1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lắng nghe trái tim anh - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.2

      Editor: NanaTrang

      đám đàn ông mồm năm miệng mười khiến cho An Hân Hân choáng mắt, ngờ ở đây lại có nhiều người nấp như vậy. Kinh ngạc hơn chính là, mỗi người bọn họ đều mặc áo chống đạn, mang theo súng ngắn.

      Cảnh sát?

      đôi hõa nhãn kim tinh của Đường Quan Vũ bắn quét về phía bọn họ. "Đương nhiên tôi biết ấy thể chuyện, bằng tôi bịt miệng của ấy làm gì. Chỉ là tôi muốn ấy thét lên làm hỏng chuyện lớn của chúng ta thôi!"

      Đôi mắt đẹp dưới lông mi trừng lại nhìn người đàn ông đeo kính đen, nếu cho phép chuyện, vậy liên tục hỏi như vậy để làm chi hả? Ăn no có chuyện làm sao?

      "Hình như là ấy vô tình tới đây, hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, cậu đừng mắng ấy nữa." Phương Ngọc Văn .

      đúng rồi, An Hân Hân nhìn về phía người đàn ông giúp chuyện. Dáng dấp của nhã nhặn đẹp trai, dường như tương đối hiểu lý lẽ, cũng thô lỗ, phân phải trái như người đàn ông đeo kính đen này.

      "Tôi cho ấy biết tính nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì sao!"

      Hai mắt của An Hân Hân trợn lên nhìn người đàn ông đeo kính.

      "Cậu đừng hung dữ như vậy, cẩn thận hù dọa người ta đấy."

      Hai mắt lại liếc về phía người đàn ông nhã nhặn đẹp trai kia.

      "Bị tôi hù sợ còn đỡ hơn bị mất cái mạng này."

      Con ngươi lại trừng về phía người đàn ông đeo kính.

      "Lúc nào cậu cũng hung bạo như vậy, chẳng trách đều hù dọa con người ta bỏ chạy."

      Đôi mắt tiếp tục liếc về phía người đàn ông nhã nhặn đẹp trai.

      "Tôi hung bạo? Tôi chỉ cho ấy nghe lời thôi."

      " chuyện với cậu đầu đuôi, tôi bảo đảm ấy nhất định nghe hiểu."

      "Tôi cho ấy biết nơi này rất nguy hiểm rồi, sao lại nghe hiểu chứ?"

      Ôi, đúng là tôi nghe chả hiểu gì cả!

      Hai mắt của đảo tới đảo lui nhìn hai người đàn ông kia, tình hình bây giờ là như thế nào vậy? tướng thanh* sao? Hai người này chỉ lo chuyện của mình, còn giống như con tin bị vây khốn, miệng bị bịt lại, muốn chen vào cũng được.

      (* tướng thanh, còn gọi là tấu : loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu vui, hỏi đáp hài hước hoặc , hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)

      Đường Quan Vũ nhìn về phía , thấp giọng cảnh cáo: "Tôi cho biết, tôi ghét nhất là nghe tiếng thét của đàn bà, nếu như tôi buông tay ra, có thể bảo đảm thét lên ?"

      gật đầu cái, bởi vì tại căn bản biết mình có lý do gì để thét lên.

      " chắc chắn?" an tâm, hỏi lại lần nữa.

      gật đầu thêm cái nữa, nhìn chằm chằm vào , suy tính lát, cuối cùng mới quyết định buông tay ra.

      Rốt cục, miệng bị bịt chặt cũng lấy được tự do, muốn hỏi bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì miệng của lại bị bàn tay to bịt trở lại.

      "Có người tới!" Đường Quan Vũ ôm lấy tránh ở bên, Phương Ngọc Văn cùng những người khác cũng nhanh chóng trốn . Kết quả, lại giống như con tin bị người đàn ông đeo kính đen vững vàng trói chặt lại. Mặc dù biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt căng thẳng và khí khẩn trương tản mát ra thân bọn họ, biết có chuyện xảy ra cho nên cũng dè dặt cẩn thận theo, dám lộn xộn.

      Dưới lầu, nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, người tới chỉ có , nghe qua hình như là nhóm người, còn có thể nghe thấy đối thoại của bọn họ.

      "Chỗ này an toàn chứ?"

      "Đương nhiên rồi, nơi này là cao ốc, nằm ở trong khu náo nhiệt, có ai nghi ngờ đâu."

      "Mày cũng can đảm, dám bố trí địa điểm ở chỗ này, đối diện là cục cảnh sát đấy."

      "Mày chưa từng nghe qua câu nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất sao? Bọn cớm đó tuyệt đối ngờ rằng chúng ta cất đồ ở đây."

      "Mày có khóa giả sao?"

      "Khóa giải có ích lợi gì, đồ của tao so với khóa giả còn xịn hơn."

      "Thần thần bí bí, rốt cuộc là cái gì, mau cho tao xem."

      "Nếu tao là mày, tuyệt đối tùy tiện đụng vào cái nắm cửa này."

      "Có ý gì? Chẳng lẽ mày ——"

      "Ha ha, nếu có người cố gắng mở cái nắm cửa này khởi động cơ quan, đến năm bước, người xông vào bị bom tao cài nổ cho banh xác."

      An Hân Hân kinh hãi trong lòng. Bom? Trời ạ, trong phòng kia có bom? gần như dám tin vào lỗ tai của mình, ra mình xông vào nơi nguy hiểm như vậy mà hay biết gì, tại rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra rồi.

      Nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa mình lỡ tay đụng vào cơ quan bị nổ cho banh xác, khỏi rùng mình cái, cũng hiểu vì sao người đàn ông đeo kính đen lại tức giận như vậy.

      Nếu phải kịp thời kéo ra, hậu quả thể tưởng tượng nổi. Nghĩ tới đây, nhịn được mà rụt người lại dựa sát vào lòng , cố gắng tìm chút cảm giác an toàn ở trong khuỷu tay cường tráng này, có thể trấn an trái tim hoảng sợ của .

      Đường Quan Vũ hướng về những người khác làm ám hiệu, sỡ dĩ bọn họ trốn , chính là chờ đối phương giải trừ cơ quan, như vậy có thể bớt phiền hơn.

      Phương Ngọc Văn làm thủ thế sau đó lặng lẽ tiến tới, những người khác lần lượt theo. Đường Quan Vũ cũng tính vào theo, nhưng vừa bước chân ra lại nhớ tới mình vẫn ôm phiền toái trong người, vì vậy buông ra, cũng nghiêm túc thấp giọng ra lệnh cho .

      "Đợi ở chỗ này cho phép chạy loạn, biết ?" Đợi gật đầu đảm bảo, lập tức xoay người lại đuổi theo Phương Ngọc Văn.

      An Hân Hân trốn ở phía sau nhìn bọn họ từ từ đến gần căn phòng kia, cũng khỏi lo lắng cho bọn họ. Bình thường chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng cảnh sát truy bắt kẻ xấu ở trong rạp hoặc là tivi, nghĩ tới sinh thời, thậm chí còn có cơ hội đích thân trải qua kỳ cảnh này.

      ra có thể thừa dịp này chạy trốn , nhưng hai chân lại nghe lời cứ dính tại chỗ, trái tim ‘thình thịch thình thịch’ đập nhanh.

      Sắc mặt Đường Quan Vũ rét lạnh, lúc ánh mắt sắc bén như báo săn nhìn trúng mục tiêu luôn trầm tĩnh như vậy, đây là điềm báo sắp vươn móng ra bắt lấy con mồi. K

      hông hề báo động trước, dẫn đầu vọt vào trong phòng, hành động như sấm, nhanh như Jaguar*, Phương Văn Ngọc và những đồng đội khác sau cũng đồng lời xông lên như bay, nhanh nhẹn như ảnh.

      (* báo đốm của Mĩ. Tên Jaguar có nghĩa là “con thú có thể giết chết con mồi chỉ bằng cú nhảy”)

      Phương Văn Ngọc và vô cùng ăn ý, người tấn công bên trái người còn lại tấn công bên phải, người công kích ở người kia chiếm đóng ở dưới, hợp tác khắng khít, phối hợp chê vào đâu được. Đánh bất ngờ đối với bọn họ rất có lợi, tới phút, đánh cho năm tên kia đến mức đầu óc rối mù, Đường Quan Vũ đánh mấy tên này đến khi mặt mũi bầm dập sau đó mới ném vào chỗ.

      "Ai là đại ca?"

      Năm người im lặng hồi, ai trả lời, Đường Quan Vũ lời nào hung hăng đạp cước vào chân bị thương của người trong đó, đối phương đau đến mức liên tục khóc thét.

      " tao đạp gãy chân mày."

      Đối phương đau đớn vội vàng dùng tay chỉ chỉ người bên phải gần nhất. "Là, là ta."

      Ánh mắt sắc bén của Đường Quan Vũ đổi vị trí nhìn sang người bên phải, sau khi đánh giá dưới liền lạnh giọng hỏi: "Mày là đại ca?"

      Khiếp sợ khí thế hung mãnh của , cùng với bản lĩnh lợi hại sau khi được thưởng thức qua, đối phương sợ hãi cúi đầu, lắp bắp trả lời: "Đúng… Đúng vậy."

      Đường Quan Vũ chậm rãi nheo mắt lại, vừa nắm chặt nắm đấm rắc rắc vang lên, vừa : "Chế tạo bom, là chủ ý của mày?"

      Gã ta sợ hãi gật đầu thừa nhận."Đúng, đúng vậy."

      "Cướp ngân hàng, cũng là chủ ý của mày?"

      " Đúng, đúng vậy."

      "Bắt con tin , cũng là chủ ý của mày?"

      "Đúng…"

      "Rất tốt!" Quả đấm của Đường Quan Vũ đột nhiên chút lưu tình nện xuống, chỉ là phải đánh người tự nhận mình là đại ca, mà là tên ở bên phải gã nhìn dung mạo rất đỗi tầm thường.

      "Oa oa!" Đối phương đau thấu trời xanh quát to tiếng."Sao, sao mày lại đánh tao?"

      tóm lấy cổ áo của đối phương, hơi thở phun lên máu mũi chảy của người kia. "Mày cho rằng tìm người thay thế là có thể lừa gạt được tao? Theo tao thấy, mày mới là đại ca chân chính của bọn họ, đúng ."

      Người đàn ông hiển nhiên khiếp sợ với phán đoán của .

      "Làm sao mày biết?"

      "Bởi vì ánh mắt của bọn họ nhìn lên người mày nhiều nhất."

      "Vậy cũng có nghĩa tao chính là đại ca!"

      "Còn muốn giả vờ hả!" Vừa vừa nện quyền vào đối phương.

      Dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm tích lũy được, làm thủ hạ bình thường chờ đại ca nhắc nhở hoặc ra mệnh lệnh, cho dù tận lực che giấu, nhưng ánh mắt của bọn vẫn tự chủ được mà liếc về phía đại ca như cũ, lập tức lộ ra chân tướng.

      Phương Ngọc Văn cùng những cảnh sát khác vội vàng dọn dẹp trường, có người gọi điện thoại liên lạc với cục cảnh sát, có người ở trong phòng cẩn thận lục soát, đợi sau khi kiểm tra toàn bộ nơi này, Phương Ngọc Văn tới ghé vào bên tai thấp giọng câu ——

      " tìm thấy."

      tìm thấy? Đường Quan Vũ nhíu chặt mày, sau khi chế phục được bọn cướp, lại phát bọn họ muốn cứu thấy đâu, trừng mắt về phía đại ca của bọn cướp.

      "Người đâu? Chúng mày giấu kia ở đâu rồi?"

      Đại ca bọn cướp lộ ra sắc mặt nham hiễm. "Ha ha ha ——" quả đấm bất ngờ đánh xuống.

      "Cười cái gì mà cười? kia ở đâu?" Đường Quan Vũ mặt đổi sắc hỏi.

      "Mày dám đánh tao! muốn mạng của ta nữa sao?"

      Lại nện xuống thêm quyền, nhưng lần này người động thủ là Phương Ngọc Văn. " kia ở đâu?"

      "Chúng, chúng mày đánh tao! Tao chết cũng cho chúng mày biết! Tao muốn để cho đám cảnh sát chúng mày tìm được con tin, mất hết mặt mũi, có cách nào bàn giao lại được!"

      Muốn uy hiếp bọn họ? Giỏi lắm.

      "Tao thấy nếu đánh gãy tay mày chắc là mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!"

      "Chúng mày dám dùng hình phạt riêng? Cẩn thận tao tố cáo chúng mày!"

      Những cảnh sát khác nghe thấy hai chữ tố cáo này đều lộ ra vẻ mặt khó xử.

      " muốn tố cáo chúng ta, làm sao bây giờ?"

      "Cái này là phiền não, tổ trưởng mắng chúng ta mất."

      "Nếu đánh gãy tay , vẫn có thể tố cáo chúng ta."

      "A Vũ, theo tôi thấy, bằng nhổ sạch răng của , để cho có cách nào chuyện."

      xong, tất cả mọi người đều xoa tay hăm he, còn lộ ra nụ cười nham hiểm, bộ dáng mạnh mẽ ngoan độc chuẩn bị vận dụng hình phạt riêng, hù dọa đối phương bay mất nửa cái mạng.

      "Chúng, chúng mày đừng làm loạn!"

      Đường Quan Vũ cố ý gật đầu cái. "Đề nghị này tồi, nếu chịu , vậy giao cho mấy cậu xử lý ."

      Hù dọa bọn cướp là kỷ xảo bọn họ hay dùng, mục đích chính là muốn ép bọn chúng ra tung tích của kia.

      giao bọn cướp cho các cảnh sát khác, còn mình đứng ở bên xem kịch vui. Đột nhiên khóe mắt dường như thoáng nhìn thấy cái gì đó, cảnh giác nhìn sang bên cạnh, khỏi ngơ ngẩn.

      Có người ở trong phòng rảnh rỗi qua lại, chính là ở quán cơm An Tâm kia.

      --- --------
      WinterTuyết Liên thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi!!!!

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      dễ thương quá :x

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      tiếp nhé mọi người....

      Chương 3
      biết ngay mà, tiếng kêu cứu kia quả nhiên là từ trong căn phòng này truyền tới.

      Khi mở cái nắp của hộp giấy bàn ra chân tướng cuối cùng cũng ràng, ra vật này cầu cứu! Oh —— vật đáng thương, đừng lo lắng, chị tới cứu em đây.

      Khi muốn vươn tay ra ôm lấy vật kia, chợt cái nắp tay còn chưa kịp để xuống cổ áo đột nhiên bị người ta xách lên, cái nắp tay cẩn thận rớt xuống đất, cả người bị xách qua bên, sao đó là truyền đến tiếng gầm của đàn ông.

      " ở đây làm gì?"

      Sắc mặt Đường Quan Vũ còn thúi hơn cả đậu hủ thúi vạn năm, vừa nhìn thấy ở trong phòng sờ đông sờ tây, hại phải vội vàng tới tóm lấy . này ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi , cho là đạo ngoài đường, xem nơi này là cửa hàng sao?

      "Ôi chao, đừng kéo mà." Người này sao lại thô lỗ như vậy chứ, xách cổ áo của tựa như xách con mèo , nhịn được mà kháng nghị. " làm gì vậy hả?"

      "Tôi mới là người muốn hỏi làm gì ở đây? Ai cho phép vào hả!"

      "Bởi vì tôi phải cứu nó á."

      "Cứu ai?"

      "Nó."

      Đường Quan Vũ nghi hoặc nhìn theo ngón tay của nhìn đến cái hộp giấy bàn, nửa tin nửa ngờ kéo đến trước cái bàn, lại nhìn thấy con chuột hamster màu vàng nằm trong hộp


      " chỉ chính là con chuột chết này?"

      "Nó vẫn chưa có chết, hơn nữa nó phải là chuột thường, mà là chuột hamster vàng đấy." cải chính, tiếng kêu cứu mình nghe được ở bên ngoài chắc chắn là của con chuột hamster này rồi, chuột hamster đáng thương, nhất định là mấy ngày nay chưa ăn gì, nó vẫn luôn than đói bụng đó.

      như gặp phải quỷ trừng mắt nhìn . " muốn cứu nó?"

      "Các có thể cứu người, tại sao tôi thể cứu con chuột hamster này? Có thể buông cổ áo tôi ra được chưa? Con chuột hamster này sắp đói chết rồi, tới cứu kịp nữa đâu."

      này chạy đến đây chỉ vì muốn cứu con chuột hamster đó? là rất kỳ quái lại rất có đạo lý rồi, hành tích* khả nghi, muốn thẩm vấn lại nghe thấy tên đại ca kia gầm lên. (* dấu vết hoạt động)

      "Muốn cứu kia thả bọn tao ra! Nếu đừng hối hận đấy! muộn sắp kịp rồi!"

      Phương Ngọc Văn túm lấy cổ áo của gã, khách khí chất vấn: "Có ý gì?"

      Gã đại ca lộ ra nụ cười gian. " kia cũng giống như con chuột này, đói bụng mấy ngày rồi, nếu mày thả bọn tao , có ai cho ta ăn, tại ta hẳn cũng sắp hấp hối rồi nhỉ? Nếu như ta đói chết, chính là do chúng mày hại chết, chứ phải là tao!"

      Nghe xong lời này cảm thấy ổn, nhiệm vụ chủ yếu lần này của bọn họ trừ bắt tội phạm ra, còn phải cứu làm con tin trở về. Nếu như mạng của này gặp nguy hiểm, vậy chứng tỏ thời gian rất cấp bách rồi.

      "Má nó! Tên điên!"

      "A Vũ, chúng ta đánh đám người này thành tàn phế, xem bọn !"

      "Tán thành!"

      Đám cảnh sát đều rất muốn thu thập đám cướp này trận, chỉ chờ tiếng của A Vũ nhà mình.

      "Trừ phi mày thả bọn tao ra, nếu cho dù đánh bọn tao thành tàn phế, bọn tao cũng !"

      "Đúng, !"

      "Đánh chết cũng !"

      Lần này đám cướp cực kỳ hợp tác, bọn biết đây là cơ hội đàm phán duy nhất, phải biết rằng muốn làm đại , nếu có chút đầu óc được, kia là lợi thế đàm phán duy nhất của bọn , tuyệt đối thể dễ dàng thỏa hiệp được.

      Đường Quan Vũ suy tính chút, nhìn về phía Phương Ngọc Văn, hỏi ý kiến của bạn.

      "Cậu cảm thấy thế nào?"

      "Theo tôi thấy, lời bọn có thể là ."

      "Cậu tin lời dối của bọn ?"

      " tin, nhưng chúng ta thể mạo hiểm như vậy, dù sao chúng ta vẫn chưa tìm thấy kia, phải sao?"

      "Cậu muốn thả bọn ?"

      " muốn, nhưng trừ như vậy ra, còn có biện pháp gì đây?"

      Đường Quan Vũ hiểu ý của Phương Văn Ngọc, căn cứ vào tuyến báo của bọn họ, vốn tưởng rằng kia bị nhốt ở chỗ này, nhưng ngờ ngay cả cái bóng cũng tìm thấy, bọn họ tính sai hết rồi.

      Mặc dù tính tình nóng nảy nhưng lỗ mãng, tìm được kia trước có bắt được bọn cướp này cũng vô dụng. Dễ nhìn thấy, để chạy thoát thân, bọn cướp này có thể dùng bất cứ giá nào để chạy trốn, nhưng nếu như kia gặp nguy hiểm, bọn họ nhất định phải tranh thủ thời gian, nếu mỗi giây mỗi phút trôi qua, đều khiến cho tỉ suất cứu được kia càng lúc càng .

      Đáng ghét , bọn họ ngay cả cơ hội đưa bọn cướp này về cục cảnh sát tra hỏi cũng có.

      Khi bọn họ lâm vào cục diện khó cả đôi đường có người cực kỳ gà mẹ cho bọn họ biết.

      " ở trong vách tường."

      Hai người Đường Quan Vũ và Phương Ngọc Văn đều sững sốt, quay đầu nhìn về phía An Hân Hân.

      " nhảm gì đó?"

      " bị nhốt ở trong tường, tốt nhất nên nhanh chân cứu ấy ."

      Đường Quan Vũ nhìn chằm chằm vào , này rốt cuộc làm cái gì? Đầu tiên là tùy tiện chui đầu vào nơi nguy hiểm này, thiếu chút nữa động vào bom, tiếp theo là theo phía sau bọn họ chạy vào đây, gì là tới cứu chuột hamster màu vàng, bây giờ còn kia bị nhốt trong tường?

      An Hân Hân biết bọn họ tin, nhưng con chuột hamster này quả với như thế, mà chuyện này liên quan đến mạng người, thể . Chuột hamster này chủ nhân của nó bị những kẻ xấu này giấu ở trong vách tường, trong tường này có gian kín đáo, nhìn từ bên ngoài thấy được.

      "Làm sao biết?"

      "Tôi… đoán."

      "Đoán? xem đây là chơi trò giải câu đố sao?"

      "Tôi nghiêm túc đó, tin các có thể kiểm tra xem chút."

      Cái nàng này! nên tóm lấy tét vào mông trận, miễn cho ăn bậy bạ.

      Khi hai người bọn họ chuyện, Phương Ngọc Văn tò mò tới trước bức tường chỉ cẩn thậ kiểm tra. Bức tường này nhìn bên ngoài có gì đặc biệt, vô cùng bình thường, nhưng khi dùng tay gõ thử, lại cảm thấy khác thường trong đó.

      "A Vũ, ấy sai, thanh của bức tường này bình thường, bên trong rỗng ruột."

      Đường Quan Vũ vốn tin, nhưng sau khi nghe thấy lời của Phương Ngọc Văn, lại lập tức qua kiểm tra, quả nhiên phát bức tường này có vấn đề lớn.

      và Phương Ngọc Văn hai người bắt đầu nghiên cứu bức tường này, sau khi đo lường phát chỗ rẽ khác của bức tường có cơ quan, ra bức tường này đúng là còn có cánh cửa. Khi bọn họ hợp lực đẩy bức tường qua bên phát quan chưa tới bình*, còn kia nằm ở bên trong. (1 bình = 400/121 m²)

      Đường Quan Vũ lập tức tiến lên kiểm tra, lúc phát vẫn còn thở thở phào nhỏm, hẳn là bị đám người này hạ thuốc ngủ cho nên mới ngủ say như vậy.

      Tìm được bị bắt, năm tên cướp kia đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, điều này chứng tỏ bọn họ còn bất kỳ cơ hội thương lượng nào nữa rồi.

      "Dẫn bọn chúng về cục cảnh sát." Đường Quan Vũ phân phó những cảnh sát khác, sau đó ôm lấy lập tức muốn đến bệnh viện. Phương Ngọc Văn cùng những cảnh sát khác phụ trách còng tay năm tên này áp giải toàn bộ về cục cảnh sát. Về phần An Hân Hân, nghĩ thầm nơi này còn chuyện của nữa, lúc ôm lấy con chuột hamster muốn rời khỏi đây đột nhiên cổ áo lại bị xách lên.

      " theo tôi!" Đường Quan Vũ ra lệnh.

      "Hả? Tại sao?"

      " phải cho tôi lời giải thích chính đáng, tại sao lại biết người bị nhốt trong tường? Nếu cho tôi đáp án hợp lý, tôi lấy thân phận người bị tình nghi giam lại!"

      "Ôi? Sao lại —— tôi giúp các đó, sao có thể như vậy —— ôi da ——"

      "!"

      Bàn tay to hề khách khí xách theo, cho phép rời khỏi tầm mắt của .


      *****************************************************************************

      ra là người đàn ông đeo kính đen này tên là Đường Quan Vũ, là cảnh sát hình . Khi bọn họ mai phục ở trong cao ốc nơi bọn cướp náu tiến hành công kiên hành động lại cẩn thận xông vào, xém chút nữa làm hỏng đại của người ta cũng thuận đường đe dọa mạng của mình.

      Sau khi đưa kia đến bệnh viện giao cho bác sĩ và y tá, thông báo cho người nhà của kia xong, liền bị Đường Quan Vũ túm về cục cảnh sát, trở thành người bị tình nghi số của , đơn giản là vì có cách nào giải thích được vì sao mình biết kia bị giấu ở trong phòng tối sau bức tường.

      Được rồi, niệm tình Đường Quan Vũ giúp lần, lại cứu mạng lần, trách dữ dằn với mình. Bởi vì tại tất cả lực chú ý của đều ở khuôn mặt sau khi lấy mắt kính đen ra.

      ra diện mạo của là như thế này nha! Ánh mắt cần trừng lên cũng rất có lực sát thương, mày rậm tung bay, sống mũi cao thẳng, cùng với khuôn mặt có đường cong kiên nghị, cộng thêm râu ria ở cằm mấy ngày rồi cạo, tất cả tổ hợp lại có đủ mười phần "cường đạo". Chỉ là theo ý của , cảm thấy rất có vị dương cương của đàn ông.

      ", sao lại biết con tin ở đó!"

      "Tôi đoán chứ sao."

      " đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Còn nữa, tại sao lại vào tòa cao ốc kia?"

      "Bởi vì tôi muốn cứu con chuột hamster thôi mà."

      " nhảm!"

      Tiếng gào thét như sấm cộng thêm tiếng đập bàn, khiến cho An Hân Hân ngay cả bịt lỗ tai cũng cảm thấy ỉ đau nhức.

      "Làm ơn , chuyện với tôi có thể đừng lớn tiếng như vậy có được hay hả, cũng đừng hơi tí lại đập bàn? Lúc này đến cả Sóng cũng bị dọa sợ đấy."

      Đường Quan Vũ hiểu. "Sóng gì?"

      nâng hai tay lên, đem con chuột hamster màu vàng lớn bằng bàn tay đưa đến trước mặt .

      "Con chuột hamster này có cực kỳ nhát gian, hơn nữa đói bụng rất lâu rồi, đáng thương mà. Cũng may trong túi của tôi có cơm nắm cho nó ăn chút, cũng cho uống chút nước, nhưng nó vẫn còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi. làm tôi sợ cũng sao, nhưng đừng hù dọa nó có được ? Nó vô tội mà." đáng thương năn nỉ .

      "Tôi hỏi chính , đừng sang chuyện khác!"

      "Aizz, khó trách cần phải đeo kính, bởi vì dáng vẻ của hung dữ đó. Lần đầu tiên nhìn thấy , tôi còn tưởng là lưu manh hay là đại ca hắc bang đấy, hề giống cảnh sát hình chút nào."

      " cho phép múa mép khua môi!"

      "Tôi có." vô tội , bởi vì nghiêm túc trả lời . " biết ? Động vật rất đơn thuần, chỉ cần đối tốt với chúng nó, chúng nó cũng đối tốt lại với , hơn nữa còn tín nhiệm . Chúng nó giống loài người, chúng nó thỉnh thoảng giúp đỡ loài người, ngược lại rước vào phiền toái cho mình, tỷ như tại, tôi giúp các tìm thấy , nhưng ngược lại lại bị các hoài nghi. Aizz, tôi tội gì phải tự làm khổ mình chứ?" xong lại còn thương tiếc than thở lắc đầu, trách mắng .

      Đây là lần đầu tiên Đường Quan Vũ gặp phải người oán giận bởi vì hù dọa con chuột. là cảnh sát hình , xung quanh mình đều đám đàn ông thô lỗ, cả ngày tra án, giám sát, bắt người, giao thiệp với hai bên hắc bạch, đối phó chính là tiểu nhân gian trá cùng bọn trộm cướp tàn nhẫn xảo quyệt. Nhưng bây giờ đối phương phải là kẻ đại gian đại ác, chỉ là , hơn nữa trách biết phải cảm ơn.

      " ——"

      "Ôi chao." An Hân Hân đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt khẩn trương : "Tôi muốn toalet."

      " phải mới vừa sao?"

      " phải tôi muốn, mà là Sóng muốn."

      Con chuột thối muốn toalet? Đường Quan Vũ ra sức đập bàn lần nữa,

      "Lại múa mép khua môi!" An Hân Hân chẳng những bị dọa cho giật mình lần thứ hai, Sóng trong ngực lại càng sợ tới mức run rẩy, ngừng chui vào trong ngực . thương tiếc Sóng, nhịn được bụng ủy khuất.

      "Rốt cuộc muốn thế nào hả? Tôi làm chuyện xấu, hơn nữa còn giúp các tìm được , thẩm vấn những tên khốn kiếp kia, lại tới tìm tôi gây phiền toái?! Làm chuyện tốt được khích lệ thôi , còn nộ nạt tôi và Sóng..."

      cảm thấy ủy khuất, vốn tưởng rằng là người tốt, bởi vì từng giúp , còn cứu , nhưng bây giờ lại coi như người bị tình nghi mà thẩm vấn.

      Ánh mắt của quá lạnh, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, cũng bởi vì bị oan uổng mà cảm thấy bất bình, so với tức giận đúng là khó chịu. An Hân Hân nhịn được mà hốc mắt đỏ lên.

      Thấy sắp khóc, Đường Quan Vũ cũng khỏi ngây người, nhưng lúc này, Phương Ngọc Văn cùng vị cảnh sát hình nữ tới, đúng lúc nhìn thấy tình huống này, cảnh sát hình nữ kia vội vàng tiến lên mắng: "Đường Quan Vũ, lại chọc cho con khóc nữa hả."

      lạnh mặt, trầm giọng : "Tôi hỏi chuyện."

      " nhìn xem, hù dọa con người ta thành ra bộ dạng này." Vị cảnh sát hình nữ tiến lên nâng An Hân Hân dậy, nhìn dịu dàng : " nào, em theo chị."

      "Đợi chút, tôi còn chưa hỏi xong."

      " nghi ngờ người ta, vậy có chứng cớ ?"

      " tra."

      "Vậy có rồi, có chứng cớ thể giữ chân người ta." Sau khi vị cảnh sát hình nữ trách mắng , liền xoay người lại an ủi An Hân Hân. " xin lỗi, cảnh sát hình nam ở chỗ bọn chị đều rất thô kệch, ta là người thô lỗ nhất trong đám, nhưng tuyệt đối có ác ý."

      An Hân Hân hít hít lỗ mũi, cải chính : " ta có, ta để cho Sóng toalet, chị xem, Sóng sợ tới mức tè ra ngoài rồi."

      xong lại còn đưa cho bọn họ xem, Sóng tay vẫn phát run, hơn nữa còn ẩm ướt, đồng thời có mùi khai bốc lên.

      Hai gã đàn ông Đường Quan Vũ và Phương Ngọc Văn đều nhìn choáng mắt, còn vị cảnh sát hình nữ kia vội vàng kéo ra ngoài, hơn nữa còn cầm giấy vệ sinh vừa giúp lau sạch vừa xin lỗi .

      "Em đừng trách cành sát Đường, chỉ là ta rất trung với với cương vị công tác thôi, vội vả muốn phá án chứ có ác ý gì khác đâu. Bọn chị rất cảm ơn em giúp đỡ, nhưng vì chỉnh lý vụ án, cho nên nhất định phải hỏi em chuyện. Em đừng trách, cha mẹ em tới đón em rồi, em có thể ."

      Do có tiền án nào, gia thế trong sạch, lại tìm được bất kỳ hiềm nghi gì, cảnh sát nhận định hề có quan hệ gì với đám trộm cướp kia.

      Đường Quan Vũ cũng chỉ có thể xóa bỏ ý nghĩ, trơ mắt nhìn rời , hơn nữa trước khi , đó còn ở ngay trước mặt công chúng ném cho câu ——

      "Lúc đầu tôi còn cảm thấy người rất tốt, nhưng lại hề thương động vật, tôi ghét , hừ!" xong còn làm mặt quỷ với , khiến cho sững sờ tại chỗ.

      Phương Ngọc Văn ở bên nhịn được mà bật cười, lắc đầu vỗ vỗ vai .

      "Cậu bị người ta khinh bỉ rồi, có hi vọng rồi."

      Đường Quan Vũ như gặp quỷ trừng mắt nhìn . "Lời này là có ý gì?"

      đồng nghiệp khác cũng tiến lại gần xen vào: " nghe thấy người ta lúc đầu cảm thấy tệ sao?"

      "Ý của ấy chính là lúc đầu có ấn tượng tệ với ." Lại thêm cảnh sát tới tiếp lời.

      Đường Quan Vũ cau mày. "Đừng đùa."

      " cảm thấy dáng dấp của người ta rất xinh sao?"

      "Tôi tra án chứ phải nhìn người!"

      Nhân viên cảnh sát nội bội cũng chen vào . "Các cậu thấy, trong mắt của ‘Vũ 005’ của chúng ta chỉ có nguy hiểm hiềm nghi, đầu mối cùng phá án sao."

      Càng có thêm nhiều người đến góp vui. "Trong phim người ta là 007 là vạn người mê, đến đâu cũng có mỹ nữ làm bạn, ‘005’ chúng ta luôn ‘’ phụ nữ theo, ‘’ duyên với phụ nữ, ‘’ phụ nữ thích."

      "Tôi còn nghe thấy kia lúc đầu còn tưởng 005 là lưu manh hay là đại ca hắc bang đấy."

      " sao?"

      " ấy khó trách Quan Vũ luôn phải mang kính, ra là sợ dọa chết người ta."

      "Oa ha ha —— ngờ lại có người với 005 khắc tinh với kẻ xấu như vậy?!"

      "A Vũ, cậu cần phải thay đổi, đừng lúc nào cũng hung dữ như vậy."

      "Đúng vậy, đối với con cần phải dịu dàng chút, đừng thô lỗ như vậy, nếu cẩn thận ế vợ như chơi đấy."

      Mọi người đông tiếp câu, tây tiếp câu, mặc kệ cho bọn họ đốt pháo , từ đầu đến cuối Đường Quan Vũ vẫn bày ra khuôn mặt hung thần ác sát.

      "Có thời gian chuyện, còn mau làm việc !" Sau khi hét lên ra lệnh tiếng, mọi người mới cười lên tản ra làm việc của mình.

      sớm quen bị mọi người trêu chọc có duyên với phụ nữ nên cảm thấy gì. Còn quả thực thường hay dọa cho phụ nữ hoảng sợ bỏ chạy, chính mình cũng hiểu vì sao nữa.

      chuyện lớn tiếng chút, đại biểu tính khí tốt sao?

      Động tác hơi mạnh mẽ chút, đại biểu thô lỗ sao?

      lấy được vợ, cùng lắm là đơn cả đời được rồi nhỉ?

      Huống chi phụ nữ là động vật khó hiểu nhất thế giới này, nếu tại sao lại có câu ‘lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển’? Thay vì bảo vào trong biển tìm cây kim, còn bằng nuôi con chó trung thành bầu bạn có lẽ vui vẻ hơn.

      Trong đầu hiểu sao lại lên dung nhan mi thanh mục tú kia, rưng rưng trợn mắt lên khiến khỏi ảo nảo.

      hề thương động vật, tôi ghét , hừ!

      vốn muốn kéo khuôn mặt hung dữ này xuống, nhưng xem ra lại khiếp người hơn.

      Mắng thương động vật? chưa bao giờ dám đụng vào động vật có được hay hả, ai mà biết con chuột kia nhịn được muốn toalet chứ?

      thực tế, ai biết dụng ý của Đường Quan Vũ xét hỏi là vì cái gì? Tất cả mọi người đều hiểu lầm rồi.

      cũng muốn làm khó dễ , chỉ là biết giải thích, cũng biết giải thích từ đâu, chỉ làm đúng chuyện. Khi phát kia xuất trường công kiên trong lòng vừa sợ vừa nghi, hiểu đến nơi này để làm cái gì? sạch lại đơn thuần như nên xuất ở nơi đó.

      Khi vươn tay ra muốn cầm lấy nắm cửa trái tim thiếu chút nữa bị dọa sợ tới mức gần như nhảy ra ngoài. cũng biết vì sao mình lại kích động như vậy, bởi vì căn bản biết mình làm gì.

      Trực giác phá án nhiều năm cho biết, tuyệt đối thể vô duyên vô cớ đoán trúng kia bị giấu ở trong phòng tối sau bức tường, nhất định giấu giếm cái gì đó.

      Nhưng khi vì bảo vệ con chuột hamster màu vàng trong tay mà kháng nghị lại , thậm chí còn rơi cả nước mắt, quả thực bị mê hoặc rồi.

      Đó phải là giả vờ, tức giận khi dọa động vật kia sợ hãi.

      thân là nhân viên cảnh sát trong tổ phích lịch, được huấn luyện qua tâm lý tội phạm và ngôn ngữ tứ chi, hoàn toàn cảm thấy có bất kỳ chột dạ nào.

      Chẳng lẽ là đa nghi?

      lên án , khiến trong lòng dâng lên cỗ phiền muộn, rất muốn làm chút chuyện gì đó để phát tiết.

      ", cây súng này ở đâu mà có!"

      "Làm ơn ông , làm sao tôi biết được chứ, là tự nó chạy vào trong túi áo của tôi, tôi bị vu oan."

      Đường Quan Vũ dừng bước lại, ánh mắt bắn tới bên kia, lóe lên ánh sáng nguy hiểm, chỉ thấy gã phạm nhân bắt chéo chân, miệng méo mắt nghiêng, thái độ cà lơ phất phơ, bộ dáng mười phần đáng đánh đòn trả lời cảnh sát thẩm vấn gã.

      "Ít nhảm , có tin tao xử mày !"

      " cảnh sát à, tôi sợ dọa tôi đâu, hàng năm cha tôi góp ít tiền cho nghị viên. Nếu như các muốn tiền đến tìm cha tôi là được rồi, cần gì phải làm khó tôi chứ?"

      "Má nó, mày dám hối lộ cảnh sát!"

      "Đây phải là hối lộ, là quyên tiền, phải đám cảnh sát các rất nghèo sao? Được được được, tôi gọi cho cha tôi quyên nhiều thêm chút cho cục cảnh sát, phải là được rồi sao."

      "Mày ——"

      Đột nhiên ‘rầm’ tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, nhìn chằm chằm vào Đường Quan Vũ đấm quyền vào mặt bàn. đôi mắt ưng đằng đằng sát khí lườm gã vô lại bắt chéo chân ngồi ở ghế kia.

      Sắc mặt lãnh, cả người tản ra hơi thở tới từ địa ngục, nhếch miệng tạo nên đường cong tà mị, lạnh lùng với gã vô lại kia: "Chúng tao thiếu tiền, nhưng rất thiếu người quyên máu, quyên tủy xương."

      bẻ các ngón tay kêu rớp rớp, thanh giống như khớp xương bị cây gậy đánh gẫy, đôi mắt hung tợn trừng lên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào gã vô lại, phát ra hàn ý thấm nhập vào trong linh hồn đối phương, khiến nụ cười của đối phương cứng ngắc bên khóe miệng, từ từ ra vẻ sợ hãi, từng chữ từng chữ mang theo uy hiếp nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phát ra.

      "Chúng tao còn thiếu người quyên gan, thận, tim, da cấy, giác mạc sống, nếu như mày muốn quyên, tao cực kỳ hoan nghênh tâm ý giúp đỡ của mày."

      "Này —— muốn làm gì —— đừng —— đừng tới đây —— có ai —— ngươi đâu —— a ——"

      Muốn con dao được sắc bén, nhất định phải mài.

      Muốn quả đấm cứng rắn, cũng cần phải mài.

      tại rất ngứa tay! Vô cùng ngứa!
      WinterTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :