1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 125: Bình dấm chua


      Ánh mắt Thường Hy sáng lên, hé miệng gọi: “Tứ Thần ca ca!”


      Nam tử kia nghe vậy dừng bước chân, quay lại nhìn về phía Thường Hy. Chỉ thấy nam tử kia làn da nhẵn nhụi, so với nữ tử bình thường còn đẹp hơn, hai hàng lông mày sắc bén như đao phong nhưng lại nhìn ra tia lệ khí, mắt lớn nhưng cực kỳ sáng rỡ, tất cả hợp lại thành bộ dáng khiến người ta thể bị hấp dẫn. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng màu hồng, thân trường bào trắng như tuyết, thắt lưng mang đai bạch ngọc, chân giày tơ màu nguyệt bạch, trong tay cầm chiết phiến, mặt quạt vẽ bức tranh núi xanh nước biếc, bộ dáng tài tử Giang Nam dịu dàng như ngọc, nào có tia hơi thở đen tối, hỗn loạn của thương nhân!


      Chương Tứ Thần quay đầu lại nhìn thấy Thường Hy, khẽ mỉm cười sải bước tới: “Hy muội muội tại sao lại trở về? Từ khi vào cung cũng thấy có tin tức báo về!”


      Chương Tứ Thần quan sát Thường Hy, chỉ thấy nàng đôi giày thêu hoa văn tinh xảo, áo khoác ngoài màu hồng cánh đào, váy dài xanh nhạt, chéo quần thêu hoa văn chìm, bước giống như lớp lớp sóng gợn, trông cực kỳ đẹp mắt. đầu vấn thiên vân kế ( kiểu búi tóc thời xưa), cài cây trâm bích ngọc phỉ thúy, trâm kia màu xanh biếc bóng loáng càng làm tôn lên dáng vẻ kiều diễm của nàng. [lược bỏ 10.000 từ miêu tả này nọ]


      Thường Hy trả lời mà hỏi ngược lại: “Tứ Thần ca, sao huynh lại tới đây? phải trong nhà buôn bán rất bận rộn sao?”


      Nghe được Thường Hy quan tâm, Chương Tứ Thần khẽ mỉm cười, thần thái trước sau như tao nhã, lịch , trong lúc hành động lại mang theo phần thoải mái, dịu dàng của nam tử Giang Nam, cười : “Buôn bán bận rộn đến mấy cũng thể để ảnh hưởng đến sức khỏe được! Ta muốn ra ngoài thư giãn mấy hôm, hai ngày trước Thụy Lân có sai người nhắn tin đến đây tụ họp chút, ta liền tới, nghĩ tới còn có thể được nhìn thấy muội, là vui mừng ngoài ý muốn rồi!” tới chỗ này đột nhiên dừng lại, thần sắc có chút ngưng trọng: “Muội ở trong cung có tốt ?”


      Thường Hy nghịch ngợm cười cười, giống như ngày trước lôi kéo ống tay áo Chương Tứ Thần cùng bước vào trong cửa rồi mới lên tiếng: “Rất tốt! Hôm nay muội trở thành từ tam phẩm Thượng nghi Đông cung, ân điển như vậy từ trớc đến giờ còn chưa có, còn có thể tốt sao?”


      Chương Tứ Thần hiển nhiên cả kinh, khẽ nhíu mày : “ có nghe trong Đông cung có chức vị này, chỉ có Ngự tiền thượng nghị, đây là có chuyện gì xảy ra?”


      Thường Hy liền đem mọi chuyện đơn giản lại lần, cuối cùng : “Muội xem như là trong họa có phúc, chỉ sợ hai vị kia giận đến bốc khói rồi đấy!”


      Nghe được lời tinh nghịch của Thường Hy, Chương Tứ Thần nhịn được cười khẽ tiếng, đưa tay xoa đỉnh đầu của nàng, : “Muội cũng đủ lớn mật, tình huống lúc ấy khó khăn như vậy còn có thể lật mình, may là bá phụ dạy dỗ tốt, nếu đổi là tiểu thư khuê các nhà khác, ngay cả mạng cũng giữ được rồi!”


      Mặc dù mặt là nụ cười nhưng trong thanh cũng giấu được vẻ lo lắng chân thành, dù cố hết sức che giấu nhưng là vẫn lộ ra chút.


      Thường Hy muốn chuyện chợt nghe thấy đằng sau vang lên thanh vô cùng sắc bén: “Ban ngày ban mặt nam quả nữ lôi lôi kéo kéo nhau còn ra thể thống gì? Ngu Thượng nghi, đây chính là quy củ được học sao?”

      atulaasaritart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 126: hận tình trường


      Vừa nghe đến thanh này, Thường Hy sợ hết hồn, theo bản năng buông lỏng ống tay áo Chương Tứ Thần ra. Nhất thời, Chương Tứ Thần có chút mất mát, theo ánh mắt của Thường Hy nhìn lại, chỉ thấy người tới vóc dáng cao ráo, lãnh đạm như sương, khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc, nổi bật đó là hai hàng lông mày đem nhánh cùng với đôi mắt lạnh lẽo thế nhưng làm cho khỏi run lên. Chương Tứ tThần bắc vào nam biết bao nhiêu nơi, người gặp nhiều kể xiết nhưng là lần đầu tiên có cảm giác áp bức mãnh liệt như thế này, lại xuất phát từ nam tử tựa hồ còn lớn tuổi hơn .


      Trong khi Chương Tứ Thần quan sát nam tử mới đến, đồng thời Tiêu Vân Trác cũng quan sát , quả nhiên là tác phong nhanh nhẹn, khí vũ hiên ngang, thương nhân có thể có được khí chất như vậy quả thực cũng hiếm thấy. Khó trách Ngu Thường Hy tâm tâm niệm niệm nghĩ đến , khó trách nha đầu kia đem mình ở trong lòng. Lại nghĩ tới vừa rồi Ngu Thường Hy chủ động kéo ống tay áo Chương Tứ hần, khuôn mặt lại đen thêm mấy phần.


      Thường Hy nhìn thấy Tiêu Vân Trác sợ hết hồn, buông ra Chương Tứ thần bước nhanh tới, mặt mang theo kinh ngạc hỏi: “Ngài phải là có chuyện cần làm sao? Tại sao lại tới? Làm sao tìm được nhà ta?”


      Tiêu Vân Trác lạnh lùng liếc Thường Hy cái, thản nhiên : “Bản Thái tử tới đương nhiên là có chuyện, Ngu Thượng nghi...”


      Thường Hy vừa vào đến cửa tự nhiên có gia đinh đường tiến vào trong thông báo, chỉ trong thời gian uống cạn chung trà Ngu lão gia, Ngu phu nhân cùng với ba vị ca ca của Thường Hy cũng ra đón, vừa đúng lúc nghe được mấy lời này của Tiêu Vân Trác, biết được người này là Thái tử điện hạ, tất cả đều bị hù dọa cho giật mình, vội bước nhanh tới. nhà lớn , già trẻ, lớn bé tất cả đều quỳ mặt đất, hành lễ : “Thảo dân tham kiến Thái tử điện hạ! Điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”


      Chương Tứ Thần quỳ gối bên cạnh Ngu Thụy Lân, Ngu đại thiếu gia, hai người trao đổi cái ánh mắt, đều thấy được lẫn nhau tia khiếp sợ, hiểu được tại sao Thái tử gia lại đột nhiên giá lâm? Hai người mặc dù dám xác định nhưng là trong lòng đều có nỗi bất an mơ hồ.


      Thường Hy quỳ gối bên cạnh Tiêu Vân Trác, trong lòng thầm cắn răng. Nàng biết mà, người này đến cả nhà nàng lập tức phải huy động phục vụ , nơi nào còn có lo lắng cho mình, huống chi nàng còn có chuyện muốn thương nghị cùng mọi người. Lần này tốt lắm, toàn gia đều phải đến chỗ vị đại gia này, còn ai để ý tới nàng?


      “Bình thân!” Thanh Ngũ Hải vang lên sau lưng Tiêu Vân Trác. Thường Hy nghe được thế mới biết Ngũ Hải cũng theo, tạ ơn tiếng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy. Trong lúc nhất thời ai dám lên tiếng, cùng vị Thái tử gia con trời cao cao tại thượng này ai dám trò chuyện, đành phải cung kính nghiêm chỉnh đứng ở bên.


      Thường Hy vừa thấy liền khẽ mỉm cười, tiến lên bước nhìn Tiêu Vân Trác : “Thái tử gia, ngài tới là có chuyện gì gấp sao?”


      Lời này vừa gia, mọi người trong Ngu gia nhất thời biến sắc, nha đầu này như thế nào lại có quy củ như vậy, cái này cũng có thể tùy tiện hỏi hay sao? Chương Tứ Thần càng thêm có chút bận tâm, muốn tiến lên vì Thường Hy câu nhưng lại biết tính tình Tiêu Vân Trác, chỉ sợ gây trở ngại, trong lúc nhất thời lời cũng thốt ra được, hai nắm tay siết lại chặt.


      Tiêu Vân Trác cũng cảm thấy có cái gì đúng, dù sao thời điểm trong cung Thường Hy cũng chuyện với như vậy, mặc dù trước mặt những người khác có như vậy nhưng là nơi này là nhà nàng nên cũng phòng bị nhiều, thanh cứng rắn nhưng lại mang theo tia ôn nhu cùng ý vị khác thường, thản nhiên : “Bản Thái tử tới đây tất nhiên có chuyện quan trọng!”


      Thường Hy bị nghẹn chút, muốn tốn hơi thừa lời lại thấy Tiêu Vân Trác trực tiếp lướt qua nàng, bước nhanh đến phía trước nhìn NguTthế Hùng : “Ngu lão gia, bản Thái tử có chuyện quan trọng muốn riêng với ông!”


      Ngu Thế Hùng sửng sốt, lập tức : “Mời Thái tử gia, thư phòng cách nơi này xa!"


      Tiêu Vân Trác gật đầu cái, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thường Hy : “ có chuyện gì mau cùng người nhà , lát nữa ta còn có việc tìm đại ca của !”


      Thường Hy hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Vân Trác cái, lời này cũng quá vô tình , giống như mới chính là chủ nhà, nàng tức giận nghiêng đầu thèm nhìn đến . Đứng cách bên Ngũ Hải nhìn thấy vậy liền cười tiếng tiến lên bên tai Thường Hy: “Lần này Thái tử gia tới là có ý tốt cho Ngu gia, Ngu Thượng nghi cần lo lắng, nên tranh thủ thời gian cùng người nhà chuyện , sau đó còn cùng chúng ta hồi cung, thời gian có nhiều. Huống chi ôn chuyện cùng người nhà sau này còn nhiều cơ hội, hôm nay nên trì hoãn, đêm thất tịch cũng sắp tới rồi!”


      Thường Hy cảm kích nhìn Ngũ Hải cái, cười ngọt ngào : “Đa tạ Chu tổng quản chỉ điểm, ngài yên tâm , trong lòng ta có tính toán!”


      Ngũ Hải lúc này mới cười đuổi theo Tiêu Vân Trác. vừa , khí bên này lập tức liền buông lỏng xuống, cả nhà mấy người đều đem Thường Hy vây quanh dày đặc.


      Ngu phu nhân kích động lôi kéo tay nữ nhi của mình, dưới dưới quan sát ngừng. Ba huynh đệ Ngu Thụy Lân, Ngu Thụy Hòa và Ngu Thụy Minh nhìn Thường Hy cũng là khuôn mặt tươi cười. Thường Hy xinh đẹp vô song, dung mạo xuất chúng, ba vị thiếu gia Ngu gia cũng là rồng trong biển người, ai cũng dáng vẻ bất phàm, đặc biệt Ngu Thụy Lân là xuất chúng nhất, dáng dấp cùng Thường Hy cực kỳ giống nhau. Người nhà gặp mặt tất nhiên là vui mừng vô hạn, dù sao ở bên ngoài chuyện có phương tiện, vì vậy tất cả liền tiến vào sảnh phía sau.


      Thường Hy đem tình hình sau khi mình vào cung đại khái mà kể lại lần, đến đoạn mấu chốt cả nhà đều là khẩn trương dứt. Chương Tứ Thần cả người cứng ngắc, khuôn mặt lo lắng, mặc dù bây giờ Thường Hy yên ổn ngồi bên cạnh nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu như bị kim đâm. Từ biết nữ nhi Ngu gia tương lai muốn vào cung, ý niệm bao nhiêu lần muốn câu hôn đều phải đè lại, bởi vì biết, bất kể là Ngu gia hay Chương gia, cho dù phú quý, tiền tài thiếu nhưng cũng chỉ là thương hộ, nếu muốn thoát khỏi địa vị hèn mọn này chỉ có thể bằng cách tiến vào sĩ đồ. Nhưng là vào sĩ đồ, vứt bỏ nghiệp buôn bán làm quan, thi được chức quan cũng là cực kỳ khó khăn, cho nên còn cách nào khác chỉ có thể hy vọng Thường Hy vào cung, vì tiền đồ của Ngu gia mà trải đường trước.


      Khi nghe được Thường Hy ở trong cung có bao nhiêu phen nguy hiểm, trong lòng là khó nhịn, ngay tiếp theo mặt cũng cực kỳ khó nhìn, vẫn luôn hy vọng Thường Hy đời này có thể được khoái lạc, âu lo mà vui vẻ sống qua ngày.


      Ngu Thụy Lân lặng lẽ vỗ tay Chương Tứ Thần, sau đó nhìn Thường Hy cười : “Hy nhi, muội đột nhiên trở lại có phải hay xảy ra chuyện gì? Cần đại ca giúp tay cứ !”


      Thường Hy vùi ở trong ngực Ngu phu nhân, nhìn đại ca : “Đại ca, muội đúng là có chuyện quan trọng muốn với huynh!” tới chỗ này nhìn thị nữ xung quanh : “Lui xuống cả , có chuyện ta tự gọi các ngươi!”


      Giờ khắc này Thường Hy đột nhiên lại có thêm loại khí chất cao cao tại thượng, uy nghiêm thể diễn tả bằng lời, đối với lúc ở nhà khác nhau rất lớn. Mọi người nhất thời có chút kinh ngạc tại chỗ, ở trong cung thời gian, người Thường Hy cũng thản nhiên mà mang theo khí thế hoàng gia.

      atulaasaritart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 127:


      Biến hóa của Thường Hy, bản thân nàng phát ra nhưng là mọi người xung quanh nàng lại cảm thấy rất ràng. Thường Hy giơ tay nhấc chân còn là tiểu hài tử thiên chân đáng như trước kia nữa, điều này khiến cho mọi người nên cảm giác gì, vừa vui lại vừa buồn.


      Vui chính là Thường Hy sau này dễ dàng bị người ta bắt nạt nữa, nhưng buồn là vì có được khí chất như thế này biết ăn bao nhiêu khổ cực cùng cay đắng mới luyện được?


      Thường Hy đứng dậy đến bên người Chương Tứ Thần : “Tứ Thần ca, huynh giúp muội vẽ tranh !”


      “Vẽ tranh? Lúc này?” Chương Tứ Thần bị dọa giật mình, huynh đệ Ngu gia cùng Ngu phu nhân cũng bị hù sợ. Ngu phu nhân nhìn Thường Hy : “Con phải trở về là có việc gấp sao? Tại sao lại muốn vẽ tranh? Chính quan trọng hơn, đừng trì hoãn nữa, hơn nữa vừa rồi nghe Thái tử gia còn có chuyện muốn với con mà!”


      “Đây chính là chính . Mẹ, đừng gấp gáp a, nữ nhi tự biết phải làm gì!” Thường Hy cười , ở bên tai Chương Tứ Thần thấp giọng mấy lời, chỉ thấy thần sắc vừa động, : “Được, muội đợi lát, chỉ chút nữa là vẽ xong!”


      Chương Tứ Thần vào thư phòng, Thường Hy ngồi bên người Ngu Thụy Lân, nghiêm túc hỏi: “Đại ca, đại hạn hán Đông Sơn năm ngoái có phải huynh ra tay giúp đỡ Vưu Mục Khê vượt qua khó khăn hay ?”


      Thần sắc Ngu Thụy Lân khẽ biến, nhìn Thường Hy : “Làm sao muội biết?”


      Thường Hy liền đem mọi chuyện từ đầu đến đuôi lần, cuối cùng Ngu Thụy Lân thở dài tiếng : “ phải là huynh giấu tài. Hy nhi, tại muội nên hiểu, thương nhân phải tuân thủ theo bổn phận của thương nhân, thương nhân tham gia chính đây là điều quốc pháp cho phép. Thời điểm nguy nan người khác nhớ kỹ ngươi tốt, nhưng khi khó khăn qua , bọn họ sợ tài trí của ngươi, từng bước đưa ngươi tới trước mũi đao. Đây cũng là chuyện có biện pháp, nếu huynh chỉ là nông dân, huynh cũng làm như vậy, nông nhân ít nhất còn có thời điểm được thành danh, còn chúng ta là thương nhân...”


      Thần sắc Thường Hy buồn bã, cầm tay Ngu Thụy Lân : “Đại ca, huynh yên tâm, muội tử nhất định vì Ngu gia mà mang đến hy vọng, chúng ta nhất định thoát khỏi kiếp thương nhân ti tiện. Hơn nữa lần này muội cùng Thái tử gia thương nghị qua, ý tứ của ngài ấy là có thể Hoàng thượng muốn trọng dụng ca ca, nhưng lại có lý do đặc biệt nào để cất nhắc huynh, nếu chỉ vì thân phận Thượng nghi Đông cung mà phá lệ nâng đỡ huynh chỉ sợ người khác phục. Cho nên lần này Hoàng thượng cố ý muốn để muội an bài yến hội đêm thất tịch, hơn nữa Hoàng thượng lại muốn thưởng thức cảnh trí Giang Nam, cần muội , ca ca cũng hiểu được dụng ý Hoàng thượng chứ?”


      Thường Hy vừa xong, thần sắc ba huynh đệ đều động, ngay cả Ngu phu nhân cũng có chút hiểu. Hoàng thượng muốn xem cảnh trí Giang Nam, nhưng là Thường Hy ở trong cung thể xoay sở được, lại thể vận dụng quyền lợi để sai khiến kẻ khác, chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình đem yến hội đêm thất tịch biến thành cảnh Giang Nam tú lệ, thế nhưng việc đó là vô cùng khó khăn. ai giúp nàng Thường Hy chỉ có thể mượn sợ trợ giúp từ nhà mẹ, hiển nhiên nhà mẹ nàng là thương nhân, muốn chút cảnh đẹp Giang Nam há phải là điều quá dễ dàng sao?


      Yến hội lần này nếu làm tốt, Hoàng thượng khi cao hứng biết đâu triệu kiến Ngu thụy Lân. Nếu như trước mặt thánh giá Ngu thụy Lân cư xử thỏa đáng, hào phóng, được lòng Hoàng thượng, tất nhiên có cơ hội tốt... Mặc dù suy đoán là như vậy, nhưng đây nhất định là thời cơ xoay mình của Ngu gia!


      Thời điểm trước kia là muốn dựa vào Thường Hy đứng vững trong hậu cung, có thể có địa vị bên cạnh Thái tử gia, lúc đó chậm rãi tính bước tiếp theo nhưng là ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, khó trách người của Ngu gia đều cảm thấy kinh hãi.


      “Đại ca, cơ hội khó có được, vạn vạn thể bỏ lỡ!” Ngu Thụy Hòa kích động , sắc mặt nén được tia vui sướng.


      “Nhị ca đúng, đại ca chúng ta thể bỏ qua cơ hội lần này. Chỉ cần đại ca có thể thành danh, khiến Ngu gia quang tông diệu tổ, bọn đệ tuyệt đối hết sức ủng hộ!” Ngu Thụy Minh cũng có chút hưng phấn, đến bây giờ đại ca vẫn chưa lấy vợ còn phải là vì hy vọng tương lai con cái của mình vừa ra đời liền cõng lưng cái danh thương nhân ti tiện?


      Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia Ngu gia hiển nhiên cho rằng Hoàng thượng nhất định là vì công lao của Ngu Thụy Lân trong trận hạn hán Đông Sơn mà muốn trọng dụng , ba huynh đệ bọn họ chỉ cần có người thoát ra được cũng đủ hài lòng, cho nên bất kể như thế nào bọn họ cũng đều hết lòng ủng hộ Ngu Thụy Lân. Chỉ cần Ngu Thụy Lân có thể thành danh, bọn họ có hy vọng, hài tử của bọn họ cũng có hy vọng, làm sai lại hưng phấn đây?


      hay!” Chương Tứ Thần sải bước ra, cầm trong tay trang giấy. Thường Hy chợt đứng lên đến, đưa tay tiếp nhận trang giấy kia, tinh tế nhìn kỹ, hài lòng cười : “Muội biết ngay Tứ Thần ca để cho muội phải thất vọng, bản thiết kế này muội mang , nhất định có công dụng!”


      Thường Hy vừa vừa lôi kéo Chương Tứ Thần ngồi xuống bên cạnh cùng các ca ca trong phòng thương nghị cụ thể chi tiết mọi việc cần làm tiếp theo. tóm lại, yến hội lần này tuyệt đối để Hoàng đế phải thất vọng.


      Thời điểm Tiêu Vân Trác đến liền nhìn thấy Thường Hy ngồi cùng các ca ca của nàng, còn có... Ngồi bên cạnh nàng chính là tên Chương Tứ Thần kia cười vui vẻ, khuôn mặt Thường Hy tràn ngập ý cười làm cho khỏi ngẩn ra, tựa hồ ở trong hậu cung còn chưa có gặp qua nụ cười chút đề phòng nào của Thường Hy như vậy, trong lúc nhất thời lòng ê ẩm. Bộ dáng nàng giống hệt hoa si (mê trai), làm gì lại đối với Chương Tứ thần cười đến rực rỡ như vậy, cảm giác thoải mái trong lòng lại tức tốc dâng lên.


      Ngũ Hải vừa trông thấy vậy nhất thời hô hỏng bét, hôm nay đây là lần thứ hai nhìn thấy sắc mặt Thái tử gia tốt, vội lên tinh thần hô: “Thái tử gia giá lâm!”


      Mọi người trong phòng lập tức hành lễ. Tiêu Vân Trác vội vàng tiến lên đưa tay đỡ Ngu Thường Hy, mặt thế nhưng lộ ra nụ cười, : “Thượng nghi mau đứng lên , đây là bên ngoài cũng cần nhiều quy củ như vậy!”


      Hành động của Tiêu Vân Trác làm mọi người chấn kinh, đây chính là Thái tử gia a, thế nhưng lại coi trọng Thường Hy nhà mình như vậy cho nên mặt ai cũng dẫn theo nụ cười vui vẻ, chỉ có Chương Tứ Thần là mang theo vài điểm khổ sở.


      Tiêu Vân Trác vừa thấy sắc mặt của Chương Tứ Thần, trong lòng lúc này mới có chút thoải mái, dắt tay Thường Hy sải bước tiến vào. Thường Hy quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời thế nhưng quên phản kháng!

      atulaasari thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 128: Đoán được quân tâm


      Tiêu Vân Trác cùng Ngu Thụy Lân vào thư phòng đơn độc mật đàm hơn canh giờ. Thường Hy biết bọn họ cái gì, thậm chí nghe lén cũng thể nghe, trong lòng khỏi có chút tức giận. Đây cũng phải là chuyện của người khác, đây là nhà nàng nha, chẳng lẽ cũng thể cho nàng nghe sao?


      Ngu Thụy Hòa và Ngu Thụy Minh bị Ngu Thế Hùng kêu ra ngoài. Chương Tứ Thần vốn muốn ra theo, nhưng là nhìn đến Thường Hy lại dừng lại bước chân, vừa đúng lúc Ngu phu nhân ra ngoại viện, trong phòng thoáng chốc chỉ còn có hai người bọn họ thôi.


      “Hy muội muội, Thái tử gia đối với muội... Có tốt ?” Chương Tứ Thần rốt cục vẫn hỏi ra miệng, là nam nhân, có thể nhìn được trong mắt Tiêu Vân Trác, đó chính là cái loại... bá đạo.


      Thường Hy nghĩ tới Chương Tứ Thần hỏi như vậy, cười : “Tứ Thần ca, những lời này là thể ra ngoài, nếu như bị người khác nghe được tốt đâu. Cái gì gọi là Thái tử gia có tốt với muội hay ? Thái tử gia là chủ tử, muội là nô tỳ, bổn phận của muội chính là phục vụ Thái tử gia cho tốt, chỉ có thể nhìn sắc mặt của , nơi nào còn xem đối với muội có tốt hay ? Huống chi muốn đối tốt cũng là đối tốt với tần thiếp của , muội chỉ là nô tỳ thôi. Đợi đến hai mươi tuổi muội được phép xuất cung, biển rộng mặc cá chạy, trời cao mặc chim bay, há chẳng phải là tốt sao?”


      Chương Tứ Thần vui mừng quá đỗi, kích động đến quên cả lễ nghĩa cầm lấy tay của Thường Hy hỏi: “Muội còn có thể xuất cung? ?”


      “Dĩ nhiên a! Nếu được chọn là tần phi ở trong cung đời này cũng có cơ hội xuất cung. Nhưng muội chỉ là tiểu cung nữ, đến tuổi tự nhiên được thả , điều này rất bình thường thôi!” Thường Hy cười , nàng chỉ hy vọng thời điểm nàng xuất cung, Ngu gia có thể thoát khỏi thân phận thương nhân, đến lúc đó là công đức viên mãn rồi, chỉ cần có thể thoát khỏi hậu cung khiến người ta bực mình, Thường Hy biết là có bao nhiêu vui vẻ đấy!


      Chương Tứ Thần quả thực biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, nếu như vậy có hy vọng rồi, có thể mong đợi được Thường Hy trở lại, cả đời này nắm tay nhau cho đến lúc chết. hưng phấn ra lời, nụ cười mặt càng đậm.


      Thường Hy nhìn Chương Tứ Thần kích động như vậy, hé miệng hỏi: “Tứ Thần ca, huynh cười cái gì?”


      Chương Tứ Thần cảm thấy đây chính là thời điểm nên tỏ tâm ý của mình. Trước kia dám là bởi vì biết tâm tư của Ngu thế bá, Thường Hy là hy vọng của Ngu gia, thể ích kỷ. Nhưng là bây giờ biết được vẫn còn hy vọng, nhịn được tình ý trong lòng, cũng muốn biết được tâm ý của Thường Hy, nếu như nàng cũng thích , hai người tâm đầu ý hợp cùng nhau chờ đợi, chẳng phải là đẹp hơn? Mặc dù còn có sáu năm nhưng nguyện ý chờ đợi, chính là dù có mười năm cũng tình nguyện chờ!


      Chương Tứ thần muốn chuyện, Tiêu Vân Trác lại ra, thần sắc bất thiện nhìn Thường Hy : “Ngu Thượng nghi, đến lúc về rồi!”


      Thường Hy chỉ phải đứng dậy, thời gian gặp gỡ người thân luôn là ngắn ngủi, nhìn Chương Tứ Thần : “Tứ Thần ca, muội phải trở về, trong cung cũng có quy củ, thể trì hoãn bên ngoài quá lâu, huynh nhớ giữ gìn sức khoỏe!”


      Chương Tứ Thần đành phải nuốt xuống nhu tình kia, để cho mình mang theo nụ cười thỏa đáng : “Muội cũng nên bảo trọng, mọi việc đều phải cẩn thận!”


      Chân mày Tiêu Vân Trác nhíu chặt hơn chút. Ngũ Hải nhìn thấy vậy, thầm kêu khổ, Ngu Thường Hy sao lại trì độn thế kia, thấy được sắc mặt của Thái tử gia sao? chỉ đành phải tiến lên trước thúc giục Thường Hy mau nhanh.


      Tiễn Tiêu Vân Trác và Thường Hy , mọi người trong Ngu gia lúc này mới thở phào nhõm. Ngu Thụy Lân nhìn Chương Tứ Thần, sóng vai bước trở về, : “Tứ Thần huynh, tâm ý của huynh ta hiểu, xá muội có thể có được ưu ái của huynh đó là phúc phần của con bé. Nhìn phong cách làm việc, đối nhân xử thế của huynh, ta giao muội ấy cho huynh cũng yên tâm!”


      Chương Tứ Thần nghe vậy liền Ngu thụy Lân, biết vô duyên vô cớ những lời này, nhíu mày : “Hy muội muội là thanh mai trúc mã của ta, trước kia ta dám đem chuyện này ra là bởi vì ta biết người nàng mang trách nhiệm nhưng mới vừa rồi nàng đến hai mươi tuổi được xuất cung. Thụy Lân, ta vẫn còn hy vọng, đúng ?”


      Ngu Thụy Lân cười khổ tiếng : “Huynh cũng đừng hy vọng quá lớn. Ta cũng mong Thường Hy phải sống cả đời ngươi lừa ta gạt trong thâm cung, nhưng là mới vừa rồi ta thấy được tia ghen tỵ mặt Thái tử gia khi huynh cùng Thường Hy chuyện. Ta có thể cảm nhận được Thái tử gia đối với Thường Hy tựa hồ có cảm giác rất kỳ quái, ra được nhưng cũng thể coi như thấy.”


      Chương Tứ Thần nghe vậy kinh hãi, chợt dừng lại bước chân, nhìn Ngu Thụy Lân : “Ngươi là Thái tử gia coi trọng Hy muội muội?”


      chính xác được. Theo lẽ thường mà nếu như Thái tử gia coi trọng Hy nhi đem nàng thu làm tần thiếp. Nhưng là Thái tử gia làm như vậy, Thường Hy còn là thân thanh bạch, huynh phải là cảm thấy rất kỳ quái sao? Ta còn hỏi thăm được, tần thiếp của Thái tử gia tổng cộng có bảy người nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thị tẩm người nào. Chuyện này vốn là cơ mật dễ dàng biết được, nhưng ta lại có bằng hữu là người trong phủ Thái tử gia, vài ngày trước ta hỏi thăm được như vậy, huynh đây là vì cái gì?” Ngu Thụy Lân cũng rất lo lắng cho hạnh phúc của Thường Hy, hơn nữa lại hiểu được tâm tư của vị Thái tử gia kia, vừa sợ Chương Tứ Thần bên tình nguyện chờ đợi mà lầm lỡ cả đời, lúc này mới kiêng dè gì mà ra. Nếu như có khả năng, mong muốn sau khi Thường Hy xuất cung gả cho Chương Tứ Thần, như vậy hạnh phúc của Thường Hy được bảo đảm. Tấm lòng của Chương Tứ Thần đối với Thường Hy vẫn biết, chẳng qua là những năm gần đây vẫn làm như phát ra thôi.


      Chương Tứ Thần nhìn Ngu Thụy Lân, mặt lộ ra vẻ kiên quyết : “Bất kể như thế nào, chỉ cần ngày Thường Hy muội muội phải là người của Thái tử gia ta liền chờ đợi ngày, ngươi phải khuyên ta, ngươi biết tính khí ta rồi!”


      Cũng bởi vì biết nên Ngu Thụy Lân mới lo lắng, nếu như biết dễ dàng thở hơi nhõm, muốn khuyên thêm mấy câu Ngu Thụy Hòa gọi bọn họ thư phòng, nghĩ đến Ngu lão gia có chuyện muốn tìm bọn họ thương nghị nên lúc này mới tạm thời gác câu chuyện xuống mà cùng Chương Tứ thần bước .


      ***


      Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác ngồi chung chiếc xe ngựa, cắn răng : “Thái tử gia, ngài nên cưỡi ngựa, kia nhiều uy phong a! Chỉ có nữ nhân mới ngồi xe ngựa!”


      Tiêu Vân Trác chợt liếc nhìn ngang sang Thường Hy cái, lại dám đem so sánh với nữ nhân, chán sống rồi hả?


      “Ngu Thường Hy, cần đầu lưỡi nữa phải ?” Tiêu Vân Trác hừ lạnh .


      “Ngươi ngồi xe an vị , tại sao lại dùng cái loại ánh mắt giết người đó nhìn ta, ta trêu ngươi chọc ngươi hồi nào?” Thường Hy tức giận , đường trợn mắt nhìn đường để trong lòng nàng cũng cảm thấy nao nao.

      atulaasari thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 129:


      Tiêu Vân Trác rất muốn đả thông tư tưởng cho Thường Hy, nhưng là hiểu vì sao lời đến khóe miệng lại thể xuất khẩu, chẳng lẽ để cho đối với Ngu Thường Hy , tiểu nha đầu tôi thích ? Kia trực tiếp để cho chết , lớn như vậy còn chưa có làm qua việc này. Nhưng nếu là , cả ngày đeo nặng trĩu trong lòng còn phải lo lắng Thường Hy có thể hay trao trái tim cho người khác? Muốn nữ nhân rất dễ dàng nhưng muốn lấy được chân tình của ấy khó khăn biết bao nhiêu!


      Tiêu Vân Trác vốn là bị Thường Hy từ từ hấp dẫn, ở trước mặt nàng bộ dáng mềm mại nhu mì giống những nữ nhân khác. Cái muốn là người có thể nắm tay cả đời chứ phải là người nhắm vào vì dụng ý khác, nếu như vậy, trong Đông cung mỹ nữ như mây, cần gì phải khổ công truy tìm?


      Suy nghĩ của Thường Hy cũng rất đơn giản, thứ nhất có bị chọn làm tần phi trong hậu cung là nàng cảm thấy cực kỳ may mắn rồi, mặc dù nàng từng có ý tưởng leo lên giường người khác, làm cho Ngu gia quang tông diệu tổ; thứ hai, khi nàng biết được “người khác” kia lại là nam nhân nàng hai lần đắc tội, ý nghĩ đó triệt để bị dập tắt, nam nhân nào thích nữ nhân tính tình lỗ mãng, nóng nảy như nàng đâu!


      Xét thấy nam nhân khiến nàng rung động lại có khả năng thân mật cả đời cùng nàng, cho nên ở phương diện tình cảm Thường Hy cực kỳ chậm lụt, vì thế nên nàng hiểu được Tiêu Vân Trác tại sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, đánh chết nàng cũng tin tưởng rằng ghen. Do vậy cả đoạn đường dài, Thường Hy xoay đầu nhìn ra cửa sổ xe, Tiêu Vân Trác càng thêm hỏa có chỗ phát, khuôn mặt băng sơn làm cho người ta phải nhượng bộ lui binh.


      Trở lại hoàng cung, Thường Hy trực tiếp đến chỗ Tam hoàng tử phi, Triêu Hà trở về Doanh Nguyệt điện, trong lòng vẫn là nhảy bùm bùm, sắc mặt của Thái tử gia dọa chết người, nàng nhìn mà chân tay mềm nhũn, nhưng Thường Hy lại vẫn giống như người bình thường, nàng thấy mà vô cùng kính nể.


      Nhắc tới cũng khéo, Thường Hy vừa ra khỏi cung Đỗ Đình Phương lại gửi thiệp mời Phùng Thư Nhã cùng với Tống Nhụ tần còn có Tần Nhụ tần buổi tối đến tụ họp chút. Phùng Thư Nhã ngược lại rất thống khoái mà đáp ứng, Tần Nhụ tần tiện từ chối mà cũng phải đồng ý. Tống Nhụ tần vốn muốn cự tuyệt nhưng lại nghĩ đến có số việc có muốn tránh cũng được, chi bằng trực tiếp đối mặt, dù sao nàng cũng phải sống cả đời trong thâm cung này, tránh mặt phải là biện pháp sinh tồn, cho nên cuối cùng cũng đáp ứng.


      Lúc Thường Hy nghe được tin tức này cũng là trăng treo cành liễu rồi, cả người mệt mỏi cơ hồ muốn rời ra từng mảnh. Hôm nay ở trong hậu cung bận rộn ngày, theo Lệ Bình chọn địa điểm bày yến hội, còn phải tra xét xem địa thế có phù hợp với ý đồ của nàng . Lệ Bình mặc dù mang tiếng là người đứng đầu nhưng chuyện gì cũng làm, quả thực là để mặc cho Thường Hy thích làm sao làm. Hoàng quý phi sau khi nghe được như thế giận dữ phen, đem Lệ Bình gọi giũa cho trận, may là Tiêu Vân Thanh kịp thời nghe được tin tức, vội vàng chạy tới đem Lệ Bình từ núi đao biển lửa cứu ra ngoài!


      Triêu Hà cùng Vãn Thu thấy Thường Hy mệt muốn chết cũng dám quấy rầy nàng, ngược lại thay nàng nhận lấy việc phục vụ Tiêu Vân Trác. Dù sao hai người cũng phục vụ Thái tử nhiều năm, cũng thuận buồm xuôi gió, chẳng qua là so với ở Triêu Huy điện cẩn thận thêm ba phần. Mỗi lần nghĩ đến Thường Hy làm việc rất thoải mái, hai người nhịn được mà thở dài. Cùng là công việc ấy, họ làm vô cùng cẩn thận, thần kinh buộc chặt, lúc nào cũng căng như dây chão, nhưng là Thường Hy luôn thả lỏng, mặt còn thường mang theo nụ cười, đây chính là điểm mà hai người luôn bội phục Thường Hy.


      Mặc dù hai người bọn họ vào cung sớm nhưng tại quả đối với phục Thường Hy sát đất, cam nguyện theo nàng.


      “Ngu Thượng nghi đâu?” Tiêu Vân Trác nhìn Vãn Thu phục vụ trước mặt, vui hỏi. Chẳng lẽ nữ nhân kia ngay cả bưng trà rót nước cho cũng nguyện ý nữa rồi hả? là càng ngày càng càn rỡ!


      “Hồi bẩm Thái tử gia, Ngu Thượng nghi sau khi về cung liền đến chỗ Tam hoàng tử phi thương nghị chuyện yến hội đêm thất tịch, xoay sở trong hậu cung đến giờ lên đèn, sau khi trở lại cả cơm cũng kịp ăn liền ngủ mất. Nô tỳ gọi sao cũng là bất tỉnh chịu dậy, thể làm gì khác hơn là thay Ngu Thượng nghi hầu hạ Thái tử lát!” Vãn Thu thấp giọng trả lời, thần thái có chút bất an, Thái tử gia tức giận chứ?


      Tiêu Vân Trác thế nhưng nghĩ tới Thường Hy mệt đến nỗi cơm cũng ăn được mà trực tiếp ngủ, thở dài : “Lui ra !”


      Vãn Thu vội lên tiếng: “Dạ, vậy nô tỳ đứng canh ngoài cửa, Thái tử gia có gì phân phó chỉ cần lên tiếng là được!”


      Tiêu Vân Trác suy nghĩ chút lại : “Ngươi trở về nhìn Ngu Thượng nghi , gọi Trịnh Thuận đến đây canh gác là được!”


      Vãn Thu dám thêm chỉ đành phải lên tiếng đáp ứng, khom người lui xuống. Thái độ của Thái tử gia là khiến người ta hoài nghi, nhưng nàng cũng suy nghì gì thêm mà ra ngoài kêu Trịnh Thuận tới rồi quay trở lại tây thiên điện chăm sóc Thường Hy.


      Vừa đến cửa phòng liền nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền đến, đẩy cửa ra nhìn vào, quả nhiên là Thường Hy tỉnh chuyện cùng Triêu Hà. Thấy nàng vào, Thường Hy : “Mau vào , cùng nhau ăn chút gì đó!”


      Vãn Thu cũng khước từ, nàng biết tình khí của Thường Hy rồi, thế nên đến ngồi xuống.


      Ba người ngồi thành hình tam giác vây quanh cái bàn tròn. Triêu Hà lấy cho Vãn Thu chén phỉ thúy chạm hoa bách hợp, múc đầy canh, cười hỏi: “Làm sao ngươi lại trở về? Bên Thái tử gia có ai phục vụ ? Chu tổng quản có ở đây, Trịnh công công biết bao giờ mới về?”


      “Thái tử gia bảo ta chăm sóc Ngu tỷ tỷ. Trịnh công công trở về, Thái tử gia sai ta đến gọi !” Vãn Thu tiếp lời .


      Thường Hy lúc này mới gật đầu cái, bên người Tiêu Vân Trác thể có ai phục vụ, : “Như vậy tốt rồi, tránh cho Thái tử gia muốn uống trà lại có ai tới phục vụ!”


      “Ngu tỷ tỷ, Triêu Hà cho tỷ biết chuyện Đại hoàng tử phi gửi thiếp mời đến chưa?” Vãn Thu hỏi chuyện này cảm giác có cái gì đó đúng, vô mà ân cần, phải gian xảo cũng là đạo chích.


      qua. Muội cần phải lo lắng, ta biết bọn họ muốn làm cái gì, phải là muốn ở đêm thất tịch ngáng chân ta sao, để cho ta thể hoàn thành tốt công việc được giao, bọn họ ngoại trừ mấy việc mọn như vậy còn có thể làm cái gì?” Thường Hy cũng là quan tâm lắm, nếu như bọn họ có hành động gì nàng mới sinh nghi đấy. Tính tình Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên nàng là hiểu nhất.


      “Kia chúng ta phải làm sao bây giờ? Cũng thể quá khinh thường được!” Vãn Thu có chút bận tâm , lông mày chau lại chặt.


      “Còn có thể làm sao? Binh đến tướng chặn, ta cũng tin bọn họ có thể gây ra bao nhiêu sóng gió, hơn nữa ta chờ bọn họ động thủ đây, nếu như vậy chúng ta hận cũ thù mới đều tính lên lượt, chẳng phải là tốt sao?” Thường Hy khẽ mỉm cười, biết những người này sớm nhịn được mà ra tay, nàng còn chờ bọn họ mắc câu đấy!

      atulaasaritart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :