1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lắng nghe trái tim anh - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 9

      bị hù sợ.


      Cư nhiên bị Hân Hân nhìn thấy sờ thân thể khác, còn rất muốn chính là bị nhìn thấy màn này, cho nên lúc kinh hãi phát Hân Hân ở gần, cũng biết nhìn bọn họ bao lâu rồi, chút suy nghĩ đẩy vướng víu ở người , bởi vì thực bị hù sợ rồi.


      Sức lực của vốn rất lớn, cộng thêm chút do dự, cứ như vậy mà đẩy mạnh Bàng Đế Nhã vào trong hồ bơi.


      An Hân Hân cũng ngây ngốc kinh ngạc, bởi vì ngờ rằng Đường Quan Vũ phản ứng mạnh như vậy, cứ như vậy mà nhìn kia chật vật ngã vào trong hồ bơi.


      Ý thức được dường như mình là đầu sỏ của màn ngoài ý muốn này, vội vàng quay đầu lại, thu hồi tầm mắt, làm bộ như có chuyện gì xảy ra.


      "Ôi? Sao vậy?"


      "Ai thét vậy?"


      Ba bạn học tò mò hỏi, ngay cả những người khác cũng bị tiếng thét bất thình lình hấp dẫn lực chú ý.


      " biết, dường như có người đùa giỡn, tớ bơi đây." Sau khi An Hân Hân lên tiếng chào hỏi ba người kia, liền xuống nước bơi lội.


      cố tình chọn vị trí bơi khá xa Đường Quan Vũ và kia, ánh tà dương hoàng hôn vô cùng ấm áp, hề nóng bức giống như ban ngày, phơi nắng người ta đến nóng lên.


      thả lỏng toàn thân, trước tiên dùng kiểu tự do bơi qua bơi lại mấy lần, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng của kia bực mình bơi lên bờ tìm Đường Quan Vũ tranh luận.


      biết Đường Quan Vũ bởi vì thấy nên mới đột nhiên đẩy kia ra, cũng biết có nhiệm vụ trong người, nhất định phải đến gần kia, cho nên trách giúp kia bôi kem chống nắng. Vhỉ là vừa nghĩ tới bộ dạng chật vật của kia bị đẩy xuống nước, nhịn được mà buồn cười, càng ngờ rằng phản ứng của Đường Quan Vũ lại kích động như vậy, ràng có bộ dạng sợ trời sợ đất, nhưng lại vì bị nhìn thấy mà bị dọa thành ra bộ dạng như vậy


      nhịn được mà bơi tới bên bể bơi, mình núp ở trong góc bể bơi cười trộm ngừng.


      phải cố ý, nhưng mà, nhưng mà... vừa nghĩ tới phản ứng bị dọa sợ của , quá buồn cười rồi.


      len lén nhìn về phía bên kia, phát thấy bọn họ đâu nữa.


      ra rất muốn đụng vào , gần trong gang tấc, nhưng lại thể đụng tới , còn phải làm bộ biết , hai người vừa mới tỏ tâm ý, phải ngăn ra hai nơi.


      tự nhủ, bạn trai bận chính , là bạn đương nhiên phải hiểu lý do. Nếu người bạn trai là cảnh sát người bạn trai đó thể thường xuyên ở bên cạnh được, phải biết thông cảm cho , cần phải để cho lo trước lo sau, xứng đáng với chức vụ bạn , bởi vì đây là lựa chọn của , ai bảo lại chứ.


      Nhưng dễ, làm mới thấy khó, nhớ lại vừa rồi người phụ nữ kia dán lên người , tự tay giúp ta bôi kem chống nắng, còn mình chỉ có thể đứng ngoài quan sát, lại phải giả vờ như liên quan đến mình, ghen là gạt người, thực ra trong lòng vẫn rất khó chịu.


      Khi thở dài hối hận chú ý tới ở trong nước có người lặng lẽ đến gần , hề báo trước mà vươn tay ra ôm lấy vòng eo nhắn của ở dưới mặt nước.


      "Oa!" kêu lên tiếng.


      "Xuỵt, là ."


      vốn sợ hãi nhưng vừa nghe thấy giọng là của Đường Quan Vũ nhanh chóng trấn định lại tinh thần, cảm thấy vừa mừng vừa sợ.


      "Hân Hân, sao vậy?" Các bạn học ở trong bể bơi tò mò quay đầu lại hỏi.


      " có việc gì." vội vàng trả lời.


      May mà các bạn học nghĩ nhiều, nghe thấy có chuyện gì lại tiếp tục chơi đùa trong bể nước, phát Đường Quan Vũ tránh ở dưới mặt nước sau lưng , cũng may ở trong bể bơi ít người, tiếng cười đùa cũng , đủ để che dấu giọng của họ, dễ bị người khác chú ý tới, cho nên Đường Quan Vũ mới dám thừa dịp này tiếp cận từ phía sau.


      Đường Quan Vũ trốn ở dưới nước, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, cả hai cùng trốn ở góc tối của bể bơi, mặt của hướng ra bên ngoài, còn Đường Quan Vũ ở phía sau cũng nhân cơ hội núp ở trong góc cùng , ôm chặt chuyện.


      "Xin lỗi."


      vừa mở miệng lòng của bị thu phục, cũng hiểu được vì sao phải giải thích, thực ra mới là người phải áy náy.


      "Người xin lỗi phải là em mới đúng, là em làm trở ngại công việc của , em phải cố ý." thấp giọng .


      " muốn em nhìn thấy."


      "Em biết, cho nên mới sợ tới mức đẩy người kia ra đấy thôi." đến đây, lại nhịn được mà cười thành tiếng, nhưng lại e ngại có người chú ý, cho nên dám liều lĩnh cười lớn, cơ thể vì nghẹn cười mà run run.


      "Cười sao?"


      "Bởi vì em ngờ đường đường là đại hùng lại có thể bị vô vô danh tiểu tốt như em đây dọa thành như vậy, tưởng tượng lại đến phản ứng vừa nãy của , còn cả người phụ nữ vô tội kia nữa, em thể nhịn cười được à."


      "Còn phải là vì em sao, bỗng nhiên xuất ngay bên cạnh, hại bị động mới đẩy ta ra, ai biết được sức lực quá lớn, đẩy ta ngã luôn xuống nước."


      "Người ta cố ý mà, em thấy dường như ấy rất tức giận đấy, làm sao bây giờ?"


      "Em lo lắng cho sao?"


      "Em đương nhiên lo lắng cho rồi, phải vì nhiệm vụ mà nhất định phải tiếp cận ấy sao? Kết quả lại đẩy mạnh người ta xuống nước, nếu em là ấy, khẳng định là bị chọc tức rồi."


      "Vì sao lại cảm thấy trong giọng của em có chút hả hê vậy nhỉ?" Bàn tay ôm bên hông cố ý siết chặt lại.


      "Ai ya." hoảng sợ khẽ kêu lên. "Đừng gãi chỗ ngứa của em, em kêu lên đấy."


      thả lỏng sức lực ở cánh tay, lại đột nhiên vòng chặt lấy , cả người ngập trong nước, ở dưới mặt nước hôn lên lưng .


      An Hân Hân nhịn được mà hít sâu cái, —— cũng quá to gan rồi. ràng là ban ngày mà lại dám làm ra hành động thân mật như vậy với , cũng sợ bị người khác phát .


      rất xấu hổ, nhưng lại dám lộn xộn, nhịn được mà nhắm hai mắt lại, cảm nhận đôi môi của da thịt phần lưng trắng nõn mẫn cảm lần lượt hôn lên, mỗi cái hôn đều giống như bàn là nóng khiến nhịn được muốn cầu xin tha thứ.



      Thắt lưng bị đôi tay rắn chắc vây khốn khiến thể trốn được, khiến kiêng nể gì mà hôn , vuốt ve , khiến toàn thân vì cái hôn, cái vuốt ve này của mà nóng lên, rồi lại vô lực ngăn cản, thực ra... cũng thích làm như vậy với mình.


      Khi lưỡi lửa của nhàng liếm lưng của dường như có dòng điện chạy khắp toàn thân, cuối cùng hít sâu hơi, cũng chìm vào trong nước với , cùng ôm hôn mãnh liệt ở dưới mặt nước.


      Hai người đều biết thời gian có hạn, cho nên càng quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này.


      Chờ đến khi nổi lên mặt nước cánh môi sưng đỏ, hai má lại càng đỏ bừng giống như cánh hoa hồng.


      " phải ." thấp giọng .


      "Vâng."


      "Thực muốn buông em ra."


      mỉm cười, thích cái cảm giác có ý chiếm giữ bản thân mình, nhắm mắt lại, dựa vào ngực cảm thụ vuốt ve, lát sau, hai tay vòng bên hông buông lỏng ra, chờ đến khi mở mắt rồi, tiếng động như lúc đến.


      Tuy rằng rời xa nhưng biết trong lòng , còn có cả hơi ấm vừa rồi lưu lại, ở nơi bị hôn còn nóng lên, xem ra phải bơi nhiều hơn mới có thể dập tắt lửa bị khơi lên, khiến cho bản thân tỉnh táo lại mới được.


      ***


      Kì nghỉ bốn ngày ba đêm cuối cùng cũng kết thúc, thời gian cũng đặc biệt trôi qua nhanh chóng.


      Hôm nay sau khi trả phòng, và các bạn học quay trở lại Đài Bắc, trước khi trả phòng sắp xếp xong hành lí, bốn người các đến nhà ăn dùng bữa sáng cuối cùng.


      Ngồi chiếc ghế sô pha được làm từ vải nhung cao cấp, ngắm nghía những bài trí trang hoàng cổ điển nhưng cũng kém phần tinh xảo, các thể tán thưởng.


      "Thời gian qua nhanh quá mất, vẫn muốn tiếp tục ở lại chỗ này."


      "Vậy ở lại ."


      " đơn giản, khách sạn này mắc như vậy, toàn bộ tiền làm công ba tháng của tớ tiêu sạch hết rồi đấy."


      "Cái này gọi là tiêu tiền dễ kiếm tiền khó mà."


      "Về sau, tớ nhất định phải kiếm được bạn trai có tiền, bảo ta đưa tớ đến ở khách sạn cao cấp."


      "Vậy cũng phải nhìn xem cậu có cái điều kiện này hay , người có tiền thực ra rất kén chọn đấy."


      tới điều kiện, trong bốn người các , người có điều kiện nhất có lẽ là An Hân Hân, rất có duyên với đàn ông, dáng vẻ lại xinh đẹp, tính cách tốt, khi còn học đại học có ít học trưởng và bạn học nam muốn theo đuổi , ngay cả bạn học nữ cũng thích giao lưu với .


      "Muốn quen với bạn trai có tiền, Hân Hân là người có cơ hội nhất, vị học trưởng khoa y kia phải từng theo đuổi cậu ấy hay sao?"


      "Đúng rồi, nếu Hân Hân hẹn hò với ta, chúng ta còn có cơ hội thơm lây, cầu ta chiêu đãi chúng ta với thân phận là bạn bè của Hân Hân tới khách sạn cao cấp nghỉ phép."


      "Hoặc là bao chúng ta tới câu lạc bộ cao cấp chơi bóng."


      "Đúng vậy, ta muốn theo đuổi Hân Hân trước đó phải nịnh bợ chúng ta ."


      An Hân Hân nghe xong vừa tức vừa buồn cười : "Vừa mới tỉnh ngủ mơ mộng hão huyền rồi sao, mấy cậu ràng là bảo tớ bán mình mà, bạn bè mà như vậy sao?"


      "Cái này gọi là người làm quan cả họ được nhờ thôi." xong ba liền cười ha ha.


      "Nhưng , Hân Hân, cậu có suy xét gì về vị học trưởng khoa y kia ? Cho dù đến gia thế ta cũng rất xuất sắc rồi."


      "Đúng vậy, ngay cả chúng tớ cũng cảm thấy tiếc cho cậu."


      An Hân Hân lắc đầu. "Tôi rồi, ấy phải là mẫu người của tớ."


      "Chúng tớ biết, cậu thích loại người tráng kiện, khỏe mạnh, rất có khí khái đàn ông, việc này cũng đơn giản thôi, kêu vị học trưởng khoa y kia tập thể hình phải là được rồi sao?"


      "Đây phải là vấn đề có tập thể hình hay , mà vấn đề là ở tâm địa có tốt hay , tớ thích vị học trưởng kia nguyên nhân cũng vì tâm địa của ta tốt."


      "Hả? vậy là sao?"


      "Người có thể giả bộ, ở trước mặt người khác biểu khẳng khái hào phóng, tất cả mọi người đều cho rằng vị học trưởng kia rất xuất sắc, tính cách tốt, thực ra ta là kẻ vì tư lợi, tham lam, thích chiếm tiện nghi của người khác, phẩm chất kém cỏi."


      Ba bạn nghe xong đều vô cùng kinh ngạc. "Làm sao cậu biết được?"


      " tớ chỉ là biết thôi." Bởi vì chỉ cần nghe chút chuyện từ con quạ cây, con chó già trong trường, cùng với chú mèo con lười biếng nằm bờ tường bên giảng đường liền biết được giả tạo của vị học trưởng kia.


      --- -------

      Đây là chuyện khinh thường nhất, trước con mắt của thế nhân là người có điều kiện vô cùng tốt, nhưng trong mắt so với con chó cũng bằng. Lúc năm tuổi, sau khi được trai thần tiên trong chai cho năng lực có thể nghe hiểu tiếng động vật, từ ngày đó thường xuyên nghe được bí mật của người khác, cũng cảm nhận được tính cách phức tạp của con người.


      số người có được vẻ bề ngoài trời cho biết quý trọng cho tốt, lại lợi dụng nó để làm những chuyện xấu xa.


      Có những người ràng tư chất lười biếng thành tính, thích làm những chuyện đục nước béo cò, trước mặt người khác lại còn biểu bản thân là người cố gắng có chí tiến thủ, dối đỏ mặt dùng ngôn ngữ xảo biện xây dựng hình tượng tốt về bản thân.


      Có vài người ràng chiếm hết chỗ tốt, thâu tóm được ít tiện nghi, rồi lại giả bộ bản thân vô tội, lừa gạt đồng tình hướng thiện của người khác mang lại càng nhiều lợi ích hơn. yên lặng lắng nghe, nhìn thấy, học theo, có người trong mắt thế tục là có công việc tốt nhưng thấy lòng dạ tốt, có học lực tốt nhưng lại có nhân phẩm, bề ngoài bộ dáng con người, sau lưng lại làm những chuyện mờ ám, ngoài mặt đối xử tốt với mọi người, ngoảnh mặt lại xấu sau lưng người khác.


      Động vật khai sáng đôi tai, đôi mắt, còn cả tấm lòng của nữa, cho biết ai mới là người đối xử tốt với .


      kết bạn chú trọng nhân phẩm, chọn bạn trai đương nhiên càng phải là người có tính cách vĩ đại và tình chân , bởi vì biết chỉ có những người có nhân phẩm, tâm địa tốt mới có thể chịu đựng được khảo nghiệm thời gian, hơn nữa còn đáng giá để tin tưởng.


      Đây là quan điểm tình cũng là điều kiện chọn bạn trai của .


      Đương nhiên việc này thể giải thích với bạn bè được, đây là bí mật trong lòng vĩnh viễn thể ra cho người khác biết, ra chỉ khiến bản thân thêm rắc rối mà thôi.


      bồi bàn tới, bưng mâm điểm tâm ngọt cao cấp tinh tế đặt bàn các , khiến cả bốn người đều ngây dại.


      "Đây là điểm tâm Pháp do đầu bếp nhà hàng đặc biệt làm ra, xin mời." Bồi bàn lễ phép cười .


      An Hân Hân vội : "Thực xin lỗi, đưa sai bàn rồi, chúng tôi có gọi món này."


      "Đây là của vị phu nhân kia mời các vị."


      Các sửng sốt nhìn về hướng bồi bàn kia chỉ, nhìn thấy vị phu nhân ưu nhã quý khí ngồi cách các hai bàn, mỉm cười lại.


      An Hân Hân lập tức nhận ra đối phương, là chủ nhân của Elise, vội lễ phép gật đầu, đáp lại bằng nụ cười vui vẻ, đồng thời những bạn khác cũng nhận ra


      "Ôi? Là vị phu nhân lần trước."


      " ấy tặng chúng ta món điểm tâm ngọt đặc biệt của nhà bếp đó nha."


      "Cái này chắc mắc lắm, xem này, có cả gan ngỗng nữa!"


      "Còn có cả Tùng Lộ!"


      Bỗng nhiên nhận được quà tặng đáng quý thế này, đám các đều vô cùng hưng phấn, An Hân Hân vui như các nàng, ngược lại có chút băn khoăn, vội ngăn cản tay của các bạn học.


      "Từ từ, như vậy có được ? Cái này rất mắc đấy."


      "Có sao đâu, ấy là người có tiền, so đo đâu."


      "Đúng đó, chừng là do lần trước ấy hiểu lầm chúng ta mà cảm thấy áy náy, cho nên mới mời chúng ta ăn đồ ngọt để xin lỗi."


      "Đúng vậy, hơn nữa dù sao người ta cũng đưa đồ tới rồi, cậu có thể biết xấu hổ mà từ chối được? Như vậy chẳng phải nể mặt mũi người ta rồi sao."


      Ba phiếu chắc chắn lớn hơn , cuối cùng món điểm tâm ngọt của Pháp được giữ lại, An Hân Hân cũng đành thuận theo ý mọi người.


      Chỉ chốc lát sau, có người đàn ông tới.


      " An, phu nhân chúng tôi nghe hôm nay trả phòng, người muốn mời các tới uống trà chuyện."


      An Hân Hân muốn khéo léo từ chối, nhưng ba người bạn giành trước đồng ý.


      "Được, được."


      Được? An Hân Hân nhăn mặt trừng mắt liếc các bạn cái.


      "Vậy quyết định như vậy , tôi về lại với phu nhân." Người đàn ông khom người hành lễ cái, sau đó xoay người trở về chỗ vị phu nhân đằng kia, báo cáo lại với bà.


      Người đàn ông kia vừa khỏi, ngoại trừ Hân Hân, những khác đều hứng phấn thảo luận.


      Nhưng nhớ tới thái độ của những người bên cạnh đối với bà, thà là kính cẩn lễ phép chi bằng là sợ hãi đúng hơn.


      "Wow, món điểm tâm ngọt này thực rất ngon nha! Hân Hân, ngơ ngẩn cái gì vậy, mau nếm thử !"


      Thấy đám bạn vui vẻ như vậy, cũng muốn cho họ gáo nước lạnh, dù sao cũng chỉ là uống ly trà, uống xong rồi , chắc có vấn đề gì đâu.


      Sau khi dùng xong bữa sáng, các trở lại phòng, gửi hành lý ở quầy lễ tân, sau đó theo người đàn ông được vị phu nhân kia phái tới đứng chờ sẵn ở bên, vào thang máy lên đến tầng lầu cao nhất của khách sạn.


      Vị phu nhân sớm chờ họ ở đó, nhiệt tình chiêu đãi bốn người các , cũng để cho các tham quan căn phòng và vườn hoa nơi mình ở.


      An Hân Hân theo phía sau tò mò nhìn xung quanh, thực ra phải chú ý tới cách rang hoàng xa hoa mà là lồng chim ở giữa vườn hoa.


      Lần trước chú ý tới hóa ra giữa vườn hoa có nuôi đôi chim , bị nhốt trong cái lồng màu trắng.


      "Oa, có chim này."


      Các hưng phấn chạy đến xem xét hai con chim, An Hân Hân nhận ra, khi chú chim phát có người tiến gần có vẻ vô cùng khẩn trương.


      "Đừng! Đừng đem chúng tôi cho nó ăn!"


      "Cứu mạng! Thả tôi ra ngoài !"


      Chú chim trở nên náo loạn bất an, đập vỗ cánh bay loạn ở trong lồng.


      Ăn?


      An Hân Hân nghe xong đáy lòng khỏi trầm xuống, chú chim này bị đem làm đồ ăn sao?


      "Đáng thương, có lẽ chúng nó sống qua được ngày hôm nay rồi."


      An Hân Hân nhìn xuống dưới, thấy Elise đến bên chân thở dài, cúi người xuống bế Elise lên, thấp giọng hỏi: "Vì sao chúng nó thể sống qua ngày hôm nay?"


      "Bởi vì chúng nó là đồ ăn của Hắc Long."


      "Hắc Long?"


      "Nó là vật nuôi khác của chủ nhân, con rắn."


      An Hân Hân nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, ăn động vật sống? Trời ơi! Chú chim đáng như vậy, vậy mà lại thành đồ ăn của con rắn sao?


      "Elise thực rất thích cháu đó."


      An Hân Hân hoảng sợ, biết từ lúc nào người phụ nữ đó đến bên cạnh , nhìn lộ ra nụ cười hiền lành.


      Rất khó có thể tưởng tượng người phụ nữ chuyện dịu dàng như thế, thoạt nhìn hòa nhã như vậy, lại nuôi con rắn, hơn nữa còn thích cho nó ăn thịt sống! Nếu phải chính tai nghe thấy chú chim kêu cứu mạng, thể tưởng tượng được.


      "Ôi? Sắc mặt cháu có hơi tái đó, thoải mái chỗ nào sao?"


      An Hân Hân cực lực nhịn xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, cố gắng nặn ra nụ cười. "Cháu sao, có lẽ là chơi ba ngày nay nên có chút mệt mỏi thôi." khỏi ôm chặt Elise trong ngực, ánh mắt tránh sang chỗ khác.


      Sau khi biết được người phụ nữ này định đem con chim làm đồ ăn cho con rắn, thể nhìn thẳng vào mắt bà ta được nữa.


      Đúng lúc này, cửa phòng khách bỗng nhiên mạnh mẽ bị mở ra, xông vào.


      "Mẹ!"


      Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu lại, bao gồm cả An Hân Hân.


      Chỉ thấy trẻ bực tức tới, cũng quan tâm có người lạ ở đây hay , thẳng tới trước mặt người phụ nữ gắt gỏng hỏi: "Mẹ nhốt ấy ở đâu rồi?"


      Ngay khi An Hân Hân nhìn thấy diện mạo của này trong lòng khỏi kinh ngạc, đây phải là mà A Vũ phụng mệnh phải tiếp cận sao? ta gọi vị phu nhân này là mẹ? Vị phu nhân này là mẹ ta?


      Hắc phu nhân hơi nhíu mày. "Hô to gọi cái gì, con thấy ta có khách hay sao?"


      Bàng Đế Nhã mặc kệ có khách hay , ta luôn là người tùy hứng, cũng bị nuông chiều thành tính, tại ta chỉ muốn biết mẹ nhốt A Vũ ở đâu?


      "Con nghe đám thuộc hạ mẹ bắt A Vũ , vì sao?"


      Nghe thấy hai chữ A Vũ, sắc mặt của An Hân Hân càng thêm tái nhợt, trái tim như bị người ta bóp nghẹt.


      A Vũ bị bắt? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ thân phận của bị phát rồi?


      Vị phu nhân giận tái mặt, đứa con này biết phân biệt nặng , cứ như vậy mà ở trước mặt người ngoài bàn về chuyện riêng tư sao? Bà nhịn xuống, phái người hầu tiếp tục tiếp đón khách, sau đó xoay người ra lệnh cho đối mặt với mình: "Vào phòng."


      Sau khi xong liền trực tiếp vào phòng, Bàng Đế Nhã cũng lập tức theo phía sau mẹ, thẳng đến khi cửa phòng đóng lại.


      Giờ phút này An Hân Hân tâm loạn như ma, sau khi biết được A Vũ gặp nguy hiểm, còn lòng dạ nào ngồi đợi, phải lập tức thông báo với cục cảnh sát mới được.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 10

      Chia tay vị phu nhân kia, bốn cũng nên quay trở về Đài Bắc rồi.


      An Hân Hân dùng di động gọi về nhà hàng của ông nội, bảo hai người tới cục cảnh sát tìm Phương Ngọc Văn, nghĩ biện pháp báo tin cho ta biết, sau đó quyết định ở lại.


      "Cậu muốn ở lại sao?"


      Ba người bạn đều rất bất ngờ khi nghe thấy quyết định này của , biết vì sao lại thay đổi chủ ý, còn Hân Hân đương nhiên cũng tìm cho mình lý do đường hoàng chính đáng.


      "Bỗng nhiên tớ nhớ tới có người thân ở Cao Hùng, tớ muốn thăm bọn họ trước, các cậu về trước là được rồi."


      "Nhưng thiếu cậu đường rất nhàm chán, chi bằng chúng ta cùng về với nhau ."


      " được đâu, bởi vì tạm thời quyết định, hơn nữa người đó cực kỳ quái gở, bình thường ấy thích có khách lạ."


      "Vậy sao cậu còn tới thăm ta?"


      "Bởi vì ấy bài xích tớ thôi, cho nên... tóm lại, nếu có thể tớ cũng muốn về với các cậy, nhưng đây là thân thích của tớ, tớ nhất định phải tự ."


      Vừa miễn cưỡng bịa ra lí do rốt cuộc cuối cùng cũng lừa được đuổi ba người bạn kia , các cũng nghi ngờ gì liền đồng ý về trước.


      "Vậy mình cậu phải cẩn thận đấy."


      "Được rồi, đừng lo, nếu ngày mai tớ học nhớ xin nghỉ giùm tớ nhé." Sau khi dặn dò xong ba người bạn, nhìn các rời , giờ chỉ còn mình , liền lập tức quay lại khách sạn đặt phòng đơn.


      An Hân Hân vốn biết giờ nên làm gì, nhưng cũng thể rời như vậy được, ở trong phòng sốt ruột qua lại, đột nhiên trong đầu xuất ý tưởng —— đúng rồi, Eliese.


      chừng Elise biết A Vũ ở đâu, quyết định tìm Hắc phu nhân, nghĩ biện pháp nghe ngóng từ chỗ Elise.


      Sau khi ra quyết định này, cố lấy hết dũng khí tìm vị phu nhân kia, tuy rằng muốn nhìn thấy đối phương, nhưng vì A Vũ, quyết định mạo hiểm lần.


      Cho nên giờ phút này đứng trong thang máy đến tầng cao nhất, sau đó bước đến cánh cửa phòng, hít sâu hơi, ấn vào chuông điện.


      lâu sau, cánh cửa được mở ra, là người giúp việc của phu nhân kia, giúp việc này nhận ra .


      " An?"


      "Xin chào, xin hỏi phu nhân có ở đây ?"


      "Phu nhân có ở đây."


      ở đây sao? tốt quá!


      "Tôi mang tới vài thứ cho Elise ăn." đưa ra vài thứ chuẩn bị sẵn từ trước: điểm tâm nổi tiếng tạm thời mua được trong khách sạn, cũng là lý do tạm thời nghĩ ra được.


      giúp việc lắc đầu. "Phu nhân có ở đây, tôi thể cho vào được."


      Nguy rồi, thể vào việc kia làm sao bây giờ?


      "Vậy thế này , tôi chỉ đưa đồ này cho Elise thôi, có thể ?"


      "Vậy cũng được, Elise là con mèo quý của phu nhân, trước giờ phu nhân để cho nó tùy tiện ăn uống đồ của người khác tặng, tôi cũng thể đưa cho nó, xin hãy đợi sau khi phu nhân trở về , xin lỗi." Sau khi xong, giúp việc liền đóng cửa lại.


      Thế này sao được, nếu được thấy Elise, biết được A Vũ ở đâu, Elise là hi vọng duy nhất của , vì thế thể dễ dàng buông tay được, tiếp tục nhấn chuông lần thứ hai.


      Qua khoảng thời gian, cửa được mở ra, giúp việc nhìn thấy nhíu mày.


      "Lại là ."


      "Như vậy , có thể cho tôi nhìn Elise chút được ? Tôi phải rồi, tôi muốn được ôm Elise lần nữa, muốn chào tạm biệt nó."


      "Tôi rồi, cho phép của phu nhân, tôi cũng thể để vào được."


      "Nhưng trước kia phu nhân nhà đều để tôi ôm Elise mà, bà ấy trừ bà ra tôi là người đầu tiên Elise bằng lòng cho đến gần."


      "Thực xin lỗi, có mệnh lệnh của phu nhân, tôi thể để vào được."


      "Vậy tôi ở đây ôm nó là được rồi, cần vào, cũng được sao?"


      "Cái này tại sao phải phiền phức như vậy?"


      "Xin đấy, tôi rất quý động vật, tôi chỉ muốn nhìn nó chút thôi..."


      "Ầm ĩ cái gì vậy hả!"


      Trong phòng truyền đến tiếng mắng tức giận của phụ nữ, giúp việc lập tức kích động xin lỗi người bên trong.


      "Xin lỗi tiểu thư. Là An muốn tới thăm Elise, tôi mời ấy rời ...."


      " An?"


      Bàng Đế Nhã tới cửa, ánh mắt từ xuống dưới nhìn quét An Hân Hân ở bên cạnh, nhớ lại trong bốn làm khách của mẹ mình mời tới. "Hóa ra là à, tới đây làm gì?"


      "Tôi tới muốn thăm Elise, đây là điểm tâm tôi chuẩn bị cho nó." thành khẩn cầu xin, từ trong giọng chút khách sáo nào của đối phương, biết cơ hội càng khó đạt được hơn, này xem ra còn khó thuyết phục hơn cả giúp việc.


      " muốn con mèo thối kia? Chờ đấy!" xong Bàng Đế Nhã xoay người vào trong, An Hân Hân hiểu ra sao đứng trân ngoài cửa, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của mèo con, Bàng Đế Nhã chửi rủa thậm tệ, còn có tiếng khuyên can của giúp việc.


      "Con mèo chết tiệt, cần!"


      "Tiểu thư, người đừng như vậy...."


      "Con mèo đáng chết này, biết lấy lòng thôi còn cắn tao nữa!"


      "Tiểu thư, phu nhân biết trách tội...."


      "Bà ấy giấu người đàn ông của tôi , vậy tôi đuổi con mèo của bà ta !"


      An Hân Hân đứng ngây ngốc ngoài cửa nghe thấy hỗn loạn bên trong, trong lúc biết có nên vào can gián hòa giải hay , nửa cánh cửa bị mở ra, chỉ thấy Bàng Đế Nhã nhét Elise vào ngực của .


      " thích con mèo này tặng cho , đừng để tôi nhìn thấy nó nữa!"


      ‘Rầm’ tiếng, cánh cửa bị đóng mạnh lại.


      An Hân Hân đứng ngốc ngoài cửa kinh ngạc hồi lâu, trừng mắt nhìn Elise trong lồng ngực, nó cũng ngước lên nhìn với ánh mắt vô tội.


      ngờ tình thế lại thuận lợi đến như vậy, là trời cũng giúp mà!


      ôm Elise, vội vã rời .


      ***


      Hai tay hai chân Đường Quan Vũ bị trói chặt ở ghế, trong phòng có hai người trông coi.

      Thân phận nằm vùng của bị phát .


      Vốn sắp xếp tất cả vô cùng hoàn mỹ, thân phận giả của khiến dễ dàng thành công trà trộn làm người nằm vùng bên cạnh Hắc phu nhân, phá kế hoạch bắt cóc hai tháng trước, hẳn là kẻ trong đó bị ngồi tù bỏ chạy, sau đó tới gặp Hắc phu nhân và chỉ ra thân phận của , cũng bởi vậy nên tại bị trói nhốt ở nơi này.


      phải nghĩ ra biện pháp thông báo cho bọn Phương Ngọc Văn mới được, kiêng dè thân phận cảnh sát của , xem ra bọn chúng tạm thời để lâm vào tình cảnh bất lợi.


      Trong phòng còn có hai người trông coi , nếu phải bị trói có thể thoải mái giải quyết hai tên kia rồi, đáng tiếc lại bị trói thành bánh chưng, hoàn toàn thể động đậy được.


      Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên, hai gã kia vốn giết thời gian bằng cách chơi bài cảnh giác đứng dậy, đồng thời cũng lấy hai khẩu súng ra.


      "Ai?"


      "Là tôi, mở cửa."


      Là tiếng của đại tiểu thư sao? Hai người cảm thấy vô cùng kì quái, trong đó có gã trông coi ra mở cửa, Bàng Đế Nhã lập tức xông tới.


      “Tiểu thư.” Bọn họ cung kính hơi cúi đầu trước Bàng Đế Nhã.


      Bàng Đế Nhã vừa vào cửa thấy A Vũ, ngờ lại bị nhốt ở nơi này, lại còn bị trói ở ghế.


      tốt quá, tìm được rồi


      “Hai người ra ngoài .” ả ra lệnh.


      “Tiểu thư, phu nhân có lệnh, chúng tôi phải canh chừng nghiêm ngặt.”


      “Đây là lệnh của bổn tiểu thư. Chẳng lẽ mấy người xem tôi là tiểu thư hả?”


      “Nhưng mà tiểu thư…”


      ta bị trói thành thế này rồi còn có thể làm ra trò gì nữa đây? Tôi biết mấy người có trách nhiệm trông coi ta, yên tâm, tôi làm khó dễ các người đâu, tôi chỉ muốn cùng tình lang chơi đùa chút thôi, hay các người muốn ở lại xem hả?” Bàng Đế Nhã mang ánh mắt cảnh cáo, trừng hai gã canh phòng đến kinh sợ.


      Đại tiểu thư là nàng mạnh mẽ lại bốc đồng, mặc dù ngoan độc như Hắc phu nhân, nhưng tính cách cũng đúc từ cái lò đấy mà ra, khiến người khác thể chịu đựng được, ai muốn làm địa tiểu thư mất hứng mà gây phiền toái cho bản thân cả, huống chi tên kia bị trói cứng thể động đậy được, còn có thể làm gì được đây?


      Vì thế hai gã trông coi quyết định thức thời mà canh giữ ngoài cửa, bọn chúng cười mỉa, lại dùng ánh mắt đồng tình liếc nhin Đường Quan Vũ cái, bởi vì cái kiểu “chơi đùa” của đại tiểu thư là vô cùng thê thảm.


      Khi đám thủ hẹ khỏi, Bàng Đế Nhã ở cao nhìn Đường Quan Vũ, khóe môi nở nụ cười mị hoặc, trong nụ cười có vài phần tiếc nuối cho người trước mặt.


      “Nghe là cảnh sát nằm vùng, nếu phải thủ hạ của mẹ nhận ra , người ta vẫn còn bị dụ dỗ đường mật đấy nhỉ.”


      Bàng Đế Nhã vặn eo lắc mông tới chỗ , thưởng thức bộ dạng chật vật của người trước mặt.


      “Mẹ quyết định giết , sau đó đốt thành tro, rải xuống biển, cho nên mạng của chỉ còn có 24 giờ đồng hồ nữa thôi.”


      Đường Quan Vũ vẫn nghiêm mặt câu nào, hề có phản ứng trước lời của ta.


      “Nếu cầu xin tôi, chừng tôi còn có thể cầu xin mẹ cho sống thêm được vài ngày.”


      vẫn ư hử gì, vẻ mặt kiên cường chút sợ hãi, vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước, ngay cả liếc mắt cũng lười.


      Bàng Đế Nhã cười ha ha. “Tôi thích cái tính này của đấy, sợ chết, cũng cầu xin tha thứ, giết tôi còn cảm thấy luyến tiếc nữa.” ta đặt mông ngồi lên đùi Đường Quan Vũ, hai tay vòng qua cổ , dùng đầu lưỡi liếm tai , nhìn chằm chằm vào .


      muốn làm gì?”


      xem? Thấy sắp chết nên tôi cho hưởng thụ phần ngọt ngào cuối cùng.”


      “Cút ngay!”


      “Tôi cút đấy, hễ là chuyện tôi xác định phải làm tôi càng phải làm cho bằng được! Hừ, mẹ tôi cho tôi biết bị nhốt ở chỗ này, kết quả tôi vẫn tìm được đấy thôi, cũng biết ai viết tờ giấy vứt ở trước cửa ra vào bị nhốt ở nơi này, tôi vốn vẫn nghi ngờ, vậy mà đúng là bị nhốt ở đây, lại còn mang bộ dạng chật vật này nữa.”


      Ánh mắt Đường Quan Vũ sáng ngời. Có người viết giấy lại cho Bàng Đế Nhã? vừa nghe biết là kì lạ, chứng tỏ chuyện thân phận của mình bị tiết lộ có người biết.


      May mắn là Bàng Đế Nhã phải là thông minh đến vậy, suy nghĩ cặn kẽ hơn xem ai để lại tờ giấy đó, Đường Quan Vũ vừa nghe cũng biết có người biết bị bắt nên mới dùng tờ giấy thông báo cho Bàng Đế Nhã.


      Nếu điều đoán là đúng, rất nhanh có người đến cứu .


      Người trông coi ngoài cửa cười mỉa thảo luận xem đại tiểu thư đối phó với gã trong phòng như thế nào, hễ là người đàn ông mà Bàng Đế Nhã coi trọng đều có kết cục tốt.


      lúc bọn họ hút thuốc nhả ra làn khói trắng con mèo đen xuất , ngẩng mặt kêu meo meo với bọn họ.


      Đây phải là con mèo mà phu nhân nuôi hay sao?


      Lần trước con mèo của phu nhân chuồn ra ngoài, phu nhân vô cùng tức giận, bắt bọn tìm mệt gần chết, còn uy hiếp bọn họ nếu tìm được cũng đừng nghĩ đến việc trở lại, khiến cho mọi người người ngã ngựa đổ, bây giờ con mèo đen này lại xuất ở đây, khẳng định lại chuồn ra ngoài cho xem.


      Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau cái, bọn họ cũng biết nếu tìm thấy con mèo đen này, phu nhân lại nổi trận lôi đình, sau đó lệnh cho bọn họ tìm khắp nơi, bằng bây giờ bắt con mèo trở lại hơn.


      Vì thế bọn họ trái phải chậm rãi tiến đến, từ từ vươn tay ra muốn bắt được mèo con, thế nhưng còn chưa đụng tới con mèo chạy mất.


      “Mau bắt lấy, đừng để nó thoát.”


      Nhân lúc bọn họ đuổi bắt Elise, An Hân Hân trốn ở dưới bàn nhân cơ hội lén đến trước cửa phòng, may mà có Elise dụ mấy tên trông coi , mới có thể thuận lợi vào phòng giam.


      Trong lúc mở cửa tiến vào cũng là lúc nhìn thấy Bàng Đế Nhã quấy nhiễu tình dục với Đương Quan Vũ, vì cứu Đường Quan Vũ mà vô cùng sợ hãi, khẩn trương đến mức tay chân run lên, nhưng khi thấy biết liêm sỉ kia ngồi đùi Đường Quan Vũ, vừa hôn vừa sờ trong lòng lại bùng lên ngọn lửa lớn.


      Lần trước ở bể bơi, ả mặt dày này ngồi ở người Đường Quan Vũ thích rồi, bây giờ lại thừa dịp Đường Quan Vũ thể phản kháng mà ăn đậu hủ của khắp nơi, lại còn nụ cười dâm đãng kia nữa chứ?!


      Cuối cùng phẫn nộ tức giận chiến thắng, còn thấy sợ hãi nữa, thầm nghĩ nhất định phải hung hăng giáo huấn ả đàn bà này trận!


      Vì thế liền tiến lên chút khách khí dùng cây gậy gỗ chuẩn bị từ trước, đập xuống đầu Bàng Đế Nhã.


      Bàng Đế Nhã bị người đằng sau giáng đòn vô cùng nghiêm trọng, ngay lập tức té xỉu mặt đất.


      “Ả đàn bà vô liêm sỉ này, dám hôn bạn trai tao, muốn chết!” tức giận mắng.


      Đường Quan Vũ sững sờ nhìn , hoàn toàn ngờ người tới cứu lại là Hân Hân, điều này sao có thể?


      “Tại sao lại là em?”


      “Thời gian có nhiều, chạy nhanh .” An Hân Hân vội vàng tiến lên, nắm con dao chuẩn bị sẵn ở trước ngực cắt đứt dây thừng người , rảnh giải thích nhiều.


      Mặc dù Đường Quan Vũ rất kinh ngạc, nhưng cũng biết phải nắm chắc thời gian, nhưng vẫn vừa cởi dây thừng vừa mắng.


      “Chết tiệt! Em nên tới đây!”


      “Em đến ai đến cứu đây?”


      Sau khi cởi bỏ toàn bộ dây thừng trói ở chân, Đường Quan Vũ lập tức nắm lấy tay gầm

      Em giải thích ràng cho biết, tại sao lại biết bị nhốt ở chỗ này?”


      tin Hân Hân biết được, bởi vì điều này thể, trừ phi có bí mật gạt , nếu làm sao chân yếu tay mềm có thể dễ dàng thoát khỏi hai tên canh gác ngoài kia mà vào cứu được?


      “Bây giờ phải lúc để chuyện, chúng ta nên chạy trước rồi cũng muộn.”


      Đương nhiên biết điều quan trọng bây giờ là phải chạy, tuy nhiên quan trọng nhất là bảo vệ , nên cầm lấy tay , lại phát hai gã canh gác trở lại.


      Đối phương cũng kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức giơ súng lên trước mặt, Đường Quan Vũ dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai xông lên chỗ bọn chúng, đá rơi súng của chúng, đồng thời đánh thêm hai quyền, chút nương tay, thẳng lên mũi của bọn gác cửa, đến khi bọn chúng ngã xuống mới cầm tay tiếp tục chạy .


      Thân phận nằm vùng bị bại lộ, lập tức liên lạc với bọn người Phương Ngọc Văn, kế hoạch A thất bại, chuyển sang kế hoạch B, đồng thời cũng liên lạc với cảnh sát khu vực, lập tức đuổi tới khách sạn.


      "Chờ người tiếp ứng đưa em đến nhà ga, em phải ngay lập tức quay về Đài Bắc cho ."


      "Vậy còn ?"


      " còn có việc phải làm."


      "Nhưng mà em..."


      "Im ngay! Nghe lời !"


      Tiếng gầm giận dữ vang lên khiến lỗ tai chỉ còn nghe thấy những tiếng ong ong, hại phải nhanh chóng che lỗ tai lại, tức giận kháng nghị với : "Em chỉ muốn cho biết, hành lý của em vẫn còn để ở phòng trong khách sạn đấy."


      " xử lý giúp em, em cứ rời khỏi đây trước , được phép ở lại!"


      "Được thôi, , làm gì phải hung hăng như vậy? Người ta mạo hiểm tính mạng cứu , cảm ơn thôi, ít nhất cũng phải tôn trọng người ta chứ, em rất sợ đó."


      đúng là giận mạo hiểm tính mạng, nếu phải vì tới cứu , thực hoài nghi là thủ hạ của Hắc phu nhân, nhưng lại chính tai nghe thấy bản thân vô cùng sợ hãi, cho dù rất tức giận nhưng trong lòng cũng giảm bớt ít.


      mạnh mẽ ôm vào lòng, giọng cũng trở nên nhàng hơn.


      " xin lỗi, cố ý lớn tiếng, chỉ sợ em bị thương, nếu vừa rồi xảy ra chuyện may gì chỉ e cái mạng của em cũng giữ được rồi, em hiểu chưa?"


      cũng ôm chặt lấy . "Em hiểu, em cũng vậy, em sợ nếu chỉ chậm thêm chút nữa thôi bọn chúng giết mất, em rất sợ chết, cho nên em mới phải mạo hiểm như vậy."


      Hai người bọn họ đều rất lo lắng mất đối phương, bởi vì họ ở giai đoạn thương nhung nhớ, còn chưa tích góp được những hồi ức tốt đẹp nào, nếm mùi vị mất đối phương trước rồi.


      hung hăng hôn , này khiến chết mê chết mệt, người có quá nhiều chuyện hợp lí, nhưng tại chưa muốn làm vấn đề này, chờ sau khi chuyện này kết thúc, tìm thời gian chất vấn cẩn thận.


      đưa đến địa điểm giao hẹn trước, giao cho cảnh sát, cầu đối phương phải đích thân đưa đến nhà ga bình an.


      " liên lạc với em, ngoan ngoãn ở Đài Bắc chờ , được phép chạy loạn."


      "A, khoan ." vội vàng kéo tay .


      "Chuyện gì vậy?"


      "Ở vườn hoa ban công phòng Hắc phu nhân có cái lồng sắt nhốt hai con chim, nhớ kĩ phải thả bọn chúng ra."


      "Cái gì?" kinh ngạc.


      "Nhớ kĩ phải thả bọn chúng ra, nếu hai chú chim đó bị con rắn ăn mất."


      "Làm sao mà em....." muốn hỏi tại sao lại biết, thế nhưng tình thế trước mắt thể so đo tiểu tiết như vậy được, nên liền sửa lại lời : " biết rồi!"


      Xoay người chuẩn bị lại bị kéo lại lần thứ hai.


      "A, chờ ."


      "Lại sao nữa?" bực tức quay đầu lại.


      "Em ." Hai tay ôm lấy cổ , kiễng chân lên, hôn lên miệng cái, khiến ngây người đứng tại chỗ, sau đó thản nhiên cười . "Chờ trở về."


      Đường Quan Vũ đầu hàng trước nụ cười ngọt ngào kia, môi mỏng cũng cong lên nở nụ cười, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt lãnh khốc cứng rắn như trước, dẫn đoàn cảnh sát thực kế hoạch B.


      ***


      Nửa tháng sau, cảnh sát phá được tập đoàn mafia, khởi tố thủ lĩnh là Hắc phu nhân của tập đoàn này.


      Truyền thông đưa tin cảnh sát tìm được cuốn sổ đen của Hắc phu nhân, đó ghi lại tất cả những vụ giao dịch phi pháp quan trọng, chính là những vụ nhận hối lộ từ tập đoàn mafia này với những xí nghiệp và quan chức cấp cao.


      Nhiều năm qua cảnh sát vẫn tìm được chứng cớ chính xác, cho đến khi tìm ra cuốn sổ đen của Hắc phu nhân mới có lí do để bắt giữ bà ta.


      Về phần vì sao họ lại tìm được cuốn sổ đen này người nào biết được, mà chỉ có Đường Quan Vũ là biết được, bởi vì có người cho biết.


      ", tại sao em lại biết nơi cất giấu cuốn sổ đen kia?"


      Bày ra khuôn mặt hung thần ác sát, chế trụ tầm mắt của An Hân Hân, giống như là màn hình phóng to, đến mức có thể thấy từng lỗ chân lông.


      "Đến đây, em giúp nặn mụn."


      An Hân Hân vươn tay, cực kỳ dịu hiền muốn phục vụ bạn trai, chẳng qua bàn tay bé lại bị bàn tay to thô ráp nắm chặt.


      " được đổi đề tài, mau!"


      Hung dữ với ? Thực xin lỗi, chiêu này vô dụng rồi, biết nỡ hung dữ với , chỉ lớn tiếng thôi, bề ngoài giống như là uy hiếp, nhưng thực ra là ngay cả cọng lông của cũng nỡ làm tổn thương.


      cố ý nhếch miệng, hai tay giơ trước mặt , nở nụ cười bướng bỉnh.


      "Nghi ngờ em, dùng còng tay trói em lại , bắt giam em xem nào."


      "Em...."


      "Thế nào? Cảnh sát Đường."


      càng hung hăng, càng mặt dày hơn, lộ ra nụ cười ngọt ngào khoe hàm răng trắng bóc.


      Cuối cùng, Đường Quan Vũ thở dài. "Em biết bọn có chứng cứ chứng minh em có quan hệ với Hắc phu nhân mà."


      "Cho nên sao, vậy còn lo lắng cái gì nữa?"


      "Hân Hân...." kéo vào trong ngực, giọng có chút đau lòng, nhiều hơn cả là bất đắc dĩ. "Vì sao cho biết nguyên nhân? muốn biết, em làm thế nào mà biết được Hắc phu nhân giấu sổ đen trong lọ tro cốt của chồng bà ta?"


      Khi bọn họ ở bên nhau trong khu nhà trọ của , chỉ có hai người với nhau, có người ngoài, vẫn hiểu vì sao còn phải giấu .


      nhìn , nếu A Vũ cố ý hung hăng hỏi , tuyệt đối , nhưng khi thấy dịu dàng cầu trả lời, lòng cũng mềm theo, có chút đành lòng.


      im lặng lời nào, giống như trầm tư.


      "Hân Hân?" Bàn tay to lớn lại khẽ nâng cằm lên, bắt phải đối mặt với .


      "Nếu em cho biết là Elise cho em biết, có tin ?"


      nhíu mày. "Con mèo kia?"


      "Meo...." Chú mèo đen Elise nghe thấy có người nhắc đến tên mình, liền chạy tới chỗ chân làm nũng.


      An Hân Hân ôm lấy Elise vào trong ngực. Từ sau khi Hắc phu nhân cùng con bị giam giữ, liền nhận nuôi Elise có chỗ nương tựa, còn Elise cũng đặc biệt dính lấy , lúc nào ra cửa cũng phải theo .


      " còn chưa trả lời em đấy?" hỏi.


      Đường Quan Vũ đương nhiên biết giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, trốn tránh vấn đề của .

      "Mèo làm sao có thể được?"


      "Mèo biết tiếng người, nhưng chưa là biết ."


      Đường Quan Vũ lắc đầu cười khổ. " là chịu thua em rồi, nếu em chịu cho biết, chỉ có thể ép em, chỉ cần em có quan hệ gì với Hắc phu nhân là được rồi."


      giơ tay phải lên cao: "Em xin thề, em tuyệt đối chút quan hệ nào với bà ta cả, nếu em lừa lúc ra ngoài em bị xe đâm chết."


      trừng mắt, hung hăng nhìn chằm chằm chỉ trích: "Lại nữa rồi, bảo em được thề độc mà, saoem lại nghe."


      phục, phản bác lại : "Bảo đừng tra hỏi em nữa, cũng nghe mà." đột nhiên đem con mèo ôm trong lòng ném lên ghế sô pha.


      "Hả, làm gì vậy?"


      Đường Quan Vũ hung tợn uy hiếp . "Tra hỏi? Mức độ này phải gọi là tra hỏi, nếu tra hỏi em em chịu nổi đâu."


      Tim đập nhanh hơn bởi vì nhìn thấy đáy mắt có ánh lửa cực nóng, có thể hiểu được việc thương và uy hiếp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bất giác nở nụ cười.


      Nụ cười kia có bao nhiêu sức quyến rũ hấp dẫn, ngọt ngào như mời đến hái quả chín.


      nhìn chằm chằm vào , này sợ uy hiếp của , còn đáng ghét hơn là nở cười mê người đến vậy, đầu hàng, cúi đầu hôn .


      " ngày nào đó, nhất định tra hỏi em đến khi em thành trả lời mới thôi." Lời uy hiếp thô bạo lại thổi hơi nóng bên tai .


      mỉm cười ghé vào lỗ tai nỉ non. "Vậy để xem có bao nhiêu năng lực."


      bướng bỉnh này, dám sợ chết đối diện với con hổ hung ác như ? Hơi thở nóng rực phả lên người .


      "Em phải hối hận với lời vừa rồi, bởi vì vẫn tra hỏi em, tra hỏi đến khi em chịu được cầu xin tha thứ mới thôi, ngay bây giờ."


      Phủ lên đôi môi thơm, thô bạo hôn chặt , nhưng thực ra động tác vẫn có ba phần dịu dàng, đơn giản là sợ đau.


      biết, chỉ tỏ ra uy hiếp nhưng thực chất là rất cưng chiều , khi như vậy, còn có cái gì phải sợ? Sợ ăn sao? Hoan nghênh nhào vô.


      Có lẽ có ngày toàn bộ bí mật cho biết, chỉ là từ giờ cho đến lúc đó, phải tiếp tục giữ bí mật này, bởi vì có như vậy mới lắng nghe được trái tim của .


      HOÀN
      ------------------------------oo0oo-------------------------------

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :