1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 110: Thái tử gia đại giá quang lâm


      Thường Hy chậm rãi cười cười, ngay cả khi trong lòng thầm mắng Vân Thanh thân máu chó nhưng là mặt vẫn hề lộ ra chút nào. Ở nơi này nàng cũng biết được đạo lý hỷ nộ nên để lộ ra mặt.


      Tựa vào lan can, than tiếng, ánh đèn lồng hồng rực nhuộm lên khuôn mặt Thường Hy tầng ánh sáng mỏng mà chói lọi, giống như đóa hoa kiều diễm đỏ ửng càng làm nổi bật nàng xinh đẹp vô song, so với vẻ văn nhã đoan trang hàng ngày là hoàn toàn bất đồng, làm cho người ta loại cảm giác cực kỳ quyến rũ. Hơn nữa khóe mắt trong lúc vô tình mà tỏa ra ưu thương nhàn nhạt lại càng khiến người khác thể dứt tầm mắt ra được rồi.


      Tiêu Vân Trác từ xa xa bước tới đây liền thấy được bức tranh mỹ nhân tựa lan can dưới ánh đèn lồng, khỏi cảm thấy càng nhìn càng ngây dại, bước chân cũng chậm lại. Ngũ Hải vội vàng dừng chân, thiếu chút nữa đụng phải lưng của Tiêu Vân Trác, khỏi thầm yên lành tự dưng dừng lại làm cái gì, rồi cũng ngẩng đầu theo tầm mắt của Tiêu Vân Trác nhìn lại, vừa nhìn cũng là dứt được ánh mắt.


      Ngũ Hải cũng được coi là lão nhân trong hậu cung, thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng là Thường Hy lại vẫn có thể khiến cho cảm thấy rung động. Vẻ đẹp như vậy rất khác biệt, giống như dải gấm Vân Hà, ánh sáng lung linh rực rỡ làm cho người ta mở mắt ra.


      Thường Hy tựa hồ cảm nhận được có người nhìn chăm chú, theo bản năng xoay người nhìn lại, nghĩ tới lập tức chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời thậm chí có chút bị dọa sợ. Nàng chưa từng thấy qua Tiêu Vân Trác có ánh mắt nóng bỏng như vậy.


      Tiêu Vân Trác trong lòng Thường Hy quả chính là băng nhân, dưới toàn thân đều viết: tránh xa ta ra chút, đừng để ta đánh ngươi! Mỗi lần thấy khuôn mặt đáng đánh của , Thường Hy cũng rất muốn cho hai quyền, nhưng là... Nhưng là... nàng dám! Người nào đó được gọi là Thái tử, nàng ở dưới mái hiên thể cúi đầu, mặc dù trong lòng biệt khuất muốn chết nhưng vẫn phải nhẫn nhịn!


      Kể từ khi vào cung, Thường Hy tự khắc chế chính mình nên vì nhìn thấy mà lửa giận tăng vọt, rồi đến nay trực tiếp bỏ qua uy lực mặt băng của , tương đối dễ dàng nha!


      Cho đến tối nay nhìn thấy Tiêu Vân Trác có sắc mặt trăm năm hiếm gặp, kết quả nàng cũng hoa hoa lệ lệ đứng đó mà nhìn lại !


      Ngũ Hải chợt quay đầu lại, nhìn hai người, nghĩ thầm đây là tình huống thế nào a? Thiên lôi câu địa hỏa? giống a!... nhịn được ho tiếng, nhắc nhở Thái tử gia đây chính là hành lang người đến người , làm như vậy rất mất thể diện nha!


      Tiêu Vân Trác cùng Thường Hy nghe thấy tiếng ho khan cũng phục hồi lại tinh thần. Sắc mặt Tiêu Vân Trác có chút tức giận, Thường Hy vừa thấy, hô to tốt, xoay người muốn trốn. Cùng Tiêu Vân Trác chung sống lâu như vậy, nhìn thoáng qua vẻ mặt này của cũng biết nhất định dùng quan báo tư thù, lúc này trốn còn đợi lúc nào?


      “Ngu Thường Hy, đứng lại!” Thanh Tiêu Vân Trác cao, nhưng là cố tình vừa đúng Thường Hy nghe được, thiếu chút nữa dẫm lên chéo quần của mình, ngã thành tư thế chó gặm bùn!


      Đáng chết này! Nàng cũng biết... nàng cũng biết nhất định để cho nàng dễ dàng rời , nhiều xui xẻo a! Thường Hy mặc dù ngàn vạn muốn nhưng cũng chỉ đành phải xoay người lại, nếu là làm bộ nghe cứ vậy rời , nàng có thể đoán được ngày mai mình nhất định thảm hại hơn. Thay vì như vậy, ngược lại bằng đối mặt, xem muốn như thế nào?

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 111: Quân tâm tựa biển


      Chậm rãi trở về, Thường Hy khom mình hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia!”


      Tiêu Vân Trác tiến lên bước, thần sắc sớm khôi phục vẻ lạnh lùng như băng, thản nhiên : “ chạy cái gì?”


      Thường Hy khẽ cắn răng, tôi chạy cái gì so với ai khác còn ràng hơn, biết rồi còn cố tình hỏi! Cái tên... cái tên... ừ, khốn kiếp!


      “Nô tỳ có chạy, nô tỳ chỉ là muốn xem Tống Nhụ tần như thế nào, bệnh đỡ hơn chưa?” Thường Hy thần sắc bình tĩnh hé miệng , tựa hồ như là tâm mà , chút co quắp.


      có bản lãnh, láo đều có đỏ mặt, Tiêu Vân Trác thầm nghĩ trong lòng, mặt cũng lộ vẻ gì khác thường, chẳng qua là thản nhiên : “Nếu là như vậy bồi bản Thái tử chuyến!”


      Thường Hy còn có thể gì, có quyền chính là chủ, chỉ đành phải lên tiếng: “Vâng!”


      theo sau lưng Tiêu Vân Trác hướng đến phòng Tống Nhụ tần, còn chưa tới cửa liền nghe bên trong mơ hồ có giọng truyền đến, Tiêu Vân Trác khẽ nhíu mày, Thường Hy vừa thấy lập tức : “Mới vừa rồi Phùng Lương đễ cùng mấy vị chủ tử có tiến vào thăm Tống Nhụ tần, khó tránh khỏi có chút náo nhiệt!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác lướt qua tia tối tăm, hừ lạnh tiếng, sải bước về phía trước. Thường Hy sửng sốt, vị đại gia này đùa giỡn cái gì đây, tần thiếp hòa thuận chẳng phải là chuyện tốt sao? Bao nhiêu người cầu mong cũng được, tức cái gì a?


      Nghĩ tới đây Thường Hy liếc mắt nhìn Ngũ Hải, lộ ra nụ cười lớn, giọng : “Chu tổng quản, Thái tử gia sao vậy? Mới vừa rồi còn tốt, sao trở mặt liền trở mặt rồi hả?”


      Ngũ Hải do dự chút, sau đó cố tình cúi thấp đầu khẽ với Thường Hy: “Nha đầu đần, quá đoàn kết là chuyện tốt sao? Cũng phải là thời điểm đối phó với người ngoài!”


      Ngũ Hải xong sải bước đuổi theo Tiêu Vân Trác. Thường Hy ngây ngốc đứng ở nơi đó, câu cao sâu, quá đoàn kết cũng phải là chuyện tốt sao?


      Mặc dù còn nghi vẫn nhưng Thường Hy cũng mau chân đuổi theo, nhưng là đến trước cửa Tống Nhụ tần nàng vào. Người ta đến nhìn tiểu thiếp của mình, nùng tình mật ý, nàng vào làm gì? Nghĩ tới đây Thường Hy càng thêm kiên định muốn vào, đứng ở ngoài cửa chờ Tiêu Vân Trác ra.


      Mới vừa đứng thẳng người liền nghe được bên trong truyền ra tiếng cười ríu rít, nhất là thanh dễ nghe của Phùng Lương đễ, lượng lại cao, Thường Hy khỏi hồi phiền lòng, là ghét nghe thấy thanh của Phùng Thư Nhã, muốn tránh lại sợ lúc Tiêu Vân Trác ra thấy nàng liền tức giận. lúc nàng do dự, xa xa liền nhìn thấy Triêu Hà cầm trong tay hộp đựng thức ăn hình bát giác chạm khắc hoa văn , khỏi nở nụ cười, vẫy vẫy tay để cho nàng nhanh mấy bước.


      Triêu Hà vội bước nhanh tới, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ, có cái gì phân phó sao?”


      Thường Hy cười cười: “Trong hộp này là canh lê?”


      “Chính thế!” Triêu Hà cười .


      Thường Hy gật đầu cái : “Muội sau khi đem đồ vào đứng đây đợi, lòng ta có chút buồn bực, muốn quay về nằm chút!”


      Triêu Hà vừa nghe Thường Hy thoải mái lập tức : “Ngu tỷ tỷ mau trở về , nơi này có muội là được rồi, có muốn hay mời thái y đến xem chút?”


      Thường Hy nhàng cười mà : “ có chuyện gì lớn, chỉ là cảm thấy trong người được thoải mái lắm, nằm lát là tốt. Muội đứng đây cẩn thận chút, bớt làm nhiều là được rồi!”


      Triêu Hà gật đầu cái, nhìn thấy Thường Hy xa mới nhấc chân bước vào cửa.


      “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia, Lương đễ chủ tử, các vị tiểu chủ!” Triêu Hà thi lễ .


      Tiêu Vân Trác thản nhiên : “Đứng lên , cầm cái gì vậy?”


      “Đây là Ngu Thượng nghi phân phó nhà bếp làm canh lê cho Tống Nhụ tần. Quả lê rất tốt dùng để chữa ho khan, hầm xong nô tỳ đưa tới!” Triêu Hà cười, tiến lên bước đem hộp đựng thức ăn đặt bàn, rốt cuộc vẫn là người hàng năm hầu hạ Tiêu Vân Trác, chuyện cũng có chút co quắp, hành động hào phóng, lời cũng thoải mái hơn!


      Tiêu Vân Trác nghĩ tới Thường Hy có thể nghĩ đến những thứ này, gật đầu cái. Triêu Hà hiểu ý tứ Tiêu Vân Trác, mở hộp đựng thức ăn, bưng ra chén sứ Thanh Hoa, lại lấy ra chiếc thìa cùng màu vẽ hình hoa cúc sớm chuẩn bị, múc chén , nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Thái tử gia có muốn hay dùng chút?”


      Tiêu Vân Trác phất tai cái, Triêu Hà vội mỉm cười, bưng chén canh trực tiếp đến bên giường Tống Nhụ tần, : “Nhụ tần chủ tử, nhân lúc còn nóng mau uống , để lạnh tốt!”


      Tống Nhụ tần ra sớm còn khẩu vị, hôm nay mắc chút bệnh khiến Thái tử gia đích thân tới, thể diện của nàng tăng lên, chỉ sợ về sau nàng trở thành cái đinh trong mắt, gai trong thịt mọi người rồi, nhất là vừa rồi nàng nhìn được trong mắt Phùng Lương đễ lóe lên vẻ thô bạo, điều này khiến cho tim nàng khỏi run lên!


      Nàng muốn uống, nhưng là dám phát cáu ngay trước mặt Thái tử gia, quả là khiến nàng lâm vào tình thế khó xử. Ánh mắt Triêu Hà chợt lóe, tựa hồ có chút minh bạch, cười : “Đây là Thái tử gia săn sóc Nhụ tần chủ tử, mình cũng uống trước hết lại để cho chủ tử uống, chính là lo lắng cho bệnh tình của chủ tử. Chủ tử phải bồi dưỡng thân thể tốt, đừng để uổng công Thái tử gia dụng tâm lương khổ!”


      Khóe miệng Tiêu Vân Trác có chút co quắp, muốn cái gì đó nhưng lại thôi.


      Tống Nhụ tần nghe vậy lập tức cám ơn Tiêu Vân Trác, trước mặt mọi người đem chén canh lê kia uống sạch , trong lòng lại thầm phiền não, đây là muốn mạng của nàng a?


      Tiêu Vân Trác nhìn vòng phát Thường Hy, mắt chợt lóe, muốn lại nghe thấy thanh của Phùng Thư Nhã: “Ngu Thượng nghi đúng là người có lòng, ngay cả canh lê cũng đều nghĩ đến, là tỷ mỉ chu đáo. Thái tử gia chọn nàng hầu hạ bên người, chút cũng sai!”


      Ánh mắt Triêu Hà lóe cái, Phùng Thư Nhã này lại muốn làm cái gì? Cũng để nàng tiếp liền chen vào: “Ngu Thượng nghi nếu là nghe được Lương đễ chủ tử ở đây tán dương nàng, nàng nhất định rất vui mừng. Chẳng qua là Ngu tỷ tỷ hai ngày nay quá mức vất vả, thân mình thoải mái, nghe Nhụ tần chủ tử bị bệnh, vừa tìm thái y, vừa phân phó nhà bếp hầm canh lê, còn tự mình vội vàng chạy tới phục vụ, hồi bận rộn tránh được ngực có chút khó chịu, mới vừa rồi khiến nô tỳ thay nàng ở đây hầu hạ, trở về nằm chút. Lúc Ngu Thượng nghi , sắc mặt còn trắng bệch, bước chân cũng vững vàng, nô tỳ thấy vậy cũng vô cùng lo lắng!”


      Phùng Thư Nhã vốn là muốn mượn lý do trách cứ Thường Hy đến phục vụ, nghĩ tới Triêu Hà kia nhìn thấu ý định của nàng, lại còn trước bước chặn miệng, hơn nữa lại đem Thường Hy nàng vất vả như thế nào, là nghiến răng muốn nát rồi!

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 112: Ly gián


      Tiêu Vân Trác ngược lại có thâm ý khác nhìn Triêu Hà cái, cũng mở miệng chuyện. Mọi người thấy Tiêu Vân Trác tỏ thái độ, trong lúc nhất thời mỗi người cũng nổi lên những suy nghĩ khác nhau.


      Tống Nhụ tần vốn là phải giúp Thường Hy vài lời, nhưng suy nghĩ chút lại nuốt trở vào, giúp hay giúp cũng chính là tự đẩy mình vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, tình huống này nên làm người thông minh mới là tốt nhất. Vì vậy nàng nghĩ rồi ra: “Ngu Thượng nghi quả là tẫn chức trách!”


      Chỉ câu như vậy, nghe nhàn nhạt rồi lại khiến người ta tìm ra khe hở, cũng cách nào khiến người ta hoài nghi nàng là nghiêng về phía Ngu Thường Hy, cho nên địch ý hướng về phía nàng lại giảm ít nhiều. Tống Nhụ tần vừa thấy liền thở phào nhõm, tuy là như thế nhưng sau lưng cũng thấm ra tầng mồ hôi.


      Vân Thanh từ đầu đến cuối câu, lúc này lại đột nhiên tiến lên bước, nhìn Tiêu Vân Trác : “Thái tử gia, đêm thất tịch sắp tới biết nên tổ chức ra sao, kính xin Thái tử gia chỉ thị!”


      Tiêu Vân Trác thản nhiên : “Theo quy củ cũ trong cung là được!”


      “Dạ, nô tỳ biết!” Vân Thanh cười lui ra. Quy củ cũ? Rất tốt!


      Vừa nghe đến muốn tổ chức đêm thất tịch, mọi người đều cảm thấy vô cùng hồi hộp trong lòng. Đêm thất tịch tổ chức yến tiệc, đến lúc đó bọn họ lấy ra tất cả vốn liếng, cũng tin Thái tử gia còn có thể nhúc nhích, vì vậy mặt mọi người đều là dẫn theo mười phần nụ cười.


      Tiêu Vân Trác lướt nhìn những nữ nhân xung quanh, bỗng nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên cái, chậm rãi tới bên người Tống Nhụ tần, đưa tay nắm lấy tay nàng ta.


      Động tác này khiến thần sắc tất cả mọi người đều biến đổi, ánh mắt nhìn Tống Nhụ tần sắc nhọn giống như đao kiếm. Tống Nhụ tần cả người run lên, sợ tới mức thiếu chút nữa lăn xuống giường, theo bản năng muốn rút tay ra. Lão thiên gia ngài nghe thấy nguyện cầu của nàng sao, nàng chỉ muốn bảo vệ tính mạng, tạm thời muốn tranh thủ tình cảm a!... Rất đáng tiếc giờ ông trời cũng có nghe thấy được!


      Bởi vì có người nào đó dùng giọng vô cùng dịu dàng, nhìn Tống Nhụ tần : “Ái phi dưỡng bệnh cho tốt, gia có thời gian trở lại thăm nàng. Nàng nên tức giận, ai muốn chọc nàng tức giận, trực tiếp đuổi ra ngoài cho gia!”


      Mọi người lại lần nữa biến sắc, Tống Nhụ tần muốn khóc, càng phát phu quân của mình đúng là nhìn thấu. Tại sao lại phải tốn hơi thừa lời như vậy, đây phải ràng là đẩy nàng hướng miệng hổ sao? Nhưng khi nhìn đến thần sắc chân thành của Thái tử gia, nàng lại hoài nghi mình suy nghĩ nhiều, sợ là nàng suy nghĩ nhiều , Thái tử gia là quan tâm nàng...


      Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng vẫn là lên tiếng cảm ơn. Tiêu Vân Trác lúc này mới đứng dậy, vỗ vỗ tay nàng dặn dò: “Dưỡng bệnh tốt, cái gì khác cũng đứng suy nghĩ nhiều, chờ đến đêm thất tịch chúng ta còn phải uống rượu ngôn hoan đấy!”


      Lần này Tống Nhụ tần quả thực là muốn khóc thét lên rồi, nhưng là ngoài mặt cũng dám vui. Nàng hạ quyết tâm nhất định phải cùng Ngu Thường Hy liên thủ, nếu nàng người làm sao đấu lại nhóm người này a? Tục ngữ hai quyền sao địch nổi bốn tay, nàng chỉ đành phải tìm đồng mình thôi!


      Tiêu Vân Trác hài lòng nhìn Tống Nhụ tần, nhấc chân ra ngoài, lúc lướt qua người Phùng Thư Nhã dừng lại : “Ái phi là Lương đễ trong Đông cung, tần thiếp có phẩm hàm cao nhất, nàng phải chăm sóc cho bọn họ.” tới chỗ này đưa tay chỉ mấy vị tần thiếp, khó có được nụ cười : “Gia triều bận rộn, thể để ý nhiều như vậy, nên phân ưu nàng phải làm, cái này chưa?”


      xong lời cuối cùng, thanh có chút nghiêm nghị, nhưng là vào lỗ tai Phùng Thư Nhã cũng trở thành ngọt ngào, lập tức hành lễ : “Tần thiếp biết, trước kia là tần thiếp tốt khiến Thái tử gia thất vọng, về sau nhất định tần thiếp làm tốt!”


      Tiêu Vân Trác nghiêm túc : “Vậy làm phiền ái phi rồi, phía trước còn nhiều sổ sách phải xem, Điệp nhi ở nơi này nhờ vào nàng đó!”


      Khuê danh của Tống Nhụ tần là Tống Vân Điệp, mọi người nghĩ tới Tiêu Vân Trác biết khuê danh của nàng còn gọi thân thiết như vậy, sao khiến cho người ta ghen tỵ? Đều cho rằng mọi người lý ra ở cùng chỗ nhưng Tống Nhụ tần ngoài mặt vẫn muốn tách biệt với mọi người, hôm nay vì câu của Thái tử gia, chẳng phải càng làm tăng khác biệt rồi sao?


      Phùng Thư Nhã cố cười : “Thái tử gia cứ việc yên tâm, đến đêm thất tịch, tần thiếp nhất định hoàn trả lại cho ngài Nhụ tần hoàn chỉnh!”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy liền nhấc chân , để lại trong phòng là những nữ nhân đều thầm tính kế trong đầu.


      Triêu Hà trở lại tây thiên điện, đem chuyện tình trong phòng Tống Nhụ tần tất cả đều kể cho Thường Hy nghe, sót câu. Vừa mới bắt đầu Thường Hy còn có điểm chưa , nhưng ngay sau đó liền vui vẻ đến nỗi ngay cả khóe miệng cũng cong lên lớn.


      Triêu Hà nhìn Vãn Thu cái, hiểu tại sao trong lúc bất chợt Thường Hy lại cười đến vui vẻ như vậy, liền hỏi: “Ngu tỷ tỷ, làm sao tỷ lại cười vậy? Muội cảm thấy có chỗ nào đáng cười nha!”


      Thường Hy thể tự nhiên đem suy nghĩ cảm nhận của mình về ý tứ của Tiêu Vân Trác mà ra, ngay cả thân mật như Triêu Hà cùng Vãn Thu, có số việc cũng thể để cho họ biết.


      Cha nàng : quân mật là mất thần, thần mật là mất thân. (ý là vua biết giữ bí mật mất các vị thần tử, thần biết giữ bí mật mất đầu ^^)


      Khổng Tử : có thể , mất người; thể mà lại , lỡ lời. Kẻ biết lỡ lời, cũng mất người.


      số việc cùng độ tín nhiệm liên quan, nó giống như loại nguyên tắc nào đó, giống như Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác, đó là thuộc về bí mật giữa hai người, bất luận kẻ nào cũng được biết.


      Thường Hy lập tức cảm thất tiêu tan hết buồn bực trong lòng, nhìn Triêu Hà cùng Vãn Thu : “Hai người các muội cần trực đêm đâu, náo loạn hồi như vậy, mệt muốn chết!”


      Triêu Hà cùng Vãn Thu hai mặt nhìn nhau, nghĩ Thường Hy có chút kỳ quái nhưng là cũng hỏi, chỉ đành phải kìm nén ở trong lòng.


      Thường Hy vừa thấy, trong nội tâm liền hiểu, cười : “Thái tử gia phải muốn chuẩn bị đêm thất tịch sao? Này cũng còn mấy ngày, ta đây là suy nghĩ cho các muội, tiểu nha đầu còn nghi ngờ cái gì?”


      tới chỗ này, thần sắc của hai người cũng giãn ra, Thường Hy lại tiếp: “Vân Thanh nhằm vào ta lâu, lần này lại đột nhiên đề ra chuyện yến tiệc đêm thất tịch chắc chắn là có toan tính. Hai người các muội còn có nhiều việc phải giúp ta để ý, cho nên trước nghỉ ngơi dưỡng sức !”


      Ân oán của Vân Thanh cùng Thường Hy, Triêu Hà và Vãn Thu cũng biết, kể từ ngày hai người theo Thường Hy, Vân Thanh mỗi lần nhìn thấy họ cũng chưa từng bày ra khuôn mặt tươi cười. Vì vậy hai người cũng ràng, thời điểm bọn họ quyết định theo Thường Hy Vân Thanh cũng coi hai người họ như kẻ địch rồi!


      “Ngu tỷ tỷ yên tâm, bọn muội cũng phải là tiểu nương chưa hiểu chuyện, chú ý.” Vãn Thu hòa hoãn cười to , lôi kéo tay Triêu Hà ra ngoài, “Nếu tối nay Ngu tỷ tỷ thương cảm chúng ta, chúng ta đành phải lười biếng ngủ trước rồi!”


      Sau khi nhìn hai người ra, Thường Hy xuống giường, đẩy ra cửa sổ thấy thư phòng Tiêu Vân Trác vẫn như cũ lóe lên ánh đèn. Hôm nay Tiêu Vân Trác dùng chiêu này, là vì nàng sao? Nàng muốn dò hỏi chút, tâm tư của người này nàng vẫn luôn nhìn ra.

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 113: Mưa gió tới


      Thường Hy từ ở nhà được kiều sanh quán dưỡng, đối với chuyện ăn, mặc, ở, lại là vô cùng cầu kỳ, chẳng qua là vào tới chỗ thâm cung này địa vị thấp nên muốn chú ý cũng cách nào mà chú ý được.


      Thường Hy tự mình đến hầu phòng, rót chén trà Lão quân mi, đặt trong khay gỗ hoàng dương, lúc này mới bưng lên tới thư phòng.


      Ngũ Hải như thường lệ đứng gác ở cửa, thấy Thường Hy tới, tiến lên bước cười : “ phải thân thể ngươi thoải mái sao? Tại sao lại dậy?”


      Thường Hy cười : “Khiến tổng quản lo lắng rồi, cũng có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, bây giờ tốt hơn nhiều, thấy thư phòng vẫn sáng đèn cho nên rót chén trà tới đây!”


      Ngũ Hải cũng hỏi nhiều hơn, chỉ là ánh mắt nhìn Thường Hy có chút giống trước, cười : “ , Thái tử gia ở trong đó!”


      Thường Hy gật đầu cái, kịp ngẫm nghĩ vẻ cổ quái mặt Ngũ Hải, tay bưng khay, tay vén rèm vào.


      Tiêu Vân Trác cau mày nhìn tấu chương trong tay, thần sắc rất khó coi, giữa hai hàng lông mày mang theo nồng đậm lệ khí. Thường Hy lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tức giận như vậy, còn mang theo vào tia sát khí, khỏi có chút dừng lại.


      Nàng nhàng tới, theo bản năng hô hấp cũng dần trở nên chậm lại, Thường Hy hiểu có chuyện gì xảy ra, đoán chừng Ngũ Hải ở ngoài cửa cũng biết Tiêu Vân Trác tại sao hồi sắc mặt thay đổi, nếu Ngũ Hải chắc chắn nhắc nhở nàng cẩn thận chút.


      Nghĩ tới đây Thường Hy cảm thấy có chút bất an, khẳng định tấu chương kia có chuyện gì đó khiến Tiêu Vân Trác tức giận như vậy.


      Mới vừa rồi còn nghĩ tới muốn thăm dò chút về hành động động của Tiêu Vân Trác, ở chỗ Tống Nhụ tần hư tình giả ý phen có phải hay là muốn giảm bớt chướng ngại cho nàng, nhưng là bây giờ nhìn đến bộ dáng Tiêu Vân Trác, Thường Hy đột nhiên cảm thấy, so với chuyện triều chính, những việc hậu viện lặt vặt kia coi là cái gì, vì vậy tạm thời buông xuống ý nghĩ của mình.


      Đem ly trà nhàng đặt xuống trước mặt Tiêu Vân Trác, Thường Hy còn cố làm ra vẻ biết tức giận, cười : “Thái tử gia uống ly trà cho thư giãn , cũng để cho mắt nghỉ ngơi chút, đọc nhiều như vậy mắt bị mỏi đấy!”


      Tiêu Vân Trác lúc nổi nóng, nghe được mấy câu của Thường Hy lại càng áp chế được lửa giận hừng hực thiêu đốt, vung tay hất đổ ly trà xuống đất, quát mắng: “Ai cho tiến vào? ra ngoài!”


      Thường Hy thế nhưng cũng sợ hãi, ngược lại còn nháy mắt ra hiệu với Ngũ Hải vừa nghe được thanh liền vội vội vàng vàng tiến vào. Ngũ Hải nhìn chút rồi lại cắn răng ra ngoài.


      Thường Hy cũng tức giận, ngồi xổm xuống thu thập mảnh vỡ của ly trà, vừa dọn dẹp vừa : “Như vậy là được rồi nha, có hỏa phải phát ra, tránh cho lại chọc tức thân thể của mình. Người khác để cho ngươi nổi giận làm cái gì, cũng là để cho tức chết ngươi, người ta cần động thủ. Ngươi nếu làm như vậy chính là theo đúng ý bọn họ, người ta cũng biết ở nơi nào cười nhạo đấy!”


      Thời điểm Tiêu Vân Trác đối mặt với Thường Hy luôn là khó có thể áp chế tâm tình của chính mình, hơn nữa quả là tức giận, nhưng lại vẫn bật thốt lên: “ biết cái gì? Đừng ở chỗ này bậy!”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 114: Thi kế đấu quần hùng (1)


      Thường Hy để ý tới tức giận của Tiêu Vân Trác, vẫn như cũ dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất, đợi đến lúc ly trà, ngay cả lá trà cũng thu thập xong, lúc này mới lần nữa đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, nhìn cười : “Ta biết có chuyện gì xảy ra, nhưng là trước kia lúc ta ở nhà đều ở tại trong thư phòng của cha ta học chữ. Cha ta bình thường mặc dù cũng phải là người cười cười nhưng cũng cực kỳ ít tức giận, ta lớn như vậy nhưng cũng chỉ gặp qua mấy lần ông ấy nổi trận lôi đình thôi!”


      Tâm tình Tiêu Vân Trác phiền não, vốn là muốn nghe mấy lời lảm nhảm của Thường Hy, nhưng là thanh của nàng lại giống như chim hoàng , chuỗi tiếng cười so với tiếng chuông bạc còn dễ nghe hơn, cho nên lửa giận của vơi chút. Hơn nữa nghe được chuyện Thường Hy cũng muốn nghe tiếp, nhưng là nàng lại đột nhiên dừng lại, mới nhịn được hỏi: “Sau đó sao?”


      Thường Hy lúc này cũng có can đảm châm chọc Tiêu Vân Trác, biết nam nhân này so với nàng còn muốn mọn tính toán hơn, cho nên thuận theo mà tiếp tục : “Cha ta Thái tử gia cũng biết, đó là người cả đời buôn bán, rất ít khi chịu thua thiệt trong tay người khác, mỗi lần ông ấy giận dữ đó chính là bị người khác ám toán rồi! Mới vừa rồi nhìn thần sắc Thái tử gia cũng có mấy phần giống với bộ dáng cha ta khi đó, ta liền phỏng đoán Thái tử gia là bị kẻ thù ám toán, biết nô tỳ có đúng hay ?”


      Đến đây, Thường Hy than tiếng, lại tiếp: “Chuyện triều chính nô tỳ hiểu, nhưng là cha ta từng câu, việc làm ăn có được có mất, ngươi tính toán ta, ta tính toán ngươi. Người nào có đạo hạnh cao người đó cười được đến cuối cùng. Cha ta nay sở hữa gia sản khổng lồ, nhưng là để có được thành quả như vậy cũng trải qua vô số gian truân, vất vả, ta từng nghe cha qua có mấy lần cũng suýt chút nữa táng gia bại sản. Buôn bán còn như vậy, đừng là đấu tranh chính trị đầy phong vân quỷ dị kia!”


      Tiêu Vân Trác có chút suy nghĩ sâu xa, nhìn Thường Hy đột nhiên hỏi: “Cha năm đó từng vài lần táng gia bại sản?”


      Thường Hy che miệng mà cười, hạ thấp giọng : “Ta biết cha ta là hù dọa thôi. Cho dù gia sản của ông ấy thua sạch nhưng còn có đồ cưới của mẫu thân ta, chỉ cần đồ cưới của mẫu thân ta cũng đủ để cho Ngu gia chúng ta tái khởi lại. Cho nên cha ta nha, chuyện là biết suy nghĩ!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy càng phát ra có chút cổ quái, nha đầu này chuyện là khiến người ta muốn đánh vào cái mông của nàng. mấy câu mà cũng là bảy dặm khúc quanh, vòng vo hư hư !


      Nghĩ tới đây, Tiêu Vân Trác chợt phát Ngu Thế Hùng thực đem Thường Hy nuôi dạy vô cùng tốt, giống như chuyện gì nàng cũng tinh tường, vì vậy tò mò hỏi câu: “Những thứ này ai dạy ?”


      Thường Hy tặc tặc cười: “Ta là vô tự thông, cha ta sư phụ tốt bằng tự mình tai nghe mắt thấy, tự mình trải nghiệm cái gì cũng biết so với được sư phụ dạy bảo còn lợi hại hơn! Đọc vạn quyển sách, vạn dặm đường, cha ta rồi, chỉ tiếc ta là tiểu nha đầu thể xuất đầu lộ diện học hỏi thêm kiến thức, vì vậy thời điểm ta vừa mới vỡ lòng, cha ta để ta đến thư phòng của ông ấy tập viết chữ, sau đó cho dù có ai dạy nhưng thứ gì ta cũng có thể tự nghe hiểu được.”


      Tiêu Vân Trác giờ phút này là có điểm bội phục Ngu lão gia rồi, phương pháp như vậy cũng nghĩ ra được, quả Thường Hy so với những nữ hài tử cùng tuổi hiểu biết hơn nhiều lắm, lão luyện nhân tình, khôn khéo thế thái, chỉ cần rèn luyện mấy năm sợ rằng trong hậu cung này có ai là đối thủ của nàng được.


      Lửa giận của biết từ lúc nào tiêu tan, nhìn ra cửa sổ, bầu trời sớm đen tuyền thành mảnh bao la, ngàn vạn ngôi sao sáng chói như ngọc bích được đính dải lụa đen mềm. Khung cảnh yên bình vô hạn khiến lòng của Tiêu Vân Trác cũng dần dần hạ xuống.


      “Tiểu công gia Sở Tự Nguyên của phủ Quốc công cấu kết triều thần muốn chiếm đất ở Giang Nam, là cả gan làm loạn! Con cháu Hoàng thất còn dám hành động trắng trợn như thế, ngược lại là làm ra được!” Tiêu Vân Trác theo bản năng mà đem chuyện tình trong tấu chương ra, nguyên cũng tính toán Thường Hy có thể nghe hiểu được, chỉ là muốn trong lòng nhõm chút.


      Phủ Quốc công? Đó phải là nhà mẹ của Mị phi sao, tiểu công gia chính là em trai ruột của Mị phi rồi. Thường Hy rất nhanh liền đem chuyện quan hệ thân sơ phân tích cách mạch lạc, sau đó mở miệng : “Chiếm đất của dân là chuyện mà từ xưa đến nay triều đình đều cấm kỵ, đương kim thánh thượng từng hạ chiếu nghiêm cấm chiếm đất, Sở Tự Nguyên kia là có gan làm càn, dám gây ra chuyện như vậy!”


      Tiêu Vân Trác lần này đúng là ngạc nhiên, nhìn Thường Hy : “ hiểu những chuyện này?”


      Thường Hy khẽ thở dài cái : “Thương nhân buôn bán thời thời khắc khắc phải nắm pháp luật nếu cũng biết lúc nào gặp xui xẻo, đây cũng phải là chuyện đùa!”


      Tiêu Vân Trác thầm nghĩ trong lòng, khó trách Ngu Thế Hùng lại có được gia nghiệp lớn như vậy, quả nhiên là người thể xem thường. Nhìn Thường Hy lại hỏi tiếp: “Dân chúng đối với việc chiếm đất này có ?”


      Thường Hy ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Trác, cười tiếng : “Dân chúng dĩ nhiên là vô cùng chán ghét loại chuyện như vậy, người nào thích đất đai nhà mình bị vương công quý tộc chiếm đây?”


      tới chỗ này, Thường Hy bất chợt hỏi: “Thái tử gia, Sở Tự Nguyên kia là chiếm đất nơi nào?”


      hỏi cái này làm gì?” Tiêu Vân Trác hiểu hỏi.


      “Nô tỳ tò mò, ở chỗ nào a?” Trong đôi mắt Thường Hy khé lóe lên tia sáng.


      Tiêu Vân Trác tựa hồ có chút quen chuyện triều chính với nữ nhân, nghĩ rồi ra: “ cần hỏi, biết cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi!”


      Thường Hy liếc nhìn Tiêu Vân Trác, làm cho cảm thấy khó giải quyết như vậy có thể thấy được chuyện này thực dễ làm. Nếu là địa phận Vân Đô có cho tên tiểu công gia kia mười lá gan cũng dám làm, nhưng là nếu xa nơi này quá cũng thực tế a! thể quá xa để dễ quản lý, lại được quá gần khiến người ta đỏ mắt... Vùng phụ cận Vân Đô dường như có nơi nào giống thế!


      Quan trọng là chỗ kia thế nào lại có thể làm cho Tiêu Vân Trác kiêng kỵ thậm chí giận dữ như thế... Trong lúc bất chợt ánh mắt Thường Hy sáng lên, nàng biết đó là nơi nào, quả là địa phương quá tốt nha!


      Khóe miệng Thường Hy hung hăng cong lên, thảo nào Tiêu Vân Trác nhức đầu như vậy, chỉ sợ người nào gặp phải chuyện này cũng phản ứng như thôi. Chỉ tiếc là, tiểu công gia này xui xẻo, cố tình để cho nàng biết đến chuyện này, năm đó mảnh đất kia cũng từng bị chiếm lần...

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :