1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 65: thân bị phát


      Nhưng là Thường Hy nhất thời cảm thấy có cái gì đúng, nàng vừa mới chạm phải cây trúc có sai, nhưng lực đạo của nàng cũng lớn như vậy nên thanh phát ra cũng chỉ thôi mới phải. Nhưng thanh vừa nãy vang lên là quá lớn rồi, Thường Hy theo bản năng hướng bên cạnh nàng nhìn xuống, mặc dù trong rừng trúc u khó có thể nhìn mọi vật, nhưng mảnh ánh sáng yếu ớt loang loáng kia đủ để Thường Hy đưa tay nhận lấy.


      Chạm phải tay là vậy cứng lạnh như băng, dường như làm bằng sắt thép. Thường Hy kịp nghĩ nhiều liền nhanh chóng đem vật kia cất vào trong ngực, lại rút ra trang sức đầu của mình, sau đó đè lại kinh hoảng trong lòng, thấp giọng : “Bẩm Thái tử gia, có nô tỳ ở trong này!”


      Bên ngoài rừng trúc có đông tĩnh, Thường Hy cũng để cho mình nghĩ nhiều, chỉ có thể tận lực làm ra bộ dáng bình thản ra ngoài. Vừa ra khỏi rừng trúc liền nhìn được mặt của Tiêu Vân Trác đen như đít nồi, bên cạnh là nam tử mặc hoa phục. Thường Hy định thần lại, giờ nàng hiểu tại sao lại thấy thanh của quen thuộc rồi!


      ra người này chính là trong năm nam tử nàng đụng phải ngày đầu mới vào cung, nếu như là Nhị hoàng tử, lúc ấy lại ở chung chỗ cùng Tiêu Vân Trác, như vậy ba người còn lại... Nghĩ tới đây thân thể Thường Hy khẽ run lên, vậy khẳng định chính là ba vị Hoàng tử còn lại rồi!


      Đáng lẽ ra sau khi biết được thân phận của Tiêu Vân Trác nàng nên nghĩ tới, nhưng trong thời gian này nàng còn tâm trí để suy nghĩ về chuyện đó, trực tiếp đem chuyện này bỏ quên, bây giờ nhìn lại, tựa hồ vận khí của nàng tốt lắm!


      Những ý niệm này chợt lóe lên, Thường Hy kéo váy, khom mình hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử!”


      “Tại sao lại là ?” Tiêu Vân Triệt nhìn Thường Hy, khẽ mỉm cười, ngay sau đó lại : “ biết sớm được phân đến Đông cung, nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt!”


      Thường Hy vi lăng, nghĩ tới Tiêu Vân Triệt còn nhớ nàng, trong lòng lên tầng vui mừng nhàn nhạt, thuận miệng lên tiếng: “Đồ trang sức của nô tỳ cẩn thận rơi vào trong rừng trúc, mới vừa rồi là tiến vào đó tìm, biết Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử trở lại. Nô tỳ lỗ mãng, kính xin Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử thứ tội!”


      Tiêu Vân Trác lạnh lùng nhìn Thường Hy, khóe miệng thổi qua hơi thở tâm tình, : “ rớt đồ trang sức?”


      “Vâng!” Thường Hy cảm thấy tim đạp lợi hại. Ở trước mặt Tiêu Vân Trac muốn che giấu cảm xúc, muốn dối thực phải là chuyện dễ dàng, đôi mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, để cho cả người nàng cũng hơi phát run. Nhưng là nàng thể đổi lý do khác, như vậy càng bết bát hơn.


      Tiêu Vân Trác chậm rãi tới trước mặt Thường Hy, nhìn nàng mảnh trấn định, trong lòng khỏi dâng lên tia buồn bực khó hiểu, bật thốt lên hỏi: “ xác định?”


      Thường Hy vươn tay lấy cây trâm của mình ra : “Nô tỳ xác định!”


      trễ thế này đến tiền điện làm cái gì?” Thanh Tiêu Vân Trác chợt biến đổi lạnh như băng, mang theo tia nghi ngờ, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng thêm vài phần sắc bén.


      Thường Hy nghe vậy trong lòng khẽ buông lỏng, vẫn như cũ dám khinh thường, phịch tiếng quỳ xuống : “Nô tỳ trễ như thế còn tới đây là vì có chuyện tìm Thái tử gia, kính xin Thái tử gia cho nô tỳ cơ hội được chuyện!”

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 66: Tố ân tình


      Thường Hy bằng bất cứ giá nào, nếu như lúc này , ngộ nhỡ bị Thái tử gia giam lại, quyền thẩm vấn lại rơi vào tay Vân Thanh, nàng thấy được ánh mặt trời. Thường Hy nghĩ tới món đồ mình vừa nhặt được kia, hàn khí trong lòng bất chợt dâng lên, vừa rồi nhất định có người theo sau nàng, sau đó cố ý tạo ra tiếng vang để cho nàng bại lộ. Nhưng người nọ đến tột cùng là người nào nàng lại biết, cho nên nàng càng thể để mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm hơn nữa, đánh cuộc đánh cuộc!


      Thần sắc Tiêu Vân Trác rất tốt, nhấc chân muốn . Thường Hy trông thấy sắc mặt đại biến, vội : “Thái tử gia, xin cho nô tỳ cơ hội, nô tỳ có điều muốn !”


      Tiêu Vân Triệt vừa thấy, đưa tay kéo lại Tiêu Vân Trác, cười : “Tứ đệ, nghe nàng chút cũng tốt, chừng là có tình sao?”


      Thường Hy nghĩ tới Tiêu Vân Triệt vì nàng mà giúp, khỏi hướng lộ ra nụ cười cảm kích. Tiêu Vân Trác vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thường Hy mặt phấn xấu hổ, thần sắc tràn đầy cảm kích, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, dừng bước : “Đêm tối lén lút trốn ở chỗ này còn có cái tình gì? ra lý do quang minh chính đại, bản Thái tử tuyệt đối tha thứ!”


      Tiêu Vân Triệt có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác, rất ít khi nhìn thấy nổi giận, hoặc là rất ít nhìn thấy vẻ mặt khác ngoài khuôn mặt đưa đám của . Đối với tiểu cung nữ lại khống chế được tâm tình, chuyện này có chút kỳ lạ, có chút ý tứ...


      Thường Hy hít sâu hơi, nghĩ rồi ra: “Thái tử gia từng chính miệng qua muốn nô tỳ Triêu Huy điện phục vụ, nhưng là Vân Thanh lại phân phó nô tỳ đến chỗ Phùng Lương đễ. Nô tỳ muốn , nhưng Vân Thanh chịu bỏ qua, cho nên nô tỳ xin Thái tử gia cho nô tỳ ân điển, bắt nô tỳ phục vụ Phùng Lương đễ, nô tỳ thực muốn !”


      “Tại sao muốn ?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, sâu trong ánh mắt dâng lên tầng ý cười nhàn nhạt. Chẳng qua là nụ cười này quá mức mờ nhạt, nhạt đến nỗi nhìn ra, nhưng Tiêu Vân Triệt lại trông thấy ràng, nụ cười dịu dàng môi càng dày hơn.


      Thường Hy sớm biết Tiêu Vân Trác hỏi như thế, trong lòng chuẩn bị xong đáp án từ lâu. Nhưng là thời điểm quỳ gối trước mặt mới phát nhứng thứ kia dùng được, căn bản làm cho Tiêu Vân Trác tin tưởng. ra muốn gạt người cũng phải là chuyện dễ dàng, nhất là đối mặt với đôi con ngươi sắc bén của Tiêu Vân Trác càng làm cho Thường Hy cảm thấy sau lưng thấm ra từng tầng nước mỏng, toàn thân cũng vì thế mà căng cứng.


      Tiêu Vân Triệt tựa hồ cảm nhận được Thường Hy khẩn trường, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác : “Thái tử điện hạ cần gì phải nghiêm khắc như vậy, theo ta thấy tiểu cung nữ này là có nỗi khổ tâm. Hơn nữa Phùng Lương đễ kia là cùng nhau vào cung với nàng...”


      Tiêu Vân Triệt chưa hết câu nhưng ý tứ cũng rất ràng rồi. Đều là tú nữ cùng vào cung, người là chủ tử cao cao tại thượng, người là nô tỳ thân phận thấp kém, cần ra cũng biết hai người sống chung là cái loại tình huống gì.


      Tiêu Vân Trác nghe vậy, mặt mang theo nồng đậm châm chọc, chút lưu tình : “Nếu vào cung nên hiểu được thắng làm vua thua làm giặc. Bản Thái tử thích người lùi bước. tại cho hai con đường, thứ nhất phục vụ Phùng Lương đễ, thứ hai lập tức biến mất khỏi thế gian này, Đông cung cần người vô dụng!”


      Thường Hy như thế nào cũng nghĩ tới chuyện khéo quá thành vụng, càng nghĩ tới Tiêu Vân Trác là người tuyệt tình như thế, lời giống như con dao nhọn công kích vào tận tim, để cho ngươi ngay cả thời gian phòng bị cũng có. Khuôn mặt Thường Hy trở nên có chút huyết sắc nào, hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 67: Lãnh huyết vô tình


      Thường Hy ngơ ngác nhìn Tiêu Vân Trác, thực ra nàng sớm biết là loại người gì rồi. Mấy lần gặp nhau cũng xác định chính là cái dạng lãnh huyết vô tình, nhưng nàng vẫn muốn cố thử lần, cố gắng để cho cứu vãn cái mạng của nàng, bây giờ nhìn lại chuyện nực cười.


      Thường Hy chậm rãi cụp mắt xuống, lông mi dài như cánh bướm hơi run rẩy, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng. Tiêu Vân Trác bức nàng phải chọn, sinh mạng cùng tôn nghiêm, nhất định chỉ được chọn cái.


      Nàng muốn chết, chỉ cần có hy vọng sống sót nàng vẫn muốn chết, nhưng muốn để nàng dùng tôn nghiêm trao đổi, đây thể nghi ngờ là chuyện vô cùng tàn khốc.


      Cha nàng từng , thà phải chết đứng chứ tuyệt sống quỳ... Có thể ngông nghênh, nhưng thể có ngạo khí!


      Cha nàng còn , hảo hán phải chịu được cái thiệt trước mắt... Lùi bước trời cao biển rộng, phàm là người đều phải chịu khổ chịu sở...


      Cha nàng như thế tuy mâu thuẫn nhưng lại là những câu có lý. Thường Hy biết khắc này nàng nên lựa chọn ngạo khí hay nhẫn nại, bất kể bên nào, nàng đều phải hy sinh.


      Vô cùng đau khổ, vô cùng đau đớn, Thường Hy chỉ hận giá như nàng chưa bao giờ xuất tại nơi này. Nhìn ánh mắt Tiêu Vân Trác tia nhượng bộ, môi đỏ mọng mím chặt cho người trước mắt biết nàng tức giận, nàng giãy dụa. Nhưng là Tiêu Vân Trác chút ý tứ muốn thu hồi lời vừa ra, Thường Hy biết người này là luôn luôn giữ lời, huống chi còn là trước mặt Tiêu Vân Triệt, lại càng thể thay đổi quyết định rồi.


      Tiêu Vân Triệt nhìn cục diện hai người giằng co, than tiếng: “Tứ đệ, đệ cần gì phải làm khó nàng? Nàng cũng chỉ là tiểu cung nữ thôi, nàng làm sao có thể đấu được với Lương đễ. Nếu đệ để nàng , chỉ sợ sau này thu được tin tức vong mạng thôi, đây mới là thứ đệ muốn nghe thấy sao?”


      Nam tử sinh trưởng ở hoàng cung, từ thấy được tranh đấu hậu cung, ở giữa những nữ nhân kia cong cong quẹo quẹo cũng hiểu được ít nhiều. Nữ nhân xinh đẹp trong hậu cung chỉ có hai con đường, hoặc là trở thành người vạn người, kẻ khác có cách nào động tới, tỷ như Mị phi, hoặc là trở thành khách qua đường vội vã đến vội vã , trong nháy mắt hồn tan thành khói, kẻ yếu có cách nào sinh tồn ở chốn này.


      Tiêu Vân Trác nghe Tiêu Vân Triệt , thần sắc càng phát ra lãnh: “Nhị ca, huynh hôm nay quản được quá nhiều! về trước , ngày mai ta lại tìm huynh bàn tiếp công chuyện!”


      Tiêu Vân Trác trực tiếp hạ lệnh trục khách, Tiêu Vân Triệt cũng tiện nhiều lời, chẳng qua là nhàng lắc đầu cái, cho Thường Hy ánh mắt tự cầu phúc rồi xoay người rời . Dù sao cũng là chuyện của Đông cung, nhiều lời cũng vô ích.


      Tiêu Vân Trác tiến lên bước ngồi xổm xuống nhìn Thường Hy, chậm rãi : “Nữ nhân có thể đứng bên cạnh ta phải là cường giả!” (nữ nhân mạnh mẽ)


      Thường Hy sửng sốt, này có ý tứ gì?


      Thấy Thường Hy thần sắc mê mang, Tiêu Vân Trác vui : “Ngu ngốc! Chờ suy nghĩ thông suốt đến gặp ta!”


      Nữ nhân có thể đứng bên cạnh ta nhất định phải là cường giả...Thường Hy từ từ lặp lại từng chữ, đứng bên cạnh ? Thường Hy chợt ngẩng đầu lên nhìn phương hướng Tiêu Vân Trác biến mất, ý tứ của là?... Muốn nàng đứng bên cạnh sao?

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 68: hiểu được lời hàm ý


      Ngay sau đó Thường Hy lắc đầu cái, cảm thấy mình buồn cười, tại sao lại có cái ý tưởng như vậy đây? Nàng là thân phận gì sao có thể sánh vai cùng ?


      Trong lúc bất chợt đầu nàng lại vang lên lời cha từng , Vô Thiện đại sư qua, mệnh nàng là Long tình Phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, đại phú đại quý, cho nên vào cung là lựa chọn tốt nhất!


      Long tình Phượng cảnh, thiên hạ chi mẫu!


      Năm đó thời điểm Thường Hy được sinh ra đời là hoàng lịch của Đỉnh Nguyệt quốc, nghiệp lớn 624 năm. Lúc đó là mùa đông đầy trời bão tuyết, bông tuyết tung bay suốt bảy ngày dài. Vân Đô của Đỉnh Nguyệt quốc bao trùm màu trắng xóa, thiên hàn địa đống, khất cái đầy đường, dân chúng nghèo khổ chết đói chét rét, có thể tùy ý bắt gặp những thi thể nằm rải rác đầu đường. Quan phủ ngừng phái xe ra nhặt xác, lượm cả ngày lẫn đêm.


      Trong khi thế gian bị bao phủ màn tuyết trắng, nàng được sinh ra đời. Tiếng khóc đầu tiên của nàng vang lên, bão tuyết báo mà ngừng, khí trời trong xanh trở lại, ánh mặt trời vàng rực soi rọi khắp nơi.


      Ngu Thế Hùng cảm thấy rất tầm thường, con của ông vừa sinh ra, trời đất liền biến đổi. Phải biết trận tuyết này kéo dài bảy ngày bảy đêm, là trận bão tuyết dài nhất từ trước đến nay, vì vậy lập tức mời Vô Thiện cao tăng vì nàng xem tướng.


      Vô Thiện cao tăng chính là thần tăng số của Đỉnh Nguyệt quốc. Nghe ngài tinh thông kim cổ, quan trọng hơn là đôi tuệ nhãn biết nhìn ra kiệt thiên hạ, chưa bao giờ mắc sai lầm, cho nên mới được dân chúng tôn làm thần tăng.


      Lại Vô Thiện cao tăng lần đầu tiên nhìn thấy bé mới sinh, sắc mặt đại biến. Ngu Thế Hùng là ai, liếc mắt cái cũng nhận ra được kỳ lạ, liền mời Vô Thiện cao tăng đến thư phòng mật đàm.


      “Long tình Phượng cảnh, thiên hạ chi mẫu!” Vô Thiện đại sư chậm rãi , mạng này là kim quý tướng mệnh, chẳng qua biết đối với nữ oa nhi này là phúc hay là họa! Những lời này cũng là câu cuối cùng của Vô Thiện đại sư, từ đó về sau cũng mở miệng chuyện, tuyên bố với bên ngoài ngài bế quan tu luyện, thầm tụng kinh cầu phúc cho nhân thế.


      Ngu Thế Hùng mặc dù hiểu được chân chính hàm nghĩa của những lời này, nhưng cũng hiểu được nữ nhi của mình tuyệt đối phải vật trong ao, vì vậy từ cố gắng bồi dưỡng nàng, nữ công gia chánh, thi từ ca phú, thậm chí ngay cả binh pháp kỳ thư, thiên hành bát quái, phàm là dành cho nam hài học, cũng nghiêm khắc đốc thúc nàng.


      Thường Hy nghĩ tới đây khỏi thở dài tiếng, nàng có chút hoài nghi Vô Thiện cao tăng có phải hay nhìn nhầm rồi, thân phận của nàng thấp kém như vậy sao có thể trở thành thiên hạ chi mẫu được?


      Năm đó ở kinh đô, trong Hoàng cung cũng có tiểu sinh mệnh ra đời. Đương kim Hoàng hậu mạo hiểm tính mạng sinh ra oa nhi, vừa sinh ra liền được Đương kim Thánh thượng sắc phong làm Thái tử, ban cho tên Vân Trác. Chỉ tiếc sau khi sinh thân thể Hoàng hậu ngày suy yếu, khi nam hài được tám tuổi từ giã cõi đời.


      Hoàng đế thương xót, bãi triều ba ngày, thần dân Đỉnh Nguyệt quốc chịu tang tháng. Hoàng thượng vì Hoàng hậu quá cố mà tổ chức nghi thức mai táng long trọng, kinh động cả quốc gia.


      Thường Hy còn biết, nàng cùng Tiêu Vân Trác chính là sinh ra cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, chỉ khác người là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), Thái tử quốc gia, thân phận vô cùng tôn quý, còn nàng là con của thương nhân, đê tiện thấp hèn, bị tất cả người đời khinh thường, giống như cỏ dại mọc trong bùn.


      Hai người là trời cao là vực thẳm, nàng làm sao có thể trở thành thiên hạ chi mẫu đây?


      Nếu là trước khi vào cung, Thường Hy chừng còn ôm tia ảo tưởng, nhưng là bây giờ, thời điểm nàng đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, nàng biết đây là chuyện tuyệt đối thể. người lãnh huyết vô tình như vậy, làm sao có thể coi trọng nàng, để nàng có thể trở thành thiên hạ chi mẫu đây? Thiên hạ chi mẫu... Đó phải là Hoàng hậu của sao?

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 69: Đấu tranh đến cùng vì sinh tồn


      Mùa hè, trời đêm rải rác ánh sao lấp lánh, tiếng gió cùng với thanh côn trùng vang vọng đập vào màng tai, lại thể khiến cho lòng của Thường Hy bình tĩnh trở lại. Quyết định này quá mức nặng nề, trong lúc nhất thời nàng biết nên làm gì cho phải. Lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện khó khăn như thế này, còn liên quan đến tính mạng của nàng, bảo sao nàng thể suy nghĩ cẩn thận đây?


      Trong thư phòng ánh đèn vẫn như cũ sáng ngời, Tiêu Vân Trác khác thường Triêu Huy điện dùng bữa. Thường Hy biết chờ nàng quyết định, mặc dù biết tại sao lại nghĩ thế, nhưng nàng chắc chắn chờ nàng quyết định.


      Nghĩ đến đây trong lòng càng phát ra khẩn trương, chậm rãi đứng lên, ở trong đình viện tới lui. Phiền não trong lòng nàng có cách nào an tĩnh lại, bởi vì nàng là tự ái muốn tới chỗ Phùng Thư Nhã làm nô tỳ. Nhưng đó cũng phải là nguyên nhân chính, chân chính đại phiền não là đến từ câu kia của Tiêu Vân Trác: nữ nhân có thể đứng ở bên người bản Thái tử phải là cường giả!


      Những lời này giống như là có ma lực cứ len lỏi vào trong lòng nàng. Thường Hy cho tới bây giờ luôn là người hăm hở tiến lên, về phía trước, cho nên nàng dứt khoát vào cung, cho nên nàng từ tốn công tốn sức học cái này cái nọ, chưa bao giờ kêu khổ, bởi vì nàng biết vai nàng là gánh nặng của toàn gia tộc.


      Tất cả những thứ này ép nàng cơ hồ đến mức thở nổi. Phụ thân luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, mẫu thân đối với nàng che chở đầy đủ, còn có ba ca ca từ đến lớn luôn thương nàng, nàng từng thầm thề vì người nhà, vì Ngu gia có thể bao giờ phải mang danh thương nhân đê tiện mà ngừng tranh thủ, bằng bất cứ giá nào cũng phải đạt được.


      Cho nên, Thường Hy thể chỉ vì chuyện này mà lui về phía sau, cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng nàng cũng kiên định mà nhảy xuống. Nghĩ tới đây, trong lòng bất giác thở phào hơi. Đúng vậy a, nàng còn có cái gì phải sợ hãi, còn cái gì phải lo lắng, còn có cái gì để mất nữa?


      Thường Hy dừng lại bước chân, nhìn Doanh Nguyệt điện đèn đuốc sáng rỡ, tựa như miệng dã thú há rộng, mà nàng lại dám chậm chễ chút nào từng bước dấn thân.


      bước vào biết là phúc hay là họa, nhưng nếu vào nhất định là họa, điểm này Thường Hy cực kỳ ràng. Hơn nữa vị Thái tử lạnh như băng này vô cùng ràng rằng nàng chỉ có hai con đường để lựa chọn, mà Thường Hy còn phải sống nữa, cho nên nàng chỉ còn lựa chọn duy nhất!


      Thời điểm Thường Hy đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, tựa hồ tuyệt đối kinh ngạc, hai hàng mi khẽ nhếch nhìn Thường Hy lại câu nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, giống như mặt nàng nở ra đóa hoa vậy.


      Thường Hy bị nhìn chăm chú, cả người sợ hãi, cảm giác tất cả tóc gáy đều dựng lên, tuy nhiên vẫn như cũ cắn răng : “Nô tỳ nghĩ xong, nguyện ý đến phục vụ bên người Phùng Lương đễ!”


      Khóe miệng Tiêu Vân Trác chậm rãi cong lên, ngón trỏ nhàng gõ lên mặt bàn tạo ra những thanh giọt, hồi lâu mới lên tiếng: “Sau đó sao?”


      Thường Hy sớm biết Tiêu Vân Trác này phải là người đơn giản, nhưng là chỉ dựa vào câu của nàng cũng đoán được nàng còn muốn tiếp, thông minh đến đáng sợ. Nàng cũng dám nhìn thẳng vào mắt , khóe mắt liếc đến góc bàn đọc sách, khẽ cắn răng : “Nô tỳ là có điều kiện!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :