1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 80: Thường Hy tự có kế báo thù


      Thường Hy vi lăng, muốn phản bác lại thấy Vân Thanh nhấc chân muốn , vội vàng : “Đa tạ nhắc nhở. Việc đời vốn nhiều biến hóa, muốn đưa Thường Hy vào chỗ chết, chỉ sợ là được như ý nguyện rồi. Lần này tổn hại người, đau lòng còn hơn mất mạng. Ta nghe nghe tin Xuân Lai chết tâm tình tốt đấy!”


      “Ngươi…” Vân Thanh nhìn Thường Hy, hận thể nuốt nàng vào bụng cho hả cơn giận.


      “Thường Hy đắc tội nơi nào với ? Trước kia ta chưa từng gặp qua , càng có làm gì ảnh hưởng đến , tại sao lại nhất định phải trăm phương ngàn kế hãm hại ta?” Thường Hy nhìn Vân Thanh thử dò xét hỏi, nàng cũng trông mong Vân Thanh ra được cái đáp án gì, chỉ mong nàng ta hiểu, mình mong muốn làm kẻ địch của nàng ta.


      Vân Thanh nghe như thế, mặt thoáng qua kia cổ quái, hồi lâu mới lên tiếng: “Ghét bỏ người cần có lý do!” Dứt lời phẩy tay áo bỏ .


      Thường Hy nhìn bóng lưng Vân Thanh, thần sắc cực kỳ khó coi, những lời này là đả kích nàng, trong lòng thiếu chút nữa chịu nổi. Chỉ tiếc nàng là Ngu Thường Hy, ai cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng dả kích nàng! Thường Hy có loại cảm giác kỳ quái, Vân Thanh đối với nàng tựa hồ như có thành kiến, loại thành kiến này giống như thâm căn cố đế nhiều năm rồi, nhưng là trời mới biết nàng vào cung chẳng qua cũng chỉ được mấy tháng thôi!


      Thường Hy nhàng lắc đầu cái, tạm thời thèm nghĩ đến những thứ này nữa, đợi sau này có cơ hội cẩn thận điều tra lại là được. Nhớ đến lời vừa hứa với Triêu Hà, bước nhanh hướng Doanh Nguyệt điện tới.


      Người làm nhiệm vụ ở Doanh Nguyệt điện kia phải là Trịnh Thuận rồi. Thường Hy nhìn thấy , ngược lại trông thấy người ít khi gặp là Ngũ Hải. Thường Hy đây là lần đầu tiên gặp Ngũ Hải, bởi vì trước kia có gặp qua , cho nên cũng biết là Chu tổng quản.


      Huống chi hôm nay Ngũ Hải cũng có mặc phục sức tổng quản, mà chỉ mặc bộ trang phục tiểu thái giám bình thường, Thường Hy liền cho rằng chỉ là tên tiểu thái giám mà thôi, vì vậy vừa vào cửa giọng hỏi : “Này, Thái tử gia có ở đây ?”


      Ngũ Hải sững sờ. Ở Doanh Nguyệt điện còn chưa có nô tài nào dám chuyện như vậy với . Hơn nữa nhìn nữ tử này lạ mặt vô cùng. Nhưng nếu là quốc sắc thiên hương như thế này, nhớ tới lời Trịnh Thuận , trong lòng nhất thời sáng tỏ, đây nhất định là Ngu Thường Hy rồi. Nghĩ thế, mặt lập tức treo lên tầng mỉm cười, làm như thấp giọng trả lời: “Ở đây.” xong bĩu môi hướng thư phòng chỉ.


      Thường Hy mỉm cười, nhìn Ngũ Hải, đưa tay vỗ vỗ bả vai : “Cám ơn!” Nhấc chân muốn , lại lộn trở về, lôi kéo ống tay áo Ngũ Hải hỏi: “Tâm tình Thái tử gia có tốt ?”


      Ngũ Hải sững sờ, có nô tại nào lại dám hỏi như vậy về Thái tử gia, chính là muốn khiển trách nàng mấy câu, lại nghĩ để cho nàng nếm thử cũng tốt, tránh cho về sau biết nặng , vì vậy : “Cái này ta cũng biết, ta cũng thư phòng phục vụ!”


      Thường Hy có chút thất vọng, gật gật đầu : “Đành vậy, ta chút xem sao!”


      Ngũ Hải lại lần nữa bị lời của Thường Hy dọa sợ, theo bản năng níu lại vạt áo của nàng, : “Ngươi cứ như vậy vào tìm đường chết à? Chuyện tình của Thái tử gia há có thể tùy tiện hỏi thăm? Ngươi chưa học quy củ hay sao?”


      Thường Hy quan sát Ngũ Hải, cảm thấy tiểu thái giám này dường như rất quan tâm mình, vì vậy tiến lên bước giọng : “Ta có việc muốn tìm Thái tử gia, cho nên hỏi tiếng xem tâm tình của có được hay , tránh cho ta lại đụng vào họng súng, trở thành quỷ xui xẻo. Nhưng mà nếu ngươi cũng biết, ta đành phải tự mình xem cái, cám ơn ngươi quan tâm!”


      Ngũ Hải có loại cảm giác thể phục hồi tinh thần lại được. Ngu Thường Hy cũng mất tấm lòng son, trách Trịnh Thuận đối với nàng khen dứt, chính là muốn chỉ điểm nàng mấy câu, liếc mắt cái nào còn thấy thân ảnh của Thường Hy, trong lòng thầm hô tốt. Tâm tình Thái tử gia được, chỉ sợ nha đầu này gặp phải xui xẻo! Ngũ Hải nhấc chân hướng cửa thư phòng tới, nếu là Ngu Thường Hy đụng phải họng súng, ở bên ngoài nghe động tĩnh, có gì kị thời cứu nàng mạng, nha đầu như vậy, rất đáng thương!


      Thường Hy tới cửa thư phòng, do dự chút rồi nhàng đẩy cửa vào. Thời điểm Ngũ Hải bước tới cũng chỉ thấy được cánh cửa vừa khép lại, bất đắc dĩ mà đứng lặng lẽ ngoài cửa nghe ngóng tình hình, tính toán tùy thời vào cứu hỏa.


      Tiêu Vân Trác nghe tiếng mở cửa, thần sắc vui ngẩng đầu lên, thấy người vào là Thường Hy, khẽ cắn răng cái gì cũng , cúi đầu tiếp tục đọc sách.


      “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia!” Thường Hy hành lễ , mắt nhìn lướt qua thần sắc Tiêu Vân Trác, trong lòng thầm , tên cầm thú đáng chết này tâm tình quả tốt, mặt tối đen như đít nồi, nhưng là cũng thể cứ như vậy ra ngoài, chỉ đành phải tiếp tục tư thế hành lễ.


      “Đứng lên ! Ai cho tới? Nghe được bản Thái tử truyền gọi sao?” Khóe mắt Tiêu Vân Trác khẽ nâng, vui .


      Thường Hy nuốt nuốt nước bọt, quả nhiên đụng phải họng súng rồi, mạng của nàng a!… Nhưng là vẫn như cũ lên tinh thần : “Nô tỳ vào chút xem Thái tử gia có muốn hay uống trà?”


      Ánh mắt Tiêu Vân Trác rời khỏi quyên sách, nhìn về phía Thường Hy, chỉ thấy khuôn mặt nàng nở nụ cười rực rỡ. Cặp mắt kia cực kỳ sáng, dường như trong đó là cả ngàn bó đuốc rực cháy, làm cho lòng người cũng theo đó mà nóng lên. Tiêu Vân Trác vừa rồi còn có chút buồn bực, tại trong lòng hóa giải ít, thấy vẻ mặt Thường Hy là có chuyện mới tiến vào, mắt cụp xuống, khóe miệng lên độ cong dễ dàng phát giác, thản nhiên : “Bản Thái tử uống trà, lui xuống !”


      Thường Hy trông cái mặt cầm thú của Tiêu Vân Trác mà muốn đánh, thầm nghiến răng, lại dám nghiến quá lớn, miễn cho tên cầm thú kia nghe được lại sinh . Chỉ đành phải đè nén lửa giận, mặt lại lên nụ cười vô cùng sáng lạn, : “Nếu khát, biết Thái tử gia có đói bụng ? Có hay muốn nô tỳ bưng chút điểm tâm đến?”


      Lần này Tiêu Vân Trác ngay cả khóe mắt cũng giơ, thèm lên tiếng trả lời, chuyên chú nhìn quyển sách trong tay. Thường Hy đợi lúc lâu chưa nghe được câu trả lời của , chỉ cắn răng, ngay cả tay cũng nắm lại thành quả đấm, còn muốn thêm, Tiêu Vân Trác chợt nhìn về phía nàng, hừ lạnh : “Dài dòng! ra ngoài!”


      Thường Hy cảm giác mình rất nỗ lực nhịn, nhưng là sao mỗi thời điểm đối mặt với Tiêu Vân Trác đều là thể kiềm chế được? Dù sao Tiêu Vân Trác cũng biết nàng là cái dạng mặt hàng gì rồi, vậy dứt khoát xông lên, thở phì phì : “Ngươi chính là cố ý có phải hay ? Ngươi muốn ta biến thành người đàn bà chanh chua có phải hay ? Ngươi biết ta có chuyện mới đến nhưng ngay cả cơ hội cũng chưa cho, trực tiếp đuổi người! Ngươi có ý gì phải ?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 81: Oan gia tụ đầu nhất định phân thắng thua


      Tiêu Vân Trác để sách trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Thường Hy, đôi môi cong lên, : “ lặp lại lần nữa? có biết ăn hỗn xược với Thái tử là phạm vào tội chết ?”


      Trong lòng Thường Hy rơi lộp bộp vài cái, nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét, nhìn Tiêu Vân Trác, hận thể gặm xuống của miếng thịt, cắn răng : “Đó cũng là do ngươi ép! Bộ dáng của ta như vậy ngươi cũng phải chưa từng thấy, hôm nay ngược lại lại quy củ, trước kia cũng thấy ngươi qua!”


      Thường Hy rốt cuộc dám quá càn rỡ, vì thế lời phẫn hận từ trong miệng nàng phát ra giống tiếng mèo kêu dạng, chút lực uy hiếp cũng có. Nàng cũng có hơi chút bực mình, dù sao Ngu Thường Hy nàng gặp gỡ Tiêu Vân Trác giống như chuột nhắt gặp mèo, dê gặp phải sói hôi. có biện pháp a, ai kêu người ta có quyền thế, nàng biết phải làm sao?


      Kiếp sau ông trời nếu có mắt để nàng đầu thai thành công chúa, khiến tên cầm thú này đầu thai thành thái giám chết bầm, để nàng khi dễ chết mới có thể tiêu tan nỗi hận này!


      Tiêu Vân Trác khẽ thở dài : “Có chuyện gì , bản Thái tử bận rộn công việc, có thời gian dài dòng với !”


      Thường Hy nghe vậy lập tức : “Vậy ta liền hỏi chút, tối nay ngươi có cùng Lương đễ mới dùng bữa ?”


      Tiêu Vân Trác tựa hồ nghĩ tới Thường Hy hỏi cái vấn đề này, mày nhíu lại chặt hết sức, vui : “Thế nào đột nhiên lại hỏi chuyện này? Đây là việc nên quản sao?”


      Ở trước mặt Tiêu Vân Trác, Thường Hy tựa hồ có cách nào làm cho mình trở nên tỉnh táo, luôn là khống chế được cảm xúc, để cho bản thân ít chuyện ngu xuẩn, làm ít việc ngu xuẩn!


      Nếu là tốt, nên như thế này: hồi bẩm Thái tử điện hạ, bữa tối nay an bài thế nào kính xin Thái tử chỉ thị. như vậy mới phải nha, nhưng là nghe xem nàng cái gì? Làm sao lại có điểm nghe giống oán phụ vậy? Phi phi phi! Cái gì oán phụ, nàng mới mong cách xa ra chút!


      “Phải ta đây nên quản a, đây vốn là công việc vủa Vân Thanh , nhưng là Vân Thanh tới xin chỉ thị của ngài, Triêu Hà lại biết nên chuẩn bị như thế nào, gấp đến độ muốn khóc! Ta nhìn nàng đáng thương nên mới giúp nàng hỏi chút...” xong mấy lới này Thường Hy tiếp được nữa, bơi vì ánh mắt Tiêu Vân Trác rất dọa người, giống như sói đói nhìn được miếng mồi ngon! Nàng khỏi nuốt nước miếng cái, nàng chỉ là giúp người ta chút nha, như thế nào lại chọc đến rồi?


      “Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, ai cho bắt chó cày, xen vào chuyện của người khác? Hả?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy hỏi.


      phải chỉ giúp chút à...” Thường Hy giọng , từ từ cúi đầu xuống. Trong lúc bất chợt nàng nghĩ thấy chuyện mình làm rất thỏa đáng, nếu như có người truyền ra chuyện hôm nay, có lần tức có lần hai, lần thứ ba. Nếu là giúp Triêu Hà lại giúp người khác, vô hình chung cũng đồng nghĩa với đắc tội người khác, tạo thêm kẻ địch cho mình. Thường Hy nghĩ tới đây đột nhiên thất kinh, cả người toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác cũng hơi hơi dẫn theo bất an, lần này nàng quả thực hành xử lỗ mãng rồi!


      Tiêu Vân Trác đứng dậy chậm rãi đến trước mặt Thường Hy, cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Suy nghĩ ra chưa? Có biết mình sai ở đâu ?”


      Thường Hy gật đầu cái, thể phục : “Nô tỳ suy nghĩ minh bạch, hiểu sai rồi!”


      Thần sắc Tiêu Vân Trác lúc này mới hòa hoãn chút, lạnh lùng : “Còn chưa đến nỗi có thuốc chữa! trước cửa quỳ !”


      Thường Hy sửng sốt, bật thốt lên, : “Lại muốn quỳ?”


      Tiêu Vân Trác mắt lạnh đảo qua, người nào đó đành phải cúi đầu ra ngoài, nhưng là hai bước lại dừng chân, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác : “Nếu muốn phạt quỳ, vậy cũng thể quỳ vậy a, ngươi hảo hảo cho ta biết tối nay ngươi có muốn dùng bữa cùng các nàng ? Dầu gì người ta cũng nhờ, người có muốn phạt cũng phải cho ta tiếng nha!”


      “Càn rỡ!” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nghiêm mặt .


      Thường Hy vi lăng nghĩ tới Tiêu Vân Trác lại thể lý lẽ được như thế, trừng mắt liếc cái, bất đắc dĩ ra ngoài. tới cửa còn cố ý sử dụng thanh vừa tầm nghe được, : “Cầm thú nhân tính!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác đại biến, muốn nổi giận chỉ thấy Thường Hy giống như cơn khói chạy trốn ra khỏi cửa, chỉ chừa cho bóng lưng. Cho đến khi Thường Hy biến mất, khuôn mặt căng thẳng của Tiêu Vân Trác mới lộ ra nụ cười hiếm khi thấy được. Hai mắt lạnh như băng cũng dẫn theo tầng nụ cười ấm áp, cất giọng gọi: “Ngũ Hải!”


      “Nô tài ở đây!” Ngũ Hải lập tức vào. bây giờ vẫn còn hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn còn chưa có tỉnh táo lại từ cuộc đối thoại của Tiêu Vân Trác và Thường Hy. Trong lòng của , Tiêu Vân Trác vẫn là nhân vật cao cao tại thượng, nhưng ràng vừa nãy nghe được từ Tiêu Vân Trác giọng điệu xuôi tai kèm theo tia ý tứ bất đồng với những người khác.


      Đây là lần đầu tiên gặp tình huống như thế sau khi theo Tiêu Vân Trác ngần ấy năm, trước kia chưa bao giờ thấy qua chuyện cùng người khác như vậy. Ngũ Hải hành lễ đứng dậy, muốn hỏi xem Tiêu Vân Trác có gì phân phó, nhưng khi nhìn đến nhãn tình kia của Tiêu Vân Trác, khóe miệng còn cong lên nụ cười, cả người quả muốn ngây dại.


      Thái tử gia ràng nở nụ cười!


      Còn cười ra miệng. Ngũ Hải hoàn toàn trợn mắt, trong lúc nhất thời có biện pháp thích ứng, ngây ngốc đứng tại đó.


      Tiêu Vân Trác giương mắt nhìn thấy Ngũ Hải liền khôi phục lại bộ dáng trước kia, thản nhiên : “Ngươi Triêu Huy điện thông báo, tối nay bản Thái tử dùng bữa mình!”


      Ngũ Hải xoay người muốn , lại nghe thấy tiếng Tiêu Vân Trác gọi: “Đợi ...”


      Ngũ Hải lập tức dừng chân, xoay người lại hỏi: “Thái tử gia còn có cái gì phân phó?”


      Tiêu Vân Trác xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bóng dáng Thường Hy nghiêm chỉnh quỳ trong đình viện, mắt lóe lên, lại phất tay cái: “ có gì, lui xuống !”


      Ngũ Hải là ai, đó chính là người theo Tiêu Vân Trác bao nhiêu năm, theo ánh mắt Tiêu Vân Trác vừa nhìn, trong lòng hiểu, bước chân nhàng từ từ lui ra ngoài. Ra khỏi cửa, nhìn Thường Hy vẻ mặt giận dữ cùng hờn dỗi, lên phía trước nàng : “Thái tử gia phân phó, tối nay dùng bữa mình, chúng ta đến Triêu Huy điện thông báo tiếng!”


      Thường Hy sửng sốt, liếc nhìn Ngũ Hải, chỉ thấy Ngũ Hải nhìn xung quanh chút, ngay sau đó : “Bị phạt chút liền đứng lên , lần sau phải biết thân phận của mình, cái gì nên , nên hỏi, nên làm, nên làm, nhớ cho vào!”


      mặt Thường Hy có chút nghi hoặc nhìn Ngũ Hải, trong lòng nghĩ tới tiểu thái giám nhưng giọng điệu cũng . Chỉ là rốt cục nàng cũng đứng lên, tư vị quỳ mấy dễ chịu a, muốn mở miêng vài câu, liền nghe được xa xa có tiếng người hô: “Người mới vào cung...”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 82: Người mới vào cung


      Nghe được tiếng hô to kia, mắt Thường Hy sáng lên, đợi khi phục hồi lại tinh thần muốn cùng Ngũ Hải chuyện lại phát ngay cả bóng người cũng có, chạy trốn khá nhanh, Thường Hy thầm nghĩ trong lòng. Nàng giơ chân hướng đại điện tới muốn tìm nơi nào đó để ngồi xuống, đầu gối này tê muốn chết.


      Mặt đông của Doanh Nguyệt điện có phòng , bình thường có ai đến. Từ khi bọn cung nữ thái giám làm nhiệm vụ thỉnh thoảng đến đây nghỉ chân chút phòng này trở thành nơi nghỉ ngơi của hạ nhân. Bên trong bài trí rất đơn giản, chỉ có chiếc bàn tròn bằng gỗ quét sơn đỏ khắc hoa văn, vây quanh là bốn cái ghế con bọc gấm thêu hình hoa cúc màu vàng. Trừ cái đó ra cũng chỉ có thêm tủ gỗ đóng chặt vào tường, bình thường chỉ để đựng mấy đồ vật linh tinh.


      Thường Hy từ từ vào, đỡ cái ghế ra ngồi xuống, lúc này mới cẩn thận sửa sang lại suy nghĩ trong lòng.


      Tiêu Vân Trác cũng là kỳ quái, đáp ứng Triêu Huy điện truyền lời rồi nhưng lại trước mặt nàng, ngược lại lại cho tiểu thái giám kia, phạt nàng quỳ. Thực ra chẳng qua cũng chỉ quỳ thời gian chung trà, phạt này có hơi chút khiến nàng thể hiểu được, Thường Hy là đoán ra suy nghĩ của Tiêu Vân Trác. Đúng là kẻ kỳ lạ! Nhưng mà xem ra, ít nhất còn chưa phải là tên bại hoại thập ác bất xá, còn biết thương hương tiếc ngọc, nếu quả thực quỳ lâu hơn chút nữa, đầu gối của nàng liên tiếp chịu hành hạ, chỉ sợ ngã bệnh rồi.


      Bỏ qua bên suy nghĩ chuyện này nữa, Thường Hy lại nhớ đến lời của Tiêu Vân Trác ban nãy. cho bất luận kẻ nào nhờ nàng chuyển lời với , đây chính là muốn đem nàng hoàn toàn lập. Như thế, nàng đương nhiên kéo bè kết cánh, cũng dễ dàng đắc tội bất kỳ kẻ nào, nhưng đồng dạng cũng có lấy người bạn, ở trong Đông cung thực trở thành người đơn rồi! Chẳng lẽ Tiêu Vân Trác lại muốn nàng thân cận quá gần kẻ nào sao? Làm như vậy được lợi ích gì?


      Thường Hy có cảm giác nàng thể nào đoán ra tâm tư sâu hơn biển của Tiêu Vân Trác. Đều lòng của nữ nhân sâu tự kim đáy biển, nhưng so ra lòng của Tiêu Vân Trác này còn hơn phân nửa đoạn nữa. Tên này quả phải là người, tâm tư của khiến người khác đoán được nửa phần.


      Sắc trời càng ngày càng mờ. Thường Hy nhìn ra màn đêm bên ngoài từ từ buông xuống, nghe được tiếng bước chân hơi từ đại điện truyền tới, biết đây là cung nhân đến phục vụ Tiêu Vân Trác rửa mặt, thay quần áo sau đó đin dùng bữa.


      Thường Hy cảm thấy hôm nay nên dùng bữa trước mình a, nên đến chỗ Lương đễ, Nhụ tần cùng Bảo lâm chuyến . Cũng mang tới Đông cung, dầu gì cũng là người của , huống chi Hoàng thượng vừa gả, cũng thể chứ?


      Nghĩ tới đây, Thường Hy thầm mắng mình ngu xuẩn, nam nhân có mấy người háo sắc, trong khi nàng ở đây nghĩ nọ nghĩ kia, chỉ sợ Tiêu Vân Trác trong lòng còn gấp gáp hơn í chứ. Nghĩ vậy nàng thầm cười trộm tiếng, đoán xem tối nay đến chỗ người nào?


      Phùng Thư Nhã địa vị tối cao, là Lương đễ chỉ dưới Thái tử phi bậc, gia thế nhà mẹ lại hiển hách, bình thường hẳn là phải đến chỗ Phùng Thư Nhã mới đúng. Cũng biết tại sao Thường Hy lại cảm thấy tới chỗ Phùng Thư Nhã, vì lý do gì, chỉ là tự nhiên cảm thấy thế.


      Thường Hy đoán ra là được tại sao, bởi vì nàng đối với chốn quan trường còn chưa có hiểu , biết cái gì gọi là quyền thuật, quy luật ở quan trường so với thương trường còn sâu hơn, đen tối hơn. Nhà mẹ Phùng Thư Nhã vốn là hiển hách nhất trong tất cả đám người vừa vào cung, nàng ta lại có địa vị tối cao, dưới tình huống Đông cung có Thái tử phi nàng ta quả thực là người lợi hại nhất. Nếu đêm đầu tiên này Tiêu Vân Trác còn đến chỗ nàng ta thị tẩm, chỉ sợ là cả Đông cung này nàng ta cũng chẳng kiêng dè gì. Hơn nữa Tiêu Vân Trác sớm điều tra phẩm hạnh của vị Phùng Thư Nhã này, tự nhiên thể cổ vũ thực lực của nàng, để cho nàng ngồi lớn.


      người làm chính trị thành công, đó chính là phải cân bằng mọi thế lực, để cho bất cứ bên nào lớn mạnh uy hiếp địa vị của mình. chính là muốn để cho các nàng tự mình đấu đá lẫn nhau, chỉ cần ở thời điểm quan trọng ra mặt ngăn chặn cái là được rồi. Chỉ khi duy trì được thế cân bằng của Đông cung, nghiêng về phía nào, Tiêu Vân Trác mới có thể chuyên tâm làm việc khác, nếu hậu viện bốc cháy, nào có thời gian cùng tâm tư lo những chuyện công to việc lớn!


      Thường Hy dù sao cũng còn tuổi, đối với đoán biết tâm tư trong buôn bán tuy là sở trường, nhưng ở chính trị phải có đầu óc sắc bén, thậm chí phải có đủ phen công lực, cái đó chỉ có được sau khi bôn ba từng trải nhiều lần.


      Thường Hy nghe được thanh phía ngoài từ từ , biết rằng Tiêu Vân Trác lúc này chuẩn bị Triêu Huy điện, dù thế nào nữa cũng để cho nàng phục vụ, Thường Hy cũng nguyện ở chỗ này lười biếng. Chỉ là xem được tuồng kịch hay, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.


      Thường Hy suy nghĩ, lại thấy tiểu cung nữ vén rèm vào, nhìn Thường Hy cười : “Ngu tỷ tỷ quả nhiên ở chỗ này, Thái tử gia cho gọi tỷ qua đấy!”


      Thường Hy sửng sốt, nhớ tới lời vừa , khỏi thầm mắng trong lòng, phi phi phi, là miệng quạ đen, cái gì mà !


      Thấy Thường Hy ngẩn người, tiểu cung nữ kia lại tiến lên bước, nhàng đẩy vào Thường Hy cái: “Ngu tỷ tỷ?”


      Thường Hy thu hồi tâm tư của mình, lập tức nặn ra nụ cười, : “Được rồi, ta liền ngay đây!” Vừa vừa hướng ra ngoài cửa . Cung nữ kia lại lộ ra nụ cười thản nhiên : “Ngu tỷ tỷ là có mặt mũi nha, ngay cả Thái tử gia cũng phải sai người tới đây mời!”


      Thân thể Thường Hy cứng đờ, lòng bàn tay nhất thời toát ra mồ hôi. Đúng vậy a, bây giờ nàng chỉ là nô tỳ, còn là Ngu đại tiểu thư như trước kia rồi, về sau lúc nào cũng phải coi chừng, nhớ kỹ bổn phận làm nô tỳ, thể tái phạm sai lầm như lần này nữa.


      Thường Hy vén rèm ra ngoài, quả nhiên thấy được Tiêu Vân Trác đứng ở cửa đại điện, thân ảnh cao ngất kia được đèn lồng đỏ thẫm chiếu rọi, cực kỳ chói mắt. Thường Hy chỉ cảm thấy trái tim nảy lên cái, giật mình, vội vàng định thần lại tới.


      Tiêu Vân Trác cũng thèm nhìn tới Thường Hy, nhấc chân bước về phía trước, Thường Hy thầm làm mặt quỷ, nghĩ tới vừa vặn bị Ngũ Hải trông thấy, có chút bất an, vội vàng quay đầu , thầm mắng: ngươi là heo a, vừa mới bản thân mình thời thời khắc khắc phải chú ý, bây giờ bị người ta bắt gặp như vậy...


      Thường Hy sớm nghĩ tối nay buổi tối bất an, chẳng qua là thế nào cũng nghĩ đến chính nàng cũng phải tham gia vào tuồng kịch này rồi!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 83: Đầu sóng ngọn gió


      Thường Hy theo sau lưng Tiêu Vân Trác, ghé đầu ra nhìn, chỉ thấy đứng đồng loạt ở cửa Triêu Huy điện sáu bảy đóa kiều hoa, từng người ăn mặc cung trang rực rỡ, chẳng qua là cấp bậc cao thấp khác nhau nên màu sắc và chất liệu có chút khác biệt. Thường Hy vừa nhìn đến cảnh này, nhịn được nữa, vội vàng cúi đầu giấu nụ cười của mình, để cho mình phát ra chút thanh. Tuy là vậy Thường Hy mắt tinh vẫn nhìn thấy được bước chân của Tiêu Vân Trác chậm lại chút, trong lòng thầm oán : “Ngươi là lỗ tai chó a, linh mẫn như vậy làm cái gì? Ta là nội tâm cười, cười thầm được , cái này mà còn có thể biết được nữa sao?”


      theo sau lưng Tiêu Vân Trác, đứng ở trước mặt Thường Hy, Ngũ Hải có lẽ cảm thấy được khí là đúng, sắc mặt khẽ cứng lại, dưới chân cũng theo đó mà chậm lại. theo Tiêu Vân Trác bao nhiêu năm, chỉ cần Tiêu Vân Trác có chút cảm xúc biến hóa cũng có thể phát giác ra ngoài. Lần này có thể khẳng định lửa giận của người nào đó là xuất phát từ tiểu nha đầu phía sau kia trong lúc lơ đãng mà lộ ra nụ cười . Ngũ Hải cực kỳ buồn bực, muốn trịnh trọng suy tính phen, về sau thời điểm Ngu Thường Hy đến hầu hạ phải thay ca cho Trịnh Thuận, tránh để mình bị vạ lây.


      Trong hành lang dài ngoại trừ tiếng bước chân của mấy người cũng chí có tiếng côn trùng kêu vang trong gió. Đợi đến cửa Triêu Huy điện, liền nghe được mấy người kia đồng loạt hành lễ : “Thần thiếp bái kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”


      Tiêu Vân Trác hừ cũng hừ tiếng thẳng vào. Chỉ cần phải là kẻ ngu cũng biết là Tiêu Vân Trác tức giận, vô cùng tức giận. Ngũ Hải lập tức theo, Thường Hy cũng muốn đứng ở bên ngoài, liền nhấc chân muốn bước vào, đúng lúc này Ngũ Hải xoay người lại : “Thái tử gia khẩu dụ, mệnh cho Ngu cung nữ chút quy củ Đông cung cho Phùng Lương đễ, Tống Nhụ tần, Tần Nhụ tần, Mã Bảo lâm, Tiền Bảo lâm, Tôn Bảo lâm cùng Ngô Bảo lâm, tránh cho các vị có sai sót gì, làm trò cười cho người trong cung!”


      Lời này vừa ra, chỉ Thường Hy ngây dại, ngay cả bảy đóa hoa cũng ngây ngẩn cả người, cung nữ thái giám xung quanh càng ngừng cúi thấp đầu dám thở mạnh. Trong lúc nhất thời, bảy đạo ánh mắt giống như rắn độc bắn về phía Thường Hy khiến nàng phải cảnh tỉnh ít. Ngu Thường Hy nàng cũng chỉ có thời điểm đối mặt với con cầm thú Tiêu Vân Trác kia mới rớt xuống tính cảnh giác, tâm tình mất khống chế. Nhưng khi nàng đối mặt với người khác, lại biến thành nữ tử bước ra từ Vĩnh Hạng cung, tri thư đạt lễ, dịu dàng phóng khoáng.


      Thường Hy trong lòng nâng cao cảnh giác, nhưng mặt lại treo lên tia mỉm cười đoan trang, nhìn mọi người khom lưng hành lễ : “Nô tỳ Ngu Thường Hy thỉnh an các vị chủ tử!”


      tiếng thỉnh an này, cư nhiên người nào để cho nàng đứng lên, hiển nhiên là vì câu vừa rồi của Ngũ Hải chọc các nàng nổi giận, khiến cho Thường Hy gián tiếp trở thành nơi trút giận, định ngay lúc này phải hạ uy phong của Thường Hy, tránh cho sau này nàng ta trèo lên đầu của các nàng.


      Ý tưởng là có lỗi, cũng rất hoàn hảo, bảy người rất khó được lòng như lúc này. Nhưng họ chính là nghĩ tới chuyện, bây giờ là lúc nào, tình thế tại là cái gì, Thường Hy là phụng mệnh ai mà làm việc? Đám nữ nhân này quả nhiên vừa mới vào Đông cung cho nên thông mình còn có chút thấp, đúng, phải là thông minh thấp, mà là đem mình đặt ở sai vị trí. Họ cho là mình trở thành tần thiếp của Thái tử là muốn làm gì làm sao? là vô cùng sai lầm rồi!


      Thường Hy trong lòng cười lạnh tiếng, các ngươi cho ta đứng lên, chẳng lẽ ta thể tự đứng dậy sao? Nghĩ tới đây Thường Hy liền đứng thẳng người, cười nhìn các nàng.


      Đứng đầu chính là Phùng Thư Nhã. Chỉ thấy nàng thân quần sắc tím chạm đất, mép váy bằng gấm thêu tơ vàng dày đến ba đốt ngón tay, quả thực là kim quang lấp lánh chói mắt người. Thắt lưng treo mảnh ngọc bội, chân hài bằng chỉ vàng, đầu là trâm Khổng Tước bằng vàng ròng nạm hồng ngọc, nhìn chút cũng hiểu được nàng là thèm muốn ngôi vị Thái tử phi a!


      Thường Hy nhịn được thở dài, nữ nhân này nhìn khôn khéo nhưng tại sao lại đeo món đồ ngu xuẩn như vậy, ăn mặc khiến cho người ta nhìn vào là biết được dã tâm của nàng, khó trách Tiêu Vân Trác sắc mặt tái xanh câu nào phất tay áo vào điện. Đáng giận nhất là, tên thối cầm thú này lại đem nàng ném tới trước mặt các nữ nhân này, chỉ sợ tối nay các nàng đều hận chết mình. đám nữ nhân mới đến, lại thêm Vân Thanh lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động của nàng cùng với chủ nhân của chiếc trâm bạc, Thường Hy suy nghĩ chút mà cảm thấy đau đầu.


      Nhưng là bấ đắc dĩ, Thường Hy cũng chỉ có thể lâm trận mài gươm, tiếp tục bước về phía trước rồi.


      to gan, ai cho ngươi đứng dậy?” Phùng Thư Nhã gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của Thường Hy, cắn răng nghiến lợi , khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta cũng thoáng qua tia độc ác.


      Thường Hy có chút sợ hãi. Nếu tên cầm thú muốn đem nàng ném ra, nàng cũng thể làm gì hơn là chặt chẽ ôm lấy bắp đùi người khác, biến thành cây đại thụ để lánh nạn rồi. Thường Hy chịu thua thiệt, chút xíu cũng , Tiêu Vân Trác ngươi nhìn đó cho ta!


      Nghĩ tới đây, Thường Hy khẽ mỉm cười, dáng vẻ nhu hòa : “Hồi bẩm Phùng Lương đễ, nô tỳ bây giờ là người của Thái tử gia, dĩ nhiên là thi hành mệnh lệnh của Thái tử gia. Đương nhiên sau này Thái tử phi vào cửa cũng có thể nghe theo lệnh của Thái tử phi, về phần Lương đễ ngài... Nô tỳ phải là thị nữ của ngài, cho nên nếu Lương đễ muốn trách phạt nô tỳ, kính xin Lương đễ bẩm báo câu với Thái tử điện hạ, khiến Thái tử điện hạ tự mình xử trí, trước mặt ngài còn chưa có quyền lợi được xử trí nô tỳ!”


      Thường Hy có thể nhìn ra Tiêu Vân Trác muốn nàng thân cận cùng tần thiếp của , cho nên đường đem nàng ném ra ngoài. Theo lẽ thường mà chuyện này đáng lẽ phải do thái giảm tổng quản đứng bên người lo liệu, nhưng đến lúc này vẫn còn chưa thấy Ngũ Hải ra mặt, cho nên tên khốn kiếp Tiêu Vân Trác chính là muốn nàng đắc tội với người khác.


      Vậy cũng tốt, vốn là nàng cũng muốn thân cận gì với những nữ nhân này. Mà nếu như đắc tội, triệt để đắc tội , hơn nữa còn kéo theo Tiêu Vân Trác, về sau nếu thực có người tìm nàng gây xúi quẩy còn có cái đệm lưng.


      Lời kia của Thường Hy vừa thốt ra, Phùng Thư Nhã nhất thời giận đến cả người run rẩy, nhưng là lại dám tìm Tiêu Vân Trác, chỉ đành phải khẽ cắn răng đem giọng điệu này nuốt xuống. Mấy người sau lưng nàng ta tất cả đều kinh hãi, phải nghe Ngu Thường Hy ở Đông cung quả rất tệ sao? Bị đánh, bị phạt, Thái tử gia thích nàng đó sao? Thế nào hôm nay lại nghe giống với lời đồn a?


      Những người này cũng là biết nhìn thời điểm, tự nhiên cũng nhiều lời, vốn nhìn Phùng Thư Nhã vừa mắt, định mặc cho chính nàng ta gây nháo, để cho nàng mất hoan tâm của Thái tử gia, sau này bọn họ mới có cơ hội ra mặt.


      “Vậy mời Ngu cung nữ thuật lại lời của Thái tử gia thôi!” Phùng Thư Nhã cũng phải rất ngu ngốc, vừa thấy tình thế bất lợi, lập tức vòng sang ngả khác.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 84: hùng cứu mỹ nhân


      Thường Hy nhìn lướt qua, trong lòng liền thở dài tiếng, đều là người tinh ý cả. Nàng mấy câu như thế, sáu người kia ngay cả lời cũng kiến nghị, hiển nhiên lúc này muốn đắc tội nàng. Phùng Thư Nhã cũng phải dạng ngu ngốc, thấy gió đổi chiều là lập tức xoay người hướng khác. Những người này về sau nếu muốn đối phó với nàng, chỉ sợ là cuộc sống của nàng được dễ chịu đây!


      Binh pháp có câu: muốn công thành phải lấy công tâm làm đầu. Thường Hy quyết định, kiên quyết để những người này kết thành phái làm khó nàng, hãy để cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, nàng chỉ cần ngồi chỗ mà xem náo nhiệt. Chỉ cần nghĩ đến ngày nào đó, hai chân vắt chéo, uống trà, cắn hạt dưa, vểnh tai nghe những nữ nhân này nháo , thấy vô cùng thoải mái a!


      Nghĩ tới đây, Thường Hy nhìn mọi người : “Nô tỳ dám tự cao tự đại, chẳng qua là truyền đạt lại khẩu dụ của Thái tử gia. Thái tử gia là người cực kỳ tuân theo quy củ, chỉ trong lời , mà còn là lễ nghi, ăn mặc, hành động. Các vị phải thời thời khắc khắc ghi nhớ mình là người của Đông cung, phải duy trì thể diện của Đông cung cùng Thái tử gia, tựa như hôm nay mà , Phùng Lương đễ thực là trang điểm có hơi chút quá phận, vượt qua khuôn phép. Còn nữa, các vị chủ tử là ngày đầu tiên tiến vào Đông cung, an phận chờ tuyên triệu mà lại dám đến Triêu Huy điện chặn người, hành động như vậy há có thể là do tần thiếp của Đông cung làm ra? Nếu như truyền ra ngoài, mặt mũi của Thái tử gia biết đặt ở đâu? Thể diện của Đông cung biết tính sao? Người biết hiểu được các vị là lần đầu tiên vào Đông cung nên chưa nắm được quy củ, nhưng biết còn tưởng các vị cả gan làm loạn, xem quy củ là gì! Nếu là truyền đến tai đương kim Thánh thượng, Thái tử gia chẳng phải là bị giáng tội quản lý bề tôi nghiêm khắc sao?”


      Thường Hy vừa bắt đầu cũng có tức giận, ai biết nàng càng càng giận, quả nhiên là tâm tình bộc phát, từng câu từng chữ đều sắc bén, ngay cả nàng cũng phát ra tia chân thành lo lắng ở trong đó. Bất tri bất giác, Thường Hy đem mình dung nhập sâu vào Đông cung rồi. Lời cuối cùng vừa ra, ngữ khí vấn trách nặng nề, hù dọa mọi người phịch tiếng quỳ xuống, cũng dám có nửa điểm ho he gì.


      Vẫn núp ở phía sau cửa, Ngũ Hải nhìn bóng lưng Thường Hy, trong lúc bất chợt có chút hiểu được tại sao Thái tử gia lại dung túng nàng như thế. có thể cảm nhận được từ thanh của Ngu Thường Hy là loại cảm giác chân thành từ nội tâm phát ra, từ nội tâm mà suy nghĩ cho Đông cung. Nghĩ vậy, mặt liền lộ ra tia mỉm cười. Có số việc a, đến bây giờ còn chưa thể chính xác được sao?...


      Ngũ Hải quay người lại muốn bẩm báo Tiêu Vân Trác, lại nghĩ rằng vừa quay đầu liền trông thấy Tiêu Vân Trác đứng ở sau cách xa, nhất thời bị hù doạ giật mình, muốn hành lễ, Tiêu Vân Trác lại nháy mắt ra hiệu. Ngũ Hải hiểu ý im lặng lui ra bên. Bên ngoài Thường Hy vẫn còn thao thao bất tuyệt từ Nữ giới đến Nữ tắc, lại từ Nữ tắc đến Vương mama, trong lời của nàng còn mang theo hàm ý khác, từng câu khiến cho bảy tần thiếp ngay cả thở cũng dám thở mạnh, quỳ rạp mặt đất, còn có cả người nhát gan đến nỗi run lẩy bẩy.


      “... Lời của Vương mama còn văng vẳng bên tai, các vị từng người đắc ý đến nỗi quên luôn rồi hả? Phu vinh thê quý, căn cơ của Thái tử gia vững chắc chính là phúc khí của các vị, các vị phải luôn luôn vì Thái tử gia mà suy nghĩ, bất kể là còn tại Đông cung hay ra khỏi Đông cung. Cũng thể quên thân phận của mình, chuyện giống như tối nay nếu như còn xảy ra nữa, đứng bảo là Thái tử gia mất hứng, chỉ sợ nô tỳ cũng phải Vĩnh Hạng cung mời Vương mama tới, để lão nhân gia kia lại lần nữa dạy tốt quy củ cho các vị. Các vị tiểu chủ cứ suy nghĩ kỹ , nô tỳ xong rồi, xin được cáo lui!”


      Tiêu Vân Trác đứng ở nơi đó, nhìn thân ảnh Thường Hy, mỗi câu nghe nàng , trong lòng vốn bình tĩnh vô ba lại như cuồng phong cuồn cuộn nổi lên từng trận sóng lớn. Vừa mới bắt đầu, chỉ là muốn làm khó Thường Hy, để cho nàng biết trong Đông cung này cũng phải dễ dàng mà tồn tại, cũng muốn cho nàng biết, ai mới là người nàng có thể dựa vào, nhất định phải dựa vào, nàng phải tận tâm với người nào. Chẳng qua là Tiêu Vân Trác hề nghĩ tới, mỗi câu Thường Hy đều là lời trong lòng của . Thường Hy, nữ nhân kỳ lạ!


      Nàng rất cay cú rồi lại rất mơ hồ, nàng rất phách lối rồi lại hết sức cẩn thận, nàng rất sắc sảo nhưng cũng có lúc ngốc nghếch! Cùng người nhưng sao lại có nhiều điểm mâu thuẫn như vậy? Tiêu Vân Trác phát , biết gì về Ngu Thường Hy, trước kia nghĩ hiểu nàng, nhưng giờ xem ra sai lầm rồi!


      Thường Hy xoay người vào địa điện, nàng vẫn còn chưa có hồi phục lại tinh thần sau hồi câu chữ bay lung tung vừa rồi. Nàng giống như diễn trò có chút quá mức, tâm tình giờ hết sức ổn định, làm cho lòng của nàng nảy bang bang lên, tựa hồ chuyện nàng vừa xong rất nghiêm trọng vậy, ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm cho cam, hậu viện nhà ai chẳng có mấy chuyện như thế này. Nếu là Đông cung mà quá sạch , người khác chắc cũng phải hoài nghi. Nàng phải uốn thẳng thành cong, nghiêm trọng quá đấy chứ?


      Thường Hy chỉ lo suy nghĩ trong đầu, hồn nhiên quên mất ngưỡng cửa Triêu Huy điện rất cao, nàng có nhấc chân trực tiếp tới, lập tức đem mũi chân vướng vào ngưỡng cửa, cả người bổ nhào về phía trước. Thường Hy nhìn sàn gạch bóng lóng như gương, lấy tay che mặt, hướng mặt đất mà bổ xuống. Lần này hay rồi, vừa người khác phải hết sức chú ý hành động cử chỉ, chính mình lại xoay người cái ngã rạp xuống đất, biểu diễn ngay tại trường a! Nàng muốn sống nữa, sau này còn có mặt mũi gặp người a?


      Thời điểm thân thể Thường Hy nghiêng người ngã vào trong đại điện, trong chớp mắt chỉ thấy bàn tay to bưng kín miệng nàng, để cho nàng lên tiếng kinh hô, tay khác chế trụ chặt chẽ eo của nàng. Cánh tay hữu lực đem chính nàng nhấc lấy, chỉ cảm thấy người như chim yến, lập tức ở trong đại điện, hai chân đứng vững vàng mặt đất.


      Mở mắt ra nhìn, ra là Tiêu Vân Trác cứu nàng. chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thời gian dường như chỉ là cái chớp mắt, Thường Hy có đổ rạp người xuống mặt đất, Tiêu Vân Trác bảo vệ nàng, để cho nàng ngóc đầu lên được trước mặt người khác. Thường Hy nhìn người đó sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ trở lại bàn cơm cách nàng phía xa xa, ngồi thẳng thân thể, liếc nàng cái : “Lo lắng cái gì? Còn mau chia thức ăn cho bản Thái tử?”


      Thường Hy sờ sờ ngực, chẳng lẽ mới vừa rồi nàng hoa mắt sao? ra nàng cũng đá phải ngưỡng cửa, ra nàng vừa nãy thuận lợi vào đại điện, Tiêu Vân Trác cũng có cứu vãn danh dự của nàng. Nhưng là xúc cảm bên hông còn lưu lại , môi mềm còn thoang thoảng hương vị của , Thường Hy trong lúc bất chợt có chút được tự nhiên, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác cũng khác vài phần. Vì để tránh cho lúng túng, đổi chủ đề hỏi: “Thái tử gia, những người ngoài cửa tính sao bây giờ? Họ còn quỳ đấy!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :