1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 70:


      Tiêu Vân Trác nghe được câu này, khuôn mặt tuấn tú nhất thời như có gió xuân phất qua, sắc bén lạnh lùng cũng tản ít, ngay cả trong đôi mắt cũng theo chút tươi cười, nhìn Thường Hy : “ dám cùng bản Thái tử điều kiện? Chê mạng quá dài sao?”


      Biết là khó giữ mạng, Thường Hy vốn lo lắng thôi, lại nghe được thanh Tiêu Vân Trác xen lẫn chút tức giận, trong lòng nhất thời chìm xuống, : “Nô tỳ muốn chết, nhưng để sống được cũng rất khó khăn. Tính mạng của nô tỳ đều nằm trong tay Thái tử!”


      Thường Hy đến đây nhưng có tiếp tục thêm nữa, nàng muốn biết Tiêu Vân Trác phản ứng như thế nào. Nếu có thể tiếp nhận lời của nàng, như vậy điều kiện nàng sắp đưa ra tám chín phần là có thể đạt được. Còn nếu phản ứng kịch liệt, như vậy lại càng cần phải , nhiều lời cũng vô dụng.


      Tiêu Vân Trác đặt cuốn sách trong tay xuống bàn, nhìn thẳng Thường Hy, ánh mắt sắc bén càng ngừng quét qua khuôn mặt kiên định của nàng, lông mày nhướn lên chút: “ thử điều kiện của là gì?”


      “Nô tỳ cùng Phùng Lương đễ chính là tú nữ cùng nhau vào cung, dám là hiểu nàng, nhưng là thời điểm ở Vĩnh hạng cung cũng từng gặp qua vài lần, có chút ít hiểu biết tính tình nàng. Thái tử gia nếu muốn nô tỳ phục vụ Phùng Lương đễ, kính xin Thái tử gia bảo toàn tính mạng cho nô tỳ. Nô tỳ muốn chết ở trong thâm cung này, nô tỳ còn muốn năm năm sau đoàn tụ cùng người nhà!” Thường Hy từng câu từng câu đem điều kiện của mình ra, cũng chậm rãi quỳ xuống.


      Thường Hy biết lời của mình đâu chỉ là lớn mật, quả thực chính là dùng từ vô cùng lớn mật để hình dung. Phùng Lương đễ còn chưa có vào cung, nàng ở bên cạnh Thái tử dèm pha danh dự của nàng ta, đây chính là thủ đoạn cấm kỵ của hoàng cung. Nhưng Thường Hy biết nếu ra, dựa vào tính tình Phùng Thư Nhã, còn có cả Vân Thanh lúc nào cũng chăm chăm nhìn nàng, cái mạng của nàng khó có thể giữ...


      Nếu để cho Tiêu Vân Trác chọn lựa giữa nàng và Vân Thanh, tám chín phần là lựa chọn tin tưởng Vân Thanh mà phải nàng. có chứng cớ ràng chứng minh Vân Thanh quả có ý đồ xấu xa với nàng, vậy cũng thể dễ dàng tố cáo nàng ta. khi ra khỏi miệng, hoặc là chặt chẽ đem Vân Thanh kéo xuống, hoặc là nàng bị loạn côn đánh chết!


      “Ý của là, Lương đễ của bản Thái tử lòng dạ độc ác, đe dọa đến tính mạng của ?” Thanh Tiêu Vân Trác nghe ra hỷ nộ, cứ nhàn nhạt làm cho lòng người cũng cảm thấy lơ lửng.


      Thường Hy cúi đầu, như là bằng bất cứ giá nào, da mặt cũng đành phải dày lên: “Nô tỳ cũng là nữ nhân, nô tỳ cũng hy vọng bên cạnh mình có nữ nhân khác còn xinh đẹp hơn cả ngày theo bên cạnh hấp dẫn trượng phu của mình!”


      “Dung mạo so với Lương đễ của bản Thái tử đẹp hơn sao?” Thanh Tiêu Vân Trác mang theo tia châm chọc, ánh mắt nhìn Thường Hy lại nhiều hơn chút đùa giỡn, tiếp: “ đúng là biết ngượng!”


      Thường Hy sắc mặt phi hồng, nắm chặt góc áo : “Nô tỳ đối với dung mạo của mình vẫn rất có lòng tin. Thái tử gia cần châm chọc, về điểm này nô tỳ có thể ngẩng đầu lớn tiếng !”


      Tiêu Vân Trác biết vì sao đột nhiên lại bật cười, nhìn Thường Hy sắc mặt đỏ bừng xấu hổ nhưng vẫn cố chấp , sắc bén trong ánh mắt chậm rãi thối lui, đứng dậy đến trước mặt Thường Hy, từ cao nhìn xuống : “Bản Thái tử cũng thích nữ nhân ngực lớn não , tướng mạo đẹp mà vô dụng!”


      Thường Hy cơ hồ là ngẩng đầu lên được, hàm răng nghiến ken két hồi lâu mới : “Nô tỳ phải kẻ ngu ngốc, ít nhất cũng hiểu được lúc nào nên làm chuyện gì, nếu tối nay cũng liều chết tới đây!”


      muốn ta giữ tính mạng cho , nhưng làm được gì cho bản Thái tử đây?” Tiêu Vân Trác cũng làm những chuyện có lợi, trong mắt lóe lên tia hài hước.


      Thường Hy khẽ cắn răng, bây giờ phải là thời điểm giấu tài, chỉ có khiến Tiêu Vân Trác hiểu được thông tuệ của nàng may ra mới có được con đường sống, vì vậy mới : “Phùng Thư Nhã chính là nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam Phùng Lập Lâm, trong nhà có thể gọi là có quyền thế. Đương kim thánh thượng lập Thái tử phi nhưng lại để Phùng Thư Nhã làm Lương đễ, như vậy có thể thấy được Hoàng thường là túy ông chi ý bất tại tửu (say phải vì rượu). Ngôi vị Thái tử vốn là người người mơ ước, hôm nay lại lấy nữ nhân quyền thế như vậy, chỉ cần là người có chút hiểu biết cũng nhìn ra được huyền cơ trong đó. Cho nên nô tỳ muốn hầu hạ Phùng Lương đễ, bởi vì nếu như nô tỳ bị nàng hại chết, đến lúc đó người nào nô tỳ hèn mọn mà hỏi tội của nàng? Điều này nô tỳ tự biết được. Nếu như Thái tử gia nhất định muốn nô tỳ hầu hạ Phùng Lương đễ, nô tỳ cũng dám có phản kháng, chẳng qua là nếu Thái tử gia giữ được cho nô tỳ mạng, nô tỳ cũng phụ lòng ngài. Địa vị của nô tỳ mặc dù ti tiện, nhưng lại có được phụ thân có tiền, ba ca ca am hiểu doanh thương, nhà mẹ có thể hô phong hoán vũ ở thương giới, đây tất cả trở thành cánh tay trợ lực của Thái tử gia!”


      Tiêu Vân Trác phen bắt được cánh tay Thường Hy, thấp giọng quát: “Tiện tỳ lớn mật! Lại dám vọng nghị triều chính, phỉ báng Thánh thượng, có biết đây là tội chu di cửu tộc ?”


      Thường Hy nghe đến đó cuối cùng cũng buông lỏng, lo lắng trong lòng chút cũng còn, khóe miệng khẽ nhếch, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác : “Nô tỳ nếu vào Đông cung chính là người của Đông cung. Thái tử gia tốt nô tỳ cũng tốt, nhà mẹ nô tỳ cũng vậy, điểm đạo lý này nô tỳ còn có thể biết được!”


      Tiêu Vân Trác chậm rãi buông ra cánh tay Thường Hy, trong lúc bất chợt phát ra nữ nhân trước mắt này chỉ xinh đẹp mà còn thông tuệ vô cùng... Nhớ tới nàng dám đạp hai chân của , có chút dã man! Quan trọng nhất là nữ nhân này lớn mật, ở trước mặt dám ra những lời này, phần can đảm ấy ngay cả nam tử cũng khó có được.


      “Ngu Thường Hy... Nếu lời hôm nay truyền ra ngoài, Ngu gia của có hậu quả gì?” Thanh Tiêu Vân Trác phiêu phiêu, tựa hồ chút phân lượng, nhưng là lời sắc bén lại làm cho kẻ khác run lên.


      “Nô tỳ vốn sắp bước vào tử lộ, còn có cái gì đáng sợ? Huống chi nô tỳ tin tưởng Thái tử gia, ngài làm sao có thể buông tha trợ lực tốt như vậy, nhất là khi Phùng Lương đễ vào Đông cung, chỗ dùng của nô tỳ càng lớn!” Thường Hy ám chỉ, thay vì để nàng làm thị tỳ cho Phùng Thư Nhã, bằng dùng nàng kiềm chế nàng ta, như nước cờ thuận lợi.


      Tiêu Vân Trác gắt gao nhìn chằm chằm Thường Hy, nhàng : “ cái gì cũng sợ sao?”


      Thường Hy khẽ run lên. Tiêu Vân Trác châm chọc : “ có bản lĩnh như vậy đừng có dễ dàng ra. Nhưng mà, ít nhất cũng có chuyện đáng phải sợ hãi, phải sao?”


      Thường Hy thần sắc nhất thời có chút bất an, chuyện ngày đó ở đài thủy tạ, cả đời này có lẽ nàng bị Tiêu Vân Trác nắm khít khao ở trong lòng bàn tay, chỉ sợ là cơ hội dứt thân ra cũng có. Nhưng tại nàng cũng có khả năng nghĩ được xa như vậy, trầm trọng : “Con thỏ nóng lên cũng có thể cắn người, Nê Bồ Tát cũng có ba phần tính đất, huống chi Thái tử gia biết tính khí nô tỳ chẳng phài tốt đẹp gì, là người rất hẹp hòi. Nô tỳ phải là thánh nhân, chọc tới người nhất định liều mạng!”


      Trước cảnh báo , nếu như Tiêu Vân Trác làm quá phận, nàng cũng dễ dàng lui về phía sau.


      Tiêu Vân Trác nghe vậy thần sắc biến đổi, hừ lạnh tiếng phẩy tay áo bỏ .


      Thường Hy vừa muốn mở miệng gọi , tuy nhiên lại dám lên tiếng, nhìn thân ảnh của biến mất ở cửa, khỏi thầm oán câu: “Nếu ngươi phải là Thái tử, nãi nãi đây cũng ăn khép nép với ngươi như vậy. Đáng thương ta lớn bằng ngần này, mấy ngày nay ở Đông cung bị ăn tức so với ở nhà ta vài chục năm còn muốn nhiều hơn! có phá hủy Đông cung của ngươi (dĩ nhiên ta dám) là ngươi nên nở nụ cười vụng rồi! Nỗi hận này ta tạm thời nhớ, chờ thời điểm ngày nào đó ngươi rồng bơi nước cạn, ta từ từ báo thù cũng chưa muộn!”


      Nghĩ chán chê Thường Hy mới phát người này căn bản nàng có phải phục vụ Phùng Thư Nhã hay ?


      Bất đắc dĩ Thường Hy thể làm gì hơn là trở về phòng mình, nằm giường lăn qua lộn lại cũng ngủ được. Tiêu Vân Trác rốt cục bắt nàng sao? Nàng xong mấy cái điều kiện kia, đến tột cùng là động lòng chưa? Xong việc, nên chết câu cũng thèm lưu lại, cứ vậy cong mông thẳng, để nàng nằm đây trằn trọc mất ngủ cả đêm thôi!


      Lão thiên gia cho thiên lôi đánh chết , tránh cho nàng còn phải nghĩ đông nghĩ tây, đoán xem xử trí thế nào. Thường Hy tức giận ngồi dậy, đưa hai tay ôm đầu gối, chút cũng có buồn ngủ. Nàng làm sao còn tâm trạng ngủ, là giống như kiến bò chảo nóng, lửa cháy bỏ thêm dầu, thể sống yên ổn!


      Thường Hy xuống giường, hung hăng giẫm mặt đất vài cái, hận dưới chân phải là Tiêu Vân Trác để nàng đạp chết mới có thể hả giận.


      ngủ được, Thường Hy lại nghĩ đến lúc ở trong rừng trúc nàng nhặt được món đồ kia, đưa tay đốt ngọn đèn dầu, , tỉ mỉ xem xét. Là chiếc trâm hoa mai bằng bạc được chế tác tinh tế, so với mấy thứ tục phẩm được bày bán đường tinh xảo hơn nhiều.


      Thường Hy lúc đầu nhìn thoáng qua chỉ cho là lá sắt, lại nghĩ tới đây cư nhiên lại là trâm bạc cho nữ nhân. Chẳng lẽ ở trong rừng trúc, cố ý để cho nàng bại lộ là do nữ nhân gây nên sao? Chỉ là nữ nhân nho , sao có thể dùng sức vô thanh vô thức nấp trong rừng trúc, ném ra trâm bạc mà lại tạo được tiếng động lớn như thế?


      Thường Hy lăn qua lộn lại nhìn trâm bạc. Thường Hy biết nếu như vật này từ ngoài cung tiến vào, mà cửa hàng vàng bạc ngoài cung đều có ký hiệu riêng biệt, ở trâm bạc nhất định có thể tìm được. Còn nếu như có ấn ký nhất định là vật trong cung.


      Quả nhiên ở phía mặt trong của trâm bạc Thường Hy phát được cái ký hiệu hình cây trúc nho . Nàng nhớ ký hiệu này là của cửa hàng bạc Lý Ký ở Vân Đô, nhớ ngày đó nàng vô cùng thích món đồ trang sức ở đó, nên có thể dễ dàng nhận ra.


      Cửa hàng bạc Lý Ký có đặc điểm chính là, phàm dạng đồ trang sức, số lượng làm ra cũng phải là nhiều. Nếu như trâm bạc này thực ở Lý Ký, như vậy nàng có thể đến đó để tra ra dấu vét rồi.


      Nghĩ tới đây Thường Hy hơi thở phào nhõm. Nhưng là làm sao để xuất cung thăm dò lại là chuyện phiền não khác. Trước mắt nhất địn là ra được, cho nên Thường Hy chỉ có thể đem trâm bạc này cất , đợi ngày nào đó tính tiếp. Đứng lên quan sát cả gian phòng, Thường Hy muốn đem vật này cất vào nơi bí mật, miễn cho kẻ ám toán nàng tìm lại được trở về.


      Cuối cùng rơi vào mắt nàng chính là nền gạch hơi nhô ra. Thường Hy lộ ra cái mỉm cười tinh quái, cúi người xuống tới bên chân giường, đem phiến gạch lát khẽ nghiêng ra chút, lấy tay cào cát mịn ra khoảng hơi nông, sau đó đem trâm bạc thả xuống, lại đem cát mịn lấp đầy, lúc này mới hài lòng mỉm cười. Nàng đem cát mịn dư thừa quét sạch , rồi khẽ lau tầng mồ hôi trán, lần nữa nằm lại lên giường.


      Đến tột cùng là người nào muốn đẩy nàng vào chỗ chêt đây? Cần biết rằng dưới tình huống như thế chỉ cần sơ ý chút cũng biến thành gian tế nghe lén, chỉ sợ là ngay cả mạng sống cũng còn.


      Người đầu tiên Thường Hy nghĩ đến chính là Vân Thanh, bởi vì ở Đông cung chỉ có duy nhất Vân Thanh có địch ý với nàng, vả lại thỉnh thoảng làm khó nàng, lần này còn muốn đem nàng điều đến bên người Phùng Thư Nhã. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy Vân Thanh cực kỳ đáng nghi.


      Nhưng là Thường Hy lại cảm thấy Vân Thanh phải là loại người ngu ngốc như vậy, có thể ngồi lên được chức quản của Đông cung, làm sao có thể là người đơn giản đây? Làm sao có thể dùng chiếc trâm bạc lớn như vậy để người ta có thể dễ dàng tra ra tung tích chứ?


      Thường Hy lại lật người. Bên ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rọi chiếu vào, vẩy lên bóng đêm yên tĩnh tầng bạc sáng mênh mông. Vân Thanh phải là người thiếu thận trọng như vậy. Nhưng nếu như phải là nàng ta, là ai đây? Thường Hy tới nơi này còn chưa có đắc tội người nào a, ngoài Vân Thanh ra nàng chỉ tiếp xúc với Triêu Hà cùng Vãn Thu thôi, mà hai người đó hẳn phải loại người như thế chứ?


      Nghĩ tới nghĩ lui cũng đoán ra được là ai, Thường Hy mê mê mang mang vào giấc ngủ, đợi đến sáng hôm sau liền bị từng trận thanh vui mừng đánh thức, chợt ngồi dậy.


      Hôm nay là ngày Phùng Thư Nhã cùng với Nhụ tần, Bảo lâm tiến vào Đông cung. Thường Hy lập tức xuống giường, vội vội vàng vàng rửa mặt tử tế, mặc quần áo xong xuôi, ngay cả điểm tâm cũng kịp ăn, chạy ra ngoài. Nàng còn biết Tiêu Vân Trác rốt cục muốn xử trí nàng như thế nào. Nhưng bất kể thế nào cũng phải hỏi ràng trước khi Phùng Thư Nhã vào cửa, nhỡ đâu vị kia vừa nằm bên gối vừa thổi, vậy nàng cũng hay ho rồi.


      Vừa mở cửa ra, Thường Hy thiếu chút nữa cùng người bên ngoài đụng thành đống. Hai người vội vàng ổn định thân mình, lại nghe người kia : “Ngu tỷ tỷ, tỷ vội vàng hấp tấp làm gì đây? Làm muội sợ muốn chết, thiếu chút nữa chúng ta liền thành hồ lô lăn lông lốc rồi!”


      Thường Hy nghe thế mới biết ngoài cửa là Vãn Thu, có chút ngượng ngùng : “Vãn Thu sao muội lại tới đây? Sao lại vội như vậy?”


      “Muội đến truyền khẩu dụ của Thái tử gia! Ngu tỷ tỷ a, báo cho tỷ biết tin vui!” Vãn Thu mím môi cười hỳ hỳ ngừng, cả ánh mắt cũng là ý cười. Thường Hy sửng sốt, có chuyện gì đây?

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 71: Lòng nam nhân cũng sâu tựa kim đáy biển


      “Tin vui gì cơ? Vãn Thu, ta còn có thể có việc gì vui chứ, muội đừng có giỡn!” Thường Hy có chút gãi đầu. Tiêu Vân Trác tên cầm thú kia chỉ cần kiếm chuyện với nàng là may mắn lắm rồi, làm sao còn có thể cho nàng cái tin vui?


      “Ngu tỷ tỷ, đây phải là giỡn. Sáng nay trước khi , Thái tử gia phân phó trước mặt mọi người, về sau tỷ tỷ đến Doanh Nguyệt điện hầu hạ, đây phải là tin vui sao?” Vãn Thu có chút hâm mộ nhìn Thường Hy. Doanh Nguyệt điện a, bao nhiêu người muốn mà cũng được.


      Thường Hy ngây ngẩn cả người, lắp bắp : “Doanh... Nguyệt điện?”


      là như vậy. Vãn Thu thấy bộ dáng Thường Hy kinh ngạc như vậy, trong mắt lóe lên tia dị sắc. Nàng nguyên tưởng rằng Thường Hy sáng sớm biết, thế nhưng bây giờ mới được thông báo cho, đúng là làm cho người ta có chút lắc đầu rồi.


      “Đúng vậy a, Doanh Nguyệt điện! Ngu tỷ tỷ, tỷ đúng là có phúc khí, bọn muội vào Đông cung lâu như vậy cũng chưa có được phục vụ ở Doanh Nguyệt điện, nghĩ tới tỷ tỷ vừa đến là có thể được rồi. là khiến người ta hâm mộ!” Vãn Thu che dấu chút nào hâm mộ cùng mê mẩn của mình. Doanh Nguyệt điện là nơi nào? Đây chính là nơi cơ mật nhất của Thái tử gia, có thể đến đấy phục vụ đều là những người tin cẩn, là hồng nhân trong Đông cung, nàng làm sao lại muốn Doanh Nguyệt điện phục vụ đây, chỉ tiếc là thủy chung có cái phúc khí đó!


      phải tới Triêu Huy điện phục vụ sao, làm sao lại Doanh Nguyệt điện?” Thường Hy có chút thể lý giải nổi. chiêu này của Tiêu Vân Trác thành công lại khiến nàng mê mang, rốt cuộc muốn làm cái gì? chẳng lẽ biết làm như vậy đưa nàng ra nơi đầu sóng ngọn gió, sau này nhất định gặp phải những chuyện hay sao?


      Hôm nay, ngay cả người cùng nàng có chút thân thiết là Vãn Thu còn cảm thấy ghen tị, huống chi những người xa lạ, ở sau lưng nàng nhất định ngầm gièm pha, bàn tán. Vân Thanh chỉ sợ là tức đến nỗi ngay cả miệng cũng muốn sai lệch ? Nghĩ tới đây, tâm tình Thường Hy thoáng chút được hóa giải, có thể dễ dàng làm nàng cảm thấy cao hứng chỉ có điểm này mà thôi.


      “Tâm tư của Thái tử gia ai có thể suy đoán được! Chỉ là Ngu tỷ tỷ, tỷ cần phải cẩn thận, phục vụ ở Doanh Nguyệt điện cũng giống như ở Triêu Huy điện. Tại Triêu Huy điện có nhiều kiêng kỵ như vậy. Thái tử gia bình thường đều làm việc ở nơi đó, cho nên chuyện làm việc đều phải cực kỳ cẩn thận, nếu như chút sai lầm bị người có dụng tâm bắt được gây ra phiền phức lớn!” Lời này của Vãn Thu là thành tâm thành ý, mặc dù có chút ghen tỵ với Thường Hy, nhưng quan tâm vẫn rất là chân thành.


      Thường Hy nhìn Vãn Thu, trong lòng có chút áy náy. Mới vừa rồi nàng có hơi hoài nghi Vãn Thu, nhất là khi nãy trong mắt nàng lóe lên ghen tỵ ràng. ra cũng đúng, nếu là người xấu sao có thể lộ ra địch ý cho ngươi xem, chỉ sợ là che giấu còn kịp đâu. Thường Hy cảm giác mình là suy nghĩ nhiều.


      “Cám ơn muội, Vãn Thu. Muội cùng Triêu Hà đều là tỷ muội tốt nhất của ta. Trong Đông cung này, là ta nhờ các muội chăm sóc ít, biết nên cái gì cho phải!” Thường Hy lôi kéo tay Vãn Thu chân thành . Nàng tại cần đồng minh, cần kẻ địch, cho nên Thường Hy muốn lôi kéo tốt từng người bên cạnh có thiện ý với nàng.


      Vãn Thu cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Là Triêu Hà nguyện ý đến gần tỷ, thích tỷ, cho nên muội cũng thể làm gì khác hơn là theo nàng ấy. ra lúc đầu muội cũng thích tỷ, muội ghét người có diện mạo đẹp!”


      tới chỗ này, thanh Vãn Thu đột nhiên dừng lại, nhìn thấy Thường Hy lộ ra nụ cười mất tự nhiên mới tiếp: “Ngu tỷ tỷ, tỷ nên mau Doanh Nguyệt điện, qua lát nữa Thái tử gia trở lại, nhanh cần người hầu hạ rồi!”


      Thường Hy sửng sốt, nên đến cũng đến rồi... Nàng ấy cư nhiên lại dùng giọng điệu giống như với các Lương đễ, Nhụ tần cùng Bảo lâm sắp vào cửa. Bọn họ đều là chủ tử giống nàng a!


      Thường Hy theo bản năng nhìn về phía Vãn Thu, lại bắt được chút tịch vừa lóe lên mặt nàng. Vãn Thu chưa tính là người rất đẹp, nhưng cả khuôn mặt lại khiến người ta thấy được loại cảm giác đoan trang, trong đôi mắt kia tựa hồ có rất nhiều chuyện xưa, để cho ngươi liếc mắt cái là có thể đắm chìm trong đó. Đây ràng là đôi mắt biết , Thường Hy từ trong đó có thể nhìn ra được chút đau thương cùng buồn bã.


      Lần đầu tiên Thường Hy cảm thấy đây là người có thể tin tưởng được, loại cảm giác này khiến nàng rất kinh ngạc, thời điểm đối mặt với Triêu Hà cũng có mãnh liệt như vậy.


      Triêu Hà cùng Vãn Thu làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. là mùa xuân sức sống bừng bừng, thời khắc đều tràn đầy vui vẻ, là mùa thu nắng vàng trải nhạt, nồng đậm hương thơm giống như vò rượu lâu năm ý vị vô cùng.


      So sánh hai người, theo lý thuyết, Thường Hy là nên thích Triêu Hà người có tính tình cùng nàng sai biệt lắm, nhưng biết vì sao ánh mắt của nàng chung quy luôn dừng lại người của Vãn Thu. Hoặc là , người Vãn Thu có loại trầm ổn mà nàng vẫn mong muốn thôi.


      Thường Hy ở trước mặt người khác luôn là bộ đoan trang, hào phóng, cử chỉ đúng mực. Nhưng ra chỉ có Tiêu Vân Trác mới thấy được bản chất của nàng. Nàng chính là người nghịch ngợm hay thích gây chuyện, cộng thêm mọn, có thù tất báo. Trong cuộc đời của nàng, có nguyên tắc thối lui, có làm bộ tha thứ rồi cắn sau lưng người ta nhát, có vì nể mặt mũi người khác mà đánh mất mặt mũi của chính mình. Tóm lại câu là, ngươi đừng chọc tới ta, chọc đến là phải lãnh lấy hậu quả trả thù gấp bội. Đánh trả hai, đánh hai trả bốn, đánh bốn trả tám, chung là gấp bội lên, tuyệt lỗ vốn.


      Về phần Vân Thanh kia, Thường Hy nhớ kỹ, phải là trả đũa mà là thời cơ chưa chín muồi. Đợi đến lúc, nhìn nàng làm thế nào khiến cho nàng ta hiểu, nên chọc đến đúng người.


      “Ngu tỷ tỷ, nên , tỷ làm sao lại ngẩn người vậy?” Vãn Thu nhàng đẩy Thường Hy cái, mặt có tia tò mò.


      Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, nhìn nàng mỉm cười : “ thôi!” Vừa vừa hỏi: “Vãn Thu, muội xem ta đến Doanh Nguyệt điện làm người hầu, ở Đông cung ngoại trừ Thái tử ra ai cũng thể sai sử ta?”


      Vãn Thu trịnh trọng gật đầu cái, thần sắc nghiêm túc : “Dĩ nhiên! Ngu tỷ tỷ, người hầu của Doanh Nguyệt điện phải là phạm vi toàn bộ Đông cung. Nó chẳng qua là nghe theo phân phó của mình Thái tử gia. Đừng bảo là Vân Thanh , ngay cả Chu tổng quản cũng thể dễ dàng sai khiến người của Doanh Nguyệt điện. Cho nên tất cả mọi người đều muốn đến Doanh Nguyệt điện, vừa nhàng lại có mặt mũi, công việc tốt a!”


      Thần sắc Thường Hy nhất thời chợt sáng lên, tin tức này thể nghi ngờ là chuyện tình tốt nhất nàng nghe được trong mấy ngày qua. Sau này đối mặt với Vân Thanh cũng cần khúm núm rồi, muốn xem chút Vân Thanh sau khi biết được tin này có thần sắc gì.


      Được rồi, đây chính là cái lối suy nghĩ của tiểu nhân. Dĩ nhiên nàng vẫn có tuyên truyền rùm beng mình là thánh nhân, cho nên nghĩ như vậy là chuyện thiên kinh địa nghĩa a!


      Trong lòng Thường Hy quả nở hoa, nhưng là ngoài mặt lại bất động thanh sắc, cho dù đối mặt với Vãn Thu, Thường Hy cũng thể dễ dàng để cho các nàng thấy được mặt khác của nàng. Bước lên hành lang quay đầu nhìn lại, thấy được Vân Thanh từ xa tới.


      Tục ngữ , phải oan gia tụ đầu, họ quả nhiên có thù oán, vừa bước lên khúc rẽ liền chạm mặt.

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 72:


      Thường Hy mỉm cười nhìn Vân Thanh, khom lưng hành lễ : “Nô tỳ tham kiến !”


      Vân Thanh trông thấy Thường Hy, thần sắc chấn động, con ngươi trận co rút lại, lạnh nhạt : “Đứng lên !”


      Vãn Thu cũng theo bên hành lễ, cười : “ , nô tỳ là phụng mệnh Thái tử gia đến truyền cho Ngu tỷ tỷ tới phục vụ tại Doanh Nguyệt điện. là định nơi nào a?”


      Vân Thanh thần sắc thản nhiên : “ làm việc của ngươi , còn có thời gian rảnh rỗi hỏi thăm chuyện người khác!”


      Vãn Thu lơ đãng cười cười, muốn lôi kéo Thường Hy , lại nghe thấy Thường Hy mở miệng : “ chắc là vội vàng tìm thị nữ cho Lương đễ chứ? là đáng tiếc, Thường Hy vốn muốn hầu hạ Lương đễ, ai biết Thái tử lại đột nhiên muốn nô tỳ Doanh Nguyệt điện, thể gì khác hơn là xin tìm người già dặn hơn rồi. Phần ân đức này của , Thường Hy xin vĩnh tạc ở trong lòng, ngày khác nếu có cơ hội chắc chắn báo đáp!”


      Vân Thanh vừa mới nâng chân lên lại nằng nặng rơi xuống, xoay người lại nhìn Thường Hy, thấy được khuôn mặt Thường Hy sáng lạn như hoa đào, khỏi cắn răng : “Ngươi có phần tâm này là tốt rồi, ta đây xin ngồi chờ!” xong câu này xoay người muốn rời , mới vừa bước lại thêm câu: “Đắc ý nhất thời phải là đắc ý, đắc ý cả đời mới chính là đắc ý, ngươi hiểu ?”


      Thường Hy sớm ngờ tới Vân Thanh ngậm bồ hòn, nghe được nàng ta như vậy cũng tức giận, ngược lại gật gật đầu : “Đa tạ dạy bảo, nếu ngày nào đó nô tỳ có làm sai, lúc đó xin nhờ chỉ điểm. Thời gian còn sớm, làm trễ nải công việc của nữa, Thường Hy cũng phải làm nhiệm vụ của mình, ngày khác xin kính ly rượu nhạt để bày tỏ lòng thành kính!”


      Vân Thanh nhìn thân ảnh xa của Thường Hy, thần sắc xanh mét, hừ lạnh tiếng quay người bước .


      Vãn Thu cau mày đem chuyện vừa rồi ngẫm lại lần, trong lúc bất chợt kinh hô: “Ngu tỷ tỷ, tỷ cùng có phải hay có cái gì đó hiểu lầm?”


      Thường Hy nhìn Vãn Thu, mở miệng hỏi: “Vãn Thu, trong mắt muội là người như thế nào?”


      Vãn Thu hiểu vì sao Thường Hy lại hỏi câu này, suy nghĩ lát rồi : “ người rất nghiêm khắc, mọi việc giao cho người đều có thể làm được. Vãn Thu rất bội phục !”


      Thường Hy biết Vãn Thu dối, nghĩ tới Vân Thanh lại có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt người khác như vậy. Lúc này mới thấy có điểm may mắn là lỗ mãng công kích Vân Thanh trước mặt Tiêu Vân Trác, chừng lại vô cớ tức giận, nàng là nữ nhân có việc gì liền tìm cớ sinh .


      Thấy Thường Hy gì, Vãn Thu cũng lặng lẽ theo bên cạnh nàng, hồi lâu mới lên tiếng: “ mặc dù rất nghiêm khắc nhưng lòng dạ lại rất mềm, có vô duyên vô cớ xử phạt người khác, trong Đông cung, hạ nhân cũng rất tôn kính . Ngu tỷ tỷ, nếu tỷ cùng có cái gì hiểu lầm, muội có thể giúp, nhất định là so đo!”


      Thường Hy ở trong lòng cười khổ tiếng, nhưng là có mấy lời thể ra vào lúc này, chỉ đành phải cười : “ sao a, ta với phải là rất tốt ư? Muội cần phải lo lắng, ta biết nên làm thế nào!”


      Vãn Thu mặc dù còn có chút hoài nghi, nhưng truy hỏi đến cùng phải là tác phong của nàng, đè lại câu chuyện muốn hỏi thêm nữa, cúi đầu, lại vài bước đến Doanh Nguyệt điện. Vãn Thu dừng bước chân, : “Thư phòng là nơi thể tùy tiện tiến vào. Ngu tỷ tỷ, muội chỉ dẫn tỷ đến nơi này thôi, có chuyện gì tỷ có thể tìm muội tiếng, hoặc là Triêu Hà cũng vậy!”


      Thường Hy cảm kích, gật đầu cái : “Các muội còn có nhiều chuyện phải làm, gần tối Lương đễ bọn họ tiến cung, muội cũng nên nhanh cần để ý đến ta!”


      Vãn Thu yên lặng gật đầu cái, xoay người rời . Thường Hy có thể cảm nhận được Vãn Thu mất hứng, bởi vì nàng nhắc đến chuyện nữ chủ nhân sắp vào Đông cung mà mất hứng. Chẳng qua là tại Thường Hy cũng có thời gian hỏi nàng tại sao lại như vậy, chỉ phải đành đem nghi vấn đặt trong lòng mình, xoay mình bước vào Doanh Nguyệt điện.


      Đại tổng quản Đông cung họ Chu, tên Tứ Hải, tất cả mọi người đều gọi là Chu tổng quản. Phó tổng quản họ Trịnh, tên chữ Thuận. Vì gọi là Chu tổng quản rồi, nên mọi người gọi là Trịnh công công.


      Trịnh công công chính là người đón Thường Hy vào Đông cung ngày đầu tiên, giờ phút này gặp lại Thường Hy, cười : “ nghĩ tới là ngươi tiến lên mau, ngắn ngủi hơn mười ngày công phu mà có thể vào làm việc ở Doanh Nguyệt điện. Chúng ta ban đầu quả nhiên nhìn lầm ngươi!”


      Thường Hy khom lưng hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Trịnh công công! Công công đùa, nô tỳ nào có bản lãnh gì, là Thái tử gia ngại nô tỳ chân tay lóng ngóng, vụng về, lúc này nô tỳ mới may mắn được vào Doanh Nguyệt điện. Sau này vẫn là xin công công chiếu cố nhiều hơn!”


      Trịnh Thuận thấy Thường Hy thức thời như thế, nhất thời cười đến mặt đầy nếp nhăn, khiêm tốn đôi câu : “ chừng về sau chúng ta còn phải dựa vào ngươi, giúp đỡ lẫn nhau thôi!”


      Thường Hy ngược lại có chút kinh ngạc, Trịnh Thuận cư nhiên lại như vậy, trong lúc nhất thời khó mà thêm được câu gì, chỉ đành phải làm bộ xấu hổ xoay người sang bên, trong lòng thầm suy nghĩ, chỉ sợ người trong Đông cung này đều nghĩ nàng cùng Thái tử có quan hệ mập mờ gì, nếu Trịnh Thuận làm sao như vậy?


      lúc suy nghĩ, Tiêu Vân Trác trở lại, sải bước vào thấy Thường Hy ở chỗ này, chỉ hơi hơi sửng sốt chút, cái gì cùng bước vào phòng trong.


      Thường Hy biết lúc này mình nên làm cái gì, đứng ngẩn người. Trịnh Thuận đẩy nàng cái, : “Lo lắng cái gì, mau vào hầu hạ !”


      Thường Hy sợ hết hồn, nhìn phương hướng Tiêu Vân Trác biến mất, hẳn là tịnh phòng (phòng ngủ) rồi, nàng theo vào làm cái gì, mới cần!


      Quay đầu khổ sở nhìn Trịnh Thuận: “Công công, ta có chút sợ, ngài thay ta vào hầu hạ lần , lần sau ta nhất định vào, có được hay ?”


      Trịnh Thuận mở to hai mắt nhìn Thường Hy, tựa hồ có chút thể tin được nàng như vậy, lập tức : “Ngươi ngốc nha, đây là cơ hội tốt, còn vội vàng vào?” Vừa , Trịnh Thuận còn đẩy Thường Hy cái khiến nàng lảo đảo thiếu chút nữa dẫm lên chéo quần của mình, khuôn mặt phi hồng, lăng ngốc nhìn cửa tịnh phòng nhưng thủy chung vẫn nhấc nổi chân, nửa điểm cũng muốn.


      Trịnh Thuận nhìn thấy khỏi nóng nảy, nếu chủ tử nổi giận, xui xẻo còn phải là ? Hung hăng trợn mắt nhìn Thường Hy cái, thấp giọng quát: “ theo ta!”


      Đến nước này Thường Hy cũng dám cái gì nữa, chỉ đành phải cúi đầu theo bóng lưng Trịnh Thuận hướng tịnh phòng tới. Mới vừa tới cửa lại nhịn được dừng chân, nhìn Trịnh Thuận có chút ngẩn người, dám bước vào.


      Trịnh Thuận đáng lẽ tiến vào, lại nhìn thấy Thường Hy có đuổi theo, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, vươn tay túm lấy nàng lôi vào.

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 73:


      Hai người vừa tiến vào chỉ thấy Tiêu Vân Trác nhịn được nhìn về phía ngưỡng cửa. Thường Hy lần này có kinh nghiệm, để Trịnh công công tự thân đại giá, nàng nhanh nhẹn tới, thêm nước vào chậu đồng rồi cung kính đứng bên.


      Tiêu Vân Trác cúi đầu rửa mặt, Thường Hy lại lập tức dâng lên khăn khô mát, chờ lau xong nhận lấy, trong lòng thầm thở phào nhõm. may chỉ là rửa mặt, nếu tắm phiền toái. Cái ý niệm này vừa dứt, liền nghe thấy Trịnh Thuận ở bên cười nịnh : “Thái tử gia, ngài mau tắm rửa, nước ấm chuẩn bị tốt lắm!”


      Thân thể Thường Hy cứng đờ, vừa mới sáng sớm muốn tắm? Nàng vừa rồi chỉ là nghĩ mà thôi!


      Khóe mắt Tiêu Vân Trác giật cái, nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Thường Hy, sắc mặt trầm xuống, sau đó : “ cần!” xong cũng ra ngoài. Trịnh Thuận nhìn bóng lưng Tiêu Vân Trác, : “ là kỳ quái, tối hôm qua ràng sáng nay muốn tắm rửa!”


      Thanh Trịnh Thuận kèm theo tiếng bước chân của biến mất ở cửa ra vào. Thường Hy đem khăn tay vắt lên giá, nhàng thở ra hơi, thầm nghĩ: “ may quá! mà muốn tắm, bắt nàng đứng bên phục vụ, đúng là muốn lấy mạng của nàng rồi! Người khác coi đây là cơ hội bò lên cao, nàng nhưng là xin miễn cho kẻ bất tài. Dù sao tại nàng muốn bò lên giường của , mặc dù trước kia có từng nghĩ qua, nhưng tại là tránh kịp!”


      Thường Hy vén rèm lên ra ngoài, quay đầu nhìn lại thấy thân ảnh Tiêu Vân Trác, lại nghe được trong thư phòng truyền ra tiếng mật đàm nho , biết là ở trong đó. Nàng vừa mới đến Doanh Nguyệt điện, tất nhiên có lỗ mãng mà hướng thư phòng chạy tới, nơi đó là địa phương cơ mật của Thái tử. Nàng mới gấp gáp đưa cổ dài cho người ta chém đâu!


      Nhưng là, bây giờ biết làm cái gì đây? Thường Hy biết nàng ở Doanh Nguyệt điện đến tột cùng có thể làm cái gì, bởi vì nàng còn chưa hiểu được quy củ ở nơi đây. Nơi nào có thể được, nơi nào thể , thứ gì có thể đụng, thứ gì thể đụng vào. Tóm lại trước khi nắm chắc được quy củ, nàng vẫn giữ lấy tính mạng là hết!


      Nhấc chân ra ngoài điện, Thường Hy đành phải làm chó canh cửa cho Tiêu Vân Trác.... Phi! Cái gì mà chó canh cửa, là môn thần! Môn thần được ?


      người giận dữ ra ngoài, cẩn thận đụng vào thân hình cũng từ ngoài tiến vào, chỉ nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên thanh chói tai, ở trong Doanh Nguyệt điện trống trải này có vẻ cực kỳ vang dội.


      Thường Hy sợ hết hồn, lập tức lui về phía sau bước, nước trà nóng bỏng cũng theo đó hướng nàng dội tới! Thường Hy theo bản năng dùng cánh tay đỡ lấy, người nhanh chóng lùi về phía sau. Mặc dù như vậy, cánh tay vẫn thể nào tránh khỏi bị dội lên mảng lớn.


      Từng trận đau đớn truyền tới, Thường Hy vội vàng vạch tay áo lên ngăn cho nước nóng tiếp tục làm bỏng thêm. Tuy nhiên, da thịt trắng nõn vẫn có thể nhìn thấy mảng ửng đỏ, đau đến nỗi Thường Hy cơ hồ muốn hô ra ngoài, tuy nhiễn vẫn chặt chẽ cắn môi để mình phát ra thanh.


      Mắt nhìn nữ nhân làm nàng bị phỏng, cũng dạng mặc trang phục nô tỳ giống nàng. Nàng ta nhìn mặt đất đầy mảnh vụn, ngẩng đầu lên nổi giận mắng Thường Hy: “ có mắt hay sao? Tại sao có thể cẩn thận như vậy? ràng nhìn thấy tôi đến còn cố xông ra ngoài! Đây chính là trà sâm mà Thái tử gia phân phó, to gan!”


      Thường Hy nghe thấy vậy liền sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm tỳ nữ kia, nàng ta cái gì? Mình thấy nàng vào còn ra ngoài? Đây phải là nhắm mắt mò sao? Mình làm gì có thấy nàng ta ở nơi đó? Lại nghĩ đến nước trà nóng bỏng tay kia. Trà dành cho Thái tử luôn được chưng cất hết sức cẩn thận, cho tới bây giờ cũng chỉ dùng tám phần nước sôi để pha. Nhưng nhiệt độ kia, ràng là nước mới đun sôi...


      Thường Hy hiểu, nàng bị người ta tính kế! Nghĩ tới đây, mặt hơi giận, chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn xem nữ nhân kia, : “ có ý gì?”


      “Có ý gì? có ý gì? đụng tôi còn hỏi tôi có ý gì sao?” Tiểu cung nữ kia có chút yếu thế nào lớn, thần sắc nhìn Thường Hy tràn đầy địch ý.


      Thường Hy nghĩ tới, nàng vừa đến đây có người có ý định muốn thu thập nàng, cố nén đau đớn người, nhìn tiểu cung nữ kia : “Hôm nay biết thế nào là đổi trắng thay đen rồi! Xin hỏi con mắt nào của thấy tôi trông thấy mà vẫn tới? nếu là nhìn thấy tôi như vậy, vẫn như cũ liều mạng xông về phía trước, có phải hay sớm có ý định va chạm tới tôi hay ?”


      bậy, có chuyện như vậy...”


      có chuyện như vậy có chuyện gì xảy ra? Chính lúc nãy được rất ràng rằng tôi thấy tiến vào mà còn cố tình ra ngoài, giờ lại muốn chống chế hay sao?” Thường Hy cố ý kéo cao điệu lên. Nàng ta phải cố ý muốn cho Tiêu Vân Trác biết sao, Thường Hy thành toàn cho nàng. Muốn quậy lớn chuyện đem nàng đuổi ra khỏi Doanh Nguyệt điện phải ? Tốt, đến đây , nãi nãi cũng nín thở lâu rồi, nhúc nhích được Vân Thanh, tin nha đầu nho như ngươi ta đây cũng lăn lộn được! nãi nãi đây hôm nay lấy ngươi lập uy, nàng cũng tin Tiêu Vân Trác là kẻ ngu ngốc, ngay cả chút chuyện này cũng nhìn ràng được. Nếu như vậy mà , nàng cũng cần bán mạng cho rồi, trực tiếp treo ngược lên là được!


      ràng là đụng vào tôi, còn muốn ngậm máu phun người hay sao?” Tiểu nha đầu kia vịt chết còn cứng mỏ, ngụm cắn Thường Hy còn chịu há miệng, thần sắc mang đầy phẫn hận.


      “Ngậm máu phun người? là buồn cười! chắc chắn là tôi đụng vào ?” Thường Hy cười lạnh tiếng, ánh mắt nhìn cung nữ kia nhất thời trở nên băng lãnh vô cùng, giống như tảng băng dày giữa ngày đông giá, chậm rãi tỏa ra hàn khí thấu xương.


      “Ở đây cãi cọ cái gì? biết Thái tử gia ở nơi này sao?” Thanh Trịnh Thuận từ sau lưng Thường Hy truyền tới, mang theo nồng đậm cảnh cáo.


      Tiểu cung nữ kia vừa nhìn thấy Trịnh Thuận lập tức vào, “bùm” tiếng quỳ liền xuống, khóc thút thít : “Trịnh công công, ngài phải làm chủ cho nô tỳ a, nô tỳ... Nô tỳ là bị Ngu Thường Hy làm cho chết oan!”


      Thường Hy xoay người lại, nhìn tiểu cung nữ quỳ gối trước mặt Trịnh Thuận, khỏi lộ ra ánh mắt châm chọc, nhưng là câu nào, cứ như vậy thẳng tắp đứng ở nơi đó. Bởi vì Thường Hy biết, Trịnh Thuận nếu ra, như vậy chắc chắn Tiêu Vân Trác ở chỗ nào đó nghe bọn họ chuyện.


      Thường Hy còn muốn để Tiêu Vân Trác thấy nàng quả hồng mềm dễ bóp. Nếu như vậy, Tiêu Vân Trác buông tha nàng, chỉ cần chuyện đó xảy ra, nguyện vọng muốn chấn hưng Ngu gia của nàng liền rơi vào khoảng . Cho nên nhân cơ hội này chứng minh cho Tiêu Vân Trác biết nàng là nữ nhân có thể đứng ở bên cạnh .


      “Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Quấy rầy thanh tịnh của Thái tử gia, hai người các ngươi, ai cũng đừng nghĩ trốn được trừng phạt!” Trịnh Thuận nghiêm khắc , hai hàng lông mày cũng nhăn thành đoàn.

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 74: Phá hỏng quỷ kế


      Thường Hy giờ phút này nào có sợ hãi những lời hung ác của Trịnh Thuận, càng hung ác nàng lại càng hưng phấn, hơn nữa trừng phạt bằng đại bản là cái gì? Thường Hy liếc nhìn tiểu cung nữ mặt đất, khẽ cười : “Trịnh công công, dùng đại bản xem ra quá rồi. Như vậy , nếu tra ra trong hai chúng ta ai làm trò quỷ, trực tiếp đuổi ra khỏi Doanh Nguyệt điện, thế nào?”


      Trịnh Thuận có phần ngơ ngác, tiểu cung nữ kia thân thể lại có chút run, hai người hiển nhiên nghĩ tới Thường Hy lại có thể ra những lời như vậy. Trịnh Thuận khẽ nhíu mày, lên tiếng: “Chuyện này ta thể tự mình làm chủ được, Thái tử gia ở đây!”


      “Vậy mời Trịnh Thuận công công xin khẩu dụ của Thái tử, nô tỳ chờ.” Thường Hy gọn gàng linh hoạt trả lời, về phía trước bước, lại : “Làm phiền Trịnh công công rồi, kính xin ngài vô luận thế nào cũng nên chuyến!”


      “Thường Hy, đừng làm quá!” Trịnh Thuận thấp giọng .


      Trịnh Thuận thiện ý nhắc nhở khiến Thường Hy sinh lòng cảm kích, cười : “Lòng ta thẹn có cái gì đáng sợ? Nô tỳ ngày hôm nay là lần đầu tiên vào Doanh Nguyệt điện, còn chưa đầy hai canh giờ xảy ra chuyện như vậy, Trinh công công, nô tỳ nếu vì mình đòi công đạo, ngài về sau ta còn có thể sinh tồn ở chỗ này sao? Bất luận kẻ nào cũng có ranh giới cuối cùng của mình, kính xin công công hiểu được nỗi bất đắc dĩ của nô tỳ!”


      Trịnh Thuận lại cúi đầu nhìn tiểu cung nữ kia, mở miệng : “Xuân Lai, nghe được chưa? Chuyện này tuy lớn mà , hiểu ?”


      Trịnh Thuận cũng là thiện ý nhắc nhở Xuân Lai kia, nếu như nàng ta khai trước ra, tránh cho đến trước mặt Thái tử gặp chuyện hay.


      Thường Hy trong lòng thầm than tiếng, vẻn vẹn nghe mấy câu này là có thể biết thường ngày Xuân Lai này quan hệ với mọi người ở đây cũng rất thành công rồi, nếu Trịnh Thuận sao có thể nhắc nhở nàng như vậy? Nhưng càng như vậy càng khiến Thường Hy khẳng định quyết tâm, nếu là lần này bỏ qua cho Xuân Lai, lần sau nàng ta có thể ở trước mặt Trịnh Thuận xấu nàng. Mỗi ngày chút cũng khó tránh khỏi người khác có cái nhìn tốt về nàng. Vì vậy phải đề phòng tuyệt đối, thể thỏa hiệp.


      Ở trong hậu cung, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Thường Hy tuy chỉ vào cung có mấy ngày nhưng cũng hiểu được thâm ý của mấy lời này. Giờ phút này, nàng có đường lui, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước.


      Xuân Lai cúi đầu làm Thường Hy nhìn tới mặt của nàng, biết tại nàng ta là cái loại thần sắc gì, qua lúc lâu liền nghe được nàng ta : “Nô tỳ nguyện ý, thân đứng sợ bóng nghiêng, nô tỳ có gì phải lo lắng!”


      Trịnh Thuận vừa nghe liền nhìn hai người cái, nghĩ tới hôm nay lại đụng trúng hai nữ nhân xương cứng, thần sắc nghiêm lại, chậm rãi : “Vậy cũng tốt, hai người các ở đây chờ, ta vào báo tiếng. Chuyện này định, nếu bị đuổi ra khỏi Doanh Nguyệt điện, có kết quả gì các tự biết!”


      Trịnh Thuận xoay người vào trong thư phòng, trong đại điện chỉ còn lại Thường Hy và Xuân Lai, đứng quỳ, phân biệt ràng. Thường Hy nhìn Xuân Lai, thản nhiên : “Tôi vốn có địch ý với các người, làm gì khiến phải tâm thuật bất chính? Bất kể nghe lệnh của kẻ nào, hôm nay cũng nên rơi vào trong tay tôi!”


      Xuân Lai nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thường Hy, châm chọc : “ cần quá tự đại, ràng là đụng vào tôi, được mạnh miệng như chẳng lẽ có thể thay đổi sao?”


      đúng là mồm miệng cứng rắn! Thường Hy phỏng đoán Xuân Lai này đến tột cùng là nhìn nàng vừa mắt hay có người đứng đằng sau chỉ điểm đây?


      Nếu là chính nàng làm như thế, chỉ đơn thuần là ghen tị cũng có gì đáng . Chỉ sợ là phía sau nàng ta còn có người khác. Nghĩ tới đây, ánh mắt của Thường Hy càng trở nên thâm trầm, chẳng lẽ nàng ta lại có quan hệ cùng Vân Thanh? Thường Hy nghĩ tới trâm bạc làm nàng bại lộ hành tung buổi tối hôm ấy, theo bản năng lại nhìn tới búi tóc của Xuân Lai, nàng ta nhưng là chỉ mang đồ trang sức bình thường có gì đặc biệt cả. Trong lòng có chút hơi thất vọng, chẳng lẽ nàng đoán sai sao?


      Người xưa từng : “Gió qua để vết, mưa đến lưu . Phàm là người tâm thuật bất chính, làm chuyện gì cũng để lại dấu vết. Xuân Lai, cho là có sơ hở sao?” Thường Hy chậm rãi bước, hoạt động thân thể vốn vì chuyện vừa xong mà cứng ngắc, quay đầu lại nhìn Xuân Lai, cười nhạt .


      Thường Hy dùng công tâm thuật. người có thể đứng vững phải xem trong lòng có cứng rắn, mạnh mẽ hay ? Rất dễ có thể thấy được Xuân Lai thuộc loại người phòng bị rất chắc chắn, ngay cả khi đối mặt với châm chọc của Thường Hy mà vẫn có thể hiên ngang, bất động. Càng như thế càng khiến Thường Hy có thể khẳng định, Xuân Lai này có điểm cổ quái.


      Nếu muốn người cung khai, trước hết phải phá bỏ phòng tuyến trong lòng kẻ đó, để cho họ cảm thấy còn chỗ để dựa vào, như vậy mới có thể hỏi ra được điều mình muốn nghe. Thường Hy nhân lúc Trịnh Thuận có ở đây, cố ý dùng giọng điệu nắm chắc mười phần để chuyện, chính là muốn Xuân Lai biết nàng chộp được nhược điểm của nàng ta, để cho nàng ta run sợ, để cho nàng ta hoảng hốt, thể làm sáng tỏ, sau đó bại lộ bí mật.


      Gia tộc nàng là thương nhân, trò chơi diễn diễn lại thương trường là cái gì? Đó chính là rắp tâm. Đoán đúng được bước kế tiếp của đối phương là có thể chiếm lấy tiên cơ, trở thành kẻ bất bại thương trường. Thường Hy ngay từ mưa dầm thấm đất, ngay cả phải cố ý học nhưng cũng hiểu được chút ít, huống chi cha nàng còn tự mình truyền thụ tâm đắc cho nàng.


      Thường Hy thể mình lợi hại được giống như cha cùng các ca ca, nhưng là nếu đoán tâm tư mười dặm cũng có thể biết trúng nửa. Cho nên nàng mới có thể ung dung mà đấu với Xuân Lai. Phần thắng tuy thể là mười phần trọn vẹn, nhưng ít nhất cũng được sáu phần, còn lại bốn phần may rủi, đành phải dựa vào tài ứng biến của nàng rồi.


      Sau trận khảo nghiệm đầu tiên lúc mới vào cung, Thường Hy rút ra được kinh nghiệm, chính nàng lui về phía sau, Tiêu Vân Trác càng cho nàng lui về phía sau, bởi vì qua, nữ nhân đứng bên cạnh phải là cường giả. Nếu như Tiêu Vân Trác cảm thấy nàng phải là cường giả, ngược lại còn là gánh nặng của , Thường Hy có lý do tin tưởng, nhất định do dự mà đem nàng cước đá văng ra. Vì gia tộc Ngu thị, nàng thể quay trở lại nữa rồi!


      Thân thể Xuân Lai có chút cứng ngắc, hai tròng mắt buông xuống thoáng qua tia kinh hoảng. Nàng ta biết gặp phải đối thủ như Thường Hy, mỗi câu Thường Hy kia đều giống như mọc rễ sinh trưởng trong lòng mình, để cho tin tưởng vốn có của nàng có chút dao động. Nhưng là chỉ cần nghĩ tới người ra lệnh cho nàng, liền phải cắn răng nhịn xuống, tóm lại trận này nhất định được thua!


      Tiếng bước chân rất từ từ truyền đến, Thường Hy ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Vân Trác tự mình ra. Chỉ thấy ánh mắt của dừng lại nơi cổ tay của nàng, lông mày dày rậm hơi nhíu, rồi lại dời ngay lập tức.


      Thường Hy theo bản năng hướng cổ tay mình nhìn lại, ra nơi đó bây giờ sưng đỏ thành mảng, chính là chỗ vừa nãy bị trà nóng dội phải! biết vì sao Thường Hy lại đem ống tay áo kéo xuống che vết thương!

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :