1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 90: Đại nạn chết phải báo thù


      Thường Hy sửng sốt, cả kinh thất sắc. Tiêu Vân Bác tên khốn kiếp này đúng là đổi trắng thay đen, lúc ấy ràng có nhiều người như vậy trông thấy La Thúy Yên muốn hại nàng, đem nàng đẩy xuống bậc thang, tại cư nhiên đẩy tội danh mưu sát này lên đầu nàng, tránh cho lát nữa Hoàng đế lão tử hỏi đến cũng bị dính líu.


      Tiêu Vân Bác vừa ra lệnh, lập tức có ngự lâm quân tiến lên phía trước. Thường Hy lần này sợ hãi, nàng muốn chết, đúng, dù có chết cũng phải kéo theo hai nữ nhân kia cùng, lập tức : “Các ngươi dám? Ta chính là người bên cạnh Thái tử gia, muốn xử tử ta cũng phải hỏi qua ý kiến của Thái tử gia! Các ngươi ai dám?”


      Ngự lâm quân tiến lên nghe thấy thế liền dừng bước, dĩ nhiên lựa chọn giữa Thái tử cùng Ngũ hoàng tử, chỉ cần có đầu óc chút cũng chọn Tiêu Vân Trác, dù sao cũng là Thái tử danh chính ngôn thuận, ai muốn đắc tội Hoàng đế tương lai.


      Tiêu Vân Bác vừa thấy, sắc mặt đại biến, ác độc : “Chuyện này bản hoàng tử tự nhiên có giao phó với Thái tử. tại bản hoàng tử muốn cho ái phi xả giận, các ngươi còn mau động thủ?”


      Vài tên ngự lâm quân nghe vậy, mặc dù có điểm chần chừ nhưng là vẫn tới. Thường Hy vừa thấy, sắc mặt trắng bệch, thể cứ dễ dàng chết như vậy, nàng có nhiều oan ức a! Vì thế nàng liền hô lớn: “Ngũ hoàng tử là muốn giết người diệt khẩu sao? Lúc ấy có rất nhiều người trông thấy Ngũ hoàng tử phi muốn gia hại nô tỳ, đưa tay đem nô tỳ đẩy xuống. Ngũ hoàng tử như vậy là cũng nhìn thấy, cho nên muốn giết người giệt khẩu đúng ? Nô tỳ mặc dù mệnh tiện nhưng cũng thể để mặc cho Ngũ hoàng tử có ý hành hung dưới chân Thiên tử!” tới chỗ này, Thường Hy quay đầu nhìn đám ngự lâm quân : “Các ngươi nếu là có giết nhầm ta làm gì, nhưng nếu giết chết ta rồi, Thái tử gia tất nhiên vì ta mà chủ trì công đạo. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng đương nhiên tự mình hỏi tới, chẳng lẽ các ngươi to gan lớn mật, chưa đợi Hoàng thượng thẩm tra tự mình giúp Ngũ hoàng tử giết người diệt khẩu sao? Nếu là tra ra chân tướng, nhà các ngươi lớn cũng cần sống, các ngươi còn chưa nghĩ ra? Các ngươi phải là thị vệ của bất cứ vị Hoàng tử nào, các ngươi là thị vệ của Hoàng thượng, có biết nên trung thành với người nào ?”


      Trịnh Thuận đứng ở sau lưng Thường Hy, nghe nàng phen tự cứu mình, trong lòng cũng là vô cùng bội phục, dưới tình huống này nếu là người nhát gan sớm ngất , dù bất tỉnh cũng khó có thể dược ràng rành mạch như thế này. ta lại hồi tưởng lời của Ngũ Hải tối qua: nha đầu Ngu Thường Hy này thông tuệ nhanh nhẹn, can đảm cẩn trọng, mặc dù có thời điểm hơi mơ hồ, nhưng chỉ cần để tâm dạy dỗ, tương lai nhất định là người đắc lực...


      Nhớ tới lời tối qua, lại thấy hôm nay Thường Hy mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn như cũ chút sợ hãi vì mình mà nghênh chiến, Trịnh Thuận ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Vân Trác cao cao tại thượng. Mới vừa rồi Thái tử điện hạ ràng là muốn tự mình đuổi tới, nhưng là ngài thể vì nô tỳ mà mất cái nhìn trong mắt Hoàng thượng, giang sơn xã tắc sao có thể giao cho ngươi vì nữ nhi tình trường mà rũ bỏ trách nhiệm? Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt của Thái tử, Trịnh Thuận biết rằng ngài muốn thay mình xuống.


      Ngũ hoàng tử giận dữ, đặt La Thúy Yên xuống sải bước tới trước mặt Thường Hy, cười lạnh tiếng: “Bọn họ dám nhưng ta dám. Bản hoàng tử tự thân đến giết ngươi, chẳng lẽ phụ hoàng chỉ vì tiện tỳ mà trách phạt ta sao?”


      Tiêu Vân Bác đưa tay rút bội kiếm của ngự lâm quân, huy kiếm hướng Thường Hy đâm tới. Thường Hy vừa thấy liền nghĩ trong lòng, hôm nay mệnh khó giữ a!


      Trịnh Thuận trông thấy thế, sắc mặt đại biến lập tức quát: “Ngũ hoàng tử hạ thủ lưu tình!”


      Tiêu Vân Bác nơi nào để tý tới những thứ này, cũng thèm nhìn tới Trịnh Thuận, nhanh như thiểm điện liền đâm về phía Thường Hy. quyết tâm lấy bằng được cái đầu của tiện tỳ này, nếu Hoàng thượng hỏi tới tất phải gánh tội quản giáo bất lực.


      Trịnh Thuận bị dọa sợ, nghĩ tới Tiêu Vân Bác cư nhiên có dừng tay, chính là đem Thái tử để vào trong mắt. Trịnh Thuận khẽ cắn răng, tung người nhào tới phía trước, cũng thể để Thường Hy gặp chuyện may, mặc dù còn chưa biết Thái tử gia đối với Thường Hy là như thế nào, nhưng là vẫn biết, Thái tử gia chỉ trong thời gian ngắn ngủi đem Thường Hy thăng lên làm nữ quan Phượng nghi, vậy Ngu Thường Hy kia chính là người được Thái tử nhìn trúng, dù có phải bạc mệnh cũng phải giữ được nàng.


      Trịnh Thuận phi thân nhào tới đỡ cho Thường Hy, nhưng là trong lúc bất chợt bị cỗ lực từ phía sau đẩy tới bên hông khiến cả người bắn sang bên. Thường Hy nhắm mắt lại, dám nhìn tới kiếm của Tiêu Vân Bác nhanh chóng đâm tới, nhưng lâu cũng cảm thấy đau nhức cơ thể do bị chém, mà lại nghe được bên tai truyền tới tiếng kim loại va chạm kịch liệt, chấn rung màng nhĩ. Nàng mở choàng mắt ra nhìn, chỉ thấy thị vệ cầm trường kiếm trong tay đứng chắn trước mặt mình. Ngũ hoàng tử tình bất định nhìn người nọ, cơ hồ là cắn răng : “Liệt Phong?”


      “Thuộc hạ tham kiến Ngũ hoàng tử!” Liệt Phong ôm quyền nhìn Tiêu Vân Bác. Thường Hy nhìn được khuôn mặt của Liệt Phong, nhưng là cả người tản mát ra khí thế để cho nàng thấy cảm giác an toàn, nam nhân võ nghệ cao cường làm người ta vô cùng an lòng. Lần này mạng cần lo lắng nữa rồi, Thường Hy thở phào nhõm.


      lúc này Tiêu Vân Thanh từ xa xa cuối cùng cũng tới, nhìn thấy Tiêu Vân Bác hô: “Ngũ đệ hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình!”


      Đợi đến khi Tiêu Vân Thanh thở hổn hển chạy đến, Trịnh Thuận đỡ Thường Hy đứng lên, mặc dù chân vẫn mềm nhũn như cũ nhưng đến giờ có thể đứng được. Nhìn Tiêu Vân Thanh, Thường Hy biết nhất định là Lệ Bình để cho đuổi tới, nhất thời trái tim cảm thấy ấm áp, ở chốn này cũng có người quan tâm nàng.


      Tiêu Vân Bác nhìn Tiêu Vân Thanh, mặt lộ ra tia cười lạnh, : “Tam ca, sao lại quan tâm đến nữ nhân này, chẳng lẽ sợ cọp mẹ nhà huynh phát uy sao?”


      Thần sắc Tiêu Vân Thanh lúng túng, nhìn Tiêu Vân Bác : “ nhăng gì đó, dù sao đó cũng là mạng người, nơi nào có thể coi như trò đùa, ta đây là vì muốn tốt cho đệ!” Tiêu Vân Thanh vịt chết còn cứng mỏ, đánh chết cũng thừa nhận là sợ vợ.


      Tiêu Vân Bác nữa, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Thường Hy: “Nếu là người thông minh, ngươi phải biết lát nữa nên cái gì!”


      Đây quả thực là uy hiếp trắng trợn, Thường Hy giận quá thành cười, tay được Trịnh Thuận đỡ, tiến lên bước : “Ngũ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử phi đối với nô tỳ có đại ân đại đức, nô tỳ suốt đời khó quên, đợi hội kiến thánh giá tự nhiên biết như thế nào, dám lao phí tâm tư Ngũ hoàng tử, chính ngài cần bảo trọng !”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 91: Tình thế phức tạp


      Tiêu Vân Bác hung hăng trợn mắt nhìn Thường Hy cái, quay đầu lại liếc La Thúy Yên, lạnh lùng : “Vẫn chưa chịu dậy? Nhìn xem thành cái dạng đức hạnh gì?” xong thế nhưng phất tay áo bỏ để lại mình La Thúy Yên. La Thúy Yên nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Vân Bác, đôi môi trắng bệch cơ hồ muốn cắn ra máu. Thị nữ của nàng lập tức tiến lên dìu nàng ta đứng dậy, thận trọng đỡ nàng bước .


      Thường Hy cười lạnh tiếng, còn tưởng diễn ra cảnh vợ chồng tình thâm, nhìn thái độ của Tiêu Vân Bác đối với nàng ta như vậy xem ra quan hệ của hai người cũng tốt. Trong lúc bất chợt Thường Hy cảm thấy sảng khoái vô cùng, nàng xác định La Thúy Yên vừa mắt, chỉ cần nàng ta mất hứng nàng cao hứng. Lát nữa nàng còn phải chèn ép phen, để cho hai người bọn họ cả ngày tức oai oai có lòng rỗi rãi mà tìm nàng gây phiền phức.


      Bên Đỗ Đình Phương càng thêm náo nhiệt, nhân vật chính trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Đại hoàng tử chẳng qua là phân phó người tìm thái y, lại sai người nâng nàng ta đến thiên điện, lúc sắp lại nhìn Thường Hy cái, ánh mắt đó khiến Thường Hy nhất thời hiểu được, nhưng thân ảnh xa, nàng chỉ đành phải thu hồi tầm mắt.


      Trịnh Thuận nhìn Thường Hy : “Chúng ta cũng lên ! Thương thế của ngươi ra sao rồi? Có muốn ta tìm người đến đỡ lên hay ?”


      Thường Hy lắc đầu cái : “Nào có mảnh mai như vậy! có sao, chết được!” tới chỗ này quay đầu nhìn Liệt Phong, khom lưng hành lễ : “Đa tạ trượng nghĩa cứu giúp! biết ân nhân ở đâu, Thường Hy sau này nhất định tới báo đáp!”


      Liệt Phong lui về phía sau bước, thản nhiên : “Nhận được ủy thác hết lòng làm việc, cần để ở trong lòng!” xong xoay người rời , bước chân của cực nhanh, trong nháy mắt biến mất ở khúc quanh.


      Thường Hy vi lăng, người này so với Tiêu Vân Trác còn lãnh đạm hơn, thậm chí thèm nhìn nàng lần, nàng rất xấu sao? Quay đầu nhìn Trịnh Thuận hỏi: “Trịnh công công, người kia là ai?”


      Trịnh Thuận cười : “Đây là Liệt Phong, nhất đẳng thị vệ bên cạnh gia, võ công rất cao!”


      Thị vệ bên cạnh Tiêu Vân Trác? Thường Hy lặng lẽ lặp lại, tựa hồ nghĩ ra, nếu là thị vệ bên cạnh Tiêu Vân Trác tại sao trong lúc bất chợt lại xuất ở chỗ này?


      Trịnh Thuận thấy vẻ mặt mê mang của Thường Hy cũng thẳng. Là nô tài khổ a, có số chuyện dù trong nội tâm minh bạch ràng nhưng cũng thể ra ngoài miệng.


      Thường Hy dưới nâng đỡ của Trịnh Thuận, khập khiễng trở về trước đại điện. Tiêu Vân Trác nhìn thấy Thường Hy thân nhếch nhác, chau mày. Thường Hy vừa thấy, theo bản năng liền : “Lần này phải là ta gây chuyện thị phi, liên quan đến ta, ta là người bị hại!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy chừng thời gian gần chén trà. Thường Hy bị nhìm chằm chằm như vậy, trong lòng sợ hãi, muốn gì lại thốt ra khỏi miệng được, cứ đứng như vậy lại cảm thấy cực kỳ được tự nhiên. là đứng ngồi yên giống như kiến bò chảo nóng.


      “Mang nàng thiên điện đắp thuốc, sau đó chờ ở đấy, chừng phụ hoàng tìm nàng!” Tiêu Vân Trác thấy cửa tẩm điện mở ra, trước khi liền phân phó.


      “Dạ, nô tài tuân mệnh!” Trịnh Thuận lập tức khom người , Tiêu Vân Trác lúc này mới nhấc chân rời .


      Thường Hy được Trịnh Thuận nang đỡ vào thiên điện, lúc đó mới phát ra có hai thái y sớm chờ ở đó. Thái y này trông lạ mặt vô cùng, cũng phải là Phùng Viễn Thanh mà nàng quen biết. Trong thiên điện dựng lên bình phong, Thường Hy ngồi vào phía sau đó. Bởi vì vết thương người đều là nơi thể để cho người khác nhìn thấy, tất nhiên thể để thái y bôi thuốc cho nàng, nếu thanh danh của nàng cũng liền bị phá hủy.


      “Trịnh công công, ngài tìm cung nữ giúp ta bôi thuốc được ? Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân...”


      còn chưa dứt lời, Trịnh Thuận ở bên này bình phong lên tiếng: “Ngươi cứ an tâm, Thái tử an bài thỏa đáng cả rồi!”


      Thanh Trịnh Thuận vừa dứt, Vãn Thu xuất ở cửa. Thường Hy mở to hai mắt nhìn nàng, : “Sao muội lại tới đây?”


      Vãn Thu thấy người Thường Hy lộ ra vài vết máu, nghẹn ngào : “Làm sao lại biến thành như vậy? Thương thế rất nghiêm trọng đúng ? Muội ở đường liền nghe được trước đại điện xảy ra chuyện, Thái tử gia cho người truyền muội mau mau chạy đến, nghĩ tới là tỷ lại xảy ra chuyện gì. Làm sao lại cẩn thận như vậy, đường cũng té thành ra cái dạng này?”


      Nghe Vãn Thu thao thao bất tuyệt, gương mặt oán giận, Thường Hy chút cũng tức giận, ngược lại cảm thấy rất thư thản, tiếp lời : “Đợi sau khi trở về tỉ mỉ cho muội, trước muội hãy giúp ta băng bó vết thương . là đau muốn chết, cả khớp xương cũng muốn tan ra.


      Vãn Thu nghe vậy cũng kịp chất vấn, vội hỏi thăm thái y nên làm như thế nào, sau đó lấy cao thuốc, đem theo cuộn vải trắng, thay Thường Hy băng bó chừng nén nhang. Cánh tay, cùi chỏ, đầu gối, bắp chân, sau lưng, bả vai, khắp nơi đều bị đụng bị thương. Nơi nào nhất chỉ có máu ứ đọng, nặng hơn nữa ngay cả da cũng bị kéo rách mảnh, thảm nhất là sau lưng mảnh huyết nhục mơ hồ, đau đớn đến nỗi nỡ nhìn.


      “Thái y là tỷ có bị thương tổn đến xương, trong cái rủi có cái may!” Sau khi Vãn Thu băng bó kỹ lưỡng cho Thường Hy liền ra ngoài dạo vòng, sau khi xác định thiên điện bóng người mới chậm rãi : “Muội nghe ngóng được, Đại hoàng tử phi bị gãy chân trái đến hôn mê bất tỉnh. Ngũ hoàng tử phi mặc dù có gãy xương nhưng là hai bên gò má chỗ gần tóc mai bị thương rất nặng, thái y chỉ sợ để lại sẹo!”


      Thường Hy nghe thế, mặt lập tức dẫn lên tầng nụ cười, : “Ác giả ác báo, đây là báo ứng của họ, đáng giá đồng tình!”


      Vãn Thu nghe vậy, nhìn chung quanh lần xác định có ai, lúc này mới thấp giọng : “Mới vừa rồi thời điểm muội ra ngoài nghe được đại điện Hoàng thượng nổi trận lôi đình, hơn nữa thanh tựa hồ là tức giận , chỉ sợ lát nữa truyền tỷ tỷ vào đối chất, tỷ nên trước suy nghĩ xem nên ứng đối thế nào!”


      Thường Hy nghe xong liền cầm tay Vãn Thu : “Muội yên tâm, ta sinh , cũng có gây chuyện, ngay cả khi họ muốn đổi trắng thay đen còn có Tam hoàng tử phi và các cung nữ xung quanh đó làm chứng, sợ cái gì?”


      Vãn Thu nhìn Thường Hy, thở dài tiếng : “Nếu như thực được như vậy tốt, chẳng qua là chỉ sợ chuyện được như ý muốn. Thời điểm muội mới vừa vào thiên điện, xa xa liền trông thấy kiệu của Mị phi cùng Kính phi hướng bên này tới. Hoàng thượng nếu là có thiên vị, chỉ sợ hậu quả khó lường!”


      Thường Hy lần này quả là có chút lo lắng. Đương kim Hoàng thượng sủng ái Mị phi, Kính phi lại là người ngài kính trọng, nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Ngay cả khi có Lệ Bình lên tiếng thay nàng, nhưng là khó đoán được Hoàng quý phi có thể hay đá cước. Nếu Hoàng quý phi ngăn cản Lệ Bình giúp nàng, cả người Thường Hy chợt run lên, sắc mặt trắng bệch, trận này chỉ sợ là dễ đánh!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 92: Bước tiếp bước là nối tiếp gian nan


      Vãn Thu cũng là gấp đến độ có cách nào, nhìn Thường Hy : “Vậy phải như thế nào mới tốt? Hoàng hậu nương nương qua đời sớm, Thái tử gia những năm gần đây cũng là thận trọng bước , lúc nào cũng phải cẩn thận, chỉ sợ người khác bắt được nhược điểm. Ngu tỷ tỷ, nên làm thế nào bây giờ?”


      Lo lắng của Vãn Thu rất dễ nhận ra là phát ra từ nội tâm, nếu tuyệt đối chân thành được như vậy. Thường Hy cố nén đau đớn, vươn tay nắm lấy tay của Vãn Thu, kiên định : “Ý của muội ta hiểu, muội yên tâm, nếu chuyện xảy ra đến nước đường cùng, ta tuyệt đối làm liên lụy đến Thái tử gia!”


      Vãn Thu ngẩn ngơ, ngay sau đó lệ nóng doanh tròng, nghẹn ngào : “Ngu tỷ tỷ đừng trách muội, Thái tử gia từng có đại ân với nhà muội, dù là thời điểm gì muội cũng đều đứng ở bên phía Thái tử gia, nên mới vừa rồi...”


      Thường Hy là lần đầu tiên nghe được Vãn Thu như vậy, mặt lộ ra nụ cười đắng chát, : “Coi như nếu phải muội ta cũng có ý định này. Huống chi chuyện này cùng Thái tử gia chút quan hệ cũng có, sao có thể để cho chịu liên lụy? Muội yên tâm , trong lòng ta hiểu !”


      Vãn Thu lặng lẽ ngồi gì nữa, cúi thấp đầu cũng dám nhìn Thường Hy. Nhưng là chuyện rất lạc quan, nếu quả như đến bước đó, hy sinh người là được rồi, cần gì phải liên lụy đến Thái tử gia! Thế nhưng tại sao lại cảm thấy rất có lỗi với Thường Hy, trong lúc nhất thời vạn phần rối rắm.


      Thường Hy bây giờ có thời gian quan tâm xem Vãn Thu nghĩ gì, nàng đem tình thế ban nãy phân tích trong lòng mấy lần. Nhớ tới trước kia lúc ở nhà cha nàng thường : thế gian này có đường cùng, chỉ là xem ngươi có bản lĩnh hay biến tử thành sinh. Trước đây nhà nàng cũng từng trải qua nhiều lần tai họa ngập đầu, phải biết rằng thương trường như chiến trường, tất cả đều dựa vào cha nàng tỉnh táo khôn ngoan, chống đỡ tất cả vượt qua cửa ải khó khăn.


      Nghĩ tới đây, Thường Hy thầm tự với mình, hổ phụ vô khuyển nữ, nàng thể để cha mất thể diện. sai, biến tử thành sinh phải xem bản lĩnh của nàng rồi...


      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thường Hy cũng có chút đứng ngồi yên, biết tình hình đại điện thế nào, cũng biết Tiêu Vân Trác ứng phó ra sao? Nghĩ thế, trong lòng nàng càng thêm nóng nảy, chẳng qua là nơi này là hoàng cung cho nên nàng dám liều lĩnh, chỉ có thể mạnh lẽ áp chế tâm tình của mình. Vãn Thu cũng khá hơn chút nào, Thường Hy có thể nhìn ra được nàng căng thẳng tuyệt đối thua kém mình.


      “Hoàng thượng có chỉ tuyên Ngu Thường Hy yết kiến!”


      Thường Hy chợt đứng dậy, nhìn Vãn Thu, tâm tình có chút khẩn trương : “Muội ở nơi này chờ, ta qua đó!”


      Vãn Thu sớm đứng dậy, cầm tay Thường Hy, : “Ngu tỷ tỷ, tỷ bảo trọng!”


      Thường Hy gật đầu cái, khập khiễng ra khỏi thiên điện. Đứng ngoài cửa là tiểu thái giám, thấy Thường Hy ra ngoài, nghiêm mặt : “Người tới là Ngu Thường Hy?”


      “Chính là nô tỳ.” Thường Hy trầm giọng đáp.


      theo ta.” Tiểu thái giám xoay người rời , Thường Hy lập tức đuổi theo, chỉ mười mấy bước chân đến Trường Nhạc điện. Thường Hy theo nhấc chân vào, cúi thấp đầu cũng dám đánh giá chung quanh, nhưng là có thể cảm giác được uy nghiêm cùng khí thể chỉ thuộc về hoàng gia, khiến tim Thường Hy có chút đánh trống. Đời này nàng còn chưa có gặp qua Hoàng đế, huống chi cả Đỉnh Nguyệt quốc có thể có mấy người được diện kiến long nhan?


      về phía trước mười mấy bước, Thường Hy theo quy củ quỳ xuống hành lễ, trong miệng hô: “Nô tỳ Ngu Thường Hy tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”


      “Ngươi chính là Ngu Thường Hy?”


      Thường Hy nghe thấy được thanh hòa ái truyền đến, để cho nàng cảm thấy tâm buông lỏng chút. Tuy vậy nàng cũng dám ngẩng đầu lên, cũng biết Tiêu Vân Trác cùng Lệ Bình ở nơi nào, càng biết trong cái đại điện này đến tột cùng là có bao nhiêu người. Nàng chỉ có thể từng bước tính từng bước, khắc cũng dám thưa giãn. Cha nàng từng , thành bại đều do cửa ải cuối cùng quyết định, nàng thể dễ dàng đầu hàng được.


      “Chính là nô tỳ.” Thanh Thường Hy uyển chuyển thanh thúy, giống như tiếng chim sơn ca trong trẻo làm cho đại điện trầm này thêm tia sức sống.


      “Ngươi có biết ngươi phạm vào tội gì?” Thanh Hoàng đế vẫn dễ nghe như cũ, tựa hồ nghe ra chút lửa giận, nhưng là Thường Hy biết giấu dưới mặt hồ phẳng lặng là tầng tầng sóng dữ.


      Thường Hy thầm nghĩ, quả nhiên là như thế, lão này đây là muốn dùng chiêu lấy nhu khắc cương a, may bản nương cũng phải đồ đần. Cẩn thận ngẫm lại, Thường Hy lập tức lên tiếng: “Nô tỳ biết tội, kính xin Hoàng thượng trách phạt!”


      Lời vừa ra mọi người liền xôn xao, ai cũng nghĩ tới Thường Hy có thể dễ dàng nhận tội như vậy. Cặp mắt sắc bén của Tiêu Vân Trác đảo người Thường Hy vài vòng, hiển nhiên cũng đoán ra Thường Hy muốn làm cái gì, trong mắt lên vài phần mông lung.


      Lệ Bình muốn lên tiếng, Tiêu Vân Thanh liền nhanh chóng kéo nàng lại, thấp giọng : “Nàng muốn làm gì?”


      Lệ Bình nhìn Tiêu Vân Thanh : “Thường Hy ngu ngốc này làm sao lại nhận tội rồi hả? ràng nàng sai a, ta phải để cho nàng tỉnh lại mới được!”


      “Phụ hoàng ở nơi này tự mình thẩm vẫn, ai dám chen miệng? Nàng phải muốn chết chứ? Nàng nếu như vậy liền ngay cả Ngu Thường Hy cũng cứu được mà chính mình cũng góp vào. Hơn nữa mẫu phi cũng ở đây rồi, nàng tạm thời nhịn chút !” Tiêu Vân Thanh lo lắng , kẹp ở giữa hai người phụ nữ cũng sớm muốn phát điên rồi.


      Lệ Bình lo lắng nhìn Thường Hy, khẽ : “Chỉ sợ Thường Hy này hồ đồ, nhìn thấy phụ hoàng liền sợ, cái gì cũng dám , như thế hỏng bét!”


      Tiêu Vân Thanh hiển nhiên đồng ý, bĩu môi : “Ta thấy Ngu Thường Hy lá gan rất lớn, hơn nữa mồm miệng lại lợi hại, nàng đừng có lo bò trắng răng!”


      Lệ Bình nghiến răng, mượn làn váy rộng hung hăng dẫm lên mu bàn chân của Tiêu Vân Thanh. Tiêu Vân Thanh bị ăn đau nhưng cũng dám lộ ra, đành phải cắn răng chịu đựng. Lệ Bình lúc này mới bớt giận được chút, nhưng vẫn như cũ nhìn Thường Hy mà thầm lo lắng.


      “Ngươi ra hồi đáp rất thống khoái. xem ngươi mắc tội gì?” Hoàng đế tại cảm thấy Ngu Thường Hy này có chút ý tứ, nếu là người khác có chết cũng thừa nhận mình có tội, còn phải cố gắng mà giải vây, tiểu nữ tử này ngược lại làm có chút ngoài ý muốn.


      Thường Hy hít sâu hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, cảm giác được đầu đầu gối đau đớn ngày càng lợi hại, hôm nay ở thềm đá bị đụng , quỳ mặt đất lạnh như băng thế này càng phát ra đau đớn khó nhịn rồi. Trán đổ tầng mồ hôi, Thường Hy cũng dám lau, biết thời điểm tại là vô cùng quan trọng, câu trả lời của nàng có thể quyết định đến sinh tử cho nên dám qua loa, chỉ đành phải cắn răng mà ra: “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc ấy nô tỳ bị Ngũ hoàng tử phi tay đẩy xuống bậc thang, nên thất thủ nắm lấy ống tay áo của Ngũ hoàng tử phi, lại càng nên để Ngũ hoàng tử phi kéo xuống Đại hoàng tử phi, nô tỳ nên trực tiếp ngã xuống là tốt rồi. Cho nên nô tỳ biết tội, kính xin Hoàng thượng trách phạt!”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 93:


      Lời này vừa ra, toàn trường đều kinh hãi, nhận tội cũng chính là gỡ tội cho mình. Sắc mặt Hoàng thượng biến hóa, nhìn Thường Hy quát lên: “ nhanh mồm nhanh miệng, ý của ngươi là Ngũ hoàng tử phi cố ý đẩy ngươi xuống hay sao?”


      “Phụ hoàng, con dâu có, con dâu có làm như vậy! Kính xin phụ hoàng minh xét, lúc ấy chính là Ngu Thường Hy có ý đồ xấu muốn đem con dâu đẩy xuống, con dâu mới sẩy tay đẩy ngã Ngu Thường Hy, ngĩ tới tiện tỳ này lại cư nhiên kéo cả con dâu xuống, con dâu thất kinh lại làm liên lụy đến đại tẩu. Đây tất cả đều là do tiện tỳ này gây ra, kính xin phụ hoàng mình xét!”


      Thường Hy quay đầu nhìn La Thúy Yên, chỉ thấy má trái của nàng băng miếng vải trắng to, nhìn qua cực kỳ thê thảm. Nghe thấy La Thúy Yên hổi đổi trắng thay đen, Thường Hy cũng cảm thấy tức giận, dù sao La Thúy Yên này có thể thành như vậy cũng có gì bất ngờ, nếu thế ngược lại lại khiến người ta kỳ quái rồi.


      Ngẩng đầu len lén đánh giá chút đương kim Hoàng thượng, chỉ thấy ngài tóc mai hoa râm, mặc dù có vẻ già nua nhưng so với Tiêu Vân Trác cũng là già rồi. Năm đó Hoàng thượng muốn có nhi tử, kết quả là nữ nhi lại được sinh ra như ong vỡ tổ. Nghi ngờ Đại công chúa, Nhị công chúa cùng Tam công chúa giở trò, hơn nữa trước ba vị công chúa còn có mấy hài tử bị chết non. Rồi sau đó qua mấy năm mới sinh hạ được Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật, lúc ấy là coi như bảo bối, từ từ dưỡng thành tính tình cuồng ngạo. Sau lại có mấy vị Hoàng tử lần lượt ra đời, đây chính là lý do mà Tiêu Vân Trác tuy tuổi lớn lắm nhưng Hoàng thượng lại có phần già yếu.


      Thường Hy lời, lúc này nàng vô luận thế nào cũng thể mở miệng trước, phải chờ đợi Hoàng đế ra câu hỏi mới thể được khí độ thẹn với lương tâm của mình. Hơn nữa Thường Hy nhìn thấy được mặc dù bên ngoài Hoàng đế dần dà bị tuổi già thay thế, nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên từng tia sáng, khiến cho nội tâm Thường Hy minh bạch ràng, nam nhân cao cao tại thượng ghế rồng kia người già nhưng tâm già. Tâm già mắt lại càng lão, sáng ngời sắc bén, cho nên nàng phải cực kỳ bình tĩnh. Có lúc thái độ thản nhiên cũng khiến người khác phải nghi ngờ mà xem xét việc lại lần.


      Hoàng thượng quan sát Thường Hy lâu, nhưng thấy tiểu tỳ này nóng vội, chút hoang mang, mặt đỏ khí suyễn, cặp mắt sáng ngời giống như lưu ly óng ánh trong suốt nhiễm bụi trần thế, hồi lâu mới lên tiếng: “Ngu Thường Hy, ngươi còn có lời gì để ?”


      Thường Hy khó khăn giật giật hai cái đầu gối, cười khổ tiếng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ cũng biết nên gì. Có lẽ nô tỳ thuật lại cho ngài đoạn , Hoàng thượng nghe xong tự nhiên có định luận trong lòng, có gì khúc mắc nô tỳ giải thích, kính xin Hoàng thượng ân chuẩn!”


      “Chủ ý này tệ, ngươi nghĩ gì !” Nguyên bản suy nghĩ của Hoàng thượng là muốn giải quyết dứt khoát, trực tiếp ban cái chết cho Ngu Thường Hy, cuộc phong ba này cứ thế mà trôi qua. Nhưng là nghĩ tới Ngu Thường Hy vừa đến cho cảm giác cùng người khác bất đồng, lời mặc dù sắc bén nhưng lại có thể làm cho người ta nghe ra được càn khôn trong đó, ngay cả cũng nhịn được muốn biết xem nàng gì tiếp theo.


      La Thúy Yên và Đỗ Đình Phương có chút bất an, họ biết Ngu Thường Hy nhất định là muốn thuật lại mấy lời lúc trước, nếu như bị Hoàng thượng nghe được, hình tượng của bọn họ bị phá hủy, nhưng là lại dám chen miệng vào. Tính khí Hoàng thượng họ vẫn biết, vạn vạn dám mạo hiểm như vậy, trong lúc nhất thời hai người giống như kiến bò chảo nóng.


      Thường Hy tự nhận mình phải là thiện nam tín nữ gì, vì vậy lúc này cũng muốn chừa cho hai người kia chút thể diện nào cả, trấn định tâm tình, suy nghĩ chút rồi đem tình huống lúc đó hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuật lại lần, chút cũng giấu diếm, bao gồm cả lời của Lệ Bình, còn có lời của nàng, lời cũng bỏ sót, cuối cùng lại : “Thời điểm ở Vĩnh Hạng cung, Đại hoàng tử phi cùng Ngũ hoàng tử phi có thể là tích oán khá sâu với nô tỳ, nhưng lại vạn vạn nghĩ tới Ngũ hoàng tử phi độc ác như vậy đem nô tỳ đẩy từ bậc thang cao xuống. Lúc ấy nô tỳ tâm hoảng ý loạn, biết chộp được cái gì, coi như là cọc gỗ cứu mạng nào buông tay, sau lại mới biết bắt được ống tay áo của Ngũ hoàng tử phi, cuối cùng mới thấy Ngũ hoàng tử phi còn kéo theo cả Đại hoàng tử phi ngã xuống. Từng câu từng chữ của nô tỳ đều là , mong Hoàng thượng minh xét!”


      “Nô tỳ lớn mật, lại dám ô miệt Ngũ hoàng tử phi! Kể từ khi Ngũ hoàng tử phi vào cửa đến nay vẫn là thùy mị đoan trang, khoan dung độ lượng, tính tình mềm mại, này cả hậu cung đều biết, chỉ dựa vào vài ba lời của ngươi là có thể ô miệt được sao?” Mị phi vừa thấy tình thế bất lợi liền lập tức xuất khẩu ngăn cơn sóng giữ, trách cứ Thường Hy, quay đầu lại nhìn Hoàng thượng : “Hoàng thượng, vạn lần thể nghe tiện tỳ này lời xằng bậy, Ngũ hoàng tử phi là ai trong lòng ngài phải là nhất sao? Biết ngài thích ăn điểm tâm, con bé tự mình xuống bếp, trời còn chưa sáng rời giường xuống bếp tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng. Biết ngài thích uống trà pha bằng sương sớm, con bé tự mình hái là trà còn đọng sương dâng lên, nhưng chuyện này làm sao có thể giả được. Ngài tại sao chỉ dựa vào lời của tiện tỳ mà có thể kết luận Thúy Yên lòng dạ độc ác, này công bằng a!”


      Trong phút chốc, Thường Hy bỗng nhiên hiểu được tại sao Vãn Thu lại Tiêu Vân Trác tồn tại ở hậu cung này bước tiếp bước là nối tiếp gian nan rồi. Nhìn Mị phi chút, bộ dáng đáng thương như đứt từng khúc ruột, nếu nàng là nam tử chỉ sợ cũng sinh lòng thương tiếc, huống chi là Hoàng đế.


      Quả nhiên Thường Hy thấy được trong mắt Hoàng đế có tia do dự, nàng nặng nề thở dài trong lòng, còn chưa có nằm bên gối mà thổi lời thế, vậy nếu như nỉ non bên gối vài câu, chỉ sợ tình cảnh của nàng càng thêm hung hiểm.


      Lệ Bình tức giận đến chịu nổi, muốn đứng ra chuyện, Tiêu Vân Thanh lại chặt chẽ bắt được tay nàng, thấp giọng : “Nàng vội cái gì, còn có mẫu phi đấy!”


      Lệ Bình nhìn : “Chờ được mẫu phi mở miệng chỉ sợ Thường Hy rơi đầu xuống đất, bằng để ta tự mình ra tay!”


      Lệ Bình đẩy Tiêu Vân Thanh ra, sải bước tới, phịch cái liền quỳ xuống đất, nhìn Hoàng thượng : “Phụ hoàng, con dâu có lời muốn !”


      Thần sắc Mị phi căng thẳng. Hoàng quý phi thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức, hung hăng trợn mắt nhìn Lệ Bình cái, lúc này tốt nhất nên tọa sơn quan hổ đấu (ngồi núi xem hai hổ đánh nhau), đứa nhóc này lại có đại não, là tức chết bà. Kể từ khi con bé vào cửa, bà cũng biết sinh ra bao nhiêu cơn giận đâu rồi, hận nhất là thằng con trai đầu gỗ của bà lại coi nó như bảo bối, cảm thấy trong lòng cũng buồn muốn chết!

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 94:


      Chân mày Hoàng thượng cau lại, thản nhiên : “ !”


      “Tạ phụ hoàng!” Lệ Bình hành lễ, lúc này mới đứng thẳng lên tiếp tục : “Lúc ấy con dâu ngay tại bên cạnh, con dâu có thể chứng minh Ngu Thường Hy sai, chữ chữ câu câu đều là lời , đúng là Ngũ đệ muội năng lỗ mãng trước, ngầm hạ độc thủ ở phía sau, con dâu nhìn thất rất ràng. Con dâu lúc đó vì muốn cứu Thường Hy thiếu chút nữa cũng ngã xuống, may là có phu quân kịp thời kéo lại, ngay cả như vậy cánh tay cũng bị rớt mảnh da lớn. Con dâu dám láo, chẳng qua là hy vọng có người đổi trắng thay đen, Ngu Thường Hy vốn vô tội, lại bị đại nạn này, về lý nên trấn an, như thế nào có thể bị người hãm hại, xin phụ hoàng minh xét!”


      Lệ Bình phải là ngu ngốc, trong lời vô ý, hữu ý đều đem mấy lời độc ác của Đại hoàng tử phi bỏ qua, muốn tạo thêm nhiều kẻ địch, trước mắt chỉ cần cứu lấy Thường Hy là đủ.


      “Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn .” Tiêu Vân Trác đột nhiên bước ra khỏi hàng, nhìn Hoàng thượng nhưng giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ.


      “Ngươi lại muốn gì?” Tâm tình Hoàng thượng tựa hồ có chút phiền não, thanh cũng còn tốt nữa.


      Tiêu Vân Trác chút để ý, thản nhiên : “Bẩm phụ hoàng, lúc ấy ở trước đại điện chỉ có Tam đệ muội có thể làm chứng cho Ngu Thường Hy mà còn có cung nữ, thái giám đứng phục vụ, tất cả đều nhìn thấy màn này. Kính xin phụ hoàng tuyên bọn họ vào đối chất liền biết giả!”


      Tiêu Vân Trác đột nhiên ra những lời này, mặt chính là chứng minh xem lời của Lệ Bình có phải là hay . Huống chi chuyện vừa mới xảy ra, Hoàng thượng liền đem tất cả mọi người đến đây, họ có thời gian tiếp xúc thông đồng lẫn nhau. Khó trách lúc đó Tiêu Vân Trác mặc dù xuống cứu Thường Hy nhưng lại sai khiến thị vệ khống chế đám cung nữ, thái giám bên cạnh. chiêu này tuy lớn lớn nhưng cũng phải là , đối với La Thúy Yên mà vô cùng bất lợi. Thể diện mất sạch, chỉ sợ thánh sủng cũng mất theo, tiếp đó Ngũ hoàng tử cùng Mị phi cũng chào đón nàng ta. Dù sao Mị phi cần là con dâu có thể mang lại ích lợi cho con trai của bà, chứ phải là kẻ ngáng đường.


      mặt Mị phi quả nhiên lạnh lùng mảnh, Tiêu Vân Bác cũng thoáng qua tia ai, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác càng thêm ác độc. La Thúy Yên lại càng nghĩ tới Tiêu Vân Trác còn có chiêu này, trong lúc nhất thời trở nên hốt hoảng vô cùng.


      Hoàng quý phi cắn răng nhìn con dâu nhà mình, lại nhìn thằng con trai có tiền đồ, trong lòng thầm than hơi, nhưng là vẫn biết lúc này chính là cơ hội để đả kích Mị phi, cuối cùng Lệ Bình cũng có điểm phúc khí, chuyện này chưa có hoàn toàn phá hư, vì vậy trong lòng cũng nhõm chút ít, lập tức nhìn Hoàng thượng cười : “Hoàng thượng, Thường Hy đứa bé này quả thần thiếp gặp qua. Lần trước thời điểm tuyển tú bức tranh thêu của nàng bị phá hư, lúc ấy ở đại điện nàng tự mình thêu cho thần thiếp bức chân dung, thần sắc sống động vô cùng. Người xưa thường , tâm là phẩm , đứa này nếu tâm thuật bất chính cũng thể thêu ra được bức tranh đẹp như vậy!”


      tới chỗ này ngẩng đầu quan sát Hoàng thường cái, chỉ thấy thần sắc ngài có chút giãn ra, lại tăng thêm sức : “Người khác biết, nhưng Lệ Bình là cái tiểu bát hầu (con khỉ lắm chuyện) ngài cũng biết, từ trước đến giờ là nhõm tự quán, cũng ỷ vào Hoàng thượng nuông chiều nên mới để cho con bé có quy củ như vậy, nhưng trong hậu cung có người hoạt bát hiếu động như vậy cũng là chuyện tốt. Hài tử này có điểm tốt đó chính là bộc trực, nhìn người thẳng, suy nghĩ cũng thẳng thắn, chuyện đều là qua đại não, ngài cũng xem đứa này chuyện mệt rồi đó thôi!”


      tới chỗ này, mặt Hoàng thượng liền dẫn lên ba phần nụ cười, nhìn Lệ Bình cũng toát lên vài phần thương , gật gật đầu : “Trẫm cũng thích con bé ăn thẳng thắn, lời này của nàng sai!”


      Hoàng quý phi lúc này mới thở phào nhõm, che miệng cười : “Cũng chính là do ngài nuông chiều con bé. Nếu ngày nào đó tiểu bát hầu này đem mái nhà lật tung lên, ngài cũng đừng oán giận thần thiếp quản giáo, đây chính là ngài cho thần thiếp trông nom!”


      Hoàng đế liền cười ra tiếng, nhìn Lệ Bình : “Con dâu của Hoàng quý phi sao, tưởng tượng hay lắm! Ngươi chuyện này có xảy ra ? Đây chính là chuyện lớn đó!”


      Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, chỉ cần phải là kẻ ngu cũng hiểu được ý của Hoàng thượng. Thường Hy lại càng kinh ngạc, nghĩ tới Lệ Bình lại được Hoàng thượng mến như vậy, trong lòng khỏi thay nàng vui vẻ. Cũng khó trách, tính tình ấy như vậy, mọi người thích mới là lạ, hôm nay coi như nàng giữ được cái mạng này rồi!


      “Bẩm phụ hoàng, ngày thường ngôn ngữ của con dâu tuy có chút tùy tiện, nhưng vẫn là hiểu được nặng , chuyện như vậy nào dám bừa. Con dâu dám lấy tính mạng đảm bảo, mỗi lời đều là , nếu có nửa điểm gian dối, con dâu nguyện mặc cho người trách phạt!” Thời điểm Lệ Bình đến đây, trong thanh còn mạng theo chút mùi vị làm nũng, giống như được chiều chuộng gặp phải người cha nghiêm khắc, làm cho người ta cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp.


      Quả nhiên sắc mặt Hoàng thượng càng thêm cao hứng, lại giả vờ trách mắng : “Ngươi cứ như vậy nguyện tin tưởng Ngu Thường Hy?”


      Lời này chính là mấu chốt, hay sao nhưng nếu xong ra gì dẫn đến chuyện mấy Hoàng tử bí mật cấu kết lẫn nhau, phạm vào đại kỵ của Hoàng đế, chỉ sợ trong khoảnh khắc dẫn đến đại nạn ngập đầu. Vì vậy câu này vừa hỏi ra liền làm cho Hoàng quý phi, Tiêu Vân Trác thậm chí còn có cả Tiêu Vân Thanh có chút khẩn trương.


      Lệ Bình mặc dù cá tính thẳng như ruột ngựa nhưng cũng phải là người có não, hé miệng mà cười, giống như vô ý : “Lần trước phụ hoàng còn cùng với con dâu , quen biết ngèo hèn, chung cam khổ, đồng hoạn nạn mới là tri kỷ. Thường Hy mặc dù chỉ xuất thân thương nhân nhưng lại phong nhã cao thượng, năng thỏa đáng, lễ nghi quy củ, từng cử chỉ hành động đều được Vương mama rất tán thưởng!” tới chỗ này liền cười lên hồi thanh thúy, liếc mắt nhìn Hoàng thượng tiếp: “Thời điểm con dâu ở Vĩnh Hạng cung cũng ít lần bị Vương mama trách phạt, phải là con làm cố gắng mà chính là làm đúng. Con dâu vẫn là muốn khi rời Vĩnh Hạng cung được câu khen ngợi của Vương mama cho thỏa mãn, chỉ là...”


      tới chỗ này dừng lại, pha chút ngượng ngùng, Hoàng đế cười : “Chỉ tiếc tố chất của ngươi lọt vào mắt của bà ấy, phải ?”


      “Đúng vậy sao? Phụ hoàng đúng biết , con là người thích câu nệ, cho nên mặc dù xuất thân đại gia nhưng lại chiếm được tán thưởng của Vương mama là có chút mất mặt. Nhưng là Thường Hy lại được Vương mama khen ngợi a, phụ hoàng có thể tin lời con dâu , nhưng Vương mama theo phụ hoàng mấy chục năm, lời của bà ấy phụ hoàng hẳn tin chứ? Lúc ấy bên ngoài đại điện có rất nhiều cung nữ, thái giám, ánh mắt, lỗ tai của họ cũng phải chỉ để trang trí, kính xin phụ hoàng nhìn mọi việc, còn cho Thường Hy công đạo!”

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :