1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 60: Phi thiếp lần lượt vào Đông cung


      Mấy ngày kế tiếp Thường Hy cũng được triệu hoán Triêu Huy điện phục vụ, chẳng qua là ở trong phòng lẳng lặng dưỡng thương, đến ngày thứ tư Phùng Viễn Thanh cười : “Ngu nương, thường thế của nương còn đáng ngại. Nhưng về sau nhớ giữ để bị lạnh, gặp lạnh quá bị đau!”


      “Cám ơn Phùng thái y, Thường Hy vô cùng cảm kích, mấy ngày nay khổ cực cho ngài!” Thường Hy cười , chân thành đối với Phùng Viễn Thanh biểu đạt lòng biết ơn.


      Phùng Viễn Thanh chỉ cười , thu thập xong hom thuốc : “Ngu nương khách khí lễ độ đối với người khác như vậy, về sau nhất định có phúc lớn!”


      Thường Hy hiểu vì sao Phùng Viễn Thanh đột nhiên chuyển hướng đề tài, đợi nàng hỏi kỹ liền đem hòm thuốc ra ngoài, trong lòng khỏi buồn bực! Phúc lớn? Chỉ sợ là cả đời này cũng dám hy vọng xa vời. nếu đổi lại Đông cung là người khác, nàng trước kia chưa từng quen biết, chừng đúng là có chút xíu cơ hội. Thế nhưng Thái tử Đông cung lại biết ràng nàng phải đại gia khuê tú, danh môn thục nữ gì, hình tượng kém nhất của nàng toàn bộ đều cho thấy được, sau này còn cái cơ hội gì nữa? Người nào còn dám thích mãng phụ? (nữ nhân lỗ mãng) Nghĩ tới đây, Thường Hy khỏi thở dài, như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng có thể an phận chịu đựng qua năm năm là có thể đổi lất tự do!


      Cả phủ Thái tử trở nên nhộn nhịp. Thường Hy vừa ra khỏi cửa thấy khắp nơi cung nhân đều dán chữ hỷ, giăng đèn lồng đỏ lớn, tơ lụa từng dải đỏ tươi hết sức rực rỡ. Nàng đưa tay kéo cung nữ hỏi mới biết, Lương đễ của Thái tử gia sắp tiến vào Đông cung rồi. mặt Thường Hy thoáng qua chút mất mát. Mặc dù có Thái tử phi, nhưng là Lương đễ cũng chỉ sau Thái tử phi bậc, Đông cung này về sau có nữ chủ nhân rồi, mà người nọ lại chính là tú nữ cùng lần tiến cung với nàng, ra có phải rất buồn cười ?


      Triêu Hà từ xa nhìn lại, thấy Thường Hy ngẩn người, mau hai bước : “Ngu tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi? Chân có đỡ hơn chút nào ?”


      Thường Hy nghe được thanh Triêu Hà, xoay người lại, muốn cho nàng thấy được mất mát của mình, cười : “Tốt hơn nhiều rồi! Chẳng qua là nghe được trong sân có rất nhiều người nên muốn ra xem chút, thế mới biết Lương đễ sắp vào Đông cung rồi!”


      Triêu Hà nghe vậy, mặt thoáng qua tia trào phúng, ngay sau đó : “Lương đễ tiến vào Đông cung có cái gì to tát? Ngu tỷ tỷ, tỷ có phải hay mất hứng?”


      “Ta nào có cái gì mất hứng, điều đó cùng ta đâu có quan hệ!” Thường Hy lập tức phủ nhận. Nàng thời khắc đều ghi nhớ thể để cho người khác biết được ý nghĩ của mình, nếu lúc nào dâng mạng cũng biết!


      Triêu Hà cũng hỏi tới, chẳng qua là khẽ cười : “Tỷ cứ yên tâm, coi như Lương đễ vào Đông cung cũng cùng tỷ có cái gì liên quan. Ngu tỷ tỷ, muội gấp nên trước, tỷ tốt nhất nên nghỉ ngơi, rảnh muội lại cùng tỷ chuyện!”


      Triêu Hà vội vàng , Thường Hy có chút hiểu nàng vừa là có ý gì, cái gì gọi là cùng bản thân nàng có liên quan gì lớn? Phải biết Lương đễ mà vào Đông cung là chủ tử của nàng rồi, làm sao có thể liên quan, đây phải là láo sao?

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 61:


      Theo quy củ, chính phi của các vị Hoàng tử trước tiên phải trở về phủ nhà mẹ đẻ, đợi chờ mòn mỏi khoảng mười ngày sau đó theo lễ nghi hoàng cung mà cùng nhau được gả vào. Thái tử gia bên này bởi vì Hoàng thượng có chỉ Thái tử phi tạm thời gác lại, mặc dù biết tại sao, nhưng là năm ngày trước, thời điểm các vị Hoàng tử đón dâu Đông cung hề có chút động tĩnh nào.


      Ngày thứ mười, Thái tử cùng các vị Hoàng tử khác đem các Lương đễ, Nhụ tần và Bảo lâm của mình tiến cung, cho nên mấy ngày nay Đông cung cực kỳ bận rộn. Lập tức muốn thêm bảy vị chủ tử đương nhiên là phải bận rộn rồi. chỉ có phân công cung nữ hầu hạ cho từng người, còn phải quét dọn gian phòng, dọn dẹp phủ viện, còn phải cử hành nghi thức. Vì vậy Đông cung từ xuống dưới đâu cũng có thể tùy ý thấy được thân ảnh bận rộn của các cung nhân. Lúc này Thường Hy thanh nhàn lại cực kỳ chọc mắt người ta.


      “Ngu Thường Hy, Vân Thanh cho gọi ngươi qua chuyến!” tiểu cung nữ đến đây truyền báo, xong lại gấp chạy .


      Thường Hy sững sờ. Vân Thanh này đối với nàng luôn có loại địch ý hiểu được, Thường Hy có thể cảm nhận thấy. Mặc dù biết là cái gì nhưng Thường Hy biết lần này gọi nàng tới đoán chừng phải là chuyện gì tốt. Thường Hy thể làm gì khác hơn là theo hành lang về phía trước. Hậu viện Đông cung là cả vườn hoa cỏ, ám hương phù động, người qua bất giác cũng muốn say. Thường Hy cực kỳ thích hương hoa phiêu lãng trong khí này, ngọt ngọt, êm êm, làm cho tâm tình tự chủ được mà cũng muốn tốt lên vài phần.


      Đứng ở ngoài cửa phòng Vân Thanh, Thường Hy giơ tay lên nhàng gõ cửa : “Nô tỳ Ngu Thường Hy cầu kiến !”


      Hồi lâu bên trong mới truyền ra thanh nhàn nhạt: “Vào !”


      Thường Hy đẩy cửa ra, nhấc chân vào. Trang trí trong phòng Vân Thanh vô cùng mộc mạc, tựa hồ cùng địa vị quản của nàng có chút tương xứng. Thường Hy thấy Vân Thanh ngồi cạnh bàn trà khắc hoa hồng, trước người đặt chung trà, ly trà có họa tiết cánh bướm đùa giỡn đóa hoa cực kỳ trang nhã. cổ tay Vân Thanh là vòng ngọc bằng phỉ thúy, ánh ngọc ôn nhuận khẽ phát ra những tia sáng yếu ớt, cực kỳ đẹp mắt. Thường Hy thu tâm thần lại, khom mình hành lễ: “Nô tỳ tham kiến , biết tìm nô tỳ có chuyện gì phân phó?”


      Vân Thanh ngẩng đầu quan sát Thường Hy, ánh mắt kia cực kỳ sắc bén khiến Thường Hy cảm thấy thoải mái, nhưng là thể phản kháng, chỉ có thể yên lặng đứng đó. Thường Hy có thể cảm nhận được khác biệt về địa vị mang tới khác biệt về đối đãi, nàng cho rằng mình có thể quen, tuy nhiên ra nàng vẫn thể chịu được ánh mắt cao cao tại thượng kia của Vân Thanh chiếu vào người nàng.


      “Ngày mai chính là ngày Lương đễ cùng với Nhụ tần vào Bảo lâm tiến vào Đông cung. đến Đông cung cũng thể ngồi , ngày mai đến phục vụ Phùng Lương đễ!” Vân Thanh thản nhiên , tựa như những chuyện rất bình thường, giữa hai hàng lông mày là loại khí thế lạnh lùng.


      Thường Hy trợn to mắt giống như thể tin được nhìn Vân Thanh, để cho nàng hầu hạ Phùng Lương đễ, đó tương đương phải là đẩy nàng vào miệng hổ sao? Có Lương đễ nào lại thích thị tỳ xinh đẹp hơn mình? Nếu thực làm như lời Vân Thanh , chỉ sợ mạng của nàng cũng chấm dứt tại đây. Thường Hy khỏi phẫn nộ, Vân Thanh này chính là cố ý muốn đối nghịch cùng nàng đây!

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 62:


      , Thái tử điện hạ có qua, để nô tỳ Triêu Huy điện hầu hạ!” Lần này Thường Hy nhịn được, nàng thể để cho mình mạo hiểm. vì giữ tính mạng nàng có thể tranh giành, có thể nhẫn nhịn, nhưng có nghĩa là nàng chịu để cho người khác khi dễ. Hơn nữa... Phùng Lương đễ - Phùng Thư Nhã, Thường Hy cũng biết, mặc dù ở Vĩnh Hạng cung có giao thiệp gì qua, nhưng là cũng có chút ít hiểu biết. Phùng Thư Nhã mặc dù dạng liều lĩnh giống Đỗ Đình Phương, độc giống La Thúy Yên, nhưng đây cũng phải là đèn cạn dầu, nhìn lời nhưng trong bụng cái gì cũng đều biết cả. Để cho mình hầu hạ nàng, Thường Hy khó có thể chắc chắn mình sống được bao lâu.


      Vân Thanh nghe được lời Thường Hy, ngẩng đầu lên nhìn quét qua nàng cái, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, tựa hồ nghĩ tới Thường Hy có thể phản bác lại mình, khóe miệng hơi cong chút, thản nhiên : “Ta là quản ở Đông cung, an bài nhân luôn là ta trông nom. Bảo ngươi cứ , chỗ Thái tử gia tự ta , ngươi từ đâu tới nhảm nhiều vậy!”


      Thường Hy đè nén cơn giận của mình, lên tiếng : “Lời của có sai, nhưng nếu là chính miệng Thái tử gia bảo nô tỳ Triêu Huy điện phục vụ, như vậy muốn mang nô tỳ kính xin thông báo trước tiếng cho Thái tử gia mới phải. Hơn nữa nô tỳ cũng thể cứ thầm rời như vậy!”


      Sắc mặt Vân Thanh đột biến, trong Đông cung này còn có nô tỳ nào dám với nàng như vậy, khỉ cười lạnh : “Ngươi ra bản lãnh cũng lớn nhỉ, lại dám cùng ta chuyện như vậy, ngươi cho rằng ta dám xử phạt ngươi sao?”


      Thường Hy sớm ngờ tới Vân Thanh như vậy, định thần tiếp: “ muốn xử phạt nô tỳ, nô tỳ tự nhiên dám lời nào, nhưng mặc cho có xử phạt nô tỳ cũng thể rời như vậy!”


      Vân Thanh nghĩ tới Thường Hy lại có thể cường thế như vậy, nhàng cười mà : “Ngươi cho rằng nơi này là nơi mà ngươi muốn làm gì là có thể làm sao? Nơi này cũng phải hậu viện nhà ngươi, quả nhiên xuất thân thương hộ biết đến quy củ!”


      Thường Hy mặt phấn đỏ lên, hai bàn tay khỏi hung hăng siết lại chỗ, lời này khiến người ta nghe giống như dao cắt trong lòng. Thường Hy khẽ cắn răng : “ lời ấy sai rồi, nô tỳ vào cung, lại từng ở Vĩnh Hạng học qua quy củ, là Vương mama của Vĩnh Hạng! Đến thánh thượng cũng tự mình tán dương, chẳng nhẽ ngay cả bản lĩnh của Vương mama, cũng coi thường sao?”


      Vân Thanh cảm thấy kinh ngạc nhìn Thường Hy, cư nhiên giận quá thành cười : “ khéo , chỉ là lời này cũng chưa chắc đúng. Tục ngữ có câu, rồng có chín con, mỗi con đều bất đồng. Ngay cả khi Vương mama có bản lãnh thông thiên chẳng lẽ nhất định đảm bảo người bà ta huấn luyện ra đều tốt đẹp hay sao? Có khi bản thân Vương mama cũng dám đảm bảo như vậy chứ! Ngu Thường Hy, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ, tưởng có thể đem Vương mama ra hù dọa ta sao?”


      Giờ khắc này Thường Hy đột nhiên cảm nhận được Vân Thanh là người sâu thăm thẳm, vài ba lời liền đem thế công của mình hóa thành vô hình, để cho nàng cách nào chống đỡ. Nàng chính xác, ngay cả Vương mama cũng dám đảm bảo, ván này quả mình rơi vào thế hạ phong.


      Vân Thanh thấy Thường Hy mới chậm rãi tiếp lời: “Nhớ bổn phận của mình, phải mỗi con chim cũng đều có thể biến thành phượng hoàng, cũng phải mỗi con phượng hoàng đều có thể đứng ở đầu cành cao. cần dựa vào khuôn mặt chính mình mà muốn làm gì làm!”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 63: Lần đầu giao chiến bị coi thường


      Thường Hy ngẩng đầu nhìn Vân Thanh, ống tay áo rộng rãi che lại hai quả đấm nắm chặt của nàng, thần sắc bình tĩnh như nước che lại lòng nàng thống hận rít gào. Thời điểm người có quyền thế cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục. Giờ khắc này nàng vĩnh viễn ghi nhớ, ngày nào đó nàng trả lại gấp bội, Vân Thanh, ngươi nhớ lấy kỹ cho ta!


      “Nô tỳ có cậy vào khuôn mặt mình mà hoành hành, xin hỏi là khi nào thấy nô tỳ làm như vậy?” Thường Hy châm chọc , thấy Vân Thanh giận tím mặt, tiếp tục tăng cường: “Nô tỳ vừa mới qua rồi, Thái tử gia chính miệng có qua để nô tỳ Triêu Huy điện phục vụ, như vậy xin cho nô tỳ chứng giám, khiến nô tỳ biết được Thái tử gia chấp thuận chuyện này. Nếu vậy, nô tỳ tất hai lời mà hầu hạ Phùng Lương đễ!”


      Thường Hy muốn tiếp tục dây dưa cùng Vân Thanh, nàng hiểu tại sao Vân Thanh lại cứ đối đãi với nàng như vậy. Cần phải biết rằng từ khi nàng vào Đông cung vẫn cẩn thận có thừa, cũng có cố tình sinh , chưa bao giờ chủ động đến gần Tiêu Vân Trác, nàng ta rốt cục muốn phòng bị nàng cái gì? Tại sao cứ chăm chăm muốn nàng biến mất khỏi tầm mắt Thái tử gia? Thường Hy cảm thấy Vân Thanh này thực khả nghi, nhưng giờ phút này có chứng cứ nên cũng thể làm gì hơn. Bất quá, lần gặp mặt này nàng nhớ kỹ.


      Thường Hy xong liền xuống, quản Vân Thanh kia tức giận đến mặt trắng bệch. Có loại người, ngươi thể lùi bước, càng lùi bước người ta càng để ngươi vào mắt, có lúc hơi để lộ chút tài năng cho người khác có điều cố kỵ cũng chỉ là vì sinh tồn mà thôi. Thường Hy lần này tính toán cũng để cho Vân Thanh tùy ý chà đạp nàng, có lần tức có lần hai, nàng thể trả lại, cũng thể lui được nữa.


      Ra khỏi phòng Vân Thanh sắc trời cũng hơi tối, Thường Hy biết thời gian này Thái tử cũng sắp trở về Đông cung rồi, theo bản năng hướng phía Triêu Huy điện nhìn lại, quả nhiên nơi đó đèn lồng sáng rỡ, bao lâu nữa Tiêu Vân Trác quay về dùng bữa. Nghĩ tới đây, trong lòng Thường Hy có chút suy tính, nàng thể để mặc cho Vân Thanh ở trước mặt Thái tử gia này nọ mình, nàng muốn chặn trước khi Vân Thanh đem chuyện này ra, nàng thể đến chỗ Phùng Thư Nhã, tuyệt đối thể!


      Thừa dịp sắc trời hơi tối, Thường Hy chưa trở về phòng mình mà lại hướng phía trước tiền điện tới, trong lòng gấp gáp nên bước chân cũng cực kỳ mau. Đèn lồng tỏa ra thứ ánh sáng đỏ thẫm, lung linh dưới mái hiên cong, làm cho bóng đêm tăng thêm vài phần hỷ khí. Ngày mai bọn họ tiến vào, vô luận như thế nào tối hôm nay Thường Hy muốn nhìn thấy Tiêu Vân Trác. Chỉ cần phục vụ Phùng Thư Nhã, có để cho nàng làm nha hoàn giặt đồ cũng cam lòng!


      hành lang dài yên tĩnh, tất cả mọi người đều tiền điện hầu hạ. Đoạn đường Thường Hy thế nhưng có rất ít bóng người, rất thuận lợi là khúc quanh trước mặt Doanh Nguyệt điện. Nàng muốn chặn Tiêu Vân Trác lại trước khi đến Triêu Huy điện, mặc dù biết hành động này rất mạo hiểm, có thể mất tính mạng, nhưng là Thường Hy hiểu, nếu như rơi vào trong tay Vân Thanh cùng Phùng Thư Nhã, cuộc sống sau này của nàng cũng khá hơn chút nào. Cha nàng , đời người là chuỗi những lựa chọn, nếu lựa chọn con đường phải , phương hướng phải tiến tới, lúc này được dừng lại, phải tin tưởng vào suy nghĩ trong lòng mà sải bước tiến lên.


      Nhớ tới những lời này, Thường Hy tự với mình hãy cố gắng lên, sau đó cúi người đứng ở khoảng rừng nơi góc Doanh Nguyệt điện, lặng lẽ chờ Tiêu Vân Trác đến!

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 64:


      Khu rừng ở góc tây nam của Doanh Nguyệt điện, theo sát cửa sổ thư phòng, chỉ cách đoạn hành lang. Ngồi xổm núp ở hành lang phía dưới dù có là ban ngày cũng có người dễ dàng phát được thân ảnh của Thường Hy, huống chi là buổi tối.


      Thường Hy đứng trong góc khuất, xuyên thấu qua những khe hở của cành trúc nhìn ra ngoài, tính tính toán toán canh giờ này Tiêu Vân Trác cũng nhanh trở lại, nàng chỉ cần nhẫn nại chốc lát là tốt rồi!


      Gió xuyên qua rừng trúc, chà xát từng thân cây thẳng tắp, từng thanh xào xạc rải rác trong bóng đêm làm cho xương cốt người ra sinh lạnh. Thường Hy chưa bao giờ đứng mình ở loại địa phương như thế này, khỏi có chút sợ. Nơi xa xa kia, đèn lồng lớn tỏa ra thứ ánh sáng ửng đỏ, thời thời khắc khắc nhắc nhở Thường Hy mục đích nàng đến đây, để cho nàng có chút ý nghĩ nào lui về phía sau.


      Hiển nhiên, vào Đông cung, nàng có ý tưởng lui về sau, cũng thể lui về sau được, Thường Hy vì mình mà tranh thủ phương thức sinh tồn tốt nhất. Nàng từ bỏ suy nghĩ leo lên giường Thái tử, nhưng có nghĩa là nàng cam chịu làm cái nô tỳ nho mặc cho người ta tùy ý chém giết!


      Thường Hy tin tưởng bất cứ chuyện gì cũng cần tự mình tranh thủ, có chuyện từ trời rớt xuống miếng bánh, dễ dàng đạt được khiến người ta cảm thấy bất an, cảm thấy tùy thời cũng có thể biến mất. Lần này đến Đông cung, nàng chỉ muốn yên ổn ở góc, lặng lẽ sống cuộc sống của mình, chờ đợi sau năm năm là có thể xuất cung.


      Nguyện vọng này mặc dù nhưng Thường Hy biết, để đạt được thực hết sức khó khăn, giống như trước mắt, chỉ cần Vân Thanh câu nàng phải phục vụ Phùng Thư Nhã. Khiến nữ nhân còn xinh đẹp hơn cả Lương đễ làm thị nữ, đó phải là đem mình đẩy vào hố lửa sao?


      Thường Hy ngốc, nàng biết Vân Thanh là muốn dùng Phùng Thư Nhã để trừ bỏ nàng, mặc dù nàng biết vì sao Vân Thanh lại có địch ý đối với nàng như vậy, giờ phút này cũng có cách nào biết, nhưng miễn là còn sống nàng tra ra được. Cho nên nàng phải sống, ngẩng đầu lên mà sống tốt, thể để cho bất luận kẻ nào chà đạp lên đầu nàng.


      suy nghĩ, Thường Hy nghe được hồi tiếng bước chân dồn dập, xuyên thấu qua khe hở của rừng trúc có thể thấy được bước chân vội vàng của thị vệ nội phủ, Thường Hy biết đây là người về báo tin trước, chỉ sợ Thái tử gia ngay sau đó đến. Quả nhiên ý niệm này vừa mới nảy ra liền nghe thấy thanh của Tiêu Vân Trác. Thường Hy vi lăng, phải trở về mình sao?


      “Nhị ca, huynh phụ hoàng đến tột cùng là có ý gì, ta trong lúc nhất thời đều nghĩ ra!” Thanh Tiêu Vân Trác trầm thấp, trùng hợp bọn họ qua rừng trúc, Thường Hy rất dễ dàng nghe được. ra theo Tiêu Vân Trác trở lại là Nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt.


      “Tứ đệ, ta xem chuyện này đơn giản, đệ cần cẩn thận xem xét lại mới được, chừng là nhằm vào đệ!” Thường Hy nghe thấy thanh này quen tai, tựa hồ nghe qua ở nơi nào đó, nghĩ tới đây khỏi bước lên phía trước bước, nhưng ngờ thân trúc bên cạnh lại lập tức phát ra tiếng động.


      “Người ở nơi nào?” Tiêu Vân Trác quát lạnh. Thường Hy thậm chí có thể cảm nhận được trong thanh lạnh như băng kia mang theo sát ý, thân thể khỏi cứng lại, phải làm sao bây giờ?

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :