1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 100:


      Khóe miệng Tiêu Vân Trác giật giật, miễn cưỡng nhìn Thường Hy : “Chỉ trích sau lưng thánh giá, có biết đây là tội chết?”


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, hai tay nắm chặt thành quyền hận thể đấm cho hai mắt biến thành màu đen. Chỉ tiếc là nàng dám, nàng thực dám, chưa đến nàng có thể hay đánh được , nếu là cho hai mắt thành mắt gấu trúc, khiến người khác thấy được làm sao có thể giải thích? Bị Hoàng đế nhìn ra, xui xẻo cũng chỉ là nàng, cho nên nàng chỉ dám nghĩ chút mà thôi, là chỉ suy nghĩ chút mà thôi.


      “Nơi này trừ ngươi và ta ra còn có người khác sao? Làm gì để ý như vậy? Hơn nữa chuyện này có điểm kỳ quái, trong lòng ta nắm chắc cho nên mới hỏi ngươi câu. Ngươi thanh cao như vậy, khinh thường thèm mói tiếng người, tốt lắm, để ta tự mình suy nghĩ, nếu là nghĩ sai, làm ra cái chuyện gì sai lầm, lúc đó ngươi đừng oán giận ta hành động lỗ mãng, động chút là lại bắt ta quỳ, nếu như thực là như thế ta liền để yên cho ngươi!” Thường Hy hung tợn , nàng xác định mình phải là bộ dáng cao thượng, giống như tiểu thư khuê các mười ngón tay dính nước dương xuân, cũng phải là Thái tử nước, còn cùng nàng giả bộ. Chấm dứt chuyện đó , nàng đem lời này trước, xem xử trí thế nào.


      Thấy Thường Hy thực tức giận ra ngoài, Tiêu Vân Trác chỉ cảm thấy đau đầu, há miệng : “Trở lại!”


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, khóe mắt khẽ cong, : “Nô tỳ biết thân phận mình thấp kém, dám biết trời cao đất rộng mà chuyện cùng Thái tử gia. Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ xin lui ra ngoài!”


      Tiêu Vân Trác lần này ngay cả khóe mắt cũng phải co giật vài lần, quát lớn: “ đừng có hếch mặt lên, còn quay trở lại đây cho ta!”


      Thường Hy xoay người lại nhìn Tiêu Vân Trác cười : “Thái tử gia nghĩ xong?”


      Tiêu Vân Trác nhìn thấy nụ cười của Thường Hy lại nhớ tới nhiều chuyện trước đây, đường đừng là Thái tử nước sao có thể dễ dàng đầu hàng như vậy? Nhưng là biết tính khí của Thường Hy được là làm được, nếu thực như chọc cho gậy, đến lúc đó hối hận cũng muộn. Thay vì đến lúc đó mới bị động bằng bây giờ khai thông cho nàng, tránh cho cả ngày lo lắng đề phòng.


      “Chuyện này trước là ta cũng biết.” Tiêu Vân Trác rất thông minh dời đề tài, muốn bị Thường Hy càu nhàu. Chuyện này cũng rất giật mình, trong lúc nhất thời đoán ra dụng ý của phụ hoàng.


      Thường Hy sửng sốt, nàng cho rằng Hoàng thượng lên tiếng trước cùng với Thái tử, dù sao chuyện này cũng tính là đại kinh thiên động địa gì, nhưng là phải thay đổi thể chế Đông cung, cứng rắn tăng thêm chức vị, Thường Hy vẫn cho là Hoàng thượng cho con trai tiếng, huống chi Tiêu Vân Trác lại là Thái tử nước.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy khẽ nhíu mày, đôi mắt to ngừng chớp động, ngón trỏ của tay phải gõ liên tiếp lên mu bàn tay trái như có điểm suy nghĩ đến mất hồn. Lúc này mặt trời vừa mới lên cao, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đúng lúc phủ lên người Thường Hy khiến cho nàng rộ lên tầng vàng sáng, càng phát ra xinh đẹp gì sánh nổi.


      Tiêu Vân Trác cũng gặp qua vô số mĩ nữ, trong cung thiếu nhất chính là cái gì? Đó chính là mỹ nữ, từ thấy rất nhiều, bất kể có thể sống đến bây giờ hay là như nụ hoa mới hé liền hương tiêu ngọc vẫn, tuy nhiên người nào có thể có đôi mắt linh động được như Thường Hy, ngay lúc này ánh sáng rực rỡ từ trong đó tỏa ra bốn phía lại càng phát ra mê người.


      Thường Hy là cả đời này thể tưởng tượng nổi. thấy nhiều đại gia khuê tú dịu dàng ôn thuận, tiểu nương ngọt ngào đáng , kim chi ngọc diệp ngang ngược càn rỡ, hậu phi ác độc hung tàn, lại chưa từng có gặp qua Thường Hy, nữ nhân có thể đem tất cả những điều gộp vào làm . Mặc dù nàng có hai mặt nhưng nó cũng phải là dạng ác độc sắc bén, nhưng mọn là có , phải ăn hai lần thua thiệt dưới tay nàng sao? sống đến lớn như vậy còn chưa gặp qua nữ nhân nào dám đối xử với như thế.


      Tiêu Vân Trác muốn lên tiếng chợt nghe Thường Hy than cái: “Đây có chút làm cho người ta gãi đầu rồi, Hoàng thượng ở nơi này ban thưởng ta, ràng chính là đẩy ta tiến ổ sói. Trong Đông cung người hận chết ta cũng ít, mới vừa vào cung bao lâu liền bay lên hai cấp, hơn nữa lại nhảy cao như vậy, chỉ sợ trèo cao ngã đau, đến lúc đó mới là thê thảm nỡ nhìn!”


      Tiêu Vân Trác thu hồi ý định, nghe được lời của Thường Hy, thản nhiên : “Vậy là sợ? đấu lại họ?”


      Thường Hy lần này có phản bác : “ sợ đó là giả, người ở trong tối ta ngoài sáng, tục ngữ hay minh thương dễ tránh, hơn nữa ám tiễn lại nhiều như vậy, né được cái này chưa chắc trốn được cái kia, Thái tử gia có đúng ? Tình cảnh này mấy năm gần đây ai có thể hiểu hơn Thái tử gia!”


      Tiêu Vân Trác vốn có nhiều cừu địch muốn kéo xuống ngựa, cái ví dụ này sai, hơn nữa cũng phù hợp thực tế, chẳng qua là khỏi có chút lớn mật, muốn trách cứ nàng mấy câu lại nghĩ đến tính tình của nàng, khỏi nuốt trở về, đem nàng dạy dỗ lại làm nhức cái tai .


      “Phụ hoàng đem đặt vào chỗ này chính là có hai loại dụng ý, nghĩ ra được chưa?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy chậm rãi .


      Thường Hy nghe vậy liền cẩn thận suy nghĩ rồi : “Ý của ngươi là Hoàng thượng muốn thử dò xét ta?”


      Quả là nàng biết. “Hoặc là có thể ngồi vững vàng ở chỗ này chứng tỏ là người có tài, hoặc là bị người khác hãm hại. Nếu chết rồi, vị trí này có lưu lại hay chẳng qua chỉ là câu của Hoàng thượng phải sao?” Tiêu Vân Trác thản nhiên .


      “Ý của ngươi là Hoàng thượng mũi tên hạ hai con chim rồi hả?” Cái lão gia hỏa này nàng cũng biết có yên lòng mà, tức giận đến nỗi nghiến răng.


      “Khụ khụ...” Tiêu Vân Trác hết sức nhịn để cho mình cười ra ngoài, nhìn xéo Thường Hy cái rồi sau đó : “Cũng thể như vậy, chỉ sợ phụ hoàng phần lớn là muốn tôi luyện . Hơn nữa, lần này phụ hoàng trong lúc bất chợt liền ban ra chức vị này, chỉ có ở Đông cung mà các Hoàng tử khác có, này chỉ sợ là còn có ý khác!”


      ý khác?” Thường Hy chợt từ từ suy nghĩ lại lần, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, thần sắc kích động : “Lão nhân kia, ngừng tính toán ta, ngay cả ngươi cũng tiện thể kéo lên?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 101:


      Lời vừa ra khỏi miệng sắc mặt Thường Hy liền biến hóa, chặt chẽ bưng kín miệng mình, nàng làm sao có thể cha ruột người ta như vậy đây? Huống chi còn là cửu ngũ chí tôn, lần này gay rồi! Thường Hy đợi Tiêu Vân Trác nổi giận, chiếm lấy tiên cơ quỳ xuống, lập tức : “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ to gan lớn mật, nô tỳ chỉ là thuận miệng ra, kính xin Thái tử gia thứ tội, nô tỳ biết sai rồi!”


      “Thuận miệng?” Tiêu Vân Trác có chút tức giận, những lời như vậy nếu như lỗ mãng, sơ ý trước mặt người ngoài đó chính là tội diệt tộc, ngay đến cũng bị liên lụy, cho nên giọng điệu có phần tốt.


      Chân mày Thường Hy khẽ thấm chút mồ hôi, cắn răng : “Trước kia thời điểm ở nhà cha ta thường bắt ép ta học rất nhiều thứ, có lúc ta giận quá ông ấy là lão nhân, nhưng cha ta chưa bao giờ mắng qua, cho nên mới vừa rồi ta mới nhất thời kích động mà thuận miệng , về sau bao giờ dám thế nữa, xin Thái tử gia thứ tội!”


      ra nếu ở trước mặt người ngoài Thường Hy nhất định bao giờ sơ ý như vậy, nhất là kẻ địch của nàng, hẳn là đề cao vạn phần cẩn thận, làm sao có thể phạm sai lầm trí mạng như vậy? Chẳng qua là nàng ở trước mặt Tiêu Vân Trác tùy ý chuyện cũng thành thói quen, lúc này mới có thể vô ý mà ra, nhưng coi là như vậy Thường Hy cũng biết mình phạm vào sai lầm lớn, cho nên trước quỳ xuống nhận lỗi.


      Tiêu Vân Trác trước có chút mất hứng nhưng lại nghĩ đến Thường Hy luôn luôn cẩn thận, mình lại có chút phóng túng với nàng, thường ngày cũng có nhiều ước thúc, vì vậy cũng có chút trách nhiệm cho nên chẳng qua là chỉ hừ lạnh tiếng, tăng thêm giọng điệu : “ phải biết mình ở nơi nào, cái gì nên , cái gì nên , chớ có đem nơi này thành hậu viện nhà , nếu bị người khác nghe thấy được, ngay cả ta cũng cứu được, hiểu chưa?”


      “Nô tỳ hiểu rồi, lần sau dám nữa, nhất định nhớ kỹ dạy bảo của Thái tử!” Thường Hy toát ra thân mồ hôi, lúc này nghe được Tiêu Vân Trác như vậy mới yên lòng lại, ít nhất có chém đầu của nàng rồi. Nàng là khinh thường, quả là có chút đắc ý đến nỗi quên thân phận rồi, lần sau được duy trì thái độ này nữa!


      “Đứng lên .” Tiêu Vân Trác thản nhiên , thấy Thường Hy chậm rãi đứng dậy, đầu gối còn run chút, thu tầm mắt lại, quay đầu : “Bất kể phụ hoàng có dụng ý gì, về sau thời điểm làm việc gì cũng phải cực kỳ cẩn thận, thận trọng từ lời đến hành động.”


      Thường Hy vội vàng gật đầu, Tiêu Vân Trác có thể những lời này làm nàng rất cảm kích, đây là nhắc nhở nàng. Thường Hy xoay người muốn , đột nhiên nhớ tới chuyện, : “Trước khi vào Đông cung, trước cuộc tuyển chọn, Mị phi có ý muốn thu nhận nô tỳ!”


      Thường Hy xong câu này nhấc chân định rời , Tiêu Vân Trác lại để nàng như vậy, gọi lại : “Hôm nay là Thượng nghi Đông cung rồi, mặc dù chức vị của Vân Thanh cao hơn, nhưng dù sao cũng là ngự miệng thân phong, hai người các liền ngang hàng !”


      Bước chân Thường Hy dừng lại chút, đây ràng chính là đem quyền lợi của nàng tăng lên. Thượng nghi Đông cung là từ tam phẩm, quản là chính tam phẩm, nơi này có chút khác biệt. Nhưng là Thường Hy nghĩ lại cũng hiểu được, Tiêu Vân Trác là tỏ thái độ với Hoàng thượng, chứng tỏ cũng coi trọng nàng. Thái tử nhìn trúng người mà Hoàng đế cũng nhín trúng, chẳng khác gì là bày tỏ trung thành với Hoàng thượng.


      Thường Hy phát cái mình cần phải học thực là quá nhiều. đạo thánh chỉ này của Hoàng thượng, bên trong cũng biết có bao nhiêu cong cong quẹo quẹo, mà Thái tử chỉ trong thời gian ngắn nhất tìm ra cách phản ứng hợp lý khiến Thường Hy bội phục. Muốn sinh tồn trong hậu cung, chỉ có thông minh chút ít là được, Thường Hy thầm hạ quyết tâm phải trong thời gian ngắn nhất tìm hiểu người trong hậu cung mới được!


      Buổi sáng Vạn Thịnh mới tuyên đọc thánh chỉ, rất nhanh liền truyền khắp Đông cung. Chưa tới canh giờ, Thái tử lại để cho Ngũ Hải truyền chỉ dụ Thường Hy cùng với Thanh Vân ngang hàng. Trong phút chốc, Thường Hy lập tức trở thành người chạm tay liền bỏng trong Đông cung.


      Phùng Thư Nhã nghe được tin này quả thực tức giận đến muốn lệch miệng, hung hăng đem Nữ tắc chép trước mặt mình vung xuống đất, tiếp theo ngay cả bút và mực cũng chịu chung số phận.


      Thị nữ cẩn thận phục vụ bên người lập tức xanh mặt, vội ngồi xổm xuống thu thập, dọn dẹp lưu loát, sau đó mới rót trà dâng lên, nhìn Phùng Thư Nhã: “Chủ tử, uống ngụm trà , tức giận đả thương bản thân có lợi!”


      “Cũng chỉ là con của dân đen, làm sao có thể lấy được vinh hạnh đặc biệt như vậy? Thái tử gia coi trọng ta làm ta rất khó nhịn, nghĩ tới ngay cả Hoàng thượng cũng để cho ta có chút thể diện như vậy! Ngu Thường Hy có cái tài đức gì? Chỉ có đúng cái mặt biết dụ dỗ thôi!” Phùng Thư Nhã càng nghĩ càng tức giận, cặp mắt bắn ra tia sáng độc ác.


      Du Tang nghe vậy cười yếu ớt : “Chủ tử, Ngu Thường Hy náo động như vậy, người hận ta nhất định thiếu, muốn đẩy ta ngã cũng phải là số ít. Chúng ta chỉ cần chờ nhìn, đảm bảo rất nhanh ta luống cuống tay chân!”


      Phùng Thư Nhã nghe vậy, mi giác giương lên, hỏi: “Ngươi nghe được cái gì?”


      “Chủ tử chính là chủ tử, chỉ cần nghe câu của nô tỳ đoán ra được!” Du Tang khẽ cười , quay đầu nhìn chút khiến thị tỳ trong phòng tất cả lui ra, lúc này mới khom người : “Vân Thanh từ trước đến giờ bất hòa cùng Ngu Thường Hy. Lần này Thường Hy ngồi ngang hàng, trong lòng biết có mấy phần oán hận ta đấy! Chúng ta ra tay, Vân Thanh chỉ sợ là nhịn được liền đối phó với Ngu Thường Hy. Nếu là như vậy, tại sao chúng ta lại tọa sơn quan hổ đấu?”


      Ánh mắt Phùng Thư Nhã sáng lên, nhìn Du Tang hỏi: “Chuyện này là ?”


      “Tự nhiên là . Trước khi chủ tử đến Đông cung, Vân Thanh từng muốn đem Ngu Thường Hy đến làm nô tỳ của ngài, chỉ tiếc Thái tử gia đem nàng đến Doanh Nguyệt điện. Nếu , nàng rơi vào trong tay ngài làm gì có ngày hôm nay. Nhưng cũng vì vậy mà Vân Thanh cùng Ngu Thường Hy kết mối thù, ngài cứ chờ xem , chắc chắn cuộc sống sau này vô cùng náo nhiệt!” Du Tang lạnh lùng cười tiếng, chậm rãi ra, nàng cũng là cực kỳ hận Thường Hy, tại sao ta có thể có vận khí tốt như vậy?


      Ngón trỏ của Phùng Thư nhàng giật giật, khóe miệng dâng lên tia mỉm cười lãnh, từ từ : “Vân Thanh gừng càng già càng cay nhưng tính tình trầm ổn, chờ đến khi nàng ta động thủ còn biết đến ngày tháng năm nào. Nếu như vậy chúng ta phải cho nàng thêm chút sức thôi!”


      Du Tang vội khom lưng hỏi: “Ý của Lương đễ chủ tử là thế nào?”


      Phùng Thư Nhã cười lạnh tiếng, nhìn chồng Nữ tắc, Nữ giới dày kia : “Ngày hết bế môn sắp đến, chúng ta cũng nên liên lạc cùng chúng tỷ muội để bồi dưỡng tình cảm. Ngươi truyền lời của ta... bảo các nàng buổi tối ngày mai đến nơi này ngồi chút, ta cùng họ uống rượu, đùa bỡn vui mừng!”

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 102:


      Thường Hy nhậm chức mới, có rất nhiều chuyện phải làm, cũng may mắn có Triêu Hà cùng Vãn Thu ở bên lúc nào cũng sẵn sàng chỉ điểm nàng, giúp nàng được ít việc. Nhưng ngay cả như vậy cũng vẫn loay hoay dứt, ban ngày còn phải hầu hạ ở Doanh Nguyệt điện, còn thời gian để thở rồi.


      Thường Hy trở thành từ tam phẩm Thượng nghi Đông cung, theo quy củ mà bên cạnh phải có hai tiểu nha đầu hầu hạ cận thân, trải qua mấy ngày nay cũng có ít người tự mình đề cử nhận lấy phần công việc béo bở, nhưng là Thường Hy lại chậm chạp chưa có đưa ra quyết định, bởi vì đây cũng phải là chuyện , người hầu hạ bên cạnh mình nhất định phải là người đáng tin. Nếu chỉ cần họ động tay động chân, nàng có thể thời thời khắc khắc đề phòng hay sao?


      Vì vậy chuyện này cực kỳ hao tổn tâm trí, nàng cần phải có chút phòng bị trước nha! Thường Hy biết chuyện này liên quan đến tính mạng của mình nên dám qua loa, cho nên hai ngày nay cũng tỏ ra gấp gáp nóng vội, cố tình mặt hề để lộ ra là bị người áp chế.


      Rốt cục là Tiêu Vân Trác thấy được quẫn cảnh của nàng, hai lời liền đem Triêu Hà cùng Vãn Thu cho nàng, này hù dọa Thường Hy có chút giật mình! Triêu Hà cùng Vãn Thu đó là hai cung nữ phục vụ ở Triêu Huy điện, cũng phải là hai cái tiểu nha đầu, làm sao có thể tới phục vụ nàng? Thường Hy phải nguyện ý, nhưng là làm người nên quá ích kỷ, ngay cả biết Triêu Hà cùng Vãn Thu là tin tưởng được nhưng cũng thể để người khác vì mình mà trễ nải tiền trình.


      Triêu Hà cùng Vãn Thu sau khi biết được băn khoăn của Thường Hy, tự mình tìm tới cửa.


      Thường Hy nhìn hai người, ngượng ngùng : “Các muội cần , ta hiểu. Các muội yên tâm, ta tuyệt đối để cho hai muội phải đến đây phục vụ ta đâu, ta cũng trì hoãn tiền trình của các muội, cứ yên tâm là được!”


      Triêu Hà cùng Vãn Thu vừa nghe liền nhịn được cười. Triêu Hà : “Ta sớm Ngu tỷ tỷ chứa chấp chúng ta. Vãn Thu, ta đoán đúng rồi chứ?”


      Vãn Thu cười tiếng, đưa tay điểm lên cái trán của Triêu Hà, lúc này mới nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, tỷ thế là sai rồi, cái gì mà trì hoãn tiền trình của bọn muội? theo Thượng nghi Đông cung chẳng nhẽ lại so được với làm cung nữ tại Triêu Huy điện? biết có bao nhiêu người đỏ mắt mà nhìn vào vị trí này đấy. Phục vụ tại Triêu Huy điện tuy là cũng có chút thể diện, so với cung tỳ bình thường là có thân phận cao hơn chút, nhưng dù sao cũng phải là kế hoạch lâu dài. theo bên người Ngu tỷ tỷ nhưng là giống thế. Ngu tỷ tỷ nay được Hoàng thượng khâm ban cho chức vị Thượng nghi Đông cung, lại được Thái tử khẩu dụ cho ngồi ngang hàng với Vân Thanh, trông nom mọi , tỷ là còn vị trí nào so hơn được nữa hay sao? theo bên người Vân Thanh cũn thể thời thời khắc khắc ra vào Doanh Nguyệt điện, ra mắt Thái tử điện hạ, nhưng là theo tỷ liền dễ dàng hơn rồi, đó là có bao nhiêu thể diện a? Ngu tỷ tỷ, bọn muội uất ức, cầu cũng còn được đấy!”


      Thường Hy cười khổ tiếng, : “Các muội đừng có lấy mấy cái dụ dỗ đó mà gạt ta, nhìn ta giống kẻ ngốc sao? Ai chẳng biết tại theo ta là nguy cơ tứ phía, biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của ta nữa? bên cạnh ta nguy hiểm tăng nhiều, thể so với phục vụ tại Triêu Huy điện an toàn được, các muội phải là biết đúng ? Ta gì cũng để các muội mạo hiểm theo ta đâu!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 103: Hậu cung tự có tình ý


      Vãn Thu nghe vậy cười , nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, hôm nay liền trở lại , kể từ ngày thứ nhất tỷ vào Đông cung, nha đầu Triêu Hà này liền đối với tỷ thân thiết, tỷ có biết vì sao ?”


      Trong lòng Thường Hy vẫn là có chút nghi vấn đối với chuyện này, ai là có thể vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, nhất là ở nơi hậu cung này, nghĩ rồi ra: “Ta cũng từng nghĩ về vấn đề này, cũng muốn hỏi qua nhưng là tiện mở miệng, chỉ sợ các muội cảm thấy ta tin tưởng các muội, cho nên vẫn đè nén trong lòng. Hôm nay nếu ra, vậy đến tột cùng là vì cái gì?”


      Thần sắc Triêu Hà có chút trầm, đây là lần đầu tiên Thường Hy nhìn thấy Triêu Hà luôn tười cười rực rỡ lại có vẻ mặt làm người khác sợ run như vậy.


      Vãn Thu thấy Triêu Hà mím môi đành mở miệng: “Ngu tỷ tỷ hay là để muội cho tỷ, thời điểm Triêu Hà vừa mới vào cung liền làm quen được tiểu cung nữ tên là Hoa Nương. Hoa Nương này có dáng dấp mô dạng gì muội chưa từng thấy qua, nhưng là ngay khi Triêu Hà nhìn thấy tỷ liền lôi kéo tay muội , dáng dấp tỷ cùng Hoa Nương quá giống, lập tức sinh ra hảo cảm, gì cũng muốn thân cận với tỷ!”


      tới chỗ này, Thường Hy còn chưa có phục hồi lại tinh thần, Vãn Thu lại thở dài tiếp: “Hoa Nương kia người mệnh khổ, vừa vào cung liền cùng Triêu Hà bị phân tới Loan Minh cung. Mị phi là nữ nhân vô cùng tâm kế, nhìn thấy Hoa Nương xinh đẹp liền phân nàng vào hậu viện làm việc nặng nhọc, cho bước chân vào tiền điện nửa bước. Khi đó chính là Triêu Hà thường xuyên nửa đêm khuya khoắt đưa đồ ăn tới cho nàng. Mị phi mặc dù quản chế Hoa Nương rất chặt chẽ, nhưng thế gian này vẫn có cái gọi là ngoài dự đoán của mọi người, có ngày Hoàng thượng hiểu vì sao muốn hậu viện ngắm hoa, vì vậy liền gặp được Hoa Nương giặt quần áo giật nảy mình, dĩ nhiên là đem Hoa Nương thu làm tần phi. Mị phi biết được vô cùng giận dữ nhưng cũng dám cùng Hoàng thượng náo loạn mà còn bày ra tư thái hiền lương, chủ động giảng hòa cùng Hoa Nương. Nhưng cuối cùng Hoa Nương vẫn chết ở trong tay nàng. Triêu Hà cùng với Hoa Nương là tình như tỷ muội, nàng muốn thay Hoa Nương báo thù nhưng lại có bản lĩnh kia. Vì muốn để cho Mị phi làm hại liền nhờ Vạn Thịnh công công đem đến Đông cung làm nô tỳ, Triêu Hà chỉ muốn ngày nào đó Thái tử lên ngôi, thời điểm Mị phi mất chỗ dựa chính là lúc nàng báo thù!”


      Nghe tới đây, Thường Hy ánh mắt phức tạp nhớ tới mình lần đầu tiên gặp mặt Hoàng đế cũng phát ngài ta đối với khuôn mặt này có cái gì giật mình kinh ngạc, hơn nữa nếu quả dáng dấp giống như vậy Mị phi cũng phải nhận ra, nhưng là bọn họ lại có phản ứng gì, suy nghĩ chút liền nhìn Triêu Hà hỏi: “Triêu Hà, ta cùng Hoa Nương đó là rất giống nhau sao?”


      Triêu Hà sửng sốt, lắc đầu cái, : “ ra dáng dấp cũng tuyệt đối giống nhau, nhưng Ngu tỷ tỷ cho muội cảm giác giống như năm đó ở cùng Hoa Nương. Dù sao câu cũng thể diễn đạt ràng, người hẳn giống nhau nhưng lại cùng cảm giác, cho nên muội cuối cùng nghĩ muốn tời gần Ngu tỷ tỷ. Hôm nay tỷ tỷ biết được chân tướng xin đừng trách muội lỗ mãng nhé!”


      Thường Hy có chút bình thường trở lại, nàng cũng muốn sống dưới bóng người khác, tại nhất thời hiểu được tại sao Triêu Hà lại nhất định phải theo mình. Chỉ bằng phần tình nghĩa bạn bè này, Triêu Hà có thể vì người bạn mất mà chấp nhất như thế có thể thấy được nàng là người đáng tin cẩn. Biết họ hạ quyết tâm, nàng cũng cố chấp cự tuyệt nữa, nhìn hai người : “Được, như vậy từ nay về sau ba tỷ muội chúng ta đoàn kết nhất trí, nhất định bình an trong hậu cung này, còn phải mưu ra mảnh trời riêng nữa!”


      Ba người nhìn nhau cười tiếng, chẳng qua là trong mắt Triêu Hà vẫn còn ánh lên tia đau thương, đau lòng : “Nếu như Hoa Nương còn sống, nhất định cũng thích Ngu tỷ tỷ...”


      “Tốt lắm, đừng mấy chuyện này nữa, trước mắt còn có rất nhiều thứ phải làm, muốn thương xuân bi thu cũng phải chọn thời điểm nhàn rỗi, đúng hay ?” Vãn Thu chủ động đem đề tài này dời , đưa tay nắm lấy tay Triêu Hà, lại nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, muội nhận được tin, Phùng Lương đễ đưa ra thiệp mời, mời mấy vị tiểu chủ cùng họp mặt, xem chừng chuyện này đơn giản, tỷ nghĩ thế nào?”


      đến chính , Triêu Hà lập tức thay đổi thần sắc, tiếp lời : “Còn có thể có chuyện gì, Phùng Lương đễ vốn nhìn Ngu tỷ tỷ vừa mắt, hơn nữa ngày đầu tiên vào cung bị thua thiệt dưới tay Ngu tỷ tỷ. nay Ngu tỷ tỷ lại đạt được vinh hạnh đặc biệt như vậy, Phùng Lương đễ tự nhiên là lo sợ nàng ta mất quyền thao túng Đông cung từ nay về sau cho nên mới thị uy chút, tính kế màu sắc chút đối với tỷ tỷ thôi!”


      Thường Hy vẫn cảm thấy Triêu Hà mọi ngày thường cười híp mắt nên chững chạc bằng Vãn Thu, nhưng là bây giờ nghe được những lời này, thầm nghĩ Triêu Hà cũng phải tầm thường, cười cười : “Tám chín phần mười là như vậy, nhưng là ta cũng thể để cho nàng cứ như vậy tính toán, nên nghĩ cách mới phải!”


      Vãn Thu nhìn Thường Hy cái, khẽ mỉm cười : “Điều này cũng có gì khó giải thích, trong Đông cung có Thái tử phi, theo đạo lý mà Phùng Lương đễ chính là chủ tử lớn nhất rồi, nhưng cố tình nàng ta lại được Thái tử gia thích. Bất kể ở hậu cung hay là nhà vương công quý tộc bình thường, nữ nhân được trượng phu sủng ái, vị trí cao có ích lợi gì đây? Phùng Lương đễ sợ mình yếu thế cho nên muốn tìm trợ thủ giúp nàng đối phó với tỷ tỷ, hoặc là nàng ta muốn cổ vũ người khác ra tay, mình nàng ngồi ngư ông đắc lợi!”


      “Vậy muội tính phá chiêu này của nàng ta thế nào đây?” Thường Hy nhìn thần sắc Vãn Thu tựa hồ có tính toán trước, hỏi tới.


      “Mấy chiêu này ở trong hậu cung rất thường gặp, năm đó khi Hoàng hậu nương nương còn sống, Mị phi cũng dùng chiêu này muốn đối phó với ngài, Hoàng hậu chỉ bằng vài chiêu đàm tiếu nhân gian liền hóa giải được.” Vãn Thu cười ha ha, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, chúng ta mượn dùng cái dùng cũng sao!”


      Thường Hy cau mày : “Cũng phải là được, nhưng suy nghĩ chút Hoàng hậu là lục cung chi mẫu, mà ta cũng chỉ là kẻ nô tỳ, bất kể làm cái gì cũng bị người khác lên án. Vì vậy chúng ta phải cực kỳ cẩn thận, được có bất kỳ sai sót nào!”


      Ba người chụm đầu vào nhau trao đổi mấy câu, Thường Hy cẩn thận hỏi thăm kế sách năm đó của Hoàng hậu, lại đem kế hoạch của mình ra lần. Triêu Hà cũng Vãn Thu liên tục gật đầu, mặt của hai người lộ ra tia vui mừng. Sau khi thương thảo xong xuôi, hai người đẩy cửa bước . Khóe miệng Thường Hy khẽ cong lên, trốn được cũng cần né, nàng cần phải sợ những chuyện như thế này!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 104: Đấu trí đấu lực


      Bóng đêm buông dần, gió sa tới, đèn lồng đỏ thẫm ánh nhũ kim sớm buông ở mái đình viện cong cong. Cảnh sắc bên ngoài thực tươi đẹp, yên bình nhưng lúc này Thường Hy có thể gọi là chân chạm đất, cũng chỉ vì câu của người mà nàng lại phải đối diện với đám sài lang hổ báo. Chuyện là như thế này...


      Bảy người bọn Phùng Thư Nhã hết khỏi kỳ cấm bế, vì vậy ước hẹn cùng nhau tới tham kiến Thái tử điện hạ, lại đúng dịp vị Thái tử gia này vì chuyện triều chính mà tâm tình hỏng bét, nghe được Ngũ Hải thông báo liền thản nhiên : “Ngu cung nữ, chuyện này giao cho !”


      Giọng điệu như vậy, người khác nghe được liền biết Tiêu Vân Trác là muốn gặp họ, thế nhưng cứ trực tiếp bảo Ngũ Hải truyền khẩu dụ cho bọn họ là được rồi, tại sao nhất định phải bắt nàng tự mình ? Đây phải ràng là muốn nàng đắc tội với người khác sao?


      Những nữ nhân ngoài cửa kia sớm hận chết nàng, tại nếu Thường Hy ra , nàng có thể dự liệu được xảy ra chuyện gì. Thế nào cũng nghĩ đến trước khi họ bày ra mưu kế trị nàng Tiêu Vân Trác lại đem nàng đẩy ra. Cứ như vậy cho dù còn vài người muốn bảo trì trung lập chỉ sợ cũng như làn khói mà hướng tới Phùng Thư Nhã, là trời giúp nàng a!


      Thường Hy muốn mấy câu, nhưng nhìn thấy Ngũ Hải cũng ở đây cho nên cứng rắn ép bất mãn của mình vào trong lòng. mặt càn rỡ của nàng chỉ xuất khi có người ngoài, tại vạn vạn lần thể, chỉ đành phải hành lễ : “Nô tỳ ngay, để người khác quấy rối thanh tịnh của Thái tử gia!”


      Nhìn Thường Hy ra ngoài, Ngũ Hải liền quay lại nhìn Tiêu Vân Trác giọng : “Thái tử gia, ngài cứ như vậy khiến Ngu Thượng nghi ra ngoài, chỉ sợ nàng phải thua thiệt. Lão nô sớm nghe Phùng Lương đễ thời điểm ở nhà rất ngang ngược càn rỡ, dù sao phụ thân của nàng cũng là Tổng đốc Giang Nam...”


      Tiêu Vân Trác nhìn Ngũ Hải, cắt đứt lời của , lạnh lùng : “Những chuyện này nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hơn nữa nàng nhất định phải học đối mặt. Ngươi nếu yên lòng có thể nhìn chút, ngộ nhỡ nàng chịu được ngươi lên hỗ trợ là được.”


      Ngũ Hải nghe vậy, trong mắt lóe lên tia kinh dị, chỉ vì câu kia của Tiêu Vân Trác: những chuyện này nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt... Này... Có phải chính là cái ý tứ kia giống như nghĩ ?


      Việc đến nước này, Ngũ Hải cũng dám khác, chỉ đành phải lên tiếng: “Vậy lão nô ra xem chút, có lẽ Ngu Thượng nghi còn lợi hại hơn so với lão nô nghĩ rồi!”


      Tiêu Vân Trác gì, chẳng qua là xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bóng đèn lồng đỏ chập chờn trong gió, ánh mắt lên nụ cười nhàn nhạt, bật thốt lên : “Nàng tự nhiên là chịu thua thiệt...”


      Ngũ Hải toàn thân cứng đờ, chưa bao giờ gặp qua Thái tử gia đối với nữ tử nào lại hiểu như vậy. Theo biết Thái tử cùng Thường Hy cũng mới chỉ gặp qua có vài lần a, sao lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy? Nhưng cũng dám hỏi nhiều mà khom lưng lui xuống. Người Thái tử gia để ý, phải hảo hảo mà che chở, lời Hoàng hậu nương nương lúc lâm chung vẫn còn văng vẳng ở bên tai, phụ dặn dò của Hoàng hậu.


      “Nô tỳ tham kiến các vị chủ tử! Thái tử gia công bận rộn rảnh gặp các vị chủ tử, kính xin các vị chủ tử trở về thôi!” Thường Hy ra khỏi cửa Doanh Nguyệt điện, mang mặt nụ cười thản nhiên, hành lễ . Về lễ tiết Thường Hy phải khiến người ta tìm ra nửa điểm tật xấu, nếu cái này trở thành cớ để người khác công kích. Ngay cả bây giờ nàng là từ tam phẩm Thượng nghi Đông cung, nhưng cho cùng vẫn là bậc nô tài, nô tài phải làm bổn phận của nô tài.


      Đám người Phùng Thư Nhã biến sắc, nghĩ tới mất công chạy đến đây cuối cùng lại nhận được tin này, trong lúc nhất thời mỗi người sắc mặt đều lộ ra ngoài. Phùng Thư Nhã nhìn Thường Hy, cắn răng hỏi: “Ngu Thượng nghi, lời này là Thái tử gia chính miệng hay là tự chủ trương?”


      Thường Hy nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Phùng Thư Nhã, mặt hề có chút giận dữ, thanh hòa hoãn : “Lương đễ chủ tử sao lại như vậy, nô tỳ nào có lá gan dám giả truyền khẩu dụ của Thái tử gia. Huống chi Thái tử gia ở trong thư phòng, có cho nô tỳ mười lá gan nô tỳ cũng dám làm! Cái này xác thực là khẩu dụ của Thái tử gia!”


      “Nếu là mấy ngày trước đây tỷ muội chúng ta tuân theo quy củ mà đòi gặp Thái tử gia còn có thể lý giải được, nhưng là hôm nay kỳ cấm bế hết, Thái tử gia làm sao có thể muốn gặp chúng ta?” Phùng Thư Nhã nhìn Thường Hy ác độc . nàng nghĩ Tiêu Vân Trác lại muốn gặp bọn họ. Người khác nhưng nàng có phụ thân là Tổng đốc Giang Nam, đối với Thái tử gia là bao nhiêu trợ lực a? Trước khi vào cung mẹ của nàng từng , Thái tử gia chính là vì quyền thế nhà nàng nên đối xử tốt với nàng, hôm nay cư nhiên rơi vào thê lương như vậy, làm sao hận?


      “Đúng vậy a, Ngu Thượng nghi, tỷ muội chúng ta là chỉ muốn dập đầu bồi lễ với Thái tử gia. Bất kể thế nào chúng ta đều muốn gặp Thái tử gia lần, Ngu Thượng nghi hẳn là nên vào trong bẩm báo tiếng mới đúng!”


      chuyện là Tống Nhụ tần, địa vị dưới Phùng Thư Nhã, ngang hàng với Tần Nhụ tần. Tống Nhụ tần có phụ thân là từ tứ phẩm học sĩ Hàn lâm viện, xuất thân thư hương môn đệ chính tông. Lời này vừa ra liền mang theo mùi vị thư hương làm cho người ta tìm ra sai sót.


      Thường Hy nheo mắt, ngẩng đầu liếc nhìn Tống Nhụ tần, trong lòng nghĩ đây cũng là người lợi hại, chuyện giọt nước cũng lọt còn làm cho người ta tiện cự tuyệt, so với Phùng Thư Nhã càng khó dây dưa hơn.


      “Tống Nhụ tần nếu muốn cùng Thái tử gia dập đầu bồi lễ nô tỳ nào có thể quản được, chẳng qua là kính xin Tống Nhụ tần nên làm khó nô tỳ, nô tỳ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc. Nếu mấy vị chủ tử nghi ngờ lời của nô tỳ, đại khái có thể tự mình vào hỏi Thái tử gia!” Thường Hy thản nhiên , cũng nghiêng người làm tư thế nhường đường.


      Tống Nhụ tần rất là kinh ngạc nhìn Thường Hy cái, sau đó liễm hạ khóe mắt nữa. Tần Nhụ tần tựa hồ phục, tiến lên bước : “ vào liền vào, ta đúng là tin Thái tử gia muốn gặp bọn ta, nhất định là ở giữa làm chuyện xấu!”


      Thường Hy cũng ngăn cản, chẳng qua là nở nụ cười châm chọc, nhìn Tần Nhụ tần : “Tần Nhụ tần chủ tử muốn vào nô tỳ dám ngăn cản, nhưng là nô tỳ cảnh báo trước hôm nay tâm tình Thái tử gia tốt, nếu vì vậy khiến Tần Nhụ tần bị thua thiệt, bị giáo huấn, lúc đó Tần Nhụ tần cũng đừng trách nô tỳ có ngăn ngài!”

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :