1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệ Ngọc - Lăng Nặc

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 7.1

      “Thái y, Hàn Nhiên có khỏe ?” Tiêu Kì ở bên khẩn trương biết phải làm sao, chỉ có thể hy vọng Hàn Nhiên mau mau tỉnh lại là tốt rồi.

      “Thần kiểm tra qua, Hoàng Thượng cũng có lo ngại, chỉ cần có thể an tâm tĩnh dưỡng, về phần vì cái gì lại như vậy, thần tạm thời còn biết.”

      “Thái hậu giá lâm......” Tiêu Kì tiến lên nghênh đón, giúp đỡ thái hậu ngồi ở bên ghế

      “Mẫu hậu.”

      “Tiểu Kì a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hàn Nhiên như thế nào lại đột nhiên đau đầu mà té xỉu?”

      “Ta cũng biết, ta chỉ là đem khối ngọc bội này cho Hàn Nhiên xem, lúc sau liền như vậy ”

      xong, Tiêu Kì đem khối ngọc bội kia đưa vào tay thái hậu. Thái hậu nhìn thấy ngọc bội, chấn động, hỏi “tại sao lại có Lệ ngọc ?”

      “Lệ ngọc?...... Khi còn rất , Hàn Nhiên tặng ta, thái hậu, có chỗ nào ổn sao?” “Tiểu kì, ngươi cũng biết, Lệ ngọc này đối hoàng nhi rất quan trọng.” Thái hậu gắt gao mà đem Lệ ngọc nắm trong tay.

      “Ta biết, Hàn Nhiên chính là bảo ta nhất định phải hảo hảo bảo tồn, ngàn vạn lần nên làm vỡ nó. Mặt khác ta cũng biết.”

      Thái hậu nhìn Lệ ngọc, ra Lệ ngọc bí mật,” Khối ngọc này chứa đựng sinh mệnh của hoàng nhi, có thể là ngọc nát nhân vong (ngọc vỡ người cũng chết). Ta nhớ mười năm trước, ta mang hoàng nhi qua Liên thành, đột nhiên có ngày hoàng nhi liền mất tích , đợi cho vài ngày sau khi chúng ta tìm được , sốt cao lùi, ngay cả Lệ ngọc cũng thấy đâu , ngươi có biết ngay lúc đó tình huống có bao nhiêu nghiêm trọng ? Sau này lại có vị đắc đạo cao nhân, lần nữa vì Hàn Nhiên hướng về trời cao mà khẩn cầu khối ngọc, Hàn Nhiên mới dần dần khoẻ hẳn, nhưng ký ức trước kia của hoàn toàn quên hết...... Lúc ấy ít nhiều nhờ Nhiễm Dạ cẩn thận chiếu cố, Hàn Nhiên mới có thể khoẻ nhanh như vậy. giờ xem ra, lúc ấy là đem Lệ ngọc cho ngươi , Tiểu kì......”

      “Mẫu hậu...... Ta......”

      Lúc này Tiêu Kì cũng biết cái gì cho phải, nhưng là tại khẳng định Hàn nhiên chính là Dịch ca ca tuấn truớc đây, trong lòng của quả là thập phần kích động, nhưng lại vì Hàn Nhiên đem Lệ ngọc cho , hại bản thân nhiễm bạo bệnh mà áy náy.

      “Tiểu Kì a, ngươi nhất định cùng Hàn Nhiên có duyên , mới có thể lần nữa gặp lại , trước đó vài ngày chuyện tình mẫu hậu ta cũng biết, bất quá tại nếu muốn biết tâm của nhau, hãy đem những chuện thoải mái trước kia quên , về sau hai người các ngươi hảo hảo ở cùng nhau. tình gì cũng cần nghĩ nhiều , trong lòng phải nhớ kỹ hoàng nhi rất ngươi, cho nên mới có thể để ý ngươi như vậy......”

      “Mẫu hậu, ta biết, ta hảo hảo cùng Hàn Nhiên cùng chỗ .”

      Trải qua hồi náo loạn như vậy, tại hết thảy rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, rốt cục lại có thể lộ ra nụ cười sáng lạn . Ánh Lâm biết tất cả chuyện sau này, nhưng vẫn tiêu sái mà đứng ngoài cửa...... ( tội nghiệp =.:)

      “Kì nhi...... Kì nhi......”

      Từ mười năm trước hai người chia lìa , sau này, Tiêu Kì cũng nghe qua người khác gọi như vậy, có thể gọi như vậy, cũng chỉ có mình Hàn Nhiên, hơn. giờ mười năm sau, lại nghe được, Tiêu Kì kích động mà rơi nước mắt, chạy bên Hàn Nhiên nằm giường ,nắm chặc tay của Hàn Nhiên.

      “Kì nhi ở trong này...... Ngay tại cạnh ngươi.”

      Hàn Nhiên mở to mắt, liếc mắt cái liền thấy Tiêu Kì “Kì nhi, thực xin lỗi, là ta tốt, quên chuyện của mười năm trước...... Ta tại muốn nhớ ra toàn bộ rồi......”

      sao đâu Hàn Nhiên, có vấn đề gì, chỉ cần ngươi tại ở bên cạnh ta là tốt rồi......”

      “Kì nhi, ta ngươi......” ( ui, mới tỉnh mà vậy rồi )

      “Ta cũng vậy......”

      Sau này, Hàn Nhiên cùng Tiêu Kì hoà thận, hai người cả ngày đều dính cùng chỗ, nhờ sực chiếu cố của Tiêu Kì, thân thể của Hàn Nhiên cũng khoẻ lại. Hàn Nhiên vào triều, Tiêu Kì ở trong cung chờ , đánh đàn, vẽ tranh, cảm giác hạnh phúc dào dạt ở mặt. Hàn Nhiên hạ triều, Tiêu Kì liền bồi phê duyệt tấu chương, hai người thảo luận thảo luận, thời gian cũng trôi qua rất nhanh...... Ban đêm, Hàn Nhiên ôm Tiêu Kì ngồi dựa vào ở đầu giường,

      “Kì nhi, ngươi cho ta biết lời , trước kia khi ta với ngươi hiểu lầm nhau, ngươi có điểm thích ta hay ?”

      “Ân......” Tiêu Kì đỏ mặt , nhàng mà gật đầu.

      “Vậy ngươi vì cái gì lúc trước ngươi thích ta? Ngươi có biết khi đó lòng ta có bao nhiêu đau ?”

      Hàn nhiên vừa bên hôn môi và mái tóc Tiêu Kì.

      “Hàn nhiên, thực xin lỗi. Ta lúc ấy dám thừa nhận.”

      “Ha ha, Kì nhi vẫn là thẹn thùng như trước.” Nhìn thấy hai má Tiêu Kì hơi hơi phiếm hồng, có lực hấp dẫn nên lời, làm cho Hàn Nhiên hãm sâu trong đó. “Kì nhi a, đem ngươi giao cho ta , để cho ta hảo hảo ngươi......”

      Nghe xong lời của Hàn Nhiên, Tiêu kì tuy rằng cúi đầu, nhưng mà Hàn nhiên vẫn thấy Tiêu Kì của thẹn thùng gật đầu. Được đồng ý của người *, Hàn Nhiên cuối đầu hôn sâu lên đôi môi đỏ hồng của Tiêu Kì...... ( nguyên văn là Tiêu Kì, nhưng ta đổi lại là người )

      Sáng sớm hôm sau, Hàn Nhiên cũng tỉnh lại trước, nhìn thấy dung nhan của Tiêu Kì khi ngủ, nhớ tới đêm qua triền miên, tinh thần Hàn Nhiên cực kì tốt. (triền miên…triền miên rồi ) hú ú) lát sau, Tiêu Kì cũng mơ mơ màng màng mở to mắt, người đầu tiên y thấy chính là Hàn Nhiên, chứng kiến Hàn Nhiên ánh mắt chớp cũng chớp nhìn mình, mặt Tiêu Kì có hơi hơi hồng lên.

      “Ngươi cần sáng sớm như vậy nhìn chằm chằm người ta thế.”

      “Kia có liên quan gì chứ, ngươi còn có chỗ nào ta xem qua sao?” Hàn nhiên cố ý giỡn với Tiêu Kì.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 7.2

      “Ngươi...... với ngươi nữa .”

      Nhớ tới chuyện đêm qua, Tiêu Kì vẫn cảm thấy thẹn thùng dứt.

      “Tốt lắm, chúng ta tắm thôi.”

      xong đem Tiêu Kì ngồi trong ngóc ôm lấy, đến bên thùng gỗ, nhàng đem Tiêu Kì để vào giữa bồn tắm, tiếp theo chính mình cũng bước vào bồn.

      “Kì nhi......” Hàn nhiên cẩn thận vì Tiêu Kì tắm rửa, tay lực đạo vừa đủ , làm cho Tiêu Kì cảm giác vô cùng thoải mái. Đôi tay dọc theo lưng trược xuống nơi hôm qua triền miên, Tiêu Kì kêu sợ hãi tiếng

      “Đau...... Hàn nhiên, đau quá......”

      ra chỗ hôm qua hai người mây mưa đương nhiên thừa nhận chịu nỗi tình cảm mảnh liệt đập vào.

      “Kì nhi, nhẫn chút, lập tức hảo.”

      Hàn nhiên đau lòng ôm Tiêu Kì, đem Tiêu Kì đầu kề vào bả vai của bản thân

      “Nếu nhịn được, ngươi liền cắn ta tốt lắm, để cho hai ta cùng nhau chịu đựng.” Hàn nhiên thực hối hận, đêm qua hẳn là cố gắng khắc chế chính mình , nhưng như thế nào Tiêu kì vẫn là lần đầu tiên, chỉ trách chính bản thân cố kềm chế, thấy biểu tình mê người của Tiêu kì, chính mình cái gì đều quên, chỉ thầm nghĩ hảo hảo thương .

      “A......”

      Hàn nhiên đột nhiên kêu lên, làm cho Tiêu kì hoảng sợ.

      “Kì nhi, ngươi cắn a.” “ phải ngươi đau liền cắn vai ngươi sao.”

      Tiêu kì lộ ra bộ mặt vô tội.

      “Đúng là , hảo Kì nhi của ta......”

      Sau khi 2 người hoàn hảo tắm xong , Hàn Nhiên nghiêm túc với Tiêu Ki “Kì nhi, hôm nay ngươi phải cùng ta vào triều, ta cùng mẫu hậu qua , hôm nay chính thức lập ngươi làm hậu. Từ nay về sau, ngươi chính là hoàng hậu của ta.”

      “Hàn nhiên......”

      Tiêu kì muốn lại thôi.

      “Làm sao vậy, ngươi vui sao?”

      “Hàn nhiên, còn Nhiễm Dạ làm sao bây giờ?”

      biết vì cái gì, khi hàn Nhiên về chuyện lập hậu, Tiêu kì lại nghĩ về Nhiễm Dạ, dù sao Dạ cũng Hàn Nhiên a.

      “Ngươi vì chuyện của Nhiễm Dại mà lo lắng sao? Là ta tốt, hết thảy đều này là tại ta năm đó mất trí nhớ mới xảy ra.”

      phải phải, nếu ta có lấy Lệ ngọc, ngươi cũng mất trí nhớ. Nhiễm dạ hẳn là giống ta cùng nhau ngươi .”

      Tuy rằng đau lòng, nhưng Tiêu kì thể ra. “Kì nhi, chuyện của Nhiễm Dạ ta còn có biện pháp giải quyết, người dù sao cũng có hạn, có lẽ ta có thể phụ , nhưng tất cả chuyện này phải đều là lỗi của ngươi , cho nên ngươi cần cảm thấy áy náy, ta giải quyết . Kì nhi hảo hảo ở tại bên cạnh ta.”

      Hàn nhiên đem Tiêu Kì ôm vào trong ngực.

      “Ân.” Tiêu kì cũng chìa hai tay gắt gao ôm Hàn Nhiên. Tình của bọn họ là từ tới lớn, cho dù mất trí nhớ, hạt giống ấy vẫn giữ trong đáy lòng, giờ chính là đem hạt giống này vun đắp lên. ( ta chém câu này)

      Cách mấy ngày, thái hậu đem Hàn nhiên gọi vào, cùng nàng chuyện.
      “Hoàng nhi, gần đây ngươi và Tiêu Kì có phải hay cảm tốt .” Thái hậu nhìn thấy Hàn nhiên gần đây thần sắc tốt lắm.

      “Ân, nhi thần đa tạ mẫu hậu quan tâm.”

      “Ai gia có việc muốn cùng ngươi chút.” Thái hậu do dự mà . “Mẫu hậu thỉnh giảng, nhi thần nghe.”

      “Ngươi cũng biết Ly Thiệu Tam công chúa ở mặt ngoài là tới cung chúc mừng sắc lập hoàng hậu, kì thực là tới để cùng chúng ta chuyện hôn nhân? Hoàng nhi, ngươi thấy thế nào xử lý việc này?”

      “Nhi thần có nghe qua, bất quá chuyện hôn nhân này...... Nhi thần phản đối.”

      chuyện của Nhiễm dạ còn có xử lý tốt, tại lại xuất thêm cái Tam công chúa, là làm cho Hàn nhiên phiền càng thêm phiền.

      “Là vì Tiểu kì sao? là hòang hậu được ngươi chọn, ai gia cũng thực thích , chính là dù sao Tiểu kì là than nam nhi, thể sinh ra người nối dõi cho ngươi, nối tiếp hoàng triều.”

      “Nhi thần biết, chính là nhi thần còn tâm tình lo lắng việc này nữa, trong hoàng tộc đủ nhân tài, giốgn con của hoàng thúc là ưu tú, có khả năng kế thừa ngôi vua sau này.”

      “Ngươi như thế nào có thể nghĩ như vậy a, thân là vua của nước, này đó là trách nhiệm của ngươi, nghĩa vụ của ngươi, để cho ngươi có thể phản đối.” Nghe được câu trả lời của Hàn Nhiên, thái hậu hiển nhiên có chút sinh khí.

      “Thực xin lỗi mẫu hậu, xin cần lo lắng chon hi thần, nhi thần trước hết cáo lui .” “Kì nhi, có chuyện tình ta nghĩ giấu ngươi, nhưng là ngươi nghe xong ngàn vạn lần nên tức giận.”

      Từ lần trước giấu Tiêu Kì chuyện của Nhiệm Dạ, Hàn nhiên vẫn là quyết định vô luận tình gì đều hẳn là hướng Tiêu kì ra là tốt rồi, để tránh lại tạo ra những chuyện phiền toái cần thiết.

      “Có chuyện gì nghiêm trọng ư, mẫu hậu cùng ngươi cái gì sao?” Tiêu kì lo lắng nhìn Hàn nhiên.

      “Ly Thiệu Tam công chúa cố ý cùng chúng ta bàn chuyện hôn nhân.” Sợ Tiêu kì hiểu lầm, Hàn nhiên vội vàng bỏ thêm câu “Nhưng là ta cự tuyệt.”

      “Nga, chính là chuyện này a.”

      “Như thế nào? Kì nhi sợ ta bị người khác cướp mất sao?” Chứng kiến Tiêu Kì tuyệt vì mình mà khẩn trương, Hàn nhiên trong lòng lại chịu khổ sở .

      “Hàn nhiên, ngươi phải ngươi cự tuyệt sao? Ta đây còn có cái gì lo lắng a?” Tiêu kì nhìn thấy biểu cảm của Hàn Nhiên, khỏi bật cười.

      “Kì nhi hảo, ta vì chuyện này, lo lắng lâu như vậy, ngươi an ủi ta a.” Hàn nhiên đưa tay liền hướng lưng Tiêu Kì thọt lét (tickle, cù, làm ngứa...)

      “Ha ha ha...... Được rồi, Hàn nhiên cần náo loạn...... Ha ha ha...... Buông tha ta ......” Tiêu kì cả người ngã vào trong lòng Hàn nhiên.

      “Đây là để trừng phạt ngươi.”

      “Hàn nhiên!”

      “Làm sao vậy?”

      “Ta tin tưởng ngươi.”

      “Kì nhi, ngươi tin tưởng ta là tốt rồi. Tính nhiệm của ngươi so với cái gì đều quan trọng nhất!”

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 8

      “Mời Cách Thiệu Tam công chúa vào điện.”

      Hàn Nhiên ngồi ngai vàng giữa đại điện, Tiêu Kì ngồi bên cạnh Hàn Nhiên. Văn võ bá quan chia làm hai hàng đứng ở hai bên. Tam công chúa từ ngoài đại điện bước chân nhàng chậm rãi vào, thân trang phục hoa lệ, phối hợp dung mạo tinh xảo, làm cho quần thần sau khi nhìn thấy khỏi cảm thán: Trừ bỏ hoàng hậu của bọn họ, chỉ sợ những người khác đều thể cạnh tranh sắc đẹp.

      Tiêu Kì cũng gặp ít nữ tử, nhưng nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy cũng vẫn là lần đầu nhìn thấy, trong lòng khỏi suy nghĩ: Nữ tử xinh đẹp như vậy làm phi tử cho Hàn Nhiên, Hàn Nhiên đúng là tuyệt có hại a......Sau khi Hàn nhiên thấy nàng có thể động lòng hay ?

      Lạc tham kiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Hoàng Thượng và hoàng hậu vạn phúc kim an.” Vô luận là ngôn ngữ hay là hành vi đều có phong cách quý phái.

      “Miễn lễ. Xin tam công chúa đứng lên.”

      “Tạ Hoàng Thượng, lần này Lạc đến chính là vì cầu thân với Tuyết Vực, hẳn là Hoàng Thượng biết rồi, như vậy Lạc cả gan xin hỏi Hoàng Thượng suy nghĩ thế nào?”

      Vừa lên đến liền thẳng vào chủ đề, lời chút cũng có dư thừa. Hàn Nhiên ngờ nàng lại trực tiếp hỏi như vậy, may mắn lúc trước liền qua với Tiêu Kì, bằng hai người có hiểu lầm, nhưng Hàn Nhiên vẫn là lo lắng nhìn Tiêu Kì cái, Tiêu Kì nhìn thấy Hàn Nhiên nhìn về phía mình, khẽ gật đầu, để cho Hàn Nhiên yên tâm có việc gì.

      “Vấn đề này ngày khác chúng ta thảo luận, Tam công chúa trước hết ở lại trong hoàng cung, chờ sau khi thương lượng tốt chắc chắn cấp cho công chúa câu trả lời thuyết phục.”

      Quần thần phía dưới đều thực nghi hoặc, vì cái gì Hoàng Thượng còn phải suy nghĩ chuyện này, lấy dung mạo và thân phận của Tam công chúa, có chỗ nào là xứng với hoàng thượng, Nếu là vì hoàng hậu, chính là hậu cung của hoàng đế phi tần vô số, Tam công chúa cũng nhiều a......

      “Nếu vậy, Lạc cũng chỉ có thể như vậy trước. Đa tạ Hoàng Thượng.”

      Đợi cho đêm khuya, Tam công chúa lặng lẽ lén vào trong phòng Nhiễm Dạ......

      “Tam công chúa, ngài tới.”

      “Nhiễm Dạ, vài năm nay ngươi ở Tuyết Vực được ?” Bộ dáng cả vú lấp miệng em, khiến cho Nhiễm Dạ cũng khỏi từ đáy lòng rét lạnh lên.

      “Hồi công chúa, tất cả đều tốt.”

      “Ha ha, tất cả đều tốt? Hảo cho câu tất cả đều tốt! Vì cái gì mấy năm gần đây, tin tức ngươi truyền đến Cách Thiệu càng ngày càng ít? Nhiễm Dạ, hay là ngươi Kim Hàn Nhiên?”

      tại Tam công chúa hoàn toàn còn phần mềm mại như ở đại điện.

      “Ta...... Ta......”

      Nhiễm Dạ ngập ngừng ấp úng, kỳ cần phải , Tam công chúa cũng sớm hiểu được.

      “Tốt lắm, nhìn ngươi thế này, ta có thể khẳng định suy đoán của ta. Nhiễm Dạ, vì người thương ngươi mà biến thành phản đồ đáng giá sao? Xem thái độ đối với ngươi nay, trong tim của cũng chỉ có hoàng hậu của , ngươi cũng chỉ giống như quân cờ thôi....”

      Những câu trong lời của Lạc thẳng đánh vào chỗ sâu trong nội tâm của Nhiễm Dạ.

      “Ta...... Biết...... Nhưng, trước khi Trầm Tiêu Kì tới, chúng ta.... từng nhau.” Lúc trước cố gắng khắc chế cho mình , chính là chuyện cảm tình, muốn là khắc chế là được sao?

      ? Trong cảm tình của đế vương tính là gì? Muốn thành nghiệp lớn, chính là phải vô tình. chỉ trở thành nhược điểm của , điểm bắt đầu của thất bại mà thôi. Nhiễm Dạ, ngươi quá ngây thơ. Vì , ngay cả cha mẹ dưỡng dục mình ngươi cũng muốn bỏ qua sao?”

      “Van cầu ngươi buông tha bọn họ, sai đều là mình ta, liên quan tới bọn họ, bọn họ là vô tội.” xong, Nhiễm Dạ liền quỳ gối xuống trước mặt Lạc, nước mắt dính ướt cả hai má .

      “Ha ha, tại mới nhớ tới bọn họ, có phải chậm hay ? Nhiễm Dạ, nội gián là có kết cục tốt . Nếu Kim Hàn Nhiên biết được, ngươi đối với ngươi như thế nào?”

      “Ngươi nên ép ta......”

      Nhiễm Dạ hô to ra tiếng. Ngày hôm sau, ở trong kinh ngạc của mọi ngươi, phát thi thể của Tam công chúa Lạc thi thể nổi ao sen ngoài cung của hoàng hậu. Nghe tin tức như thế, mọi người rất nhanh chạy tới địa điểm xảy ra việc.

      “Ngưng Mặc, ai phát ?”

      Đối mặt tình huống đột ngột xảy ra như vậy, Hàn Nhiên cũng biết nên làm cái gì bây giờ, tốt, sao vừa qua ngày Tam công chúa liền chết như vậy, Tuyết Vực làm sao cho Cách Thiệu cái công đạo đây.

      “Buổi sáng nha hoàn phát , sau khi phát liền lập tức bẩm báo Hoàng Thượng.”

      “Vì cái gì Tam công chúa lại chết ở trong này?”

      “Kì nhi, chẳng lẽ là có người muốn giá họa cho ngươi?”

      Rất có có thể, nếu ta bởi vì ghen tị mà sát hại công chúa, cũng là đạo lý.”

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 9.1

      Cuối cùng Nhiễm Dạ vẫn là để bệnh nặng dây dưa, thân thể càng ngày càng yếu, thái y đến xem nhiều lần, đưa phương thuốc, nhưng mà như thế nào Nhiễm Dạ cũng chịu uống. Có người muốn báo cho Hàn Nhiên lại đây nhìn xem, nhưng đều bị Nhiễm Dạ ngăn lại, cho phép .

      Thẳng đến khi thái y nhìn thân thể lắc đầu, Nhiễm Dạ biết còn bao nhiêu thời gian nữa...... Khi những ngày cuối cùng còn sống, Nhiễm Dạ vẫn là nghĩ đến Hàn Nhiên, cuối cùng vẫn là tính toán gặp mặt Hàn Nhiên lần cuối cùng, cũng là để cho chính bản thân mình an tâm.

      Nhiễm Dạ mới vừa đến cửa thư phòng của Hàn Nhiên, liền nghe được thanh từ thư phòng vọng ra.

      “Còn có tìm được thi thể Lạc Ánh Lâm sao?” Vừa nghe chính là thanh quen thuộc của Hàn Nhiên.

      “Đúng vậy, thuộc hạ phái người đến vách núi tìm, nhưng phát cái gì cả.”

      “A, cũng đúng. Từ nơi cao như vậy té xuống, chết cũng khó a, Lý tướng quân, lần này ngươi làm cực kỳ tốt.” Nghe đến đó, Nhiễm Dạ ngây người, nguyên lai cái chết của Ánh Lâm đều là mưu của Hàn Nhiên......

      “Dạ công tử cát tường.”

      Tiểu thái giám vừa tới thấy Nhiễm Dạ, vội vàng tiến lên vấn an, nhưng chỉ có tiếng như vậy, khiến cho Hàn Nhiên phát Nhiễm Dạ ở ngoài cửa, như vậy chuyện tình cùng Lý tướng quân , Nhiễm Dạ nhất định là đều nghe thấy được toàn bộ.

      “Dạ, ngươi ở bên ngoài làm cái gì, theo ta.” Hàn Nhiên bước ra ngoài, liếc mắt về phía Nhiễm Dạ cái, liền ra lệnh kêu Nhiễm Dạ theo mình. Thấy được biểu tức giận của Hàn Nhiên, Nhiễm Dạ biết nghe những gì nên nghe, đường tới, đồng thời cũng đường nghĩ Hàn nhiên đối phó mình như thế nào, hậu quả nghiêm trọng nhất cũng là Hàn Nhiên muốn mạng của thôi, dù sao vốn là người sống được bao lâu, chết sớm chút cùng chết trễ chút có gì khác nhau a! Dừng lại cước bộ mới phát Hàn Nhiên dẫn theo Nhiễm dạ về tới nơi ở. Hàn Nhiên quay đầu đối diện với Nhiễm Dạ.

      “Dạ, lời mới rồi, ngươi đều nghe thấy được .”

      “Uh, nguyên lai hung thủ giết người là ngươi, Kim Hàn Nhiên.”

      Lúc này Nhiễm Dạ quyết định vứt bỏ hết mọi thứ, Hàn Nhiên đứng trước mặt đây còn là người nhận biết trước kia nữa .

      “Ngươi biết, ngươi cũng hẳn là biết hậu quả của ngươi là gì.”

      “Đúng vậy! Hàn Nhiên, ngươi thay đổi. Ngươi còn là Hàn Nhiên mà ta biết trước đây, vì đạt tới mục đích, ngươi từ thủ đoạn nào, ngươi ngay cả Tiêu kì cũng lừa gạt, giết người thân nhất của . Ta là hối hận nhận thức ngươi!”

      xong như vậy, Nhiễm Dạ kinh thượng khí tiếp hạ khí*, thân thể nguyên bản suy yếu bởi vì kích động mà trở nên càng thêm yếu ớt. (có thể nghĩ là thở kịp =.= khó thở)

      “Đúng. Ta bỏ qua cho người đối với Tiêu Kì có ý nghĩ nhung nhớ.”

      “Hàn Nhiên, đến bây giờ ta mới phát ra lòng tham chiếm giữ của ngươi lớn như vậy, lớn đến nỗi xem thường sinh mệnh của kẻ khác. Ta thay cho Tiêu Kì mà cảm thấy hối hận, vì người như ngươi.”

      Nhiễm Dạ thương tâm muốn chết, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa thể lực chống đỡ hết nổi, ngã mặt đất, cho nên khối lệnh bài từ người Nhiễm Dạ rớt ra. Nhiễm Dạ còn khí lực mà ngăn cản Hàn Nhiên nhặt lệnh bài lên, để cho Hàn Nhiên thấy 2 chữ được khắc ở phía sau lệnh bài, cả người đều kinh ngạc đến ngây người, “Cách Thiệu”, hai chữ này được khắc ở giữa mặt lệnh bài.

      “Nhiễm dạ, nguyên lai ngươi là gian tế từ Cách Thiệu. Qua nhiều năm như vậy ngươi vẫn tiềm phục* tại bên cạnh ta, tìm hiểu tin tức từ Tuyết Vực của ta, đúng là vất vả a! Làm ta lúc trước vì chưa cho ngươi danh phận mà cảm thấy tự trách, nguyên lai hết thảy đều là kế hoạch tốt của ngươi a......”

      Hàn nhiên khó thở, cầm lấy bảo kiếm treo ở tường, kiếm hướng về phía Nhiễm dạ. (*có thể hiểu giống như mai phục =.:)

      nên, Hàn Nhiên.” tiếng kinh hô của Tiêu kì từ ngoài cửa truyền đến, nhưng vẫn chậm bước, kiếm của Hàn nhiên muốn đâm sâu vào ngực Nhiễm Dạ, máu tươi theo đường kiếm chảy xuống, tẩm ướt mảng quần áo của Nhiễm Dạ.

      “Hàn Nhiên, tái kiến .”

      “Nhiễm Dạ, ngươi được chết. Ngươi cần chết a......”

      Tiêu Kì ôm Nhiễm Dạ, dùng sức kêu , nhìn thấy Nhiễm Dạ trước mắt hấp hối, dần dần mất toàn bộ hơi thở, chết ở trong lòng mình.

      “Hàn Nhiên, sao ngươi có thể làm như vậy, là Nhiễm Dạ a.... ....”

      “Kì nhi, là gian tế của Cách Thiệu quốc, chúng ta thể lưu lại .”

      “Hàn Nhiên, Ánh Lâm ca cũng là ngươi hại chết sao. Sao ngươi có thể làm như vậy a...... Ánh Lâm ca là người mà ta có lỗi nhất đời này, ngươi lại còn giết , Hàn Nhiên, ngươi quả thực điên rồi... Ta hận ngươi, ta đây cả đời cũng muốn gặp ngươi....”

      “Kì nhi, ngươi cần , ta muốn ly khai ngươi.” Hàn Nhiên bắt lấy cánh tay của Tiêu Kì, cho rời .

      “Nếu ngươi muốn ta tự sát trước mặt ngươi, ngươi liền buông tay cho ta.” Bị Tiêu kì uy hiếp như vậy, Hàn Nhiên thể buông ra tay của mình.

      “Kì nhi....” Hàn Nhiên nhìn thấy bóng lưng Tiêu Kì rời , nước mắt nhịn được chảy xuống.

      “Chẳng lẽ lần này ta là làm sai sao? Kì nhi, ngươi còn có thể tha thứ ta sao?”

      “Hoàng Thượng......”

      Chờ tới khi Ngưng Mặc chạy tới, liền thấy Tiêu Kì khóc chạy ra ngoài, mặt đất trong phòng là thi thể của Nhiễm Dạ, còn có Hàn Nhiên rơi lệ đầy mặt.

      “Ngưng Mặc, lúc này ta mất Kì nhi sao ......”

      “Hoàng Thượng......”

      ra Hàn nhiên cùng Tiêu kì có thể vẫn hạnh phúc như vậy mà sống hết cuộc đời, chính là tại vì Hàn nhiên làm sai việc, thương tổn chỉ có Tiêu kì, càng thêm liên luỵ tới Nhiễm Dạ, cuộc sống sau này còn có thể qua như thế nào, ai có thể đoán trước được? Tiêu Kì khóc chạy đến cung điện của mình, đóng cửa lớn, lại đem bản thân nhốt ở trong phòng, mặc cho ai gọi , cũng để ý.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 9.2

      “Đây phải , đây phải ! Ánh Lâm ca có chết, Hàn Nhiên cũng có đem Nhiễm Dạ giết chết, chúng ta còn có thể hảo hảo sống chung vĩnh viễn.”

      Tuy rằng trong lòng muốn tin tưởng tất cả việc này đều là , chính là khi nhìn đến người mình đều là máu tươi của Nhiễm Dạ, thể thừa nhận, trước mắt hết thảy đều trở thành ...... Tiêu Kì nhớ tới Ánh Lâm trước đối với mình rất tốt, vẫn đều là quan tâm như vậy, bao dung mình. làm sai chuyện, Ánh Lâm ca cũng chưa bao giờ quở trách mình, ngược lại là an ủi mình;

      Thời tiết thay đổi, Ánh Lâm ca thường xuyên nhắc nhở mình phải thêm giảm quần áo; Khi thời điểm mình vui, Ánh Lâm ca làm tất cả để mình vui vẻ lại.... Hồi tưởng thời điểm trước khi vào cung, cuộc sống tuy rằng đơn giản, nhưng cuộc sống của hai người thập phần vui vẻ. Khó trách vào thời điểm Ánh Lâm ca rời lại có thể thể trở lại, nguyên lai muốn đoán được bản thân lành ít dữ nhiều. Ánh Lâm ca muốn rời khỏi để thành toàn cùng Hàn Nhiên, kết quả lại gián tiếp hại chết Ánh Lâm, trong lúc nhất thời, Tiêu Kì cảm thấy được mình đúng là rất tốt với Ánh Lâm......

      Ngay cả bây giờ tưởng nhớ đến Ánh Lâm, nhưng trong tim của còn có Hàn Nhiên, biết Hàn Nhiên tại thế nào ......

      Liên tiếp qua vài ngày, Tiêu Kì đều đem mình khóa ở trong phòng, sau khi Hàn Nhiên hạ triều liền gặp , nhưng chỉ có thể đứng ngoài cửa, Tiêu Kì cho vào, Hàn Nhiên cũng chỉ có thể đứng bên ngoài chờ Tiêu Kì mở cửa cho. Hàn nhiên biết lần này phạm vào sai lầm thể tha thứ được, là tổn thương Tiêu Kì rất sâu; Đồng thời đối với tham muốn giữ lấy Tiêu kì lại làm cho Hàn nhiên tiếc hết mọi chuyện để Tiêu Kì ở bên người mình.

      “Kì nhi, ngươi mở cửa ra, ngươi muốn qua vài ngày có ăn cơm, tiếp tục như vậy thân thể của ngươi có thể chống đổi nổi. Kì nhi......”

      “Ta muốn gặp lại ngươi, ngươi ......”

      “Kì nhi......”

      “Ngươi ...... Ngươi ......”

      thanh của Tiêu kì cũng bởi vì mấy ngày nay có giọt nước để thấm giọng mà trở nên khàn khàn. Trong phòng Tiêu Kì thất hồn lạc phách tựa vào vách tường, vài ngày có ăn gì, cả người đều gầy vòng lớn. Nhìn thấy Lệ ngọc trong tay phát ra ánh sáng màu đỏ, nghĩ đến Hàn Nhiên, lại nhớ đến Ánh lâm.

      nhười là người mình nhất, người là ca ca mnìh thương mến nhất, hai bên đều là người thể từ bỏ được a...... Biết là Hàn Nhiên hại chết Ánh Lâm, nhưng mà Tiêu kì chính là đối với Hàn Nhiên thể hận được, nguyên nhân là gì chính cũng biết.

      “Ánh Lâm ca, ta thực xin lỗi ngươi, Kì Kì hận bản thân mà xin lỗi ngươi......”

      Nước mắt chảy xuống rơi Lệ Ngọc, hồng quang phát ra càng thêm mãnh liệt, dần dần trong ngọc bội nho lại xuất gian phòng lá , giường trong phòng nằm người, Tiêu Kì nhìn kỹ dĩ nhiên chính là Ánh Lâm, áp chế được nội tâm kích động, hô lên

      “Ánh Lâm ca ngươi có chết, là quá tốt, ngươi chờ, Kì Kì nhất định tìm người về.”

      Hàn Nhiên vẫn chờ ở bên ngoài, tuy rằng biết trong phòng Tiêu kì đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy đến Lạc Ánh Lâm còn chưa chết, trong lòng nhất thời hồi hộp chút......

      “Chuyện này sao có thể?”

      Hàn Nhiên trăm mối nghĩ ngợi vẫn có cách giải. Ngọc này sở dĩ xưng là lệ ngọc, phải nó chỉ hàm chứa máu của Hàn Nhiên thôi, trọng yếu hơn chính là sau khi làm lệ ngọc hấp thu nước mắt thương tâm vì người mến, liền gặp tản mát ra lực lượng vô cùng lớn. Tiêu Kì dám xác định hình ảnh lệ ngọc là hay , bất quá vẫn chính là ôm tia hy vọng cuối cùng, vì thế Tiêu Kì quyết định 1 chuyện trọng đại: phải rời khỏi hoàng cung, rời Hàn Nhiên, tìm Ánh Lâm ca mất tích......

      “Hàn Nhiên, ta có việc cùng ngươi .” Tiêu Kì ra mở cửa phòng. “Kì nhi, ngươi rốt cục chịu mở cửa...... Ngươi khiến cho ta lo lắng gần chết......”

      Hàn Nhiên vội vàng tiến lên ôm lấy người làm cho nóng ruột nóng gan. Mấy ngày nay tuy rằng khoảng cách của hai người chỉ có cánh cửa, nhưng lại làm cho đối phương cảm giác dường như xa cách rất lâu.

      “Ta muốn rời cung...... Ta muốn tìm Ánh Lâm ca......”

      Tiêu Kì trực tiếp ra cầu của mình.

      “Lạc Ánh Lâm còn sống?...... được, Kì nhi, ta cho phép...... Ta cho phép......”

      Hàn nhiên chưa từng có cự tuyệt qua cầu gì của Tiêu kì đưa ra, nhưng lúc này đây lại chút do dự mà cự tuyệt, ngay cả đường sống để quay lại cũng có.

      “Ta quyết định, cho dù ngươi cự tuyệt ta, ta nhất định phải ...... Nếu ngươi cho ta , như vậy ngươi có thể lưu lại chỉ là thi thể của ta......”

      “Kì nhi, ngươi lấy cái chết để uy hiếp ta sao?”

      “Đúng thế nào? Trừ bỏ tánh mạng của ta, ta còn có thể lấy cái khác uy hiếp ngươi thả ta ra cung sao?”

      “Ngươi chẳng lẽ để ta ở lại mình đơn trong hoàng cung này sao? Kì nhi......”

      “Thực xin lỗi, Hàn Nhiên. Ta muốn bù lại sai lầm ta phạm trước đây, Ánh Lâm ca chết, nửa hậu quả là tại ta.”

      Tiêu Kì tâm ý quyết, cho dù là Hàn nhiên cũng có biện pháp thay đổi .

      “Kì nhi......”

      Tiêu Kì vừa nghĩ ở cùng Hàn Nhiên mất thời gian tìm kiếm, phen đẩy Hàn nhiên ra, lấy ra chủy thủ (dao găm) trong tay áo, đặt vào cổ của mình,

      “Hàn Nhiên, ngươi rốt cuộc có chịu để ta ?” Thấy hành vi như vậy của Tiêu kì, Hàn nhiên kinh hoảng

      “Kì nhi, ngươi trước đem chủy thủ buông......”

      “Hàn Nhiên......”

      xong tay khinh nhất hoa ( xẹt cái), cái cổ trắng nõn liền ra 1 lằn máu . Hàn Nhiên nghĩ, Tiêu Kì muốn làm tới bước này, nếu chính mình cố ý đáp ứng , hậu quả khó lường, vì thế nhịn đau trả lời

      “Kì nhi, ngươi cần tái thương tổn mình, ta đáp ứng ngươi......”

      xong Hàn nhiên đưa tay lấy ra lệnh bài treo bên hông của mình

      “Kì nhi cầm CÁI này, đưa lính canh ở cửa hoàng cung thấy, thả ngươi ra ngoài. Còn có nếu ngươi có chuyện gì, cầm nó mà tìm quan viên ở địa phương, bọn cũng đem hết toàn lực trợ giúp ngươi, ra khỏi hoàng cung ta thể ở bên cạnh ngươi, ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố mình, ngươi vài ngày có ăn cái gì, sắc mặt tốt, Kì nhi, ngươi nhất định phải cẩn thận...... Ta đây......”

      Tuy có thể đè nén, chính mình lại có thể khống chế bản thân ...... Tiêu Kì lẳng lặng nghe Hàn Nhiên hết lời, nước mắt ngừng rơi. Nhìn thấy bóng lưng Hàn Nhiên càng lúc càng xa, Tiêu kì ngã mặt đất,

      “Hàn Nhiên, rời người ta nhất là ngươi, cũng là bất đắc dĩ , chúng ta thiếu Ánh Lâm ca nhiều lắm......”

      Tiêu Kì chịu được đói khát, đau đớn, từng bước tới, cuối cùng là bước ra hoàng cung...... Nơi mà có người nhất...... Bởi vì vài ngày chưa có ăn gì, thể lực Tiêu kì gần cạn kiệt, cả người đường cái cũng là lảo đảo, những người qua Tiêu Kì cũng thấy thế mà đau lòng cho .

      “Ai ~ hảo hảo cái hài tử như thế nào lại thành như vậy......”

      “Hài tử xinh đẹp như vậy là đáng tiếc......” Dần dần, Tiêu Kì cảm giác được thanh chuyện gần càng ngày càng dần, đến cuối cùng nghe được ......

      “Này...... Ngươi làm sao vậy?”

      Là ai kêu ? Đó là câu cuối cùng Tiêu Kì nghe được trước khi ngất xỉu......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :