1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 55: Cái đuôi hồ ly là dễ bắt


      Thường Hy nghe đến đó liền nhấc chăn lên, xuống giường xỏ giày. Nàng thể để cho Triêu Hà vì nàng mà đắc tội với Vân Thanh. Nàng biết Vân Thanh là quản trong Đông cung này, đắc tội nàng, cuộc sống sau này nhất định dễ chịu.


      Sửa sang lại quần áo, vấn sơ búi tóc, Thường Hy khập khiễng chịu đựng đau đớn từ chân truyền đến, đưa tay mở cửa. Hai người cãi vã nghe được tiếng mở cửa, nhất thời nữa. Thường Hy nhìn thấy Vân Thanh liền cúi mình hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vân Thanh ! Mong đừng nên tức giận, Triêu Hà cũng chỉ là lo lắng cho nô tỳ, kính xin cần để ở trong lòng, Thường Hy bây giờ đến Triêu Huy điện hầu hạ!”


      “Ngu tỷ tỷ!” Triêu Hà mở miệng : “Thương thế của tỷ còn chưa khỏi mà, cứ như thế ngộ nhỡ sơ ý mà vấp ngã làm sao bây giờ? Đến lúc đó lại chọc cho Thái tử gia tức giận, Thái tử gia chắc chắn lại phạt tỷ. Tỷ cần phải , để muội đến tiếng với Thái tử gia!”


      “Mặt mũi của Triêu Hà nương cũng lớn, Thái tử gia chẳng lẽ lại là người mà chỉ bởi đôi lời của nương mà thay đổi quyết định sao?” Vân Thanh gần như khắc bạc , ánh mắt nhìn Triêu Hà mang theo nồng đậm châm chọc.


      Triêu Hà hồi cứng họng, nhưng là vẫn như cũ : “Bất kể có được hay nô tỳ cũng phải thử lần, thể giống dạng lãnh huyết vô tình như được!”


      Triêu Hà xong vừa muốn , Thường Hy đưa tay kéo nàng lại: “Triêu Hà, muội cần phải kích động. Muội xem ta sao rồi, có thể tự mình lại rồi!” Thường Hy vừa vừa cố ý lại trước mặt hai người vài bước, cố nén đau nhức từ đầu gối truyền xuống, mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười : “Ta sao! Muội xem, ta đều có thể bộ, đừng lo lắng, có chuyện gì!”


      Nghe được lời Thường Hy, Triêu Hà còn muốn gì nữa, Vân Thanh lại lên tiếng: “ như vậy thôi, Thái tử gia lập tức trở về Triêu Huy điện!”


      Nhìn bóng lưng Vân Thanh, Triêu Hà dậm chân cái, lạnh lùng : “Có cái gì đặc biệt hơn người, phải chỉ là quản sao? Chó cậy gần nhà! Chờ ngày nào đó muội trị đẹp nàng ta cho coi!”


      Thường Hy nghe vậy đưa tay kéo Triêu Hà, : “Triêu Hà, muội nên tức giận, cần thiết đúng ? Làm nô tỳ chính là phải như vậy! thôi, chớ chậm chễ, đừng để người ta ra khỏi miệng!”


      Triêu Hà đưa tay đỡ Thường Hy về phía trước, vừa vừa chuyện: “Ngu tỷ tỷ, tỷ cần phải coi chừng chút, muội xem Thái tử gia dường như có ấn tượng xấu gì với tỷ. Ngày trước cũng thấy Thái tử gia trực tiếp phạt nô tỳ, bình thường chuyện như vậy đều do Vân Thanh xử lý, cũng khó trách Vân Thanh cao hứng!”


      Thường Hy nghe Triêu Hà vậy, mở miệng thử dò xét: “Triêu Hà, Thái tử gia là người rất khó phục vụ sao?”


      Triêu Hà nghe vậy liền nhàng cười tiếng: “Ngu tỷ tỷ cần phải sợ, ra Thái tử gia cũng là người rất tốt, chỉ là tính khí có chút cổ quái, thích người khác nhiều lời, cũng thích có người trêu chọc thị phi. Chỉ cần an phận, Thái tử cũng làm khó dễ tỷ!”


      Thường Hy nhìn Triêu Hà, có chút hoài nghi kia là Tiêu Vân Trác mà nàng biết sao? Nàng biết tên kia là kẻ độc địa, chuyện chừa cho người khác chút lối thoát, hơn nữa hành động cực kỳ khiến người ta muốn phát điên, còn hẹp hòi mượn việc công mà trả thù, chính nàng phải bị phạt quỳ cả đêm sao? Thường Hy cảm thấy, Triêu Hà nhất định là bị người khác lừa, Tiêu Vân Trác kia chính là con hồ ly giảo hoạt, chẳng qua là cái đuôi của trùng hợp bị nàng thấy được, người khác biết cho nên mới thấy tốt đẹp. Tối nay biết lại muốn chỉnh nàng cái gì, nếu như quá đáng, nàng cũng ngại cùng trở mặt!

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 56: Cẩn thận dặn dò


      Triêu Huy điện sớm rực rỡ ánh đèn, hai bên là cung nữ thái giám đứng thẳng tắp, từng người đều là vẻ mặt nghiêm nghị. Thường Hy nhìn đến đây, trong lòng tránh khỏi khẩn trương, tên khốn kiếp này còn bày ra vẻ khoe khoang uy thế muốn chết, làm cho người ta cảm thấy trận tê dại, biết làm sao cho phải.


      Còn khúc ngoặt nữa là đến, Thường Hy cũng để Triêu Hà phải dìu đỡ nữa, miễn cho người khác thấy lại bảo nàng kiểu cách. Triêu Hà thấy Thường Hy kiên trì cũng đành phải đồng ý, nhưng vẫn như cũ theo sát bên người Thường Hy, chỉ sợ nàng tốt ngã nhào ra đất. Tất cả điều này khiến Thường Hy vốn chịu nhiều đả kích, trong lòng lại chậm rãi dâng lên tia ấm áp, trong hậu cung này phải ai cũng đều là người vô tình.


      Đến cửa đại điện, Thường Hy đứng ở bên ngoài, Triêu Hà : “Ngu tỷ tỷ chờ ở đây, muội tiến vào thông truyền!”


      Thường Hy gật đầu cái đứng ở ngoài cửa chờ, nhìn Triêu Hà vào đại điện, trong lòng có chút lo sợ bất an. Mặc dù trước kia có nghĩ thoáng bao nhiêu, nhưng bây giờ đứng ở nơi phú quý xa hoa như thế này, nhìn trước mắt từng cái chủ tử cao cao tại thượng, mới hiểu được thân phận của mình có bao nhiêu thấp hèn, chỉ cần người khác câu, tùy tiện ra mệnh lệnh, mình cũng có thể bị phạt. ra là, ngay cả tâm có cao ngất, chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp cũng thể vươn lên.


      may là... may là thời điểm nàng vào nơi này tự thầm với mình cần cố gắng ngoi lên cành cao nữa rồi. Cho nên, tại nàng chỉ muốn bình an qua hết được năm năm này, sau đó được xuất cung, ngay cả có hoàn thành được dặn dò của cha nàng, thể khiến cho Ngu thị càng lên càng cao, chỉ cần cha biết nỗi khổ tâm của nàng, nhất định tha thứ cho nàng. phải muốn vì Ngu gia mà cống hiến sức lực, chỉ là nàng đắc tội Tiêu Vân Trác, sợ rằng đời này cũng có cơ hội.


      “Ngu tỷ tỷ, mau vào , Thái tử ở trong thư phòng đấy!” Triêu Hà ra với Thường Hy.


      Thường Hy vi lăng, ngẩng đầu chút rồi : “Đây cũng là thời gian dùng bữa tối chứ?”


      Triêu Hà lắc đầu cái : “Tỷ đũng vào tâm điểm rồi đấy! Tâm tình Thái tử gia tốt, có lẽ là hôm nay lại bị Hoàng thượng trách phạt, ngay cả bữa tối cũng ăn, trực tiếp vào thư phòng!”


      Thường Hy cảm thấy hơi nhức đầu, Tiêu Vân Trác vốn là nhìn nàng vừa mắt, Hoàng đế lão tử lại đem con trai lão ra dạy dỗ, thời điểm này mà vào chỉ sợ người ta phải nín thở mà nhìn rồi. trách được tên khốn kiếp kia muốn nàng tới đây phục vụ, tình cảnh đây ràng là muốn xả tức, nàng phải là có sẵn đấy sao? Nghĩ tới đây Thường Hy chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, tối nay nàng còn có thể sống được ra ngoài, nhất định phải thắp ba nén hương khấn lạy Bồ Tát!


      Triêu Hà thấp giọng : “ ít, làm nhiều! Thái tử gia ghét nhất người nhiều chuyện!”


      Thường Hy cảm kích hướng về phía Triêu Hà cười tiếng, nhấc chân vào. Dù cho trong lòng có nguyện ý, nhưng là người đứng dưới mái hiên, thể cúi đầu, vì mạng của mình mà cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng là về phần nhịn được hay , trong lòng nàng cũng ràng lắm, chỉ cần nhìn thấy bộ mặt ăn đòn của Tiêu Vân Trác là nàng phát hỏa!

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 57: Muốn gán tội, trốn cũng được


      Trong đại sảnh, đồ ăn bàn chút xíu cũng chưa có đụng qua. Cung nữ trong phòng tất cả đều nín thở, im lặng đứng thẳng lưng. Thường Hy trông vậy càng phát khẩn trương, nhìn cửa thư phòng, cắn răng vào.


      Vào cửa, Thường Hy nhìn thấy Tiêu Vân Trác ngồi trước bàn đọc sách xem xét cái gì đó, gương mặt thối hoắc, quả nhiên giống như lời Triêu Hà, biết ăn tức ở nơi nào rồi. Suy nghĩ chút, dưới gầm trời này dám làm cho tức giận đại khái cũng chỉ có Hoàng đế lão tử, khỏi lần nữa thầm than mình vận khí tốt. là nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, thuyền rách còn ngược gió!


      “Nô tỳ Ngu Thường Hy tham kiến Thái tử điện hạ! Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Thường Hy quỳ mặt đất hành đại lễ, mình làm cung kính chút tránh cho người khác soi mói!


      Thường Hy quỳ xuống, lập tức cảm nhận được đầu gối từng trận đau đớn, chỉ có thể cắn răng kiên trì, đầu cúi thấp xuống dưới, chút cũng dám ngẩng lên, chỉ chờ người khác câu nàng mới có thể đứng dậy. Nhưng là cố tình hồi lâu cũng có thanh truyền đến, Thường Hy cảm thấy nhức đầu, bả vai cũng căng cứng, nếu còn tiếp tục như vậy nữa nàng thể chịu đựng được rồi.


      Mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng là Thường Hy vẫn như cũ nghe được thanh Tiêu Vân Trác, xem ra có ý định để cho nàng đứng dậy. Thường Hy cũng biết tên thối cầm thú này chỉ muốn hành hạ nàng để vui vẻ, chỉ đành khẽ cắn răng, đề cao thanh : “Nô tỳ Ngu Thường Hy tham kiến Thái tử điện hạ! Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”


      Lần này Thường Hy vẫn nghe được thanh Tiêu Vân Trác, tuy nhiên lại có chiếc bút lông bịch tiếng, thẳng tắp bay vào người nàng.


      Cả người Thường Hy run lên, sắc mặt nhất thời trở nên xanh trắng, hai tay nắm đến sít sao, cư nhiên cầm bút lông ném nàng! Được, nàng nhịn!... đầu chữ nhẫn là cây đao, ngay cả đau cũng phải nhịn, nàng nhịn!


      Thường Hy cứ như vậy duy trì tư thế quỳ gối, biết trải qua bao lâu, Thường Hy chỉ cảm thấy đầu gối còn cảm giác, quỳ được, thân thể nghiêng cái ngồi sững mặt đất, mồ hôi như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống sàn đá, soi bóng người ngồi ở đó, dưới ánh đèn phản xạ ra thứ ánh sáng chói mắt!


      Tiêu Vân Trác nghe được thanh này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy bộ Thường Hy, đứng dậy từ từ tới, từ cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh như băng tuyết ngày đông làm cho người ta cảm thấy từng sợi lông tơ cũng rét run lên.


      Thường Hy ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tiêu Vân Trác, vốn là tính cúi đầu muốn nhịn, nhưng là vừa nhìn đến khuôn mặt ấy nàng liền muốn nổi đóa. Khẽ cắn răng đem lời nuốt xuống, nàng còn chưa muốn đem tính mạng mình ra đùa.


      Tiêu Vân Trác ngồi xổm xuống nhìn Thường Hy, hai mắt như bảo thạch thoáng qua tia lạnh lùng, phiêu đãng biết tâm tình, nhìn đến Thường Hy quật cường, ánh mắt lại trở nên phức tạp. Tiêu Vân Trác hồi lâu mới hỏi: “Lần này biết nhận tội chưa?”


      ra khổ khổ dây dưa là muốn nàng nhận tội. Thường Hy ra là cảm thấy nàng chút cũng có sai, nhưng khi nhìn đến Tiêu Vân Trác như thế này, chỉ sợ nếu nhận tội, cuộc sống sau này cũng được yên ổn. Nhưng cứ bắt nhận tội, nàng có chút cam lòng, đấy phải là lỗi của nàng a!..

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 58: thể làm gì đành cúi đầu


      Thường Hy có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tiêu Vân Trác ngừng đảo người nàng. Nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu, Thường Hy chợt nghĩ đến ý tứ trong lời của Tiêu Vân Trác, chẳng lẽ cũng muốn mạng của nàng mà chỉ muốn nàng cúi đầu? Càng nghĩ Thường Hy càng thấy chuyện này quả chính là như vậy. Nhưng nếu là như vậy, Thường Hy cũng hiểu được suy nghĩ của Tiêu Vân Trác rồi, muốn giết nàng mà chỉ muốn nàng nhận lỗi, đây là có ý gì?


      Thường Hy cảm giác nàng càng lúc càng hiểu được tâm tư của Tiêu Vân Trác, là Thái tử Đông cung cao cao tại thượng, mà nàng chỉ là cung nữ ti tiện, giữa bọn họ có khoảng cách quá lớn. Lịch sử cũng từng xuất những hồng nhan xuất thân thấp kém nhưng lại được lên hậu vị. Chỉ là... Hán Vũ Đế chịu phong Vệ Tử Phu làm Hoàng hậu chưa chắc là bởi vì thích nàng, nhưng làm ra chuyện này lại khiến thần dân nghĩ rằng hề quan tâm đến thân phận, địa vị, cho nên mới có nhiều tài tử hàn môn liều mạng vì mà cống hiến tâm sức. Triệu Phi Yến có thể được phong hậu là vì nàng gặp được Hoàng đế trong lúc thất bại, buồn bực, lại phân biệt được thị phi, cuối cùng cũng phải chết bụng Triệu Hợp Đức.


      Nhưng là, Thường Hy có thể tự xác định, vị Đông cung trước mặt này phải là dạng người ngu ngốc, chính vì vậy mà Thường Hy mới hiểu được Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời mà tỏ ra chần chừ.


      còn rất quật cường? chịu nhận sai?”


      Thường Hy nghe được lời của Tiêu Vân Trác, trong lòng căng thẳng. nếu có ý định lấy mạng nàng, vậy nàng cần gì phải đùa giỡn tâm cơ, về phần tâm tư của ... Về sau tìm hiểu cũng muộn! Nghĩ tới đây Thường Hy lập tức : “Nô tỳ biết sai rồi!”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy khẽ cười tiếng, đưa ngón trỏ nâng lấy cằm Thường Hy, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhìn vào chỗ sâu nhất trong ánh mắt nàng còn chứa đựng chần chừ: “Tâm phục khẩu phục?”


      Thường Hy là muốn cắn răng rồi, cơ hồ là từ trong kẽ răng mới nghiến ra được câu: “Nô tỳ tâm phục khẩu phục!” Ngươi so với ta có quyền thế, có địa vị, ta còn có thể làm sao? Đây phải là hỏi nhảm sao?


      Ánh mắt Tiêu Vân Trác lóe lóe, đứng dậy : “Bản thái tử đói bụng, tới đây hầu hạ bản thái tử dùng bữa!”


      Thường Hy vi lăng, nhìn thân ảnh Tiêu Vân Trác ra ngoài chỉ đành phải nghiến răng đứng dậy đuổi theo, chỗ đầu gối vẫn như cũ đau đớn khó nhịn, nhưng là nàng thể vì chút đau đớn này mà chọc giận vị Đông cung sáng nắng chiều mưa kia. Trừ khi đến đường cùng, nếu Thường Hy cũng buông tha ý chí sinh tồn, chỉ người còn sống mới có hy vọng, phải sao?


      Toàn bộ thức ăn được hâm nóng lại, lại lần nữa bưng lên bàn. Thường Hy ở bên cẩn thận hầu hạ, rót rượu, chia thức ăn, nếm canh... Rất khó có được lúc Tiêu Vân Trác khi dễ Thường Hy, dùng sau bữa lại tiến vào thư phòng, Thường Hy lại vội vàng theo mài mực xếp giấy, tận đến giờ Tuất hai khắc. Bữa tối chưa có ăn, Thường Hy sớm đói đến mức bung dán vào lưng rồi, nhưng là vẫn như cũ câu nào, cúi đầu làm chuyện nên làm.


      Rốt cuộc chờ được vị Thái tử gia này : “ xuống !”


      Thường Hy lúc này mới vội tạ ơn, khom người lui ra ngoài, ra khỏi Triêu Huy điện mới thở ra hơi, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi muốn chết. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Triêu Hà nhìn về phía nàng cười, Thường Hy khỏi lập tức cảm thấy ấm áp: “Triêu Hà, sao muội lại ở chỗ này? Buổi tối trực đêm sao?”

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 59: Nửa là hiểu lầm, nửa là tình


      Những cơn gió đầu hè mang theo chút ấm áp, thổi tới mặt làm người ta ấm áp đến tận tim, nhất là trong khí còn thoang thoảng hương lan dìu dịu, khiến cho tâm hồn cũng cảm thấy thư thái. Triêu hà cười : “Tối nay muội có trực. Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia làm khó dễ tỷ phải ? Muội Thái tử gia phải người hẹp hòi, nhìn thấy tỷ êm đẹp ra muội cũng yên tâm!”


      Hai người vừa vừa hướng phòng của Thường Hy tới. Thường Hy nghe thế, trong lòng chấn động nhưng cũng ra chuyện mình bị phạt quỳ trong thư phòng, chỉ đành phải cười lên tiếng: “Muội sai, Thái tử gia quả nhiên là người vô cùng độ lượng!”


      Triêu Hà chút cũng nghe được hàm ý trong lời của Thường Hy, tiếp lời cười : “Lần này tốt lắm, sau cơn mưa trời lại sáng rồi, về sau rốt cuộc cần lo lắng! Ngu tỷ tỷ còn chưa có dùng cơm, Vãn Thu chuẩn bị cả rồi, tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm , chào mừng tỷ đến Đông cung, thế nào?”


      Thường Hy lần này là ngây ngẩn cả người, có chút khó hiểu nhìn Triêu Hà. Nàng biết tại sao Triêu Hà cùng Vãn Thu lại đối với nàng tốt như vậy? Chẳng lẽ họ tuyệt ghét nàng sao? Theo đạo lý mà , nàng tiến vào Đông cung mang theo khuôn mặt xinh đẹp phải tạo thành uy hiếp rất lớn đối với các nàng chứ?


      Triêu hà nhìn thấy thần sắc Thường Hy cũng giải thích gì, cười : “Ngu tỷ tỷ, đến, chúng ta vào trong thôi!”


      Triêu Hà đưa tay đẩy ra cửa phòng Thường Hy, vừa mới vào nhìn thấy bàn bày biện rất nhiều thức ăn. Vãn Thu ngồi đợi, thấy bọn họ vào, khóe miệng khẽ nâng, : “Trở về vừa lúc, ta vừa mang thức ăn lên bàn, vẫn còn nóng lắm!”


      Nghe được câu này, Thường Hy nhịn được mà trái tim thấy nhói chút, để cho nàng có loại tưởng niệm cảm giác gia đình. Thời điểm trước kia đều là mẹ ở nhà chờ nàng, sau đó câu này, nghe vô cùng thân thiết. Thường Hy cười tới, nhìn Vãn Thu : “Ta biết làm sao để báo đáp các muội, các muội... Các muội vì sao lại đối tốt với ta như vậy? Phải biết rằng ta chính là người đắc tội với Thái tử gia!”


      Triêu Hà cùng Vãn Thu nghe vậy, nhìn nhau cười tiếng. Vãn Thu là người rất trầm ổn, nhưng cũng nhịn được : “Tỷ nếu đắc tội với Thái tử gia, bọn muội cũng dám đối với tỷ tốt như vậy đấy!”


      Thường Hy cảm giác giống như mình biến thành đứa ngốc rồi, chút cũng có cách nào hiểu được lời của người khác, làm sao lại đắc tội Thái tử họ dám cùng mình thân cận? Đây là ý gì? Thường Hy muốn mở miệng hỏi, Triêu Hà lại cười : “Ngu tỷ tỷ cần phải hỏi, về sau tự khắc hiểu, trước dùng cơm , nhất định là đói bụng lắm rồi! Hai chúng muội vì chờ Ngu tỷ tỷ cũng còn chưa có ăn đâu, đói chết mất thôi!”


      Thường Hy nghe vậy, thể làm gì khác là đè xuống nghi vấn trong lòng. Ba người ngồi đối diện, Vãn Thu còn lấy ra bình rượu, châm cho mỗi người ly, sau đó giơ cao lên : “Ngu tỷ tỷ, về sau chúng ta đều là người của Thái tử gia rồi, nếu có chuyện gì chúng ta nên chiếu cố nhau mới phải! Muội muội kính tỷ ty, cạn trước!”


      đêm kia ba người uống rất nhiều rượu, rất nhiều lời. Thường Hy vẫn hiểu tại sao bọn họ đối tốt với nàng như vậy. Sau này mới biết, ra ông trời sớm đem tất cả mọi thứ sắp xếp xong xuôi, ra có việc ngươi muốn tránh cũng thoát!

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :