1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lập thệ thành yêu - Lập Thệ Thành Yêu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Vương của quá khứ, Tiêu Dao của tại.



      Tôi vốn cho rằng hai người này khác nhau, giống như con người sau khi chết, uống chén canh Mạnh Bà, qua cây cầu Nại Hà, toàn bộ duyên phận kiếp trước đều quên hết. Kiếp sau, bắt đầu lại cuộc đời hoàn toàn mới.



      Nhưng giờ khắc này, trong con ngươi in dấu thời gian hàng vạn năm của Liễm Trần, chỉ phản chiếu bóng hình duy nhất.



      Có lẽ, ngày đó Liễm Trần hiểu thích là gì, giống như lời y vừa , sau đó y bất chấp tất cả để nàng được sống, chỉ là để có thể cho chính mình cơ hội, cơ hội mặc dù thể đời đời kiếp kiếp động lòng trước, nhưng lại có thể tích góp từng chút tình cảm .



      Cho dù biết , dù tình cảm của mình có sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm, mãi mãi cũng nhận lại được bất cứ hồi đáp nào.



      Cho nên trong bóng tối vô biên của chuông Đông Hoàng trong nỗi đau đớn do ngày ngày phải chịu cực hình khủng khiếp, y vẫn có thể cảm nhận được toàn bộ sống của nàng trút bỏ lạnh lùng hờ hững, để nụ cười nhàn nhạt mà nàng thích nhất từ từ nở đầy khóe mắt bờ môi, đầy ấm áp...



      Cho nên, mặc dù nàng hoàn toàn thay đổi so với ngày xưa, nhưng đối với y - người đơn phương tận mắt chứng kiến và tham gia vào tất cả quá trình thay đổi của nàng, nàng chẳng có chút khác biệt nào.



      Còn với tôi mà , mặc dù có bất cứ cảm giác và ký ức gì của nàng, nhưng lại có hàng ngàn hàng vạn mối liên quan với y.



      Vì vậy cho tới hôm nay, cuối cùng y cũng có thể làm tình cảm trong lòng mình rồi, nhưng tôi lại thể.



      Có lẽ bởi vì tôi mãi mãi thể xác định được, tình cảm như có như sao hiểu nổi thỉnh thoảng vẫn dâng lên trong lòng, đành khi thấy y buồn phiền, nỗi xót thương khi thấy y đau khổ của mình, suy cho cùng phát sinh từ trái tim tôi, hay từ mảnh hồn phách còn sót lại của nàng, hay chỉ là rung động vì nguyên thần của chúng tôi gắn liền với nhau...



      Thông thường chuyện tình cảm, nếu như lẫn lộn quá nhiều yếu tố phức tạp, chỉ e làm cho người trong cuộc càng mơ hồ mà thôi.



      Tôi cười khổ lắc đầu, thở dài: “Huynh xem huynh bỏ ra nhiều công sức như vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ? ràng huynh vẫn biết cho dù là nàng của ngày trước hay là ta của tại, đều tuyệt đối thể cảm kích huynh, càng thể có dây dưa gì với huynh. Bởi vì với nàng, cho dù tình sâu ý đậm thế nào cũng thể vượt qua nổi nỗi nhục phản bội, mối hận diệt tộc. Còn với ta...”.



      “Ta biết...”. Liễm Trần vẫn mang dáng vẻ ấm áp nhàn nhạt, cúi đầu cắt lời tôi: “Ta đều biết”.



      “Vậy huynh...”



      “Nàng cứ xem như...”. Y cúi thấp đầu, khẽ giật khóe môi: “Là ta ích kỷ”.



      Tôi chỉ biết im lặng.



      Tôi bỗng nhiên nhớ lại lúc hoàng hôn nơi đầu cầu Giang Nam mưa rơi tầm tã, tôi từng cùng y tranh luận về cái gọi là kiếp trước kiếp này.



      Tôi cứ khư khư ôm lấy những chuyện qua, còn muốn người sống kiếp khác cũng phải nhớ lại, chính là ích kỷ. Mà như Tên Mập Chết Tiệt từ bỏ tất cả để đổi lấy kiếp sống vô tri vô lo cho người kia, cũng là ích kỷ.



      Tôi còn , nếu đổi lại là tôi, tôi thà hồn phi phách tán vạn kiếp thể hồi sinh, cũng muốn quên hết tất cả mà sống tiếp. Cho dù tình có giống như thạch tín, khiến cho người ta đứt ruột nát gan, cho dù nỗi căm hận trở thành giòi gặm trong xương tủy, cho dù lúc nào cũng thống khổ như phải chịu dày vò dưới A Tị địa ngục, cũng nhất định phải nhớ cho ràng. Nếu thể sống cách ràng, chẳng bằng chết quách cho xong...



      Hôm nay nghĩ lại, biết khi ấy y nghe được những lời này, có cảm giác thế nào.



      Y từng tình nguyện đời đời kiếp kiếp luân hồi, chỉ vì muốn được động lòng trước. Y cũng từng chịu đựng khổ sở cả vạn năm, chỉ mong nàng mãi mãi vô tư biết gì cả.



      Mà tôi lại , làm vậy chẳng qua chỉ là để mình được sống thoải mái, là ích kỷ mà thôi.



      Tôi của ngày ầy thẳng thắn vô tư, lời lẽ hùng hồn đến thế, tại sao?



      Nếu có thể lựa chọn, tôi thà biết gì hết, cũng nhớ gì hết, tôi lại càng muốn phải ôm mối hận ghi xương mà sống qua ngày trong giày vò đau khổ.



      ra sống mơ mơ màng màng có gì tốt đâu? Tôi có thể cùng Dạ Mặc chơi đùa quậy phá sáng thăm biển cả chiều về nương dâu, có thể vô lo vô nghĩ đón nhận bảo vệ nuông chiều vô tổ chức của Dạ Mặc. Hoặc còn có thể, bỗng ngày sục sôi tâm huyết với Dạ Mặc, chúng ta cùng tìm chỗ nào đó, xây tổ ấm ...



      Chết rồi, còn gì hết.



      Nhưng cho dù có thể lựa chọn, tôi vẫn có lựa chọn nào khác.



      Giống như Vô Si, giống như Dương Tiễn, thậm chí giống như Côn Bằng, giống như Thông Thiên, giống như Liễm Trần…



      có lựa chọn nào khác.



      Tôi lại cười khổ, hỏi sang chuyện khác: “Phải rồi, Tên Nát Rượu cũng tham gia trận chiến đó đúng ?”.



      ”. Liễm Trần thoáng chần chừ, nhưng lập tức bình thường trở lại: “Huynh ấy bẩm sinh lười nhác, có hứng thú với bất cứ tranh đấu nào. Huynh ấy cho rằng so với việc tính toán sắp đặt hao tâm tổn sức như ta, chẳng bằng uống thêm vài bầu rượu cho sảng khoái. Sau đó lại chán ghét cảnh hồng hoang loạn thế, bèn dứt khoát dọn ra ngoài ba mươi ba cõi trời sống qua ngày. Pháp lực của huynh ấy cao sâu vô cùng, thân phận địa vị lại chẳng ràng buộc gì với ai, cho nên, ta mới có thể giao phó nàng cho huynh ấy”.



      Tôi vỗ ngực: “Vậy là tốt, cuối cùng ta cũng coi như nhận giặc làm cha”.



      Liễm Trần mỉm cười: “Mặc dù huynh ấy biết hết mọi chuyện, nhưng phải là cố ý giấu nàng, có lẽ chỉ là cảm thấy việc đến nước này, ra hay cũng chẳng khác nhau là mấy, cho nên lười muốn ra”.



      “Ồ, vậy rốt cuộc ông ta là ai?”



      “Là Lục Áp, tên tuổi sánh ngang với Hồng Quân.”



      Tôi chớp chớp mắt, ráng làm ra vẻ kinh ngạc: “Oa! lợi hại!”.



      Liễm Trần nhìn tôi: “Có phải nàng sớm biết rồi ?”.



      “Ha ha, trùng hợp mà thôi…”.



      Y thản nhiên chút gợn sóng: “Nàng vừa có được kính Côn Lôn, cũng chẳng có gì là lạ”.



      Tôi có chút kinh ngạc: “Sao huynh...”.



      “Những người biết trận chiến ngày ấy qua đời cũng ở rồi, gần như còn ai, cho nên đương nhiên nàng thể nào nghe được chuyện này từ miệng người khác. Huốnghồ, có vài... chi tiết, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.”



      “Ví dụ như, lần đầu tiên ta nắm tay huynh?”



      Liễm Trần hơi ngập ngừng, nhưng để ý đến tôi, tự tiếp: “Theo ta được biết, sau khi kính Côn Lôn rơi vào tay Thông Thiên giáo chủ của Tiệt giáo, ông ta dùng máu của chính mình tu luyện thêm lần nữa, người còn vật còn, người mất vật mất. Cho nên nếu giờ pháp khí vẫn còn dùng được, chủ nhân đương nhiên cũng việc gì. Trước đây Dương Tiễn từng đỉnh Côn Lôn có vị tiền bối tính tình cổ quái, ta và Lục Áp chỉ cho rằng đó là vị sĩ Tiệt giáo, cũng hỏi nhiều. Giờ xem ra, ông ta hẳn là Thông Thiên giáo chủ bị người ta đồn đại là tan thành tro bụi từ lâu”. Y dừng lát, lại quay ra mỉm cười với tôi: “Chẳng trách, có thể dạy dỗ ra được đồ đệ như Dạ Mặc”.



      Tôi há hốc mồm, hết sức kinh ngạc: “Huynh còn có thể đoán được cái gì nữa?”.



      “Ông ta đưa kính Côn Lôn cho nàng, chính là muốn nàng biết lai lịch của mình. Mà ông ta đưa nàng quay về đỉnh Côn Lôn, là vì muốn nàng đối diện làm vài việc. Mục đích cuối cùng hẳn là, vì đồ đệ của mình.”



      “… Trong tay huynh cũng có cái gương có thể rình trộm hả?”



      “Chẳng qua chỉ là suy đoán trong lòng mà thôi... Thông Thiên từng vô cùng cuồng ngạo, lòng muốn dựa vào pháp lực của mình mà san bằng rồi xây dựng lại trật tự thiên địa, kết quả lại tự tay đẩy các đệ tử của mình vào con đường chết, cuối cùng vô tình lại chỉ có mình ông ta còn sống. Tạm thời chưa đến việc hơn hai nghìn năm nay ông ta sống ra sao, nhưng những gì mắc nợ môn đồ, e rằng đều muốn đem bù đắp hết cho đồ đệ còn lại duy nhất này”. Liễm Trần mím môi, nhìn tôi : “Cho nên ông ta đương nhiên thể dễ đàng chấp nhận người con mà đồ nhi mình thích còn chưa cắt đứt tiền duyên, thể toàn tâm toàn ý với đồ nhi của mình”.



      Tia nắng ban mai trải lên nền băng vụn, phản chiếu lên ánh mắt ôn hòa tươi vui của y, khiến cho con ngươi màu hổ phách ánh lên sắc hồng cực nhạt, dường như vừa nhìn là có thể thấy được cả đáy, như lên giọt máu đỏ trong tim.



      Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút chướng mắt, liền cúi đầu đưa chân đá đá tuyết đọng ven đường: “Thằng cha kiểm soát đồ đệ này sợ ta chạy theo tiền duyên, Dạ Mặc liều mạng với lão ta sao?”.



      Yên lặng chốc lát, tôi mới nghe Liễm Trần nhàng : “Sao có thể?”.



      Tôi giậm chân, chỉ có thể cười hì hì rồi đáp: “Ừ nhỉ!”.



      Ánh mặt trời ngày đông từ từ nhô lên, tuyết trắng bắt đầu tan ra, vài giọt nước mưa từ mái hiên xuống.



      “Nếu Thông Thiên ở Côn Lôn, ông ta nhất định có cách có thể đưa nàng quay trở lại, ta cần phải hao công phí sức rồi”. Liễm Trần vừa kịp đưa lòng bàn tay ra hứng lấy giọt nước thiếu chút rơi trúng trán tôi, rồi tiện tay kéo tôi qua bên, tránh khỏi góc hiên có rãnh xả nước: “Ta vốn tưởng rằng nàng mãi mãi biết những chuyện này. Giống như nàng , nàng bây giờ chỉ là Tiêu Dao, chỉ cần sống vui vẻ thoải mái qua ngày là được, những thứ khác liên quan gì đến nàng”. Y buông tay, thu bàn tay lại vào trong áo, nét mặt vẫn rất ấm áp dịu dàng: “Có điều nếu như tại nàng biết rồi, cũng sao cả, cứ coi như vừa nghe người ta kể câu chuyện là được. Hơn nữa câu chuyện này cũng rất xưa rất xưa rồi, ân oán tình thù thị phi phải trái sớm chôn vùi trong cát bụi, còn bất cứ ý nghĩa gì nữa. Cho nên nghe xong cứ coi như gió thoảng qua tai, đừng giữ trong lòng”.



      , rất xưa rất xưa rồi...



      Tôi ngẩng đầu, nhìn y vốn chỉ tóc mai pha sương, vậy mà chỉ sau đêm ngắn ngủi tóc gần như bạc trắng đầu, biết đằng sau nét dịu dàng trầm tĩnh chưa bao giò thay đổi kia là bao nhiêu gắng gượng kiên cường. Tôi khịt khịt mũi cuống họng khô rát: “Huynh, từng hối hận chưa?”.



      Liễm Trần ngẩn ra, ấn đường hơi chau lại, tạo nên nếp nhăn sâu giống như dao khắc vào xương cốt, vậy mà bên môi vẫn là nụ cười dịu dàng thường nhật: “ lòng, chứng kiến Thiên đình hủ bại, tam giới mục rỗng như hôm nay,quả ta từng hoài nghi, và dao động, nhưng chưa bao giờ hối hận. Bởi vì việc mà chúng ta làm ngày đó hề sai, tạo nên cân bằng là cách duy nhất có thể khiến cho các tộc đều có thể bình yên cùng tồn tại và nghỉ ngơi lấy sức. Chỉ là tập trung quyền lực tối cao vào thế lực duy nhất, thời gian lâu đần, khó tránh khỏi có nhiều vần đề nảy sinh. Điều tại chúng ta cần làm là sửa đổi cải tiến, chứ phải là phủ định hoàn toàn, tạo dựng thế giới mới. Có chỉnh lý tám trăm năm trước của Dương Tiễn, cộng với quan sát, nghiên cứu đánh giá sau đó của ta, ta tin tưởng cũng như khẳng định, trật tự tại vẫn chưa tới nỗi hết thuốc chữa...”. Y ngừng lại, thần sắc đông cứng, giọng chậm lại: “ chung nàng cứ yên tâm Tiêu Dao, có ta ở đây, chắc chắn có thể thay đổi được cục diện mà nàng ngày đó ‘Tiên có Thiên đình, người có nhân gian, quỷ có u minh, nhưng có mảng đất nào cho tộc sinh sống’.”



      Tôi nghe xong cảm thấy cõi lòng nặng trĩu, nhưng chỉ yên lặng nhìn vào đôi mắt y, giọng đều đều như tự kể: “Cho nên nếu tất cả lặp lại, huynh vẫn cứ làm vậy”.



      Liễm Trần ngừng lại, lập tức gật đầu: “Phải”.



      Tôi nghiêng đầu: “Thế nhưng nếu tất cả lặp lại, biết nàng có thích huynh nhỉ?”.



      Sắc mặt y càng nhợt nhạt, nhưng chỉ rủ mi mỉm cười, giọng điệu tẻ nhạt: “E là, đâu”.



      “Như vậy càng đỡ phiền, hai người chỉ đơn thuần là kẻ địch, ai chết cũng chẳng sao”. Tôi dừng lại, vỗ trán: “Ây da nếu vậy, còn ta nữa sao?”.



      “Có chứ.”



      “Cái gì?”



      Y đáp, chỉ lắc đầu, xoay người, nhàng : “Cứ như vậy , ta quay về Thiên đình, nàng ở đây chờ tin của Thông Thiên”. Vẫn như chút do dự, hề lưu luyến.



      Mặt trời nhô lên từ phía đằng Đông, ánh nắng trải xuống thế gian vô cùng đẹp mắt.



      Chỉ trong chốc lát, trong tầm mắt tôi chỉ còn bóng lưng mờ nhạt khuất dần, dáng hình vốn cao ngất lại càng thêm gầy guộc, lẻ loi quạnh giống như mãi mãi mình bước giữa tuyệt cảnh lối thoát.



      Vậy là đột nhiên tôi hiểu.



      Ý của câu kia chính là, cần biết nàng có thích y hay , tôi đều tồn tại, bởi vì lần này y nhất định là người động lòng trước.



      Nhưng cho dù có làm tổn thương đến tình cảm, việc cần làm vẫn cứ phải làm. tộc nhất định phải bại vong, nàng nhất định phải tan biến, tôi chắc chắn thay nàng sống lại.



      Cho dù biết tương lai xảy ra chuyện gì, phải chịu đựng đau khổ ra sao, y vẫn mãi mãi thể có được...



      Và cũng vẫn, hối hận.



      Cho nên huynh thấy , dù tại trông huynh có ôn hòa ấm áp ra sao, tàn nhẫn kiên quyết trong xương tủy huynh cũng vẫn vậy mà thôi, chưa từng thay đổi.



      Cho nên Liễm Trần à, ra huynh vẫn luôn là chàng trai áo trắng tóc đen lạnh lùng, mình lặng lẽ đứng chiến trận giống như nét mực tao nhã phẩy lên núi tuyết mênh mang.



      Còn tôi, có thể là gì đây...



      ***



      “Ê, chớ có vội như vậy. phải huynh rất giỏi suy đoán lòng dạ người khác hay sao? Vậy huynh đoán xem, bây giờ ta muốn làm gì?”



      Liễm Trần khựng lại, nhưng xoay người.



      Tôi chạy tới, vòng lên trước mặt y: “Nể mặt ta đoán mà”.



      Y nhìn tôi đầy khó hiểu, lộ ra chút mờ mịt hiếm thấy.



      Tôi khoanh tay, hùng hồn nhìn y từ xuống dưới: “Mặc dù ta coi như sống lại đời, nhưng nghĩ kĩ lại, có số việc đời trước nếu giải quyết dứt khoát, cảm thấy được yên lòng”.



      Y nhíu mày, vẻ mặt càng hoang mang hiểu.



      Tôi xoa mũi cười nghiêng ngả, cười đến thô thiển: “Ví dụ như, y phục bên trong của huynh, rốt cuộc là màu gì?”.



      Y sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng lên, quả thực giống hệt như phản ứng của y ngày xưa.



      Tôi thở dài: “Toi rồi, xem ra điều này trở thành câu đố ngàn đời rồi”.



      Y quay mặt , cúi đầu ho tiếng: “Nếu còn chuyện gì khác...”.



      “Có”. Tôi chấm dứt trò đùa cợt nhả, mặt mày nghiêm túc. “Chỉ có việc”.



      “Chuyện gì?”



      “Huynh có thể làm tuyết ở đây rơi nhiều hơn ?”



      “Vì sao?”



      “Ta muốn mang tâm tình vì huynh mà thích màu trắng, cùng huynh ngắm tuyết rơi, lần cuối cùng”. Tôi nhìn y, giọng: “Giống như, tại bờ biển chỉ có mùa đông kia”.



      Thần sắc Liễm Trần nhất thời trống rỗng, rủ mi im lặng lúc lâu, rồi chậm rãi cất bước xoay người, đứng sóng vai bên cạnh tôi, đồng thời phất tay áo tiếng động ngay trước mắt tôi.



      Phong cảnh bốn phía đột nhiên biến đổi, mảnh sân trong nông trại Giang Nam được thay thế bằng bờ biển mênh mông băng tuyết.



      Đây là, ảo giác được tạo thành bởi ký ức của y.



      Rất lâu rất lâu trước đây, tại thời khắc này tất cả nguyện vọng của nàng chỉ đơn giản là được ở bên y, mãi mãi xa rời



      Tôi nín lặng cảm thán: “Đẹp !”.



      Liễm Trần khẽ đáp: “Ừm”.



      “Huynh thích ngắm tuyết ?”



      “Ừm.”



      “Huynh thích...”



      “Ta thích nàng.”



      “Hả...”



      Tôi ngẩn ngơ, quay sang nhìn phía Liễm Trần biết từ bao giờ nghiêng đầu nhìn tôi: “Huynh đừng có lúc nào cũng cướp lời ta như vậy, ta còn chưa đọc xong lời thoại mà...”.



      Y nở nụ cười, quay ra nhìn biển tuyết trắng xóa, đường như tâm nguyện ngàn vạn năm được đền đáp: “Còn lời thoại của ta, đọc xong rồi”.



      Tôi nhìn y giây lát, cũng bật cười: “Nếu như vậy, nhất định còn phải làm lại chuyện”.



      Y mím môi: “Tùy nàng”.



      Tôi lấy trong lòng ra hai chén rượu đầy.



      Liễm Trần lặng thinh, hồi lâu .



      “Chỉ là pháp thuật thôi, cái này ta biết”. Tôi đưa chén rượu qua cho y, nhướn mi: “Vẫn vui lòng nhận hả?”.



      Y nhìn chén rượu, hơi chần chừ.



      Tôi chỉ có thể đổi qua pháp thuật khác.



      Liễm Trần bỗng ngước mắt nhìn.



      Tôi bật cười, đội chiếc khăn đỏ lên đầu mình, sau đó nhìn màu đỏ ánh lên dưới nền tuyết trắng.



      Giống như ngày đó tôi đưa Liễm Trần xem quang cảnh náo nhiệt trong lễ cưới của người trần, đường trở về gặp mưa, y sau che ô cho tôi, nhưng phản chiếu mặt vũng nước tảng đá bên cạnh, tôi vô ý nhìn thấy màu đỏ chợt lóe lên. Cũng vào ngày khác, tôi từng trêu đùa với y, thời khắc quan trọng nhất, đáng giá ngàn vàng của đêm động phòng hoa chúc, chính là khi tân lang vén chiếc khăn đỏ che mặt của tân nương lên, nến đỏ chiếu hồng nhan.



      Tôi ngước mắt, xuyên qua tấm khăn gấm che mặt, thấy bóng dáng nhàn nhạt của Liễm Trần, nghĩ tới ngày đó khi Vương tự hủy diệt linh hồn và ký ức, thứ cuối cùng mà nàng nhìn thấy, cũng giống như bây giờ, là tấm áo trắng nhuộm sắc đỏ của máu...



      Tôi muốn nhìn cũng dám nghĩ lại nữa, nhắm hai mắt lại, nhàng nở nụ cười: “Huynh chưa từng được xem đêm động phòng hoa chúc của loài người, cho nên cũng biết, lúc tân lang vén chiếc khăn đỏ che mặt của tân nương lên, nhất định phải uống rượu”.



      Người trước mặt tôi như trúng phải thuật Định Thân, hề nhúc nhích.



      Tôi giá bộ nản lòng: “Ta vốn muốn dạy huynh tập tục của nhân gian, nếu huynh có hứng thú, thôi vậy”.



      Tôi làm điệu bộ lấy tay vén khăn, đúng như dự đoán, tay tôi bị Liễm Trần nhàng nắm lấy. Cánh tay còn lại cầm hai chén rượu, giống như chiếc bóng đơm bị chừa lại.



      Lại qua lúc lâu, trước mắt mọi thứ sáng trở lại, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi, chính là con ngươi tựa như chất chứa vô số tinh quang vỡ nát của Liễm Trần. Đáy hồ sâu lặng lẽ suốt ngàn vạn năm, như mặt biển giận dữ đột nhiên hòa vào băng tuyết, khơi dậy hàng ngàn những đợt sóng lớn sục sôi.



      Tiếp theo, toàn bộ lạnh nhạt, kiềm chế, nhẫn nhịn, đè nén, trong chớp mắt, tan vỡ gần như còn.



      Cũng trong chớp mắt, toàn bộ ảo giác vừa rồi vụt biến mất, nơi tôi đứng vẫn là khoảnh sân .



      Ở nơi này, tôi và y cũng coi như làm bạn sớm chiều, cũng coi như từng cùng nhau bình thản sống qua ngày tháng.



      Có lẽ, trong khoảng thời gian ấy cả hai ít nhiều đều từng có thoáng qua ý niệm, nếu như có thể giống như cặp phu thê bình thường, mối mai cưới hỏi động phòng hoa chúc, sinh con đẻ cái, sống bên nhau đến bạc đầu, kể cũng tệ.



      Lúc này, trời xanh mây trắng mặt trời nhô cao, nhưng tuyết vẫn rơi dày.



      Liễm Trần uống hơi cạn sạch chén rượu, sau đó ném chén , tiến lên nửa bước, ôm tôi vào lòng.



      Vạn năm của y, hai kiếp của tôi, giữa tôi và y, đây là cái ôm duy nhất.



      ra, Vương năm đó nắm lấy bàn tay y, dựa vào bờ vai y, từng thầm chờ đợi, y có thể ôm nàng chút giống như bây giờ, dù cho chỉ là nhàng trong chốc lát, tốt biết bao...



      Tuyết ngày càng lớn, đổ rào rào xuống như nối thiên địa liền thành mảnh.



      Tôi mở to hai mắt, chỉ thấy màu trắng mênh mang choáng ngợp trước mặt.



      Tôi đặt trán vào hõm vai Liễm Trần, cười khẽ: “ đáng tiếc, huynh luôn giỏi đoán lòng người như vậy, nhưng vì sao luôn đoán đúng lòng ta? Trước đây như vậy, bây giờ cũng như vậy. Vương của quá khứ, Tiêu Dao của tại, đều là ta. Nếu , ta còn có thể là gì?”.



      Cả người y lập tức cứng đờ.



      lâu trước đây ta mới hiểu ra được đạo lý, bất luận phải đứng trước bao nhiêu lựa chọn, và bất luận việc lặp lại bao nhiêu lần, kết quả cuối cùng mãi mãi chỉ có . Cho nên cho dù lặp lại, huynh vẫn vì đại cục mà giết ta. Còn ta cho dù có sống lại, đến cuối cùng, cũng vẫn làm ra những chuyện y như trước”



      Người y cứng đờ rồi bắt đầu mơ hồ run rẩy, nhưng lại hề động đậy chút nào.



      “Tuy rằng muốn, nhưng ta lại thể phủ nhận lời lúc trước của huynh. Mọi chuyện xảy ra ngày đó là đúng hay sai, tạm thời cần bình luận. Nhưng tam giới của ngày hôm nay, là còn loạn lạc rối ren mạnh được yếu thua hơn ngày xưa nhiều lắm. Hơn nữa ta thể thừa nhận, so với tộc quen thói ngẫu hứng lười nhác mỗi người phách thần tộc các huynh thích hợp làm kẻ thống trị hơn... Còn ta, chưa bao giờ là vị vua tốt. Ta hề có khả năng chiến đấu cướp đoạt mở mang bờ cõi, cũng có lòng chăm lo việc nước, ổn định lòng dân, chỉ thể bảo vệ con dân, mà bản thân còn vì tình riêng mà liên lụy khiến cho cả tộc rơi vào cảnh vạn kiếp thể hồi sinh. Nhưng... cho dù pháp lực và ký ức của ta đều mất hết, cũng thể nào an dạ yên lòng mà nối lại tình xưa với kẻ thù diệt tộc của mình, sau đó nhìn y vì con dân của ta mà bôn ba trù tính. Huynh quên rồi sao, ta từng , tộc tuyệt đối nhận của bố thí từ kẻ thù.”



      liền hơi dài như vậy, tôi dừng lại thở nhịp, sau đó gỡ chuỗi ngọc trai cổ xuống, nắm trong lòng bàn tay, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua cảnh tuyết mênh mông: “Bây giờ, ta trả lại cho huynh thứ thuộc về huynh. Ta biết, có huynh nắm quyền tại Thiên đình, cuộc sống của tộc chắc chắn tốt đẹp hơn, nhưng linh khí có hạn rốt cuộc vẫn thể thay đổi được thế cục. Ta cũng biết, huynh từ lâu có ý định mở ra thời độc lập để tộc có chốn dung thân, nhưng tiền đề cơ bản nhất để làm được điều đó là phải đạt được tu vi của thời kỳ cường thịnh nhất. Ta còn biết, huynh có cách khôi phục lại pháp lực, hoặc tìm cách khác, chung huynh chắc chắn có cách... Nhưng bất luận thế nào, cũng cần phải có khoảng thời gian rất dài rất dài, mà ta lại muốn để tộc phải đợi vạn năm nữa, cũng, có mặt mũi nào mà tiếp tục chờ đợi nữa...”.



      Liễm Trần bắt đầu ho dữ dội, ho ra rất nhiều máu, có chất lỏng ấm áp chậm rãi chạy dọc theo vai tôi chảy xuống.



      “Dừng lại , đừng lãng phí sức lực ép độc ra nữa, ta giở trò trong rượu. Bằng , huynh sao chịu nghiêm chỉnh nghe ta hết, để ta làm hết chứ? Tuy rằng ta chẳng có bản lĩnh đường hoàng gì nhưng mấy trò ma lanh mưu mẹo học được ít từ Dạ Mặc. Làm lòng huynh xao động đến nỗi uống hết chén rượu mà nhận ra điều gì bất thường, ta tốn biết bao nhiêu tâm tư công sức đấy... À phải rồi, thuốc này chỉ khống chế được huynh trong thời gian nửa nén hương thôi, nên ta tốn hơi sức với huynh nữa, cần phải tranh thủ thời gian...”



      Kết thúc mấy lời lải nhải, tôi nhón tay tạo pháp quyết, biến chiếc vòng ngọc trai thành thanh trường kiếm sắc bén, đâm từng chút từng chút vào trái tim Liễm Trần, máu tươi nhuốm đầy tay tôi.



      Cuối cùng y đau đớn cực độ mà phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ khó nghe, còn tôi nhìn chằm chằm vào làn ánh sáng trắng ngần lan ra xung quanh, gần như hòa thành thể với nền tuyết trắng. Đó là sức mạnh bảo vệ tôi đằng đẵng cả vạn năm, còn có cả toàn bộ ký ức mà tôi mất: “Nếu tính mạng huynh bị đe dọa, nguyên thần cùng pháp lực bị phong bế trong đá Nữ Oa quay lại che chở cho huynh. Mà khi đá Nữ Oa bị hủy, ta vô hồn vô phách có chỗ nào nương tựa tan biến hoàn toàn... Cứ như vậy , từ nay về sau, huynh và ta cuối cùng cũng có thể ai thiếu nợ ai, cũng dính dáng gì đến nhau nữa... Huynh nếu có hổ hẹn với ta, hãy tác thành cho nỗi hổ thẹn của ta đối với dân tộc. Về phần tình cảm của huynh đối với ta... Huynh cùng từng , bị người thân nhất nhất phản bội mới là nỗi đau chí mạng. Cho nên tình từng tồn tại kia, chết hẳn theo nàng khi thần hình nàng bị hủy diệt. Còn nỗi hận từng ám ảnh trong lòng, cũng theo ta hồn phi phách tán mà kết thúc...”.



      Huyết mạch linh hồn như rơi thẳng xuống núi đao biển lửa, chịu đựng nỗi đau đớn như bị lăng trì, tôi vẫn nhịn được mà cười rộ lên: “Cho nên Liễm Trần à, huynh thích ta, nhưng vậy sao. A...”.



      Khi tia ý thức cuối cùng của tôi bắt đầu tan rã...



      Tôi đột nhiên giống như nghe thấy tiếng gương vỡ, dường như, còn loáng thoáng thấy có bóng đen nhào về phía tôi.



      Tôi gắng gượng tập trung lại ánh mắt vô cùng rối loạn, tôi nhìn thấy vô số những mảnh kính vỡ, trong mỗi mảnh đều là kiếp trước của người.



      Luân hồi cả trăm kiếp, đều có quan hệ gì với tôi.



      Chỉ có duy nhất đường chấp niệm.



      Dạ Mặc à Dạ Mặc, cậu quả nhiên là con người ngu xuẩn.



      Ta vẫn luôn thể lòng dạ giống như cậu đối với ta, đến khi rốt cuộc cũng có thể, lại kịp nữa rồi...



      Vấn đề mà cậu vẫn luôn quấn lấy ta hỏi cho bằng được, giờ cuối cùng ta cũng có đáp án.



      Chỉ là, còn cách nào để có thể chính miệng với cậu nữa...



      Phải rồi còn nữa, chỉ vì câu của cậu, mà ta tích được rất nhiều nước mắt.



      Đáng tiếc chúng ta có kiếp sau, bằng , ta nhất định ngày ngày khóc trước mặt cậu.



      Chỉ khóc trước mặt cậu mà thôi...

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương cuối
      Rốt cuộc tôi cũng thấm thía cách sâu sắc hàm nghĩa của từ.



      Lão bất tử - già mà chết.



      Nửa buồn nửa vui thở dài cái, tôi ngước nhìn mấy tầng kết giới gần như trong suốt bầu trời mà đờ người ra.



      Trong khoảng trăm năm tôi chết rồi lại sống lại lần này, xảy ra ít chuyện lớn.



      cách khái quát là…



      Thông Thiên giáo chủ dùng thân mình để tế kiếm, tạo ra thanh kiếm vô cùng mạnh mẽ, gọi là Nghịch Thiên kiếm.



      Ma Tôn dùng thanh kiếm này bổ ra thế giới thứ tư ngoài tam giới, gọi là Mặc Dao giới.



      Từ đó, bố cục thiên địa lại được phân chia lần nữa.



      Tiên có Thiên đình, người có nhân gian, quỷ có u minh, còn toàn bộ tinh linh của quái có Mặc Dao.



      Ma Tôn của Mặc Dao giới và Ngọc Đế của Thiên đình mỗi người cai quản phương, tạo thành cục diện vừa độc lập vừa khắc chế lẫn nhau.



      Từ đó, trật tự mới của thế giới được thành lập.



      Theo những lời đồn đại trước đây, “Ma” là loại sinh vật gì đó rất đáng sợ, ví như pháp lực vô cùng cao siêu, tướng mạo xấu xí, tính tình bạo ngược khát máu, chém giết bừa bãi vân vân... thực tế, tất cả chỉ là nhảm nhí.



      Bởi vì trước đây, căn bản chưa bao giờ có “Ma”.



      Mà lúc này, giống loài kiểu mới chưa từng có hoặc tuyệt diệt từ lâu suốt từ thuở hỗn độn sơ khai cho đến bây giờ, lại ngồi chình ình ngay trước mắt tôi.



      Mắt đen mày xếch đầy sinh động nhìn chằm chằm vào tôi, chiếc mũi cao thẳng đôi môi căng mịn quyến rũ, vai rộng eo mông cong chân dài, ngay cả tóc cũng như vậy, vừa thẳng vừa mượt vừa đen vừa dài.



      Dáng dấp ấy thân thể ấy, tìm đâu ra điểm nào xấu chứ?



      Có điều về phần tính cách ...



      Tôi chống cằm, thở dài đánh thượt: “Ta tỉnh lại hơn chục ngày rồi, cậu cứ trông chừng ở đây rời nửa bước, nhưng lại chẳng chịu với ta lời nào. Đại nhân à suy cho cùng ngài muốn thế nào đây hả đại nhân, ngài đại nhân, ngài làm sao ta biết ngài muốn gì hả đại nhân...”.



      Ma Tôn đại nhân từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn tôi, khép chặt miệng, sau đó chậm rãi vươn ngón tay ra.



      “Có ý gì, định chiến tranh lạnh tháng với ta sao?”



      Cậu ấy gật đầu, rồi lại lắc đầu.



      Tôi ngẫm nghĩ chút: “Chiến tranh lạnh năm?”.



      Cậu ấy lại lắc đầu.



      “... Chẳng lẽ trăm năm?!”



      Cậu ấy dùng đầu ngón tay chỉ trỏ vào cái cổ trống rỗng của tôi, trừng mắt oán hận nhìn tôi.



      Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, tuyệt vọng hét lên: “ vạn năm lâu lắm, chỉ ngày thôi được đại nhân!...”.



      Cậu ấy hừ tiếng, quay đầu xoay người bỏ , để lại cho tôi bóng lưng đẹp mê hồn.



      Tôi nghẹn họng được gì.



      Thông Thiên xả thân đúc kiếm, kính Côn Lôn người tôi cũng lập tức vỡ vụn.



      Dạ Mặc cầm kiếm mở lại thông đạo Côn Lôn, ra ngoài tìm tôi, vừa đúng lúc thấy cảnh tượng tôi hồn phi phách tán.



      Với pháp lực cuối cùng còn sót lại của kính Côn Lôn, trong chớp mắt tôi nhìn thấy mọi kiếp luân hồi của Dạ Mặc và tôi.



      Trong nháy mắt đó, tôi bỗng cảm nhận được tuyệt vọng thảm thiết mà mình chưa từng trải qua.



      Cậu nhóc này, chỉ vì lời đùa của tôi mà trở thành quái, thể luân hồi chuyển thế sống cuộc đời mới, vậy mà tôi lại muốn bỏ lại cậu ấy lẻ loi đối mặt với sinh mệnh dài đằng đặc có điểm dừng, tôi quá khốn nạn.



      Cho nên tôi muốn được sống tiếp, vì cậu ấy mà sống, chỉ vì mình cậu ấy thôi.



      Nhưng lúc ấy tôi còn sức để làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể trong phút chốc cậu ấy xông tới ôm chặt lấy tôi, gào khóc bạt mạng.



      Sau đó, quả nhiên khóc cho đến chết...



      Mọi chuyện xảy ra sau đó, tôi đều nghe được từ mấy con sẻ tinh thích hóng hớt chăm sóc tôi mấy ngày nay.



      về vụ Ma Tôn giáng thế đủ kiểu tin đồn được đưa ra, cường điệu đến mức kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu phong vân biến sắc.



      Sau đó tôi tự mình chắt lọc tinh túy từ những lời đồn rối rắm đó mà đúc kết lại, ra rất đơn giản, chỉ là câu ...



      Tôi vừa chết, cậu ấy liền kích động, biến thành Ma...



      Đương nhiên, tuyệt đối phải bất cứ loại chó mèo nào tùy tiện kích động cũng có thể thành Ma được.



      Đầu tiên phải có bản lĩnh cực kỳ lợi hại.



      Tiếp đến phải có trái tim cố chấp điên cuồng.



      Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, bên cạnh phải có cao nhân chỉ điểm.



      Như là Lục Áp đạo nhân, như là Địa Tạng Bồ Tát.



      Rốt cuộc hai vị này gì mà khiến cho nam quái như Dạ Mặc lại trở thành đại Ma Tôn, điều này khó có thể biết được.



      Có điều xem ra, chữ “niệm” trong câu “nhất niệm thành Phật nhất niệm thành Ma”, cũng hẳn là thể lý giải bằng chấp niệm đối với người.



      Mà “Phật” và “Ma”, chẳng qua cũng chỉ khác nhau ở việc sau khi có được sức mạnh, hành vi việc làm của người đó là vì ai mà thôi.



      Vì chúng sinh là Phật, vì người là Ma.



      Nhưng cũng giống như câu hỏi tôi từng đưa ra tại địa ngục Hồng Liên ngày ấy, nếu vì người nhưng lại bảo vệ chúng sinh, phải tính thế nào?



      Đến nay xem ra, Địa Tạng Vương Bồ Tát giúp Dạ Mặc thành Ma, hẳn là cũng có đáp án rồi.



      tóm lại, Dạ Mặc có trong tay sức mạnh có thể diệt thế và cũng có thể lập thế.



      Sau đó, cậu ấy vung kiếm bổ ra thời khác, lại được trợ giúp của Tên Nát Rượu, phóng xuất toàn bộ lệ khí bị áp chế dưới Mắt Bắc Hải.



      Mối thù hận do linh hồn và pháp lực của Vương ngưng tụ mà thành, sau vạn năm, cuối cùng cũng có thể được dẹp yên nhờ hồi sinh của tộc.



      Sau khi được Địa Tạng Vương Bồ Tát từ bi lọc sạch, hồn phách và pháp lực lại trở về người tôi, khi ấy cái xác hồn, Liễm Trần lập tức dỡ bỏ phong ấn ký ức, cuối cùng dựng lại được Vương hoàn chỉnh.



      Mọi chuyện xảy ra đại khái là như vậy, tuy rằng nghe có vẻ đơn giản, ra sao có thể dễ dàng như vậy được chứ?



      Chỉ là những nỗi cực nhọc khó khăn trong đó, người trong cuộc nhắc đến mà thôi.



      Cũng may là bât luận thế nào, kết cục cuối cùng vẫn là tất cả cùng vui vẻ.



      Ngoại trừ chiến tranh lạnh giữa tôi và Dạ Mặc...



      Tôi đập bàn gào to: “Này, nếu cậu chịu để ý đến ta, ta khóc cho cậu xem!”.



      Dạ Mặc lập tức xoay người, nhướn mày, mở to mắt, quan sát tôi với bộ dạng giống như vô cùng mong chờ.



      Tôi dồn khí đan điền cả nửa ngày, nhưng chỉ ép ra được mồ hôi đầm đìa khắp trán.



      Cho nên có những lúc, thể ăn bừa bãi được, kể cả là lúc hấp hối sắp chết.



      Ngày nào cũng khóc và làm đủ trò cho cậu ấy xem, ràng cũng bằng ngày ngày chết cho cậu ấy xem, thế còn đơn giản hơn nhiều...



      Tôi lau mồ hôi, cười gượng: “Cuộc sống tại quá hạnh phúc, khóc lóc sướt mướt chẳng hợp chút nào, đúng ?”.



      Cậu ấy bĩu môi, tiếp tục cao ngạo lạnh lùng thèm để ý đến tôi.



      Hơn chục ngày rồi, vì muốn chọc cho cậu ấy chuyện, mà tôi thực khóc lóc om sòm, bày trò xỏ lá, lăn lộn khắp mặt đất và làm rất nhiều những thủ đoạn tồi tệ khác, nhưng đều thất bại thảm hại, tình hình tác chiến phải là vô cùng thê thảm. Nhớ trước đây chỉ có tôi giận dỗi thèm để ý tới cậu ấy, chứ cậu ấy làm sao dám cáu bẳn gì với mấy trò trêu chọc của tôi? Thực nhớ lại mà đau đớn cõi lòng, gió đổi chiều, sông đổi dòng rồi sao...



      Tôi còn cách nào khác, chỉ có thể dùng lý để cậu ấy hiểu , dùng tình để cậu ấy cảm động, nhã nhặn : “Ta biết cậu vì sao lại bực bội với ta, nhưng phải ta nhận sai rồi sao? Lần sau ta dám nữa, vậy còn được sao...”.



      Dạ Mặc căm tức nhìn tôi.



      “... sai rồi sai rồi, tuyệt đối có lần sau!”. Tôi vội vàng xích đến bên cạnh cậu ấy, đưa tay chỉ vào ngực cậu ấy: “Có điều nếu phải , cũng tại cậu tốt. Nếu như cậu đến sớm hơn chút, lần đó ta có thể cần phải chết”.



      Cậu ấy thoáng sửng sốt, sau đó tức sùi bọt mép, tức đến tròng mắt muốn long cả ra.



      Tôi cười xoa xoa đầu cậu ấy, tiện thể vỗ về: “Bởi vì chỉ cần nhìn thấy cậu, ta nhất định nỡ lòng nào mà chết. Cậu biết thôi, trước đó có lần, ta tới trước cửa động tuyết, nhưng rốt cuộc vẫn dám bước vào. Chính là vì ta sợ nếu ta nhìn thấy cậu, mọi dũng khí tan biến mất.



      Ấn đường cậu ấy khẽ giật giật, sắc mặt dịu hơn, nhưng vẫn u ám như cũ.



      Tôi tiếp tục kiên trì: “Hơn nữa ta làm như vậy, là vì muốn làm mọi chuyện trong quá khứ, sau đó giải quyết dứt khoát lần cho xong, như vậy sau đó ta mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên cậu”.



      Cậu ấy lại dịu hơn chút nữa, nhưng rồi lập tức lại nhìn tôi cau có, hừ mạnh tiếng.



      “Phải phải phải, tuy hậu quả hơi nghiêm trọng, nhưng ngay từ đầu ta cũng ngờ rằng mình đùa với cái mạng như vậy mà.. .”. Tôi chớp lấy thời cơ xà vào lòng Dạ Mặc, ôm cổ cậu ấy, tận dụng hết sở trường nịnh nọt của mình: “Dù sao cũng làm rồi, cậu là Ma Tôn đại nhân, mà đại nhân phải có tấm lòng rộng lớn chứ! Nào, ôm cái!”.



      Khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy rốt cuộc dãn hẳn ra, lòng tôi vui mừng khôn xiết.



      Quả nhiên cái gì mà tình, cái gì mà lý, tất cả đều là phù vân, dùng sắc dụ dỗ mới là chân lý!



      Nhưng ngay lập tức sau đó, Dạ Mặc dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, sắc mặt vốn chỉ u ám đột nhiên đen thui như cái đít nồi.



      Tôi hiểu gì ngẩn người ra, sau đó lập tức hiểu ra



      Ngày đó khi cậu ấy xông tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh tôi và Liễm Trần ôm nhau...



      “Ôi, giống như cậu nhìn thấy đâu, , phải giống như cậu nghĩ đâu... Chuyện này ta có thể giải thích, đại nhân hãy cho ta cơ hội giải thích mà...”



      Cơn ghen khủng khiếp của Dạ Mặc dâng lên tận đỉnh đầu, khuôn mặt gần như phát cuồng, thèm để ý gì đến tiếng kêu gào khóc lóc đầy thành ý của tôi, thở hồng hộc định đứng lên, xem ra sắp bỏ đến nơi rồi.



      Mấy lần ra quân thất bại cũng khiến tôi phát cáu lên rồi, tôi cắn răng hạ quyết tâm, thèm giữ thể diện gì nữa!



      Mẹ kiếp mi tưởng ta đây chỉ là con quái bỏ trước đây hay sao? Ta đây tin là trị được mi?



      Tôi chớp thời cơ như hổ đói rình mồi đè Dạ Mặc xuống, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt cậu ấy, như mãnh hổ xuống núi lao thẳng vào đôi môi vì kinh ngạc mà hơi hé mở của cậu ấy.



      Hai mắt tối sầm, hai tiếng gào thét đau đớn.



      Tôi vân vê đôi môi vừa tê vừa đau, lau máu mũi vì đụng nhau mà tuôn ra như nước, thái độ hung hăng như muốn giết người: “Chuyện này, chưa từng làm với y!”.



      Dạ Mặc ngửa mặt lên trời, máu mũi cũng chảy dài dứt, nhìn tôi mà nước mắt lưng tròng.



      Tôi tiếp tục nổi khùng: “Chuyện này, cũng chưa từng làm với y!”.



      Dạ Mặc hiểu gì chớp chớp mắt.



      Tôi cáu bẳn: “Cậu muốn làm gì cùng ta chứ?”.



      Dạ Mặc tiên tục chớp chớp mắt mấy cái, sau đó giống như bị kích động quá độ mà ngây ra như gỗ, động đậy gì nữa.



      Tôi xé toạc vạt áo cậu ấy, để lộ ra khuôn ngực rắn chắc, lập tức hít sâu hơi, gào lên; “Mẹ kiếp, bà đây chưa bao giờ làm có kinh nghiệm, cho nên biết làm ra chuyện gì đâu, tiểu tử mi biết điều đừng có mở miệng!”.



      lát sau...



      Khắp bầu trời tẩm cung vang vọng tiếng kêu la thảm thiết của Ma Tôn đại nhân: “A a tay nàng đặt ở đâu đó!... A a chỗ đó cấu véo được đâu, đau lắm!... A a Tiêu Dao nàng là cái đồ lưu manh ăn hiếp người ta hu hu hu…”.



      Đêm đó, tin tức nóng hổi Vương dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng bức Ma Tôn lan truyền khắp tứ giới.



      Từ đó về sau, mấy vấn đề kiểu như trong Mặc Dao giới ai có pháp lực cao nhất, ai là người to nhất, ai là phải nghe, đều đáng để hỏi nữa...



      ***



      Hôn lễ của tôi và Dạ Mặc được tổ chức vô cùng hoành tráng rầm rộ, những người có máu mặt hay có máu mặt, có thể tới hay thể tới cơ bản đều tới cả, chung có thể xem là hôn lễ tình cảm ôn hòa.



      Thiên đình cũng khá là nể mặt, phái cả thiên thần chấp pháp mà Ngọc Đế cũng phải nhường nhịn ba phần đến góp vui với chúng tôi.



      Tiệc rượu kết thúc, khách khứa lục tục từ biệt ra về, đương nhiên những vị khách quan trọng phu thê chúng tôi phải đích thân đưa tiễn mới được coi là hợp lễ nghĩa.



      Đến lúc phải tiễn thiên thần chấp pháp về, Dạ Mặc bỗng nhiên là say rượu đau đầu phải về phòng nghỉ tạm, bảo tôi tự mình tiễn y.



      Buổi tối ở Mặc Dao giới rất đẹp, bầu trời đầy sao nổi bật dưới nền kết giới trong suốt, phản chiếu lại vầng sáng bảy màu lung linh lấp lánh.



      Chúng quái bản tính đơn thuần nghịch ngợm, nhân tiệc vui mà ca hát tưng bừng nhảy nhót khắp nơi, thỉnh thoảng lại có vài cặp quái tình đầu ý hợp kéo nhau vào rừng cây mà hẹn ước chung thân.



      Tôi đưa thiên thần chấp pháp vừa vừa thuận miệng giới thiệu cảnh vật xung quanh, y rất chăm chú lắng nghe.



      Tới lúc y phải , tôi áy náy: “Dạ Mặc có ý gì đâu, huynh đừng để bụng”.



      “Ồ, ta đương nhiên là để bụng rồi. Có điều nếu cậu ấy ghen, phiền nàng hãy chuyển lời giúp ta, ta cũng có ý gì đâu.”



      “... Ít lâu gặp, huynh biết đùa rồi.”



      “Ngày tháng còn dài, dù sao cũng phải nghĩ cách tự làm mình vui vẻ chút chứ.”



      Tôi đồng tình: “Rất có lý”.



      Y dừng chút, : “Nếu Lục Áp mà tới, chắc chắn uống say tới biết trời trăng gì nữa”.



      Tôi cười gật đầu: “Nếu Thông Thiên còn, e là ông ta cũng khó mà chạy đâu được”.



      Y cũng cười khẽ vài tiếng, sau đó xoay người rời .



      Giống như rất nhiều lần trước đây, do dự lưu luyến.



      Thiên địa chứa đầy tai họa ngầm này ra vốn thể chịu đựng được chấn động khi bị bổ chẻ để tạo thành thế giới thứ tư.



      Trừ phi có thể dùng nửa linh khí của địa mạch Côn Lôn để bù đắp lại, nhưng nếu làm như vậy, ngọn Côn Lôn sừng sững giữa thiên địa kia chắc chắn lung lay, đến lúc đó, vẫn khó tránh khỏi trời long đất lở.



      Cho nên, cần phải có ai đó mang pháp lực ngang ngửa đất trời, dùng nguyên thần của chính mình giữ ổn định cho thiên địa trong thời khắc kết giới mới được tạo thành. Từ đó về sau, cùng với núi Côn Lôn chạm trời xanh dưới xuyên phủ lặng lẽ trấn giữ thế gian này.



      Chuyện này, vốn định do Liễm Trần thực , nhưng ngờ vào giây phút cuối cùng, lại bị Lục Áp đạo nhân giành trước.



      Trước đây, mỗi khi Tên Nát Rượu nhìn thấy loài người cầu thần bái Phật mong được trường sinh bất lão thường khinh khỉnh , đợi đến khi tất cả những người mà mình quen biết đều chết sạch chỉ còn lại chính mình, xem đám người đó muốn sống hay muốn chết.



      cũng từng , Liễm Trần là ông bạn già duy nhất của .



      Cho nên, Tên Nát Rượu muốn nhìn người bạn già duy nhất ấy chết .



      Vì vậy, chỉ có thể để Liễm Trần trở thành người sống sót sau cùng, người duy nhất.



      Ngày đó Liễm Trần bị nhốt trong chuông Đông Hoàng nghĩ mình còn có thể ra ngoài được nữa, nhưng rốt cuộc vẫn cứ thoát ra.



      Đến khi nhập thế, y quyết định lấy mạng mình để đổi lấy bình an lâu dài cho chúng sinh, nhưng cuối cùng vẫn chết được.



      cần biết là đối với Vương trước đây, hay Tiêu Dao sau này, hay tôi của tại, Liễm Trần đều vì đủ nguyên do mà thể được.



      được, chết cũng được, chỉ có thể mình sống tiếp.



      Từ nay về sau, ngồi vị trí cao nhất trong vòng xoáy quyền lực, cùng tuổi với trời đất.



      biết tại sao, tôi bỗng nhớ lại đêm đó tại Quán Giang Khẩu, tôi từng trong lần xúc động nhất thời mà với Liễm Trần: Nếu như có cơ hội, rất muốn được nhìn thấy cái chết có ý nghĩa của y.



      tại, tôi nhìn bóng lưng xa dần của thiên thần chấp pháp, áo trắng tóc bạc lẻ bóng đơn.



      Tôi rốt cuộc hiểu, ra, đây chính là cái chết có ý nghĩa của y.



      Sống mà như chết.



      Tôi trở lại phòng tân hôn, đuốc hoa cháy quá nửa.



      Dạ Mặc vẫn mặc áo tân lang đỏ rực, tay cầm chén rượu, mắt lờ đờ men say nghiêng người dựa vào đầu giường.



      Bây giờ, chàng còn cả ngày đen từ đầu đến chân nữa, mà tùy theo tâm trạng mà muốn mặc gì mặc.



      Tôi từ đầu đến cuối phải vì chàng mà thích bất cứ màu sắc gì, mà bởi vì thích chàng nên cảm thấy chàng mặc màu gì cũng đẹp.



      ra, người rất đơn giản. Chẳng qua là gặp nhau đúng lúc mà thôi.



      Giống như vào thuở hồng hoang loạn thế, khói lửa bốn bề, kẻ mạnh thống trị. Vương nắm thế lực phương ngang tàng kiêu hãnh, ngạo mạn khinh đời, cho nên chỉ có thể rung động trước người có khả năng đứng sánh vai với mình.



      Giống như dù là con quái vô dụng ăn no chờ chết trước đây hay kẻ dũng mãnh xưng hùng xưng bá bây giờ, thứ mà tôi mong muốn và chờ đợi, trước sau chưa hề thay đổi: Nếu có ai đó tình nguyện hi sinh vì tôi, tôi ở bên cạnh người đó đến hết đời.



      Tình nồng cháy sánh cùng thiên địa là , tình bình dị lăn tăn như gợn sóng chẳng lẽ phải là ?



      Trong cuộc đời dài dằng dặc có điểm dừng này, thứ tôi cần, là thứ tình cảm giản đơn bình lặng, người chồng lòng dạ có thể cho tôi yên tâm tin tưởng mà dựa vào. có quá khứ phức tạp nặng nề, có ân oán dây dưa mù mịt, cũng hận thiếu nợ lẫn nhau.



      Thấy tôi đẩy cửa bước vào, Dạ Mặc buông chén, nheo mắt nhìn tôi: “Tiễn xong rồi à?”.



      Tôi ngồi xuống bên giường, nhéo mặt chàng: “Ghen hả?”.



      Chàng bĩu môi khinh thường: “Thứ có thể làm, nàng đều làm với ta trước rồi, còn có gì để ghen tuông nữa chứ?”.



      Tôi nghẹn họng, chỉ có thể giận dỗi cắn cái vào môi dưới của chàng, hỏi: “Phải rồi, ta vẫn chưa hỏi chàng, rốt cuộc vì sao chàng lại ta?”.



      Chàng nhăn nhó vì đau, kiêu ngạo quay mặt di, tức giận đáp: “Bởi vì ta có mắt như mù!”.



      “Thế nhưng, chàng hình như từ lúc miệng còn hơi sữa củ cải tháng Chạp động lòng[​IMG] với ta phải!”



      [​IMG] Vào mùa đông nếu như bảo quản củ cải đúng cách bị xốp và hỏng, chính là tượng trong ruột củ cải có những lỗ thủng li ti, lúc đó ăn ngon nữa. Cho nên mới có câu “củ cải tháng Chạp rét lòng” (冻了心), lợi dụng tượng đồng mà câu đó được chuyển thành “Củ cái tháng Chạp động lòng” (动了心).



      “... Từ mắt hỏng rồi!”



      Tôi cười lớn nhào tới ôm lấy chàng, hôn lên môi chàng, buông màn che, dùng đoạn gấm đeo bên hông che kín mắt chàng, để trước mắt chàng chỉ còn là màu đỏ vô biên.



      Dạ Mặc, chàng vì ta mà thành , vì ta mà thành Ma, vì ta mà tạo ra thế giới xây mái nhà.



      Ta vì chàng mà mặc áo cưới, vì chàng mà sinh con đẻ cái, vì chàng mà giữ lấy tháng ngày bên nhau đến cùng trời cuối đất của chúng ta.



      Ngày đó, mặc dù Đại Tế Ti tan thành tro bụi, nhưng nhờ có sức mạnh thề nguyền của Vương mà giữ lại được tia tàn phách mong manh của , quẩn quanh vất vưởng giữa thiên địa suốt cả ngàn năm trong thuở hồng hoang. Sau đó, lại tình cờ nhập vào vòng luân hồi mới hình thành, trải qua luân hồi lục đạo. Ký ức đau thương cùng tình cảm sâu nặng cuối cùng hóa thành cát bụi sau khi uống chén canh Mạnh Bà và bước lên cây cầu Nại Hà. Nhưng mặc dù trải qua trăm đời nghìn kiếp, trước sau trong vẫn tồn tại đường chấp niệm vĩnh viễn thể nào tan.



      Mãi cho đến ngày, ngọn núi tuyết đó…



      Vì đường chấp niệm đó, cậu nhóc loài người ngốc nghếch nhớ được gì cũng biết gì đó tìm kiếm tôi rất nhiều năm. Sau đó, trong thời gian dài đằng đẵng thực lời hứa vốn chỉ là lời bông đùa của tôi, biến chút rung động mơ hồ thuộc về chính mình trở thành ngàn vạn sợi dây tình cảm giăng mắc trong xương tủy.



      đường chấp niệm, cuối cùng trở thành cố chấp cả đời.



      “Ta tìm được nàng rồi, chúng ta trở lại thôi.”



      “Được.”

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Ngoại truyện (HẾT)
      Về lý thuyết, tộc là loài thể tự mình sinh sôi nảy nở nối tiếp ngàn đời.



      Có điều Ma Tôn và Vương tại đều có thể chất đặc biệt khác thường, nên sau khi lao động vất vả, cuối cùng hai người cũng thành công sinh hạ được khuê nữ.



      Dạ Mặc đương nhiên chiều con của mình hết mực, việc đầu tiên quyết định làm cho nó, chính là đặt cho nó cái tên hay, có thể khiến cho trời long đất lở quỷ khóc thần sầu.



      Nhưng chỉ tiếc là, đọc sách quá ít...



      Nhìn ngày nào cũng vò đầu bứt tai vắt óc suy nghĩ khiến cho bản mặt héo hon như xác chết, Tiêu Dao rốt cuộc thể nhịn được nữa: “Cứ dùng họ của chàng tên của ta là được rồi!”.



      “Dạ Dao?” Dạ Mặc vừa ngẫm ngợi vừa lải nhải: “Nhưng họ của ta có phải là họ Dạ đâu, ta họ Tiêu mà, nàng theo họ của ta, chẳng lẽ nàng quên rồi hả…”.



      Tiêu Dao ôm đầu: “Được được được vậy lấy tên là Tiêu Dạ, vừa là họ của chàng vừa là tên tại của chàng thế được chưa hả?”.



      “Được được nhưng sao nghe cứ giống giống đồ ăn[​IMG] nhỉ hay là đổi thành Dạ Tiêu , ồ được được nghe vẫn giống đồ ăn...”



      [​IMG] tượng đồng , cái tên Tiêu Dạ (萧夜) mà Tiêu Dao đề xuất đồng với Tiêu Dạ(消夜), hay Dạ Tiêu (夜消), nghĩa là bữa ăn lót dạ, ăn vặt về đêm.



      Tiêu Dao cuối cùng sụp đổ, lấy gối bịt kín mũi miệng lải nhải của chồng, tạm thời kết thúc trận chiến mệt lả ngày hôm nay.



      Dù sao Mặc Dao giới cũng là thế giới mới, trước mắt có rất nhiều việc cần Ma Tôn và Vương phải đích thân xử lý.



      Tuy rằng Tiêu Dao hoàn toàn có hứng thú với công việc quản lý rườm rà này, nhưng lại nghĩ tới ngày đó vì lỗ mãng tùy hứng ích kỷ vô trách nhiệm của nàng gây họa cho toàn tộc, cho nên cũng muốn làm gì đó coi như bù đắp lại nỗi hổ thẹn trong lòng.



      Chỉ có điều, có số việc khi dính vào, thể đễ dàng mà thoát ra được...



      Ma Tôn – kẻ trước nay được đồn đại rùm beng khắp tứ giới là “sợ vợ” lại hề cho rằng đó là chuyện đáng hổ thẹn gì, ngược lại còn rất vinh quang, dùng lý do “vợ ta giỏi giang hơn ta cho nên các ngươi cứ nghe nàng hết , đừng tới làm phiền ta” mà phất ống tay áo tạm biệt đám bề tôi, thẳng vào tẩm cung lòng dạ làm người cha nhị thập tứ hiếu[​IMG].



      [​IMG] Nhị thập tứ hiếu là tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại tích của 24 tấm gương hiếu thảo từ đời Thuấn Đế đến đời nhà Nguyên do Quách Cư Nghiệp thời Nguyên biên soạn. Ở đây tác giả dùng “nhị thập tứ hiếu” cho người cha Dạ Mặc với ý hài hước vui đùa thể hết lòng chiều chuộng quan tâm chăm sóc thương con cái.



      Tiêu Dao tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào.



      Ngẫm lại Đại Tế Ti từng chịu bao mệt nhọc, lại nghĩ tới Vương từng ung dung tự tại thế nào, nàng còn có thể gì đây?



      Cho nên cứ xem như là, gió đổi chiều nước xoay dòng vậy...



      Từ đó, Dạ Mặc yên tâm thoải mái làm người cha đầy trách nhiệm, lòng dạ trút hết tình thương lên người con , sau đó lại bỏ ra nhiều thời gian và sức lực để nghĩ ra cái tên vĩ đại xứng đáng với con bảo bối của mình.



      Nhưng biết vì trình độ có hạn, hay đơn giản vì nhàn rỗi quá chỉ nghĩ ra những chuyện quái đản để đốt thời gian, cho nên đến khi đứa bé sơ sinh bọc tã ngày nào biết , Ma Tôn đại nhân vẫn chưa nghĩ ra được cái tên nào ra hồn cả.



      Ngày nào Vương đại nhân cũng bận rộn như chó tuột xích, tất nhiên còn sức để ý mấy chuyện này nữa. Chỉ khi con sinh ra chưa được bao lâu, thấy nó cả người trắng nõn mũm mĩm trông rất giống cái bánh bao, cho nên bèn thuận miệng gọi nó là “Bao Tử”.



      Sau khi Bao Tử lớn hơn chút, mặt tròn mắt tròn mũi tròn, ngay cả thân thể cũng tròn vo, những lúc chạy qua chạy lại mặt đất rất giống chiếc bánh bao sống tuột khỏi tay lăn tròn...



      Vôn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì, trẻ mà, mập mập tròn tròn trông rất dễ thương.



      Nhưng nếu chỉ có bề ngoài giống cái bánh bao thôi làm gì, vấn đề then chốt chính là ngay tính cách cũng giống cái bánh bao, vấn đề này rất khó mà cho qua được.



      Con độc nhất của Ma Tôn và Vương, quân chủ tương lai của Mặc Dao giới, lại mềm nhũn, hoàn toàn biết tức giận mặc cho người ta bắt nạt, trò đùa này có vẻ hơi quá lố rồi...



      Dạ Mặc vô cùng sầu muộn.



      Tiêu Dao bận rộn cả ngày, vừa hồi cung thấy bộ dạng vô cùng suy sụp chán chường ngồi chồm hổm ở góc phòng.



      “Chàng lại làm sao vậy?”



      Dạ Mặc ngẩng đầu nhìn, đôi mắt rưng rưng muốn khóc: “Ta bị con ghét bỏ rồi”.



      “Vì sao?”



      “Nó hỏi mấy câu ta đều trả lời được.”



      Tiêu Dao ôm trán.



      Tinh linh của quái vốn tự sinh tự diệt, sống bó buộc gì hết.



      cần gian khổ học tập thi đậu công danh, cũng phải tu tâm dưỡng tính nuôi dưỡng tình cảm bằng phong hoa tuyết dạ, cho nên có chút kiến thức thông thường thôi cũng là rất giỏi rồi, nếu có ai tinh thông cầm kỳ thi họa thơ từ ca phú đích thị là tên thần kinh ngoại tộc.



      Rất may, người đứng đầu trong tương lai của bọn họ chính là tên thần kinh như thế, hơn nữa còn vô cùng trầm trọng còn thuốc chữa luôn.



      Nhìn con ruột chong đèn đọc sách say mê, Ma Tôn và Vương hoàn toàn hết cách.



      Sách vở vơ vét từ khắp các giới chất đầy trong tẩm cung, nhưng có rất nhiều thứ thể tự học được, cần có danh sư chỉ dạy. Mà tại, người có học vấn nhất trong Mặc Dao giới chính là chiếc bánh bao còn chưa cao bằng cái bàn kia.



      Tìm ai đây?



      Tiêu Dao trầm tư, sau đó nhíu mày, nhìn Dạ Mặc.



      Dạ Mặc: “Hừ!”.



      “Giao cho người khác chàng yên tâm sao?”



      Dạ Mặc: “Hừ!”.



      “Huống hồ nó cũng đến lúc phải ra ngoài trải đời rồi.”



      Dạ Mặc: “Hừ!”.



      “Ngày mai ta phái người đưa lễ bái sư!”



      Dạ Mặc: “Hừ!”.



      “Thôi cứ quyết định như vậy nhé, tắm rồi ngủ .”



      Dạ Mặc: “Kèn kẹt..,”.



      Sau đó rất nhanh, tiểu công chứa của Mặc Đao giới vẫy tay bái biệt người cha khóc lóc đến đứt từng khúc ruột chính thức tới Thiên đình, bái thiên thần chấp pháp làm sư phụ.



      ***



      Từ sau khi tam giới chia làm tứ giới, trật tự mới của thế giới được thành lập, mối quan hệ giữa các thế lực bước vào thời kỳ tương đối ổn định yên bình, chí ít ngoài mặt vẫn duy trì hòa thuận vui vẻ.



      Liễm Trần và vợ chồng Tiêu Dao về công về tư đều thường xuyên có qua lại với nhau.



      Có điều, tuy chuyện cũ như mây như gió còn vướng mắc gì nữa, nhưng ra Dạ Mặc vẫn có chút lăn tăn. mặt mỗi lần gặp nhau, vò rượu chôn mấy vạn năm trong lòng cùng bình giấm chua[​IMG] mới ủ lại bắt đầu lên men chua lòm, mặt khác lại hận thể giữ người ta ở lại nhà mình lâu hơn chút.



      [​IMG] Cụm từ “ăn giấm chua” thường dùng để chỉ ghen tuông.



      Bởi vì như vậy mới có thể thỏa mãn mưu đen tối thể cho ai biết của , hãy nhìn nhìn , đây là vợ của ta, đây là con của ta! Thế nào, thế nào, ngươi có, ngươi ao ước, ngươi đố kỵ phải , hờ hờ hờ...



      Tiểu Bao Tử rất thích vị bá bá điềm đạm hiền lành lại có học vấn này, còn Liễm Trần tất nhiên là đối xử với nó hết lòng hết dạ.



      Sau khi bái sư, Liễm Trần theo đúng cấp bậc lễ nghĩa, đặt cho tiểu Bao Tử cái tên chữ, gọi là Niệm An.



      Gửi gắm nỗi lòng rằng, bất luận con còn hay mất, kỳ vọng mà trưởng bối gửi gắm nơi con, đều nằm ngoài mong mỏi cho con được vui vẻ bình an cả đời.



      Thế là tiểu Bao Tử đến năm ba trăm tuổi, cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi bi kịch mang tên đồ ăn của mình.



      Niệm An thông minh lanh lợi lại rất chuyên tâm, Liễm Trần chỉ cần giải thích qua chút là hiểu, sau đó mình chui vào thư phòng ngồi học liền cả ngày trời.



      Lần đầu tiên Văn Chiến gặp Niệm An, bé gần như mình vùi trong núi sách, chỉ chừa lại cái đầu nhấp nhô, khuôn mặt ngũ quan đều tròn xoe, thỉnh thoảng lại giơ cánh tay cũng tròn trịa trắng hồng lên, dụi dụi đôi mắt hồi lâu chớp.



      Nhìn bên ngoài màn đêm dần buông xuống, Văn Chiến bước đến, lớn giọng: “ cần mắt nữa hả?”.



      Niệm An bị dọa cho giật nảy, ngẩng đầu, nhìn cậu con trai đứng chống nạnh hung hăng trước mắt, khó hiểu ngây ra lúc.



      “Nhìn cái gì mà nhìn? thấy trời tối rồi sao?”



      “À, để ý...”. Niệm An đứng lên, ôm theo chồng sách, chậm chạp : “Ta về phòng đọc tiếp”.



      Nhìn xa dần, Văn Chiến phẩy mũi, đưa ra ba kết luận.



      Con thích đọc sách như vậy, cho nên chắc chắn là con mọt sách.



      Con đứng lên chẳng cao hơn bao nhiêu so với lúc ngồi, cho nên hẳn là chân ngắn.



      Nhìn mặt con trông trắng trắng mềm mềm, cho nên ăn vào chắc ngon.



      Sau hôm đó, Tam điện hạ của Minh giới theo phụ thân lên Thiên đình làm công vụ, bắt đầu quấn lấy Niệm An.



      Liễm Trần và Diêm Quân chỉ cho là hai đứa trạc tuổi nhau nên dễ làm thân, cũng vui vẻ cho chúng cùng chơi đùa.



      Thế nhưng trong con mắt của Niệm An, xuất của Văn Chiến quả thực là tai họa.



      biết mình đắc tội gì với vị tiểu điện hạ tính tình hung dữ này, mà ngày nào cậu ta cũng bày đủ trò bắt nạt nó: Túm tóc nó, đẩy nó ngã xuống đất, lấy đâu ra mấy con sâu quái đản dọa nó. Mấy trò đó nó cũng quen từ lâu rồi, mới đây cậu ta lại còn giấu cả sách nó đọc dở , đến nỗi nó phải đồng ý cho cậu ta vẽ nguệch ngoạc lên mặt rồi mặc cậu ta cười khoái trá trận mới lấy lại được.



      Mặc dù Niệm An vừa sinh ra được mọi người chiều, nhưng dù sao tính tình cũng hiền lành, huống hồ trước nay đâu có ai dám có chút bất kính nào với nó đâu cơ chứ, nên giờ gặp phải những chuyện thế này nó hoàn toàn biết là phải làm như thế nào cả. Thế là bất luận bị bắt nạt thế nào, nó cũng chỉ có thể mếu máo, hay cùng lắm là rơi vài giọt nước mắt thôi.



      phản kháng cũng tố cáo, thành ra lại khiến Văn Chiến dần cảm thấy vô vị.



      Huống hồ bộ dạng ấm ức sợ hãi của Niệm An, nhìn thấy nhiều rồi, thực ra... hình như cũng chẳng vui gì nữa.



      bao lâu sau, Niệm An phát , Văn Chiến lại thay đổi cách thức hành hạ nó.



      Ban ngày Văn Chiến đến làm phiền nó, thế nhưng trời vừa tối lù lù xuất .



      Thiên đình có mùi khói lửa, luôn dùng dạ minh châu để chiếu sáng.



      Văn Chiến lại kiếm được rất nhiều đèn nến của nhân gian, đủ kiểu dáng đủ màu sắc, nhất quyết bắt Niệm An phải đọc sách dưới điều kiện ánh sáng mờ mịt của nến.



      Có lần, Văn Chiến còn kéo Niệm An vào trong sân, lén đưa cho nó mấy quyển sách, sau đó còn châm lửa đốt pháo hoa cả đêm.



      Nhưng hiệu quả chiếu sáng như vậy sao có thể so được với dạ minh châu sáng như ban ngày chứ? nhìn chữ đành, lại còn cay xè mắt nữa...



      Có điều ở trước mặt Văn Chiến lúc nào cũng hung dữ dọa dẫm, Niệm An dám tỏ ý bất mãn, chỉ có thể tội nghiệp đáng thương mặc cho cậu ta bắt nạt.



      Cuối cùng, Diêm Quân cũng bàn xong công và từ biệt rời , Liễm Trần dắt theo Niệm An vui mừng khôn xiết ra tiễn hai cha con họ.



      Văn Chiến nhìn thấy gương mặt tròn như cái bánh bao vốn lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó trước mặt mình giờ lại cười rạng rỡ, đôi mắt tròn xoe híp lại thành hình bán nguyệt, lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.



      Nhân lúc người lớn chú ý, cậu ta đưa tay lên, véo vào gương mặt trắng nõn của Niệm An, trừng mắt : “Con mọt sách chân ngắn, hãy chờ đấy!”.



      Dứt lời, cậu ta nghênh ngang thẳng.



      Niệm An sợ đến run người, xoa xoa bên má đỏ ửng, khóc ra nước mắt.



      ***



      Văn Chiến quả là chàng trai nhất ngôn cửu đỉnh, rất nhanh sau đó Niệm An gặp lại cậu ta.



      Thiên đình và Minh giới có rất nhiều công vụ chung, tam điện hạ bỗng nhiên rất có tinh thần học hỏi, hầu như lần nào có công việc liên quan đều phải tự mình chuyên.



      Diêm Quân vô cùng hài lòng nhõm, Liễm Trần rất khen ngợi đứa trẻ siêng năng dũng cảm này, về phần Niệm An cứ cách mấy hôm lại rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, sau vô số những lần bi phẫn đan xen, nó chỉ có thể dùng câu của Phật Tổ để tự an ủi bản thân...



      Chuyện phải đến cứ để nó đến nữ thí chủ à...



      Cho nên trải qua thời gian “bị bắt nạt và chờ bị bắt nạt”, bánh bao trở thành bánh bao lớn.



      Chân dài ra mặt cũng gầy , vẫn là con mọt sách như trước, chỉ có điều tính tình lại có vẻ càng ngày càng hiền lành hơn.



      Vì chuyện này, Dạ Mặc vô cùng âu sầu.



      cảm thấy khuê nữ của mình nhất định phải tìm được vị hôn phu vô cùng bản lĩnh mới có thể điều hành được Mặc Dao giới.



      Nhưng nếu bản lĩnh quá cao, lại lo tên đó phụ bạc con mình.



      Càng nghĩ, càng cảm thấy, người vừa có bản lĩnh vừa ngang tàng vừa có thể chiều con mình vô điều kiện đến chết mới thôi, đời này chắc chỉ còn mỗi lão cha ruột chính là mà thôi...



      Tiêu Dao cùng nghĩ ngợi hồi, nghĩ ra người rất hợp tiêu chuẩn. Nàng nhướn mày nhìn .



      Dạ Mặc kinh hãi: “Ta biết ngay thằng cha già đó có lòng dạ tốt đẹp gì mà, quả nhiên sớm có ý mẹ nợ con trả mà, hừ cái tên cầm thú này!”.



      Tiêu Dao tát phát cho bay luôn.



      ôm mặt liên tục xuýt xoa, cuối cùng thể nhịn được nữa, chỉ có thể dùng lưỡi bịt kín cái miệng mình lại.



      ra về việc chung thân đại , Niệm An cũng phải là chưa từng nghĩ tới.



      Sư phụ cũng từng hỏi nó, có người mình thích hay .



      Nó lắc đầu.



      Sư phụ lại hỏi nó, thích người như thế nào,



      Nó vẫn lắc đầu.



      Sư phụ liền cười , bỏ , con vẫn còn mà.



      Niệm An cuộn quyển sách vào, chống cằm nhìn sang gian nhà đối diện.



      Cửa sổ khép hờ, có thể loáng thoáng thấy được trước bàn có bóng người thon gầy ngồi ngay ngắn, tóc bạc như tuyết.



      Mặt trời lặn về Tây, biết là do y buồn ngủ mà chợp mắt, hay vì bản thân vốn chẳng hề để tâm, mà gian phòng tối dần vẫn chưa được thắp sáng.



      Cảnh tượng này, Niệm An rất quen rồi.



      Mặc dù sư phụ lúc nào cũng mỉm cười ấm áp, nhưng nỗi tịch quạnh quẽ trong lòng y còn hoang vu hơn cả ngàn vạn cánh đồng tuyết cổ.



      Chuyện mắc mớ của người lớn, những năm gần đây Niệm An cũng biết được ít nhiều.



      Những thứ đại cục đại nghĩa này, nó vốn hiểu được.



      Nó chỉ cảm thấy, nếu như phải trãi qua ngàn vạn kiếp số, ngàn vạn khó khăn mới có thể hiểu , mới có thể có được tình trong tim mình, quá là đau khổ.



      chữ “tình”, nếu khó khăn đến vậy, sao phải kiếm tìm, sao phải giành lấy chứ?



      Sư phụ nắm giữ quyền binh pháp lực vô song, nhìn có vẻ như muốn gì được nấy, thực ra, lại luôn ngưỡng mộ loài người bình thường.



      Cho dù có đau khổ thế nào, chỉ cần sống qua trăm năm, được trở về với cát bụi.



      Luôn luôn có thể trông đợi vào kiếp sau, luôn luôn có thể chờ mong bắt đầu lại...



      Luôn luôn có điểm tận cùng...



      Niệm An nhìn nữa, thở dài.



      Bỗng nhiên nó lại nghĩ tới, hai người thân cả ngày đùa giỡn cãi cọ chẳng bao giờ yên tĩnh của mình.



      Khi còn bé, nó cho rằng phu thê hòa thuận là phải thương tôn trọng kính nhau như khách. Cho nên nó khẳng định phụ mẫu mình thương nhau, còn từng vì vậy mà thầm đau lòng suốt thời gian dài.



      Sau đó dần dần, thấy nhiều chuyện, nó cũng hiểu ra nhiều lắm, mới biết được ra có rất nhiều cách để thương nhau.



      Ví như, mặc dù bề ngoài phụ thân luôn làm ra vẻ chuyện gì cũng để mẫu thân giải quyết, ra phụ thân vẫn lặng lẽ làm hậu thuẫn mạnh nhất cho mẫu thân. Bất luận mẫu thân gặp bao nhiêu trắc trở, chỉ cần quay đầu lại, thấy phụ thân luôn ở đó, còn phải sợ bất cứ điều gì nữa.



      Ví như, mặc dù mẫu thân nhìn như độc tài hung dữ, phụ thân vẫn như đứa trẻ to xác có lớn mà có khôn, nhưng bất cứ lúc nào mẫu thân buồn phiền mệt mỏi, phụ thân xoa đầu véo mũi mẫu thân, câu, Tiêu Dao ngốc này. Mẫu thân ngả vào lòng phụ thân, hoặc là khóc hoặc là cười.



      Ví như, cần biết là ai về muộn, hai người họ đều vì người kia mà chong ngọn đèn ngay tại đầu giường phòng ngủ...



      ngọn đèn...



      Lòng Niệm An khẽ xúc động, rủ hai hàng mi.



      nghĩ ngợi đến ngẩn ngơ, trước mắt đột nhiên sáng ngời, kèm theo tiếng quát hung tợn: “ cần mắt nữa hả?”.



      Niệm An thở dài.



      phần lớn thời gian nó đều ở Mặc Dao giới cách vài ba năm gặp phải vấn đề khó giải thích, mới đến Thiên đình ở tạm mấy ngày.



      Nhưng vì sao lần nào, cũng tình cờ gặp nhau khéo đến như vậy?



      Nó quay đầu, nhìn người thanh niên cầm chiếc đèn lưu ly đứng ở bên cạnh, dáng người cao thẳng mặt mày tuấn, từng cử chỉ đều toát ra khí khái oai hùng mạnh mẽ thể chống đỡ.



      Văn Chiến cẩn thận đặt ngọn đèn lưu ly lên bàn, bực mình : “Đợi đến khi mắt đui rồi, xem có còn làm nổi con mọt sách nữa !”.



      Niệm An mếu máo, tiếp tục nhẫn nhịn theo thói quen.



      “Thứ này là do ta dùng minh hỏa dưới phủ luyện thành, chỉ cần gian thiếu ánh sáng chút là nó tự động sáng lên. Lần sau ta đến, nếu còn thấy đọc sách trong bóng tối, ta ...”



      thế nào?”



      “... Này?”



      Tự nhiên nghe thấy Niệm An trước nay chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên hỏi ngược lại. Văn Chiến đột nhiên ngẩn ra.



      Niệm An cắn môi, sờ lên đầu mũi tròn xoe, trong giọng nhàng mềm mại giống như chứa đựng thứ gì đó khác thường: “Huynh... Vì sao huynh luôn đốt đèn cho ta?”.



      Văn Chiến lại ngẩn ra.



      Theo thói quen ngày thường, lúc này cậu ta phải đập bàn quát lại thế này mới đúng: Ông đây thích thế? Hỏi thừa làm gì!



      Cũng biết tại sao, nhìn bé dưới ánh sáng chập chờn của đèn lưu ly, làn da vừa trắng trẻo vừa mịn màng, ma xui quỷ khiến thế nào cậu ta lại đưa tay ra nhéo cái, lắp bắp liều: “Ta... ta cảm thấy như thế này... nhìn có vẻ ăn rất ngon...”.



      Niệm An hơi sửng sốt, chợt cười thành tiếng.



      được cười! Cười cái gì mà cười? Còn cười nữa ta ... ta ...”



      thế nào?”



      ... ngày nào cũng đến kiểm tra xem đốt đèn hay chưa!”



      “Ừm.”



      Cho nên chữ tình, có gì phức tạp đâu?



      Đôi khi, chẳng qua chỉ là ngọn đèn.



      _____ HẾT_____
      khahanhl thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :