1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 115: Thi kế đấu quần hùng (2)


      Thường Hy muốn đến chuyện này bây giờ, suy nghĩ chút, khóe miệng khẽ cong cười hì hì : “Thái tử gia, những đêm thất tịch trước các Hoàng tử là mỗi người nơi hay cùng tụ họp tại chỗ?”


      Tiêu Vân Trác sắc mặt tốt nhìn Thường Hy, tiểu nha đầu này nghĩ ra cái mưu ma chước quỷ gì nhưng lại với , vốn định hỏi nàng mấy câu lại cảm thấy thích hợp, chỉ đành phải buồn bực ra: “Ai đường nấy!”


      “Đại gia đình như thế nào lại mỗi người nơi đây? Năm nay các Hoàng tử cũng cưới Hoàng tử phi, nên náo nhiệt chút! bằng Thái tử gia khi vào triều gặp Hoàng thượng chút, đêm thất tịch năm nay nên bỏ quy củ cũ, mọi người cùng tập trung chỗ, cũng để cho bọn nô tỳ kiến thức hạn hẹp như ta đây được mở mang về khí khái hoàng gia. Huống chi Hoàng thượng cũng nhiều tuổi, hẳn là muốn con cháu cùng tề tụ đông đủ , nhiều người mới đông vui, đây phải là tốt hơn sao?” Thường Hy mưu tính, tên khốn kiếp kia cư nhiên tìm Thái tử gia gây phiền phức vậy cũng đừng trách nàng khách khí. Nếu là chuyện khác nàng có thể giúp được gì, duy chỉ có chuyện này, nàng là nắm được cả thiên thời địa lợi nhân hòa, còn có thể chèn ép Mị phi để xả giận, cho nên lại càng nhiệt tình!


      Nàng là mọn lắm, chuyện ngày đó Mị phi lợi dụng nàng vẫn nhớ quên, Tiêu Vân Triệt muốn giết nàng diệt khẩu, La Thúy Yên muốn đưa nàng vào tử địa, thù này nàng còn chưa báo đấy!


      Tỉ mỉ nghĩ lại, cả nhà bọn họ có mấy người, tất cả đều đụng chạm đến nàng. Có thể thấy được ông trời rất là công bằng nha, khiến cho Sở Tự Nguyên làm chuyện ác này, đây chính là chờ nàng báo thù rồi, nghĩ tới đây Thường Hy có chút hưng phấn vô cùng!


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy ngẩn người, khuôn mặt còn treo loại tư thái vô cùng quen thuộc, đó chính là cái vẻ thỏa mãn của con cáo ăn trộm được gà. Tiểu nữ nhân này nhất định là nghĩ ra cái chủy ý chẳng hay hò gì, nếu hưng phấn như thế. Vấn đề này ngay cả cũng cảm thấy khó khăn, nàng làm sao lại có thể nắm chắc hạ được Sở Tự Nguyên như vậy đây?


      Tiêu Vân Trác mặc dù có chút được minh bạch ràng,nhưng lại chắc chắn điều rằng tiểu nữ nhân này muốn đem năm Hoàng tử tập trung lại chỗ, đây ràng là muốn gây chuyện nháo rồi, chẳng qua là... Trong lòng có chút lo lắng, nhỡ đâu đến lúc đó trộm gà được còn mất nắm gạo, nàng nhất định chịu thua thiệt! Tiêu Vân Trác tựa hồ chút cũng có nghĩ tới, nếu như Thường Hy thua chuyện, người đầu tiên bị dính líu tới chính là !


      Tiêu Vân Trác cảm thấy vẫn nên xác định trước, nhìn Thường Hy hỏi: “ nắm chắc ?”


      câu đơn giản nhưng lại làm cho Thường Hy cảm thấy ấm áp trong lòng, trịnh trọng : “Ta phải là người đem tính mạng làm trò đùa, tất nhiên phải tính trước làm sau!”


      Tiêu Vân Trác có chút an tâm, nghĩ rồi ra: “Chuyện này để ta , ở đây chờ là được!”


      “Vậy đa tạ Thái tử gia cho nô tỳ cơ hội báo thù rửa hận!” Thường Hy cười đến rực rỡ, nàng sớm ưa La Thúy Yên lòng dạ ác độc kia rồi.


      Tiêu Vân Trác chuyện ngược lại rất giữ lời, ngày thứ hai thấy thánh chỉ được ban xuống, trong lúc nhất thời tin tức này lan truyền cả hậu cung. ít cung nữ, thái giám cảm thấy vô cùng vui mừng, những khi có kiện lớn như thế này, làm xong tất có khen thưởng. Dĩ nhiên có người cao hứng có người cũng cảm thấy nhức nhối khó chịu.


      Thời điểm tin tức này đến Đông cung, Thường Hy nghe được liền cười, tiếng của Thái tử đúng là hơn người nha, kế tiếp nàng an bài mọi thứ tốt!


      Lại đêm thất tịch chính là thời điểm dành cho các đôi tình nhân, trong năm vị Hoàng tử bốn vị có Hoàng tử phi của mình, tụ chung chỗ cũng quá hợp với tình hình. Tiêu Vân Trác mặc dù có Thái tử phi, tuy nhiên có Lương đễ, Nhụ tần nên cũng đơn a. Lão Hoàng đế lại đột nhiên lại tỏ ra hăng hái quá mức, xuống đạo ý chỉ: mỗi vị Hoàng tử đều cử ra quản để cùng tổ chức, chuẩn bị cho đêm thất tịch sắp tới!


      Thánh chỉ hạ xuống, mọi người lại bối rối!


      Nếu là tổ chức yến hội đêm thất tịch, mọi người cùng tập trung lại chỗ, đương nhiên là phải làm trong hậu cung rồi. Nếu là ở hậu cung, dĩ nhiên do Hoàng quý phi đứng đầu, Mị phi, Kính phi, Mẫn phi trợ thủ lo liệu, làm sao lại để mỗi vị Hoàng tử cử người đến tham gia đây?


      Tâm tư của Hoàng thượng quả nhiên có người nào có thể nhìn thấu a. Sắc mặt Hoàng quý phi có chút khó coi, nguyên bản nhìn Lệ Bình vừa mắt, giờ phút này nghe được thánh chỉ lại giương mắt lên nhìn Lệ Bình : “Ngươi Hoàng thượng đây là có ý tứ gì? Từ khi khai quốc đến nay cũng có chuyện hoang đường như vậy!”


      Lệ Bình thầm oán giận vài câu trong lòng nhưng là ngoài mặt vẫn mỉm cười : “Mẫu phi, phụ hoàng đây chính là muốn thay đổi cách quan tâm đến người thôi. Lo liệu yến hội là chuyện vô cùng phiền tâm lao lực a, ánh mắt của mọi người đều tập trung cả vào đây, nếu như tổ chức tốt mọi người đều kính ngưỡng, còn nếu như xảy ra chuyện gì tất bị người khác chỉ trích, còn có kẻ huyên thuyên trước mặt phụ hoàng. Mẫn phi, Kính phi, Mị phi dĩ nhiên đem sai lầm nhận người mình, nhưng mẫu phi là là Hoàng quý phi, làm sao có thể trút bỏ trách nhiệm đây?”


      Hoàng quý phi nhìn Lệ Bình cái, mặc dù vẫn thích nữ nhân này đem con trai bà quản gắt gao, đến nay trong phòng cũng thu thêm tần thiếp nào khiến bà tức giận thôi tuy nhiên lại thể thừa nhận con bé có vài phần đạo lý.


      Lệ Bình thấy thần sắc Hoàng quý phi dãn ra, lại thêm chút sức : “Theo con thấy a, phụ hoàng là muốn thử dò xét năm vị Hoàng tử đấy. Cần biết rằng người mà các Hoàng tử tiến cử ra nhất định là người cực kỳ tin cẩn, điều này cũng đại biểu cho thể diện của mỗi vị Hoàng tử. Mẫu phi, người xem lần này phụ hoàng làm vậy có phải hay là muốn xem năng lực quản lý thuộc hạ của các vị Hoàng tử đây?”


      lời hay thức tỉnh người trong mộng, Hoàng quý phi tỉ mỉ suy nghĩ, cảm thấy cũng có ý tứ, cho nên nhìn Lệ Bình cũng thuận mắt chút, chỉ là nghĩ đến thằng con trai có tiền đồ, tiếc rằng rèn sắt thành thép muốn cấu chết nó!


      Đường đường Hoàng tử, cư nhiên sợ vợ, cái này nếu để truyền , mặt mũi bà còn để vào đâu?


      “Vậy các ngươi suy nghĩ muốn cử người nào chưa?” Hoàng quý phi dùng sức khẽ cắn răng, cũng có mượn cơ hội lần này mà làm khó dễ Lệ Bình, dạy dỗ con dâu còn có nhiều dịp khác, chớ để lần này dạy thành lại còn gà bay trứng vỡ!


      “Con dâu nghĩ xong rồi, liền để con dâu tự mình ra mặt. Con nghĩ Thái tử gia bên kia nhất định là cử Thường Hy, hai bọn con quen thuộc lại ăn ý, còn sợ người khác quấy rối, ngài thấy sao?” Lệ Bình có chút xác định, bởi vì Hoàng đế là cử ra hạ nhân, mà nàng lại là Hoàng tử phi, cái này có chút khó khăn.


      Quả nhiên, sắc mặt Hoàng quý phi tối sầm lại, con dâu như thế này ngày đánh là lại muốn cưỡi ngay lên đầu, chỉ tay vào Lệ Bình : “Ngươi đừng mơ tưởng, ngươi muốn làm tức chết bổn cung có phải hay ?”

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 116: Thi kế đấu quần hùng (3)


      Lệ Bình sớm biết Hoàng quý phi vui nhưng là cũng muốn cứ như vậy từ bỏ, hiếm có dịp để chơi tốt như vậy a, bình thường cũng có cơ hội được như vậy đâu, cho nên nàng suy nghĩ chút lại : “Mẫu phi, người phải là ghét bỏ con dâu tay chân vụng về cái gì cũng biết sao? Đây là cơ hội tốt nhất cho con dâu học tập thôi! Con tự mình cầu phụ hoàng bên kia có được ?”


      Hoàng quý phi thực là cảm thấy choáng váng đầu, lão thiên gia mau đem đứa con dâu này đánh bất tỉnh nhân , tránh cho bà bị chọc tức chết. Đè nén cơn giận của mình, hung hăng dạy bảo : “ thánh chỉ của Hoàng thượng viết rất ràng là khiến tất cả các Hoàng tử cử đến người hợp lực làm chuyện này. Người ta đều là nô tài, mình ngươi là chủ tử, ngươi tiếc thân phận ở chung chỗ với đám nô tài kia sao? Chính ngươi biết xấu hổ nhưng cũng phải nghĩ đến nam nhân của ngươi! Ngu Thường Hy kia là ai? Đó chính là Thượng nghi Đông cung thánh thượng tự mình phong thưởng, đây chính là vinh hạnh trước nay chưa từng có!”


      tới chỗ này Hoàng quý phi đứng dậy tới trước mặt Lệ Bình, nhìn nàng tiếp tục quát: “Mặc dù mấy vị Hoàng tử cũng phái người đến, nhưng mấy người kia đứng trước mặt Ngu Thường Hy, đừng bảo nàng ta đến từ Đông cung, chỉ dựa vào coi trọng của Hoàng thượng đối với nàng ta, còn phải là ý tứ muốn để cho nàng ta đứng đầu?


      Nếu ngươi chạy tới, tuy có ý tứ tranh quyền cùng Thường Hy, chẳng lẽ sau lưng ngươi có người tự bịa đặt thêm chuyện sao? Biết ngươi tính tình trẻ con ham vui là chính, nhưng những người kia tâm địa độc ác, nếu ở trước mặt Hoàng thượng cố ý khích bác thị phi, ngươi ... Ngươi ... Khiến lão Tam làm sao còn có thể đứng vững?”


      Lệ Bình căn bản nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ muốn vui vẻ góp chuyện chút thôi, nghe được lời của Hoàng quý phi, mặt khỏi đỏ lên, lần này là nàng có lỗi, muốn hai câu nhận sai lại nghe được Hoàng quý phi : “Mấy ngày nay ta tỉ mỉ quan sát, Ngu Thường Hy cũng phải là nữ tử bình thường, thân thế ở Đông cung lại vẫn có thể có được như ngày hôm nay, nàng chính là bán ngươi ngươi còn giúp người ta đêm tiền!”


      “Thường Hy phải người như vậy...” Lệ Bình gấp gáp bật thốt lên, lại cảm thấy mình đụng phải Hoàng quý phi, lập tức ngừng , nhưng là thần sắc kìm nén đến đỏ bừng.


      Hoàng quý phi nặng nề thở dài tiếng nhìn Lệ Bình, chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Thời điểm ban đầu bà quả có lòng mơ ước vị trí Thái tử, dĩ nhiên hy vọng con trai mình có thể ngồi lên được vị trí đó. Thế nhưng vài năm nay, con trai bà ngay thẳng có thừa, mưu trí chưa đủ, tính tình quá ngây thơ. Vốn là muốn tìm con dâu hiền thục cho , có lẽ còn có thể cứu vãn đôi chút... Ai biết trời muốn hại bà, thế nhưng chọn ngay được mẫu dạ xoa, đem con trai bà quản được gắt gao, hai người cả ngày chỉ biết kẻ lông mày làm thú vui, chút nào có lòng cầu tiến. Lòng của bà a!... Lòng của bà a!... Ngu Thường Hy kia là người tinh xảo, đặc sắc, có trí có mưu, lần trổ tài đại điện lúc tuyển tú bà biết được điều đó. Nếu là nàng ta muốn tính kế Lệ Bình, e rằng cả nhà này cũng phải bồi theo vào!

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 117: Tranh bá đêm thất tịch (1)


      Lệ Bình chính là thích Hoàng quý phi luôn tỏ ra đề phòng Thường Hy, nhưng lại dám mấy câu. Nàng là trẻ con chút, thẳng thắn chút nhưng cũng phải ngu ngốc. Phu quân cùng Hoàng thượng đều ở chỗ này, nàng cũng dám chọc mẹ chồng, nhưng là trong lòng dù nín nhịn hơi cuối cùng vẫn : “Yến hội đêm thất tịch có rất nhiều chuyện phải làm, phụ hoàng chỉ phái mấy nô tài làm, lão nhân gia ngài ấy nhất định còn hạ ý chỉ xuống, đến lúc đó con cầu xin. Con cũng cần thực quyền, chỉ cần náo nhiệt chơi đùa là tốt rồi, phụ hoàng nhất định ân chuẩn!”


      Hoàng quý phi cảm thấy tim đau muốn chết, thần sắc nhìn Lệ Bình càng phát khó coi, muốn thêm gì đó nhưng lại ngại cùng Lệ Bình tốn hơi thừa lời, cuối cùng chẳng qua là nghiêm nghị : “Tóm lại, cho ngươi nhúng tay vào chuyện này, nếu ngươi cứ chờ vào Phật đường tỉnh ngộ !”


      Lệ Bình cố nín giận trong bụng ra khỏi Di Hòa cung. Nếu là trung thu yến, giao thừa yến, đánh chết nàng cũng tham gia vào, nhưng là thất tịch yến chính là nên để cho mấy người trẻ tuổi như các nàng chuẩn bị, nhất định phải làm cho thú vị chút, nếu toàn mấy trò cũ kỹ còn ý tứ gì nữa!


      Lệ Bình vừa muốn trở về tiểu cung điện của mình, ngẩng đầu lại thấy xa xa Thường Hy từ phía kiền môn vào, ánh mắt sáng lên, hướng tay về phía cung nữ phía sau : “Các ngươi về trước , ta muốn dạo chung quanh lát!”


      “Dạ, nô tỳ cáo lui.” Mọi người theo thứ tự lui ra, rất nhanh liền biến mất ở khúc quanh.


      Lệ Bình khóe miệng nhếch lên, hướng phía Thường Hy tới. Thường Hy mang trong tay hộp đựng thức ăn hình bát giác chạm khắc hoa văn tinh xảo, người còn mặc cung trang nghiêm nghị chính quy, chẳng qua là búi tóc phải dạng già lão cổ hủ muốn chết, mà là trụy mã kế* ( kiểu búi tóc thời xưa), cài nghiêng cây trâm bạc, nhìn qua vô cùng nhàng khoan khoái.


      Lệ Bình chợt xuất trước mặt Thường Hy, đúng là đem Thường Hy sợ hết hồn, che ngực : “Muốn chết a, dọa ta phát sợ luôn!”


      Lệ Bình hồn nhiên để ý, lôi kéo tay Thường Hy cười : “Thôi , hù chết người khác cũng hù được ngươi, còn biết ngươi sao, gan lớn có thể giả bộ mười cái đầu gấu ấy chứ!”


      Đây là cái ví dụ gì a, Thường Hy bất đắc dĩ cười : “Hoàng quý phi lợi hại như vậy làm sao lại quản để cho ngươi khéo mồm khéo miệng ra ngoài dọa người vậy?”


      Lệ Bình hừ lạnh tiếng : “Thôi , bà ấy cũng ít cọ xát ta, chỉ tiếc mỗi lần cũng là giết địch ngàn tổn hại tám trăm thôi!”


      Thường Hy cẩn thận suy nghĩ những lời này, nhất thời mặt lên nụ cười, kéo tay Lệ Bình thấp giọng trêu : “Trong cung cũng đồn đại Tam hoàng tử sợ vợ, hôm nay xem tình quả thực là như thế nha!”


      Lệ Bình đỏ mặt, làm bộ muốn đánh : “Nha đầu thối, ngay cả ta cũng dám trêu chọc, nhìn xem ta vặn nát miệng của ngươi!”


      Thường Hy vội vàng xin khoan dung, thôi hồi Lệ Bình mới bằng lòng bỏ qua cho nàng, cười đùa hồi hai người đều mệt đến thở hổn hển, nắm tay cùng vào bên hành lang. Lệ Bình lúc này mới hỏi: “Làm sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì đúng , nếu giúp được cứ với ta!”


      Thường Hy che miệng cười hì hì tiếng, nhìn Lệ Bình : “Lần này đúng cần ngươi giúp tay, ngươi muốn chạy cũng được!”


      Thường Hy ở bên tai Lệ Bình thấp giọng mấy lời. Ánh mắt Lệ Bình sáng lên, lập tức trở nên hưng phấn, hạ thấp giọng : “Ta mới vừa rồi cũng vì chuyện này mà cùng Hoàng quý phi huyên náo vui. Ta đêm thất tịch chính là cần phải náo nhiệt, làm cho quá trang trọng rồi nghiêm mặt ngồi ở chỗ đó có ý tứ gì. Chủ ý này của ngươi rất tốt, chúng ta phải mau gặp Hoàng thượng mới được!”


      Thường Hy hé miệng cười cười, kéo Lệ Bình thấp giọng : “Trong nội tâm ngươi hiểu là tốt rồi, đừng có truyền ra ngoài!”


      “Ngươi cho ta người ngốc sao? Cái này còn phải ư? Ngươi yên tâm, ngươi muốn báo thù tự nhiên ta giúp ngươi, ta sớm nhìn nữ nhân kia vừa mắt, mặt có sẹo lớn như vậy còn diễu võ dương oai, đúng là đem mình trở thành nhân vật lớn!”


      Thường Hy mặc dù sớm biết Lệ Bình nhất định giúp nàng, nhưng là nghe được chính miệng nàng ấy ra, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp. Ngay cả khi hôm nay địa vị hai người cách xa như vậy, nhưng Lệ Bình vẫn như cũ là người nàng biết ở Vĩnh Hạng cung, điểm này làm cho nàng vui mừng dứt!


      Lệ Bình là Tam hoàng tử phi, cầu muốn được gặp Hoàng thượng đương nhiên là dễ dàng, Thường Hy cũng cần chờ quá lâu, rất nhanh liền được gặp Hoàng đế Minh tông.


      Hai người hành lễ xong mới theo quy củ đứng ở bên, Lệ Bình mặc dù biết rằng mình được Hoàng thượng mến nhưng là vẫn nghiêm cẩn tuân theo phép tắc quân thần, đây chính là chỗ thông minh của nàng, thời điểm nào biết làm nên làm chuyện gì. Ngây thơ thẳng thắn là tốt, nhưng cẩn thận cũng có thể mất mạng của mình, nàng còn muốn chết sớm!


      Hoàng đế Minh tông thấy được hộp đựng thức ăn bát giác trong tay Thường Hy liền cười : “Bên trong chứa cái gì đây?”


      Thường Hy lập tức tiến lên bước : “Bên trong này chính là trà thưa Hoàng thượng. Thái tử gia dám độc hưởng, phân phó nô tỳ đưa ngự phẩm này tới cho Hoàng thượng. Vốn là Thái tử gia tự mình phải tới nhưng thời điểm ra cửa lại đột ngột có người gọi , người nọ biết cái gì khiến thần sắc Thái tử gia tốt, liền phân phó nô tỳ đưa vật tới, còn xin Hoàng thượng thứ cho Thái tử tội bất kính, chờ khi trở lại tự mình hướng Hoàng thượng nhận tội!”


      Đôi mắt Hoàng đế Minh tông chợt lóe lên cái, nhìn Thường Hy lại càng ôn hòa, cười : “ có chuyện phải vội, thân là Thái tử nước chính là phải vì dân, vì nước phân ưu, đây là chức trách của . đến Thái tử nữa, trẫm xem ngươi đưa tới vật gì?”


      Lệ Bình vừa nhìn sắc mặt Hoàng thượng rất tốt liền tiến lên bước cười : “Phụ hoàng, tiểu nha đầu này rất là quật cường, con ở đường đụng phải nàng, hỏi nàng cầm cái gì nàng sống chết cũng , biết làm sao lại cứng đầu như vậy!”


      Sắc mặt Thường Hy đỏ lên, nghiêm mặt : “Hoàng tử phi, về tư nô tỳ với ngài là tỷ muội tốt, bất kể ngài hỏi cái gì ta đều nên , nhưng cũng chỉ là giới hạn về chuyện tư. Về công, đây là đồ Thái tử gia phân phó nô tỳ mang đến cho Hoàng thượng. Hoàng thượng chưa chính mắt nhìn thấy, có được cho phép của ngài, nô tỳ có chết cũng thể để cho người khác động đến những đồ này. Đừng động, liếc mắt nhìn, hỏi thăm chút cũng được, bởi vì đây là đồ Thái tử gia hiếu kính Hoàng thượng, nô tỳ thể phá hư quy củ.


      Minh tông nhìn hai người, khóe miệng dâng lên chút mỉm cười thản nhiên, uổng công coi trọng Ngu Thường Hy như vậy, quả nhiên để thất vọng.

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 118: Tranh bá đêm thất tịch (2)


      Lệ Bình có chút ngượng ngùng : “Nhìn ngươi đạo lý đống đống, làm ta trở thành người chu toàn, ta phải chỉ là tò mò thôi sao? Dù sao ta theo ngươi đến đây, sớm muộn gì cũng được nhìn thấy!”


      Lệ Bình đến chỗ này có chút tâm cam lòng nguyện, Hoàng thượng nhìn vào trong mắt, cười ha hả, nhìn hai người tranh cãi, tâm tình cũng sảng khoái ít, : “Bình thường thấy ngươi vô pháp vô thiên, nghĩ tới còn có người có thể chế trụ được ngươi, đây cũng là chuyện hiếm có được!”


      Thường Hy nghe vậy có chút kỳ quái, theo lời Hoàng thượng quá khứ xảy ra chuyện gì sao? Có thể từ miệng Hoàng thượng thốt ra bốn chữ vô pháp vô thiên, biết Lệ Bình làm chuyện gì. Nghĩ tới đây Thường Hy quay đầu nhìn về phía Lệ Bình, chỉ thấy nàng cười đến đỏ mặt, lắc lắc khăn tay, làm nũng : “Con dâu chỉ đúng là trong gia yến uống chút rượu... Ngài... Ngài sao lại còn nhớ chút chuyện này? Cả ngày miệng, hôm khác ngài cần , chỉ cần giơ giơ ly rượu con tự tìm lỗ mà chui vào!”


      như thế, đừng bảo là Hoàng đế Minh tông, ngay cả Thường Hy cũng bật cười. Nghe ý tứ của nàng, nhất định là thời điểm Lệ Bình dùng bữa với Hoàng thượng và Hoàng quý phi ở Di Hòa cung uống quá nhiều, sau đó chuyện, làm việc mất quy củ. Nghĩ tới đây, trong lòng Thường Hy nhịn được mà có vài phần đồng tình với Hoàng quý phi, đụng phải con dâu như vậy chỉ sợ muốn phát điên lên. Nghĩ vậy, Thường Hy khỏi nở nụ cười.


      nghĩ tới Hoàng đế lại là người hòa ái như vậy, ấn tượng của Thường Hy đối với ngài lập tức tốt hơn nhiều. Ba người lại đùa hồi, lúc này Thường Hy mới mở hộp ra, lấy ống trúc xanh biếc, đưa hai tay trình lên. Vạn thịnh vẫn mực đứng bên cạnh Hoàng thượng lúc này mới lập tức xuống nhận lấy đặt lên bàn.


      Ống trúc này vô cùng tinh xảo, màu xanh biếc bắt mắt làm người ta nhìn liền cảm thấy dễ chịu. Hoàng đế cười hỏi: “Đây là cái gì?”


      Thường Hy nghe được Hoàng thượng hỏi như thế, khẽ cắn răng quyết định , có số việc giấu giếm chừng lại trở thành mối họa.


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ xuất thân thấp hèn, gia phụ hôm nay mặc dù phú giáp phương nhưng vẫn là thương nhân buôn bán. Ba ca ca của nô tỳ vẫn bôn ba khắp nơi, ống trúc này chính là do đại ca nô tỳ tình cờ phát được thời điểm đến Giang Nam. Ống trúc này nếu đặt mình cũng chỉ là đồ vật tầm thường, nhưng nếu để trong bộ dụng cụ pha trà có chút ý tứ!”


      tới đây Thường Hy thận trọng nhìn Minh tông cái, thấy ngài tức giận, trong lòng thầm thả lỏng hơi, tiếp: “Theo lời đại ca của nô tỳ, lá trà này sinhh trưởng mảnh sườn núi. Những năm trước cũng có gì dị thường, nhưng là thời điểm năm ngoái, năm kia, ngọn núi được đổi chủ nhân. Người chủ mới trồng hoa lan khắp sường núi, san sát với cây trà, biết có phải vì nguyên nhân này hay mà khi thu hoạch, lá trà đều mang theo hương hoa lan nhàn nhạt. Sau lại sai người đưa vào cho nô tỳ chút, nô tỳ thưởng qua lần thứ nhất, cảm thấy mùi vị rất tốt, liền đem rót cho Thái tử gia ly. Thái tử gia sau khi uống xong liền phân phó nô tỳ mang đến dâng lên Hoàng thượng, cũng chỉ là chút vật hoang sơn dã thủy, mong Hoàng thượng ngự phẩm!”


      Ánh mắt Minh tông nhìn Thường Hy thoáng qua tia sắc bén, trong lúc nhất thời hiểu được mục đích của nàng, đột nhiên giọng chuyển lạnh hỏi: “Đại ca ngươi có lòng?”

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 119: Tranh bá đêm thất tịch (3)


      Trong lòng Thường Hy lộp bộp tiếng, biết Hoàng đế hiểu lầm, nhưng là giờ phút này nên gì để giải thích hiềm nghi cho hợp đây? Nàng suy nghĩ chút rồi trả lời: “Hoàng thượng có chỗ biết, nô tỳ mặc dù xuất thân nghèo hèn, nhưng là thời điểm từ lớn lên cũng được ba ca ca chiều, sủng nịnh, có cái gì ly kỳ, hấp dẫn cũng đem chia cho nô tỳ phần, cũng đơn thuần chỉ là tình nghĩa huynh muội thôi. Lần này nô tỳ vào cung, năm cũng biết có được hai lần gặp mặt hay . Biết nô tỳ thích uống trà, ca ca mới ở cửa hoàng cung chờ suốt mấy ngày, ngăn cản nhiều vị công công muốn nhờ đưa vào cho nô tỳ, chỉ tiếc mọi người đều rất cẩn thận có giúp huynh ấy, may mắn trùng hợp Thái tử gia qua liền gặp phải!”


      tới chỗ này, hốc mắt Thường Hy đau xót, cố nén lệ quang : “Ca ca nô tỳ là thực có lòng, ngày chưa đưa được liền cứ như vậy chịu bỏ , đứng đợi ở hoàng cung liền ba bốn ngày. Hôm đó cùng tiểu thái giám chuyện, cẩn thận đụng phải Thái tử gia, Thái tử gia lên tiếng hỏi ngọn ngành sau đó liền thuận tay đem về cho nô tỳ...”


      Thanh Thường Hy càng ngày càng thấp, có chút làm cho người ta cảm thấy đáng thương. Minh tông nghe vậy, thần sắc trì hoãn, cười : “Ca ca ngươi rất thương ngươi, chờ đợi ba bốn ngày chỉ vì chuyện , có thể thấy được tình thâm của huynh đệ tỷ muội nhà ngươi. Đều thương nhân trọng lợi khinh tình, hôm nay ngược lại làm trẫm được mở rộng tầm mắt rồi!”


      Thường Hy nghe vậy lập tức quỳ xuống, khấu đầu : “Hoàng thượng ngàn vạn đừng vậy, ca ca nô tỳ nào đáng được tán dương như thế, cũng chỉ là thương nhân vì lợi ích mà bôn ba suốt ngày thôi!”


      Thường Hy nâng cao thân phận nhà mình, Minh tông ngược lại lại cảm thấy nàng nữ tử biết giữ bổn phận, nếu đổi lại là người khác biết uốn bao nhiêu tấc lưỡi mà ca ngợi rồi, trong lòng đối với Thường Hy có thêm ba phần thưởng thức.


      Lệ Bình ở bên cẩn thận quan sát thần sắc Minh tông, cười : “Phụ hoàng biết đấy thôi, ba ca ca nhà Ngu Thượng nghi cũng nổi danh trong giới thương nhân là người lương thiện, tuy tuổi tác nhiều nhưng danh tiếng lại vô cùng tốt!”


      Ánh mắt Minh tông chợt lóe, nhìn Lệ Bình : “Cái này nha đầu nhà ngươi như thế nào lại biết? Ngay cả ca ca người ta lại cũng biết ràng như vậy?”


      Lời này cũng có chút ý tứ, Lệ Bình là khuê nữ, làm sao có thể biết được người của Ngu gia như thế nào? Trừ phi Ngu Thường Hy là cố ý cho nàng, lại cố ý muốn... Ánh mắt Minh tông nhìn Thường Hy lại thêm vài tia hoài nghi, những năm này phải là biết hậu cung nổi sóng ba đào, chẳng qua là có lúc muốn quản nhưng lại phát lực bất tòng tâm.


      Hài tử lớn, mỗi người đều có mẫu tộc ủng hộ, nhà mẹ Thái tử mấy năm gần đây điêu linh rất nhiều, phải chịu cất nhắc, chỉ là gia tộc nhà Thái tử có nam đinh đồng lứa, chỉ để lại nữ oa oa, có tâm mà vô lực thôi!


      là vua nước, muốn cân bằng mọi thế lực, nhưng có số việc đến Hoàng đế cũng có thời điểm thể làm gì được.


      lòng muốn tìm nhà vợ có thế lực cho Thái tử, nhưng chỉ sợ đuôi to khó vẫy, tương lai Thái tử đăng cơ lại bị thế lực đó uy hiếp, chuyện như vậy từ xưa đến nay xảy ra ít, cho nên lần này trực tiếp hạ chỉ sắc phong Thái tử phi, đây cũng là có biện pháp.


      Mọi người đoán ra ý nghĩ của , đối với Thái tử cố kỵ càng nhiều lại càng dễ dàng hạ thủ. Chính là vì đoán ra được tâm tư của , biết đối với Thái tử thích hay thích, vô hình chung cũng tạo nên được màng chắn bảo vệ vô hình, mặc dù là yếu ớt nhưng đấy là tất cả những gì có thể làm lúc này.


      Vân Ca (khuê danh của cố Hoàng hậu), lúc đầu đáp ứng với nàng, ta nhất định làm được, nàng chỉ cần chờ ta trao giang sơn vững vàng này cho nhi tử, ta liền lập tức tìm nàng. Nàng từng đứng ở chân cầu Nại Hà chờ ta, ta đến nàng đầu thai, nếu nàng tuân thủ lời hứa, lão tử liền đem địa phủ náo ngược tận lên trời!


      Nghĩ tới đây, mặt Minh tông thoáng qua nụ cười dịu dàng, ngay tiếp theo thần sắc nhìn hai người cũng ôn hòa hơn. cho phép người khác tổn thương Vân Trác, đồng dạng cũng cho phép Vân Trác giết hại huynh đệ của mình, hy vọng tất cả đều có thể hòa thuận mà chung sống qua ngày.


      Thái tử thuận lợi lên ngôi, chư vị Hoàng tử còn lại bình an sinh sống, mọi người hòa hòa khí khí chẳng phải là tốt hơn? Huynh đệ hòa thuận, thiên hạ thái bình, tứ hải quy phục, đây mới là chuyện tình mà mong mỏi nhất!


      Lệ Bình đương nhiên biết được ra việc này Hoàng đế lại suy nghĩ sâu xa như vậy, nhếch miệng : “Con nào biết được, là nghe ca ca thôi! Phụ hoàng, ngài còn nhớ đại hạn hán vùng Sơn Đông năm đó ?”


      Hoàng đế làm sao lại nhớ, hơn năm phương bắc chịu liên tiếp bốn trận hạn hán lớn, thiên tai nhân họa ngừng để cho chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủn mà gầy ít, cuối cùng cũng bình an vượt qua. Thời điểm Đông Sơn hơn năm hỗ trợ vận chuyển bạc đến vùng cứu trợ chính là ca ca của Lệ Bình - Vưu Mục Khê.


      “Trẫm dĩ nhiên nhớ, yên lành nhắc tới chuyện này làm gì?”


      Thường Hy nhìn Lệ Bình cũng có chút hiểu, lời này tự hồ càng càng xa chủ đề, hơn nữa càng hiểu được nàng làm sao biết đến ca ca của mình, nàng đều nghe được Lệ Bình nhắc đến câu trước đó, có chút hoài nghi nha!


      để mọi người đợi lâu, Lệ Bình lập tức nghiêm túc : “Vốn con đáp ứng gia huynh nhắc đến chuyện này trước mặt người khác, hôm nay nhất thời cao hứng lỡ khỏi miệng, thể làm gì khác hơn là phải ngọn nguồn rồi! Lại chuyện này con ngay cả Thường Hy cũng chưa có kể qua, thời điểm trước kia con là biết huynh ấy là ca ca của nàng, sau khi biết lại vì con cùng huynh trưởng có cam kết, vì vậy cũng ra khỏi miệng, mong Thường Hy đứng trách ta mới đúng!”


      Thường Hy càng hiểu gì, ánh mắt nhìn Lệ Bình tràn đầy nghi vấn, cuối cùng nhịn được hỏi: “Đến tột cùng là có chuyện gì? Ta có nghe gia huynh nhắc qua là quen biết với người nhà của ngươi nha!”


      Lệ Bình hít sâu hơi, lúc này mới liền mạch: “Đại hạn hán ở Đông Sơn xảy ra hơn năm, chỉ có thể hận quan viên địa phương sai lệch, chiếm lấy ngân lượng Hoàng thượng phát chẩn cho người dân khiến cho đủ bạc dùng. Thời điểm gia huynh biết được nhưng cũng thể làm gì hơn, địa phương gặp tai họa cả nước đều rất nhiều, thể dùng thêm bạc để cứu trợ tới đây, chỉ có thể tìm phú thương trong vùng, hy vọng bọn họ mở kho lương, thứ nhất giúp triều đình vượt qua khó khăn, thứ hai ra tay tương trợ cứu người tích đức. Ai biết được mỗi kẻ gian thương kia đều mực đồng ý, gia huynh tức giận đến nỗi vỗ ngực liên tục, nhưng cũng có biện pháp tốt hơn, nếu trực tiếp chiếm lấy kho lúa của họ, gia huynh còn có lá gan đối nghịch cùng quốc pháp...”


      Đến đây, Lệ Bình cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại tiếp tục : “Sau đó, khi gia huynh tự mình thị sát nạn dân, thấy người chết đói đầy đất, tình cảnh vô cùng thê lương, thế nhưng kìm lòng được mà bật khóc!” xong câu cuối cùng, thanh của Lệ Bình cực kỳ , mặt hồng thấu rặng, đây phải là chuyện tình vẻ vang gì, có bản lãnh đối kháng cùng thân hào phú nông, chỉ người thầm khóc thút thít, còn gì là hành vi của nam tử hán, ra cũng có chút xấu hổ. Vì vậy Lệ Bình chỉ thanh cực kỳ thấp mà ngay cả đầu cũng rủ thấp xuống, biết Hoàng thượng có vì lý do này mà coi thường ca ca của nàng ?

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :