chút cũng biết được chuyện này có kỳ quặc.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 152:


      Thường Hy lập tức tiến lên bước, thanh chứa vài tia hư nhược : “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc ấy quả nô tỳ cũng biết có chuyện gì xảy ra, nô tỳ hầu hạ bồi biểu tiểu thư chuyện, biểu tiểu thư lại hướng bên cạnh nô tỳ bước, biết thế nào thân thể lại tự nhiên lảo đảo giống như là dẫm phải vật gì. Nô tỳ bị dọa sợ, đưa tay kéo lại biểu tiểu thư, ai biết nô tỳ dùng sức quá lớn ngược lại chính mình lại ngã về phía trước. Nô tỳ vụng về nhìn thấy chân của biểu tiểu thư trước mặt, vì vậy liền bị vấp cái, ngã vào trong hồ. Nhưng là cùng lúc ấy chân của nô tỳ móc vào làn váy của biểu tiểu thư cho nên mới lôi theo biểu tiểu thư cùng rớt xuống hồ!”


      tới chỗ này, Thường Hy lập tức quỳ xuống, khấu đầu : “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, đều là do lỗi của nô tỳ nên mới liên lụy biểu tiểu thư ngã xuống hồ, kính xin Hoàng thượng trách phạt!”


      Minh tông cẩn thận quan sát vẻ mặt Thường Hy, : “Nếu như lời ngươi , cứu người là điều kiện tiên quyết, chỉ có tội mà còn có công!” tới chỗ này dừng lại, nhìn Mạnh Điệp Vũ : “Điệp Vũ, lời của Ngu Thượng nghi có hay ?”


      Mạnh Điệp Vũ nghiến răng nghiến lợi, Ngu Thường Hy đáng chết này cư nhiên đem hết mọi chuyện đổ lên người nàng, ta lại còn được mỹ danh cứu người, nhưng nhớ đến lời Thường Hy ban nãy, chỉ đành phải khom người lên tiếng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, mỗi câu Ngu Thượng nghi đều là , lúc ấy thần nữ tựa hồ dẫm phải vật gì đó cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu phải nhờ có Ngu Thượng nghi kéo vào thần nữ hẳn là rơi vào trong nước. Ngu Thượng nghi lâm nguy loạn, có thể vào thời khắc mấu chốt mà đưa tay giúp đỡ, là làm người ta tán thưởng!”


      Thường Hy nghe như thế, ở trong lòng nghĩ, Mạnh Điệp Vũ này dưới tình thế tại khỏi phải tán dương nàng mấy câu nhưng biết trong lòng lại đem nàng mắng thành cái dạng gì rồi. Lời này từ trong miệng Mạnh Điệp Vũ ra khiến mọi người còn hoài nghi gì nữa, chỉ có Tiêu Vân Trác nhìn hai người, vẻ mặt có gì thay đổi nhưng là sâu trong ánh mắt lại mang theo tia hoài nghi, đây phải là chuyện mà Ngu Thường Hy biết làm, cũng phải là chuyện mà Mạnh Điệp Vũ làm, hai nữ nhân này giở trò quỷ gì đây?


      Minh tông nghe thế thở dài : “Về sau cũng may mắn được như vậy nữa đâu, may là có chuyện gì, ngươi có bị làm sao ta biết giao phó thế nào với ngươi? Hài tử này, về sau đứng cẩn thận chút!”


      Lời này mang theo nồng đậm quan tâm, tấm lòng này cũng phải là giả, mọi người nghe được vào tai đúng là ngũ vị tạp trần a!


      Thường Hy lại càng cảm thấy Mạnh Điệp Vũ này trong lòng Hoàng thượng là vô cùng có phân lượng, sau này nàng muốn làm gì phải cẩn thận hơn nữa, vạn vạn thể lưu lại dấu vết.


      Mạnh Điệp Vũ nhớ tới chuyện Thường Hy, lại nghe được lời Hoàng thượng , nháy mắt cái liền nghẹn ngào : “Điệp Vũ cám ơn dượng quan tâm. rồi, Điệp Vũ cũng chỉ còn có mình dượng và biểu ca thôi. Trong lòng dượng còn có Điệp Vũ, vậy coi như Điệp Vũ có chết cũng cam tâm tình nguyện. Còn nhớ ngày bé, dượng cùng thường hay ôm Điệp Vũ cùng biểu ca chơi đùa, khi đó là tốt, nhưng là chỉ cái chớp mắt...” tới chỗ này cũng có tiếp tục, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở chọc người thương tâm.


      “Hài tử này còn cái gì đó? Chuyện chết sống cũng kiêng kị, Ngu Thượng nghi còn mau đem biểu tiểu thư đỡ dậy!” Minh tông lập tức , mặt tràn đầy ân cần quan tâm, lại nghĩ tới tiên Hoàng hậu đối đãi với Điệp Vũ, cảm thấy mình ngày thường vô tâm với đứa này quá rồi!


      Thường Hy nhất là có thể tận dụng mọi thời cơ, nhìn thấy diễn xuất của Mạnh Điệp Vũ là tương đối chân thực, Hoàng thượng vừa động lòng trắc , nàng cũng đến lúc gặt hái rồi. Nghĩ tới đây, mượn ống tay áo rộng, Thường Hy liền nhéo đùi mình cái, trong khoảnh khắc đau đến nỗi nước mắt muốn vọt ra, cắn răng nhịn đau, sau đó mới cầm khăn lau nước mắt : “Hồi bẩm Hoàng thượng, biểu tiểu thư cũng có sai, tối nay ở trong nước, hai người chúng thần thiếu chút nữa mất mạng, nếu phải là Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử kịp thời chạy đến, nô tỳ cùng biểu tiểu thư nơi nào còn được đứng ở nơi này, chỉ sợ là hồn sớm quy về địa phủ rồi...”


      “Cái gì? Đây là có chuyện gì xảy ra?” Minh tông kinh hãi, tức giận quát.


      Sắc mặt Mị phi đột biến, sắc mặt của Tiêu Vân Bác cũng là vô cùng khó coi, Thẩm Phi Hà muốn chuyện lại bị Lệ Bình kéo lại, chỉ đành phải đem lời chưa nuốt trở vào. Tiêu Vân Trác mặc dù là bất động, nhưng là đứng cách Thường Hy tương đối gần, nàng có thể cảm nhận được từ người tỏa ra từng trận sát khí, khiến cho nàng lạnh mà run.


      Nghe được câu hỏi của Minh tông, Thường Hy cơ hồ nước mắt càng nhiều, khóc thành tiếng, hồi lâu mới thoáng dừng lại, chân của nàng a, là đau muốn chết, mới vừa rồi nàng xuống tay quá nặng, đoán chừng đùi tím thành khối, mười ngày nửa tháng cũng tiêu , nghĩ tới đây càng cảm thấy uất ức, nghẹn ngào : “Hồi bẩm Hoàng thượng, khi nô tỳ cùng biểu tiểu thư rơi vào trong nước cũng có chút sợ hãi. Nô tỳ tuy biết bơi nhưng là thành thạo, biểu tiểu thư cũng dạng giống như nô tỳ, hai người dùng giằng đẩy đẩy kéo kéo muốn bơi đến chỗ phía dưới lầu trúc, định ôm thân cây trúc chờ người đến cứu, ai biết được lúc này biểu tiểu thư kêu lên tiếng, sau đó hô to, buông chân của ta ra... Buông chân của ra ta!... Cứu mạng a!... Cứu mạng a!...”


      Thường Hy mấy câu đó biểu tình vô cùng giống, nhất là trong giọng loại sợ hãi khiến cho người ta cảm giác dường như chính mình rơi phải hoàn cảnh ấy, chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng lên, lúc này lại nghe nàng tiếp: “Nô tỳ lúc ấy bị dọa sợ, bơi qua liền kéo lấy cánh tay biểu tiểu thư dùng sức kéo lên nhưng là nô tỳ cách nào cũng kéo được. Đúng lúc này mắt cá chân của nô tỳ biết cũng bị vật gì kéo xuống, thân thể nô tỳ chìm xuống, vô cùng sợ hãi, hô to cứu mạng lại nghe được thanh của Nhị hoàng tử: “Là Ngu Thường Hy sao?”, nô tỳ lập tức đáp lời. Lúc này Ngũ hoàng tử cũng tới, cứu lên biểu tiểu thư, Nhị hoàng tử cứu nô tỳ, bây giờ nghĩ lại thực cảm thấy sợ hãi, nếu như chậm trễ khắc thôi bây giờ cũng còn được ở nơi này...”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 153:


      Tiêu Vân Trác nào có nghĩ đến lúc ấy dưới mặt nước là nguy hiểm như vậy. Trong phút chốc đột nhiên hiểu ra, dưới nước có người ắt hẳn là muốn phá các cọc gỗ lần nữa. cách khác chắn chắn là Mị phi biết bọn họ gia cố lại cọc gỗ rồi cho nên mới tiến hành phá hư lần thứ hai nhưng có tính đến chuyện Thường Hy cùng Mạnh Điệp Vũ bất ngờ bị rơi xuống nước... Ngay sau đó liền muốn giết người diệt khẩu. Tiêu Vân Trác nắm chặt hai quả đấm, ngờ được bọn họ lại lớn mật như vậy, quả thực là muốn mạng nữa rồi!


      Thường Hy chưa bao giờ là nữ nhân làm việc lại có tính toán cả, vốn hoài nghi Thường Hy cùng Mạnh Điệp Vũ rơi xuống nước là còn có chuyện mờ ám khác. Hơn nữa cũng biết được nàng cùng Mạnh Điệp Vũ là có loại ghét bỏ thành lời, cho nên tuyệt đối thân mật như vậy. Nhưng là tối nay Thường Hy chỉ có dìu Mạnh Điệp Vũ tiến vào mà hai người còn tình ý dào dạt diễn màn khổ nhục kế, đại não chợt lóe, Thường Hy đây là Hạng Trang múa kiếm chí tại Bái Công!*


      (*Hạng Trang là một võ tướng em của Hạng Vũ. Còn " Bái Công" là Lưu Bang.


      Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiến trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.)


      nữ nhân giảo hoạt! Tình hình tối nay Tiêu Vân Trác cho rằng thể đả kích Mị phi được nữa rồi, ít nhất “Báo hoàng ân” cũng được trình diễn như kế hoạch ban đầu, Hoàng thượng xem được kịch tất sinh ra nghi ngờ với chuyện chiếm đất kia. Chuyện này lan ra có cách nào công kích Sở Tự Nguyên, Tiêu Vân Trác vốn bỏ hy vọng. Nhưng là bây giờ... Khóe miệng thoáng qua tia ác độc. này nghĩ tới tại cục diện khốn quẫn thế này rồi còn có thể phản kích, quá vượt ra khỏi dự đoán của rồi!


      như vậy, cũng thể phụ khổ tâm của nàng. quả nhiên có nhìn lầm nàng, nàng đúng là giảo hoạt như hồ ly, để phải thất vọng!


      Tiêu Vân Trác khẽ cắn răng, tiến lên bước đỡ lấy cánh tay Mạnh Điệp Vũ ân cần hỏi han: “Biểu muội, thân thể của muội còn gì đáng ngại chứ? Có muốn tuyên ngự y đến xem chút hay ?”


      Mạnh Điệp Vũ thấy Tiêu Vân Trác quan tâm như thế, hốc mắt phiếm hồng, lắc đầu cái : “ tại tốt rồi, quá lạnh, đa tạ biểu ca quan tâm!”


      Tiêu Vân Trác đỡ nàng gật đầu cái, sau đó nhìn về phía Minh tông, trầm giọng : “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn bẩm tấu, vốn là nhi thần sau khi được bẩm báo của Ngu thượng nghi vẫn đè xuống muốn , nhưng là bây giờ thể nhịn được nữa rồi. Xin phụ hoàng vì biểu muội, vì Ngu thượng nghi mà đòi lại công đạo!”


      Mị phi hết sức duy trì trấn tĩnh, Tiêu Vân Bác cả người căng thẳng. Chuyện phát triển đến bước này cũng nằm trong suy tính của bọn họ, chỉ muốn thần biết quỷ hay đem mọi chuyện xử lý xong, thế nhưng ai biết được lại xảy ra việc có người rơi xuống nước, đúng là người tính bằng trời tính! may mắn là đem bọn người kia đuổi rồi, nghĩ cũng còn gì đáng ngại.


      Lệ Bình là người hiểu Thường Hy nhất, nghe được mấy lời kia của nàng liền biết ngay dưới nước có cổ quái, tỉ mỉ suy nghĩ chút, lại sợ tới mức mặt trắng bệch, cả người dựa vào Tiêu Vân Thanh, nắm chặt lấy tay của . Tiêu Vân Thanh bị đau nhưng khi nhìn đến khuôn mặt bị kinh sợ của nàng làm sao còn dám kêu, vội thấp giọng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”


      Lệ Bình lắc đầu cái, hồi lâu mới thấp lời mà ra: “Đừng hỏi, sau khi trở về cho chàng . Chàng để ý mà xem, chuyện đêm nay tất có mờ ám đấy!”


      Tiêu Vân Thanh mặc dù là người thà nhưng cũng phải là ngốc, nghe được phu nhân mình thế nghiêm túc suy nghĩ, hồi lâu mới dường như nhận ra điều gì đó, chẳng qua là đem ánh mắt quét khắp đại điện, biết điều nghĩ có đúng ?


      Tiêu Vân Dật từ trước đến nay là thái độ liều lĩnh nhưng hôm nay từ đầu đến giờ chưa lời nào, ngay cả Đỗ Đình Phương mấy lần muốn chuyện cũng bị ngăn lại, sử dụng ánh mắt hung hăng cảnh cáo nàng ta đừng có nhiều chuyện. Đỗ Đình Phương mặc dù cam lòng nhưng là cũng dám kháng lệnh, chỉ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng. Tiêu Vân Dật vô cùng nhạy cảm với chuyện trính trị, có thể cảm thấy náo nhiệt tối nay bình thường cho nên quyết định chỉ bàng quan đứng nhìn. Bởi vì hiểu được Ngu Thường Hy con tiểu hồ ly đó nếu là nhắm trúng người nào, cắn đứt ra ba lạng thịt chịu nhả miệng. Về phần Mạnh Điệp Vũ... lại càng là nhân vật mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa, hai người này nếu như liên thủ, tốt nhất là chỉ đứng xem, tiện thể thắp nhang cầu nguyện cho kẻ xấu số nào đó!


      Tiêu Vân Triệt trong mắt mọi người là người màng danh lợi nhất, ngay cả cưới về nàng dâu cũng là tính tình ôn hòa. Hai người thường ngày ngâm thơ tác đối, vẽ tranh gảy đàn, quả nhiên là cầm sắt hòa minh, vô cùng tự tại. Nhưng hôm nay lại phát thê tử của mình mất hồn mất vía, cặp mắt kia luôn nhìn chằm chằm Mạnh Điệp Vũ, làm cho cảm thấy có chút quen, mấy lần định mở miệng hỏi lại thấy đây phải là thời điểm thích hợp, chỉ đành phải đè xuống phiền não trong lòng.


      Thẩm Phi Hà ra nghĩ tới, nhất định là Mạnh Điệp Vũ hãm hại Thường Hy, nhưng ngờ được Thường Hy là nhân vật lợi hại, có thể ở đường cùng mà phản kích. Nhớ năm đó nếu nàng có được vài phần mẫn tuệ của Thường Hy sao còn phải chịu đựng tiếng xấu nhiều năm như vậy? hai năm gần đây mới có người nhắc tới nữa, cuộc sống của nàng mới thanh thản được chút, nghĩ tới đây lại càng cảm thấy căm hận, nhìn đến bộ dáng giả đáng thương của Mạnh Điệp Vũ khỏi muốn nhấc chân hung hăng dẫm cho bẹp cái bản mặt kia, để cho ta lộ ra nguyên hình hung ác.


      Nhưng là nàng thể, cũng dám, cho nên buồn bực, vì vậy cũng chú ý tới ánh mắt liên tiếp dò xét của phu quân mình.


      Bên này Minh tông nghe được Tiêu Vân Trác vậy thần sắc cứng đờ, chẳng lẽ còn có đại gì hay sao? Nhưng là Tiêu Vân Trác ra miệng, ông cũng thể giả bộ như nghe thấy, cho nên phải mở miệng hỏi: “Có chuyện gì , muốn đòi cái công đạo gì?”


      Tiêu Vân Trác tựa hồ sớm thành thói quen Minh tông đối với lãnh đạm, thần sắc sừng sững bất động, chậm rãi khí phách : “Hồi bẩm phụ hoàng, sáng nay Ngu thượng nghi phân phó cung nhân tiến hành kiểm tra các lầu trúc lần cuối lại phát ra sân khấu chính có vấn đề, bốn cọc trúc to nhất chống đỡ đều bị người khác dùng lợi khí chém hỏng gần như hoàn toàn, cứ như vậy đài trúc chịu được lực quá lớn, tùy thời mà sụp xuống.”


      tới chỗ này, trong đại điện nhất thời vang lên tiếng hút khí dứt, tất cả mọi người đều bị hù sợ, đây là có chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể có chuyện đáng sợ như vậy đây? Trong lúc nhất thời thế nhưng có người nào dám tin vào tai mình nữa.


      Tiêu Vân Trác nhìn khuôn mặt xanh mét của Minh tông, trong lòng hiểu , lại tiếp tục : “Mới vừa rồi biểu muội cùng Ngu Thượng nghi qua tình hình dưới nước, trong lòng nhi thần cũng nổi lên nghi vấn, hy vọng phụ hoàng lập tức phái người bảo vệ trường, ngày mai tỉ mỉ tra xét. Nhi thần nghi ngờ biểu muội cùng Ngu Thượng nghi sau khi rơi xuống nước lại bị công kích, đoán chừng lúc ấy dưới nước có người, xin phụ hoàng ân chuẩn!”

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 154:


      Trong đại điện mảnh yên tĩnh, trong lúc này ai cũng dám mở miệng chuyện, ngay cả Mị phi vốn là người được sủng ái nhất nhưng sau khi nhìn đến khuôn mặt mưa gió sắp đến của Minh tông cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, chẳng qua là trong lòng bất an dứt.


      Tiêu Vân Bác nghĩ tới Thường Hy và Mạnh Điệp Vũ đem chuyện này ra, càng nghĩ tới Thái tử mượn cơ hội này làm khó dễ. Hơn nữa kể từ sau khi rơi xuống nước, Tiêu Vân Trác có lúc nào đơn độc chuyện cùng hai nữ nhân kia, thế nhưng nhìn đến bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý lại cảm thấy quái dị.


      “Dám to gan lớn mật làm ra chuyện như vậy! Người đâu, lập tức phong tỏa hồ Thiên Hà, bất luận kẻ nào cũng được đến gần, đến sáng ngày mai trẫm tự mình thẩm tra!” Minh tông tức giận đến đen mặt, đây đúng là cả gan làm loạn rồi, phải biết rằng lúc đó chính cũng có mặt lầu trúc.


      Bởi vì ban đêm dễ tra xét, có hỏi thêm cũng tiến triển được gì, lại thấy thân thể Mạnh Điệp Vũ cùng Thường Hy xiêu xiêu, vẹo vẹo chỉ trực đổ xuống, bộ dáng đáng thương, lại chậm rãi : “Hai ngươi yên tâm, nếu như lời Thái tử trẫm chắc chắn đòi cho hai ngươi cái công đạo. Cả ngày mệt mỏi rồi, lui xuống !”


      Mọi người đều tiến lên hành lễ rồi khom người lui ra.


      Bóng đêm lạnh như nước, Thường Hy đỡ Mạnh Điệp Vũ ra khỏi cửa đại điện, trong chốc lát đám người hết sạch. Tiêu Vân Trác đằng trước, Thường Hy đỡ Mạnh Điệp Vũ phía sau, Ngũ Hải thận trọng chốt sau cùng. khí này có chút quái dị, cũng dám mở miệng chuyện, chỉ có thể lẳng lặng theo.


      Qua Lân Chỉ cung, vào kiền môn, Tiêu Vân Trác đột nhiên dừng lại, Thường Hy thu thế kịp thiếu chút nữa đụng vào, còn là Mạnh Điệp Vũ đưa tay lôi nàng cái, lúc này mới tránh khỏi quẫn cảnh. Thấy cánh tay Mạnh Điệp Vũ kéo mình có hơi sức như vậy, Thường Hy muốn buông ra tay đỡ nàng, chậm rãi : “Biểu tiểu thư nếu có việc gì nữa cũng cần nô tỳ dìu, đứng ngay ngắn, tôi nới lỏng tay ra đây.”


      Thường Hy vừa xong liền buông tay ra, lặng lẽ đứng sang bên. Đối với Mạnh Điệp Vũ có thể cách xa bao nhiêu cách xa bấy nhiêu, tránh cho ngày ta lại giở trò ám toán.


      Gương mặt Mạnh Điệp Vũ nhất thời tức giận đến đỏ bừng, nghĩ tới Thường Hy ngay trước mặt Tiêu Vân Trác cũng dám cư nhiên làm càn như vậy, khóe mắt đảo qua Thường Hy, chỉ thấy nàng thần thái thản nhiên tựa hồ có chút kiêng sợ, vừa nhìn về phía Tiêu Vân Trác, lại thấy sắc mặt vẫn như bình thường, lòng của nàng lại bị hung hăng nhéo phen. Nô tỳ ở trước mặt chủ tử làm càn như vậy, chủ tử cũng tập mãi thành thói quen, đây đối với nàng cũng phải là chuyện tốt lành gì.


      Mạnh Điệp Vũ có lòng muốn Tiêu Vân Trác đưa mình trở về, thế nhưng đêm khuya đường dài, lại sợ người khác đơm đặt. Nhưng nếu , vừa nghĩ tới Tiêu Vân Trác cùng Thường Hy trở về, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.


      Mạnh Điệp Vũ muốn mở miệng, lại nghe được Tiêu Vân Trác : “Biểu muội, rẽ ngoặt chính là Cẩm Hoa hiên rồi. Đêm khuya, ta tiện đưa muội về. Ngũ Hải, đưa biểu tiểu thư trở về.”


      “Dạ, nô tài tuân mệnh!” Ngũ Hải lập tức nhận lệnh, tiến lên bước đứng ở sau lưng Mạnh Điệp Vũ.


      Mạnh Điệp Vũ mặc dù có chút thất vọng, nhưng là trước mặt Tiêu Vân Trác nàng luôn là bộ dáng khéo léo hiểu chuyện, tri thư đạt lý, giữ quy củ, nàng cũng nghe ra được trong câu kia của Tiêu Vân Trác có ý tứ phân biệt nam nữ đêm khuya, muốn ảnh hưởng đến khuê danh của nàng cho nên nàng cũng thể có gì bất mãn, chỉ đành phải chúc ngủ ngon rồi xoay người rời .


      Thường Hy nhìn tình hình hai người mà trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng lại dám mở miệng hỏi. Cái mặt đưa đám đáng chết kia, chỉ cần ánh mắt lạnh như băng đem nàng đánh trở về. Thay vì chọc râu hùm, nàng kiên nhẫn im lặng. Dù sau cổ quái của hai người này, chỉ cần thời gian đủ dài nàng có thể tìm ra, cần gì phải nóng lòng nhất thời.


      Vào cửa Đông cung, xuyên qua đình viện hành lang, đứng ở cửa Doanh Nguyệt điện, Tiêu Vân Trác đột nhiên xoay người lại nhìn Thường Hy : “ theo ta vào.”


      Thường Hy chu mỏ, nàng tại mệt mỏi muốn chết, chỉ muốn ngủ giấc, chân cũng đau nhức, nàng còn phải đắp lên cao. Chân đáng thương của nàng a, hẳn là vừa tím vừa sưng lên rồi!


      Thường Hy quyết định tự cứu mình trước, dừng bước chân nhìn bóng lưng của Tiêu Vân Trác : “Thái tử gia, ngày hôm nay nô tỳ vừa mới rơi xuống nước, chịu nổi, ngài có lời gì ngày mai hỏi , chờ tinh thần nô tỳ tốt rồi, chắc chắn tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!” ( biết , biết gì đó).


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, trong mắt tản ra ánh lạnh như băng, chậm rãi : “Hôm nay học được cùng gia cò kè mặc cả rồi à? Lá gan càng ngày càng lớn đấy!”


      Trịnh Thuận vừa ra đón nghe được câu này, bước chân liền chậm lại, suy tính mình có nên trở về hay ? Mỗi lần Thái tử gia câu này cũng đồng nghĩa với việc tâm tình tốt tí nào, khụ khụ... Ngu Thượng nghi có bản lĩnh đối diện với bản mặt hàn khí bắn ra bốn phía của Thái tử gia mà run tay, run chân, nhưng là làm được a...


      Thương hại sống lớn như vậy, theo Thái tử gia lâu như vậy còn chưa có gặp qua Thái tử gia vì vị nương mà tức giận đến nỗi khuôn mặt nghiêm túc cũng muốn vỡ ra. Vì bảo vệ mạng , vẫn cảm thấy thời điểm hai người này chiến tranh tốt nhất nên tránh xa xa chút. Ngẩng đầu lên thấy hai người chú ý đến , cái chân vừa bước ra kia lại lặng lẽ thu về, chuẩn bị nhấc chân chạy thanh mang theo nồng đậm cảnh cáo của Thái tử gia truyền đến: “Trịnh Thuận!”


      “Nô tài ở đây!” Trịnh Thuận thầm vì mình cầu khấn, ngàn vạn lần đừng để chạm phải họng súng: “Thái tử gia có gì phân phó ạ?”


      Nhìn phần bản lãnh này của Thái tử gia xem, ràng đưa lưng về phía , bước chân của cũng đủ , vậy mà vẫn biết có người tới, làm sao có thể đối với gia nhà mình vạn phần kính ngưỡng đây?


      Trịnh Thuận rất quy củ hành lễ đứng ở bên, vẫn sợ mình dính xui xẻo. Tiêu Vân Trác quét mắt nhìn cái, thản nhiên : “Ngu Thượng nghi người có thương, ngươi đưa nàng trở về!”


      Tiêu Vân Trác xong xoay người tiến vào, chỉ để lại hai người còn chưa kịp phản ứng. Thường Hy có chút kinh ngạc, làm sao biết được người nàng có thương tích? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... nhìn thấy nàng giở trò mờ ám rồi hả? Nghĩ tới tới đây khuôn mặt Thường Hy xanh mét, là quá mất mặt!


      Trịnh Thuận lại nghĩ ra, phòng của Thường Hy chỉ cách đây có mười mấy bước chân, gần như vậy cũng muốn đưa? Hơn nữa còn nhìn ra Thường Hy nơi nào bị thương a...


      Cho nên , ý tứ bề ngươi ngàn vạn lần đừng suy đoán, chỉ làm cho người ta choáng váng đầu!


      Hai người Mạnh Điệp Vũ cùng Ngu Thường Hy, buổi tối còn có việc gì, nghĩ tới nửa đêm liền sốt lên. Hai người ở trong nước vốn là bị kinh sợ, sau đó mặc dù có tắm rửa chút mới Minh Tín điện nhưng là đêm lạnh còn có gió, trong lúc nhất thời Đông cung náo nhiệt cả lên!

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :