1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 75: Thẩm vấn


      Ánh mắt Tiêu Vân Trác thâm sâu khôn lường, nhưng chẳng qua là chỉ cười nhạt : “Quy củ Doanh Nguyệt điện, hai người các ngươi cũng hiểu sao? Có biết phạm vào tội gì?”


      “Thái tử gia thứ tội, Thái tử gia thứ tội, nô tỳ phải cố ý, chẳng qua là nô tỳ bưng trà đến đây, chưa từng nghĩ Ngu Thường Hy cư nhiên cũng tiến lên. Nô tỳ cũng là hoảng sợ nên mới làm rơi vỡ ly trà trong tay, kính xin Thái tử gia minh xét!” Xuân Lai quỳ mặt đất, nước mắt lã chã như châu rơi, nhàng đáng thương , nhu nhược kia cũng khiến Thường Hy thấy lòng mềm vài phần. nghĩ tới Xuân Lai này còn biết làm bộ yếu đuối a!


      Tiêu Vân Trác nhìn về phía Thường Hy, bình thản : “Ngu Thường Hy, giải thích sao đây?”


      Thường Hy kéo váy, chút hoang mang quỳ xuống, mở miệng : “Hồi bẩm Thái tử gia, nô tỳ căn bản chưa có đụng tới Xuân Lai, bởi vì nô tỳ nhìn thấy Xuân Lai bước tới. Khi nô tỳ ra cửa, nàng ấy mới đột nhiên bước ra, hai người mới đụng phải nhau. Đây chính là chuyện diễn ra!”


      “Bản Thái tử cần biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần biết chứng cớ cùng kết quả. Hai người các ngươi đều mình vô tội, vậy chứng minh trong sạch của mình ! Người nào chứng minh được, hôm nay cũng đừng nghĩ tới còn sống mà bước ra ngoài, hiểu chưa?” Thanh của Tiêu Vân Trác rất bình tĩnh, giống như chuyện tình rất bình thường, nhưng là Thường Hy có thể từ trong giọng của tìm ra tia cảm giác . Mặc dù Tiêu Vân Trác hôm nay nàng cùng Xuân Lai chỉ có thể sống người, nhưng là Thường Hy cũng hề cảm nhận được hai chữ tàn nhẫn, lại sâu sắc mà thấm thía được tia thê lương. Thân ở tại Đông cung, cũng chỉ là người tịch mà thôi, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác của nàng trong phút chốc cũng mang theo vài phần ấm áp.


      Xuân Lai mặc dù hết sức áp chế hoảng sợ trong lòng, nhưng là sắc mặt cũng hơi lộ ra chút, may là nàng ta cúi thấp đầu khiến người khác thể nhìn thấy. Tiêu Vân Trác như vậy khiến nàng ta cảm thấy vô cùng kinh hoảng, mặc dù từ lâu biết Thái tử gia chính là người lãnh khốc vô tình, nhưng là vẫn cảm thấy run sợ.


      “Các ngươi, người nào trước?” Tiêu Vân Trác cầm lên tách trà Trịnh Thuận vừa dâng, dùng nắp chén nhàng đùa bỡn lá trà xanh mướt, thỉnh thoảng lại đùng phải thành chén phát ra vài thanh leng keng dễ nghe. Chẳng qua là tại thời khắc này, thanh ấy chẳng khác nào tiếng chuông tử thần, làm cho kẻ khác cảm thấy vô cùng lãnh, sát khí tràn ngập.


      “Hồi bẩm Thái tử gia, nô tỳ trước!” Xuân Lai rốt cục chịu được cảm giác áp bách mạnh mẽ ấy, là người đầu tiên mở miệng , Thường Hy nghe vậy liền cười cười. Sắc mặt khó coi hơn của Tiêu Vân Trác nàng còn gặp qua, cho nên nàng chịu được, nhưng là Xuân Lai có nhiều cơ hội tiếp xúc cùng Tiêu Vân Trác như vậy. Chỉ cần bày ra gương mặt kia là nàng ta chống đỡ nổi rồi. Nghĩ tới đây Thường Hy khỏi thầm than, có thể đem mặt lạnh đến trình độ này cũng coi như là vô cùng có bản lãnh rồi, chỉ tiếc đối với nàng lại có đất dùng.


      Tiêu Vân Trác gì. Xuân Lai khẽ cắn răng, nức nở : “Thái tử gia, nô tỳ thực dối. Thời điểm nô tỳ tới cửa ràng nhìn được chéo quần của Ngu Thường Hy. Nàng lúc ấy đứng ở cạnh cửa, mặc dù có lộ ra thân thể, nhưng là tất nhiên cũng từ trong khe cửa thấy được nô tỳ đến. Nô tỳ nghĩ tới, nàng cư nhiên tâm địa độc ác, ngày đầu tiên tới Danh Nguyệt điện ra tay hãm hại nô tỳ. Người nào còn biết Thái tử gia thích yên tĩnh, làm ra loại chuyện này, phạt đánh, nặng bị đuổi ra ngoài... Nô tỳ nào dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn, xin Thái tử gia minh giám!”


      là khéo mồm khéo miệng, Thường Hy nghe được nàng ta như vậy, trong lòng cũng là thầm gật đầu, lời này cực kỳ hợp lý, làm cho người ta vừa nghe cũng tìm ra sơ hở. Nhưng chỉ là vừa nghe mà thôi.


      Tiêu Vân Trác vẫn như cũ là biểu tình bất động dìm chết người, chẳng qua là khóe mắt lại nhìn về phía Thường Hy, khóe miệng khẽ mở, : “Ngu cung nữ, muốn gì?”


      Ngu cung nữ? Gọi kỳ quái, Thường Hy thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Vân Trác. Bình thường nào có xưng hô như vậy, nàng là có tên được ? chỉ là e sợ nàng quên mất thân phận của chính mình, cho nên thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng là cung nữ sao? Thường Hy lại tốn hơi thừa lời rồi, nàng hận thể bổ nhào lên phía trước cắn xuống của miếng thịt cho hả giận. Nhưng là nàng thể, cho nên cũng chỉ đành ở trong lòng suy nghĩ chút coi như xong, lần này nàng nhớ kỹ, nếu có cơ hội nhất định báo oán rửa nhục.


      Đừng bảo là Thường Hy, ngay cả Trịnh Thuận cũng trợn mắt há miệng, tựa hồ có chút tin được lời vừa rồi của Tiêu Vân Trác. Ngu cung nữ? Thái tử gia chưa từng xưng hô như vậy với bất kỳ cung nữ nào trước đó, xem ra chính có đoán sai, Ngu Thường Hy này trong lòng Thái tử gia đúng là đồng dạng với những người khác. may vừa rồi cũng có quá thiên vị ai, nghĩ tới đây khỏi thở phào nhõm cái.


      Thân thể Xuân Lai cứng đờ, trong lúc nhất thời hiểu tại sao Tiêu Vân Trác lại xưng hô với Ngu Thường Hy như vậy. Nhưng là tại nàng còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục tới, hơn nữa chuyện vừa rồi nàng làm chê vào đâu được, mặc cho Ngu Thường Hy lợi hại hơn nữa có thể tra ra cái gì?


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, đôi mắt thủy nhuận nổi lên sóng nước mênh mông, khóe miệng dâng lên nụ cười nhàn nhạt, quay đầu lại nhìn Xuân Lai rồi mới lên tiếng: “Hồi bẩm Thái tử gia, nô tỳ lớn như thế này rồi vẫn còn chưa nghe thấy người nào qua nô tỳ lòng dạ độc ác. Hôm nay Xuân Lai nương lần đầu tiên gặp mặt lại ra như vậy khỏi khiến cho người ta kinh ngạc. Nô tỳ phục, cho nên có mấy câu muốn thỉnh giáo Xuân Lai nương, mong Thái tử gia ân chuẩn!”


      Tiêu Vân Trác nghe Thường Hy , lại thấy nàng bình tĩnh, an nhàn, trong đôi mắt dẫn theo nụ cười thản nhiên, thanh vẫn như cũ lạnh như băng : “Được.”


      “Tạ Thái tử gia!” Thường Hy dập đầu hành lễ, trong lòng tựa hồ biết Tiêu Vân Trác nhất định đồng ý, nụ cười trong mắt càng tăng lên. Vì vậy nhìn Xuân Lai chậm rãi ra: “Xuân Lai nương, nếu hôm nay hai ta nháo thành cục diện này, nương tay là thể nào. Cho nên chỉ còn cách trắng ra, tôi có mấy vấn đề hiểu kính xin Xuân Lai nương vui lòng chỉ giáo!”


      Xuân Lai phòng bị nhìn Ngu Thường Hy, lại ngại Tiêu Vân Trác đáp ứng Ngu Thường Hy cho phép nàng ta hỏi mình vài câu, vì vậy cũng dám kháng lệnh, chỉ đành phải gật đầu : “Tôi có gì nấy, hỏi !”


      Thường Hy gật đầu cái, đối với thái độ này của Xuân Lai cũng là hài lòng, nghĩ rồi ra: “ nếu tôi sớm nhìn thấy , có phải hay là ngay lúc đấy cũng đồng thời trông thấy tôi?”


      Xuân Lai hồ nghi nhìn Thường Hy, nghĩ chút những lời này cũng có gì sai lầm, cũng có bẫy rập gì, chỉ phải gật đầu lên tiếng: “Đúng!”


      “Như vậy tôi lại hỏi tiếp, nhìn thấy tôi nên chậm lại bước chân rồi, trong lòng biết ở cửa có người như thế nào lại vội vội vàng vàng vọt lên?” Thanh Thường Hy đột nhiên trở nên sắc bén, ánh mắt nhìn Xuân Lai cũng cực kỳ ngừng trọng.

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 76: Xảo ngôn


      Xuân Lai sửng sốt, nhất thời có chút kinh ngạc, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Nô tỳ là vội vã đưa trà cho Thái tử gia, có nghĩ tới có tránh còn vọt lên. Nếu là thấy trước, người nào lại dám chặn đường cung nữ mang đồ lên cho Thái tử gia?”


      Lông mày Thường Hy nhướng lên, tăng cường hỏi: “Quả là như vậy phải ? Được rồi, coi như là như thế, tôi lại hỏi , nếu là hai người trogn lúc vô tình chạm nhau, nước trà này dội lên thân người, hay người còn lại cũng gặp nạn?”


      Xuân Lai trong lúc nhất thời chưa có nghĩ ra ý trong lời của Thường Hy, đợi nghĩ đến tỉ mỉ, thần sắc bỗng nhiên đột biến. Đúng vậy, nếu hai người là trong lúc vô tình chạm nhau, như vậy nước trà này dĩ nhiên là văng lên cả hai. Nhưng bây giờ y phục người nàng lại sạch tỳ vết, Thường Hy lại bị bỏng đến phồng rộp da tay. Tay giấu trong tay áo của Xuân Lai khỏi nắm chặt, trầm giọng : “Nếu là lẽ đương nhiên hai người đều bị liên lụy. Nhưng thói quen khi bưng trà từ trước đến nay của tôi luôn là đưa lên trước ngực chút khoảng cách. Hơn nữa lúc ấy tôi bị va chạm vào khay trà ở phía trước, xui xẻo tự nhiên chỉ có mình chịu, cùng tôi quan hệ!”


      Khen cho cái nhanh mồm nhanh miệng. Thường Hy tại cũng có mấy phần thưởng thức Xuân Lai, có thể nhanh chóng biện bạch lại lời của nàng cũng là đơn giản. Nhưng là Thường Hy cũng phải khống có bản lĩnh, hừ tiếng : “Cưỡng từ đoạt lý! Theo lẽ thường, trong lúc bất chợt bị người đụng tới, nào có thời gian đẩy khay trà ra phía trước, chỉ sợ theo bản năng là lập tức buông tay ra chứ? Chỉ là nếu như vậy tôi cũng có ý kiến gì nữa. Tôi lại hỏi , có biết là mình phạm phải sai lầm trí mạng để cho tôi biết cố ý nhằm vào tôi hay chưa? Tôi sớm , gió qua lưu vết, mưa rơi lưu thanh, trong thế gian này chưa có bí thể giải thích được. có biết mắc sai lầm ở nơi nào ?”


      Xuân Lai thể thích ứng được phương thức hỏi đông câu, tây câu dồn dập đưa tới của Thường Hy, khiến cho ngươi thể hiểu được người ta suy tính cái gì, chỉ có thể theo bước dẫn dắt của nàng ta mà về phía trước. Xuân Lai ghét nhất chính là bị nắm mũi dẫn , nhưng là giờ phút này đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, nàng nhất định phải tỏ thái độ tốt, vì vậy đành phải : “Lời này sai rồi, tôi chưa làm qua cái gì, tại sao lại là mắc sai lầm? nghĩ muốn gạt tôi, nhưng ở đời có đạo lý, nếu là ma quỷ cũng thể gạt được. Tôi có gì để cả!”


      Kỳ phùng địch thủ, Thường Hy có chút hưng phấn nhìn Xuân Lai, đem vết bỏng đau rát kia quăng lên tận chín tầng mây, chuyên tâm đối phó với Xuân Lai.


      “Theo lời , sớm thấy thân ảnh của tôi nhưng vẫn như cũ sải bước tới, nguyên nhân là vì trong Đông cung có người nào dám cản bước người dâng đồ tới cho Thái tử gia, phải ?”


      Xuân Lai nghĩ chút, thận trọng gật đầu.


      còn , nước trà đều dội hết người tôi, thứ nhất là vì bưng trà luôn có thói quen đưa cánh tay ra phía trước, thứ hai thời điểm đụng tôi trùng hợp khay trà hướng đúng về phía khuôn mặt tôi phải ?”


      “Đúng vậy!” Xuân Lai lên tiếng, lời này có sai, ý tứ vừa nãy của nàng đúng là như vậy, nhưng Ngu Thường Hy tại sao muốn đem những lời này lặp lần nữa?


      Người nghi ngờ chỉ có mình Xuân Lai, Trịnh Thuận cũng là dạng hiểu nhìn Thường Hy. Bởi vì Tiêu Vân Trác lên tiếng, cũng dám xông lên chen lời, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên. Nhưng là , loại phương thức đặt câu hỏi này của Thường Hy đúng là làm cho cảm thấy kinh ngạc.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, ngón tay vô thức mà gõ lên thành ghế, trường bào màu xanh nhạt thêu mây chìm nhàng rung động, kim quan gắn minh châu đầu cũng theo đó mà khẽ lắc lư, nhưng ánh mắt nhìn Thường Hy có bất kỳ chút buông lỏng nào. Biểu của nàng có chút ngoài dự đoán của .


      “Chẳng qua chỉ là trùng hợp? Nhưng như thế này quả là cũng quá trùng hợp rồi!” Thường Hy hừ lạnh tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác : “Thái tử gia, nô tỳ muốn lấy vật chứng!”


      Lời này vừa ra, Xuân Lai khẽ run lên, vật chứng? Nàng có cái vật chứng gì lưu lại nơi này?


      Trịnh Thuận cũng là cực kỳ tò mò, thấy có cái vật chứng gì nha?


      Ánh mắt Tiêu Vân Trác liên tục lóe vài cái, khẽ cười : “Được, !”


      “Tạ Thái tử gia!” Thường Hy xong đứng dậy, xoay người sang chỗ khác ra ngoài. Khi bước tứi gần cửa đại điện bằng gỗ sơn son thiếp vàng, dừng chân lại, quay đầu nhìn Xuân Lai cái, mặt khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, khẽ hé ra đôi môi đỏ mọng : “Xuân Lai nương, tôi lại cho cơ hội, tự mình khai, hay để tôi đem chứng cớ lấy ra?”


      Xuân Lai cắn chặt môi, ngực hơi phập phồng. Người tinh ý đều nhìn ra nàng ta bị làm cho tức giận đến yên, tâm tình di động khá nhiều, nhưng Xuân Lai vẫn như cũ cắn răng mà : “Mời lấy ra !”


      “Nghé con sợ cọp là bởi vì nó biết cái gì gọi là sợ hãi. Mà ... Xuân Lai, cho rằng tôi chỉ lừa gạt sao?” Thường Hy châm chọc , ngồi xổm xuống nhìn khe cửa, đưa ngón tay mềm mại hướng vào trong tìm kiếm, trong nháy mắt chỉ thấy Thường Hy cầm viên trân châu như hạt gạo đứng dậy.


      Ánh mắt Tiêu Vân Trác càng thêm sắc bén. Trịnh Thuận cũng là cảm thấy lẫn lộn, viên trân châu nho có cái gì lớn lao đâu? Cùng chuyện này có quan hệ gì? Nhưng khi nhìn tới khuôn mặt trắng bệch của Xuân Lai biết ngay viên trân châu này nhất định có gì đó cổ quái.


      Thường Hy cầm viên trân châu trở về, từ cao nhìn xuống Xuân Lai : “Đây có phải của ?”


      Xuân Lai cắn răng đáp. Thường Hy ngồi xổm xuống cười : “ chuyện tôi có biện pháp sao?” Thường Hy tới làm động tác định vén chéo quần, Xuân Lai theo bản năng tránh ra, đành phải : “Là của tôi thế nào? Chỉ là viên trân châu thôi chứng minh được điều gì? Hạt trân châu như vậy, cung nữ trong Đông cung cơ hồ mỗi người đều có!”


      Thường Hy nghe vậy cười : “Mỗi người đúng là đều có, nhưng phải mỗi cung nữ đều có cơ hội tới Doanh Nguyệt điện. Quan trọng hơn là, loại trân châu này dùng làm đồ trang sức gắn tại mũi giày thêu, cho nên bình thường cũng được may rất bền chắc, chỉ cần cố ý phá hư dễ dàng rơi xuống, phải vậy ?”


      Loại trân châu hạt gạo này thực là quá , bình thường chính là dùng để gắn vào mũi hài, hoặc là nếu to hơn chút gắn vào trâm hoa cài lên đầu. Nhưng là phải ai cũng có đủ trân châu để làm trâm hoa, vì vậy hầu hết đều dùng làm trang sức đính hài, xinh đẹp lại khác biệt, ở trong hậu cung cũng làm ra loại phong cảnh tịnh lệ.


      “Vậy thế nào?” Xuân Lai hiển nhiên còn tự tin được như lúc đầu, hơn nữa trong lời mơ hồ dẫn theo vài tia e ngại, ánh mắt nhìn Thường Hy cực kỳ phẫn hận.

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 77:


      “Rất đơn giản, ý tứ của Ngu cung nữ chính là thời điểm ngươi bưng trà tới cố ý tự đẩy mình cái, cho nên ngươi mới có thể cả người ngã về phía nàng, khay bưng trà hoàn toàn đập về phía trước. Vì thế nàng thân bị nước trà dội mà ngươi chút chuyện cũng có!” Thanh Tiêu Vân Trác giống như băng giá ngày đông, khiến cho cả đại điện rơi vào lạnh lẽo, làm cho kẻ khác cảm thấy run sợ từ tận tim.


      Xuân Lai lắc đầu cái, lập tức : “ phải vậy, phải vậy, nô tỳ có làm như vậy, có...”


      Tiêu Vân Trác liếc mắt cái, Trịnh Thuận liền lập tức lên đẩy ngã Xuân Lai, nhấc lên chéo quần của nàng, lộ ra đôi giày hồng gấm thêu hoa mai. Nụ hoa mai chính là dùng hạt trân châu làm thành. Giờ phút này, nụ hoa bên chân trái của Xuân Lai bị tổn hại, trân châu phía cánh mà bay, chỉ có tróc lên chút sợi chỉ bên ngoài. Quan trọng hơn là giày thêu bên kia vẫn còn nguyên vẹn.


      Đôi giày thêu vừa lộ ra, hạt trân châu tay Thường Hy có vẻ khác biệt gì so với trân châu giày của nàng, Xuân Lai lập tức quỳ xuống dập đầu, thân thể run rẩy kinh hoảng, : “Thái tử gia minh giám, nô tỳ mặc dù cẩn thận để chính mình vấp ngã cái, nhưng là nếu phải Ngu Thường Hy chợt lao ra, nô tỳ cũng làm đổ khay trà, càng quấy rầy thanh tịnh của Thái tử gia. Nô tỳ là oan uổng, là Ngu Thường Hy lao ra đụng phải nô tỳ, đúng lúc ấy trùng hợp nô tỳ tự mình vấp cái, cho nên ly trà kia mới có thể dội ở người của nàng...”


      “Vậy mới vừa rồi tại sao ngươi những lời này?” Tiêu Vân Trác hỏi.


      “Nô tỳ sợ Thái tử gia hiểu lầm nên dám . Nhưng nô tỳ có cái gì xấu xa trong lòng. Nô tỳ ở Doanh Nguyệt điện phục vụ cũng được hai năm rồi, cho tới nay đều là nơm nớp lo sợ, tận tâm phục vụ, dám có điểm tâm tư khác. Thái tử gia có thể biết nhưng là Trịnh công công cùng Chu tổng quản đều biết , lòng trung thành của nô tỳ có thiên địa cùng chứng giám!” Xuân Lai khóc ngã xuống đất, nghẹn ngào dứt nức nở , cái bộ dáng kia là khiến người ta vừa thấy thương.


      Thường Hy nhìn tận mắt nhất cử nhất động của Xuân Lai, nghe được ràng từng từ ngữ, nàng ta ca diễn quá lãng phí nhân tài. Càng như vậy Thường Hy đối với Xuân Lai càng có loại cảm giác hồi hộp. người như vậy đặt bên người quả thực là quá đáng sợ, chính là đêm thể say giấc, khác gì ngủ cùng với sói.


      Giờ phút này Thường Hy cảm nhận được áp lực cùng sợ hãi mà trước nay chưa từng có, chân chân thấu hiểu cảm giác con hát hướng người nàng tát nước dơ. Nếu nàng thể đem đống nước dơ này gột sạch , như vậy khắc sau nàng chính là xuống hoàng tuyền kêu khổ rồi.


      Mặc dù đối với Tiêu Vân Trác phải là rất hiểu , nhưng Thường Hy có thể khẳng định Tiêu Vân Trác tuyệt đối là người được làm được. qua hôm nay nhất định phải có người trong các nàng phải chịu trừng phạt, như vậy chắc chắn người bị đánh chết! Thường Hy muốn chết, càng muốn bị người khác làm cho chết oan!


      Thường Hy nghe xong mấy lời Xuân Lai thể tiếp tục trầm mặc, muốn chuyện, Tiêu Vân Trác xoay đầu lại lườm nàng cái, Thường Hy cả kinh, lời ra khóe miệng đơn giản đành phải nuốt xuống, Tiêu Vân Trác lúc này mới tiếp tục quay lại nhìn Xuân Lai. Ánh mắt sắc bén như ưng quét người Xuân Lai mấy lần, lên tiếng : “Ngươi hầu hạ ở Đông cung hai năm rồi, cũng được tính là lão nhân.”


      Thanh Tiêu Vân Trác có chút hoàn hoãn, Xuân Lai thầm thở phào trong lòng cái, nhưng mặt vẫn thể chút biến hóa nào, như cũ khóc thút thít : “Dạ, từ ngày nô tỳ được phân tới Đông cung, cũng quyết tâm bán mạng vì Thái tử gia rồi!”


      Thường Hy nghe vậy cơ hồ muốn xỉu vì tức, nữ nhân đáng chết này đúng là từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí lời như vậy cũng có thể ra, nàng nếu đúng là trung thành trước sau như ... Nghĩ tới đây, Thường Hy vẫn phải cố nén cho mình phát ra tiếng, vừa nãy cầm thú dùng ánh mắt bảo nàng được lên tiếng, nếu tự mình gánh lấy hậu quả! Suy tính bây giờ nàng còn có tiền vốn chống lại , chỉ đành phải cắn răng nuốt xuống giọng điệu, im lặng quan sát biến cố.


      “Phải ?” Thanh Tiêu Vân Trác kéo đến dài, làm cho người nghe có loại cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, giống như trái tim bị thứ gì đó lướt qua, ngứa ngứa tê tê.


      “Vâng!” Xuân Lai nhàng linh hoạt hồi đáp.


      như vậy, ngươi nên biết bản Thái tử rất độc ác chứ?” Tiêu Vân Trác tiếp tục hỏi. Thường Hy tinh mắt phát khóe miệng hơi hơi kéo lên chút tạo thành vòng cung. Cặp mắt kia mặc dù sắc bén, sáng trong, nhưng là sâu trong ánh mắt lại lạnh lẽo, vô cảm mới làm Thường Hy cảm thấy kinh ngạc.


      “Nô tỳ tất nhiên biết. Bổn phận của nô tỳ chính là hầu hạ Thái tử gia, tại sao có thể ngay cả cái này cũng biết?” Xuân Lai cẩn thận trả lời.


      Tiêu Vân Trác nghe đến đó tiến lên bước, cước đá vào ngực Xuân Lai. Trong phút chốc, Xuân Lai giống như diều đứt dây, lăn xa mặt đất, lúc lâu mới dừng lại được, miễn cưỡng tiếp tục quỳ xuống nhưng gương mặt tái nhợt kia ràng hiển thị kinh hoảng, nàng biết phạm lỗi ở nơi nào, làm sao Tiêu Vân Trác trở mặt liền trở mặt rồi?


      “Cẩu nô tài, ngay cả bản Thái tử cũng dám hồ lộng, mở mắt chó của ngươi ra chút!” Tiêu Vân Trác phẫn nộ quát, quay đầu lại đối với Trịnh Thuận : “Ngươi ràng cho nàng ta, đừng để có chết cũng biết tại sao!”


      Thường Hy đứng ở đó nhúc nhích, tựa hồ vẫn còn chưa có phục hồi lại được tinh thần sau biến cố, Tiêu Vân Trác làm sao lại có thể dễ dàng kết luận Xuân Lai dối?


      Trịnh Thuận lập tức đáp lời, tiến lên vài bước ở trước mặt Xuân Lai : “Cẩu tiện tỳ có mắt, lại còn dám to gan hồ lộng Thái tở gia. Ngươi nếu ràng thói quen của Thái tử gia, vậy ta hỏi ngươi, Thái tử gia uống trà là dùng bao nhiêu phần nước nóng?”


      “Tám phần.” Xuân Lai theo bản năng che ngực , nhưng là vừa xong lại há to miệng, câu cũng thành lời, nàng phạm phải sai lầm trí mạng.


      “Ngươi cũng biết tám phần sao? Nhưng là ngươi nhìn vết phỏng thành hình tay Ngu Thường Hy, nếu là tám phần nước nóng có đem người ta bỏng thành như vậy ? Đây ràng là nước mới đun sôi mới có thể làm thành như vậy!” Trịnh Thuận từng câu từng chữ , nhìn Xuân Lai với thần sắc tràn đầy tức giận cùng thất vọng, hơn nữa còn là loại lòng tin bị phản bội.


      Thường Hy nhất thời hiểu ra, Tiêu Vân Trác bình thường uống trà dùng tám phần nước nóng, nhưng là hôm nay Xuân Lai cư nhiên dùng nước sôi pha trà, hơn nữa còn cố ý cùng nàng đụng thành khối, ràng mục tiêu của nàng ta chính là nàng. chỉ muốn đem bản thân nàng ngày đầu tiên đến đây gây đại họa, còn muốn đem nàng bị bỏng, suy nghĩ là ác độc. Thường Hy trong lòng là khổ sở cực kỳ, nàng thế nào cũng nghĩ tới Xuân Lai lại có thể căm ghét nàng thành như vậy.


      đến tột cùng tại sao lại muốn hãm hại tôi?” Thường Hy nhìn Xuân Lai hung hăng chất vấn.

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 78: Cầm thú cũng có lúc nhu tình


      Vào lúc này Xuân Lai cũng vì mình biện bạch thêm nữa, giương mắt liếc nhìn Thường Hy cái, ngay sau đó lại cúi đầu, nhàn nhạt câu: “Thái tử điện hạ quả nhiên tâm tư kín đáo, ngay cả chi tiết như vậy cũng nhìn ra!”


      “Nếu phải nhìn thấy vết phỏng người Ngu cung nữ, bản Thái tử nghĩ tới ngươi lại ác độc như vậy. Kết quả hôm nay, cũng được tính là tốt nhỉ?” Tiêu Vân Trác hừ lạnh tiếng, trong thanh tràn đầy khinh thường, con người chính là như vậy, luôn luôn lòng tham đáy.


      Sắc mặt Xuân Lai héo vàng như cỏ cuối thu, cả người tựa hồ như thể chống đỡ nổi. Nhìn nàng như thế lại sinh ra loại cảm giác đành lòng.


      có đáp lại lời Tiêu Vân Trác, ngược lại nhìn Thường Hy : “Hôm nay tôi thể lấy mạng của ngày mai cũng có người muốn mạng . hãy ở đấy chờ xem!”


      Thường Hy hiểu lời Xuân Lai , hỏi tới: “ đến tột cùng là muốn điều gì? Tôi với chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng đụng chạm, tại sao lại muốn hãm hại tôi? Mà vừa rồi làm là do ai sai khiến?”


      Xuân Lai cười lớn tiếng, lảo đảo đứng lên, vịn khung cửa nhàng : “Tôi vì cái gì phải cho ? Tôi đây rất vui lòng xem bộ dáng ngủ an giấc!”


      Xuân Lai xong liền ra ngoài, như là bại lộ liền quả quyết còn ý niệm sống. Thường Hy nhìn bóng lưng Xuân Lai, lại thấy Trịnh Thuận bước ra phân phó mấy câu, ngay sau đó liền có mấy tiểu thái giám đem Xuân Lai giải , lâu sau liền truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, dần dần tắt hẳn...


      Thường Hy mặc dù có tự mình xem, nhưng là từng tiếng kêu thê lương của Xuân Lai cứ ngừng luẩn quẩn bên tai nàng. người vốn là bị phỏng mảng lớn, lại cố nén dây dưa cùng Xuân Lai lâu như vậy, đợi mọi chuyện chấm dứt, Thường Hy ngay cả đứng cũng vững, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.


      Tiêu Vân Trác cơ hồ là hề nghĩ ngợi sải bước dài tới vòng tay đỡ lấy Thường Hy, ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng hô: “ làm sao vậy? Ngu Thường Hy?... Ngu Thường Hy?!”


      Thời điểm Thường Hy tỉnh lại, trước mắt xuất tấm màn trắng thêu hình hoa lá vô cùng quen thuộc, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhớ lại chuyện tình ở Doanh Nguyệt điện, theo bản năng chợt ngồi bật dậy, lật người xuống giường. Mới vừa giày liền nghe thấy tiếng mở cửa ra, mở miệng hỏi: “Người nào?”


      “Ngu tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi sao?” Thanh Triêu Hà cách rèm truyền vào, vừa dứt lời cả người giống như cơn gió vọt đến, xem xét cẩn thận thần sắc Thường Hy, hồi lâu mới lên tiếng: “Ngu tỷ tỷ, tỷ đúng là làm muội sợ muốn chết, êm đẹp tại sao lại té xỉu? người còn có vết phỏng, chẳng lẽ là Thái tử gia xả giận người tỷ sao? Nhưng là Thái tử gia cũng phải là cái loại người dã man hiểu chuyện nha! Đây tột cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?”


      Nghe Triêu Hà hỏi tới tấp, Thường Hy cảm thấy đầu có chút đau nhức, chỉ đành phải hết lần, nhân cơ hội hỏi: “Muội có quen biết Xuân Lai ? Nàng ta ngày thường có bạn bè thân thiết gì ?”


      Triêu Hà lắc đầu cái : “Xuân Lai này làm việc ở Doanh Nguyệt điện, căn bản là có giao thiệp cùng ai, đều là thích độc lai độc vãng, cũng thấy nàng gần gũi với ai. Nhưng là nàng cũng có đắc tội với người nào, cử chỉ lời vẫn còn vô cùng tốt, nghĩ lại là người ác độc như vậy, sauy nghĩ chút cũng cảm thấy sợ. Ngu tỷ tỷ, tỷ về sau nên cẩn thận chút, đúng là cây to gió lớn, tỷ còn chưa trêu chọc người khác, họ muốn xem tỷ vừa mắt!”


      Thường Hy ngược lại đồng ý với những lời này, lại lắc đầu cái đem tất cả nhưng suy nghĩ hỗn loạn đều quăng ra ngoài, lúc này mới tiếp: “Triêu Hà, tại là giờ gì? Ta cảm thấy nơi bị bỏng có điểm mát ẩm, vô cùng thoải mái, người nào bôi thuốc cho ta à?”


      Triêu Hà đỡ Thường Hy ngồi trước bàn trang điểm, lấy cây lược gỗ thay Thường Hy chải đầu, vừa vấn tóc vừa : “Là Thái tử gia tự mình ôm tỷ trở về, dọc theo con đường này cũng có biết bao nhiêu cặp mắt hâm mộ đâu. Muội ở Đông cung này nhiều năm rồi cũng chưa từng thấy Thái tử gia chạm qua cung nữ nào. Cũng là Thái tử gia phân phó thái y đến bắt mạch cho tỷ, chẳng qua là lúc tỷ hôn mê, thuốc này là do tự tay muội đắp lên!”


      Đại não Thường Hy nhất thời trống rỗng, nghĩ tới tên cầm thú đáng chết kia dưới tình huống như thế còn muốn hãm hại nàng! Nàng đều bị người ta hại lần rồi, chẳng lẽ lại nhất định bắt nàng chết ở chỗ này hay sao?


      Mắt thấy tối nay các thị thiếp của Thái tử sắp vào phủ rồi, thế nhưng vào lúc này lại tự bế nàng trở lại, đây phải ràng là đem nàng chống nướng bàn lửa hay sao?


      Phùng Thư Nhã vào cung, chỉ sợ tối nay là biết chuyện này thôi. Ngày mai Tiêu Vân Trác vừa vào triều, nàng cũng gặp ngay xui xẻo thôi!


      Nghĩ tới đây, Thường Hy luống cuống quát: “Tên khốn kiếp này, muốn hại chết ta à?”


      Triêu Hà tựa hồ bị dọa sợ, chưa thấy qua Thường Hy mặt hung hãn như vậy, thận trọng : “Ngu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”


      Thường Hy nghe thấy thanh Triêu Hà chợt phục hồi lại tinh thần, mặt phấn đỏ lên, ngượng ngùng : “ có gì, ta chỉ là nghĩ đến Xuân Lai, nhịn được liền phát tiết chút. Muội cần lo lắng cho ta, ta rất khỏe!”


      Thường Hy cũng dám thừa nhận nàng chửi Tiêu Vân Trác, chỉ đành phải láo đổ thừa hết lên đầu Xuân Lai. Đồng thời tự với mình, công phu tu luyện chưa đâu vào đâu, cứ như vậy mà nhịn được rồi, nếu về sau tên cầm thú Tiêu Vân Trác kia còn gây ra cái gì nặng nề hơn, lúc đấy chẳng phải là giận muốn chết sao? Cho nên nhất định phải nhẫn nại!


      Hít sâu hơi, Thường Hy nhìn Triêu Hà hỏi: “Thái tử gia bây giờ ở nơi nào?”


      Triêu Hà cũng để ý, cho rằng Thường Hy vừa rồi nghĩ đến Xuân Lai cho nên tâm tình mới mất khống chế, an ủi Thường Hy mấy câu lại làm cho Thường Hy càng cảm thấy thêm tội lỗi, cuối cùng mới lên tiếng: “Thái tử gia ở trong thư phòng. Cũng chỉ là tiểu thiếp, phải là Thái tử phi, Thái tử gia cần nghênh đón, thậm chí bái đường cũng cần, trực tiếp chuẩn bị phòng cho các nàng là được. Cùng Thái tử gia thành thân đó là vinh hạnh đặc biệt chỉ có Thái tử phi mới được!”


      Thường Hy lúc này mới gật đầu cái, ra là còn cái quy củ như vậy, vì vậy cười : “Bây giờ tỷ sao rồi, muốn Doanh Nguyệt điện phục vụ, đoán chừng tối nay Doanh Nguyệt điện rất náo nhiệt đấy!”


      Triêu Hà sửng sốt, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ, lời của tỷ thế nào muội nghe hiểu a? Ai dám Doanh Nguyệt điện gây chuyện? Tỷ đừng lo lắng, có đâu!”


      Thường Hy lại lắc đầu cái, nhìn Triêu Hà : “Muội tin ta ! Tối nay nhất định có náo nhiệt để xem!”


      Thường Hy rất hiểu phẩm hạnh của Phùng Thư Nhã, mấy vị Nhụ tần, Bảo lâm kia cũng dã từng quen biết, lẫn nhau đều hiểu đối phương là người phương nào, tối nay chỉ sợ là họ đều muốn trnah đoạt Tiêu Vân Trác. Nàng núp bên xem náo nhiệt, muốn xem xem Tiêu Vân Trác là như thế nào đối phó với các mỹ nhân này?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 79:


      Triêu Hà hoảng sợ, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia cũng phải là con mèo ôn thuận, tỷ cũng đừng tìm phiền toái. Thái tử gia vừa có tỷ cần qua phục vụ, cần gì tự thêm rắc rối cho mình!”


      Thường Hy đưa tay vỗ vỗ bải vai Triêu Hà, nàng thể thẳng là mình muốn xem cảnh Tiêu Vân Trác bị nữ nhân chặn lại, biết Triêu Hà là cung nữ yên phận dám có mấy cái ý tưởng to gan loại này, cho nên nàng mới dám ra ý nghĩ của mình. Nhãn châu xoay động, mặt lại lộ ra nụ cười dịu dàng, từ từ : “Triêu Hà, Doanh Nguyệt điện thái giám nhiều, cung nữ ít, hôm nay Xuân Lai bị đánh chết lại càng thiếu nhân lực, ta bây giờ tỉnh tự nhiên là được lười biếng rồi, muội có đúng ?”


      Triêu hà bừng tỉnh hiểu ra, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, tỷ là hư, mới vừa rồi còn gì xem náo nhiệt, nguyên lai là lo lắng Thái tử gia có ai phục vụ a! Vậy tỷ mau , chỉ là nghĩ tới Xuân Lai kia lại lòng lang dạ sói như vậy, có kết quả như thế cũng đáng đời!”


      Thường Hy thầm than trong lòng tiếng, Triêu Hà vốn là người thiện lương còn có thể như vậy, có thể thấy được trong hậu cung, từ bi là cần thiết. Thu lại sầu não, nhìn Triêu Hà : “Thừa dịp người còn chưa có đến chúng ta mau chạy nhanh qua, nếu đợi lát nữa vào cửa lại thêm nhiều phiền toái. Chúng ta cùng , muội cũng phải đến Triêu Huy điện chuẩn bị bữa tối đúng ?”


      “Đúng vậy a! Tối nay có chút khó khăn, biết nên chuẩn bị thức ăn cho mấy người đây? Thái tử gia liệu có cùng mấy người Lương đễ đó dùng cơm nữa?” Triêu Hà cau mày , cùng Thường Hy ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.


      “Kia tìm người hỏi Thái tử gia !” Thường Hy vừa vừa chuyện, ngẩng đầu nhìn khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ lớn, cả Đông cung đều ngập trong ánh hồng, tràn đầy hơi thở vui mừng hớn hở.


      “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ai dám hỏi a? Nghe sắc mặt Thái tử gia rất khó coi, ai muốn nhận xui xẻo?” Triêu Hà bất đắc dĩ , nặng nề thở dài, lại nhịn được tiếp tục rủa: “Đều do Xuân Lai chết tiệt, hôm nay ngày tốt như vậy lại chọc Thái tử gia thoải mái. Thái tử thoải mái, những nô tỳ chúng ta cả ngày lại phải lo lắng đề phòng, tối nay biết làm thế nào a?”


      Thường Hy nghe vậy nhíu mày hỏi: “Tại sao tìm Vân Thanh ? Nàng là quản , chuyện này nàng nàng nên trông nom mới phải!”


      Triêu Hà vừa nghe Thường Hy đến cái này, sắc mặt càng phát ra khó coi, thuận miệng lầm bầm: “Bên Vân Thanh cũng bận rộn đến chân chạm đất, hỏi lại bị giáo huấn trở lại!”


      Thường Hy vi lăng, nghi ngờ hỏi: “Bị giáo huấn trở lại? Này có khả năng chứ? Phải biết Vân Thanh chính là quản của Đông cung, chuyện này hỏi nàng có gì sai? Tại sao lại muốn giáo huấn các muội?” Thường Hy ngày càng cảm thấy hiểu được Vân Thanh. Nàng làm việc lộ ra cổ quái, chuyện như vậy cũng có thể chối từ sao? Nếu là Thái tử biết, nàng ta hẳn là phải chịu tội.


      Triêu Hà khổ não lắc đầu cái, thở dài : “ biết a! Thời điểm trước kia Vân Thanh đâu có như vậy, thế nhưng mấy ngày nay muội trông giống như là có chuyện phiền não, còn thường mất hồn. Hôm nay lúc nghe được tin Xuân Lai chết, sắc mặt tốt, còn đem mấy cung nữ bí mật bàn tán ra quở mắng trận!”


      Thường Hy chợt dừng bước chân, nhìn lại bốn phía chút, thấp giọng hỏi: “Vân Thanh cùng Xuân Lai có quan hệ rất tốt sao?”


      Triêu Hà nghĩ rồi : “Cũng coi là tạm được. Theo bọn muội thấy cũng cũng có gì khác biệt với mọi người lắm! Ngu tỷ tỷ, tỷ hỏi cái này làm gì?”


      có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi chút. Mới vừa rồi nghe muội Vân Thanh nghe được tin Xuân Lai chết cao hứng, ta còn tưởng giữa các nàng có quan hệ gì thân thiết đấy!” Thường Hy cười , trong lòng lại đánh dấu chấm hỏi. Chuyện này có điểm bất thường a, nếu chỉ là quan hệ cung nữ với nhau, Vân Thanh nghe được tin Xuân Lai chết cũng tức giận thành như vậy. Phải biết rằng trong hậu cung, chuyện cung nữ, thái giám chết là rất bình thường, tại sao nàng ta lại có thái độ như vậy? Những quý nhân cao cao tại thượng kia ai dám dễ dàng đáng mắng câu, nhưng là những nô tỳ hèn mọn như thế này cho dù có bị đánh chết cũng có ai dám lên tiếng hỏi vì sao lại bị đánh? Đây chính là phân biệt tầng lớp, cho nên Thường Hy vì muốn cho hậu nhân của Ngu gia bươc ra cửa bị kẻ khác coi thường mới phải cố gắng sinh tồn trong hậu cung này.


      Triêu Hà nghe đến đó cũng để ý thêm nữa. Đến ngã ba, nàng phải rẽ vào khúc quanh đến Triêu Huy điện, mà Thường Hy trực tiếp thẳng đến Doanh Nguyệt điện. Hai người đồng thời dừng bước, Triêu Hà : “Vân Thanh mặc dù thân cận cùng Xuân Lai, nhưng là có mấy lần muội nhìn thấy bọn họ lén lút chuyện!”


      Ánh mắt Thường Hy sáng lên, trong lòng nghĩ: này mới đúng a, xem ra Xuân Lai cùng Vân Thanh đúng là có quan hệ, chừng Xuân Lai cố ý hãm hại mình là do nàng ta chỉ điểm, chẳng qua là nàng ta thế nào cũng nghĩ tới chẳng những hại được mình mà còn mất Xuân Lai.


      Thường Hy thu hồi ý nghĩ, nhìn Triêu Hà vẻ mặt sầu muộn, cười : “Đừng buồn nữa, ta giúp muội hỏi tiếng xem ý tứ Thái tử gia thế nào, này phải là được rồi sao?”


      Triêu Hà vừa nghe, vỗ vỗ trán của mình : “Đúng vậy, tỷ xem muội là ngốc a, đều quên mất tỷ tỷ bây giờ là phục vụ bên cạnh Thái tử gia, đây chỉ hỏi câu là xong a! Chẳng qua là tâm tình Thái tử gia tốt, tỷ khéo lựa chọn thời điểm chút, tránh rước thêm phiền toái!”


      Thường Hy liền thở dài, nha đầu Triêu Hà này làm sao lại đối tốt với nàng như vậy, cho tới bây giờ nàng hỏi cũng chịu , chỉ có thể đợi sau này tìm cái cơ hội tốt hỏi cho ra mới được. thế giới này người vô duyên vô cớ mà đối tốt với ngươi.


      “Muội yên tâm , ta biết nên làm như thế nào!” Thường Hy gật gật đầu , hai người lúc này mới tạm biệt mà rời .


      Đêm tối ngày hè, ngay cả gió cũng mang hơi nóng, thổi tới người làm người ta cảm thấy ướt dính khó chịu muốn chết. đoạn ngắn Thường Hy cảm thấy toàn thân có tầng mồ hôi mịn mỏng. Lấy ra khăn tay lau mồ hôi mặt, rẽ ngoặt tới Doanh Nguyệt điện, nhưng ngờ vừa mới bước vào khúc rẽ lại đụng phải Vân Thanh vội vã từ Doanh Nguyệt điện ra.


      Hai người vừa chạm mặt là có chút kinh ngạc. Thường Hy dù sao cũng là thân phận thấp, khom người hành lễ: “Thường Hy tham kiến !”


      Vân Thanh nhìn Thường Hy nhưng cũng lập tức cho nàng đứng dậy mà phải qua lúc lâu mới lên tiếng: “Đứng lên !”


      Thường Hy chậm rãi đứng thẳng người. Tư thế nửa quỳ nửa ngồi này dễ chịu, mồ hôi trán từng giọt lăn xuống, Thường Hy lấy khăn ra lau , ngẩng đầu nhìn Vân Thanh, tận lực để mình tức giận, quan lớn cấp đè chết người, có gì đáng . Nhưng là cứ như vậy bỏ qua cho Vân Thanh nàng cũng cam lòng, muốn chuyện, lại nghe Vân Thanh : “Đừng tưởng vào được Doanh Nguyệt điện có ai đụng được vào ngươi!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :