1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 5: Khoảnh khắc lần đầu gặp mặt


      Thường Hy nhìn đôi con ngươi trước mắt kia, tròng mắt ấy sâu thẳm giống như biển cả mênh mông, trong bình tĩnh mang theo mãnh liệt, lại tựa như sương khói mùa thu, lạnh bạc khiến lòng người tự chủ mà run sợ. Lần đầu tiên Thường Hy cảm thấy trong lòng tản mát ra lạnh lẽo, trong lúc nhất thời quên mất phản kháng, theo bản năng đứng dậy lui về phía sau bước.


      Chỉ thấy nam tử kia, mũi hừ tiếng khinh thường, trong khinh miệt lại mang theo châm chọc, khẽ mở môi mỏng, thanh lạnh như băng nhàng bật ra ngoài: “ thú vị! Mãng phụ!” (người phụ nữ lỗ mãng).


      Thường Hy sững sờ nhìn nam tử kia, nhìn khuôn mặt cương nghị của màn châm chọc chói mắt, tư tưởng phản chiến trong lòng lập tức xông ra. Nàng Ngu Thường Hy cho đến bây giờ đều là trừ cha nàng ai cũng dám động đến, trừ cha nàng cũng có ai có thể làm cho nàng sợ hãi. Dĩ nhiên, thân ở hoàng cung cũng phải cẩn thận chút, thận trọng, nhưng là... Nhưng là nàng cũng mặc cho người ta chà đạp tôn nghiêm của nàng.


      Năm vị nam tử trước mắt, đều mặc phục sức tiểu thái giám, địa vị còn bằng mình, lại dám khi dễ nàng, đây há chẳng phải là lật trời sao?


      Dưới cơn thịnh nộ Thường Hy chút nào chú ý tới năm người mặc dù là mặc trang phục thái giám nhưng giọng cùng với thái giám hoàn toàn đồng dạng. Dĩ nhiên, chuyện này thể trách Thường Hy, trước khi vào cung nàng chưa bao giờ gặp qua thái giám, càng chưa có nghe qua thái giám chuyện. Sau khi vào cung phần lớn cũng là quản mama dạy bảo, đối với thái giám cùng với nam tử khác nhất thời còn chưa có nhận ra khác biệt.


      Vì vậy, con mèo dưới cơn tức giận mà nhe nanh giương vuốt, nhìn nam tử xoay người muốn quát: “Ngươi đứng lại!”


      tiếng rống giận này, nhất thời khiến bốn nam tử vây quanh có chút kinh ngạc. Nam tử mới vừa rồi bị Thường Hy chọc giận muốn lên tiếng lại bị lão Ngũ ngăn lại, ghé vào lỗ tai thấp giọng mà : “Khó nhìn được Thái tử gia kinh ngạc, ngươi cũng muốn xem náo nhiệt?”


      Lão tam Tiêu Vân Thanh sửng sốt, mặt mày thoáng chốc lên vẻ tươi cười, nhìn lão Ngũ : “Được, lão Ngũ, ngươi đủ thâm trầm đấy!”


      Lão Ngũ Tiêu Vân Bác nhàng hừ tiếng, nhìn Thường Hy chạy về phía Thái tử đương triều Tiêu Vân Trác, khóe miệng cong, : “Thâm trầm, người nào sánh được bằng Thái tử?”


      Tiêu Vân Thanh , hàm răng ken két vang dội, vô số lần thua bởi ám chiêu của Thái tử, nghĩ tới đây liền ngậm miệng lại, cũng muốn xem Thái tử gia phản ứng như thế nào.


      Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật nhanh tay kéo lại nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt muốn xông ra ngăn lại Thường Hy, khuôn mặt cuồng ngạo thoáng tia cười, giọng : “Nhị đệ, hấp dẫn khi nhìn là cần nhìn, tốt bụng nhất định có báo đáp tốt đâu!”


      Tiêu Vân Triệt nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Dật, định chuyện, lại đột nhiên nghe được tiếng rống giận dữ của Tiêu Vân Trác, giương mắt nhìn sang, toàn thân sợ ngây người! Chỉ thấy đôi tay thon dài trắng nõn như tuyết của Thường Hy chút thương tiếc mà uốn véo ở lỗ tai Tiêu Vân Trác, nàng tay chống nạnh, lảm nhảm cả giận : “Ngươi người nào thú vị? Ai là mãng phụ? Ngươi cái thái giám nho cũng dám cư nhiên mắt chó nhìn người thấp? Tuổi còn học cái hay cái đẹp, lại học cái hư hỏng của mấy lão thái giám xảo trá, người nhà ngươi như thế nào dạy ngươi?”


      Thường Hy dừng lại cuồng oanh loạn tạc. Đừng bảo là Tiêu Vân Trác, ngay cả mấy vị hoàng tử còn lại cũng bị kinh trụ, chưa từng gặp qua nữ nhân trong hoàng cung mà còn dám cay cú như thế. Trừ bỏ gào thét trong lòng, câu cũng lên lời!

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 6: biết khách quý tới


      “Buông tay!” Tiêu Vân Trác mặt lạnh sung huyết đỏ bừng, trong mắt phát ra lạnh lẽo như băng thẳng tắp bắn về phía Thường Hy.


      thấy thôi, càng nhìn Thường Hy càng phát tức giận, nhìn quát: “Trừng cái gì mà trừng? Muốn người khác nghe lời ngươi, cúi mình trước ngươi sao? Nghe mấy lời ngươi vừa rồi, phàm là tiểu nương cũng phải lấy cái chết mà minh chí rồi!”


      “Vậy ngươi trực tiếp tìm chết !” Tiêu Vân Trác đời này chưa từng thấy qua nữ nhân nào thô lỗ như vậy. Hôm nay ngay trước mặt các huynh đệ, mặt mũi của bay sạch rồi, về sau cũng còn ở hoàng cung lăn lộn được nữa. Đáng chết! nên trực tiếp cước đá chết nữ nhân điên này!


      Tiêu Vân Trác dùng sức vung lên, đánh rớt tay Thường Hy, thân thể chuyển cái lui về phía sau hai bước, hung hăng nhìn Thường Hy, hận thể đem nàng lột da hủy cốt ăn vào bụng mới có thể nguôi ngoai. Tiêu Vân Trác thậm chí có thể nghe thấy mấy tiếng châm biếm của các huynh đệ xung quanh, trong lúc nhất thời sắc mặt càng phát ra trầm muốn chết!


      Thường Hy sớm nghe người ta người trong hoàng cung này đều giống bình thường, quả nhiên tuyệt đối đúng như vậy. Nghe chút xem vừa cái gì, cư nhiên muốn nàng chết? Thường Hy ràng cảm giác được hàm răng của mình nghiến ken két, thấy Tiêu Vân Trác giơ chân, chẳng nhẽ tên thối cầm thú này lại muốn đánh mình?


      Thường Hy vội lui về phía sau mấy bước, tránh ra khỏi phạm vi nguy hiểm, lúc này mới vươn cái cổ dài trắng nõn ưu mỹ như thiên nga, nhìn Tiêu Vân Trác : “Chưa từng gặp qua người nào như ngươi, lòng dạ hẹp hòi giống như lỗ kim, chuyện khắc bạc y hệt quả phụ, lại còn muốn đánh nữ nhân, ngươi biểu cảm gì thế kia? là chưa từng gặp qua người như vậy, lớn lên dáng dấp dạng chó hình người, lại còn cố tình làm mấy chuyện tình giống người!”


      Mấy vị vương tử đều là lớn lên từ trong thâm cung, chưa từng gặp qua nữ nhân láo xược như thế. Nữ nhân hậu cung đều là mang tấm mặt nạ giốn nhau như đúc, cơ hồ đều là từ cùng mô hình mà khắc ra ngoài, chuyện quy củ, làm việc đâu ra đấy, dám lỗi câu, dám nhiều bước chứ đừng chi là nghe được nhưng lời xấc láo kia!


      Phen này Thường Hy giống như thân của nữ nhân chanh chua chửi đổng, là để bọn họ mở rộng tầm mắt. Khó trách phụ hoàng bọn mỗi lần vừa nghe đến phi tử gây gổ cũng lập tức đến, lại chịu vào khuyên giải. Nữ nhân nếu giở trò ngang ngược, quả thực mà đối với nam nhân có tính hủy diệt đả kích, làm cho người ta hết ý kiến...


      Trán Tiêu Vân Trác nổi đầy gân xanh, nàng cái gì? Lòng dạ hẹp hòi giống lỗ kim? Lòng dạ hẹp hòi có thể quản lý Đông Cung sao? chuyện khắc bạc giống hệt quả phụ, nữ nhân đáng chết này cư nhiên đem so sánh với quả phụ! Có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục!


      Tiêu Vân Thanh thực nhịn được rồi, miệng cười cũng muốn rách. này chuyện rất thú vị, nàng thế nhưng lại đem Thái tử điện hạ vô cùng tôn quý so sánh với quả phụ. Quá buồn cười, là quá buồn cười rồi! Nhất là thấy khuôn mặt đưa đám vạn năm đổi của Thái tử lại có chút vặn vẹo, chuyến ra ngoài hôm nay là quá thỏa đáng rồi!


      Khóe miệng Tiêu Vân Bác nhếch lên, tiến lên bước nhìn Thường Hy, trong chớp mắt xẹt qua tia tối tăm: “ có biết là ai ?”

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 7: Chớp mắt chỉ còn lại bóng hoa


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Bác trước mắt, theo bản năng cảm thấy người này nguy hiểm, lui về phía sau bước, cặp mắt đen láy chuyển động ngừng, lúc này mới cười híp mắt : “ là ai liên quan gì tới ta? Ngươi là ai cũng đừng quản chuyện của ta!”


      Tiêu Vân Bác sửng sốt, giống như từ trước đến nay chưa có người nài dám dùng giọng điệu như thế chuyện với . Cặp mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi : “Nếu biết là ai, nhất định hối hận về hành động vừa rồi, bảo đảm sợ hãi đến mức gan ruột đều xanh lè!”


      Tiêu Vân Bác càng như vậy, ngược lại Thường Hy càng cảm thấy có cái gì đó đúng. Nàng là tương đối nghịch ngợm, cũng khá lớn mật, lời còn có chút càn rỡ, nhưng cũng có nghĩa là nàng ngu ngốc, nghe giọng điệu của , chẳng lẽ mấy người này còn là nhân vật lớn nào? Thường thường mấy tên quý tộc đáng chết cũng hay thích mặc thường phục vi hành, chẳng lẽ nàng cứ như vậy xui xẻo đụng phải?


      Tiêu Vân Trác dùng sức trợn mắt nhìn Thường Hy cái, thấy mắt nàng ngừng lóe lên ánh sáng, còn có khóe miệng thỉnh thoảng lên thoáng châm chọc, trong mắt lại càng phát ra thâm thúy. Vốn còn rất muốn dạy dỗ nàng phen, nhưng bây giờ thay đổi chủ ý rồi. Muốn chỉnh người, nhất định phải làm ngay.


      Thường Hy muốn trả lời, liền nghe xa xa truyền đến tiếng gọi: “Ngu Thường Hy, ngươi ở đó cùng với mấy cái tiểu thái giám mè nheo cái gì? Quản mama tìm ngươi lâu rồi, nhanh chân lên chút!”


      là trời cũng giúp ta! Thường Hy lộ ra nụ cười tươi nhìn Tiêu Vân Bác : “Hẹn gặp lại!” Sau đó nhìn Lệ Bình hướng nàng ngoắc lên tiếng: “Tới ngay đây!” Nàng lại hướng mấy vị nam tử giả trang cái mặt quỷ, nhanh chân bỏ chạy, xa xa thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng cười thanh thúy vui thích của nàng.


      Năm người đồng thời đều quay đầu nhìn bóng lưng Thường Hy, chỉ thấy nàng thân thiết kéo áo kêu gọi nữ nhân cũng mặc áo tú nữ giống nàng, hướng Vĩnh Hạng cung tới.


      Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật đầy thâm ý liếc mắt nhìn Tiêu Vân Trác, cười to : “Hôm nay quả nhiên uổng phí tâm tư ra ngoài chuyến, vốn muốn cải trang thái giám xem tú nữ năm nay có cái mô dạng gì, ngờ tới lại có thể nhìn thấy tú nữ giận dữ mắng mỏ, đùa giỡn Thái tử. Thú vị, quả nhiên thú vị!”


      Tiêu Vân Trác mặt đổi sắc, vẫn lạnh lùng như cũ nhìn cái, thản nhiên : “ này quả nhiên thú vị!” Quẳng xuống câu như vậy, sau đó xoay người rời .


      Tiêu Vân Triệt vừa thấy Tiêu Vân Trác , biết có chút vui, muốn đuổi theo, Tiêu Vân Dật đưa tay ngăn lại: “Nhị đệ, ngươi Tứ đệ vậy là có ý tứ gì, chẳng lẽ coi trọng tiểu tú nữ đó?”


      Tiêu Vân Triệt dừng lại nhìn Tiêu Vân Dật, nhàng cười tiếng, mặt càng phát ra nhu hòa: “Ánh mắt Thái tử gia chỉ sợ có kém như vậy chứ?”


      Tiêu Vân Triệt xong nhấc chân đuổi theo phương hướng của Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Bác hừ lạnh tiếng, quét mắt nhìn Tiêu Vân Dật và Tiêu Vân Thanh cái, vẫn cái bộ dạng nửa nửa dương : “ đói, hai vị ca ca chậm rãi tản bộ, tiểu đệ trước bước!”


      Tiêu Vân Thanh có chút hiểu, khí thế nào trong lúc bất chợt thay đổi là thay đổi rồi? Người ta cũng đều cả rồi, quay đầu nhìn Tiêu Vân dật : “Đại ca, thế nào đều hết vậy?”


      Tiêu Vân dật nhìn Tiêu Vân Thanh, hận thể khai thông, tức giận : “Đầu gỗ, đương nhiên là tranh giành mỹ nhân rồi!”


      Tiêu Vân Thanh càng , giành mỹ nhân? Nhìn Tiêu Vân Dật xa, Tiêu Vân Thanh lập tức đuổi theo, la hét : “Huynh đừng a, cho ta biết bọn họ giành người nào a, ta cũng a!!!”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 8: Hậu cung cũng có tình tỷ muội


      Lần này tham gia tuyển tú, gia thế của Lệ Bình cũng phải là rất lớn, nhưng đối với Thường Hy mà quá cao rồi. Phụ thân của nàng là quan thái phó tam phẩm, chuyên quản ngựa chiến cho quân đội. Mặc dù chức quan này cũng có gì hiển hách, nhưng đối với vương triều Đỉnh Nguyệt, lấy võ làm trọng, chức quan này cũng làm cho bao kẻ phải ao ước rồi.


      Lệ Bình tuy con nhà quan nhưng lại rất thẳng tính, Thường Hy rất thích được chuyện phiếm cùng nàng. Lệ Bình cũng giống với các nữ nhân khác, bình thường ghen tức dung nhan xinh đẹp của Thường Hy, ngược lại có lúc còn lôi lôi kéo kéo tay của Thường Hy mà : “ đời này làm sao lại có người xinh đẹp như ngươi chứ?” Làm hại Thường Hy da mặt mỏng, mỗi lần như vậy lại đỏ mặt thôi.


      “Mama tìm ta có việc gì vậy Bình nhi?” Thường Hy vừa vừa hỏi, mặt còn mang theo nụ cười xinh đẹp, chiếu rọi vào đó là ánh mặt trời sáng lạn, giống như nụ cười của nàng tất cả đều được dát ánh vàng, cực kỳ chói mắt.


      “Ngươi óc heo a? phải sớm với ngươi, mấy vị nương nương muốn xem chúng ta thêu thùa! Ngươi nha thêu xong chưa? Cả ngày cũng chỉ biết giống như con khỉ chạy loạn xung quanh, chờ đến lúc có chuyện ngươi thở cũng nổi đâu!” Lệ Bình to miệng mà dạy dỗ Thường Hy.


      Thường Hy bĩu môi, thèm để ý : “Ta mới thèm quan tâm. Với gia thế của ta đừng bảo là tiến nhập hậu cung, ngay cả mấy ngươi bên cạnh các vị hoàng tử cũng với được nữa là. Huống chi, lần này ta tiến cung chủ yếu là hoàn thành tâm nguyện của cha ta. Lão nhân gia ông ấy nằm mơ cũng hy vọng ta tiến cung, hôm nay cũng coi như đáp ứng tâm nguyện của ông ấy rồi.”


      đến việc này, Lệ Bình cũng than tiếng: “Ta cũng ngăn cản được ngươi nghĩ gì, vào cung nơi nào có thể vì mình mà tính toán. Huống chi đây cũng phải là vì bản thân mình, mà còn vì gia tộc, chỉ là nha...” tới chỗ này lệ Bình cẩn thận nhìn xung quanh lúc, thấy có ai mới dán lại lỗ tai của Thường Hy: “Ta cũng nguyện ý làm tần phi của Hoàng đế, cũng già như vậy rồi, rất ghê tởm đấy!”


      Thường Hy nhất thời sợ ngây người, chợt quay đầu nhìn Lệ Bình, cười xấu xa : “Tốt lắm, nhìn ngươi thẳng tính như vậy ngờ cũng có hoa tâm, xem ta phải cáo trạng ngươi mới được!”


      “Ngươi dám! Ngươi mà xem ta có xé rách miệng ngươi hay ? Ngươi đứng lại đó cho ta, đứng lại!”


      Trong Vĩnh Hạng cung quanh quẩn lên tiếng cười giòn giã của hai tiểu nương, cho đến khi thân thể uy vũ của quản mama chợt bất ngờ ra, hay người lập tức quy củ, rất cung kính xuôi tay đứng xếp hàng, làm gì còn bộ dáng càn rỡ lớn mật ban nãy.


      “Ngu Thường Hy, theo ta, có người muốn gặp ngươi!” Thanh quản mama lại mang theo chút run rẩy mơ hồ, Thường Hy cũng phát được điều này, khỏi cảm thấy trái tim ba ba rung động, vội hỏi: “Mama, là ai muốn gặp ta?”


      “Lắm mồm, quy củ ngươi học thế nào? Bảo ngươi đến cứ ngoan ngoãn mà đến, phí lời làm gì?” Quản mama hung tợn , ánh mắt nhìn Thường Hy cực kỳ dữ dằn.


      Lệ Bình bất mãn hừ lạnh tiếng: “Mama, cung quy cũng có điều nào ngăn cản chúng ta hỏi tên họ người muốn gặp. Ma ma dàn xếp chút, chúng tỷ muội bọn ta cũng biết mà tiết lộ ra ngoài!”

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 9: Thành công giải thích án lệ


      Quản ma ma này họ Vương, tên Thanh Trân. Lại Vương mama này cũng là người gai góc, trong hậu cung như bể nước đen ngòm này, có ô che, sau có núi dựa lại có thể leo lên địa vị này cho tới hôm nay, bản lĩnh ấy thể chỉ bằng miệng mà ra được. Mặc cho ai vào trong tay bà cũng phải nhất nhất cúi đầu, cũng là loại người đặc biệt trong hoàng cung.


      Hậu cung bây giờ được sủng ái nhất chính là Mị phi nương nương, mẫu phi của Tiêu Vân Bác. Ban đầu thời điểm nàng ta vừa vào Vĩnh hạng cung, cũng là đóa hồng gai, người nào đụng người nấy chảy máu cũng sứt da. Gia thế bối cảnh cường ngạnh, ai lại dám cho nàng ba phần mặt mũi. Lúc ấy Vương mama chết sống để mình bị quấn vào vòng xoáy, cứ trừng mắt đứng nhìn, nên bây giờ bà vẫn còn chưa bị ai khống chế.


      Biết lễ nghi, học quy củ, đơn giản nhưng lại là chuyện vô cùng khổ sai. Đỉnh đầu đội chén nước, phải bình bình ổn ổn từ viện này đến viện kia. Hơi nghiêng nghiêng chút, tốt lắm, chén nước kia trực tiếp dội từ đầu xuống chân ngươi, xuyên tim a! Nghe chén nước từng xả thân đầu Mị phi vô số kể, dĩ nhiên lập thành kỷ lục, đến nay chưa có người nào soán ngôi được của nàng.


      Học bộ, đầu đặt quyển sách. Rơi lần thứ nhất tay liền chịu hèo. Cặp mắt của Vương mama so với tặc còn độc hơn, đến nay có để bất kỳ con cá nào lọt lưới của bà. Tần phi chịu qua hèo đếm hết. Nghe Mị phi chịu qua hèo nhiều nhất, cho đến nay vẫn chưa từng có người vượt qua.


      Lại nghe , Mị phi nương nương kia là được kiều sanh quán dưỡng từ (ý chỉ rất được nuông chiều). Khi bước chân vào Vĩnh hạng cung, bị Vương mama dạy dỗ nghiêm chỉnh phen. Nguyên văn là như thế này: “Dù gì cũng xuất thân đại tiểu thư con nhà quyền quý, từ có quản nuôi dạy, làm sao lại giống đứa hoang dã chạy loạn phố như vậy? Kia gọi là bộ sao? Khác gì con cua qua đường! Kia là thỉnh an sao? Động tác cứng ngắc, cương thi vùng dậy còn mềm dẻo hơn ngươi!”


      Hôm nay Mị phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung, mỗi lần nhớ lại, lại nghiến răng răng nghiến lợi hận thể đem cái miệng ác độc của Vương mama mà vả chết. Nhưng Vương mama cũng phải là người chỉ biết ngồi . Mỗi tú nữ vào cung, Mị phi nương nương rất thành công là án lệ được đem ra giải thích, từ đầu đến đuôi sót thứ gì, Mị phi cũng thể làm được gì. Quan trọng nhất là, nàng cũng làm gì được bà ta, ai cũng biết nàng cùng Vương mama từng có hiềm khích, nếu thực có xảy ra việc gì ngoài ý muốn, nàng ta cũng thể giải thích rồi!


      Nhưng điều quan trọng nhất chính là đương kim thánh thượng là người cực kỳ coi trọng lễ nghi quy củ, thường thường tán dương Vương mama hiểu quy củ biết lễ nghi. Người nào từ tay bà ra cũng đều biết tiến biết lùi, thông tri đạt lý cả.


      Ngay cả Hoàng thượng cũng mở miệng tán dương còn ai dám động cào vị đại phật này nữa. năm qua năm, Vương ma ma lại càng khó dây dưa, phàm là người có đầu óc, xa xa nhìn thấy bà ta tốt nhất nên đường vòng mà tránh , tránh cho năm hạn bất lợi.


      Giờ phút này, Vương ma ma nghe được lời của lệ Bình, cặp mắt khẽ hí, đôi môi dày khỏi xé ra hai bên, lộ ra cái tươi cười so với quỷ còn khó coi hơn, dương quái khí : “Tú nữ hối lộ quản ma ma, tuân thủ cung quy, phạt quỳ canh giờ!”

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :