1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 34






      Có điều, Hàn Vy chưa kịp xử lý Vệ Tiếu, phía cảnh sát biết làm sao có được tin tức.




      Vụ án Lưu Kình bị bắt cóc đến nay vẫn chưa phá được, giờ xuất manh mối, đương nhiên phải nhanh chóng có mặt điều tra.




      Nhìn thấy Vệ Tiếu bị bắt lên xe cảnh sát, Hàn Vy giận dữ.




      Sau việc đó ông Lý với Hàn Vy câu, Vệ Tiếu vào nơi đó, càng có lợi đối với họ.




      Câu này nhắc nhở Hàn Vy, dù sao cũng thể phá được cái án bắt cóc, cần con tốt thí lúc này phải là có người rồi sao?




      Vệ Tiếu bị mang đến nơi tạm giam, giữa đường bị xét hỏi mấy lần.




      Về đoạn video quay lại, Vệ Tiếu thể cãi gì hơn, vì bằng chứng rành rành ra đó rồi.




      Điều duy nhất mà cậu lo lắng là người nhà của cậu.




      Cậu sợ việc này đến tai cha mẹ khiến họ lo lắng.




      Thôi cứ qua ngày trong phòng tạm giam .




      Cậu ra phải phạm tội gì nghiêm trọng, bị nhốt chung với những kẻ khác cũng khác biệt hoàn toàn.




      May thay Vệ Tiếu có khí chất của quân nhân, những kẻ muốn ăn hiếp ma mới mà nhìn thấy nhất cử nhất động đều mạnh mẽ của cậu, tất cả chúng đều chùn chân. Vệ Tiếu cảm thấy rất buồn cười, hôm đó khi muốn Lưu Kình chết, cũng từng nghĩ mọi khả năng có thể xảy ra hôm nay, nhưng sau đó cùng Lưu Kình trải qua biết bao khó khăn gian khổ, tưởng có thể sống với nhau lâu dài, rồi vẫn phải vào tù ngục.




      Vệ Tiếu dần dần phát thái độ của người thẩm vấn mình thay đổi rệt, trước đây chỉ là nghi ngờ cậu tham gia vào nhóm bắt cóc, nhưng lúc này nghĩ cậu cùng hội cùng thuyền với chúng.




      Ngay lúc đó chiếc xe bắt cóc Lưu Kình được tìm thấy, bên trong quả nhiên có dấu giày của Vệ Tiếu.




      Sau đó lại tìm thấy đôi giày vứt trong thùng rác gần đó.




      Khi cảnh sát cầm đôi giầy đưa cho Vệ Tiếu xem, cậu lập tức hiểu ra. Đôi giày đó ràng ở nhà họ Lưu nhưng lại được tìm thấy trong thùng rác, quá đủ để hiểu cậu bị người ta tạo chứng cứ giả hòng vu oan giá họa. Vệ Tiếu liền nghĩ cách tự biện minh cho mình, nhưng bất luận cậu thế nào, những người đó đều nhận định cậu là người bắt cóc.




      Dần dần Vệ Tiếu càng cảm thấy tình hình xấu .




      Tội danh bị định, cậu chỉ biết cười cách đau khổ, bị những cảnh sát thẩm tra khiển trách là thái độ đàng hoàng.




      Điều duy nhất Vệ Tiếu cảm thấy may mắn là theo quy định, trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ kể từ khi bị bắt giữ phải thông báo cho người nhà cậu biết, lúc này chẳng là cố ý hay là thiếu sót mà có ai báo cả.




      Vệ Tiếu coi đây là vạn điều may trong may. Chỉ là từ nay về sau, cuộc đời Vệ Tiếu là những chuỗi ngày khốn khó. Vì trong quá trình thẩm vấn, biểu của cậu hợp tác, cậu bị bắt đeo thêm khóa tay xích chân, rồi trông cậu lại có vẻ mưu tính phản kháng, cậu tiếp tục bị người ta dùng dây buộc chặt xích chân vào lưng.




      Vệ Tiếu vẫn chịu nhận tội.




      Sau những ngày liên tục thẩm vấn, trở về phòng tạm giam, Vệ Tiếu bị những kẻ cùng phòng giáo huấn.




      Bị nhổ nước bọt, bị đá vào bụng, các phạm nhân cứ mượn câu chuyện tình cảm của cậu để diễn diễn lại. Vài lần như vậy, đêm đêm cậu lại nghĩ, mình thể chống đỡ tiếp nữa.




      Cảm giác đơn điểm tựa khiến toàn thân cậu cạn kiệt sức lực, nhưng Vệ Tiếu dễ dàng thỏa hiệp. Cậu có thể thẳng thắn thừa nhận mình từng có ý định giết Lưu Kình, nhưng tuyệt đối nhận tội bắt cóc.




      Cuối cùng cũng đến ngày hầu tòa.




      Hôm đó khi Vệ Tiếu bước vào phòng xét xử, cậu mặc áo tù nhân màu cam, áo in hàng chữ “Phòng tạm giam XXX”, tóc cắt ngắn, người gầy rất nhiều.




      Trước khi ra tòa, cậu được luật sư bào chữa thông báo rằng, trước mắt vụ án của cậu được lạc quan cho lắm.




      Vệ Tiếu biết chắc mình bị người khác mưu hại, nhưng cậu vẫn hy vọng nhận được phán xét công bằng.




      Cậu hỏi vị luật sư đại diện, nếu sau khi mình phạm tội, bản thân có hành vi cứu giúp và chăm sóc Lưu Kình liệu có thể được giảm án phạt hay ?




      Lúc đó luật sư chỉ cho có lệ, thử xem thế nào.




      Vệ Tiếu rối bời, bởi vì cậu biết trong quá trình thẩm vấn cậu gặp Lưu Kình.




      Tuy phải đến bây giờ vẫn hy vọng Lưu Kình nhớ lại điều gì, nhưng có những việc trải qua với nhau, Vệ Tiếu nghĩ Lưu Kình thế nào cũng có chút cảm xúc chứ? Vì nghĩ vậy mà khi bước vào phòng xét xử, cậu cố ý đảo mắt nhìn quanh lượt.




      Nhưng Lưu Kình có mặt, cũng biết có phải vì cần ra tòa sau mà được ngồi ghế nghe xử hay .




      Cuộc thẩm vấn tiến hành rất thuận lợi, Vệ Tiếu năng ràng, phản ứng cũng được xem là tốt, rành mạch khai từng chi tiết .




      Kiểm soát viên tuyên bố mọi tội trạng của cậu, chứng cứ lần lượt được đưa ra.




      Cuối cùng Lưu Kình cũng bước vào nơi xét xử.




      Do quy định của tòa án, Lưu Kình ăn mặc rất nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng, đồ vest đen, nhưng nút áo được gài, thành thử trông vẫn chẳng đứng đắn. Vệ Tiếu kìm nổi xúc động, tuy nhiên sau đó thất vọng ngay.




      Lưu Kình trước sau vẫn rất lạnh nhạt, thậm chí lạnh nhạt đó còn mang chút bất cần, từ khi vào trong vẫn nhìn Vệ Tiếu lần nào.




      Quan tòa hỏi Lưu Kình với giọng điệu chút tình cảm: “Nghi phạm rằng khi cậu hôn mê cứu cậu, được coi thuộc về hành vi chủ động ngăn chặn phát sinh kết quả phạm tội…”




      Lưu Kình chẳng buồn nhìn cậu, quyết đoán lắc đầu, “ có.”




      Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình, nháy mắt hiểu làm sao. Phải, đúng là cậu từng có ý hại Lưu Kình, nhưng những gì sau đó lẽ nào đều là giả?




      Tại sao thể được, dù chỉ câu?




      Nhìn người đứng kia làm người bị hại tường thuật lại việc, Vệ Tiếu im re thêm câu nào nữa, ngay cả khi được quan tòa hỏi.




      Vệ Tiếu biết linh hồn mình mất nửa. Cậu dốc lòng làm việc thiện, cuối cùng bị người ta chối bỏ dễ dàng.




      còn gì cả, xương cốt bị nghiền vụn cũng chỉ đau đến thế mà thôi. Vệ Tiếu kiệt sức, xụi lơ ghế.




      Cậu là người chưa đến đường cùng nhất định chưa chùn bước, trước đây khi bị người ta ép uống cả đêm đến thể ngủ, cậu cũng có thể chịu đựng được. Còn lúc này, ánh mắt lạnh lùng của Lưu Kình khiến lòng cậu đau như cắt.




      Thế giới dần xa, có điều gì đáng để cậu đau khổ nữa rồi.




      Cậu cố nuốt lệ vào tim.




      Đầu ngẩng cao, cúi nữa.




      Nhận tội đền tội, chỉ có mấy chữ vậy. Vệ Tiếu nghĩ, cuộc sống cậu dường như chỉ còn lại điều này.




      Xe cảnh sát mở cửa, lòng cậu héo hắt.




      nơi xa, khuôn mặt của người từng chết sống lại nhìn Vệ Tiếu lên xe cảnh sát qua gương chiếu hậu, bây giờ đông cứng,




      ngồi đó, rã rời.




      Nhìn Vệ Tiếu với mái tóc ngắn ngắn.




      Mỗi phút mỗi giây đều trở nên dài dằng dặc.




      Đến hít thở cũng còn liên tục mà trở nên ngắt quãng. Cần liên tục nhắc nhở mình rằng, hít thở hít thở, nếu dường như đến hít thở cũng khó lòng mà tiếp tục.




      Sao lại đau đớn đến như vậy?




      Có lẽ chết tốt hơn. Cảnh tượng trước mắt Lưu Kình cứ mờ dần mờ dần, cuối cùng thế giới hóa thành nhạt nhòa.




      Nhìn theo Vệ Tiếu, biết rằng bất luận mình muốn ôm người đó bao nhiêu, lúc này đây cũng thể biểu lộ ra được.




      Những ngày tháng hỗn loạn qua hủy hoại con người , làm trở nên nhu nhược. Cái ngày mà bị vứt xuống sông, cảm giác còn chỗ dựa khi đó làm thức tỉnh.




      Trong tay có chút sức mạnh đừng là Vệ Tiếu, mà đến bản thân mình cũng bảo vệ được nữa,




      ra khi ở bệnh viện sớm tỉnh, nghe được tiếng người lại xung quanh mình. Ngoài Vệ Tiếu là người thường ngồi bên túc trực, người thứ hai nào lòng quan tâm đến .




      Lưu Kình hiểu rằng nếu cứ mãi đơn độc, làm kẻ lông bông quyền thế, rất dễ bị người khác ức hiếp.




      Lúc này nhìn theo Vệ Tiếu, vốn dĩ biết mình có thể sống thêm bao lâu, đột nhiên lại ước thời gian quay ngược trở lại, để Vệ Tiếu phải quen biết mình, như vậy có nỗi đau xé lòng hôm nay. Lưu Kình nắm chặt tay nhìn theo Vệ Tiếu – người duy nhất mà thương đời này, nhìn cậu bị cảnh sát đưa , nhìn xe cảnh sát chạy xa dần.




      Lưu Kình chưa bao giờ hận mềm yếu của bản thân như bây giờ.




      Khi ở bệnh viện, nhớ ra rằng lần đầu tiên đến nhà họ Lưu, từng thấy cánh tay lão Lý xăm hình đầu con báo màu đen.




      Nháy mắt ấy, phẫn nộ dâng trào như biển cả cuồn cuộn. Chưa bao giờ ghét hận người đàn ông trong ngôi nhà ấy nhường vậy, nếu vì lão quá dung túng, làm sao người đàn bà đó dám ngang nhiên ra tay làm tổn thương?




      Nỗi uất hận tích lũy bao tháng ngày rốt cuộc làm quyết tâm trốn tránh nữa. Kể cả thế nào, cũng phải đòi lại công bằng cho mình, và cho cả Vệ Tiếu.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 35






      Cuộc sống lao tù của Vệ Tiếu vô cùng tẻ nhạt, giống hệt những ngày đầu nhập ngũ.




      Sinh hoạt theo quy định, lao động theo quy định.




      Ở đây mọi hy vọng dường như tắt hẳn.




      ai còn khó dễ cậu – người phải ngồi tù cả đời nữa. Ai cũng biết cậu còn gì để sợ, và cậu trở thành người mà người khác phải sợ.




      Hơn nữa cậu vào đây với tội bắt cóc giết người.




      Tội nặng hơn nhiều so với các tù nhân ở đây. Dần dần cậu trở thành loại người có hành vi độc lập khác biệt so với các phạm nhân ở trong này.




      Với tư cách là người mới vào, hàng ngày Vệ Tiếu cần hoàn thành chỉ tiêu sản xuất, bao gồm những công việc đơn giản như đan áo len, kết khuy nút, thêu hoa, làm túi giấy, dán bì thư, nhồi ruột cho đồ chơi bằng len. Vệ Tiếu học hỏi chăm chỉ, tâm trạng khởi sắc hơn so với rất nhiều người vào cùng đợt.




      Hồi mới vào, vì án của cậu là chung thân nên giám ngục rất chú ý đến cậu, bởi lẽ tỷ lệ tự sát của loại phạm nhân này tương đối cao, Vệ Tiếu lại bình thản ngoài ý muốn của mọi người.




      Thời tiết dần dần ấm áp trở lại.




      Thời gian thức dậy ở trong tù rất sớm, năm giờ sáng phải dậy và xếp chăn màn gọn gàng. Lần nào cũng xếp chăn ngay ngắn, vuông vắn như miếng đậu, sau đó ngồi ghế đợi giám ngục đến mở cửa, ngày làm việc mới lại bắt đầu.




      Buổi sáng bận rộn trôi qua, tầm trưa có thể tranh thủ nghỉ ngơi nửa tiếng.




      Vệ Tiếu nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở đây, ăn uống xong lại lao vào làm việc.




      Người trầm lặng như cậu, ngay cả khi bị người ta giẫm lên chân cũng kêu đau. Người như cậu, ở trong tù rất dễ bị ức hiếp, nhưng ánh mắt cậu luôn lộ ra nỗi độc lạnh lùng, khiến những kẻ có ý định bắt nạt cũng phải e dè.




      Chính vì vậy mà cậu phải là người đứng đầu, nhưng trong tù ai dám đụng đến.




      Người vào cùng đợt với cậu kém may mắn hơn nhiều, nhanh chóng trở thành đối tượng bắt nạt của ma cũ.




      Tên người đó là Vương Chiêm Toàn, cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi, trước đây từng vài lần vào tù vì tội ăn cắp ăn trộm, lần này hiểu sao bị đưa vào nơi toàn tội phạm nghiêm trọng này.




      Chỉ có tội tương đối nặng mới bị đẩy vào đây, nay có đứa lãnh án có hai năm chui vào, bắt nạt bắt nạt ai nữa?




      Vệ Tiếu giờ đây còn thích quản mấy chuyện đâu giống trước nữa rồi.




      Lãnh án chung thân, đời cậu tắt hết hy vọng, có gì hay mà phải lo chuyện người khác?




      Vệ Tiếu đứng nhìn tên Vương Chiêm Toàn kia bị người ta ức hiếp hết lần này đến lần khác. Nhưng qua ít ngày sau, Vương Chiêm Toàn trở nên khác hơn, đột nhiên tự sát, lại còn đứng ngay trước mặt Vệ Tiếu chọc bàn chải đánh răng vào cổ mới khổ.




      Đến nước này Vệ Tiếu muốn can thiệp cũng phải can thiệp thôi.




      Cậu chạy vụt đến chụp lấy tay Vương Chiêm Toàn, tay giật lấy bàn chải đánh răng chĩa vào cổ , kết quả khi nắm được bàn chải đánh răng, Vệ Tiếu chán chả buồn .




      Cậu chưa từng gặp người nào ngốc nghếch cỡ này, đòi tự sát mà trong khi đến cái mũi nhọn của bàn chải cũng chưa thèm mài sắc.




      Vệ Tiếu nhìn tên Vương Chiêm Toàn kia. Trong tù nếu có kẻ nào tự sát, người cùng phòng cũng bị liên lụy, bị phạt, nặng bị điều tra. Vệ Tiếu đoán Vương Chiêm Toàn bị người khác ức hiếp quá mà muốn sống nữa đây mà, nếu bây giờ cậu chuyện này ra, càng trở thành cái gai trong mắt mọi người.




      Lẳng lặng , cậu bẻ gãy bàn chải rồi bỏ .




      Vốn dĩ chỉ tiện tay mà làm tí chuyện , nhưng từ đó trở Vương Chiêm Toàn cứ bám dính lấy cậu, chắc vì sợ bị ức hiếp nên muốn mượn cậu làm chỗ dựa.




      Vệ Tiếu muốn lo chuyện bao đồng, do đó thèm để ý gì đến .




      Lúc ăn cơm, Vương Chiêm Toàn bưng khay cơm đến.




      Cơm trong tù rất ít dầu mỡ, mỗi người được quy định hai bánh màn thầu, thức ăn cũng rất mặn.




      Hồi mới vào Vệ Tiếu toàn chẳng được ăn no, sau đó để tăng thêm chút cảm giác no liền bỏ màn thầu vào trong canh để ăn, màn thầu ngấm nước canh, khi vào dạ dày nở to ra. Vương Chiêm Toàn thấy Vệ Tiếu ăn hết mấy cái màn thầu liền đem bánh của mình cung kính dâng cho Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu nhìn cái bánh, sau đó liếc nhìn Vương Chiêm Toàn, cuối cùng nhận cái bánh.




      Để cự tuyệt hy vọng của đối với mình, Vệ Tiếu muốn lần làm người xấu, kế hoạch là mình ăn cái bánh của Vương Chiêm Toàn, nhưng ăn xong phủi tay vô tình luôn, xem Vương Chiêm Toàn có còn chủ động nữa hay .




      Nghĩ vậy, Vệ Tiếu ăn bánh xong liền chùi miệng, ngoảnh đít mất.




      ngờ về sau cứ đến đúng giờ, Vương Chiêm Toàn lại đem bánh đến dâng cho Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu thấy rất khó xử, có nằm mơ cũng muốn làm người tốt, thêm nữa cậu ở đây ràng cũng độc lập mình rồi.




      Giám ngục bao giờ biểu lộ vẻ mặt vui tươi với phạm nhân, Vệ Tiếu cũng hề chủ động tiếp xúc quan hệ gì với họ, đồng thời với những phạm nhân khác, Vệ Tiếu cũng thấy mình cùng chung đường nên cũng qua lại. Nhưng đột nhiên xuất cái người tên Vương Chiêm Toàn lẽo đẽo theo sau, Vệ Tiếu biết phải làm thế nào.




      Dần dần, Vệ Tiếu tình cũng thể đóng vai ác mãi được, thỉnh thoảng có trò chuyện cùng Vương Chiêm Toàn đôi câu.




      Nhưng Vệ Tiếu thấy phiền khi Vương Chiêm Toàn gọi mình mỗi chữ “”, bởi lẽ cách gọi đó dễ khiến cậu nhớ đến người mà cậu muốn nhớ đến.




      Vương Chiêm Toàn đành gọi dài hơn là “ Tiếu”.




      Vệ Tiếu vẫn thích lắm, Vương Chiêm Toàn đành can đảm gọi là “ Vệ Tiếu”. Trong mắt Vương Chiêm Toàn, Vệ Tiếu là người rất thần bí, người sạch đứng đắn khó thể nào lại liên quan đến tù chung thân và giết người.




      Vương Chiêm Toàn cũng lấy làm lạ, rằng tại sao người thuê mình vào để mắt đến Vệ Tiếu nhất định cho khai ra chuyện, ép phải đóng giả thành người yếu thế, để suốt ngày bám đuôi Vệ Tiếu. cảm thấy dư thừa, “ Vệ Tiếu” này ngoài điểm trầm tính ra, tìm ra điểm nào cần người chăm sóc cả.




      Cũng vì hiếu kỳ mà Vương Chiêm Toàn có hỏi Vệ Tiếu về vụ án, nhưng Vệ Tiếu đều mực im lặng.




      im lặng, lạnh lẽo ấy khiến Vương Chiêm Toàn dám hỏi thêm nữa.




      Nhưng sau đó Vương Chiêm Toàn và Vệ Tiếu coi như cùng hội cùng thuyền. lâu sau, người nhà của Vương Chiêm Toàn vào thăm , mang rất nhiều quà, có thuốc lá để biếu mấy tay đại ca, rồi thức ăn bổ dưỡng khác, áo quần lót, và ít tiền.




      Vương Chiêm Toàn lập tức chia phần cho Vệ Tiếu. Dù sao bây giờ hai người khá thân thiết với nhau, nhưng Vương Chiêm Toàn buồn bực phát ra rằng, người đó mang đến hai bộ đồ lót mà hầu hết toàn là số của Vệ Tiếu mặc, mặc rộng thùng thình.




      Vương Chiêm Toàn càng sinh nghi, tại sao người đó tường tận cả những chuyện riêng tư như vậy? Thậm chí nghĩ cả giả thiết người đó là tình nhân của Vệ Tiếu, nhưng người thuê là đàn ông.




      Vương Chiêm Toàn nghĩ tới nghĩ lui cũng sao hiểu nổi. cảm thấy người đó thần bí, ấy thế mà hiểu rành mạch về Vệ Tiếu, như là làm sao để cậu buông cảnh giác, làm sao để cậu nhận đồ. Chỉ cần cuộc điện thoại người đó gọi đến bày kế cho, những việc làm đạt hiệu quả tức khắc. khoảng thời gian sau đó, Vương Chiêm Toàn phát điều kỳ lạ là người nhà Vệ Tiếu chưa hề đến thăm cậu lấy lần.




      Mang theo lòng hiếu kỳ, bèn hỏi Vệ Tiếu.




      Cậu trả lời cách khó khăn: “Là tôi cho họ tới, coi như tôi chết rồi…”




      Vương Chiêm Toàn sững sờ.




      Vệ Tiếu cười tự giễu, nhớ lại hình ảnh khi người nhà cậu biết chuyện cậu ngồi tù, nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của cha mẹ và những giọt nước mắt như mưa của em trai…




      Vệ Tiếu còn điều gì để sợ, để buồn. Có điều cuộc sống trong tù cũng hẳn là vô vị.




      Ít nhất gần đây có những cải cách mang tính nhân đạo cao ở trong tù, thay đổi số điều rất tốt, như nơi ăn cơm có tivi, xem được tin tức thời đầy đủ.




      Hôm đó như bao ngày khác, Vệ Tiếu ngồi ở vị trí quá nổi bật cũng quá xa.




      phải cậu thích xem thời , chỉ là cậu cần điều gì đó lấp đầy tâm trí mình, giống như những món đồ chơi rỗng ruột cần dùng bông hay vải vụn nhét đầy vậy. Trong cảnh quay thoáng qua, Vệ Tiếu nhìn thấy Lưu Kình.




      Lưu Kình mặc bộ đồ u phục, đứng trước đám phóng viên.




      Con người ấy xa xôi tựa ảo ảnh.




      Xa đến nỗi Vệ Tiếu nhớ ra rằng mình từng quen người đó.




      Chỉ có Vương ChiêmToàn ngồi bên phát giác nét mặt cậu thay đổi, liền ngẩng đầu xem cùng.




      Vương Chiêm Toàn từ tên du thủ du thực, nhưng dù sao cũng là người địa phương, thấy ti vi về tập đoàn Lưu thị bèn lảm nhảm vài câu phụ họa.




      “Quả nhiên ông trời có mắt, dân lắm tiền chả mấy ai làm giàu trong sạch, Lưu Tuyết Sinh nhìn tưởng thành đạt, té ra cũng làm ăn phi pháp, lão già đó rồi cũng vào tù giống chúng ta thôi. Cơ mà lũ lắm tiền chắc chắn ngồi tù giống chúng ta đâu, lão nhiều tiền vậy, vào đây cũng xem như nghỉ dưỡng…” Bản tin vẫn tiếp tục, về vụ án của Lưu Tuyết Sinh, nhưng ống kính máy quay chĩa về phía Lưu Kình - người đại diện đương nhiệm của Lưu thị.




      Nhưng camera quay rất lộn xộn, thấy gì cả.




      Vệ Tiếu chẳng nghe nổi gì lọt tai, đầu óc cũng trống rỗng, hoặc giả do nghĩ quá nhiều, thế nên đầu óc trống rỗng.




      Cậu ngồi nghệt ra, đánh rơi cả miếng bánh màn thầu khay mà cậu vẫn cứ đờ ra như thế.




      Vương Chiêm Toàn vừa xem ti vi vừa lẩm bẩm mình: “Nội tình còn phức tạp, lão Lưu Tuyết Sinh này quả đơn giản, vợ trước cũng chết vì làm ăn, đúng là báo chí truyền hình cái gì cũng moi móc được, toàn lũ ‘đục nước béo cò’…”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 36






      Từ đó trở tinh thần Vệ Tiếu yên.




      Luôn nghĩ biết gia đình Lưu Kình rốt cuộc xảy ra chuyện gì?




      Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi, Vệ Tiếu vẫn biết những việc đó liên quan đến mình.




      Điều mà Vệ Tiếu ngờ đến, là từ khi đó trở giám ngục quan tâm đến cậu rất nhiều.




      Đầu tiên là lãnh đạo nhà tù đích thân đến hỏi thăm tình hình gần đây của cậu, sau đó là chế độ lao động cải tạo của cậu còn nhiều như trước nữa. Tất cả đều thay đổi cách lạ lùng.




      Sau khi cậu hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cậu dần dần có cảm giác rất kỳ diệu.




      Nhất thời cậu cũng chưa để ý quá .




      Cậu bây giờ rất thoải mái, trái lại, Vương Chiêm Toàn lại gặp nhiều rắc rối xui xẻo. Hai người từ khi được sắp xếp hai chế độ làm việc khác nhau, Vương Chiêm Toàn liền trở nên thân thế , lại được thể trước đây Vương Chiêm Toàn giả vờ đáng thương quá đạt khiến cho những người ức hiếp lại được đà mà lên mặt. Vệ Tiếu bênh vực được cỡ nào bênh vực cỡ đó thôi.




      Ngày tháng cứ thế trôi qua, đột nhiên ngày Vệ Tiếu bị gọi, cho biết có người muốn gặp, Vệ Tiếu mới cảm thấy bất an.




      Người đó là người mà Vệ Tiếu chưa gặp bao giờ, khoảng ngoài bốn mươi tuổi.




      Vệ Tiếu lúc đó cũng giật mình.




      Người đó tỏ ra vô cùng thân thuộc với cậu, nhác thấy cậu liền chào hỏi rất niềm nở.




      Hai bên cùng ngồi xuống, Vệ Tiếu nhạy cảm nhận ra giám ngục theo cùng lui ra ngoài từ lúc nào rồi. Đây là việc tuyệt đối thể xảy ra ở trong tù.




      Vệ Tiếu nhìn chằm chằm vào người kia.




      Người đó thoạt nhìn khá hiền từ, nhưng từ trong ra ngoài toát vẻ trí thức hiểu biết.




      Thấy Vệ Tiếu quan sát mình như vậy, ông ta liền cười cười giải thích: “Đừng lo lắng, tôi đến để giúp cậu.”




      Vệ Tiếu càng bối rối.




      Lời của người đàn ông đó cực kỳ mạch lạc, phân tích cặn kẽ vụ án của Vệ Tiếu, còn vạch ra số uẩn khúc bên trong.




      Vệ Tiếu nghe cách đầy nghi ngờ, nhưng càng nghe tim đập càng mạnh. Người đó vừa với cậu là vụ án này có thể tháo gỡ, hỏi cậu có muốn phúc thẩm .




      Tim Vệ Tiếu thiếu điều vọt khỏi lồng ngực, biết nên phản ứng như thế nào. Nhưng dù sao thăng trầm cậu cũng từng trải, sau lúc trấn tĩnh, cậu mới dám hỏi: “Là ai phái ông đến đây?”




      Người đàn ông đó nhìn Vệ Tiếu, cười rất chuyên nghiệp, trả lời chút nghi ngờ: “Tôi nghĩ cậu Vệ đây chắc có thể đoán được, người đó rất quan tâm đến tình hình của cậu ở trong tù. Người đó nhờ tôi chuyển lời, bất kể có bao nhiêu khó khăn, người đó có thể vượt qua được, bây giờ cậu Vệ cũng có thể vượt qua được.”




      Vệ Tiếu xúc động vô cùng, nhưng nét mặt hề thay đổi.




      Những ngày sống trong ngục, tuy phải cố ý, song cậu biết cách ém nhẹm cảm xúc. Ở cái nơi mà vệ sinh phải đúng giờ, tắm chỉ cần hai phút, đâu chỉ rèn luyện thân thể, mà còn tôi luyện được tố chất tâm lý mạnh mẽ.




      Lúc này Vệ Tiếu quả rất khâm phục bản thân mình, nghe tin chấn động cỡ đấy mà vẫn có thể lạnh lùng.




      ra từ trước Vệ Tiếu thấy đúng.




      Vệ Lạc gửi bức thư, rằng cậu đừng lo cho gia đình, cậu như vậy còn gửi tiền qua bưu điện về nhà khiến người nhà càng buồn thêm.




      Nhưng Vệ Tiếu hiểu , đừng đến chuyện ra bưu điện gửi tiền về, mà ra quầy tạp hóa mua gói mỳ ăn liền còn khó khăn ấy chứ. Lúc đó Vệ Tiếu nghi ngờ có người giúp đỡ người nhà cậu sau lưng cậu.




      Mà người biết về tình hình gia đình cậu chỉ có thể là người trước đây cậu dẫn về nhà mà thôi. Từ đó trở , Vệ Tiếu cảm thấy chuyện giữa cậu và Lưu Kình đơn giản chút nào.




      Giờ nghe thêm người đàn ông này chuyện, Vệ Tiếu đại khái hiểu việc.




      Lúc trước vào đây là bị ai hãm hại, tại mới sực nhớ ngày xưa người có khả năng hại Lưu Kình hết lần này đến lần khác có thể là ai?




      Vệ Tiếu vỡ lẽ, khả năng lớn là Lưu Kình chuẩn bị lực lượng đủ để chống lại.




      Việc của mình chỉ là điểm chốt trong toàn bộ việc, nhưng biết mình là quân cờ dùng ở bước nào. Nghĩ đến đây tim cậu lại nhói đau, nhưng thể an ủi bản thân hơn được. Cậu vào đây hơn năm rồi, người đó đừng là đến thăm cậu, mà đến chữ cũng chẳng viết gửi cho cậu. Vệ Tiếu mạnh mẽ, bình tĩnh chờ đợi. Thời gian sau, thủ tục phúc thẩm khởi động, rồi bản án bắt cóc giết người nhanh chóng có được những chứng cứ mới.




      Ông Lý - quản gia của nhà họ Lưu - bị bắt giữ, vô tội của Vệ Tiếu xem ra càng ràng hơn bao giờ hết.




      Năm ngày sau, Viện Kiểm sát trình lên thông tin về nghi phạm mới, cực kỳ ăn khớp với chứng cứ liên quan.




      Sau khi tòa phúc thẩm, xác nhận vụ án Vệ Tiếu bắt cóc giết người là sai, bồi thẩm đoàn quyết định giảm hình phạt đối với Vệ Tiếu, sau đó trong quá trình xét xử lại, vì Lưu Kình đưa ra bản thư tha tội của người bị hại, do đó có thể giảm tội cố ý giết người trước đây.




      Bản án của Vệ Tiếu cứ giảm , giảm như vậy, đến cuối cùng còn lại ba năm.




      Giống như xử lại từ đầu, cứu mạng Vệ Tiếu. Từ đó trở Vương Chiêm Toàn có thể cảm nhận thay đổi của cậu, từ người lầm lì ít , luôn lộ vẻ mặt lạnh lùng, lúc này đây nở nụ cười tràn đầy hy vọng.




      Tận khi đó Vương Chiêm Toàn mới phát giác Vệ Tiếu là người rất thích cười.




      Điều làm người ta ngạc nhiên còn nằm ở phía sau. Vào ngày hội gặp mặt hàng tháng, Vệ Tiếu cuối cùng gặp được Lưu Kình.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lưu Kình dường như thay đổi rất nhiều, Vệ Tiếu cũng thay đổi rất nhiều.




      năm nay cả hai người đều có những thay đổi lớn trong cuộc đời.




      Nhưng chỉ đến thời điểm này, cả hai lại nhất thời biết gì với nhau. Nỗi đau khổ thất vọng ở tòa, Vệ Tiếu chưa hẳn quên hết, chỉ là muôn vàn chuyện vụt trôi theo năm tháng, chính cậu cũng được giảm án phạt, cậu nhõm hơn rất nhiều. Huống hồ cậu là người có cách nhìn thoáng, trước đó gọi điện báo cho gia đình biết việc mình được thay đổi hình phạt, cả nhà cậu rất vui.




      Còn lúc này Vệ Tiếu có gì muốn với Lưu Kình cả.




      Ngược lại, trong lòng Lưu Kình luôn có hai chữ xấu hổ với Vệ Tiếu. Hôm đó vì sợ Hàn Vy hại Vệ Tiếu nên cố ý báo tin Vệ Tiếu cho cảnh sát, muốn bảo vệ cậu khỏi bị trừng phạt theo gia pháp nhà họ Lưu, nào ngờ lại hại cậu ra nông nỗi này.




      Lưu Kình nhiều lần muốn gặp Vệ Tiếu, chẳng qua dám gặp. Thấy Vệ Tiếu cứ im lặng mãi, rốt cuộc Lưu Kình phải mở miệng trước.




      Lưu Kình hỏi tình hình của Vệ Tiếu. Từ khi bắt đầu nắm quyền đến nay, dùng tiền để lót đường, gần như đều đặn mỗi ngày, Lưu Kình đều gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Vệ Tiếu, giờ hỏi mấy câu đó cũng ý nghĩa gì cả.




      Lúc này chỉ muốn cho cậu biết mình làm gì. Những đêm trằn trọc, những ngày nghiến lợi nghiến răng, đến giờ nghĩ lại vẫn căng thẳng ngớt, ấy vậy mà khi đối diện với Vệ Tiếu, mọi căng thẳng dần tan biến, bình tĩnh trở lại.




      Cái cảm giác đó lạ lùng, Lưu Kình nghĩ. chảy trong là dòng máu của mẹ, hễ thích người, nhất định phải moi tim mình đặt dưới chân của đối phương.




      Chỉ nhìn biểu lạnh lùng khuôn mặt của Vệ Tiếu đủ khiến Lưu kình đau đớn, vậy mẹ bị người đàn ông máu lạnh kia đối xử tàn tệ liệu còn chìm trong đau khổ đến mức nào nữa? Nghĩ vậy, Lưu Kình cho rằng phải mình làm điều gì quá độc ác, mà là làm quá ít và quá muộn.




      Nhưng Lưu Kình may mắn hơn mẹ nhiều. Người như Vệ Tiếu, bất luận có thích mình hay , cũng tuyệt đối xứng đáng để .




      với người mà thích đến nỗi thể thích hơn được nữa, rằng: “Tôi gần đây rất bận, Lưu thị dạo này náo loạn lắm. Ông ngoại tôi khởi nghiệp từ việc làm đồ gia dụng, sau khi phát triển vẫn rất xem trọng nghề này, ông tôi làm những mặt hàng phổ thông đại chúng, nhưng sau đó người đàn ông kia lại muốn làm sản phẩm cao cấp. Toàn hàng nhái kiểu u Mỹ tồn đọng hàng loạt, ông ta còn muốn đá chân sang kinh doanh xe hơi nữa, là bịp bợm, đến khi thua lỗ cũng biết cách cứu vãn, lại thèm nghe lời người khác, cứ khăng khăng theo ý mình cơ. Tôi phải tiếp quản doanh nghiệp hoang tàn như vậy.”




      Vệ Tiếu im lặng lắng nghe. Cậu rất ít khi , bởi vì cậu hiểu gì cả.




      Lưu Kình thôi hồi rồi nhìn Vệ Tiếu.




      Cậu bỗng nhiên cảm thấy, Lưu Kình này thân thuộc, dường như Lưu Kình trẻ con xưa kia lại trở về.




      Lưu Kình luôn dựa dẫm vào cậu, khi vui cười tươi tỉnh, khi cụt hứng ôm cậu vào lòng.




      Lưu Kình hỏi Vệ Tiếu câu: “Em có hận tôi ?”




      Vệ Tiếu sửng sốt trước nhất, sau đó lắc mạnh đầu, là cái lắc đầu khẳng định, Lưu Kình thấy mà mắt cay cay. Cậu ngờ lại xúc động đến vậy, nước mắt chực trào, cậu liền vội vàng : “ ra tôi đáng tội, may mà kéo kịp cậu ra khỏi xe, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ. Lúc đó tôi kích động quá, suýt hại cậu, may mà thành, tôi hối hận cả đời mất.”




      Lưu Kình mau miệng: “Là tôi phải xin lỗi em trước, tôi nên cùng…”




      Lưu Kình do dự, khó mở miệng tiếp. khi xưa quá đàng điếm, cả năm qua mỗi lần nhớ lại đều là lần khó tưởng tượng nổi. Bây giờ, việc mà toàn tâm toàn ý nhất là chờ Vệ Tiếu ra tù.




      Phải thế nào nhỉ? năm rồi hai người chưa gặp nhau, Lưu Kình nóng máu, những vẫn phải giả vờ làm quân tử. Lưu Kình tự nhận, những sóng gió mà trải qua rèn luyện thành gang thép, để rồi gặp lại Vệ Tiếu, thấy mình vẫn là đứa trẻ hôm nào. Bị cái bàn ngăn cách, vẫn kìm nổi ham muốn chạy lại ôm Vệ Tiếu cái.




      Giây phút sắp , mới bảo cậu: “Nhẫn nại vài ngày nữa, tôi nhất định cứu em ra bằng mọi cách nhanh nhất.”




      Vệ Tiếu hiểu Lưu Kình câu đó nghĩa là gì.




      Cứ như vậy lờ đờ sống qua ngày, Vệ Tiếu cũng qua nửa kỳ án phạt. Trong thời gian lãnh án, cậu tuân thủ mọi chế độ cải tạo, có biểu tốt, lao động tích cực nên được hưởng khoan hồng.




      Vệ Tiếu lập tức trở thành người được quan tâm chú ý nhất ở trong tù, từ bản án chung thân ban đầu được chuyển thành ba năm, đến bây giờ là khoan hồng tạm tha.




      Vương Chiêm Toàn là người biết sơ sơ tình hình mà cũng kìm được tò mò, chạy lại hỏi Vệ Tiếu rốt cuộc là như thế nào mà có thể dẫn đến kết quả như ngày hôm nay.




      Bản thân Vệ Tiếu cũng lạ, duy nhất điều cậu có thể nghĩ tới là câu của Lưu Kình.




      Nhưng Vệ Tiếu hiểu cậu và Lưu Kình có điều gì để với nhau nữa chứ?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 37






      Ngày Vệ Tiếu ra tù, Lưu Kình đích thân đến đón cậu.




      Đồ đạc của Vệ Tiếu rất ít, gần như là tay ra.




      ít quần áo và đồ linh tinh. Vệ Tiếu để lại cho người bạn duy nhất của cậu trong tù là Vương Chiêm Toàn rồi.




      Khi Vệ Tiếu ra từ cổng, cậu đoán Lưu Kình nhất định đến đón mình.




      Nhìn thấy chàng trai Lưu Kình thông minh kia, Vệ Tiếu tạm thời chưa quen. Lưu Kình đĩnh đạc khí khái và Vệ Tiếu vừa mới bước ra từ nhà tù, hệt như hai cực đối nghịch.




      Vệ Tiếu càng thêm phần rụt rè.




      Nhà tù vốn là nơi mài mòn tinh thần con người, lúc này hùng dũng bước ra, giống như sống ở nơi tối tăm lâu mới được nhìn thấy sánh sáng, những thông tin xung quanh quá nhiều, trong phút chốc thể tiếp thu cách đầy đủ.




      Lưu Kình đặt trước khách sạn hạng sang, trước tiên muốn để Vệ Tiếu tắm rửa.




      Nhưng kiểu tóc của Vệ Tiếu nhìn là biết vừa mới ở tù ra, lại còn bộ quần áo tù, càng ngắm càng thấy bê bối.




      Lưu Kình liền tạm thời thay đổi kế hoạch, đưa Vệ Tiếu mua ít quần áo và đồ dùng. Lưu Kình vốn là người có địa vị, cộng thêm rèn luyện suốt năm qua, tác phong càng gãy gọn dứt khoát hơn cả, khi mua hàng tuy cố ý, nhưng khí phách cao quý toát ra vẫn khiến người dối diện khúm núm.




      Tương phản với Vệ Tiếu quy tắc và e dè, quen với việc bị người khác kiểm tra bất cứ lúc nào, quen với việc người ta nhìn mình trần truồng tắm rửa, thành thử khi thử quần áo, cậu quên luôn việc phải vào phòng thay đồ, trực tiếp cởi quần áo tại chỗ.




      Tim Lưu Kình bỗng nhói đau, vội đặt tay lên vai Vệ Tiếu, đến cũng làm chủ được cảm xúc liền bóp nhè vài cái, cảm giác xót xa trong lòng trỗi dậy.




      Nhưng cảm nhận của Vệ Tiếu lại khác, nhìn thấy trong gương là chênh lệch rất xa giữa hai người.




      Khi Lưu Kình hết hư hỏng, khi Lưu Kình cần dựa dẫm vào cậu nữa, đầu óc Vệ Tiếu hoang mang, biết mình còn ý nghĩa gì với ?




      Mang theo tâm trạng như vậy bước vào phòng thử đồ, cậu mặc đồ mới, quen tay gài hết tất cả nút áo như xưa. Người thông minh như Lưu Kình sớm có dự cảm như vậy, nhưng nhìn thấy Vệ Tiếu chân thực như thế, tránh khỏi buồn phiền, trong đầu nghĩ biết trong tù cậu chịu đựng bao nhiêu cực khổ.




      Tâm trạng Lưu Kình trầm xuống.




      Tiếp tục lên đường, để giải tỏa khí buồn bã ở xe, Lưu Kình chủ động chuyện với Vệ Tiếu, với Vệ Tiếu sắp xếp khách sạn cho cậu ở. Gần đây do số việc hay của tập đoàn Lưu thị, nơi ở của luôn bị đám phóng viên vây kín.




      Vệ Tiếu nghe vậy cũng gì, chỉ im lặng.




      Lưu Kình ít nhiều hiểu được tại sao cậu lại như vậy. đích thân lái xe đến, vì muốn Vệ Tiếu có thể trò chuyện thân thiết với mình, lúc này với cậu như thể trước đây: “, vừa mới ra tù, chắc có nhiều chỗ chưa quen, qua vài ngày ổn thôi.”




      ngờ Vệ Tiếu đột ngột lên tiếng: “Thiếu... gia Lưu, cậu đừng gọi tôi bằng , tôi nhận nổi, hơn nữa tôi nhớ là chúng ta sinh cùng năm, cậu còn lớn hơn tôi nửa tháng, cậu nên gọi tôi là .”




      Lưu Kình bị câu đó chặn họng.




      Vệ Tiếu giận , chỉ là trải qua quá nhiều gian khổ, lúc này Vệ Tiếu cảm thấy mệt mỏi rã rời. Ra tù rồi, chỉ muốn được về nhà sống cuộc sống an lành mà thôi.




      Lưu Kình gì nữa, vẫn theo kế hoạch là đưa Vệ Tiếu đến khách sạn.




      thương trường, Lưu Kình cũng gặp số điều thua thiệt, đủ để hiểu thế nào là giấu mình, thoải mái đóng kịch trước mọi lão hồ ly tinh, huống hồ là trước người mình thích là Vệ Tiếu, Lưu Kình càng phải giữ vẻ mặt tươi cười.




      Vì khách sạn quá cao cấp, Vệ Tiếu dù sao cũng là người ở tù hơn năm, bây giờ đến nơi này, khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.




      Lưu Kình quan tâm chăm sóc cậu, gọi thức ăn rồi để phục vụ ra ngoài.




      Sau đó từng việc như rót nước, bưng thức ăn đều do chính tay Lưu Kình phục vụ Vệ Tiếu.




      Lưu Kình nghĩ Vệ Tiếu ở tù ăn uống kham khổ, nên gọi rất nhiều món thịt.




      Cậu biết bây giờ chính là chủ nhân nhà họ Lưu, trước giàu, nay càng giàu, do đó cậu cũng hề khách sáo với nữa.




      Chỉ nghe tiếng bát đũa đụng nhau suốt giờ ăn cơm, chứ hai người với nhau câu nào.




      Có mấy lần Lưu Kình muốn hâm nóng khí, thậm chí nhắc đến chuyện mình học nấu ăn khi rảnh rỗi, muốn nấu cơm cho Vệ Tiếu ăn, cậu cũng chỉ cúi đầu ăn mà nửa lời đối đáp.




      Sau khi ăn cơm xong, Lưu Kình muốn đưa Vệ Tiếu lên nghỉ ngơi, nhưng đến đầu cầu thang, cậu chặn lại và : “ làm phiền cậu nữa, làm việc của mình .”




      Vì ở đầu cầu thang người qua lại nhiều, Lưu Kình tiện gì, lòng buồn man mác nhìn Vệ Tiếu.




      Tim Vệ Tiếu quặn thắt. phải hận Lưu Kình, nhưng cậu có ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra, lần này cậu ra tù, đối xử với cậu giống như người bạn hay người bình thường.




      Thà bây giờ đối xử lạnh nhạt với Lưu Kình để thấy khó khăn mà rút lui còn hơn sau này hai người ngượng ngùng khó xử lẫn nhau.




      Lưu Kình im lặng lúc sau cũng kiên trì tiếp tục được nữa, cứ nhẫn nại chịu đựng đứng ở đầu cầu thang, nhìn cậu cúi đầu mất.




      Vệ Tiếu từng nhập ngũ, trước đây khi bước luôn trong tư thế hiên ngang ngẩng cao đầu, nhưng lúc này Vệ Tiếu cúi đầu, lưng cong cong như vác gì đó lưng, còn phong thái của trước đây nữa. Tối hôm đó Lưu Kình mất ngủ như bao đêm trước đó, chỉ có điều, lần này dùng thuốc ngủ, mà cứ lẳng lặng nằm nhìn căn phòng tối om om.




      muốn cái đêm đầu tiên sau khi Vệ Tiếu ra tù cứ thế qua chút ý nghĩa với giấc ngủ.




      Nhưng rồi biết qua bao lâu, Lưu Kình hết chịu được, não bộ đầu hàng, liền bật dậy, mặc quần áo.




      Người quản gia mới thuê thấy nửa đêm tỉnh dậy, liền chạy đến hỏi đâu, có cần tài xế .




      Lưu Kình lắc đầu và cầm lấy chìa khóa xe.




      Lúc này đầu óc trống rỗng, tự lái xe đến khách sạn Vệ Tiếu ở.




      Giống như chú chó bị bỏ rơi cuối cùng tìm được nhà chủ, nhưng vẫn bị nhốt ở bên ngoài.




      Lưu Kình đứng sững bên ngoài cửa phòng Vệ Tiếu, yên như tượng nhìn xuống chân mình.




      Nhân viên phục vụ phòng từ lúc bắt đầu lên lầu chú ý đến , thấy cứ chỉ đứng im lìm ở hành lang mà được vào phòng, bèn chạy đến hỏi có cần giúp đỡ chăng.




      Lưu Kình liền rút ít tiền boa đưa cho người phục vụ, : “ sao, tôi cãi nhau với người , tôi đứng ngoài đợi cậu ấy nguôi giận.”




      Phục vụ phòng đều là người hiểu biết, nghe vậy thắc mắc nữa, lại thấy có thể bị rét, còn chu đáo đưa cho tấm chăn.




      Lưu Kình quấn chăn nửa người đứng đó chờ.




      nghĩ đêm nay chắc rất dài, nhưng khi ngủ thiếp , chợt nghe thấy tiếng gì đó bên cạnh.




      Vệ Tiếu đương nửa tỉnh nửa mơ bỗng nhận được cuộc điện thoại từ quầy lễ tân, nhân viên phục vụ nhắc nhở cậu với giọng ngọt ngào, “người ” của cậu đứng ngoài cửa đợi cậu tha thứ.




      Thoạt đầu cậu tưởng là đùa, nhưng ngẫm nghĩ, nhận thấy khách sạn cỡ này khó mà có chuyện gọi nhầm điện thoại, liền đứng lên mở cửa phòng ngó thử, kết quả là hình ảnh Lưu Kình đứng mơ mơ màng màng tựa người bên tường đập vào mắt.




      Vệ Tiếu sững sờ.




      Cậu ngờ Lưu Kình đợi ở bên ngoài. Nhìn bộ dạng , Vệ Tiếu nhịn được tiếng thở dài trong tim, nhớ lại trước đây Lưu Kình với cậu cái câu “thích”, nhớ lại những hành động thân mật mà Lưu Kình làm, nhưng những điều đó có thể là sao?




      Cậu kiềm chế được, liền đến ngồi xuống cạnh Lưu Kình.




      Nhưng khi cậu vừa mới ngồi xuống, Lưu Kình bị đánh thức.




      Vừa thấy cậu, giật mình, vội hỏi: “Sao em lại ra đây?”




      Vệ Tiếu thở dài, sờ khuôn mặt lạnh gần như đông cứng của Lưu Kình, giọng trách móc. “Cậu sợ lạnh sao?”




      Lưu Kình nghe Vệ Tiếu vậy, lòng ấm áp lên rất nhiều, mỉm cười rất đỗi tự nhiên, vô cùng trẻ nít.




      Tim Vệ Tiếu mềm nhũn, gọi Lưu Kình cùng vào phòng với mình, nhưng dậy giữa đêm hôm thế này, hai người đều ngủ được nữa.




      Dù sao Vệ Tiếu cũng quen với giường chiếu cứng ngắc trong tù, nay nằm chăn ấm nệm êm có chút gì đó chưa thích ứng kịp, nên cậu cũng muốn chuyện thâu đêm suốt sáng với Lưu Kình.




      Ánh đèn khách sạn êm ái.




      Vệ Tiếu chỉ bật bóng đèn ở đầu giường.




      Từng tia sáng mờ mờ, rất mực ấm áp.




      Lưu Kình ở bên cạnh cậu.




      Vệ Tiếu vốn vẫn bình tĩnh, nhưng lúc này Lưu Kình dựa vào sát sạt, tim cậu đập loạn nhịp, biết mình bị làm sao.




      Trước đây có thể xem Lưu Kình là trẻ con, có thể cùng nhau ngủ, rồi ôm ấp nhau cách thân mật, nhưng Lưu Kình của bây giờ còn giống trước đây nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :