1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lễ tình nhân đẫm máu - Đào Đào Nhất Luân

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      “Vụ án cuối cùng xảy ra vào ngày mùng 7 tháng 11 cũng chính là tảng sáng ngày hôm nay…” Thưởng Tâm về vụ án cuối cùng, “ đường Công Nghiệp, cũng thuộc khu Tường Khẩu, cách nơi xảy ra các vụ án trước chừng hai, ba kilomet, ở chỗ đó có mấy xưởng sản xuất lớn, có rất nhiều công nhân nữ làm khuya mới về, khi nạn nhân Quách Khiết tan ca vào tầm đó, có mấy đồng nghiệp hẹn ta ăn khuya nhưng ta con mình bị ốm nên phải về nhà chăm sóc, về mình, ngờ đến nửa đường … Ôi!” Thưởng Tâm thở dài, “Nghe con trai ta mới hơn hai tuổi, đứa bé còn như vậy mất mẹ…”

      “Đừng kể tới mấy chi tiết liên quan nữa.” Kỷ Phương Hủ lạnh lùng ngắt lời Thưởng Tâm, trêu tức bắt hai người nhắc nhắc lại vụ án như vừa nãy, lúc này ta nghiêm nghị tới đáng sợ, “Khi tên hung thủ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cấp độ gây án chẳng để tâm đến mẹ đứa trẻ nào hết, ngừng giết chóc cho tới khi thành phố này còn phụ nữ mặc đồ đỏ buộc tóc đuôi ngựa nữa thôi.” ta liếc nhìn Hồ Hiệu, “Còn , trong vụ án cuối cùng phát được điều gì?”

      Hồ Hiệu bị ta hỏi cách đột ngột như vậy, cũng hơi căng thẳng, đẩy kính mắt, vội kể lại lượt những tang vật mình thu thập được, khi đến chi tiết tiền của nạn nhân bị cướp sạch, Kỷ Phương Hủ chợt vỗ tay cái, lẩm bẩm: “Đúng! Chính là chi tiết này!”

      “Gì cơ?” Hồ Hiệu chẳng hiểu gì.

      “Lòng tham.”

      “Cướp tiền?” Thưởng Tâm hiểu, “Trong mấy vụ trước, hung thủ cũng lấy tiền của bọn họ.”

      Kỷ Phương Hủ cười khinh bỉ, xem ra cũng cho lời giải thích của Thưởng Tâm là đúng. ta bắt đầu xoay bút, bút dạ đen xoay tròn đủ kiểu giữa những ngón tay thon dài của ta, chưa lần rơi xuống, hai người các cứ thế nhìn ta, khoảng mười phút sau, ta chỉ bút về phía Hồ Hiệu: “Làm nhân viên kiểm nghiệm dấu vết, có suy nghĩ gì về những dấu vết được lưu lại ở trường mấy vụ án này?”

      “Tôi?”

      “Bàn luận văn đầu tiên đăng tạp chí ‘Crime and Punishment’ (Tội ác và hình phạt) ở của học giả Duane Gibran mà vừa nhắc tới chính là ‘ ảnh hưởng từ tố chất tâm lý của tội phạm bạo lực đến dấu vết trường’.”

      “Tôi… tôi cảm thấy tố chất tâm lý của tên hung thủ này cũng tồi, tính cưỡng chế rất mạnh…”

      “Xin tập trung hơn.” Kỷ Phương Hủ lại bắt đầu xoay bút, “Nếu so sánh với những phân tích tại sao tôi lớn lên ở khi nãy, suy luận của lúc này như thể đùa tôi vậy.”

      Hồ Hiệu đưa mắt nhìn ta, ánh mắt của ta đột nhiên khiến cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

      Da đầu Hồ Hiệu run lên, mặt đỏ bừng --- Khi nãy quả lấy lệ vì ngờ ta lại biết Duane Gibran, vị chuyên gia tâm lý học mà ngay cả thầy hướng dẫn của – chuyên gia điều tra hình của Bộ công an, giáo sư La Hoàn cũng vô cùng kính trọng.

      “Để tôi thử xem nhé.” Thưởng Tâm vỗ vai Hồ Hiệu, “Vụ án cuối cùng xuất những điểm khác biệt lớn với ba vụ án trước đó. là trong vụ án cuối cùng, nạn nhân bị tử vong; hai là nạn nhân bị đập liên tục, trong khi mấy nạn nhân trước đó chỉ bị đập cú; ba là tiền của nạn nhân bị cướp sạch; bốn là mấy nạn nhân trước đều bộ hoặc đứng yên, chỉ có nạn nhân cuối xe điện.” Thưởng Tâm suy nghĩ hồi, đột nhiên mở to mắt, “Hung thủ ở vụ án cuối cùng và ba vụ án trước phải cùng người, cố ý bắt chước tên hung thủ kia để che giấu tội ác của chính mình?”

      Kỷ Phương Hủ nhìn về hướng khác, dáng vẻ thanh cao mà kiêu ngạo --- ta đồng tình với kết luận của Thưởng Tâm.

      Hồ Hiệu vắt óc, nghĩ ra vài điều nhưng lại dám ra. Hồ Hiệu là người mẫn cảm, thấy Thưởng Tâm là sư tỷ của mình, nếu bây giờ mình lại khác với sư tỷ, liệu sư tỷ có nghĩ mình là đứa ngông cuồng và coi thường bề hay ? Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn im lặng.

      “Hung thủ là cùng người.” Rốt cuộc Kỷ Phương Hủ cũng mở miệng lần nữa, “Nếu tôi muốn bắt chước hung thủ giết người, tôi theo ta về nhà rồi chờ ta xuống xe mới hành động, dù sao vào , hai giờ sáng, xuất phát từ bản năng tự vệ của phụ nữ, dừng lại trước mặt người đàn ông dù xa lạ hay quen biết sơ sơ.”

      Hồ Hiệu cắn môi, vờ như chợt hiểu ra sau đó : “Mấy vụ án trước, hung thủ hoàn toàn có cơ hội rat ay giết chết bọn họ nhưng lại làm như vậy, còn ở vụ án cuối cùng, hung thủ thể giết Quách Khiết, có lẽ là do Quách Khiết nhìn thấy tướng mạo của .”

      phải có lẽ là chắc chắn nhìn thấy.” Kỷ Phương Hủ tiếp, “Ngoại trừ vết thương đầu và vết bầm ở đùi do bị xe điện đè lên, cơ thể nạn nhân có vết thương khác chứng tỏ ta bị tấn công bất ngờ trong khi xe, nếu khi ngã từ xe điện khi xe chạy, nhất định bị trầy da ở chỗ khác nữa. Đáng tiếc là ta dừng xe, thấy tướng mạo của hung thủ --- hoặc là , hung thủ đột ngột nhận ra: Người phụ nữ này phù hợp với cầu ‘Mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa’ của mình, mình muốn lấy gạch đập ta. Sau đó lại nghĩ, ta lại thấy tướng mạo của mình, mình nhất định phải giết chết ta rồi ra tay luôn.”

      Thưởng Tâm: “Ý là, trong vụ án cuối cùng, hung thủ còn chưa chuẩn bị xong gặp phải người xui xẻo phù hợp với cầu của ?”

      “Sau đây là phân tích của tôi.” Kỷ Phương Hủ hắng giọng, “Hung thủ nam, bề ngoài xấu xí, khoảng 35 – 40 tuổi, độc thân, cha mẹ ly dị hoặc mẹ mất sớm, sống với cha nhiều năm. Tuổi thơ từng bị người phụ nữ hay mặc đồ đỏ và buộc tóc đuôi ngựa sỉ nhục hoặc đánh đập, nhiều năm sau vẫn sống trong chỉ trích và chối bỏ, muốn trả thù xã hội. Hoàn cảnh gia đình cũng khá giả, sống và làm việc hầu như đều ở khu Tường Khẩu, khi ra ngoài chỉ lựa chọn phương tiện giao thông là xe buýt, xe đạp, loại trừ khả năng cũng xe điện hoặc xe máy nhưng có hay cũng chẳng quan trọng vì khi gây án xe đạp. có công việc ổn định, có ý thức trách nhiệm, thường oán giận cuộc sống, dễ bị kích động, tố chất tâm lý và tố chất văn hóa đều cao, sống lười nhác lại hơi cố chấp, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cấp độ , điều này tôi rồi. Tháng 7 đến tháng 9 năm nay, vì địa vị xã hội cao nên bị người khác ức hiếp, có lẽ bị đánh đập --- Mặt khác, ở nơi này của các vị có loại đồ gì mà dùng xe đạp chở bán ?”

      “Loại đồ gì?”

      “Đồ ăn.”

      Thưởng Tâm và Hồ Hiệu đều rơi vào mông lung, sau khi phản ứng lại được Hồ Hiệu vội ghi ghi chép chép, còn Thưởng Tâm trả lời: “Kẹo mạch nah, kẹo hồ lô, trứng gà lộn, thịt heo khô và bánh ngọt truyền thống.”

      mạnh mẽ cũng là người tham ăn đó.

      “Trứng gà lộn?” Kỷ Phương Hủ lặp lại.

      Hồ Hiệu ngán ngẩm giải thích cho Kỷ Phương Hủ thế nào là trứng gà lộn, vui vẻ khi thấy Kỷ Phương Hủ cũng chẳng thích thú gì món này, “Loại trừ những món thể bán vào nửa đêm như kẹo mạch nha và kẹo hồ lô, loại trừ món thể làm món chính để no bụng như thịt heo khô, nghề nghiệp của hung thủ là người bán hàng rong bánh ngọt truyền thống hoặc trứng gà lộn.”

      Thưởng Tâm kinh ngạc: “Sao biết hung thủ là người bán hàng rong?”

      “Vụ án cuối cùng khiến hung thủ bại lộ nghề nghiệp của mình --- Nạn nhân họ Quách vội về nhà chăm con, tại sao nửa đường lại dừng xe? ăn khuya với đồng nghiệp có nghĩa là thể mua đồ ăn khuya đường, nhất định là ta đói, lại nhìn thấy món mà mình muốn ăn nên dừng lại để mua suất về nhà. Khi ta dừng xe lại rồi rút ví ra, tên bán hàng rong kia liền nhận ra ta phù hợp với ‘ cầu’ của mình, vừa hoảng hốt vừa hưng phấn, nhân lúc ta cúi đầu tìm tiền trả đập liên hồi vào đầu ta tới khi ta chết, sau khi được thỏa mãn như cầu tâm lý, thấy tiền trong ví nên nảy sinh lòng tham, bèn cướp sạch tiền trong ví . Nhặt tiền xu rơi mặt đất tốn nhiều thời gian, chọn bỏ qua, đạp xe rời .”

      Hồ Hiệu cảm thấy khó tin: “ thông minh như vậy, sao có thể là bệnh nhân tâm thần được?”

      Trước nghi hoặc của tiểu thư Hồ tiêu, bệnh nhân tâm thần mỉa mai câu hỏi của bằng câu: “Tâm thần và thiểu năng trí tuệ là hai khái niệm khác nhau, cảm ơn.”

      3.
      biết hung thủ làm nghề nghiệp gì nhưng khu Tường Khẩu lớn như vậy, người bán hàng rong nhiều như thế, cũng thể bắt từng người họ về thẩm vấn được. Hơn nữa, giới truyền thông bắt đầu vào cuộc, trắng trợn đưa tin “Vụ án tên biến thái hành hung, giết người hàng loạt”, khiến lòng người hoang mang, ai dám mặc đồ đỏ ra phố, đến người buộc tóc đuôi ngựa cũng ít hẳn .

      hôm Hồ Hiệu làm về, vào quán ăn đối diện Cục ăn mì vằn thắn mình, bỏ thêm rất nhiều hồ tiêu mà vẫn chưa thấy cay. Hai người bạn học hẹn dạo phố, sau khi tới đó phát ra có trong hai nương ngốc kia mặc áo khoác màu hồng đậm, buổi tối mà nhìn khác gì màu đỏ. vắt hết óc nghĩ kế để giội nước lên người bạn, cho bạn mượn áo khoác sau đó nhận trách nhiệm khoác cái áo kia về mình.

      Nhưng khi tới trạm xe buýt hoảng hốt phát ra, thôi rồi, bên trong mặc áo sơ mi kẻ màu đỏ, bản thân biến thành “Mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa”. Hồ Hiệu dường như nhìn thấy biểu ngữ trong phòng họp lớn của đơn vị --- Hội nghị báo cáo thành tích tiên tiến của đồng chí Hồ Hiệu. Hồ Hiệu thầm cảm thấy may mắn, bệnh nhân tâm thần phạm vi hoạt động của hung thủ thường chỉ loanh quanh ở khu Tường Khẩu, nơi này cách khu Tường Khẩu… đúng cái cầu!

      Xung quanh đây là khu văn phòng, tại chỉ có mình đứng đợi xe buýt, vỉa hè đỗ đầy ô tô riêng, chiếc taxi cũng có, thậm chí khoảng hai phút mới lại có xe chạy qua đây lần. Lúc đổi quần áo cho bạn Hồ Hiệu cũng có ý tưởng riêng nhưng lúc này bắt đầu sợ hãi, cắn môi dưới, đứng đợi xe buýt số 4 hoặc xe 60, mà còn cuống quýt hơn đợi người lúc mặn nồng.

      “Người đẹp, ăn trứng gà lộn ?” chiếc xe đạp dừng trước mặt .

      Hồ Hiệu hoàn hồn, nhìn về phía người bán hàng rong nọ. Khoảng 40 tuổi, hơi mập, cao, tướng mạo bình thường, sau khi nhìn qua vài lần cũng có mấy ấn tượng, đầu đội mũ lưỡi chai màu đen, có hai cái găng tay vắt ở ghi đông xe đạp, sau xe có rổ được cố định chặt, phía xe che kín khăn bông giữ ấm. Hình tượng này… Hồ Hiệu cảm thấy tất cả máu trong người đều tập trung lên đỉnh đầu giống như đột nhiên phải đứng hát trước sân khấu vạn người, trái tim đập bình bịch.

      Sau khi mình từ chối , có lẽ bỏ .

      Hung thủ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy phụ nữ phù hợp khởi động quy trình “dùng gạch đập”. Có khi còn lén lút vòng ra sau để đập ấy chứ.

      “Bán thế nào?” Hồ Hiệu nhìn thẳng vào , trực giác mách bảo – chỉ cần cúi đầu có cơ hội hành động.

      “Hai tệ bảy quả.”

      “Đắt thế, người khác đều chỉ bán hai tệ rưỡi thôi.”

      “Trứng của tôi là trứng gà quê!”

      Đây dường như là đoạn đối thoại mua bán rất bình thường… Hồ Hiệu tỉnh táo lại, “Tôi mua nhiều hơn, tính tròn tiền cho tôi .”

      Bán thế lỗ vốn. Hồ Hiệu nghĩ, nếu phải tên hung thủ kia, bực bội bỏ luôn, nếu đúng là hung thủ

      “Được rồi, mua mấy quả?”

      …Sao tôi lại xui xẻo thế hả giời!!! Trái tim Hồ Hiệu lại bị nhấc lên, lưng ướt đẫm mồ hôi, biết xong rồi. cố kiềm chế để giọng run rẩy, “Để tôi hỏi mẹ tôi có muốn ăn .” Dứt lời, lấy điện thoại di động ra, liếc mắt thấy tên bán hàng rong kia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào điện thoại của . dám cúi đầu, vội vàng xóa lịch sử cuộc gọi gần đây rồi bấm số Thưởng Tâm.

      “Hi, Tiểu Hồ ~”

      “Con thấy trứng gà lộn ở đường bán rẻ lắm, con mua mấy quả về mẹ con mình cùng ăn nhé.”

      “… à?! Thế mua hai mươi tệ ! Ôi bắt em tốn tiền rồi ha ha ha. Bọn chị chờ em đó nha.”*

      *Vì tiếng Trung chỉ có xưng hô ‘tôi – bạn’ nên đoạn này thực ra Hồ Hiệu gọi bạn xưng tôi với Thưởng Tâm, Thưởng Tâm cũng vậy.

      Hồ Hiệu ngắt điện thoại, hơi lo lắng, biết Thưởng Tâm có hiểu được , “Cho hai mươi tệ.” chẳng biết làm sao, đành giả vờ nghiêm túc mua hàng.

      “Còn hai mươi mốt tệ tiền trứng, bán hết tôi về nhà luôn. mua hết , hai mươi mốt tệ thôi.”

      “… Được.” Bệnh nhân tâm thần , tố chất của hung thủ cao, cũng thông minh lắm, có lẽ biết mục đích gọi điện thoại của . Hồ Hiệu rút ví tiền ra, tiền bên trong được sắp xếp theo thứ tự, tiền lẻ sắp lên chỗ, đưa cho tờ tiền chẵn trăm tệ.

      có tiền trả lại đâu, đưa tiền lẻ .” từ chối.

      Hồ Hiệu nào dám cúi đầu tìm tiền lẻ, “ còn tiền lẻ, chỉ có từng đấy, bán thôi.”

      Người bán hàng rong lẳng lặng cúi đầu tìm tiền lẻ, Hồ Hiệu muốn nhân cơ hội chạy trốn nhưng hai chân mềm nhũn, lúc trả lại 79 tệ, Hồ Hiệu thấy cố ý dúi tiền về phía , đế bốn đồng tiền xu rơi mặt đất.

      Người đề phòng ngồi xổm xuống nhặt. Hồ Hiệu thấy tay phải của luồn vào trong rổ, biết thứ được lấy ra là gạch hay là trứng gà lộn, tỷ lệ gạch xuất chắc lớn hơn nhỉ?

      Nhặt, bị gạch đập phát chết luôn. nhặt, nghi ngờ, có lẽ vẫn bị gạch đập phát chết luôn. Hồ Hiệu rơi lệ trong tim, chẳng lẽ hội nghị báo cáo chiến công của Hồ Hiệu diễn ra sao? được đâu, Hồ Hiệu vật vã đấu tranh tư tưởng, mình vẫn chưa đương bao giờ, mình vẫn chưa có quân hàm, mình vẫn chưa…

      Trong đầu lúc này chỉ nghĩ tới điều duy nhất.

      Mình muốn chết.

      Nhưng nên làm gì bây giờ?

      Hồ Hiệu bỗng nhớ lại những điều mà Kỷ Phương Hủ hôm trước, là tên sát thủ trả thù xã hội vì tinh thần bị tổn thương, hung thủ mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này cần tấn công những người phụ nữ có điều kiện phù hợp để thỏa mãn nhu cầu tâm lý, bọn họ thể trừng phạt người thực tổn thương mình, bèn đổ cơn giận lên đầu những người vô tội, đây là biểu của tâm lý biến thái.

      Duane Gibran từng viết trong cuốn “Bệnh tâm lý và hoàn cảnh tuổi thơ” rằng: “Bọn họ có tâm lý chinh phục đối với người vô tội, lấy đau khổ của nạn nhân làm niềm vui. Thực ra sâu trong tâm tưởng của bọn họ, đằng sau chinh phục chính là…”

      “Tiền của rơi rồi kìa.” Người bán hàng rong nhắc nhở với vẻ mặt vô cảm.

      Đằng sau tâm lý chinh phục của bọn họ, rốt cuộc là điều gì?

      “Có phải trứng gà lộn của bị hỏng rồi nên mới bán rẻ cho tôi ?” Hồ Hiệu bĩu môi, chỉ vào rổ hỏi, “ đập quả cho tôi nếm thử .”

      Môi người bán hàng rong giật giật, lẳng lặng lấy quả trứng gà trong rổ, lại lấy cái muôi từ trong túi tiền, đập cái, vỏ trứng vỡ ra sau đó đưa cho Hồ Hiệu. Trứng gà khá nóng nhưng Hồ Hiệu cũng chẳng kiêng kỵ nhiều như vậy, cố nén cơn buồn nôn, uống cạn nước bên trong (Hồ Hiệu biết đấy là nước ối), phôi thai nho của con gà cũng lăn vào miệng, mềm nhũn.

      “Quá ngon!” Hồ Hiệu nuốt ực cái, đến trứng gà lộn cũng ăn rồi, còn gì dám làm nữa đây? “Đây là quả trứng gà lộn ngon nhất mà tôi từng ăn! làm thế nào vậy? siêu đấy!”

      Khuôn mặt vô cảm của người bán hàng rong thoáng thay đổi, vừa hoang mang vừa bất ngờ lại sung sướng nhìn Hồ Hiệu, Hồ Hiệu ăn “ngon lành”, mặt mày hớn hở (thực ra là buồn nôn), vốn từ của rất nghèo nàn cũng chẳng phải người nhanh mồm nhanh miệng, chỉ đành khen là “Quá siêu”, “Giỏi quá”, “Sau này đều mua của ”…

      Đằng sau tâm lý chinh phục kỳ thực là khát khao nhận được lời khen ngợi, là mong mỏi nhận được công nhận từ người khác --- Duane Gibran, trích trong “Bệnh tâm lý và hoàn cảnh tuổi thơ”.

      Người bán hàng rong cẩn thận cất trứng gà lộn vào túi nylon, hành động cẩn thận từng li từng tí ấy dường như là che chở đối với lời ca ngợi chẳng dễ gì có được này. Hồ Hiệu nhận túi nylon đựng trứng, thấy đánh giá mình từ xuống dưới lượt, trong mắt lại có chút cảm khái “Tức cảnh sinh tình”, sau đó quay xe rồi đạp về hướng khác. con dốc lên cầu, nặng nhọc đạp xe, dưới màn đêm, bóng lưng của vừa buồn bã vừa đơn, trái tim Hồ Hiệu chợt thấy chua xót.

      Người đáng thương tất có điểm đáng trách, người đáng trách tất có chỗ đáng thương. hình thành tính cách của con người trưởng thành có liên quan sâu sắc tới tuổi ấu thơ, thiếu hụt và thương tổn tâm lý, sinh lý ảnh hưởng tới cả cuộc đời về sau của .

      Hồ Hiệu chỉ có thân mình, tự biết bản thân thể đánh thắng người đàn ông trưởng thành, điều duy nhất mong mỏi là “Kẻ hủy diệt đồ đỏ” biến mất trong tầm mắt của mình. Nhưng làm mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa duy nhất trở về từ cõi chết, đủ khả năng để nhận ra camera phân bố ở các khu vực mà người bán trứng gà lộn có thể qua.

      Xe cảnh sát rú còi ập tới, Hồ Hiệu thấy cảnh sát của khu Giang Bắc xuống xe hỏi có bị thương , sau khi ngồi vào xe cảnh sát, nhận được điện thoại của Thưởng Tâm: “Tiểu Hồ, em sao chứ? Em ghét trứng gà lộn như vậy làm sao có thể mua về để mọi người cùng ăn được? Chị vội vàng để bộ phận kỹ thuật định vị di động của em rồi nhờ cảnh sát khu vực phái xe tới đó. Em thấy hung thủ rồi?”

      Cảm giác an toàn đến từ xe cảnh sát khiến người bôn ba cả ngày như Hồ Hiệu thấy mệt lử, “ tấn công em, khi nào về đến Cục em miêu tả chân dung của , tìm ra rồi sau.

      ***

      Vào buổi chiều Chi đội tổ chức họp thảo luận phân tích vụ án, tới lúc đó nhất định cầu cảnh sát hình trình bày về quá trình xác định kẻ tình nghi. Thưởng Tâm biết mình thể nhưng việc kiểm tra camera theo dõi lại cần thời gian dài và tập trung cao độ. Nếu Hồ Hiệu cùng mình tới bệnh viện số 17, vậy mình cử Hồ Hiệu tới hỏi Kỷ Phương Hủ tại sao lại có những suy luận kia xem sao.

      Lần thứ hai Hồ Hiệu tới bệnh viện số 17 quen thuộc với quy trình ở đây, viện trưởng Trần nhanh chóng đồng ý, còn cử hộ sĩ nam dẫn tới phòng bệnh của Kỷ Phương Hủ.

      Hiệu quả cách của tầng số 11 rất tốt nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được vài tiếng gào thét phẫn nộ hoặc thanh đồ vật rơi mặt đất. Lúc tới nơi Kỷ Phương Hủ ngủ.

      Mấy giờ rồi mà còn ngủ! Hồ Hiệu ghen tị nghĩ thầm, tới gần thấy ta vẫn ngủ rất say nhưng biết vì sao mà quầng mắt hơi thâm như thể thức trắng hai, ba đêm. Hồ Hiệu nhàng ngồi xuống, ánh mắt khỏi nhìn về phía ta.

      Lông mi Kỷ Phương Hủ rất dài và dày, thỉnh thoảng khẽ động như cánh bướm đêm nho . Môi hơi mỏng, có lẽ vì mấy ngày hôm nay ít quan tâm tới bản thân nên cằm lún phún râu cũng tăng thêm mấy phần nam tính. Tư thế ngủ của rất ngay ngắn, nằm thẳng, hai tay đan vào nhau đặt bụng, ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

      Hồ Hiệu cụp mắt lại tự nhủ, tại phải lúc để thưởng thức ta ngủ đâu.

      “Thám tử Kỷ?” Hồ Hiệu đưa tay đẩy đẩy vai ta, thấy ta vẫn chưa tỉnh, bĩu môi, lại đẩy đẩy bờ vai ta, “Kỷ Holmes?” Lại đẩy đẩy, “Kỷ Kogoro?”… “Siêu trộm 1169?”

      “Xin hãy gọi tôi là Duane Gibran.” ta đáp, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

      Trán Hồ Hiệu chảy xuống ba vạch đen sì.

      ta lười nhác dụi dụi mắt, ngồi dậy nhanh chậm, mái tóc ngay ngắn nhưng vẫn đẹp trai cực kỳ. Hồ Hiệu định mở miệng , ta ra hiệu bảo “Dừng”, “Tiểu thư Hồ tiêu, nếu định chào buổi sáng với tôi cần mở miệng đâu.”

      “Chào buổi sáng.”

      “Chào.” ta mỉm cười.

      “Tôi…”

      “Sandwich chân giò hun khói và cá hồi, trứng rán, 250ml sữa bò 70 độ, quýt và chuối tiêu, hạt hạnh nhân.” ta bước vào phòng vệ sinh, để lại chuỗi tên đồ ăn.

      “Đấy là gì?”

      “Nếu bữa sáng phong phú như vậy, tôi nghĩ là tôi biết gì nấy.”

      Hồ Hiệu thở dài, quay người ra ngoài.
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lúc trở lại, thấy Kỷ Phương Hủ ngồi ghế sưởi nắng, cầm cốc nước ấm trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường nét khuôn mặt ta tuyệt đẹp như thể được khắc họa từ bàn tay của người họa sĩ xuất sắc nhất đời.

      Nhưng tính cách quá đáng ghét.

      Hồ Hiệu đặt từng thứ vừa mua được lên mặt bàn, sandwich, trứng rán, hoa quả, 250ml sữa bò là loại sữa đắt nhất, còn nhân hạnh đào… Hồ Hiệu cầm hai hạt hạnh nhân, biết nên lấy đầu ta đập nó hay lấy nó đập vào đầu ta.

      “Bây giờ có thể cho tôi…”

      ta cầm sandwich, “Khi ăn cơm cố gắng đừng chuyện, tiểu thư Hồ tiêu.”

      Tức là còn phải ngồi ở đằng kia, tròn mắt nhìn ta, chờ ta tao nhã ăn xong .

      ta nhấp ngụm sữa bò, gật gù, tốt bụng đột xuất đưa cho Hồ Hiệu quả quýt.

      “Tôi ăn.” Bệnh nhân tâm thần ơi, ăn nhanh lên, tôi thực còn tâm trí đâu mà ăn… Hồ Hiệu oán thầm nghe thấy ta : “Bóc hộ tôi.”

      Xấu tính chịu được! Hồ Hiệu thô bạo tách đôi quả quýt.

      muốn hỏi gì?” Hai mươi phút sau, bệnh nhân tâm thần mới mở miệng chuyện.

      Hồ Hiệu cân nhắc lại từ ngữ muốn trong đầu lần rồi mới hỏi: “Tôi muốn xin chỉ giáo, về suy luận lần trước của , ừm… Độc thân, tuổi tác, nghề nghiệp, thậm chí quá khứ từng bị đánh đập, rốt cuộc tại sao lại suy luận được như vậy?”

      “Tác giả Duane Gibran mà thích nhắc tới mối quan hệ giữa trường mưu sát và tính cách tội phạm trong sách của mình chỉ lần, tôi cho rằng hiểu điều đó.”

      “Nếu tôi hiểu được như ông ấy, tôi viết tiểu thuyết từ lâu rồi.”

      Kỷ Phương Hủ nhíu mày, sửa lại: “Duane Gibran phải tiểu thuyết gia. Bên cạnh đó, thông minh của khác gì cáo chúc tết gà.”

      Mang ý định xấu? ta cũng nhìn ra mục đích tới đây của mình chỉ là xin chỉ dạy sao, Hồ Hiệu chột dạ hỏi, “Sao chứ?”

      “Cố mà hiểu.”

      “Nếu kết cục của việc có IQ cao là phải nằm viện tôi thà làm con cáo còn hơn.”

      “Với từ ‘IQ cao’, tôi xin chân thành cảm ơn.” ta thay đổi tư thế ngồi, “Mục đích của tiểu thư Hồ tiêu khi tới nơi này phải là để đấu võ mồm với tôi đúng .”

      “Đúng rồi đấy.” Hồ Hiệu cảm thấy xấu hổ vì chạy từ rất xa tới đây chỉ để mua bữa sáng và tranh cãi với ta. mím môi, hai má tròn xoe trông như chú sóc trong phim hoạt hình, “Dựa vào những manh mối mà tôi ra, làm thế nào mà suy đoán ra thân phận cơ bản của hung thủ?”

      Kỷ Phương Hủ đột nhiên hỏi: “Phải chăng nếu tôi giải thích , quay trở lại nữa đúng ?”

      “Đúng… là thế.” Ai rỗi hơi chạy tới đây làm gì, chuyện nhiều có khi còn bị lây bệnh ấy chứ?

      “Good!”

      Hồ Hiệu vui sướng rạo rực lấy sổ ghi chép và bút ra.

      “Nhưng tôi quên mất hôm ấy mình những gì rồi.”

      Hồ Hiệu im lặng trong thoáng chốc, “ , hung thủ là người đàn ông tướng mạo bình thường, khoảng 35 – 40 tuổi, độc thân. Thời thơ ấu bị người phụ nữ mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa hành hạ, luôn sống trong chỉ trích và được thừa nhận…”

      “Thời thơ ấu là giai đoạn cực kỳ quan trọng với quá trình biến thái tâm lý, đặc điểm bề ngoài của nạn nhân rất ràng, nếu từng bị phụ nữ kiểu này hành hạ, là tên tội phạm có IQ cao, thể hiểu tại sao lại lựa chọn kiểu người như thế thành mục tiêu của mình. Bé trai thường bị Oedipus complex, hay tên thường gọi là chứng luyến mẫu (đeo mẹ). Nhưng tuổi thơ của lại thiếu người phụ nữ chăm sóc lâu dài, tức là từ khi có ý thức tới nay, hầu như có bất kỳ người phụ nữ nào cho cảm nhận được ấm áp của tình mẹ. thiếu hụt tình mẹ dẫn đến việc nội tâm khao khát nhận được an ủi vỗ về của những người phụ nữ lớn tuổi, loại an ủi vỗ về này thể tìm thấy những người bạn cùng tuổi hay những tuổi hơn. Trong giai đoạn này, bị phụ nữ nhiều tuổi hơn ngược đãi hoặc sỉ nhục, ví dụ như mẹ kế, giáo, hàng xóm… tổn thương về mặt tinh thần ấy khiến nhớ kỹ đặc điểm bề ngoài của người phụ nữ này --- mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa.” Khi đến suy luận về vụ án, Kỷ Phương Hủ cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt vừa tập trung vừa đắc ý, “ người đàn ông có tâm lý căm hận đối với kiểu phụ nữ như vậy, nếu có vợ chắc chắn cũng là kẻ chuyên bạo hành gia đình nhưng vấn đề là vốn cưới nổi vợ.”

      “Tại sao? xấu, cũng phải có khả năng nuôi sống bản thân mình.”

      “Tướng mạo của đàn ông phải nhân tố duy nhất để phụ nữ ngày nay đưa ra lựa chọn.” Đây dù sao cũng là , xem ra Kỷ Phương Hủ cũng phải người hiểu đạo lý đối nhân xử thế. “ bé trai có chướng ngại tâm lý, chỉ có hai lựa chọn để khắc phục vết thương tinh thần. là tự mình nỗ lực vươn lên để đạt được thành công lớn, hai là căm hận chính bản thân mình rồi trừng phạt người khác. đáng tiếc, lại chọn cách thứ hai. Bởi vậy tôi đoán rằng trình độ học vấn của cao, tính cách cực đoan lại lười nhác, trong độ tuổi 20 – 40 vốn phải lập nghiệp là kẻ vô tích , trong độ tuổi 25 – 35 vốn phải lập gia đình tìm được vợ cho nên trở thành ví dụ điển hình của kém cỏi trong mắt người thân và bạn bè.”

      “Vì thế đoán rằng hoàn cảnh gia đình tốt, có ô tô chỉ có thể đường bằng xe đạp hoặc phương tiện giao thông công cộng.”

      “Cuối cùng cũng tiến bộ hơn chút.” Kỷ Phương Hủ gật gù khen ngợi, “Nhưng vẫn chưa đủ toàn diện.”

      4.
      Con ngoan đều được khen mà thành*, được Kỷ Phương Hủ khen ngợi, nội tâm Hồ Hiệu bỗng xuất ý nghĩ “Ái chà, hóa ra mình cũng có thể làm được.”, xem ra châm ngôn Trung Quốc phải câu nào cũng khó nghe? Hồ Hiệu ngẫm nghĩ hồi lâu, “ luôn gây án ở khu Tường Khẩu, nếu có xe để khắp nơi, hoàn toàn có thể hãm hại người vô tội ở khắp thành phố L. Hơn nữa, tiếng động đạp xe hoặc bộ khá cũng gây chú ý, theo dõi nạn nhân dễ dàng hơn, khi vào hẻm có camera hay khi chạy trốn cũng khá dễ dàng.”

      * cuốn sách được xuất bản năm 2008 tại Trung Quốc. Cuốn sách rằng trong quá trình trưởng thành, con trẻ có thể thiếu tự tin hoặc chán nản, nếu cha mẹ động viên, khen ngợi con đúng lúc, sức mạnh lớn để con có thêm tự tin đối mặt khó khăn, từ đó người Trung Quốc cũng hay dùng như khẩu ngữ.

      “Còn gì nữa ?”

      “Để tôi nghĩ thêm …” Hồ Hiệu rơi vào trầm tư, ngày thường nhất định rất kinh ngạc vì tại sao mình lại nghiêm túc suy nghĩ vấn đề được bệnh nhân tâm thần đưa ra như học sinh tiểu học giải bài thế này.

      “Nguyên nhân mà các vẫn chưa bắt được , ngoại trừ tới đây hỏi tôi…” Kỷ Phương Hủ mở lời nhắc nhở sau khi im lặng suốt năm phút, “Cũng bởi vì có bất kỳ camera nào quay được hình ảnh tấn công người khác.”

      “A, đúng vậy!” Hồ Hiệu đột nhiên tỉnh ngộ, “ biết chỗ nào ở khu Tường Khẩu có camera, thường là số con đường , hẻm vài khu vực trống trước các cửa hàng, đạp xe hoặc bộ ở những nơi này gây chú ý, cho dù có lái ô tô cũng vào được.”

      người muốn quan sát vị trí đặt camera của cả khu vực cần rất nhiều thời gian. Cần , hai năm thậm chí lâu hơn nữa. Là công việc gì mà có thể thường xuyên khắp hang cùng ngõ hẻm của các khu dân cư, sau đó quan sát được vị trí đặt camera?” Kỷ Phương Hủ giống hệt như thầy giáo giảng bài, xong liền chỉ vào Hồ Hiệu, ra hiệu cho nhất định phải trả lời.

      Hồ Hiệu ngẩn ra thoáng, rồi đáp: “Công việc có tính chất lưu động, ví dụ như nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên đưa nước, sửa chữa điện… và cả người bán hàng rong như suy đoán.”

      “Chi tiết khiến tôi đưa ra kết luận hung thủ là người bán hàng rong đó là ví tiền của nạn nhân cuối cùng.” Dường như Kỷ Phương Hủ nhớ lại, “Nguyên nhân lúc trước tôi phân tích rồi, nạn nhân và hung thủ có quan hệ mua bán. Giả sử sau khi nhìn thấy ví tiền nhưng hung thủ vẫn nổi lòng tham, mà bỏ ví tiền vào trong túi xách của nạn nhân, có lẽ tôi chưa thể đoán ra nghề nghiệp của cách dễ dàng như vậy.”

      “Lấy được lấy luôn” – Hồ Hiệu cảm thấy đây quả thực là lòng hám lợi nhặt của người bình thường. Tiếp đó nhìn laptop của mình, hỏi điểm nghi vấn cuối cùng: “ chưa từng gặp , tại sao biết mấy tháng trước từng bị đánh?”

      “Suy nghĩ trả thù xã hội tồn tại trong lòng từ , mà cần điểm kích thích. lớn, còn là đứa trẻ tâm linh yếu đuối nữa, trừ khi bị mất thể diện trước mặt mọi người, ví dụ như bị đánh đập, sỉ nhục nhưng thể làm gì, đối với người đàn ông mà , đây đúng là đả kích rất lớn. Cho nên liền xâu chuỗi cảnh ngộ nhục nhã của mình ngày hôm ấy với tuổi ấu thơ bi thảm, nhớ lại người phụ nữ mặc đồ đỏ buộc tóc đuôi ngựa --- quyết định bắt đầu hành động trừng phạt nhưng tìm được người phụ nữ năm xưa đó, bèn có suy nghĩ trừng phạt những người phụ nữ có đặc điểm bên ngoài tương tự.” Kỷ Phương Hủ khinh bỉ lắc đầu, “Nhưng suy nghĩ trả thù xã hội của đủ kiên định, trong đó còn lẫn chút tham vặt, các gọi là ‘sát nhân điên cuồng biến thái’, tôi đồng ý. kẻ có tâm lý biến thái thực , nội tâm thường rất kiên định, bọn họ hiểu nhu cầu của chính mình, với vật ngoài thân vốn thèm để tâm.”

      Các vấn đề được giải thích ràng, Hồ Hiệu gật đầu cảm khái. Thế nhưng nghe giọng của ta, hình như ta rất kính trọng và hiểu sâu sắc những tên sát nhân điên cuồng biến thái? Nghĩ tới đây, Hồ Hiệu thầm khinh bỉ ta hồi.

      “Các bắt được chưa?”

      “Vẫn chưa bắt được.” Hồ Hiệu hơi chán nản nhưng lập tức lấy lại tinh thần, “Tôi từng gặp , là người bán trứng gà lộn, trong Cục có chân dung mô phỏng . Nhưng vẫn chưa có chứng cứ để chứng minh chính là hung thủ, thể phát lệnh truy nã. Chúng tôi tới hỏi thăm từng trại nuôi gà ở ngoại thành, có lẽ còn phải mất thêm thời gian nữa.”

      Kỷ Phương Hủ đáp, chỉ lẳng lặng nhìn về hướng.

      Hồ Hiệu nhìn ta, thấy mãi mà ta nhúc nhích, định đứng lên chào tạm biệt ta, về Cục để chuẩn bị cho buổi họp phân tích vụ án, lúc này lương tâm còn sót lại nhảy ra mắng , lợi dụng người ta! Đồ qua cầu rút ván! Hồ Hiệu lại ngồi xuống, nở nụ cười “thân thiết”, câu làm thân, “Ấy… ở đây thấy quen chưa?”

      Bấy giờ Kỷ Phương Hủ mới hoàn hồn, xem ra cũng ngờ lại hỏi tới vấn đề này, “Quen rồi, muốn ở thử sao?”

      “Ha ha! Ha ha!” Hồ Hiệu cười lấy lệ, bỏ ý định tâm với ta, dù sao mình cũng chẳng phải người biết ăn . đứng lên, “Vậy tôi…”

      “Môi giới hôn nhân.” Kỷ Phương Hủ chợt lẩm bẩm, sau đó lại tự gật gù mình, bày tỏ khen ngợi với bản thân.

      Hồ Hiệu đứng lại, hỏi theo bản năng: “Hả?”

      “Đến những trung tâm môi giới hôn nhân kinh phí thấp có thể dễ dàng tìm thấy .” xong, ta bổ sung, “Ở khu Tường Khẩu.”

      “Nhưng người bán trứng gà lộn mà, có lẽ thường xuyên tới trại nuôi gà hơn chứ.”

      “Trại nuôi gà ghi tên người mua lẻ như vào danh sách, cho dù có trại gà nào nhận ra , vậy người ta có thể cung cấp cho các thông tin gì đây? Cùng lắm là… ngày nào đến mua trứng gà, mỗi lần mua bao nhiêu.” ta chống cằm, híp mắt nhìn , “Môi giới hôn nhân khác, ít nhất các cũng có thể biết được phương thức liên lạc, thậm chí --- địa chỉ cụ thể của .”

      “Vấn đề là, từng tới trung tâm môi giới hôn nhân ư?”

      phải kẻ có tâm lý biến thái, vẫn chưa thể chuyển nhu cầu sinh lý sang những chuyện khác. chẳng ai nhiệt tình mai mối cho người đàn ông bị người ta cho là kẻ thất bại cả hôn nhân và nghiệp. Nhưng cần phụ nữ, trừ việc thỉnh thoảng chơi …” ta liếc nhìn Hồ Hiệu, thấy lập tức lộ vẻ mặt căm ghét, tiếp, “ vẫn hi vọng có người bầu bạn bên mình. Theo như tuổi tác và mức độ sinh hoạt của , hình thức mà có khả năng lựa chọn nhất là kết bạn qua mạng như mò kim đáy biển trung tâm môi giới hôn nhân là con đường nhanh chóng và thuận tiện nhất.” xong, ta nhún vai, “Đây chỉ là suy đoán của tôi, xem như con đường tắt .”

      “Tôi cảm thấy còn hiểu hơn cả chính bản thân .” Hồ Hiệu thán phục, tuy rằng cần chờ bắt được hung thủ rồi mới tiếp được.

      “Tâm lý của còn chưa biến thái tới mức ngay cả tôi cũng hiểu được.”

      “Rất cảm ơn , tôi lập tức trở về thông báo cho Chi đội suy luận mang tính đột phá này.” Hồ Hiệu vỗ tay cái, cười tít mắt, quay người chạy ra cửa.

      “Khoan .”

      “Hả?”

      vẫn chưa ‘Tạm biệt’.”

      “Ừm, tạm biệt ngài thám tử!” Hồ Hiệu vẫy tay, chạy nhanh như làn khói.

      Kỷ Phương Hủ rót cho mình cốc trà xanh, cầm cốc đứng ban công. Cây tiên nhân chưởng, lô hội, tía tô đều mọc xanh tốt, hạt giống thu hải đường rất khó trồng kia cũng nảy mầm. Phóng tầm mắt ra xa, con đường lớn, xe cộ nối liền dứt, ở thành phố rộng lớn này, moi người đều vô cùng bận rộn.

      Chi đội trưởng Lưu Bạc Tắc cực kỳ hài lòng với báo cáo phân tích được tổ hai trình lên, còn khen ngợi Hồ Hiệu và Thưởng Tâm trước mặt mọi người, hổ là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Hồ Hiệu luôn cúi đầu, phải vì e thẹn mà vì xấu hổ. Nhưng Thưởng Tâm rất thoải mái, chẳng cảm thấy có gì bất tiện hết.

      Hồi , Hồ Hiệu rất ít khi chép bài của bạn, mẹ vẫn thường bảo, phải độc lập tự cường, dựa núi núi đổ, dựa cây cây ngã, chỉ có bản thân là đáng tin cậy mà thôi. Lúc này, cũng biết bản thân mình vô tình hay cố ý viết suy luận của Kỷ Phương Hủ vào báo cáo, vậy có tính là sao chép hay nhỉ?

      “Mục đích của chúng ta là bắt được hung thủ, phải thăng quan tiến chức, nếu nhanh chóng tóm , điên lên rồi lại cầm gạch đập người ta ai chịu trách nhiệm bây giờ?” Sau buổi họp, Thưởng Tâm lập tức gia nhập đội ngũ truy bắt nghi phạm, trước khi thấy Hồ Hiệu cúi đầu ủ rũ, bèn vỗ vỗ vai , an ủi như vậy.

      Các trang web tìm bạn trăm năm ra đời khiến trung tâm môi giới hôn nhân ở thành phố L càng ngày càng ít, điều này lại giúp cảnh sát tổ hai tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Sau ba ngày tìm kiếm, Thưởng Tâm và hai đồng nghiệp trong tổ là Tử Quang, Bảo Ý tìm thấy tư liệu đăng ký từ năm trước của người bán hàng rong tại trung tâm môi giới hôn nhân tên là “Hoa Hồng Đỏ”!

      Thái Khôn, 38 tuổi, sống mình, phương thức liên lạc: 136… là người trung thực, tướng mạo đoan chính, sở thích lành mạnh. Muốn kết bạn với những phụ nữ 40 tuổi trở xuống, hiền lành lương thiện, từng ly dị hoặc có con cũng được nhưng được có quá hai con.

      Mấy cảnh sát thấy cái gì mà “Là người trung thực”, đều bĩu môi khinh thường. Tuy trong tư liệu có địa chỉ nhưng tìm được phương thức liên lạc thu hoạch lớn. Cảnh sát để người phụ trách của trung tâm môi giới gọi điện thoại cho Thái Khôn, trung tâm này sắp đóng cửa muốn trả lại nửa phí giới thiệu 300 tệ (khoảng 1 triệu VNĐ) thu lúc trước cho .

      Bản tính tham lam của Thái Khôn quả nhiên hề thay đổi, nhận được điện thoại, tầm chiều tối ngày hôm ấy tới trung tâm. Chờ phải là 150 tệ mà là cảnh sát bất ngờ ập tới từ bốn phương tám hướng.

      Quá trình thẩm vấn Thái Khôn cũng khó khăn, sau hai tiếng đồng hồ im lặng, khai báo toàn bộ việc, quá trình phạm tội và biến đổi tâm lý của giống hệt suy đoán của Kỷ Phương Hủ. Thưởng Tâm tìm thấy mấy viên gạch hoa lót chậu cây ban công nhà , cùng loại với nửa viên gạch ở trường, đến rêu cũng giống, giày thể thao khớp với vết chân ở trường vụ án thứ hai, có tờ trong số mấy tờ trăm tệ trong ví tiền của còn có dấu vân tay của Quách Khiết.

      Thái Khôn khai rằng, vào mấy tháng trước, trong khi bán trứng gà lộn có mâu thuẫn với nhân viên quản lý đô thị, bị hai nhân viên quản lý đô thị tát mấy cái, đá mấy phát, sau đó mỗi lần hít thở luôn cảm thấy xương sườn hơi đau. cảm thấy nếu giáo viên chủ nhiệm lớp hay mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa thời tiểu học của , để cả lớp lấy từ điển đập vào đầu chỉ vì mang sách bài tập, còn mắng là đồ con hoang mất dạy căm ghét chính bản thân mình, sống kém cỏi như vậy, già thế này mà chưa có vợ, còn bị người ta hành hung giữa đường, mất hết thể diện.

      Chân tướng là như vậy.

      Khi Thái Khôn bị còng tay áp giải , Hồ Hiệu thấy bóng lưng của cũng giống với đêm đó, quạnh mà bi thương. nhớ lại khi mình vì mạng sống mà ra sức khen ngợi , ánh mắt cảm khái và kích động của khi đó khiến hiểu được, Kỷ Phương Hủ đúng, Thái Khôn phải tên sát nhân biến thái. chỉ là người thiếu hụt tình thương và đồng cảm, là người vừa đáng thương vừa đáng trách. Đằng sau hành vi gây án của trái tim u nhưng thay đổi của càng làm lộ mặt tối nhân cách của nhiều người.

      Nhưng dù thế nào chăng nữa, kẻ sát nhân đều đáng nhận được cảm thông.

      Sau khi thông tin bắt được hung thủ truyền ra ngoài, người thân của ba người bị thương và người bị giết cùng tới Chi đội cảnh sát hình để tặng cờ thưởng “Người bảo vệ của nhân dân” cho họ, Thưởng Tâm làm động tác “Like” với Hồ Hiệu, sau đó thầm vui vẻ suốt mấy ngày.

      Hồ Hiệu lén tới cửa hàng làm chiếc cờ thưởng, bên viết mấy chữ lớn “Giúp người làm niềm vui, gìn giữ bình an xã hội”, mang tới bệnh viện số 17. tìm Trần Tuế Hàn, đầu tiên cảm ơn ông sau đó mới muốn treo chiếc cờ thưởng này ở phòng bệnh của số 1169.

      “Số 1169?” Trần Tuế Hàn nhìn chậu cậy tiên nhân chưởng nho bàn mình, Hồ Hiệu chợt nhận ra đó là trong các cây ban công ở phòng bệnh của Kỷ Phương Hủ. Lại nghe Trần Tuế Hàn nuối tiếc , “À cậu ấy, …”

      --- vẫn chưa ‘Tạm biệt’.

      Tạm biệt ngài thám tử!

      Trái tim Hồ Hiệu bỗng đập mạnh, nắm chặt tay thành nắm đấm.

      “Cậu ấy xuất viện rồi.”

      “Hả?!”

      ***

      Mấy tháng qua , mỗi khi tình cờ qua bệnh viện số 17, Thưởng Tâm vẫn với Hồ Hiệu, nhớ “Bệnh nhân tâm thần” quá.

      Số 1169 tựa như ngôi sao băng, xẹt qua cuộc sống của Hồ Hiệu, để lại rất nhiều câu đố thế nhưng Hồ Hiệu biết mình mãi mãi nhớ ta, người đàn ông thông minh nhưng thần kinh rối loạn ấy.

      ngày nọ, Hồ Hiệu tình cờ biết được, Duane Gibran chấp nhận tham gia phỏng vấn ở đài truyền hình Bắc Kinh. Duane Gibran vô cùng khiêm tốn, ông là người Hoa quốc tịch , tốt nghiệp Đại học Marburg, là tiến sĩ tâm thần học xã hội, tiến sĩ tâm thần pháp định và tiến sĩ tâm lý y học, từng xuất bản ba cuốn sách, từng công bố mười mấy bản luận văn chuyên môn, sau khi nghỉ hưu vào hai năm trước có nghiên cứu mới. internet chỉ có ảnh của ông khi diễn thuyết ở trường cũ nhưng chụp ở quá xa, thấy tướng mạo ra sao.

      Hồ Hiệu ngờ ông lại tới Trung Quốc. Đột nhiên cảm thấy hưng phấn, mấy năm trước từng gửi thư cho Duane Gibran, gửi tới nhà xuất bản UKS xuất bản các tác phẩm của ông nhưng có lẽ mất tăm mất tích.

      Buổi tối có cuộc phỏng vấn, Hồ Hiệu ngồi canh trước màn hình tivi, sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, màn hình chuyển tới trường quay phỏng vấn, thấy người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ ngồi ghế sô pha, ung dung tao nhã nhìn người dẫn chương trình, sau đó nhìn vào máy quay, mỉm cười gật đầu.

      “Xin giới thiệu với mọi người, vị này chính là chuyên gia đặc biệt của Bộ công an, chuyên gia giám định quốc tế IPC cấp AAA, người Hoa quốc tịch – Tiên sinh Duane Gibran – Kỷ Phương Hủ! Hai năm trước tới Trung Quốc, sau khi làm công tác nghiên cứu khắp cả nước, hai tháng trước mới trở lại Bộ công an…”

      Hồ Hiệu choáng váng, ngơ ngác nhìn màn hình tivi, mãi mà hoàn hồn.

      Cho tới khi người dẫn chương trình hỏi, “Kỷ tiên sinh, động lực nào khiến quyết định tới Trung Quốc?”

      Kỷ Phương Hủ mới lấy từ trong người bức thư ra, mỉm cười : “ độc giả Trung Quốc gửi cho tôi bức thư khiến tôi quyết định tới Trung Quốc.”

      Người dẫn chương trình đọc lá thư trước mặt tất cả mọi người.

      Thầy Duane Gibran kính mến:

      Chào thầy,

      Em là sinh viên đại học bình thường ở Trung Quốc, chuyên môn của em là kiểm nghiệm dấu vết, rất vinh hạnh vì được từng đọc sách và luận văn của thầy. Em biết thêm rất nhiều vụ án khiến người ta thấy mà kinh sợ, hiểu thêm rất nhiều tri thức mà trước đây em vốn hiểu nổi, trước giờ em ngờ trong những trường lộn xộn ấy lại cất giấu nhiều bí mật của tội phạm như vậy, ví dụ như sở thích, tính cách thậm chí… chòm sao. Kiến thức thực tiễn lâu năm của thầy mở ra trước mắt em cánh cửa mà em chưa từng biết đến, em cố gắng học tập để tương lai có thể cống hiến hết mình vì an ninh trật tự của Trung Quốc.

      Thế nhưng thầy biết ? Dân số Trung Quốc đông hơn nước rất nhiều, cũng phức tạp hơn hẳn, trong số dân khổng lồ ấy, chắc chắn có rất nhiều chuyện thầy chưa biết nhưng nhất định cảm thấy hứng thú. Tiếc là thầy tuyên bố nghỉ hưu, nếu em rất mong có thể tới tham dự buổi diễn thuyết để nghe từng câu quý giá của thầy.

      Thầy Gibran kính mến, chúc thầy “phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”, con đàn cháu đống, tận hưởng niềm hạnh phúc gia đinh!

      PS: Nếu như tình hình sức khỏe của thầy cho phép, hoan nghênh thầy trở về quê hương Trung Quốc du lịch.

      Kính thư: HuJiao.

      Hết
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :