1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệ Ngọc - Lăng Nặc

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 10

      Tiêu Kì lẳng lặng nằm ở giường, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn che dấu được dung mạo của . Mái tóc đen nhánh tú lệ, lông mi tinh tế dài, cái mũi cao ngất, đôi môi hồng đầy đặn.... Tấn Ảnh khỏi cảm thán, khó trách Hàn Nhiên lại vì Tiêu Kì mà trầm luân, vì

      Tiêu Kì thà rằng hy sinh tất cả.... Nga cả chính Tấn Ảnh cũng thể động tâm.

      “Tấn Ảnh, trừ ngươi ra, ta biết còn có thể tin tưởng ai. Ngươi cùng Ngưng Mặc giống nhau, đều là từ theo bên cạnh ta, ngươi hẳn là biết tầm quan trọng của Kì nhi đối với ta, bởi vì những người khác đều biết tồn tại của ngươi, cho nên ta mới có thể phái ngươi bảo hộ Kì nhi......”

      “Hoàng Thượng, ngươi yên tâm, ta thề sống chết bảo hộ hoàng hậu .”

      “Có những lời này của ngươi, ta cũng yên tâm, Kì nhi liền tạm thời giao cho ngươi...”

      “Vâng....”

      “Hàn Nhiên....”

      Tiêu Kì mơ mơ màng màng hô, tuy rằng cùng Hàn Nhiên náo loạn mâu thuẫn, nhưng trong lòng vẫn là có lúc nào nghĩ đến .

      “Ngươi tỉnh rồi?” Tấn Ảnh đến bên giường, nâng Tiêu Kì dậy.

      “Cám ơn ngươi......” Tiêu Kì thấy người lạ trước mắt, nghĩ nghĩ hẳn là người vừa rồi cứu mình ở đuồng

      có gì phải cám ơn, ra bên ngoài là dựa vào bạn bè của mình. Vừa rồi ta mời thầy thuốc đến xem qua, ngươi là bởi vì mấy ngày chưa ăn cơm, thân thể thừa nhận nổi mới có thể té xỉu ở đường cái. Từ giờ trở , ngươi nhất định phải ăn cơm theo quy luật, hơn nữa phải nghỉ ngơi nhiều......”

      “Cám ơn ngươi...... biết xưng hô ngươi như thế nào? Ta gọi là Trầm Tiêu Kì.”

      “Tấn Ảnh.”

      “Nhìn qua ngươi lớn hơn ta, ta có thể gọi ngươi Tấn Ảnh ca ?”

      “Có thể. Ngươi vội vã như vậy là muốn đâu?”

      “Lăng Thủy. Ta muốn tìm Ánh Lâm ca của ta.” Nhắc tới Ánh Lâm, Tiêu Kì lại bắt đầu trầm mặc.

      “Nơi Lăng Thủy mới đánh giặc, ngươi nơi đó tìm người?”

      “Đúng vậy, Ánh Lâm ca chính ở chỗ này, ta muốn tìm trở về.”

      đối với ngươi rất quan trọng sao?”

      là người thân nhất của ta.”

      “Vậy sao vừa rồi trong lúc hôn mê ngươi lại gọi Hàn Nhiên?”

      ngờ Tấn Ảnh lại hỏi ra vấn đề này, nghĩ đến sau khi mình và Hàn Nhiên chia lìa, trong mắt Tiêu Kì lại bắt đầu nổi lên nước mắt. lâu mới hồi đáp

      “Hàn Nhiên là người ta nhất....”

      “Thực xin lỗi, lời của ta khiến ngươi thương tâm ......”

      Chính Tấn Ảnh cũng biết vì cái gì, chỉ là muốn hỏi ràng địa vị của Hàn Nhiên trong lòng Tiêu Kì.

      sao, tất cả việc này đều là lỗi của ta....”

      “Ta cùng ngươi Lăng Thủy , thân thể ngươi như vậy tốt, cần phải có người chiếu cố ngươi, huống chi vừa lúc ta cũng có việc gì, ngươi đồng ý ?”

      “Như vậy là rất phiền toái Tấn Ảnh ca..... Cám ơn.....”

      “Tốt lắm, nên ăn cơm , ngươi cũng vài ngày có ăn cơm rồi.”

      “Uh, bụng rất đói a...... Ha ha......” Bày bàn đều là những món Tiêu Kì thích nhất,

      “Tấn Ảnh ca, ngươi biết , những món này đều là những món ta thích ăn nhất.” Tấn Ảnh mỉm cười “Ngươi thích là tốt rồi.”

      Ngươi biết ? Mấy thứ này đều là Hàn Nhiên tỉ mỉ chuẩn bị cho ngươi, ngươi làm sao thích đây? Tiêu Kì ăn cao hứng, chứng kiến Tấn Ảnh bên cạnh lại hơi có ăn

      “Tấn Ảnh ca, sao ngươi cũng ăn a?”

      “Ta đói bụng, ngươi ăn trước được rồi, thân thể dưỡng tốt lắm, ngươi mới có khí lực chạy có phải hay ?”

      Tấn Ảnh nhìn thấy ánh mắt Tiêu Kì luôn ôn nhu, đau lòng đứa bé này, cuộc sống trong cung kỳ cũng thích hợp .

      “Uh, ta .”

      Ở mấy ngày kế tiếp, trải qua Tấn Ảnh cẩn thận chiếu cố, thân thể Tiêu Kì so với lúc trước chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, vì thế muốn lên đường Lăng Thủy . lúc hoàng hôn, Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh ở đường cái tản bộ, lát sau, liền đưa ra ý nghĩ của mình.

      “Tấn Ảnh ca, cơ thể của ta tốt lắm, ta nghĩ chúng ta hẳn là có thể ra .”

      “Ngươi cảm thấy được có thể ra , như vậy ngày mai chúng ta liền khởi hành , ngươi về khách sạn trước chờ ta, ta mua chút lương khô mang ở đường, lập tức trở về.”

      Vì thế Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh liền chia làm hai đường, ngay lúc ở trong ngõ cách nhà trọ đoạn đường ngắn, mấy đại hán uống say liền chắn ở trước mặt Tiêu Kì, miệng còn ra lời hạ lưu thô tục. Thấy Tiêu Kì, lại khơi mào lòng háo sắc của bọn họ.

      "Ha ha, nghĩ tới ở trong cái ngõ này còn có thể đụng tới tiểu mỹ nhân... Đến để cho đại gia ta hôn cái.” xong, cả người liền bổ nhào về phía Tiêu Kì.

      “Buông...... Ngươi mau thả ta ra......”

      Tiêu Kì dùng sức giãy dụa, cho đại hán có diện mạo ghê tởm dán vào người mình, nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể, khí lực của mạnh như đại hán, dưới tình thế cấp bách Tiêu Kì lớn tiếng hô lên,

      "Hàn nhiên...... Hàn nhiên...... Cứu ta......

      ” Hàn Nhiên ở lúc Tiêu Kì và Tấn Ảnh tách ra vẫn theo , sợ Tiêu Kì thậy mình, cho nên tận lực ở xa xa trộm nhìn , trộm theo , nhưng khi nghe đến Tiêu Kì hô to tên mình, lòng HÀN nhiên hoàn toàn rối loạn, chút suy nghĩ liền xông ra ngoài, nhảy đến trước mặt Tiêu Kì.

      Mấy người đại hán thấy người nữa lại tới, thẳng tắp cười “Ca ca xem ra hôm nay diễm phúc sâu, vừa rồi mỹ nhân, tại lại tới mỹ nhân nữa.... Ha ha ha......”

      Ngay sau tiếng cười đót tiếng tiếng tiếng kêu thảm thiết, mấy người đại hán lên tiếng trả lời liền theo tiếng ngã xuống đất. Hàn Nhiên thu hồi bảo kiếm mang bên mình, đến bên cạnh Tiêu Kì, ôm Tiêu Kì.

      “Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên......” Trải qua giãy dụa với đại hán vừa rồi, thể lực Tiêu KÌ hao hết, ngã vào trong lòng Hàn Nhiên.

      “Kì nhi...... Kì nhi......” “Hoàng Thượng, chuyện gì xảy ra?” Nghe được thanh Tấn Ảnh vội vàng chạy tới, lại chứng kiến cảnh tượng thê thảm máu chảy đầm đìa. “Tấn Ảnh, trẫm cho ngươi chiếu cố Kì nhi như vậy sao?” Hàn Nhiên thực tức giận, tức giận vì Tấn Ảnh có hảo hảo chiếu cố Kì nhi của , để cho Kì nhi bị nguy hiểm như vậy, nếu lúc ấy theo, hậu quả khó lường .

      “Thực xin lỗi, là thuộc hạ làm tròn bổn phận.” Phát sinh loại chuyện này là ngoài dự đoán của Tấn Ảnh, bất quá mấy ngày nay, người ngấp nghé Tiêu Kì số lượng ít......

      câu thực xin lỗi liền xong rồi sao? Ngươi có nghĩ nếu ta vắng, có hậu quả gì? Ngày mai sau khi các ngươi khởi hành đến Lăng Thuỷ, ta lại thể theo Kì nhi, an toàn của Kì nhi đều là ngươi phải phụ trách, tại xảy ra chuyện như vậy, ngươi muốn ta làm sao an tâm đem Kì nhi giao cho ngươi......”

      “Về sau thần tấc cũng rời canh giữ ở bên cạnh hoàng hậu. để hoàng hậu lọt vào nguy hiểm gì.”

      “Lần này liền tạm thời tha ngươi, cho phép có lần sau, bằng hậu quả tự ngươi biết.... Còn có, ta tha cho người có ý nghĩ an phận với Kì nhi....”

      “Vâng, thần tuân mệnh.”

      xong, Tấn Ảnh liền theo Hàn Nhiên chậm rãi về phía nhà trò. Đem Tiêu Kì đặt ở giường, chứng kiến sắc mặt Tiêu Kì tốt hơn nhiều so với trong cung, tâm Hàn Nhiên cũng dần dần an, Hàn Nhiên dùng tay vuốt ve hai má Tiêu KÌ, cảm thụ độ ấm của Tiêu Kì, nhìn thấy dung nhan ngủ của Tiêu Kì, Hàn Nhiên liền nở ra nụ cười từ nội tâm...

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 11.1

      Tấn Ảnh cùng Tiêu Kì đem thi thể của toàn thôn dân chôn chung cùng nhau, đối mặt những người này, Tiêu Kì thể cảm thấy áy náy. Tiêu Kì quỳ mặt đất, bi thống vạn phần

      “Đều là ta tốt, nếu lúc trước chúng ta có đến đây, như vậy bọn họ cũng gặp bất hạnh như vậy.”

      “Kì, đó cũng phải là lỗi của ngươi, ngươi cũng biết phát sinh loại chuyện này, phải sao?” Tấn Ảnh an ủi Tiêu Kì.

      “Ta đúng là người mang lại xui xẻo, đầu tiên là Ánh Lâm ca, sau lại là Nhiễm Dạ, lần sau nữa lại là tất cả thôn dân ở đây...... Ta cũng biết lần sau là ai lại gặp chuyện như thế nữa.” tại ở bên người Tiêu Kì cũng chỉ có Tấn Ảnh, Tiêu Kì lo lắng Tấn Ảnh cũng xảy ra chuyện gì may.

      “Kì, ngươi cần về mình như vậy.” Nhìn thấy Tiêu Kì đem sai lầm đều nhận về bản thân, Tấn Ảnh cũng rất là khổ sở, nghĩ ra ngoài Hàn Nhiên đứng sau việc này còn ai nữa đây?

      “Tấn Ảnh ca, ngươi , chúng ta cần ở chung nữa, ta liên luỵ tới ngươi a.”

      “Kì, ngươi ngốc cái gì? Ngươi như thế nào có thể liên lụy ta, cần suy nghĩ nhiều quá.”

      “Trước mắt hết thảy chẳng lẽ ngươi còn chưa tin sao? Trước khi ta đến, bọn vẫn là sống tốt, mỗi ngày vui vẻ, vậy mà ta chỉ ở vài ngày bọn họ đều mất mạng!”

      “Vậy ngươi tưnởg như vậy bồi thường lại cho bọn họ? Ngươi là phải là chờ đến khi mạng mình cũng còn, ngươi mới cảm thấy làm bọn họ thất vọng sao? Ngươi phải lại nghĩ như vậy chứ ? Nếu là như vậy, như vậy ta bảo hộ người muốn chết có ý nghĩ gì nữa chứ ? Chẳng lẽ ngươi muốn tìm lại Ánh Lâm ca của ngươi nữa sao?” Tấn Ảnh nhìn nổi Tiêu Kì đối đãi bản thân như vậy, giọng điệu tự giác mà tăng lên, lời mang theo quở trách.

      “......” Tiêu Kì nghe Tấn Ảnh như vậy, còn để , lâu mới trả lời câu “Thực xin lỗi, Tấn Ảnh ca.”

      “Tốt lắm, Kì, cần rất thương tâm , chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”

      “Uh.”

      “A......” Tiêu Kì bị doạ từ ác mộng tỉnh dậy, lại mơ thấy Ánh Lâm ca rơi xuống vách núi đen, Hàn Nhiên giết Nhiễm Dạ, cùng với tất cả thôn dân bị chết thảm. Suốt đêm, Tiêu Kì cũng biết đây là lần thứ mấy mà bản thân tỉnh lại, lúc sau cũng thể ngủ được, cứ như vậy trợn tròn mắt mãi cho đến hừng đông.

      “Kì, ngươi làm sao vậy? Có phải hay lại gặp ác mộng ?” Ở cách vách phòng Tấn Ảnh nghe được tiếng la của Tiêu Kì, lập tức liền chạy qua. Bởi vì Tiêu Kì hàng đêm mất ngủ, cho nên Tấn Ảnh cũng dám ngủ.

      “Uh, ta sao .”

      xong, lau chút mồ hôi lạnh trán.

      “Ngày mai chúng ta là có thể đến Lăng thủy, ngươi cần quá lo lắng .”

      “Được.....” Ngày hôm sau, Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh liền sớm khởi hành, nhưng mà được nữa đường, hai người cảm thấy dừng như có ai đó bị theo bọn .

      “Tấn Ảnh ca, có phải có người theo chúng ta a?”

      “Đúng vậy, , theo ta.”

      Tấn Ảnh dẫn theo Tiêu Kì vòng vo 1 vòng, cuối cùng liền bước vào thanh lâu. Mới vừa bước vào cửa, liền có rất nhiều nữ nhân mặt trang điểm vây quanh, Tiêu kì cảm thấy thập phần chóng mặt, quen, từ Ánh Lâm ca liền với đối với nơi này tuyệt đối thể vào.

      “Tấn Ảnh ca, nơi này?” Tiêu Kì khó hiểu nhìn Tấn Ảnh.

      “Ta có biện pháp, tin tưởng ta.” Quay đầu lại đối với tú bà tới “Kêu hai nương có dáng gầy lên phòng cho ta.”

      Tiếp theo lôi kéo Tiêu Kì liền hướng phòng lầu đến. Đợi khi hai nương vừa vào cửa, Tấn Ảnh liền đánh bất tỉnh các nàng. Tiếp theo Tấn Ảnh lại đem áo khoác hai người cởi xuống.

      “Tấn Ảnh ca, ngươi làm gì?” hành động của Tấn Ảnh làm cho Tiêu Kì có điểm sợ hãi.

      “Kì, thay quần áo của các nàng, như vậy chúng ta mới có thể tránh những người theo dõi đó.”

      “Nga......”

      Tiêu Kì tuy rằng phải thực nguyện ý, nhưng mà nghe Tấn Ảnh đành phải đứng trong phòng ngoan ngoãn mà thay đồ, mà Tấn Ảnh tay cầm bộ quần áo khác ra gian ngoài thay, lúc sau mở ra khe hở ở cửa sổ , hướng đầu ra ngoài mà nhìn xem. Ngưng Mặc! người theo dõi bọn họ dĩ nhiên là Ngưng Mặc! Chẳng lẽ chuyện tình truớc kia......

      “Kì, xong chưa? Chúng ta phải nhanh chóng rời .”

      Tiêu Kì từ bên trong ra, Tấn Ảnh ngây người, khi mặc nam trang, Tiêu Kì làm cho người ta lâm vào say mê, mà tại mặc nữ trang Tiêu Kì lại xinh đẹp thể so sánh. Tấn Ảnh cầm lấy cái khăn lụa bàn ném cho Tiêu Kì

      “Đeo cái này vào......”

      Nếu mang theo, sợ là hai người bọn họ càng được chú ý .

      “Uh.”

      “Tốt lắm, thôi.”

      xong, Tấn Ảnh liền mang theo tiêu kì theo cửa sau của thanh lâu mà trộm chạy ra ngoài, Tấn Ảnh cũng có để cho Tiêu Kì thấy Ngưng Mặc, muốn lại làm cho Tiêu Kì khó xử, nhìn ánh mắt thương tâm của Tiêu Kì, tim của cũng rất khó chịu...... Chính là, Tấn Ảnh tuyệt đối ngờ rằng, vào lúc bọn gần ra, Tiêu kì thấy bóng dáng của Ngưng Mặc đứng từ kẻ hở hẹp ......

      “Hoàng Thượng, người của chúng ta ở Lăng Thủy theo hoàng hậu bị lạc mất dấu......”

      Ngưng Mặc quỳ gối trước bàn Hàn Nhiên ngồi. “Cái gì?” Hàn Nhiên nghe tin tức như thế liền bật người từ ghế mà đứng lên.

      “Sao lại thế này? Các ngươi làm thế nào mà bị lạc mất dấu chứ? Cứ như vậy ngươi có biết hay Kì nhi có bao nhiêu nguy hiểm.”

      Lúc này Hàn Nhiên muốn gầy 1 vòng lớn, mỗi ngày mỗi đêm nhung nhớ đến Tiêu kì như là hồng thủy đỗ ập tới, dục vọng muốn gặp Tiêu Kì thể kiềm chế.

      “Hoàng Thượng, thần có tội.”

      “Quên , Ngưng Mặc. Cũng may đường có Tấn Ảnh bảo hộ Tiêu Kì, hẳn là có phát sinh tình gì, bằng tấn ảnh nhất định thông báo. Bất quá, xem ra lần này ta cần phải tự mình đến Lăng Thủy chuyến.”

      “Chính là Hoàng Thượng, người , còn quốc phải làm sao đây?”

      “Ta tạm thời để cho hoàng thúc giúp ta quản, lúc trước mới vừa lên ngôi, cũng là hoàng thúc ở bên phụ trợ ta.”

      “Vậy thần chuẩn bị ngay bây giờ.”

      Kì nhi a...... Ta rất nhanh liền đến cạnh ngươi, được đem ngươi mang về, cho ngươi rời ta nửa bước , mấy ngày nay ta chịu đựng tra tấn đủ rồi , ta rốt cuộc thể thừa nhận ngươi còn ở bên ta...... Hàn Nhiên suốt đêm cưỡi ngựa ngừng mà hướng lăng thủy mà đuổi, đường Ngưng Mặc khuyên Hàn Nhiên nghỉ ngơi, nhưng mà chỉ nhận được lời cự tuyệt của Hàn Nhiên .

      tại, ta chỉ nghĩ nhanh chóng có thể nhìn thấy Tiêu Kì.”

      “Nhưng mà Hoàng Thượng, đuổi theo như vậy cũng phải là biện pháp tốt, thể lực ngài làm sao chịu nổi.”

      “Ta sao, chính là vất vả cho ngươi, Ngưng Mặc.”

      “Thần có việc gì.”

      “Chúng ta tiếp tục chạy , cũng nhanh đến Lăng Thủy phải .”

      “Uh, ngay tại phía trước .”

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 11.2

      Chạy mạch cuối cùng cũng chạy tới địa phương lạc mất Tiêu Kì và Tấn Ảnh lần trước.

      “Các ngươi chính là tại thanh lâu này mà lạc mất Tiêu Kì sao?”

      Hàn Nhiên nhìn đến những nữ tử đứng trước cửa, quả thực rất là chướng mắt. (chỉ có em Kì mới vừa mắt thôi nhỉ )

      “Đúng vậy.”

      “Tấn Ảnh lớn mật, lại dám đem Kì Nhi dẫn vào địa phương chướng khí mù mịt này.”

      Kì nhi của tôn quý ra sao, đường đường là Tuyết Vực hoàng hậu như thế nào có thể đến những địa phương thế này chứ, nghĩ nghĩ lại, tức giận trong lòng đánh cũng bùng phát.

      “Hoàng hậu cùng Tấn Ảnh vào lúc sau cũng thấy ra, lúc sau thần sai người vào tìm thử, mới phát thấy bọn .”

      “Theo lý thuyết, cho dù Tấn Ảnh thấy ngươi, cũng có lý do muốn dẫn Kì nhi chạy trốn a, chẳng lẽ là đường gặp gỡ nguy hiểm gì?”

      Nghĩ đến đây, Hàn nhiên khỏi có điểm lo lắng .

      “Thời điểm thần thấy hoàng hậu, sắc mặt hoàng hậu giống như được tốt lắm, hai người chạy rất là gấp.”

      Nghe được thân thể Tiêu Kì được tốt lắm, Hàn Nhiên rất là lo lắng, lúc trước nếu phải tính nhầm, tại chuyện xảy ra như vậy! Liên lụy Kì nhi của phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

      “Ta nhất định phải nhanh lên tìm được Kì nhi mới tốt a.”

      May mắn Tiêu Kì mang theo Lệ ngọc người, Hàn Nhiên nhờ vào miếng Lệ Ngọc còn lại mà tiếp về phía trước. Tiêu Kì bởi vì chuyện tình trước kia, thân thể liền vẫn có hảo, Tấn Ảnh nghĩ trước nên dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, chính là mới vừa nghỉ ngơi quá bao lâu, phía sau liền cảm giác có người đuổi theo.

      “Kì, ngươi trước, ta đến đối phó bọn .”

      cần, Tấn Ảnh ca, nếu phải chúng ta cùng nhau .”

      “Chính là hai người chúng ta căn bản thể tránh thoát bọn .”

      “Tấn Ảnh ca , ta cũng .”

      “Vậy ngươi nghe lời của ta, nhanh lên ở nơi này trốn .”

      “Tấn Ảnh ca......”

      “Đừng vì ta mà phân tâm, Kì.”

      “Ân.”

      Tiêu Kì nghe lời của Tấn Ảnh ca, tránh ở phía sau của cây đại thụ bên đường, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Tấn Ảnh. Tuy rằng chỉ có thể nhìn đến chút. Ngưng Mặc, là Ngưng Mặc, người vẫn đuổi theo bọn họ chính là Ngưng Mặc, chỉ tiếc Tiêu Kì cách bọn họ quá xa , nghe ràng lắm bọn gì đó.

      “Tấn Ảnh, vì cái gì cho Hoàng Thượng thấy hoàng hậu?”

      “Việc ấy quan trọng.”

      xong Tấn Ảnh liền cùng Ngưng Mặc bắt đầu động thủ. Tấn Ảnh cùng Ngưng Mặc công phu ngang nhau, mắt thấy Tấn Ảnh muốn kiếm mà hướng tới Ngưng Mặc, xa xa phóng tới mũi tên cắm vào giữa vai phải của Tấn Ảnh. Trong lúc nhất thời, Tấn Ảnh quỳ gối xuống mặt đất, cầm lấy vai phải thượng tên. Máu tươi muốn theo miệng vết thương mà chảy xuống.

      “Tấn Ảnh ca!” Tiêu Kì quát to tiếng theo phía sau mặt cây chạy vọt ra.

      “Dừng tay, các ngươi đều dừng tay cho ta.” Tiêu Kì dùng sức hô, chạy đến bên người Tấn Ảnh

      “Tấn Ảnh ca, ngươi thế nào ?”

      “Hoàng hậu, Hoàng Thượng tới tìm ngươi .”

      Ngưng Mặc ở bên nhắc nhở Tiêu Kì. Tiêu Kì ngẩng đầu hướng nhìn cách đó xa ngồi lưng ngựa là cái người làm mong nhớ ngày đêm

      “Hàn Nhiên......”

      Nhìn thấy Hàn Nhiên rang gầy , Tiêu Kì trong lòng lại run lên, rất muốn xông lên phía trước ôm lấy Hàn Nhiên, nhưng mà dám, trải qua thời gian lâu như vậy, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hàn Nhiên trước mắt muốn phải là Hàn Nhiên lúc trước vẫn , cái quân vương, là người lãnh huyết muốn giết ai liền giết.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 12

      Hàn Nhiên nhìn thấy Tiêu Kì lập tức nhảy xuống ngựa, đem cây cung tên cầm trong tay đưa cho thị vệ bên cạnh, đến trước mặt Tiêu Kì.

      “Kì nhi, ta tới đón ngươi trở về.”

      Đối mặt Hàn Nhiên, trong lòng Tiêu Kì có tia sợ hãi, Hàn Nhiên càng về phái mình, mình liền càng sợ hãi, ngay cả thân thể cũng tự giác lui về phía sau.

      cần lại đây....” Tấn Ảnh bên cạnh thấy tình hình này, rất muốn đứng lên, chính là cây tên của Hàn Nhiên đâm quá sâu, dù là động tác , đều như toàn tâm đau đớn, đau đến trán Tấn Ảnh ứa ra mồ hôi lạnh.

      “Tấn Ảnh, ngươi muốn bắt cóc hoàng hậu của trẫm sao?” Hai mắt Hàn Nhiên thẳng nhìn chằm chằm về phía Tấn Ảnh.

      “Cái gì?” Hàn Nhiên lại biết tên Tấn Ảnh ca, như vậy, Tấn Ảnh ca mực bên cạnh ta chiếu cố ta, bảo vệ ta là người Hàn Nhiên phái tới.

      “Tấn Ảnh ca ngươi......”

      “Kì, thực xin lỗi.” Tấn Ảnh dám nhìn hướng Tiêu Kì.

      “Tấn Ảnh, là rất to gan a, hoàng hậu của trẫm ngươi cũng dám trực tiếp gọi .” Tuy rằng hành vi của Tấn Ảnh thực khiến cho Hàn Nhiên tức giận, nhưng điều này vẫn kém xa vui sướng khi tìm được Tiêu Kì.

      “Kì nhi, ta đây sao làm tất cả đều là vì tốt cho ngươi. Ngươi cho ta theo ngươi, nhưng ta lo lắng ngươi. Lúc trước khi ngươi rời cung thân thể tốt như vậy, ta sợ ngươi mình ở xa bị người khác khi dễ, nhớ ngày đó ở trong ngõ tắt trước cửa nhà trọ, nếu ta vắng, chỉ sợ hậu quả khó lường.Cho nên vì an toàn của ngươi..., ta chỉ có thể để cho Tấn Ảnh bên đường bảo hộ ngươi, chiếu cố ngươi.”

      “Lần đó là ngươi......”

      ràng cảm giác là Hàn Nhiên cứu mình, nhưng hôm sau Tấn Ảnh cứu mình, ngẫm lại Hàn Nhiên căn bản có khả năng rời cung, cho nên Tiêu Kì cũng tin lời của Tấn Ảnh, bởi vậy sau đó Tiêu Kì đối việc này cũng sống chết mặc bây. Nhưng tại biết nguyên lai ngày đó là Hàn Nhiên, tâm Tiêu Kì lại nổi lên gợn sóng nho .

      “Đúng, là ta kêu Tấn Ảnh giấu diếm ngươi, bởi vì ngay lúc đó ngươi căn bản muốn gặp lại ta. Ta muốn khiến cho ngươi thương tâm nữa.”

      “Hàn Nhiên......”

      Mắt thấy nước mắt vừa muốn theo hốc mắt Tiêu Kì rơi xuống, Hàn Nhiên tiến lên, ôm cổ Tiêu Kì vào trong ngực. Nào biết hành động này khiến cho Tiêu Kì khóc càng thêm lợi hại, nước mắt làm ướt y phục của Hàn Nhiên, Hàn Nhiên càng ôm chặt Tiêu Kì.

      “Kì nhi ngốc, nên khóc nữa, nhìn thấy ngươi rơi nước mắt, ta thực đau lòng.” Tiêu Kì ngẩn ra, vươn tay đẩy Hàn Nhiên ra, Hàn Nhiên lại vươn tay bắt được tay của Tiêu Kì, ánh mắt hai người nhìn thấy đối phương, nhưng ngay cả câu cũng nên lời. Hàn Nhiên đem thân mình nhướng về phía trước chút, muốn hôn môi Tiêu Kì, nhưng Tiêu Kì lại xoay đầu qua phương hướng khác, trải qua nhiều chuyện tình như vậy, Tiêu Kì biết đến tột cùng mình còn Hàn Nhiên bao nhiêu, có nên tha thứ tất cả việc làm hay . Tiêu Kì rút tay trong bàn tay của Hàn Nhiên ra, đưa tay kéo Tấn Ảnh quỳ rạp mặt đất. Máu nhiễm đỏ cả bả vai của Tấn Ảnh, sắc mặt của Tấn Ảnh cũng thập phần tái nhợt, mày nhíu chặt, sau khi chống lại hai mắt nhìn mình của Tiêu Kì, Tấn Ảnh vẫn cứng rắn bài trừ cái tươi cười vô lực, muốn cho Tiêu Kì cần lo lắng cho mình.

      Tiêu Kì nhìn thấy Tấn Ảnh như vậy, trong lòng phát đau trận: Hàn Nhiên, ngươi khỏi cũng quá nhẫn tâm! Tiêu Kì hiếm khi hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nhiên cái. Tiêu Kì nâng Tấn Ảnh lên liền tính toán rời , Hàn Nhiên nhanh chóng vượt qua tiến đến ngăn cản, che ở trước mặt hai người.

      “Tránh ra......”

      Tiêu Kì tức giận hô. Ánh mắt Hàn Nhiên kiên định nhìn Tiêu Kì, giọng điệu để cho bất luận kẻ nào cự tuyệt

      được, các ngươi thể rời .” tiếp: “Tấn ảnh trúng tên thực nghiêm trọng, hãy để cho thái y xem chút .”

      Tiêu Kì nghe xong càng thêm tức giận “Người thương tổn Tấn Ảnh ca là ngươi, Hàn Nhiên. Nên vì Tấn Ảnh ca chữa thương cũng là ngươi, Hàn Nhiên, nếu phải cứu , lúc nãy ngươi cần gì phải thương tổn , rốt cuộc phải làm như thế nào ngươi mới có thể vừa lòng a?”

      Bộ dáng tức giận của Tiêu Kì biết như thế nào khiến cho Hàn Nhiên cảm giác thực đáng , giống như nhi đồng giận lẫy “Còn phải là vì lưu lại ngươi, bị bất đắc dĩ mới bắn Tấn Ảnh.”

      Hàn Nhiên vừa , trái lại hình như là đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người của Tiêu Kì và Tấn Ảnh. “Ngươi cứ đem sinh mệnh người khác để ở trong mắt sao? Còn mau cứu Tấn Ảnh ca.” Tuy rằng còn muốn cùng Hàn Nhiên tiến hành phen tranh chấp, nhưng quan trọng nhất tại vẫn là cứu Tấn Ảnh ca. Hàn Nhiên lập tức gật gật đầu, khiến cho thị vệ bên cạnh cõng Tấn Ảnh ca về phía thái y.

      “Kì nhi, cùng ta cưỡi ngựa ......”

      “Thực xin lỗi, ta muốn ở bên cạnh Tấn Ảnh.”

      Tiêu Kì hơi từ chối lời mời của Hàn Nhiên. Hàn Nhiên mặc dù bị Tiêu Kì cự tuyệt, nhưng là trong lòng vẫn vui như nở hoa, bởi vì bây giờ Tiêu Kì ở địa phương mình có thể xem tới được, ở bên cạnh mình...... Sau khi Tấn Ảnh được băng bó vết thương vẫn lâm vào trạng thái hôn mê, Tiêu Kì ngay ở bên cạnh canh Tấn Ảnh suốt đêm.

      “Hoàng hậu, Tấn Ảnh chảy máu quá nhiều trong lúc nhất thời là tỉnh, huống chi hoàng hậu ngài coi chừng như vậy, thân thể của mình cũng tốt.”

      “Ta sao, khắc Tấn Ảnh ca bất tỉnh, ta cũng có biện pháp yên tâm nghỉ ngơi.”

      “Để cho cựu thần thay hoàng hậu coi chừng .”

      cần tự mình là được rồi, nhọc ngài lo lắng.”

      Tuy rằng thân thể mệt chết rất muốn nghỉ ngơi, nhưng Tiêu Kì cũng biết tại sao mình chấp nhất như vậy, là sợ Hàn Nhiên lại đến thương tổn Tấn Ảnh sao? Kỳ quan tâm của Hàn Nhiên, Tiêu Kì cũng phải có xem ở trong mắt, mỗi cách mấy canh giờ Hàn Nhiên liền đứng ở cửa xem tình huống bên trong chút, ánh mắt luôn nhìn Tiêu Kì tha. Khi Tiêu Kì ngẩng đầu nhìn về phía ngoài, bốn mắt hai người đối nhau, liền nhanh chóng dời hướng khác, chỉ cái liếc mắt như vậy Tiêu Kì có thể thấy phần nhu tình cùng quan tâm trong mắt Hàn Nhiên, thế cho nên Tiêu Kì dám nhìn tiếp rất sợ mình lại lâm vào thể tự kềm chế nông nỗi. Hành vi của Hàn Nhiên cùng Tiêu Kì mấy ngày nay, Ngưng Mặc đều xem ở trong mắt, vài lần muốn mở miệng với Hàn Nhiên, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt xuống. Ngưng Mặc bằng vào mấy ngày nay quan sát Tiêu Kì cảm thấy được Tiêu Kì đối Hàn Nhiên vẫn là cảm tình, Ngưng Mặc luôn mãi tự hỏi xem có cần phải tìm Tiêu Kì hảo hảo chuyện, cũng nhìn được nữa .

      “Hoàng hậu”

      “Ngưng Mặc, ngươi làm sao vậy?” Tiêu Kì thấy bộ dáng Ngưng Mặc đứng ở cửa phòng muốn lại thôi trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

      “Có thể cùng hoàng hậu ngài ra ngoài chuyện hay ?”

      “Tốt lắm.”

      Tiêu Kì theo Ngưng Mặc vào chòi nghỉ mát ở sau vườn.

      “Ngưng Mặc, có chuyện gì ngươi .”

      “Hoàng hậu, ngài biết ? Từ sau ngày ngài cãi nhau với Hoàng Thượng rồi rời cung, Hoàng Thượng tiền tuỵ rất nhiều, mỗi ngày cũng ăn cơm đúng hạn, có đôi khi thậm chí đều ăn mấy bữa. Đồng thời lại có quốc quấn thân, thân thể hoàng thượng bằng lúc trước, mỗi khi đến đêm, cũng là lúc Hoàng Thượng khó ngủ nhất, nửa đêm thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh lại. Trong miệng thầm cũng chỉ có ‘Kì nhi’. Hoàng hậu, ta biết ta chỉ là cấp dưới, có tư cách quản chuyện giữa ngài cùng Hoàng Thượng, bất quá, ta xem ra ngài cùng Hoàng Thượng đều đối phương, tại cái dạng này chính là tra tấn lẫn nhau, cho nên, Ngưng Mặc cầu ngài, xem ở Hoàng Thượng của người như vậy gặp .”

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 12

      “Thực xin lỗi, Ngưng Mặc, để cho ta suy nghĩ . Ta biết ta còn có lý do gì có thể tha thứ , thay đổi còn là Hàn Nhiên lúc trước ta quen biết!”

      Tiêu Kì nghe xong lời của Ngưng Mặc rất là đau lòng vì Hàn Nhiên. Đêm nay ánh trăng rất đẹp, sao đêm lốm đốm đầy trời xanh thẳm, nhưng đối với Tiêu Kì mà , xinh đẹp như vậy khiến cho Tiêu Kì cảm thấy càng thêm đơn. Trước kia ở trong cung, mỗi đến tối, Tiêu Kì đều rất thích lôi kéo Hàn Nhiên cùng nhau ngồi ở trong sân , nhìn sao trời, thường thường tâm tình, loại cảm giác này khiến cho Tiêu Kì cảm thấy thực hạnh phúc.

      Ở trong bất tri bất giác, Tiêu Kì chạy cửa căn phòng Hàn Nhiên ở. Kỳ trong lòng vẫn là Hàn Nhiên, cho nên mới ở trong lơ đãng đến nơi đây, do dự xong, Tiêu Kì vẫn gõ cửa phòng Hàn Niên “Hàn Nhiên, ngươi ở đâu?”

      Đợi trong chốc lát, trong phòng có thanh , càng ai mở cửa ra, Tiêu Kì suy nghĩ: trễ thế này, phòng sáng, nhưng Hàn Nhiên đâu rồi? Vì thế Tiêu Kì đẩy cửa phòng ra, vào, muốn chờ Hàn Nhiên trở về, giữa bọn họ lâu có hảo hảo chuyện lần, liền thừa dịp hôm nay đem chuyện ràng ....

      “Kì nhi....” Hàn Nhiên thấy Tiêu KÌ ở phòng chờ , rất là kích động, vội vàng chạy lên ôm Tiêu Kì vào trong ngực.

      “Hàn Nhiên....” Tiêu Kì cũng vươn tay ôm chặt lấy Hàn Nhiên. Cái ôm của Hàn Nhiên thực ấm áp, khiến cho Tiêu Kì cảm thấy an tâm trước nay chưa có.

      “Kì nhi, trễ thế này sao ngươi lại đến?” Hàn Nhiên tuy rằng vui sướng, nhưng cũng thể nghi hoặc nguyên nhân Tiêu Kì đến.

      “Hàn Nhiên, Ngưng Mặc đem chuyện ngươi ở trong cung lúc trước cho ta biết.” Tiêu Kì ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Nhiên.

      “Ta còn có thể có chuyện gì? Ngươi đừng nghe Ngưng Mặc bậy.”

      Chỉ cần có Tiêu Kì tại bên người, tất cả cực khổ đối với Hàn Nhiên mà cũng đáng nhắc tới.

      “Vậy vì cái gì ngươi ăn cơm đúng hạn? Còn luôn ngẩn người, buổi tối phải luôn từ trong ác mộng bừng tỉnh sao? Chẳng lẽ những điều này là giả sao?”

      Tiêu kì nhìn Hàn Nhiên, có điểm giận dỗi : “Hàn Nhiên, ta ở cạnh ngươi, ngươi lại chiếu cố mình như vậy sao? Ngươi biết ta lo lắng cho ngươi sao?”

      “Kì nhi, tại trong lòng ta quan trọng nhất là ngươi, cái khác ta cũng có thể cần, chỉ cần ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta là tốt rồi.”

      “Hàn Nhiên, ngươi rất ngu......”

      “Vì ngươi cái gì đều đáng giá .”

      “Hàn Nhiên, kỳ đêm nay ta tới tìm ngươi, là có chuyện muốn hỏi ngươi.” Nên hỏi đúng là vẫn muốn hỏi. Tiêu Kì đẩy ra ôm ấp của Hàn Nhiên, nghiêm túc nhìn Hàn Nhiên.

      tình gì? Ngươi !” Hàn Nhiên nhìn Tiêu Kì sắc mặt lập tức trầm xuống dưới.

      “Ngươi có phái người giết Lý gia thôn hay ?”

      “Giết Lý gia thôn? Ta cùng bọn họ thù oán, ta vì cái gì phải làm như vậy? Kì nhi, ngươi phải tin tưởng ta, lần này phải ta làm.”

      phải ngươi sao?” Thấy Hàn Nhiên lời hợp lý như vậy, Tiêu Kì nhất thời an tâm rất nhiều, nhưng vẫn còn nghi hoặc nho .

      phải ta, chuyện của Ánh Lâm, Nhiễm Dạ ta biết ta sai, ta làm sao làm ra chuyện khiến ngươi oán hận ta nữa?” Hàn Nhiên lại ôm Tiêu Kì vào trong ngực.

      “Vậy chuyện của Lý gia thôn rốt cuộc là ai làm? Từ trước đến nay bọn họ cùng người ngoài phát sinh tranh chấp, khẳng định phải là kẻ thù tìm tới cửa.”

      Tiêu Kì biết Hàn Nhiên từ trước đến nay dám làm dám chịu, có làm, là trăm triệu thừa nhận, cho nên Tiêu Kì tin tưởng Hàn Nhiên.

      “Chuyện này, ngươi hoài nghi ta, nhưng thực tế cũng phải ta làm, như vậy lớn nhất có thể chính là giá họa.”

      Hàn Nhiên bằng vào hiểu chuyện của mình mà tiến hành phỏng đoán. “Giá họa? Lại là giá họa? Lần trước chuyện của Tam công chúa cũng là giá họa.”

      “Tam công chúa? Kì nhi, có thể là trong hoàng cung còn có nội gián hay ?”

      Lời của Tiêu Kì khiến Hàn Nhiên nhớ lại chuyện của Tam công chúa lúc trước.

      “Có thể, vậy quyền lực của còn . Hàn nhiên, vậy tại ngươi phải làm sao bây giờ?”

      “Ngày mai ta liền phái người trở về nhìn xem.”

      “Uh. Đúng rồi, chuyện Tấn Ảnh ca, ngươi làm sao cho ta cái giải thích hợp lý?”

      “Ta còn phải lo lắng mình ngươi ở bên ngoài ai chiếu cố, cho nên mới trộm phái Tấn Ảnh cùng đường chiếu cố ngươi sao?! Kì nhi...... Ngươi phải hiểu khổ tâm của ta. Ta bắn Tấn Ảnh bị thương, mục đích còn phải là vì lưu lại ngươi.”

      “Vậy ngươi cũng nên làm như vậy a.” “Nhưng khi các ngươi quả quyết hiểu lầm ta, làm sao có thể nghe ta đây!”

      “Quên , nếu hiểu lầm giải thích rồi, ta đây trước.” Dứt lời, Tiêu Kì muốn rời . “ cần , Kì nhi, ta lâu đều có ôm ngươi như vậy.... Tối nay ngươi lưu lại , coi như cùng ta, bằng ta lại từ trong ác mộng bừng tỉnh.”

      Tiêu Kì hiểu lầm mình, như vậy mình giở trò vô lại chút cũng sao mà

      “Vừa rồi còn phải bảo ta đừng nghe Ngưng Mặc lung tung, sao tại tự ngươi lung tung rồi?” Khó được thấy bộ dáng đáng của Hàn Nhiên, Tiêu Kì cũng có hứng thú chọc Hàn Nhiên, “Ngưng Mặc là lung tung, nhưng ta phải lung tung .”

      “Hừ, nội dung phải đều là giống nhau.”

      “Kì nhi...... Lưu lại ...... Dù sao chúng ta là vợ chồng, ai chúng ta.”

      Hàn Nhiên tựa vào bên tai Tiêu Kì, ôn nhu xong, hơi thở mờ ám đảo quan bên tai Tiêu Kì, hai lổ tai Tiêu Kì nháy mắt liền đỏ lên. “ được, ta còn muốn xem thương thế Tấn Ảnh ca có chuyển biến tốt đẹp hay .” Hàn Nhiên nghe được những lời này của Tiêu Kì lập tức căm phẫn lên.

      “Quan tâm Tấn Ảnh như vậy làm cái gì? Ta cho ngươi đến bên cạnh ắn nữa, đối với ngươi có ý tốt, còn vọng tưởng bắt cóc ngươi, Kì nhi là hoàng hậu của ta, chỉ có thể ở bên cạnh ta!”

      “Hàn Nhiên, ngươi là bá đạo.” Tiêu Kì càng nghe lại càng cảm giác tại Hàn Nhiên giống đứa bé, nếu để cho đại thần thấy, uy nghiêm của hoàng đế còn bày ra ở đâu được.....

      “Đối với ngươi, ta chính là thích bá đạo.” Tiếp theo đợi tiêu kì cự tuyệt, Hàn Nhiên liền hôn lên môi hồng của Tiêu Kì, ôn xúc cảm ấm nóng, khiến cho cả người Tiêu Kì đều nóng lên.

      “Hàn Nhiên......”

      Tiêu kì còn chưa xong, Hàn Nhiên liền phen ôm lấy Tiêu Kì, thổi tắt ngọn nến bàn, vào phía trong phòng....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :