1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệ Ngọc - Lăng Nặc

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 13

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Nhiên từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, đêm này là đêm có thể an tâm ngủ sau khi Tiêu Kì rời khỏi, nhìn nhìn Tiêu Kì cuộn tròn mà ngủ trong lồng ngực, ngủ say như vậy, Hàn Nhiên cảm thấy rất vui vẻ, hiểu lần giữa và Tiêu Kì rốt cuộc cũng được giải trừ (xua tan) , như vậy, chính mình là có thể mang theo Tiêu Kì trở về, làm cho Tiêu Kì bồi ở bên cạnh mình.

      Tiêu Kì mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy Hàn Nhiên nhìn chằm chằm mà nhìn vào mình “Tại sao lại nhìn ta như vậy?”

      lâu ta có hảo hảo mà nhìn ngươi a~, chẳng lẽ ta xem chút cũng được ư?” (câu đầu ta xoắn giống như làm nũng ý ^^) Lời của Hàn Nhiên làm Tiêu Kì lúc sau nghe xong cũng lên lời, quả thực, rời Hàn Nhiên cũng gần hơn nửa năm, gần nửa năm thời gian này, khiến cho hai người đều tiền tuỵ ít.

      “Kì nhi......” Hàn nhiên nhàng hoán thanh. ( gọi nhàng)

      “Hàn nhiên, ngươi làm sao vậy?”

      “Kì nhi, đáp ứng ta 1 chuyện.”

      “Chuyện gì ?”

      “Chúng ta cùng nhau hồi cung . cần lại rời khỏi ta, ta thể tưởng tượng những ngày có ngươi bên cạnh, quả thực chính là sống ngày bằng năm.” Hàn Nhiên ra ý nghĩ duy nhất trong nội tâm của mình ra.

      “Hàn Nhiên......”

      “Kì nhi, ngươi chẳng lẽ thể đáp ứng ta sao?” mặt Hàn Nhiên nguyên bản rất cao hứng nháy mắt liền trở nên mất mác.

      “Hàn nhiên, chờ ta tìm được Ánh Lâm ca, ta liền cùng ngươi trở về cùng nhau.”

      “Kì nhi, ngươi biết Ánh Lâm có chết, vậy ngươi càng thêm cần tìm . Ngươi có nghĩ tới hay , cho dù ngươi tìm được Ánh Lâm, muốn thay ta bù lại sai lầm, chính là ngươi phải bù lại lỗi lầm như thế nào,ngươi có biết cũng ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn đem bản thân trao cho sao?”

      “Ta......” lời của Hàn Nhiên phải có lý, nếu ba người cùng nhìn thấy nhau, nhất định xảy ra hồi phong ba nữa

      “Chính là ta cảm thấy được, mặc kệ như thế nào, cần phải tìm được Ánh Lâm ca, cho dù chỉ là giải thích đơn giản nhất, chúng ta cũng có thể đối . chừng, Ánh Lâm ca ở dưới đáy cốc cũng gặp người mình thích a~......”

      “Ngươi néu như vậy, chúng ta đây trước hết tìm được Ánh Lâm , sau đó ngươi liền cùng ta hồi hoàng cung, được ?”

      Chỉ cần là trong lòng Tiêu Kì quyết định chuyện gì, vô luận ai khuyên cũng là vô ích, đến bằng thuận theo tâm ý của , làm cho vui vẻ.

      “Ân, chỉ cần tìm được Ánh Lâm ca, ta liền nhất định cùng ngươi trở về, hề rời ngươi......” “Hảo, ta và ngươi cùng nhau tìm.”

      Ước định chỉ là ước định, mà thường thường phá tan ước định ấy...... Sau đó, Tiêu Kì vẫn chiếu cố Tấn Ảnh, Hàn Nhiên mặc dù có điểm hơi khó chịu, chính là vừa nghĩ tới Tiêu Kì về sau có thể mực bên cạnh mình, huống chi thương tích của Tấn Ảnh cũng là chính mình tạo thành, cho nên trong lòng mới thoáng cân bằng chút. Trải qua chiếu cố cẩn thận của Tiêu Kì, thân thể của Tấn Ánh rốt cục tốt hơn phân nửa, lúc hoàng hôn, Tấn Ảnh luyện võ ngay trong tiểu viện, nằm bất động nhiều ngày sao được.

      “Tấn Ảnh ca, ngươi rất lợi hại a......” Tiêu Kì lại trộm nghĩ, biết Tấn Ảnh ca cùng Hàn Nhiên ai lợi hại hơn a?

      “Ha ha, này là chỉ là nửa bình thường thôi.”

      nửa cũng lợi hại như vậy, vậy nếu Tấn Ảnh ca hoàn toàn hồi phục sao?” “Về sau ngươi biết.”

      “Về sau?”

      “Đúng vậy.”

      “Nga, được.”

      “Kì, ta muốn dẫn ngươi tới nơi.

      xong, Tấn Ảnh liền kéo tay Tiêu Kì.

      “Nơi nào a~? Trời muốn khuya rồi .”

      “Chính là nơi ngươi vẫn rất muốn , theo ta là tốt rồi.”

      “Hảo.” Nơi mà mình vẫn muốn sao. Tấn Ảnh mang theo Tiêu Kì tới vách núi đen, áng mây phía dưới vách núi đen bị ánh sáng vàng chiếu chói lọi, khiến cho người ta cảm giác chỉ cần ngã xuống, vậy nhất định là hài cốt cũng còn.

      “Tấn Ảnh ca, sao ngươi dẫn ta tới nơi này? Nhìn vách núi?”

      Tiêu Kỳ nhìn đến tảng đá lớn bên vách đá viết. “Ta điều tra ràng, lúc trước Ánh Lâm chính là từ nơi này ngã xuống .”

      “Ánh lâm ca...... Từ nơi này...... Ngã xuống......”

      Tiêu Kì thể tin, nếu là từ nơi này ngã xuống, mệnh như thế nào có thể sống sót đây, có thể hay là Lệ Ngọc lừa a? Ánh lâm ca căn bản chính là chết.

      “Kì, phải là ta vậy để hù doạ ngươi, mà chính là người bình thường từ nơi này ngã xuống nhất định chết . Nếu như lời ngươi là Ánh Lâm vẫn còn sống, đúng là kỳ tích.”

      “Vậy có phải hay Ánh Lâm ca chết?”

      “Kì, ngươi cần quá khó khăn.”

      Tấn Ánh kéo Tiêu Kì vào trong lòng ngực mà khóc. Bất tri bất giác Tiêu Kì muốn ở lòng mình mà giữ lấy phần quan trọng, nhìn thấy Tiêu Kì khổ sở chính mình quả càng khổ sở thêm, vì Tiêu Kì, bản thân tiếc mà phản bội Hàn Nhiên, tại, bản thân lại mang Tiêu Kì mà rời , cho dù Tiêu Kì là hoàng hậu của Hàn Nhiên, bản thân cũng nguyện buông ra. “Kì, ta mang ngươi rời , rời nơi làm ngươi thương tâm này, chúng ta bao giờ ... phải quay về đây nữa......”

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp Theo Chương 13

      “Tấn Ảnh, lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn, lớn đến nổi bây giờ còn vọng tưởng bắt cóc hoàng hậu của trẫm!” thanh của Hàn Nhiên biểu tại có bao nhiêu tức giận.

      “Trẫm lần lượt nhẫn nại ngươi, chính là ngươi sao? Làm ra chuyện như vậy, đây là hồi báo của ngươi sao?”

      Tấn Ảnh buông ra Tiêu Kì, nhìn thấy Hàn Nhiên đứng cách bọn xa. “Kì ở bên cạnh ngươi quá vất vã, căn bản thích hợp ở trong hoàng cung mặt, chính là ngươi lại muốn đem biến thành con chim hoàng yến ở trong lồng, làm cho mất tự do. Ngươi chưa bao giờ lo cho cảm thụ của Kì, hơn nữa thường thường làm ra chuyện thương tổn , cho dù lại làm người của ngươi, cũng trở nên ăn tiêu, cho nên, ta hôm nay nhất định phải mang Kì , làm cho rời xa ngươi.”

      “Tấn Ảnh ca, ngươi hiểu lầm .” Tiêu Kì ở bên lôi kéo tay áo của Tấn Ảnh. “Tấn Ảnh, ngươi đem hết thảy nghĩ đơn giản .”

      “Ta nghĩ đơn giản hay đơn giản phải thử mới biết được.” Dứt lời, Tấn Ảnh rút ra kiếm mang theo bên mình, hướng thẳng tắp đến Hàn Nhiên.

      “Hàn nhiên, cẩn thận......” Tại thời điểm cấp bách như vậy, Tiêu Kì vẫn như trước nghĩ đến an nguy của Hàn Nhiên trước nhất .

      “Kì Nhi, có những lời này của ngươi là đủ rồi.” Hàn nhiên đón nhận kiếm Ngưng Mặc ném qua, lại hướng ánh mắt sai bảo đến Ngưng Mặc , vừa tập trung tinh thần đối phó với Tấn Ảnh. Ngưng Mặc hiểu được ý tứ của Hàn Nhiên, đến bên người Tiêu Kì bảo hộ, để tránh đao kiếm có mắt làm bị thương rồi Tiêu Kì. Tiêu Kì muốn ngăn cấm Hàn Nhiên cùng Tấn Ảnh, chính là bản thân lại bị Ngưng Mặc điểm huyệt, động cũng động được, cũng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đánh nhau.

      “Tấn Ảnh, ngươi nên từ bỏ , ngươi căn bản đánh lại ta, ngươi làm như vậy nhất định chỉ có con đường chết.” đường kiếm Hàn Nhiên đều sử dụng toàn lực, làm cho Tấn Ảnh khó có thể chống đỡ.

      “Ta tái làm cho Kì trở lại bên cạnh ngươi . Cho nên ta dễ chết như vậy .” Tấn Ảnh may mắn tránh thoát kiếm đâm tới của Hàn Nhiên, mũi kiếm nhọn của Hàn Nhiên cứ như thế xượt qua Tấn Ảnh, nắm tóc cứ như vậy rơi xuống...... Nếu là phản ứng hơi chậm chút, có thể phải tóc bị thương, mà là bản thân Tần Ảnh .

      “Ta biết ngươi thích Kì nhi, nhưng chuyện này chỉ là vì bản thân ngươi, Kì nhi căn bản phải ngươi.” Hàn nhiên lời vạch trần, đúng vậy, người trong lòng Tiêu Kì thủy chung chính là Hàn Nhiên, cho dù Hàn Nhiên cứ thương tổn , Tiêu Kì vẫn như trước cố chấp Hàn Nhiên, bản thân mình (là Tấn ảnh) chút trọng lượng. (chỗ này là suy nghĩ của Tấn Ảnh)

      thủy chung đều là ngươi, này ta biết, cần ngươi lại nhắc nhở ta!” Tuy rằng biết Hàn Nhiên lời này là cố ý chọc giận , Tấn Ảnh vẫn là nhịn được, trong nội tức trong thân thể bắt đầu hỗn loạn.

      “Kì nhi vĩnh viễn đều chỉ có thể là của ta, người khác đừng hòng mơ tưởng được .” Hàn nhiên cũng nhận ra Tấn Ảnh thích hợp, tuy rằng thừa dịp công kích người yếu thế, chính là vì Tiêu Kì, chuyện như thế nào Hàn Nhiên cũng cao hứng làm.

      “Hàn nhiên, ngươi rất cố chấp , phương thức như thế chỉ làm các ngươi càng thêm vất vả. Buông tay , làm cho Kì được đến tự do.” Tấn Ảnh muốn càng lúc càng thể đỡ trụ công kích Hàn Nhiên, từng bước lui về phía sau.

      “Tấn Ảnh, ngươi muốn còn sức cùng ta đấu , nghe lời đưa tay chịu trói , ta nể mặt mũi của Kì nhi, miễn cưỡng tha cho ngươi mạng.”

      Hàn Nhiên phát giác Tấn Ảnh vẻ mặt muốn bắt đầu thay đổi , đoán có thể vết thương của Tấn Ảnh chuyển biến xấu .

      “Ta cho dù chết, cũng cùng ngươi liều mạng.” vai phải của Tấn Ảnh càng ngày càng đau , vậy có thể vết khâu nơi bị thương có lẽ rách, loáng thoáng cảm thấy có chất lỏng lại tràn ra.

      “Người sắp chết cần nhiều lời.” Hàn Nhiên đem nội lực của mình truyền vào kiếm, kiếm hướng Tấn Ảnh đâm tới. Tấn Ảnh nguyên bản có thể đón được kiếm kia, chính là ngay tại Tấn Ảnh giơ lên cánh tay phải, miệng vết thương đau đớn kịch liệt làm cho tay phải Tấn Ảnh kiếm bị lệch , kiếm Hàn Nhiên cứ như vậy sâu đâm vào ngực Tấn Ảnh, máu tươi theo kiếm chảy xuống.

      “Tấn Ảnh......”

      Hàn nhiên căn bản nghĩ để Tấn Ảnh vào chỗ chết, Hàn Nhiên nghĩ lấy năng lực của Tấn Ảnh hoàn toàn có thể tiếp được kiếm kia, chính là tại lại...... Tấn Ảnh té mặt đất, nhìn xa xa Tiêu Kì, trong ánh mắt đều là bi ai: Kì, mặc kệ ta như thế nào đối với ngươi, ta cũng chưa từng ở trong mắt của ngươi. Ngươi trong lòng nghĩ gì ta , bất quá chuyện này cũng quan hệ, thế giới ngươi có được tốt, ta cũng nghĩ bởi vì ta mà quấy rầy thế giới của ngươi, cho nên cho tới nay ta cũng từng hướng ngươi thổ lộ qua, vì ta hy vọng làm cho ngươi có gánh nặng. (đoạn này =.:)

      Có đôi khi ta thường suy nghĩ, ta rốt cuộc trong sinh mệnh ngươi tồn tại như thế nào, ta biết lòng của ngươi tràn đầy đều là Hàn Nhiên, có lẽ ta đáng kể chút nào, sau lại chính mình bắt đầu trở nên có điểm chấp nhất, vô luận kết quả thế nào, ta thực cảm tạ ông trời cho ngươi tới bên cạnh ta, để cho ta thấy được phong cảnh đẹp nhất trong cuộc sống, cho dù có tiếc nuối, ta cũng muốn thực hạnh phúc , so sánh với những người khác ta muốn có được rất nhiều......(phút tưởng niệm của *chấm chấm nước mắt*)

      Ngưng Mặc ở bên chứng kiến tình huống đúng, giải huyệt đạo của Tiêu Kì, tới bên người Hàn Nhiên. Tiêu Kì thấy thế vội vàng chạy đến bên cạnh Tấn Ảnh, sợ hãi, thực sợ hãi, tại tình hình cùng thời điểm Nhiễm Dạ chết giống nhau như đúc.

      “Tấn Ảnh ca...... Ngươi nên làm ta sợ a...... Tấn Ảnh ca......”

      Tiêu Kì đối với Tấn Ảng hấp hối , trong lòng đau đến thể lên lời. Lần trước làm hết sức khiến cho Tấn Ảnh rời mình, nếu là lúc trước Tấn Ảnh rời mình, tại vì ta mà phản bội Hàn Nhiên; nếu chính mình sớm chút cùng giải thích hiểu lầm giữa và Hàn Nhiên, như vậy Tấn Ảnh tại cũng mang chính mình rời , cũng cùng Hàn Nhiên đánh nhay, lại càng cần phải chết. Từ trước tới nay, chỉ cần cùng có quan hệ cuối cùng bi kịch đếu là kết thúc. (suy nghĩ của TIêu Kì)

      Kì... Thực xin lỗi... Ta... giúp được... Ngươi, ta... ... Thực... Thích... Ngươi...” Tấn Ảnh bằng vào khí lực cuối cùng của bản thân ra những lời cả đời này.

      “Tấn Ảnh ca, ngươi cần , ta biết, ta cũng biết, hết thảy đều là tại ta tốt, là ta hại ngươi, ta thực xin lỗi ngươi......” Tiêu Kì xong liền khóc.

      “Kì... Tái kiến ......” Tấn Ảnh xong, liền mất hơi thở cuối cùng , im lặng tiêu sái ......(giờ đây ra mãi mãi)

      “Kì nhi......” Hàn Nhiên chậm rãi tới Tiêu Kì, muốn an ủi .

      “Ngươi cần lại đây...... cần lại đây......” Tiêu Kì xong cầm lên Tấn Ảnh kiếm, đứng lên, kiếm thẳng tắp nhắm ngay Hàn Nhiên.

      “Kì nhi, ngươi cần cái dạng này.”

      “Vì cái gì? Vì cái gì? Ngươi tái thương tổn ta, chính là tại sao? Có lẽ này căn bản phải là lỗi của ngươi, mà sai đều là ta, ta căn bản nên có mặt thế giới này......” Tiêu Kì cho dù như vậy, chính là tay run rẩy vô cùng lợi hại.

      , phải lỗi của ngươi, Kì nhi, cần đem sai lầm quy kết ở người của mình, Tấn Ảnh là ta giết, cùng ngươi quan hệ.”

      Nhìn thấy Tiêu Kì vẻ mặt tuyệt vọng như vậy, hàn nhiên nhất thời có loại dự cảm bất hảo. “ có ta, tất cả người dân trong làng đều hảo.”

      xong, cước bộ Tiêu Kì dần dần lui về phiá sau, mà ở phía sau đúng là vách núi đen. “Kì nhi, ngươi cần di chuyển , rất nguy hiểm.”

      Hàn nhiên xong liền liều lĩnh vọt lên. Tiêu Kì nhìn thấy xông lên Hàn Nhiên như vậy, trong lòng nhất thời sợ hãi, hai tay gắt gao giữ chuôi kiếm, trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm vào trong ngực Hàn Nhiên. Ngưng Mặc tức khắc nhảy lên đỡ lấy Hàn Nhiên, muốn mang Hàn Nhiên trở về chữa thương, chính là Hàn Nhiên lại cự tuyệt .

      “Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên...... Ta phải cố ý ......”

      Tiêu Kì hoàn toàn hoảng loạn rồi, chỉ biết là hướng về phía sau mà lui. “Kì nhi, ngươi cần ở di chuyển ......”

      Hàn Nhiên dám đối với Tiêu Kì phía sau là vách núi, đồng thời lại dám hành động thiếu suy nghĩ mà xông lên phía trước, cố nén đau đớn ngực, cố gắng làm cho Tiêu Kì có thể bình tĩnh lại.

      “Ta...... Hàn nhiên...... Thực xin lỗi...... Ta thể quay trở về với ngươi...... Tái kiến ...... Ta ngươi...... Vì ta hảo hảo mà sống......”

      Tiêu Kì xong xoay người, về phía trước bước gian nan từng bước, đợi khi Hàn Nhiên phản ứng mà tới, bóng dáng Tiêu Kì sớm thấy.

      “Kì nhi...... ...... Kì nhi...... cần rời ta......” Hàn Nhiên quỳ rạp xuống nơi Tiêu Kì ngã xuống, kiếp này, nước mắt của HÀn Nhiên chỉ vì Tiêu Kì mà rơi. (thêm 1 em ra mãi mãi) Hàn Nhiên ngây ngốc nhìn chằm chằm đám mây trôi nổi, câu cũng , im lặng làm cho Ngưng Mặc đều dám quấy rầy . lúc sau, Hàn Nhiên mới chậm rãi đứng dậy, vừa định từng bước lại bị Ngưng Mặc đứng bên giữ chặt.

      “Hoàng Thượng, ngươi cần làm chuyện điên rồ. Dân chúng Tuyết Vực còn cần ngươi.” Từ theo bên người Hàn Nhiên, Ngưng Mặc đương nhiên biết Hàn Nhiên tiếp theo làm cái gì.

      “Buông tay, ngươi buông tay cho trẫm! có Kì nhi, thiên hạ này còn có ý nghĩa gì, còn sống liền giống như cái xác hồn giống nhau.” trong lòng Hàn Nhiên tê rần, đau khổ khó thở, ngụm máu tươi liền như vậy theo trong miệng phun ra.

      “Hoàng Thượng, thứ thần vô lý.”

      Ngưng mặc có biện pháp chỉ có thể trước đem Hàn Nhiên đánh bất tỉnh mà mang về. Trước khi , liếc mắt nhìn về vách đá, nghĩ thầm: Vách đá sâu như vậy, xem ra hoàng hậu liền như vậy rồi......

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 14

      Sáng sớm, Ánh Lâm cùng Vũ Thanh ra tản bộ, thuận tiện thu thập ít thảo dược. Thân thể Ánh Lâm ở dưới chiếu cố của Vũ Thanh còn đáng ngại, chẳng qua lúc trước là bị thương quá nặng, thiếu chút nữa vào quỷ môn quan.

      “Ánh Lâm, thân thể của ngươi khôi phục sai biệt lắm chứ......”

      “Uh, đúng là ít nhiều được ngươi chiếu cố.”

      Nửa năm qua, hai người vẫn sinh hoạt cùng nhau, Vũ Thanh phát giác vô luận thế nào Ánh Lâm luôn thể vui vẻ lên, có đôi khi nửa đêm thường thường hô tên người, xem ra người kia ở trong lòng Ánh Lâm giữ lấy địa vị rất lớn, nàng rất muốn trông thấy người kia, nhìn xem rốt cuộc là người như thế nào có thể khiến cho Ánh Lâm nhớ mãi quên.

      “Vậy..... Ngươi rời nơi này sao?” Vũ Thanh cảm thấy được Ánh Lâm thủy chung phải thuộc về nơi này, chờ ngày nào đó thương thế của tốt lắm, nàng nhất định rời

      . “Ta cũng biết, ta trở về có lẽ mang đến gánh nặng cho người khác.” Ánh Lâm lại khỏi nghĩ tới Tiêu Kì, biết tại Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên trôi qua được .

      “Vì cái gì như vậy? Người nhà của ngươi nhất định thực hy vọng ngươi trở về.” Vũ Thanh chưa từng có nghe Ánh Lâm qua chuyện tình có quan hệ với người nhà .

      “Vậy sao? Kì kì nhớ ta sao?” Ánh Lâm nghĩ, Kì Kì có Hàn Nhiên, làm sao còn nghĩ đến .

      “Kì Kì, chính là người trong lòng ngươi vẫn nhớ phải ?” Nàng vẫn là từ lần Ánh Lâm hồi tỉnh nghe được tên người kia.

      “Uh.”

      “Tốt lắm, chúng ta đến sơn động kia nhìn xem . Có thể tìm được phương pháp cho ngươi trở về.” Vũ Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy được vẫn là quên , ai giống nàng tình nguyện ở bên trong sơn cốc này.

      “Xuyên qua cái sơn động này chính là địa phương ta rơi xuống?” Ánh Lâm đến nay cũng vào nơi này, càng thêm tại sao mình từ núi cao như vậy rơi xuống còn chưa chết?

      “Đúng vậy, mang ngươi xem là được.” Vũ Thanh cũng là ở lần trong lúc vô tình phát sơn động kia

      “Ngươi cũng nên coi khinh cái sơn động này, sau khi xuyên qua nó, xa hơn chút chính là vách núi đen, mạng của ngươi đúng là may, khi rơi xuống vừa vẵn ngã vào chỗ bãi đá kéo dài ngoài sơn động, bằng ngươi rơi xuống vách núi, ta chính là thần tiên cũng cứu ngươi được!”

      “......” Ánh Lâm biết là nên may mắn hay là bi ai, nếu lúc trước cứ ngã chết như vậy, vậy tại cũng mâu thuẫn như vậy.

      “Kỳ người vách núi nhìn tới bãi đá kia, bởi vì mây mù quá, rất nhiều người cảm thấy ngã xuống khẳng định chết, kỳ cũng nhất định rồi.”

      “Vũ Thanh, ngươi mau nhìn, bên kia có phải có người hay ?” Loáng thoáng xa xa giống như có bóng dáng người nằm mặt đất.

      Vũ Thanh nhìn kỹ, giống như chứng đúng như lời Ánh Lâm liền “Nhanh qua nhìn xem.” nhìn còn biết, vừa nhìn Ánh Lâm sợ ngây người, trước mắt phải người khác, là Tiêu Kì mà nhớ mong. Ánh Lâm vội vàng chạy tới ôm lấy Tiêu Kì

      “Kì Kì...... Kì Kì...... Sao lại là ngươi?” Lòng Ánh Lâm đau, nhìn thấy bãi bãi vết máu người Tiêu Kì, còn có chỗ bị thương, Kì Kì của cho tới bây giờ chưa có chịu qua đau khổ như vậy.

      “Nhanh chóng dẫn trở về!” Vũ Thanh đúng lúc nhắc nhở Ánh Lâm.

      “Được!” Ánh Lâm đứng dậy liền vội vàng quýnh lên hướng ra phía ngoài chạy. Nguyên lai chính là người trong lòng người kia, nhưng vì cái gì cũng rơi xuống? Vũ Thanh suy nghĩ lúc sau liền theo Ánh Lâm chạy trở về. Ánh Lâm ôm Tiêu Kì chạy nhanh về nhà, thần tình lo âu, mắt đầy đau lòng, lòng tràn đầy kích động. hận thể vội giúp Vũ Thanh, chính là lại sợ mình làm tốt, ngược lại giúp thêm phiền, bởi vậy Ánh Lâm ở bên nhìn thấy lo lắng suông.

      “Vũ Thanh, Kì Kì có sao ?”

      “Vũ Thanh, Kì Kì khi nào hồi tỉnh?”

      “Vũ Thanh, Kì Kì có thương đến xương cốt hay ?

      ” ...... “

      Ánh Lâm, ngươi cần gấp thế này được ? Ngươi gấp thế này cũng giúp được a! mặt của đều là tiểu thương, nhưng người có mấy chỗ so sánh nghiêm trọng.” Vũ Thanh từ trong quần áo Tiêu Kì lấy Lệ ngọc ra “Ngươi có biết đây là cái gì ? Vẫn phát ra ánh đỏ?”

      “Là đồ của Hàn Nhiên, ta từng nhìn thấy nó sáng lên, nhưng về phần vì cái gì ta ràng!” Ánh Lâm cũng chỉ thấy qua lần, cho nên cũng phải rất ràng.

      “Nga...” Vũ Thanh có hỏi nhiều, chủ nhân khối ngọc này nhất định là người rất quan trông của Tiêu Kì, Ánh Lâm khẳng định là bởi vì muốn thành toàn hai người bọn họ mới rời . Đợi cho lau khô sạch vết máu mặt Tiêu Kì, mới chính thức thấy dung nhan của Tiêu Kì, cho dù mặt có chỗ thương nhưng chút nào ảnh hưởng vẻ đẹp của Tiêu Kì. Thanh của Vũ Thanh bình thường trở lại, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới làm Ánh Lâm khó quên.... biết vì cái gì Tiêu Kì luôn ngừng toát mồ hôi lạnh, Ánh Lâm đoán rằng Tiêu Kì có phải bị kích thích gì hay , chỉ là tưởng tượng ngược lại, Hàn Nhiên thương Tiêu Kì như vậy làm sao có thể để Tiêu Kì xảy ra loại chuyện này, đủ loại nghi hoặc xoay quanh ở trong lòng Ánh Lâm.

      “Nhiên...... Nhiên...... Nhiên......” Tiêu Kì mơ mơ màng màng luôn hô, Ánh Lâm lau mồ hôi lạnh của Tiêu Kì, nắm chặc tay của Tiêu Kì. Ba ngày sau đó, Tiêu Kì rốt cục mở mắt, đầu tiên nhìn thấy đúng là Ánh Lâm ghé vào bên giường , Ánh Lâm như thế thiệt là khiến cho trong lòng Tiêu Kì vô cùng kích động, sợ đây là cảnh trong mơ của , sau khi nháy mắt liền biến mất, cho nên chút thanh Tiêu Kì cũng dám ra, chỉ là lẳng lặng nhìn Ánh Lâm.

      “Ngươi tỉnh....”

      Vũ Thanh từ cửa tiến vào liền thấy Tiêu Kì nhìn Ánh Lâm. Ánh Lâm nguyên bản có ngủ, nghe được thanh , lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Kì, phát Tiêu Kì tỉnh, cảm thấy được vất vả mấy ngày nay cuối cùng đáng giá “Kì Kì, ngươi rốt cục tỉnh, ngươi khiến ta lo lắng chết, ngươi có biết ngươi hôn mê suốt ba ngày !”

      Tiêu Kì nghe Ánh Lâm chuyện, nhưng mình lại câu cũng trả lời, chỉ là ngơ ngác, Ánh Lâm nhìn lại bắt đầu khẩn trương “Kì Kì, ngươi sao chứ, cần dọa ca a....”

      Tiêu Kì khó có thể áp chế thương tâm trong lòng, nước mắt lại bắt đầu ngừng chảy xuống “Ánh Lâm ca......”

      Tiêu Kì tựa vào vai Ánh Lâm khóc vô cùng lợi hại, Ánh Lâm nhàng vỗ lưng Tiêu Kì an ủi

      “Kì Kì, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì cái gì Hàn Nhiên vắng khỏi ngươi?”

      “......” Tiêu Kì có trả lời ngay.

      “Quên , chờ khi ngươi muốn cho ta biết .”

      Vũ Thanh đứng ở cửa cứ nhìn như vậy, Ánh Lâm ôn nhu như vậy giống người nàng chưa từng gặp qua, có lẽ cả đời này cũng chỉ có Tiêu Kì đáng giá Ánh Lâm trả giá vì như vậy. Bắt đầu vài ngày Tiêu Kì vẫn chịu chuyện, vô luận Ánh Lâm hỏi thế nào Tiêu Kì cũng trả lời vấn đề của Ánh Lâm, mỗi lần Ánh Lâm chỉ cần lên chuyện này, Tiêu Kì cứ khóc. Ánh Lâm thấy Tiêu Kì như vậy lo lắng, nhưng bộ dáng tại của Tiêu Kì, khiến cho Ánh Lâm làm sao hỏi tiếp đây, bất đắc dĩ Ánh Lâm đành phải chậm rãi chờ Tiêu Kì chủ động mở miệng.

      “Ánh Lâm ca, mấy ngày nay khiến ngươi lo lắng cho ta, thực xin lỗi.” Buổi sáng chuyện Tiêu Kì làm đầu tiên chính là giải thích với Ánh Lâm.

      “Kì Kì, ngươi rốt cục chuyện với ca.” Tiêu Kì chủ động tìm đến , Ánh Lâm là kích động nguy.

      “Ta......”

      có việc gì, có cái gì ngươi muốn ngươi muốn , ca miễn cưỡng ngươi.” Ánh Lâm vỗ vỗ vai Tiêu Kì an ủi .

      Tiêu Kì cố lấy dũng khí, đem tất cả tình sau khi Ánh Lâm rời khỏi ràng cho biết hết, sau khi Ánh Lâm nghe xong thập phần khiếp sợ, nghĩ tới sau khi còn xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, bắt đầu hoài nghi lúc trước đem Tiêu Kì giao cho Hàn Nhiên có phải sai lầm hay .

      “Kì Kì, ngươi cần lo lắng, nếu tại ta ở bên cạnh ngươi, như vậy cuộc sống sau này liền từ ta tới chiếu cố ngươi cho tốt, ta để cho ngươi bị thương tổn gì, ngươi yên tâm.” Nếu tại Tiêu Kì lại ở bên cạnh mình lần nữa, vì thế Ánh Lâm tựa như bắt lấy cơ hội này, cho Tiêu Kì rời nữa.

      “Ánh Lâm ca...... Cám ơn ngươi......”

      Mấy ngày nay Tiêu Kì cũng thường xuyên ngây ngốc nhìn trung, trong lòng nghĩ chỉ sợ cũng chỉ có Tiêu Kì tự mình biết, lúc trước khi rơi xuống, Hàn Nhiên cũng bị thương rất nặng, biết tại tốt lắm chưa?

      Kì Kì, sao ngươi lại ngẩn người ?” Ánh Lâm vỗ vỗ Tiêu Kì, đứng bên cạnh .

      “Ta cũng biết ta suy nghĩ cái gì......”

      Nhưng mà Hàn Nhiên từ ngày đó sau khi bị Ngưng Mặc mang về, vẫn liền bị vây trong trạng thái hôn mê, đều vài ngày còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại gì. Thái Y thương thế người Hàn Nhiên còn đáng ngại, nhưng bị thương ở chỗ sâu trong đáy lòng lại thập phần tốt xem. Chúng thần cũng biết Hàn Nhiên Tiêu Kì, thậm chí là bảo vì Tiêu Kì buông tha cho tất cả đều nguyện ý, nhưng tại Tiêu Kì rơi vách núi đen, trái tim của Hàn Nhiên làm sai thừa nhận được....

      “Thái y, Hoàng Thượng hôn mê vài ngày, sao vẫn bất tỉnh?”

      “Chỉ sợ trong tiềm thức hoàng thượng muốn đuổi theo hoàng hậu mà .” “Nếu như vậy, vậy làm sao bây giờ?”

      “Tìm người giả mạo hoàng hậu đem Hoàng Thượng tỉnh lại.”

      Thái y đề nghị “Giả mạo hoàng hậu?” Có ai dám can đảm lớn như vậy giả mạo hoàng hậu, nếu Hoàng Thượng biết còn phải tội mất đầu.

      “Kế nay chỉ có như thế.”

      “Tốt, ta suy nghĩ.”

      “Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên...... Ngươi nhanh tỉnh lại a...... Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên...... Ta là Kì nhi a......”

      Trong hôn mê Hàn Nhiên nhíu mày, loáng thoáng cảm thấy Tiêu Kì gọi , chính là lại là tận mắt thấy Tiêu Kì rơi vách núi, tại Tiêu Kì làm sao có thể ở bên cạnh ?

      “Kì nhi.... Ngươi cần ... Kì nhi... Ngươi cần rời ta....” Sắc mặt Hàn Nhiên tái nhợt nằm ở giường, ngoài miệng vẫn hô Tiêu Kì.

      “Hoàng Thượng, ngươi rốt cục tỉnh.” Lúc này Ngưng Mặc mới phát đề nghị của thái y quả nhiên hữu hiệu.

      “Ngưng Mặc......” Hàn Nhiên cố hết sức kêu lên.

      “Hoàng Thượng, ngươi tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”

      “Ta nghe được Kì nhi gọi ta? Vì cái gì ta có cùng chung?”

      “Hoàng Thượng, ngài cần như vậy, dân chúng còn cần ngài, ngài phải kiên trì tiếp.”

      có Kì nhi có ý nghĩa sống sót....”

      “Hoàng Thượng......”

      Trọng thương còn chưa khỏi hẳn Hàn Nhiên thoát khỏi Ngưng Mặc, lẻ loi mình vào nhìn trời núi, đám mây trắng xoá, khiến cho Hàn Nhiên lại nhớ lại tình hình thực tế Tiêu Kì rơi vách núi, chỉ sợ cả đời này Hàn Nhiên cũng quên, người quan trọng nhất trong sinh mệnh cứ rời mình như vậy, cuộc sống sau này còn phải làm sao tiếp tục đây?

      “Kì nhi..... Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống của ta chính là gặp ngươi, như tang nay ngươi lại cách ta mà trước, sau này ngươi bảo ngày của ta còn có niềm vui đáng gì, tại ta chỉ hy vọng có thể cùng nhau xuống với ngươi, có lẽ người khác ta ngu đần, vì ngươi mà buông tha cho cả Tuyết Vực, nhưng ta cảm thấy được tất cả đều là đáng giá, đơn giản là ngươi, Kì nhi ta nhất.....”

      “Như vậy tại ta làm bạn ngươi, thể cùng sinh, chỉ cầu cùng chết chỗ, hy vọng kiếp sau còn có thể gặp ngươi.... Kì nhi...”

      xong, Hàn Nhiên nhún thân nhảy, rơi vào vực thẳm....

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 15

      Hàn nhiên rơi mạnh xuống bãi đá, chấn động mãnh liệt làm cho thân thể bị thương của Hàn Nhiên càng thêm suy yếu. Hàn nhiên miễn cưỡng giữ vững thân mình, hướng bốn phía nhìn nhìn, cách đó xa vết máu làm cho Hàn Nhiên nhìn thấy ghê người, vết máu kia rất có có thể là của Tiêu Kì. Hàn nhiên chống tay lên tảng đá, hướng sơn động phía trước mà , xuyên qua sơn động là mảnh bình nguyên (đồng bằng). Hàn nhiên rất là nghi hoặc, vì cái gì dưới vách đá còn có địa phương như thế này, có thể hay Tiêu Kì vẫn có chết, mà được người sống ở nơi này cứu ? Lại về phía trước vài bước, Hàn Nhiên kiên trì nổi, liền té xỉu ở cỏ. Tiêu Kì ngồi ở giường, Lệ Ngọc ở trong lòng lại bắt đầu lóe lóe đỏ, khi lượng khi nhược (lúc mạnh lúc yếu), cảnh này khiến trong lòng Tiêu Kì run lên.

      “Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên......”

      “Kì Kì, ngươi lại làm sao vậy? Này Lệ Ngọc là làm sao vậy?” Ánh Lâm thấy Tiêu Kì lại bắt đầu ngẩn người, liền qua hỏi .

      “Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên rất nguy hiểm...... Chẳng lẽ......” Tiêu kì dám lại nghĩ nữa

      “Kì kì, cần phải nghĩ tiếp nữa, ta cho ngươi lại quay về bên cạnh , lúc trước nếu ta đồng ý ngươi tiến cung, cuộc sống của chúng ta nhất định rất tốt.” Ánh lâm ở trong lòng nghĩ: Trải qua nhiều chuyện như vậy mà chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau, như vậy ta chắp tay nhường Tiêu Kì cho nữa, Hàn Nhiên, ta lúc này đây triệt để đem Kì Kì ở cạnh ngươi đoạt lại đây.

      “Ánh Lâm ca, ta lo lắng cho Hàn Nhiên.”

      cần quá lo lắng, là Hoàng Thượng, bên người nhất định có rất nhiều người chăm sóc , có chuyện gì đâu, vết thương của ngươi còn chưa có tốt a.”

      “Cũng phải.” Tiêu kì nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
      Vũ Thanh ở đường gặp được Hàn Nhiên hôn mê “Như thế nào lại them 1 người nữa?” (#Thu: Chị này có duyên với người bị thương và sắp thăng thiên ) Vũ Thanh thấy Hàn Nhiên thương tích đầy người liền trước hết giúp băng bó, bên miệng cũng ngừng

      “Trước kia sơn cốc này cũng chưa có người đến, lúc này lại tốt lắm, lập tức tới đến 3 người!”

      Hàn nhiên đau đớn hơi hơi mở mắt, liền thấy xa lạ nữ tử “Ngươi là ai?”

      “Ta gọi là Vũ Thanh, vẫn ở nơi này.” Vũ Thanh thấy tỉnh, cũng hơi an tâm .

      “Ngươi có hay cứu người hảo nhìn?” Hàn nhiên nghĩ nếu nàng vẫn đều ở nơi này, như vậy chừng nàng có lẽ cứu Tiêu Kì.

      phải chỉ 1 cái!” Vũ Thanh nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy được Ánh Lâm cùng Tiêu Kì thậm chí vô cùng đẹp.

      “Bọn gọi là gì?” Hàn nhiên vội vàng hỏi.

      “Ánh Lâm, Tiêu Kì.”

      “Kì nhi, là Kì nhi! Có thể hay mang ta tìm Tiêu Kì, cám ơn ngươi .”

      Sau khi nghe đến tên Tiêu Kì, hòn đá treo torng lòng Hàn Nhiên rốt cuộc cũng rơi xuống đất , Tiêu Kì có chết, đây là tin tức tốt nhất thu được.

      “Nhìn ngươi giống như nhận thức bọn , vậy ngươi liền theo ta......” xong, Vũ Thanh liền dìu dắt Hàn Nhiên vào phòng bọn ở.

      “Ánh Lâm ca, Tiêu Kì ca, có người tới tìm các ngươi .” Vũ Thanh đứng ở ngoài phòng liền hô, nhưng mà bên trong có ai đáp lại.

      “Bọn họ là ở nơi này sao?” tâm Hàn Nhiên lại dần dần bắt đầu lo lắng lên.

      “Đúng vậy, chúng ta vào xem .” Đẩy cửa ra, thấy bên trong trống rỗng, bóng người cũng có.

      Vì cái gì bọn vắng?” Hàn Nhiên bắt đầu có vẻ có chút nôn nóng.

      “Có thể là có việc ra ngoài, qua chút hẳn là phải về đây.” Thời gian từng phút từng giây qua , Hàn Nhiên ở trong phòng muốn ngồi yên, tính toán phải xuất môn tìm xem bọn , chính là lại bị Vũ Thanh ngăn cản.

      “Ngươi đây là muốn để làm chi? người ngươi còn có thương mà?”

      “Ta muốn đợi nữa, ta muốn tìm bọn .”

      “Ngươi như vậy ra ngoài có thể tìm tới bọn sao? Nơi này rất rộng lớn, ngươi bị thương lại biết đường, đến lúc đó bọn trở lại, ngươi lại lạc đường , đây phải ngược lại còn muốn chúng ta tới tìm ngươi.”

      “Nhưng mà......” Hàn Nhiên cảm thấy được Vũ Thanh cũng phải có lý, nhưng mà chờ đợi như vậy cũng phải biện pháp a.

      nhưng mà gì hết, ngươi hảo hảo ngồi xuống cho ta.” Vũ Thanh thấy bộ dáng của Hàn Nhiên, giọng điệu càng nặng thêm. Vũ Thanh cùng Hàn Nhiên ở trong phòng chờ, Tiêu Kì cùng Ánh Lâm lại ở bên dòng suối .

      “Kì Kì, nguyện ý cùng nhau sống cả đời với ca ?”

      “Ta biết......”

      “Hoàng Thượng ở trong lòng ngươi, thể thay thế sao? Cho dù làm nhiều chuyện tổn thương tới ngươi như vậy, ngươi cũng như cũ ?”

      , chính là chuyện tình cả đời. Ta từng nghĩ tới buông tha cho, chính là ta làm được.” bản thân Tiêu Kì cũng có nghĩ đến, lại Hàn Nhiên nhiều như vậy.

      “Kì kì, ngươi chính là như vậy. Đối việc đều luôn dốc lòng như vậy, những… cái khác đều quấy rầy được ngươi. Nếu lúc trước ta có cho ngươi tiến cung, ngươi có gặp được Hoàng Thượng, ngươi có thể hay ở cùng 1 chỗ với ta?” chuyện làm cho Tiêu Kì tiến cung này, có thể là việc hối hận cuối cùng của Ánh Lâm.

      “Có thể ta vẫn chờ . Ánh Lâm ca, ngươi đối với ta mà vẫn giống như là ca ca giống nhau, ta biết chính mình thực có lỗi với ngươi, chính là chuyện tình cảm là miễn cưỡng được.”

      “Là, cho dù có Hàn Nhiên ngươi cũng thích ta ......”

      “Ánh Lâm ca......”

      “Nhưng mà Kì Kì, ta cũng thể được ích kỷ chút mà đem ngươi ở lại bên cạnh ta sao, dù sao Hoàng Thượng cho rằng ngươi chết rồi, chúng ta cũng trở về, yên tĩnh mà sống qua cuộc sống sau này.”

      “Ân......” Tiêu kì nhàng mà gật gật đầu. Đúng vậy, tình của và Hàn Nhiên làm cho hai người đều quá mệt mỏi , tại, cũng là thời điểm nên buông tay .

      Khi trời gần tối, Tiêu Kì cùng Ánh Lâm về tới phòng “Vũ Thanh, chúng ta trở lại.” thanh của Ánh Lâm từ ngoài phòng truyền đến. Khi Tiêu Kì cùng Ánh Lấm bước vào trong nhà, trước nhìn thấy phải Vũ Thanh mà là Hàn Nhiên, hai người đều sợ ngây người.

      “Hàn Nhiên?” Tiêu Kì luôn nghĩ rằng đời này bao giờ ... nữa gặp mặt được Hàn Nhiên , chính là tại...... Vũ Thanh nhìn về phía Hàn Nhiên, nguyên lai chính là người trong lòng Tiêu Kì a “Kì nhi, cùng ta trở về .”

      Hàn Nhiên muốn chạy đến trước mặt Tiêu Kì, chính là đường lại bị Ánh Lâm cản trở.

      “Kì Kì cùng ngươi trở về, đáp ứng ta là cùng nhau sống cuộc sống sau này .” Hàn Nhiên thể tin được lời của Ánh Lâm, nhìn về phía Tiêu Kì “Kì nhi, đều là sao? Ngươi đáp ứng ?”

      “Ân, ta muốn quyết định.” Tiêu Kì gật gật đầu. “Ngươi cũng nghe thấy được, chuyện Kì Kì quyết định ngươi cũng biết là sửa lại. Người tôn quý như ngươi, ở trong này rất thích hợp, vẫn là thỉnh ngươi trở về cho.”

      Vũ Thanh nhìn thấy Ánh Lâm cùng Hàn Nhiên liền cứ như thế mà tranh phong tương đối (tranh đoạt đối lập nhau), câu cũng dám . Vũ Thanh đoán ra thân phận của bọn họ rốt cuộc là cái gì, lúc trước Ánh Lâm tận lực giữ bí mật, sau Tiêu Kì lại cũng gì, đến cuối cùng Hàn Nhiên đến đây, Vũ Thanh đúng là hiểu bọn là ai, bất quá nàng đoán rằng bọn nhất định là con cháu nhà giàu.

      “Kia nếu ta nhất định phải mang Kì nhi trở về, ngươi có năng lực đánh bại ra sao.”

      Những ngày mất Tiêu Kì đối với Hàn Nhiên như thế là quá đủ, thể tưởng được cuộc sống sau này có Tiêu Kì là bạn.

      “Nếu ngươi muốn mang Tiêu Kì , ngươi nhất định phải bước qua thi thể của ta.”

      Dứt lời, Ánh Lâm giơ lên kiếm trong tay nhắm ngay Hàn Nhiên. (#Thu: nhào vô 2 , tranh người đẹp nào *húhú*)

      “Kì nhi nhất định là ta mang .” Hàn Nhiên tiếp nhận kiếm Ánh Lâm, hai người liền ra ngoài.

      “Hàn nhiên, Ánh Lâm ca......” Tiêu Kì muốn đuổi theo ra, bởi vì quá nhanh, chân cẩn thận mà vướng ở cánh cửa, cả người liền té lăn đất, Vũ Thanh vội vàng lên nâng Tiêu Kì dậy. (#thu: người đẹp té thế mà 2 vẫn hăng say choảng nhau như thường =.= )

      “Tiêu Kì, ngươi sao chứ.”

      “Ta còn hảo, nhanh ngăn cản Hàn Nhiên cùng Ánh Lâm ca.”

      Đợi cho Tiêu Kì cùng Vũ Thanh tới bên ngoài, Hàn Nhiên cùng Ánh Lâm muốn kịch liệt đánh nhau, vết thương trước kia của Hàn Nhiên vẫn chưa lành, hơn nữa rơi xuống vách núi khi bị thương, ràng ở thế hạ phong. (thế yếu) Tâm của Vũ Thanh cùng Tiêu Kì giống nhau phi thường nôn nóng, chính là bản thân lại thể làm gì ngoài kêu bọn dừng tay, theo tình hình của 3 người họ mà xem (trong đây ý về 3 zai kia), quan hệ của bọn họ là phức tạp, nàng tại phải trông cậy vào Tiêu Kì có thể ngăn cản bọn .

      “Hàn Nhiên, Ánh Lâm ca, các ngươi dừng tay ...... cần lạ đánh nhau a......”

      Tiêu Kì ở bên vội vàng hô, chính là Hàn Nhiên cùng Ánh Lâm coi như có nghe thấy, trong lúc đó hai người tiếp tục khiêu chiến. (#Thu: Thèng nào ko nghe đem ra chém #Hàn Nhiên + Ánh Lâm : *lườm* …#Thu: cứ tiếp tục coi như ta chưa gì Ok *chuồn*) Tiêu Kì nhiều lần muốn xông lên phía trước, chính là đều bị Vũ Thanh giữ chặt “Ngươi lên tùy tiện như vậy làm bị thương đến chính mình.”

      “Chính là bọn căn bản nghe lời của ta, vậy phải làm sao bây giờ?” (#Thu: * * kệ tụi nó *nhìn nhìn* #Kì: gì đó *lườm* #Thu: hem gì hem gì *biến* ) Vũ Thanh nghĩ nghĩ, đối với Tiêu Kì đứng lên tiếng “Nếu có biện pháp, ta cũng chỉ hảo thực xin lỗi ngươi .”

      Vũ Thanh tay chế trụ cổ Tiêu Kì, tay đem trâm gài tóc đầu của mình gở xuống, chỉ vào cổ Tiêu Kì.

      “Các ngươi nếu muốn Tiêu Kì bị thương gì, liền mau dừng tay cho ta!”

      Hàn Nhiên nghe được tiếng la của Vũ Thanh, liền vội vàng nhìn lại Tiêu Kì, phát Tiêu Kì bị Vũ Thanh kiềm chế, vì thế đưa kiếm tay thay đổi phương hướng khác, dùng cán kiếm hướng phía tay phải cầm trâm của Vũ Thanh đánh tới. Lúc đó Tiêu Kì thực ra rất an toàn , chính là bản thân Hàn Nhiên lại nghĩ phức tạp, Ánh Lâm ngờ Hàn Nhiên đem kiếm cầm trong tay đánh úp về phía Vũ Thanh, dồn khí lực của toàn thân, tính toán kiếm mà thứ hướng Hàn Nhiên, nguyên bản Hàn Nhiên còn có năng lực ngăn cản, chính là tại Hàn Nhiên có kiếm trong tay, kiếm này là trúng chắc rồi. ( #thu: câu này ta chém. Nguyên văn là trung định rồi. )

      “Hàn Nhiên......”

      Tiêu Kì mắt thấy Hàn Nhiên muốn trúng kiếm, lập tức dùng toàn thân khí lực nhằm phía Hàn Nhiên, chắn trước mặt Hàn Nhiên, vì vậy, kiếm của Ánh Lâm kia liền đâm sâu vào ngực Tiêu Kì, máu tươi dọc theo kiếm đường lưu lại, làm cho người ta nhìn thấy ghê người. (#thu: thế là 1 em ra vĩnh viễn)

      “Kì nhi......”

      “Kì kì......”

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 16 (Cuối)

      Lúc này trung rơi xuống những giọt mưa phùn, mưa thấm ướt quần áo của Tiêu Kì , màu đỏ nhiễm khắp xiêm y. (quần áo)

      “Kì nhi...... Kì nhi...... cần......”

      Hàn Nhiên ôm Tiêu Kì, điên cuồng mà kêu, tình nguyện nhận là người kiếm lạnh lẽo ấy chính là bản thân.

      “Hàn Nhiên...... Thực xin lỗi, ta thể lại ở bên cạnh mà bồi ngươi......”

      Tiêu Kì cố nén hơi, trong lòng còn có rất nhiều chuyện muốn với Hàn Nhiên.

      “Kì nhi...... Ngươi cần nữa, ta tại liền mang ngươi tìm đại phu......”

      xong, Hàn Nhiên muốn ôm lấy Tiêu Kì, chính là Tiêu Kì giữ chặt quần áo của Hàn Nhiên, ngăn cản .

      “Vô ích ...... cần phải phiền toái như vậy ...... Hàn Nhiên...... Đáp ứng ta...... Xin ngươi hãy nghe ta đem lời cuối cùng trong xong......” tay Tiêu Kì dính đầy máu tươi gắt gao nắm tay của Hàn Nhiên, có lẽ đây là lần cuối cùng của .

      “Kì nhi...... Ngươi ...... Ta nghe......”

      Nước mắt muốn khống chế nổi , nước mắt Hàn Nhiên chỉ vì Tiêu Kì mà rơi. Ánh Lâm đứng bên thể tin được chuyện trước mắt là , Tiêu Kì, người mà nhất đời này, nguyên bản nghĩ đến về sau có thể hảo hảo chiếu cố Tiêu Kì, cho Tiêu Kì phải tồn tại thương tổn gì, chính là cuối cùng sao? kiếm kia làm cho Ánh Lâm hoàn toàn ngây dại, Tiêu Kì thà rằng bỏ qua tánh mạng của mình cũng muốn bảo hộ Hàn Nhiên, bản thân sớm biết có năng lực tranh giành cùng Hàn Nhiên, nhưng lại cứ miễn cưỡng, này chỉ làm cho chính mình thống khổ, càng thêm làm cho Tiêu Kì thống khổ...... tại Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên bất luận là kẻ nào cũng nhẫn tâm mà quấy rầy .

      “Hàn Nhiên, kiếm này là ta cam tâm tình nguyện chắn cho ngươi ...... Bởi vì ta ngươi, rất ngươi...... Cho dù ngươi có đôi khi làm ra chuyện thương tổn ta ...... Ta cũng có cách nào hận ngươi...... Những ngày rời ngươi cũng là những ngày ta thống khổ...... Nguyên bản ta nghĩ khi giải trừ được hiểu lầm ...... Là có thể hảo hảo mà sống cuộc sống sau này...... Chính là cuối cùng chúng ta vẫn là rơi vào cái kết cục như vậy......”

      Tiêu Kì ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Nhiên, muốn đem bộ dáng của Hàn Nhiên khắc sau ở trong lòng.

      “Kì Nhi...... Ta tình nguyện nhận kiếm là Hàn Nhiên ta......”

      “Hàn nhiên, những ngày về sau có ta...... Ngươi sau này phải hảo hảo mà sống …. Dân chúng Tuyết Vực còn cần ngươi...... Trừ bỏ ta, ngươi tìm được người ngươi...... Đáp ứng ta...... Vì ta hảo hảo mà sống ......”

      “Thực xin lỗi, Kì nhi, tha thứ ta thể đáp ứng ngươi...... Trừ ngươi ra, ta bao giờ ... lại có thể người khác nữa, ta - ly khai ngươi......”

      “Hàn Nhiên, đem cái này giao cho người sau này của ngươi ......”

      Tiêu Kì từ trong lòng ngực xuất ra Lệ Ngọc, ngọc hồng quang loé sang chói mắt. Hơi thở Tiêu Kì càng ngày càng yếu , liền ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, thân thể muốn đến cực hạn ...... Hàn Nhiên tiếp nhận Lệ Ngọc, trịnh trọng “Kì nhi, ta cho ngươi rời mình, ta thà phụ tất cả mọi người trong thiên hạ......”

      Hàn Nhiên đau lòng ngửa mặt lên trời thét dài, dung nội lực còn sót lại của bản thân, đánh nát Lệ Ngọc trong tay, bột phấn màu đỏ từ tay của Hàn Nhiên nhàng chảy xuống dưới, Hàn Nhiên lập tức phun ra ngụm máu tươi “Kì nhi, tại ngọc nát nhân vong (ngọc vỡ người cũng còn.. ý là thăng thiên), ta vẫn bồi ở bên cạnh ngươi ...... Chúng ta bao giờ ... phải rời xa nhau nữa......” “Hàn nhiên...... Ngươi vì cái gì ngốc như vậy......” ( nguyên văn là “ngu” a~) “Vì ngươi...... Có ngốc cũng có quan hệ......”

      Cứ như vậy hai người ôm nhau ngã mặt đất, muốn phân biệt rốt cuộc là nước mắt hay là máu loãng ...... Giờ phút này bốn phía là mảnh im lặng, mưa phùn trời giống như vì bọn họ mà khóc. Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, mặt lộ ra chính là nụ cười hạnh phúc, nếu kết quả muốn thể thay đổi, vậy chỉ có nhận, như vậy hai người bọn họ liền vĩnh viễn tách ra, vĩnh viễn đơn ......

      Nước mắt Tiêu Kì hoà với Hàn Nhiên , máu của Hàn Nhiên hoà lẫn với Tiêu Kì , hỗn hợp của hai người dính cùng chỗ vào bột phấn của Lệ Ngọc, vốn còn ánh sáng, bột phấn lại lần nữa bắt đầu tản mát ra hào quang, so sánh với trước kia càng thêm mãnh liệt, ai biết vì sao lại thế này. Tiêu Kì nhìn về phía Hàn Nhiên, Hàn Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt biết gì. Hồng quang chút chút bắt đầu lan tràn đến người Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên, bao vây hai người cùng chỗ, dần dần biến mất ở trong thân thể hai người, giống như là bị hấp thu, máu ở miệng vết thương ngực Tiêu Kì ngừng lại, sắc mặt tái nhợt cũng bắt đầu khôi phục lại hồng hào.

      “Kì nhi...... Ngươi cảm giác được cái gì sao?”

      Hàn Nhiên lo lắng hỏi Tiêu Kì. “Giống như tốt hơn nhiều...... Miệng vết thương còn đau nữa...... Đây là làm sao vậy?”

      “Ta cũng biết...... Lệ ngọc...... cứu chúng ta?”

      “Chúng ta có thể cần chết nữa sao?”

      “Hẳn là.”

      “Chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau sống những ngày còn lại sao?”

      “Đúng vậy......”

      tốt quá......”

      Vũ Thanh nhìn thấy Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên còn có cơ hội sống, liền lôi kéo Ánh Lâm ngẩn người đỡ Tiêu Kì và Hàn Nhiên trở về trong phòng. Trải qua vài ngày chiếu cố cẩn thận, Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên cuối cùng chuyển biến tốt đẹp ít. Vũ Thanh ra ngoài phòng, nhìn thấy Ánh Lâm đứng mình ở nơi Tiêu Kì ngã xuống trước kia, tới, vỗ lên bả vai Ánh Lâm

      “Ngươi có khỏe ?”

      “......”

      Ánh Lâm trầm mặc .

      tình qua , tại Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên đều hảo, ngươi cần phải tự trách nữa.”

      “Tuy rằng Kì Kì muốn có việc gì , chính là ta tha thứ cho bản thân, ta vẫn hảo hảo bảo hộ , chính là đến cuối cùng ta là người tổn thương sâu nhất, suýt nữa liền......”

      “Ngươi cũng phải cố ý, ai có thể đóan trước vì Hàn Nhiên mà chắn kiếm.”

      tại ta thừa nhận, ta từ trước sánh bằng Hàn Nhiên, tại càng thêm thua kém, Hàn Nhiên có thể vì Kì Kì, tình nguyện buông tha cho tánh mạng của mình, là dùng toàn bộ tình mà bảo hộ Kì Kì, ta căn bản là thua kém ......”

      “Ngươi thông suốt, vậy là tốt rồi, hãy chúc phúc bọn ......”

      “Ân......”

      Lại qua vài ngày, Ngưng Mặc dẫn người tìm được Hàn Nhiên, lại chứng kién Hàn Nhiên cùng Tiêu Kì ngồi trong tiểu viện, bọn giật mình , ai nghĩ đến Tiêu Kì còn sống, liền đối với Hàn Nhiên chỉ là ôm tia hy vọng. (#Thu: ý là họ nghĩ Tiêu Kì chết, Hàn Nhiên nhảy theo mang trọng thương sát xuất thăng thiên là rất lớn… nên họ chỉ có ôm hy vọng mà thử tìm kiếm) Đợi cho thân thể Hàn Nhiên cùng Tiêu Kì hoàn toàn bình phục, bọn liền tính toán mà cùng Ngưng Mặc rời . Nguyên bản Tiêu Kì muốn gọi Ánh Lâm trở về cùng bọn họ, nhưng mà Ánh Lâm lại cự tuyệt .

      Hàn Nhiên và Tiêu Kì hướng Ánh Lâm cùng Vũ Thanh chào từ biệt “Ánh Lâm ca, Vũ Thanh. Chúng ta phải ......”

      “Mấy ngày nay cám ơn các ngươi chiếu cố ta cùng Kì nhi.”

      “Kì Kì, ngươi phải hạnh phúc......” Đây là câu duy nhất Ánh Lâm với Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên.

      “Ân, ta .” Tiêu Kì gật gật đầu.

      “Ánh Lâm, ngươi yên tâm, ta hảo hảo chiếu cố Kì nhi.

      “Ánh Lâm ca, chúng ta , ngươi cũng phải hảo hảo chiếu cố bản thân nga.” Ánh Lâm gật gật đầu, xoay người trở về phòng . Hàn Nhiên cùng Tiêu Kì trở về hoàng cung an toàn, những kiện nguy hiểm mấy tháng qua, Hàn Nhiên hạ chỉ ai cũng được để lộ ra nửa điểm tin tức, thái hậu đến hỏi qua, bất quá cũng bị Hàn Nhiên kể lại qua loa, nếu tất cả mọi người có thể bình an trở về, chuyện này cũng nên cho vào quá khứ......

      Trải qua kiếp nạn sau này, Hàn Nhiên cùng Tiêu Kì, hai người càng thêm quý trọng đối phương, bọn đều cho rằng, nếu là lúc trước có Lệ Ngọc, chỉ sợ tại hai người thể ngồi dưới bầu trời mà chuyện phiếm......

      “Hàn Nhiên, đến cũng kỳ tích, đúng hay ?” Tiêu Kì ở trong lòng Hàn Nhiên tìm góc độ thoải mái mà dựa vào.

      “Đúng vậy, đáng tiếc biết nguyên nhân là gì, nhưng nếu mà hỏi thái hậu, nàng nhất định vì chúng ta mà lo lắng .”

      “Vậy làm cho nó trở thành bí mật tốt lắm......”

      “Kì nhi, những ngày tại thực sực rất hạnh phúc.”

      “Ân, chúng ta vẫn hạnh phúc như vậy ......”

      “Ta ngươi, Kì nhi......”

      “Ta ngươi, Hàn Nhiên......”

      Hàn nhiên cúi người xuống , hôn lên hai phiếm môi cánh hoa của Tiêu Kì, hai người ở nơi này hôn nhau say đắm…. Bầu trời xanh thẳm, sáng tỏ ánh trăng, nhiều chỗ đầy sao, mọi thứ đều tốt đẹp như vậy......

      Chính Văn Hoàn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :