1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lễ tình nhân đẫm máu - Đào Đào Nhất Luân

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Phần 3: Vườn hoa công chúa

      Chương 11: Hành trình phá băng

      Tử bất ngữ, quái lực loạn thần.*

      *Câu này thể quan niệm của Khổng Tử, câu gốc là: Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần. Dịch nghĩa là: Khổng Tử bàn luận, tin những chuyện liên quan đến những việc quái di, dũng lực, lừa dôi, quỷ thần, chung là những chuyện ma quỷ quái. – Dịch theo baidu.

      Thế nhưng, chỉ vì giấc mộng tối qua, ngày hôm sau Thư Tầm liền mua vé máy bay tới Thủ đô. còn tâm trí đâu để ý tới tầng mây trắng dưới cánh máy bay, còn tâm trí đâu thưởng thức cơm trưa mà chuyến bay cung cấp, trong đầu chỉ toàn là khuôn mặt hoảng sợ của Lỵ Nhã, ngồi dưới bậc thang cách rất xa, bảo giúp ấy.

      Thư Tầm tìm tới nhà Lỵ Nhã theo địa chỉ chuyển phát nhanh mà ấy cho , nhưng nhà Lỵ Nhã cũng có ai. Thư Tầm kéo hành lý, đứng dưới tòa nhà chung cư chờ đợi, tiện thể quan sát khu nhà này lúc. Nghe nhà Lỵ Nhã rộng hơn sáu mươi mét vuông, hai phòng ngủ, phòng làm việc, hai nhà vệ sinh, lqđôn nhìn tổng thể khu nhà trông rất được, có thể mua căn hộ như vậy ở Thủ đô là việc vô cùng khó khăn, Thư Tầm đoán, cha mẹ hai bên chắc phải chi ít tiền.

      Vất vả bôn ba suốt ngày dài, lại ở dưới nhà đợi đến hơn mười giờ tối, mệt là giả. Trong lúc Thư Tầm ấn chuông cửa nhiều lần, nhà Lỵ Nhã vẫn có ai. Thư Tầm đứng dưới ánh đèn đường vàng mờ, trước khi điện thoại di động hết phin, nhắn tin cho Tả Kình Thương.

      “Em đến Thủ đô rồi.”

      Tin nhắn vừa được gửi , Thư Tầm lại thấy hơi hối hần, ngờ bản thân chủ động liên lạc với , tất cả dường như đều về phương hướng mà thể kiểm soát.

      “Em ở đâu?” Tin nhắn hồi đáp của tới nhanh bất thường.

      Thư Tầm xem đồng hồ đeo tay, nhắn tin cho địa chỉ nhà Lỵ Nhã.

      “Cho dù thế nào nữa, 45 phút nữa gặp mặt.”

      Hai má Thư Tầm hơi nóng lên, vì tiết kiệm pin, xem tin nhắn quá lâu.

      Đúng lúc ấy, người đàn ông đến, dùng chìa khóa mở cửa nhà, rồi lát say, cửa sổ ở tầng nhà Lỵ Nhã sáng đèn, Thư Tầm lại tới bấm chuông, người đàn ông xuất .

      “Lỵ Nhã có ở đây ? Phiền mở cửa.”

      ấy ở nhà.” Người đàn ông kia rất lạnh lùng, cũng hoàn toàn có ý định mở cửa.

      “Tôi có mấy thứ đồ để ở nhà Lỵ Nhã, lấy đồ xong tôi luôn.”

      là Thư Tầm?” Người đàn ông rất kinh ngạc, nhưng vẫn có ý định mở cửa.

      “Vâng, phiền mở cửa ra.”

      Bên trong im lặng rất lâu, chồng của Lỵ Nhã biết suy nghĩ gì, im lặng rất lâu, cũng chịu mở cửa.

      Sau khi cất hành lý ra phía sau cầu thang, lqđôn Thư Tầm mới đến cửa nhà Lỵ Nhã, liền thấy ngay đống đồ chuyển phát còn chưa dỡ ra đặt lộn xộn trước cửa, được rồi, là đặt, nhưng thực ra là “vứt” đúng hơn. Thư Tầm biết mình là khách mời mà đến, chồng Lỵ Nhã cũng chào đón . gõ gõ cửa, chồng Lỵ Nhã mở cửa chống trộm bên trong ra, cách lớp cửa sắt, hỏi có chuyện gì .

      Chồng Lỵ Nhã rất gầy rất cao, tuy đẹp trai, nhưng cũng khá ưa nhìn. Thư Tầm hỏi: “Lỵ Nhã đâu vậy?”

      “Tôi biết, ấy còn chưa về.” Giọng của ta mấy vui vẻ, kiểu nước đôi mập mờ, ta biết , người đứng ngoài cửa Thư Tầm này biết chuyện Lỵ Nhã mất tích.

      ấy với , muốn tới chỗ nhà tôi du lịch? Tới Vụ Kiều?” Thư Tầm nhìn qua song cửa sắt, thấy giá để giày dép còn có mấy đôi giày nữ. Dường như phát ra ánh mắt của , chồng Lỵ Nhã khó chịu dịch người sang, ngăn cản tầm mắt của . Thư Tầm chợt nghĩ, nếu Tả Kình Thương ở đây có thể chọn lọc những thông tin quan trọng cách nhanh nhất. Còn bản thân , trong vài lần liếc mắt ngắn ngủi ấy, cũng phát ra, nếu như Lỵ Nhã quả thực rời nhà trốn , vậy chắc chắn là cách rất vội vã.

      Trong mấy đôi giày, có đôi giày Converse*, còn có đôi giày đế bằng màu xanh nhạt, nhìn theo độ mài mòn có thể nhận thấy, hiển nhiên Lỵ Nhã thường xuyên hai đôi giày này; có đôi giày cao gót GIGI màu trắng hở mũi, là kiểu dáng mới ra năm nay, là đôi giày đắt nhất giá để giày. Đôi giày thường nhất và đôi giày đắt nhất đều mang theo, bỏ trốn cũng được, rời nhà cũng thế, người phụ nữ bình thường đều làm vậy.

      * thương hiệu chuyên sản xuất giày thể thao, là công ty của con hãng Nike.

      Ánh mắt Thư Tầm tiếp tục dừng người chồng Lỵ Nhã, trông ta cũng nhếch nhác y hệt những người đàn ông có vợ mất tích khác.

      “Có thể cho tôi vào nhà xem chút được ?” Thư Tầm chân thành hỏi.

      “Bây giờ mười rưỡi rồi, trong nhà cũng chỉ có người đàn ông kết hôn là tôi. Tôi cho rằng để vào nhà ổn lắm, thấy sao?”

      Thư Tầm vẫn luôn lạnh lùng trước nay, giờ lại cố làm bộ làm tịch bày ra vẻ mặt mà tự cho là cực kỳ lo lắng, “Lỵ Nhã là bạn tốt của tôi, nghe mấy hôm nay liên lạc được với ấy, tôi rất lo lắng.”

      “Tôi tin là bạn tốt của ấy, nếu tại sao ấy lại lừa tôi là muốn đến chỗ du lịch? là tôi còn lo hơn , mấy hôm nay tôi vẫn tìm ấy, đến công việc tôi còn chẳng làm đây.” Chồng Lỵ Nhã bực bội .

      “Có thể cho tôi biết vài biểu của ấy trước khi ?”

      “Tôi rồi còn gì, tôi về nhà thấy ấy ở nhà, sau đó ấy gọi điện cho tôi bảo muốn đến chỗ chơi, rồi gọi được vào di động ấy nữa, tôi phát ấy mang sạc điện , cũng thấy chuyện đấy có gì to tát. Công ty ấy gọi điện tới nhà hỏi, tôi mới biết ấy báo cáo xin phép nghỉ với công ty. Cha mẹ ấy cũng tìm ấy, ấy vốn có đến chỗ .”

      ấy làm trước báo sau, rồi mới với du lịch, chẳng lẽ thấy bất thường sao? Trước khi du lịch, cho dù xin nghỉ, mua vé cũng được, tìm hiểu chuyến cũng thế, đều nền bàn bạc trước với chồng chứ.”

      “Bình thường ấy , có khi xách đồ đạc ra bến xe, nhìn thấy tuyến xe nào mua vé tuyến xe ấy, muốn xuống đâu xuống.”

      “Vẫn chưa báo cảnh sát ư?”

      “Báo cảnh sát có phải là làm quá lên rồi ? Như thể vợ tôi mất tích bằng! Mấy ngày nữa ấu tự về thôi.”

      Thư Tầm bình tĩnh quan sát kỹ ta, “Sau mấy ngày điện thoại di động hết pin, chẳng có ai tìm bốt điện thoại công công để liên lạc với người nhà cả, đặc biệt là cha mẹ và chồng mình.”

      “Đừng có lung tung nữa! mình đứng trước cửa nhà tôi quản lý chuyện gia đình tôi, hơn nửa đêm rồi nên rảnh quá nhỉ? Được rồi, nhanh giùm, tiễn.” Dứt lời, chồng Lỵ Nhã liền đóng lại tầng tầng cửa bên trong.

      biết do tác động tâm lý hay do thứ gì khác, khi ta đóng cửa, dường như có dòng khí phả vào mặt , Thư Tầm dường như ngửi được hương vị của “Vườn hoa của công chúa.” trong những đặc điểm của nước hoa tốt chính là lưu giữ hương thơm rất lâu, mùi hương bao gồm nhiều tầng hương giàu xúc cảm, huống chi “Vườn hoa của công chúa” là loại nước hoa bán chạy nhất trong số các loại nước hoa cao cấp, chất lượng tốt là điều chắc chắn. “Vườn hoa của công chúa” với những nốt hương hoa quả thích hợp cho những trẻ từ 18-25 tuổi, có phong cách tươi tắn đáng , khi Thư Tầm du học, bạn cùng phòng người Tây Ban Nha của thích nhất đùng loại nước hoa này, cảm thấy nốt hương đầu tiên của nó rất giống hương táo và hương hoa nhài, rất dễ chịu, nhưng phải sở thích của . Nước hoa, chỉ Burberry London mà thôi.

      Tuy phải sở thích nhưng vì thường xuyên ngửi thấy, nên rất quen với mùi hương của “Vườn hoa của công chúa/”

      Hít thêm mấy hơi, rốt cuộc mùi hương ấy cũng biến mất.

      Thư Tầm ôm đống đồ chuyển phát nhanh xuống dưới lầu, lấy hành lý ra, ngồi bên cạnh bồn hoa, mới phát hai chân mình tê mỏi. cảm thấy chồng Lỵ Nhã che giấu điều gì đó, lời của ta có trăm ngàn sơ hở, logic cũng rất khó tin. Thử nghĩ xem, đến bạn trai cũ chia tay từ mấy năm trước là Tả Kình Thương, biết đến Thủ đô cũng định đón , huống chi người chồng tìm vợ, thấy có người đến giúp mình tìm vợ, lại tỏ ý xua đuổi, giống như đến làm phiền bằng.

      Nhưng khó giải thích nhất, đó là trong thoáng khi ta đóng cửa, ngửi thấy mùi hương giống hệt hương nước hoa trong mộng. Rốt cuộc là do quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, hay do Lỵ Nhã ngầm ám chỉ cho từ nơi xa xôi nào đó?

      Thư Tầm dám nghĩ đến tình huống xấu, chỉ đành suy đoán, có lẽ chồng Lỵ Nhã nghi ngờ vợ mình ngoại tình bỏ trốn, trong lòng bức bối, cho rằng chuyện xấu trong nhà thể để người ngoài biết, cho nên thái độ mới tồi tệ như vậy. Lúc này, Thư Tầm kỳ vọng từ đáy lòng rằng Lỵ Nhã thực bỏ trốn với tình nhân, tất cả đều chỉ là chuyện ồn ào trong nhà.

      Sau 45 phút, Tả Kình Thương tới đúng như hẹn lái xe Infiniti QX70* màu đên, xe cùng như người, rất hợp với . diễn đàn lê quý đônn Sân của khu nhà rộng lắm, Thư Tầm đợi từ từ quay xe xong, mới tới, quả nhiên, Tả Kình Thương cũng nhìn Thư Tầm, mà nghiền ngẫm quan sát khu nhà lượt, cuối cùng mới đưa ánh mắt dừng người .

      *Infiniti là thương hiệu xe hạng sang thuộc công ty sản xuất ôtô Nhật Bản Nissan Motor.

      Thời đại học, khi Thư Tầm đương, cũng mộng mơ, kiêu ngạo, cũng có cả tự ti của khi đứng trước mặt người mình thích, mỗi lần hẹn hò đều phải trang điểm ăn mặc trau chuốt, cho dù có thời gian, cũng luôn phải đánh lớp phấn. lê quý đônn Mấy năm sau, thấy mình chín chắn hơn nhiều, cũng tự tin hơn trước đây. cố gắng chải chuốt trang điểm chỉ vì gặp Tả Kình Thương nữa, cũng chẳng để tâm việc có thấy mặt mộc của hay . Trong suy nghĩ của , giá trị của bản thân mình với người khác, nằm ở việc người ta khen mình xinh đẹp.

      phải lên máy bay, phải ngồi xe buýt, vất vả chờ đợi, cho dù trước khi ra khỏi nhà có trang điểm, giờ cũng bay gần sạch hết rồi. Để thoải mái đường, mặc áo phông và quần jean rất bình thường, đôi giày thể thao New Balance cũ. nghĩ bản thân mình chín chắn hơn ở điểm, ngại Tả Kình Thương vì thấy để mặt mộc, ăn mặc giản dị mà thích nữa.

      Xe lướt trong bóng đêm, Thư Tầm ngồi ở vị trí kế bên người lái xe, gió điều hòa hơi lạnh nhàng thổi khuôn mặt , ngày chịu đựng nóng nực bên ngoài, cả người đầy mồ hôi, cuối cùng bây giờ cũng được ngồi ở nơi mát mẻ, xung quanh phảng phất hương nước hoa ôtô dìu dịu, cảm giác dễ chịu, lại thoáng chút mỏi mệt đến rã rời.

      “Có chuyện gì thế?” Tả Kình Thương hỏi thừa, khi chờ đèn đỏ ở giao lộ, thẳng vào vấn đề.

      Thư Tầm nghiêng đầu liếc nhìn , “Chút việc riêng thôi.”

      “Cho dù là việc riêng, cũng phải việc riêng khiến người ta vui vẻ.” Tay phải Tả Kình Thương đặt lên tay trái, khuỷu tay trái tựa bên cửa sổ, “Em cho địa chỉ của khu dân cứ, đến giờ vẫn mang theo hành lý, chứng tỏ em vốn đặt phòng trước ở khách sạn, cũng ngủ lại ở nhà người khác. Em lên kế hoạch trước cho chuyến lần này, cho là trước khi làm em tới Thủ đô tìm , cho nên, người em muốn tìm là người khác, nhưng loại tìm được.”

      “Em có người bạn bị mất tích.”

      “Nam hay nữ?”

      Thư Tầm im lặng, quay đầu nơi khác.

      “Bạn của em kết hôn chưa?”

      “Kết hôn rồi.” Thư Tầm trả lời, “Từ hơn nửa năm trước.”

      “Quan hệ giữa ấy với chồng thế nào?”

      “Ít nhất em chưa từng nghe hai người họ có mâu thuẫn.”

      “Cho nên….”

      có thể đưa ra kết luận nhanh đến vậy? Thư Tầm quay ra nhìn , ánh mắt đầy chờ mong.

      “Bạn của em là nữ.” Tả Kình Thương ung dung .

      Hóa ra là dẫn dụ ! Thư Tầm lần thứ hai im lặng, quay đầu nơi khác.

      “Người nhà của bạn em chắc chắn có vấn đề.” Tả Kình Thương giẫm chân ga, tiếp tục lái xe về phía trước, “Khi người bị mất tích, người tìm kiếm hỏi thăm khắp thế giới này đều là người thân, tiếp theo mới là bạn bè. Cuối cùng, họ chọn báo cảnh sát. Em vượt ngàn dặm xa xôi đến Thủ đô tìm ấy, chắc chắn vì người nhà bạn em tìm thấy hoặc mãi mà báo cảnh sát. Có hai khả năng, thứ nhất, người nhà của bạn em biết ấy ở đâu, vốn dĩ hề lo lắng ấy gặp phải chuyện may; thứ hai, người nhà ấy bị đe dọa, tình cảnh của bạn em vô cùng hung hiểm.” Tả Kình Thương liếc thấy Thư Tầm nắm chặt tay, lại thêm câu, “Hi vọng là khả năng thứ nhất.”

      “Ý của là, bắt đầu tìm hiểu từ người nhà của ấy? Chồng của ấy rất có thành kiến với em, lqđôn cha mẹ ấy ở mãi Hồ Tễ, nhưng trước khi đến đây em cũng hỏi rồi, hai bác tàu hỏa tới đây.” xong, Thư Tầm kể lại toàn bộ việc cho Tả Kình Thương, bao gồm cả giấc mơ lạ lùng hôm qua.

      “Chồng ấy nghĩ ngờ ấy ngoại tình bỏ trốn, sợ bị người ta biết mất thể diện, nên chần chờ chịu báo cảnh sát.” Tả Kình Thương lại câu mà Thư Tầm kể, dường như suy tư gì đó, thoáng, : “Nghe cũng hợp tình hợp lý đấy.”

      Thư Tầm khẽ nhướng mày, “ cũng thấy em lo chuyện đâu?”

      .” Dáng vẻ khi đánh tay lái tự nhiên phóng khoáng khó thành lời, “Chúng ta đường tới đồn cảnh sát, chuẩn bị xuống xe.”

      Thư Tầm nhìn về phía trước, tấm bảng màu xanh lam của đồn cảnh sát xuất cách đó xa.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      “Khúc Lỵ Nhã, nữ, 26 tuổi, người Hồ Tễ, nhân viên của công ty MT, mất tích ít nhất 100 giờ, tức bốn ngày rưỡi.” Tả Kình Thương ngắn gọn với cảnh sát trực.

      là….” Cảnh sát nọ vừa ghi chép, vừa chỉ vào Tả Kình Thương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Thư Tầm đứng sau , “Chồng của người mất tích?”

      phải.” Tả Kình Thương đứng sang bên, giới thiệu, “Thư Tầm, bạn của Khúc Lỵ Nhã.”

      “Bạn đến báo cảnh sát?” Cảnh sát nọ hơi khó hiểu, “Người nhà của ấy đâu?”

      “Cha mẹ ấy tàu tới đây.” Thư Tầm mở miệng .

      Cảnh sát thoải mái gật đầu, tìm từ kho dữ liệu máy tính thông tin và ảnh của Khúc Lỵ Nhã, mải mê ghi chép. Tả Kình Thương thêm, “Chồng ấy ở ngay bản địa, nhưng chịu báo cảnh sát, lý do là ta nghi ngờ Khúc Lỵ Nhã ngoại tình, cố ý bỏ trốn. Tôi cho rằng lý do này quá vô lý và gượng ép.”

      Cảnh sát nọ sững sờ, vẻ mặt “ là cái thá gì chứ” đầy mỉa mai, “ cho rằng?”

      “Khả năng thứ nhất, người mất tích bị bắt cóc, người nhà bị đe dọa. Tiền lương hàng tháng của Khúc Lỵ Nhã là 7500 tệ, nợ tiền mua nhà, ra ngoài thường ngồi tàu điện ngầm hoặc xe buýt, đủ tiêu chuẩn vào tầng lớp những người có doanh thu cao. Giả sử bọn cướp bắt cóc ấy, vậy chồng của ấy bị ép buộc che giấu việc này, đồng thời tà hẳn là chuẩn bị tiền. Về khả năng này, chờ các vị kiểm tra lưu động tài chính từ tài khoản của ta và hỏi thăm bạn bè người thân của ta là biết ngay. Khả năng thứ hai, vì mâu thuẫn gia đình, ngoại tình nên ấy rời nhà trốn . Khi cãi nhau với chồng, phụ nữ trong cơn nóng giận thường quay về nhà mẹ đẻ hoặc trốn đến nhà bạn thân đồng giới, nhưng đến nỗi hoàn toàn mất liên lạc, khả năng này có thể loại trừ; ngoại tình trốn nhà , chồng chắc chắn thể nén giận, nhưng giấy ly hôn bắt buộc phải có chữ ký của cả hai bên, mong muốn tìm thấy vợ của ta đương nhiên càng mạnh mẽ hơn việc đánh mất thể diện nhiều. lqđônn Có ngoại tình trốn hay , chỉ cần điều tra lưu động tài chính từ tài khoản của Khúc Lỵ Nhã trước và sau khi ấy mất tích, đồng thời điều tra ghi chép việc thuê phòng là biết ngay. Khả năng thứ ba, ấy bị bạo hành gia đình, tại nằm viện. Khả năng này là lớn nhất nên chồng ấy mới ăn cẩn thận, giấu diếm muốn để người ngoài biết, cũng dám để cha mẹ vợ biết, đương nhiên càng thể báo cảnh sát. Lúc này Khúc Lỵ Nhã nằm viện, hoặc bị chồng nhốt trong nhà chữa thương, điều tra ghi chép của nhưng bệnh viện gần nhà họ, và ghi chép liên quan đến việc sử dụng thẻ bảo hiểm y tế của hai vợ chồng là được. Khả năng thứ tư…” Tả Kình Thương ngừng lại trong chốc lát, “Khúc Lỵ Nhã bị sát hại.”

      Thư Tầm hít vào hơi lạnh, cảm giác như có ai đó ném vốc tuyết lạnh vào đầu, đầu choáng váng, lạnh lẽo u bao trùm.

      “Này, này, khoan , đọc nhiều Conan quá đúng , đến đây thể trình độ suy luận à? đừng có quấy rầy việc điều tra của chúng tôi.” Tuy cảnh sát nọ khi nãy cũng thầm thán phục suy luận chặt chẽ, có tính hữu dụng cao của , nhưng sau khi lấy lại tinh thần, lại thấy mình mới là dân chuyên ngành cơ mà, thể để người này lung lạc, “ có quan hệ gì với Khúc Lỵ Nhã? Sao lại đưa bạn của ấy đến báo án? tên gì?”

      Tả Kình Thương lấy từ trong túi quần tờ giấy chứng minh, mở ra trước mặt cảnh sát nọ, sau đó nhanh chóng lấy về, mỉm cười , “Đồng nghiệp.”

      Đồng chí cảnh sát có khả năng đọc nhanh như gió, trong vài giây ngắn ngủi thoáng qua ấy, ta chỉ kịp nhìn thấy mấy chữ --- Tả Kình Thương – Tả Kình Thương, cảnh đốc cấp * - điều tra hình kỹ thuật.

      *Cảnh đốc cấp : Đứng thứ sáu trong hệ thống cấp bậc hàm sĩ quan của Trung Quốc, tương đương thượng ta ở Việt Nam.

      Cảnh sát nọ bối rối mỉm cười, rồi lấy lại bình tĩnh, lúc lâu sau, bỗng kêu lên mấy câu lộn xộn đầu đuôi: ! là Tả Kình Thương! Là Tả Kình Thương đó sao?! Tả Kình Thương của Đại học Điều tra hình ?!”

      Dường như Tả Kình Thương quen với những tình huống thế này, gật đầu, xem đồng hồ đeo tay, “ còn sớm nữa, chúng tôi về trước. Nếu có tin tức gì mới, nhất định phải báo cho chúng tôi đầu tiên.”

      Đồng chí cảnh sát gật đầu như giã tỏi.

      Từ lúc bước ra khỏi đồn cảnh sát, Thư Tầm thấy nhõm trong chốc lát, việc tìm thấy Khúc Lỵ Nhã rất có hi vọng. Nhưng khi nghĩ đến khả năng thứ tư mà Tả Kình Thương , trái tim bất chợt chìm xuống.

      “Đúng rồi, bây giờ định đưa em đâu?” Thư Tầm liếc thấy bên cạnh đồn cảnh sát có khách sạn, trong thoáng ngẩn ngơ vừa nãy lại trót ngồi lên xe của Tả Kình Thương, lúc hoàn hồn được năm, sáu trăm mét rồi.

      “Em đoán xem.”

      Thư Tầm vừa nghe, lập tức đáp trả: “Giáo sư Tả Kình Thương còn trẻ tuổi như vậy, mà được nhà nước phong hàm Cảnh đốc cấp , chẳng lẽ còn cố tình vi phạm pháp luật vào lúc quá nửa đêm hay sao?”

      “Bắt quá nhiều tội phạm, cũng muốn thử cảm giác làm tội phạm lát xem sao, đây là chuyện bình thường.” Tả Kình Thương bình tĩnh trêu .

      “Tùy .” Thư Tầm bực bội, giọng .

      Tả Kình Thương trêu nữa, im lặng lái xe.

      Nửa tiếng sáu, Thư Tầm nhịn được nữa, hỏi : “Rốt cuộc muốn đâu?”

      “Về nhà.”

      “Này! Tả Kình Thương!!” Thư Tầm cầm dây an toàn, tức giận trừng mắt nhìn , như cá nóc vừa bị vớt lên từ mặt nước.

      bật đèn pha rẽ phải, bùa bình an treo trong xe nhàng lay động, “Gần nhà khách sạn rất tốt, còn phục vụ bữa khuya nữa.”

      “Ở đồn cảnh sát lúc nãy cũng có khách sạn, chỗ ấy phục vụ bữa sáng.”

      muốn em ở gần chút, còn bữa sáng… Nếu em ngại, sáng mai nấu cho em ăn.” Câu này của Tả Kình Thương nghe vừa dịu dàng vừa mê hoặc.

      Thư Tầm lén liếc nhìn , lái xe rất nghiêm túc, nhưng tại sao tai lại hơi đỏ thế kia? ràng điều hòa rất lạnh mà. Lúc ra câu đó cũng thấy thẹn thùng sao? Trời ơi! Thư Tầm hắng giọng, khinh thường , “Khả năng nấu nướng của chỉ dừng ở việc hâm nóng sữa thôi.”

      “… biết rán trứng.”

      “Chúc mừng .” Thư Tầm lòng .

      Tả Kình Thương hừ lạnh.

      Thư Tầm nấu ăn rất ngon, lần đầu tiên nấu sườn xào chua ngọt ở Mỹ, bạn Tây Ban Nha cùng phòng suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi. lê quý đônn Sau lần đó, mỗi khi bạn học tụ tập hoặc có tiệc do ai đó tổ chức, kiểu gì Thư Tầm cũng chuẩn bị sẵn vài món ăn mang tới, chuyện ấy trở thành hồi ức tốt đẹp về món ăn Trung Quốc trong lòng sinh viên nước ngoài. Khi còn học đại học vẫn có cơ hội biểu diễn tài nấu ăn, sau khi chia tay rồi tới Mỹ, mỗi lần nhớ về quá khứ, Thư Tầm luôn cảm thấy tiếc nuối vì chưa bao giờ nấu cho Tả Kình Thương thưởng thức. Vì trong ảo tưởng về cuộc sống tương lai của , luôn có chi tiết đeo tạp dề nấu bàn đồ ăn ngon đợi Tả Kình Thương tan ca trở về.

      Tả Kình Thương ở Vân Đỉnh Sĩ Viên thuộc khu Quan sư, điều kiện của khu nhà này tốt hơn khu nhà của Khúc Lỵ Nhã biết bao nhiêu lần, từ bên ngoài nhìn vào tạo cho người ta cảm giác “Tôi mà bắt cóc người ở khu này chỉ đêm là giàu to,” Thư Tầm càng tin chắc rằng Lỵ Nhã bị bắt cóc. Ở gần Vân Đỉnh Sĩ Viên, như lời , có khách sạn quốc tế Doubletree.*

      * hệ thống khách sạn cao cấp thuộc tập đoàn Hilton. Khách sạn nhắc tới trong truyện này là Doubletree by Hilton Beijing đặt tại Bắc Kinh.

      Bấy giờ gần nửa đêm, đứng trước bàn đăng ký ở quầy lễ tân, Thư Tầm chống cằm, buồn ngủ vô cùng.


      “Tiên sinh, chứng minh thư của ngài?” Tuy thuê phòng đơn, nhưng vì hai người họ nam nữ cùng tới, nên phục vụ ở quầy lễ tân vẫn lễ phép đưa tay “Mời” Tả Kình Thương.

      “Tôi ở đây.” Tả Kình Thương khẽ nhếch khóe môi.

      “Để khiến người khác hiểu lầm, tiễn em lên phòng.” Tả Kình Thương đưa thẻ phòng cho Thư Tầm, có người phục vụ chu đáo giúp cầm hành lý, “Ngủ dậy gọi điện cho .”

      Thư Tầm ừ tiếng, xoay người vào thang máy. Trước khi cửa thang máy khép lại, nhìn qua khe cửa hẹp dần, thấy Tả Kình Thương vẫn đứng đó, nhìn theo , trong sảnh lớn thưa thớt người, trông vô cùng nổi bật.

      vòng quanh trái đất, dường như lại trở về điểm ban đầu.

      Ngày hôm sau, Thư Tầm tỉnh giấc, gần như quên sạch tối qua mình ngủ như thế nào, có tắm rửa hay chưa. Nhìn áo ngủ nhăn nhúm người, mới nhớ mang máng hôm qua còn thèm sấy tóc ngủ luôn. Lấy điện thoại di động ra xem mới biết sắp đến mười giờ.

      Lúc chín giờ, Tả Kình Thương gửi tin nhắn đến, nội dung là, đợi ở nhà hàng món Âu dưới lầu.

      Có lẽ nghĩ rằng mặc quần áo trang điểm khoảng tiếng đồng hồ. Thư Tầm phải loại người biết người ta chờ mình mà còn lề mề chậm chạp. lqđôn nhanh chóng ngồi dậy, làm vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh nhất, sau đó mới gửi tin nhắn hồi cho .

      “Em vừa ngủ dậy…”

      loạt dầu chấm lửng, lại như làm nũng.

      Sau đó, Tả Kình Thương cũng gửi cho tin nhắn hồi đáp với loạt dấu chấm lửng.

      Khi Thư Tầm sửa soạn xong đầu tóc rồi xuống dưới lầu, thấy hơi ngượng ngùng, cố gắng làm như có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc hỏi: “ ăn chưa?”

      Tờ báo che khuất khuôn mặt của Tả Kình Thương, nhìn mà hỏi ngược lại, “Ngủ no giấc rồi à?”

      Nhìn dáng vẻ phấn chân của giống như đói bụng. Thư Tầm thèm đáp, gọi bát mì gà vằn thắn, ăn mình.

      “Biết nên bắt đầu điều tra từ đâu chứ?” Tả Kình Thương đọc báo xong gấp báo lại.

      “Công ty MT.” Thư Tầm trả lời rất nhanh, “Em thấy chồng Lỵ Nhã đáng tin, nên lời của ta cũng thể coi là . Bây giờ nhất định phải xác định lại, xem rốt cuộc Lỵ Nhã mất tích bao nhiêu ngày rồi.”

      “Trẻ dễ dạy.” Tả Kình Thương khen ngợi.

      Công ty MT chủ yếu kinh doanh các loại túc xách, Khúc Lỵ Nhã làm việc ở bộ phận thông tin, phụ trách phát triển việc kinh doanh internet, 9giờ tới 5giờ về, làm sáu ngày tuần, thay phiên nghỉ hai ngày. Giấy chứng nhận cảnh sát của Tả Kình Thương rất hữu dụng, mọi người đều nghĩ là cảnh sát mặc thường phục, đương nhiên cũng xác nhận lại thân phận của Thư Tầm làm gì, nên hai người họ thuận lợi vào tổng văn phòng thông tin. Mọi người hỏi đâu đáp đó cung cấp thông tin khiến Thư Tầm giật mình, Lỵ Nhã tới làm tuần nay.

      Tại sao lại như vậy, Lỵ Nhã mất tích trước khi hồi cho lần cuối?

      Quản lý bộ phận : “Ngày 13 Lỵ Nhã làm, cũng xin nghỉ, tôi nghĩ là ấy bỏ bê công việc lý do. Nhưng ngày 14 ấy cũng đến, tôi bảo nhân viên gọi điện thoại hỏi người nhà Lỵ Nhã, người nhà ấy ấy nghỉ việc. Lúc đó tôi cực kỳ tức giận, bình thường Lỵ Nhã làm việc khá tốt, quan hệ với đồng nghiệp cũng ổn, nghỉ việc là nghỉ việc, đến đơn xin thôi việc cũng có là thế nào. , mấy hôm nay tôi ngẫm kỹ lại, cũng thấy rất kỳ lạ. Tôi hỏi mọi người, cũng ai có xích mích gì với ấy, tôi đoán là nhà ấy xảy ra chuyện gì đó.”

      Lần cuối cùng Thư Tầm liên lạc với Lỵ Nhã là vào ngày 15, hôm ấy hỏi Lỵ Nhã có thích chai nước hoa tặng , Lỵ Nhã rất thích. “Các vị có từng nghe Lỵ Nhã , gần đây ấy muốn du lịch ở đâu, hoặc muốn đến nơi nào thăm người thân ?”

      Quản lý nghĩ lát, “Chúng tôi là công ty lâu năm, thường khuyến khích mọi người sử dụng những ngày nghỉ phép vào thời điểm phù hợp. Nếu Lỵ Nhã muốn dùng thời gian nghỉ phép để du lịch, phải báo cáo trước cho tôi ít nhất nửa tháng, công ty hỗ trợ đặt vé máy bay hoặc vé xe cho nhân viên.”

      Thư Tầm hỏi tiếp, “Gần đây ấy có hành động lạ nào , hoặc là… có kể chuyện gì liên quan đến cuộc sống gia đình ?”

      Mọi người đều , Lỵ Nhã rất ít khi kể chuyện riêng ở công ty, mọi người chỉ nhớ láng máng rằng chồng ấy phải người địa phương, công việc của hai người đều khá bận rận, có thời gian lo việc nhà, tạm thời còn chưa lên kế hoạch sinh con, thỉnh thoảng mẹ chồng ấy đến giúp việc nhà.

      Chỉ có vậy mà thôi.

      đường về, Thư Tầm lẩm bẩm: “Ở trường học Lỵ Nhã được rất nhiều người quý mến, nhưng việc được bạn bè quý mến và có bạn bè là hai chuyện khác nhau, em thấy ấy cũng có mấy người có thể xem là bạn, ấy cũng phải người hay tâm chuyện của mình với người khác, đối xử với tất cả mọi người cũng như đối xử với bạn thân của mình vậy.”

      “Ai cũng có nhu cầu tâm , chẳng qua mức độ nhu cầu giống nhau.” Tả Kình Thương tổng kết, lời ít nhưng ý nhiều.

      Có người cho rằng dốc bầu tâm việc tất yếu, chẳng để ý nơi chốn, chỉ cần gặp được người khác ngay lập tức mở đầu bằng từ “Tôi,” sau đó thao thao bất tuyệt, lê quý đô,n như thế có phải đổ hết bụng mà người đó cho là “nỗi buồn thầm kín” như đổ rác, mới có thể tạm thời nhõm thoải mái. Còn có những người lại giấu kín tâm để tự bảo vệ mình, luôn luôn che giấu bảy phần , khi cũng chỉ chọn ba phần có cũng được mà có cũng chả sao.

      “Bước tiếp theo, nhất định phải tìm ra Lỵ Nhã mất tích ở đâu. đường trở về hay đường rời nhà , hoặc ở chính nhà ấy.” Thư Tầm híp mắt, “Em muốn đến nhà ấy xem xét.”

      “Nếu như đây vụ án hình , vậy khá với những vụ án trước đây, quá trình phá án khá đơn giản.” Tả Kình Thương lái xe về phía nhà Lỵ Nhã, “Nhà ấy đúng là điểm mấu chốt, chẳng qua, cho dù kết quả là gì chẳng nữa, hi vọng em vẫn có thể giữ được bình tĩnh.”

      “Em luôn bình tĩnh.” Thư Tầm nhắm mắt nghỉ ngơi.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12: Bức tường nước hoa

      Tả Kình thương tới đồn cảnh sát của khu vực trước, tìm tới cảnh sát đăng ký báo án hôm nọ - cảnh sát sát Tiếu Hầm, sau khi ý định của cho cảnh sát Tiếu, ta bèn gọi riêng cho lãnh đạo để xin chỉ thị, sau khi xin chỉ thị lãnh đạo được hồi đáp là, Tả Kình Thương có quyền thêm ý kiến của vào các văn kiến, có quyền tham dự tất cả các vụ án hình của bất kỳ địa phương nào, cũng có quyền đề xuất và quyền chỉ đạo.

      Cảnh sát Tiếu gọi điện cho chồng Lỵ Nhã là Vu Lương, cầu ta lập tức về nhà để phối hợp điều tra, sau đó cùng Tả Kình Thương và Thư Tầm đến nhà Lỵ Nhã chờ.

      Cảnh sát Tiếu ngậm điếu thuốc, cầm quyển sổ , trong đó có ghi chép số thông tin điều tra, cũng viết bước tiếp theo là thăm dò đối tượng, có bao gồm Vu Lượng. “Sáng sớm nay cha mẹ của Lỵ Nhã cũng đến chỗ chúng tôi báo án, lý do cũng giống của các vị. Chúng tôi lập hồ sơ vụ án, kiểm tra thông tin đăng ký chứng minh thư và thông tin mua vé của Lỵ Nhã, phát ra trước khi ấy mất tích, đặt trước vé máy bay, vé xe hay đặt phòng khách sạn. Trước khi mất tích ấy nhận mấy cuộc điện thoại, bàn chuyện du lịch, có thể thấy khi đó ấy vẫn ở đây.”

      Vu Lương về nhà, tỏ ra tức giận và căng thẳng với việc cảnh sát muốn vào khám nhà, ban đầu ta từ chối đủ đường, sau đó lại hỏi bọn họ có lệnh khám nhà , còn muốn tố cáo họ tự xông vào nhà dân. Hành động này của ta khiến mọi người đều cảm thấy, chắc chắn ta che giấu điều gì đó.

      Thậm chí Thư Tầm còn có ảo giác rằng Lỵ Nhã bị nhốt ngay bên trong nhà.

      Cảnh sát Tiếu mặt lạnh, sau hồi vừa giải thích vừa đe dọa, rốt cuộc cũnng khiến Vu Lương phải mở cửa.

      Thư Tầm vừa bước vào trong nhà, ngửi thấy mùi hương “Vườn hoa của chúa,” lê quý đônn biết Tả Kình Thương và cảnh sát Tiếu có ngửi thấy hay , tìm kiếm khắp nơi trong gian mấy rộng lớn này, nhưng thất vọng nhận ra Lỵ Nhã ở đây. Trái tim như rơi vào đáy vực, vì lúc bước vào trong, còn thực cho là có thể tìm thấy Lỵ Nhã.

      Thư Tầm cắn chặt răng, cố giữ bình tĩnh, nhìn quanh phòng ngủ lượt, chăn điều hòa* còn chưa gấp, hai gối cũng để lung tung, tủ giường có đặt đồng hồ báo thức, sách vở chồng đống lộn xộn, dường như mấy ngày qua có ai dọn dẹp. mở tủ quần áo, quần áo Lỵ Nhã gấp rất gọn gàng, đồ lót và tất đều được cuộn gọn, đặt trong hộp đựng đồ. Nếu người trốn , lúc sắp xếp đồ đạc sao có thể thong thả như thế. Lỵ Nhã trốn nhà , ấy chắc chắn gặp chuyện phiền phức nào đó. Thư Tầm hít sâu mấy hơi, trong phòng ngủ có mùi nước hoa. bàn có chiếc laptop, Thư Tầm cầm nó ra ngoài giao cho cảnh sát Tiếu, để ta nhờ bộ phận kỹ thuật kiểm tra, chừng có thu hoạch mới.

      * loại chăn mỏng đặc biệt dùng cho mùa hè, chất liệu đặc biệt giúp người sử dụng mát mẻ dễ chịu, sử dụng phổ biến ở Trung Quốc.

      Tay trái Tả Kình Thương xỏ trong túi quần, đứng trước bức tường ngoài nhà bếp, tay phải đặt bức tường, quay đầu hỏi Vu Lượng bực bội khó chịu: “Các vị mới sửa nhà à? Sao bức tường này lại được sơn thêm lớp nữa vậy?” rồi đứng sát vào tường ngửi hơi, “Dùng loại sơn gì thế, hương thơm rất đặc biệt?”

      thể , dáng vẻ đứng sát vào tường như thể sắp hôn lên, khiến Thư Tầm nhớ lại chuyện, cũng từng đứng dựa vào tường của giảng đường trường cũ, trách móc suốt ngày bôn ba khắp các nơi trong nước, đến sinh nhật cũng quên, gì, tay chống tường, bất chợt hôn , trong thoáng chốc, choáng váng, giận dỗi gì đó cũng quên luôn.

      Có lẽ liếc mắt thấy đựng đờ ra nhìn mình, Tả Kình Thương hơi nhíu mày, nhìn . Mặt Thư Tầm nóng bừng, vội nhìn sang nơi khác.

      phải mới sơn lại.” Vu Lương nhấn mạnh .

      Thư Tầm khẽ hắng giọng, cố giữ bình tĩnh, bước tới, mùi hương tường chính là “Vườn hoa của công chúa.”

      Cảnh sát Tiếu nhận điện thoại, gật gật đầu, bỗng nhiên quay người hỏi, “Ngày thứ hai sau khi vợ mất tích làm, xin nghỉ mấy ngày, vậy là sao?”

      “Vợ tôi mất tích, đương nhiên tôi phải tìm ấy.” Vu Lương trả lời.

      “Tại sao báo cảnh sát.”

      ấy ngoại tình, tôi muốn người ngoài biết!” Vu Lương căm hận , “ ấy chắc chắn bỏ trốn cùng thằng đàn ông đó! Sao các tìm thằng đó ?”

      “Người đàn ông nào cơ?”

      Vu Lương nhìn đầy căm ghét, “Làm sao tôi biết được!”

      “Mẹ đâu?” Tả Kinh Thương đứng cạnh tủ TV biết từ lúc nào, tay cầm lọ thuốc, đổ thuốc ra trong bàn tay, “Bà ấy biết con dâu mất tích, vật mà lại rời ?”

      Sắc mặt của Vu Lương tái nhợt, nửa ngày được câu gì.

      bất an trong lòng Thư Tầm càng nặng nề hơn, bây giờ rất muốn lên tiếng chất vấn Vu Lương, rốt cuộc Lỵ Nhã đâu.

      Nhưng sau khi hít hơi, cố nhìn xuống. bước tới cạnh Tả Kình Thương, lọ thuốc trong tay là thuốc chữa loại bệnh nào đó của người cao tuổi, đơn thuốc có ghi mỗi ngày uống viên, lọ có ba mươi viên, đủ uống trong tháng. nắp lọ thuốc có nhiều bụi, giống như bị bỏ quên từ lâu, trong lọ còn mười mấy viên thuốc. Vì đây là thuốc kê theo đơn, nên bác sĩ còn viết ngày nhãn của lọ thuốc, là ngày 29 tháng 7, chứng tỏ thuốc này được uống liên tục trong mười mấy ngày, nhưng cách đây vài hôm ngừng uống.

      “Mẹ tôi đương nhiên cũng tìm ấy.”

      đâu tìm?” Tả Kình Thương truy hỏi, ánh mắt mỉa mai sắc bén, tựa như sớm biết đối phương dối, còn cố ý diễn kịch hùa theo đối phương.

      “Tôi, tôi…. làm sao biết được.” Vu Lương vừa xong, lại tự mình thấy hợp lý, bèn thêm: “Ngày nào mẹ tôi cũng ra ngoài tìm, đến chỗ bạn Lỵ Nhã, rồi gần công ty…”

      “Trời nóng như thế, người lớn tuổi ngày ngày vất vả tìm con dâu, đến thuốc cũng uống, sợ sức khỏe của mẹ mình chịu nổi sao?” Tả Kình Thương đếm số thuốc con lại, “Mẹ uống thuốc đúng hạn ít nhất bốn ngày nay.”

      Bấy giờ đầu Vu Lương túa đầy mồ hôi, “Mẹ tôi còn lọ thuốc nữa.”

      “Thuốc gì mà huyền bí thế, lúc tìm người cũng phải cầm theo để uống?” Tả Kình Thương đùa.

      “Hay là, mẹ cũng mất tích luôn rồi?” Thư Tầm tiếp.

      phải! Mẹ tôi mất tích! tin tôi gọi điện cho bà ấy, các vị nghe máy!” Vu Lương làm như định lấy điện thoại lên gọi .

      cần!” Tả Kình Thương phất tay, gọi Vu Lương vào phòng ngủ, lúc qua người Thư Tầm liếc mắt ra hiệu cho . Thư Tầm hiểu ý, vào phòng bếp cầm con dao gọt hoa quả, đến bên bức tường mới được sơn lại, lấy ít bột sơn từ các vị trí khác nhau, xếp gọn lại rồi đưa cho cảnh sát Tiếu.

      Vuốt bức tường kia, Thư Tầm nghĩ, tái ao nước hoa lại được xịt lên tường, là để che giấu mùi nào đó, hay còn bí nào khác nữa? Cho dù như thế nào, hương nước hoa này dường như dẫn dắt điều gì đó, lại như vạch trần kết cục mà hề muốn đối mặt.

      “Nhà Lỵ Nhã có mấy điểm khác thường.” Thư Tầm vừa xuống lầu vừa , “Phòng ngủ được dọn dẹp trong nhiều ngày nay, nhưng phòng bếp và phòng tắm lại cực kỳ sạch ; bức tường mới sơn lại được xịt lượng lớn nước hoa “Vườn của công chúa,” nhưng chai nước hoa và số nước hoa còn lại thấy đâu, loại nước hoa khác vẫn để ở chỗ Lỵ Nhã thường để mỹ phẩm; Vu Lương mẹ ta ra ngoài tìm Lỵ Nhã, nhưng ngoài ban công chỉ phơi quần áo của ta, chứng tỏ này chỉ có mình ta ở đây, ta dối rất nhiều. Còn điểm bất thường nhất chính là…” Thư Tầm buồn bã , “Tất cả dao phay và thớt trong phòng bếp, đều là đồ mới.”

      Cảnh sát Tiếu sững sờ, dường như cũng đoán được có chuyện gì đó hay xảy ra.

      “Tại sao còn người lại dối? Vì giành được lợi ích hoặc muốn che giấu gì đó. Mục đích của Vu Lương là vế thứ hai. ta biết Lỵ Nhã ở đâu, nhưng cho người khác biết.” Tả Kình Thương vỗ vai cảnh sát Tiếu, “Để bộ phận kỹ thuật xét nghiệm bột sơn tường trước .”

      Vụ án được đồn cảnh sát trực thuộc giao lại cho chi đội cảnh sát điều tra hình , trong thời gian đợi kết quả xét nghiệm, Thư Tầm và Tả Kình Thương đến khách sạn mà cha mẹ Lỵ Nhã ở. Lê quý đônn Hai vợ chồng bị tin con mất tích hành hạ đến mệt mỏi tiều tụy, mẹ của Lỵ Nhã gần như sắp phát điên. Trong lúc họ kể lể liên miên, Thư Tầm biết thêm rất nhiều chuyện.

      Cuộc hôn nhân của Lỵ Nhã và Vu Lương nhận được chúc phúc của cha mẹ Lỵ Nhã, cha mẹ Lỵ Nhã hi vọng ấy có thể về quê nhà làm việc, muốn ấy ở lại Thủ đô, càng muốn ấy kết hôn với chàng trai Vu Lương có gia cảnh khá giả này. Vu Lương là người thôn Vu Gia, huyện Mộc Chương, cha mẹ Lỵ Nhã cũng biết nhiều từ mới của giới trẻ, nhưng dưới miêu tả của họ, Thư Tầm biết Vu Lương là “Phượng Hoàng Nam* điển hình. Trong mắt của cha mẹ Lỵ Nhã, tuy thành tích của Vu Lương rất ưu tú, công việc cũng khá tốt, nhưng có khả năng cho con cuộc sống sung túc ở Thủ đô, đến nhà cũng mua nổi. Cha mẹ bao giờ cũng thực tế hơn con rất nhiều, họ khuyên bảo Lỵ Nhã nhiều lần, Lỵ Nhã thấy tự cũng tìm được việc ở Thủ đô, Vu Lương lại làm việc gì sai trái, tự nhiên chia tay chẳng ra sao, cho nên mới cố chấp đăng ký kết hôn với Vu Lương. cho cùng, chẳng qua ấy quá Vu Lương, mà phần lớn phụ nữ khi đối mặt với người đàn ông mà mình , nếu người đó làm chuyện gì quá đáng, đều thể hạ quyết tâm lời chia tay.

      *Từ lóng của Trung Quốc, dùng để chỉ những người đàn ông sinh ra ở nông thôn, gia cảnh nghèo khó, sau khi học đại học xong ở lại thành phố lớn làm việc, tuy ra thành phố làm việc nhưng vẫn giữ nhiều thói quen và quan niệm tư tưởng của nông thôn, khi họ kết hôn với các thành phố, tư tưởng khác biết của hai bên dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình. – Dịch theo baike.

      Ván đóng thuyền, cha mẹ Lỵ Nhã chẳng còn cách nào khác, đành lấy hết số tiền dành dụm được ra mua nhà cho con , bọn họ với Thư Tầm, lúc ấy Vu Lương còn câu ghi thêm tên của ta vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, nhưng bọn họ đồng ý, sau đó Vu Lương cũng nhắc lại nên bọn họ cũng cho việc ấy là to tát.

      Cuộc sống sau khi kết hôn của con , bọn họ lắm, cũng nghe vợ chồng cãi nhau bao giờ, hơn nữa thỉnh thoảng mẹ Vu Lương cũng tới đó giúp việc nhà, nên cha mẹ Lỵ Nhã đều nghĩ con sống khá ổn định. Chỉ có lần, con kể rằng mẹ chồng vay ba vạn tệ* về quê sửa nhà, nhưng mãi mà thấy trả, ấy hỏi mẹ chồng cũng có ý định trả lại, còn có vài lần, khi con gọi điện cho bọn họ, dường như hơi nghẹn ngào, nhưng giọng lại rất bình tĩnh, cũng bản thân gặp việc gì vui.

      *Khoảng hơn 100 triệu VND.

      Xem ra, Lỵ Nhã cũng phải người hay bộc lộ tâm .

      Kết quả xét nghiệm của bộ phận kỹ thuật được đưa ra, phản ứng của bột sơn cho thấy trong đó có máu, nhưng có phải máu người hay , hoặc là máu của ai, còn phải xét nghiệm thêm bước nữa. Cảnh sát Tiếu cảm thấy vụ án này còn là vụ mất tích đơn thuần, nhớ đến bức tường tỏa hương thơm nọ, khỏi suy đoán: “Có khi lại giống trong phim, tên Vu Lương kia giết vợ mình, sau đó giấu xác vào trong tường.”

      thể.” Tả Kình Thương nghiêm túc với ta trong điện thoại, “Độ dày của bức tường đó đủ để giấu thi thể, trừ khi ta phân thây nạn nhân. Phân thây mất rất nhiều công sức, dũng khí và tố chất tâm lý cực mạnh, xử lý nội tạng và đầu, chặt xương đùi, đặc biệt là xương chậu, khung xương, những chỗ đó rất khó chặt, xương cốt đều cực kỳ cứng, với người có kiến thức y học, năng lực giải phẩu ngoại khoa và những dụng cụ bình thường, lại càng khó hơn, Vu Lương có khả năng đó. Cho dù phân thây, cũng chỉ có thể giấu diếm phần thi thể mà thôi. Dù đập tường hay phân thây, gây ra tiếng động lớn như vậy đều khiến hàng xóm sinh nghi.”

      có sách mách có chứng, khiến ta thể cãi lại. Cảnh sát Tiếu vừa nghe, vừa khóc thầm, ta chỉ thuận miệng vậy thôi mà….

      Cảnh sát hỏi thăm xung quanh khu nhà, thu thập được số tin tức hữu dụng:

      Lượng nước mà nhà Lỵ Nhã sử dụng sau khi Lỵ Nhã mất tích mấy ngày đột nhiên tăng vọt, vượt qua lượng nước mà gia đình bình thường cần sử dụng, nhưng hai ngày nay lại bình thường như cũ;

      Nhà bên có học sinh trung học nghỉ hè, rất ham ngủ, nhưng mấy hôm trước đều bị thanh chặt chặt thứ gì đó đánh thức, khiến cậu ta cực kỳ bực bội;

      Sau khi Lỵ Nhã mất tích, Vu Lương đến cửa hàng vật liệu gần nhà mua sơn tường và vài dụng cụ để sơn tường;

      Sau khi Lỵ Nhã mất tích, mẹ Vu Lương ngồi tàu hỏa rời Thủ đô, có người thấy bà ta đeo cái túi vải dệt vai, còn gánh theo đòn gánh, có cụ ông vì ngửi thấy mùi thơm nồng nặc lạ lùng, nên thuận miệng hỏi bà ta gánh cái gì thế, bà ta là món gì đó do bà ta ướp muối (Cụ ông nghe );

      Mấy ngày trước, Vu Lương nhiều lần hỏi các luật sư hành chính những vấn đề về thừa kế si sản, và sang tên nhà ở.

      Thư Tầm đọc những tư liệu mà cảnh sát thu thập được, lưng thấm đẫm mồ hôi, cảm giác khủng bố trào lên từ tận đáy lòng. tạm thời giấu cha mẹ Lỵ Nhã những thông tin này, sợ rằng người cha người mẹ sắp phát điên ấy, sau khi nghe xong, thực phát điên.

      Bởi vì tất cả thông tin đều chứng tỏ: Trong nhà Lỵ Nhã xảy ra vụ thảm án.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tả Kình Thương đúng, năng lực gây án và năng lực phản trinh sát của hung thủ vụ án này cao, vốn dĩ cần đến hai người họ ra tay, những cảnh sát kia cũng có thể dễ dàng phá án. Nhưng Thư Tầm là bạn của Lỵ Nhã, là người được hồn phách của Lỵ Nhã cầu cứu, nhất định phải biết được chân tướng của việc.

      Tổ điều tra cuối cùng được cử , điều tra camera ở gần nhà Lỵ Nhã, dọc theo đường Lỵ Nhã làm, thời điểm cuối cùng mà ấy xuất là vào ngày 12, tức trước khi mất tích ngày. Camera tại giao lộ nào đó có ghi lại, vào hơn bốn giờ chiều ngày 16, người phụ nữ khoác túi vải dệt, gánh đòn gánh qua, giống hệt với những đặc điểm, trang phục mà cụ ông nọ miêu tả về mẹ Vu Lương. Xem camera cũng thể biết được người phụ nữ ấy gánh theo thứ gì, nhưng nhìn dáng của bà ta và độ cong của đòn gánh, có thể thấy những thứ đó hề .

      Kết quả xét nghiệm máu cuối cùng cho thấy, máu trong bột phấn tường khớp với DNA của Lỵ Nhã.

      Giết người, phân thây, mang thi thể giấu, loạt hành động liền mạch. tổ cảnh sát suốt đêm tới nhà Vu Lương ở thôn Vu Gia để điều tra mẹ ta – bà Vu Hồng , ngoài ra, việc quan trọng nhất chính là xem có thể tìm thấy được thi thể của Lỵ Nhã hay .

      Bộ phận kỹ thuật lại đưa tới tin tức, thông qua việc kiểm tra laptop của Lỵ Nhã, họ tìm ra blog bí mật.

      Thư Tầm nhanh chóng lật xem những dòng trạng thái dài ngắn khác nhau này, nhận thấy mặt khác của con người Lỵ Nhã, khác hoàn toàn với hình ảnh vui vẻ hoạt bát bên ngoài.


      (Mình vô cùng hối hận)


      Lương hoàn toàn giống trước đây, mình biết ấy có thể quá đáng tới vậy, trước đó mình bàn kỹ, mình cho nhà ấy vay mấy vạn tệ để sửa nhà cũ ở quê, cuối cùng ấy lại tiền này khỏi phải trả lại, còn bảo nhà mình nhiều tiền như thế, đến nhà ở Thủ đô còn mua được, có ba vạn tệ mà cứ đòi mãi. Xin , ba vạn tệ phải là tiền à? Mình nhặt được chắc? Vay tiền nhưng chịu trả, đây là lý lẽ ở đâu? Là mẹ ấy nới với mình, vay, nên đến giấy vay tiền mình cũng thèm làm, đưa tiền cho bọn họ, thế mà giờ họ lại dám làm vậy, sao họ có thể làm thế!!!! Đấy là tiền của mình!!!!


      (Phát điên mất)


      Tư tưởng quan niệm quá khác biệt. Mình và nhà bọn họ cùng xuất thân, mẹ ấy như mẹ chồng của xã hội cũ, việc gì cũng muốn tham gia, nhưng đây là nhà mình mà! sạch , mất vệ sinh, tiểu xả nước thôi, là muốn tiết kiệm nước, nhưng nặng cũng xả nước là thế nào! Mình phát điên mất! Mình ngồi trong căn phòng hôi thối thể ăn nổi, bà ấy còn mắng mình lãng phí thức ăn! Mình lãng phí gì chứ! Nhưng mình dám với Lương, mình sợ ấy vui. Nghe cha ấy mất sớm, ấy và em ấy đều do mẹ mình nuôi nấng, mình chỉ mới nhắc đến mẹ , nổi điên, quả thực, nổi điên ngay lập tức.

      Mình nên làm gì bây giờ, mình thực muốn sống chung với mẹ chồng, mình cần bà ấy giúp việc nhà gì cả, ngoài việc giám sát mình, ra lệnh cho mình, vốn dĩ bà ấy chẳng làm gì hết! Bà ấy quá đáng sợ, lời bà ấy chính là chân lý, mình chỉ cần làm việc khiến bà ấy vừa ý, bà ấy lườm mình, rất đáng sợ, nghe ở quê bà ấy làm nghề mổ heo bán thịt, mình rất sợ ngày nào đó bà ấy bực tức lên, lấy dao chém mình.


      (Chết mất!)


      Sau bà ấy còn chưa , ngày nào cũng ở nhà mình bắt làm cái này bắt làm cái nọ, còn bảo mình nghỉ làm, ở nhà sinh con, thậm chí mình còn phát bà ấy giấu điếm quyển bí kíp sinh con trai, có bệnh sao! Bây giờ mỗi khi nghĩ đến việc phải về nhà là mình lại muốn khóc, lẽ nào mình phải sống như thế suốt đời sao? Rốt cuộc đến bao giờ mình mới thoát khỏi cuộc sống này đây!


      (Nếu mình ly hôn, liệu có thể làm lại cuộc đời )


      Cả nhà bọn họ đều điên rồi ư? Ngày nào cũng quấn lấy mình, bắt mình phải sang tên nhà cho Lương, tại sao chứ! Đây là nhà cha mẹ mình mua cho mình, nhưng bà lão quá quắt ấy mình là vợ Lương, đều là người nhà, hơn nữa Lương ở đây gần hai năm, sao nhà này lại thuộc về con trai bà ta? Bà ta còn đàn ông làm chủ gia đình, nhà để tên mình rất lạ lùng, truyền ra ngoài bị người ta cười chê. Cười chê? Bà ta kể, ai biết được! Bà ấy khiến nhà mình trở nên bẩn thỉu hôi thối, bây giờ còn định chiếm lấy tài sản của mình nữa sao?

      Mình thất chịu nổi họ nữa, Lương cũng thay đổi, trước đây ấy rất chiều mình, nhưng bây giờ chuyện gì cũng đứng về phía mình, mở miệng ngậm miệng đều là “Mẹ thế này mẹ thế kia,” vậy cứ sống cùng mẹ !


      ( muốn về nhà)

      Mấy ngày nay mình thà làm thêm ở công ty, còn hơn phải vè nhà. Vì mình chịu sang tên nhà cho Lương nên bà ta lạnh mặt với mình, nhưng mình còn chưa gì bà ta, bà ta xấu mình với Lương. Bà ta còn cố ý mang theo con dao phay ở quê lên, chặt xương, vang ầm ầm, như thể uy quyền của bản thân, trước mặt bà ta mình cứ như con chuột, dám ngẩng đầu. Mình biết kể khổ với ai, mình sợ bị họ chê cười, tất cả đều là mình tự làm tự chịu, muốn chết quá, tại sao mình lại thảm hại thế này! Đây ràng là nhà mình, nhưng mình cứ như kẻ ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Cha, mẹ, con rất nhớ hai người, con muốn về Hồ Tễ, muốn về nhà! Mình còn đường lui hay ? Thực thể chịu nổi nữa!!!

      Ngoài blog, Lỵ Nhã còn giấu tên lập chủ đề diễn đàn, nội dung cơ bản là phê phán mẹ chồng quá đáng, bi phẫn nhắc nhở mọi người trước khi kết hôn nhất định phải gặp tất cả người nhà của bạn trai, còn cảm thán thay đổi của chồng trước và sau khi kết hôn, nhiều lần sử dụng từ “Mất hết niềm tin.”

      Thư Tầm đóng màn hình laptop, trái tim đau đớn như bị ai đâm mấy nhát dao. biết hóa ra Lỵ Nhã phải sống ngột ngạt như vậy, nếu Lỵ Nhã có thể tìm người bạn thân để tâm , hoặc kể hết mọi chuyện với cha mẹ mình, mọi người cùng góp ý giải quyết vấn đề, có lẽ ấy cũng đau khổ đến thế.

      “Có lẽ máu tường là do con muỗi nào đó đốt Lỵ Nhã, bị tôi đập chết.” Đối mặt với truy hỏi của cảnh sát, Vu Lương vẫn tiếp tục già mồm cãi láo.

      Cảnh sát vào nhà tiến hành điều tra ngày càng đông hơn, cho dù Vu Lương điên cuồng ngăn cản, lê quý đônn nhưng đánh lại mấy đồng chí cảnh sát cao lớn vạm vỡ, lập tức bị ấn vào góc, cúi đầu chán nản, run rẩy ngồi ở đó.

      Lúc này vẫn chưa thể xác định được, hôm ấy rốt cuộc Lỵ Nhã bị hại như thế nào, là ai ra tay sát hại ấy. Tả Kình Thương dẫn nhân viên khám nghiệm trường vào, chỉ vào phòng bếp và nhà tắm, ra hiệu cho bọn họ bắt đầu kiêm trả từ đó. Nhân viên kiểm tra dùng luminol*, phun lên tường và nên đất, mọi người liền nhìn thấy, tại những nơi có vết máu, từng mảng từng mảng huỳnh quang mày xanh tím lên vừa kỳ dị vừa đau xót, lẳng lặng tố cáo thảm án từng xảy ra nơi đây cũng như oan khuất của nạn nhân.

      *Luminol (C8H7N3O2) là chất hóa học linh hoạt có thể phát quang, với ánh sáng xanh nổi bật, khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp. Đây là tinh thể rắn là màu trắng hơi vàng có thể hòa tan trong dung môi hữu cơ, nhưng tan trong nước. Luminol được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp ý để phát dấu vết của máu trái tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin – Theo Wikipedia.

      Vu Lương lấy tay che mặt, miệng thở hổn hển, cả người run lên bần bật.

      Thư Tầm bị ánh huỳnh quang làm cho lóa mắt, nhưng lại cảm thấy cả người choáng váng đến ngạt thở. Là bạn của Lỵ Nhã, còn thể chấp nhận nổi trước mắt, phải hiểu rằng, đến giờ còn chưa dám kể cho cha mẹ Lỵ Nhã tin Lỵ Nhã bị sát hại. Tình của cha mẹ dành cho con, da diết biết chừng nào! cũng biết, đến khi tìm ra chân tướng, cha mẹ Lỵ Nhã làm sao có thể đối diện với khiến người ta cạn kiệt hi vọng này.

      ấy… lúc ấy tắm, cẩn thận, cẩn thận trượt chân…. Ngã đụng…. đầu, nên mới để lại nhiều máu thế…” Vu Lương liều chết thừa nhận, ánh mắt láo liên, lắp ba lắp bắp liên tục bịa chuyện dối trá.

      “Bốp!” tiếng tát tai vang lên, Thư Tầm dùng hết sức bình sinh, tát cho Vu Lương ngồi lệch sang bên.

      Ánh mắt Vu Lương long lên, vung tay lao đến chỗ Thư Tầm, như con chó điên. Trong suy nghĩ của ta, yên lạnh tự nhiên tìm Lỵ Nhã là Thư Tầm, báo cảnh sát cũng là Thư Tầm, đưa cảnh sát tới đây tra hỏi ta cũng vẫn là Thư Tầm, người phụ nữ thích lo chuyện thiên hạ này đáng ghét!

      Bàn tay vung lên của ta bị bàn tay khác giữ chặt, Vu Lương còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cảm thấy trời quay đất cuồng, cả người bị đạp xuống đất, đầu đập vào sàn nhà kêu “Bịch” tiếng.

      Người vừa cho Vu Lương đòn quật ngã* tiêu chuẩn – Tả Kình Thương xoay xoay cổ tay, từ cao nhìn xuống ta: “Thực tiễn chứng minh, người bị người khác chủ động đẩy ngã mặt đất cũng chưa chết, nếu ấy chỉ bị trượt chân trong lúc tắm, làm sao có thể chảy nhiều máu như vậy.”

      * chiêu thức trong môn võ Judo.

      “Đánh người! Có kẻ đánh người!!!” Vu Lương nằm đất ôm gáy gào thét, như con cá to bị người ta bắt từ dưới sông lên, giãy đành đành.

      Thế nhưng, mọi người đều bận bịu với công việc điều tra khám nghiệm, chẳng ai thèm để ý đến ta.

      Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, đáng lắm!

      “Em quá kích động, lần sau nhất định được ra tay đánh kẻ tình nghi.” Tả Kình Thương khẽ cau mày, đến bên Thư Tầm xoa vai , sau đó bước tới cửa phòng bếp, ngẩng đầu quan sát trạng thái của vết máu.

      Thư Tầm khẽ xoa lòng bàn tay tê dại, chợt ý thức được điều --- Này, hình như còn mạnh tay hơn em mà?

      Đơn giản thôi, ra tay vì xả giận thay Lỵ Nhã, còn ra tay vì phát Vu Lương định đánh người.

      “Theo hướng máu bắn ra có thể nhận thấy, hẳn là động mạch chủ bị xuất huyết, mất rất nhiều máu, bởi vậy máu bắn ra rất mạnh, đến trần nhà cũng có máu bắn lên.” Tả Kình Thương đứng trước bức tường tỏa hương thơm, sau khi ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại chỉ vào bàn ăn và nền nhà, “ bàn cũng có vệt máu bắn lên, mạnh như vệt máu kéo dài nền nhà, hầu hết các vết máu đều có hình tròn, chứng tỏ khi bị tấn công nạn nhân đứng hoặc ngồi bên bàn, vị trí này là nơi đầu tiên mà nạn nhân bị hành hung. Sau khi bị tấn công, nạn nhân giãy giụa mấy lần theo bản năng, nhưng ngay lập tức tử vong do mất máu quá nhiều, bởi vậy những vết máu bắn ra chỉ có ở khu vực này. Có thể hình thành nên diện tích máu bắn ra lớn như vậy, đồng thời khiến cho nạn nhân còn sức lực để chạy trốn nơi khác, tôi đoán rằng, đó là đòn chí mạng, chém thẳng vào động mạch ở gáy, hay cách khác, hung thủ bất ngờ tấn công nạn nhân bằng phương pháp gần giống như chém đầu.”

      Thư Tầm nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Vu Lương, chen vào phòng bếp, nhìn quanh lượt, sau đó lần theo vệt máu kéo dài tới phòng tắm. ngờ hung thủ lại có thể tàn nhẫn như vậy, “Ban đầu hung thủ kéo thi thể nạn nhân vào phòng bếp để chuẩn bị tiến hành phân thây, nhưng phát gian phòng bếp đủ rộng, bèn kéo thi thể tới phòng tắm, tiến hành phân thây nạn nhân ở đó.”

      Vu Lương đảo mắt điên hồi, dường như cố gắng bịa ra cái cớ nào đó, nhưng đối mặt với ánh huỳnh quang xanh tím, ta có nghĩ nát óc cũng thể ngụy biện ra lý do để giải thích, tại sao trong nhà lại có nhiều máu của Lỵ Nhã như vậy. Câm nín hồi lâu, ta mới lí nhí được câu từ trong kẽ răng: “Tôi … giết ấy.”

      Nhưng chẳng ai quan tâm đến ta.

      giết ấy.” Tả Kình Thương kiểm tra xong trường, tháo găng tay, , “Nhưng giúp đỡ hung thủ xử lý thi thể, sau đó còn cố gắng giấu diếm, bao che cho hung thủ.”

      “Dù sao tôi cũng giết ấy.” Vu Lương tim phổi đáp.

      Mọi người đều nhìn Vu Lương bằng mắt khinh bỉ, như thể ta chỉ là đống rác rưởi lúc nhúc sâu bọ, trước cái chết của vợ, lạnh lùng của ta khiến mọi người thể tin nổi. ta những tiếp tục ở lại căn nhà vừa xảy ra vụ thảm án động trời, lấy nước hoa để che giấu mùi máu từ thi thể, còn cố gắng dùng pháp luật để tranh chấp phần “di sản” mà vợ để lại, biết trong lòng ta còn nhớ hay tình ngây thơ ngọt ngào thời đại học, còn nhớ hay người vợ ta mà ngỗ ngược với cha mẹ, kiến quyết ở lại Thủ đô. Phải chăng suy nghĩ của số đàn ông, lợi ích mới là số , còn hi sinh của phụ nữ, chỉ để ta được thỏa mãn lòng hư vinh khi được tôn sùng mà thôi.

      Cánh sát áp giải Vu Lương về cục lấy lời khai, vài nhân viên khám nghiệm trường tiếp tục thu thập chứng cứ, Thư Tầm đứng trước bức tường được sơn lại, lúc này được phủ luminol, chợt nhận ra hương nước hoa biến mất, đứng sát vào ngửi kỹ, cũng chỉ còn mùi của sơn tường.

      đường quay về khách sạn, lqđônn Thư Tầm cố gắng kìm nén bị thương trào lên trong tâm tưởng, mãi mãi thể tưởng tượng được, Lỵ Nhã bị phân thây nằm trong hai đầu đòn gánh, trong túi vải dệt của mẹ chồng, từng bước từng bước tới nơi phải quê hương của , đơn đau khổ đến mức nào, ấy có từng cầu xin giúp đỡ, cầu xin được làm lại cuộc đời khác hay .

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13: thoáng hương hồn

      Hai ngày sau, cảnh sát được cử thôn Vu Gia gọi điện thoại về, rằng dưới trợ giúp của cảnh sát địa phương, tìm thấy thi thể Lỵ Nhã, thi thể của ấy bị chôn ở phía sau núi, nơi mà người dân thường xử lý heo bệnh. Khiến người ta căm giận chính là, hung thủ Vu Hồng sau khi phân thây nạn nhân, sợ trời nóng khiến thi thể mục nát bốc mùi khiến người khác chú ý, còn rắc muối và hương liệu lên từng phần thi thể như ướp thịt muối, sau đó xịt lên lượng lớn nước hoa.

      Cảnh sát được cử tìm thi thể còn kể lại rằng, khi Vu Hồng bị dẫn tới sau núi để chỉ địa điểm chôn thi thể, bà ta vẫn chịu phối hợp với cơ quan chức năng, lúc thi thể chôn ở trong suối dưới chân núi, lúc bà ta quên mất chôn ở đâu rồi. lê quý,dôn Nhưng cảnh sát lại ngửi được hương nước hoa thoang thoảng đâu đó, bởi vậy bọn họ tiến hành tìm kiếm ở nơi có mùi nước hoa đậm đặc nhất, khi đào lên, do nhiệt độ cao, ẩm thấp và vi khuẩn, thi thể bị mục nát dẫn đến bốc mùi hôi.

      Ngoài ra còn đào lên được con dao mà Vu Hồng dùng để giết người và phân thây. Có chứng cứ xác thực, Vu Hồng bị áp giải về Thủ đô, khai báo tội ác của mình.

      Thư Tầm thấy mẹ chồng của Lỵ Nhã – bà Vu Hồng lần đầu tiên tại phòng thẩm vấn, đò là người phụ nữ có vóc dáng to khỏe, vẻ mặt hung dữ, bà ta mặc chiếc áo ba lỗ rộng in hoa, quần cộc màu đen, màu tóc trắng đen loang lỗ, từ con mắt bắn ra ý lạnh, nhìn qua khiến người ta cảm thấy bà ta vừa hung hăng vừa nóng tính.

      Đối với việc sát hại con dâu, Vu Hồng hề hối hận chút nào, lời còn có ý trách móc Lỵ Nhã “ chịu nghe lời,” như thể ấy phải con người có nhân cách độc lập, mà là con rối phải nghe theo điều khiên của người khác. Bà ta lạnh lùng ngồi bàn, trả lời các câu hỏi của cảnh sát với vẻ bình tĩnh dị thường.

      Tính cách lạnh lùng bình tĩnh của bà ta khác hẳn với tính cách nóng nảy xốc nổi của Vu Lương, theo quan điểm của Tả Kình Thương, đây chính là loại người có năng lực và tốt chất tâm lý để thực hành vi giết người, phân thây. ngờ người phụ nữ sống ở nông thôn quá nửa đời người, lại có tố chất khiến người ta sợ hãi như vậy.

      “Nó nước hoa gì gì đó rất đắt, thể dùng làm nước xịt thơm phòng, nó nghĩ tôi chưa từng va chạm với xã hội này chắc? Ừ nó có tiền, sao có tiền mà sang tên nhà cho con trai tôi? Con trai tôi, rồi tôi, phân tích cho nó bao nhiêu điểm tốt, lqđôn nó còn nghĩ nó ghê gớm lắm sao? Phụ nữ phải nghe lời đàn ông, đúng , sao nó chịu nghe lời con trai tôi, sang nhà tên cho con trai tôi? Của nó cũng là của con tôi còn gì!” Khi động cơ giết người, Vu Hồng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt vẫn lạnh lùng, dường như giết người phân thây còn chưa xả hết cơn giận trong lòng bà ta.

      Cảnh sát phụ trách thẩm vấn hỏi: “Sau khi chém chết Lỵ Nhã, mình bà tiến hành phân thây, còn có ai giúp bà nữa ?”

      mình tôi làm.”

      “Vu Lương có tham gia ?”

      “Đến giết heo nó còn dám nhìn, làm sao dám chặt người?”

      “Tại sao bà lại muốn phân thây nạn nhân?”

      chặt thành từng khúc làm sao mang được? Giết người cũng giống giết heo, giết heo xong còn ăn được thịt. Con con đứa chịu nghe lời, ở thôn chúng tôi, nghe lời bị đánh là đáng, con trai tôi hiền lành, ra tay được, nếu nó mà chịu dẫn vợ về thôn hai năm, tôi đảm bảo dạy dỗ vợ nó ngoan ngoãn thôi.”

      “Nghe Lỵ Nhã cho bà vay ba vạn tệ?” Thư Tầm vẫn muốn nghe xem, với chuyện nợ tiền mà chịu trả, Vu Hồng nghĩ gì.

      “Vay?!” Vu Hồng cực kỳ ngạc nhiên, vẻ mặt lạnh lẽo rốt cuộc có thêm kích động, nhắc đến tiền, bà ta còn kích động hơn cả việc giết người phân thây, “Na Na (con của Vu Hồng ) kết hôn, ở quê cần sửa lại nhà, nó là chị dâu, chi tiền phải chuyện đương nhiên à? Nhà nó có tiền như thế, nghe nhà ở Hồ Tễ là nhà hai tầng (kiểu nhà tầng trong tầng), còn đòi tôi trả tiền? Đúng là đồ biết ngượng! biết xấu hổ! Đồ bủn xỉn! lqđôn Đại tiểu thư lớn lên ở thành phố, làm sao biết nỗi khổ của việc kiếm tiền, có vài đồng lẻ mà cứ bắt con trai tôi phải trả nó, lạ , tiền của nó cũng là tiền của con trai tôi, đúng ? Tôi dùng tiền của con trai mình là lẽ đương nhiên, tại sao lại được?”

      Con người ta khi sống đến độ tuổi này, hình thành tư duy cố hữu, suy nghĩ của bọn họ bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai, rất khó có thể thay đổi. Vu Hồng cũng thế, những quan điểm mà các cảnh sát nghe xong đều thể chấp nhận được, với bà ta lại là chuyện thiên kinh địa nghĩa*.

      *Đạo lý hiển nhiên, chính đáng.

      Theo lời khai của Vu Hồng , vì con dâu chịu sang tên nhà cho Vu Lương, bà ta bắt đầu nảy sinh bất mãn với Lỵ Nhã, thêm vào đó là nếp sống khác biết, chênh lệch tuổi tác, mâu thuẫn tích tụ dần, từ từ trở thành mâu thuẫn lớn. Bà ta cho rằng Lỵ Nhã lãng phí, xa xỉ, lười biếng, lại còn bủn xỉn keo kiệt, vốn dĩ xứng với Vu Lương nhà bà ta. Do Lỵ Nhã thường sớm về trễ, cuối tuần cũng ít khi ở nhà, bà ta nghĩ Lỵ Nhã ngoại tình, cũng nhắc nhở con trai.

      Vì ý thức pháp luật non kém, kế hoạch tội ác dần ấp ủ trong lòng Vu Hồng . Bà ta muốn giết chết Lỵ Nhã, như vậy nhà này hiển nhiên là của Vu Lương, đến lúc đó Vu Lương có nhà riêng ở Thủ đô, tìm đứa con dâu ngoan khác chẳng có gì khó. Lqđon Ở thôn Vu Gia, Vu Hồng chính là cao thủ giết heo nổi tiếng mười dặm tám thôn, mười mấy hai mươi năm nay, bà ta cũng nuôi lớn con trai con bằng nghề giết heo, bán thịt này.

      Trong suy nghĩ của bà ta, chuyện giết người, chỉ cần xử lý sạch , có thể thần biết quỷ hay.

      Tối ngày 12, khi về nhà, Lỵ Nhã phát nước hoa “Vườn hoa của công chúa” do Thư Tầm tặng bị Vu Hồng lấy ra làm nước xịt nhà vệ sinh, rất vui, bèn khéo léo với mẹ chồng, rằng chai nước hoa này rất đắt, mong sau này mẹ đừng lấy nó ra để xịt nhà vệ sinh. Vu Hồng vốn sẵn có ý định giết Lỵ Nhã, nên bà ta rất tức giận, bèn im lặng, chờ đến khi Lỵ Nhã ngồi vào bàn cơm lúc ăn cơm, Vu Hồng liền cầm con dao lớn để chặt xương, nắm tóc Lỵ Nhã ấn đầu xuống bàn, giơ đao lên chém xuống cổ!

      Khi Vu Lương làm về, ngửi được mùi máu tanh, nhìn thấy hình Vu Hồng kéo thi thể Lỵ Nhã.

      Hai mẹ con này mất ba ngày ba đêm để phân thây và dọn dẹp căn nhà, Vu Lương trừng mắt nhìn Vu Hồng lấy tất cả muối trong nhà rắc vào hai chậu thịt lớn, nhiều lần nôn mửa, nhưng lại nghĩ, giết người là mẹ ta, phân thây cũng là mẹ ta, sau đó ta chỉ việc ngồi hưởng lộc, chiếm được căn nhà này, cũng bình tâm trở lại.

      Từ Vu Lương là hi vọng của cả gia đình, thứ gì tốt nhất cũng dành cho ta, đương nhiên ta cũng để người nhà phải thất vọng. Nhưng quá trình trưởng thành ấy biến ta thành kẻ kiêu căng ích kỷ, coi mình là nhất, dạy dỗ của gia đình khiến ta luôn cho rằng, ta xứng đáng có được mọi thứ, cả thế giới đều thiếu nợ ta. hi sinh của Lỵ Nhã những làm cho ta cảm động, mà còn vô tình cổ vũ cho ảo tưởng của ta, mẹ ta xấu Lỵ Nhã, khiến ta cho rằng, Lỵ Nhã và cha mẹ quả thực bủn xỉn, khinh thường ta. Người như ta, sao có thể bị kẻ khác khinh thường?

      Hôm ấy, ta nhìn người vợ bị mẹ chém thành từng mảnh từng mảnh, bỗng thấy sảng khoái trong giây lát. Vì trước đây ta thường nghĩ, bản thân ưu tú thế này, tại sao ông trời lại bắt ta sinh ra trong gia đình nông thôn, nghèo khổ, thế cha còn mất sớm? Còn Lỵ Nhã tầm thường như vậy, ông trời lại cho ấy sinh ra trong vùng đất tốt đẹp, có gia đình hạnh phúc vẹn toàn?

      Lỵ Nhã tưởng rằng, trong mắt Vu Lương, khác hẳn tất cả mọi người, vô cùng tốt đẹp, nhưng lại ngờ, cho dù bân đầu Vu Lương có ấn tượng tốt với , nhưng theo thời gian dần dần trôi , dấu ấn in trang sách hồng năm ấy, khác với mọi phụ nữ đời, trong mắt người chồng của mình, biến thành tròng mắt cá.

      Đây là vụ án giết người mà thủ phạm giỏi che giấu, quá trình phá án hầu như cần đến chuyên gia điều tra hình , chuyên gia tâm lý tội phạm như Tả Kình Thương và Thư Tầm phải động não, bọn họ chỉ cần phân tích những gì mình thấy được, có thể dễ dàng suy luận ra chân tướng bi thảm của việc. Nhưng suy luận dễ, chấp nhận mới khó.

      Sau khi kết thúc việc thẩm vấn Vu Hồng , Thư Tầm dám gặp cha mẹ Lỵ Nhã, cũng dám nghe bất kỳ tin tức gì liên quan đến hai người họ, thể tưởng tượng nổi, người cha người mẹ hiền lành ấy, khi nghe được tin con bị sát hại thê thảm, đau khổ khủng khiếp tới mức nào.

      Con người đều ích kỷ, nhưng ích kỷ cũng phải có giới hạn. Thư Tầm biết hỏi hay đều chẳng cần thiết, nhưng vẫn muốn hỏi Vu Hồng , bà có con, tình thương cha mẹ dành cho con, ai cũng có, chẳng lẽ cha mẹ Lỵ Nhã có con sao? Dựa vào đâu bà con trai mình, lại muốn giết chết con của người khác? Lê ,quý đôn còn muốn hỏi Vu Lương, ngày xưa khi ta vất vả theo đuổi Lỵ Nhã, chẳng lẽ chỉ vì ấy có thể mua căn nhà? Khi hai người vui vẻ nắm tay nhau những con đường trong trường học, chẳng lẽ ta cảm nhận được niềm hạnh phúc của tình đến từ tận đáy lòng?

      Đàn ông thế gian, tại sao đều bạc tình như vậy.

      Ra khỏi thang máy, Thư Tầm mới biết, cơn mưa xối xả bất chợt đổ xuống Thủ đô, rơi mái nhà và cây cối. Giọt mưa lớn rơi lộp bộp, bầu trời u như bị tấm vải đen che khuất. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ,” có lẽ khi cảnh sát gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ Lỵ Nhã, trong lòng họ chắc chắn cũng đổ cơn mưa khiến bầu trời u tối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :