1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 140: Lần đầu so chiêu


      Thường Hy vội vàng nhấc chân nghênh đón, hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia, tham kiến Mạnh tiểu thư!”


      Tiêu Vân Trác cẩn thận dò xét thần sắc Thường Hy, chỉ thấy trán nàng mang theo tia tức giận, mặc dù hết sức che giấu nhưng là Tiêu Vân Trác đối với Thường Hy chỉ cần ánh mắt cũng hiểu , lại nghĩ tới lời Vãn Thu , nhưng ngay cả trong lòng quan tâm mặt vẫn như cũ thản nhiên : “Đứng lên !”


      “Ngu Thượng nghi mau đứng dậy , ta dám nhận đại lễ như vậy, sau này còn cần Ngu Thượng nghi chăm sóc mới đúng!” Mạnh Điệp Vũ tiến lên bước đỡ Thường Hy, mặt nở nụ cười e sợ.


      Đừng bảo là Thường Hy, ngay cả Tiêu Vân Trác nghe thấy được cũng sững sờ, đây là quá hạ thấp mình rồi. Thường Hy trong nội tâm động tiếng, nữ nhân này nhanh như vậy muốn dò xét mình rồi. Từ câu của nàng ra thân phận của mình, có thể thấy được nữ nhân này trước khi đến đây đem tình hình trong cung cẩn thận xem qua lần, bây giờ vừa đến bộ khiếp sợ, còn tuyên bố muốn mình chăm sóc nàng, này phải là có ý tứ nô đại khi chủ sao? Thường Hy quả muốn nổ tung lên.


      Chậm rãi đứng thẳng người, Thường Hy lui về phía sau bước, mặt đổi sắc gỡ hai tay của Mạnh Điệp Vũ ra, lúc này mới thần sắc lạnh như băng : “Nô tỳ dám nhận những lời này của Mạnh tiểu thư, ngài là chủ tử, ta là nô tỳ, nào có chuyện chủ tử khiến nô tỳ che chở, chỉ có nô tỳ tìm chủ tử che chở mới đúng, phải vật ?” Thường Hy câu chủ tử nô tỳ, sạch sạch đem mấy lời vừa nãy của Mạnh Điệp Vũ tặng trở về. Khóe mắt Thường Hy rủ xuống, lại tiếp: “Mạnh tiểu thư ở lại Cẩm Hoa hiên tự nhiên có cung nữ, thái giám phục vụ, nô tỳ chỉ là phụ trách tình trong Đông cung, chỉ sợ đối với chuyện của tiểu thư là có thời gian. Thái tử gia cũng hiểu được điều này, tất nhiên tìm cho ngài quản tốt!”


      Thường Hy sau câu trực tiếp ngăn lại cầu nàng muốn nhờ mình chăm sóc... Nếu mà theo lời nàng ta, nửa đường sống cũng còn. Thời điểm trước kia Thường Hy hoặc giả có trực tiếp cự tuyệt như vậy, nhưng là chỉ bằng câu dò xét vừa rồi, Thường Hy quyết định phòng còn hơn chống, nữ nhân này dễ dàng chọc vào, nàng cũng muốn cho nàng ta lý do dây dưa mà nhéo lấy mấy miếng thịt của mình.


      Mạnh Điệp Vũ ra sớm biết đại danh của Thường Hy, chuyện tình của Tiêu Vân Trác nàng vẫn rất để ý. Vừa mới bắt đầu biết Tiêu Vân Trác muốn nạp tần thiếp nàng cũng có gấp gáp qua, bởi vì Hoàng thượng tuyển tú năm nay chọn Thái tử phi, cái này cho nàng viên định tâm hoàn, vì nàng biết Hoàng thượng còn nhớ đến tình cũ với Hoàng hậu, dành cho nàng vị trí.


      Nhưng là sau này, Ngu Thường Hy so với người bình thường giống nhau, nhiều nữ tử tuyển tú như vậy cũng chỉ có mình nàng ta vào Đông cung, từ cung nữ bình thường được Tiêu Vân Trác trực tiếp cho lên làm quản ở Doanh Nguyệt điện. Doanh Nguyệt điện là địa phương nào, Mạnh Điệp Vũ ràng hơn ai hết. Khi đó nàng chỉ có chút bất an, nhưng sau lại nghe Hoàng thượng phong nàng làm Thượng nghi Đông cung, chuyện này làm cho nàng ngủ an giấc rồi. Vì Ngu Thường Hy mà Hoàng thượng cư nhiên tạo ra thêm chức Thượng nghi Đông cung, như thế nào nàng có thể an tâm đây? Sau nữa lại nghe được Tiêu Vân Trác Thường Hy và Vân Thanh có cùng địa vị, lại còn cư nhiên cho nàng ta đến Tây thiên điện ở, nàng thiếu chút nữa liền hỏng mất, chưa từng có người nào... Chưa từng có nữ nhân nào có thể ở cùng biểu ca khoảng cách gần như vậy.


      Nàng sớm muốn xem xem vị nữ nhân xuất thân đê tiện nhưng mỹ danh lan xa, được cả phụ hoàng, thái tử thích là cái mô dạng gì, hôm nay vừa thấy lại để cho nàng có chút tự ti mặc cảm. Nàng biết mình vốn rất đẹp, nhưng là Ngu Thường Hy lại đẹp khiến cho người ta kinh diễm, làm người ta quả thể rời mắt, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy ghen tị với nữ nhân như vậy.


      “Biểu ca, là muội sai sao? Muội muốn chọc Ngu Thượng nghi tức giận, , muội chỉ là nhìn nàng đẹp a, nghĩ muốn chuyện với nàng nhiều thêm chút, muội có ý gì khác...” Mạnh Điệp Vũ lôi kéo cánh tay Tiêu Vân Trác chặt, thanh sợ hãi giống như phải chịu bao nhiêu uất ức, như vậy liền tỏ Thường Hy có chút khắc bạc.


      Thường Hy cười nhạt, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Tiêu Vân Trác, chỉ thấy tuấn mi nhíu lại, trong mắt lóe lên tia bất đắc dĩ, muốn chuyện, Thường Hy đột nhiên ngăn lại lời , mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, giống như mới vừa rồi lạnh lẽo cũng phải là nàng: “Mạnh tiểu thư hiểu lầm rồi, nô tỳ cũng phải là muốn cùng Mạnh tiểu thư thân cận. Chẳng qua là nô tỳ tạp vụ quấn thân, mỗi này vụ trong Đông cung phải nghìn cũng chín trăm, khiến tiểu thư hiểu lầm là lỗi của nô tỳ. Đông cung từ xuống dưới là hơn hai trăm người, muốn an bài mọi chuyện đến giọt nước lọt cũng đủ hao tâm tốn sức rồi, cho nên nô tỳ có cách nào, cũng đủ sức để chăm sóc Mạnh tiểu thư. Mạnh tiểu thư biết mấy chuyện này là lẽ đương nhiên, cho nên ngài ngàn vạn lần đừng mình có lỗi, nô tỳ đảm đương nổi!”


      Thường Hy cũng muốn vừa gặp mặt cùng Mạnh Điệp Vũ miệng lưỡi sắc bén, nhưng là nếu người ta chịu buông tha nàng nàng cũng thể làm gì khác là theo đến cùng, để cho họ biết được nàng cũng phải dễ bắt nạt, quan trọng hơn là nàng muốn dính dáng đến, tránh cho tương lai lại bị người ta ám toán.


      Mạnh Điệp Vũ nghĩ đến Ngu Thường Hy lại là nhân vật khó dây dưa như vậy, trong lúc nhất thời tức giận đến thân thể khẽ run lên, chân mềm nhũn nhàng tựa vào người Tiêu Vân Trác, hàm răng khẽ cắn lấy đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt to lóe lên ánh nước, giống như bị chính Thường Hy làm cho nàng tức giận, lại còn giống bộ tiểu tức phụ chịu khi dễ, khiến người khác hết sức chán ghét.


      may là lúc này ít người, nếu như đông người còn tưởng Thường Hy khi dễ nàng ta đấy!


      Thường Hy ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Trác, thần sắc lại lạnh như băng : “Hồi bẩm Thái tử gia, chuyện tối hôm qua có chút manh mối, biết ngài tại có thời gian hay , nếu nô tỳ phải tìm Tam hoàng tử phi giúp tay!” Đến đây Thường Hy, cố ý tiếp: “Nhị hoàng tử phi ngày hôm qua có nhắn với nô tỳ là hôm nay muốn xem qua lầu trúc chút, khó có được Nhị hoàng tử phi đoan trang có nhã hứng như vậy, nô tỳ đáp ứng rồi!”


      Thời điểm Thường Hy nhắc đến Thẩm Phi Hà, cẩn thận quan sát quả nhiên thấy được trong mắt Mạnh Điệp Vũ có tia gợn sóng, trong lòng vui vẻ, lại tiếp: “Nếu Mạnh tiểu thư rảnh rỗi có thể chờ ở đây lát, chỉ chốc nữa là gặp được thôi!”


      Tiêu Vân Trác cau mày, Thường Hy đây là muốn làm cái gì?

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 141: Phân tranh cao thấp


      Tiêu Vân Trác bực mình, nhìn Thường Hy cười càng phát ra rực rỡ, hiểu vì sao nàng lại cười đến đắc ý như vậy? Tiêu Vân Trác tất nhiên biết được đoạn chuyện tình kia, nhưng là Mạnh Điệp Vũ lúc nào cũng ghim trong lòng, chỉ đành phải thầm cắn răng, ân cần hỏi thăm tổ tông tám đời nhà Thường Hy.


      Thường Hy chờ Mạnh Điệp Vũ đáp lời, mang mặt nụ cười chân thành tha thiết, hồi lâu sau Mạnh Điệp Vũ mới dùng thanh kiều khiếp mà : “Nghe lời của Ngu Thượng nghi tựa hồ còn có công chuyện phải làm, ta liền quấy rầy, mấy ngày nay cũng có chút mệt mỏi, ta về trước!”


      tới chỗ này ngừng lại, nhìn Tiêu Vân Trác: “Biểu ca, tổ mẫu nhờ muội mang tới cho huynh mấy thứ đồ, mặc dù giá trị lớn nhưng là mảnh tâm ý của lão nhân gia người!”


      Lời này chính là ý tứ hy vọng Tiêu Vân Trác cùng nàng về. Mạnh Điệp Vũ này quả nhiên phải dạng tầm thường, biết mang lão nhân gia ra làm cho người ta tiện cự tuyệt. Nhưng là Thường Hy chút nào lo lắng, dù sao chuyện kia cũng tương đối nghiêm trọng, Tiêu Vân Trác chỉ cần có chút đầu óc cũng biết nên chọn cái nào, nàng cũng nên lên tiếng khuyên , tránh cho có người ghi hận, chỉ lẳng lặng đứng nhìn ở bên .


      Tiêu Vân Trác vẫn như cũ quét mắt nhìn hai người cái, sau đó mới dừng lại ở Mạnh Điệp Vũ : “Điệp Nhi, muội về trước, ta còn có chuyện quan trọng phải xử lý, thứ ngoại tổ mẫu đưa ta xem sau!”


      Mạnh Điệp Vũ nghe vậy tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng là ngay sau đó che giấu tốt thần thái của mình, thấp giọng nhu nhu : “Chính của biểu ca quan trọng hơn, những thứ kia chỉ là chuyện , trễ chút cũng sao. Vậy muội trở về trước đây!”


      Nhìn vẻ mặt uất ức của Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy thấy xem thế là đủ rồi, có thể đem khuôn mặt biến đổi cho xuất thần nhập hóa như thế cũng coi như là loại bản lĩnh, chỉ tiếc biểu ca băng sơn của nàng ta cũng có chút động lòng nào. Ai, phẫn thành tiểu bạch hoa cũng dễ dàng a!


      “Triêu Hà, thay Thái tử gia cẩn thận đưa Mạnh tiểu thư về Cẩm Hoa hiên . Nếu biểu tiểu thư còn thiếu cái gì muội đến chỗ Hứa mama lấy, cho lười biếng giao cho người khác, có nghe hay ?” Thường Hy biết người ta muốn biểu diễn, nàng cũng sắn sàng bồi theo, tránh cho vừa quay đầu lại liền khóc lóc kể lể với Tiêu Vân Trác. ra mà nàng nào dám, nàng chỉ là nô tỳ thôi, nhưng là chịu nổi có người kiếm chuyện, cho nên dự phòng vẫn là tốt hơn.


      Sắc mặt Mạnh Điệp Vũ tái nhợt, khăn trong tay bị nắm chặt, nàng vốn nghĩ trở về làm bộ lạc đường, cư nhiên nàng ta lại phái người dẫn . Nàng vốn là cũng có chút tính toán xem Cẩm Hoa hiên thiếu cái gì, sau đó cùng biểu ca Thái tử gia khóc lóc kể lể phen, nào có nghĩ đến Thường Hy cư nhiên đem con đường phía trước của nàng phá hỏng.


      Mạnh Điệp Vũ cảm thấy mình đến đây gặp phải Ngu Thường Hy mọi chuyện đều thuận, mình đối với nàng vừa thử dò xét bị đánh trở lại, bất kể ra chiêu gì cũng bị nàng nhàng hóa giải. Lần đầu tiên trong đời gặp phải kẻ địch mạnh như vậy, Mạnh Điệp Vũ cảm thấy cần phải yên tĩnh suy tính lại tốt.


      Tiễn được Mạnh Điệp Vũ , lúc này Thường Hy mới thở phào nhõm. Nàng ta quả nhiên là cao thủ, tiếp xúc trước mặt giả trang nhu nhược, trong lời lại giấu giếm sắc bén, còn làm thành bộ yếu mềm cần bảo vệ trong lòng, nàng nhìn thấy chính là giả tạo, nhưng là người xem chân tướng việc cảm thấy này đáng thương a, mấy lời thôi cũng là mỏng manh e sợ, làm cho người ta đối với nàng ấy chút phòng bị cũng có.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy mất hồn, nhíu mày hỏi: “Ngẩn người cái gì vậy?”


      Thường Hy lập tức hồi phục lại tinh thần, thu thập xong cảm xúc chính mình, lúc này mới đem lời của Triêu Hà lặp lại lần nữa, lại đem suy nghĩ của mình từ đầu đến đuôi ra lần, cuối cùng chốt lại câu: “Mị phi hại ta như vậy. cũng đừng trách ta khách khí!”


      lại có biện pháp?” Tiêu Vân Trác nhõm tự tại ngồi trong thạch đình thản nhiên , nếu muốn chơi khăm mặt mũi của Mị phi cũng phải dễ dàng.


      “Biện pháp , chỉ tiếc cây thể làm nên cả cánh rừng, còn cần Thái tử gia dốc sức giúp đỡ. biết Thái tử gia có chịu từ bị ra tay giúp ta báo phen chi thù này hay ?” Thường Hy đắc ý cười , biết chắc Tiêu Vân Trác cự tuyệt, như thế nào lại chịu bỏ qua cơ hội đối phó Mị phi đây?


      “Vậy đem kế hoạch của mình lại lần, gia xem nên thế nào phối hợp với ? Nếu đến lúc đó lại trở tay kịp!” Tiêu Vân Trác tựa hồ tâm tình rất tốt, chút cũng giống như phát Thường Hy cùng Mạnh Điệp Vũ vừa mới phen đấu đá nhau, thanh cũng nhàng mấy phần.


      Thường Hy thản nhiên : “Rất đơn giản nha, thời điểm trước ngài phải tiểu công gia của quốc công phủ chiếm mảnh đất sao?”


      Hai người chuyện, thanh rất , hơn nữa địa thế chung quanh thạch đình trống trải, vừa nhìn liền biết căn bản thể có người đến nghe lén, cho nên cũng cố kỵ mà chuyện ở chỗ này, dĩ nhiên là thanh cũng phải hạ thấp xuống bậc. Tiêu Vân Trác ngồi ghế đá, Thường Hy đứng bên cạnh hầu hạ, hai người chuyện tựa hồ vui vẻ vô cùng.


      Tiêu Vân Trác cau mày nhìn Thường Hy, hồi lâu mới lên tiếng: “Đây là quốc gia đại được phép làm trò đùa. muốn báo thù Mị phi hay là dùng cách khác , chuyện này thể tùy tiện đùa miệng!”


      Thường Hy lại chút nào sợ hãi, thản nhiên : “Nô tỳ mặc dù là thân nữ nhi nhưng mà từ cũng thấy qua nhiều chuyện. Thái tử gia cũng đừng xem nô tỳ, cho rằng nô tỳ biết chiếm đất là có bao nhiêu tội!”


      Trong lời có thêm chút tức giận làm cho Tiêu Vân Trác cũng phải giật mình, phát hôm nay Thường Hy có gì đó khác biệt, cư nhiên chuyện với lại tỏ ra ương ngạnh, ánh mắt đảo qua hỏi: “Vậy xem đến tột cùng là muốn làm cái gì?”


      Thường Hy đưa tay rót cho Tiêu Vân Trác ly trà rồi mới lên tiếng: “Thái tử gia còn nhớ vở kịch vang danh, tên gọi là “Nữ phò mã” ?”


      “Vậy thế nào?” Tiêu Vân Trác càng phát hồ đồ, cái gì và cái gì đây?


      “Thái tử gia, ngài xem nô tỳ tại sao phải phí hết tâm tư xây dựng tòa lầu trúc như vậy? tòa lầu trúc chỉ để làm nơi diễn kịch có phải là quá lớn hay ?” Thường Hy ra tay thôi, ra tay là phải đánh cho kẻ địch hoa rơi nước chảy, tất nhiên làm mấy cái chuyện ngu xuẩn bắt rắn được còn bị cắn ngược trở lại.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 142: Lật tay làm mây, che tay làm mưa


      “Đương nhiên nhớ, thế nhưng cùng chuyện này có quan hệ gì?” Tiêu Vân Trác cảm thấy càng ngày chuyện với Thường Hy càng lao lực, nữ nhân này cả ngày làm cái gì đây?


      Thấy sắc mặt Tiêu Vân Trác mê mang, Thường Hy thầm thở dài nghĩ chẳng lẽ nàng quá thông minh?


      “Nữ phò mã là nữ, nhưng lại làm phò mã, công chúa sao có thể gả cho nữ nhân đây? Chuyện này dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng, cho nên công chúa cùng với phò mã liền phối hợp tạo ra trò đùa giỡn. Gia yến đêm thất tịch hôm nay, ta an bài hí khúc do đoàn kịch Tứ Hỷ rất có tiếng ở Giang Nam biểu diễn, tối nay diễn vở vô cùng đặc sắc tên là “Báo hoàng ân”. Vở kịch này cùng với “Nữ phò mã” giống nhau ở cốt truyện nhưng lại sâu xa mà đề cập đến chuyện Sở Tự Nguyên chiếm mảnh đất kia. Nếu như có ai tình nguyện đem chuyện này báo với Hoàng thượng, như vậy thể làm gì khác hơn là dựa vào diễn xuất lần này khiến Hoàng thượng biết được!” Thần sắc Thường Hy bình tĩnh, chuyện này nàng cùng huynh trưởng Ngu Thụy Lân còn có Chương Tứ Thần bàn bạc xong, nếu muốn chiếm được ưu ái của Hoàng thượng, chỉ nhờ vào chút chuyện Đông Sơn năm ấy là chưa đủ, phải khiến Hoàng thượng cảm thấy áy náy mới phá lệ mà ban ân điển cho Ngu gia, Thường Hy tuyệt bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào có lợi cho Ngu gia cả.


      Tiêu Vân Trác tình bất định nhìn Thường Hy, hồi lâu mới lạnh lùng : “Mảnh đất kia... là của nhà hay sao?”


      sớm biết Tiêu Vân Trác thông minh tuyệt đỉnh, nhanh như vậy có thể nghĩ đến, Thường Hy cũng cảm thấy ngoài ý muốn, gật đầu cái thừa nhận.


      “Vậy vì sao với ta?” Tiêu Vân Trác cảm thấy mình bị lừa dối, ban đầu đem chuyện này cho Thường Hy nghe, cũng phòng bị với nàng, vạn vạn nghĩ tới nàng lại an bài chuyện lớn như vậy, để cho ứng phó kịp.


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác : “Bởi vì lúc ấy nô tỳ cũng thể khẳng định chắc chắn rằng mảnh đất ấy có đúng thuộc Ngu gia hay , cho nên dám tùy tiện khỏi miệng!”


      “Vậy sau khi trở lại, tại sao ?” Tiêu Vân Trác cực kỳ tức giận, nha đầu này quả thực là to gan lớn mật, chuyện lớn như vậy cũng dám gạt .


      Thường Hy thở dài, nhìn Tiêu Vân Trác : “Chuyện này còn phải hỏi sao? Coi như nếu nô tỳ với Thái tử gia, ngài đối với chuyện có thể chèn ép Mị phi đương nhiên tán thành. Lúc ấy Thái tử gia loay hoay cả ngày thấy bóng dáng, có thể thấy được chuyện triều chính khiến ngài vô cùng bận rộn, nô tỳ như thế nào có thể đem chuyện này làm phiền ngài? Huống chi lúc ấy đoàn kịch Tứ Hỷ còn dám nhận chuyện này, nô tỳ phải hao hết tâm lực mới khiến cho bọn họ đáp ứng, mấy việc như vậy Thái tử gia ra mặt được việc gì phải khiến ngài lao tâm? Hôm nay mọi sẵn sàng, chỉ thiếu cỗ gió đông của ngài thôi, nô tỳ lúc này mới dám mở miệng. Quan trọng nhất đây đều là chủ ý của nô tỳ, đều là vì nô tỳ muốn đòi cái công đạo cho nhà mình, cùng Thái tử gia có quan hệ. Nếu như Hoàng thượng đối với việc này có suy nghĩ khác cũng liên lụy đến Thái tử gia, đây phải là vẹn cả đôi đường sao?”


      Ánh mắt Tiêu Vân Trác phức tạp nhìn Thường Hy, vạn vạn nghĩ tới Thường Hy đến cuối cùng là vì mà suy nghĩ. Phụ hoàng trời sinh tính đa nghi, nàng là vì sợ liên lụy đến , định để cho biết, đến lúc đó trước mặt phụ hoàng có thể phủi tay mà nhận. Nhưng chuyện này nếu thành công, đả kích được Mị phi, khiến thể diện của phủ quốc công bị hư hại, người cuối cùng được lợi vẫn là . nữ tử có thể có được suy nghĩ cùng thủ đoạn như thế, trong lòng Tiêu Vân Trác là hung hăng bị chạm xuống.


      “Những suy tính cùng thủ đoạn này là ai dạy ?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy , những chuyện này phải là cái nữ tử có thể hiểu được, đó là việc của nam nhân.


      Thường Hy thở dài, cố ý dùng giọng điệu vô cùng buông lỏng : “Thái tử gia, cái này trách được nô tỳ, có ai dạy nô tỳ cả, nhưng nô tỳ cả ngày ở trong Ngu phủ xem cha ta cùng đối thủ đấu trí đấu lực, bao nhiêu thứ như vậy cũng học được chút, đây gọi là mưa dầm thấm đất. cần ta Thái tử gia cũng hiểu được, mỗi chánh lệnh của quốc gia cũng ảnh hưởng đến lợi ích của thương nhân, vì vậy ở nhà ta thảo luận chính cũng có gì là lạ. Ta hiểu được chút đây cũng là chuyện đương nhiên.”


      Tiêu Vân Trác đối với nàng có cách nào, biết mọi chuyện chỉ có thế, biết Ngu Thế Hùng ở phương diện này là dụng tâm mà nuôi dưỡng Thường Hy, nhưng bây giờ lại muốn truy cứu những chuyện này, bởi vì cần bên cạnh chính là nữ nhân như thế. Khi chuyên tâm đối phó với những việc khác. Người phía sau được kéo chân mà tốt nhất là tạo thêm trợ lực cho . tại khi lâm vào khốn cục, chiêu này của Thường Hy nghi ngờ gì giải quyết khó khăn cho , quả nhiên là liễu rủ hoa cười lại gặp nàng.


      “Lần này tạm bỏ qua cho , nếu lần sau còn làm như vậy đừng trách ta khách khí!” Tiêu Vân Trác cảnh cáo , bởi vì thực chịu được Thường Hy chưa có đồng ý của mà làm loạn. muốn an bài tất cả kín kẽ như tơ, chút cũng được qua loa.


      Thường Hy vội vàng gật đầu, cười lên tiếng: “Nô tỳ đảm bảo có lần sau!”


      Đến lúc này Thường Hy mới thở phào nhõm. Chuyện này cố nhiên nàng vì Tiêu Vân Trác mà suy nghĩ, nhưng nhiều hơn Thường Hy vẫn là vì Ngu gia mà suy nghĩ, tương lai Thái tử gia nếu như đăng cơ quên được ân viện chủ của Ngu gia. Ân huệ như thế Thường Hy từ từ khiến nó càng ngày càng nhiều, nàng cầu Ngu gia trở thành danh môn quý trụ nhưng là hy vọng Ngu gia có thể thoát được thân phận tại. Chỉ cần nghĩ đến các ca ca của mình đầy bụng tài hoa lại chỉ có thể làm thương nhân, nàng liền cảm thấy uất ức, cho nên nàng quyết buông tay, nàng muốn gánh vác trách nhiệm vì gia đình mình.


      Nhưng mặc dù có nhiều tính toán, Thường Hy vẫn tận lực suy nghĩ cho Thái tử gia, để lòng mình cảm thấy áy náy.


      giỏi tính toán, chỉ dựa vào vở kịch hát mà đem chuyện này ra, lại lấy bản Thái tử làm hậu thuẫn, hiền hậu!” Tiêu Vân Trác dần thả lỏng tâm tình, giọng điệu cũng nghe dễ dàng hơn, bây giờ phải tính toán xem làm sao để đem chuyện này đạt được hiệu quả tốt nhất.


      “Ngài mới được tiện nghi còn ra vẻ, nô tỳ tân tân khổ khổ đem đường cũng trải ra tốt rồi, ngài chỉ cần ung dung mà bước , thế nào còn tỏ ra uất ức?” Tâm tình của Thường Hy cũng rất tốt, chỉ cần thuận lợi qua cửa ải này, tiền trình của Ngu gia có thể đoán được rồi, thế nên giọng điệu khi chuyện cùng Tiêu Vân Trác tự chủ được mà khôi phục lại dáng vẻ trước kia.


      Thường Hy có chú ý, nhưng là Tiêu Vân Trác lại cảm nhận được, hai hàng lông mày giãn ra, : “Mấy cọc gỗ dưới nước bị cưa cần lo, ta tự nhiên phái người lặng lẽ gia cố, tuyệt đối để xảy ra chuyện sụp đổ. Về chuyện chiếm đất cũng cần quản, chỉ cần ra vẫn đề ta tự có biện pháp khiến phụ hoàng xử lý Sở Tự Nguyên.”


      Thường Hy gật đầu : “Vậy nô tỳ cùng Thái tử gia liền chia hướng hành động, hy vọng kỳ khai đắc thắng, tâm tưởng thành!”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 143: Yến hội đêm thất tịch


      Trong cung cử hành yến hội gì ngoài ăn uống phóng túng. Về phần đồ ăn giao cho Lệ Bình đảm nhận, dù sao nàng cũng có bà mẹ chồng là Hoàng quý phi đứng sau, ai dám làm khó nàng.


      Còn về phần vui chơi giao cho Thường Hy, hơn nữa ý tứ của Hoàng đế lão tử cũng là muốn khảo nghiệm nàng, hai người phân công công việc ràng, sáng sớm bắt đầu bận rộn, đợi đến khi nắng tắt, lên đèn toàn bộ hồ Thiên Hà sớm rực rỡ, phảng phất như tiên cảnh.


      Thường Hy xuất thân thương nhân, đối với nhà nàng mà mấy thứ này chỉ là đồ của người trong nghề, nhưng ngay cả thế Ngu Thế Hùng đối với những thứ này cũng cầu rất nghiêm khắc.


      Thường Hy dám đem những vật phàm tục ở dân gian đưa vào trong cung. Lầu trúc dựng hồ Thiên Hà, toàn bộ đều dùng thân trúc tươi mới mà dựng nên, xung quanh còn điểm xuyết thêm vài chiếc lá xanh mướt, càng phát ra vẻ thanh thúy ướt át.


      Toàn mặt hồ Thiên Hà đều được bao phủ bởi đèn hoa đăng được làm từ lụa hồng, sắc vàng của ánh đèn xuyên thấu qua làn lụa mỏng, tản mát ra thứ ánh sáng nhu hòa bí , đem hồ Thiên Hà lập tức biến thành dải ngân hà mờ ảo, mông lung, khiến cho mọi người đều cảm thấy dườngư bản thân mình trôi bồng bềnh tầng mây mỏng.


      Lầu trúc vốn xây cao, tất cả mọi người lại đứng này, dõi mắt nhìn xuống, toàn bộ hồ Thiên Hà đều rực rỡ, lấp lánh các loại đèn hoa đăng, ánh sáng màu hồng kia như cuốn cả bầu trời đêm, làm cho ai ai cũng cảm thấy dường như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, thân thể cũng như muốn bay lên.


      Ngay cả có người đối với Thường Hy bất mãn nhưng là khi trông thấy cảnh tượng này, đều là tiểu nữ tử vừa tròn mười sáu, trong lòng luôn có mộng ảo như vậy, nhìn được khung cảnh này làm gì còn tâm trạng bới móc Thường Hy, tất cả đều chìm trong gian riêng của mình.


      Lệ Bình nhìn Thường Hy : “Trời ạ, ta phải nằm mơ ? Thường Hy, ban ngày thấy được cảnh đẹp như vậy, giống như tiên cảnh trời, đây là sao?”


      Thường Hy lúc này mới thở phào nhõm, vừa quay đầu nhìn lại thấy Mạnh Điệp Vũ tựa sát bên người Tiêu Vân Trác, trong mắt lóe lên ghen tỵ cơ hồ tự phát giác được. Thường Hy cười nhạt, nhìn Lệ Bình : “Tam hoàng tử phi đúng lắm, ban này dù cho có thắp đèn cũng thấy đẹp, khi màn đêm buông xuống, toàn bộ khung cảnh đều bị bao phủ bởi bóng đêm những thứ này mới có thể tự tách ra quang hoa. Bởi vì ánh sáng cần đêm tối làm nổi bật, chỉ có thể để chúng ở vị trí thích hợp, độ cao thích hợp cùng với thời gian thích hợp mới có thể phát ra hết giá trị của mình!”


      Mấy lời này của Thường Hy có chút đâm gai, nàng chính là ưa bộ dáng làm bộ làm tịch của con bướm kia, cho nên mặc dù mắt nhìn về phía Lệ Bình nhưng là lời lại hướng về phía nàng ta mà . Người chung quanh nghe được ít, nhưng nghe vào trong tai có ý gì chỉ có bản thân người nào đó mới có thể hiểu được.


      Thần sắc Mạnh Điệp Vũ trắng nhợt, cúi đầu xuống, cưỡng chế đè nén tức giận của mình, nữ nhân này là châm chọc nàng sao? Vị trí thích hợp nhất? Độ cao cùng thời gian thích hợp nhất? Đây là có ý gì? Chẳng lẽ nàng nên mơ ước vị trí Thái tử phi? buồn cười, nếu như nàng còn sống, chỉ sợ bây giờ nàng sớm nhập chủ Đông cung rồi, cần gì còn phải đứng ở nơi này nhìn sắc mặt mà hành động!


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy đầy thâm ý, làm sao lại nghe ra trong lời này có chút tình! Tiểu nha đầu này lại có tư tưởng xấu gì rồi đây? Chẳng lẽ lại có người chọc tới nàng? cũng biết là ai có mắt lại dám làm chuyện này đấy?


      Hoàng thượng nghe được lời này, xoay người lại nhìn Thường Hy cười : “Lời này ra rất hay, nghĩ tới ngươi lại còn có kiến thức như vậy, ngược lại làm cho trẫm có chút ngoài ý muốn. Lầu trúc này dựng rất tốt, ngạo lại thân nhàn tiếu ngũ hầu, tây giang thủ trúc khởi cao lâu, nam phong bất dụng bồ quỳ phiến, sa mạo nhàn miên đối thủy phong!”*


      (*Bài thơ Trúc lâu của Lý Gia Hựu.


      Dịch nghĩa: (nhà lầu bằng tre)


      (làm quan chức , việc ít, cười ngạo bọn quan lớn)


      (bên bờ tây dòng sông lấy tre cất lầu cao)


      ([sẵn có] gió nồm, đâu cần dùng tới quạt lá cọ)


      (đội mũ lụa mà ngủ an nhàn trước đám chim nước)


      Dịch thơ: Quan thảnh thơi cười ngạo Ngũ hầu,


      Sông tây lấy trúc cất lầu cao.


      Gió nam thổi mát, cần chi quạt,


      Mũ lụa thanh nhàn ngủ cạnh âu.


      <Trần Trọng San>)


      “Nô tỳ dựng lên lầu trúc này phải là để Hoàng thượng hâm mộ những vị quan rảnh rỗi, nhõm tự tại, nô tỳ là có ý khác!” Thường Hy tiến lên bước chậm rãi cười , trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại người nàng. Vào giờ khắc này, giữa chốn tiên cảnh trần gian, những thứ danh lợi kia tựa hồ cũng lui lại phía sau, ai tiến lên làm khó Thường Hy cả.


      “Sao?” Minh tông ngược lại có chút ngoài ý muốn cười : “Tiểu quỷ nhà ngươi, nghe chút, hay có thưởng, nếu phải hảo hảo phạt nhà ngươi mới được!”


      Thường Hy hé miệng cười cười, ung dung : “Hoàng thượng, đêm nay là đêm thất tịch, lão nhân gia ngài khiến nô tỳ lao lực chuẩn bị yến hội là vì cái gì? Còn phải là vì mấy vị Hoàng tử cùng Hoàng tử phi, muốn tổ chức tân hôn yến cho bọn họ, lại trùng hợp gặp đêm thất tịch, lão nhân gia ngài chỉ sợ là cũng mong muốn chư vị Hoàng tử, Hoàng tử phi nắm tay nhau cả đời, cầm sắt hòa minh, nâng khay ngang mày thôi!”


      Nghe đến đó mấy vị Hoàng tử phi có chút đỏ bừng cả mặt, chỉ có Lệ Bình tiến lên bước, thuận theo : “Phụ hoàng, nhìn xem ngài đem tiểu tử này cưng chiều lên tận trời, lời như vậy cũng được ra, ngài phải phạt nàng!”


      Tất cả mọi người đều nhịn được nở nụ cười, ngay cả Mị phi cũng tiến lên làm khó Thường Hy, giờ phút này Hoàng thượng cao hứng, ai dám vuốt râu cọp, chỉ đều phụ họa thêm mấy ý tứ thêu hoa gấm.


      Mạnh Điệp Vũ cư nhiên nghĩ tới Thường Hy được Hoàng thượng thích như vậy, bất an trong lòng lại càng lan rộng, thần sắc nhìn Thường Hy ngày tối tăm hơn.


      Thường Hy tiếp lời Lệ Bình : “Lời này của Tam hoàng tử phi có chút thỏa đáng. Vốn chính là Hoàng thượng lão nhân gia thương mọi người, cố ý tổ chức yến hội đêm thất tịch, nô tỳ theo làm tùy tùng chạy đông chạy tây, ta còn chưa có oán trách, ngài lại đến báo oán, nào có chuyện tá ma giết lừa như vậy!” (mượn cối xay giết lừa).


      Tất cả mọi người đều cười ầm lên, ngay cả khóe miệng Tiêu Vân Trác cũng khẽ nhếch, nhìn Thường Hy đứng trước mặt mọi người cười vui vẻ có chút lúng túng kia, hai mắt lạnh như băng của cũng dần dần nhiễm tia ấm áp, giống như trở lại thời điểm mẫu hậu còn sống, khung cảnh cả nhà vui vẻ hòa thuận.


      “Trẫm muốn xem cảnh trí Giang Nam, lầu trúc này tuy là đồ vật của Giang Nam, nhưng cuối cùng hình như vẫn thiếu thứ!” Hoàng thượng nhìn Thường Hy cười , có chút ý tứ khó khăn.


      “Mộc lan tưởng tử ngẫu hoa hương


      Xướng bãi thính hồng vãn khí lương


      Yên ngoại liễu ti hồ ngoại thủy


      Sơn mi đạm bích nguyệt mi hoàng.


      Cảnh sắc như thế sao có thể thiếu ca múa trợ hứng, nô tỳ cố ý an bàn đoàn kịch Tứ Hỷ của Giang Nam đến vì Hoàng thượng, chư vị nương nương, Hoàng tử, Hoàng tử phi mà trình diễn mấy hí khúc của Giang Nam cho mọi người được thư thái tâm hồn.” Thường Hy cười , thời điểm xong, đuôi mắt khỏi quét qua chỗ Mị phi, quả nhiên thấy được bà ta có vẻ hơi đắc ý, trong lòng thở dài tiếng, bà ta bất nhân cũng đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt!


      (trình độ có hạn, dịch được thơ nha mọi người, đại khái là cảnh đẹp cùng mĩ nữ)

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 144: Thương nhân xuất tài nữ


      Minh tông rất kinh ngạc nhìn Thường Hy, nghĩ tới nàng còn có thể ngâm thơ, biểu của nàng càng ngày càng khiến cảm thấy bất ngờ. Xuất thân từ gia đình thương nhân nhưng Thường Hy lại gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, giống như đóa sen thanh cao nhã trí, mở miệng cũng có thể xuất văn chương, có tiến có lùi, có vẻ hèn mọn lại cố tình tỏ ra cao quý, quả là bộ dáng vô cùng tốt!


      biết Ngu Thượng nghi an bài trò hay gì đây?” Mị phi mở miệng cười, theo sát bên Minh tông : “Nghe người Giang Nam đều là mềm mại, lả lướt, ngay cả xương cũng có thể uốn cong, thần thiếp đúng là chưa từng được gặp qua, lần này coi như được đại khai nhãn giới rồi!”


      Thường Hy thầm mắng tiếng, Mị phi đúng là lỗ nào chui. Nàng cũng lời nào, biết được lúc này còn chưa đến phiên mình mở miệng, nàng có chút tò mò trong lúc này tại sao Mạnh Điệp Vũ lại vẫn an tĩnh như vậy, theo lẽ thường mà nữ nhân tâm kế như vậy nhất định chịu để yên.


      Thường Hy sợ Mạnh Điệp Vũ này gây ra chuyện gì ngoài ý muốn, để cho nàng trở tay kịp. Thường Hy có loại cảm giác kỳ quái, tối nay Mạnh Điệp Vũ nhất định gây bất lợi cho nàng, nhưng gây bằng cách nào nàng lại biết. Nữ nhân này giống như rắn độc núp trong bóng tối, khiến cho lòng Thường Hy được yên ổn, luôn luôn phải lo lắng đề phòng.


      “Hà diệp la quần nhất sắc tài.


      Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai


      Loạn nhập trì trung khán bất kiến


      Văn ca thủy giác hữu nhân lai.


      Dịch nghĩa:


      Khúc hát hái sen kỳ 2


      Lá sen và quần lụa cùng màu,


      Hoa sen nghiêng về gương mặt, hai bên cùng nở.


      Trong ao lẫn lộn nhìn thấy,


      Nghe tiếng hát mới nhận ra là có người.


      Nữ tử Giang Nam, điệu êm ái, mái tóc bồng bềnh, da thịt thủy nhuận, tay áo thanh hoa, dáng vẻ thướt tha mềm mại, dư ngọt ngào, cùng với nữ tử phương bắc hoàn toàn bất đồng!” Mạnh Điệp Vũ đột nhiên thấp giọng mà ra.


      Thường Hy nghĩ đến Mạnh Điệp Vũ, nàng ta bất thình lình ra dọa nàng giật mình. Nhưng là Mạnh Điệp Vũ như vậy, giống như trước mặt xuất chèo thuyền hái sen, bên trong tần tầng lớp lớp sen hồng, như như , như có như , cảnh tượng vô cùng tuyệt mĩ.


      Lông mày của Thường Hy nhảy lên, làm cái gì vậy, so tài làm thơ sao? Chỉ tiếc nàng tại có tâm tình so đo cùng nàng ta, cho nên Thường Hy nghe được mấy lời đó chỉ cúi đầu xuống, chẳng qua là khóe miệng vừa nhếch lên tia châm chọc liền bị Tiêu Vân Trác bắt gặp, khiến cho khóe mắt hẹp dài của khỏi run lên.


      Minh tông thấy được Mạnh Điệp Vũ liền cười : “Nha đầu này đến còn mau dập đầu trước dượng à?”


      Minh tông dùng chữ dượng, trực tiếp đem mọi người trấn trụ, ngay cả Thường Hy cũng là thân thể khẽ run, xem ra Hoàng thượng rất coi trọng Mạnh Điệp Vũ, cư nhiên dùng ngôn từ thân thiết như vậy để gọi nàng ta.


      Thường Hy biết, là Hoàng thượng nhớ Hoàng hậu cho nên mới dùng từ này, nhưng đây phải là cấp cho bọn họ tín hiệu, Mạnh Điệp Vũ dễ chọc vào sao?


      Thường Hy sớm lãnh giáo phúc hắc của Minh tông, biết tuyệt đối phải là người chỉ tin lời ngoài miệng, mỗi câu ra đều có tính toán. nếu cất nhắc Mạnh Điệp Vũ như vậy thứ nhất là vì mặt mũi của tiên Hoàng hậu, cho mọi ngời biết, mặc dù tiên Hoàng hậu còn nhưng nhà mẹ của bà vẫn được coi trọng. Thứ hai, khi tiên Hoàng hậu còn sống muốn cho Mạnh Điệp Vũ vào ở Đông cung, như vậy có phải hay Hoàng đế muốn cho mọi người biết tính toán của , để cho bất luận kẻ nào xem thường Mạnh Điệp Vũ?


      Bất kể nghĩ như thế nào Thường Hy cũng có chút tự xác định với mình, Mạnh Điệp Vũ được Hoàng thượng bảo hộ. Nàng nhìn lướt qua khuôn mặt mọi người, mỗi người đều có thần sắc khác nhau nhưng là có thể thấy được những người này dường như cũng bỏ qua cho Mạnh Điệp Vũ.


      ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, Minh tông cùng tiên Hoàng hậu kiếm điệp tình thâm, chuyện này ai cũng biết được, mặc dù đối với Tiêu Vân Trác có sủng ái quá mức nhưng cũng thể coi thường tình cảm thâm sâu của đế hậu.


      Nếu như Mạnh Điệp Vũ này cả ngày ríu rít bên cạnh Minh tông, khiến Minh tông lúc nào cũng nhớ tới tiên Hoàng hậu, vô hình trung phân lượng của Tiêu Vân Trác trong lòng ngài càng ngày càng nặng, đây phải là thứ bọn họ muốn thấy. Bọn họ muốn Minh tông coi trọng Thái tử, như vậy hy vọng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế của bọn họ càng mong manh, cho nên Mạnh Điệp Vũ ở trong hậu cung này là được hoan nghênh rồi.


      Nhưng là Thường Hy cũng hiểu được chuyện, Mạnh Điệp Vũ là nữ nhân tâm kế đầy mình, người như vậy tất nhiên để bản thân lâm vào tình cảnh thập diện mai phục. Chỉ sợ tại nàng so với người khác còn hiểu hơn hoàn cảnh của mình có bao nhiêu khó khăn, nếu muốn bảo vệ tính mạng chỉ có thể bám chết lấy chân Hoàng thượng, dựa sát vào Thái tử rồi tung ra kế sách hợp lý nhất. Chẳng qua là, chỉ sợ mọi chuyện cũng đợn giản được như nàng nghĩ!


      Tất cả mọi người vây quanh Hoàng thượng đều khen ngợi Mạnh Điệp Vũ phen, cái gì là hoa nhường nguyệt thẹn, cái gì kiều thướt tha a, lời hay ý đẹp mất tiền lại chiếm được vui vẻ của Hoàng thượng, người thông minh biết đường xông lên, thông minh nhìn người khác xông lên cũng phải theo, xét thấy ở giữa hai loại người này, giống như Thường Hy vậy, liền đàng hoàng giữ khuôn phép nhìn chằm chằm mũi giày, dù sao nàng cùng Mạnh Điệp Vũ vĩnh viễn chung đường, vẫn nên giữ khoảng cách tốt hơn.


      Tiêu Vân Trác giống như vô tình đến lan can lầu trúc, vừa đúng đứng cách Thường Hy ba thước, chỉ nghe : “ phải muốn gì sao?”


      “Thái tử gia hy vọng nô tỳ cái gì? Nô tỳ chỉ là phận kẻ dưới, chủ tử chuyện, nô tỳ chỉ cần cung kính đứng bên lắng nghe là được, ngài có đúng hay ?” Thường Hy thản nhiên , lơ đãng quét ánh mắt sang chỗ Mạnh Điệp Vũ, khóe miệng thoảng qua nụ cười chế nhạo.


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác ngưng trụ, hừ lạnh tiếng : “ biết tuân thủ bổn phận!”


      Thường Hy nghe ra được trong giọng của chứa vài tia tức giận, nhưng là nàng có chọc , sinh tức cái gì a? Nàng thèm để ý tới , xoay người nhìn ra sân khấu được làm bằng cây trúc to cỡ miệng chén, trông có vẻ chênh vênh nhưng thực ra kiên cố vô cùng.


      Mị phi vốn sai người động tay động chân ở bốn cây cột này. Thường Hy nhìn ra sân khấu, mắt thoáng qua vài tia sáng, Mị phi a, bà tối nay chỉ sợ thể an ổn rồi! Bà nếu như chọc tới ta, ta tự nhiên động vào bà, nhưng là bà nếu muốn dồn ta vào chỗ chết chúng ta biết ai cao ai thấp đâu!

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :