1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 105:


      Tần Nhụ tần nghe vậy khỏi ngừng lại bước chân, nàng chính là ngu cũng dám sờ vào tức giận của Thái tử gia, lại càng muốn trở thành trò cười cho mấy người ở đây, theo bản năng thu hồi bước chân, ngượng ngùng : “Tin rằng cũng dám giở trò!”


      “Đa tạ Tần Nhụ tần chủ tử nâng đỡ, nô tỳ dĩ nhiên dám giở trò. Nơi này là địa phương nào, chính là Doanh Nguyệt điện, ai dám ở chỗ này dương oai diễu võ đây? Nô tỳ nào dám lừa gạt các vị chủ tử!” Thường Hy mỉm cười chậm rãi , lại nhìn mọi người vẫn như cũ mang bộ mặt tức giận bất bình, cố ý thở dài : “Cũng dối gạt các vị chủ tử làm gì, các vị muốn vào nô tỳ cũng ngăn cản nhưng là hôm nay Thái tử gia vì chuyện triều chính mà tâm phiền ý loạn, ngay cả nô tỳ cũng bị quở trách ít. Về lý mà các vị chủ tử vào Đông cung chính là người của Thái tử gia rồi, sớm hay muộn cũng được diện kiến Thái tử gia. Vui mừng cũng là gặp mặt, huyên náo gây cũng là gặp mặt, nhưng là loại gặp mặt nào lưu lại ấn tượng xấu cho Thái tử gia? Loại nào khiến ngài càng sinh lòng hảo cảm?”


      Lời này vừa ra, thần sắc mọi người ngược lại được trấn an vài phần, chỉ có Phùng Thư Nhã lạnh lùng : “ khéo mồm khéo miệng, nếu như theo lời , chúng tỷ muội bọn ta chẳng phải là cứ như vậy mà chờ đợi? phải là trong lòng có tính toán riêng chứ?”


      Đám người nhất thời lại xôn xao trận, Thường Hy hận đến nghiến răng, nhưng lại để lộ ra chút xíu tức giận, ngược lại tươi cười càng phát ra rực rỡ, nhìn Phùng Thư Nhã : “Lương đễ chủ tử lời này, nô tỳ sớm nếu ngài muốn vào nô tỳ cũng dám ngăn, nhưng là nếu chọc giận đến Thái tử gia... Về sau nếu có thất sủng chớ mang tội danh đổ lên đầu nô tỳ. Chư vị chủ tử ở đây đều chứng kiến, nô tỳ chút xíu ý tứ làm khó các vị, cửa ở nơi này, vào hay vào chính là phụ thuộc vào các vị. Theo nô tỳ biết, Thái tử gia tuy hỉ nộ vô thường nhưng cũng có điểm tốt là vô cớ trút lên người khác. Nhưng là thời điểm Thái tử gia tức giận tốt nhất là nên đụng vào, huống chi, chẳng lẽ Thái tử gia ngày ngày tức giận hay sao? ngày ngày tâm tình tốt hay sao?


      được như vậy, Thường Hy tự nhận là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu là có người muốn mạng mà vào trong, nàng ngăn cản. Dù sao cũng phải có hai con chim tiên phong chịu xui xẻo mới làm cho nàng thể được uy phong, nàng có điểm ước gì có người vào đấy!


      Trong lúc nhất thời trước cửa đại điện yên tĩnh mảnh. Tống Nhụ tần tươi cười : “Vậy tần thiếp bọn ta cũng dám quấy rầy thanh tịnh của Thái tử gia, trước hết cáo lui. Dù sao Thái tử cũng là vì công bận rộn, tần thiếp há lại có thể gây thêm phiền toái cho ngài? Còn phiền toái Ngu Thượng nghi chăm sóc cho Thái tử gia, lạnh thêm quần áo, khát dâng trà, tần thiếp liền vô cùng cảm kích!”


      “Tống Nhụ tần chủ tử quá lời, đây chính là bổn phận của nô tỳ, dám nhận những lời ấy của Tống chủ tử!” Thường Hy vội vàng đáp lễ lại, ngẩng đầu nhìn Tống Nhụ tần xa, nữ tử tinh xảo, đặc sắc, ngay cả nàng nghe được lời này cũng thấy mềm lòng, nếu là Tiêu Vân Trác nghe được chỉ sợ đến xương cũng nhũn ra rồi!


      Những người còn lại vừa thấy Tống Nhụ tần , ngay cả còn cam lòng nhưng cũng dám xông vào đại điện, tam tam lưỡng lưỡng lần lượt cáo lui, cuối cùng Phùng Thư Nhã tiến lên bước nhìn Thường Hy : “Thời điểm ở Vĩnh Hạng cung, bản Lương đễ cũng biết phải dạng hiền lành gì, nghĩ mặc dù được lên làm chủ tử, là nô tài cũng có thể liều lĩnh như thế. Nhưng có người may mắn cả đời, có ngày bị rớt xuống thôi!”


      Thường Hy cười nhạt, nhìn Phùng Thư Nhã : “Thái tử gia thích nhất nữ nhân dịu dàng như nước, theo tôi thấy tính tình của Tống Nhụ tần ngược lại chiếm được hoan tâm của Thái tử gia đấy. Ngày hôm qua Thái tử gia còn hỏi tôi tính cách của bảy vị chủ tử, hôm nay được mở rộng tầm mắt, ngày khác nếu Thái tử gia có hỏi tôi cũng biết đường mà bẩm báo!”


      Phùng Thư Nhã nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi, đôi tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nghiến lợi nhìn Thường Hy : “ dám uy hiếp bản Lương đễ?”


      “Uy hiếp dám, chẳng qua là Lương đễ nên ép người quá đáng, càn biết được đạo lý người kính ta thước, ta kính người trượng. Thường Hy cũng chỉ là kẻ nô tỳ, có bản lĩnh lớn lao gì, nhưng là chỉ làm chút công việc bưng trà rót nước cũng may mắn được đứng bên cạnh Thái tử gia đôi lời, đây chính là thiên đại phúc phận của nô tỳ rồi, nô tỳ dám mong đợi nhiều hơn nữa, cũng mong Lương đễ hiểu được cho chỗ khó của nô tỳ!” Đây là lần cuối cùng Thường Hy mấy lời này cùng Phùng Thư Nhã, về phần có nghe được hay phụ thuộc vào nàng ta, người thông minh nên biết làm thế nào cho phải.


      Phùng Thư Nhã chậm rãi thả lỏng tay, nhìn Thường Hy châm chọc cười : “Chúng ta cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên người Thái tử gia, chúng ta là thê thiếp của ngài, tương lai có thể cùng tiến cùng lùi với Thái tử gia. Mà ... chỉ là nô tỳ, vĩnh viễn có tư cách đứng bên cạnh ngài, có số việc cũng chỉ có thể suy nghĩ chút mà thôi, phải hay ?”


      Thường Hy im lặng, đợi nghe hiểu những lời Phùng Thư Nhã , trái tim cực độ thoải mái. Nhưng là phải vì thể đứng bên người Tiêu Vân Trác, mà bởi vì khuôn mặt cuồng vọng của Phùng Thư Nhã, chớp mắt cái, mặt lộ ra nụ cười rực rỡ nhất, : “Phùng Lương đễ sai rồi, chỉ có Thái tử phi mới có tư cách danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh Thái tử gia. Cũng giống như thê thiếp ở nhà dân chúng bình thường, ngài có từng gặp qua thiếp thất được đứng bên cạnh trượng phu sao?”


      Lời này cực kỳ khắc bạc, đem Phùng Thư Nhã so sánh với tiện thiếp. Phải biết thiếp thất là có địa vị, Phùng Lương đễ nếu như ở nhà bình thường cũng chỉ tương đương với Quý thiếp, nhưng là Quý thiếp cũng chỉ là thiếp, Thường Hy sai, thiếp vẫn thể xuất đầu lộ diện. Nàng ta vẫn muốn ngồi lên vị trí Thái tử phi, chỉ tiếc Hoàng thượng hiểu vì sao trong lần tuyển tú này lại chịu chọn ra Thái tử phi, nếu chỉ lấy gia thế của nàng ta, chỉ cần cha nàng đánh động chút, chừng còn có cơ hội. Nhưng giờ tia cơ hội cũng có, trừ phi Thái tử gia rất rất thích nàng, ý niệm mãnh liệt muốn lập nàng làm phi, nếu cả đời này cũng còn hy vọng.


      Nhưng là cố tình, bên cạnh Thái tử gia thời thời khắc khắc luôn có người căm ghét nàng, đây đối với nàng là uy hiếp vô cùng lớn. Nghĩ tới đây, ý muốn diệt trừ Thường Hy trong lòng Phùng Thư Nhã càng thêm kiên định!

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 106: Tâm tình nhi nữ


      Thường Hy nhìn bóng lưng Phùng Thư Nhã mà khỏi thở dài trong lòng, chỉ sợ từ nay về sau nàng ta muốn trăm phương ngàn kế dồn nàng vào chỗ chết thôi. Nghĩ tới hôm qua cùng Vãn Thu thương nghị tốt đối sách, ngày mai... Ngày mai để cho các ngươi thấy Đông cung cũng phải là nơi các ngươi muốn làm gì làm...


      Thường Hy ở bên ngoài điện ngẩn người, trong kia Ngũ Hải đem tất cả mọi chuyện hồi bẩm Tiêu Vân Trác, từng câu từng chữ cũng bỏ sót. Tiêu Vân Trác sau khi nghe xong nhìn Ngũ Hải : “Ta đúng ? Đây đối với nàng chẳng qua chỉ là việc rất mà thôi!”


      Ngũ Hải cũng hiểu tại sao Thái tử gia lại tin tưởng Thường Hy như vậy, nhưng là phải thừa nhận Thường Hy cẩn trọng, đảm lược, biểu mới vừa rồi được mười phần cũng phải có chín phần, vì vậy cười lên tiếng: “Thái tử gia quả có pháp nhãn, dĩ nhiên là nhìn sai, Ngu Thượng nghi là người lúc nào cũng khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc, nô tài cũng coi như được mở mắt!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Ngũ Hải, thản nhiên : “Chớ để cưng chiều nàng, lúc nào cũng phải thay nàng cảnh tỉnh.”


      Ngũ Hải thu lại thần sắc, thấp giọng lên tiếng: “Dạ, lão nô nhớ kỹ!” Suy nghĩ chút lại hỏi: “Lần này chỉ sợ là Phùng Lương đễ ghi hận Ngu Thượng nghi, về sau khó khăn chắc thiếu. Nô tài lo lắng nhà mẹ Phùng Lương đễ rất mạnh, muốn đối phó với Ngu Thượng nghi sợ là dễ như lòng bàn tay!”


      Dụng ý của Ngũ Hải rất ràng, trong cung Thường Hy có thể dùng cơ trí của mình để tránh né tính toán của Phùng Lương đễ, nhưng là bên ngoài Phùng gia muốn đối phó với Ngu gia quá dễ dàng. Phùng gia là quan lớn đứng vào hàng nhất phẩm, Ngu gia chỉ là thương nhân bình thường, chênh lệch này quá lớn. Hơn nữa coi như Phùng gia muốn đối phó với Ngu gia, chỉ sợ Thái tử cũng thể chỉ vì Thượng nghi Đông cung mà ra mặt, nên tự mình xuất đầu lộ diện.


      Tiêu Vân Trác quả nhiên trầm mặc vài phần, ngước mắt nhìn Ngũ Hải, ngược lại đem chuyện này quên mất. Tuy Tổng đốc Giang Nam thể ảnh hưởng nhiều đến miền bắc, nhưng là ở Vân Đô cũng có căn cơ, đối phó với Ngu gia có gì là khó. Khẽ nhíu mày, nhìn Ngũ Hải : “Ngươi giúp ta làm chuyện...”


      Sau khi Ngũ Hải rời , Thường Hy cũng vào phòng nghỉ ngơi, nghiêng tựa vào bên cửa sổ lẳng lặng ngẩn người. Đêm hè tháng tám, ngay cả gió cũng khiến người ta thêm vài phần nóng bức khó chịu. Thời tiết này lại giống trời mưa, oi bức làm người ta thoải mái, sau lưng nàng dường như thấm ra tầng mồ hôi.


      Thường Hy biết mình phiền não cái gì, nhưng là trong lòng quả rất chật vật, Phùng Thư Nhã câu kia khiến cho nàng cảm thấy khó chịu. Nàng chính là thể quang minh chính đại đứng ở bên người Tiêu Vân Trác, bởi vì nàng chỉ là nô tỳ, thân phận này cỡ nào ti tiện! Mặc dù Thường Hy chưa bao giờ nghĩ đến có ngày nàng lấy thân phận tần thiếp mà ở lại nơi này, nhưng vĩnh viễn là nô tỳ cũng đại biểu cho nàng vĩnh viễn có cơ hội lật mình, thời điểm đối mặt với Phùng Thư Nhã bọn họ cũng chỉ có thể khúm núm.


      Nhưng là nếu khiến nàng lựa chọn ở lại bên người Thái tử gia, ngày trước nàng còn chưa cảm thấy có cái gì, nhưng bây giờ lại thấy có chút vui. Phụ thân của nàng mặc dù chỉ là thương nhân nhưng cả đời cũng chỉ lấy mình mẫu thân nàng, phòng tiểu thiếp cũng có. Huynh muội bọn họ là cùng cha cùng mẹ, cho nên cảm tình vô cùng tốt. Trong mắt của Thường Hy, nhau cả đời cũng chỉ có mình người đó, nếu được như vậy liền thôi, cưới mấy phòng thê thiếp cũng ảnh hưởng gì đến nàng.

      Nghĩ tới đây, Thường Hy cả kinh! Chẳng lẽ nàng...
      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 107:


      Thường Hy lắc đầu cái, dùng sức vỗ vỗ gò má của mình, tự giễu : “ đem mình biến thành người khác rồi! Người ta là Thái tử gia lẽ nào để ý đến ngươi? Huống chi lấy nhân phẩm của Tiêu Vân Trác cũng phải là mẫu người của mình!”


      Thu hồi những ý niệm nhàm chán này, Thường Hy quyết tâm sau này chỉ hướng đến chức vị chủ mama ở hậu cung mà phấn đấu, đợi sau này nàng xuất cung có thể mượn những năm này theo làm tùy tùng phục vụ Tiêu Vân Trác để cho ban cho nàng cái ân điển, khiến con cháu Ngu gia có thể có hoạn lộ thênh thang, nàng mang theo của hồi môn hậu hĩnh gả nhập vào nhà tốt, hảo hảo sống cuộc sống hòa hòa mỹ mỹ chẳng phải là tốt đẹp sao?


      Càng nghĩ Thường Hy càng cảm thấy thoải mái, phiền muộn trong lòng vơi ít, nhìn bóng đèn lồng phấp phới bay trong gió cũng cảm thấy thuận mắt. Nhìn chút, bây giờ là giờ dậu, nàng cũng nên giao ban rồi.


      Cùng Thường Hy giao ban chính là Trịnh Thuận. Lại Tiêu Vân Trác buổi tối có tính tình kỳ quặc là cho cung nữ gác đêm. Canh gác cho là Ngũ Hải cùng Trịnh Thuận luân phiên thay nhau, Hoàng tử nào có cái thói quen này. Thường Hy mới bắt đầu còn cảm thấy kỳ quái, sau dần cũng quen, thuận lợi giao ban rồi trở về phòng ngủ.


      Trở về, Thường Hy nhìn thấy Triêu Hà cùng Vãn Thu đều đợi nàng, Thường Hy lập tức vào cửa, nhìn hai người : “Làm sao còn thức tới bây giờ?”


      Vãn Thu tặc tặc cười tiếng, nhìn Thường Hy : “Chúng ta tới đây giúp Ngu tỷ tỷ dọn dẹp bọc hành lý a!”


      Thường Hy sửng sốt, nhìn nàng hỏi: “Dọn dẹp hành lý? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ để cho ta xuất cung?”


      “Tỷ tỷ nghĩ khá lắm, chỉ sợ Thái tử gia vui đấy!” Triêu Hà cười hì hì, tiếp lời : “Thái tử gia phân phó từ hôm nay phòng ngủ của Ngu tỷ tỷ phải dời đến điện phụ phía tây Doanh Nguyệt điện, muội cùng Vãn Thu cũng phải dời đến đó để phục vụ tỷ tỷ. Hôm nay có thể vào Doanh Nguyệt điện, cả Đông cung cũng chỉ có mình tỷ tỷ, ngay cả muội cùng Vãn Thu cũng có vinh hạnh được theo, là tổ phụ cao phù hộ rồi. Muội theo tỷ tỷ là tương lại tốt đẹp cỡ nào a!”


      Thường Hy quả trợn tròn mắt, người này lại muốn làm cái gì? Hại chính nàng rất nhiều lần, mỗi ngày lại đem nàng đẩy lên đầu sóng ngọn gió, giờ lại muốn làm cái gì đây? Đây là sợ nàng lâu chết sao? Tên khốn kiếp này có thể hay ngừng nghỉ chút?


      Thường Hy là muốn nổ lên, cứ như vậy, Tiêu Vân Trác tương đương với gián tiếp mà phá hỏng kế hoạch của nàng. Mấy người Phùng Lương đễ còn có chút e dè, đến nay chỉ sợ cũng thể nhịn được nữa rồi. Bọn họ mà biết được tin tức này liên kết với nhau thành đoàn, nàng đúng là lâm vào tuyệt cảnh.


      Thường Hy nghĩ tới đây, : “Phải , ta tìm Thái tử gia! Ta thể nào dời đến đó, đây phải là tìm đường chết sao?”


      Vãn Thu đưa tay ngăn lại Thường Hy, : “Ngu tỷ tỷ, tỷ được , cái này gọi là kháng chỉ, uy nghiêm của Thái tử gia để vào đâu? Những người kia chờ cơ hội nắm lấy tóc tỷ, đây phải là đem mình đặt họng súng sao? Đạo khẩu dụ này trừ tỷ biết, cả Đông cung cơ hồ cũng đều biết hết cả rồi!”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 108:


      Khẩu dụ của Tiêu Vân Trác khiến Thường Hy dời đến tây thiên điện chỉ trong mấy canh giờ nhất thời lan truyền khắp cả Đông cung. Thường Hy vốn ở đầu sóng ngọn gió, cứ như vậy lại rơi vào nông nỗi vạn người nhòm ngó, đừng là Đông cung, ngay cả hậu cung cũng vì nàng mà phen chấn động.


      Đầu tiên là Hoàng đế hạ chỉ ban cho Thường Hy chức Thượng nghi Đông cung đơn giản để cho người khác thấy rất bất mãn, ngay sau đó Tiêu Vân Trác lại đem nàng ngồi ngang hàng với Vân Thanh, người đỏ mắt quả đống lớn, này vừa mới vào đêm lại truyền đến tin tức nàng được vào tây điện, chính là khiến vài người muốn qua đời!


      Đại hoàng tử phi Đỗ Đình Phương, Ngũ hoàng tử phi La Thúy Yên khỏi len lén hẹn gặp mặt, hai người hận đến nỗi thể đem Thường Hy nghiền xương ra thành tro mới hả cơn.


      nghĩ tới tiểu tiện nhân kia lại có vận khí tốt như vậy! Sớm biết như vậy ban đầu tôi đem khăn thêu của ta làm hỏng, có lẽ hôm nay chẳng qua cũng chỉ là tần thiếp của vị Hoàng tử nào đó, làm sao có được danh tiếng như bây giờ?” La Thúy Yên trong mắt lóe lên vài tia phẫn hận.


      Đỗ Đình Phương nghe thấy vậy lại làm ra vẻ kinh ngạc : “ ra khăn thêu kia là do hủy hoại hay sao?”


      La Thúy Yên cười lạnh tiếng, nhìn Đỗ Đình Phương : “Người ngay chuyện mờ ám, ngày đó cố ý câu kia chẳng nhẽ lại có dụng tâm? Đừng cho người khác là kẻ ngu, đại tẩu, chuyện tình này chúng ta ai cũng là sợi thừng buộc chân, đừng nghĩ có thể mình cởi ra!”


      Đỗ Đình Phương lạnh lùng cười tiếng : “Người nào với sợi thừng quấn chân? Ngày trước kéo tôi xuống, làm hại tôi gãy chân, bây giờ xuống giường còn có chút đau đớn, tôi với đó là phân biệt ràng!”


      La Thúy Yên sửng sốt, xoa mặt của mình : “ nhìn khuôn mặt của tôi ? Nữ nhân quan trọng nhất phải đó chính là gương mặt sao? Thái y rồi, cũng thể lưu lại sẹo. Mấy ngày nay Ngũ hoàng tử nhìn tôi lỗ mũi phải lỗ mũi, mặt phải mặt, còn phải là do tiện nhân kia làm hại? Nếu phải ta kéo tôi xuống, tôi hôm nay đến nông nỗi này sao? Huống chi tôi lúc ấy bắt cũng chỉ là phản ứng theo bản năng, tuyệt đối phải là cố ý, đây phải là biết chứ?”


      Con người thường thường chính là như vậy, cùng chuyện nhưng lại có thể ra những cách khác nhau, nàng ta phải cố ý đem Đỗ Đình Phương kéo xuống, chẳng nhẽ cũng suy nghĩ chút nếu đem Thường Hy đẩy xuống mình cũng bị hủy dung?


      Ác nhân vĩnh viễn suy nghĩ cho người khác, chỉ biết đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người ta mà thôi!


      Đỗ Đình Phương nghe như thế, sắc mặt có chút dãn ra, chậm rãi tiếp lời: “ như vậy ngược lại trách lầm . sai, nếu phải do tiểu tiện nhân kia tôi và làm sao lại rơi vào hoàn cảnh này? Phải nghĩ cách để hạ uy phong của ta mới được, tốt nhất là nên để ta ngã xuống, trọn đời cũng thể thoát thân!”


      mặt La Thúy Yên thoáng qua nụ cười ác độc: “ tại hận nhất Ngu Thường Hy là ai?”


      Đỗ Đình Phương đầy thâm ý nhìn La Thúy Yên : “Ý của là?”


      “Nếu chúng ta phong hào tú nữ còn có thời gian rảnh rỗi để tụ họp, là Đại hoàng tử phi địa vị tối cao, chờ thương thế tốt lên chúng ta cũng nên mời các tỷ muội gặp mặt lần mới được, có phải đại tẩu?”


      Đỗ Đình Phương hừ lạnh tiếng : “Còn chờ thương thế lành hay sao? Hôm nay tôi tâm tình tốt, đây phải là thời điểm tốt nhất mời chúng tỷ muội đến tán gẫu chút sao?”


      Hai người nhìn nhau cười tiếng, rất nhiều lời nhưng trong lòng lẫn nhau đều hiểu cả.


      Bên này thương nghị làm cách nào đối phó với Thường Hy, bên kia cũng nhàn rỗi, Phùng Thư Nhã cho mời sáu tần thiếp còn lại đến phòng, lại lựa đúng thời điểm Thường Hy dọn nhà mà có tâm phòng bị. Vân Thanh biết bằng cách nào nghe được tin tức này, đẩy cửa mà đến.


      “Thỉnh an các vị chủ tử!” Vân Thanh mang theo nụ cười nhàn nhạt thỏa đáng .


      Bảy người trong phòng nhất thời sửng sốt. Phùng Thư Nhã quả cực kỳ tức giận nhưng vẫn phải cố kìm nén lửa giận của mình, nhìn Vân Thanh : “Vân tự mình đến đây phải chăng có chuyện gì? Ngoài cửa mấy tên tiểu đề biết làm cái gì mà cũng vào bẩm báo tiếng?”


      Phùng Thư Nhã thế, nhưng thực tế là oán giận Vân Thanh có phép tắc, trước khi thông tri mà tự mình vào.


      Vân Thanh cũng để ý, chậm rãi : “Nô tỳ ở Đông cung nhiều năm như vậy, uy nghiêm vẫn còn có chút, muốn sai khiến hai nô tỳ cũng phải là chuyện khó.”


      Lời vừa ra, thần sắc mọi người khẽ biến, cũng nghe được ý tứ trong câu của Vân Thanh. Phùng Thư Nhã ngay cả là Lương đễ cao quý nhưng cũng chỉ là nữ nhân được sủng hạnh, có thực quyền. Nếu như thực mà , trong Đông cung này lời của Vân Thanh còn có phân lượng hơn vì nàng ta nắm thực quyền.


      Ở địa phương này, địa vị cao cũng chỉ là vô dụng, nắm thực quyền trong tay mới làm nên chuyện.


      Phùng Thư Nhã vô cùng mất hứng, nhưng là suy nghĩ tình thế trước mắt, người so với ta mạnh hơn, chỉ đành phải cắn răng mà ra: “Vân Thanh lời này cũng phải. đến đây rồi ngồi xuống , có chuyện gì quan trọng sao?”


      Vân Thanh nghe được hai chữ “quan trọng” liền hé miệng mà cười cười, Phùng Lương đễ này là khắp nơi cũng buông tha ai, đưa mắt liếc nhìn mọi người, ánh mắt hơi dừng lại người Tống Nhụ tần, ngay sau đó : “Cũng có đại gì, chẳng qua là hôm nay Ngu Thượng nghi bước cao bước, vào ở tây thiên điện của Doanh Nguyệt điện. Đông cung có Thái tử phi, Lương đễ chủ tử chính là bậc cao nhất rồi, nô tỳ nghĩ đến hỏi chút, chủ tử có chỉ thị gì ?”


      Mặc dù sớm nghe Vân Thanh cùng Thường Hy hợp nhau, giữa hai người có mối hận cũ nhưng là khi nghe được Vân Thanh những lời này mọi người mới chịu tin. Phùng Lương đễ chính đáng hợp tình nhìn Vân Thanh cái, cười cười : “ đúng là người có lòng, tỷ muội chúng ta vào cung cũng chưa được lâu, năm trước có tập tục cũ gì mà làm theo hay sao?”


      Vân Thanh sớm biết Phùng Thư Nhã này cũng phải là dạng dễ lừa gạt, nghe nàng ta lời này chính là muốn mượn tay của mình làm việc, vẫn như cũ thản nhiên : “Chính là bởi vì có cựu lệ, nô tỳ lúc này mới xin chỉ thị của Lương đễ!”


      Hai ngươi ngươi tới ta cũng ai chịu nhường ai bước, Tống Nhụ tần trong lúc bất chợt ho khan, sắc mặt đỏ hồng, ngón tay nắm lấy vạt áo trước ngực chặt, bất an nhìn mọi người, thở dốc : “Ta từ có chứng ho suyễn, nghĩ tới hôm nay ngược lại lại tái phát, khụ khụ... Các vị tỷ tỷ xin đừng trách tội, khụ khụ... Ta bị bệnh nên dám trễ nải, phải về phòng uống thuốc, đợi lát nữa bồi tội với các tỷ tỷ sau...”


      Gương mặt Tống Nhụ tần đỏ bừng lại ho khan ngừng, mọi người nào dám ngăn trở, nhưng là ánh mắt Vân Thanh thoáng qua tia sạch trơn, nhìn bóng lưng Tống Nhụ tần ra ngoài có phần nghiền ngẫm.

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 109: Thiên la địa võng tầng tầng dây dưa


      Phùng Lương đễ trong lòng tuy tức giận nhưng trước mặt mọi người cũng dám gì khác, chỉ đành phải ấm ức : “Bệnh này tới là đúng thời điểm!”


      Vân Thanh gì tiếp, chẳng qua là sắc mặt nhiều hơn tia tao nhã, Tống Nhụ tần quả người biết nhìn tình thế, biết là ho khan hay chỉ là giả lừa gạt, nhưng ở thời điểm mấu chốt như vậy ho khan liền ho khan, cũng có chút bản lĩnh! Đợi chút nữa nàng ta tới đây cũng là lúc bọn họ thương nghị xong mọi chuyện, cũng phải lo lắng, mọi chuyện đều cùng nàng ta liên quan.


      Lại Tống Nhụ tần vừa trở về phòng của mình, cho thị nữ lui ra lúc này mới ho khan nữa, sắc mặt ngược lại mang theo vài tia sầu lo, mắt thấy sắp có phen đại loạn, Phùng Lương đễ cùng Ngu Thường Hy tranh đấu!


      Ngu Thường Hy mặc dù chỉ là kẻ nô tỳ, nhưng là nàng lấy được thân phong của Hoàng thượng, lại được Thái tử gia coi trọng, hôm nay còn được dọn đến Doanh Nguyệt điện, đây tất cả đều cho thấy phân lượng của Ngu Thường Hy ở trong Đông cung này ngay cả Vân Thanh cũng ép được rồi, cho nên Vân Thanh mới có thể cùng hợp tác với Phùng Lương đễ.


      ra bất kể hợp tác với ai cũng đều phải gánh chịu nguy hiểm. Người xưa phú quý cầu trong nguy hiểm, bỏ ra làm sao có được hồi báo, vấn đề làm xem xét làm sao chớ để đứng sai hàng ngũ mới đúng!


      Tình thế tại chính là sáng tỏ, đừng bảo chỉ có Phùng Thư Nhã các nàng là tần thiếp của Thái tử gia, địa vị cao hơn Ngu Thường Hy bậc, mà ngay cả bên ngoài Đông cung, Đại hoàng tử phi cùng Ngũ hoàng tử phi đều cùng Ngu Thường Hy có hiềm khích.


      Thời điểm ở Vĩnh Hạng mọi người chung sống với nhau khoảng thời gian cho nên tính tình lẫn nhau đều có chút hiểu biết, hai người kia tuyệt đối từ bỏ ý định, nhất quyết tìm cơ hội trả thù. Cứ như vậy Thường Hy là rơi vào cảnh loạn trong giặc ngoài, vô cùng thê thảm rồi!


      Hai bên đối địch, lại là kẻ tám lạng người nửa cân, phân ra cao thấp, nghĩ đến chỉ có thời điểm giao thủ mới có thể nhìn ta ai là kẻ lợi hại hơn rồi!


      Tống Nhụ tần thở dài tiếng, nàng muốn cuốn vào mấy thứ phân tranh này, nhưng là nếu muốn chỉ lo thân mình quả là kẻ ngốc mơ, bất kể Phùng Thư Nhã hay Ngu Thường Hy cũng đều cho nàng là người bên họ, ngược lại thành cái gai trong mắt hai phe nhân mã, kia là chết chỗ chôn rồi!


      là khiến người ta lâm vào tình thế khó xử, bất kể muốn giúp đỡ người nào, Tống Nhụ tần cũng cảm thấy trò chơi này quá mức tàn khốc. Nàng chỉ muốn liên quan đến mình nhưng là lão thiên gia cho nàng cơ hội này. Hôm nay nghe được những lời của Vân Thanh bên chỗ Phùng Thư Nhã, muốn tránh mặt quả là vô cùng khó khăn, nhưng là đảo hướng sang Ngu Thường Hy... Trong lòng còn có chút nắm chắc!


      Càng nắm được chủ ý, trong lòng càng cảm thấy gấp gáp, này lại khiến nàng tái phát ho khan. Tống Nhụ tần từ thân thể suy nhược, chứng bệnh ho suyễn cũng là , chỉ là tuổi lớn hơn số lần phát tác cũng giảm ít lại. Nhưng là nếu nhờ có nó, mới vừa rồi nàng cũng biết nên dùng cái cớ gì để thoái thác, tránh cho ngày khác Phùng Thư Nhã tìm nàng gây xúi quẩy!


      Càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng phát ra buồn bực cực kỳ, bệnh tái phát càng nặng, ho khan hơi liền dừng nổi, thiếu chút nữa hôn mê, may là tiểu nha hoàn ở bên ngoài cơ trí, nghe được thanh đúng đánh bạo đẩy cửa vào, thấy bộ dáng Tống Nhụ tần, sợ hãi bẩm báo cho Thường Hy.


      Vốn là chuyện này phải bẩm báo cho Vân Thanh trước nhưng Vân Thanh lại ở cùng chỗ với Phùng Lương đễ nên tiểu nha đầu dám , khẽ cắn răng đành phải đến chỗ Thường Hy.


      Thường Hy dọn dẹp phòng nghe được lời của tiểu nha đầu liền bị hù dọa giật mình, êm đẹp tại sao lại bị như vậy? chút nghĩ ngợi quay đầu lại phân phó Vãn Thu: “Lập tức mời Phùng thái y đến chỗ Tống Nhụ tần!”


      Quay đầu lại nhìn Triêu Hà : “Muội thông báo cho Thái tử gia, sao đó đến phòng bếp dặn họ làm chút canh quả lê, dùng lê để chữa ho khan rất hữu hiệu!”


      Vội vội vàng vàng phân phó xong xuôi, thuận tay cầm chiếc đèn cung đình nhìn tiểu cung nữ kia : “ chút xem chủ tử của ngươi!”


      Thường Hy thân là Thượng nghi Đông cung cho nên những chuyện này được qua loa, ngay cả áo choàng cũng kịp phủ thêm, lập tức hướng bên ngoài .


      Thường Hy vừa vừa hỏi: “Báo cho Vân Thanh chưa?”


      “Còn chưa có!” Tiểu nha đầu kia sợ hãi , cả người có chút được tự nhiên theo sau lưng Thường Hy.


      Thường Hy sửng sốt, thần sắc có chút tức giận, nhìn tiểu nha đầu kia hỏi: “Vân Thanh chính là quản của Đông cung, tại sao chưa hồi bẩm cho trước lại chạy đến nơi này hả?”


      Mặc dù Tiêu Vân Trác xuống chỉ dụ cho Thường Hy cùng Vân Thanh ngồi ngang hàng, nhưng là Vân Thanh vẫn ở thứ vị cao hơn, Thường Hy cũng muốn bị người khác đâm sau lưng, nàng coi ai ra gì.


      “Vân Thanh nghị trong phòng Phùng Lương đễ, nô tỳ dám quấy rầy!” Cũng biết tính khí Phùng Lương đễ được tốt, ai dám chọc vào tai họa.


      Thường Hy ngừng chân, nhìn tiểu nha đầu kia : “Vân Thanh ở trong phòng Phùng Lương đễ, chuyện này xảy ra khi nào?”


      Tiểu nha đầu kia có chút ngu ngốc, tựa hồ còn chưa hiểu được những nhân vật lớn này có chút cong cong quẹo quẹo, nghiêng đầu : “Khi trời vừa tối liền ở đó, Nhụ tần chủ tử của tôi nguyên lai cũng ở đó, sau lại mắc bệnh cho nên mới trở lại trước. nghĩ tới bệnh này đột nhiên lợi hại như vậy, nô tỳ luống cuống, cũng dám kêu người trong phòng Phùng Lương đễ, chỉ có thể trước tới thông báo với Ngu Thượng nghi!”


      Trong lòng Thường Hy nổi lên sóng lớn, nghĩ tới Vân Thanh thế nhưng lại chủ động tìm Phùng Lương đễ, có thể thấy được nàng ta có bao nhiêu oán hận nàng. Càng nghĩ đến Phùng Lương đễ cư nhiên thừa dịp nàng dọn nhà liền tụ họp tần thiếp đến thương nghị, xem ra vẫn là rất có đầu óc!


      Tống Nhụ tần nếu có đến vậy tại sao lại mắc bệnh mà trở về? chẳng nhẽ mắc bệnh? Thường Hy trong lúc bất chợt lại nhớ đến những lời đêm đó của Tống Nhụ tần, vậy người cẩn thận, chẳng lẽ là nàng cố ý lui ra ngoài hay sao?


      Thường Hy tại cũng nghĩ ra được gì, đến trước cửa phòng Tống Nhụ tần, đành phải thu hồi tâm tư của mình, đẩy cửa vào.


      Vừa bước chân vào cửa liền nghe được tiếng ho khan ngừng, trong lòng Thường Hy run lên, nghe bộ dáng như vậy tựa hồ phải xạo, sải bước vào, vòng qua bình phong liền nhìn thấy Tống Nhụ tần mặt mũi trắng bệch nằm giường, khom lưng hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Nhụ tần chủ tử!”


      Tống Nhụ tần vừa nhìn thấy Thường Hy, giống như là bị kinh sợ, ho đến càng lợi hại hơn! Thường Hy sinh nghi trong lòng, nhưng vẫn tiến lên xoa lưng cho Tống Nhụ tần, giúp nàng thuận khí, lại nhìn tiểu nha đầu kia : “Còn mau rót ly nước, đứng đó làm cái gì?”


      Tiểu nha đầu kia lúc này mới giật mình tỉnh lại, xoay người cầm bình trà bàn rót chén nước, bưng tới. Thường Hy đưa tay lấy qua, đặt trước khóe miệng Tống Nhụ tần : “Trước uống ngụm nước , thuận thuận là tốt!”


      Tống Nhụ tần cũng lới nào, nhận lấy chén trà uống hai hơi mới cảm thấy tốt hơn chút. Thường Hy liền đứng thẳng lên đặt chén trà trở về rồi cười : “Nô tỳ phái người mời Phùng thái y rồi, lát nữa đến, Tống Nhụ tần cần lo lắng, Thái tử gia bên kia nô tỳ cũng cho người thông truyền rồi, lại phân phó nhà bếp làm canh lê. Dùng quả lê chữa ho khan là gì tốt bằng rồi!”


      Nghe được Thường Hy an bài kín đáo như vậy, dùng khăn lau chùi khóe môi lại nhìn Thường Hy cái, trong lòng thầm thở dài, cung cách làm việc như vậy, nàng là xa xa cũng đuổi kịp. Chỉ trong chốc lát an bài xong xuôi, là khiến người khác ngay cả cọng lông thiếu sót cũng tìm ra.


      Nghĩ tới đây sắc mặt Tống Nhụ tần xám xịt vài phần, trong lòng nhất thời cũng biết lựa chọn thế nào, rốt cuộc là có nên hay nhắc nhở nàng ấy câu?


      suy nghĩ Phùng Viễn Thanh tới, trán là tầng mồ hôi mịn, có thể thấy được là đường chạy chậm mà tới. Thường Hy bước ra trước giường thả rèm xuống, lại đỡ Tống Nhụ tần nằm cẩn thận, đem cổ tay nàng đặt bên ngoài giường, lúc này mới hướng ra bên ngoài : “Phùng thái y mời vào!”


      Phùng Viễn Thanh lúc này mới vòng qua bình phong vào, hành lễ : “Vi thần tham kiến Nhụ tần chủ tử!”


      “Phùng thái y mời đứng dậy!” xong còn ho khan hai tiếng.


      Phùng thái y tiếng cảm tạ rồi đứng lên, Thường Hy lại tự mình mang tới chiếc ghế con đặt trước giường : “Làm phiền Phùng thái y rồi!”


      Phùng thái y hai tay ôm quyền : “ dám làm phiền Thượng nghi!”


      Thường Hy khẽ mỉm cười nhìn Phùng Viễn Thanh bắt mạch cho Tống Nhụ tần, ước chừng qua nửa chung trà, Phùng thái y đứng dậy : “Nhụ tần chủ tử đây là mắc chứng bệnh kinh niên, chỉ cần dưỡng bệnh tốt là được. Hôm nay Nhụ tần chủ tử nhất định là phiền lòng nóng nảy, tâm tình yên cho nên mới dẫn đến bệnh cũ tái phát!”


      Thường Hy trong nội tâm khẽ động, như có sở ngộ, nhìn Phùng thái y hỏi: “Thái y có phương pháp nào chữa khỏi ?”


      Phùng thái y chậm rãi : “Này cũng cần vi thần phải ra tay, chứng bệnh kinh niên của Nhụ tần chủ tử dùng phương thuốc dưỡng sinh là rất tốt rồi, tiếp tục dùng là được. Chẳng qua là nhớ được tức giận nhiều, phải giữ vững tâm tư bình tĩnh, bệnh này tối kỵ tức giận!”


      Thường Hy cười đem Phùng Viễn Thanh tiễn ra ngoài, ở tại cửa đụng phải đám người Phùng Thư Nhã còn có Vân Thanh thần sắc ngưng trọng.


      Thường Hy hành lễ, lại nghe được Phùng Thư Nhã bất bất dương : “Ngu Thượng nghi tay chân là mau!”


      Thường Hy cũng tức giận, chẳng qua là thản nhiên : “Chỉ là tẫn chức mà thôi, Lương đễ chủ tử quá lời rồi!”


      Lời này khiến cho Phùng Thư Nhã tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn Thường Hy hừ lạnh tiếng, phất tay áo vào phòng. Những người còn lại nhìn Thường Hy cất bước mà vào. Vân Thanh qua người Thường Hy, ngẩng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt cười : “Ngu Thượng nghi hành động quả khiến người ta tán thưởng, quay trở lại ta nhất định phải xin Thái tử gia khen ngợi!”


      Thường Hy nghĩ tới Vân Thanh loại lời này, cho là nàng ta phải cái gì đó thị uy nàng, cho nên sửng sốt, ngay sau đó cười : “Chi tiếc Vân Thanh rảnh rỗi, nếu Vân Thanh chắc chắn làm tốt hơn tôi rồi!”


      Trước mặt Vân Thanh, Thường Hy có xưng nô tỳ, mà dùng tôi, Vân Thanh tựa hồ cũng tính toán gì, về phía trước bước, đột nhiên quay đầu lại : “Còn nhớ lời của ta ? Nhất thời đắc ý tính là đắc ý, cả đời đắc ý mới chính là đắc ý!”


      Thường Hy thầm nghĩ đám người kia nhất định là nghĩ ra phương pháp để đối phó với nàng, cho nên Vân Thanh mới có thể ra như vậy.


      “Lời này rất đúng, chẳng qua là chỉ sợ có thể đắc ý cả đời cũng có được mấy người. Vân Thanh được đến bước này biết đụng bao nhiêu tường cứng, ăn bao nhiêu thua thiệt đấy! Con người, luôn là có sai lầm mới có thể tiến bộ, có phải hay ?” Thường Hy càng cười đến rực rỡ, nhìn vẻ mặt Vân Thanh giống như là nếm phải mật đắng.


      Vân Thanh nhất thời biến sắc, hừ lạnh tiếng : “Phạm sai lầm có thể quay đầu lại mới là quan trọng nhất, nhưng là có cái cơ hội kia sao?”

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :