1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 145:


      Người đầu tiên lên hiến nghệ chính là nữ tử dáng người nhắn, kiều, trong ngực ôm chiếc đàn tỳ bà, người mặc bộ váy xanh nhạt, thắt lưng sợi kim thiền ti, đầu sơ tố loan kế, trâm là cây bích ngọc hoa mai, đuôi trâm do chỉ đỏ gắn đông châu làm thành, trong lúc chuyển động liền phát ra thanh đinh rất êm tai.


      Lực chú ý của mọi người nhất thời bị hấp dẫn, ai cũng tự tìm lấy vị trí thoải mái ngồi xuống, cung tỳ thướt tha như nước dâng lên rượu ngon, trái ngọt, hương thuần mỹ tửu, cảnh tượng lúc ấy trở nên nhu hòa, ấm áp. Thường Hy cảm giác được Mị phi thỉnh thoảng có quét mắt sang quan sát nàng, còn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Vân Trác nhưng Thường Hy vẫn dõi mắt nhìn thẳng, lẳng lặng đứng sau lưng hầu hạ .


      Triêu Hà cùng Vãn Thu có theo tới, Tiêu Vân Trác thích phô trương quá lớn, ngay cả mấy người Phùng Lương đễ cũng dẫn , chỉ mang theo Mạnh Điệp Vũ. Lúc này Mạnh Điệp Vũ ngồi bên cạnh Hoàng thượng thể tới đây, Tiêu Vân Trác ngược lại người rất tự tại, mỹ nhân ở bên, rượu ngon trước mặt, lại còn có tiếng hát thanh thúy động lòng người, hưởng thụ tốt như vậy ngay cả Thường Hy cũng có chút hâm mộ rồi. Nhớ ngày đó lúc ở nhà, nàng cũng là ngồi đó cho những người khác hầu hạ, nào có như tại đứng đằng sau phục vụ , thời gian dài hai chân còn có chút ê ẩm.


      Nữ tử kia hát bài hát của Giang Nam, tên gọi là “Thái tang tử”, điệu mềm mại hấp dẫn ánh mắt của chư vị Hoàng tử. Thường Hy rót đầy chén rượu cho Tiêu Vân Trác rồi lui về phía sau bước, lặng lẽ tựa vào lan can bằng trúc, lúc này mới cảm thấy thư giãn được chút. Lệ Bình biết từ chỗ nào xông ra, hướng nàng ngoắc ngoắc. Thường Hy có chút khó xử nhìn Lệ Bình cái, thấy nàng tựa hồ có lời muốn , khẽ cắn răng, tới trước mặt Tiêu Vân Trác, thấp giọng : “Thái tử gia, Tam hoàng tử phi kêu nô tỳ qua đó, nô tỳ có được hay ?”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy gật gật đầu : “ .”


      Thường Hy ngây ra, nghĩ tới lại dễ dàng đồng ý như thế, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp. Thấy bộ dáng ngu ngơ của Thường Hy, tâm tình của Tiêu Vân Trác tốt, mặt thế nhưng nổi lên nụ cười nhàn nhạt, càng thêm hù dọa Thường Hy thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất, chỉ vào Tiêu Vân Trác : “Ngài... Ngài... Cười?”


      Tiêu Vân Trác lập tức thu hồi nụ cười mặt, hơi cứng ngắc : “ hoa mắt, gia có cười.”


      “Tôi ràng nhìn thấy cười!” Thường Hy tựa hồ còn chưa có phục hồi lại tinh thần, thấp giọng mà ra.


      Tiêu Vân Trác quay đầu lại nhìn Thường Hy, thản nhiên : “Có người tìm sao? nếu lập tức đừng nữa.”


      Thường Hy thầm mắng tiếng, đồ đáng khinh, ràng vừa cười rồi còn chết thừa nhận, thừa nhận coi như xong, lại còn uy hiếp người! Thường Hy thèm tốn hơi thừa lời, giọng : “Bất kể có thừa nhận hay tôi cũng thấy được. thừa nhận xảy ra sao, quá ngây thơ!”


      Quá tức giận, Thường Hy cư nhiên dùng với tôi mà xưng hô, hoàn toàn quên mất tôn ti trật tự. Tiêu Vân Trác thế nhưng có nổi giận, chẳng qua là chân mày nhấc lên chút, chậm rãi : “ nếu ...”


      “Tôi !” Thường Hy lập tức nâng người nhanh chóng bước về phía Lệ Bình. Tiêu Vân Trác nghiêng đầu nhìn bóng lưng Thường Hy, tự chủ được mà lên nụ cười nhu hòa, giờ khắc này muốn cười cũng được.


      màn này hoàn hoàn chỉnh chỉnh bị Mạnh Điệp Vũ thu vào trong mắt, nàng thể tin được, biểu ca huynh ấy còn có thể cười! Từ nàng vào cung vô số lần, mỗi lần gặp Tiêu Vân Trác huynh ấy luôn là nghiêm mặt, cơ hồ chưa bao giờ nhìn thấy cười qua. Thỉnh thoảng ở trước mặt thấy nhếch lên khóe miệng, nhưng là nụ cười giống như vừa rồi, nàng chưa từng thấy qua!


      Trong chớp nhoáng này, ngực nàng giống như bị tảng đá hung hăng giáng xuống, đau nhói. ra huynh ấy còn có thể cười, xem ra nàng đánh giá thấp Ngu Thường Hy, ta đến tột cùng có cái gì tốt, lại khiến cho biểu ca có thể cười?...


      Nàng thích , từ rất nàng suy nghĩ tương lai gả cho nam nhân này, cho nên trong ánh mắt của nàng bao giờ xuất hình bóng nam nhân khác, trong lòng đều là , trong miệng đều gọi tên . Mới màn kia làm đau nhói ánh mắt của nàng, đả thương lòng của nàng. Ngu Thường Hy... Ngu Thường Hy... nếu như cướp biểu ca của ta, cũng đừng trách ta đối với vô tình!...


      ***


      Thường Hy nhìn Lệ Bình, ở trước mặt mọi người, mặc dù có ai chú ý nhưng là nàng vẫn khom người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Tam hoàng tử phi!”


      “Đứng lên !” Lệ Bình cũng đành phải vụng về , thấy Thường Hy đứng lên, lúc này mới quét mắt nhìn xung quanh, hướng bên lan can tới. Thường Hy thể làm gì khác hơn là theo về phía trước, lúc này mới nghe được thanh rất của Lệ Bình: “Ta vừa rồi mới nghe được chuyện, biết là có hữu dụng hay , nhưng là ta lại cảm thấy bọn họ muốn nhằm vào ngươi cho nên mới gọi ngươi đến.”


      Thường Hy im lặng, chau mày, sau đó hỏi: “Có chuyện gì?”


      “Ngươi cũng biết chỗ ta ngồi sát bên Mị phi, ta vừa rồi nghe được thanh rất của bà ta với Ngũ hoàng tử rằng tất cả mọi chuyện đều sắp xếp xong xuôi, chỉ cần chờ đợi chút. Còn có cái gì vạn vô nhất thất, lại hình như có nhắc đến tên của ngươi, ta sợ bọn họ đối với ngươi bất lợi, ngươi phải coi chừng chút!” Lệ Bình gấp gáp .


      Trái tim Thường Hy ấm áp, hốc mắt ê ẩm, thế nhưng trong hoàn cảnh tai vách mạch rừng này nàng thể tiến lên cầm tay Lệ Bình được, chỉ đành phải cúi đầu thấp giọng mà ra: “Lệ Bình, cám ơn ngươi, người đừng chỉ chú ý đến ta, cũng phải quan tâm đến bản thân mình. Chuyện bên Mị phi khi nào có thời gian ta kỹ càng cho ngươi biết, còn bây giờ ngươi chỉ cần về chỗ ngồi chờ xem kịch hay !”


      Sắc mặt Lệ Bình buông lỏng, nhàng thở ra hơi, vui vẻ cười : “Tốt lắm, vậy ta đây chờ xem náo nhiệt rồi. Ngày hôm qua La Thúy Yên còn tìm ta gây xúi quẩy, hôm nay có thể hả giận rồi!” tới chỗ này, ánh mắt đảo qua, thần sắc vi cương, nhìn Thường Hy : “Ngươi mau trở về thôi, bên cạnh Thái tử gia có con bướm to kia kìa!”


      Thường Hy sửng sốt, theo ánh mắt của Lệ Bình nhìn sang, chỉ thấy biết từ lúc nào Mạnh Điệp Vũ trở lại bên người Tiêu Vân Trác, biết có phải là do Thường Hy nhìn lầm hay , nhưng ràng nàng cảm thấy được trong mắt của Mạnh Điệp Vũ có tia nguy hiểm khiến nàng bất an.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 146:


      Sau khi Thường Hy chia tay Lệ Bình trực tiếp trở về sau lưng Tiêu Vân Trác. Lúc này lầu trúc đối diện đổi vũ cơ Giang Nam, luật réo rắt hòa cùng với thân ảnh mềm , lả lướt của vũ cơ kia dường như phiêu đãng mất hồn trong lầu trúc. Bên mặt hồ là toàn bộ đèn hoa đăng như ánh sao vụt bay sáng chói, trận trận hương hoa sen theo gió thoang thoảng đưa vào, ống tay áo người vũ cơ tung bay, khi xoay tròn, khi uốn người mềm dẻo, ngọc dung thỉnh thoảng lại lộ ra sau lớp rèm mỏng, mỗi động tác dường như đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người.


      Tiêu Vân Trác tựa hồ là nhìn chuyển mắt mỗi động tác múa của vũ cơ nhưng khóe mắt dư quang lại thấy được Thường Hy trở về, chuyện với nàng mà uống cạn sạch rượu trong ly.


      Thường Hy thoáng nhìn, muốn tiến lên rót đầy rượu cho lại thấy Mạnh Điệp Vũ nhanh hơn nàng bước cướp lấy bầu rượu, khẽ cười : “Biểu ca, Điệp Nhi châm cho huynh ly rượu, hy vọng biểu ca nhanh chóng được tâm tưởng thành!”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy liền nhìn Mạnh Điệp Vũ, là biểu muội từ lớn lên cùng , : “Làm phiền biểu muội rồi!”


      “Biểu ca gì thế, chỉ là châm ly rượu thôi mà, có gì lớn cả!” Mạnh Điệp Vũ nhàn nhạt cười tiếng, cặp mắt to đầy sóng kia lưu chuyển mấy phần thẹn thùng: “Trước kia đều nhờ biểu ca chăm sóc, từ giờ về sau đến lượt Điệp Nhi chăm sóc tốt biểu ca. Điệp Nhi lúc nào cũng ghi nhớ lời của khi còn sống, dám có chút quên lãng!”


      Nghe được Mạnh Điệp Vũ nhắc đến tiên Hoàng hậu, Thường Hy chớp mắt cái, chỉ thấy thần sắc Tiêu Vân Trác nhu hòa mấy phần, : “Đây cũng là chuyện của lúc trước rồi, huống chi ta so với muội còn lớn tuổi hơn, những chuyện kia muội cần đặt ở trong lòng.” tới chỗ này dừng lại, nhìn Thường Hy : “Có Ngu Thượng nghi ở đây, mọi việc đều được chuẩn bị thỏa đáng, ta vô cùng an tâm.”


      Thường Hy khẽ nhíu mày, tên Tiêu Vân Trác đáng chết này nhắc tới nàng làm cái gì, Mạnh Điệp Vũ đối với nàng bất mãn rồi, bây giờ chỉ sợ muốn ăn tươi nuốt sống nàng , phiền phức của nàng nhiều chớ, nhọc vị đại gia này thêu hoa gấm. Khuôn mặt Thường Hy chuyển cái, thấp giọng cười : “Thái tử gia đùa, biểu tiểu thư mảnh thành tâm, tự nhiên so với nô tỳ phục vụ càng thêm tỷ mỉ chu đáo, nô tỳ thô thủ bổn cước dám được Thái tử gia tán dương.”


      Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn Thường Hy cái, sắc mặt khẽ cứng, thần sắc có chút vui. Mạnh Điệp Vũ cười yếu ớt tiếng, chậm rãi : “ biết từ lúc nào trong cung quy củ cũng thay đổi, chủ tử chuyện nô tỳ có thể tùy tiện chen miệng sao?”


      Sắc mặt Thường Hy trắng nhợt, biết mình quá mức sơ ý, cư nhiên lại phạm vào sai lầm đáng tiếc như vậy. Trước kia ở chung chỗ với Tiêu Vân Trác thành thói quen, nàng cũng đối lại câu, ra thói quen là đáng sợ. Lần này bị Mạnh Điệp Vũ lợi dụng phản kích lại, bắt được nhược điểm của nàng, quả nhiên thể coi thường ta, chỉ sợ sau này càng phải thêm cẩn thận.


      “Là nô tỳ quá phận, xin biểu tiểu thư chớ trách!” Thường Hy lập tức , co được dãn được mới có thể thành đại , nhất thời bị mất tính làm gì.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy : “May mắn là trước mặt biểu tiểu thư, nếu là trước mặt người ngoài xem còn như vậy? Thường ngay nuông chiều đem làm hư rồi!”


      Đừng bảo là Thường Hy, ngay cả Mạnh Điệp Vũ cũng sợ ngây người, hai người đều có thể nghe ra thân mật trong giọng của Tiêu Vân Trác... Đây là có chuyện gì xảy ra? Thường Hy cảm thấy cả người tê dại, mạnh mẽ nhìn Tiêu Vân Trác cái, chỉ thấy vẫn nghiêm mặt như cũ, thần sắc tự tại chầm chậm uống hết ly rượu, tựa hồ tuyệt biết câu kia của mình đem lại hậu quả gì.


      Người này điên rồi sao? Thường Hy cảm giác nàng cần phải cùng đả thông tư tưởng chút, đây phải là đem nàng đẩy vào trong hố lửa sao? Chiến tranh giữa nàng và Mạnh Điệp Vũ đây là chuyện giữa hai người với nhau, cần Tiêu Vân Trác thêm dầu thêm củi, lửa quá lớn đem nàng thiêu cháy mất. Nàng phải là chủ tử cao cao tại thượng, nàng chỉ là nô tỳ, nàng có sức đấu cùng bọn họ.


      Mạnh Điệp Vũ vạn vạn nghĩ tới Tiêu Vân Trác còn có thể vòng vèo vì Ngu Thường Hy chuyện, mặc dù nàng lần nữa đánh giá cao địa vị của Ngu Thường Hy trong lòng Tiêu Vân Trác, nhưng là nàng vẫn cảm thấy sợ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được Tiêu Vân Trác hướng về phía Thường Hy là loại cảm giác... nhõm. Mặc dù vẫn như cũ nghiêm mặt, nhưng là trực giác của nữ nhân có thể khiến nàng thấy được thân mật mà nàng thể sánh bằng. Tựa hồ đó là loại khoảng cách mà nàng thể nào vượt qua.


      Đột nhiên Thường Hy lại muốn cố ý vạch giới hạn cùng Tiêu Vân Trác nư trước kia nữa, nàng cũng muốn tùy hứng lần, nhất là lúc này đối mặt với Mạnh Điệp Vũ, con bướm khiến người ta cảm thấy chán ghét này. Nếu Tiêu Vân Trác tìm phiền toái cho nàng, nàng cũng thể làm gì khác hơn là đáp lễ lại . Thường Hy làm như lơ đãng quét mắt, cho dù Mạnh Điệp Vũ cố tình cụp xuống mi mắt nhưng cuối cùng vẫn bị nàng phát được mất mát cùng căm hận tỏa ra từ ánh mắt ấy.


      “Lời này của Thái tử gia đúng lắm, giống như nô tỳ là người biết trời cao đất rộng gì vậy! Biểu tiểu thư là biểu muội của Thái tử gia, là người tri thư đạt lễ tất nhiên cùng nô tỳ chấp nhặt như vậy. Hơn nữa là Thái tử gia chính miệng cho phép nô tỳ cả ngày nghiêm mặt, nô tỳ nào dám tuân mệnh đây?” Thường Hy vừa vừa tiến lên châm rượu cho Tiêu Vân Trác, trông thấy khuôn mặt đen lại của liền muốn cười, đoán chừng người này nghĩ nàng đáp lại câu như vậy.


      Bên này tranh đấu gay gắt, bên kia “Báo hoàng ân” chuẩn bị mở màn. Thường Hy trong lòng khẽ động, lơ đãng cùng Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau. Nàng có chút khẩn trương, mặc dù chủ ý này là do nàng nghĩ ra nhưng có thành được hay nàng cũng nắm chắc, nàng có cách nào đoán trước được Hoàng thượng có phản ứng gì sau khi biết chuyện này.


      Mạnh Điệp Vũ nhìn Tiêu Vân Trác bị vở kịch sắp mở màn hấp dẫn lực chú ý liền nhàng đứng dậy, từ từ tới bên người Thường Hy, thản nhiên : “Ngu Thượng nghi có thể chuyện với ta chút được ? Ta người vô cùng buồn bực!”


      sân khấu rất náo nhiệt, biểu tiểu thư làm sao lại cảm thấy buồn bực? “Báo hoàng ân” là tác phẩm mới, nghe diễn rất hay, bên ngoài còn chưa xuất , trong cung là lần đầu tiên diễn xuất đấy!” Thường Hy theo bản năng lùi về phía sau bước, nàng muốn đứng quá gần Mạnh Điệp Vũ, nữ nhân này khiến nàng cảm thấy yên lòng, cả người ngay như tóc gáy cũng có chút dựng lên, tốt nhất nên đứng cách xa nàng ta chút!


      Mạnh Điệp Vũ quay đầu nhìn mặt nước hồ Thiên Hà đen nhánh phản chiếu ánh sáng mê người của đèn hoa đăng, trong mắt lóe lên tia quyết tuyệt, là của ta, ai cũng cho phép cướp ! Ngu Thường Hy, là chọc ta đấy!


      chậm nhưng xảy ra nhanh, Mạnh Điệp Vũ chợt tiến nhanh về phía trước mượn ống tay áo to lớn, kéo tay của Thường Hy đặt vào vị trí trước ngực của mình...

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 147: Tự cứu mình


      Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, trong lúc nhất thời nhớ đến chuyện mà Lệ Bình kể, lúc này cùng khi đó rất giống a... Tiện nhân kia lại muốn trước mặt bao người hại nàng, sắc mặt Thường Hy đại biến!


      đợi Thường Hy kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Mạnh Điệp Vũ kêu lên tiếng, trong thanh của nàng ta lộ ra kinh hoảng, bén nhọn dường như xuyên thủng cả lầu trúc. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về nơi này, mà lúc này tay của Thường Hy vẫn đặt ngực của Mạnh Điệp Vũ, ngay sau đó chỉ thấy Mạnh Điệp Vũ lảo đảo quơ quơ cánh tay muốn ngã về phía sau...


      Giờ phút này Thường Hy liền hiểu, nữ nhân kia chính là liều mạng muốn cùng nàng đánh cuộc lần, muốn dồn nàng vào chỗ chết, mưu hại cháu tiên Hoàng hậu là tội danh gì? Đó chính là liên lụy đến cửu tộc, Thường Hy hận đến nỗi cắn răng, thậm chí nàng còn nghe được tiếng bước chân hốt hoảng của mọi người xung quanh cùng với tiếng hét chói tai!


      Thường Hy kịp suy nghĩ, bất kể là muốn giữ lấy mạng của mình hay của người nhà, nàng lập tức hô: “Biểu tiểu thư cẩn thận!” Thường Hy tiến lên định bắt lấy góc áo của Mạnh Điệp Vũ, may là nàng phản ứng nhanh, tay túm được góc áo, sau đó gắt gao kéo lại.


      Tay áo Mạnh Điệp Vũ bị Thường Hy túm lấy chặt nên lực ngã về phía sau nhất thời bị chậm lại, tay khác của Thường Hy lại bắt được ống tay áo còn lại kéo mạnh vào, cứ như vậy Mạnh Điệp Vũ nhất định là ngã xuống rồi. Nhưng là Thường Hy nuốt trôi nỗi hận này, con bà nó, nàng còn chưa có bị thua thiệt như vậy!


      Muốn hãm hại nãi nãi đây phải tiếp nhận được nãi nãi trả thù! Thường Hy chính lúc này cùng Mạnh Điệp Vũ mặt đối mặt, Thường Hy đưa lưng về phía trước, như thế khiến người khác nhìn thấy được mặt của nàng. Mượn tư thế thuận lợi này, Thường Hy hướng về phía Mạnh Điệp Vũ lộ ra nụ cười chế nhạo, trong miệng lại hô lớn: “Biểu tiểu thư... Níu lại tay của nô tỳ!... Nhanh lên chút!... Nô tỳ sắp kéo được rồi!...”


      Mạnh Điệp Vũ sắc mặt trắng bệch, nàng ràng trông thấy được nụ cười chế nhạo mặt Thường Hy cùng với giọng điệu kia, đột nhiên lại cảm thấy việc lớn tốt rồi!


      lúc này, Thường Hy chợt dùng sức đem nàng kéo vào, Mạnh Điệp Vũ chỉ cảm thấy bản thân tự chủ được, lảo đảo tiến về phía trước.


      Lúc này mọi người vây xung quanh, thấy được Thường Hy kéo Mạnh Điệp Vũ vào rồi cũng thở phào nhõm, lần này tốt lắm, cần lo lắng! Vậy mà vui vẻ quá sớm, lúc này, Thường Hy vừa mới đứng vững thân thể liền bị Mạnh Điệp Vũ đem chân ngáng cái, dưới chân lảo đảo. Thường Hy vốn kéo Mạnh Điệp Vũ vào cho nên có đứng vững, lúc này lại bị vấp cái, cả người giữ được thăng bằng liền hướng bên ngoài lầu trúc ngã xuống!


      Trong nội tâm Thường Hy hiểu nàng tiến vào trong nước sợ là chỉ có đường chết, ai vì nàng mà trách cứ Mạnh Điệp Vũ, đây chính là khác nhau giữa chủ tử và nô tỳ! Mặc dù Thường Hy thiết kế màn cứu Mạnh Điệp Vũ nhưng là nàng muốn bị rơi vào trong nước. Nhưng nếu như nàng bất hạnh mà rơi xuống nhất định phải kéo theo cái đệm lưng đấy!


      Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy sắp sửa ngã vào trong nước, ngay lập tức đưa tay ra muốn kéo nàng nhưng cố tình thân thể Mạnh Điệp Vũ lại hướng đánh tới. Sắc mặt Tiêu Vân Trác tối sầm, tâm cũng bỏ sót nửa nhịp, cái này nếu té xuống, nước hồ đen như mực, tiểu nha đầu kia biết có bị sặc nước hay , cái mạng cũng khó giữ. Trong lòng quýnh quáng muốn đẩy ra Mạnh Điệp Vũ nhưng là trong nháy mắt, bên tai lại nghe thấy tiếng thét thất thanh của Mạnh Điệp Vũ, ngay sau đó liền nhìn thấy Mạnh Điệp Vũ ngã về phía sau, chỉ chốc lát cả Mạnh Điệp Vũ và Thường Hy đều biến mất thấy, ngay sau đó lại nghe thấy thanh vật nặng rơi vào trong nước!


      Minh tông hô lớn: “Lập tức cứu người!”


      Vì vậy trường nhất thời loạn thành mảnh, nhanh chóng có người mang đuốc đến chiếu rọi lên mặt hồ, cũng có người tung mình nhảy xuống nước. Tiêu Vân Trác hề nghĩ ngợi muốn nhảy từ lầu trúc xuống lại bị Tiêu Vân Triệt phen giữ lại, chỉ nghe lớn tiếng : “Đệ muốn làm gì? Nhảy xuống từ đây đệ có phải mạng cũng cần? Đệ đừng quên mình là Thái tử, thể mạo hiểm!”


      “Nhị ca... Nàng nguy hiểm!” Tiêu Vân Trác thể thẳng là Thường Hy nguy hiểm, nếu là chỉ vì cứu nô tỳ mà nhảy xuống hồ, chỉ sợ Thường Hy cứu lên phụ hoàng cũng cho nàng mạng sống rồi! Nếu là muốn cứu Mạnh Điệp Vũ hợp lý, nhưng căn bản nghĩ muốn cứu nàng ta, cho nên tên của Thường Hy thế nào cũng ra khỏi miệng!


      Tiêu Vân Triệt nắm tay Tiêu Vân Trác, kiên định : “Ta hiểu. Tin tưởng ta, ta !”


      đợi Tiêu Vân Trác đồng ý, Tiêu Vân Triệt tung người nhảy xuống hồ nước đen như mực, Thẩm Phi Hà thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất , trong miệng hô to: “Gia... Gia...”


      Lệ Bình vội đỡ lấy Thẩm Phi Hà : “Nhị hoàng tẩu... Nhị hoàng tẩu, đừng gấp gáp, phải là Nhị hoàng huynh biết bơi sao? có chuyện gì, nhất định có chuyện gì!”


      Thẩm Phi Hà nắm chặt tay Lệ Bình, cắn chặt môi dưới, hồi lâu mới lên tiếng: “Đều tại ta... Đều tại ta...”


      Lệ Bình bối rối, vội vàng : “Làm sao có thể trách ? liên quan đến , Nhị hoàng tẩu đừng như vậy!”


      Bên này Lệ Bình khuyên giải Thẩm Phi Hà thần tình kích động, bên kia Tiêu Vân Trác khuôn mặt tuấn tú đều đen lại, hai quả đấm nắm chặt, đây đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy?


      Về phần Hoàng đế sắc mặt cũng khó nhìn, nhưng trông Mị phi còn bết bát hơn, chỉ thấy thân thể bà ta có chút phát run. Tiêu Vân Bác tiến lên đỡ, quan tâm hỏi: “Mẫu phi, người làm sao thế?”


      Mị phi nhìn Tiêu Vân Bác nhưng câu cũng lên được, ánh mắt lại nhìn về phía lầu trúc bên kia, ngón tay chỉ chỉ về phía dưới mặt hồ.


      Thần sắc Tiêu Vân Bác đột biến, sắc mặt trắng bệch, dưới nước chẳng nhẽ lại có động thái gì sao? Vừa nghĩ vừa đánh ánh mắt thăm dò về phía Mị phi, quả nhiên trông thấy Mị phi gật đầu cái. Nếu như bị người khác phát dưới nước có an bài, bọn họ liền xong rồi!


      Nghĩ tới đây, Tiêu Vân Bác liền cắn răng, tiến lên bước nhìn Minh tông : “Phụ hoàng, Nhị ca biết thế nào. Nhi thần lo lắng cho an nguy của Nhị ca cho nên muốn xuống xem chút!”


      Minh tông cũng thực lo lắng cho Tiêu Vân Triệt, dù sao thân thể Tiêu Vân Triệt cũng được tốt lắm, nhưng là còn có chút do dự. Tiêu Vân Bác đợi được nữa, gấp: “Phụ hoàng, nhi thần tập võ từ , thân thể cường tráng, nhưng là nhị ca...”


      Minh tông nghe vậy, thở dài gật gật đầu : “ , chú ý an toàn!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 148: Đấu trí dưới nước


      Lại bên này Thường Hy rơi xuống nước cũng để bị thua thiệt. Thường Hy bị Mạnh Điệp Vũ ngáng chân cho ngã xuống, đầu dưới chân rơi vào trong nước, lập tức lại dùng sức kéo lấy vạt áo Mạnh Điệp Vũ cho nên mới có chuyện Mạnh Điệp Vũ cũng rơi xuống ngay sau đó.


      Thường Hy vốn biết bơi, sau khi rơi xuống nước liền cảm thấy cả người lạnh như băng, khua tay khua chân hướng mặt nước bơi lên. Cách bên người nàng xa đó chính là Mạnh Điệp Vũ. Chuyện đầu tiên Thường Hy muốn làm sau khi nổi lên đó chính là tìm kiếm Mạnh Điệp Vũ, tiện nhân đáng chết này muốn hại nàng, nàng cũng thể khách khí.


      Mượn ánh sáng của đèn hoa đăng mặt hồ, Thường Hy ngay lập tức tìm được vị trí của Mạnh Điệp Vũ, liền hướng về phía nàng ta bơi tới. Thường Hy nghĩ tới Mạnh Điệp Vũ này cư nhiên cũng biết bơi, suy nghĩ lại chút cũng thấy đúng, nếu như biết bơi mới vừa rồi ta cũng dám dùng khổ nhục kế rồi.


      Mạnh Điệp Vũ trông thấy Thường Hy hướng về phía mình bơi tới, sắc mặt tái , xoay người hướng về phía lầu trúc ra sức bơi. Nàng cũng dám gì với Thường Hy, sợ nàng ta quan báo tư thù gây ra bất lợi cho bản thân mình.


      Chỉ tiếc thể lực của Mạnh Điệp Vũ cũng có tốt như Thường Hy, chỉ trong chốc lát Thường Hy liền đuổi kịp, lạnh lùng : “Biểu tiểu thư, chạy cái gì? Giữa chúng ta còn nhiều lời cần đấy!”


      “Tôi với có gì để ? Ngu Thường Hy, thức thời liền cách xa tôi ra chút!” Mạnh Điệp Vũ sợ hãi lui về phía sau, vừa bơi vừa .


      “Biểu tiểu thư, nô tỳ tự hỏi chưa từng đắc tội qua , tại sao lại muốn hãm hại tôi?” Thường Hy chợt bơi về phía trước chặn lại đường của Mạnh Điệp Vũ, chặt chẽ nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng ta.


      “Tôi biết cái gì! Mau tránh ra, tôi muốn lên bờ!” Mạnh Điệp Vũ rất mạnh miệng, đánh chết cũng thừa nhận mới vừa rồi có ý hãm hại Thường Hy.


      biết?” Thường Hy nghiến răng hỏi, sau đó lạnh lùng cười : “Kia vậy nô tỳ giúp biểu tiểu thư nhớ lại tốt...”


      Vừa Thường Hy vừa kéo mạnh áo lôi Mạnh Điệp Vũ kéo xuống dưới nước, hai người nhất thời vật lộn thành đoàn, ở trong nước thỉnh thoảng lại bắn lên bọt nước tung tóe xen lẫn tiếng kinh hô của cả hai. Thường Hy dùng sức ấn mạnh đầu của Mạnh Điệp Vũ xuống dưới, chỉ tiếc lực của nàng phải là quá lớn cộng thêm với Mạnh Điệp Vũ liều mạng giãy dụa, Thường Hy cũng có cơ hội làm tổn thương nàng ta, nhưng là dọa đến Mạnh Điệp Vũ cũng phải , khiến nàng ta cố sức hướng bờ bên kia bơi tới. Thường Hy ở phía sau đuổi theo, đèn hoa đăng bị hai người làm đổ ít, mặt hồ càng phát ra u ám.


      Chung quanh liên tiếp truyền đến thanh gọi Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy câu cũng đáp trả, chẳng qua là gắt gao đuổi theo sau nàng ta, thỉnh thoảng lại bắt được ống tay áo hoặc làn váy, kéo chìm nàng ta vào trong nước, hai người gắt gao tranh đấu.


      đừng đuổi theo tôi, tôi biết tôi sai rồi! Tôi cố ý, tôi cố ý, đây chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi!” Mạnh Điệp Vũ ngay cả hơi sức bơi lội cũng còn, cả người có tí sức lực nào, nếu Thường Hy còn tiếp tục đuổi theo nàng nhất định chết chìm.


      Thường Hy hừ lạnh tiếng : “Thời điểm muốn hại tôi sao nghĩ đến kết cục như thế này? cho rằng chỉ bằng mấy lời này có thể lừa gạt được tôi sao? Tôi cho biết, đừng nằm mơ, vẫn là ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt !”


      Trong lúc vô tình hai người thế nhưng bơi đến phía dưới sân khấu , Mạnh Điệp Vũ muốn thêm mấy câu lại cảm thấy cổ chân căng thẳng, nhất thời hoảng sợ kêu to lên: “Đừng túm chân tôi!... Đừng túm chân tôi, cứu mạng a... Cứu mạng a!...”


      Thường Hy vừa thấy còn tưởng Mạnh Điệp Vũ lại giở thủ đoạn gì, muốn để ý đến ta lại đột nhiên phát thân thể Mạnh Điệp Vũ chìm xuống, nhất thời cả kinh! Mới vừa rồi Thường Hy sửa trị ta cũng chỉ vì muốn xả giận chứ muốn lấy mạng của ta, dù sao nàng cũng phải là người lòng dạ độc ác như vậy. Thấy thân hình Mạnh Điệp Vũ chìm xuống, nàng vội lao đến hỏi: “ làm sao vậy?”


      “Mau... Mau cứu tôi!...” Mạnh Điệp Vũ ngừng vùng vẫy làm bắn lên bọt nước lớn. Thường Hy nhanh chóng bơi qua, kéo lại tay nàng : “ theo tôi!”


      Nhưng là Thường Hy dùng sức lôi Mạnh Điệp Vũ bơi về phía trước lại bước cũng nhúc nhích được, lập tức bị hù dọa đến rùng mình: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”


      “Chân của tôi...” Vừa mới xong câu này, cả người liền bị chìm xuống. Thường Hy lập tức đưa tay kéo lấy tay của nàng ta, vừa kéo vừa hô lớn: “Cứu mạng a... Cứu mạng a!...”


      “Bên kia, ở bên kia! Nhanh lên chút!” Thường Hy nghe được tiếng người, tinh thần đại chấn, hô càng lớn tiếng: “Cứu mạng a!... Cứu mạng a!...”


      câu cuối cùng còn chưa có xong, Thường Hy chỉ cảm thấy mắt cá chân căng thẳng, thân thể trầm xuống tựa như bị cái gì lôi kéo, nhất thời sợ đến nỗi mặt trắng bệch, đưa tay bám chặt lấy cọc trúc để mình bị chìm xuống.


      “Ngu Thường Hy, là sao?”


      Thanh Tiêu Vân Triệt! Thường Hy cảm thấy mừng rỡ, lập tức : “Nhị hoàng tử, tôi ở chỗ này, tôi ở chỗ này!”


      Cùng lúc đó Tiêu Vân Bác bơi tới, lặn sâu vào trong nước, ngay sau đó Mạnh Điệp Vũ được nâng lên. Thường Hy tay vịn lấy nàng, bên hỏi: “Biểu tiểu thư... Biểu tiểu thư, làm sao vậy hả?”


      “Nàng có sao, chỉ ngất chút thôi! Trước tiên phải đưa nàng lên bờ !” Tiêu Vân Bác thầm nghĩ nguy hiểm, nếu như tới chậm bước chuyện này biết còn kéo ra đến mức nào, sau đó lại bảo Tiêu Vân Triệt đem mấy người lặn xuống trở về.


      “Ngũ đệ, đệ làm sao lại cũng xuống đây?” Tiêu Vân Trác lúc này mới bơi tới, nhìn Tiêu Vân Bác nghi ngờ hỏi.


      “Phụ hoàng lo lắng đến an nguy của huynh cho nên đệ xuống xem Nhị ca thế nào? Nhị ca, thân thể của huynh có ổn , nước dưới này lạnh quá, chúng lên bờ rồi tiếp!”


      “Thuyền tới rồi!” Tiêu Vân Triệt chỉ vào chiếc thuyền xa xa chèo tới, .


      Đợi đến thời điểm mấy người an toàn lên bờ, Mạnh Điệp Vũ bất tỉnh nhân , Thường Hy lạnh đến cả người phát run. May là đám cung tỳ bờ chuẩn bị thảm nhung dày, đem bọn họ bao bọc chặt.


      Đêm thất tịch lại xảy ra chuyện như vậy khiến người ta cảm thấy cực kỳ tức giận. Hoàng thượng hạ chỉ đem mấy người về thay quần áo sau đó lập tức đến Minh Tín điện.


      Thường Hy cùng Mạnh Điệp Vũ nhanh chóng được đưa về Đông cung cùng Cẩm Hoa hiên. Tiêu Vân Trác vẫy tay gọi Ngũ Hải dặn dò mấy câu sau đó mới theo sau Hoàng đế hướng Minh Tín điện tới. Trước khi còn khẽ nhìn về phía Thường Hy ở xa xa, chỉ thấy nàng sắc mặt trắng nhợt, đôi môi tím lại, cả người run rẩy dứt, lòng khỏi thắt lại, tim thoáng qua tia đau đớn, nhưng là thể đưa nàng trở về cho nên mới phân phó Ngũ Hải. Bên kia Mạnh Điệp Vũ trực tiếp hôn mê, cho Trịnh Thuận về gọi Vân Thanh, để Vân Thanh qua bên này chiếu cố Mạnh Điệp Vũ!


      Chuyện đêm nay cổ quái, làm sao êm đẹp lại rơi xuống nước đây? Khi đó ràng thấy được tay của Thường Hy đặt ngực của Mạnh Điệp Vũ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 149:


      Thường Hy ngồi ở trong thùng tắm, tăng thêm ba đợt nước nóng nữa lúc này cả người mới thấy hết run, nhưng là chuyện đêm nay thực khiến nàng cao hứng nổi bởi vì trì hoãn chuyện quan trọng nhất, “Báo hoàng ân” kia chỉ sợ thành công cốc rồi.


      Vừa mới bắt đầu mở màn, Mạnh Điệp Vũ vô sỉ hèn hạ, tiểu nhân kia đối với nàng hạ thủ, ai còn có tâm trạng xem kịch nữa, ý định muốn nhằm vào Mị phi tối nay xem như rơi vào hư vô rồi, nghĩ tới đây nàng hận đến nỗi răng cũng muốn cắn bể! Mạnh Điệp Vũ cái loại sao chổi này, gặp phải ta mọi chuyện đều thuận, nàng lao tâm lao lực bố trí lâu như vậy, nào có nghĩ đến mọi chuyện xảy ra như thế này! là người tính bằng trời tính!


      Thường Hy thở dài cái mạnh, có ai ngờ được Mạnh Điệp Vũ lại là người độc ác như vậy, nếu nghe Lệ Bình kể qua chuyện ta hãm hại Thẩm Phi Hà, tối nay chỉ sợ nàng cũng trúng chiêu. Lúc ấy chỉ còn kém chút nữa, nếu phải là nàng ứng phó nhanh nhẹn, biến mưu sát thành cứu người bây giờ nàng nào còn được ngồi đây mà tắm, sợ rằng bị đánh chết từ lâu rồi!


      Nhưng là nàng cũng đến nỗi quá thua thiệt, té xuống nước còn kịp kéo lấy váy Mạnh Điệp Vũ, ở trong nước lại khiến cho ta uống ít nước hồ. Nhưng nữ nhân ác độc kia sau khi tỉnh lại chắc chắn báo thù, nàng người khó có thể ứng phó. Nghĩ tới đây Thường Hy khỏi thở dài, suy tính biện pháp đem con bướm giả bộ đáng thương, nhu nhược lại đầy bụng ý xấu kia hung hăng dạy dỗ phen, nếu nàng cũng mang họ Ngu nữa! Lớn như vậy còn chưa ăn thiệt thòi qua như ban nãy, chỉ có chuyện nàng tính toán người khác, hôm nay đúng là thuyền lật trong mương rồi!


      Từ trong thùng tắm bước ra ngoài, lau khô thân thể, mặc quần áo tử tế, chỉ sợ lát nữa có người truyền nàng đến Minh Tín điện, chuyện đêm nay Hoàng thượng nhất định hỏi tới, nàng phải suy nghĩ giải thích chút cho tốt, để Mạnh tiểu bạch hoa kia tính toán!


      Mới vừa hai bước, Thường Hy trong lúc bất chợt liền nhớ đến Mạnh Điệp Vũ ở trong nước hô to “chân của ta!”, sau đó chân của nàng tựa hồ cũng bị vật gì kéo khiến cho thân thể trầm xuống, lúc ấy còn tưởng là bị cỏ nước quấn chân, dù sao ở dưới tình huống như thế ai cũng có thời gian suy nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng là lúc này tĩnh tâm lại, Thường Hy lại mơ hồ cảm thấy đúng.


      Cỏ nước thể có lực lớn như vậy đem hai người túm xuống a... Trong lúc bất chợt lại nhớ đến Mị phi từng động tay động chân với lầu trúc, chẳng lẽ dưới nước có người?


      Nghĩ tới đây mặc dù Thường Hy có to gan lớn mật đến mấy nhưng cũng phải giật mình, khuôn mặt trắng bệch còn chút máu. Nếu như nàng đoán lầm, với trí tuệ của Mị phi hẳn là phát các cọc gỗ bị phá hư được gia cố lại, cho nên tiến hành phá hư lần hai, nghĩ tới lại bị Mạnh Điệp Vũ phá hư kế hoạch của bọn họ, cho nên người dưới nước sợ bị phát cho nên mới muốn giết người diệt khẩu, khó trách... Khó trách sau đó Tiêu Vân Bác cũng xuống nước, hẳn là muốn thu thập tàn cuộc đây!


      Nghĩ vậy Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng bùm bùm nhảy ngừng. Tối nay náo nhiệt, nàng tính kế Mị phi, Mạnh Điệp Vũ lại tính kế nàng, nàng tùy cơ ứng biến đem Mạnh Điệp Vũ thu thập, hai người rơi xuống nước ngờ lại phá hỏng bố trí của Mị phi, từng vòng luẩn quẩn xảy ra, đến cuối cùng Mị phi bình an vô , nàng bình an vô , Mạnh Điệp Vũ cũng bình an vô , có ai tính toán được người nào cũng có ai thơm lây, ai cũng chưa ăn thua thiệt! là hòa cả làng rồi!


      Thường Hy biết mình nên khóc hay nên cười, vốn là đối với Mạnh Điệp Vũ hận nghiến răng, nhưng là ngược lại nhừ ta thi chút thủ đoạn mà cứu nàng mạng. Nếu như lầu trúc sụp đổ, trách nhiệm của nàng có chạy cũng thoát, ngay cả sau đó nếu có tra ra được người phá hư nàng cũng tránh được việc phải gánh tội. Nhưng Thường Hy có chút khó xử, có nên đem chuyện này lờ mờ tiết lộ cho Hoàng thượng biết hay , làm sao để có thể khiến Hoàng thượng thuận lý thành chương điều tra chuyện này mà để người khác nghi ngờ là nàng cố ý gây nên? Mị phi lòng dạ ác độc, hại nàng hết lần này đến lần khác, lại dám to gan lớn mật lợi dụng đêm tối phá hư cọc gỗ của nàng, người như vậy nàng tuyệt đối bỏ qua!


      Tối nay khiến Hoàng thượng hoài nghi Mị phi là thể nào rồi, nhưng là Thường Hy có thể đem chuyện này kéo ra, đến lúc đó nàng trở thành người bị hại, Hoàng thượng phải có chút suy nghĩ. hồ đồ, tất đoán được là có chuyện gì xảy ra, cho nên đến lúc đó coi như tra được hung thủ, đối với nàng mà , đối với Thái tử mà , ở trong lòng Hoàng thượng đều là người bị hại, cái này làm cho Hoàng thượng đối với nàng cùng Thái tử có phần áy náy, về sau nếu như có xảy ra chuyện gì trước cũng phải nghĩ bọn họ có phải bị ám toán hay . Cứ như vậy nhìn ngoài mặt mọi người huề nhau, ai cũng tính toán được người nào, nhưng thực tế nàng cùng Thái tử lại được lợi, cái này là buôn bán có lời!


      Thường Hy cảm giác nếu như được ra, nàng nghẹn đến khó chịu, nhưng bây giờ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn cần làm, đó chính là cùng Mạnh Điệp Vũ ngả bài, để cho ta biết được cái gì là có lợi nhất.


      “Vãn Thu!” Thường Hy há miệng gọi.


      Ngay sau đó liền nghe được thanh Vãn Thu đáp lại cùng với tiếng mở cửa. Vãn Thu nhanh chóng bước vào, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, có cái gì phân phó?”


      “Biểu tiểu thư bên kia thế nào? Người tỉnh chưa?” Thường Hy nhàn nhạt hỏi.


      “Triêu Hà vừa mới qua nhìn, là người tỉnh, chỉ là bị kinh sợ quá mức, tình hình có tốt lắm!” Vãn Thu có chút lo lắng .


      “Nếu như lát nữa có công công truyền chỉ gọi ta đến Minh Tín điện muội ta ở chỗ biểu tiểu thư!” Thường Hy đứng dậy , nàng muốn trước khi nhận được triệu kiến của Hoàng thượng, cùng Mạnh Điệp Vũ chuyện ràng, tốt nhất kết thành đồng minh, bây giờ họng súng đều chĩa vào Thái tử, ân oán của hai người để sau rồi tính.


      “Ngu tỷ tỷ, tỷ rơi xuống nước vẫn là nên ở trong phòng nghỉ ngơi , có chuyện gì để muội giúp tỷ ra ngoài truyền tin.” Vãn Thu gấp gáp , sắc mặt Thường Hy tốt, ra ngoài có thể bị trúng gió đấy.


      Thường Hy lắc đầu cái, đưa tay với lấy áo choàng ở kệ, ngay cả mũ trùm đầu cũng đội lên rồi mới lên tiếng: “Ta có việc gì, biểu tiểu thư là biểu muội của Thái tử gia, dĩ nhiên ta phải đích thân qua chuyến!”


      thể trách Thường Hy với Vãn Thu, là Mạnh Điệp Vũ trình diễn quá tốt, tất cả mọi người đều cho nàng ta là người tốt, nếu lúc này ngược lại nàng bị nghi ngờ. Vãn Thu ngăn trở nổi, chỉ đành phải đáp ứng. Thường Hy theo hành lang ra khỏi cửa Đông cung, ở khúc quanh u nhìn bị người đụng phải.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :