1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 26






      Lưu Kình hiểu tại sao, ngay lúc này đây, những thứ mà từ lâu cố gắng quên lại về rệt như vừa mới xảy ra. như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua vậy.




      Cái người được gọi là cha ấy, trước giờ có đầu óc kinh doanh, được cái vận may tốt mà thành. Thuở ở trong quân ngũ, lần huấn luyện nọ được làm chỉ huy, lão lấy được lòng mẹ và được bà giúp đỡ về mặt tài chính. Buổi ấy mẹ Lưu Kình là rụt rè hay đỏ mặt, khi ông ngoại phát mẹ người đàn ông bất lương ấy rồi.




      Trong ký ức của , từ đến lớn, Lưu Kình luôn nhớ cái dáng vẻ bất lực của ông ngoại khi về mẹ mình. Ông rằng mẹ cái gì cũng tốt, chỉ có nhược điểm của người nhà họ Tống là khi thích ai, thích đến cùng. Cũng từ đó trở , ông ngoại thường dặn dò , nên dễ dàng thương tin tưởng bất cứ người nào.




      Khi đó còn thơ ngây hiểu, sau này chứng kiến các hành vi của cha mình, Lưu Kình dần dần hiểu dụng ý của ông ngoại, ông sợ dẫm lên vết xe đổ của người mẹ quá cố.




      Dòng suy nghĩ của Lưu Kình ngắt quãng, lúc này vẫn nằm trong lòng Vệ Tiếu. Do đầu hơi to, nên tư thế của Vệ Tiếu xem ra hơi vất vả.




      Lưu Kình trở người sang bên, để Vệ Tiếu đỡ nặng.




      Có điều, Vệ Tiếu lại tưởng khó chịu ở đâu đó liền hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”




      Lưu Kình thở , rất muốn chạm vào mặt cậu nhưng cuối cùng vẫn làm được, đành cười và : “Em sao, nhưng mà mệt lả.”




      Vệ Tiếu gật đầu. Lần nào lên cơn xong, cũng vậy, chỉ cần nghỉ ngơi lát là khỏe lại liền. Ôm Lưu Kình lúc lâu, Vệ Tiếu cũng mệt theo, bèn dịch người ra sau, ôm Lưu Kình, dựa lưng vào tường.




      Tường cũ kỹ lâu đời quá rồi nên có số chỗ bị ẩm mốc, tróc ra từng mảng, lưng cậu vừa dựa vào, những mảng tường vụn rơi lả tả như tuyết, số còn dính lại lưng cậu.




      Cậu buồn để ý, tâm với Lưu Kình: “Hồi nhà tôi nghèo lắm, tường nhà cũng vậy, tôi và em trai bóc cho nó bong ra, bóc được cả tảng, xong bị mẹ mắng. Có lần em tôi còn tìm được nấm ở dưới gầm giường nữa…”




      Hễ nhớ tới đứa em tinh nghịch của mình, cậu nhịn được cười, người nhõm hơn, tựa cả đầu vào tường. Lưu Kình muốn tỉnh táo để nhìn cậu, cuối cùng lại mê mệt, toàn bộ sức nặng của đè lên người Vệ Tiếu. Thân nhiệt của Vệ Tiếu cao hơn chút, qua lớp áo, ưu Kình cảm thấy rất dễ chịu, liền đưa tay ôm Vệ Tiếu chặt.




      Lưu Kình giờ đây dù nhớ lại những ký ức mà muốn nhớ nhất, nhưng vẫn chịu đựng được. Lắng nghe nhịp hô hấp đều đặn của người bên cạnh, linh hồn lưu lạc lâu nay của đột nhiên có nơi để nghỉ chân.




      Khóe mắt ướt lệ. Có những điều chỉ cần nghĩ đến thôi thao thức cả đêm, có những nỗi đau cần dùng mọi cách mới có thể che đậy, giờ còn đau nữa, thời gian đúng là liều thuốc thầm chữa lành mọi vết thương.




      Người cha ngày xưa mượn danh ông ngoại để làm ăn kinh doanh kết quả thất bại, bị những người đầu tư kéo đến nhà, trong đó có người tổn thất lớn nhất thậm chí còn cầm theo súng, tụ tập trước cửa nhà , ép cha phải ra mặt.




      vô tư hay biết gì, còn chạy chơi trong vườn nhà, bị cảnh kia dọa sợ, chưa kịp phản ứng, mẹ từ tầng hai lao xuống, hoảng hốt nhìn , sợ may bị làm sao nên định chạy tới ôm choàng.




      Chỉ tiếc rằng bà thể chạy tới, vì khi lướt ngang qua cha bị lão ta giữ lại, che trước mặt.




      Lưu Kình đến bây giờ vẫn còn nhớ hoảng sợ đột nhiên xuất mặt mẹ, chỉ là biểu nhất thời mà thôi, mẹ vẫn bằng lòng đứng trước mặt chồng mình, sẵn sàng hứng nhận phát súng đó.




      Khi Lưu Kình chạy đến, mẹ vẫn còn được, câu rất khó lòng nghe ra, nhưng Lưu Kình biết câu đó rút cạn sinh lực cuối cùng của bà.




      Trước khẩn cầu của bà, Lưu Kình gật đầu, khóc lóc. Khi đó biết nên hận ai đây.




      Đừng hận cha con.




      Đây đúng là câu thần chú, câu thần chú Lưu Kình chưa nghe bao giờ, nhưng nó lại là câu cuối cùng mẹ dặn phút lâm chung.




      Vì vậy khi ông ngoại muốn xử cha , quỳ xuống trước mặt ông mà rằng, mất mẹ rồi, muốn mất thêm cha nữa…




      Chính ngăn cản được ông ngoại.




      Lưu Kình nằm trong lòng Vệ Tiếu, đầu óc trống rỗng.




      Từ đó trở , bắt đầu nghi kỵ với cha, thêm phần di chúc của ông ngoại lại càng giống như lưỡi gươm kề cổ cha vậy.




      Sau này khi cha quan hệ với người đàn bà khác, lão cũng dám công khai trắng trợn, chỉ mượn cớ, lén lút tiễn người đàn bà đó .




      Lưu Kình biết hết. Sau khi ông ngoại qua đời, những người thân cận của ông có tìm hỏi , nhưng Lưu Kình hiểu tại sao phải tranh giành làm gì.




      những thứ đó đối với có ý nghĩa gì. Cuộc sống của ngày càng tồi tệ, chưa đủ tuổi học thói uống rượu hút thuốc, thậm chí còn biết qua lại với mấy nàng lẳng lơ, mỗi ngày qua vô cùng nhàm chán.




      Thỉnh thoảng, Lưu Kình muốn chỉnh đồng hồ chạy nhanh hơn nữa để kết thúc nhanh cái cuộc sống tồi tệ của mình, nhiều lúc lại nổi giận vô cớ, bắt bẻ lỗi lầm, khuyết điểm của người khác, suy nghĩ về những điều đâu vào đâu.




      Cha vẫn nhắm mắt làm ngơ, chỉ khi nào cần tiền mới lải nhải vài câu cho có.




      Thế là Lưu Kình ngày trở nên hư đốn khó bảo, đến những người ở với thời gian cũng lần lượt bỏ . Đến cuối cùng, Lưu Kình cũng hiểu là do bản chất mình sinh ra tệ hại như vậy hay sao, chứ làm sao lại hư hỏng hết thuốc chữa như thế được chứ?




      Mãi đến khi gặp Vệ Tiếu, người luôn nhìn với ánh mắt nghiêm nghị đầy trách nhiệm. Lưu Kình thích ánh mắt đó, nhưng hết lần này qua lần khác bị ánh mắt đó thu hút, dần dần mới chú ý đến Vệ Tiếu rất hay cười.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 27






      qua bao lâu, Vệ Tiếu thấy tình hình Lưu Kình tựa hồ ổn định liền hỏi: “Có thể dậy được chưa?”




      Lưu Kình cảm thấy người sao rồi, liền gật đầu.




      Ra ngoài, trời sập tối. Vệ Tiếu rất cẩn thận, biết đây là nơi ai đặt chân đến nhưng vẫn chu đáo đóng cửa trước khi ra về.




      Khốn nỗi cánh cửa sắt quá cũ kỹ, lề cửa han gỉ, khi mở ra còn thuận hướng, chứ khi đóng lại ngược hướng khó khăn hơn nhiều.




      Vệ Tiếu đẩy lúc lâu mà cửa chẳng động, đành dùng thân ép sát cánh cửa, dùng lực của thân người đẩy đóng lại. Lưu Kình thấy vậy cũng cố dùng thân hình yếu ớt của mình đẩy cửa vào cùng với cậu.




      Rốt cuộc với sức lực của hai người, cửa cũng được đóng lại.




      Cậu dính bẹp vào cửa, thở phì phò vì mệt, trống ngực đập dồn dập.




      Lưu Kình nhìn dáng vẻ điềm đạm, lấm tấm mồ hôi trán của Vệ Tiếu, thậm chí ở quá gần nhau, ngửi thấy cả mùi dầu gội đầu quen thuộc, mùi giống , vì cả hai dùng chung loại dầu gội đầu.




      Hình ảnh đơn giản vậy mà Lưu Kình sao di chuyển được tầm mắt, tim đập nhè . biết cái cảm giác như thể chua xót này là thế nào, cơn tê dại dưới đáy lòng dường như rút hết toàn bộ sức lực .




      lặng nhìn Vệ Tiếu, muốn ghép hình ảnh Vệ Tiếu bây giờ và Vệ Tiếu trước đây thành .




      Nhưng Lưu Kình nhận ra rằng thể kết hợp lại như vậy. Vệ Tiếu trước đây, tuyệt đối biểu lộ như vậy trước mặt .




      Bất an trong im lặng, đưa tay sờ vào tóc mai của Vệ Tiếu. Cậu từ lâu quen với những thói trẻ con của Lưu Kình, nghiêng mặt qua cười với .




      Nhưng xem ra tim Vệ Tiếu đập mạnh, Lưu Kình thể nào giải thích được kỳ lạ qua những biểu của Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu mơ hồ đoán là Lưu Kình nhớ tiếp ra gì đó nữa liền hỏi: “Cậu nhớ lại rồi à?”




      Lưu Kình chỉ hơi sửng sốt, tay vẫn còn đặt mặt của cậu, lúc này mới bỏ tay xuống và : “Vẫn còn hoang mang lắm, nghĩ về những chuyện hồi .”




      Vệ Tiếu cảm thấy mình quá nhạy cảm, cứ hỏi hỏi lại câu này nhiều lần. lòng mà , so với đại thiếu gia Lưu Kình Lưu Kình lúc này tốt hơn nhiều, cậu khá là mâu thuẫn trước việc nhớ lại.




      Đợi nghỉ khỏe, Vệ Tiếu vẫn cầm tay Lưu Kình dẫn như bao lần khác.




      Thói quen cầm tay này hình thành từ lúc hai người cùng nhau mua sắm. Lần đó, Lưu Kình nhìn cái gì cũng thấy lạ, khép nép túm chặt mép áo cậu, cậu biết phải làm sao đành cầm tay dắt như dắt trẻ con vậy.




      Từ đó trở , mỗi lần đâu đều có thói quen đó.




      Vệ Tiếu biết điều rằng, cái nắm tay vô tư của cậu lại khiến tim cái người đằng sau này thình thịch.




      Về đến nhà, Vệ Tiếu nấu vài món, rồi hai người chuẩn bị nghỉ. Lưu Kình quấn quýt đòi Vệ Tiếu ngủ chung.




      ra bảo, Vệ Tiếu cũng yên tâm để ngủ mình. Cậu nhoài người bắt đầu trải chăn trải gối, còn chuẩn bị sẵn cả dây phòng khi cần dùng đến.




      Trước đây khi hai người nằm ngủ với nhau, Lưu Kình thường gợi đề tài đòi Vệ Tiếu chuyện, nhưng lần này, Lưu Kình im lặng, nằm lời nào.




      Vệ Tiếu tắt đèn xong cảm thấy có chút gì đó đúng mà thể chỉ ra cụ thể đúng ở đâu, cảm giác lông toàn thân dựng đứng, lòng bất an.




      Vệ Tiếu trăn trở, vừa mở mắt thấy Lưu Kình nghẹo đầu bên mép giường nhìn mình. Trước đây cũng hay thế này , nhưng lần này Vệ Tiếu thấy Lưu Kình lạ lạ liền bật dậy ngay, thậm chí vì lo lắng quá mà còn làm cái việc chính cũng nhận ra được, đó là kéo chăn lên cao đắp kín thân.




      Kết quả là Vệ Tiếu chưa hỏi, Lưu Kình chủ động : “Ngủ hơi nhiều, bây giờ tỉnh thao láo.”




      Vệ Tiếu ngờ Lưu Kình như vậy, nhíu mày hỏi : “Vậy cần tôi bật đèn lên ?”




      Lưu Kình lắc đầu: “ cần đâu.”




      Miệng , tay tự nhiên đưa xuống ôm lấy eo Vệ Tiếu, nhắm mắt.




      Trời sáng, thường Vệ Tiếu là người dậy trước.




      Thế nhưng hôm nay dậy, bên kia giường trống , cậu còn buồn bực Lưu Kình đâu rồi, bỗng thấy bưng đồ ăn sáng tới, người vẫn còn mặc đồ ngủ.




      Đồ ăn sáng là hơi bị… kinh khủng. Sợi mì dài như bánh quẩy chiên cháy, thêm bát canh trứng, trong bát còn sót miếng vỏ trứng.




      Vệ Tiếu nhìn mà sững sờ, toan hỏi là làm cái gì vậy, thế rồi nghĩ lại khó có dịp Lưu Kình xuống bếp nấu nướng cho mình ăn nên nể mặt, nhận khay thức ăn bất chấp giá nào.




      Tuy nhiên Lưu Kình cũng muốn đưa cho cậu. Khi mang đồ ăn đến, lòng rất do dự. Muốn làm đồ ăn sáng cho Vệ Tiếu, nhưng làm làm lại chẳng khá nổi, Lưu Kình thấy mình vô dụng.




      Giờ tuy là dũng cảm mang vào, nhưng những thứ này có ăn được hay ?




      Lòng Lưu Kình trầm xuống tận đáy vực.




      Hai người ở với nhau lâu rồi, Vệ Tiếu vừa nhìn bộ dạng của Lưu Kình liền đoán ra nghĩ gì, đùa: “Cậu nỡ để tôi ăn à, nhanh cầm qua đây.”




      đoạn, Vệ Tiếu nhận lấy và ăn ngay miếng to. Lưu Kình vừa nhìn Vệ Tiếu ăn những món đồ làm, vừa dựa vào góc giường : “Em làm làm lại năm lần, dậy từ năm giờ sáng hì hục làm đến giờ, nhưng làm mãi được, nếu thích đừng miễn cưỡng…”




      Vệ Tiếu nghe xong càng vui, ăn hết số thức ăn đó.




      Vẻ vui vẻ của Vệ Tiếu khiến Lưu Kình ảo tưởng rằng những món ăn mình làm đem bán được thôi, chứ ra cũng ngon chứ bộ, cũng gắp miếng để xác nhận thực hư, kết quả là vừa nuốt ngang cổ, mặt nhăn nhó, miếng này cũng giống y những miếng mà nếm lúc nấu thử, tuy chưa đến nỗi khó ăn đến mức phải nôn ra, nhưng đâu vào đâu.




      Lưu Kình thấu hiểu tấm lòng Vệ Tiếu dành cho mình. ra, từ lâu về trước biết như vậy.




      Lưu Kình biết mình may mắn hay bất hạnh, có người cha như vậy, nhưng lại gặp được Vệ Tiếu.




      ngồi xuống giường, thầm nghĩ, nếu có thể mãi mãi sống với Vệ Tiếu thế này tốt biết bao, nhưng người thông minh như cũng biết, điều này cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 28






      Ngày qua ngày, chớp mắt mùa thu đến.




      Thời tiết bắt đầu trở nên mát mẻ.




      Trước đây, vì Lưu Kình khó phục vụ, đừng là được nghỉ trung thu, mà kể cả Tết Vệ Tiếu cũng được về nhà. Nhưng năm nay như vậy nữa.




      Bây giờ cũng chỉ có hai người họ, đâu làm gì cũng còn là chuyện của riêng mình Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu đề cập chuyện về nhà ăn Tết trung thu với Lưu Kình, tỏ vẻ ngạc nhiên, đồng thời buồn bực pha chút lo lắng trước lời mời của Vệ Tiếu, nhưng sau đó lại nghĩ mình việc gì phải lo lắng, cha mẹ của Vệ Tiếu chắc cũng rất dễ chuyện thôi.




      gật đầu đồng ý rồi chạy lại ôm Vệ Tiếu. Vệ Tiếu lần chần thêm nữa, rất lâu rồi cậu chưa về nhà, thế là vội mua ít bánh trung thu, mua thứ rượu mà cha cậu thích uống, nhân thể mua cái PSP cho em trai Vệ Lạc.




      Nhiều đồ như vậy mình cậu mang xuể, cũng may có Lưu Kình xách giúp.




      Lưu Kình lớn tướng nhưng đây là lần đầu tiên tàu hỏa. Họ cái là mua vé luôn nên hết chỗ, hai người đứng tựa sít sịt vào nhau tàu.




      Khi tàu bắt đầu lăn bánh, Vệ Tiếu dẫn Lưu Kình đến chỗ nối giữa hai toa.




      Chỗ ấy tuy nhưng có ai đứng cả. Vệ Tiếu cũng để ý lắm, bèn ngồi xuống như hồi nhập ngũ.




      Lưu Kình dựa lưng vào thành tàu, ngồi đối diện Vệ Tiếu.




      hỏi cậu về người nhà của cậu, lúc này mới phát ra mình vẫn chưa hiểu nhiều về Vệ Tiếu, liền nghe cách chăm chỉ, thậm chí khi Vệ Tiếu ngừng , còn giục tiếp.




      ngồi nhân viên phục vụ tàu đẩy xe thức ăn qua, Vệ Tiếu vội hỏi Lưu Kình có ăn gì .




      Lưu Kình thực tình cũng đói nên gật đầu. Hỏi giá cả, hộp cơm mà đến hai mươi đồng, Vệ Tiếu tiêng tiếc nhưng cuối cùng vẫn bỏ tiền mua hộp.




      Lưu Kình hiển nhiên nhận thấy Vệ Tiếu tiếc tiền.




      Từ khi hai người bị đuổi tới nơi hoang vu đó sống, mọi chi phí ăn uống sinh hoạt của Lưu Kình đều dùng tiền của Vệ Tiếu. Lưu Kình cần nghĩ cũng biết tình hình tài chính của Vệ Tiếu chỉ sợ là gần cạn kiệt.




      Nghĩ đến đây, Lưu Kình tránh khỏi tiếc nuối. Nếu biết trước có ngày hôm nay trước đây mình nên tiết kiệm chút.




      vừa nghĩ vừa ăn cơm trong hộp, sau đó giả vờ thích, nhíu mày chê: “, hộp này ăn chán quá, ăn .” xong liền đưa hộp cơm cho Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu cũng đói, nhận lấy chút nghi ngờ, rồi cầm đôi đũa mà Lưu Kình ăn gắp miếng to bỏ vào miệng.




      Lưu Kình càng nhìn càng chịu nổi, lòng dằn vặt. cứ mãi giả đò ngu ngơ thế này cũng ổn, đợi khi trở về phải xốc lại tinh thần thôi, tìm việc gì đó chính đáng mà làm.




      Tàu cuối cùng cũng vào ga.




      Người đến đón là Vệ Lạc, em trai Vệ Tiếu.




      Vệ Lạc gặp Lưu Kình, sửng sốt vô cùng. Những lần gọi điện thoại trước đây, Vệ Tiếu báo dẫn đồng nghiệp về nhà, nhưng vị đồng nghiệp này hơi bị đẹp trai quá mức. Lưu Kình phong thái đĩnh đạc, lại phải nghênh đón quá cầu kỳ, dù sao tàu Vệ Tiếu với rồi, chỉ cần đóng giả làm đồng nghiệp của Vệ Tiếu là được, cần làm gì cả.




      Được thảnh thơi, đương nhiên Lưu Kình rất vui.




      Chỉ có điều tưởng tượng ra cái nơi mà Vệ Tiếu trưởng thành.




      Tuy biết trước nơi đến là huyện lỵ, nhưng mà quá. Đường phố phồn hoa nhất mà họ qua cũng chỉ có tòa nhà bách hóa hai tầng, các cửa tiệm khác chỉ toàn những căn nhà lẹp xẹp ven đường, lại rải rác, phải liên tiếp dãy.




      Lưu Kình nhìn trái nhìn phải cách hiếu kỳ, cố tưởng tượng ra bộ dạng của Vệ Tiếu hồi con đường này ra sao.




      nhìn kĩ đến nỗi cậu phải nhắc mãi: “Đừng nhìn nữa, cẩn thận là lạc đấy.”




      Nghe câu này mà Vệ Lạc giật mình. Trong trí nhớ của nhóc, trai chưa bao giờ với nhóc hay với bạn bằng giọng điệu nhàng như vậy.




      Vệ Lạc đâu biết rằng, Vệ Tiếu xem Lưu Kình như đứa trẻ.




      Ba người rất nhanh về đến nhà Vệ Tiếu. Nhà Vệ Tiếu phải ở đầu cũng phải ở cuối huyện.




      Do nơi đây chậm phát triển, người nào cũng ở nhà rất to, sân nhà rất rộng, lại có giàn nho lúc lỉu, nhưng do thiếu chăm sóc nên nho ra toàn những quả xíu.




      Vệ Tiếu hái chùm cho Lưu Kình, nho chua làm giậm chân bình bịch. Khi vào nhà, cậu giới thiệu Lưu Kình với người nhà cậu.




      Nhà cậu đông người, bà nội vẫn sống cùng cha mẹ, nay trí nhớ bà lú lẫn nên nhận ra người nào cả.




      Nhưng gặp Lưu Kình, bà lại rất vui, vui hơn cả gặp Vệ Tiếu, cứ cầm lấy tay suốt. Mẹ Vệ Tiếu thấy vậy liền cười, rỉ tai cậu: “Xem bà nội con vui chưa kìa, chắc bà nghĩ con mang cháu dâu về cho bà đó.”




      Vệ Tiếu nghe xong chỉ tỏ vẻ điềm nhiên, mỗi Lưu Kình nghe xong là lòng trống rỗng, lại nhìn bà lão nọ, càng nhìn càng thấy bà rất đỗi hiền từ.




      Hai người còn chưa ngồi ấm chỗ bị mẹ Vệ Tiếu sai cầm nguyên liệu làm bánh trung thu.




      Vệ Tiếu cười cười xin lỗi Lưu Kình. Lưu Kình hết sức tò mò, bởi lẽ đây là lần đầu tiên được đến chỗ làm bánh trung thu. Tuy nhiên đến rồi có chút thất vọng, là làm bánh nhưng dụng cụ chỉ có cái lò nướng, cũng nhìn thấy công nghệ cao siêu gì cả.




      Nơi làm bánh trung thu đó ngày thường làm bánh kem, gần đây người mua bánh trung thu ngày nhiều, ông chỉ đổi bảng hiệu trước cửa và viết luôn đó giá cả cụ thể.




      Lưu Kình nhìn kĩ giá cả ghi đó, rẻ đến khó tin.




      Việc làm ăn kinh doanh của nhà này xem ra rất tốt, người xếp hàng mua tương đối đông.




      Đợi lúc lâu, trời tối dần, bánh của Vệ Tiếu mới làm xong. Lưu Kình ăn gì suốt chuyến tàu, nên khi nhìn thấy bánh vừa ra lò, hết nhìn nổi, cầm lấy bánh ăn luôn.




      Ăn vào miệng thấy ngon bất ngờ, ngấy chút nào.




      Trước đây, Lưu Kình thích bánh trung thu, mà những dịp ấy toàn phải đơn mình nên rất ghét mấy ngày lễ tết.




      Lúc này chỉ mong tọng nguyên cả cái bánh vào miệng mà ăn thôi. Vệ Tiếu nhìn cái vẻ sói đói của , nhịn được cười.




      Cậu còn nhớ trung thu năm ngoái, chẳng hiểu làm sao mà Lưu Kình vứt những hộp bánh trung thu đẹp và đắt tiền lung tung khắp nhà, rồi ngồi xụ mặt ghế, nổi nóng, tóc tai rối bời, người nồng nặc mùi rượu. Những người khác muốn trung thu gặp xui xẻo nên tránh xa, đẩy việc cho Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu nhớ khuôn mặt trắng bệch còn chút máu của người nằm ghế. Từ trước Vệ Tiếu có cảm giác Lưu Kình sức khỏe yếu. Lưu Kình có lúc rất hứng khởi tập thể dục, nhưng khuôn mặt luôn thiếu sức sống, nhiều khi nhìn như chết, hoặc đờ đờ đẫn đẫn như người say rượu. Giống như có linh hồn vậy.




      Vệ Tiếu vừa nghĩ vừa nhìn Lưu Kình, lúc này cầm miếng bánh thứ hai ngoạm ngon lành, vì ăn vội, miệng còn dính vụn bánh nho , hàm hoạt động liên tục lên lên xuống xuống.




      Phải chăng được ánh đèn mờ nhạt bao phủ, mà giờ đây thoạt nhìn tràn trề sức sống nhường vậy?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 29






      Buổi tối, Lưu Kình cùng ăn cơm với cả nhà Vệ Tiếu. Ăn nhiều bánh trung thu quá nên lửng dạ rồi, bữa tối chỉ ăn vài miếng lịch mà thôi.




      Nhưng miệng lưỡi cũng ngọt, tấm tắc khen bánh trung thu ngon vì nhân bánh do mẹ Vệ Tiếu làm, làm bà nghe mà mát lòng mát dạ.




      Ăn xong, Lưu Kình cùng Vệ Tiếu ra ngồi dưới giàn nho.




      Nhà Vệ Tiếu cứ mát trời lại thích pha trà uống, lá trà là loại bán đầy ngoài chợ, uống ngụm trà đậm, ăn miếng bánh trung thu ngòn ngọt, thoải mái khôn tả. Những người khác đều ngồi trong nhà xem ti vi.




      Mẹ Vệ Tiếu sợ họ bị muỗi đốt, liền đốt dây bện từ cỏ hồi cho họ, cỏ hồi thắp lên tỏa ra mùi hương có thể xua muỗi.




      Lưu Kình chưa khi nào nhìn thấy thứ đó nên tò mò hỏi Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu liền cho nghe những phong tục tập quán của quê hương mình. Giọng của cậu từ tốn, lên xuống ngắt nhịp quá nhưng Lưu Kình thích nghe chết được, nghe đến say sưa mê mẩn.




      Cho đến tận khuya, mẹ Vệ Tiếu giục hai đứa ngủ, họ mới chịu thôi.




      Nhà Vệ Tiếu rất nhiều phòng, nhưng Lưu Kình lạ nước lạ cái, thêm vào đó Vệ Tiếu luôn lo lắng tình hình sức khỏe của nữa, thế là kéo luôn vào phòng cho ngủ với mình.




      Drap giường được cậu trải sẵn. Lưu Kình định nhân lúc ngủ ôm Vệ Tiếu cho sướng Vệ Lạc chạy lại. Nhìn em họ trò chuyện cách tình cảm, Lưu Kình đứng bên cạnh bỗng chốc hờn ghen.




      Tuy biết rằng đây chỉ là quan hệ em bình thường nhưng khi nghe Vệ Tiếu và Vệ Lạc nhắc đến những người mà Lưu Kình quen biết cảm giác bị coi là người ngoài tự dưng xuất .




      May mà Vệ Tiếu luôn để ý đến , nhác thấy sắc mặt tốt liền hỏi thăm ngay.




      Mỗi lần như vậy, Lưu Kình sướng ỉ. cảm thấy mình lo âu vớ vẩn nhưng mà thể kiềm chế được. Vệ Lạc kể với mình những chuyện vui ở trường, rồi nhóc tâm cả những điều lâu nay giấu kín trong lòng cho trai nghe.




      ra trường cao đẳng mà nhóc học giờ lên thành đại học, những sinh viên sắp tốt nghiệp như nhóc có thể thông qua kỳ thi ở trường để chuyển tiếp lên đại học.




      Nhóc học ngành Luật, trình độ cao đẳng đạt chuẩn để thi tư pháp, vất vả lắm mới có cơ hội, Vệ Lạc biết nếu mình muốn thi chắc chắn đậu, chỉ có điều hoàn cảnh gia đình mỗi lúc khó khăn, cách đây lâu vừa mới sửa nhà, rồi bà nội lâm bệnh tiêu tốn ít tiền bạc, học phí của nhóc năm cũng phải vạn tệ, Vệ Lạc rất do dự.




      Vệ Tiếu nghe xong cũng do dự, lặng nhìn đứa em mình, trong lòng lập tức nghĩ đến món tiền mà mình dành dụm bấy lâu nay, rồi đến Tết cũng có thêm khoản nữa, bèn với Vệ Lạc: “Đại học nhất định phải học, nhà mình chỉ có em là sinh viên, chuyện học phí em đừng vội với cha mẹ, tiền này cho em.”




      Vệ Lạc cảm động nhìn mình. Nhóc cũng là người hiểu chuyện, nếu phải tấm thẻ dự thi tư pháp chỉ nằm con đường đại học nhóc cũng chẳng muốn lao tâm khổ tứ, bây giờ mở miệng xin trai nhóc cũng khó xử lắm. Vệ Tiếu động viên em trai: “Em cứ tiếp tục học , dù sao chị dâu tương lai của em vẫn chưa xuất , tiền dành dụm cũng để làm gì, chi bằng hùn cho em, em học thành tài sau này cha mẹ cũng có chỗ nhờ vả.”




      Vệ Lạc nghe xong nửa mừng nửa tủi gật đầu.




      Đợi Vệ Lạc ra, Vệ Tiếu mới lộ vẻ khó xử.




      Vừa rồi cậu mới nhẩm thử số tiền tiết kiệm của mình, nếu sai cậu mới có hơn năm ngàn tệ, tiền tiết kiệm từng tháng cũng có hạn, rồi gần đây lại tiêu hơi hoang.




      Chủ yếu là tuy lương của cậu cao nhưng biết Lưu Kình nghĩ thế nào, như thể sợ cậu bỏ , lương người ta giảm còn phần tư còn lương cậu giảm còn có phần sáu, bây giờ nhà họ Lưu thành ra thế này, biết phần lương cậu bị giảm có thể lấy lại được hay .




      Vệ Tiếu ngày ngày nằm bên cạnh Lưu Kình nhưng lại thể điều ấm ức này cho nghe được, đành thở dài. Đằng nào cũng vây, tốt hơn hết lo kiếm việc làm thêm hơn.




      Dường như Lưu Kình hiểu được cậu nghĩ gì, bèn thò tay khỏi chăn mình luồn qua chăn Vệ Tiếu, vuốt vuốt tay cậu như an ủi động viên.




      Vệ Tiếu dần thả lỏng người. Ngẫm lại việc là do tay người làm nên, chẳng lẽ cậu vất vả thêm tí nữa mà thể chu cấp cho Vệ Lạc học sao? Ý nghĩ đó lởn vởn mãi trong đầu cậu, suốt chuyến tàu trở về, cậu cứ dán mắt vào những mẫu quảng cáo tàu, như bàn chải đánh răng có tác dụng mát xa răng, như đồ chơi của trẻ con…




      Đầu óc Vệ Tiếu đơn giản, cậu nghĩ mình có sở trường gì nổi trội, chi bằng mua ít đồ chơi trẻ con thích rồi đem trải bán ngoài đường.




      Đúng lúc tàu dừng ở ga có chợ bán hàng sỉ rất lớn, Vệ Tiếu xuống tàu chạy vào chợ. Chợ đông đúc ôn ào, Vệ Tiếu tìm ra thứ mà cậu cần mua, liền sa xuống trả giá với người bán.




      Lưu Kình nhíu mày, vội vàng kéo tay cậu bảo: “, tính toán tiền nong cẩn thận chưa vậy? Mấy loại đồ chơi này chiết khấu giá bán sỉ cũng phải tám hào cái, kể cả bán hai đồng, nhìn tưởng bán cái thu được , hai đồng, song nghĩ tới thiệt hại chưa? Nhựa kiểu này lỡ tay cái là hỏng, vả lại mấy thứ này bán nhiều lắm rồi, nhà quê rồi, còn ai muốn mua nữa? Nhỡ mà bán ế chẳng hóa ra mình phải ôm hết hay sao?”




      Vệ Tiếu im bặt. Nhà cậu mấy đời rồi ai có đầu óc kinh doanh cả, chẳng riêng gì cậu.




      Lưu Kình lặng lẽ lắc đầu.




      Tuy chưa kinh doanh bao giờ, nhưng từ ở bên cạnh ông ngoại cũng ít nhiều hiểu cách làm ăn buôn bán. Giờ nhìn thấy Vệ Tiếu muốn lao vào con đường buôn bán để kiếm tiền, lòng hỗn độn, mới nghĩ ra điều, ông ngoại để lại cho mớ tài sản, nếu có thể lấy lại phần, cho dù chỉ là đồng nho , miễn là đủ cho người trước mặt phải rầu lo vì miếng cơm manh áo là được rồi.




      Lưu Kình bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 30






      Lưu Kình muốn lấy lại tiền của mình nhưng thể thẳng với Vệ Tiếu.




      Khi hai người trở về, tỏ vẻ trong sáng với Vệ Tiếu chuyện người nhà mình.




      Đây là lần đầu tiên từ khi mất trí nhớ, quan tâm đến người nhà của mình. Trước đây do Lưu Kình bị người nhà bỏ rơi nên Vệ Tiếu bao giờ nhắc chuyện này trước mặt , sợ lỡ biết chuyện càng thêm đau lòng.




      Lần này nghe xong, Vệ Tiếu cố tốt về người nhà của Lưu Kình: “Cha cậu bận việc lắm, có thời gian mới thuê tôi đến chăm sóc cậu.”




      Lưu Kình nghe, trong lòng biết mọi chuyện, dù sao đau lòng cũng đau lòng từ lâu rồi, lúc này cần mở rộng lòng. Nếu phải để Vệ Tiếu có thêm chút tiền, có đánh chết cũng nghĩ đến chuyện tìm người nhà mình để lấy tiền.




      Lưu Kình muốn gặp cha, Vệ Tiếu có lý do gì ngăn cản, vả lại cậu việc gì phải ngăn cản, có khi gặp nhau quan hệ của họ trở nên tốt đẹp sao?




      Sinh ra trong gia đình bình thường, Vệ Tiếu luôn nghĩ mọi việc theo chiều hướng tốt đẹp. Chỉ là khi rồi, Vệ Tiếu mới nơm nớp lo lắng. Cậu gặp và biết được thay đổi của người nhà Lưu Kình, đường cứ luôn miệng nhắc nhở Lưu kình phải lễ phép.




      Thành ra Lưu Kình phải an ủi ngược cậu.




      Nhưng tâm trạng của Lưu Kình cũng trầm lắng xuống rất nhiều, tim ngập tràn ấm áp.




      Đến cái nơi kia khó tránh khỏi cảnh bị lạnh nhạt, những người bình thường ở cạnh lúc này lần lượt thay đổi thái độ. Thấy họ đến, người trông cửa còn giả bộ hỏi thăm vài câu.




      Lưu Kình thấy Vệ Tiếu chuyện vui vẻ với những người đó, tức giận lắm. Nhưng biết mình còn giống trước đây nữa, dù cho làm ra vẻ mình phục hồi trí nhớ, Lưu Tuyết Sinh - người rước Hàn Vy về làm vợ hai - cũng chưa chắc kiêng dè như trước, thôi giả bộ ngốc nghếch để lấy ít tiền mà cho rồi.




      Lưu Kình muốn tức giận đâu, nhưng nỡ để Vệ Tiếu phải chịu thua thiệt. Cuối cùng vào nhà chính.




      Lưu Tuyết Sinh chưa về, người đón tiếp họ là nữ chủ nhân của nhà họ Lưu: Hàn Vy. Gặp Lưu Kình, bà ta rất nhiệt tình rót trà và đem trái cây ra mời mọc.




      Vệ Tiếu rất kĩ lưỡng, trước khi đến dặn dò Lưu Kình được phép ăn. Tuy lấy cớ sợ ăn vào đau bụng nghe hết sức buồn cười, Lưu Kình vẫn cảm nhận được lòng quan tâm chăm sóc mình từ . Nhưng khi gặp lại người đàn bà này, Lưu Kình biết mình nên giận dữ hay nên cười mỉm.




      Cậu ngờ mẹ mình lại bại bởi bà ta bất kể khí chất hay diện mạo, thậm chí là bất chấp tính mệnh để đổi lấy mối tình mù quáng, cuối cùng cũng đấu lại dịu dàng giả dối của người đàn bà đó.




      Lưu Kình tự dặn lòng mình, rằng chỉ vì đến lấy lại số tiền của bản thân, nhưng khi vào nhà, nhớ lại những chuyện ngày xưa, đầu óc chực bùng nổ. May có Vệ Tiếu luôn ở bên cạnh, nếu , chỉ e là Lưu Kình thể kiểm soát được ngọn lửa rừng rực cháy trong tim.




      Từng giây phút qua , Lưu Kình biết mình trải qua như thế nào.




      cố gắng kiềm chế bản thân, để mình nhớ lại những oan ức mà mẹ mình phải gánh chịu. cố gắng kìm hãm bản thân; để mình nhớ tới ông ngoại khổ cực như thế nào để gây dựng cơ ngơi này. Nhưng vẫn sao gạt được ý nghĩ, ông ngoại đổ biết bao xương máu để làm nên tất cả, đều bị cha dâng tặng cho người đàn bà này, thậm chí còn để lại cho con của bà ta.




      Lưu Kình rất hận, đồng thời ngừng nhớ lại những việc hoang đường mà mình làm, vì mình như vậy mới có thời cơ cho những kẻ này thừa nước đục thả câu. Người nào phẩm chất tốt, chỉ cần phát hành vi hành xử của lập tức ra . Thời đó Vệ Tiếu cũng rất muốn , tuy có cảm xúc gì với những người đến rồi như vậy nhưng hiểu sao, tuyệt đối nỡ xa Vệ Tiếu, lúc Vệ Tiếu có suy nghĩ muốn , lập tức hạ lương Vệ Tiếu còn phần sáu rồi mượn hợp đồng để chèn ép cậu.




      Lưu Kình thầm nghĩ, giữ Vệ Tiếu ở lại là việc làm đúng đắn duy nhất mà làm trong những ngày tháng hoang đường dại dột đó. Đúng lúc này, Lưu Tuyết Sinh về.




      Lần này Lưu Tuyết Sinh chỉ gọi vào.




      Vệ Tiếu nhắc nhở: “ chuyện đàng hoàng với cha cậu nhé.”




      Lưu Kình gật đầu, vô cảm bước vào. Bên ngoài chỉ còn lại Hàn Vy và Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu mất tự nhiên, đến cả thở mạnh cũng dám.




      Ở phòng khách, Lưu Tuyết Sinh bước vào trước.




      Lưu Kình bước theo sau, im lặng hồi, mới miễn cưỡng gọi tiếng “cha”. Trước đây chưa mất trí nhớ, Lưu Kình rất ít khi gọi cha, chỉ có trường hợp thể thoái thác được, mới ép mình gọi tiếng.




      Lưu Tuyết Sinh nghe mà sửng sốt cực kỳ. Lão nghĩ Lưu Kình khác trước rồi, sau đó gật đầu, ngồi ghế lặng nhìn , bầu khó dường như đông cứng.




      Lưu Kình ban đầu còn khá trấn định, bây giờ cũng nhịn được, quay đầu chỗ khác, muốn nhìn con người này phút nào. Cúi đầu, lát sau mới lên tiếng: “Tiền sinh hoạt của con hết lâu rồi.”




      Lưu Tuyết Sinh nghe xong nhíu mày. Lão thường thích quản những việc nhặt, cho nên chuyện lớn chuyện trong nhà đều giao cho Hàn Vy.




      Lúc này tiện hỏi trực tiếp Hàn Vy, Lưu Tuyết Sinh liền gọi điện thoại cho quản gia tới hỏi chuyện này.




      Quản gia nhà họ Lưu chầm chậm chạy đến, cúi người chào. Lưu Tuyết Sinh tuy năng lực bình thường nhưng những năm gần đây vị thế trong gia đình ngày lớn. Quản gia nghe xong lời của lão, liền giải thích: “Vẫn gửi mà, chuyển tiền cho Vệ Tiếu, chắc Vệ Tiếu kiểm tra kĩ tài khoản…”




      đến đây vị quản gia dừng lại, liếc sắc mặt của Lưu Tuyết Sinh, thấy lão bình thản thay đổi gì liền chủ động : “ ra tôi có việc cần báo lại, trước đây có người chuyên nấu cơm cho thiếu gia Lưu Kình đụng chạm đến Vệ Tiếu, bị Vệ Tiếu ép phải ra , tôi muốn tìm thêm người khác nhưng chỉ sợ Vệ Tiếu…”




      Vừa nghe vấn đề chuyển hướng sang Vệ Tiếu, Lưu Kình toan can thiệp Lưu Tuyết Sinh kiên nhẫn nghe nữa. Lão phẩy tay cách vui cho lắm: “Sau này những việc như vậy nên với tôi, cứ trực tiếp gặp Hàn Vy, tôi chỉ quản việc lớn, việc tìm bà ấy.”




      Lưu Kình nhìn cha trừng trừng, cha đứng dậy bỏ .




      Lưu Kình biết việc đại khái chỉ như vậy rồi.




      rất ít khi quan sát con người này cho tử tế, giờ đây phát cha mình già nua, đầu ông lấm tấm sợi bạc.




      Im lặng, lướt qua ông như biết bao lần lướt qua khác, phải chăng là coi ông còn tồn tại? Đây là người đàn ông cho nửa mạng sống, trong người chảy dòng máu của ông ta, Lưu Kình cứ ngỡ mình đau lòng, nhưng vết thương lại càng chằng chịt.




      Cuối cùng buột miệng hỏi: “Nhà của ông ngoại…”




      Mới thốt ra câu đó, Lưu Kình biết mình lỡ lời. Khi ông ngoại để lại di chúc là có tính toán, sợ trẻ người non dạ bị cha cướp hết tài sản, cho nên chú ý dặn dò nhà họ Tống, chỉ có mới có quyền phân chia. Cha mấy năm nay bỏ ra rất nhiều tiền mua đất nhưng tuyệt nhiên đả động đến nhà ông ngoại cũng chính vì lý do đó. Khi buột miệng thốt ra, mồ hôi Lưu Kình toát lạnh cả người. giả bộ như biết gì, : “Nhà của ông ngoại có phải là đẹp lắm … Con mới nhìn thấy bức ảnh trong phòng khách…”




      Lưu Tuyết Sinh vội cắt ngang: “Đó phải là nhà của ông ngoại, mà là nhà cha mua cho dì Hàn.”




      Nỗi phiền muộn của ông vô cớ trỗi dậy, kìm được liếc nhìn qua Lưu Kình, thấy bộ dáng ngốc nghếch của , lại trộm nghĩ mình quá đa nghi. Ông đoán Lưu Kình câu đó ắt là do bị ai xúi bẩy.




      Lưu Tuyết Sinh ra ngoài, vẫn có chút gì đó yên tâm, liền gọi Hàn Vy vào phòng mình, nhắc nhở trận.




      “Cái gì đáng cho cho nó, cho em với Tiểu Trăn còn ít sao? Em đừng làm khó đứa ngờ nghệch như nó nữa. Còn nữa, sau này những việc thế đừng làm phiền đến .”




      Hàn Vy suy nghĩ thâm sâu khó lường, bị mắng tuy tức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn tươi cười, với ông: “ yên tâm, nó dù sao cũng là con đẻ của , em có thể đối xử tệ với nó sao? Chỉ là cái cậu Vệ Tiếu, em thấy tốt chút nào, bà giúp việc đảm lo cơm nước bị cậu ta cho ra , bây giờ xui Lưu Kình đến xin tiền. Em nghe ông Lý báo rồi, ông ấy luôn chuyển tiền sinh hoạt của Lưu Kình vào thẻ của Vệ Tiếu, biết cái cậu Vệ Tiếu này tiêu hết tiền vào những đâu…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :