1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 130: Thả lưới dài, câu cá lớn


      Triêu Hà cùng Vãn Thu chưa biết Thường Hy có kế hoạch gì, cười hỏi tới: “Ngu tỷ tỷ, tỷ tính toán thế nào để đối phó bọn họ đây?”


      Thường Hy nhìn Triêu Hà : “Triêu Hà, muội phải muốn báo thù cho Hoa Nương sao? Lần này có cơ hội cho muội xả nỗi giận này, có vui hay ?”


      Triêu Hà nghĩ tới Thường Hy như vậy, dĩ nhiên là vui mừng quá đỗi, nhìn Vãn Thu cái rồi hỏi tới: “Ngu tỷ tỷ, chuyện này là sao?”


      Thường Hy gật đầu cái, nhìn hai người : “Họ muốn hãm hại ta, ta dĩ nhiên thể ngồi chờ chết. ra ta rất muốn bồi các nàng chơi từ từ nhưng lại sợ nhỡ đâu đêm thất tịch xảy ra chuyện gì tội của ta liền quá lớn. Cho nên chúng ta chỉ phải phòng bị mà còn phải chủ động xuất kích, dùng kế phản gián, để cho bọn họ đấu tranh nội bộ, như vậy ta có thể thuận lợi tổ chức yến hội đêm thất tịch mà muội cũng có thể thở hơi nhõm. tại để muội báo thù cho Hoa Nương ta còn chưa có năng lực ấy, nhưng là chuyện này ta nhớ kỹ trong lòng, huống chi Mị phi thiếu nợ ta cũng ít, con dâu của bà ta lại càng thêm khổ đại cừu thâm, con trai bảo bối suýt nữa lấy mạng ta. Cho nên, đời này Mị phi nhất định được sống yên ổn đâu!”


      Thần sắc Triêu Hà hơi tối lại, lạnh lùng : “Mặc dù có báo thù Hoa Nương cũng thể sống lại, nhưng nếu vì nàng đòi cái công đạo muội ngủ an giấc. mình muội căn bản bao giờ có được cơ hội ấy, Ngu tỷ tỷ, cám ơn tỷ, bất kể đợi bao lâu muội đều chờ được!”


      Vãn Thu thở dài, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, bọn muội nên làm cái gì tỷ trực tiếp phân phó !”


      Thường Hy gật đầu cái, suy nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, nghĩ rồi ra: “ tại ta là Thượng nghi Đông cung, cùngVân Thanh xử lý công việc của Đông cung. Nhưng là Vân Thanh cùng PhùngThư Nhã sớm cấu kết ở cùng chỗ với nhau, lần này bọn họ nhất định muốn làm cho ta sống bằng chết. Trong Đông cung, phương pháp có thể dùng để chỉnh ta gì khác ngoài liên quan đến mấy chuyện vụn vặt hàng ngày, thiếu cái này bớt cái kia, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy được đó là tình cờ ngoài ý muốn mà thôi. Cho nên Vãn Thu, nếu có người tìm ta muốn lấy cái này cái kia, muội tự mình làm chủ trực tiếp đưa cho họ, nhưng nhất định phải ghi danh sách để cho bọn họ ký tên xác nhận. Nếu như cứ nhất định muốn tìm ta, muội cứ việc thẳng giờ ta bận chuyện tổ chức yến hội đêm thất tịch, bất luận kẻ nào có đại được phép quấy nhiễu, nếu làm trễ nải việc lớn của Hoàng thượng để cho bọn họ tự mình đến trước mặt Hoàng thượng bồi tội !”


      Vãn Thu trịnh trọng gật đầu cái : “Ngu tỷ tỷ cứ yên tâm, chút chuyện tình này muội có thể làm tốt, tuyệt đối để tỷ thêm phiền. Muội ở trong cung lăn lộn mấy năm, chút thủ đoạn này có thể hiểu được, tỷ cứ chuyên tâm vào việc cần làm là được!”


      Thường Hy cười gật gật đầu : “Ta dĩ nhiên là tin được. Có câu Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây dưa, muội phải cẩn thận mấy thủ đoạn của bọn tiểu nô tỳ, chớ để mình lăn vào tròng. Nếu đụng phải khó khăn dễ giải quyết tốt nhất nên báo với Vân Thanh , nàng là quản , dù thế nào cũng thể bàng quan đứng nhìn, đó chính là tội lớn!”


      Vãn Thu hiểu gật đầu. Thường Hy lại nhìn về phía Triêu Hà : “Nhiệm vụ của muội rất đơn giản, đó chính là theo dõi mọi động tĩnh của Ngũ hoàng tử phi La Thúy Yên. La Thúy Yên làm việc kín kẽ bằng Đỗ Đình Phương, hành tất lộ ra bất cẩn, cho nên theo dõi nàng ta so với theo dõi Đỗ Đình Phương dễ dàng hơn chút, dù sao hai người bọn họ lúc này cũng ở cùng chiếc thuyền, ai cũng chạy được. Chỉ cần nắm được chuôi của bọn họ, Mị phi cũng đừng hòng thoát được trách nhiệm, thế nào cũng bị trách cứ, như thế là có thể trả thù nho được rồi!”


      Thanh vừa dứt, Thường Hy cười lạnh tiếng: “Chỉ mong Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên đừng nghĩ ra thêm chủ ý gì, nếu tự mình gây nghiệt thể sống rồi!”


      Triêu Hà gật đầu mạnh : “Được, muội nhất định liều chết mà nhìn chăm chăm vào bọn họ, Ngu tỷ tỷ cứ yên tâm!”


      “Người làm chuyện xấu căn bản là hành vào ban đêm. Ban ngày muội tìm tiểu nha đầu tin cậy theo dõi, buổi tối muội tự mình khổ cực chút, tối đến dễ dàng ngủ gật, người có thể sử dụng được trong tay chúng ta nhiều lắm, ta sợ người khác nhờ vả được. Ta bổ cho Vãn Thu nha đầu để sai sử, cứ như vậy bên này chúng ta chuẩn bị kỹ càng, cần lo lắng đến những chuyện vặt vãnh ngoài ý muốn, có thể buông tay buông chân làm chuyện khác. Chờ chuyện này làm xong ta xin Thái tử gia tấn vị cho các muội!”


      ***


      Tiêu Vân Trác đứng ở ngoài cửa đem mấy lời bên trong nghe được vô cùng ràng, trong lúc bất chợt cả người rùng mình cái. nghĩ tới Thường Hy thông tuệ giảo hoạt, ngay cả bày bố cục cũng là cao thủ nhất đẳng.


      Loại cảm giác này có ngôn ngữ nào diễn tả được, giống như là hiểu nhau cần , nhưng lại cảm thấy nữ nhân như vậy đáng sợ, nếu có ngày nàng đem phần tâm cơ này dùng người của , biết là có dạng hậu quả gì, vô hình chung lại khiến dày thêm tầng phòng bị.


      Nhưng từ đáy lòng Tiêu Vân Trác muốn phòng bị Thường Hy, đây cũng là loại cảm giác rất kỳ quái, loại tin tưởng rằng Thường Hy ám toán .


      Tiêu Vân Trác phiền não quay đầu rời đẩy cửa vào, muốn yên tĩnh suy nghĩ lát.


      Lúc Triêu Hà cũng Vãn Thu ra cũng là lúc Tiêu Vân Trác vừa mới bước chân vào cửa đại điện. Thường Hy ngay sau đó liền ra ngoài, hướng bước chân tới cửa đại điện tới, nàng còn cần ủng hộ của Tiêu Vân Trác.


      Trịnh Thuận thấy Thường Hy vào, vội vàng tiến lên có chút kỳ quái hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”


      “Ta có việc tìm Thái tử gia!” Thường Hy lập tức , Trịnh Thuận nghe được lời này mà cảm thấy khó hiểu.


      cau mày : “Mới vừa rồi Thái tử gia đến tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi gặp à?”


      Thường Hy nghe vậy, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch, vừa rồi mới qua nhưng lại vào, có phải hay mấy lời nàng đều nghe thấy hết?


      Xong rồi, xong rồi! Thường Hy có chút bối rối, hẳn cho rằng nàng là nữ nhân lòng dạ độc ác chứ?


      Trịnh Thuận thấy thần sắc Thường Hy tốt, quan tâm hỏi: “Ngu Thượng nghi, sắc mặt ngươi tốt lắm, có phải có chỗ nào khỏe đúng ?”


      Thường Hy lắc đầu cái, rất cảm kích Trịnh Thuận quan tâm nàng như vậy nhưng mà vẫn hỏi: “Trịnh công công, mới vừa rồi Thái tử gia vào, sắc mặt có tốt hay ?”


      Trịnh Thuận suy nghĩ chút rồi : “Thời điểm mới ra ngoài còn rất tốt nhưng khi trở lại có chút trầm, ta có chắc lắm, giống như ngày trước ngươi với Thái tử gia tức giận, cho nên ta cho là ngươi vừa mới tức ...”


      tới chỗ này Trịnh Thuận cảm thấy đúng lắm, Thường Hy nàng gặp Thái tử gia, kia Thái tử gia tức giận với ai đâu?


      Thường Hy cười khổ tiếng, nàng nhìn ra được nghi ngờ của Trịnh Thuận nhưng là bây giờ nàng có cách nào giải thích cũng thể giải thích, chỉ đành phải thở dài tiếng : “Ta có việc cần gặp Thái tử gia, thể cùng công công tán gẫu tiếp. Lúc khác có dịp nhất định bồi công công chuyện!”


      Thường Hy thầm than hơi, làm thế nào giải thích cho Tiêu Vân Trác bây giờ?


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 131:


      Lại trong lòng Thường Hy rối bời biết nên giải thích thế nào với Tiêu Vân Trác, đứng ở ngoài cửa lâu cũng dám bước chân vào. Nam nhân mà, đều thích nữ nhân ngây thơ thuần khiết, như nàng bụng đầy ý nghĩ xấu, chỉ sợ nghi kỵ nàng thôi!


      Ở bên này Trịnh Thuận trông thấy Thường Hy cứ đứng mãi ở ngoài cửa mà vào, trong lòng thầm hoài nghi nhưng là lại nhớ đến trước kia Thường Hy ở trước mặt Tiêu Vân Trác cùng dạng với bọn họ, cho nên cũng tiến đến hỏi thăm mà lặng lẽ tránh .


      Theo kinh nghiệm, mỗi lúc như thế này Thái tử gia nổi trận lôi đình, Thường Hy phủi mông cái rất tiêu sái, khổ cũng chỉ có đám nô tài bọn họ đối mặt với Thái tử gia mà dám ho he gì. Cho nên mới quyết định tránh ra ngoài, bảo toàn mạng mới là quan trọng!


      Lúc này bên trong thư phòng Tiêu Vân Trác cũng có tâm trạng lật xem tấu chương, đem mấy lời vừa nghe được vừa rồi suy xét lại lần. Đúng vậy, trước kia muốn tìm người thông minh giúp xử lý hậu viện, như vậy có thể yên tâm mà chống chọi mưa gió triều đình.


      Thường Hy cũng đúng là người muốn tìm. vẫn cho rằng nữ nhân muốn có tư cách đứng bên cạnh phải có trí có mưu, nếu chỉ rước thêm phiền toái, thay vì như vậy cần cũng được. Cho nên lúc trước mới dụng tâm dạy dỗ Thường Hy, cho nàng thấy được lòng người hiểm ác.


      Nhưng là đến ngày, biết được Thường Hy nữ nhân tài sắc vẹn toàn, có trí có mưu, ngược lại có chút lo sợ. sợ phải vì lo chính mình đấu lại được Thường Hy mà hoàn toàn ngược lại, chính vì biết mình thích Thường Hy cho nên muốn nàng cùng tính toán.


      Cho nên , lòng người bao giờ là đủ, vừa hy vọng nữ nhân của mình đơn thuần đáng nhưng lại sợ nàng có năng lực tự vệ. Khi nàng có năng lực đó rồi lại sợ nàng quá thông minh mà giấu giếm mình đôi chuyện, cho nên lại tình nguyện muốn nàng là tờ giấy trắng để cho đích thân bảo vệ.


      Suy nghĩ lâu, trong lúc bất chợt Tiêu Vân Trác lại nghĩ đến, chỉ đơn phương tình nguyện thích Thường Hy, nếu như nàng căn bản cũng thích , hy vọng làm nữ nhân của , vậy làm sao cùng đây?


      Nghĩ đến điểm này, giống như quả bóng xì hơi, đời này còn chư có như vậy đưa đám qua!


      có lòng muốn hỏi ràng, rồi lại sợ nàng chính xác mà thích , đến lúc đó đường đường là Thái tử gia, mặt mũi biết vứt nơi nào? Lúc còn vẫn nhớ mẫu hậu lúc nào cũng được vui sướng. Mỗi lần hỏi mẫu hậu vì sao vui vẻ, bà đều trả lời rằng mình rất vui vẻ!


      Nhưng là Tiêu Vân Trác biết ra vui vẻ chút nào, sau này lại biết, mỗi lần phụ hoàng đến chỗ nữ nhân khác, mẫu hậu lại thương tâm. Nhưng mỗi thời điểm đối mặt với phụ hoàng bà lại mang theo nụ cười dịu dàng, cũng khiến cho phụ hoàng biết được trong lòng bà là thương tâm đến cỡ nào.


      Trước khi mẫu hậu qua đời từng cầm tay : “Trác nhi, nếu có ngày con thương , nhất định được để cho nàng phải thương tâm. Phụ hoàng con ta, ta biết rất , chỉ tiếc rằng cả đời này thể cho ta duy nhất, mà ta cũng dám cầu như vậy. Nhưng ta cuối cùng vẫn hy vọng, nếu có ngày con lòng thích nữ nhân, mà kia cũng con đừng để cho nàng phải thương tâm, đừng để cho nàng mỗi ngày đều đứng ở cửa ngóng đợi con tới...”


      Khi đó còn , chưa hiểu được lời đó là có ý gì, nhưng là vẫn như cũ khóc đáp ứng bởi vì hiểu được mẫu hậu rời . Trước khi gặp Thường Hy, vẫn cho rằng chính mình cả đời thích nữ nhân, càng bất kỳ nữ nhân nào...


      Nhưng là tại, có điểm thích Ngu Thường Hy kia rồi, hoặc giả thời điểm nàng lần đầu tiên uốn éo vặn lỗ tai của , thời điểm lần đầu tiên nàng đem đạp xuống nước, nàng khắc sâu ở trong lòng của , chẳng qua là ràng, còn có chút mơ hồ...


      Tiêu Vân Trác có chút tức giận chính mình, lớn như vậy còn chưa có phiền não qua như thế này, bây giờ lại vì nữ nhân mà có tâm trạng xử lý công chuyện. ghét bản thân như vậy, bởi vì biết có thể đáp ứng cái duy nhất của mẫu hậu hay ?


      ở trong cửa, ở ngoài cửa, chỉ cách nhau lớp rèm mỏng, nhưng bọn họ biết rằng chỉ cần đem tấm rèm này vén lên, có lẽ mọi chuyện khó như vậy. Chỉ tiếc, Thường Hy chung quy vẫn có dũng khí bước vào cửa, Tiêu Vân Trác cũng có dũng khí để thừa nhận thử cho duy nhất mình thích tương lai.


      số việc nhìn thấy dễ dàng nhưng để bước bước lại vô cùng khó khăn. Có lẽ nếu như giờ phút này bọn họ chịu tiến thêm bước sau này cũng có bao nhiêu chuyện phát sinh, chỉ tiếc thế gian này có nhiều nếu như như vậy. Cho nên, tình muốn nở hoa kết trái phải kinh qua bao nhiêu đau khổ mới đạt được.


      từng nhà mẹ của cố Hoàng hậu nhân tài điêu linh, nam nhân đồng lứa tuổi với Tiêu Vân Trác thế nhưng người cũng có, chỉ có nữ nhi duy nhất tên là Điệp Vũ, từ nuôi nấng tại nhà mẹ đẻ của cố Hoàng hậu, cũng chính là Mạnh lão thái phu nhân.


      Lúc còn Hoàng hậu từng tính đem Điệp Vũ gả cho Tiêu Vân Trác, chuyện này Hoàng thượng cũng biết nhưng sau khi Hoàng hậu lâm bệnh nặng lại trì hoãn xuống. Lại sau đó Hoàng thượng cẩn thận suy xét lại việc này, thứ nhất đây là ý tứ của Hoàng hậu, thứ hai nhà mẹ của Mạnh Điệp Vũ điêu tàn, tuy thể trợ lực cho Thái tử nhưng dĩ nhiên tương lại cũng tạo ra áp lực quá lớn, cho nên cố ý muốn đem vị trí Thái tử phi chừa lại, có lẽ là muốn nhường cho Mạnh Điệp Vũ.


      Trong cung muốn cử hành thất tịch yến, Hoàng thượng cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất có thể đem Mạnh Điệp Vũ vào cung cùng Thái tử chung đụng thời gian. Nếu như Tiêu Vân Trác thích nàng, phong nàng làm Thái tử phi cũng có gì. tại Hoàng thượng bắt đầu có ý bồi dưỡng Ngu gia. Ngu gia chẳng qua chỉ là thân phận thương nhân, ở trong triều có căn cơ gì, coi như mấy nhi tử của Ngu gia cũng có chút tiền đồ nhưng là nếu có hậu thuẫn của Thái tử bọn họ cũng làm được gì, càng khó có xu thế đuôi to khó vẫy.


      Ngược lại đem Ngu Thường Hy phong làm quý phi, đây cũng là vinh hạnh đặc biệt cho nàng ta rồi. Chẳng qua là Ngu Thường Hy rất thông minh, rất có thủ đoạn làm cho lão Hoàng đế có chú lo lắng, do dự, vì vậy bây giờ chỉ phong nàng ta làm Thượng nghi Đông cung, có đem nàng ban thành tần thiếp cho Thái tử.


      Thứ nhất là muốn quan sát Thường Hy thời gian, thứ hai là muốn nhìn chút xem Tiêu Vân Trác cùng Mạnh Điệp Vũ có thích hợp hay ? Nhất quốc chi mẫu cũng phải là trò đùa, mặc dù tiên Hoàng hậu mong muốn Mạnh Điệp Vũ vào cung làm Hoàng hậu nhưng cũng phải xem chính nàng có năng lực ấy hay ?


      Vì vậy, trước đêm thất tịch, Hoàng thượng ra đạo thánh chỉ đem tiểu thư Mạnh gia tuyên vào cung, ban thưởng ở Cẩm Hoa hiên.

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 132:


      Thánh chỉ hạ xuống, Cẩm Hoa hiên lập tức náo nhiệt hẳn lên, cung nhân lại ngừng, đem tất cả đồ vật đổi thành mới, lớn như gia cụ, như ly trà. Điều này khiến tất cả mọi người đều suy nghĩ, vị Mạnh tiểu thư này rất được Hoàng thượng thích a! Chưa đến công phu nửa ngày, cả hậu cung liền trở nên náo nhiệt, ai biết cháu tiên Hoàng hậu sắp chuyển đến.


      quá phách lối! Thực khiến cho người ta cảm thấy mất hứng, phụ hoàng có phải cho nàng ta quá nhiều thể diện rồi ?” Sau buổi sáng bận rộn, Lệ Bình cùng Thường Hy ngồi trong tiểu thạch đình, thấp giọng mà ra.


      Thường Hy cười nhạt, nhìn Lệ Bình : “Quản nhiều như vậy làm cái gì, Hoàng thượng thích người nào đó là chuyện của Hoàng thượng, lúc nào đến phiên chúng ta xen vào? Lời này về sau cũng thể lại !” Thường Hy tới chỗ này hướng xung quanh nhìn lần, lúc này mới dùng thanh rất : “Mạnh Điệp Vũ là cháu tiên Hoàng hậu, Hoàng thượng cùng tiên Hoàng hậu phu thê tình thâm, coi như cất nhắc vị Mạnh tiểu thư này cũng là hợp tình hợp lý, ngươi cần gì oán hận như vậy, bị người ta nghe được lại lọt vào tai Hoàng thượng, đối với ngươi vô cùng bất lợi, biết ?”


      Lệ Bình thầm than tiếng, nhìn Thường Hy : “Ta làm sao biết, chẳng qua là có chút lo lắng cho ngươi thôi...”


      “Lo lắng cho ta cái gì?” Thường Hy nhìn nhìn lòng bàn tay mình, thấp giọng hỏi.


      “Nghe Mạnh Điệp Vũ cùng Thái tử gia là thanh mai trúc mã, tiên Hoàng hậu khi còn sống thường đón nàng vào cung chơi. Hoàng thượng hôm nay nhân đêm thất tịch lại triệu kiến nàng, hơn nữa Đông cung có Thái tử phi, ngươi lo lắng chút gì sao?”


      “Thanh mai trúc mã, trẻ vô tư, vừa đúng là đôi! Vậy tốt quá a, thương tâm cũng phải là ta, phải là đám tần thiếp trong Đông cung chứ!” Thường Hy khép lại tay, lúc này mới nhìn Lệ Bình cười , mặt mang theo chút thương cảm. Đây quả là chuyện liên quan đến nàng, nàng lại hi vọng trèo cành cao, chẳng qua là khi đến tuổi cho nàng được phép xuất cung thôi!


      Lệ Bình cẩn thận nhìn Thường Hy, chau mày : “ tại trong cung đồn đãi Thái tử gia với ngươi mối tình thắm thiết, ngươi chẳng lẽ biết?”


      Thường Hy uống nước, nghe được câu này trực tiếp phun ra ngoài, liên tiếp ho khan. Lệ Bình vừa thấy liền lấy khăn của mình ra đưa cho nàng : “Làm cái gì phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ là ?”


      Thường Hy kìm nén ho khan đến đỏ bừng, gò má hồng hồng nhìn Lệ Bình : “Người nào lưỡi dài huyên thuyên đấy? Căn bản có chuyện này! Thái tử gia là ai? người quanh năm suốt tháng bay ra bản mặt băng sơn liền đối với ta mối tình thắm thiết? Quả chính là bừa! Ta là nô tỳ của cũng ít lần bị phạt, có mấy lần suýt chút nữa mạng cũng gánh nổi, ngươi cũng đừng tin mấy người kia xằng bậy!”


      có là tốt nhất, ta xem chừng vị Mạnh tiểu thư này cũng phải là người đơn giản. Nghe nàng mười lăm tuổi, đến tuổi cập kê rồi nhưng vẫn chưa có người nào đến nhà, ngươi điều này có nghĩa gì?”Lệ Bình hừ lạnh , biểu tình xem thường.


      Thường Hy cảm thấy rất kỳ quái, nhìn nàng : “Ngươi tựa hồ đối với nàng có địch ý a, chẳng lẽ các ngươi gặp mặt!”


      Lệ Bình thở dài tiếng, vung khăn tay, châm chọc : “Đâu chỉ là gặp mặt, ta còn biết thủ đoạn của vị này, kia là làm người ta thán phục a!”


      Thường Hy cảm thấy có chút ý tứ, có thể để cho Lệ Bình ra những lời này khẳng định bị thua thiệt tay Mạnh Điệp Vũ, vì vậy cười hì hì hỏi: “Này, ngươi có phải hay ăn thua thiệt tay nàng?”


      Lệ Bình thở dài tiếng, nhìn Thường Hy : “ phải là ta bị nàng khi dễ, là ta nhìn tận mắt người khác bị nàng tính kế, nếu ta làm sao biết được nữ nhân này lại ác độc như vậy!”


      Thường Hy có điểm tò mò, thúc giục Lệ Bình kể: “Ngươi ta nghe chút a, người nào ăn thua thiệt tay nàng?”


      Nghe đến đó Lệ Bình lại nhịn được cười, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng lóe sáng lóng lánh, đắc ý : “Người này ở trong hậu cung, ngươi cũng biết đấy thôi!”


      Thường Hy gật gật đầu : “Vân Đô lớn như vậy nhưng thiên kim tiểu thư cũng chỉ có bằng ấy, trước khi xuất giá tự nhiên tất cả mọi người đều gặp mặt, điều này cũng có gì là lạ. Chỉ là nếu ngươi bắt ta đoán người kia là ai ta đoán ra đấy!”


      Khóe miệng Lệ Bình khẽ nhếch, : “Là Thẩm Phi Hà!”


      Thường Hy ngây ngẩn cả người, thế nào cũng nghĩ đến cư nhiên là nàng ta! Phải Đỗ Đình Phương cũng tốt, La Thúy Yên cũng tốt, nàng đều tin tưởng, nhưng là dịu dàng hào phóng như Thẩm Phi Hà Thường Hy có điểm tin nổi, nghĩ rồi ra: “Ngươi có nhớ nhầm chứ? Nhị hoàng tử phi là người biết tiến biết lùi, làm gì cùng Mạnh Điệp Vũ kết thù?”


      Ở trong ấn tượng của Thường Hy, Thẩm Phi Hà đó chính là hoàng hoa khuê nữ điển hình, thiếu ngôn quả ngữ lại vĩnh viễn mang theo nụ cười thỏa đáng, làm việc đúng theo khuôn phép nhưng cũng cổ hủ, cứng nhắc. Thời điểm ở Vĩnh Hạng cung, Thẩm Phi Hà từng khiến Thường Hy chú ý, Vương mama vô cùng thích nàng, ngay cả Thường Hy đối với nàng cũng là có hảo cảm. Hơn nữa kể từ khi gả cho Tiêu Vân Triệt, chút chuyện linh tinh cũng thấy truyền đến, đương kim Hoàng thượng đối với nàng thập phần hài lòng, nữ nhân như thế làm sao có thể cùng Mạnh Điệp Vũ kết thù?


      “Người a, thể quá hoàn mỹ, quá hoàn mỹ cũng là loại lỗi. Nhị tẩu cũng là vì quá hoàn mỹ, ở yến hội thưởng hoa năm đó đoạt danh tiếng của Mạnh Điệp Vũ cho nên mới chịu khổ bị hãm hại!” Lệ Bình lạnh nhạt , sắc mặt mang theo nồng đậm châm chọc, giống như chỉ cần nhắc đến cái tên Mạnh Điệp Vũ cũng làm dơ bẩn miệng nàng.


      “Nàng kia như thế nào hãm hại Nhị hoàng tử phi?” Thường Hy cũng có điểm tò mò, có thể khiến cho Thẩm Phi Hà thông minh như vậy bị hãm hại mà thể thanh minh, có thể thấy được Mạnh Điệp Vũ quả tầm thường a!


      “Nhị hoàng tẩu có tiếng là tài nữ, làm việc tuân theo quy tắc đạo đức. lần yến hội thường hoa kia, nàng lấn át Mạnh Điệp Vũ, sau đó thời điểm yến tiệc gần kết thúc, Mạnh Điệp Vũ tìm Nhị hoàng tẩu chuyện. Nhắc tới cũng khéo lúc ấy bọn họ vừa ở cầu chín khúc, mà ta lại ở sâu trong đình bát giác cạnh hồ sen, từ chỗ ta có thể nhìn thấy bọn họ ràng nhưng bọn họ lại thể phát ra ta.” tới chỗ này, Lệ Bình hừ lạnh tiếng, lại tiếp: “Vừa mới bắt đầu ta cũng có tính ở lại, cho là hai người chỉ chuyện phiếm, bởi vì Mạnh Điệp Vũ lưu lại cho ta ấn tượng rất tốt, tiểu nữ tử yếu ớt mềm mại, chỉ cần trận gió mạnh là có thể thổi , chuyện cũng lớn tiếng, toàn thân mang theo phong vị vừa thấy thương. Nhưng ta nào có nghĩ đến nương mảnh mai như vậy lại làm ra chuyện tình vô cùng ác độc!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 133: Độc nhất là lòng dạ đàn bà


      Thường Hy càng phát tò mò, liên tục ngừng hỏi tới: “Ngươi mau a, nàng ta đùa giỡn cái thủ đoạn gì?”


      Lệ Bình nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm, nhớ lại tình hình ngày đó, khẽ thở dài : “Yến thưởng hoa hôm đó chuẩn bị kết thúc, Mạnh Điệp Vũ cố tình vào thời điểm kia tìm Nhị hoàng tẩu chuyện, họ đứng chỗ cầu cửu khúc mà muốn ra khỏi viện phải qua đường đó. Khi đó ta nhìn thấy bọn họ chuyện lúc lâu, sắc mặt Nhị hoàng tẩu có chút được tốt, dường như nhẫn tức giận. Lại qua thời gian ngắn sau, ta nghe được tiếng bước chân cùng với tiếng cười truyền đến, biết là có người muốn ra về, chủ nhà phải ra tiễn khách, vì vậy ta cũng chuẩn bị cáo từ, ai ngờ được ngay lúc đó lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra...”


      Lệ Bình tới chỗ này mặt cũng dẫn theo vài phần khẩn trương khiến cho Thường Hy cũng hồi hộp theo, lại nghe nàng tiếp: “Nhị hoàng tẩu lúc ấy xoay người muốn , xem chừng biết Mạnh Điệp Vũ cái gì chọc nàng tức giận, chung là sắc mặt cực kỳ tốt. Đột nhiên Mạnh Điệp Vũ đưa chân giẫm lên vạt váy của Nhị hoàng tẩu, Nhị hoàng tẩu phòng bị, cả người ngã về phía trước. Nhưng chuyện càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, chỉ thấy Mạnh Điệp Vũ tiến lên, đỡ lấy cánh tay Nhị hoàng tẩu. Người bên ngoài nhìn vào, dĩ nhiên kể cả ta cũng thấy đó là Mạnh Điệp Vũ muốn đỡ Nhị hoàng tẩu, nhưng là nghĩ tới lúc đó Nhị hoàng tẩu vung cánh tay lên, Mạnh Điệp Vũ kia chợt lui về phía sau hai bước, cả người bùm tiếng rơi vào trong ao sen.


      Xa xa nhìn lại đều cho rằng Nhị hoàng tẩu đẩy Mạnh Điệp Vũ vào trong ao sen, nhưng mà khi Mạnh Điệp Vũ ngã xuống, ta ràng nhìn thấy được thần sắc Nhị hoàng tẩu mang theo thống khổ, chỉ thấy nàng dùng tay khác che lấy vị trí bên dưới cánh tay, vậy là ta liền hiểu , nhất định là Mạnh Điệp Vũ hạ thủ, dưới cánh tay Nhị hoàng tẩu bị ăn đau nên mới theo bản năng mà hất tay Mạnh Điệp Vũ ra, nghĩ tới vừa vặn đem Mạnh Điệp Vũ quăng vào trong nước. Mặc dù ta nhìn thấy ràng, nhưng là người khác nhìn vào lại thấy Nhị hoàng tẩu bị ngã, Mạnh Điệp Vũ đưa tay ra cứu nhưng lại bị đẩy rơi xuống ao sen!”


      Thường Hy hít mạnh hơi, nãi nãi này thủ đoạn rất là cao a, chuyện tình vô sỉ, hạ lưu như vậy cũng làm được, cắn răng nghiến lợi : “Lúc ấy vì sao Nhị hoàng tử phi lên tiếng thanh minh?”


      Lệ Bình than tiếng : “Làm sao thanh minh? Mọi người tận mắt trông thấy Nhị hoàng tẩu đẩy nàng ta vào ao sen, huống chi nơi mà Mạnh Điệp Vũ hạ thủ là vùng dưới tay, gần sát nách, chẳng lẽ Nhị hoàng tẩu lại phải cới áo tháo dây lưng trước mặt mọi người hay sao? Vậy sau nàng Nhị hoàng tẩu cũng cần sống nữa rồi, trong sạch đều bị phá hủy! Cho nên mới Mạnh Điệp Vũ kia cũng phải hạng tầm thường, thủ đoạn như vậy cũng có thể dùng đến. Đây là chuyện mấy năm về trước, hôm nay mọi người đều đem chuyện này quên lãng, nhưng là ngươi suy nghĩ chút, mấy năm trước Mạnh Điệp Vũ có tâm cơ như vậy, bây giờ thủ đoạn chẳng phải lợi hại hơn sao?”


      Thường Hy trầm mặc hồi, vạn vạn nghĩ tới Mạnh Điệp Vũ lại là con người như vậy, là ngoài dự liệu của nàng rồi...


      Thấy Thường Hy trầm mặc, Lệ Bình thở dài : “Ta chuyện này cho ngươi biết chính là muốn ngươi phải cực kỳ cẩn thận Mạnh Điệp Vũ. Ngươi chính là trời sinh tướng mạo đẹp, nàng ta lại có ham muốn với vị trí Thái tử phi cho nên ngươi chân chính là hòn đá cản đường, nàng nhất định có biện pháp hãm hại ngươi!”


      “Ta có tính toán cùng nàng tranh vị trí Thái tử phi, huống chi ta cũng chỉ là nô tỳ, nàng ta nhất thiết phải tính toán như vậy sao?” Thường Hy cau mày .


      Lệ Bình cũng nghĩ như vậy, chân thành : “Nhị hoàng tẩu đắc tội với nàng ta sao?”


      Thường Hy có trả lời, chỉ nghe Lệ Bình tiếp: “Vấn đề chính là ở dương mặt. Nam nhân luôn thích nữ nhân dung mạo xinh đẹp, gặp ngươi Mạnh Điệp Vũ có ý thức về nguy cơ, cho dù ngươi có ý tưởng kia, chỉ sợ Mạnh Điệp Vũ nghĩ như vậy, nào có người thích quyền thế?”


      Thường Hy hồi lâu mới lên tiếng: “Ta hiểu rồi, ta cẩn thận chút. Lệ Bình, cám ơn ngươi, nếu như ngươi qua chỉ sợ ta cũng đề phòng với nàng ta!”


      Lệ Bình lúc này mới cười : “Cám ơn ta làm cái gì, đây là chuyện ta nên làm, chỉ cần ngươi có đề phòng với nàng ấy ta liền yên tâm. Ta hỏi ngươi, mấy người trong Đông cung kia có làm phiền ngươi hay ?”


      đến mấy người Phùng Thư Nhã, Thường Hy nhịn được cười : “ ngoài sở liệu của ta, mấy ngày nay thiếu cái này chính là thừa cái kia, phải muốn ăn cái này là muốn ăn cái kia, tóm lại chính là tìm đủ mọi cách để kéo chân ta!”


      Lệ Bình nhìn Thường Hy, thần sắc nhõm hỏi: “Ngươi có giải quyết được ?”


      “Ta giao cho Vãn Thu xử lý, đây cũng phải là đại gì, chỉ là chút chuyện vụn vặt. Vãn Thu ở trong cung lâu như vậy, chút chuyện này mà thể lo liệu được còn có thể sống đến ngày hôm nay hay sao? Ngươi cứ yên tâm, họ gây nổi ra sóng to gió lớn gì đâu, mà khi Mạnh Điệp Vũ đến, đoán chừng bọn họ cũng dời lực chú ý khỏi người ta thôi!”


      Lệ Bình mắt cá trợn trắng hung hăng nhìn Thường Hy cái, nâng trán : “Làm sao ngươi như vậy lại trông đần hơn ta a? Mạnh Điệp Vũ kia là người nào? Chẳng lẽ nhìn ra được uy hiếp nào lớn, uy hiếp nào ? Chỉ sợ nàng ta chỉ cần hai ba chiêu liền đem đám người kia thu thập, liên kết chống lại ngươi, ngươi đến lúc ấy còn đắc ý?”


      Sắc mặt Thường Hy hơi cứng lại, cảm thấy mình có hơi suy nghĩ chậm chạp chút, nhưng là trong lòng vẫn oán thầm mình xui xẻo như vậy ? Huống chi mình chỉ là phận nô tỳ, mệt công người ta vắt óc tính kế đối phó với mình sao? Lắc đầu cái liền : “Ta tại cũng suy nghĩ đến mấy thứ đó, bây giờ chuyện lớn nhất là phải đem thất tịch yến làm xong, nếu đầu cũng phải chuyển nhà, ta số khổ quá a!”


      “Cái người này chuyện bé xé ra to rồi! Hoàng thượng muốn nhìn cảnh trí Giang Nam, ngươi liền trực tiếp đem lầu trúc của Giang Nam đến, dựng mặt nước. Mấy người trong cung kia nghe được ám hiệu, trực tiếp bỏ qua nghe chỉ huy của ngươi, may là còn có ngọc bài của Hoàng thượng, nếu cũng gấp chết ngươi! Chỉ là nhóm người ngươi tìm được tay nghề tốt nha, chỉ trong hơn ngày lầu trúc cũng xây xong phân nửa, bền chắc, xinh đẹp, mệt công ngươi tìm kiếm rồi!” Lệ Bình đến cái này đó là hết sức kính nể Thường Hy, đầu nàng làm bằng cái gì a, thông minh như vậy?


      “Đây coi là cái gì! Ngươi nhìn đó, lầu trúc cũng chỉ là sân khấu, quan trọng là người diễn bên cơ!” đến đây Thường Hy cười cái, chẳng qua là bên trong nụ cười chứa thêm vài tia lạnh lẽo. Lệ Bình đột nhiên cảm thấy, nha đầu chết tiệt này cười sao lại giống tên Thái tử gia băng sơn kia vậy?

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 134: Ngầm giở thủ đoạn


      Thời điểm Thường Hy trở lại Đông cung, sắc trời nhá nhem tối, cả người mệt mỏi muốn chết, suốt ngày hôm nay phải quan sát đám thợ được thuê đến làm lầu trúc, đôi mắt nàng vô cùng mỏi mệt. Vừa về đến nơi, chỉ thấy Đông cung đèn đuốc rất náo nhiệt, Thường Hy trong lúc nhất thời có chút sửng sốt.


      Triêu Hà ở phía xa xa nhìn thấy Thường Hy trở về, lập tức chạy lại cười : “Ngu tỷ tỷ, tỷ trở lại?”


      Thường Hy nhìn chung quanh, cố nặn ra vẻ tươi cười, : “Làm cái gì vậy? Náo nhiệt như thế!”


      Triêu Hà muốn chuyện đột nhiên nghe được từ phía sau đạo thanh khắc bạc truyền đến: “Làm cái gì? Dĩ nhiên là nghênh đón Mạnh đại tiểu thư chứ còn làm cái gì?”


      Thanh tràn đầy mùi thuốc súng, Thường Hy cần quay đầu lại cũng biết là Phùng Thư Nhã đến, nghe được lời nàng trong lòng lại cả kinh, nghĩ tới Tiêu Vân Trác trái lại rất quan tâm vị Mạnh tiểu thư này. Nghĩ như vậy, Thường Hy liền cảm thấy vài tia khổ sở, rất thoải mái, liền nháy mắt cho Triêu Hà, Triêu Hà lập tức lui xuống.


      Thường Hy cảm thấy mình nên lãng phí cùng người thích gây chuyện như Phùng Thư Nhã, tiến lên bước kéo gần khoảng cách với nàng, cười hòa hoãn : “Mạnh đại tiểu thư với Thái tử gia là thanh mai trúc mã, trẻ vô tư, làm như vậy cũng là quá đáng nha, có phải hay Lương đễ chủ tử?”


      Phùng Thư Nhã hừ lạnh tiếng, nhìn Thường Hy : “Đừng ở chỗ này mát, đợi đến khi Mạnh Điệp Vũ vào cung, trong mắt Thái tử gia cũng chỉ có nàng ta, chỉ sợ muốn đứng dựa bên cũng khó, cứ như vậy quan tâm?”


      Thường Hy hé miệng cười cười, khóe mắt vừa nhấc nhìn Phùng Thư Nhã : “Lời này của Lương đễ chủ tử sai rồi, nô tỳ cũng phải là người bên gối Thái tử gia, ta gấp làm cái gì? Huống chi nô tỳ chưa bao giờ có ý định muốn leo lên giường chủ tử, có cái gì cần phải ghen tị sao? Ngược lại Lương đễ chủ tử cần phải cẩn thận nhiều hơn mới được, nay người người đều biết Thái tử gia còn chưa đến ngủ qua đêm tại phòng ngài, nếu vị Mạnh đại tiểu thư kia đem hồn của Thái tử câu , ngài ... Ngài về sau còn có thể làm gì a?”


      Thường Hy xong để ý tới Phùng Thư Nhã nữa, khom lưng hành lễ rồi thẳng, chỉ để lại Phùng Thư Nhã gương mặt xanh mét, nhìn bóng lưng Thường Hy mà mắng: “Phi, chuông khánh còn chẳng ăn ai, cũng nhìn chút đức hạnh của mình !”


      Phùng Thư Nhã khẽ cắn răng, xem ra lại phải tìm mấy nữ nhân kia thương nghị chút, tóm lại tuyệt đối để trong mắt Thái tử gia chỉ có con thanh mai trúc mã kia, nếu thể diện của bọn họ vứt đâu?


      Cả Đông cung tràn ngập trong loại vui mừng, hoan hỷ, chính là loại vui mừng xuất phát từ nội tâm, cũng vì như vậy Thường Hy càng cảm thấy phiền lòng. Mạnh Điệp Vũ cùng Tiêu Vân Trác là thanh mai trúc mã, từ lớn lên bên nhau, gặp qua ít người trong Đông cung. Phần lớn người trong Đông cung đều biết mối quan hệ thân thiết giữa Mạnh Điệp Vũ và Tiêu Vân Trác, có thể là lưỡng tình tương duyệt, vì vậy nghe Mạnh Điệp Vũ muốn vào cung, Ngũ Hải liền hét lớn kêu người dọn dẹp hẳn gian bên Đông thiên điện.


      Ngũ Hải là người từng theo chân Hoàng hậu, tự nhiên đối với tiểu thư Mạnh gia là cực kỳ để ý, Thường Hy nghĩ tới đây liền nhịn được thở dài. Về sau Mạnh Điệp Vũ muốn gây chuyện với nàng, nàng muốn đối phó phải nhìn Ngũ Hải chút rồi. Tiên Hoàng hậu rất thích Mạnh Điệp Vũ, Ngũ Hải tất nhiên là ai cả đường , nếu cũng tự mình dọn dẹp phòng ốc cho nàng ta như vậy!


      Chỉ là Hoàng thượng ban Cẩm Hoa hiên cho nàng ta, tại sao Đông cung cũng phải dọn dẹp? Chẳng lẽ Mạnh Điệp Vũ còn muốn vào ở Đông cung sao? Nếu đúng như vậy đối với thanh danh của nàng ta tốt chút nào. đại nương quan trọng nhất là thanh danh, nhưng là nhìn Ngũ Hải rất bận rộn xem ra loại chuyện này cũng phải là lần đầu tiên rồi!


      Thường Hy vừa nghĩ, chậm rãi tới, mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn Ngũ Hải : “Chu tổng quản, ngài đây là chuẩn bị chỗ ở cho Mạnh tiểu thư sao?”


      Ngũ Hải cười chút, gật đầu : “Đúng vậy, thời điểm trước kia tiểu thư vào cung cũng là ở lại chỗ này mấy ngày, lần này dĩ nhiên cũng ngoại lệ rồi!”


      Thường Hy có lộ ra chút vui mừng nào, ngược lại cười : “Đúng vậy a, như thế mới phải, có thể trò chuyện với Thái tử gia cũng là điều tốt, chẳng qua là...”


      Ngũ Hải quay đầu nhìn Thường Hy, hỏi: “Chẳng qua là cái gì?”


      Thường Hy hé miệng cười cười mà : “ có gì, chỉ là ta lo lắng hơi quá thôi, ngài mau lên, ta về trước đây!”


      “Thường Hy, đợi !” Ngũ Hải gọi lại Thường Hy, tiến lên bước : “Ngươi mau hết , nửa lưu nửa, ngươi đối với ta còn có chuyện phải giấu diếm hay sao?”


      “Nghe ngài kìa, ta giấu giếm người khác cũng thể giấu giếm ngài. Khi ta vào cung, Chu tổng quản giúp đỡ, dạy dỗ rất nhiều, trong lòng ta coi ngài là thân nhân, nào có cái gì phải giấu giếm? Chẳng qua là lời này khó ra miệng, nếu như để người khác nghe được lại ta có dụng ý khác đấy! Ta phải tốt đến nỗi để mặc cho người ta gièm pha!” Thường Hy có chút khó xử , khẽ thở dài tiếng, hai hàng lông mày nhăn lại nhè .


      Thường Hy càng làm như vậy, Ngũ Hải lại càng muốn biết nàng muốn gì, gấp gáp hỏi: “Cùng ta còn có cái gì thể hay sao? Ta bao giờ cho người khác biết, ngươi cứ yên tâm!”


      Thường Hy vân vê vạt áo lúc này mới ngượng ngùng : “Ta nào có hoài nghi ngài kín miệng. Được rồi, ta liền thẳng vậy, ngài cứ coi như ta đùa là được rồi!”


      Ngũ Hải nghe vậy cười tiếng : “Còn mau !”


      “Ta suy nghĩ, thời điểm trước kia Mạnh tiểu thư vào ở Đông cung đó là vì tuổi còn , nam nữ đề phòng, lại thêm Thái tử gia cùng nàng cũng là em họ. Nhưng bây giờ hai người cũng trưởng thành, còn là tiểu hài đồng như trước nữa, tự nhiên cần phải chú ý thanh danh. Nếu cứ như vậy để Mạnh tiểu thư qua đêm ở Đông cung, lan truyền ra ngoài danh tiếng để vào đâu? Nữ nhi gia quan trọng nhất chính là thể diện cùng trong sạch, thường ngôn đói chết là chuyện , thất tiết là chuyện lớn, có thể thấy được danh tiết quan trọng bao nhiêu. Dĩ nhiên ta đây chỉ là chút thôi, Chu tổng quản cần để ở trong lòng cũng được!” Thường Hy vừa vừa quan sát thần sắc Ngũ Hải, trong lòng thầm , bất kể Ngũ Hải có đáp ứng hay , tóm lại nàng tuyệt đối để Mạnh Điệp Vũ vào ở Đông cung.


      Nếu như Mạnh Điệp Vũ thực là nữ nhân tâm cơ sâu như lời Lệ Bình , nàng có muốn mình, có tâm hại người, muốn thả lỏng người cũng thể được nữa, chớ để thuyền lớn lật trong mương. Nghĩ tới đây, quyết tâm của nàng càng phát ra kiên định!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :