1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 50: Oan gia tụ đầu - vận số suy


      Thấy động tác Thường Hy tìm kiếm khắp nơi, Tiêu Vân Trác hơi đắc ý : “Ngu Thường Hy, nhìn thấy bản Thái tử còn quỳ xuống?”


      Thường Hy chỉ cảm thấy thân hình thoáng cái, tựa hồ có chút thể tin được nhìn Tiêu Vân Trác, hơi hơi run rẩy mà : “Ngươi cái gì? Ngươi... Ngươi là Thái tử điện hạ?”


      “Lớn mật! Còn quỳ xuống!” Vân Thanh quát lên, sắc mặt mang theo tức giận, ánh mắt nhìn Thường Hy càng thêm bén nhọn.


      Thường Hy thế nào cũng nghĩ đến nam nhân cùng nàng gặp mặt mấy lần đều xui xẻo này, tên cầm thú phá hủy trong sạch của nàng này lại là Thái tử Đông cung. Thường Hy cắn răng, vì phải giữ mạng mà quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ!”


      Tiêu Vân Trác ngồi xổm xuống nhìn Thường Hy, quay đầu hướng tất cả bọn nô tài, quát lên: “Tất cả các ngươi lui ra!”


      “Vâng!” Mọi người đồng loạt lên tiếng, đứng dậy khom người lui ra. Vân Thanh còn có chút do dự, nhưng khi nhìn đến Tiêu Vân Trác cái vẫn phải yên lặng lui xuống.


      Thường Hy nghe được tiếng bước chân hỗn loạn bên tai từ từ tản , trong lòng lại càng phát ra khẩn trương. Đáng chết, chọc tới ai chọc, cố tình chọc phải Đông cung! Lần này tốt lắm, rơi vào trong tay của , cuộc sống của nàng lấy làm tốt đẹp gì rồi!


      “Hai lần đem bản Thái tử đạp vào trong suối nước, ta phải xử trí với thế nào cho phải đây?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy thấp giọng mà hỏi.


      Thường Hy thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Vân Trác phiêu đãng mặt mình, xét thấy tình thế địch mạnh hơn ta, cũng đánh phải đè xuống sợ hãi trong lòng, cắn răng : “Nô tỳ lúc ấy cũng biết ngài là Thái tử điện hạ!”


      Tiêu Vân Trác lạnh lùng cười tiếng, nhìn gò má cúi thấp của Thường Hy, quan sát hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Nếu biết ta là Thái tử, lúc ấy làm thế nào?”


      Thường Hy nghe được lời của Tiêu Vân Trác, ràng sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn , hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nghĩ rồi ra: “Nô tỳ biết!”


      biết?...” Tiêu Vân Trác chậm rãi đứng dậy, về phía trước bước : “ biết sao, liền quỳ . Lúc nào biết được trở về!”


      Tiêu Vân Trác cứ vậy rời , Thường Hy trực tiếp ở nơi đó quỳ, động cũng dám động, chẳng qua là ở trong lòng hung hăng đem Tiêu Vân Trác mắng vô số lần. Tên mọn đáng chết này, nàng cũng phải cố ý, sao có thể dùng việc công báo thù riêng như vậy? Huống chi, hai lần trước đó đều là đụng vào nàng trước, lúc này ngược lại cậy vào địa vị cao tới lấn áp nàng! là làm cho người khác ghê tởm!


      Nhưng là nếu lúc ấy nàng biết thân phận của còn có thể làm như thế sao? Thường Hy cũng biết, có thể là , mà cũng có thể là có...


      Thường Hy lặng lẽ quỳ ở nơi đó, chung quanh ngừng truyền đến thanh cung nữ, thái giám truyền lệnh, người đến người rất náo nhiệt nhưng ai dám đến cùng nàng câu. Thường Hy biết nàng ở chỗ này bạn bè, đắc tội với Thái tử điện hạ, ai còn dám mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đến cứu nàng? Người a... Còn là rất biết nhận tình hình thực tế đây!


      Đông cung từ lúc mới bắt đầu ồn ào đến dần dần khôi phục yên tĩnh, Thường Hy biết Thái tử dùng xong bữa tối muốn nghỉ ngơi. Nhưng là nàng vẫn phải quỳ ở chỗ này, nếu là tên kia ngủ , chẳng phải nàng phải quỳ cả đêm sao? Nghĩ tới đây khỏi than thở tiếng, đây cũng quá mệnh khổ thôi!

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 51: Lòng dạ tiểu nhân lấy quan báo tư thù


      Đèn từ từ tắt ngấm, cả Đông cung tĩnh lặng tiếng động. Thường Hy hoàn toàn tuyệt vọng, người này ràng là muốn quan báo tư thù (lấy việc công trả thù riêng), chỉ sợ nàng phải quỳ ở đây cả đêm. Đưa tay vuốt vuốt hai chân còn cảm giác, cảm nhận được cái bụng hát “ thành kế”, sắc mặt càng phát khó coi. ngày nào đó khi qua được nghiệp chướng này, chỉ cần còn sống nàng tất đòi lại, Tiêu Vân Trác ngươi nhớ đấy cho ta!


      Tẩm điện của Tiêu Vân Trác, điểm ánh sáng cuối cùng cũng từ từ dập tắt, Thường Hy vẫn như cũ quỳ gối ở hành lang. Mặc dù trời bắt đầu vào hạ nhưng ban đêm, sàn nhà vẫn cứ lạnh như băng. Đầu gối cùng với hai chân của nàng hoàn toàn có cảm giác rồi. Nàng miếng cũng chưa ăn, lại còn bị phạt quỳ, là muốn chết a!


      Thường Hy là được nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, đâu chịu được khổ như vậy, tại Vĩnh Hạng cũng chưa từng quỳ như thế này, muốn chịu nổi!


      Thời điểm Thường Hy xiêu xiêu vẹo vẹo, ọp ẹp chỉ chực đổ, chợt nghe được tiếng bước chân rất truyền lại, khỏi quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh. Mượn ánh trăng mờ nhạt, chờ thân ảnh kia ngày càng tới gần, Thường Hy lúc này mới thấy đó chính là Triêu Hà.


      Nhìn Triêu Hà đứng trước mặt nàng, mở ra hộp thức ăn trong tay, từ bên trong bưng ra chén cháo nhét vào trong tay Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, ăn nhanh , nhất định đói lắm rồi!”


      “Ngươi vì sao lại đối đãi tốt với ta như vậy? Trộm đưa cơm cho ta, nếu là bị Thái tử gia biết được nhất định trị tội!” Thường Hy hiểu hỏi, ánh mắt nhìn Triêu Hà có vài phần cảm kích.


      “Thái tử gia cũng phải là người đạo lý, hơn nữa muội thừa dịp có người mới đưa cơm cho tỷ, nào có ai biết! Tỷ , muội , mọi chuyện đều ổn cả! Chớ chuyện, ăn nhanh !” Triêu Hà liếc mắt nhìn xung quanh, thanh ép tới cực thấp, mặt cũng là có vài tia kinh hoảng. Mặc dù sợ hãi nhưng trong lòng đúng là có vài phần lo lắng.


      Thường Hy đúng là chết đói, ngửi thấy mùi vị thức ăn thế nào còn chịu được, hai ba miếng liền uống cạn sạch chén cháo, lại đem bánh ngọt trong hộp ăn sạch trơn, lúc này mới nhìn Triêu Hà : “Đại ân này lời nào hết được, ngày khác nếu có thể giữ được tính mạng, nhất định dũng tuyền tương báo!”


      Triêu Hà khẽ mỉm cười, nhìn Thường Hy : “Quen biết chính là có duyên, tỷ đừng như vậy, nhất định có việc gì!” Vừa vừa lặng lẽ thu dọn hộp thức ăn, tiếp: “Thái tử gia là người rất tốt, tỷ hẳn là làm cho tức giận đến cực điểm, nếu Thái tử cũng phạt tỷ quỳ ở nơi này!”


      Thường Hy sửng sốt chu mỏ : “Muội tựa hồ quên mất hôm nay ta mới vào Đông cung, vừa rồi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử gia, nào có cơ hội đắc tội !”


      Triêu Hà cười , nhìn Thường Hy : “Tự giải quyết cho tốt, muội về trước đây. Chúng ta làm nô tỳ, thời điểm nên cúi đầu phải cúi đầu, ai kêu chúng là thân phận này đâu! Ngu tỷ tỷ, trông tỷ thông minh mẫn tuệ, nhất định biết cách giải quyết thôi!”


      Thường Hy nhìn thân ảnh Triêu Hà dần dần biến mất, nghĩ lại lời nàng ... Khóe miệng hé ra cái tươi cười chua xót, chuyện này chỉ sợ là có dễ giải quyết như vậy. Nàng cùng Tiêu Vân Trác là giải được nút chết này a!

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 52: Đột nhiên buông tha chân tướng


      Đợi đến khi Thường Hy gặp lại Tiêu Vân Trác cũng là buổi sáng ngày hôm sau rồi. cái tinh thần sáng láng, vị thần sắc tiều tụy. Hai người vừa gặp mặt, Thường Hy biết làm sao mở miệng hy vọng Tiêu Vân Trác khai ân đây.


      Tiêu Vân Trác nhìn thần sắc ỉu xìu của Thường Hy, chậm rãi : “ biết tội chưa?”


      Thường Hy nghe vậy, ngẩng đầu lên chống lại khuôn mặt chút biểu tình của , nhìn đến chút châm chọc nhanh chóng biến mất nơi khóe mắt , ở trong hậu cung này làm nô tỳ vốn nên có tự ái, nhưng Thường Hy trong lúc bất chợt nhịn được, lại há miệng : “Nô tỳ có tội!”


      Thường Hy quật cường khiến Tiêu Vân Trác có chút tức giận. Đứng sau lưng Tiêu Vân Trác, Triêu Hà nhìn Thường Hy vô cùng nóng vội, liên tiếp nháy mắt với nàng. Nhưng là Thường Hy căn bản cũng nhìn. Vãn Thanh ở bên đưa tay kéo Triêu Hà, lúc này Triêu Hà mới thể làm gì mà thầm cúi đầu, thở dài hơi.


      Tiêu Vân Trác nghĩ tới Thường Hy lại cố chấp như vậy, nhưng cũng tức giận mà ngược lại cười : “ có tội? quả thực có tội?”


      Thường Hy nhấc đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, thầm cắn răng, cho dù chết cũng để coi thường nàng. Mặc dù thể giống như đại trượng phu, thà chết đứng cũng sống quỳ, nhưng Ngu Thường Hy nàng cũng tuyệt phải kẻ ngốc để mặc cho người định đoạt. Nàng sợ hãi chút nào nhìn Tiêu Vân Trác : “Đúng vậy, nô tỳ vô tội! Trong lòng Thái tử gia cũng biết ràng ai đúng ai sai!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác biến hóa, nhìn Thường Hy mặc dù quỳ nhưng sống lưng lại thẳng tắp, trong mắt lóe lên tia đùa giỡn, muốn chuyện, Vân Thanh tiến lên bước : “Thái tử gia nên , thời gian cũng còn sớm!”


      Thần sắc Tiêu Vân Trác nghiêm lại, nhấc chân dời . Sắc mặt Thường Hy xám xịt, nàng cũng biết còn phải quỳ tới khi nào đây?


      Đợi đến khi vạt áo Tiêu Vân Trác biến mất ở khúc quanh, lúc này Thường Hy mới bất đắc dĩ thở dài tiếng, nàng là khổ tám đời rồi, kiếp này sao lại đụng trúng khắc tinh như vậy. Vốn là còn trông cậy vào trong hậu cung này kiếm chút đường công danh cho gia tộc, hôm nay xem ra có thể giữ được mạng là may mắn rồi!


      Chung quanh ngừng qua bọn thái giám cung nữ, mặc dù gì nhưng Thường Hy có thể cảm nhận được ánh mắt bọn họ nhìn nàng mang theo nồng đậm châm chọc. Thường Hy im lặng chịu đựng, lưng cũng thẳng lên, chịu yếu thế!


      hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, càng càng gần, ngừng lại trước mặt Thường Hy : “Thái tử gia có lệnh, Ngu Thường Hy chịu phạt có thể về ngỉ ngơi. Hôm sau đến Triêu Huy điện làm việc!”


      Thường Hy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Triêu Hà, chỉ thấy khuôn mặt nàng tươi cười, đưa tay đỡ Thường Hy đứng dậy: “Ngu tỷ tỷ, mau đứng dậy , Thái tử gia tha thứ cho tỷ rồi!”


      Thường Hy mặc dù hiểu tạ sao Tiêu Vân Trác lại bất ngờ tha cho nàng, nhưng là tại nàng cũng còn sức để nghĩ tới vấn đề này. Hai chân vừa mỏi vừa đau, nếu phải là có Triêu Hà đỡ, chỉ sợ là ngay cả đứng dậy nàng cũng thể rồi. Lại nghe Triêu Hà : “Muội đỡ tỷ trở về phòng, cũng tuyên ngự y, tỷ cần phải lo lắng, có vấn đề gì đâu!”


      Thường Hy dựa vào tay Triêu Hà, mặt khốn quẫn : “Triêu Hà, Thái tử gia có tại sao lại cho ta đứng lên ?”


      Triêu Hà lắc đầu cái: “ a!”


      Thường Hy nhíu mày, người này lại định tính cái quỷ kế gì đây?

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 53: Thâm cung cũng có tình ý


      cung nữ nho sao có thể kinh động đến ngự y, Thường Hy biết mình còn chưa có tư cách cùng địa vị đó, quay đầu hỏi Triêu Hà: “Mời ngự y? Nhưng ta chỉ là cung nữ sao có thể để ngự y đại giá đến đây?”


      Triêu Hà đỡ Thường Hy về phòng, vừa vừa chuyện: “Là Thái tử gia phân phó. Cho nên a, Ngu tỷ tỷ cần phải lo lắng, Thái tử gia ra lệnh, ai dám nghe?”


      Thường Hy sửng sốt, chuyện tình cổ quái hôm nay có quá là nhiều rồi! Chân mày nàng nhíu chặt, hàm răng cũng dùng sức cắn, tên cầm thú này lại muốn hành hạ nàng kiểu gì đây? Trái nghĩ phải nghĩ cũng nghĩ ra dụng ý của , thể làm gì khác hơn là tạm thời gác lại. Đầu gối rất đau, đau đến nỗi nàng muốn rên rỉ ra tiếng. Nhưng là nàng vẫn nhịn được, thể để mình bị người khác coi thường.


      hồi lâu mới trở lại được phòng của Thường Hy. Triêu Hà đỡ Thường Hy nằm tốt giường, thay nàng đắp chăn mỏng, : “Ngu tỷ tỷ, chờ muội lấy chút đồ ăn. Ăn chút gì đó để thái y chẩn bệnh, sau đó ngủ giấc, nếu , ngủ cũng nổi đâu!”


      Triêu Hà đợi Thường Hy đáp lời liền xoay người ra ngoài, quá thời gian nửa chung trà liền bưng vào khay gỗ khắc hình hoa sen, phía bên đặt chén chao, còn có thêm chút thức ăn. Đem đồ ăn đặt lên chiếc bàn cạnh giường, Triêu Hà đưa chén cháo cho Thường Hy, cười : “Ngu tỷ tỷ, nhanh ăn , muội xem thái y bao giờ mới đến. Khoảng cách từ nơi đó đến đây cũng hơi xa, muốn đến cần chút thời gian, tỷ đừng gấp!”


      đợi Thường Hy gật đầu, Triêu Hà liền vội vội vàng vàng ra . Thường Hy nhìn bóng lưng Triêu Hà mà hốc mắt có chút ướt át. Nàng biết tại sao nàng ấy lại đối với mình tốt như vậy? Nàng mình người tới Đông cung, chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp vốn là bước nối bước đều gian nan, nhưng Triêu Hà này đối với nàng điểm địch ý cũng có. Mặc dù biết tại sao, nhưng Thường Hy cũng thể cảm kích.


      Tối qua nếu phải nàng dùng qua ít cháo, chừng nàng sớm hôn mê rồi. Bất kể Triêu Hà tại sao lại đối tốt với nàng, ít nhất trong lòng Thường Hy giờ phút này đều tràn đầy cảm động. Bưng chén lên rất nhanh đều đem thức ăn nuốt vào trong bụng, nàng quả thực rất đói. Tuy rằng thức ăn này kém xa so với đồ ăn ở nhà nàng, nhưng mà tại thời điểm này, trong hoàn cảnh như thế này, lại là sau khi chịu đựng hình phạt, Thường Hy cảm thấy cực kỳ ngon miệng. Nhớ tới lúc nàng từng giận dữ chê bai đồ ăn ở Vĩnh Hạng cung, trong lòng thầm than tiếng, hoàn cảnh quả nhiên có thể thay đổi được thói quen của con người.


      Mới vừa buông xuống chén đũa, cửa liền bị đẩy ra, cách bức rèm liền nghe thấy thanh của Triêu Hà: “Thái y, ngài nhanh chút!”


      “Triêu Hà nương ngươi đừng thúc giục nữa, rất nhanh rồi! Nắm xương già của ta cũng muốn rời ra từng mảnh đây!”


      Nghe đến đó Thường Hy nhịn được khẽ cười ra tiếng. Nghe được Thường Hy cười, Triêu Hà chạy nhanh tới vén rèm lên, : “Ngu tỷ tỷ, Thái y tới!” Triêu Hà vừa vừa mang chiếc ghế đặt cạnh giường: “Phùng thái y, mời ngài ngồi!”


      Phùng thái y vừa ngồi xuống, Triêu Hà lại giúp Thường Hy vén ống quần lên, lộ ra đầu gối vừa đỏ vừa sưng. Phùng Viễn Thanh đưa tay bóp mấy cái chỗ miệng vết thương, : “ có việc gì lớn, bôi dược cao mấy ngày là khỏi. may là thân thể nương căn bản tốt, có gì đáng ngại!”


      Phùng Viễn Thanh để lại hai lọ dược cao, Thường Hy cám ơn. Triêu Hà tự mình đem tống ra ngoài, lại lộn trở về, thay Thường Hy bôi loạn dược cao.


      Thường Hy nhịn được rồi, nhìn Triêu Hà : “Triêu Hà, muội tại sao lại đối tốt với ta như vậy?”

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 54: Có Triêu Hà làm bạn


      Triêu Hà hơi sững sờ, sau đó cười : “Ngu tỷ tỷ, muội thấy tỷ là người tốt a, nếu là người tốt tự nhiên muốn giúp tỷ thôi!”


      Thường Hy nhìn Triêu Hà, tựa hồ có chút thể tin được nàng lại trả lời như vậy. nữ nhân sinh sống trong thâm mấy năm trời còn có thể trả lời được như vậy, này cũng khiến người khác cảm thấy khó tin rồi.


      “Người tốt? Làm sao muội biết ta là người tốt? Cần biết rằng thế gian này mỗi người đều có tấm mặt nạ, làm sao muội biết được ta phải là loại người thập ác bất xá*?” Thường Hy hỏi ngược lại, Triêu Hà này thực làm cho người ta nhìn thấu. (*thập ác bất xá: 10 chuyện ác thể tha)


      Triêu Hà nghe vậy liền cười ha ha, tiếng cười sảng khoái khiến cho người ta có cảm giác thực thoải mái, chỉ nghe nàng : “Ngu tỷ tỷ, đôi mắt của tỷ rất tinh khiết a! Mẹ muội , ai có đôi mắt tinh khiết đều là người tốt!”


      Thường Hy im lặng, bởi vì nàng biết được lời của Triêu Hà rốt cuộc là hay giả. Nếu như là , người ở trước mắt này là người có thể tin cậy được. Còn nếu như nàng dối, như vậy con người này tâm cơ lợi hại, sau này chỉ sợ mình phải đề phòng nàng.


      Thường Hy mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng mệt mỏi , đêm có chợp mắt, thể xác và tinh thần đều như muốn tan ra. Cảm giác được Triêu Hà bôi cao lên đầu gối, lại nhàng vì nàng mà kéo ống quần thấp xuống, rồi thay nàng đắp kín chăn mỏng, lúc này mới lặng lẽ ra ngoài. Thường Hy muốn mở nổi mắt nữa, khốn muốn chết, nhưng chuyện về Triêu Hà lại cứ làm nàng bận tâm mãi thôi...


      Thường Hy bị mấy tiếng tranh cãi ngoài cửa làm cho tỉnh dậy, vừa mở mắt nhìn, chỉ thấy trong phòng hôn ám mảnh, bàn là ngọn đèn dầu lặng lẽ tỏa sáng. Tiếng tranh cãi ngoài cửa ràng truyền vào tai.


      “...Vân Thanh , Ngu tỷ tỷ còn chưa có tỉnh. Thái tử gia nếu là truyền nàng hầu hạ, cũng bảo nô tỳ vào cửa kêu tỷ tỷ tỉnh, ngài gấp gáp như vậy làm cái gì?” Thường Hy nghe được thanh Triêu Hà cò chút vui, nàng nhíu mày, Vân Thanh... Vân Thanh này tựa hồ xác định là vừa mắt nàng.


      “Triêu Hà, ngươi càn rỡ! Chẳng lẽ ngay cả lời của Thái tử gia ngươi cũng muốn miệt thị sao?” Thanh Vân Thanh xen lẫn chút tức giận. Thường Hy cũng hiểu, hẳn là Vân Thanh nghĩ tới Triêu Hà đứng về phía nàng nên tức giận đây!


      , người ràng nhất, Triêu Hà cho đến nay đều là tận tâm tận tính hầu hạ Thái tử gia, ngay cả chữ kêu than cũng chưa từng . Nhưng là Ngu tỷ tỷ quỳ suốt đêm, đầu gối vừa sưng vừa đỏ, chỉ sợ ngay cả đường cũng được, như vậy sao có thể hầu hạ Thái tử gia? Chỉ sợ qua cũng chọc cho Thái tử gia mất hứng!” Thanh Triêu Hà có chút nóng nảy. Thường Hy có thể nghe ra được quan tâm đó của nàng đối với mình là phát ra từ nội tâm, hai tay khỏi dùng sức nắm chặt.


      “Triêu Hà!” Vân Thanh quát lạnh: “ nên biết Đông cung tự có quy củ của Đông cung, là muốn phá hư quy củ phải ? cùng Ngu Thường Hy kia chẳng lẽ còn biết? nên biết, là Thái tử gia kêu Ngu Thường Hy đến hầu hạ, chớ có thay nàng can thiệp vào, miễn cho mình bị lây dính xúi quẩy!”

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :