1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 45: Triêu Hà cùng Vãn Thu tới


      “Là Trịnh công công bảo chúng ta đến!”


      Thường Hy nghe được ngoài cửa truyền đến thanh , nhất thời hiểu ra, chắc hẳn là người mà Trịnh Thuận công công vừa nhắc đến, đến đây để dạy quy củ Đông cung cho nàng, lập tức lên tiếng: “Mời vào!”


      Thường Hy vén rèm lên ra ngoài, thấy cửa bị đẩy ra, vào là hai người mặc trang phục cung nữ. người trông có vẻ đầy đặn giống như viên minh châu, chỉ nghe nàng cười : “Ngu nương, ta tên là Vãn Thu!”


      Người còn lại cao gầy, mang mặt nụ cười sáng lạn, nhìn Thường Hy : “Ta tên là Triêu Hà!”


      “Ta tên Ngu Thường Hy, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!” Thường Hy cười , mời hai người ngồi xuống, mình ngồi ở đối diện. muốn chuyện lại nghe được Triêu Hà : “Ngu nương đúng là đẹp như thiên tiên giống hệt lời đồn đại, ta vừa vào cửa liền nhìn chớp mắt đấy!”


      Sắc mặt Thường Hy khẽ biến, trong hậu cung này người có thể tin tưởng được nhiều lắm, nữ tử này trước mặt khen mình xinh đẹp cũng phải chuyện tốt, Thường Hy chỉ đành phải : “Tỷ tỷ quá khen, cũng chỉ là bình thường thôi. Từ xưa đến nay hồng nhan bạc mệnh, an phận thủ thường phải là tốt sao?”


      Vãn Thu cùng Triêu Hà sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, nghĩ tới Thường Hy như vậy. Vãn Thu phản ứng tương đối nhanh, lập tức cười : “Hôm nay là theo sai khiến của Trịnh công công tới cho Ngu nương chút về thói quen sinh hoạt thường ngày của Thái tử gia, nương tốt nhất phải nhớ kỹ. Ngày mai nương phải đến chỗ Thái tử gia là cung nữ thiếp thân rồi!”


      Thường Hy lại ngây ngẩn cả người, cung nữ thiếp thân?


      Thấy ánh mắt kinh ngạc của Thường Hy, Triêu Hà : “Đây là chính miệng Thái tử gia phân phó, Ngu nương là hảo phúc khí!”


      Thường Hy chỉ cảm thấy tim nhảy lên lợi hại. Đúng vậy a, nàng thế nào lại quên mất, hôm đó đại điện ở sau tấm bình phong Thái tử gia nhất định là có nhìn qua nàng, nhưng là lại đem nàng đến bên cạnh hầu hạ, đây cũng quá làm cho người ta thể tin được rồi!


      Thường Hy thấy Triêu Hà cùng Vãn Thu ánh mắt trốn tránh, lại nghĩ tới Trịnh Thuận vẻ mặt ôn hòa, tất cả đây tựa hồ đều có thể giải thích được. Nguyên lai là nàng cước đạp vào phú quý, có thể phục vụ thân cận bên cạnh Thái tử gia. Chỉ dựa vào tướng mạo của nàng, chỉ cần có thể chiếm được hoan tâm của Thái tử, nhất định ngày nàng như cá chép lật người, các nàng là muốn lúc này đắc tội với mình.


      Đột nhiên Thường Hy đối với Thái tử chưa bao giờ gặp mặt này có tò mò vô cùng. Nàng chỉ biết vị Thái tử gia này ngày thường bao giờ cười, mặt luôn treo loại băng hàn khiến người ta muốn tránh ba thước. Còn nghe tính tình Thái tử gia cực kỳ cổ quái, chuyện làm việc như lẽ thường. Còn nghe vị Thái tử gia này... cùng ngày tháng năm sinh với nàng...


      Còn nghe , vị Thái tử gia này quá được Hoàng thượng thích; còn nghe vị Thái tử gia này thích gần nữ sắc; còn nghe ...


      Nghe rất nhiều, rất nhiều nữa... Thường Hy cảm thấy tò mò để đâu cho hết. nam nhân có nhiều lời đồn đại như vậy, đến tột cùng là người như thế nào?


      Nhưng Thường Hy biết rằng, nam nhân khiến nàng háo hức muốn chết này chính là người nàng hai lần đạp rơi xuống nước. Càng biết nàng cùng vị Thái tử gia này gặp mặt rồi, còn biết, nụ hôn đầu của nàng chính là trao cho vị Thái tử gia này!

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 46: Quy củ mở rộng tầm mắt


      “Thái tử gia thích màu xanh biếc cùng màu đen...” Triêu Hà cười mở miệng cho Thường Hy biết nhưng thói quen nhất của Tiêu Vân Trác.


      Thường Hy nghe được như thế, trong lòng cười thầm, màu xanh biếc này đoán chừng cả Đỉnh Nguyệt quốc cũng có mấy người thích. Màu xanh biếc... màu sắc chói mắt a!


      “Thái tử gia ăn cơm thích ăn dầu mỡ gì đó...”


      “Thái tử gia thích vị bạc hà, ghét nhất là vị đó... Ngươi nhớ kỹ chưa?”


      “Thái tử gia thích nhất trà Thái Bình hầu khôi...”


      “Thái tử gia thích nhất mùi hương là băng lăng hương...”


      “Thái tử gia thích có người om sòm...”


      “Thái tử gia...”


      Nghe các nàng khiến Thường Hy trợn mắt há mồm, vị Thái tử gia này xem chừng khó hầu hạ, trong lòng lại thầm thở dài tiếng, con đường phía trước thực dễ dàng a!


      Ước chừng hơn hai canh giờ, Triêu Hà cùng Vãn Thu mới thở phào nhõm. Thường Hy vì bọn họ mà rót chén trà, cười : “Phiền toái hay vị tỷ tỷ, để cho mọi người cực khổ rồi!”


      “Khổ cực thể , nhiệm vụ của chúng ta chính là phục vụ tốt Thái tử gia, khiến Thái tử gia thư thư tâm tâm. Chỉ cần gia cao hứng, đó chính là phúc khí của nô tỳ bọn ta!” Vãn Thu tường đối trầm ổn, nhìn Thường Hy thản nhiên , trong mắt mặc dù hàm chứa nụ cười nhưng Thường Hy vẫn cảm nhận được phần xa cách.


      “Dạ, nô tỳ nhớ kỹ!” Thường Hy cung kính .


      “Cũng đừng như vậy, trước mặt chúng ta chớ xưng nô tỳ, chúng ta đảm đương nổi. Tỷ muội chúng ta tuổi tác cũng lớn hơn so với nương, chỉ là cúng ta vào cung sớm, hầu hạ Thái tử gia cũng được hai năm. Theo tuổi mà tỷ tỷ còn hơn chúng ta tuổi đấy!” Triêu Hà tương đối hoạt bát, chuyện thẳn thắn, khuôn mặt cười nhìn Thường Hy, ánh mắt cũng rất hiền hòa, cùng với Vãn Thu trầm ổn là hoàn toàn trái ngược.


      Vãn Thu nghe được lời Triêu Hà , nhịn được cũng nở nụ cười, vẻ mặt nhìn Thường Hy cũng buông lỏng, khóe miệng khẽ nhếch : “Ngu nương, hầu hạ Thái tử gia cũng phải là chuyện dễ dàng. Chúng ta làm nô tỳ chính là muốn cho chủ tử vui vẻ, Ngu nương nên dụng tâm hầu hạ!”


      Thường Hy im lặng, dụng tâm hầu hạ... Này có ý tứ gì đây?


      Nhìn bộ dáng Thường Hy, ánh mắt Triêu Hà khẽ cong, hi hi cười : “Ngu tỷ tỷ, hầu hạ người có dụng tâm hay ra người đó rất dễ dàng có thể nhận ra được. Thái tử gia là người rất nhạy cảm, tỷ cần phải dụng tâm rồi!”


      Thường Hy cảm thấy Triêu Hà cùng Vãn Thu rất kỳ quái, cũng kỳ quái, thái độ đối đãi với nàng cũng kỳ quái, phương thức cùng nàng sống chung càng thêm kỳ quái. Trong lúc nhất thời Thường Hy thấy vị Thái tử gia trong truyền thuyết kia đáng sợ!


      Triêu Hà cùng Vãn Thu lại dẫn Thường Hy dạo xung quanh Đông cung vòng cho quen thuộc đường lối lại, giới thiệu quy củ Đông cung cho nàng, lại cặn kẽ giải thích các hạng mục công việc, đợi đến khi nàng nghe xong toàn bộ cũng là lúc khắp nơi lên đèn rực rỡ rồi.


      Triêu Hà cùng Vãn Thu đứng dậy : “Thái tử gia cũng đến lúc trở về rồi, tỷ đến đây liền theo chúng ta vấn an thôi!”

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 47: Gặp Vân Thanh, tâm phát run


      Thường Hy nào nghĩ tới mình phải qua vấn an, nhìn dưới xiêm áo của mình, lại thể cự tuyệt, ngay cả trong lòng cũng chưa có chuẩn bị sẵn sàng, cũng chỉ có thể : “Xin nhờ hai vị tỷ tỷ dẫn đường thôi!”


      Triêu Hà nghe Thường Hy vậy liền luôn: “ cần gọi chúng ta là tỷ tỷ rồi, theo tuổi mà tỷ còn nhiều hơn chúng ta tuổi đấy! Như vậy , chúng ta gọi tỷ là Ngu tỷ tỷ, còn tỷ trực tiếp gọi tên chúng ta, thế nào?”


      Thường Hy cũng biết nên hay nên đáp ứng. Ở trong hậu cung tuổi tác chỉ là lấy cớ, ngay cả khi ít tuổi hơn mà địa vị cao hơn mình cũng phải gọi người ta tiếng tỷ tỷ. Thường Hy mặc dù chưa từng sống qua trong hậu cung, nhưng cũng biết Triêu Hà đối đãi nhiệt tình với cung nữ mới như nàng cũng là hợp lý.


      Thường Hy nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm ba phần cảnh giác, muốn vài lời, Vãn Thu lại : “Chỉ là câu gọi, cần gì phải vội vàng câu nệ như thế. Thái tử gia nếu thấy chúng ta đến chậm nhất định nổi giận đấy!”


      Thường Hy thể làm gì khác hơn là đè lại lời đến khóe miệng, toàn bộ đều theo bóng lưng hai người phía trước. tới hành lang trước mặt, cả Đông cung lúc này đều treo lên đèn lồng. Đèn lồng đỏ tản mát ra loại ánh sáng ấm áp giống như dòng sông trôi bồng bềnh trong gió, làm cho bóng đêm lại tăng thêm mấy phần hư ảo.


      Vượt qua Cẩm Hoa điện, đến Triêu Huy điện là nơi sinh hoạt hàng ngày của Thái tử. Mới đặt chân đến hành lang liền nhìn thấy cả Triêu Huy điện sáng như ban ngày, cung nữ thái giám đều bận rộn ra ra vào vào.


      Thấy Triêu Hà cùng Vãn Thu, rất nhiều người đều dừng lại hành lễ, lại hiếu kỳ nhìn Thường Hy sau lưng các nàng cái, nhưng cũng dám hỏi câu mà vội vã rời . Tất cả điều này khiến Thường Hy cảm thấy địa vị của Triêu Hà cùng Vãn Thu trong Đông cung này phải là thấp, mê hoặc trong lòng cứ vậy mà dâng cao theo.


      Thường Hy nhắm mắt theo hai người, trong lúc bất chợt thấy bọn họ dừng lại, chỉ nghe hai người : “Nô tỳ gặp qua Vân Thanh , mạnh khỏe!”


      Thường Hy theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt là nữ nhân mặc cung trang màu trắng thuần, đầu búi sơ kiểu tóc đơn giản, gài trâm bích ngọc hoa mai, ăn mặc cực kỳ nhã nhặn, ngay cả hoa văn y phục cũng là thêu chìm. Nhưng đôi mắt sắc bén lại làm cho nội tâm Thường Hy run lên, nhanh chóng cúi đầu.


      “Nàng chính là Ngu Thường Hy?” Vân Thanh mở miệng hỏi, thanh rất nhu hòa, hơi trầm thấp, vừa vặn hợp với phong thái của nàng.


      “Dạ, !” Triêu Hà cười , sau đó hỏi: “ , Thái tử gia trở về chưa?”


      Vân Thanh nhàn nhạt : “ về, giờ tiền điện. Về phần Ngu Thường Hy... Trước tiên để nàng đợi ngoài cửa, Thái tử gia có mầy điều muốn dặn do các đấy!”


      Giọng điệu Vân Thanh có hơi chút nghiêm nghị, Thường Hy khỏi căng thẳng. Triêu Hà cùng Vãn Thu lập tức lên tiếng: “Dạ, nghe theo phân phó của !”


      Vân Thanh lướt qua người của Triêu Hà cùng Vãn Thu, lúc đến gần Thường Hy có chút dừng lại, Thường Hy lập tức hành lễ với nàng. Vân Thanh chẳng qua là nhàn nhạt liếc nàng cái rồi sải bước rời . Cứ như vậy trong lòng Thường Hy càng phát ra lo lắng, Vân Thanh này quả quá phách lối!

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 48: Mới vào Đông cung gặp người quen


      Vân Thanh xoay người rời . Triêu Hà cùng Vãn Thu quay lại nhìn nàng, Vãn Thu : “Ngu tỷ tỷ, tỷ tạm thời chờ ở nơi này , Thái tử gia tiền điện nhất định là sử lý công , phải qua lúc lâu mới có thể tới đây. Muội cùng Triêu Hà phải chuẩn bị bữa tối cho Thái tử gia, nhất thời thể cùng với tỷ được rồi!”


      Thường Hy nhàn nhạt mà cười, nhìn hai người : “Các ngươi mau lên, ta chờ ở chỗ này là tốt rồi!”


      Nàng tiểu cung nữ còn có thể gì sao? Hơn nữa Vân Thanh đó ràng là có địch ý với nàng, nàng cũng thể để cho người ta bắt được nhược điểm, cho nên mọi việc đều phải nhịn! Cha nàng thường , đầu chữ nhẫn là cây đao, người người đều biết nhưng phải ai cũng làm được. Phải nhớ , thận trọng từ lời đến việc làm mới là điều căn bản làm nên việc lớn!


      Thường Hy thời thời khắc khắc ghi nhớ lời cha nàng dặn, vì vậy nàng phải nhẫn, huống chi nếu ngay cả điểm địch ý này mà cũng nhịn được thể tồn tại được ở nơi này rồi!


      Triêu Hà cùng Vãn Thu nghe được Thường Hy vậy, gật đầu rồi xoay người rời . Thường Hy nhìn họ vào Triêu Huy điện, tự mình người đứng đơn dưới mái đình cong, chờ đợi Thái tử đến.


      Cung nhân qua lại nối liền dứt, mặc dù mọi người đối với Thường Hy có vô hạn tò mò nhưng cũng dừng lại với nàng câu. Rơi vào hoàn cảnh xa lạ bị lập, loại tư vị này đúng là dễ nuốt. Thường Hy nhàng dựa vào cột trụ khắc hoa văn quét sơn hồng mà lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời rải đầy sao. Ánh trăng tối nay sáng lắm, dường như phủ lên mảnh cong cong kia là tầng lụa mỏng, có loại vẻ đẹp mông lung.


      Tiền điện đèn đuốc sáng rỡ, Thường Hy biết Thái tử tất nhiên còn bận, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ. Đây loại cảm giác kỳ quái, cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của nàng lúc này. Tư vị chờ đợi làm nàng càng ngày càng bất an.


      Thường Hy đứng lâu, chân cũng muốn tê cứng, nhưng là Thái tử gia vẫn như cũ chậm chạp chưa có tới, trong lòng khỏi cắn răng. Làm nô tỳ chính là như vậy, chuyện gì cũng thể tự mình làm chủ, chỉ có thể yên lặng chờ, chờ quan ban lệnh xuống mới dám có động tác.


      Khẩn trương bận rộn qua, Triêu Huy điện lại an tĩnh trở lại. Đình viện to lớn ngoại trừ tiếng gió thổi qua làm bật lên tiếng run rẩy của cành hoa cũng nghe được thanh nào khác. Thường Hy đem thân thể dựa vào cột trụ, là mệt mỏi, chân đều muốn tê rần.


      Thân thể tựa vào trụ gỗ, liền thành đưa lưng về phía đình viện, vì vậy Thường Hy có thấy nơi hành lang có thân ảnh tới.


      Ở phía xa Tiêu Vân Trác liền trông thấy được cung nữ đứng dựa vào cột trụ, lông mày hơi nhíu lại, có chút vui, cung nữ nào lại có quy củ như vậy? Sải bước tới, chỉ là cố ý giảm bước chân, ngăn lại người bên cạnh mở miệng thông truyền, lặng yên chút tiếng động tới, trong con ngươi tự nhiên lại dẫn theo tầng thấm lạnh.


      Trong lòng Thường Hy chút khách khí mà thăm hỏi mấy đời tổ tông của Tiêu Vân Trác, còn tới nàng muốn mệt chết được. Trời mới biết nàng đứng phải hơn hai canh giờ rồi, chân đau nhưng cũng dám lười biếng ngồi xuống. Thường Hy nghĩ tới Vân Thanh, cả người lại run lên, cho nên vẫn để nàng ta bắt được nhược điểm tốt hơn.


      Tiêu Vân Trác lặng lẽ đến sau lưng Thường Hy, muốn mở miêng chuyện, nhưng ngờ Thường Hy trong lúc bất chợt xoay người lại. về phía trước, lui về phía sau, hai người lập tức tránh nẽ kịp mà đụng vào nhau. Thường Hy chỉ cảm thấy cái trán đau nhức, theo bản năng mà đẩy người phía trước ra: “Người nào đây, đường cũng mở to mắt ra sao?”

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 49: Đột nhiên gặp nhau lại đối chọi


      “Càn rỡ! Lớn mật! Ngươi còn biết đây là ai?” thanh của thái giám đột nhiên vang lên, muốn còn gì nữa đột nhiên lại nghe được nam tử đụng phải nàng lên tiếng: “Câm miệng!”


      Thái giám kia dám tiếp lời nữa, lui sang bên. Thường Hy nghe thanh này thế nào lại quen tai thế! Che cái trán ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác, này vừa nhìn thấy gấp gáp, mở to hai mắt nhìn vào , đưa tay ra chỉ, tâm tình cực kỳ kích động, há miệng : “Tại sao lại là ngươi?”


      Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy cũng là kinh ngạc, nghĩ tới lại có thể là nàng, đưa tay sờ lên chỗ cằm bị đụng, bật thốt lên: “Tại sao lại là ?”


      Hai người trăm miệng lời. Thường Hy cảm thấy nàng là thể nào cùng người này gặp mặt, vừa thấy xui xẻo, huống chi... Huống chi cái tên vô sỉ này còn cướp mất nụ hôn đầu của nàng, phá hủy trong sạch của nàng, nhìn thấy khác gì trông thấy kẻ thù. Nàng chút nghĩ ngợi mà nhấc chân đạp cho Tiêu Vân Trác cước, vừa vặn đá trúng bắp chân của . Sắc mặt Tiêu Vân Trác biến hóa, nghĩ tới đến Đông cung mà Ngu Thường Hy còn cay cú như vậy, cặp mắt sắc bén nhất thời phủ thêm tầng băng lạnh.


      “Ta lại ăn phải cái nấm mốc gì rồi, tại sao đến chỗ nào cũng có thể nhìn thấy ngươi? Ngươi sao cư như hồn bất tán thế?” Thường Hy cũng mau muốn khóc lên, nếu như bị người biết được chuyện tình giữa nàng với , nàng cũng cần sống nữa, trực tiếp tìm chết cho thanh tịnh.


      Tiêu Vân Trác chau mày, cước này bị đá rất lợi hại, cũng có thể cảm nhận được tại bắp chân từng trận đau nhức, tiến lên phen bắt được tay Thường Hy, gầm : “Đến nơi này còn dám hành hung? muốn mạng rồi hả?”


      Lời này vừa ra, bọn thái giám cung nữ xung quanh cũng nhất thời quỳ rạp xuống, sợ tới mức từng sợi tơ cũng phát run lên! Thường Hy mỗi lần thấy được Tiêu Vân Trác đều mất tỉnh táo, nơi nào còn tâm trí quan sát cử động của mọi người xung quanh. Nàng hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Vân Trác, hận thể đem nuốt vào bụng, cắn răng : “Đụng phải người mà còn giữ được mạng tệ rồi. Ta cho ngươi biết, cách xa ta ra chút, nếu đừng trách ta khách khí!” Chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng bị chiếm tiện nghi, Thường Hy lại muốn đánh cho trận tơi bời, có thể nhịn phát tác là rất tự chủ rồi.


      Tiêu Vân Trác tựa tiếu phi tiếu nhìn Thường Hy, thế nhưng ghé đầu ở bên tai nàng : “ ở đây sợ hãi cái gì? Chẳng nhẽ sợ ta đem chuyện ở đài thủy tạ ra sao?”


      Cả người Thường Hy run lên, hơi hoảng sợ nhìn Tiêu Vân Trác, hai quả đấm nắm chặt thành đoàn, thấp giọng : “Ngươi dám! ra ngươi cũng khỏi phải nghĩ đến mạng sống nữa rồi!”


      “Dưới gầm trời này, người có thể giết được ta cũng nhiều lắm!” Tiêu Vân Trác khó lộ ra được nụ cười chế nhạo, hai mắt băng lạnh kia cũng dẫn ra tầng ánh sáng.


      Thường Hy cũng thèm tin lời của , theo bản năng ghé lại bên tai : “ tiểu thái giám nhà ngươi cũng dám mạnh miệng như vậy, tự tìm đường chết ! Cảnh cáo ngươi, được đem chuyện kia ra, ta cùng với ngươi đồng quy vu tận!”


      Tiêu Vân Trác ngược lại là có chút kinh ngạc rồi, ánh mắt nhìn Thường Hy càng ngừng lưu chuyển, còn muốn gì, lại nghe có người kinh hô: “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ!”


      Thường Hy nghe được thanh này, là giọng của Vân Thanh. Nhưng nàng ... Thái tử điện hạ... Ở nơi nào đây?

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :