1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 85:


      Thường Hy có chút bận tâm chuyện vừa rồi có bị người ta trông thấy hay , nếu nàng bị ánh mắt mọi người bắn cho thành con nhím mất. Bởi vì lo lắng cho nên Thường Hy quét mắt vòng xung quanh mới phát trừ Tiêu Vân Trác cùng tiểu thái giám theo còn ai khác, Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng ở đây, đám tần thiếp quỳ ngoài cửa căn bản có phát biến cố vừa xảy ra, Thường Hy lúc này mới thở phào nhõm, theo bản năng vỗ ngực cái: “Cũng may, cũng may ông trời của ta a! Nếu như bị nhìn thấy ngày mai trực tiếp cần sống nữa!” Nhưng là bây giờ nàng rất rối rắm, có nên với Tiêu Vân Trác câu cảm ơn vừa rồi cứu vãn danh dự của nàng đồng thời miễn cho thân thể nàng chịu ăn đau đây?


      Thường Hy bởi vì nghĩ mấy chuyện này nên tránh khỏi lại mất hồn, đũa ngà voi khảm bạc cầm trong tay lâu có cử động, ngơ ngác đứng bên cạnh Tiêu Vân Trác, chau mày, hàm răng trắng bóng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, mặt treo lên hai chữ khổ não.


      Tiêu Vân Trác vừa nhìn thấy bộ dáng này của Thường Hy, mặt cũng đen lại, nàng biết ngẩn người cũng phải tùy trường hợp sao?


      Ngũ Hải đứng bên cạnh trông thấy màn vừa rồi, hồn vía cũng muốn bay lên mây. nãi nãi của tôi a, sao lại đứng ngây ngốc ra như vậy? Mới vừa rồi còn là khí thế lôi đình vạn quân, khiến cho người ta nhìn liền kinh hồn táng đởm, thế nào bây giờ lại biến thành cọc gỗ rồi hả? Thấy Tiêu Vân Trác đen mặt, chỉ đành phải định định thần, rón rén tiến lên bước, đưa tay đẩy Thường Hy cái, thấp giọng : “Ngẩn người cái gì đây? Còn mau phục vụ Thái tử gia dùng bữa?”


      Thường Hy bị Ngũ Hải đẩy, lập tức thu hồi thần trí, cúi đầu nhìn mặt than của Tiêu Vân Trác, trong lòng thầm hô tốt, vội vã giơ đũa bạc trong tay lên chia thức ăn, cười cười : “Thái tử gia muốn uống rượu gì, nô tỳ lấy cho ngài!”


      Tiêu Vân Trác cũng thèm nhìn Thường Hy cái, chẳng qua là hừ tiếng quay . Thường Hy vốn là hung hăng mắng thầm trong lòng đôi câu, nhưng lại nhớ tới mới vừa rồi là cứu nàng, thể làm gì khác hơn là tạm tha cho , khụ khụ... Cho nên há miệng mắc quai, lấy đồ của người mềm tay, chỉ sợ sau này phải nợ đoạn nhân tình rồi. Thường Hy thầm thề, sau này nếu là có cơ hội, nhất định phải cứu mạng, đem bút trướng này trả trở về, tránh cho nàng mỗi lần nhìn thấy lại cảm giác mình thấp đoạn, loại cảm giác này là khó chịu! Mặc dù thân phận tại nàng cũng thấp hơn đoạn, khụ khụ, là vài đoạn, nhưng là ở trong lòng nàng cũng cảm thấy mình thấp kém hơn . Dĩ nhiên đánh chết nàng cũng ra những lời này, khi chết càng !


      Thường Hy tránh tốn hơi thừa lời, lui về sau bước nhìn tiểu thái giám đứng ở đó, dùng cùi chỏ đẩy cái, giọng hỏi: “Này, buổi tối Thái tử gia có uống rượu ?”


      Ngũ Hải cũng cảm thấy mình muốn tốn hơi thừa lời rồi, nếu phải là... Nếu phải là có thể nhìn thấy ràng Ngu Thường Hy này trong mắt Thái tử có phân lượng , phải đem nàng trách mắng tại chỗ, sau đó đánh cho trận, nhốt vào phòng chứa củi bỏ đói ba ngày mới có thể hả giận!


      Nàng là làm cái gì biết? Nhiệm vụ của nàng chính là phục vụ Thái tử gia cho tốt, ngay cả thói quen sinh hoạt của Thái tử gia cũng biết, đây phải là tìm đường chết sao? Khó trách... Khó trách vừa rồi nhìn thấy khóe mắt Thái tử gia nhảy nhảy vài cái, người nào đụng phải Ngu Thường Hy đều muốn giơ chân !


      Ngũ Hải mạnh mẽ áp chế cơn giận của mình, nhìn Thường Hy thấp giọng mà ra: “Thái tử gia chưa bao giờ uống rượu vào buổi tối!”


      Sắc mặt Thường Hy đỏ lên, có chút tự nhiên, nàng là quá sơ sót, những thứ này nên sớm biết mới phải, xấu hổ : “Cám ơn tiểu công công, ngày khác cảm tạ ngươi!”


      Tiêu Vân Trác uống rượu, Thường Hy cố gắng vắt óc nhớ lại những lời Vãn Thu cùng Triêu Hà thích ăn món gì, tận lực gắp cho những món phù hợp, lâu sau mới thấy khuôn mặt lạnh chết người đền mạng của Tiêu Vân Trác hơi hơi buông lỏng xuống, Thường Hy lúc này mới thở phào nhõm, cảm giác cánh tay đều muốn mỏi nhừ. Phục vụ người a, phải tốt đẹp gì, nhớ thời điểm nàng còn ở nhà cũng là vừa lòng nha hoàn, hôm nay lại luân lạc đến đây, là... khóc ra nước mắt!


      Bảy tần thiếp ngoài cửa có khẩu dụ của Tiêu Vân Trác, ai cũng dám đứng lên, cứ như vậy quỳ ở nơi đó. Thường Hy nhìn các nàng, trong lòng lặng lẽ lắc đầu cái, nếu là nàng ngày đầu tiên vào Đông cung, thân là tần thiếp cảu Thái tử, đánh chết nàng cũng dám đến nơi này chặn người. Nữ nhân tranh thủ tình cảm a, cũng thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, phải dùng tâm kế là chính, nhìn Mị phi chút mà học tập! Nghĩ đến Mị phi, Thường Hy khẽ cắn răng, giữa hai người còn hồi ân oán, đợi đến ngày nào đó thiên thời địa lợi nhân hòa, kiếm chi thù, nàng nhất định phải báo!


      Rốt cục chờ được Tiêu Vân Trác dùng bữa xong, biết từ lúc nào Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng xuất , cúi đầu đứng hầu ở bên. Thường Hy nhìn Triêu Hà, chỉ thấy Triêu Hà hướng nàng cười cái cảm kích, Thường Hy biết đây là do tiểu thái giám tới đây đưa tin chuẩn bị bữa tối, Thường Hy cũng cười lại với nàng cái, cúi đầu .


      Nhắc tới cũng kỳ quái, rất nhiều thời điểm ở trước mặt bao nhiêu người, Thường Hy có thể rất tỉnh táo, nhưng là cố tình ở số ít thời điểm, hơn nữa lại là lúc đối mặt với Tiêu Vân Trác, nàng liền dễ dàng cướp cò. Cho nên a, Tiêu Vân Trác chính là kho thuốc nổ, nàng phải cách xa chút mới có thể an toàn.


      Tiêu Vân Trác đứng dậy, nhìn Ngũ Hải : “Truyền khẩu dụ của bản Thái tử, bảy tần thiếp bất tuân quy củ, ngôn từ lỗ mãng, phạt cấm bế bảy ngày, Nữ tắc, Nữ giới, Nữ luận ngữ tất cả đều chép trăm lần!”


      “Dạ, nô tài tuân chỉ!” Ngũ Hải lập tức khom người lên tiếng, xoay người ra ngoài cửa đại điện truyền tin.


      Thường Hy kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác, cấm bế bảy ngày? Đây chẳng phải là ... Những nữ nhân này cũng có cách nào thị tẩm a? Được rồi, Tiêu Vân Trác làm bất cứ chuyện gì cũng khiến Thường Hy cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng là nếu cho người thị tẩm, vậy ngày mai... Ngày mai làm thế nào với Hoàng thượng đây?


      Thường Hy muốn cái gì, rồi lại hé miệng, chỉ là lo lắng ngày mai lại có trận phong ba rồi! Vốn những hậu phi có nhi tử nhìn chằm chằm ngôi vị Thái tử, cho nên từng hành động cử chỉ của Thái tử được có nửa điểm sai lầm. Nếu hôm nay làm như vậy, là cho người khác lý do để công kích , này là tốt! Vô cùng tốt!


      Thường Hy phát giác nàng có chút quan tâm quá mức, chuyện này liên quan đến nàng sao? đúng, dĩ nhiên liên quan đến nàng. Tiêu Vân Trác an ổn, nàng mới có thể an ổn. Nàng an ổn, Ngu gia mới có thể an ổn, vì thế nàng có nên tiến lên khuyên can phen hay , tránh cho ngày mai lại có chuyện hay xảy ra?


      Tiêu Vân Trác sải bước ra ngoài, Thường Hy đành phải khẽ cắn răng theo.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 86:


      Tiêu Vân Trác cũng thèm nhìn những nữ nhân quỳ trước cửa, xoay người bước , Thường Hy lập tức bước theo, sau lưng Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời cũng dám lên tiếng. Nàng chỉ là nô tỳ, loại chuyện như vậy còn chưa đến phiên nàng , muốn khuyên can sợ chỉ có Chu tổng quản cùng Trịnh công công mới có tư cách thôi. Nàng nếu là mở miệng, vị đại gia này cao hứng, sợ rằng lại muốn phạt nàng quỳ. Sờ chút đầu gối còn ê ẩm, Thường Hy lại e ngại mà rụt vào.


      Trơ mắt theo Tiêu Vân Trác qua hành lang dài tinh xảo, lại tiến vào Doanh Nguyệt điện, nhìn bước vào thư phòng, Thường Hy buồn bực đứng trong đại điện ngẩn người.


      Ngũ Hải ở phía sau theo sát chạy tới, vừa bước vào cửa điện liền nhìn thấy Thường Hy mặt mày ủ ê, ngừng chân, chậm rãi tới, nhìn Thường Hy hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi lại gây ra chuyện gì?”


      Thường Hy nghe vậy trừng mắt liếc Ngũ Hải, thở phì phì : “ có!”


      Ngũ Hải sững sờ, hỏi: “Nếu tại sao ngươi lại ủ ê mặt mày thế kia?”


      Thường Hy khóe mắt vừa nhấc, nhìn Ngũ Hải hỏi: “Ngươi biết Chu đại tổng quản ở nơi nào ?”


      Ngũ Hải nghĩ tới Thường Hy đột nhiên lại hỏi việc này, nhịn cười : “Nghe xuất cung làm việc, ngươi có chuyện gì tìm sao?”


      Thường Hy nằng nề thở dài tiếng, đáp mà hỏi ngược lại: “Trịnh công công đâu? thấy ở nơi này a?”


      Ngũ Hải muốn biết Thường Hy lúc này rốt cuộc muốn làm cái gì, vì vậy lắc đầu cái : “Nghe cũng rồi, biết đến nơi nào!”


      Thường Hy nghe vậy sắc mặt càng phát khó coi, : “Thời điểm chưa cần dùng suốt ngày xuất trước mắt, lúc cần dùng đến người cũng thấy!”


      Ngũ Hải nghe vậy, tâm tình cũng được tốt lắm, nhìn Thường Hy : “Thường Hy, ngươi xem ta cũng là phục vụ thân cận bên Thái tử gia, bình thường lời cũng có trọng lượng, ngươi là có cái gì khó ta có thể giúp ngươi truyền đạt!”


      Ánh mắt Thường Hy sáng lên, nhìn Ngũ Hải : “Đúng vậy, ta đúng là có chuyện muốn ngươi giúp tay, thân phận ta thích hợp, thể , hơn nữa nếu ta nhất định chịu mắng, ta muốn lại phải quỳ thêm vài canh giờ nữa. Ngươi , Thái tử gia tức giận, Thái tử gia chỉ cần nhìn đến ta đây là cả người như bốc lửa, ta phải tránh xa chút để bảo toàn tính mạng!”


      Ngũ Hải nhịn nổi, tiểu nha đầu này chuyện quá khôi hài, cười : “Vậy ngươi chút là có chuyện gì, có thể giúp ta nhất định giúp!”


      Nếu tính về tuổi tác, Ngũ Hải hơn Tiêu Vân Trác cùng Thường Hy dễ phải đến mười mấy tuổi, đây là người mà Hoàng hậu quá cố để lại cho Tiêu Vân Trác. Chẳng qua là Ngũ Hải dáng dấp trẻ măng, vì vậy nhìn qua cũng có vẻ lớn tuổi, cho nên Thường Hy vẫn cho rằng chỉ là tiểu thái giám mà thôi. Giờ phút này, nghe được Ngũ Hải nguyện ý giúp, Thường Hy nhìn chung quanh chút, đưa tay lôi kéo ống tay áo Ngũ Hải đến góc : “Tiểu công công, ngươi Thái tử gia muốn phạt mấy vị tiểu chủ cấm bế, tối hôm nay dĩ nhiên là có ai thị tẩm rồi. Nhưng là người mới vào cửa, sáng hôm sau Thái tử gia phải đến chỗ Hoàng thượng thỉnh an, mấy vị Hoàng tử chỉ sợ cũng đến, lúc đó nếu là ai cũng biết Thái tử gia làm chuyện này, sợ rằng có người nhân cơ hội này mà gây khó dễ. Người khác có thể dám , nhưng Mị phi nhất định bỏ qua, ta cũng từng quen biết với bà ấy, về điểm này rất ràng. Nếu bị bọn họ nắm được cái chuôi, ngươi xem Thái tử gia chẳng phải là rất phiền toái?”


      Ngũ Hải nghe vậy, trong nội tâm bỗng chốc run lên, chuyện này mới vừa rồi ở đường cũng nghĩ tới, chuẩn bị trở lại khuyên Tiêu Vân Trác. Chẳng qua là nghĩ tới Thường Hy còn tuổi như vậy cư nhiên cũng hiểu được những thứ này. Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng còn như trước nữa. Nha đầu này quả là nhân tài,nếu được dạy dỗ rồi đặt bên người Thái tử gia trợ lực rất tốt, cũng khó trách Thái tử gia đối với nàng lại có chút đặc biệt như vậy, ra Thái tử gia sớm biết được nàng là vật báu hiếm có.


      Nghĩ tới đây, Ngũ Hải cố tỏ ra vẻ trầm ngâm : “Này cũng là chuyện của Thái tử gia, nào có chỗ cho nô tài chúng ta chen miệng, ta nghĩ ngươi là chớ để ý, tránh rước họa vào thân!”


      Thường Hy nghe vậy, nhất thời giận dữ, nàng cũng biết là Ngũ Hải cố tình dò xét nàng, hung hăng trợn mắt nhìn , thấp giọng mắng: “Phi! Uổng công cho người hầu hạ bên cạnh Thái tử gia, chẳng lẽ ngươi biết đạo lý chủ nhục bộc chết? Thái tử gia cũng phải là người thập toàn thập mỹ, thời điểm làm sai nô tài như chúng ta phải biết mà nhắc nhở, nếu phải vì ta phân lượng đủ, nơi nào còn cần ngươi truyền lời? Ngươi phải biết được, Thái tử gia tốt bọn nô tài như chúng ta mới được yên ổn, đối với chuyện của Thái tử gia phải để tâm nhiều hơn chút, phải từ mà suy ba, thời thời khắc khắc giúp chủ tử phân ưu. Chẳng lẽ ngươi ngày mai trơ mắt nhìn Thái tử gia bị người khác công kích sao?”


      Nghe đến đón, Ngũ Hải đối với Thường Hy là coi là có tám phần hài lòng, chỉ cần tốn công dạy dỗ phen, nha đầu này tiền đồ tệ, vì vậy cười : “Ngươi đúng, chờ ta vào bẩm báo phen!”


      Thường Hy lúc này mới cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngũ Hải : “Này mới đúng nha, cái chúng ta có thể làm là phân ưu giải nan cho Thái tử gia, là bổn phận của nô tài. Ngươi mau , ta ở chỗ này chờ!”


      Ngũ Hải có chút thích thú trong lòng, nha đầu này quả thực là thú vị, người như vậy ở trong hậu cung này là rất ít thấy. Nhớ tới Thường Hy trước mặt người ngoài là bộ đoan trang tú nhã, ra sau lừng cũng chỉ là tiểu nương tinh quái thích chọc người, nụ cười trong mắt càng tăng lên, nha đầu này tệ nha!


      Ngũ Hải xoay người rời , nhưng được hai bước lại quay trở lại, nhìn Thường Hy : “Nếu là Thái tử gia chịu nghe khuyên can, cố ý muốn phạt bọn họ, ngươi nên làm cái gì bây giờ?”


      Thường Hy chau mày, nghĩ rồi ra: “Này rất có thể, với tính khí thối của , cái gì cũng đều muốn quản...” đến đây Thường Hy chợt che miệng, vẻ mặt nhìn Ngũ Hải có chút xấu hổ, nàng tại sao lại có thể ở trước mặt người khác ra những lời này? Chửi bới Thái tử gia chính là tội chết, lần này thảm nha...


      Ngũ Hải ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Thường Hy : “Ngươi vừa cái gì ta nghe thấy a, lỗ tai hơi hơi ngứa, phiền ngươi lặp lại chút!”


      Thường Hy liền vui vẻ, nàng thích người thông minh, tiểu thái giám này có vẻ rất hiểu đạo lý. Nghĩ vậy nàng dùng sức vỗ vai của , : “Đa tạ, ngày khác mời ngươi uống rượu!” Sau đó, nàng ở bên tai Ngũ Hải thấp giọng mấy lời. Ngũ Hải nhịn được nở nụ cười, nhìn Thường Hy : “Chủ ý như vậy ngươi cũng có thể nghĩ ra!”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 87: Hiến kế


      Thường Hy quay về phòng rất sớm, đứng tại cửa mấy câu với Triêu Hà rồi giải tán. Thường Hy muốn ngủ sớm chút. Làm nô tỳ thoải mái a, chỉ thân thể mệt mỏi, ngay cả tinh thần cũng đều rã rời. Hơn nữa vừa mới diễn xuất nhập thần như vậy, cảm thấy đến còn hơi sức nào nữa, đặt mình xuống liền ngủ ngay.


      “Phanh, phanh, phanh...” Thường Hy còn trong giấc mộng chợt nghe được tiếng đập cửa rung trời, dụi mắt mang theo nồng đậm ngái ngủ : “Người nào đấy?”


      “Ngu tỷ tỷ, muội là Vãn Thu. Tỷ nhanh mở cửa, có chuyện quan trọng!” Thanh Vãn Thu cách vách cửa truyền vào.


      Thường Hy sửng sốt, cảm giác buồn ngủ nhất thời bay phân nửa, lập tức : “Tới ngay!” Vừa vừa lật người xuống giường, giày, thuận tay cầm lấy áo khoác lên ra ngoài. Đưa tay mở cửa, thấy ngoài cửa chỉ có Vãn Thu mà còn có cả Triêu Hà, trong tay cầm rất nhiều thứ, nhất thời kinh ngạc hỏi: “Làm cái gì đây?”


      Triêu Hà tính vốn nôn nóng, ôm trong ngực thứ gì đó liền bước vào trong phòng, vừa vừa chuyện: “Thái tử gia phân phó tỷ theo ngài đến Trường Nhạc điện thỉnh an Hoàng thượng. Thời gian còn kịp, muội với Vãn Thu tới đây giúp tỷ trang điểm. biết Thái tử gia nghĩ thế nào, chuyện lớn như vậy nên trước câu nha, làm sao lại có thể chỉ thuận miệng phân phó câu là coi như xong, chẳng phải là chỉ có bọn nô tỳ như chúng ta mới gấp chết được sao?”


      “Triêu Hà, được lung tung , cẩn thận tai vách mạch rừng!” Vãn Thu khẽ quát tiếng, trở tay đóng lại cửa phòng, lúc này mới nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, tỷ cần phải lo lắng, Chu tổng quản sai muội báo cho tỷ biết, ra cũng có gì đại . Theo cung quy mà , mỗi vị Hoàng tử vào mỗi buổi sáng có thể mang theo cung nữ hoặc thái giám tùy thân theo phục vụ. Thời điểm trước kia Thái tử gia thích cung nữ theo bên người, cho nên bên cạnh cũng chỉ có Chu tổng quản cùng Trịnh công công hai người luân phiên nhau phục vụ. Nhưng tại Thái tử gia tựa hồ là rất ưa thích tỷ tỷ, cho nên cho tỷ phục vụ tùy thân cũng là chuyện thường tình, tỷ tỷ phải sợ!”


      Thường Hy nghe Vãn Thu , gật đầu cái. bên Triêu Hà lo mặc quần áo cho Thường Hy, bên kia vãn Thu cũng để Thường Hy ngồi xuống, tự mình chải đầu thay cho nàng, lại : “Bên mình các Hoàng tử khác đều có nô tỳ phục vụ, đên lúc đó chỉ cần tuân theo cung quy là tốt rồi, rất nhanh có thể trở lại!”


      Thường Hy lại thầm cắn răng, bởi vì nàng hiểu, tối qua nàng hiến kế cho tên thối cầm thú, cho nên hôm nay dẫn nàng theo là vì sợ người khác trình bày được ràng, gây ra hỏng chuyện.


      Nghĩ tới đây, Thường Hy bất đắc dĩ thở dài. Nàng là mệnh khổ a, sớm biết như vậy ân cần hiến cái gì mưu với chẳng kế rồi. Phải biết rằng lần này tất nhiên đụng phải đám người Đỗ Đình Phương, nàng muốn trông thấy thái độ cao cao tại thượng của các nàng ta, nhưng là suy nghĩ chút cũng có thể nhìn thấy Lệ Bình, trong lòng mới hơi thăng bằng trở lại, biết nàng ấy có sống tốt hay ?


      Thường Hy mất hồn, Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng có quấy rầy nàng, cho là nàng bị kinh sợ còn chưa có hồi phục lại. Hai người người bưng nước, người lấy khăn lau mặt cho nàng, nước lạnh làm Thường Hy lập tức thu hồi lại thần trí, đưa tay ra tiếp nhận khăn : “Để ta tự mình làm!”


      Triêu Hà cũng liền buông tay, Thường Hy tự mình rửa mặt sạch , ngồi ở trước gương đồng, nhàng kẻ lông mày, thoa son môi. Thường Hy vốn xinh đẹp, vì vậy nàng chưa bao giờ ăn mặc quá diễm lệ, xưa nay đều là như hoa sen mới nở. Sau khi trang điểm xong xuôi liền cúi đầu nhìn xiêm áo người mình, cau mày hỏi: “Vãn Thu, hình thức y phục này là của cung nữ sai, nhưng chất liệu lại là hồ gấm danh quý, đây là có chuyện gì xảy ra? Theo thân phận của chúng ta hẳn là nên mặc thế này mới phải!”


      Vãn Thu hé miệng cười, thấp giọng : “Cái này muội cũng biết, chỉ nghe thấy Chu tổng quản là hôm qua Thái tử gia phân phó, năm, sáu tú nương bận rộn suốt cả đêm mới làm xong!”


      Thường Hy im lặng, lại có điểm biết Tiêu Vân Trác này muốn làm cái gì. Tên khốn này để cho nàng ăn mực bắt mắt như vậy, lại nghĩ ra được cái chủ ý gì đây? Hừ, dù sao mỗi lần ở chung chỗ với nàng luôn luôn xui xẻo. Nếu thực còn xui xẻo nữa đó mới chính là bình thường đấy!


      Thu thập xong, Vãn Thu vội vã ra cửa rồi mang trở lại bát canh hạt sen bát bảo: “Lần này biết bao lâu mới trở lại, tỷ ăn trước chút canh cho ấm bụng !”


      Thường Hy cảm kích cười tiếng, cũng có khách khí, nhận lấy cái chén vẽ hình cá chép vờn nước, dùng thìa từng ngụm từng ngụm thổi cho bớt nóng rồi vội vàng uống, lúc này cũng chẳng để ý tới cái gì gọi là lễ nghi quy củ nữa, tư thế dáng ngồi rất tùy tiện. Sau khi uống canh xong Thường Hy đứng dậy : “Ta phải mau chạy nhanh qua đó, chưa tới khắc nữa Thái tử gia rồi!”


      Hai người gật đầu cái cùng theo Thường Hy ra ngoài, sau khi chung đoạn đường tách ra. Thường Hy tăng nhanh bước chân chạy tới Doanh Nguyệt điện, chéo quần vốn rộng, bị Thường Hy trận bước chân nhanh quấn , quả nhiên giống như cánh bướm nhảy múa dập dờn, từ xa nhìn lại cực kỳ xinh đẹp.


      Ngũ Hải hôm nay cũng xuất ở Doanh Nguyệt điện. Trịnh Thuận đứng thẳng ở cửa điện, trông thấy Thường Hy từ phía xa liền treo lên tầng mỉm cười.


      Thường Hy rất nhanh liền tới trước mặt Trịnh Thuận, thở ra hơi dài, cười : “Chào Trịnh Thuận công công!”


      “Mau dậy , về sau cần đa lễ như vậy nữa. Thái tử gia vừa mới phân phó, từ nay về sau ngươi chính là nữ quan Phượng nghi ở Doanh Nguyệt điện rồi, đây là vinh hạnh đặc biệt đấy!” Trịnh Thuận cười híp mắt . sớm biết Ngu Thường Hy này trong lòng Thái tử gia là giống với những người khác, chỉ là nghĩ tới Thái tử gia nhanh như vậy đưa nàng lên làm nữ quan Phượng nghi rồi. Phải biết rằng những năm gần đây chức vụ này gần như bỏ trống, có cung nữ nào có được vinh hạnh đặc biệt này.


      Thường Hy ngây ngẩn cả người, khó trách nàng được mặc hồ gấm, nguyên lai là... Trong lúc nhất thời Thường Hy kịp phản ứng. Trịnh Thuận nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhịn được mỉm cười, Ngu Thường Hy này quả thực cũng có chút bản lãnh, chuyện tối hôm qua đều được nghe kể lại, xem ra Thái tử gia sớm có tính toán rồi.


      Thường Hy thầm suy nghĩ trong lòng: “Nữ quan Phượng nghi chính là quan tứ phẩm, nàng là từ thất phẩm nhảy lên nhất đẳng cung nữ, xem như là thăng mấy cấp. Nàng có chút hưng phấn, có chút cao hứng, với địa vị này của nàng, từ nay về sau Vân Thanh kia thấy nàng cũng thể lớn lối như vậy được nữa. Nhưng bây giờ bước ra cửa gặp Đỗ Đình Phương, nàng ta hẳn lấy thân phận Hoàng tử phi mà khi dễ nàng, vậy lại phải suy tính hồi rồi...”


      Thường Hy suy nghĩ, Tiêu Vân Trác từ Doanh Nguyệt điện sải bước ra, quay đầu nhìn Thường Hy cùng Trịnh Thuận cái rồi xoay người chỗ khác, bước xuống bậc thang hướng về phía Trường Nhạc điện tới. Thường Hy khẽ thở dài, hôm nay chỉ sợ là yên rồi, mạng của nàng a!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 88: Tú nữ ngày xưa gặp lại


      Đông cung chiếm toàn bộ góc đông nam của Hoàng cung, ra đứng song song cùng Hồng Thái điện, nhưng nếu muốn đến Hồng Thái điện bên cạnh Trường Nhạc điện phải vòng qua đoạn đường rất dài. Cũng biết Hoàng đế nghĩ thế nào, từ trước tới giờ, Đông cung cùng Hồng Thái điện chỉ cách bức tường ngăn cách mà mở được cái cửa, mỗi lần đều muốn lượn rất xa mới đến nơi.


      Sau này Thường Hy mới từ từ hiểu, mỗi vị Hoàng đế đều lo sợ quyền thế của Thái tử quá lớn đe doạ ngôi vị của mình, cho nên mới khai thông cái thông đạo kia. ra chính là sợ ngày nào đó vị Thái tử chạy đến bức vua thoái vị, cho nên mỗi thời đại Hoàng đế đều giao quyền lợi quá lớn vào tay Thái tử, để cho ngồi cao. Cho đến nay ngay cả Hoàng tử cũng đều mắt nhìn chằm chằm vào đế vị, đương kim Hoàng thượng tựa hồ cũng hoàn toàn có gì phản đối, có lẽ ngài ta càng cao hứng khi các con trai tranh đấu, có người nào có thể kiêu ngạo uy hiếp được địa vị của ngài.


      Ra khỏi Đông cung, đường về phía nam, trước bước qua kiền môn đến hậu cung, đường lát đá xanh tới Lân Chỉ cung của Hoàng hậu quá cố, qua Lân Chỉ cung, quẹo trái đoạn ngắn là tới Trường Nhạc điện.


      Trường Nhạc điện là tẩm điện của các đời Hoàng đế Đỉnh Nguyệt quốc, theo sát Trường Nhạc điện là Minh Tín điện, cũng chính là ngự thư phòng của Hoàng thượng. Xa hơn nữa chính là Hồng Thái điện dùng để thiết triều. Thường Hy nhìn cung điện nguy nga, khí thế lồ, lầu son gác tía, là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Uy nghiêm cùng xa hoa của hoàng gia cũng cách nào khiến người ta miệt thị. Đứng ở nơi này trước cửa đại điện, Thường Hy chỉ cảm thấy hô hấp cũng có chút dồn dập, dưới gầm trời này biết có bao nhiêu người hy vọng có thể đứng ở đây, Thường Hy hôm nay coi như cũng được thỏa ý nguyện.


      Tiêu Vân Trác dừng lại, Thường Hy cùng Trịnh Thuận cũng theo đó mà ngừng bước chân. Thường Hy chỉ thấy Trịnh Thuận chạy chậm đến cửa đại điện, khỏi ngẩng đầu nhìn chăm chú, liền thấy Trịnh Thuận cùng vị tiểu thái giám giữ cửa vài câu, rất nhanh lại quay trở về, nhìn Tiêu Vân Trác : “Thái tử gia, nô tài hỏi Hoàng thượng còn chưa có dậy, ngài trước có cần nghỉ ngơi lát ạ?”


      Tiêu Vân Trác lắc đầu cái : “ cần, đứng tại đây chờ cũng được.”


      Trịnh Thuận cũng gì thêm nữa, chậm rãi thối lui đến sau lưng Tiêu Vân Trác, khom người đứng. Thường Hy dám câu nào, hôm nay là lần đầu tiên nàng đến loại địa phương này, tự nhiên muốn ít nhìn nhiều, thận trọng từ lới đến việc làm, muốn gây ra thêm phiền toái cho Tiêu Vân Trác.


      suy nghĩ liền nghe được từ sau lưng truyền tới tiếng bước chân, còn chưa có quay đầu nhìn lại nghe được thanh cao ngạo vang lên: “Tứ đệ mỗi ngày đều đến sớm như vậy, đúng là làm người ta bội phục!”


      Thanh này quen tai... Thường Hy cố nghĩ lại xem từng nghe qua tại nơi nào. Còn nghĩ Tiêu Vân Trác xoay người lại : “Đại ca quá rồi, đây là bổn phận của con cái, làm sao có thể qua lao tắc trách đây!”


      Đại ca? Đó phải là đại hoàng tử Tiêu Vân Dật sao? Trong lúc bất chợt Thường Hy nhớ lại ngày nàng vừa mới vào cung, trong lúc vô tình đụng phải năm người kia, trừ Tiêu Vân Trác cùng Tiêu Vân Triệt nàng gặp mặt, còn lại ba người đúng là chưa có thấy qua. Căn cứ vào thanh có thể thấy được Tiêu Vân Dật là người liều lĩnh, Thường Hy lặng lẽ nghĩ trong lòng. Nếu là người liều lĩnh, chỉ sợ đối với ngôi vị Hoàng đế là mưu cầu danh lợi vô cùng, nàng liền đối với Tiêu Vân Dật có mấy phần phòng bị.


      Dường như Đỗ Đình Phương ác độc kia là gả cho Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật rồi, nàng lại lần nữa thở dài, là nồi nào úp vung nấy, tổ hợp chẳng hay ho gì.


      “Tứ ca chuyện khiến người ta muốn bội phục cũng được, cho tới bây giờ đều là giọt nước cũng lọt!”


      Nghe lới ấy, Thường Hy lại cắn răng, vị này hẳn là Ngũ hoàng tử, con trai của Mị phi rồi. Thường Hy cúi đầu nên mặc dù trông thấy bộ dáng của , nhưng căn cứ vào thanh mà nghĩ đến dung mạo ngày trước gặp. Thường Hy còn nhớ rất ràng, nhân vật trầm, nhìn ra suy nghĩ, lại cao ngạo tự đại vô cùng. Mị phi chọn Hoàng tử phi cho chính là cái vị đức hạnh La Thúy Yên. Người ta thường , phải người nhà vào cửa, quả nhiên vô cùng chính xác.


      “Cận thân tham kiến Thái tử điện hạ!” Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên tiến lên hành lễ, theo quy củ các nàng là phải hành lễ với Tiêu Vân Trác.


      “Đứng lên ! Đại tẩu cùng Ngũ đệ muội cần khách khí!” Tiêu Vân Trác thản nhiên . Thường Hy đứng ở bên nghe cảm thấy được tự nhiên, trong nháy mắt các nàng ta trở thành đại tẩu cùng ngũ đệ muội rồi, đáng thương nàng vẫn đứng ở hàng ngũ nô tỳ. Mặc dù bây giờ có chút thành tựu nhưng đứng trước mặt các nàng ta vẫn là thấp hơn bậc, trong lòng phục, nhớ lại ngày đó ở Vĩnh Hạng cung các nàng ta vẫn là kiếm cớ gây chuyện với nàng.


      Ngay sau đó, Tiêu Vân Triệt cùng Hoàng tử phi của là Thẩm Phi Hà, Tiêu Vân Thanh còn có cả Lệ Bình cũng đến, gặp lẫn nhau rồi hành lễ. Ngoài mặt là vui vẻ hòa thuận, cười liên tiếp, nhưng núp dưới khuôn mặt tươi cười đó là cái gì, thể biết được.


      “Thường Hy?” Lệ Bình trong lúc bất chợt trông thấy Thường Hy, mừng rỡ thôi, quên ngay cái gọi là lễ nghi quy củ, sải bước tới, kéo tay của nàng hỏi: “Làm sao ngươi cũng tới đây? Ta nhớ ngươi muốn chết rồi, nhiều lần muốn thăm, nhưng là ngươi ở trong Đông cung ta cũng dễ đến!”


      Thanh Lệ Bình ép tới thấp. Thường Hy cười tiếng : “Ta cũng như vậy muốn xem ngươi, nhưng là ta cũng dám tùy tiện rời khỏi Đông cung, mọi người đều giống nhau cả thôi!”


      Lệ Bình còn muốn nữa, Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên tới, quan sát Thường Hy. Thường Hy đề cao cảnh giác trong lòng, vẫn như cũ hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Đại hoàng tử phi, Ngũ hoàng tử phi!”


      nghĩ tới ngươi leo lên nhanh như vậy, thoáng chốc lên nữ quan Phượng nghi rồi, biết là dùng qua cái thủ đoạn gì!” Đỗ Đình Phương khắc bạc , nàng vốn nhìn Thường Hy vừa mắt, vất vả lắm hôm nay mới cao hơn Thường Hy cái đầu, nào có thể dễ dàng cho qua.


      “Này đúng là kỳ lạ, nghe Đông cung chưa có vị nữ quan Phượng nghi nào. Ngu Thường Hy, ngươi ra rất có bản lĩnh a!” La Thúy Yên hung hăng trợn mắt nhìn Thường Hy cái. Nàng cũng thích gì Ngu Thường Hy, thời điểm rất sớm xác định điều đó.


      “Các ngươi cái gì đó?” Lệ Bình giận dữ nhìn hai người, từ từ : “Phải biết nữ quan Phượng nghi của Đông cung cũng cao hơn bậc so với nữ quan của Hoàng tử, nhìn thầy chùa cũng phải xem mặt phật, chớ có sinh ở đây, có gì tốt đẹp cả đâu!”


      “Ngươi cũng đừng quên mất thân phận của mình, dầu gì cũng là Hoàng tử phi, sao có thể ở chung chỗ với loại người đê tiện này, cũng ngại mình dính xúi quẩy!” La Thúy Yên châm chọc nhìn Lệ Bình .


      Thường Hy vốn là chịu đựng, nhưng lại nghe nàng ta nhục mạ Lệ Bình cho nên nhịn được nữa!

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 89: Năm nữ nhân sân khấu


      “Ngũ hoàng tử phi là khiến người ta bội phục! Nô tỳ thân phận ti tiện, nhưng Ngũ hoàng tử phi phải là cùng nô tì chuyện sao? Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử phi cũng cam chịu hạ tiện?” Thường Hy chút nào nhu nhược , mặt mang theo nụ cười thỏa đáng, nhưng lời ra lại khiến kẻ khác run lên.


      Lệ Bình sửng sốt, thầm tốt! Đỗ Đình Phương chỉ sợ thiên hạ loạn, nhìn Thường Hy : “Tiện tì lớn mật, lại dám cùng Ngũ hoàng tử phi chuyện! Dẫn ta bẩm báo Thái tử, xem Thái tử xử trí ngươi như thế nào?”


      Thường Hy bỗng nhiên mới nghĩ tới chính mình lại gây phiền toái cho Tiêu Vân Trác. Khóe mắt đảo qua, Thường Hy thấy năm vị Hoàng tử đứng chuyện, tựa như chút cũng thấy bên này bọn họ nổi sóng ba đào. Quay đầu nhìn lại thấy Đỗ Đình Phương cất bước muốn , Thường Hy khẽ cắn răng, hôm nay nàng cũng thể để mình trở thành trò cười cho người ta nhạo báng. lúc ấy La Thúy Yên chợt đưa tay đẩy Thường Hy cái, phía dưới kia chính là bậc thang dưới trăm nấc, nếu như lập tức té xuống, mệnh cũng còn!


      nghĩ tới La Thúy Yên lại có thể ác độc như thế, muốn mạng của nàng. Thường Hy lâm nguy loạn, mắt hạnh đảo qua, nàng đứng bên trái La Thúy Yên, mà Đỗ Đình Phương lại đứng ở bên phải nàng ta. La Thúy Yên đẩy Thường Hy, như vậy nàng bị ngã xuống, chậm mà mọi chuyện lại diễn ra vô cùng nhanh chóng, Thường Hy đưa tay nắm lấy ống tay áo của La Thúy Yên, trong lòng thầm mắng con mẹ ngươi muốn mạng của ta, lão nương liền kéo ngươi thành đệm lưng, đường đến hoàng tuyền cũng đơn.


      La Thúy Yên hôm nay mặc bộ váy thắt eo cao thêu hồ điệp ở ống quần, tay áo vừa dài lại rộng, bị Thường Hy lôi kéo như vậy, La Thúy Yên hét lên tiếng rồi ngã xuống, theo bản năng hướng tới bên cạnh bắt. Ngoài dự liệu của Thường Hy, nàng ta tay bắt được Đỗ Đình Phương. Đỗ Đình Phương chút nào phòng bị, dính trảo của La Thúy Yên, cả người lảo đảo rơi xuống, lập tức phát ra tiếng thét kinh thiên động địa.


      Chư vị Hoàng tử bên kia vừa trông thấy nhất thời thất sắc, hướng bên này nhanh chóng chạy tới, nhưng là chuyện xảy ra quá đột ngột, nước xa sao cứu được lửa gần. Lệ Bình ở ngay gần đó, cái gì cũng bất chấp, tay kéo lấy tay của Đỗ Đình Phương, nhưng là trọng lượng của ba người quá lớn, nàng cũng bị kéo xuống. may là Tiêu Vân Thanh từ đằng sau ôm lấy hông của nàng, ngay cả như vậy, Lệ Bình vẫn bị lực kéo khổng lồ của ba người kia gây cho đau đớn mà buông lỏng tay.


      Thường Hy, La Thúy Yên cùng Đỗ Đình Phương, ba người thu thế được, cứ vậy là lăn xuống dưới. Sắc mặt Tiêu Vân Trác đại biến, nhấc chân muốn đuổi theo nhưng lại cứng rắn dừng lại, giương mắt nhìn Trịnh Thuận cái. Trịnh Thuận liều mạng hướng đám người chạy lại. Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử còn bất chấp hình tượng mà nhảy từng bậc thang xuống.


      Lệ Bình nhìn Thường Hy ngừng lăn xuống, nhịn được hô lớn: “Thường Hy!... Thường Hy!...” Tiêu Vân Thanh lập tức đưa tay bưng kín miệng nàng, thấp giọng : “Muốn chết sao? Phụ hoàng còn chưa có thức dậy, nàng gào lớn như vậy làm cái gì?”


      Lệ Bình nhất thời dám tiếp nữa, nghẹn ngào lôi kéo cánh tay Tiêu Vân Thanh: “Chàng giúp ta nhìn xem Thường Hy thế nào rồi? Nàng nếu có xảy ra chuyện gì, ta quyết phen với hai nữ nhân kia!”


      Tiêu Vân Thanh chỉ cảm thấy ót mình ra tầng mồ hôi lạnh, nhìn Lệ Bình : “Lời này cũng có thể ? Còn im miệng của nàng lại, để người khác nghe được đầu cũng đủ để chém đâu!”


      “Phi, họ có thể làm ra loại chuyện như vậy còn cho phép ta ? Chàng còn đứng chỗ này làm gì, mau xem Thường Hy chút! Nhanh chút a!” Lệ Bình đưa tay đẩy Tiêu Vân Thanh, tức giận quát.


      Tiêu Vân Thanh nhìn cánh tay Lệ Bình : “Thương thế của nàng thế nào? Có cần phải truyền thái y ?”


      chết được! Chàng còn ?” Lệ Bình làm bộ đưa tay ra, Tiêu Vân Thanh lập tức bật người nhảy xuống bậc thang. Lệ Bình nhờ thị nữ đỡ, khẩn trương nhìn xuống, chỉ thấy đám ngươi hô to hô cũng đuổi xuống theo, chủ tử nô tài đống lớn, tiếng kinh hô, tiếng rống giận dữ lẫn thành mảnh.


      Tiêu Vân Trác trầm nhìn màn này, hai quả đấm nắm chặt, đưa tay vẫy cận thân thị vệ của mình, ở bên tai thấp giọng mấy lời, thị vệ kia lập tức xoay người . Tiêu Vân Trác mặc dù là đứng bất động nhưng trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần khẩn trương, thân thể cũng theo đó mà cứng đờ.


      Thường Hy từ đến lớn tuy được coi là bảo bối, mặc dù học ít lễ nghi quy củ, nhưng là nghịch ngợm gây cũng là chuyện thường như cơm bữa. Dù đánh lộn nhưng cũng tham gia giằng co ít. Cho nên thời điểm nàng té xuống dưới kéo theo La Thúy Yên, sau đó lại gắt gao ôm lấy hông La Thúy Yên, vùi mặt vào trong ngực nàng ta, nơi nào cũng có thể lưu lại sẹo, duy chỉ có mặt là thể! Huống chi nàng ôm chặt La Thúy Yên, tính nguy hiểm cũng giảm nhiều, hai người giống như hồ lô lộn nhào mấy chục vòng xuống đất.


      Đỗ Đình Phương bên cạnh có người bồi cùng, thân mình lăn xuống dưới, toàn thân cao thấp có chỗ nào bị bậc thang cứng rắn đụng phải, tiếng kêu ầm ĩ thê lương ngừng phát ra từ trong miệng nàng ta. Đỗ Đình Phương chưa từng có kinh nghiệm, từ đến lớn nào có gặp qua mấy chuyện nguy hiểm như thế này, tình huống tại trừ la to cái gì cũng biết làm, chẳng qua là theo bản năng bưng kín mặt.


      Chung quanh ngừng truyền đến tiếng la của hai người. Thường Hy cảm thấy toàn thân đều đau, đau muốn rời ra thành từng mảnh. Trong nhiều người thế này cũng nghe ra được tiếng là tìm nàng. Cũng đúng, các nàng kia là Hoàng tử phi lá ngọc cành vàng, mà nàng cũng chỉ là tiện tỳ mệnh như cỏ rác, người nào đem nàng để ở trong lòng, chết chết thôi. Nghĩ tới đây lòng càng chua xót, gắt gao chôn đầu ở trong ngực của La Thúy Yên, hề nhúc nhích.


      biết lăn bao lâu, rốt cuộc dừng lại bất động. Thường Hy đưa tay từ từ đẩy khuôn mặt ra khỏi thân mình La Thúy Yên, muốn đứng lên lại phát hai chân mềm nhũn, chỉ đành phải lăn vòng trốn sang bên, nàng nên cách những nữ nhân này xa chút. Đầu năm nay là bất lợi, mọi chuyện đều hỏng bét hết cả!


      Đỗ Đình Phương ngất , La Thúy Yên cũng có chút hoảng hốt, qua hồi lâu mới từ từ định thần lại. Lúc này từng đám nô tỳ cũng đều theo xuống. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Dật cùng Tiêu Vân Bác đều đến bên cạnh các nàng ta, chỉ có thể thầm thương tâm cho mình ngay cả người quan tâm cũng có, trong lòng càng phát thê lương. Lại lần nữa ngẩng đầu lên thấy thân ảnh Tiêu Vân Trác đứng sừng sững nơi bậc thang cao nhất, Thường Hy theo bản năng quay , trong lòng càng thêm khó chịu.


      “Người đâu, đem tiện tỳ mưu hại Hoàng tử phi đánh chết tại chỗ cho ta!” Tiêu Vân Bác nhìn Thường Hy lạnh lùng quát lên, trong ánh mắt tản ra tia nhìn lạnh lẽo như băng.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :