1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 135:


      Ngũ Hải nghe vậy thần sắc hơi động, nhưng là ngay sau đó lại : “ như thế quả sai, ngươi suy tính cực kỳ chu đáo, cực kỳ...” tới chỗ này, Ngũ Hải hiển nhiên có chút do dự, Thường Hy vừa thấy liền lập tức : “Chu tổng quản cảm thấy có việc gì là tốt rồi, là ta buồn lo vô cớ. Ngài mau lên a, ta về trước, cả ngày nay bận rộn đến đau lưng, ngày mai còn có nhiều việc phải làm đấy!”


      Thường Hy nhìn ra được Ngũ Hải muốn lại thôi, nhất định là có điều cố kỵ, nàng thể làm gì khác hơn là lấy lui làm tiến. Nếu Ngũ Hải coi trọng lời nàng nhất định kêu nàng ở lại, chỉ cần Ngũ Hải tín nhiệm bản thân, nếu như sau này Mạnh Điệp Vũ có tìm nàng gây bất lợi, nàng cầu Ngũ Hải nghiêng về phía mình, chỉ cần bảo trì trung lập là tốt rồi. Thế nên đây cũng là loại dò xét.


      Ngũ Hải thấy được Thường Hy thức thời nhìn ta lời muốn lại thôi của , trong lòng lại càng cảm thấy Thường Hy là nữ hài tử tốt, mình nên đề phòng nàng như vậy, lập tức hô: “Ngươi vội cái gì nha, nghe ta hết lời , cũng tránh cho ngươi sau này làm việc lại biết nên như thế nào!”


      Thường Hy nghe vậy trong nội tâm vui vẻ, vội dừng lại bước chân quay lại nhìn Ngũ Hải, làm bộ như giải thích được : “Chu tổng quản, lời này có ý tứ gì? Chẳng nhẽ lại còn có tình hay sao?”


      Ngũ Hải nhìn Thường Hy, thấp giọng mà ra: “Mạnh đại tiểu thư chỉ là biểu muội của Thái tử gia, khi tiên Hoàng hậu còn sống muốn đem tiểu thư giao cho ngài, chẳng qua là sau này bệnh nặng liền chú ý tới nữa. Nhưng là chuyện này Hoàng thượng vẫn nhớ, lần này Hoàng thượng đột nhiên muốn Mạnh tiểu thư vào cung chỉ sợ là có ý định muốn quan sát. Ngươi cần cẩn thận chút đừng có đắc tội nàng, tránh cho sau này có quả ngon để ăn.”


      Quan tâm này là thân thiết lòng, Thường Hy cảm thấy rất ấm áp, nhìn Ngũ Hải : “Cảm tạ Chu tổng quản, Thường Hy vô cùng cảm kích, nếu có ngài chỉ điểm, nô tỳ trong Đông cung này quả thực là từng bước khó khăn, Thường Hy biết tạ ơn ngài như thế nào!”


      tới chỗ này Thường Hy thầm thở dài, xem ra Lệ Bình sai chút nào, Ngũ Hải là người của tiên Hoàng hậu, Mạnh Điệp Vũ lại là cháu ruột của bà, Ngũ Hải có thể chỉ điểm như vậy đối với nàng là hết sức khó có được. Có thể thấy trong lòng Ngũ Hải nàng cũng có chút phân lượng nhất định, suy nghĩ chút vẫn là thử ngược dòng nước phen, nếu Lệ Bình , Mạnh Điệp Vũ chỉ sợ đúng coi nàng là địch nhân, thay vì đến lúc đó mới bị động tiếp chiêu, lúc này nàng nên vì mình lót đường mới phải!


      “Ngươi than thở cái gì a?” Ngũ Hải giải thích được, hỏi.


      “Chu tổng quản đối đãi với ta tấm chân tình, ngay cả chuyện cơ mật như vậy cũng chịu ra, Thường Hy là vô cùng cảm kích. Sau khi Mạnh tiểu thư vào cung, nô tỳ chuẩn bị thỏa đáng, để cho Thái tử gia phải phân tâm. Vốn là ta muốn nhiều lời, dù sao nhiều sai nhiều, thế nhưng cho dù bị tổng quản trách phạt ta cũng liều mạng phải !” Thanh Thường Hy mang theo kiên định khiến Ngũ Hải ngược lại bị hù dọa giật mình.


      “Lời này của ngươi là thế nào, còn có chuyện gì nghiêm trọng sao? Có việc gì cứ thẳng ra, ta với ngươi còn khách sáo làm gì? Ta từng phục vụ bên cạnh tiên Hoàng hậu rất nhiều năm, ta coi trọng phải là ngươi lời ngon ngọt mà chính là cung cách làm việc khiến người ta thích. Có việc gì cứ thẳng , đừng quanh co nữa!” Ngũ Hải nhìn Thường Hy cười híp mắt , tiểu nha đầu này xem ra mới vừa rồi chỉ nửa, biết quan hệ của cùng với Mạnh Điệp Vũ so với nàng thân thiết hơn, nàng để tâm cũng ít đâu!


      “Tiểu thư Mạnh gia vào cung, lại là cháu ruột của tiên Hoàng hậu, coi như vừa rồi tổng quản cho nô tỳ biết được ý nguyện của tiên Hoàng hậu, ra mọi người cũng có thể đoán được ít nhiều. Hôm nay ở chỗ Tam hoàng tử phi, tình cờ nô tỳ cũng nghe được số chuyện về Mạnh tiểu thư, mặc dù có ai có thể khẳng định Mạnh tiểu thư có được lên làm Thái tử phi hay nhưng ít nhất cũng cảm thấy nàng ấy có hy vọng lớn nhất. Thái tử phi đó chính là quốc mẫu sau này, biết bao nhiêu người còn nhìn chằm chằm vào đấy! Mặc dù Thái tử gia cùng Mạnh tiểu thư là thanh mai trúc mã, quen biết từ nhưng cũng thể chịu được lưu ngôn phỉ ngữ. Hoàng thượng vì sao lại sai người dọn dẹp Cẩm Hoa hiên mà lại để Mạnh tiểu thư trực tiếp vào Đông cung, nô tỳ xem chừng cũng có ý tứ nam nữ cấm kỵ. Chuyện gì cũng làm tốt thể khiến người khác loạn ngôn, nếu có ngày xảy ra chuyện gì, việc Mạnh tiểu thư ngủ lại Đông cung tất bị người ta lợi dụng, đối với nương gia mà đây cũng phải chuyện vẻ vang gì. Nô tỳ cũng là vì suy tính cho Mạnh tiểu thư mà là vì Thái tử gia. Thái tử gia tương lai là đế vương nước, thể để bất kỳ người nào tát nước dơ lên người ngài ấy, kính xin tổng quản suy nghĩ sâu xa!”


      Thường Hy biết nếu muốn chiếm được tín nhiệm vô hạn của người thể đem mình trở nên vĩ đại, Thường Hy liền biểu thị nàng phải là hoàn toàn suy ngĩ cho Mạnh tiểu thư, nàng cuối cùng vẫn là vì Tiêu Vân Trác mà suy nghĩ. Hơn nữa, Thường Hy cũng hiểu được phân lượng của Mạnh Điệp Vũ trong lòng Ngũ Hải làm sao nặng được hơn Tiêu Vân Trác? Nàng đánh cuộc chính là cái này!


      Quả nhiên Ngũ Hải trầm tư suy nghĩ, nhìn Thường Hy nửa ngày . Thường Hy cũng thúc giục, chỉ thản nhiên đứng ở nơi đó, mặt còn mang theo nồng đậm mệt mỏi. Bận rộn cả ngày lại còn phải vì chút chuyện này mà tính toán, Ngũ Hải cảm thấy Thường Hy nhân tài khó có được. Mặt khác, Thường Hy trúng điểm quan trọng nhất, tuyệt đối tha thứ cho bất luận kẻ nào tát nước dơ lên người Tiêu Vân Trác, gật gật đầu : “Lời của ngươi ta hiểu, ta hồi bẩm chút cho Thái tử gia. Thường Hy, mệt mỏi rồi nhanh chút về nghỉ ngơi , ngày mai còn bận việc đấy!”


      Thường Hy biết chuyện thành công hơn phân nửa, vì vậy cười : “Vậy ta về trước, hôm nay quả mệt muốn chết rồi!”


      Thường Hy về đến phòng của mình, sai tiểu cung nữ pha nước nóng cho nàng thư thái tắm rửa hồi, đổi lại y phục nhàng, lúc này mới yên lặng tựa giường ngẩn người. Vãn Thu đẩy cửa vào, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, là kỳ quái, mới vừa rồi còn vội vàng dọn dẹp Đông thiên điện, lúc này lại đem mọi thứ mang , biết Chu tổng quản suy nghĩ cái gì nữa?”


      Thường Hy nghe vậy chợt thở phào nhõm, biết lời của mình như vậy là có phí công. Chỉ cần Mạnh Điệp Vũ ở trong Đông cung, lòng của nàng liền an tâm phân nửa, mặt cũng dẫn theo nụ cười : “Quản những thứ kia làm cái gì? Vãn Thu, muội gặp qua Mạnh tiểu thư chưa?”


      “Gặp qua a, nhưng là rất lâu trước kia rồi. Mạnh tiểu thư dáng người xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là tốt khó gặp, nếu có thể gả cho Thái tử gia chuyện tốt!” Vãn Thu cười .


      Thường Hy nhất thời cảm thấy trong lòng khó chịu giống như nuốt phải bọ, vì thế lại càng phát ra tò mò đối với vị Mạnh Điệp Vũ kia. diệu nhân a, có thể lừa gạt tất cả mọi người xem nàng ta là người tốt, vậy Tiêu Vân Trác sao? có biết mặt khác này của Mạnh Điệp Vũ ?


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 136: Ngầm hạ độc thủ


      Khoảng cách đến đêm thất tịch chỉ còn ngắn ngủi hai ngày nữa, Thường Hy xoay như chong chóng, may là còn có Triêu Hà cùng Vãn Thu giúp tay. Còn có Vương mama ở Vĩnh Hạng cung nhớ đến tình cũ, thời điểm Thường Hy tìm đến liền tự mình giao cho nàng mượn hai mama. Thường Hy đem chuyện này hồi báo cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng thực hào phóng mà trực tiếp tặng luôn hai mama này từ Vĩnh Hạng cung cho Thường Hy. Ngược lại làm cho Thường Hy có chút ngượng ngùng tự mình đến chỗ Vương mama bồi tội. Ai biết Vương mama cũng là quái nhân, cư nhiên tức giận, dù sao cũng là do tay bà dạy dỗ nhiều năm, có tình cảm là giả, nhưng là cũng hào phóng, vì thế Thường Hy mỗi lần nhìn thấy Vương mama lại giống như chó trông thấy xương dạng, hấp ta hấp tấp nịnh bợ, chính là điển hình cho án lệ bắt người tay ngắn.


      Hai vị mama này họ Hứa, họ Trần. Hứa mama tính tình trực sảng, mặt luôn mang theo nồng đậm nụ cười, làm cho người ta nhịn được muốn thân cận nhưng là cũng là người chuyện sắc bén, quyết đoán sát phạt. Trần mama quả chính là đối lập hoàn toàn với Hứa mama, giống như bình hồ lô dạng, cả ngày nhất định chịu câu, nhưng là mỗi lần mở miệng lại ra những điều chí lý làm người ta thể bỏ qua.


      Thường Hy có được hai viên đại tướng này nhất tời như hổ thêm cánh. Mấy người Phùng Thư Nhã mỗi lần muốn kéo chân Thường Hy lại bị Hứa mama nghiêm mặt giảng dạy, từng người chỉ trong thời gian uống cạn chung trà bỏ chạy trối chết. Thường Hy cuối cùng cũng thấy được cái gì gọi là khẩu chiến quần thư, nhìn Hứa mama lại càng thêm sùng bái a!


      Có Hứa mama giúp đỡ Vãn Thu trấn giữ Đông cung, Thường Hy ở trong hậu cung bôn ba bận rộn cũng phần nào an tâm. Kể từ khi được Hoàng thượng giao cho tổ chức thất tịch yến, nội đình phủ gây khó dễ ít, tìm cái này cái này có, muốn cái kia cái kia cũng có, thời gian cấp bách, Thường Hy cũng có công phu cùng bọn họ đấu võ mồm. Nhưng may có được Ngu gia từ bên ngoài tiếp ứng cho nên nàng cũng xoay xở được, vì thế cũng thèm chấp nhặt với nội đình phủ.


      Chuyện tình đời chính là như vậy, phong thủy luân chuyển. ngày kia khi đến công đoạn quan trọng, Thường Hy cần rất nhiều lụa mỏng màu hồng làm thành đèn hoa đăng, lụa mỏng như vậy trong hoàng cung dự trữ ít, nhưng là nàng phái người , bọn họ cư nhiên có còn bị đuổi trở lại. Lần này Thường Hy nổi giận!


      Trần mama vừa thấy liền tiến lên bước : “Ngu Thượng nghi, để lão nô tự mình chuyến!”


      Thường Hy chỉ đành phải : “Làm phiền mama rồi, ngài thay ta chuyến vậy! Nếu phải công việc bề bộn thể phân thân ta cũng tự mình đến đó!”


      Trần mama gật đầu cái, hành lễ rồi xoay người rời . Lệ Bình ở bên bĩu môi : “Thường Hy, ta cũng muốn , ta sợ Trần mama trấn áp được mấy tên khốn kiếp kia, ngươi tại sao lại để cho ta xuất đầu?”


      Thường Hy lôi kéo tay Lệ Bình hướng trong đình ngồi xuống, vừa nhìn lầu trúc hồ sen so sánh với bản mẫu, vừa : “Ngươi cũng ngượng ngùng sao? Ngươi là ai, đường đường là Tam hoàng tử phi, chuyện như vậy sao có thể để cho ngươi tự mình , cũng để ý đến thân phận của mình, nếu như bị người khác biết được Tam hoàng tử phi cư nhiên tự mình chất vấn nội đình phủ, vậy cung nữ, thái giám, quản mama bên cạnh ngươi dùng để làm gì? Nuôi uổng công hay sao?”


      Da mặt Lệ Bình đỏ lên, cắn răng : “Ta muốn cho ngươi hả giận, ngươi lại ta, ta mặc kệ ngươi đấy được chưa?”


      “Đừng nóng nha, đợi lát nữa cần dùng đến ngươi. Chuyện này ngươi ra mặt, ta có đất dùng!” Thường Hy cười.


      Lệ Bình hỏi: “Chuyện gì?”


      Thường Hy bĩu môi, chỉ về phía sau lưng Lệ Bình : “Đó, phải là tới sao? Đám quạ đen kia giao cho ngươi đấy, ta phải gấp, ngày hôm nay phải tháo hết đèn cung đình ra, đêm mai phải dùng rồi. Thời gian rất gấp, ta có rảnh phục vụ mấy thứ... xù lông gà kia!”


      Lệ Bình dùng sức che miệng lại, thiếu chút nữa liền phun hết nước trà ra, xù lông gà?... Mệt nàng nghĩ ra cái đó! Lệ Bình dùng sức nhìn chằm chằm Thường Hy : “Nếu bị người khác nghe được mạng của ngươi có còn ?”


      Thường Hy đứng dậy : “Nếu ngay cả ngươi cũng tin được còn người nào có thể tin?”


      Thường Hy xoay người rồi, Lệ Bình liền đứng lên ứng chiến Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên, ai bận việc nấy. Chỉ trong thời gian nén nhang, Trần mama cùng hai vị cung nữ cầm trong tay xấp xấp lụa mỏng màu hồng tới. thần sắc Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên khẽ biến, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ràng lên tia kinh ngạc, nghĩ tới Trần mama có thể dễ dàng lấy được như vậy.


      Thường Hy sớm biết Trần mama ra tay tất nhiên là mã đáo thành công, vì vậy lập tức chỉ huy người cầm lụa đem làm hoa đăng.


      Đợi đến thời điểm Thường Hy trở về Đông cung, mảnh trăng non treo nghiêng đầu ngọn liễu, ánh sáng nhàn nhạt khẽ phủ ở người tầng bạc sáng. Thường Hy buồn ngủ vô cùng, nằm ở giường thế nhưng lại trằn trọc thể ngủ, cảm giác có chuyện gì muốn xảy ra. Triêu Hà buổi tối giám thị Mị phi có ở trong Đông cung, Vãn Thu mệt mỏi cả ngày, Thường Hy nỡ làm phiền nàng đến phục vụ, hai vị mama cũng ở trong sương phòng cách nơi này khá xa. Trong lúc nhất thời bên cạnh nàng thậm chí ngay cả người để chuyện cũng có.


      Phủ thêm áo đứng lên, ánh trăng sáng ngời chiếu xiên qua khung cửa sổ mảnh ngân bạch, Thường Hy muốn mở cửa sổ hóng mát chút chợt nhìn thấy đạo bóng đen lóe lên đem Thường Hy hù dọa cho giật mình, vội vàng dùng tay che miệng. Chỉ thấy bóng đen kia tựa hồ đặt thứ gì đó lên trước bệ cửa sổ, lại giơ tay gõ cái vào góc cửa, rất nhanh liền biến mất.


      Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, kịp mở cửa sổ, lập tức hướng ra bên ngoài đuổi theo, nhưng là đứng hành lang nhìn, ngoại trừ gió lạnh trăng tàn làm gì có bóng người nào. Thường Hy chỉ cảm thấy sau lưng toát ra tầng mồ hôi mịn, người này đúng là nhanh tay nhanh chân!


      Thường Hy lại trở về trong phòng, đốt đèn cung đình lên, lúc này mới đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy bên bệ cửa đặt tờ giấy. Thường Hy đưa tay lấy vào, lại rất nhanh chóng đóng lại cửa sổ, mượn ánh đèn nhìn kỹ, chỉ thấy bên trong viết vội mấy chữ: lầu trúc có biến.


      Thường Hy bối rối, này có ý tứ gì? Lầu trúc có biến? Nàng tự giám sát xây dựng lầu trúc, làm sao có thể xảy ra chuyện gì đây? Chẳng lẽ có người vụng trộm đụng tay đụng chân? Thế nhưng người đưa tin này cho nàng là ai? Có thể muộn như thế này ra vào Đông cung nhất định là người của Đông cung, nhưng là người của nàng trong Đông cung cũng lén lút báo tin cho nàng như vậy, người nọ đến tột cùng là người nào?


      Thường Hy cũng kịp nghĩ nhiều, mặc xong xiêm áo liền tùy tiện búi lại tóc, hướng phòng ngủ của Tiêu Vân Trác tới. Bên người nàng có thái giám đắc lực giúp nàng dò xét tình hình lầu trúc, cho nên cần phải cầu Tiêu Vân Trác giúp đỡ rồi, chuyện vô cùng khẩn cấp!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 137:


      Phòng ngủ của Tiêu Vân Trác trong Doanh Nguyệt điện nằm ngay sát trong thư phòng. Phòng lớn, chủ yếu là để cho Tiêu Vân Trác nghỉ ngơi tạm thời sau khi xử lý công việc mệt mỏi. Nhưng là ngày qua ngày, Tiêu Vân Trác ngược lại ở chỗ này thời gian dài, tẩm điện nghiêm chỉnh rất ít khi đặt chân tới.


      Vì vậy Thường Hy đổi áo, nhanh chân bước đến Doanh Nguyệt điện. Thường Hy vốn là ở Tây thiên điện, khoảng cách rất gần so với Doanh Nguyệt điện, chỉ trong vòng chốc lát đến. Người trực đêm nay chính là Trịnh Thuận, vừa nhìn thấy thần sắc vội vàng của Thường Hy, lập tức đứng dậy hỏi: “Ngu Thượng nghi, sao ngươi lại đến đây?”


      “Thái tử gia nghỉ ngơi sao?” Thường Hy trả lời mà hỏi lại.


      “Thái tử gia vừa mới nghỉ, ngươi tìm Thái tử gia có chuyện gì à?” Trịnh Thuận thấp giọng hỏi, chỉ sợ đánh thức Tiêu Vân Trác vừa mới chợp mắt.


      “Dạ, có việc gấp! Trịnh công công, nhờ ngài mau thông báo tiếng, ta có việc gấp lắm!” Chân mày Thường Hy mơ hồ có tầng mồ hôi, đây chính là chuyện chết người, nếu tối mai lầu trúc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cái mạng của nàng giữ được nhưng còn liên lụy đến người nhà cùng Tiêu Vân Trác, có thể vội sao?


      Trịnh Thuận biết Thường Hy xưa nay đều là người cẩn thận, thấy nàng gấp gáp như vậy nhất định phải là chuyện , lập tức gật đầu : “Ngu Thượng nghi, ngươi ở đây chờ, ta lập tức vào trong!”


      Thường Hy cũng ngồi xuống, chẳng qua là yên lặng nhìn vào bên trong cửa ngẩn người. Chuyện này rất ngoài ý muốn, nàng dự phòng tốt các biện pháp nhưng rốt cục vẫn có người phá hư, có thể thấy được người nọ làm trăm phương ngàn kế muốn hãm hại nàng, hơn nữa còn phải chứng thực xem chuyện trong tờ giấy này có đúng hay , phiền phức đống lớn a!


      Rất nhanh Thường Hy liền nghe được tiếng bước chân vội vã truyền đến, xoay người thấy Trịnh Thuận vừa ra, nhìn nàng : “Thái tử gia ở trong thư phòng, ngươi vào thôi!”


      “Đa tạ Trịnh công công, ngày khác Thường Hy bồi tạ!” Thường Hy chân thành , Trịnh Thuận vội vàng xua tay: “ gì vậy, cùng là nô tài chiếu ứng nhau là chuyện nên làm, mau vào thôi, đừng để cho Thái tử gia chờ lâu!”


      Thường Hy biết lúc này phải là thời điểm nhiều, gật đầu cái liền vào.


      Nhấc lên tấm rèm mỏng của thư phòng, Thường Hy thấy được Tiêu Vân Trác ngồi ngay sau bàn làm việc, quần áo người chỉnh tề, vội vàng quỳ xuống hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia, đêm khuya quấy rầy Thái tử gia nghỉ ngơi, kính xin Thái tử gia thứ tội!”


      Thường Hy sau khi biết được tin tức Mạnh Điệp Vũ vào cung cùng mối quan hệ kia, đối với càng trở nên xa cách, tựa hồ mất cái phần nhõm trước kia ở cùng với , luôn là bộ dáng cung kính lễ độ, nhượng bộ lui binh.


      Tiêu Vân Trác tự nhiên cảm nhận được biến hóa của Thường Hy, rất muốn chất vấn nàng nhưng lại mở nổi miệng, thấy Thường Hy chỉ khoác chiếc áo mỏng, búi tóc cũng có chút loạn, hiển nhiên là vội vàng mà đến, sắc mặt khỏi dẫn theo mấy phần quan tâm hỏi: “ xảy ra chuyện gì? Vội vàng hấp tấp cũng đem mình ăn mặc cho tốt lại xuất môn?”


      Thường Hy nghe vậy sắc mặt đỏ lên, kéo cao cổ áo : “Hồi bẩm Thái tử gia, nô tỳ là bị kinh sợ, lúc này mới vội vã chạy tới, quần áo chỉnh tề, kính xin Thái tử gia thứ tội!”


      “Đứng lên rồi .” Tiêu Vân Trác vốn định nghiêm nghị với nàng nhưng là nhìn đến bộ dáng chật vật kia, thanh khỏi hòa hoãn lại.


      Thường Hy từ từ đứng thẳng lên, tại làm gì có thời gian phát ra bất thường của Tiêu Vân Trác, chậm rãi : “Mới vừa rồi có người đến trước cửa sổ của nô tỳ, thả đó tờ giấy, kính xin Thái tử gia xem qua!”


      Thường Hy đem tờ giấy đưa tới, Tiêu Vân Trác vừa nghe, thần sắc nhất thời trở nên nghiêm túc, nhận lấy tờ giấy, vừa nhìn cái thần sắc khẽ biến, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Theo ý chuyện này có mấy phần đáng tin?”


      “Nô tỳ biết.” Thường Hy cắn răng , “Lầu trúc này là nô tỳ tự mình giám sát xây dựng, tất cả mọi thứ đều kiểm nghiệm nghiêm ngặt, tuyệt đối an toàn. Trừ phi có người muốn phá hư, nếu tuyệt có gì nguy hiểm!”


      Tiêu Vân Trác chậm rãi : “ có biết người báo tin ? Hoặc là có nhìn thấy người kia ?”


      “Thời điểm nô tỳ chạy ra thấy có bóng người nào, cũng nhìn , biết là nam hay nữ, nhìn thấy chẳng qua là thân ảnh phản chiếu lên cửa sổ, nhưng là hình dáng lắm, phân biệt được!” Thường Hy có chút nhức đầu .


      Thần sắc Tiêu Vân Trác từ từ trở nên sắc bén, lạnh lùng : “Chuyện này bất kể là nhằm vào hay nhằm vào bản Thái tử, cần phải tra xét kỹ càng cẩn thận, nếu về sau càng ngày càng có nhiều chuyện bấy lợi xảy ra với chúng ta!”


      Thường Hy gật đầu cái : “Vậy tối nay chúng ta phái người dò tra hay là để ngày mai? Nô tỳ có thủ hạ đắc lực có thể lặn vào trong nước kiểm tra các cọc gỗ, cho nên mới thể nhờ Thái tử gia!”


      thể nhờ giúp đỡ? Những lời này quả thực khiến Tiêu Vân Trác tức giận, lạnh lùng liếc Thường Hy cái lại thấy mấy ngày nay nàng tựa hồ gầy nhiều quá, nhớ tới nàng toàn tâm lo việc tổ chức thất tịch yến, lời trách móc nặng nề lại ra khỏi miệng được, chỉ đành phải buồn bực : “Buổi tối vắng vẻ gây động tĩnh quá lớn, để đến sáng mai ta phái người bí mật thăm dò, thể để cho địch nhân biết được nếu đánh rắn động cỏ. Tóm lại đêm thất tịch ngày mai tuyệt đối để xảy ra sai lầm!”


      Thường Hy gật đầu : “Thái tử gia đúng lắm, nô tỳ biết rồi. Sáng mai ngài cứ thượng triều, cần bận tâm đến mấy chuyện này, chỉ cần Thái tử gia giao cho ta mấy người bơi lặn giỏi, ta nhất định điều tra ra ngọn ngành.”


      Nghe được Thường Hy như vậy, Tiêu Vân Trác lại cảm thấy tức giận, đây là ngại cản trở kéo nàng về sau sao? Lại dám như vậy với sao, tựa hồ như hai người cách xa nhau vạn dặm, hề giống như trước đây, mỗi lần nàng đối mặt với đều là nhàng, thoải mái, chuyện cũng phải bộ cứng rắn như vậy. Tiêu Vân Trác ghét cảm giác này, ghét Thường Hy như thế này đối với , bộ dáng nàng như vậy có gì khác so với đám nô tài bên cạnh ?


      Mà Thường Hy lại vẫn suy nghĩ về sau nàng ở bên cạnh Tiêu Vân Trác phải coi chừng cẩn thận, ngộ nhỡ Mạnh Điệp Vũ tới, nàng cứ như vậy tùy tiện bị nàng ta nhìn thấy trở thành cái gai trong mắt mất thôi! Nàng xa lánh Tiêu Vân Trác chỉ là do tự vệ, có suy nghĩ quá nhiều.


      “Sáng mai chờ ta trở lại, được mình tự chủ trương, bản Thái tử muốn đích thân xem chút!”


      được!” Thường Hy lập tức phản đối, mặc kệ Tiêu Vân Trác biến sắc mặt.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 138:


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, vui hỏi: “Tại sao?”


      Thường Hy hít sâu hơi, cố đè nén khuynh hướng bạo lực trong lòng xuống, đơn giản treo lên nụ cười nhạt : “Hồi bẩm Thái tử gia, nếu ngài thực hưng sư động chúng, chẳng phải rất ràng cho người khác biết bọn họ động tay động chân bị chúng ta phát ? Này há lại khiến ta rơi vào bị động? Nô tỳ biết Thái tử gia có lòng nghĩ cho nô tỳ, như vậy là đủ rồi, chuyện này giao cho nô tỳ tự mình làm, Thái tử gia chỉ cần phân cho nô tỳ hai người bơi lặn giỏi là được!”


      Thần sắc Tiêu Vân Trác dần dần thả lỏng, còn bén nhọn như vừa rồi nữa, từ từ : “Phụ hoàng đem chuyện này giao cho cùng Tam hoàng tử phi, buổi tối ngày mai là tổ chức thất tịch yến rồi, về lý mà ta và Tam ca cũng phải theo ra đó nhìn chút mới phải. được hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta hạ triều rồi cùng !”


      Thường Hy biết Tiêu Vân Trác quyết cho nên cũng phản bác nữa, chỉ đành phải cúi đầu lên tiếng: “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Thần sắc Thường Hy nghiêm chỉnh lại, chậm rãi : “Nếu có phân phó gì khác vậy nô tỳ xin phép cáo lui, Thái tử gia cũng nên nghỉ ngơi sớm chút!”


      Thường Hy xoay người muốn . Kể từ sau khi nghe được tin tức Mạnh Điệp Vũ vào cung nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhưng lại thấy mình lấy thân phận gì mà thoải mái, hơn nữa theo như lời Lệ Bình , nàng đối với vị Mạnh tiểu thư này phải cực kỳ coi chừng, nhưng là càng như vậy lại càng tức giận!


      “Ngu Thường Hy, đứng lại!” Tiêu Vân Trác đột nhiên đứng lên, đến chặn Thường Hy lại.


      Thường Hy bị hù dọa giật mình, theo bản năng liền lùi về phía sau hai bước, giữa lông mày mang theo tầng thẹn quá hóa giận, tự chủ hỏi: “Thái tử gia còn có chuyện gì?”


      Tiêu Vân Trác cảm thấy rất quen Thường Hy như vậy, nhìn ánh mắt trốn tránh của nàng hỏi tới: “Trước kia ở cùng chỗ với ta cũng có xa lạ như vậy!”


      “Đó là nô tỳ tuổi trẻ khinh cuồng, tự biết mình có bao nhiên phân lượng. Đa tạ Thái tử gia đại nhân đại lượng cùng nô tỳ chấp nhặt nên nô tỳ mới có thể kéo dài hơi tàn đến hôm nay!” Nội tâm Thường Hy khẽ động, trong lòng khỏi nổi lên ý nghĩ cổ quái, vì vậy chuyện cực kỳ khắc bạc, phải khắc bạc đối với người khác mà là khắc bạc đối với chính mình. Nàng có cảm giác kỳ quái, Tiêu Vân Trác nghe được mấy lời này vô cùng tức giận.


      Quả nhiên Tiêu Vân Trác nghe vậy bắt lấy tay Thường Hy, cả giận : “ cái gì? có phải hay nghe được người khác cái gì?”


      Thường Hy thầm thả lỏng hơi trong lòng, mặc dù vẫn có chút hiểu tại sao Tiêu Vân Trác lại tức giận như vậy, nhưng là nếu tức giận mà nàng sau này lại có đường lớn thênh thang để , nàng cũng tiếc cung kính, nhàng hất tay Tiêu Vân Trác ra, thản nhiên : “Thái tử gia lo lắng nhiều rồi, nô tỳ cái gì cũng nghe qua. Sáng mai Thái tử còn phải vào triều, sớm nghỉ ngơi chút !”


      Thường Hy muốn ra ngoài, chỉ tiếc Tiêu Vân Trác vẫn như cũ chịu nhường đường, tiếp: “ nếu đem tình ràng đừng mơ tưởng ra ngoài. Thường Hy, bản tính của phải vậy, đây phải là người ta biết, tại sao lại đem mình biến thành như vậy? Tại sao lại làm bộ dáng cứng nhắc như vậy? trước kia cũng phải như thế này!”


      Thường Hy sửng sốt trong lòng, này có ý tứ gì? Chẳng lẽ thích nàng ở trước mặt lại giống như nữ nhân chanh chua? ra Thường Hy cũng thích câu thúc như thế này, nhưng mà lý tưởng của nam nhân ở chuyện kinh bang tế thế, tâm tư của nữ nhân lại đều đặt trong hậu viện, vì để mình có thể sống mà xuất cung, nàng đành chỉ có thể tiếp tục diễn trò : “Thời điểm trước kia có người đặt chân đến Doanh Nguyệt điện, trong thư phòng lại càng có người thông báo trước mà vào, cho nên nô tỳ ở trước mặt Thái tử gia lộ ra bản tính gì cũng đáng sợ...”


      tới chỗ này Thường Hy nhàng dừng lại, thấy Tiêu Vân Trác nhíu mày hiển nhiên hiểu ý của nàng, mân mân khóe môi, lại tiếp: “Mạnh tiểu thư ngày mai tiến cung, nàng cùng Thái tử gia là thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội, thư phòng này tự nhiên cũng phải là cấm địa, đến là đến. Nếu như nô tỳ dạng càn rỡ giống như trước kia, ngộ nhỡ bị Mạnh tiểu thư trông thấy...” tới chỗ này Thường Hy có giải thích mà chỉ thở dài: “Mặc dù nô tỳ có chút nghịch ngợm nhưng quy củ vẫn hiểu . Huống chi nô tỳ cũng nghe Chu tổng quản rồi, Mạnh tiểu thư tương lai có thể trở thành chính thê của Thái tử gia, nô tỳ cũng dám chọc đến Thái tử phi tương lai, nô tỳ còn muốn giữ cái mạng này xuất cung, cho nên, nô tỳ vẫn nên thu liễm vào là tốt nhất!”


      Tiêu Vân Trác như có điều suy nghĩ nhìn Thường Hy, đúng lắm, biết Ngu Thường Hy phải là dạng trước sợ sói sau sợ hổ, nhưng nàng tại sao lại như vậy?


      sợ biểu muội hiểu lầm cho nên mới như vậy hay sao? Hả?” Tiêu Vân Trác đem chữ hả cuối cùng kéo ra dài, cho nên có thêm vài tia hài hước. Trong lúc bất chợt có chút minh bạch, chẳng lẽ bé ngốc này là ghen sao? Nhưng là nhìn cũng giống lắm! Nhất thời Tiêu Vân Trác có chút hiểu được hành động của Thường Hy rồi.


      Thường Hy hé miệng cười cười, nhìn Tiêu Vân Trác : “Mạnh tiểu thư là Thái tử phi tương lai. Còn Thái tử gia ngài chính là nam tử hán luôn nghiêm túc, cười tùy tiện, đừng bảo chỉ là nương nho , ngay cả đại nam nhân cũng dám cao giọng chuyện trước mặt ngài. Nhưng là nô tỳ lại cứ cùng Thái tử gia quá mức quen biết, quá mức càn rỡ, nào chỉ là người người ghi hận, chính là người ta muốn mạng của nô tỳ cũng quá đáng. Ai chẳng muốn có được Thái tử gia ưu ái, nào có thể để cho nô tỳ nho làm càn, điểm này nô tỳ vẫn phải tự mình biết !”


      Tiêu Vân Trác cẩn thận nhìn thần sắc Thường Hy, trong lúc nhất thời đoán ra tiểu hồ ly giảo hoạt này muốn làm cái gì. Nhưng là Tiêu Vân Trác lớn lên từ trong thâm cung, nghe người khác thêm mắm dặm muối đủ mọi chuyện tình mà trưởng thành, có chút có thể khẳng định, Thường Hy đây là dùng Mạnh Điệp Vũ thử dò xét . Tiểu nha đầu này đủ giảo hoạt, thiếu chút nữa là rút lui rồi, nhưng nếu như nàng có chút quan tâm, có phải hay đại biểu cho ở trong lòng nàng cũng giống với những người khác?


      “Điệp Nhi là người tri thư đạt lễ, làm việc có quy củ, như thế ngộ nhỡ bị Điệp Nhi nhìn thấy đúng là có chút tốt. Ta thấy rất đúng, về sau cứ như vậy !”Tiêu Vân Trác đột nhiên thay đổi giọng điệu, từ hoài nghi lập tức biến thành khẳng định. Thường Hy im lặng, nhanh như vậy liền che chở biểu muội rồi hả? Còn buồn nôn gọi là Điệp Nhi... Trong lòng nàng càng phát nổi giận, tên khốn kiếp đáng chết, tốt nhất ngươi nên cầu cho biểu muội ngươi đừng có chọc ta, nếu đừng trách ta khách khí!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 139:


      Tiểu sơn trùng điệp kim minh diệt,


      Mấn vân dục độ hương tai tuyết.


      Lãn khởi hoạ nga mi,


      Lộng trang sơ tẩy trì. (Bồ Tát Man kỳ 1- Ôn Đình Quân)


      (Dịch thô: Núi trùng điệp ánh vàng tắt.


      Tóc mai từng lọn hôn má hồng


      Lười dậy vẽ mi cong


      Điểm trang chải chuốt chầy.)


      Ngày thứ hai sau khi Thường Hy tỉnh lại trời sáng nhưng là miễn cưỡng muốn rời giường, đầu tóc đen nhánh phân tán gối mềm màu xanh nhạt. Thường Hy thích dùng gối trúc cứng ngắc cho nên mới đem lông tơ vịt trắng noãn giặt sạch, phơi khô rồi làm thành gối, bên trong lại ướp hoa núi, mềm mại, thơm thơm, nằm lên vô cùng thoải mái.


      Nghe được cửa bị đẩy ra, Thường Hy thấp giọng hỏi: “Là Vãn Thu sao?”


      “Là muội, Ngu tỷ tỷ!” Vãn Thu tiện tay đóng cửa lại, vén rèm vào trong phòng, nhìn thấy Thường Hy vẫn chưa rời giường, khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngu tỷ tỷ, thế nào còn chưa dậy, trong người thoải mái sao?”


      Thường Hy lắc đầu cái, cười nhạt : “Chỉ là có chút mệt mỏi, sao đâu!” Thường Hy vừa vừa ngồi dậy, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”


      Vãn Thu gật đầu : “Sáng sớm nay Triêu Hà tìm muội có chuyện quan trọng muốn cho tỷ, lại nghe tỷ chưa rời giường nên bảo muội đến đây nhắn tỷ đến lầu trúc bên kia!”


      Thường Hy vi lăng, lầu trúc? Linh quang chợt lóe, Thường Hy nhìn Vãn Thu : “Giúp ta lấy chút điểm tâm, ta trước rửa mặt, sau khi dùng xong điểm tâm liền đến chỗ lầu trúc!”


      Vãn Thu nhìn bộ dáng Thường Hy dám trì hoãn, vội vàng gật đầu : “Được, muội lập tức !”


      Thường Hy xuống giường cầm lấy áo khoác ngoài thêu hình song điệp vờn hoa mặc xong, lại lấy lược gỗ đào tiện tay chải tóc. Thời gian cấp bách Thường Hy cũng kịp vấn kiểu tóc cầu kỳ gì, chẳng qua chỉ là kiểu đơn giản nhất, gài cây trâm ngọc hoa đào, sau đó tự mình lấy nước sạch rửa mặt thoa chút phấn nhạt, điểm đôi môi đỏ mọng, khẽ chuốt lông mày đen nhánh.


      Vãn Thu bưng điểm tâm vào, Thường Hy vội vã dùng sau đó đối với Vãn Thu : “Khi Thái tử gia hạ triều trở lại, muội cho ngài biết ta đến chỗ lầu trúc!”


      Thường Hy phân phó xong liền hấp tấp rời , vượt qua kiền môn, theo con đường lát đá xanh ngang qua Lân Chỉ cung về phía phải chút là đá tới hồ sen. Xa xa trông thấy Triêu Hà đứng ở nơi đó, bên cạnh có người khác vì thế nàng khỏi bước nhanh tới.


      “Triêu Hà!” Thường Hy hô.


      “Ngu tỷ tỷ!” Triêu Hà nghe được thanh Thường Hy xoay người lại, mang mặt nồng đậm sầu lo .


      Thường Hy lôi kéo Triêu Hà vào tiểu đình mà trước đây nàng vẫn cùng Lệ Bình ngồi chuyện. Tiểu đình này bốn phía trống trải cũng có bụi hoa nào quá cao cho nên sợ bị người khác nghe lén. Sau khi hai người ngồi xuống, Thường Hy thấp giọng hỏi: “Có phải hay xảy ra chuyện gì?”


      Thường Hy biết Triêu Hà liên tục theo dõi động tĩnh bên phía Mị phi, như thế này xem ra bên Mị phi kia có người động thủ, trong lúc bất chợt nhớ đến tờ giấy tối hôm qua ở bệ cửa sổ của nàng, lại nghe thấy Triêu Hà tiếp: “Tối qua muội theo dõi bên phía Loan Minh cung, nguyên tưởng cũng giống trước kia chỉ là nhìn vậy thôi nhưng là lại nghĩ đến đây là đêm cuối cùng cho nên cũng dám khinh thường. nghĩ tới quả nhiên có người ra, khi đó là giờ tý!”


      Giờ tý? Đó cũng vừa lúc nàng nhận được tờ giấy kia, nghĩ tới đây hỏi tới: “Sau đó sao?”


      “Người nọ thoạt nhìn là tiểu thái giám, trong tay của còn cầm bọc đồ, nô tỳ biết là cái gì cũng dám lộ liễu theo sát mà chỉ cách xa khoảng. Chỉ thấy ra khỏi Loan Minh cung, xuyên qua Di Hòa cung, từ mặt sau Cảnh Tuyên điện trực tiếp đến hồ sen. Đến bên hồ nước liền nhảy xuống bơi đến phía lầu trúc, nô tỳ dám lộ diện chỉ dám đứng xa xa nhìn tới, chỉ thấy tiểu thái giám kia ở phía lầu trúc ngoi lên hút khí sau đó lại lặn xuống. biết muốn làm cái gì cứ hồi ngoi lên ngụp xuống như vậy, lặp lặp lại vài chục lần. Sau đó rốt cục lấy leo lên bờ, theo đường cũ trở về Loan Minh cung. Vốn là tối hôm qua nô tỳ phải trở về cho tỷ biết nhưng là kiền môn cư nhiên bị khóa mất, nô tỳ căn bản trở về được.” Triêu Hà đem cả quá trình thuật lại lần, sắc mặt còn là nồng đậm nghi ngờ.


      Thường Hy thầm hít hơi khí lạnh trong lòng, xem ra nếu tối qua nàng cùng Tiêu Vân Trác tới đây cũng thể qua được kiền môn rồi. Người nọ đem kiền môn khóa lại nhất định là sợ trong Đông cung bất chợt có người chạy tới, xem ra chính nàng đoán lầm, quả nhiên có kẻ đối với đám cọc ngầm động tay động chân, nghĩ tới là Mị phi hạ thủ.


      Thường Hy vừa bắt đầu còn nghĩ xem biết ai xuống tay trước. Nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt cùng Tiêu Vân Trác quan hệ thân mật, thể nào hạ độc thủ ở sau lưng, Tam hoàng tử càng thể, lần này Lệ Bình là người tổ chức, thể tự bê đá đập chân mình được. Hoàng quý phi phải người ngu, càng động thủ, ngờ Mị phi cư nhiên nhịn được nữa, xem ra ý định của bọn họ là làm cho lầu trúc sụp xuống ngay bây giờ mà đợi đến thời điểm có người lên đó biểu diễn, lầu sập người mất, tội của nàng đến lúc đó liền còn gì để . Mà chỉ hãm hại mình nàng, ngay cả Lệ Bình cũng thoát được, mũi tên hạ hai con chim!


      Thường Hy tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn Triêu Hà : “Chuyện này muội ra ngoài chứ?”


      “Dĩ nhiên là , nô tỳ biết được nặng !” Triêu Hà lập tức đảm bảo , nàng làm sao có thể tiết lộ ra ngoài.


      Thường Hy biết nàng , chẳng qua là thuận miệng hỏi câu vậy thôi. Nếu Mị phi bất nhân cũng đừng trách nàng bất nghĩa, vốn là tối nay nàng chỉ muốn Mị phi ăn đau chút, tại thay đổi chủ ý rồi.


      lúc mất hồn, Triêu Hà đột nhiên kéo kéo ống tay áo Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia tới, bên cạnh ngài còn có nữ tử, đoán chừng là biểu tiểu thư rồi!”


      Thường Hy chợt hồi phục tinh thần, lui về phía sau nhìn lại. Chỉ thấy ở phía xa xa Tiêu Vân Trác tới, bên cạnh quả nhiên có nữ tử mặc áo ngoài cẩm y thêu hình khổng tước, bên dưới là chân váy bách hợp nhàng, đầu sơ trụy mã kế gài cây trâm khảm bảo hàm châu, vành tay là đôi minh nguyệt châu, cổ tay còn có chiếc vòng hình đầu thú nạm vàng mạ ngọc. Mi như viễn sơn, mắt tựa thu thủy, da trắng như tuyết, miệng đào nhắn, xoay người cất bước đúng như liễu rủ hoa cười, giai nhân dịu dàng như nước, ngay cả Thường Hy cũng nhịn được mà nhìn thêm chút.


      Thường Hy so với Mạnh Điệp Vũ, chói lọi như hoa xuân, dịu dàng như trăng sáng. Thường Hy đẹp đến phong hoa tuyệt đại, trong lúc giơ tay nhấc chân chính là bài thơ ý họa, Mạnh Điệp Vũ đẹp hoàn toàn ngược lại, thân hình mảnh mai nhàng làm người ta nhịn được mà muốn thương tiếc nàng.


      Vừa nhìn thấy Mạnh Điệp Vũ lần đầu tiên, Thường Hy liền thở dài sâu. Khó trách Lệ Bình nàng ta có thể lừa gạt mọi người coi nàng ta như người bị hại, nếu là mình lai lịch, chỉ nhìn thần thái của nàng ta hơn phân nửa cũng tin theo thôi!

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :