1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lắm Mồm Bang - Thục Khách (7 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 5: Chỉ tiện tay làm, cần phải cảm tạ.

      Edit: Thủy Nguyệt Vân.

      Ra khỏi Hồng Hương Cốc, Lạc đại tiểu thư mang theo Thành Hương vội vã chạy về Thiên Hà Sơn, mới về đến bên ngoài Cẩm Viên thấy Vệ tiên sinh vẻ mặt hớn hở chờ sẵn ở đó.

      Ở sảnh có vị thiên quan(quan chức của nơi này) ngồi, nhìn thấy nàng liền cười : “Chúc mừng Lạc tiểu thư, sau này tất cả nhu cầu vải vóc trong cung đều do Thiên Hà Sơn đảm trách, đây là ân điển của Hoàng hậu nương nương, việc tốt hiếm có a.”

      lúc xui xẻo đến cực độ, bỗng nhiên rơi xuống việc vui như vậy, Lạc đại tiểu thư vừa mừng vừa sợ, nghĩ rằng phụ thân suốt đời dùng bao nhiêu biện pháp, chỉ mong sao gấm Thiên Hà được hoàng gia thừa nhận, mà hôm nay lại thực được chính trong tay mình, càng thêm đắc ý, sau này Thiên Hà Sơn có thêm mối làm ăn lớn cố định rồi.

      Lạc đại tiểu thư vội vã bái tạ, mặt bảo Vệ tiên sinh thay mặt hầu trà Lưu thiên quan, mặt khác lại dặn dò hạ nhân chuẩn bị lễ vật.

      “Nương nương cũng biết đến gấm Thiên Hà sao?”


      “Nương nương rất thích, cũng phải may mắn nhờ có Dương công tử tiến cử, bằng cũng biết được trong dân gian lại có loại gấm tốt thế này.”

      Lạc đại tiểu thư sửng sốt.

      Dương Uyên tương trợ Thiên Hà đương nhiên là chuyện tốt, nhưng để truyền ra bên ngoài chẳng khác nào chứng thực chuyện giữa hai người rồi.

      Lạc đại tiểu thư lại đến Dương phủ, lúc này Dương Uyên cũng để nàng chờ quá lâu, mỉm cười ngồi ở ghế : “Chỉ tiện tay làm, cũng cần phải cảm tạ.”

      “Cảm tạ?”

      “Ta thấy gấm Thiên Hà tồi, thuận tiện bảo bọn họ mua mấy xấp đưa vào cung, ngày hôm kia lại thay nương giải vây ở bên đường, nương phải đến để cảm tạ ta sao?”

      ra là cố ý, Lạc đại tiểu thư cả giận: “Ai cần ngươi lo chuyện của Thiên Hà Sơn!”

      Dương Uyên nhìn nàng trong chốc lát, thu ý cười lại: “Xem ra Lạc tiểu thư cũng cảm kích.”

      “Chuyện của ta phiền ngươi quan tâm.”

      “Cũng được, là ta nhiều chuyện rồi,” Dương Uyên đặt chén trà xuống, “Ta đây liền truyền tin vào cung, bọn họ đổi lại dùng gấm Lưu Khởi của Bạch gia cũng đều như nhau.”

      Lạc đại tiểu thư ngây người.

      Dương Uyên đứng dậy ra lệnh: “Tiễn khách!”

      Đến lúc này Lạc đại tiểu thư mới nhận ra mình làm hỏng việc mất rồi, vừa hận Lắm Mồm Bang, vừa hận bản thân vô dụng, càng nghĩ tới chỉ vì nhất thời xúc động mà lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, nàng yên lặng ra khỏi Dương phủ, dắt ngựa trở về, lúc tới góc đường, bỗng thoáng thấy hai nữ nhân ló đầu ra nhìn, nhìn kỹ chút thấy người trong đó rất quen mặt.

      Bị nàng phát , nữ nhân kia sợ đến mức chạy như bay.

      “Lại là ngươi!” Lạc đại tiểu thư gặp phải kẻ thù vô cùng gai mắt, lập tức lấy lại tinh thần, bỏ ngựa lại mà đuổi theo.

      Chạy qua hai con đường, nhìn thấy trước mặt tới hai sai nha tuần tra đường, nữ nhân kia liền vội vàng kéo lấy bọn họ mà khóc lóc kể lể: “Quan gia, Lạc đại tiểu thư muốn giết người!”

      Giết người chính là chuyện lớn, quan sai lập tức ngăn cản Lạc đại tiểu thư, nữ nhân kia liền thừa cơ hội chạy trốn, Lạc đại tiểu thư quay về chỗ cũ, phát ngựa cũng bị trộm mất rồi, đành phải bộ trở về. Trời từ từ đổ cơn mưa, nước mưa tích khuôn mặt lạnh lẽo, lại có nước từ khóe mắt trượt xuống khóe miệng, mặn mặn.

      Bỗng nhiên, đỉnh đầu bị bóng râm che phủ.

      “Tắm mưa sinh bệnh.”

      Lạc đại tiểu thư ngơ ngác xoay mặt nhìn.

      mặc y phục trắng giống vừa nãy, bên ngoài khoác thêm cái áo choàng màu đen, trong tay cầm cây dù trắng thuần bên có vẽ bức tranh thủy mặc, màu trắng trong suốt đến cực hạn, dần dần cả khuôn mặt mỉm cười kia cũng có vài phần hương vị như được mực vẽ.

      Lạc đại tiểu thư lấy tay lau mắt.

      “Mắt bị đỏ.” Tay bị cầm.

      “Ngươi làm gì vậy!” Lạc đại tiểu thư cuống quít muốn bỏ bàn tay kia ra.

      Dương Uyên buông tay: “Ta làm sai cái gì mà khiến nương tức giận như vậy?”

      Lạc đại tiểu thư biết phải trả lời thế nào, đến nhà chất vấn, chút nào cảm kích, cứ luôn là mình trút giận lên .

      Dương Uyên buông nàng ra, lấy cái khăn lụa trắng tinh, nhàng thay nàng lau nước mắt cùng nước mưa: “Xúc động như vậy ắt chịu thiệt, chỉ càng khiến bọn họ vui mừng.”

      Lạc đại tiểu thư đẩy ra: “Ngươi tới cười nhạo ta sao?”

      Dương Uyên : “Có ý tốt tương trợ mà nương cũng cảm kích, ta mới tức giận thôi.”

      Lạc đại tiểu thư đỏ mặt: “ phải ta cảm kích, chỉ là bên ngoài đều bậy…”

      Dương Uyên : “ nương sợ rồi?”

      Lạc đại tiểu thư giật nảy, vênh mặt: “Ai sợ!”

      Dương Uyên “Nga” tiếng: “ sợ, sao lại khóc?”

      “Ta mới phải khóc vì chuyện đó,” Giọng của Lạc đại tiểu thư thấp xuống, “Ta chính là… giận bản thân, nên tới tìm ngươi phát giận.”

      Dương Uyên cười gật đầu: “Phát giận hết rồi, bây giờ nương muốn gì với ta ?”

      Lạc đại tiểu thư cắn môi .

      Dương Uyên đặt dù vào tay nàng: “ ta cũng trở về đây.”

      Lạc đại tiểu thư vội vàng kéo lại, thấp giọng : “Gấm Thiên Hà thực rất tốt.”

      “Chuyện đó ta biết.”

      “Phụ thân vẫn luôn muốn nhận được vụ làm ăn trong cung kia, ngươi… đừng cho Bạch gia.”

      Dương Uyên cười: “ nương chỉ muốn với ta việc đó thôi sao?”

      Lạc đại tiểu thư gật đầu.

      còn cái khác?”

      Lạc đại tiểu thư suy nghĩ chút rồi hỏi: “Vẫn còn, có thể trả lại vòng tay cho ta được ?”

      Dương Uyên cũng trả lời, đưa tay đoạt lại cây dù trong tay nàng, bỏ . [NV: hahaha, buồn cười ko chịu đc =D ]

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 6: Lạc tiểu thư còn muốn lập miếu thờ hay sao?

      Edit: Thủy Nguyệt Vân.

      Chẳng biết lại làm tức giận ở chỗ nào rồi, Lạc đại tiểu thư rất bất an, đến đầu tháng lúc biết được Vệ tiên sinh đưa hàng hóa vào trong cung thuận lợi mới yên tâm, chỉ là việc buôn bán trong tiệm vẫn rất kém.

      hôm rất sớm, Vệ tiên sinh vội vã vào Viên: “Tiểu thư nhanh đến gặp khách, cửa tiệm đều bị mọi người vây kín rồi!”

      Thấy Lạc đại tiểu thư hiểu, ông cười khổ: “Dương công tử tới.”

      Đối với lời đồn, Lạc đại tiểu thư chẳng thèm để ý, thanh giả tự thanh*, chỉ là trực giác mách bảo nàng nên tiếp tục qua lại với Dương Uyên, tiếc rằng người này lại thể đắc tội, cuối cùng nàng vẫn phải bất chấp tất cả mà đến.

      *thanh giả tự thanh: người trong sạch tự khắc trong sạch.

      Dương Uyên thay đổi xiêm y hồng cẩm(quần áo bằng gấm đỏ), càng tăng thêm vẻ đẹp tuấn lãng.

      Lúc này Lạc đại tiểu thư nghiêm chỉnh hành lễ với : “Gấm Thiên Hà có thể được chọn dùng để tiến cung, toàn bộ đều nhờ có Dương công tử giúp đỡ, chờ gia phụ trở về nhất định đến nhà lời cảm tạ.”

      Dương Uyên : “Còn nữa ?”


      Lạc đại tiểu thư nhìn ra ngoài cửa, : “Thiên Hà Sơn đơn sơ, Dương công tử…”

      “Có thể cần tới nữa?” Dương Uyên tiếp lời, “Lạc tiểu thư làm cho ta nhớ đến câu tục ngữ, qua cầu rút ván.”

      Mặt Lạc đại tiểu thư đỏ lên.

      biết cảm kích người khác, làm sao ta có thể muốn giúp nương nữa,” Dương Uyên thong thả bước đến trước mặt nàng, “ muốn đuổi ta , ta liền vậy.”

      Lạc đại tiểu thư vội la lên: “Ta có ý đó! Ta chỉ là…”

      Dương Uyên ngắt lời nàng: “Có muốn làm cho việc buôn bán tốt lên ?”

      Lạc đại tiểu thư “A” tiếng, gật đầu lia lịa: “Bọn họ công tử thích Thiên Hà, công tử có thể làm sáng tỏ ?”

      Dương Uyên “Ta ra mặt giúp nương nữa.”

      Lạc đại tiểu thư cúi đầu.

      “Ta thay nương nghĩ ra biện pháp,” Dương Uyên cầm quạt xếp chỉ ra ngoài cửa, “Đợi ta rồi nương liền ra ngoài bảo với các nàng ấy rằng ba ngày sau lại tới.”

      “Tới làm cái gì?”

      “Làm sáng tỏ việc Lạc tiểu thư cùng Dương Uyên ta hề có quan hệ gì.”

      “Chỉ như vậy thôi?” Lạc đại tiểu thư kinh ngạc, “Các nàng ấy tin sao?”

      “Đương nhiên tin,” Dương Uyên lấy từ trong tay áo ra túi gấm, “Đến lúc đó nương hãy mở nó ra, đọc nội dung tờ giấy cho các nàng ấy nghe.”

      Lạc đại tiểu thư nhận lấy túi gấm, nửa tin nửa ngờ: “Cái này. . . Có tác dụng sao?”

      “Đương nhiên, chỉ là được mở ra sớm, bằng linh đâu.”

      Dương Uyên ra cửa, lên xe rời khỏi, mọi người bên ngoài chỉ trỏ, Lạc đại tiểu thư suy nghĩ chút, theo lời mà lớn tiếng tuyên bố với mọi người, sau đó quay về Cẩm Viên.

      Đến ngày thứ ba, khi trời vừa sáng, đường cái ở chân núi Thiên Hà bị đoàn người chen chúc chật ních, còn thêm vô số người của Lắm Mồm Bang đặc biệt từ xa tới giúp vui, bọn họ chuẩn bị tốt việc gây rối, ra sức truyền bá tin tức mục đích chính là muốn lôi kéo người ta đến xem trò cười.

      Vệ tiên sinh hao hết hơi sức ngăn mọi người lại ở ngoài bậc thềm, nên cửa lúc này mới có khoảng đất trống.

      Trong lòng nắm chắc, Lạc đại tiểu thư cố gắng hết sức làm cho bản thân bình tĩnh, ưỡn ngực ra cửa, đối mặt với đoàn người đông nghịt dưới bậc thêm lớn tiếng : “Hôm nay điều ta muốn chính là —— “

      Đoàn người lập tức yên lặng xuống.

      Lạc đại tiểu thư kéo dài giọng mà : “Ta cùng với Dương công tử phải giống như đồn đãi, tất cả mọi việc chỉ là tin đồn nhảm thôi.”

      ngoài dự tính, phía dưới có đám lên tiếng xuỵt cùng giọng khinh bỉ nhảy ra: “Tất cả mọi người đều biết chuyện của các ngươi, Lạc tiểu thư còn muốn lập miếu thờ hay sao?”

      “Là Lắm Mồm Bang bịa đặt!”

      có lửa làm sao có khói, Lạc tiểu thư cùng Dương công tử nhất định có chuyện thể cho ai biết nên người khác mới có thể như vậy, hôm kia Dương công tử tới Thiên Hà, phải mọi người đều thấy đó sao?”

      Lạc đại tiểu thư nghe vậy tức sôi ruột, định tiếp tục biện bạch bỗng nhớ lại lời Dương Uyên căn dặn nên vội vàng nhịn xuống, xoay lưng lại, lặng lẽ mở túi gấm ra xem.

      Những kẻ kia càng đắc ý: “Lạc tiểu thư còn lời nào để nữa chứ? Nếu muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm…”

      “Chuyện Dương công tử tới Thiên Hà, bên trong quả thực có nội tình.” Lạc đại tiểu thư bỗng nhiên xoay mặt hướng về phía đám người, mặt giãn ra cười , “Nếu các người nhất định muốn nghe, ta liền cho các người nghe, chỉ có điều được là do ta .”

      Tất cả chúng nữ tử đều tĩnh lặng lại.

      Lạc đại tiểu thư chần chờ nửa ngày mới thở dài : “Trước đó lâu Dương công tử có quen biết vị nương trong cung, vị nương kia lại thích mặc gấm Thiên Hà, sở dĩ Dương công tử tự mình tới nhà là để chọn màu sắc và hoa văn.”

      Chúng nữ tử đều ngạc nhiên, tiếp đó là thảo luận sôi nổi.

      “Chuyện chỉ có như vậy, tin hay tùy các ngươi, nếu Thiên Hà kém như vậy sao được lựa chọn dùng làm gấm mang tiến cung được? Đó chính là mục đích của Dương công tử, có thể qua thời gian nữa công tử ấy lại tới nữa, xin các vị vui lòng tránh ra chút, tiệm chúng ta còn cần phải buôn bán.”

      Lạc đại tiểu thư xong cũng để ý tới mọi người nữa mà vào trong.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 7: ai dám lấy nàng, nàng cũng chỉ có thể gả cho ta thôi.

      Edit: Thủy Nguyệt Vân.

      Thực tế chứng minh biện pháp của Dương Uyên rất có hiệu quả, việc buôn bán của Thiên Hà Sơn càng trở nên phát đạt chưa từng có, cũng do tin đồn lúc trước truyền quá rộng rãi, khiến cho rất nhiều người đến xem náo nhiệt, trái lại càng giúp đông đúc hơn, giờ đây các nương đều biết Dương công tử thích gấm Thiên Hà cho nên các nương, tiểu thư cho dù có mua lâu lâu cũng chạy đến đây để mong gặp được .

      Càng hiếm có hơn là, gần đây đề tài được chuyển từ người Lạc đại tiểu thư tới vị nương thần bí kia, mọi người hiển nhiên càng có hứng thú với nhân vật mới hơn nữa, còn Lắm Mồm Bang mặc dù có nỗ lực bịa đặt lần nữa vẫn chẳng ăn thua gì như cũ.

      Hôm đó, Lạc đại tiểu thư vừa mới đến trước cửa tiệm thấy người, nàng lập tức liền khách khí: “Ngươi tới đây làm cái gì?”

      Thấy khuôn mặt nhắn của nàng được ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm xinh đẹp, tâm thần Lộ Ngân liền nhộn nhạo, làm ra vẻ lễ độ : “Chỉ vì lúc hiểu lầm mà trách oan tiểu thư, Lộ Ngân đặc biệt đến bồi tội với tiểu thư.”

      cần, ngươi và ta còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.”


      “Sao lại còn liên quan gì, tiểu thư chính là kiều thê chưa vào cửa nhà ta.”

      Lạc đại tiểu thư nghe vậy liền : “Chúng ta hủy hôn rồi, ngươi đừng quấy rầy ta nữa!”

      “Hủy hôn cần phải có phụ mẫu cùng bà mối làm chứng, làm gì có đạo lý nương lại tự mình hủy,” Lộ Ngân chút hoang mang lấy từ trong tay áo ra tờ giấy kia, xé ngay tại chỗ, “Giờ còn gì nữa.”

      Lạc đại tiểu thư tức giận mắng: “Ngươi vô sỉ!”

      Từng mảnh rơi xuống đất, Lộ Ngân cười : “Chờ Lạc bá bá trở về nàng và ta có thể thành thân rồi.”

      Lạc đại tiểu thư trợn mắt, “Ngươi nằm mơ, ta gả cho ngươi!”

      “Vậy sao?” Lộ Ngân đưa tay muốn sờ mặt của nàng, ngờ bên cạnh bỗng nhiên duỗi đến cánh tay khác kéo người ra trước bước.

      “Dương công tử!” Mọi người xung quanh sớm nhận ra .

      Dương Uyên mỉm cười: “Miễn cưỡng giai nhân, Lộ huynh có hơi mất phong độ.”

      Mặt Lộ Ngân trầm xuống: “Nàng là thê tử chưa vào cửa nhà ta, ngươi bớt lo chuyện bao đồng , còn buông tay ra!”

      Dương Uyên : “Ngươi muốn lấy nàng ấy sao?”

      Lộ Ngân : “Đương nhiên.”

      “Ngươi mơ tưởng!” Lạc đại tiểu thư muốn lên phía trước, nhưng bị Dương Uyên kéo lại.

      “Danh tiếng của nàng ấy tốt lắm, có là Lộ huynh ngại?”

      “Đương nhiên ngại.”

      “Còn nếu vậy thế nào?” Dương Uyên cúi đầu, nhanh chóng đặt cái hôn lên đôi môi đào, sau đó ngẩng mặt cười nhìn Lộ Ngân, “Ngươi còn muốn lấy ?”

      Lúc này chỉ Lộ Ngân mà tất cả mọi người bao gồm chính bản thân Lạc đại tiểu thư cũng choáng váng.

      “Ngươi… Các ngươi quả nhiên…” Ngón tay Lộ Ngân run run chỉ vào hai người, phút chốc xoay người, mang theo gia đinh rời khỏi, “Mau gọi người đến hủy hôn, lấy loại dâm phụ này về nhất định bại hoại gia phong!”

      Mọi người khe khẽ .

      “Ba” tiếng, Lạc đại tiểu thư giơ tay đánh Dương Uyên bạt tai rồi bỏ chạy thục mạng.

      Tốc độ truyền bá của lời đồn cực nhanh, khi ông chủ Lạc du ngoạn mấy tháng với vài vị lão hữu ở bên ngoài cảm thấy mỹ mãn mà trở về Thiên Hà Sơn, đồng thời với lúc ông bước vào cửa nhà văn ước hủy hôn của nhà họ Lộ cũng tới, Lạc đại tiểu thư rất thức thời mà trốn trong phòng.

      “Khốn kiếp! Con ra đây ràng cho ta!”

      “Dù sao con cũng muốn gả!”

      “Làm ra loại chuyện này, con… con, nghiệp chướng!”

      “Lão gia lão gia!” Thành Hương chạy ào đến, “Mau, có khách nhân đến!”

      Phòng khách gần như bị lễ vật chất đầy, từng món từng món đều quý giá đến cực điểm, còn có chim nhạn sống, cùng bà mối mang vẻ mặt tươi cười đứng ở giữa phất khăn tay: “Ông chủ Lạc, đại hỉ đại hỉ rồi!”

      Ông chủ Lạc trợn tròn mắt: “Đây là…”

      Bà mối nhảy đến trước mặt : “Ta là Lâm bà ở Đông Sơn, nghe Lạc đại tiểu thư chưa gả cho ai, có người đặc biệt nhờ ta tới cầu thân.”

      Ông chủ Lạc vốn lo lắng nữ nhi gả ra ngoài được nữa thấy vậy mừng rỡ hỏi: “Là công tử nhà ai?”

      “Ngoại trừ Dương công tử ra còn có ai nữa?” Lâm bà che miệng.

      Ông chủ Lạc thăm dò: “Dương công tử nào?”

      Lâm bà “Hầy” tiếng: “Còn có thể có mấy Dương công tử chứ, đương nhiên là thân chất nhi của Hoàng hậu nương nương, nổi danh khắp thiên hạ, Dương Uyên công tử rồi!”

      Ông chủ Lạc trừng to mắt.

      “Bọn họ người là Uyên, người là Ương, đôi trời đất tạo nên nha!” Lâm bà vừa vừa ôm con nhạn kia đến trước mặt , “Dương công tử tuấn tú có tài, bao nhiêu nương nằm mơ cũng đều muốn gả cho ngài ấy, nhà họ Dương thế nào cũng cần ta phải rồi, chỉ cần nhìn những lễ vật này thôi cũng thấy Dương công tử vì tiểu thư mà mất bao nhiêu tâm tư, ông chủ Lạc, nếu ông còn do dự chính là tinh mắt rồi, nữ tế(con rể) tốt như vậy biết chạy đâu mà tìm chứ!”

      Ông chủ Lạc cười khúc khích.

      Bỗng nhiên bóng người từ sau bình phong chạy đến, túm lấy con nhạn kia định ném : “Cầm về , ai thèm gả cho !”

      Lâm bà hoảng sợ cản lại: “A, được, được ném!”

      “Khốn kiếp!” Ông chủ Lạc nhanh chóng nhảy tới đoạt lấy chim nhạn, quát lên: “Người đâu, đưa tiểu thư về phòng cho ta, được cho nó chạy lung tung!”

      Chờ mấy nha hoàn hợp sức kéo người vào xong, mới xoay người cười tủm tỉm : “Lâm bà ngồi xuống bàn bạc , dâng trà.”

      Tất cả mọi việc đều tiến hành vô cùng thuận lợi, rồi vào ngày tốt nào đó, Lạc đại tiểu thư bị nhét vào kiệu hoa nâng đến Dương phủ đưa vào động phòng.

      Dương Uyên vừa vào cửa liền lập tức né tránh, thuận thế giữ chặt cánh tay thon dài bé.

      “Nương tử muốn mưu sát thân phu sao?”

      “Đê tiện!”

      “Quá khen.”

      “Ta gả cho người như ngươi!”

      Dương Uyên “Nga” tiếng: “Theo nương tử, ta là loại người gì?”

      “Ngươi cùng những nương khác…”

      nương khác? Nàng nhìn thấy ta cùng nương khác lúc nào?”

      Lạc đại tiểu thư nghẹn lời, nhìn cả buổi, bỗng nhiên hiểu được cái gì đó mà vui mừng: “Cũng là Lắm Mồm Bang! Tin đồn!”

      may, ta cũng giống nương tử, từng đắc tội với bọn họ.” Dương Uyên thản nhiên ung dung tháo châu quan(mũ dâu) của nàng xuống.

      Lạc đại tiểu thư cũng chú ý: “Ngươi sợ bọn họ sao?”

      “Ta sợ, bởi vì ta có đủ thực lực cùng địa vị vững chắc, chuyện xấu mà biết sử dụng cho tốt cũng có thể biến thành chuyện tốt,” Dương Uyên ôm nàng, “Còn nữa, ta là nam nhân, nàng là nữ nhân.”

      Lạc đại tiểu thư thầm: “Ngươi cũng phải người tốt, ngày đó cố ý làm trò trước mặt nhiều người như vậy…”

      “Đó là vì ta muốn dọa chạy kẻ muốn lấy nàng.” Dương Uyên tháo trâm hoa tóc của nàng xuống, “ ai dám lấy nàng, nàng cũng chỉ có thể gả cho ta thôi.”

      Lạc đại tiểu thư giận dữ nhìn : “Ngươi đừng nằm mơ!”

      “Nàng xem ,” Dương Uyên cười gỡ cây trâm hoa cuối cùng đầu nàng, để cho mái tóc dài kia tùy ý buông xuống, “Mộng đẹp trở thành rồi.”

      “Quá đáng!”

      “Ta còn muốn làm chuyện càng quá đáng hơn.”

      —— Hoàn ——

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :