1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 95: Hữu kinh vô hiểm lấy được vinh hạnh đặc biệt


      Chuyện này đúng là việc cực kỳ khó khăn, địa vị thân phận của Thường Hy dù sao cũng chỉ là cung nữ, nếu là vì cung nữ mà trách phạt Hoàng tử phi, này còn liên quan đến cả thể diện của hoàng thất. Nhưng tóm lại Hoàng thượng vẫn tin tưởng lời của Lệ Bình, ngay cả Mị phi muốn thêm cái gì cũng bị ánh mắt của Hoàng thượng ngăn lại, chỉ có thể bất an ngồi đó, hung hăng trợn mắt nhìn La Thúy Yên cái. Việc này mất nhiều hơn được, nếu phải nhìn trúng binh quyền cha nàng nắm trong tay, làm con dâu của bà, đừng có mơ!


      Thường Hy thể người vô cùng khéo léo, từ theo cha và xông pha thương trường, xem bọn họ ngươi lừa ta gạt, đoán tâm tư kẻ khác là bài học nhập môn, chẳng qua là thứ này phải dựa vào thiên phú, có người cả đời cũng chẳng thể đoán được chút suy nghĩ của người khác, nhưng là có người chỉ cần căn cứ vào ánh mắt, động tác là có thể nắm tâm tư kẻ đó như lòng bàn tay. Việc này còn có điểm mấu chốt, đó chính là phát được cái mà người khác thể phát được mới có thể đoán trúng thứ mà người ta giấu trong lòng.


      Thường Hy từ trong đại điện yên tĩnh này mơ hồ hiểu được số điểm, hơn nữa mới vừa rồi vô tình trông thấy được ánh mắt Hoàng thượng ngăn lại Mị phi chuyện, trong đó ràng dẫn theo tia cảnh cáo, như vậy có thể thấy được Hoàng thượng đồng tình với lời của Lệ Bình. Dĩ nhiên chỉ dựa vào điều này còn chưa đủ để kết luận, nhưng quan trọng nhất là, Hoàng quý phi, Mẫn phi, còn có cả Kính phi vào lúc này cũng dám lên tiếng, phải biết rằng bọn họ bồi vương tùy giá mấy chục năm,là người hiểu Hoàng thượng nhất, vô hình chung khiến Thường Hy càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.


      Mấy lời của Lệ Bình, nhân chứng của Thái tử, còn có biện bạch của Thường Hy, Hoàng đế khẳng định tin tưởng trong sạch của nàng. Chẳng qua vị Hoàng đế lão tử cao cao tại thượng này thủy chung vẫn lời chỉ có nguyên nhân có thể giải thích, đó chính là chỉ vì cung nữ mà xử phạt Hoàng tử phi đó chính là điều vạn vạn thể, nếu thể diện của hoàng thất vứt đâu? Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, mặc dù người người hô to Hoàng đế thánh minh, dân như con, nhưng tóm lại là hoàng thất có thêm chuyện tình ám muội, Hoàng đế chỉ sợ cũng có chút khó xử.


      Thường Hy cười lạnh trong lòng tiếng, gì vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân, đều là gạt người cả! Nàng biết Hoàng thượng chỉ hy vọng nàng có thể cúi đầu giữ thể diện cho hoàng thất. Nếu nàng cho Hoàng thượng cái bậc thang xuống, như vậy Hoàng thượng cũng bạc đãi nàng, cũng trách cứ chuyện nàng chia rẽ tình nghĩa cha con giữa Hoàng thượng với Thái tử gia, dù sao mới vừa rồi là Tiêu Vân Trác cũng coi như cứu nàng mạng. ra lúc ấy xuống là để làm chuyện này. Nghĩ lại chút, nàng là thân phận gì, đáng giá để Thái tử gia tự mình đuổi xuống sao?


      Thường Hy vội phất suy nghĩ lung tung trong lòng, muốn mở miệng chuyện lại nghe được thanh uy nghiêm của Hoàng thượng truyền tới: “Ngu Thường Hy, chuyện ngươi , ngươi đòi công đạo gì đây?”


      Hoàng thượng đây là thử dò xét nàng. Thường Hy cảm thấy căng thẳng trong lòng, lúc này thể sai từ, nếu chịu trách phạt chỉ có mình nàng mà còn có thêm cả Tiêu Vân Trác nữa. Chỉ bằng hành động vừa nãy của vì nàng, lúc này nàng cũng muốn bánh ít , bánh quy lại, thể để Hoàng đế tiếp tục xa cách với thêm nữa.


      Suy nghĩ chút, khóe miệng Thường Hy dẫn theo tia mỉm cười, chậm rãi : “Hồi bẩm Hoàng thượng, nếu đúng ra nô tỳ cũng có chút đúng, dù sao tuổi trẻ khí thịnh biết thối lui, còn dám cùng Hoàng tử phi mạnh miệng, lúc này mới chọc cho Hoàng tử phi lỡ tay đem nô tỳ đẩy xuống!” Thường Hy đầu tiên là đem sai lầm của mình đặt lên trước, lại cường điệu hai chữ “lỡ tay”, đây cũng là vì nàng bất đăc dĩ thôi, tất cả phải nghĩ cho còn đường phía trước của nàng và Tiêu Vân Trác.


      Lời vừa ra mọi người lại thêm phen kinh ngạc, đều ràng Thường Hy vì sao trong lúc bất chợt lại sửa lại lời , chỉ có khóe miệng Hoàng thượng lên tia mỉm cười dễ phát , nữ tử khôn khéo, sắc bén, nhanh như vậy có thể nghĩ ra. Tuổi còn phải suy tính chu toàn như thế, đây cũng coi như nhân tài rồi.


      Ánh mắt Tiêu Vân Trác phức tạp nhìn Thường Hy. Mặt của Thường Hy ai ràng hơn , từ trước đến nay là có thù tất báo, ngươi đánh nàng quyền, nàng tất hoàn trả lại gấp ba, thế nhưng cư nhiên lại bỏ qua cơ hội tốt để truy cứu tội danh của La Thúy Yên. Vì vậy, ánh mắt của nhìn Thường Hy lại thâm sâu thêm vài phần. Tối qua, Ngũ Hải còn : Thái tử gia, nô tài xem nha đầu Ngu Thường Hy này là có thể dùng được, chỉ cần ngài thi ân huệ nho , nàng hết mình vì ngài mà suy nghĩ...


      biết vì sao bây giờ khi nghĩ đến những lời này làm vô cùng phiền muộn, mặt mặc dù có lộ ra nhưng trong lòng lại có biện pháp thở lại bình thường như trước.


      Lệ Bình cơ hồ là muốn cắn răng rồi, ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh (bi thương cho những chuyện bất hạnh nhưng càng phẫn nộ khi họ biết đấu tranh), nàng đều tạo ra cơ hội tốt như thế, chỉ cần Thường Hy cắn chặt hớp, La Thúy Yên chết cũng bị lột da, nhưng là... Thường Hy sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy đây? Nàng giận đến mức quay đầu thèm để ý đến Thường Hy, động tác này lại bị Hoàng thượng nhìn được, nụ cười trong mắt càng đậm. Ngài chính là thích Lệ Bình suy nghĩ, hành động đều lộ ra ngoài mặt, làm cho người ta chỉ cần nhìn cái là biết nàng nghĩ gì, mất công suy đoán.


      Thẩm Phi Hà từ đầu đến giờ vẫn chưa câu, nhưng là vừa nghe được lời Thường Hy lại giật mình trong lòng, mượn ống tay áo rộng mà kéo lấy tay Tiêu Vân Triệt, thấp giọng lặng lẽ : “ nghĩ tới là có người thông minh như vậy, lúc đầu đúng là xem nàng!”


      Tiêu Vân Triệt tiếng nào, chẳng qua là yên lặng gật đầu cái. Phi Hà mới vừa rồi muốn làm chứng cho Ngu Thường Hy, nhưng ngăn lại, có Lệ Bình là đủ rồi, lúc này thể để cho người khác biết và Thái tử là ngồi cùng chiếc thuyền, cẩn thận mới có thể tiếp đoạn đường dài ngày sau. Chẳng qua là Thường Hy quá làm cho cảm thấy ngoài ý muốn, lần trước có thể tìm được đường sống trong chỗ chết dưới tay Thái tử, hôm nay còn ngồi lên chức nữ quan Phượng nghi, vẫn cho là dựa vào tư sắc của nàng, tại vừa thấy, ra người thông minh, sắc sảo. có nhìn lầm nàng, nếu là có thể đào tạo thêm chút nữa, theo Thái tử nhất định có ngày được ra mặt.


      Hoàng thượng đem thần sắc mọi người thu vào đáy mắt, nhìn Ngu Thường Hy càng phát ra thâm thúy, mở miệng : “Tức là hiểu lầm, vậy mọi chuyện đến đây là dừng, sau này cho phép kẻ nào tự mình đàm luận!”


      Mọi người vội đáp dạ, chỉ là ai nghĩ tới Hoàng thượng cư nhiên đem chuyện này thành hiểu lầm, quyết định này có chút khiến người ta khó hiểu, chỉ thấy Hoàng thượng đứng dậy, nhìn mọi người : “Đều lui ra , Ngu Thường Hy cùng trẫm đến thư phòng!”

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 96: Quân tâm tựa biển


      Hoàng đế phán câu hiểu lầm, cũng truy cứu tội của Ngũ hoàng tử phi, ra cũng bỏ qua Thường Hy vô lễ, câu nhàng linh hoạt đem chuyện này bỏ qua như chưa từng có gì xảy ra, cũng cho phép mọi người được nghị luận cũng chính là đại biểu cho việc chuyện này từ đây chấm dứt, về sau nếu có người dám lật lại chỉ sợ là đầu rơi xuống đất.


      Nhìn bề ngoài là Thường Hy bị thua thiệt, Ngũ hoàng tử phi cùng Đại hoàng tử phi chút thiệt thòi cũng chưa nếm. Nhưng ra hẳn là vậy, thương thế của Thường Hy cũng đáng kể, chẳng qua là rớt mất chút da, cùng lắm sau lưng bị thương lợi hại chút, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi, nhưng là Đại hoàng tử phi lại ngã gãy chân, Ngũ hoàng tử phi còn bị hủy dung, thực tế mà là Thường Hy quá may mắn rồi.


      Nghe được chỉ dụ của Hoàng thượng để nàng vào thư phòng, Thường Hy nhất thời sửng sốt, biết Hoàng thượng muốn làm cái gì, có chút bất an nhìn về phía Tiêu Vân Trác. Đơn độc ra mắt Hoàng thượng nàng vẫn có chút khẩn trương, bởi vì giờ phút này nàng đoán được Hoàng thượng đến tột cùng là muốn làm cái gì?


      Tiêu Vân Trác gật đầu cái, ý bảo nàng cứ theo. Thời điểm Thường Hy lướt qua bên cạnh, Tiêu Vân Trác nhân cơ hội thấp giọng mà ra: “Bất kể phụ hoàng có gì, cũng đừng mạnh miệng đáp ứng là được rồi!”


      Thường Hy nghĩ tới Tiêu Vân Trác dặn dò như vậy, trái tim nhất thời cảm thấy ấm áp, gật đầu chút rồi bước nhanh .


      Hoàng thượng vừa , trong đại điện lập tức náo nhiệt hẳn lên, nhao nhao ai về nhà nấy. Mị phi xung trận đầu tiên, nhìn cũng thèm nhìn cái người bị thương là La Thúy Yên. Ngũ hoàng tử thần sắc căng thẳng, nhìn khối vải trắng mặt La Thúy Yên sinh ra vài phần chán ghét, phân phó người đỡ nàng ta rồi bước nhanh , chút nào thương hương tiếc ngọc mà đứng lại chờ hoặc là có ý tứ dìu đỡ. Chỉ có La Thúy Yên mình tức xanh mặt, giận dữ bám vào tay cung tỳ bước .


      Sau đó là Kính phi thần sắc vui mang theo Đại hoàng tử phi còn có Tiêu Vân Dật . Mẫn phi nhìn Tiêu Vân Triệt, lại nhìn Thẩm Phi Hà cười : “Chúng ta cũng trở về , chỉ là sợ bóng sợ gió hồi thôi!”


      Hoàng quý phi bước xuống bậc thang, quét nhìn Tiêu Vân Thanh cái tiếng nào, ngược lại quay đầu nhìn Lệ Bình : “Theo bản cung trở về!”


      “Mẫu phi xin về trước, con nán lại đây thêm lúc nữa, con yên lòng để Thường Hy ở lại đây, đợi nàng trở về con quay về!” Lệ Bình cười hì hì , thân thiết đỡ lấy tay Hoàng quý phi dìu nàng hướng ra ngoài.


      Lần này Hoàng quý phi là tức giận thực , gạt tay Lệ Bình ra, lạnh lùng : “Đối với ngươi nha đầu ti tiện cũng quan trọng hơn bản cung đúng hay ? Trong lòng ngươi còn có bản cung, còn có trượng phu của ngươi nữa hay ?”


      Lệ Bình thầm than tốt, mặt vội chất đầy nụ cười, mượn chéo quần hung hăng đạp Tiêu Vân Thanh cái, Tiêu Vân Thanh bị đau lập tức : “Mẫu phi, nhi thần tự mình đưa ngài trở về có được ?”


      “Ngươi là Hoàng tử còn có rất nhiều chuyện đứng đắn phải làm, chút chuyện này làm phiền ngươi, vẫn phải phiền con dâu cực khổ chuyến thôi!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Thanh cứng đờ, ngay sau đó lại : “Mẫu phi sao có thể như thế a, hôm nay xảy ra chuyện như vậy con nào có tâm tình học, nhi tử tự mình đưa ngài trở về, lại con lâu có cùng mẫu phi tản bộ rồi. Hôm nay trời trong nắng ấm, ngày đẹp trời, ngài cũng thể nể chút mặt mũi của nhi thần sao, để người khác biết được bị họ chê cười đó!”


      Tiêu VânThanh đông tây hồi cũng thuyết phục được Hoàng quý phi. Lệ Bình biết mẹ chồng tức giận là do nàng dám ra mặt can thiệp chuyện ban nãy, chỉ sợ khi nàng quay về vẫn còn đứng chờ ở đây thôi. Nghĩ tới đây liền lo lắng nhìn Tiêu Vân Thanh, nàng cũng muốn sau khi trở về lại bị giáo huấn, mặc dù nàng cứu bạn bè lại gây chuyện thị phi, nhưng chung quy trong lòng vẫn có chút chột dạ.


      Tiêu Vân Thanh vừa thấy liền cho Lệ Bình cái nháy mắt, để cho nàng cùng ra ngoài, bước bước dìu mẫu phi, cùng lắm lại phải giở đủ trò khiến mẫu phi cười tiếng là được rồi.


      Rất nhanh trong đại điện cũng chỉ còn lại mình Tiêu Vân Trác, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm về phía thư phòng, yên lặng ngẩn người.


      ***


      Thường Hy lo sợ bất an theo Hoàng đế vào thư phòng, nỗ lực để cho mình trấn định lại, đứng cúi đầu ở bên, lẳng lặng chờ Hoàng đế mở miệng.


      Đương kim thánh thượng ngồi ngay ngắn đằng sau bàn sách, tỉ mỉ quan sát Thường Hy lần, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Thông tuệ của ngươi khiến trẫm thất kinh, ngươi thế nhưng lại đọc được tâm tư của trẫm!”


      Thường Hy nghe vậy liền biến sắc, lập tức quỳ xuống : “Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ sao có thể hiểu được tâm tư của ngài, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi. Chính là cho nô tỳ lá gan lớn bằng trời nô tỳ cũng dám đoán tâm tư của Hoàng thượng, huống chi Hoàng thượng vốn là chân long thiên tử, nô tỳ chỉ là tiện tỳ nho , người phàm trần nào có thể đoán ra được tâm tư của Hoàng thượng! Hoàng thượng chính là đề cao nô tỳ rồi!”


      Minh tông Hoàng đế nhìn Thường Hy, thấy khuôn mặt nàng lo sợ yên, cười : “Ngươi rất sợ trẫm?”


      Thường Hy nghe lời đó thiếu chút nữa bất tỉnh, cái gì vậy? Định thần trở lại, : “Long uy của Hoàng thượng, nô tỳ nhìn thấy tự nhiên vô cùng kính ngưỡng!”


      sợ lại kính ngưỡng, có ý tứ, có chút ý tứ! Minh tông Hoàng đế nhìn Thường Hy, tiếp tục mấy vấn đề nhảm nhí này, đổi loại giọng điệu nặng nề tiếp tục : “Lần này trẫm biết ngươi chịu chút uất ức, chẳng qua đây cũng phải chuyện đại gì. Từ xưa đến nay lấy quân làm đầu, chủ tử làm đầu, đừng đẩy ngươi xuống, dù có trực tiếp đánh chết cũng là mạng của ngươi!”


      Thường Hy nghe vậy nheo mắt, trong lòng có chút tức giận, nàng biết đây là Hoàng đế gõ đầu nàng rồi, cần cậy vào chính mình thông minh là có thể muốn làm gì làm. Sau lưng treo mộ tầng mồ hôi, lòng bàn tay cũng có chút ẩm ướt, Thường Hy suy nghĩ chút rồi : “Hoàng thượng đúng lắm, nô tỳ tự biết thân phận của mình, vạn lần cũng dám vọng tưởng.”


      “Hiểu là tốt rồi!” Minh tông ngược lại rất hài lòng Thường Hy thông tuệ, cuối cùng lại câu: “Ngu Thường Hy, thông minh cố nhiên là chuyện tốt, nhưng ngươi cũng nên biết đạo lý, thông minh quá bị thông minh hại, hăng quá hóa dở. Hy vọng ngươi có thể hiểu lời trẫm, biết mình nên làm cái gì, nên làm cái gì!”


      Thường Hy có chút hồ đồ, mặt bày ra tầng sương mù, hồi lâu mới lên tiếng: “Tạ Hoàng thượng dạy bảo, nô tỳ nhất định tận tâm tận tính hầu hạ Thái tử gia, bao giờ có suy nghĩ gì khác!”


      câu này Hoàng đế thỏa mãn mà gật gật đầu, phất tay cái cho Thường Hy lui xuống. Thường Hy liền cả kinh, nàng còn tưởng Hoàng đế kêu nàng vào thư phòng là có chuyện gì trọng đại, nhưng mà chỉ đúng mấy câu như vậy liền đuổi nàng? Nàng còn cho là ban thưởng cái gì, ra là cái rắm cũng có, nhưng cuối cùng vẫn dám gì, lặng lẽ lui ra ngoài.

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 97:


      Lúc Thường Hy ra khỏi đại điện sớm bóng người, biết vì sao cảm giác trong lòng được thoải mái. Nàng cho là có người chờ nàng, dù là người cũng được, nhưng là trừ tiếng gió lướt yên lặng cái gì cũng có. Khẽ thở dài tiếng, nhấc chân bước ra khỏi đại điện, ngoài điện ánh nắng tươi sáng, chiếu lên người mảnh sáng ngời. Thường ngày vẫn cảm thấy ánh mặt trời gay gắt, lúc này lại thấy càng ấm nóng càng tốt, đuổi hết cái lạnh lẽo trong lòng nàng.


      Mới vừa được vài bước liền nhìn thấy Vãn Thu biết từ nơi nào vọt ra, nhìn nhìn dưới đánh giá Thường Hy phen rồi mới lên tiếng: “Cuối cùng tỷ cũng ra, Thái tử gia vừa mới , vốn là định chờ tỷ ra ngoài nhưng lại xảy ra việc gấp nên phải vội vàng rời khỏi đây, trước khi có dặn muội đứng đây chờ tỷ tỷ. Aii, giờ mới cảm thấy nhõm được chút a!”


      Thường Hy nghe được Tiêu Vân Trác mực đứng ở nơi này chờ mình, phiền muộn tràn ngập trong lòng bất chợt tan thành mây khói, tâm tình cũng trở nên khá hơn, nhìn Vãn Thu : “Chúng ta trở về thôi, nơi này cũng phải địa phương tốt đẹp gì, tránh cho hồi biết lại gặp phải tai bay vạ gió!”


      Vãn Thu gật đầu cái rồi cùng với Thường Hy trở về, vừa vừa : “Ngu tỷ tỷ, nghe tỷ cũng để cho Hoàng thượng xử phạt Ngũ hoàng tử phi cùng Đại hoàng tử phi, đây là vì cái gì nha? Họ khi dễ tỷ như vậy sao lại có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Hoàng thượng chẳng nhẽ cũng chịu cho tỷ cái công đạo sao?”


      Thường Hy trong lúc bất chợt liền nhớ tới những lời đầy ý kia của Hoàng thượng, sắc mặt biến hóa, nạt : “Phi! Lời này cũng có thể ra sao? Cái gì gọi là cho ta cái công đạo? Hoàng thượng đó là hiểu lầm, đó chính là hiểu lầm, lần sau cũng thể tùy tiện như vậy nữa biết chưa, cẩn thận mạng của muội đấy!”


      Thường Hy lại nhớ đến câu của Minh tông: thông minh quá bị thông minh hại, hăng quá hóa dở, tại nàng hiểu tại sao lại như vậy, ra Minh tông hoàng đế muốn cảnh cáo nàng, thông minh cũng phải dùng đúng nơi đúng chỗ, tỷ như lần này. Nhưng là ngày sau nếu nàng động cái tâm tư đứng đắn gì, lão nhân gia ông ta nhất định bỏ qua cho nàng. Nghĩ tới đây cả người liền run lên, sắc mặt cũng biến xanh.


      Đều Hoàng thượng thích Thái tử điện hạ, hôm nay xem ra là , nếu ngài ta cũng kiêng kỵ đối với nàng như vậy, lại còn tự mình kêu nàng vào thư phòng răn dạy phen, hôm nay muốn mạng của nàng cũng coi như đại hạnh trong bất hạnh rồi.


      Vãn Thu thấy thần sắc Thường Hy tốt cũng dám hỏi thêm cái gì nhiều, theo sau lưng Thường Hy bước nhanh trở về Đông cung.


      Sau lần đó liên tiếp mấy ngày, cả hậu cung cực kỳ yên tĩnh, Thường Hy được nghỉ mấy ngày dưỡng thương cần Doanh Nguyệt điện hầu hạ. Mấy tần thiếp vừa mới vào cửa cũng cực kỳ đàng hoàng, nghiêm chỉnh bế quan, sao chép Nữ tắc, Nữ giới. Những ngày này trôi qua nhanh, trừ mấy lần Thường Hy nhớ lại những lời của Hoàng thượng mà phát run hầu như có đại gì.


      Thoáng cái mà mấy ngày vội vàng qua, thương thế của Thường Hy cũng tốt hơn, sáng sớm chuẩn bị để phục vụ tại Doanh Nguyệt điện nhưng thần sắc vẫn có chút mệt mỏi. Nàng dưỡng thương mấy ngày nay, Tiêu Vân Trác thậm chí cũng thèm đến đây liếc xem chút thương thế của nàng, trừ hôm đó tới hỏi nàng Hoàng thượng những gì liền có ra mặt.


      Thường Hy rất ghét loại cảm giác này, tựa hồ nàng có chút quá buông ra được, tại sao nàng lại muốn Thái tử gia đến đây thăm nàng? Có thể thấy được người ta nên có vọng niệm, có có hai, có hai có ba, nàng bây giờ phải là quá tham lam hay sao?


      phải là đồ của mình cũng đừng mơ ước. Nghĩ tới đây Thường Hy bất chợt sửng sốt, chẳng lẽ nàng?... , , nàng ghét còn kịp đâu, như thế nào có thể thích đây? Cẩn thận suy nghĩ chút chính là như vậy, nàng là ghét nhiều chút, ừ, nhiều chút.


      Sau khi dọn dẹp sạch Thường Hy đẩy cửa ra ngoài, hôm nay là ngày đầu tiên nàng làm việc sau khi thương thế tốt lên, cũng thể xảy ra cái gì may. Bước lên hành lang, sáng sớm có cung nữ, thái giám bận rộn vẩy nước quét dọn, lại vài bước, trong lúc bất chợt liền thấy Triêu Hà vội vội vàng vàng tới, hớn hở ra mặt, sải bước về phía nàng.


      “Ngu tỷ tỷ, thân thể tỷ tốt hơn chưa? Muội định qua xem tỷ chút, tỷ đây là muốn đâu?” Triêu Hà lôi kéo tay Thường Hy cười vui vẻ.


      Tinh thần phấn chấn người Triêu Hà cũng lây sang cả Thường Hy, nhất thời cảm thấy sảng khoái hơn, cười : “Nằm nhiều ngây người trong phòng cũng cảm thấy buồn chán chết rồi, hôm nay tốt hơn dĩ nhiên là muốn tới Doanh Nguyệt điện phục vụ. Muội là làm gì đây, chẳng nhẽ sáng sớm có thời gian xem ta hay sao?”


      Triêu Hà muốn chuyện đột nhiên lại nghe được tiếng bước chân dồn dập, hai người khỏi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn người tới, là Trịnh Thuận. Thường Hy hơi ngạc nhiên trong lòng, Trịnh Thuận từ xa trông thấy Thường Hy cùng Triêu Hà, lập tức dừng lại bước chân, lấy hơi, la lớn: “Ngu Thường Hy... Mau... Mau tiếp chỉ, thánh chỉ đến!...”


      Thánh chỉ đến? Này cùng bản thân nàng có quan hệ gì? Thường Hy có chút , lần trước Hoàng đế lão tử cảnh cáo nàng nàng vẫn rất an phận a, tỏ ra kiêu ngạo, cũng trêu chọc thị phi, lúc này sao lại có thánh chỉ đến?


      Trịnh Thuận thấy Thường Hy sững sờ chợt vỗ đùi cái, lập tức bước nhanh chạy tới, nhìn Thường Hy : “Ai u, bà nội của ta, ngươi còn ngẩn người cái gì nha? nhanh lên, người tuyên chỉ vẫn còn đứng chờ kia kìa, còn đứng ngây ra đó làm cái gì nữa?”


      Thường Hy bị Trịnh Thuận lôi kéo, trong chốc lát liền phục hồi lại tinh thần, khỏi hỏi: “Trịnh công công, có là chuyện gì ?”


      “Thánh chỉ ai dám hỏi thăm, muốn sống nữa sao? nhanh !” Trịnh Thuận lôi Thường Hy chạy ra ngoài, Triêu Hà thấy vậy lập tức theo, nàng yên lòng a, cũng đừng có xảy ra chuyện gì mới phải, thánh chỉ của Hoàng thượng, chẳng nhẽ là tính sổ sau? Nghĩ tới đây trong lòng càng phát sốt ruột, vội vội vàng vàng đuổi theo.


      Công công tuyên chỉ Thường Hy nhìn có chút quen mắt, xa xa liền thấy Ngũ Hải cùng thái giám kia chuyện, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng. Chẳng qua là... Chẳng qua là, tiểu tử thái giám này sao lại mặc phục sức của đại tổng quản?


      Thường Hy còn chưa biết tiểu thái giám ngày đó chính là Ngũ Hải, vì vậy lúc nhìn thấy Ngũ Hải mặc phục sức đại tổng quản, nhất thời còn chưa có kịp phản ứng lại. Nàng cũng có thời gian suy nghĩ nhiều, nhìn chút chung quanh thấy thân ảnh của Tiêu Vân Trác, trong lòng kết luận thánh chỉ tới nhất định là cho nàng, vì vậy càng thêm khẩn trương, Hoàng đế lão tử rốt cục là muốn làm cái gì?


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 98: Hoàng đế ra chiêu


      Thường Hy vội vàng tiến lên quỳ mặt đất, dập đầu hành lễ, vạn phần cung kính : “Nô tỳ Ngu Thường Hy tiếp chỉ!”


      “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Ngu Thường Hy trời sinh tính thông tuệ, biết tiến biết lùi, hành hào phóng thỏa đáng, ngôn ngữ cung kính khiêm nhường, quả là tấm gương cho cung tỳ trong hậu cung. Ngày trước Ngũ hoàng tử phi trượt chân rơi xuống bậc thang may có Ngu Thường Hy hộ cứu, quả đúng là bài học để mọi người noi theo. Vì vậy thăng chức cho Ngu Thường Hy lên làm từ tam phẩm Thượng nghi Đông cung, khâm thử!!!”


      (chức quan “từ tam phẩm” xếp dưới “chính tam phẩm”)


      Thường Hy trực tiếp ngây ngẩn cả người, Hoàng đế lão tử là diễn cái tuồng gì a? Phải biết rằng thể chế Đông cung từ xưa đến nay chưa bao giờ có chức vị Thượng nghi này cả, cả hậu cung cũng chỉ có chức Ngự tiền thượng nghị. Ngự tiền thượng nghị là làm cái gì? Đó chính là cận thân hầu hạ Hoàng đế, ngồi ở vị trí này ngay cả tần phi được sủng ái cũng phải lễ nhượng ba phần, đây là chức vụ rất cao, rất là có thể diện rồi.


      Cho nên cũng liền khó trách Thường Hy kinh ngạc, , quả chính là sợ ngây người. Bởi vì Hoàng đế làm như vậy khiến Đông cung tăng thêm chức vụ làm đỏ mắt người khác, mà cái chức vụ này lại đặt lên nàng, quan trọng nhất là đền bù cho nàng suýt nữa bị người làm hại, trực tiếp công bố thánh chỉ nàng là ân nhân cứu mạng của Ngũ hoàng tử phi.


      Cái này có chút ý vị sâu xa, vì thể diện hoàng thất Thường Hy thể lui về phía sau bước ủy khuất cầu toàn. Ban đầu nàng còn suy đoán rằng Hoàng đế vì ém miệng mà cho nàng chỗ tốt, chẳng qua là lần đó Hoàng đế lại đem nàng răn dạy phen, đến nay vẫn khiến Thường Hy còn sợ hãi trong lòng, nghĩ tới cách nhiều ngày như vậy Hoàng đế lại cho nàng cái lễ lớn, khiến nàng phải ngây người!


      Thái giám tuyên chỉ kia cũng phải là tùy tùy tiện tiện tiểu thái giám, mà là Đại thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng Vạn Thịnh, Vạn công công. Có thể để cho Vạn Thịnh tuyên chỉ chỉ có số ít vương công quý tộc rất có mặt mũi, thế nhưng chỉ vì tuyên chỉ cho cung nữ mà lại để cho Vạn công công tự mình đại giá, hàm nghĩa này làm cho người ta có muốn cũng đoán ra nổi.


      Vạn Thịnh nhìn bộ dáng Thường Hy, phản ứng như thế quả nhiên bị Hoàng thượng đoán trúng, ngài ban thưởng tiền tài chắc chắn Ngu Thường Hy bỏ vào trong mắt. Nhà nàng là thương nhân phú giáp phương, kim ngân ngọc khí, tơ lụa gấm vóc đều gặp đếm xuể, nhưng là nếu trực tiếp phong nàng ngang hàng với quản , như vậy Vân Thanh nếu có phạm sai lầm cũng thể vô duyên vô cớ giấu diếm . Nữ quan Phượng nghi, có quản dưới cũng chỉ có lễ giáo ti nghi (người dạy nghi thức cho các buổi lễ), nếu như phong chức vị này cho Ngu Thường Hy có chút tốt.


      Lễ giáo ti nghi là đặc biệt dạy dỗ cho tiểu chủ Chính thất phẩm trở xuống cùng các cung nữ, nhưng là trong Đông cung có người này, đồng nghĩa với cho nàng hư danh, còn bằng chức vụ Phượng nghi nữ quan, phần thưởng như vậy là minh thăng ám giáng rồi, điều này cũng được, khó tránh khỏi nhiều người sinh tâm bất chính muốn khi dễ Ngu Thường Hy.


      Trái lo phải nghĩ, là cơ hồ làm sầu trắng tóc lão Hoàng đế. Cuối cùng khẽ cắn răng, dằn lòng, thôi cho Đông cung thêm chức Thượng nghi béo bở, dĩ nhiên Hoàng đế còn có ngụ ý sâu hơn ở bên trong, về phần có thể nhìn thấu hay phải dựa vào nhãn lực của ngươi rồi.


      “Ngu Thường Hy, còn mau tiếp chỉ?” Vạn Thịnh cười híp mắt tiến lên, đem thánh chỉ cuộn lại rồi đưa tới trước mặt Thường Hy.


      Thường Hy còn chưa có phục hồi tinh thần lại, theo bản năng đưa tay tiếp nhận, ngơ ngác nhìn Vạn Thịnh. Vạn Thịnh cười : “Nếu Ngu thượng nghi tiếp chỉ, ta đây trở về phục mệnh. Ngu Thượng nghi, bảo trọng!”


      Vạn Thịnh xoay người rời , cho đến khi bóng lưng mờ nhạt sắp biến mất, Thường Hy mới phục hồi lại tinh thần, nhìn bóng dáng Vạn Thịnh hô lớn: “Vạn công công, đợt chút, đợt chút, ta có chuyện muốn , ta có chuyện muốn a!”


      Vạn Thịnh biết là có nghe lời của Thường Hy hay , chỉ thấy bước chân càng ngày càng nhanh, mang theo mấy tiểu thái giám trong nháy mắt rời khỏi cửa Đông cung.


      Thường Hy nhìn thánh chỉ trong tay, trong lúc nhất thời biết nên làm cái gì. Đáng chết, con đen tối muốn chết, cha so với lão hồ ly còn giảo hoạt hơn! Ở nơi này phong thưởng, ràng chính là... ràng chính là để cho người ta sống rồi!


      Đừng bảo là Thường Hy, ngay cả Trịnh Thuận cùng Ngũ Hải cũng ngốc lăng, đạo thánh chỉ này khiến người ta sờ tới rồi.


      Rốt cuộc là Ngũ Hải trải qua sóng gió nhiều, lúc này nhìn Thường Hy : “Ngu Thượng nghi, còn vào báo tin mừng cho Thái tử gia?”


      Thường Hy nhìn Ngũ Hải, muốn chuyện, Trịnh Thuận sáp đến cười hì hì ngừng : “Cái nha đầu nhà ngươi có phúc khí nha, chuyện cực tốt như vậy bị ngươi đụng phải, chỉ sợ là Chu tổng quản ở hậu cung này nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua chứ!”


      Chu tổng quản? Thường Hy chợt giật mình, nhìn Ngũ Hải, kinh ngạc : “Ngài là Chu đại tổng quản?”


      Trịnh Thuận nghe Thường Hy như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, đây là chuyện gì xảy ra?


      Ngũ Hải cười ha hả : “Đúng vậy, kẻ hèn Ngũ Hải sau này vẫn phải nhờ Ngu Thượng nghi chăm sóc nhiều hơn!”


      Tóc gáy Thường Hy dựng lên, lập tức : “Nô tỳ thường ngày có gì mạo phạm, kính xin Đại tổng quản đại nhân đại lượng. Chu tổng quản ngài ngàn vạn lần nên những lời như vậy, ngài mà như vậy nô tỳ ngay cả đường sống cũng có. Lão nhân gia ngài lòng sáng tựa gương, ngài phải là... phải là...”


      tới đây Thường Hy tiếp được nữa, trong lòng là hận chết lão Hoàng đế già đại khốn kiếp, ở nơi này cất nhắc nàng ràng là đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, khóc như chưa bao giờ được khóc !


      Ngũ Hải trước kia vốn là thưởng thức Thường Hy thông tuệ, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi. Hôm nay lại xảy ra chuyện này, phân lượng của Thường Hy trong lòng lại giống trước rồi. Nàng chỉ có chút tài đó, chuyện hôm đó ở đại điện... Suy nghĩ chút cả người liền cảm thấy tê dại, tiểu nương như vậy có thể nhạy bén cảm nhận được dụng ý chính trị, thế nhưng có thể phát giác ra được thâm ý của Hoàng thượng. Ngay cả là sinh sống trong hậu cung này lâu như vậy cũng chỉ có thể hơi phát giác ra chút, nghĩ tới đây nhìn Thường Hy càng phát ra thân thiết.


      “Rất tốt, ngươi để cho chúng ta thất vọng. Thường Hy, hôm nay đến nước này rồi, ngươi cũng phải , cũng phải , đường chông gai mới thấy được bản lĩnh uy phong của ngươi thế nào!” Ngũ Hải cười chỉ điểm.


      Thường Hy có điều ngộ ra, nhìn Ngũ Hải khom lưng hành lễ : “Đa tạ Chu tổng quản chỉ bảo, nô tỳ nhớ !” tới chỗ này liền dừng lại, khóe miệng lên nụ cười cổ quái, sau đó nhìn Ngũ Hải cùng Trịnh Thuận : “Hai vị công công nghỉ ngơi , nô tỳ báo tin mừng này cho Thái tử gia!”


      Thường Hy cơ hồ là cắn răng ra hai chữ “tin mừng”, người khác còn chưa có cảm giác gì, Ngũ Hải giả thấy giật mình cái, nhìn Ngu Thường Hy sải bước vào nội điện, trong mắt đột nhiên toát ra nụ cười, xoay người lôi kéo Trịnh Thuận : “, theo ta uống bình trà !”

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 99:


      Trịnh Thuận vội vàng : “Phải a, Thái tử gia sao có thể có người phục vụ, Đại tổng quản trước , ta ở đây coi chừng!”


      Ngũ Hải cười ha ha, đưa tay nhéo lỗ tai Trịnh Thuận : “Con khỉ nhà ngươi, đừng cho ta biết ngươi có chủ ý gì, muốn nghe lén? Ngươi đừng có nằm mơ, muốn mạng rồi hả?”


      Trịnh Thuận thấy Ngũ Hải toạc ra thế, cười hắc hắc : “Nô tài đây phải là tò mò chút sao? Tổng quản cũng biết đấy, Thái tử gia đối với Ngu thượng nghi kia tựa hồ có chút giống với những người khác. Mỗi lần Ngu thượng nghi cùng Thái tử gia chuyện đều làm cho người ta cảm thấy... cảm thấy... Ai nha, ra, dù sao ta cuối cùng cảm thấy Thái tử gia cao cao tại thượng của chúng ta kia dường như có cách nào trị được Ngu Thượng nghi. Ta vừa mới thấy Ngu Thượng nghi cắn răng vào, ta liền tò mò...”


      “Tò mò cái gì? Đây là cái có thể tò mò sao? là ngại sống lâu hả? thôi, bồi ta uống trà!” Ngũ Hải giống như có điểm tức giận , thực ra cũng có điểm tò mò a, khụ khụ... Nếu phải Trịnh Thuận ở chỗ này, sợ mất hình tượng, lúc có người cũng muốn nghe lén, lần trước nghe lén vẫn còn làm cho hết sức bàng hoàng nha!


      ***


      Thường Hy tức giận đằng đằng bước vào thư phòng, liếc mắt thấy Tiêu Vân Trác tự nhiên tự tại đọc sách, nghiến răng ken két, dùng sức nhìn chằm chằm .


      Tiêu Vân Trác cũng thèm nhìn đến Thường Hy, cúi đầu nghiêm túc đọc sách, tùy ý đảo vài trang giấy trong tay, chút nhàn nhã cùng thích ý, quả cùng Thường Hy gấp gáp nóng nảy là cách nhau trời vực.


      Thường Hy lời nào, Tiêu Vân Trác cũng để ý đến nàng, tùy ý nàng hung hăng nhìn chằm chằm, hai con mắt như phóng hỏa. Rốt cuộc Thường Hy chịu thua, trừng mắt nhìn người cũng là việc khổ cực, thời gian càng dài tròng mắt cũng muốn rớt ra.


      “Chuyện này ngươi có biết hay ?” Thường Hy giơ thánh chỉ trong tay lên , giọng tốt chút nào, dù sao cũng ai hiểu nàng hơn Tiêu Vân Trác rồi, ở trước mặt cần phải diễn trò. Trước mắt cũng dám đem nàng đánh chết, Hoàng thượng vừa mới phong nàng làm Thượng nghi Đông cung, Tiêu Vân Trác muốn động cũng phải suy tư chút. Dĩ nhiên, vẫn nhúc nhích tức là trực tiếp ngầm cho phép bản tính này của nàng. Nếu là ngầm cho phép ư, nàng cũng cần phải khổ cực che giấu, dù sao nếu diễn trò trước mặt , cười cũng bị cười nhạo rồi.


      Tiêu Vân Trác giương mi lên, lạnh lùng : “Lớn mật, cứ như vậy chuyện cùng bản Thái tử sao? Mới vừa rồi thánh chỉ còn tán dương lời thỏa đáng, nếu là bị phụ hoàng thấy được cái đức hạnh này, biết lão nhân gia ông ta nghĩ sao?”


      Thường Hy cũng biết thể cùng người này chuyện tốt, nếu cẩn thận là có thể tùy tùy tiện tiện bị làm cho lạc đề. Nàng thanh cổ họng cái, dùng lời lẽ nghiêm chỉnh : “Ít giả bộ ngớ ngẩn , ta như thế nào ngươi còn chưa ràng sao? Thay vì giả bộ đại gia khuê tú cho ngươi cười nhạo bằng để ta trực tiếp tìm chết tốt lắm!”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy liền ngẩng đầu lên, sâu trong ánh mắt có tia dịu dàng dễ gì phát giác được, nhưng là giọng vẫn lạnh lùng như cũ: “Chuyện này ta biết!”


      Tiêu Vân Trác dùng chữ “ta”, giống với trước kia lúc nào cũng dạng “bản Thái tử”, chỉ tiếc lúc này Thường Hy tức giận nào còn tâm trí để ý mấy cái này, trực tiếp bỏ qua.


      Thường Hy ngược lại là nghĩ Tiêu Vân Trác làm chuyện nhàm chán lừa gạt nàng, cau mày : “Ngươi lão nhân gia kia tại sao lại tạo ra chức Thượng nghi Đông cung này giao cho ta? Đây cũng quá phù hợp quy củ, ngài ấy rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhằm vào ngươi hay chính là nhằm vào ta đây?”

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :