1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 38






      Lưu Kình tràn đầy cảm xúc. Người mà vẫn hằng muốn ôm ấp trong mơ, giờ ngay bên cạnh , vậy mà lại thể làm gì cả.




      nhìn Vệ Tiếu, cười ngây thơ.




      Vệ Tiếu muốn nới rộng khoảng cách, giả vờ rót nước.




      Nhưng khi đưa cốc nước cho Lưu Kình, cẩn thận tay cậu chạm vào tay .




      ràng đầu ngón tay vẫn còn lạnh cóng bởi đứng ngoài quá lâu, thế mà khi cậu chạm vào, lại cảm giác nó nóng như lửa. Lưu Kình lại ngây ngô biết, vừa nghĩ vừa chầm chậm bày tỏ: “Tôi luôn sợ, sợ em sống cực khổ trong tù...”




      Vệ Tiếu an ủi: “Tôi sống rất tốt, cũng giống hồi ở quân đội thôi.”




      Lưu Kình làm sao tin được những lời mà Vệ Tiếu ? thuê Vương Chiêm Toàn báo lại toàn bộ tình hình của Vệ Tiếu mà.




      Lưu Kình ngẩng đầu nhìn Vệ Tiếu, tuy gì nhưng ánh mắt tràn ngập thương khiến lòng Vệ Tiếu nhói đau.




      Cậu nhìn mà lái sang chuyện khác, hỏi: “Có phải cậu gửi tiền cho nhà tôi ?”




      Lưu Kình thương trường nửa bước cũng nhường, nhưng hiểu sao khi đối diện với Vệ Tiếu, cho dù làm chuyện tốt cho cậu, đều cảm thấy xấu hổ, đến việc thuê người chăm sóc Vệ Tiếu trong tù, Lưu Kình cũng ngại dám ra, lúc này nghe Vệ Tiếu hỏi, mới gật đầu giải thích: “Tôi nhớ là em trai em cần lên đại học...”




      Vệ Tiếu gì nữa. Đúng là cậu chịu cực khổ, nhưng Lưu Kình cũng giúp đỡ cậu ít việc, giữa cậu và Lưu Kình rất khó để là ai nợ ai. Điều Vệ Tiếu sợ, chính là cảm xúc kỳ lạ nảy sinh của hai người, nhất là khi hai người ngóng nhìn lẫn nhau, tim đều đập dồn dập.




      Tay Vệ Tiếu cầm ly nước mà run lẩy bẩy.




      “Vệ Tiếu... Chúng ta sau này có thể giống trước đây ?”




      Lưu Kình nghĩ Vệ Tiếu vẫn còn giận mình, bằng lòng để Vệ Tiếu xem mình như Lưu Kình trước đây.




      Vệ Tiếu trầm lặng lúc lâu, gật đầu cách chắc chắn.




      Lưu Kình cuối cùng thể kiềm chế được nữa, dang tay ôm chặt Vệ Tiếu, cái ôm lâu nay nhẫn nhịn đến bây giờ mới có thể thực .




      Nhưng khi da thịt chạm vào nhau, hơi thở cũng dung hòa vào nhau, bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, Vệ Tiếu biết phải làm thế nào để giấu những cảm xúc đó, cậu vốn là người rất hà khắc với bản thân, lại sống trong tù hàng ngày lao động cực khổ, những suy nghĩ làm lắng dịu cảm xúc mất đâu hết khiến cho cậu quên mình cũng có nhu cầu hết sức bình thường.




      Loại cảm xúc ấy khi bộc phát, trở nên cực kỳ khó khống chế.




      Lưu Kình cũng thở gấp, hai tay siết chặt cậu.




      Vì ôm quá mạnh, nhịp thở của Vệ Tiếu cũng trở nên hổn hển.




      Cổ Vệ Tiếu ngay trước mắt Lưu Kình, làm cưỡng nổi sức hấp dẫn, liền hôn lên.




      Cái hôn tựa chuồn chuồn lướt nước, trong khoảnh khắc tiếp xúc tới môi, lại khiến cả người Vệ Tiếu như bị giật điện, muốn đẩy ra.




      Ít nhất lúc đó trong đầu Vệ Tiếu hiểu rằng, họ vượt qua khoảng cách nên có.




      Lưu Kình thể kiềm chế chính mình nữa.




      Như lần ấy hôn cậu, hễ miệng mở ra, đầu óc trống rỗng, vụt trôi mọi ý nghĩ.




      Hai người ôm ấp, đùn đẩy lẫn nhau, dần dần là ôm hay là phản đối đều còn ràng, khắp phòng chỉ còn tiếng thở và tiếng quần áo cọ xát. Lưu Kình nhấc tay, nhanh chóng cởi quần áo Vệ Tiếu như mở hộp quà phải trông đợi lâu ngày mới nhận được.




      Vệ Tiếu cự nự, nhưng dưới ánh đèn mờ mờ và Lưu Kình nhuộm đầy vẻ si mê, chống đối của cậu chỉ mang tính hình thức chứ hề có tác dụng.




      Áo sơ mi, rồi quần dài, rồi giày, đồng loạt bị cởi xuống.




      Đều là thân thể đàn ông giống nhau, cơ ngực cơ bụng giống mình, hai điểm ngực lại như đốm lửa, châm ngòi tất thảy dục vọng nơi .




      Vuốt ve thân thể cậu, cũng phân biệt được mình mơ ước hay là bản năng dục vọng, nhưng ra sức miết lên thân hình đó. Lại ra sức hôn, Vệ Tiếu quên nhắm mắt, nhìn đầy bình tĩnh. Trong mắt Vệ Tiếu, Lưu Kình có thể thấy chống cự mơ hồ, cùng thứ dục vọng tương tự như của .




      Lưu Kình hành động nhanh chóng, để cho Vệ Tiếu có cơ hội chần chừ, liền đưa tay nắm chặt lấy.




      Cậu run bần bật.




      Lưu Kình tiếp tục hành động, rất muốn áp sát vào cơ thể của Vệ Tiếu, ma sát với cậu, nhưng Lưu Kình biết cảnh tượng hôm nay là điều khó lòng tưởng đến, nếu còn làm điều gì quá trớn có thể ngày hôm sau Vệ Tiếu bỏ .




      Lưu Kình dốc sức phục vụ Vệ Tiếu.




      ra thể gọi là phục vụ, thích nhìn Vệ Tiếu bị đắm chìm trong dục vọng, thực đẹp đẽ đó khiến Lưu Kình rất hạnh phúc. Thế nhưng, Vệ Tiếu thoát khỏi cảm giác ghê tởm chính bản thân mình.




      Cậu đạt được cao trào trong tay , thèm nhìn nửa cái, chạy biến vào phòng tắm.




      Nghe tiếng vòi hoa sen vọng ra rào rào, Lưu Kình sững sờ lúc lâu.




      Đầu trống rỗng, tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, dường như khắc trước đây hai người còn trò chuyện, khắc sau xảy ra chuyện như vậy.




      Điều khiến Lưu Kình ngờ đến là, Vệ Tiếu hề có phản ứng cự tuyệt mãnh liệt.




      Lưu Kình nghĩ, hay là Vệ Tiếu cũng thích mình? Nếu phải thích, khi hôn cậu, chắc cậu hãi hùng chuồn sớm. Còn lần tỏ tình trước. Rồi lần ở tòa, nếu thích mình, sao lại lộ vẻ tuyệt vọng như vậy?




      Lưu Kình nghĩ mà toàn thân đờ đẫn, ngã phịch xuống giường như thể bị rút cạn sức lực.




      kiềm chế nổi đưa tay ra giữa giường, Lưu Kình tưởng tượng mình đè lên Vệ Tiếu, vì thế rất kích động. Sức chịu đựng của đáng kinh ngạc, nhưng hiểu tại sao, mới nghĩ bậy lát mà phóng ra rồi.




      Đến bản thân Lưu Kình mà còn giật mình.




      Vệ Tiếu bấy giờ tắm xong, băn khoăn kiểu gì cũng trốn được, cuối cùng đành phải bước ra.




      Cậu ngỡ, mình trốn như vậy, Lưu Kình cảm thấy xấu hổ mà , ai dè tắm xong ra, vẫn còn nguyên xi ở đó.




      Mặt Vệ Tiếu đỏ hồng bởi nước nóng, cộng với bây giờ nhìn thấy Lưu Kình nằm giường, nó càng đỏ gấp bội.




      Lưu Kình cũng lúng túng, khó xử.




      Xưa kia vốn sống đàng điếm là thế, mà giờ như thể mới gặp mối tình đầu, hễ gặp Vệ Tiếu là rung động xốn xang. Vệ Tiếu dám bước lại gần, đứng xa xa khỏi .




      Cả hai đều động đậy, chỉ nhìn đối phương đau đáu.




      Khăn tắm quá rộng, để lộ cổ và cánh tay Vệ Tiếu, chỉ ít da thịt thế thôi mà khiến Lưu Kình nhìn thèm thuồng.




      khí vẫn còn lưu giữ lại cảnh tượng hỗn loạn vừa qua, phảng phất chút ám muội, còn cả chút cảm giác rung động nho . Chúng ngập tràn khắp phòng, chỉ bởi vì phát sinh quá nhanh mà nhất thời trở nên chân thực.




      Vệ Tiếu chôn chân đứng đó, phút chốc biết mình nên làm gì, cũng biết mình nên suy nghĩ điều gì.




      Cuối cùng Lưu Kình mất kiên nhẫn trước, đứng dậy đến bên cạnh cậu, định ôm lấy cậu, nhưng lại sợ bị cậu đẩy ra nên đổi thành sờ lên tấm khăn tắm, giống chú chó bị bỏ rơi nịnh nọt chủ cũ, hy vọng chủ mình có thể nhận nuôi nó thêm lần, ngước mắt nhìn cậu nom rất đáng thương.




      Qua cả hồi lâu đứng im lặng đến nghẹt thở, Lưu Kình mới thốt ra câu mà muốn nhất, cách cực kỳ trịnh trọng: “Tôi có thể thích em , Vệ Tiếu?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 39






      Vệ Tiếu lần đầu tiên được tỏ tình trực tiếp như vậy.




      Câu chuyện đứng sững tại đó.




      Chỉ là cách hạ thấp mình của Lưu Kình, khiến cậu nhất thời thốt được lời từ chối.




      Vệ Tiếu đứng đờ đẫn.




      Lưu Kình biết mình muốn câu trả lời ngay là thể được, nhưng lời của đến mức buộc phải ra, nếu ra, Lưu Kình sợ mình uất mà chết.




      Lưu Kình dám ép buộc, cất bước luôn, nhường gian lại cho Vệ Tiếu, để cậu suy nghĩ kĩ.




      Vệ Tiếu nằm nghỉ yên. Có lẽ bởi chột dạ, cậu có cảm giác cả phòng toàn mùi của Lưu Kình, đến giường cũng có, khiến cậu bất an. Vệ Tiếu nghĩ bất luận thế nào mình cũng thể ở đây tiếp được nữa, chỉ sợ ở lâu xảy ra những chuyện mong đợi, hễ nghĩ vậy, Vệ Tiếu lại càng sợ.




      Thậm chí đồ của mình còn thu dọn xong, cậu vội vã xách valy rời khỏi đó.




      Nhưng người vừa ra đến cửa thang máy, Vệ Tiếu nhìn thấy Lưu Kình đứng đó chờ với vẻ mệt mỏi.




      Vệ Tiếu kinh ngạc.




      Nom Lưu Kình bình tĩnh lạ lùng. Nhìn Vệ Tiếu chặp sau, mới chầm chậm bước lại, cất giọng rất ấm áp: “Chưa ăn sáng sao?” đoạn, giành lấy hành lý từ tay Vệ Tiếu.




      Tim cậu đập mạnh, đứng bất động nhìn , biết định làm gì.




      Lưu Kình đứng đó lầm bầm như thể dặn dò đứa trẻ sắp sửa chơi xa: “Em về gấp, bây giờ mua vé tàu cũng kịp. Mà em mặc quần áo mỏng như thế này, ngoài trời rét lắm, sân ga gió mạnh, em phải giữ gìn sức khỏe chứ...”




      Lưu Kình vừa , vừa nhíu mày, sau đó thở dài sườn sượt: “Đừng tàu về nữa, tôi đưa em về.”




      Vệ Tiếu giật mình, nhưng thực tình thể từ chối.




      Lưu Kình cố ý níu kéo cũng làm phiền, mà cố chịu đựng, lặng lẽ nhìn Vệ Tiếu bằng đôi mắt đượm màu đau khổ.




      Vệ Tiếu cũng im lặng bước theo sau Lưu Kình.




      Nhưng ra đến cửa, Lưu Kình nổi nữa. cầm valy quay đầu nhìn cậu.




      Cậu dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, vội cúi đầu.




      Lưu Kình cười khổ, hạ giọng: “Ít nhiều cũng phải ăn sáng , buổi sáng bụng đói lái xe thoải mái.” Vệ Tiếu thể từ chối liền gật đầu.




      Dù sao khách sạn cũng có kèm bữa sáng tự chọn.




      Hai người đến, chọn lấy ít thức ăn.




      Nhìn thấy Lưu Kình đem những món ăn mà cậu thích bày ra trước mặt, cậu bỗng đành lòng.




      Lưu Kình ngồi bên kia vừa ăn vừa nhắc nhở: “Em trong thời gian nhận khoan hồng, theo quy định, cần phải báo cáo tình hình của bản thân đúng thời gian định, em cứ thế bỏ , cần phải báo cho cơ quan có thẩm quyền phê chuẩn...”




      ra Lưu Kình sắp xếp xong rồi, Vệ Tiếu có thể có được tự do mà cậu muốn.




      Chỉ là thời gian này Lưu Kình vẫn cần nỗ lực hơn. biết Vệ Tiếu ưa lạt mềm buộc chặt.




      mà cứ dai nhách, đòi hỏi, chỉ tổ làm việc theo chiều hướng ngược lại, đơn giản nhất là tiến lùi đúng mực, có lẽ còn có khả năng tiến tới.




      Lưu Kình rất kiên nhẫn, tha thiết thuyết phục Vệ Tiếu.




      Ban đầu hy vọng làm Vệ Tiếu động lòng, nhưng cuối cùng, đến lượt trái tim mình dần dần ẩm ướt.




      Từng chút, từng chút ân tình, và cả niềm hy vọng dành trọn cho tương lai.




      Những viễn cảnh về cuộc sống với Vệ Tiếu mà vẽ ra, trước đây phải nghĩ tới, mà vì nghĩ quá nhiều sợ bản thân bị ám ảnh, cứ phải kiềm chế dám nghĩ nữa, lúc này đây qua từng lời rủ rỉ, chợt nhận ra mình vẫn mơ mãi giấc mơ.




      Giấc mơ được ở cùng cậu, giấc mơ mỗi ngày đều có cậu.




      Thái độ của Lưu Kình lúc này hề khiên cưỡng, mà hòa cả bản thân mình vào trong, nhìn cậu với ánh mắt đắm đuối tình cảm, tha thiết thương.




      Cái nhìn đó dừng cậu, rung động lòng cậu hơn cả trăm ngàn từ ngữ.




      Vệ Tiếu từ đến lớn đều con đường đơn giản nhất, sinh ra và lớn lên trong gia đình bình thường nhất, cuộc đời học bình thường đến thể nào bình thường hơn, lại từng nhập ngũ nơi chỉ rặt toàn đàn ông đực rựa, cậu thường bàn luận với các em đồng chí về việc phải làm sao để chọn được người phụ nữ tốt, mơ ước mai này xa cũng trở thành người chồng, người cha tốt.




      Vệ Tiếu sống vậy quen, khó mà chấp nhận mối quan hệ hỗn loạn, ràng với Lưu Kình. Cả hai người ăn sáng với tâm trạng rối bời.




      Khi lên xe, Lưu Kình tận tay mở cửa cho Vệ Tiếu.




      Tuy rất muốn cậu ngồi ghế cùng với mình, nhưng người thường xuyên lái xe như Lưu Kình biết rằng chạy tốc độ cao rất nguy hiểm cho người ngồi bên ghế phụ.




      Vì vậy để Vệ Tiếu ngồi ngay sau lưng ghế lái.




      Vệ Tiếu lên xe, sợ cậu cụng đầu, bèn đặt tay lên che cho cậu khỏi cụng đầu vào trần.




      Những hành động chăm sóc, quan tâm rất đỗi nhặt đó khiến lòng Vệ Tiếu nặng trĩu, về nhà mà lòng chẳng hề lâng lâng hồi hộp, chỉ có lặng lẽ.




      Lưu Kình ngồi mình đơn phía trước lái xe.




      Vì hai người ngồi trước ngồi sau, nên có chuyện gì để .




      Lưu Kình tự an ủi, tuy ngồi hơi xa cậu tí nhưng vẫn có thể nhìn cậu qua gương chiếu hậu.




      Dường như từ lúc Lưu Kình nhìn thấy Vệ Tiếu muốn bỏ , tự an ủi mình như thế.




      Vệ Tiếu về nhà, nhưng khi nhớ Vệ Tiếu, vẫn đều có thể gặp được cậu.




      Chỉ cần Vệ Tiếu hạnh phúc, ngày nào cũng gặp cậu hay thỉnh thoảng mới hội tụ lần, có quan hệ gì chứ?




      Đến hơi thở cũng trở nên nặng nề. Tuy là tự trấn an mình, song nghĩ đến việc Vệ Tiếu vừa ra tù rời xa , tim Lưu Kình liền quặn thắt.




      biết qua bao lâu, Vệ Tiếu bỗng mở miệng: “Cả nhà vẫn chưa biết em được khoan hồng.”




      giật mình, tay vẫn đặt vô lăng, nhưng toàn bộ hồn đều bay mất.




      “Vì vậy em còn thời gian năm rưỡi nữa.” Vệ Tiếu biết làm như vậy đúng hay sai, nhưng dù sao năm rưỡi, đó là do Lưu Kình cho cậu, vậy dùng thời gian năm rưỡi đó báo đáp tình cảm của Lưu Kình cũng được phải ?




      Cuối cùng, cậu , chút do dự: “Chúng ta có thể thử xem sao.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 40






      Lưu Kình nắm chặt vô lăng. Nghe lời ấy của cậu, tay run lẩy bẩy, xe lái tốc độ cao suýt nữa chệch làn đường.




      Lưu Kình vội thắng xe dừng lại, hít thở sâu, cuối cùng cơn hưng phấn nơi trái tim mới tạm thời lắng xuống, nhưng tay vẫn còn run run, cuối cùng kiềm chế được nữa quay đầu lại.




      Vệ Tiếu ngồi ngay sau giật mình. Cậu biết những lời của mình chắc chắn làm cho Lưu Kình có phản ứng, nhưng phản ứng này hơi bị mạnh phải? Lưu Kình quay phắt đầu, biểu giống như con quỷ.




      Vệ Tiếu bỗng nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Cậu trộm nghĩ mình làm như vậy có phải quá vội vàng rồi ? Dù sao điều cậu nghĩ vốn hết sức đơn giản thôi, nhưng nhìn bộ dạng của Lưu Kình, Vệ Tiếu lại thể với đừng nghĩ quá nhiều nữa.




      Lưu Kình cầu gì cả, đối với đây là miếng bánh ngon từ trời rơi xuống, xúc động cũng là điều hiển nhiên, có gì quá đáng, thế nên quay ngay xe đưa Vệ Tiếu về khách sạn.




      Nhưng khi vào khách sạn, Lưu Kình vẫn kiềm chế được, ôm chầm lấy cậu, hệt người chết đuối túm chặt thanh gỗ nổi nước.




      Tay chân Vệ Tiếu bị ôm đến phát tê, bấy giờ Lưu Kình mới thả cậu ra.




      Những ngày sau đó, hai người dần dần bình thản như nước.




      Lưu Kình thật ra rất bận rộn với công việc. bây giờ đã tiếp quản quyền lực từ Lưu Tuyết Sinh và đuổi Hàn Vy ra khỏi nhà, nhưng tai mắt thuộc hạ của Lưu Tuyết Sinh vẫn còn đó, tìm đến giới truyền thông và giao cho họ những chứng cứ thu thập được, tuy vậy, Lưu Tuyết Sinh vẫn còn cơ hội lội ngược dòng.




      Nhưng đáng lo nhất là vốn mượn bản án ông Lý bắt cóc để cuốn Hàn Vy vào, thế mà biết Hàn Vy giở thủ đoạn gì, để ông ta một mình gánh hết tội.




      Tất nhiên những áp lực mà Lưu Kình gánh chịu, bao giờ để lộ cho Vệ Tiếu biết.




      coi mình còn là một Lưu Kình cần Vệ Tiếu bảo vệ nữa. Những chuyện đó nói với Vệ Tiếu chỉ làm cho cậu thêm phiền muộn mà thôi, vì vậy Lưu Kình cam tâm một mình gánh chịu.




      Vệ Tiếu cảm thấy rất kỳ lạ. Hôm đó sau khi cậu mạnh dạn thổ lộ, tuy Lưu Kình rất xúc động, nhưng ăn cơm xong, hai người ôm nhau một lúc rồi ngay.




      Từ đó về sau Lưu Kình trở nên bận rộn, hàng ngày sáng trưa tối đều gọi điện thoại nhưng trong điện thoại nghe rất lộn xộn, đúng là chỉ tranh thủ thời gian để gọi. Vệ Tiếu có việc gì làm, mỗi ngày xem ti vi giết thời gian.




      Cậu cũng cảm thấy kỳ lạ về mình, bởi thật ra cậu phải là đồng tính, ít nhất cũng chẳng có cảm xúc đặc biệt gì với thân thể đàn ông, nhưng dù là hôn hay tiếp xúc cơ thể với , cậu tuyệt nhiên có cảm giác kỳ thị.




      Chỉ có điều, nghĩ đến việc tiến thêm bước nữa, Vệ Tiếu tài nào làm được. Cứ nghĩ tiếp là toàn thân cậu lập tức nổi da gà.




      Vệ Tiếu hiểu nổi cậu với Lưu Kình là tình trạng gì nữa. Tính cách của Lưu Kình có chút giống ông ngoại , dù trong trạng thái tấn công, cũng đem lại cảm giác rất lịch nho nhã.




      Khuôn mặt với nụ cười nhợt nhạt nhưng nhìn chung khá bắt mắt.




      Nhưng cậu con trai với nụ cười non nớt ấy mà lại sẵn sàng đẩy cha mình vào ngõ cụt.




      Những người xung quanh biết về thủ đoạn của Lưu Kình, nhưng hầu hết họ đều hoảng sợ trước tàn nhẫn của Lưu Kình đối với chính người nhà của .




      Dù có nghĩ nát óc cũng thể hiểu được, tại sao Lưu Kình lại giở thủ đoạn đó. Những ngày cha bị điều tra, Lưu Kình ngừng bành trướng thế lực của mình, thậm chí còn mượn bản án điều tra giả để lên án Lưu Tuyết Sinh trước cuộc họp hội đồng quản trị.




      Bất luận bản án cuối cùng của Lưu Tuyết Sinh như thế nào, Lưu Tuyết Sinh bị ép đến cùng đường mạt lộ rồi.




      Lưu Tuyết Sinh như khối u ác tính dai dẳng của công ty, muốn cắt bỏ sạch , ắt phải chịu đau đớn.




      Lưu Kình mặt phải đối phó với Hàn Vy, mặt khác phải duy trì công ty tiếp tục hoạt động.




      lúc mệt mỏi vì những khó khăn về mặt tài chính, cuối cùng gặp cơ hội đổi mình.




      phải nắm bắt nó, khiến cho Lưu Tuyết Sinh phải ra cách hợp tình hợp lý nhất. Lưu Kình rất hy vọng vào chuẩn bị của mình, trước khi gặp luật sư đại diện, còn đặc biệt nghiên cứu tư liệu về người này.




      bất ngờ phát ra, người đó ngang tuổi mình, mới chỉ xem ảnh, cảm giác đối phương là người rất thông minh.




      Lưu Kình rất thích ánh mắt đầy tham vọng của đối phương. Bản thân vì trải qua quá nhiều tình, chuyện làm ăn được ông ngoại tận tay chỉ dạy, làm việc gì cũng đắn đo cẩn trọng, trông có vẻ ổn định, song thiếu tính mạo hiểm.




      Cũng biết mình thiếu điều này, Lưu Kình luôn muốn chiêu mộ người có thể lấp đầy khuyết điểm của .




      Nhìn ánh mắt rất hợp nhãn mình, Lưu Kình bỗng nhiên có hứng thú với con người đó.




      Nhưng điều khiến Lưu Kình ngờ đến là, động cơ của người đó tốt. Thang Doãn ngồi trong quán cà phê của khách sạn, giữa tiếng nhạc du dương, liếc nhìn đồng hồ ra chiều nóng nảy.




      Thang Doãn trước khi đến có xem qua ảnh của Lưu Kình, cảm giác lúc đó là người này nhìn cũng được, nhưng lọt vào mắt xanh . thích người có cá tính hơi điên dại chút, người như vậy vừa có thể chinh phục, vừa có thể đem lại bất ngờ mỗi khi lên giường.




      Sau đó Thang Doãn gặp Lưu Kình.




      Thang Doãn trước đó xem Lưu Kình ra gì. luôn nghĩ Lưu Kình là đứa chỉ biết dựa vào miếng cơm của gia đình, bây giờ sắp phá sản rồi, mới khắp nơi tìm người giúp đỡ.




      Tuy những hành động của Lưu Kình gần đây ngày càng lão luyện tinh ranh, nhưng Thang Doãn vẫn hết sức coi thường. Chỉ đến khi người xuất trước mặt Thang Doãn mới nhận ra là mình quá phiến diện. Bị ánh mắt bình tĩnh kiên định nhìn vào, tim tự dưng đập loạn nhịp.




      Hơn nữa Thang Doãn ngờ Lưu Kình lại đẹp trai đến vậy.




      Cử chỉ, tác phong của Lưu Kình sau đó càng làm cho ngạc nhiên hơn nữa, phong độ vượt cả sức tưởng tượng của .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tài ăn của Lưu Kình lưu loát, đâu ra đó những vấn đề trong hạng mục mà họ hợp tác, nhưng từ khi Lưu Kình lộ diện đầu óc của Thang Doãn như bay lên chín tầng mây.




      Thang Doãn hành xử lỗ mãng, trong khi Lưu Kình chuyện chính , lại đưa tay xoa xoa bàn tay đặt bàn của Lưu Kình, rồi với giọng điệu mờ ám: “Chuyện này chúng ta có thể vào phòng kỹ hơn.” Ánh mắt Lưu Kình dừng lại, ngẩng đầu lên, mặt bất động.




      từng thời tự do tìm mọi khoái lạc khắp nơi, việc điên rồ hơn thế nếm trải qua hết, chỉ là từ khi thích Vệ Tiếu, thu trái tim mình về mối rồi.




      Bây giờ gặp phải cầu ân ái, Lưu Kình đều từ chối cách lịch .




      Bị trêu chọc bỉ ổi như vậy cũng là lần đầu tiên.




      Lưu Kình nhíu nhíu mày, kiềm chế đứng dậy, cho dù trong lòng nổi đóa muốn dùng chân đạp thẳng vào mặt đối phương, vẫn tỏ ra phong độ gật đầu cáo từ. Trở về, vui tẹo nào.




      hạng mục lớn lại phái người như vậy đến phá hoại, những đầu tư của trước đây đổ sông đổ bể.




      Lưu Kình uống ngụm cà phê đặc, lúc này đêm cũng về khuya.




      vẫn tiếp tục làm thêm giờ.




      Trong văn phòng cũng còn vài người, là do chính lựa chọn, cùng bận rộn với bộn bề công việc.




      Nhưng cứ liên tục thức đêm khiến sắc mặt mọi người tốt. Lưu Kình bóp bóp sống mũi, toàn thân cảm thấy mệt mỏi, chịu nổi, trốn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu lúc này ngủ rồi.




      Nhận được điện thoại của Lưu Kình, Vệ Tiếu có chút bất ngờ, rồi chuyển sang lo lắng, vội hỏi qua điện thoại Lưu Kình có xảy ra chuyện gì hay .




      câu quan tâm ấm áp khiến bao mệt mỏi bấy lâu của tan biến. muốn kể cho Vệ Tiếu nghe về tâm trạng tốt của mình, bèn giả vờ sao cả chuyện với Vệ Tiếu.




      Nhưng Vệ Tiếu quá quen thuộc với giọng của Lưu Kình rồi. Cậu chỉ dừng lại tích tắc, liền hỏi : “Có phải mệt lắm ? Nếu mệt quá nghỉ ngơi .”




      Lưu Kình đồng ý. Tuy có rất nhiều chuyện muốn với Vệ Tiếu, nhưng sợ mình ra khiến Vệ Tiếu lo lắng, nên chỉ những việc linh tinh rồi dập máy.




      Thế nhưng sa vào im lặng, Lưu Kình lại thể bình tĩnh được. biết sau khi giải quyết xong mọi chuyện, mới có nhiều thời gian ở cạnh Vệ Tiếu.




      Nhưng mà... Nhưng mà kiềm chế nổi, liền báo tiếng với cấp dưới rồi chạy .




      Lưu Kình cảm thấy mình phát điên. ràng ở cái tuổi này, mà vẫn kích động như đứa con trai mới lần đầu, vừa gọi điện thoại xong sục sôi muốn gặp Vệ Tiếu tức khắc, để rồi lái xe đến khách sạn. Lưu Kình bị cơn gió lạnh thổi qua, làm bình tĩnh lại.




      Chưa gì vội vã chạy đến bên Vệ Tiếu, chỉ sợ càng làm cậu hoảng hốt, có khi còn khiến cậu lo âu.




      Nghĩ đến đây Lưu Kình lại do dự, nhưng tình nhớ Vệ Tiếu quá mất!




      Đúng vào lúc biết nên làm gì điện thoại Lưu Kình bỗng đổ chuông.




      Đầu bên kia là giọng của Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu thấp thỏm, yên tâm về . Sau khi dập máy xong, nhìn đồng hồ thấy quá khuya rồi, Lưu Kình vẫn bận làm việc, Vệ Tiếu sao ngủ tiếp được liền cầu khách sạn chuẩn bị đồ ăn khuya, định tận tay đem đến cho Lưu Kình. Lúc này Vệ Tiếu cầm hộp thức ăn ra, vì biết văn phòng của Lưu Kình ở chỗ nào, mới gọi điện thoại cho .




      Vệ Tiếu hỏi Lưu Kình qua điện thoại: “ ở đâu, em đến gặp .” Vừa vừa bước ra khỏi khách sạn, tình cờ nhìn thấy chiếc xe đỗ trước cửa, còn có cả Lưu Kình đứng ngoài xe nghe điện thoại.




      Quả là khung cảnh kỳ diệu.




      Dường như bên mình vơi điều gì đó.




      ràng là cửa khách sạn vắng tanh, hai người lại cách nhau khá xa, tưởng chừng cả thế giới chỉ có hai người họ.




      Lưu Kình cũng ngẩng đầu nhìn Vệ Tiếu.




      Tay hai người họ cầm điện thoại đều siết chặt vô thức.




      Sau đó nụ cười ngượng ngùng giúp gương mặt Vệ Tiếu giãn ra.




      Vốn là khuôn mặt cứng cáp, nhưng giờ đây hiền hậu hơn nhiều khiến người khác động lòng. Lưu Kình chầm chậm bước lại, mỗi bước , tim cũng đập theo thình thịch, hạnh phúc chứa chan cõi lòng, Lưu Kình muốn niềm hạnh phúc đó theo mãi mãi.




      Hai người nửa đêm đứng yên lặng bên đường.




      Lúc này dù là đoạn đường sầm uất nhất, nhưng đường xe cũng thưa thớt nhiều .




      Lưu Kình chăm chú nhìn Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu xấu hổ cười, chìa hộp thức ăn ra trước mặt : “ biết thích ăn gì, liền mua bát cháo trứng với thịt, có cả bánh ga tô... Như cho con ăn ấy nhỉ...”




      Lưu Kình câu gì lập tức chạy lại ôm lấy Vệ Tiếu dụi đầu vào mặt cậu. Giữa buổi đêm đấy, Lưu Kình biết mình thể rời xa Vệ Tiếu nữa rồi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 41






      Bản án của Lưu Tuyết Sinh dưới tác động của Lưu Kình cuối cùng cũng tuyên án.




      ai ngờ rằng Lưu Tuyết Sinh phong ba từng trải lại thể chịu nổi đả kích này.




      Lưu Kình lúc đó họp, nhận được tin, giật cả mình.




      Nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại ngay, làm như có chuyện gì xảy ra và tiếp tục cuộc họp, sau đó mới dẫn theo tài xế và số nhân viên cấp dưới đến bệnh viện. Khi đến nơi, thấy cảnh sát vẫn đứng canh trước cửa phòng bệnh của Lưu Tuyết Sinh.




      Đây là lần đầu tiên Lưu Kình gặp lại Lưu Tuyết Sinh kể từ sau khi ông bị mang điều tra.




      Trước đó, từng nghĩ rằng, đây là cái kế trốn chạy hình phạt của Lưu Tuyết Sinh, nhưng xem ra quá đa nghi rồi.




      Người đàn ông nằm giường cắm đầy dây dợ, thoạt nhìn như xác chết, tuy vẫn chưa đến mức đó nhưng sắc mặt tái nhợt. Lưu Kình bước vào, phòng rất đông người.




      Hàn Vy mang con trai đến sớm từ trước, đứng khóc lóc.




      Lưu Kình chỉ nhìn cách bàng quan, chút khoái cảm sau khi trả thù cũng có. Hoặc cũng có thể từ sau khi quyết định ra tay, xem những người này là kẻ thù rồi. chỉ làm theo những gì mà ông ngoại làm, theo từng bước con đường mà ông .




      Hàn Vy liếc Lưu Kình cái, sắc mặt biến đổi như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Lưu Kình phớt lờ người đàn bà này, nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Tuyết Sinh.




      Cũng giống như người này trước đây để ý gì đến , cũng chẳng để ý gì đến ông, lúc này nhìn lại mới phát ông già rất nhiều, tóc điểm bạc, mặt đầy nếp nhăn, có cố che giấu cũng thể giấu được.




      người đàn ông hấp hối.




      Lưu Kình nghĩ, trông ông thế này mà cũng có thể gây cho đau khổ suốt từng ấy năm, giờ nghĩ lại đúng là chẳng đáng chút nào.




      Trong phòng toàn là tiếng khóc thút thít của Hàn Vy.




      Lưu Tuyết Sinh cuối cùng cũng tỉnh, mở mắt nhìn lúc lâu mới nhận ra Lưu Kình đến.




      Sau đó Lưu Tuyết Sinh mở miệng gọi: “Lưu Trăn...”




      Hàn Vy vội vàng đứng dậy, đẩy cậu con trai mặc đồng phục ngồi bên cạnh. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với người em trai cùng cha khác mẹ của mình.




      Đó chỉ là cậu học sinh trung học hết sức bình thường, dáng vẻ bên ngoài tương đối giống Lưu Tuyết Sinh.




      Nhìn ngoài phải là loại khiến người khác ghét bỏ, còn có vẻ ngốc nghếch.




      Lưu Kình đứng lặng lẽ bên, quan sát dáng vẻ làm cha của Lưu Tuyết Sinh.




      Đó là tình cảm cha con mà từ trước tới nay cậu chưa hề nhận được từ ông.




      Lưu Kình nghĩ, ra Lưu Tuyết Sinh cũng nhân từ như vậy.




      Khi nghĩ như vậy, cũng buồn chút nào. Đến khi Lưu Tuyết Sinh nhớ ra mình vẫn còn đứa con trai, ông mới nghiêng mặt qua nhìn Lưu Kình, nhưng gì.




      Lưu Kình cũng , giống như cả hai đánh cờ.




      Quan sát lẫn nhau, thầm tính kế.




      Lưu Tuyết Sinh cuối cùng chịu thua trước, dám lên giọng nữa, mà như con tằm chờ người mở kén, giọng khàn khàn: “Là cha có lỗi với con, có lỗi với nhà họ Tống, có lỗi với mẹ con, con trừng phạt cha thế nào cũng được, nhưng dì và em vô tội, em... chính là em trai con... Con đừng làm hại dì và em...”




      Lưu Kình yên lặng lắng nghe. ra sớm hiểu , người đàn ông này chẳng có quan hệ gì với mình, họ chỉ đại diện cho nhà họ Lưu và nhà họ Tống, thế thôi.




      trả lời mà nhìn ông, ánh mắt phẫn nộ cũng thương cảm, chỉ nhìn cách lạnh lùng.




      Đó là ánh mắt của kẻ làm ăn buôn bán, tràn đầy toan tính chứ có chút tình cảm nào.




      Khi Lưu Kình từ phòng bệnh ra, Hàn Vy đứng trước cửa từ trước định cản đường . lướt nhanh qua, nhìn bà ta lấy cái.




      Lưu Kình lột xác để sống cuộc đời mới, nhưng những người này, nghĩ mình nên vứt bỏ như rác rưởi mới tốt. Lưu Kình trở về công ty tiếp tục bận rộn, mỗi ngày đều phải xử lý việc công ty, thậm chí nghĩ hay mình đổi quách tên cho rồi.




      Đến khuya lại gọi điện thoại cho Vệ Tiếu, trưng cầu ý kiến của cậu.




      Vệ Tiếu nghe Lưu Kình đến chuyện đổi tên, lấy làm ngạc nhiên lắm. ra đổi cũng được, chỉ là tên gọi suốt hơn hai mươi năm, thay đổi mang lại ít phiền hà.




      Vệ Tiếu nêu suy nghĩ của mình. Cậu cũng lờ mờ đoán ra, sở dĩ Lưu Kình có ý tưởng này là do cha gây nên điều vui, cậu liền an ủi, với rằng, quan hệ giữa người với người phải dựa vào cái tên là ràng buộc nhau.




      Lưu Kình nghe xong mới tạm hạ giọng.




      phát ra mình ngày càng thích nghe Vệ Tiếu chuyện, những lời của Vệ Tiếu như ma thuật, có thể dễ dàng làm tiêu tan mọi khó chịu trong lòng, giúp thấy thoải mái hơn bao giờ hết.




      Trái lại, cuộc sống của Vệ Tiếu trôi qua rất khổ ải, khoảng thời gian này cậu rảnh rỗi đến nỗi người ngợm sắp mốc meo rồi. Ngần này tuổi, bất kể ở nhà hay ra ngoài làm việc, thậm chí ở trong tù, ngày nào cậu cũng chạy đôn chạy đáo, lỡ mà có rảnh rỗi quá chắc chắn là cậu thấy mệt mỏi chán chường.




      Cậu biết Lưu Kình gần đây rất bận rộn, nếu cậu ra ngoài tìm việc làm thêm chỉ e mang lại phiền phức cho , vì vậy Vệ Tiếu đành nhẫn nại ngồi ở trong khách sạn, riết rồi thành quen thân với nhân viên khách sạn luôn.




      Lưu Kình bắt đầu khẩn trương tiến hành cải cách công ty. Hàn Vy mất khả năng kinh tế cũng đến tìm mấy lần gây , đều bị bảo vệ đuổi cổ.




      Bà ta mặt dày gõ cửa báo giới để tố cáo Lưu Kình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :