1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệ Ngọc - Lăng Nặc

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 4

      Cùng Tiêu Kì ở cùng chỗ cả ngày làm cho Hàn Nhiên cảm thấy phá lệ khoái trá, tuy rằng Tiêu Kì cũng phải nhiệt tình muốn , nhưng trong lòng Hàn Nhiên vẫn cảm giác thực hạnh phúc. Ngày hạnh phúc luôn trôi qua đặc biệt mau, hạnh phúc qua cũng có chuyện phiền não theo nhau mà đến.

      “Hoàng Thượng, ngài còn chưa cho Kì phi về chuyện Dạ chủ tử sao?” Bị Ngưng Mặc nhắc tới, Hàn Nhiên mới nhớ tới, trước mắt vấn đề này cũng thập phần trọng yếu, thở dài hơi,

      ”Chuyện của Dạ ta còn chưa nghĩ ra như thế nào với Tiêu Kì, dù sao lấy thân phận Dạ so sánh, mọi người bên ngoài biết tồn tại của , ta sợ sau khi Tiêu Kì biết vui, mấy ngày nay nét tươi cười của so với trước kia hơn rất nhiều, ta muốn làm cho tâm tình tốt của vì chuyện này mà bị hủy .”

      “Hoàng Thượng, vẫn gạt Kì phi cũng phải là cách lâu dài, Kì phi sớm hay muộn cũng biết, nếu bị Kì phi phát Hoàng Thượng ngài cố ý gạt , có cảm tưởng thế nào.”

      “Ngưng Mặc, ngươi nếu Tiêu Kì biết như thế nào?”

      “Hoàng Thượng, thần đối Kì Phi phải thực hiểu biết, bất quá thần cảm thấy được Kì phi ở trong lòng Hoàng Thượng nhất định giữ vị trí quan trọng.”

      “Ta cuối cùng cảm thấy được Tiêu Kì với ta mà loại cảm giác quen thuộc, giống như ở lâu phía trước chúng ta cũng gặp mặt lẫn nhau, nhưng là ta cuối cùng kô thể nhớ ra, giống như Tiêu Kì cũng dường như nhớ .”

      “Có thể là Hoàng Thượng cùng Kì Phi ở trong lúc vô ý gặp qua, lúc ấy để ý mà thôi.”

      “Tiêu kì , mặc dù ở bình thường thoạt nhìn giống như có gì vui , nhưng là ta phát thời điểm mình luôn thực u buồn, cùng ở chung lâu như vậy, ta như cũ biết ở sâu trong nội tâm rốt cuộc suy nghĩ cái gì, luôn đem mặt chân nhất của che dấu , để cho ta nhìn tới cũng sờ được. Ta là rất hiểu ... Cuộc sống trong cung cũng thích hợp với , trước đó vài ngày, ta trộm dẫn ra cung, ta xem thấy giống khi bình thường ,thoát khỏi hoàng cung trói buộc, tựa như đứa bé đáng , khờ dại.”

      “Hoàng Thượng, muốn hiểu biết người cũng phải trong nháy mắt là được, muốn cũng phải từ từ, Hoàng Thượng đối Kì phi tốt như vậy, Kì phi cũng nhất định cảm giác được, đến lúc đó Kì phi tự nhiên đối với Hoàng Thượng mà mở ra nội tâm .”

      “Nếu là theo như lời ngươi vậy là tốt rồi, đúng rồi, biểu ca của Tiêu Kì gần đây phải bận rộn chuyện khoa cử sao, chờ thêm vài ngày, để đến bồi Tiêu Kì trò chuyện cũng tốt. Ngưng Mặc, giúp ta chiếu cố cho Dạ. thôi, chúng ta xem . biết hết bệnh chưa.”

      “Vâng.”

      Mới vừa tới cửa tẩm cung của Nhiễm Dạ nhìn thấy thị nữ vội vàng chạy đến. Thấy Hàn Nhiên lập tức quỳ xuống, khóc sướt mướt ”Hoàng Thượng, Dạ chủ tử ... chịu uống thuốc, còn đem tất cả thuốc đánh đổ....”

      “Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Các ngươi những người này làm chiếu cố như thế nào ?”

      Nghe xong lời bẩm báo của thị nữ, Hàn Nhiên lập tức vọt vào trong phòng của Nhiễm Dạ, thấy Nhiễm Dạ nằm nghiêng ở giường, mặt ánh sáng, môi tái nhợt, tiền tuỵ nên lời.

      “Dạ, ngươi sao lại hảo hảo chiếu cố chính mình a?”

      Hàn nhiên đem Nhiễm Dạ ôm ở trong lòng mình, thấy bộ dáng Nhiễm Dạ như vậy, trong lòng là rất đành lòng a. “Hàn Nhiên...... Ta rất nhớ ngươi...... Rất nhớ ngươi......” Nhiễm Dạ bởi vì Hàn Nhiên đến, kích động khống chế nổi, tuyến nước mắt như bị cắt đứt từng hạt như trân châu nhắm thẳng mà rơi xuống.

      “Dạ, ta phải đến đây rồi sao, đừng khóc, ngươi khóc như vậy tốt” Hàn Nhiên nhàng vỗ lưng Nhiễm Dạ, giống như là an ủi đứa trẻ bình thường, tiếp theo lại đối thị nữ bên cạnh cầm chén thuốc lại đây .”

      “Ta cần uống thuốc......”

      “Dạ, nghe lời, uống thuốc thân thể của ngươi như thế nào khoẻ lại a?” “ cần, cơ thể của ta tốt lên, ngươi lại tìm thấy, ngươi cũng đến xem ta.” Nhiễm Dạ vừa , vừa dùng sức lắc đầu. Nhiễm Dạ lần này, làm cho Hàn Nhiên ngẩn ngơ, cách lúc mới ra câu

      ”Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ta đâu.”

      Được câu trả lời của Hàn Nhiên thuyết phục, Nhiễm Dạ nở nụ cười, liên tục gật đầu “Uh uh, ngươi , ta liền ngoan ngoãn uống thuốc.”

      “Hoàng Thượng, thuốc đến đây.”

      “Hảo, cho ta, Dạ, đến uống thuốc .”

      “Uh.”

      Trời dần dần tối sầm, Tiêu Kì mình ngồi ở bàn sách, nhìn xem sắc trời, nhìn nhìn lại đến cây đèn cầy tay thị nữ, nghĩ thầm: Trời sắp tối, Hàn Nhiên sao lại chưa có trở về a? biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Kì có thói quen chờ Hàn Nhiên, sau khi trở về cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tâm hôm nay chuyện xảy ra, chính là hôm nay đều qua thời gian bình thường, nhưng Hàn Nhiên vẫn còn chưa có trở về.

      “Đều trễ thế này, Hàn Nhiên sao còn chưa đến a? Có tình gì trì hoãn chăng?” Tiêu Kì tay ghé vào bàn học, tay chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên ngoài.

      “Kì phi, ngài nên dùng bữa tối.” thị nữ nhắc nhở Tiêu Kì. “Nhưng Hàn Nhiên còn có trở về mà......”

      “Kì phi là muốn chờ Hoàng Thượng cùng nhau dùng bữa sao?”

      “Uh.”

      Ngay khi Tiêu Kì xong lâu, ngoài cửa vào người, Tiêu Kì tưởng là Hàn Nhiên, liền cực kỳ phấn khởi mà chạy ra cửa, nhất thời mới phát phải Hàn Nhiên, mà là người thị vệ bên người Hàn Nhiên, Ngưng Mặc.

      “Sao lại là ngươi? Hàn Nhiên đâu?”

      “Bẩm Kì Phi, Hoàng Thượng có chuyện quan trọng trong người, nên kêu thần đến báo cho ngài 1 tiếng, mấy ngày nay có thể có thời gian đến đây, kêu ngài cần chờ , Hoàng Thượng còn người nghỉ ngơi sớm chút.”

      “Nga, ta biết, ngươi trở về .”

      Tiêu Kì trong lòng nổi lên cảm giác mất mác nồng đậm. Thấy Tiêu Kì từ vui sướng chuyển tới thương tâm, Ngưng Mặc cảm thấy được Tiêu Kì cũng phải là đối Hàn Nhiên vô tình, tuy rằng sâu sắc bằng Hàn Nhiên, nhưng vẫn có. Tiêu Kì yên lặng trở về nội thất, lấy cớ ăn uống tốt kêu thị nữ đem đồ ăn toàn bộ thu thập xuống, lại đến bên giường, lẳng lặng ngồi vẫn nhúc nhích, qua lúc rất lâu mới nằm xuống, nhắm mắt lại, chính là Tiêu Kì chút cũng ngủ được, theo gối đầu ngầm lấy ra cái túi , mở ra nó, cẩn thận lấy ra bên trong ngọc bội trân quý, đó là thứ quý giá nhất của cả đời Tiêu Kì. Nhìn thấy ngọc, Tiêu Kì nhớ tới cảnh tượng ngày Dịch ca ca rời .

      “Kì Nhi, khối ngọc này tặng cho ngươi, ngọc nhận được ta, chỉ cần gặp được ta, nó liền phát ra ánh sáng hồng. Lúc ánh sáng hồng loé sáng, đó là lúc ta và ngươi gặp lại gần nhau. Kì nhi, nhất định phải hảo hảo bảo tồn nó, đừng cho nó có chút tổn hại.”

      “Ân, Kì nhi biết, Dịch ca ca ngươi nên sớm trở về chút a, Kì nhi chờ ngươi......”

      “Dịch ca ca...... Kì nhi rất nhớ ngươi......, Hàn Nhiên...... Ngươi chừng nào trở về a......”

      Tối nay ngủ được phải chỉ có mình Tiêu Kì, Hàn Nhiên cũng là người trong đó, vất vả hống (dỗ) Nhiễm Dạ uống thuốc xong, làm yên lòng cho ngủ, nhìn Nhiễm Dạ bên cạnh, nhưng trong lòng Hàn Nhiên lại nhớ đến Tiêu Kì: biết Tiêu Kì có ăn cơm ngon hay ; tại ngủ chưa; Tiêu Kì thích đá mền, có mình ở bên cạnh, có hay hảo hảo đem mền đắp.....

      . Ánh Lâm mấy ngày nay vẫn bận rộn lo chuyện khoa cử, vất vả mới xong, liền lòng muốn xem Tiêu Kì, đồng thời lại nhận được ý chỉ của Hàn Nhiên, sắp xếp rảnh thăm Tiêu Kì, vì thế Ánh lâm liền chọn buổi chiều ánh nắng tươi sáng, vào trong cung Tiêu Kì. Tiêu Kì thấy Ánh Lâm tới đương nhiên rất vui vẻ, mấy hôm trước bởi vì Hàn Nhiên có tới cảm thấy mất mát, cũng bởi vì Ánh Lâm tới mà tan thành mây khói, chính là Tiêu Kì mấy ngày liên tiếp đều có ăn cơm ngon, an tâm ngủ, người khó tránh gầy hơn trước.

      “Kì Kì, ngươi gần đây gầy quá a, làm sao vậy?

      ” “Có sao? có a, ta tốt lắm a. Ánh Lâm ca, thi cử của ngươi như thế nào rồi?”

      “Kì kì ngươi cần lo lắng cho ta, nhưng ra ngươi, gầy thành như vậy, Hoàng Thượng có hảo hảo chiếu cố ngươi sao?”

      Ánh Lâm vuốt hai má gầy gò của Tiêu Kì, rất là đau lòng. “Hàn Nhiên đối với ta tốt lắm, Ánh Lâm ca, ngươi cần đoán mò rồi. Cùng ta ra ngoài chút .” Tiêu Kì cùng Ánh Lâm vào trong hoa viên lang thang, ngày gần đây thời tiết rất tốt, sau giờ ngọ (khoảng 12 giờ trưa), ánh sáng cũng quá chói mắt, ngược lại làm cho người ta cảm giác thực ấm áp, thực thích hợp để tản bộ sau giờ ngọ.

      “Kì Kì......” Ánh lâm do do dự dự, biết có nên hỏi hay .

      “Ánh Lâm ca, ngươi làm sao vậy, có cái gì thể ra sao?” Tiêu Kì nhìn thấy bộ dáng Ánh lâm muốn lại thôi, cảm giác Ánh lâm hẳn là có tình gì muốn hỏi mình mới đúng. “Kì Kì a......”

      Ánh lâm nghĩ thầm, nếu được biết đáp án khẳng định của Tiêu Kì, như vậy ít nhất tim của nếu so với tại dễ chịu chút, “Ngươi thích Hoàng Thượng ?”

      Chần chờ xong, Ánh lâm vẫn là quyết định hỏi ra miệng. “Huh? Này...... Hàn nhiên đối với ta tốt lắm, những lúc tiếp xúc chung, rất thỏa mãn.” Tiêu kì nghĩ nghĩ, trả lời câu hỏi của Ánh LâM. “Kì kì......”

      “Làm sao vậy, Ánh Lâm ca.”

      “Người kia, ngươi tại còn chờ ?

      ” “Dịch ca ca sao?......”

      Nghe thấy Ánh lâm nhắc tới, Tiêu Kì trầm mặc, cách lâu mới mở miệng lần nữa

      ”Mặc kệ thế nào, chuyện tình ta quyết định là thay đổi, cùng Dịch ca ca ước định hảo phải đợi , liền nhất định chờ , tuy rằng cuối cùng có thể phụ lòng , ta cũng giống bây giờ chờ. Chính là tại ngay cả ở nơi nào ta cũng biết......”

      “Kì Kì, tốt lắm, cần suy nghĩ, là Ánh Lâm ca tốt, nên nhắc tới, có duyên cho dù là cách xa nhau ngàn dặm, cuối cùng gặp lại , phải sao?”

      “Uh, nghĩ. Khó được cái thời tiết tốt như vậy, chúng ta hẳn là hảo hảo hưởng thụ chút, luôn đứng ở trong cung điện đều buồn phá hư ta ...... Ha ha......”


      Hàn Nhiên ở nơi Nhiễm Dạ cũng hơn mười ngày, mỗi ngày trước khi vào triều, đều phải hống Nhiễm dạ uống thuốc, lại làm yên tâm mà ngủ. Hơn mười ngày sau, cả người Hàn nhiên cũng gầy yếu ít.

      “Dạ, bệnh của ngươi cũng tốt lắm RỒI.”

      “Ân, ta biết, ngươi muốn trở về có phải hay ?” Nhiễm Dạ biết trong lòng Hàn Nhiên nghĩ đến Tiêu kì, bình thường buổi tối, Nhiễm Dạ có thể cảm giác được Hàn Nhiên nằm kế bên người có ngủ, nhưng vẫN rất muốn đem Hàn nhiên giữ ở bên người, cho dù là nhiều ngày cũng tốt.

      “Dạ......”

      Hàn nhiên trong lòng tuy rằng nhớ Tiêu kì, chính là buông tay Nhiễm dạ cũng được. (bắt cá 2 tay là xấu a~ =.:)

      “Hàn Nhiên, ngươi vẫn nghĩ tới Tiêu kì, đúng hay ? Hơn nữa mỗi đêm đều nghĩ, đúng hay ? ở ngươi trong lòng cũng giữ lấy vị trí đầu tiên, đúng hay ? so với ta trọng yếu hơn, đúng hay ?”

      Bị Nhiễm Dạ hỏi liên tục như vậy, Hàn Nhiên cũng biết nên trả lời như thế nào, Tiêu Kì cho cảm giác giống nhau, rất quen thuộc, nhưng lại có điểm xa lạ. “Dạ, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

      là ta nghĩ nhiều lắm sao? Hàn Nhiên, ta và ngươi cùng chỗ muốn thiệt nhiều năm, ta nghĩ ta hiểu biết suy nghĩ của ngươi, cho nên trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta đại khái cũng có thể đoán được.”

      “Dạ, cần lấy ngươi cùng Tiêu kì so sánh, hai người các ngươi là bất đồng, đối với ta đều có ý nghĩa bất đồng, như thế nào có thể đánh đồng a?” Hàn Nhiên thừa nhận, tại mức độ quan tâm Nhiễm Dạ là so với trước kia ít rất nhiều, nhưng ở trong lòng Nhiễm Dạ vẫn là rất trọng yếu. Nhưng gần đây hai người bọn họ bởi vì chuyện Tiêu Kì, cũng có ít tranh chấp. “......”

      Nhiễm Dạ trầm mặc trong chốc lát, mở miệng ”Thực xin lỗi Hàn nhiên, là ta tốt, ta nên như vậy, nhưng bởi vì ta ngươi, tuy rằng trước kia trong lòng muốn chuẩn bị tốt, nhưng khi tình chân chính xảy ra, cảm giác vẫn đồng dạng như vậy, trong lòng khống chế nổi muốn lưu lại ngươi. Ta về sau như vậy .”

      Nước mắt cố nén cũng rơi xuống. Hàn Nhiên đem Nhiễm Dạ ôm vào trong ngực, an ủi “Dạ, đừng khóc, ta biết cho tới nay đều thực ủy khuất ngươi, là ta làm được tốt. Về sau ta dành nhiều thời gian ở cùng ngươi .”

      “Hàn Nhiên......”

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 5:

      “Hoàng Thượng, ngươi lâu chưa có xem qua Kì phi....”

      “Ta biết, Ngưng Mặc, gần đây Tiêu Kì khỏe ?”

      “Nghe nô tỳ , lúc trước Kì phi ăn rất ít, ngủ cũng luôn an ổn. Bất quá sau đó có biểu ca ở chung, gần đây giống như tốt lên ít......”

      “Lạc Ánh Lâm mỗi ngày đều đến sao?” Tuy Ánh Lâm là Hàn Nhiên kêu bồi Tiêu Kì, Tiêu Kì vui vẻ, Hàn Nhiên tự nhiên cũng vui vẻ, nhưng Hàn Nhiên nghĩ đến Tiêu Kì bởi vì Ánh Lâm mà vui vẻ ít, trong đầu vẫn thực buồn bực .

      “Nếu có chuyện gì quan trọng, cơ hồ mỗi ngày đều đến.” “Thiệt là...... , chúng ta tại phải đến chỗ Tiêu Kì.”

      Khi Hàn Nhiên và Ngưng Mặc vào nơi ở của Tiêu Kì, vừa lúc thấy Tiêu Kì và Ánh Lâm ngồi trước bàn vẽ tranh, hai người vừa vẽ tranh, vừa cười . Tươi cười của Tiêu Kì là tươi cười đẹp nhất Hàn Nhiên thấy qua trong đời này, nụ cười mị hoặc chúng sinh, bất luận kẻ nào thấy nét tươi cười của cũng khó có thể quên, giờ nhìn thấy Tiêu Kì cười với Ánh Lâm vui vẻ như vậy, trong lòng muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu. Vì thế, Hàn Nhiên lập tức đến bên cạnh bọn họ “Tiêu Kì......”

      Tiêu Kì ngẩng đầu nhìn cái, nguyên lai là Hàn Nhiên hơn mười ngày chưa thấy, giờ rốt cục nhìn thấy, có loại kích động nên lồi “Hàn Nhiên, ngươi rốt cục trở lại a, tình đều xong rồi sao?”

      “Uh, sai biệt lắm, Tiêu Kì, ngươi gầy quá a.”

      Hàn Nhiên cũng để ý Ánh Lâm ở nhìn hai người bọn họ, lên trước ôm lấy Tiêu Kì, ”Ôm vào, đều chỉ có xương cốt, có ăn cơm ngon sao?”

      “Có ăn, nhưng ăn uống tốt lắm.”

      Ánh Lâm bên cạnh nhìn thấy Hàn Nhiên cùng Tiêu Kì, từ lời và hành vi của Hàn Nhiên xem ra, hẳn là cũng rất thương Tiêu Kì, thế này, Ánh Lâm mới dần dần yên tâm.

      “Nếu hoàng thượng tới, vậy thảo dân cáo lui trước.”

      “Hảo, ngươi xuống .” Chờ Ánh Lâm , Hàn Nhiên nhìn Tiêu Kì, hỏi ”Tiêu Kì a, mấy ngày này ta có tới, ngươi có nhớ ta hay ?”

      “Đương nhiên có a, Hàn Nhiên, ngươi bề bộn nhiều việc sao?”

      Tiêu Kì cười hì hì . “Uh..... Gần đây nhiều việc, cho nên thể thường xuyên đến, ngươi để ý chứ?”

      Hàn Nhiên nghĩ trước tính sau vẫn quyết định trước cần với Tiêu Kì chuyện của Nhiễm Dạ. “Sao có thể, Hàn Nhiên là hoàng đế, phải lấy quốc làm trọng, biết có cái gì... ta có thể giúp được hay ?”

      có việc gì, việc này tự mình có thể xử lý, qua trận tốt rồi, ngươi cần lo lắng cho ta.”

      “Uh, Hàn Nhiên, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình.”

      “Ta . Ngươi cũng vậy.”

      nhiều ngày, Tiêu Kì ở trong cung thú vị, nghĩ đến thái hậu thương như vậy, mà chính mình cũng lâu vấn an thái hậu, liền tùy tiện kêu nô tỳ, hỏi chút cung điện thái hậu ở nơi nào, liền mình chạy mất.

      Hoàng cung phải lớn bình thường, Tiêu Kì dựa theo chỉ dẫn của nô tỳ, cứ tới tới cũng biết đây là nơi nào, mơ mơ màng màng tiếp tục tiếp vài vòng, loáng thoáng chứng kiến phía trước có hai bóng người, Tiêu Kì tưởng Hàn Nhiên và Ngưng Mặc, vui vẻ muốn ra phía trước, nhưng vừa định tiến lên, lại phát trong hai người, trong đó người là Hàn Nhiên sai, nhưng người kia phải Ngưng Mặc! Tiêu kì lập tức trốn sau núi giả, tính toán xem cẩn thận, nhưng mà chứng kiến màn cũng làm tan nát cõi lòng.

      Trong lòng Hàn Nhiên ôm người xa lạ, mà hai tay người kia vòng quanh thắt lưng Hàn Nhiên, hai người vừa vừa cười, trong mắt người bình thường, hai người bọn họ hiển nhiên là đôi hạnh phúc, mà ở trong mắt Tiêu Kì giờ phút này lại thập phần chói mắt. Nước mắt chịu thua kém từ hốc mắt rơi xuống, Tiêu Kì thế mới biết nguyên lai chính mình thích Hàn Nhiên như vậy, thấy cùng những người khác ở chung chỗ, liền thương tâm giống như mũi khoan đâm vào tim.

      nmuốn tiếp tục xem, Tiêu Kì xoay người thoát nơi thương tâm này, muốn dừng lại, cũng muốn trở lại tẩm cung, thậm chí muốn ở trong cung điện này. Tiêu Kì đời này hận nhất đúng là người khác lừa gạt , nhưng mà Hàn Nhiên lại lừa gạt , thương tổn , nghĩ đến mấy ngày trước đây Hàn Nhiên phải xử lý công biệc trong triều.

      thực tế, mỗi ngày cùng người kia ở chung chỗ, trong lòng rất khổ sở. Tiêu Kì chạy mệt, dừng lại nhìn xem, phát tất cả chung quanh đều xa lạ. Tiêu Kì biết mình lạc đường, nhưng lúc này muốn tìm bất kỳ ai trợ giúp. thầm nghĩ mình ở yên chỗ, tự làm mình bình tĩnh.

      Lúc gần tối, Hàn Nhiên vào tẩm cung Tiêu Kì, ở cửa kêu hai tiếng Tiêu Kì, nhưng bên trong nhưng ai đáp lại , càng thêm ai ra nghênh đón .

      “Người tới.”

      nữ tỳ vội vàng tiến vào, thấy Hàn Nhiên “Hoàng Thượng, ngài có cái gì phân phó?”

      “Tiêu Kì đâu? đâu?”

      “Hồi Hoàng Thượng, mình Kì chủ tử đến chỗ thái hậu, bây giờ còn chưa trở về.”

      chỗ thái hậu sao? có khả năng a, ta vừa mới trở về từ chỗ thái hậu. khi nào?” “Bữa trưa . Còn cho chúng nô tỳ theo.”

      “Cái gì? Mau ra tìm tiêu kì, tìm thấy cần về đây!”

      “Dạ dạ.” Nô tỳ nghe mệnh lệnh của Hàn Nhiên xong liền vội vàng xuống. Có loại dự cảm tốt nổi lên trong lòng Hàn Nhiên, buổi chiều hôm nay mang theo Nhiễm Dạ cùng đến chỗ thái hậu, nhưng cũng biết Tiêu Kì cũng . Hoàng cung lớn như vậy, Tiêu Kì có thể lạc đường hay ? Mang theo lo lắng, sợ hãi, Hàn Nhiên cũng vội vàng lao ra cung điện tìm Tiêu Kì.

      Trời dần dần tối sầm xuống, Tiêu Kì như trước muốn trở về, mình lẳng lặng ngồi tảng đá, nước mắt muốn dính ướt cả gương mặt , lại vẫn có nước mắt lưu lại. Tiêu Kì đột nhiên nghe thấy chung quanh có người gọi to tên , có xuất , ngược lại trốn đến nơi càng bí mật hơn.

      “Kì phi, người ở nơi nào?”

      “Kì phi, người có ở gần gây ?”

      “Kì phi, người mau ra đây a?” thanh quen thuộc đến thể quen thuộc hơn vang lên

      ”Tiêu Kì, ngươi ở nơi nào? Ngươi mau ra đây !”

      Nghe được thanh của Hàn Nhiên, Tiêu Kì càng thêm sợ hãi, muốn gặp lại Hàn Nhiên, lại càng muốn để Hàn Nhiên tìm được . Dần dần, tiếng quát ở bên tai Tiêu Kì , người cũng bất tri bất giác té mặt đất, ngất ...... Hàn Nhiên ở bên giường Tiêu Kì thủ mấy ngày mấy đêm, lại như cũ thấy Tiêu Kì có dấu hiệu tỉnh lại gì, trong lúc này, thái hậu đến thăm tiêu kì, trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng, đứa tốt như vậy sao có thể trở thành thế này?!

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 5

      Ai cũng biết Tiêu Kì vì cái gì lại té xỉu ở bên tảng đá, chỉ nhớ ngay lúc đó trời u tối, chỉ chốc lát sau liền nổi lên mưa to, đợi đến lúc bọn họ tìm được Tiêu Kì thời, nhiệt độ cơ thể phải nóng bình thường, thái y tìm lâu mới miễn cưỡng khống chế được Tiêu Kì, cho tiếp tục phát sốt.

      Ánh Lâm thu được tin tức của người hầu truyền đến, ngựa dừng vó chạy như bay về phía hoàng cung, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Kì, tâm cơ hồ đều nát ra..... Điều duy nhất có thể làm là giống như Hàn Nhiên, bồi ở bên người Tiêu Kì , cùng đợi Tiêu Kì tỉnh lại.

      Trải qua chờ đợi lâu, rốt cục Tiêu Kì ở đêm khuya phát ra tiếng kêu ”Ánh... Ánh... Lâm... Ca...”

      Ánh Lâm nghe thấy Tiêu Kì , lập tức chạy đến bên giường Tiêu Kì, phát Tiêu Kì nửa mở ra ánh mắt, cảm giác cao hứng cần cũng biết. Tiêu Kì tỉnh lại, Hàn Nhiên tự nhiên là thập phần vui vẻ, nhưng khi nghe thấy tiếng thứ nhất khi Tiêu Kì hô lúc tỉnh lại là Ánh Lâm, cước bộ bước về phía trước nhất thời dừng lại. Hàn Nhiên cảm thấy được bất an, vì cái gì? Vì cái gì Tiêu Kì hô chính là Ánh Lâm mà phải mình? Chẳng lẽ mình ở trong lòng Tiêu Kì là có địa vị như vậy? Hay là người chân chính trong lòng Tiêu Kì thích là Lạc Ánh Lâm, mà phải mình? Hàn Nhiên cảm thấy thực mê mang, rất muốn biết trong lòng Tiêu Kì mình rốt cuộc tồn tại như thế nào? Nhưng mà lúc này Hàn Nhiên nhìn thấy Tiêu Kì cùng Ánh Lâm, lại làm sao cũng mở miệng được. lo lắng Tiêu Kì, nhưng muốn thấy Tiêu Kì cùng Ánh Lâm ở chung, cho nên chịu đựng đau lòng, lựa chọn rời phòng, để chính mình hảo hảo bình tĩnh suy nghĩ chút.

      “Hoàng Thượng, Kì phi tỉnh, ngài cũng xem sao?”

      “Ngưng Mặc, ta cảm thấy được ta rất hiểu , thích cái gì, chán ghét cái gì, trong lòng nghĩ như thế nào , trẫm căn bản cái gì cũng biết......”

      “Hoàng Thượng, vấn đề này lúc trước ngài cũng qua.”

      “Trẫm biết...... Ngươi có biết Tiêu Kì tỉnh lại, người thứ nhất hô to chính là Lạc Ánh Lâm, Lạc Ánh Lâm hay ...... người hô tên người khác trong lúc bất lực nhất, nhất định là người quan trọng nhất trong lòng . Tuy từ Tiêu Kì cùng sinh hoạt với Lạc Ánh Lâm, nhưng trải qua nhiều thời gian ở chung như vậy, trẫm đối là tốt, chẳng lẽ đều nhìn thấy sao?”

      Ngữ khí Hàn Nhiên tốt, nhất là lúc nhắc tên Ánh Lâm. Ngưng Mặc nghe thấy Hàn Nhiên xưng mình là trẫm, trong lòng nhất thời hiểu được, xem ra Hàn Nhiên lần này tức giận. Bình thường Hàn Nhiên, trừ bỏ vào triều, lúc khác đều là người thực hiền hòa, đối người thân cận, Hàn Nhiên bình thường cũng ”Trẫm”, cảm thấy được như vậy cảm giác rất xa lạ, nhưng mà chỉ có lúc cực kỳ tức giận, mới có thể . giờ xem ra Lạc Ánh Lâm này tuyệt đối là chọc tới Hàn Nhiên.

      “Hoàng Thượng, Kì phi cũng là ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê hô lên, người từ làm gì vì việc này mà tức giận lớn như vậy! hại đến long thể.”

      “Ngưng Mặc......”

      “Hoàng Thượng, người cần nghĩ nhiều nữa, mấy ngày nay ngươi cũng chợp mắt, ngài vẫn nên hảo hảo nghỉ ngơi chút, lại xem Kì phi, có lẽ chờ người gặp mặt Kì phi, người liền cảm thấy được là nguời suy nghĩ nhiều quá, trong lòng Kì phi hẳn là đối Hoàng Thượng có tình .”

      Ngưng Mặc cho tới bây giờ chưa từng chứng kiến Hàn Nhiên bất lực như vậy, trước kia cho dù có khó khăn lớn hơn, Hàn Nhiên cũng đối với chính mình tràn ngập tin tưởng, dũng cảm kiên cường qua, nhưng lần này, Hàn Nhiên trước mắt giống như là đứa bị thương tổn lớn, làm đau lòng người......

      Ánh Lâm lòng nghĩ đến Tiêu Kì, sau khi làm Tiêu Kì yên lòng ngủ, mới phát Hàn Nhiên vừa rồi còn ở thấy. Mấy ngày nay, Hàn Nhiên đối Tiêu Kì quan tâm, bảo vệ, đều là Ánh Lâm tận mắt nhìn thấy, có thể cảm giác được Hàn Nhiên dùng tình sâu với Tiêu Kì, nhưng vì cái gì lựa chọn rời ... khi Tiêu Kì tỉnh lại? Ở trong thời gian ngắn ngủi lúc Tiêu Kì tỉnh lại, Ánh Lâm cũng dám hỏi Tiêu Kì vì sao lại té xỉu ở nơi đó, cảm thấy được trong lòng Tiêu Kì cố ý cất dấu cái gì, muốn ra

      . “Kì Kì.... Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, có tình gì ngay cả ta cũng muốn ra, ta rốt cuộc nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt....”

      Hôm sau, Hàn Nhiên nghe lời của Ngưng Mặc xong, muốn xem Tiêu Kì, nhưng khi đến cửa, bên trong truyền ra tiếng cười của Tiêu Kì và Ánh Lâm, xem ra hai người hẳn là rất vui vẻ.... Hàn Nhiên muốb quay đầu bước , lại bị Ngưng Mặc ngăn cấm .

      “Hoàng Thượng, nếu đến đây, liền vào xem , ngài phải Kì phi vui vẻ, người cũng vui vẻ, giờ sức khoẻ Kì phi chuyển biến tốt đẹp, ngài càng nên quan tâm mới đúng, Ánh Lâm kia cũng chỉ là biểu ca của Kì phi mà thôi, mà Hoàng Thượng cùng Kì phi là vợ chồng, quan hệ giống, cảm tình cũng giống nhau, Hoàng Thượng.”

      “Uh, Ngưng Mặc, ngươi rất đúng, mặc kệ thế nào, ta đều nên xem mới đúng.”

      “Tiêu Kì.”

      Tiêu Kì nghe được Hàn Nhiên kêu mình, mặt vốn mang vui sướng nhất thời trầm xuống dưới, sau khi nhìn thoáng qua Hàn Nhiên, cũng nhìn lại thêm lần nào nữa. khí trong phòng lập tức biến lạnh ít. Ánh Lâm nhìn thấy hàn nhiên đến đây, muốnđứng dậy lui ra ngoài, để cho Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên hảo hảo chuyện. Nhưng Tiêu Kì thấy ánh lâm muốn , vội vàng kéo ống tay áo Ánh Lâm cho rời

      “Ánh Lâm ca, ngươi cần . Trừ bỏ ca, ta muốn gặp người khác......”

      “Kì Kì, Hoàng Thượng phải người khác, ta ra ngoài, các ngươi hảo hảo tâm ......” Vì thế, Ánh Lâm bỏ tay Tiêu Kì ra, cùng Ngưng Mặc xuống

      . “Trầm Tiêu Kì, ngươi muốn gặp lại trẫm như vậy?” Hàn Nhiên hiển nhiên là bị lời vừa rồi của Tiêu Kì chọc giận.

      “Đúng vậy.” Tiêu Kì căn bản nhìn Hàn Nhiên, mặt có biểu cảm gì.

      “Ngươi......”

      Hai người đều trầm mặc......

      “Trẫm rốt cuộc kém Lạc Ánh Lâm chỗ nào? Trẫm quan tâm ngươi tuyệt đối kém Lạc Ánh Lâm. Ngươi cứ toàn tâm toàn ý thích như vậy, có phải hay ? Nếu đúng vậy, lúc trước ngươi tại sao còn đáp ứng thái hậu tiến cung, ngươi có thể cùng cao chạy xa bay, chẳng lẽ ngươi tiến cung chính là vì đùa giỡn trẫm sao? Ngươi cảm thấy được đùa như vậy tốt lắm sao? Trầm Tiêu Kì, ngươi trả lời ta!”

      Hàn Nhiên đến bên cạnh Tiêu Kì, nắm lấy bả vai Tiêu Kì, Tiêu Kì tuy rằng bị nắm vô cùng đau, nhưng như trước chữ cũng , nước mắt giữ lại trong bất tri bất giác.

      “Trầm Tiêu Kì, ngươi trả lời ta, nếu ngươi cho tới bây giờ chưa từng thích ta, ta lập tức để cho ngươi , ngươi trả lời ta......”

      “Ta, , , thích, ngươi.”

      “Hảo, đây là ngươi , mời ngươi nhớ kỹ, Trầm Tiêu Kì.”

      Hàn Nhiên hung hăng đẩy Tiêu Kì phen, tức giận đến quay đầu lại xoay người bước . Tiêu Kì bị Hàn Nhiên đẩy, ngã vào góc giường, ngọc bội vẫn cất chứa trong lòng rớt ra. Khiến cho Tiêu Kì khiếp sợ là, khối ngọc kia lại loé ánh sáng đỏ....

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 6:

      Tiêu Kì nhìn thấy ngọc bội loè loè sáng lên bên cạnh, nội tâm bắt đầu bất an giãy dụa. Chẳng lẽ Hàn Nhiên là Dịch ca ca lúc trước sao? Chẳng lẽ người ta vẫn chính là Hàn Nhiên sao? Nếu đúng vậy, vì cái gì còn nhớ ta? Nếu phải, ngọc bội kia tại sao lại sáng lên?

      Tiêu Kì cảm thấy giờ phút này mình thực mê mang, cẩn thận ngẫm lại, Hàn Nhiên cùng Dịch ca ca năm đó có rất nhiều chỗ tương tự, có thể bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt, cho nên mới quên mình; giả dụ Hàn Nhiên thặtsư là Dịch ca ca năm đó, mình thương đó là việc cực kỳ chắc chắn, nhưng tại nếu phải cho Hàn Nhiên cảm giác của mình đối với , vậy tất phải có người tiếp thu lòng của Nhiễm Dạ, nhưng chính mình phải đúng là bởi vì Nhiễm Dạ mà mâu thuẫn ầm ĩ với Hàn Nhiên sao, nếu nhận Nhiễm Dạ, điều này sao có thể? Tiêu Kì thừa nhận chút ích kỷ nho , hy vọng người mình có thể toàn tâm toàn ý đối đãi mình tốt, hy vọng chia sẻ người của với người khác, người là phải lòng mới đúng. Nhưng chính là quân vương, nhất định có khả năng độc hưởng tình của quân vương.

      Tiêu Kì cầm lấy ngọc bội, gắt gao nắm trong tay, trong miệng ngừng giọng “Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?......”

      Tiêu Kì có đem chuyện này cho bất luận kẻ nào, Hàn Nhiên từ sau lần cãi nhau đó cũng thấy tới nơi này nữa, tưởng niệm như thủy triều đánh úp lại, Tiêu Kì u buồn lâu, rốt cục quyết định, mặc kệ thế nào, ít nhất mình tạm thời phải gặp Hàn Nhiên trước, vô luận kết quả thế nào, đều phải hảo hảo chuyện với , hỏi chuyện tình năm đó chút. Cách vài ngày, đợi đến lúc thân thể của chính mình tốt sai biệt lắm, Tiêu Kì lập tức quyết định tìm Hàn Nhiên......

      “Hoàng Thượng, Kì phi cầu kiến bên ngoài.

      ” Ngưng Mặc bẩm báo với Hàn Nhiên, Tiêu Kì tìm . “ phải muốn gặp ta sao, bây giờ còn tới làm gì? Chẳng lẽ hết bệnh rồi, liền khẩn cấp muốn đến chào từ biệt? Ngưng Mặc, với , lúc trước là muốn gặp ta, giờ là, trẫm muốn gặp ...... Ngươi bảo ......”

      Nếu là lúc trước, Hàn Nhiên nghe thấy Tiêu Kì chủ động tìm đến , đương nhiên là mặt mày vui vẻ, nhưng tại Hàn Nhiên tức giận, Tiêu Kì tìm đến , thể nghi ngờ chính là làm cho Hàn Nhiên càng thêm tức giận mà thôi.



      “Vâng, Hoàng Thượng.” Ngưng Mặc ra ngoài điện, thấy ánh mắt khẩn thiết của Tiêu Kì, đành lòng

      “Kì phi, ngài vẫn là trở về , Hoàng Thượng có việc, hôm nay chỉ sợ ngài gặp được .”

      “Ta biết, Ngưng Mặc, van cầu ngươi lại với Hàn Nhiên, ta rất muốn gặp lần, ta có lời với , ta cầu ngươi, gặp được , ta trở về.”

      Dứt lời, liền quỳ mặt đất cầu xin Ngưng Mặc. “Kì phi, người mau đứng lên, thần đảm đương nổi a......”

      Muốn nâng dậy Tiêu Kì, nhưng Tiêu Kì chết sống chịu, có biện pháp, Ngưng Mặc đành phải “Kì phi, thần giúp ngài hướng Hoàng thượng thông báo tiếng, nếu Hoàng Thượng vẫn chịu gặp ngài, vậy thần cũng có biện pháp; Kì phi, nơi này cứng rắn lại lạnh, ngài vừa mới khỏi bệnh, nên quỳ......”

      “Cám ơn ngươi, Ngưng Mặc. Hàn Nhiên đáp ứng gặp ta, ta đứng lên.” Ngưng Mặc nhìn thấy bất đắc dĩ, đành phải lập tức bẩm báo Hàn Nhiên. Ngưng mặc trở về, thần tình u buồn

      "Hoàng Thượng, Kì phi , đợi cho ngài đáp ứng gặp mới thôi..”

      “Hừ.... Để cho chờ , cần để ý đến .”

      Hàn Nhiên ngoài miệng là như vậy, nhưng trong lòng vẫn là có tia muốn nhìn thấy Tiêu Kì

      “Nhưng sức khoẻ Kì phi vừa mới tốt, thân thể nghìn vàng mà để quỳ gối bên ngoài như vậy cũng phải biện pháp....”

      “Nga, quỳ ? Tốt lắm a, muốn quỳ bao lâu quỳ bao lâu......”

      “Hoàng Thượng......”

      “Ngưng Mặc ngươi cần thêm nữa, ngay cả ngươi ta cũng phạt.”

      “Vâng.”

      Hàn Nhiên biết Tiêu Kì quỳ gối bên ngoài, trong lòng vẫn nhịn được đau lòng lên, tốt xấu chính mình đối vẫn là sâu đậm, cũng phải quên là có thể quên, buông tha cho có thể buông tha cho .

      Tiêu Kì đến, hoàn toàn đánh vỡ đầu óc của Hàn Nhiên, ngay cả tấu chương cũng nhìn thấy trái ngược, mà hết thảy điều này Ngưng Mặc đều xem ở trong mắt, nhưng tốt làm trò thẳng với Hàn Nhiên mà thôi.

      “Ngưng Mặc, , chúng ta nơi của Dạ.”

      “Vâng, Hoàng Thượng.”

      Hàn Nhiên ra ngoài điện, thấy Tiêu Kì vẫn nhúc nhích quỳ gối nơi đó như trước, dung nhan tuyệt mỹ nay lại tái nhợt chịu nổi, mặc cho ai nhìn liền đau lòng thôi, huống chi vẫn là người nam nhân .

      “Hàn Nhiên, ngươi rốt cục ra gặp ta .”

      Thấy Hàn Nhiên ra, mặt Tiêu Kì lập tức nở rộ nụ cười sáng lạn.

      “Ta muốn gặp phải ngươi, ban đêm. Ngươi thích người khác, như vậy ta cũng có thể như ngươi thích người khác....”

      Hàn Nhiên xong, tăng cước bộ lên, rất sợ chính mình đành lòng cái, xông lên đem Tiêu Kì nâng dậy ôm vào trong lòng.... hận chính mình lại có nhiều tha như vậy.

      “Dạ....”

      Vẻn vẹn chữ này làm cho Tiêu Kì quên mất nguyên bản tìm Hàn Nhiên để gì, đứng ở tại chỗ, lẳng lặng xem Hàn Nhiên dần dần xa, biến mất ở sau lưng gốc cây..... Tiêu Kì quỳ chính là suốt ngày, quỳ đến hai chân run lên, toàn thân chút khí lực cũng có, tuy rằng thân thể bắt đầu lung lay sắp đổ, Tiêu Kì vẫn như cũ chờ Hàn Nhiên, biết lúc trước mình đối với Hàn Nhiên có chút quá phận, Hàn Nhiên tốt với mình như vậy, mà mình lại luôn thương tổn , quý trọng tốt.

      Người luôn ở thời điểm mất mới biết được quý trọng, nhưng mà nếu biết phải quý trọng, cho nên liền nhất định phải hết sức vãn hồi (cứu vãn), chẳng sợ chỉ có hy vọng cực kì bé , tiếc tất cả. Tiêu Kì kiên trì phải làm như vậy, Ánh Lâm khuyên bảo nhiều lần cũng vô pháp thay đổi ước nguyện ban đầu của Tiêu Kì.

      “Kì Kì a, cần tiếp tục chờ nữa, thân thể của ngươi cũng vừa mới khoẻ, vẫn quỳ như vậy cũng phải biện pháp a.”

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 6

      “Ánh Lâm ca, ngươi về trước , có số việc ta nhất định phải ràng với Hàn Nhiên, bằng ta tâm an.”

      “Ngươi phải đợi, như vậy ta cùng chờ với ngươi....”

      “Ánh Lâm ca......”

      Tới tới lui lui vài ngày, Tiêu Kì vẫn quỳ gối nơi đó, mỗi lần Hàn Nhiên qua bên người Tiêu Kì, thấy Ánh Lâm vẫn ở bên cạnh Tiêu Kì, cơn tức lại đánh mà đến.

      “Lạc Ánh Lâm, tại Tiêu Kì là Kì phi của trẫm, cho dù ngươi là biểu ca của , ngươi ôm như vậy, để cho những người khác thấy, như thế nào? Ngươi để ý những lời đồn đãi nhảm nhí này sao? Hay là ngươi cố ý cấp cho trẫm việc khó khăn?”

      Hàn Nhiên căm tức Ánh Lâm.

      “Thảo dân có ý tứ này, thảo dân đành lòng nhìn Kì Kì như vậy, thân thể của vừa mới khỏe. Chẳng lẽ ngay cả gặp lầm ngươi cũng nguyện ý sao? Nhìn thấy như vậy, ngươi có biết đau lòng hay , từ chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, giờ vì gặp ngươi cam nguyện như vậy, ngươi chẳng lẽ chút cảm giác đau lòng sao? Ngươi hẳn phải là động vật máu lạnh chứ. Sớm biết như thế, lúc trước để cho Tiêu Kì tiến cung, chính là cái thiên đại sai lầm.”

      Ánh Lâm vừa ôm Tiêu Kì vừa trả lời vấn đề của Hàn Nhiên, hiển nhiên lần này cũng bị Hàn Nhiên chọc giận.

      “Hàn.... Nhiên...”

      Tiêu Kì ngay cả chút khí lực chuyện cũng có.

      “Hảo, ngươi thương như vậy, ngươi liền dẫn . Ngưng Mặc, chúng ta .”

      " cần ngươi , ta cũng dẫn rời .”

      xong, Ánh Lâm để ý Tiêu Kì giãy dụa, ôm lấy Tiêu Kì, trở lại cung điện của Tiêu Kì. Người Tiêu Kì mặc dù là trở lại, nhưng hiển nhiên tâm còn tại nơi của Hàn Nhiên.

      “Kì Kì, ngươi cần vì người như thế mà thương tổn chính mình.”

      Mấy ngày nay, Ánh Lâm suy nghĩ rất nhiều, đối mặt Hàn Nhiên như vậy, Ánh Lâm nhẫn nại nổi nữa, do dự lâu vẫn là muốn đem lời trong đáy lòng hướng Tiêu Kì ràng.

      “Ta có vài lời muốn cùng ngươi, ở giữa ngươi nên leo, lẳng lặng nghe ta xong lời.”

      “Ánh Lâm ca, ngươi muốn với ta cái gì?”

      “Kì Kì, cho tới nay, hai người chúng ta đều sinh hoạt cùng nhau , có thể chiếu cố ngươi tốt, chính mình cũng rất vui vẻ, cho tới nay, ta đều có đem tình cảm thực của mình biểu ra ngoài với ngươi, ta nghĩ ngươi vào cung có lẽ Hoàng Thượng hảo hảo thương ngươi, như vậy cảm tình của ta có ra hay cũng có quan hệ gì, nhưng giờ ta nhìn thấy thương tổn ngươi như vậy, ngươi bảo ta làm sao bây giờ, cho tới bây giờ ngươi chưa từng chịu qua bực ủy khuất này, vì thế ta trước lo sau nghĩ lâu, vẫn là muốn thẳng cảm tình của ta đối với ngươi, ta đối với ngươi từ rất sớm lúc trước phải tình huynh đệ đơn giản như vậy, ta đối với ngươi sinh ra tình , Kì Kì, cho tới nay ta đều thực của ngươi, ngươi có hiểu chưa? Ta biết tại ngươi có thể nhất thời tiếp thu được ta, nhưng bằng cảm tình nhiều năm của chúng ta, ta tin tưởng ngươi cũng chậm rãi nhận ta, ta có thể chờ ngươi, vẫn chờ ngươi......”

      Tiêu Kì nghe thấy những lời này của Ánh Lắn trợn mắt há hốc mồm, biết chính mình nên trả lời Ánh Lâm như thế nào. Ánh Lâm quay mặt về phía Tiêu Kì, nhìn thấy người mến trước mắt, giật mình, liền tiến lên cường hôn môi Tiêu Kì, Tiêu Kì cả kinh, muốn đẩy Ánh Lâm ra, bất đắc dĩ khí lực của mình còn, nhưng vẫn chống cự hết sức. Lúc này tất cả lại vừa khéo rơi vào trong mắt Hàn Nhiên, vì trong lòng có bất an mà tiến đến thăm Tiêu Kì, lửa giận trong lòng nhất thời phát tiết ra.

      “Lạc Ánh Lâm, Trầm Tiêu Kì, các ngươi làm cái gì!!!!”

      Lúc này Hàn Nhiên thể dùng sôi gan để hình dung, ngay cả ý niệm giết Ánh Lâm trong đầu cũng tự chủ được dâng lên. Tiêu Kì và Ánh Lâm nghe thấy thanh của Hàn Nhiên, lập tức dừng lại, nhìn lại nơi phát ra thanh , phát Hàn Nhiên nổi giận đùng đùng đứng ở cửa.

      “Hàn Nhiên.... Ngươi cần hiểu lầm, ta cùng Ánh Lâm ca có gì.”

      Tiêu Kì vừa vừa giãy ra khỏi lòng của Ánh Lâm, chạy về phía Hàn Nhiên, lôi kéo tay áo Hàn Nhiên, khóc khẩn cầu tin tưởng chính mình. So sánh với Tiêu Kì, Ánh Lâm lại có vẻ bình tĩnh vừa phải

      có gì hiểu lầm, ta Kì Kì, đó là , ngươi thể cho Kì Kì hạnh phúc, như vậy hạnh phcú của liền để ta cấp cho.”

      Hàn Nhiên là tức giận, nhưng thấy Tiêu Kì thương tâm khóc như vậy, càng thêm làm đau lòng, mấy ngày trước mực nghĩ đến chuyện của Tiêu Kì, tới cuối cùng vẫn là buông tha cho Tiêu Kì được, quyết định vẫn là tới nghe chút xem Tiêu Kì với chuyện gì, nhưng khi vào lại thấy màn như vậy, bảo làm sao chấp nhận. Từ rất sớm lúc trước Hàn Nhiên liền cảm thấy cảm tình Ánh Lâm đối với Tiêu Kì đều phải là cảm tình huynh đệ bình thường, nhưng khi đó, quan hệ của và Tiêu Kì cũng tốt lắm, cho nên cũng có để ý nhiều, nhưng khi nghe thấy thanh đầu tiên Tiêu Kì gọi khi tỉnh lại là Ánh Lâm hoàn toàn hỏng mất ......

      “Hạnh phúc của Tiêu Kì ngươi có thể cho có thể cho sao? Ngươi có năng lực gì cho Tiêu Kì hạnh phúc? Huống chi ngươi hỏi Tiêu Kì xem, rốt cuộc có muốn ở cùng ngươi hay , thương ngươi, ngươi cảm thấy được cho dù ngươi cho nhiều nữa, có thể vui vẻ lên sao?”

      Lần này Hàn Nhiên , là đổ (cá cược) trong lòng Tiêu Kì ai, nếu ngay cả lúc này đây đều thua, như vậy cũng chỉ có thể khiến cho chính mình vĩnh viễn quên Tiêu Kì.

      “Ánh Lâm ca, thực xin lỗi, từ lúc đầu đến cuối cùng người ta chính là Hàn Nhiên, Hàn Nhiên chính là người khiến cho ta tâm niệm, Ánh Lâm ca, đời này Tiêu Kì nhất định phải phụ ca. Cho nên, Ánh Lâm ca, ngươi buông tha cho ta .”

      Tiêu Kì xong với Ánh Lâm lời này, lại mặt hướng Hàn Nhiên, đồng thời còn xuất ra khối ngọc bội loè loè ánh sáng đỏ kia,

      “Hàn Nhiên, ngươi còn nhớ khối ngọc này ? Tuy rằng tên của ngươi cùng lúc trước có điều bất đồng, nhưng ngươi , khối ngọc này nhận được ngươi, khi cảm giác được ngươi phát ra ánh sáng đỏ, ta tin tưởng nó nhận sai ngươi.”

      Ngọc bội ở trước mặt Hàn Nhiên mãnh liệt loé ra ánh sáng đỏ, Hàn Nhiên vừa nhìn thấy khối ngọc bội kia, nhất thời liền cảm thấy có cỗ lực lượng cường đại dẫn dắt , đầu đau như muốn nổ tung.

      “A......” Hàn Nhiên thống khổ ôm đầu, Tiêu Kì và Ánh Lâm ở bên cạnh thấy tình huống như vậy cũng biết nên làm thế nào cho phải.

      Tiêu Kì ôm Hàn Nhiên ngã dưới đất, “Hàn Nhiên, ngươi làm sao vậy? Ngươi nên làm ta sợ, người tới, người đâu mau tới...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :