1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 31






      Vệ Tiếu nhìn thấy Lưu Kình ra với nét mặt u ám, lòng cậu thoắt chốc nghẹn đắng, vội chạy lại, cầm tay Lưu Kình, phát ra toàn thân lạnh ngắt, biết chuyện gì xảy ra.




      Vệ Tiếu bắt đầu lo lắng, nhưng nơi mà họ đứng tiện để hỏi han điều gì cả.




      Cậu đành xoa xoa lưng như dỗ trẻ con, hy vọng có thể dễ chịu chút ít.




      đường sắc mặt của Lưu Kình tốt lắm, Vệ Tiếu biết nên làm gì mới được, liền đỡ giùm cha : “Đừng buồn, cha cậu bận lắm, chắc là có điều gì đó hiểu lầm thôi…”




      những lời này, chính Vệ Tiếu cũng cảm thấy đủ sức thuyết phục, cậu phải người giỏi ăn , chỉ nghĩ gì nấy. Lưu Kình vẫn bộ mặt đưa đám, Vệ Tiếu liền đổi sang chủ đề khác: “Cậu muốn ăn gì? Chẳng mấy khi được ra khỏi nhà, thích ăn cá ? Cá hấp thế nào? Ngon lắm!”




      Lưu Kình vẫn năng, mặt lộ vẻ hối hận và đơn thể diễn tả thành lời. Vệ Tiếu đau lòng vô cùng, liền đưa tay vỗ vai , thở dài tiếng thay cho những điều thể ra.




      mải nghĩ nên làm sao để an ủi Lưu Kình, đột nhiên cử động.




      níu chặt vai cậu, thoắt cái đè cậu lên tường. Con đường họ vắng tanh vắng ngắt, bên cạnh còn là tường nhựa.




      Vệ Tiếu bị ép về phía tường, chưa kịp phản ứng, bị Lưu Kình bịt miệng.




      Môi và răng đụng nhau, hơi thở trong nháy mắt hòa quyện, cả người Vệ Tiếu cứng đờ. Thậm chí quên cả chống cự, trợn to mắt nhìn Lưu Kình.




      Lưu Kình hoàn toàn mất kiểm soát. biết làm vậy là đúng, nhưng điên mất rồi, liên tục cắn mút miệng cậu.




      Trong cơ thể tựa hồ có con thú gầm gừ lồng lộn khiến Lưu Kình cách nào kiểm soát. liên tục chiếm hữu bờ môi đầu lưỡi của Vệ Tiếu, như thể làm vậy mới có thể giải phóng được ham muốn dâng tràn trong tâm trí mình. xung động mãnh liệt đó khiến đầu óc co giật, người như điên đảo, nhưng đến khi hôn Vệ Tiếu lại là niềm hạnh phúc vô bờ ập đến, nỗi khao khát khiến chìm đắm say sưa, nóng nảy và cam chịu dần dần được xoa dịu.




      Đến khi Lưu Kình bỏ Vệ Tiếu ra, miệng cậu sưng vù lên. Lưu Kình biết mình gây họa, dám nhìn mặt Vệ Tiếu nữa.




      Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình với vẻ mặt kinh khủng, vì ngờ Lưu Kình lại làm việc đó, điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi mà cậu có thể giúp đỡ.




      Đôi môi Vệ Tiếu run rẩy, ấp úng vài chữ “cậu”, cuối cùng chịu đựng nổi, cúi đầu luôn. Lưu Kình cũng hiểu tại sao mình lại xúc động như vậy, làm việc thái quá với Vệ Tiếu trong tình trạng mất suy nghĩ. Bởi vì Vệ Tiếu quá tốt với , tốt đến nỗi Lưu Kình cho rằng có thể hành động thân mật như vậy cùng cậu.




      Nhưng ràng là đúng. Lưu Kình biết mình phải là đồng tính, trước đây cũng chưa thích đàn ông nào cả, nhưng bị Vệ Tiếu thu hút, thích đến nỗi khó lòng khống chế bản thân.




      Chỉ có điều, bây giờ tất cả đều sụp đổ rồi.




      Lưu Kình suy sụp đứng dựa lưng vào tường, đầu óc trống rỗng, biết nên làm thế nào. dám nghĩ sau này Vệ Tiếu nhìn mình thế nào.




      Vừa nghĩ tới Vệ Tiếu xa lánh, thậm chí để ý đến nữa, Lưu Kình đau lòng khôn tả. Cảnh tượng ngày mẹ qua đời lần nữa lặp lại, lần này còn đau khổ hơn lần trước nhiều.




      Lưu Kình hết đứng nổi. Ngay tại khi đau khổ đến mức còn chống đỡ được Vệ Tiếu quay trở lại.




      Vệ Tiếu phẫn nộ, nhưng được đoạn ngắn, cậu nhớ ra Lưu Kình bị bỏ rơi đằng sau, dường như hơi bị đáng lo, nên cậu quay ngược trở lại. Trở lại rồi, thấy dựa hờ vào tường, tim cậu xìu .




      Mọi tức giận đều tan biến.




      Cậu nhận thấy mình thể nổi giận với cậu bé Lưu Kình này, chút cũng thể, đành tới, nhàng: “Đừng ngồi đó nữa, về nhà thôi.”




      Lưu Kình lúc đó có phản ứng, mãi sau mới phản ứng, như được sinh ra lần nữa, nhưng ngoài miệng vẫn im thin thít.




      Đứng dậy, muốn cầm tay cậu lại dám, đành bước từng bước theo sau, làm cái bóng của Vệ Tiếu.




      Về đến nhà, hai người ngồi ăn cơm với nhau bằng nét mặt quái gở.




      Đều là cùng ngồi trong căn phòng khách yên lặng, trước đây ngồi cùng ghế sofa đều dựa sát vào nhau đến thế, mà lúc này cách xa vời vợi.




      Người bên trái kẻ bên phải. Lưu Kình từ đầu chí cuối chỉ chú ý đến Vệ Tiếu, dám làm gì, cẩn thận từng tí , đến thở mạnh cũng dám.




      Vệ Tiếu lẽ nào biết Lưu Kình nhìn mình? Cậu lớn chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên bị cưỡng hôn, lại còn bị đàn ông hôn, tuy Lưu Kình với cậu chỉ là đứa trẻ.




      Nhưng thế nào chăng nữa cũng là đồng tính, Vệ Tiếu cũng biết phải làm thế nào, tốt nhất cứ làm con rùa rụt cổ vào mang, đoán thời gian tới, kiểu gì nó cũng phai nhạt thôi. Nhưng đến khi ngủ, Vệ Tiếu mới nhận thấy vẫn có vấn đề.




      Cậu vào phòng Lưu Kình theo thói quen, mới sực nghĩ giờ mà ngủ chung với Lưu Kình, liệu có ổn ?




      Thế là cậu bước ra, nhưng mới bước được nửa bước, Lưu Kình như sắp khóc. túm tay Vệ Tiếu, bản thân biết lúc này mà để Vệ Tiếu là sau này đừng hòng ngủ chung giường với cậu nữa. Lưu Kình làm nũng: “, chuyện hôm nay là em tốt… Tâm trạng em xấu, em gặp cha xin tiền, nhưng cha cho em, còn mắng mỏ em…” Nhằm minh họa cảm xúc, Lưu Kình còn sụt sịt mũi.




      Quả nhiên Vệ Tiếu tiếp tục mềm lòng, vội ngồi xuống cạnh .




      Lưu Kình cũng thuận thế dựa vào người cậu. ra muốn ôm cậu, nhưng bây giờ mà làm vậy, chắc chắn dọa Vệ Tiếu bỏ chạy. Vệ Tiếu trở nên nghiêm túc, khuyên Lưu Kình: “ cho thôi, cậu lớn vậy rồi, có chân có tay còn tự kiếm tiền?”




      Lưu Kình oan ức, vẽ vòng tròn trước ngực Vệ Tiếu. ra lại rất muốn được thò tay vào quần áo của cậu, nhưng bây giờ quả tình có lá gan ấy.




      Lưu Kình chịu đựng, tại sao mình đột nhiên biến thành kẻ háo sắc như vậy, thực tình muốn ăn quách Vệ Tiếu luôn cho rồi.




      cố che đậy, nhưng cũng muốn nhân tiện để Vệ Tiếu biết những việc mình làm, hy vọng nhận được tình cảm thương từ phía cậu: “Vì em thấy vất vả. Em biết, lâu nay tiền em tiêu đều là tiền dành dụm, em chỉ muốn đưa thêm cho ít…”




      Quả nhiên Vệ Tiếu giật mình, càng thấy thương Lưu Kình hơn bao giờ hết, liền vuốt vai : “Cậu cần vì tôi mà làm như vậy đâu.”




      Vệ Tiếu có cảm giác Lưu Kình biết cha là người như thế nào, mới dặn dò Lưu Kình: “Con người cần có cốt cách, hổ dữ ăn thịt con. cho thôi, tôi cũng chẳng trông chờ gì nhiều, cậu còn có tôi, tôi nuôi cậu, đấy, tôi có thể nuôi Vệ Lạc học cũng có thể nuôi cậu ăn, coi như tôi có thêm người em trai vậy.”




      Những lời của Vệ Tiếu xoa dịu trái tim bị tổn thương của Lưu Kình.




      hẳn cứ phải nằng nặc đòi số tiền đó mới được, dù sao cũng ghét phải gặp lại mấy người này. Tốt xấu gì cũng do tay ông ngoại nuôi dưỡng, bằng các mánh khóe kinh doanh, kể cả chưa quyết đoán và khôn ngoan bằng ông ngoại năm xưa muốn kiếm ít tiền sống cuộc đời nhàn hạ với Vệ Tiếu, với cũng thành vấn đề.




      Lưu Kình nghĩ thoáng hơn, thôi so đo tính toán.




      Chỉ là chưa hiểu, đời này phải bạn lùi bước, đối phương cũng nhất định nhường bạn bước.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 32






      Sau này Vệ Tiếu mới phát Lưu Kình có đầu óc kinh doanh hơn mình.




      Hai người dạo phố, Lưu Kình luôn có thể nhận xét về từng quầy bán hàng xung quanh, ví dụ như cửa hàng nào đẹp, cửa hàng nào vị trí chưa tốt, vân vân… nghe cũng có lý.




      Sau đó Lưu Kình còn chọn được cửa hàng chuyển nhượng ngay tại khu thương mại, liền thương lượng với Vệ Tiếu, muốn mở cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Qua phân tích của Lưu Kình, Vệ Tiếu thấy ở đó cũng tốt, lượng người qua lại đông, chủ yếu là nằm gần khu buôn bán thương mại, chỉ cần làm thức ăn sạch vệ sinh, tốc độ nhanh chút nhất định làm ăn ổn định, thua lỗ.




      Nhưng nhất thời, Vệ Tiếu rất khó xử, cậu có nhiều tiền như vậy. Đầu óc của Lưu Kình linh hoạt hơn nhiều, đề nghị đem căn nhà mà hai người ở cho thuê nửa.




      Vệ Tiếu thấy phương án này thỏa đáng, ngôi nhà dù sao cũng là do Lưu Tuyết Sinh dành cho hai người ở, nếu họ làm như vậy, để người nhà họ Lưu biết được lại sinh chuyện.




      Lưu Kình thấy bộ dạng do dự của Vệ Tiếu, mới với cậu: “ cứ nghĩ trước nghĩ sau như vậy tới khi nào mới kiếm ra tiền? Với lại người nhà họ Lưu nửa năm chưa gọi cuộc điện thoại, sợ cái gì?”




      Trong khi đợi tin tức, Lưu Kình sợ gian hàng mình nhắm để lâu bị người khác hớt mất, liền vội chuyện tiền thuê với người cho thuê, đặt cọc, ký hợp đồng sẵn.




      Nhìn cảnh Lưu Kình tỉ mỉ kiểm tra từng ổ điện trong cửa hàng, Vệ Tiếu cảm thấy như chưa từng quen Lưu Kình này bao giờ. Cũng may Lưu Kình vừa ký được hợp đồng thuê cửa hàng, liền vui đến nỗi nhảy cẫng lên ôm chầm Vệ Tiếu, vẫn giống đứa trẻ lúc trước.




      Chuẩn bị xong xuôi, khi nào Lưu Kình nghỉ ngơi, lại chạy khắp nơi xem đồ làm bếp hoặc quan sát những quán ăn nhanh khác làm ăn như thế nào. Vệ Tiếu ra muốn bớt việc, cảm thấy nên mở cửa hàng trong hệ thống chuỗi cửa hàng phải tốt hơn sao?




      Kết quả mới ra câu đó, Lưu Kình liền càu nhàu, lắc đầu nguầy nguậy nhìn cậu, bảo: “Chẳng lẽ muốn mở chuỗi cửa hàng lớn nhất toàn quốc sao?”




      Câu này vừa hỏi ra Vệ Tiếu liền giật mình, vội xoa xoa đầu Lưu Kình, : “Cậu sốt mà sao hồ đồ vậy?”




      Lưu Kình cong môi, nghĩ lại năm xưa ông ngoại cũng tay trắng khởi nghiệp đó thôi.




      Thời đại đó còn giống bây giờ, rất cực khổ, ông ngoại học làm nghề, làm ghế sofa, dần dần buôn may bán đắt, những người hàng xóm xung quanh thấy vậy cũng bắt chước làm ghế theo để kinh doanh.




      Ông tức giận mà ngược lại còn giúp những người đó mở rộng thị trường, kết giao bạn bè với họ, trong lúc bà ngoại hiểu gì ông ngoại mua được máy làm sofa bộ. Như vậy, từng bộ từng bộ sofa ra đời, dần dần những người trong dãy phố đó đều dùng sofa ông ngoại làm.




      Thế là ông ngoại kiếm được thùng vàng thứ nhất trong đời ông.




      Lưu Kình nghĩ, mình bây giờ mạnh hơn ông ngoại lúc xưa nhiều, cũng hăng hái hơn nữa. Chỉ là Lưu Kình làm nhanh và gấp quá, Vệ Tiếu thích ứng kịp.




      Lúc này bất luận là năng lực chuyện làm ăn, hay khả năng thương lượng giá của Lưu Kình, còn là của cậu bé nữa.




      Cùng mua hàng hóa, Vệ Tiếu dông dài hồi lâu chưa xong, Lưu Kình chỉ cần vài câu ngã giá. Tuy nhiên sau khi xong việc, Lưu Kình có với cậu: “Những cửa hàng này làm ăn hợp tác lâu dài, em muốn để họ biết chúng ta mở chuỗi cửa hàng, rồi tự họ giúp việc làm ăn buôn bán khởi đầu của mình thuận lợi.”




      Vệ Tiếu nhíu mày: “Nhưng cửa hàng của chúng ta có thể mở rộng hay là cả vấn đề.”




      Lưu Kình cười : “Làm ăn tất phải có kế của làm ăn, vả lại đây là việc đôi bên cùng có lợi.”




      Nhìn Lưu Kình ngày càng trưởng thành chín chắn, Vệ Tiếu nhiều lần muốn hỏi , có phải cậu nhớ ra gì rồi ? Nhưng lời mới ngang miệng mà Vệ Tiếu sờ sợ, nỗi sợ đến chính cậu cũng hiểu, cuối cùng dám hỏi nữa.




      Đến khi hai người ngủ chung, Vệ Tiếu thấy vô cùng xấu hổ. Bị Lưu Kình ôm chặt bằng khuôn mặt ngày càng chín chắn, cảnh tượng này càng nghĩ càng cảm thấy lạ lẫm.




      Cậu cách nào xem Lưu Kình là trẻ con nữa rồi.




      Cho nên Vệ Tiếu rất mâu thuẫn trước việc ngủ cùng với . Lưu Kình cảm giác được điều đó, nhưng chỉ giả ngu biết mà thôi.




      Phải nhìn Vệ Tiếu ôm gối định chỗ khác ngủ, Lưu Kình hoảng sợ, muốn giả bộ nũng nịu giống con nít, nhưng với tình hình đó, chưa kịp giả bộ chạy đến ôm chầm lấy cậu.




      Vệ Tiếu sợ giật mình, Lưu Kình cũng loạn, muốn câu đừng ngược lại thành: “Em thích …”




      Lời vừa dứt, Lưu Kình cũng hốt hoảng.




      Vệ Tiếu như thể gặp ma, mặt giống hệt vừa mới nuốt sống con gián vào miệng. Lưu Kình cố đuổi theo để giải thích, Vệ Tiếu bày vẻ cậu đừng lại gần tôi nữa.




      Lưu Kình trân trối nhìn Vệ Tiếu.




      Tâm trí Vệ Tiếu rất hoảng loạn, rối thành mớ bòng bong.




      Lưu Kình cũng ép Vệ Tiếu. biết việc này phải từ từ giải quyết mới được.




      Nhưng sau đó, Lưu Kình mất ngủ, trong đầu toàn hình ảnh của Vệ Tiếu. Lưu Kình tự an ủi mình, bất kể Vệ Tiếu bị hoảng sợ thế nào, chỉ cần cậu ghét Lưu Kình vẫn còn cơ hội. Hôm sau khi tỉnh dậy, cả hai tránh khỏi phen xấu hổ.




      Lưu Kình chào Vệ Tiếu, Vệ Tiếu dám trả lời.




      Bình thường ăn cơm xong, Vệ Tiếu thường dẫn Lưu Kình ra ngoài dạo.




      Mà hôm nay, Lưu Kình ăn cơm xong, giành lấy việc thu dọn, có hỏi Vệ Tiếu có ra ngoài dạo , Vệ Tiếu từ chối.




      Lưu Kình đơn bước ra ngoài mình.




      biết làm sao, nhìn thấy bộ dạng Lưu Kình như vậy, Vệ Tiếu cảm thấy có chút ăn năn khó xử, do dự lúc muốn chạy theo. Lời dù sao ra rồi, còn gì là to tát chứ?




      Lưu Kình chắc là vì luôn được cậu chăm sóc nên xem cậu như người thân, nhưng trí nhớ hỗn loạn, mới có cách thổ lộ bình thường như vậy.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vệ Tiếu nghĩ thế, liền cất bước chạy theo.




      Nhìn thấy Lưu Kình xa xa phía trước.




      Nhà nằm nơi hẻo lánh, đường cũng chẳng có lấy bóng người, chỉ có chiếc xe minibus màu trắng chạy cách Lưu Kình xa. Vệ Tiếu ban đầu chú ý, cho đến khi chiếc xe đột nhiên tăng tốc lái đến bên cạnh Lưu Kình, xe dừng lại, cửa mở bung, từ xe có hai kẻ bước xuống.




      Hai kẻ đó bịt mặt, vừa bước xuống trái phải chụp lấy Lưu Kình kéo lên xe.




      Vệ Tiếu còn ở đằng xa, lập tức la lớn: “Các người làm gì vậy?”




      Vừa la cậu vừa chạy tới, nhưng khoảng cách quá xa, khi tới nơi xe chạy rồi.




      Vệ Tiếu hốt hoảng, gọi điện thoại đến cho nhà họ Lưu dám chậm trễ nửa giây.




      Sau đó cậu yên lòng, sợ rằng chỉ báo cho mình Lưu Tuyết Sinh biết cũng lỡ việc, liền báo cho cảnh sát nữa. Đúng là cảnh sát đến trước Lưu Tuyết Sinh, đứng tại nơi có vết bánh xe, hỏi Vệ Tiếu tình hình cụ thể.




      Vệ Tiếu lúc này đầu óc bấn loạn, cũng biết mấy người đó từ đâu đến, là đối thủ làm ăn của Lưu Tuyết Sinh hay là người mà Lưu Kình lỡ làm gì đắc tội, nhất thời cậu càng hoảng hốt như kiến bò chảo lửa.




      ~*~




      Trong lúc chống cự đám người đó, Lưu Kình có nhìn thấy hình xăm đầu con báo cánh tay.




      Tim đập thình thịch, mơ hồ nhớ ra mình thấy hình xăm đó ở đâu rồi, nhưng tình hình cấp bách nhất thời chưa nhớ.




      Vả lại mình chống lại bốn tên, nhanh chóng bị trói chặt, mắt bịt kín. Những kẻ đó coi như người chết, chuyện thèm giấu giếm. người trong số chúng gọi điện thoại: “Người bắt được rồi, làm thế nào đây?”




      Lưu Kình hồi hộp lo lắng.




      Lúc đầu đoán những kẻ này là bọn bắt cóc tống tiền, nhưng rồi chúng lại chuyện chút e ngại hay giấu giếm gì , xem ra là cố ý hại chết .




      Cố vùng vẫy, nhưng vừa cử động, tức thời bị chúng bóp cổ, kẻ khác rút dao đâm nhát, cú đâm làm đau đến nỗi ngất lịm .




      Liền nghe mấy kẻ kia : “Chết mẹ, phải đến nơi rồi mới xử hay sao? Tao phải kè kè cạnh cái xác ớn quá .”




      Sau đó hình như xe dừng lại, Lưu Kình bị chúng lôi xềnh xệch xuống xe như lôi xác chết.




      Chúng mở cốp xe và hất vào trong đó.




      Lưu Kình biết mình thể chạy thoát được.




      chỉ có thể giả chết để đánh lừa đối phương.




      Chỉ cần chúng bồi thêm dao nữa cũng xong đời. Lưu Kình cứ thế chờ đợi, lắng nghe chúng gì, nghe được tiếng nước chảy.




      Lưu Kình biết những kẻ đó mang đâu.




      Ngoằn ngoèo mãi mới đến xó xỉnh nào đó, ngược lại bình tĩnh cách lạ thường, tiếc nuối còn lại duy nhất là thời gian được ở cùng Vệ Tiếu ngắn quá. ràng hai người quen nhau ba bốn năm, nhưng đến tận bây giờ Lưu Kình mới hiểu ra thích Vệ Tiếu, thích đến nỗi toàn bộ tiếc nuối đều dành trọn cho cậu.




      Sau khi dừng lại vài phút, bị những kẻ kia vứt ra khỏi xe.




      Nước ngấm vào người, hai tay bị trói chặt.




      Lưu Kình biết những kẻ đó vẫn nhìn bị làn nước nuốt chửng.




      dần dần chìm xuống.




      Bản năng sinh tồn mà chính cũng hiểu đột ngột trỗi lên, trong đầu Lưu Kình chỉ có ý niệm, phải sống!




      Nếu Vệ Tiếu buồn.




      Cuối cùng thể kiên trì được nữa, cũng biết những kẻ đó hay chưa, Lưu Kình trông thấy gì, chỉ có thể dựa vào bản năng của mình để chống chọi với dòng nước, đầu óc rất tỉnh táo, cố ngẩng đầu lên để nổi mặt nước.




      Chân ngừng đạp nước, cố gắng đưa người cập bờ, đồng thời giãy giụa hai tay bị buộc chặt ở phía sau lưng. Sau khi liên tục vùng vẫy, sợi dây cuối cùng cũng lỏng ra, ý chí ngoan cường giành lại sống của Lưu Kình giúp cởi trói được đôi tay, rồi cố bơi vào bờ. Vừa bò được vào bờ, Lưu Kình kéo tấm che mặt xuống, lúc này toàn thân đều bị thương, đường bị dao đâm, vết thương ngực còn ngấm nước, thể lực suy giảm trầm trọng.




      Lúc này nơi hẻo lánh, Lưu Kình cuối cùng cũng hiểu những kẻ đó tại sao dừng lại lâu mà ngay.




      Tình hình như vậy, đừng là vứt xuống sông mà chỉ cần vứt ven đường cũng đủ chết rồi. Ở nơi hoang vắng lạnh lẽo như vậy, Lưu Kình quả tuyệt vọng.




      Nhưng vẫn hít sâu hơi, ngừng động viên bản thân. biết Vệ Tiếu nhất định lo lắng tìm.




      Ôm theo niềm tin vững vàng, Lưu Kình mới có thể vực dậy được mình, cố gắng men theo hướng đường lớn để , vừa vừa bò vì còn đủ sức để nâng người lên nữa, vết thương của nhiều lần cọ cả vào sỏi đá. Vật vã đấu tranh với nỗi đau xác thịt, trong đầu chỉ có ý nghĩ độc nhất: phải trở về bên Vệ Tiếu.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 33






      Vệ Tiếu ở đồn cảnh sát chờ đợi, vô cùng lo lắng. Cậu liên tục nhìn đồng hồ, bốn tiếng qua với cậu dài bằng cả năm, đầu ngừng nhớ lại hình ảnh những kẻ đó, chỉ tiếc cậu cách chúng quá xa, chúng lại còn bịt mặt, cậu nhìn thấy mặt chúng.




      Bỗng chốc hối hận, nếu cậu biết có ngày hôm nay, tối hôm qua cậu bỏ khi nghe Lưu Kình lời nọ. Nếu lúc đó ở lại, ngày hôm sau để Lưu Kình ra ngoài mình.




      có chuyện thế này xảy ra.




      Vệ Tiếu càng nghĩ càng thấy buồn và hối hận.




      Vụ án con trai Lưu Tuyết Sinh mất tích được coi trọng, cảnh sát nhanh chóng triển khai việc tìm kiếm.




      Lưu Tuyết Sinh khó chịu với cách làm của Vệ Tiếu. Lão nghĩ chuyện này khi để báo chí biết mất mặt gia đình, cho nên nhìn mặt Vệ Tiếu lấy lần. Lúc này, Lưu Tuyết Sinh cùng với số đồng chí cốt cán của đội cảnh sát hình bàn về vụ án.




      Hàn Vy với tư cách là người nhà của người bị hại cũng đứng bên với bộ dạng lo lắng hỏi này hỏi nọ: “Có lẽ nào bắt cóc tống tiền ? Thời này người có tiền chỉ sợ điều này, ông Lưu nhà tôi thương con lắm…”




      Người trong đội hình nghe điện thoại, nét mặt vui vẻ báo cho họ: “Tìm thấy Lưu Kình rồi, ở ngoại ô, có chiếc xe chở sữa ngang qua nhìn thấy cậu ấy nằm đường, giờ cậu ấy được đưa đến bệnh viện cấp cứu.”




      Hàn Vy giật mình, vui mừng giả lả với Lưu Tuyết Sinh: “Tốt quá rồi, may là có chuyện gì.”




      Lưu Tuyết Sinh ít nhiều cùng còn đạo nghĩa cha con với Lưu Kình, nên kéo theo đoàn người đến xem sao.




      Vệ Tiếu trà trộn vào đoàn người đó thành người có liên quan gì, nhưng ra cậu mới là người lo lắng nóng ruột nhất.




      Tình hình Lưu Kình lần này cực kỳ nguy kịch, khi họ đến trong phòng cấp cứu.




      Vệ Tiếu sợ xảy ra những điều ngoài ý muốn nên đứng ngồi yên, chờ Lưu Kình tỉnh.




      Nếu có người đến, bất kể là làm gì, bất kể là y tá đến đo nhiệt độ, Vệ Tiếu cũng vào xem thế nào. Khi người xung quanh dần vãn, hoặc lúc về khuya, Vệ Tiếu đều ngồi cạnh Lưu Kình và chuyện với .




      Vệ Tiếu biết cảm giác đó bắt đầu từ khi nào. Lúc đầu là thấy tội nghiệp Lưu Kình, sau đó thương thương, càng về sau càng đơn giản như vậy nữa.




      Vệ Tiếu thực chất sớm nhận ra mình đối xử với Lưu Kình cực kỳ tốt.




      Trước đây, Lưu Kình đối với cậu cũng tồi, nếu phải hành động điên rồ của có khi họ trở thành em tốt của nhau. Có những chuyện mình làm hoặc , Lưu Kình giận, thực tế Lưu Kình đối với cậu rất ngoại lệ rồi.




      Vệ Tiếu nghĩ đáng lẽ ra lúc đó cậu nên khuyên răn .




      Chỉ là khi đó cậu cảm thấy Lưu Kình hết thuốc chữa nên chút bận tâm. Vệ Tiếu nhớ lại từng chi tiết của quá khứ, mới phát , nếu lúc đó mình kiên trì chút, cố hiểu Lưu Kình thêm chút nữa, có lẽ Lưu Kình lầm lạc như vậy.




      Chỉ là cuộc đời này đâu có nhiều hận lý do. Hôm đó nếu làm cho Lưu Kình mất trí nhớ để rồi sau này chăm sóc như đứa trẻ, có lẽ nhận thức của cậu vẫn nghĩ là thứ cặn bã đáng khinh bỉ của cuộc đời.




      Nhìn khuôn mặt như trẻ con ngủ say của Lưu Kình, Vệ Tiếu cuối cùng cũng trụ nổi, thiếp . Ngày này qua ngày khác cứ thức canh Lưu Kình như vậy, cho đến khi Vệ Tiếu gầy xọp, Lưu Kình mới tỉnh.




      Hai mắt mở to, cảm xúc.




      Đúng vậy, chết lần, chết lần. Lưu Kình nhếch miệng, buồn nhìn người chăm sóc mình lâu nay tức là Vệ Tiếu, mà nhìn bốn phía xung quanh.




      Sau lúc lâu yên lặng, Lưu Kình mới quay mặt lại, nhưng vẫn nhìn cậu mà lộ vẻ mất kiên nhẫn, cất lời với giọng từ từ: “Thằng ranh Vệ Tiếu kia, lái xe thế đấy hả?”




      Bị lời gây chấn động, Vệ Tiếu dám tin trước mắt mình là Lưu Kình mà cậu quen biết.




      Nhất thời Vệ Tiếu còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Lưu Kình chửi rủa ầm lên.




      Bộ dạng hệt như muốn đánh đập cậu, cậu mới dần hiểu ra lẽ nào Lưu Kình trước đây trở lại?




      Còn những hồi ức giữa cậu và Lưu Kình sao?




      Vệ Tiếu biết nên làm thế nào, chỉ có thể gọi điện cho Lưu Tuyết Sinh.




      Đợi khi Lưu Tuyết Sinh đến bệnh viên, thấy như vậy, lão chả có phản ứng gì, dù sao lão cũng quan tâm lắm, nhân tiện chính thức giới thiệu Hàn Vy với .




      Lưu Kình nghe xong thân phận của Hàn Vy la lối vài câu, nhưng sau đó ngoài việc đòi ăn uống ra nghe hỏi gì nữa, đến Vệ Tiếu cũng bị lạnh nhạt. Vệ Tiếu biết Lưu Kình xảy ra chuyện gì, vội tìm bác sĩ hỏi.




      Khi cậu hỏi Hàn Vy cũng qua đó.




      Nghe bác sĩ : “Điều này tôi cũng , đại khái là ký ức trước đây ùa về nhưng giữa chừng nó bị cắt đoạn, cụ thể cần chụp phim não để nghiên cứu thêm mới …”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Từ đó trở , Vệ Tiếu chỉ có trơ mắt nhìn Lưu Kình điên dại như trước đây mà thôi.




      Vẫn bộ dạng ngang ngược coi trời bằng vung như vậy.




      Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu ký ức có thể lau sạch hết… Vệ Tiếu đau khổ như vậy.




      Cậu hiểu tại sao lại để cậu mình đối diện với Lưu Kình.




      Hàn Vy dễ bị đánh lừa, trở về thầm vào tai Lưu Tuyết Sinh: “Cái thằng Lưu Kình này kỳ lạ quá, khi nhớ khi quên, biết giở trò ma quỷ gì nữa.”




      Lưu Tuyết Sinh tảng lờ. Gần đây lão ta hợp tác làm ăn với công ty ở Mỹ, lúc này nghe như vậy mới xua tay: “Em nghĩ nhiều quá rồi, còn biết Lưu Kình sao? Nó chỉ là thằng lấc cấc, em quan tâm chiều chuộng nó chút là được, nó cần gì cho nấy.”




      Hàn Vy biết Lưu Tuyết Sinh ít nhiều vẫn kiêng dè Lưu Kình, đành thở dài tiếng, nhưng lòng rất thấp thỏm. Vệ Tiếu biết quá nhiều chuyện, nhỡ ngày nào đó nó với Lưu Kình phiền phức lắm.




      Từ sau khi Lưu Kình hồi phục trí nhớ, Vệ Tiếu hoàn toàn bị lạnh nhạt.




      Cậu bắt đầu có ý nghĩ ra , nhưng nghĩ nghĩ chứ đến lúc sắp , vẫn thể kìm nén nỗi nhớ về Lưu Kình trước đây.




      Nhớ lại những ngày tháng nương tựa vào nhau như hình với bóng, nhớ về câu “thích” kia của .




      Lúc đó cậu bị dọa đến phát ngốc, cũng hỏi cặn kẽ “thích” ấy rốt cuộc là sao.




      Khi nghĩ như vậy, Vệ Tiếu đột nhiên nảy sinh cảm giác nỡ rời xa, trộm nghĩ hay là đợi thêm ít nữa, có thể qua giấc ngủ, Lưu Kình nhớ được gì đó chừng. Cứ như thế hy vọng từng ngày để rồi cũng từng ngày thất vọng.




      Vệ Tiếu cùng Lưu Kình chuyển về nhà họ Lưu sống.




      Cũng sống ở nơi từng sống trước đây, nhưng sao hai người cảm thấy khác hoàn toàn so với trước đây.




      Lưu Kình thậm chí gặp Vệ Tiếu ở hành lang mà vẫn hờ hững. Vệ Tiếu thể kiên nhẫn nữa, mới tìm quản gia để đề cập việc ra của mình.




      Cậu muốn nhận hết phần lương mà trước đây chưa được hưởng, kết quả là khi thu dọn hành lý, cậu bị ai đó đột nhiên chạy đến, xô cậu xuống, trói gô lại.




      Vệ Tiếu kinh hoàng, bị đẩy vào phòng chiếu phim của nhà họ Lưu mà biết chuyện gì xảy ra.




      Gian phòng này lớn lắm, trước đây Lưu Kình dùng để xem phim.




      Sau này Lưu Kình chơi chán rồi, chỗ này yên ắng hẳn. Vệ Tiếu bị xách vào phòng, tấm rèm cửa sổ dày dày chặn hết mọi tia nắng ngoài kia.




      Vệ Tiếu hoảng sợ, kkhông hiểu tại sao mình bị mang đến nơi này.




      Những người đó sau khi đem Vệ Tiếu đến đứng sang bên, canh chừng cho cậu trốn chạy.




      Vệ Tiếu bất an, lại thấy cửa mở.




      Lần này vào là Hàn Vy, ngay sau lưng bà ta là Lưu Kình, mặt lộ vẻ mệt mỏi.




      Lưu Kình hôm qua chơi đến khuya, bị đánh thức vui tẹo nào, nhưng vừa nhìn Vệ Tiếu bị trói đằng kia lập tức tỉnh rượu, mà mặt vẫn ra vẻ lạnh nhạt, ngáp ngắn ngáp dài chút sức sống.




      Hàn Vy cười tít mắt. Ở cái tuổi đó bà ta luyện thành tinh, giọng mềm mỏng, tuy nhiên trong hoàn cảnh này bà ta cần phải gì, tất cả có thuộc hạ thay.




      Quả nhiên đợi Lưu Kình ngồi vào góc khuất biểu lộ dáng vẻ bất cần, ông quản gia họ Lý liền chạy đến bên cạnh cung kính thưa với : “Thiếu gia, là thế này, trước đây cậu bị tai nạn giao thông, ông chủ bảo tôi phải điều tra kĩ, kết quả gần đây tìm ra thủ phạm là tên Vệ Tiếu này, cũng có thể việc cậu bị bắt cóc cũng do chính tên quỷ đội lốt người này làm luôn.”




      Ông Lý vừa vừa ra hiệu cho người phụ trách phòng chiếu phim bật máy, quả nhiên rất nhanh máy được chuyển đến. Ánh sáng chiếu lên tấm màn trắng, trước ống kính là mảng mờ mờ thấy , nhưng cũng đủ để nhìn thấy Vệ Tiếu ngồi trong xe.




      Vệ Tiếu toát mồ hôi lạnh khắp người. Điều cậu coi là bí mật, ngờ để lại bằng chứng.




      Vệ Tiếu quay lại nhìn người đàn bà ngồi cười tít mắt kia, đột nhiên hiểu ra, nhất định là bà ta biết trước chuyện này, nghĩ rằng mình có ý xấu với Lưu Kình mới sắp xếp mình bên cạnh , mượn dao giết người, đâu ngờ những hại được Lưu Kình mà còn tốt cho , lần này mới lật chuyện này lại để mình gánh tội thay.




      Lưu Kình nhìn cảnh đó, nét mặt mảy may thay đổi.




      Lão Lý đột nhiên trở nên sợ sệt. Ông ta luôn cảm thấy Lưu Kình từ lúc hồi phục trí nhớ nhìn người với ánh mắt sắc hơn nhiều, như có thể nhìn thấy tâm can người khác. Có phần chột dạ, ông ta dám nhìn Lưu Kình nữa.




      bỗng trở nên sốt ruột, phiền não búng tay: “Mẹ nó, quả nhiên có người hại tôi, sau chuyện này đừng đến phiền tôi nữa.”




      đoạn, Lưu Kình cất bước luôn.




      Hàn Vy nghe xong kìm được vui mừng, lòng thầm nghĩ, Cha con nhà này giống nhau làm sao, đều ra gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :