1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 120: Tranh bá đêm thất tịch (4)


      Nhưng là Lệ Bình biết, Hoàng thượng căn bản xem thường Vưu Mục Khê, bởi vì cái mà Vưu Mục Khê đối mặt đó chính là mấu chốt lớn nhất mấy trăm năm qua của Đỉnh Nguyệt quốc, cho dù chính muốn rung chuyển lợi ích của đám thân hào phú nông ấy e rằng cũng có chút hữu tâm vô lực. Cho nên mới hiểu được tâm tình Vưu Mục Khê lúc ấy, có thể vì dân chúng mà rơi lệ, người này chính là có tâm vì dân mà nghĩ, về sau có thể trọng dụng, chẳng qua là vẫn còn trẻ tuổi, cần phải ma luyện thêm.


      Lệ Bình lại càng ngờ được vì mấy lời này của nàng mà trải bước tiền trình cho ca ca của nàng sau này, tiếp tục : “... Ca ca lúc thương tâm rơi lệ lại khiến cho nam tử ăn mặc rách rưới như kẻ hành khất chú ý tới, hỏi rằng vì sao ca ca lại khóc, huynh ấy vô lực cứu vớt thương sinh, mắt thấy dân chúng đói chết, trôi dạt khắp nơi mà chút biện pháp cũng có, hận thể đập đầu chết , lại thấy hành động như vậy càng bất hiếu, hận người hận mình nên mới rơi lệ. Nam tử kia nghe vậy, nghĩ tới ở chỗ này còn có thể thấy được vị thanh quan, vì vậy cùng ca ca tán gẫu. Ca ca của con cũng có ý định muốn tìm hiểu dân tình cho nên hai người chuyện ước chừng hết buổi chiều.


      Khi chia tay tên ăn mày kia cũng gì, chỉ hỏi địa chỉ của ca ca con, ai biết ba ngày sau lắc mình cái liền trở thành Ngu đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy như Bắc Đẩu trong giới thương nhân của bảy tỉnh Bắc kỳ, cùng theo chính là các phú thân của địa phương đáp ứng hiến lương thực lấy phân tiền nào, ca ca con lúc ấy liền sợ ngây người!”


      Thường Hy nghe xong cũng nhúc nhích, Bắc Đẩu trong thương giới bảy tỉnh Bắc kỳ? Nhà nàng có lợi hại như vậy sao? phải chỉ là thủ phủ ở mình vùng Vân Đô này thôi sao? Lần này khiến nàng thể hiểu được!


      Minh tông quan sát thần sắc Thường Hy, thấy được khiếp sợ trong mắt nàng phải là giả, rất dễ nhận thấy Thường Hy căn bản biết được thế lực nhà mình lớn đến bao nhiêu. Chỉ tiếc dù có biết kiếm tiền đến mức nào, cuối cùng vẫn chỉ là thương nhân, khó trách Ngu Thế Hùng muốn đem Thường Hy đưa vào trong cung, chỉ sợ là vì Ngu gia mở rộng tiền đồ sau này. Nghĩ tới đây trong mắt Minh tông lên nụ cười nhàn nhạt, là ngủ gật rồi còn có người đưa tới gối đầu, nghĩ tới Ngu gia mặc dù xuất thân thương giới nhưng cũng là đất ngọa hổ tàng long.


      Chuyện sau đó Lệ Bình Minh tông cũng đoán được, đại hạn hán năm đó vùng gặp nạn có diện tích rộng nhất là Sơn Đông nhưng lại là địa phương khôi phục nhanh nhất, ít người chết đói nhất, lưu dân trở về nhanh nhất, ban đầu vẫn cho rằng là công lao của Vưu Mục Khê, nghĩ tới đằng sau còn có Ngu đại thiếu gia chống đỡ.


      Nghĩ tới đây Minh tông nhìn về phía Thường Hy, ban đầu chỉ nhìn trúng nàng thông minh nhanh nhẹn, chỉ cần tốn công dạy dỗ phen trở thành trợ lực lớn cho Vân Trác, dù sao nhà nàng cũng có tiền, số tiền này cũng phải là . Nhưng là hôm nay Lệ Bình trong lúc vô tình ra ngọn nguồn năm đó, lão Hoàng đế phát mình còn rất tinh mắt.


      Cũng đúng, có thể nuôi dạy được Thường Hy thông tuệ như vậy, tự nhiên thể là nơi đơn giản. Chẳng qua là Ngu gia lập được công lớn như vậy lại bắt Vưu Mục Khê giấu giếm hộ mình, có thể thấy được bọn họ biết đạo lý giấu tài. Kể từ đó, Minh tông đối với Ngu gia là để tâm.


      ra còn có chuyện này, theo tính tình ca ca ngươi nhất định muốn đem việc báo cáo lên triều đình, lại bị Ngu đại thiếu gia cản lại có phải hay ?”


      “Phụ hoàng đúng là Khổng Minh, chuyện đúng là như vậy. Ca ca con mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy cực kỳ thoải mái, dù sao cũng là đoạt công lao của người ta!” Lệ Bình thận trọng nhìn Thường Hy, đưa tay kéo kéo ống tay áo của nàng : “Thường Hy, ngươi cũng đừng trách ta, ta cũng là hứa với ca ca đem chuyện này ra. Nếu phải là ta dám lừa thánh giá ta cho dù bị đánh chết cũng ra. Ca ca ta , lời hứa nặng tựa núi cao, chỉ sợ chuyện hôm nay mà bị huynh ấy biết được quở trách ta hồi. Còn nữa... ca ca ta muốn tham lam chiếm lấy công lao của lệnh huynh, là... là...”


      Lệ Bình tới chỗ này, sắc mặt đỏ bừng, câu cũng nổi nữa. Bất kể thế nào cũng cảm thấy mình trở thành tiểu nhân, khó trách ca ca mỗi lần nghĩ đến lại ngủ yên giấc...


      “Nghe ngươi kìa, ta hiểu nhất ca ca nhà ta, nhất định là huynh ấy buộc lệnh huynh đáp ứng đem chuyện này ra, nếu nhất định giúp tay đúng ?” Ngu Thường Hy cười , nhớ tới bộ dáng đại ca nhà mình, nụ cười mặt lại càng sâu hơn.


      “Ngươi cũng biết? Chính là như vậy!”


      Hai người thầm nhưng chữ cũng rơi lọt khỏi lỗ tai Minh tông, chỉ thấy suy nghĩ phen, đột nhiên : “Lệ Bình, Ngu Thường Hy tiếp chỉ!”


      chuyện, hai người bị hù dọa cho giật mình, vội vàng quỳ mặt đất, cùng nhau hô: “Con dâu/ Nô tỳ cung nghênh thánh chỉ!”


      “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: kể từ hôm nay, yến hội đêm thất tịch do Vưu Lệ Bình làm chủ, Ngu Thường Hy làm phó tự mình lo liệu. Đêm thất tịch thể so với trung thu, giao thừa, cần phải nhã trí, thanh dật, khâm thử!” Minh tông sau khi xong lại nhìn hai người cười : “Trẫm hai lần đến vùng hạ lưu Giang Nam, cực kỳ hoài niệm Giang Nam tú lệ hữu tình!”


      Hoàng đế bước , mang theo ít lá trà cùng ống trúc, chỉ để lại hai người kinh ngạc đến quên cả tạ ơn.


      Thường Hy nhìn dáng vẻ lờ mờ hiểu của Lệ Bình, lắc đầu cái, lôi kéo nàng đứng dậy : “Ngươi nha, làm sao lại hồ đồ? Hoàng thượng làm sao biết được tâm tư của ngươi, đây là câu cá lớn đấy!”


      Lệ Bình càng phát hiểu, hỏi tới: “Câu cá lớn? Câu cái gì cá lớn?”


      Thường Hy thể làm gì ngoài nhìn Lệ Bình cái, chuyện khác nha đầu này rất thông minh, duy chỉ có việc chính trị này là lại cực kỳ trì độn, Thường Hy cũng muốn làm cho nàng lo lắng vì mình, do vậy cười : “Ta cũng chỉ vậy thôi, đừng coi là . Lần này được như ý nguyện của ngươi, chỉ sợ Hoàng quý phi tức giận đến nỗi nằm hai ngày thôi”


      Lệ Bình hừ lạnh tiếng, thấp giọng mà ra: “Mẫu phi kia của ta ngươi cũng biết, tâm cao khí ngạo nhưng lại sinh ra nhi tử nhát gan, lúc này bà ấy muốn Tam hoàng tử gây náo động cho nên cực kỳ chèn ép ta. ra phu quân của ta căn bản cũng có cái tâm đó, từng đối với ta , thay vì tranh giành những thứ kia bằng cùng với ta kẻ lông mày làm thú vui, cầm sắt hài hòa, tình ý liên tục...”


      tới chỗ này, khuôn mặt Lệ Bình khỏi phiếm hồng : “Ngươi đừng cười nhạo phu quân ta có chí lớn, cũng đừng cười nhạo ta phóng khoáng. Ngươi cũng biết khát vọng cả đời ta là có thể gả cho nam nhân hiểu ta, thương ta, ta. Ta cần đại phú đại quý, chỉ cầu có thể cùng nhau cầm tay đến già.”


      Nhìn bộ dáng Lệ Bình, Thường Hy khỏi hâm mộ, nàng cũng muốn tìm được nam nhân giống như cha nàng, cả đời chỉ có mình mẫu thân nàng. Mắt thấy Lệ Bình gặp được Tam hoàng tử, nàng vẫn như cũ phiêu linh, còn ở chỗ hồng trần này dây dưa dứt, người mang theo sứ mạng nặng nề. Phu quân nàng vẫn chưa thấy tăm hơi, có lẽ cả đời này nàng tìm được tình duy mỹ như thế, bởi vì sớm dấn thân ở trong hồng trần rồi...


      ***


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy yên lặng ngẩn người, khẽ nhíu mày. Ngũ Hải đứng bên lặng lẽ kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, ở bên tai của : “Thái tử gia, nô tài nhìn Ngu Thượng nghi đúng lắm a, cả buổi chiều đều đứng ở đây ngẩn người đấy!”


      “Cả buổi chiều?” Tiêu Vân Trác lặp lại, ngẩng đầu nhìn Ngũ Hải, hỏi: “Sau khi từ chỗ phụ hoàng trở lại cứ như vậy?”


      Ngũ Hải gật đầu cái, có chút bận tâm : “Lão nô cũng muốn hỏi mấy câu lại thấy tiện mở miệng. Cảm giác chuyện đúng lắm a, nếu ngài hỏi chút?”


      Tiêu Vân Trác trước đến tịnh phòng rửa mặt, đổi thân quần áo nhàng, lúc này mới lần nữa trở về. Thường Hy vẫn như cũ ngồi yên lặng trước cửa sổ ngẩn người, chân mãy khẽ nhăn, tựa như có mấy phần phiền não.


      Ngũ Hải phất tay khiến tất cả cung nữ, thái giám phục vụ liền lui ra, nhấc chân muốn , đột nhiên nhớ ra điều gì liền đảo trở lại, thấp giọng ra: “Hoàng thượng hạ chỉ khiến Ngu Thượng nghi hiệp trợ Tam hoàng tử phi tổ chức yến đêm thất tịch!”


      Đôi môi Tiêu Vân Trác hơi mím lại, phất tay cái, Ngũ Hải lập tức khom người lui xuống, còn nhè đóng lại cửa đại điện, còn tự mình canh giữ ở đó. ra càng nghĩ càng thông, Hoàng thượng đây là cũng quá cất nhắc Ngu Thượng nghi rồi, đây cũng giống tác phong của ngài lắm, là khiến người ta nghĩ ra!


      Tiêu Vân Trác ngồi xuống đối diện Thường Hy, nàng tựa hồ còn chưa có phát ngồi xuống, khỏi có chút vui, nạt : “Ngẩn người cái gì đây?”


      Thường Hy cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy là Tiêu Vân Trác mới thở phào nhõm, lập tức đứng dậy hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ! Thái tử gia trở về lúc nào, nhất định khát nước rồi, để nô tỳ pha cho ngài ly trà!”


      Thường Hy xoay người muốn , chính nàng còn suy ngĩ chưa ra, nếu đơn độc đối diện với Tiêu Vân Trác chắc chắn bị nhìn ra. Vẫn là tranh thủ thời gian thỏa đáng mà tránh , bởi vì nàng đến tột cùng cũng chưa hiểu ràng Hoàng thượng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là đối với Ngu gia bất lợi sao?


      Nhưng thể nào a, Ngu gia có công với triều đình, hơn nữa còn chưa từng chủ động tranh công, Hoàng thượng có lý do muốn đối phó với Ngu gia mới đúng! Huống chi nhà bọn họ chỉ là thương nhân mà thôi, nhưng là Hoàng thượng đêm thất tịch muốn xem cảnh trí Giang Nam. Muốn xem cảnh trí Giang Nam cũng chỉ có thể vận dụng lực lượng nhà nàng, thương nhân nha, muốn lấy gì đó từ Giang Nam là chuyện dễ như trở bàn tay...


      Chẳng qua là Thường Hy hiểu Hoàng thượng vì sao phải làm như vậy? Cứ như vậy, Ngu gia tránh khỏi tầm mắt của mọi người rồi, là cái để người ta chỉ trích, kết quả như thế phải là cái mà Thường Hy muốn.


      Tiêu Vân Trác nghĩ tới Thường Hy cư nhiên nhìn nhìn đồng thời còn có thể mất hồn, cho nên nhịn được nữa, tức giận quát: “Ngu Thường Hy...”

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 121: Tranh bá đêm thất tịch (5)


      Thường Hy sửng sốt cả người, lập tức thu hồi lại thần trí, có chút chột dạ nhìn Tiêu Vân Trác, vội vàng hành lễ : “Gia trở lại, ngài có phân phó cái gì sao?”


      Tiêu Vân Trác dò xét cẩn thận Thường Hy, có thể cảm giác được nàng hôm nay bình thường, ánh mắt luôn né tránh , thần sắc khỏi tối sầm lại. vốn muốn hỏi mấy câu nhưng khi nhìn đến bộ dáng này của Thường Hy, tức giận hừ tiếng, phật tay áo bước vào thư phòng.


      Thường Hy hơi sững sờ, nàng nào có chọc ? Nàng còn có việc muốn tìm thương lượng, sao bỏ như vậy? Thường Hy khỏi đuổi theo, nhưng là trong lúc bất chợt lại dừng lại bước chân, nàng cũng phải là nữ nhân của , có cái tư cách gì muốn lo lắng cho gia tộc của nàng? Nghĩ tới đây lại thở dài hơi, từ từ quay trở về chỗ cũ, tiếp tục ngẩn người.


      Thường Hy trong nội tâm minh bạch ràng vô cùng, Hoàng đế lão tử lần này chỉ sợ là muốn đánh chủ ý lên nhà nàng, chẳng qua là biết chủ ý ấy tốt hay xấu. Nếu là ý tốt, Thường Hy cầu còn được, nàng vào cung là vì cái gì? Còn phải là hy vọng Ngu gia thoát khỏi thương tạ, tiến vào sĩ đồ, huống chi trong lòng nàng hiểu, ba ca ca của nàng từ học đủ thứ thi thư, nếu là thi sĩ đồ, coi như lấy được Trạng nguyên chức Tiến sĩ cũng thể thoát được. Chỉ tiếc... Thân phận đè chết người!


      Tình huống có thể giữ được trong sạch của bản thân, bị vây hãm cả đời trong hoàng cung lại có thể khiến Ngu thị gia tộc vào sĩ đồ, nàng quả là muốn cảm tạ ông trời rồi!


      Cho nên lần này Hoàng thượng giao phó, Thường Hy cảm thấy là cực kỳ quan trọng. Nếu như Hoàng thượng có ý tứ muốn thử dò xét nàng và Ngu gia, yến hội đêm thất tịch làm xong, thể nghi ngờ Hoàng thượng càng thêm coi trọng Ngu gia rồi...


      Nhưng là lại nảy sinh vấn đề khác, Hoàng thượng vì cái gì lại muốn cất nhắc Ngu gia? Nếu có mục đích, có đánh chết Thường Hy nàng cũng tin. Mấy lần gặp qua Hoàng thượng, Thường Hy biết vị cửu ngũ chí tôn kia phải là người dễ lừa gạt, ngược lại vô cùng thông minh, chỉ cần mấy lần hạ chỉ của ngài cũng khiến Thường Hy điêu đứng.


      Nghĩ tới nghĩ lui ra chút đầu mối, Thường Hy thấy nóng nảy! Cần biết gần vua như gần cọp, huống chi nàng còn phải là bồi vương tùy giá, tính toán sai lầm chỉ sợ trong khoảnh khắc có đại họa ngập trời, nàng làm sao lo lắng?


      ***


      Lại đến Tiêu Vân Trác. Trước kia Thường Hy chưa bao giờ lừa gạt cái gì, hoặc là chưa từng có chút nào giấu diếm, nhưng là hôm nay ràng tâm tình nàng đúng, hơn nữa còn là sau khi từ Hồng Thái điện trở về. Nhất định là ở Hồng Thái điện xảy ra chuyện gì đó!


      Tiêu Vân Trác từ khi ngồi ở vị trí Thái tử đến nay đều là phải suy nghĩ vạn phần, người khác nhìn cao cao tại thượng mà sùng bái, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu khổ sở. Nhất là phụ hoàng đối với mấy vị Hoàng tử còn lại đều có lòng mến, căn bản xem nặng bên này bên kia, cũng bởi vì cái này mà năm huynh đệ bọn họ mặc dù có công khai tranh giành nhưng cũng là sóng ngầm mãnh liệt!


      Lấy chuyện chiếm đất lần này mà , ràng là quốc công cùng Mị phi thông đồng với nhau, đây là muốn giáng cho đòn. Bất kể nghênh chiến hay cũng rơi vào thế bị động.


      Tiêu Vân Trác nhớ ràng sau khi nghe được chuyện này mặt Thường Hy lóe lên vui mừng, hiển nhiên nàng có đối sách hoặc biện pháp ứng phó, nhưng là nàng lại chưa với nửa chữ. Tiêu Vân Trác rất thích loại cảm giác này, thậm chí là chán ghét, như vậy khiến nhìn thấu Thường Hy, cảm giác nàng tùy thời có thể rời vậy!


      cho là Thường Hy đuổi theo vào, nhưng là đợi mãi cũng thấy bóng dáng nàng, sắc mặt của Tiêu Vân Trác càng phát khó coi. tới cạnh cửa ven lên tấm rèm, chỉ thấy Thường Hy cư nhiên lại tiếp tục về chỗ cũ ngẩng người, lần này lửa giận xem như như là lên cao ngút!


      “Thân là nô tỳ, biết phải dâng trà sao?” Tiêu Vân Trác sải bước ra ngoài, nhìn Thường Hy giận dữ , trời mới biết bao nhiêu năm có thất thố qua như vậy.


      Thường Hy hiển nhiên có chút bị hù sợ. Kể từ khi vào cung, kể từ sau khi gặp Tiêu Vân Trác cũng chưa bao giờ thấy qua thất thố qua, Thường Hy thấp giọng mà ra: “Nô tỳ hỏi nhưng Thái tử gia chưa muốn uống trà...”


      Thường Hy trong lúc nhất thời còn chưa phục hồi lại, thanh có chút sợ hãi, ngay tiếp theo ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác cũng có chút sợ.


      Tiêu Vân Trác cực kỳ thoải mái, chưa từng gặp qua Thường Hy có ngày bộc lộ mặt nhu nhược như vậy, làm hại có muốn nổi nóng cũng được, chỉ đành phải : “Bản Thái tử muốn uống trà!”


      Thường Hy lập tức đáp lời, xoay người hầu phòng, rất nhanh liền bưng trà vào thư phòng. Sắc mặt Tiêu Vân Trác vẫn như cũ tốt lắm, Thường Hy nhàng đặt trà, cẩn thận hồi tưởng nàng chọc tới cái gì nha, cần gì phải phát hỏa lớn như vậy?


      Càng nghĩ lại càng thấy có lý lẽ nào thích hợp để lý giải, Thường Hy thấy Tiêu Vân Trác lời nào, lặng lẽ lui xuống. Nàng muốn làm pháo hôi, huống chi nàng còn có chuyện của mình cần phải suy nghĩ, đống lớn việc phiền lòng còn chưa có thông suốt, làm gì còn muốn đứng ở đây nhìn bộ mặt băng sơn của , cẩn thận còn bị vạ lây đấy!


      “Thái tử gia nếu còn gì phân phó, nô tỳ trước cáo lui!” Thường Hy theo quy củ hành lễ, xoay người muốn .


      “Đứng lại!” Tiêu Vân Trác rốt cục vẫn phải mở miệng, có cách đối mặt với nàng mà che giấu được hỷ nộ.


      Bước chân Thường Hy dừng lại chút, trong lòng thầm hô hỏng bét. Làm nô tỳ khổ nhất là điểm này, tâm tình chủ tử tốt nàng chắc chắn gặp xui xẻo. Vì suy nghĩ cho mạng , Thường Hy lập tức xóa sạch phiền não trong lòng thay bằng nụ cười rạng rỡ mặt, giòn giã lên tiếng: “Thái tử gia có gì phân phó?”


      Tiêu Vân Trác bị biến hóa đột ngột như vậy của Thường Hy làm cho phản ứng kịp, đều nữ nhân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, quả nhiên là vậy! Nhưng là để cho chính miệng hỏi thăm nàng tại sao lại ngẩn người, căn bản mở miệng được, khỏi sững sờ lúc, có chút hận mình tại sao nén được tức giận!


      Thường Hy cẩn thận dò xét thần sắc Tiêu Vân Trác, cảm giác nàng có đắc tội a, suy nghĩ chút rồi chủ động mở miệng : “Hôm nay nô tỳ phụng chỉ dụ của Thái tử gia dâng trà cho Hoàng thượng, lại thu được chỉ ý mà nô tỳ trăm tư thể giải. Nô tỳ nghĩ ra, kính xin Thái tử gia chỉ điểm!”

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 122: Tranh bá đêm thất tịch (6)


      Tiêu Vân Trác nghe thấy vậy thần sắc hơi có điểm hòa hoãn, cho là Thường Hy rốt cục biết vì sao lại tức giận, nhưng là khi nhìn đến vẻ mặt của nàng lại muốn tốn hơi thừa lời, nữ nhân này chậm hiểu, nhìn thông minh, tại sao còn chưa thông suốt như vậy?


      Tức tức nhưng tại cái gì cũng ra được. Có số việc chỉ cần ra miệng đó chính là an toàn nhất, thời điểm chưa có quyền lợi tuyệt đối có thể bảo đảm an toàn cho người, cái gì cũng nên .


      Thường Hy liền đem chuyện tình ở Hồng Thái điện cẩn thận lại lần. Thần sắc Tiêu Vân Trác bất động, căn bản cũng nghĩ đến Ngu đại thiếu gia lại là nhân vật lợi hại như vậy. Theo biết hội trưởng thương hội bảy tỉnh Bắc kỳ phải là Ngu Thế Hùng. Kể từ khi Ngu Thế Hùng muốn đem Thường Hy vào cung liền rửa tay chậu vàng, chuyên tâm vào làm chức điển sử* lý tưởng. (*điển sử: chức quan quản lý và ghi chép sử sách).


      nay hội trưởng cũng phải là con trai trưởng của Ngu Thế Hùng - Ngu Thụy Lân mà đại thiếu gia của Thụy Phúc đường - Chương Tứ Thần. Nghĩ tới đây, Tiêu Vân Trác đột nhiên hỏi: “Thụy Phúc đường cùng nhà có quan hệ hay ?”


      Thường Hy mặt mày khẽ cong, đắc ý : “Đương nhiên có quan hệ, hai nhà chúng ta là thế giao. Hội trưởng thương hội nay là Tứ Thần ca ca cùng với đại ca ta là huynh đệ tốt, từ cùng ta lớn lên...”


      Thường Hy vừa nhắc tới Chương Tứ Thần mặt mày liền nồng đậm nụ cười làm đau nhói ánh mắt của Tiêu Vân Trác. thích Thường Hy cùng nam tử khác thân mật, trầm giọng hỏi: “Mấy người rất quen thuộc?”


      Thường Hy có phát ra Tiêu Vân Trác bình thường, chủ yếu nhất là do nàng căn bản nghĩ tới phương diện kia, vừa nhắc tới Chương Tứ Thần là ánh mắt nàng lóng lánh sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch : “Tất nhiên là rất thân quen nha! Tứ Thần ca ca từ lớn lên ở nhà ta. Chương thế bá vụ bận rộn sợ giáo dưỡng được nhi tử, sau lại biết cha ta mời được thầy giáo tốt nhất đến dạy học cho ba ca ca liền đem Tứ Thần ca ca đến nhà ta, tránh cho trì hoãn việc học. Thời điểm Tứ Thần ca ca đến, ta mới hơn tuổi chút, coi như là nhìn ta lớn lên, có thể quen thuộc sao?”


      Tiêu Vân Trác chợt tư vị trong lòng, trong lúc nhất thời đột nhiên nghĩ nếu như và nàng cùng nhau lớn lên tốt! Bỗng dưng toát ra ý niệm này khiến sợ hết hồn, lại chưa từng đối với nữ nhân nào có ý tưởng mãnh liệt như vậy, vì thế sắc mặt càng đen hơn.


      Đem những ý nghĩ trong đầu tạm thời đè xuống, Tiêu Vân Trác cẩn thận tự hỏi mặc dù Ngu gia còn là hội trưởng thương hội, nhưng là lấy giao tình giữa bọn họ cùng Chương gia cũng có gì khác biệt, khó trách Ngu Thụy Lân có thể giúp Vưu Mục Khê chiêu lương, như vậy có thể thấy được thế lực của Ngu gia trong thương giới có điểm vượt quá sức tưởng tượng của rồi!


      Khó trách ngay cả Hoàng thượng nghe được chuyện này cũng nổi lên ý định, nếu là Ngu gia chịu bí mật giúp đỡ , Tiêu Vân Trác đối với triều chính phức tạp, thu mua đại thần phải chịu cảnh thiếu tiền rồi. Quan trọng nhất, Tiêu Vân Trác muốn biến mình ở thế bất bại đương nhiên còn cần phải nắm binh quyền, việc này là tốn tiền nhất...


      Ban đầu hao hết tâm tư đem Ngu Thường Hy vào Đông cung là vì muốn xả giận, thứ hai chính là nhìn trúng Ngu gia tiền tài khuynh thế. Nhưng là hôm nay nếu như đem Thường Hy trở thành vật trao đổi, trong lòng có chút thoải mái, cực kỳ thoải mái!


      Thường Hy cũng có nghĩ nhiều như vậy. Thời điểm ban đầu nàng cùng Tiêu Vân Trác giao dịch, tiền tài quyền thế của Ngu gia chính là điều kiện của nàng, nàng cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, nhưng là Thường Hy nàng cùng Tiêu Vân Trác có đồng suy nghĩ như vậy. Trong lòng của nàng còn có đem Tiêu Vân Trác trở thành nam nhân của mình, mà Tiêu Vân Trác sớm coi nàng như nữ nhân của để đối đãi rồi.


      Ở trong mắt Tiêu Vân Trác, kể từ khi đem Thường Hy vào Đông cung trở thành vật cá nhân của riêng rồi. Này vốn liên quan đến tình , nhưng từ khi chung đụng lâu ngày lại có chút xíu biến hóa, cố tình Ngu Thường Hy lại là kẻ đầu gỗ ngốc nghếch, đem quan hệ bọn họ phân chia ràng, chính là chủ tử cùng nô tỳ, để cho có lý do nhưng cũng muốn phóng hỏa.


      Nhưng là trước mắt cũng nên nghĩ những thứ này. Tiêu Vân Trác vòng tới vòng lui trong phòng cũng chưa nghĩ ra phụ hoàng đến tột cùng là muốn làm cái gì, nhưng là rất ràng ám hiệu với Thường Hy muốn xem cảnh trí Giang Nam, những lời này cũng phải tùy tiện ra.


      Thường Hy thận trọng nhìn khuôn mặt tình bất định của Tiêu Vân Trác, thấy nghe xong lời của nàng còn bất thường nữa cho nên mới cảm thấy trong lòng an ổn chút. Nàng cảm giác Tiêu Vân Trác đối với nàng là lạ, tự dưng nổi giận, giải thích được, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, đây là muốn nàng chết sớm sao?


      “Ngươi Hoàng thượng có phải hay là có ý muốn nâng đỡ Ngu gia?” Thường Hy suy nghĩ lâu cũng chỉ có đáp án này thôi, nghĩ cái khác ra.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, nàng thế nhưng có thể nghĩ đến điểm này, nhưng là có phủ nhận, gật đầu : “Phụ hoàng chắc hẳn là có tính toán này, quan trọng hơn là phong cách hành của ca ca rất hợp với khẩu vị của ngài, chỉ sợ muốn trọng dụng ca ca của rồi!”


      Thường Hy ngây ngẩn cả người, trọng dụng?


      “Nhưng là chúng ta xuất thân thương hộ, đây có điểm hợp quy củ!”


      Khóe miệng Tiêu Vân Trác khẽ nhếch, nhìn Thường Hy : “ chỉ cần lo chuyện đêm thất tịch, liên lạc với ca ca để ta làm. cần gì cứ viết ra giấy, ta tự mình lấy.”


      Thường Hy chợt lùi về phía sau bước, dùng sức nhìn Tiêu Vân Trác, đầu óc phải là bị hư chứ? Nhưng giống nha! là ai? Là Thái tử, là Hoàng đế tương lai, cư nhiên lại làm chuyện này, giao thiệp với thương hộ, lại còn tình nguyện làm chân chạy cho nàng, này... Quá thể làm cho người ta đón nhận!


      “Thái tử gia... Ngài sao chứ?” Thường Hy thận trọng hỏi, nhìn bề ngoài vẫn bình thường nha, nhưng ra lời lại làm cho người ta thể tưởng tượng nổi.


      Thần sắc Tiêu Vân Trác cứng đờ, nhìn tia hoài nghi lóe ra từ trong đôi mắt to của Thường Hy để cho tự ái phái nam của nhất thời bị tổn hại, hừ lạnh : “Bản Thái tử rất tốt!”


      “Nhưng là, ngài thân phận cao quý sao có thể đia giao thiệp với nhà ta, để tự mình nô tỳ thôi!” Thường Hy nịnh hót mà cười cười, cảm thấy vẫn nên để cho nhà mình phải mạo hiểm, đây cũng phải là chuyện gì tốt.


      Thường Hy vừa muốn tự , hiểu sao tự nhiên trong đầu Tiêu Vân Trác lại bật lên ba chữ Chương Tứ Thần, chẳng lẽ nàng muốn gặp , vì vậy lập tức : “ đừng mơ tưởng!”


      Thường Hy cảm thấy Thái tử gia hôm nay nhất định là bị lừa đá rồi, thế nào lại mỗi câu ra luôn làm cho người ta ? Chính là muốn hỏi nữa, ngoài cửa lại truyền vào thanh nhọn sáng: “Khẩu dụ Hoàng thượng đến!”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 123: Tranh bá đêm thất tịch (7)


      Thường Hy nhìn ngọc bài Bàn Long trong tay, còn chưa có phản ứng kịp, nghĩ tới Hoàng thượng lại giao ngọc bài cho nàng chính là vì để nàng ra vào cửa cung dễ dàng. Ý tứ là nàng có thể ra vào cung rồi hả? Đây phải có chút ngoài ý muốn ?


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, phát thấy thần sắc cũng được tốt lắm. Nếu là người khác cầm được ngọc bài này trong tay ắt hẳn cao hứng muốn chết, nhưng là Thường Hy lại cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp, khỏi mở miệng: “Thái tử gia... Chuyện này nghĩa là thế nào?”


      Tiêu Vân Trác trầm mặc lát, sau đó chậm rãi : “Nếu là Hoàng thượng ban thưởng phải giữ gìn cẩn thận, nó mất mạng của cũng mất. Ý tứ phụ hoàng rất đơn giản, để trù bị cho thất tịch yến cần rất nhiều thứ, cho ngọc bài là để dễ dàng xuất cung!”


      Thường Hy vẫn cảm thấy thể tưởng tượng nổi, cau mày : “Nhưng nếu quả muốn như vậy chỉ cần đưa giấy ghi những món đồ cần thiết, trong cung tự nhiên chuẩn bị thỏa đáng, ta sao có thể xuất đầu lộ diện lấy những thứ này? biết Hoàng thượng nghĩ thế nào nữa?”


      Thanh Thường Hy có chút oán trách, đây phải là muốn nàng lao lực sao?


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, : “Người trong cung mua đồ nhất định hợp tâm ý của !”


      “Có cái gì mà hợp tâm ý? Chỉ cần đem đồ vật cụ thể ràng, còn có thể sai sao?” Thường Hy cảm giác đầu óc mình hồ đồ rồi, cái lão Hoàng đế như thế nào cứ lần lại lần đánh đố nàng a? Chuyện lần trước nàng còn chưa có hoàn toàn hiểu, mặc dù có chút ràng nhưng là vẫn còn điểm nghi vấn, nghĩ tới lại thêm chuyện này nữa, nàng là muốn nổ tung đầu rồi!


      Tiêu Vân Trác tăng thêm giọng : “Trong cung mua hợp tâm ý của , hiểu ?”


      Thường Hy sửng sốt, khẽ nâng mắt nhìn khuôn mặt vô cùng trịnh trọng của Tiêu Vân Trác, trong lúc bất chợt có chút hiểu, nhưng là chính vì hiểu ngược lại càng lo lắng, cư nhiên thiếu lễ độ kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, khẩn trương hỏi: “Vậy... Kia Hoàng thượng đến tột cùng là có ý gì? Là muốn cất nhắc Ngu gia, hay... hay là muốn diệt Ngu gia?”


      Tiêu Vân Trác hơi nhíu mày, dùng lượng thấp nhất : “Tâm tư phụ hoàng luôn luôn khó đoán, bước tính bước thôi. Chỉ cần chuẩn bị thất tịch yến tốt, phụ hoàng cũng có cớ trách phạt !”


      Những năm gần đây Tiêu Vân Trác cùng Hoàng thượng luôn làm cho người ta cảm thấy có khoảng cách, quan hệ của hai người càng ngày càng xa cách. Tiêu Vân Trác rất lâu đều đoán được tâm tư của Hoàng thượng, cảm giác giống như đầm nước sâu nhìn thấy đáy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ.


      Tiêu Vân Trác càng lớn tâm tư càng sâu. Hoàng thượng dù rất muốn nhìn thấu nhi tử của mình nhưng cũng dễ dàng. Kể từ sau khi Hoàng hậu mất, Tiêu Vân Trác liền thay đổi, trở nên dị thường trầm mặc, thời điểm trước kia là hài tử hay hay cười, vô cùng đáng , mỗi lần nhìn thấy Hoàng thượng để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, dang hai cánh tay để cho ôm. Nhưng là, hai người càng ngày càng cách xa.


      Thường Hy cũng có biện pháp khác, chỉ đành phải bước nào tính bước ấy, nhìn Tiêu Vân Trác : “Cũng chỉ có thể như vậy, còn có cách gì nữa!” Tới chỗ này nàng thở dài : “Nếu có thể xuất cung chi bằng về nhà chuyến, ta vừa đúng có chuyện muốn nhờ ca ca ta giúp tay!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác biến hóa, ngay sau đó : “ chừng nào về?”


      Thường Hy nghĩ rồi ra: “Đêm thất tịch cũng sắp đến, còn mấy ngày nữa. Muốn bài trí cảnh sắc Giang Nam cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Ta thương nghị cùng Tam hoàng tử phi, sáng sớm ngày mai xuất cung, đoán chừng trước khi khóa cửa cung là có thể trở về!”


      “Rất tốt, bản Thái tử vừa đúng lúc xuất cung liền mang theo !” Tiêu Vân Trác thần sắc đổi nhìn Thường Hy , đem nàng dọa sợ, này hai cha con đều có bệnh thôi!

      Mỹ Ngọc thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 124: Tranh bá đêm thất tịch (8-)


      Rạng sáng ngày hôm sau Thường Hy thức dậy sớm. Triêu Hà cùng Vãn Thu hầu hạ Thường Hy rửa mặt xong, lúc dùng đồ ăn sáng, Thường Hy kéo hai người cùng ngồi xuống : “ có người ngoài ngồi xuống cùng ăn !”


      Triêu Hà cùng Vãn Thu từ chối được lúc này mới ngồi xuống. Thường Hy cười : “Buổi sáng hôm nay ta muốn đến chỗ Tam hoàng tử phi thương nghị chuyện thất tịch yến, Triêu Hà cùng ta. Buổi chiều ta muốn xuất cung, các muội cũng cần theo, Thái tử gia vừa đúng có chuyện cần làm liền đem theo ta ra ngoài. Hai người các muội nhất định phải trông nom Doanh Nguyệt điện cẩn thận, cho người ngoài tùy tiện vào, cũng cần quá lo lắng, Chu tổng quản và Trịnh công công chắc chắn lưu lại người!”


      Thường Hy thao thao bất tuyệt lâu, Triêu Hà cùng Vãn Thu vừa nghe vừa cười : “Ngu tỷ tỷ yên tâm , bọn muội nhất định cẩn thận chút!”


      Thường Hy cũng muốn nhiều như vậy, đây là còn cách nào khác. Loạn trong giặc ngoài, mấy người trong Đông cung kia thời thời khắc khắc đều mơ tưởng muốn gây phiền toái cho nàng. Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên từng có xích mích với nàng, hôm nay Hoàng thượng lại cho nàng ân điển như vậy, là người người đều hận, nàng chỉ đành phải làm mọi việc cẩn thận, cầu công lao.


      Dùng qua điểm tâm, Triêu Hà cùng Thường Hy vội vội vàng vàng đến chỗ Lệ Bình, đợi đến khi bọn họ trở lại là giữa trưa. Tiêu Vân Trác vẫn chưa về, nếu là thường ngày sớm ở thư phòng rồi. Thường Hy bởi vì buổi chiều muốn xuất cung cho nên lúc này vô cùng quan tâm khi nào Tiêu Vân Trác trở về, chỉ trong chốc lát hỏi thăm ba bốn lần rồi.


      Triêu Hà cùng Vãn Thu khỏi nhìn nhau cười tiếng. Thường Hy cầm trong tay cây bút lông, bàn bày ra giấy vẽ trắng như tuyết, phía vẽ nguệch ngoạc vài nét nhưng khi nhìn vào lại biết là vẽ cái gì. Thường Hy vừa cau mày, ngừng chấm nơi này chút, nơi kia chút, nhưng là thỉnh thoảng lại lắc đầu, cuối cùng đành hạ bút, thở dài : “Nếu là Tứ Thần ca ca ở đây tốt, ta vẽ, nơi nào còn cần ta phải lao tâm!”


      Triêu Hà cùng Vãn Thu nghe lời Thường Hy , ngẩn người Tiêu Vân Trác vào, là đúng dịp câu kia vừa khéo nghe được, trong lòng tràn đầy cảm giác hưng phấn giống như bị hắt chậu nước lạnh, trầm mặt liền tiến vào.


      Mọi người vừa thấy lập tức quỳ xuống hành lễ. Tiêu Vân Trác tới chỗ Thường Hy ngồi, cúi đầu nhìn tờ giấy bị nàng vẽ loạn, trong lòng có chút hoài nghi, thản nhiên : “ phải Ngu đại tiểu thư cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông sao? vẽ cái tranh gì đây?”


      Nghe được châm chọc trong miệng Tiêu Vân Trác, Thường Hy cũng tức giận, chẳng qua là thản nhiên : “Vẽ tranh tất nhiên khó, nhưng là vẽ bản thiết kế này nọ khó hơn nhiều, nô tỳ vẽ được cũng là chuyện đương nhiên!”


      “Bản thiết kế?” Tiêu Vân Trác có chút hiểu hỏi: “ muốn thiết kế cái gì?”


      Thường Hy cười hắc hắc, đứng dậy : “Đương nhiên là thiết kế cho đêm thất tịch rồi, còn có thể muốn vẽ cái gì?” Thường Hy muốn bàn thêm về đề tài này, sang chuyện khác: “Thái tử gia, vậy chúng ta khi nào xuất cung a?”


      Hôm nay Tiêu Vân Trác phái người thám thính qua, nhắc tới cũng khéo, Chương Tứ Thần kia vừa đúng lúc đến Ngu phủlàm giận thẳng đến cắn răng. là đúng dịp, hôm nay Thường Hy về nhà lại tới, duyên phận trong truyền thuyết sao? Tiêu Vân Trác cũng thèm tin cái này, coi như là duyên phận cũng thay nàng cắt đứt!


      “Chiều nay ta còn có chút việc gấp cần phải xử lý, sáng mai ta cùng với !” Tiêu Vân Trác thản nhiên , dù sao cũng thể để cho bọn họ chạm mặt.


      Thường Hy cũng nguyện ý, nhìn Tiêu Vân Trác : “Như vậy sao được? Thời gian của ta nhiều lắm, phải tranh thủ từng chút . Thái tử gia nếu có công bận rộn nô tỳ tự mình trở về, chuyện này cũng phải là , muốn tổ chức thành công đêm thất tịch phải hao phí phần tâm tư. Sáng nay ta đến chỗ Tam hoàng tử phi cũng vội muốn chết rồi, còn thêm vài việc cần phải làm thêm, đây cũng phải là chuyện có thể đùa giỡn. Thái tử gia cần phải để ý đến nô tỳ đâu, chuyện của ngài quan trọng hơn, ta mang theo Triêu Hà trở về là được, dù sao rất nhanh trở lại, ta muốn nhờ ca ca giúp chuẩn bị mấy thứ cần thiết, thể chậm trễ nữa rồi!”


      Thường Hy đống lớn, mặt của Tiêu Vân Trác càng phát khó coi. Còn đợi mở miệng, Thường Hy cư nhiên kéo tay Triêu Hà chạy , trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, đây cũng quá... Quá lớn mật !


      Vãn Thu nhìn thần sắc Tiêu Vân Trác, trong lòng tựa hồ có chút hiểu , nàng cũng muốn vào lúc này đụng phải họng súng liền lặng lẽ lui xuống, ngay cả như vậy sau lưng cũng thấm ra tầng mồ hôi lạnh. Thời điểm Thái tử gia tức giận đúng là dọa người a!


      Thường Hy cũng để ý nhiều như vậy, nàng chỉ chuyên tâm đến chuyện xuất cung, dĩ nhiên nàng thích Tiêu Vân Trác cùng. đường đường là Thái tử gia, nếu đến nhà nàng toàn bộ phải ra tiếp đón , nơi nào còn có thời gian bàn chuyện với nàng, huống chi nàng còn muốn đem ý tứ của Hoàng thượng thuật lại chút, khiến Ngu gia chuẩn bị sẵn sàng đến lúc đó lại trở tay kịp...


      Chuyện cần phải nghĩ có quá nhiều, Thường Hy đường thông suốt ra khỏi cửa cung, ngồi xe ngựa nhưng khuôn mặt nàng vẫn lộ vẻ u sầu. Triêu Hà ngồi bên thấy vật liền hỏi: “Ngu tỷ tỷ, tỷ buồn cái gì? Có thể trở về trông thấy người nhà đây là chuyện tốt a. Bọn muội vào cung nhiều năm như vẫn còn chưa được về thăm nhà đâu, tỷ tỷ mới vào cung được mấy tháng liền có phúc khí này, còn phải than thở cái gì sao?”


      Thường Hy cầm tay Triêu Hà, có số việc thể cho muội ấy biết được, phải là nàng tin Triêu Hà mà là chuyện này liên quan đến sinh tồn của Ngu gia, dĩ nhiên nàng phải cực kỳ cẩn thận. Vén góc rèm xe lên, nhìn đường phố quen thuộc, Thường Hy lảng sang chuyện khác, cười : “Qua con đường này, khúc rẽ nữa là đến nhà ta!”


      Triêu Hà chặc lưỡi : “Đây chính là khu tây thành, có tiền cũng khó mua được tòa nhà ở đây a!”


      Thường Hy nghe vậy , chẳng qua là cười nhạt, lại qua thời gian chén trà, cuối cùng đến. Bởi vì thông báo trước cho người nhà cho nên ngay cả người nghênh tiếp cũng có. Thường Hy được Triêu Hà đỡ xuống xe, vừa xuống lập tức thấy ở cửa xuất thân ảnh quen thuộc.

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :