1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 21






      Vệ Tiếu biết còn phải trải qua bao lâu nữa, từ xuống dưới thân cậu đều nhếch nhác khó tả.




      Nhìn Lưu Kình ngủ say sưa, bất giác tâm trạng cậu rối bời biết giữa cậu và Lưu Kình tồn tại mối quan hệ gì. Có đôi lần Lưu Kình tỉnh giấc, thấy mình bị trói cũng giãy nảy, thậm chí chẳng hỏi lấy câu, tin tưởng hoàn toàn đó làm cậu vô cùng cảm động.




      Hơn nữa sức chịu đựng của Lưu Kình gây bất ngờ cho Vệ Tiếu. Cậu nghĩ loại người lưu manh hư hỏng như Lưu Kình chắc chắn kháng cự dữ dội, ấy vậy mà, lại bình thản đến lạ, những chủ động uống nước đường mà còn biết tận dụng thời gian nghỉ ngơi, thậm chí có lúc còn an ủi ngược lại Vệ Tiếu. Cậu thể hình dung được con người của Lưu Kình lúc này, cứ như hoàn toàn lột xác để trở thành người khác.




      Nhưng những lúc cơn nghiện nổi lên, lại trở nên điên dại, tự hủy hoại chính bản thân mình thương tiếc.




      Cơ thể bị trói của Lưu Kình vùng vẫy yếu ớt giường, giãy giụa quá mạnh, da thịt bị dây thừng cứa tứa máu, cộng thêm mồ hôi vã ra lại càng đau buốt, bứt rứt hơn bao giờ hết. Song Vệ Tiếu kiên quyết mủi lòng cởi trói cho , chỉ nhắm mắt làm ngơ.




      Đột nhiên đầu Lưu Kình lại lóe lên cảnh tượng kỳ quái. nhìn thẳng vào Vệ Tiếu, mặt đỏ bừng và hỏi: “, em có bạn chưa?”




      Vừa nãy trong đầu lởn vởn hình ảnh trần truồng uốn éo trong ánh đèn mờ ảo.




      Vệ Tiếu ngẩn người lúc rồi nhìn Lưu Kình thầm nghĩ, tự dưng hỏi đầu đuôi này là do xuất phát từ đâu? Nhưng Lưu Kình vẫn bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “, em có bạn chưa?”




      Vệ Tiếu biết mình thể im lặng, đành hỏi vặn Lưu Kình: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?”




      Lưu Kình bị trói, cuộn tròn người lại, nét mặt lúng túng: “Đầu em xuất hình nào đó khỏa thân.”




      Vệ Tiếu suýt sặc nước bọt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi. ngờ chính lúc này hồi ức trước kia của lại về, biết làm sao mà hồi ức đó lại ra, càng việc này đối với là tốt hay xấu.




      Vệ Tiếu trả lời qua quýt: “Ờ, .”




      Lưu Kình im lặng lắng nghe rồi suy nghĩ chốc lát cũng thể nhớ được hình dạng người con đó như thế nào, thậm chí hề cảm thấy từng có người con nào là đặc biệt.




      Càng cố nhớ để biết nhiều thêm về người con đó, càng phát hình ảnh các ra mỗi lúc nhiều, có người mập, có người gầy, có người cao, có người thấp, hoàn toàn ai giống ai, hình như còn có thêm vài cảnh tượng nữa xuất … Lưu Kình cau mày, hiểu sao mình lại có nhiều bạn như vậy rồi nhìn Vệ Tiếu ra chiều chán nản: “Em thường hay thay đổi bạn lắm à?”




      Vệ Tiếu cảm thấy nực cười khi được nghe những lời tình trong sáng phát ra từ con người dâm dật phóng đãng trước kia. Cậu cúi mặt rồi ậm ừ có lệ: “Chắc vậy.”




      Cứ nghĩ rằng quá khứ có thể lùi vào dĩ vãng, thế mà những hình ảnh ấy ra như mới ngày hôm qua, nét mặt Lưu Kình nhăn lại trông càng khó coi, còn biểu ngạc nhiên nữa, mà thay vào đó là bàng hoàng đến hốt hoảng: “Tại sao lại có cả người da đen?”




      Vệ Tiếu biết trước đây Lưu kình từng chơi mấy mỹ nữ người Nga, nhưng ngờ lại có tinh thần bác ái đến vậy, chăm sóc chu đáo đủ mọi chủng tộc luôn mới nể. Cậu ngại Lưu Kình nhớ ra những điều nên nhớ, liền vội vỗ vào vai : “Thôi đừng cố, giữ gìn sức khỏe .”




      Lưu Kình ngoan ngoãn đáp vâng, yên lặng nằm xuống giường nhìn Vệ Tiếu.




      Xem chừng tạm ổn, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn y nguyên. hề muốn nghĩ đến nữa mà đầu óc liên tục xoay chuyển, những cảnh tượng đó giống đoạn phim đèn chiếu chợt nháng qua, rồi biết cớ sao lại dừng đột ngột ở hình ảnh khuôn mặt vô cùng thân thuộc.




      Đó chính là khuôn mặt của Vệ Tiếu. Lưu Kình rất xúc động, nóng lòng muốn biết mối quan hệ giữa mình và Vệ Tiếu trước đây. Chỉ là tại và Vệ Tiếu ai cũng nín bặt, hai người dường như chung chiếc xe, ngồi sau còn Vệ Tiếu ngồi trước, cầm lái.




      Rồi trườn đến vị trí của Vệ Tiếu, dùng sức lần mò khắp thân thể cậu, nào đùi, nào ngực, đủ cả, cái kiểu mò mẫm gợi tình, thậm chí còn mò đến cả mông… Khi dừng lại ở hình ảnh ấy, toàn thân Lưu Kình bỗng nóng ran, muốn nhớ nhiều thêm nữa, nhưng đó cũng chính là khoảnh khắc dừng lại sau cùng, khi sờ mông cậu… Cảnh tượng này khiến kích động hết sức.




      Cổ họng Lưu Kình khô khốc, vô cùng muốn được nhìn thấy cậu, song bản thân đồng thời cũng biết mình muốn gì.




      Phần dưới của dần dà nảy sinh biến động. Vệ Tiếu cảm thấy sắc mặt của càng lúc càng đỏ gay gay, cho rằng Lưu Kình sắp lên cơn đợt nữa, thế là ở sẵn trong trạng thái chờ đợi để đối phó.




      Chờ hồi thấy Lưu Kình có động tĩnh gì, chỉ có sắc mặt ngày càng ửng đỏ, đỏ lan xuống tận cổ, người cũng trở nên kỳ quặc nhưng khác với biểu sắp lên cơn, mặt co rúm mà tay chân cũng vùng vẫy, Vệ Tiếu nhìn chằm chằm vào , nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Cậu làm sao vậy?”




      Lưu Kình cũng biết bản thân mình bị gì, toàn thân nóng ran, đặc biệt là khát vọng được sờ mó Vệ Tiếu, nhưng tại tay bị trói chặt, cử động cũng khó, huống gì sờ vào cậu.




      Mất lúc sau, Lưu Kình mới thầm: “Bên dưới em thoải mái…”




      Vệ Tiếu suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ tại mình thắt dây chặt quá nên vội vàng ngó xuống dưới, kết quả cậu điếng người khi thấy phần dưới của Lưu Kình phản ứng sau bộ đồ ngủ rộng thùng thình.




      Giờ này rồi mà Lưu Kình còn có phản ứng, cậu nhăn mặt, biết nên làm gì tiếp theo. Lưu Kình chớp chớp mắt, mồ hôi úa ra đầm đìa, nhìn cậu như thể van xin.




      Trước đây dù khó chịu thế nào, Lưu Kình cũng chưa từng nhìn cậu với ánh mắt như vậy. Vệ Tiếu mủi lòng, băn khoăn liệu có nên giúp đỡ Lưu Kình hay , đồng thời cũng nhận ra mình buộc hơi chặt , cậu tiếp tục nghĩ, hay là cởi trói cho Lưu Kình? Nhưng cậu vẫn làm. Lưu Kình co quắp, nép sát mép giường, trông chẳng khác gì cún con, cựa quậy thân mình nhìn Vệ Tiếu bằng ánh mắt van lơn gấp vạn lần hồi nãy.




      Vệ Tiếu vội vàng cởi trói cho , nhưng bởi vì trói quá chặt thành thử cũng khó mà tháo ra ngay, trừ phi dùng kéo cắt. Ánh mắt Lưu Kình cuồng nhiệt, ngừng cựa quậy bản thân, y chang con nghiện đúng hiệu.




      Vệ Tiếu nghe , người nghiện ma túy đôi khi có cảm giác như lúc ấy ấy, biết Lưu Kình khi này có phải lên cơn nghiện hay . Cậu dám cởi trói cho , nhưng cũng đành lòng nhìn Lưu Kình quằn quại trong đau đớn. Đành cắn răng bất lực, cậu ghé bên tai thầm: “Nhắm mắt lại .”




      Lưu Kình vâng lời nhắm mắt. Vệ Tiếu hít hơi sâu, lấy dũng khí lột trần . Khi cởi đồ, toàn thân Lưu Kình thả lỏng thoải mái, thậm chí ngừng cọ mình vào tay của cậu.




      Vệ Tiếu trở nên căng thẳng vì cậu là người rất đỗi cổ hủ, hồi có người cũng chỉ dừng ở mức độ cho phép mà thôi, huống hồ lúc này phải giúp người con trai khác làm việc này, Vệ Tiếu cảm thấy khó tin hết sức.




      Nhìn chỗ ấy biểu tình, Vệ Tiếu phát thành trì tâm lý của mình vẫn chưa đủ vững vàng, nhưng khi Lưu Kình chưa được thỏa mãn, vẫn uốn éo ngừng, đưa nó tới trước mặt cậu.




      Vệ Tiếu đâm lao phải theo lao, càng thể để mặc Lưu Kình như vậy, buộc phải nhắm mắt đưa tay làm cho Lưu Kình. Suốt quá trình đó, Lưu Kình phát ra vài thanh rên rỉ , nhưng thanh ấy giống hơi thở dồn dập lúc cai nghiện, mà mang theo ý vị tình ái mãnh liệt.




      Vệ Tiếu thấy tim mình đập nhanh hơn, tay cũng giống như bị cuốn theo, hơi nóng bốc lên nóng ran cả người. May mà rất nhanh sau đó Lưu Kình cao trào, đôi ba phần còn vấy tay Vệ Tiếu.




      Bấy giờ cậu mới thở dài nhõm, ngẩng đầu nhìn , ngờ mở bừng mắt tự lúc nào, chớp chớp nhìn cậu.




      mặt Vệ Tiếu vẻ căng thẳng, xấu hổ cúi thấp đầu, toan gì đó, rồi bỗng nhận ra gì trong lúc này cũng đều đáng độn thổ xuống đất, đành thầm vớ lấy cuộn giấy vệ sinh chùi hết vết bẩn dính tay. Cậu vừa chùi vừa nghĩ, nếu bây giờ có ai đó bước vào bắt gặp cảnh này, hẳn nghĩ cậu và Lưu Kình vừa làm chuyện mờ ám đây.




      Thở dài sườn sượt, cậu cảm thấy việc tại vượt quá ranh giới của việc giúp đỡ rồi.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 22






      Những cơn nghiện dần được khống chế, còn xảy ra thường xuyên như trước đây nữa, khoảng cách giữa các lần lên cơn cũng kéo dài hơn, chỉ có cơ thể là gầy rộc, hai hốc mắt sâu trũng, nom tiều tụy rất nhiều.




      Nhìn Lưu Kình như thế, Vệ Tiếu khỏi xót xa, liền nhân lúc ngủ, cậu lục thứ gì đó làm thức ăn cho . Lưu Kình tuy cũng muốn ăn nhưng có cảm giác ngon miệng, vài lần nước đưa đến miệng cũng đều phun ra hết.




      Vệ Tiếu cuống lên, vuốt bụng nhè , ân cần hỏi: “Cậu muốn ăn gì? Tôi làm cho.”




      Lưu Kình rất yếu, trông chẳng còn tí sức lực nào nữa, suy nghĩ mãi cũng biết nên ăn gì, chỉ biết lắc đầu thôi. Vệ Tiếu ra chiều bó tay, xoa đầu Lưu Kình với vẻ mặt lo lắng, nhìn bộ dạng Lưu Kình thế này biết có chịu nổi các đợt lên cơn tiếp theo .




      Đột nhiên trong đầu Lưu Kình lóe lên ý nghĩ, cũng biết làm thế nào mà lại nghĩ đến điều đó, nhưng khi nghĩ ra chắc có hiệu quả, phấn khích dựa vào người Vệ Tiếu nũng nịu, yếu ớt : “, mớm cho em được ?”




      Vệ Tiếu lấy làm khó hiểu nhìn . Từ khi thực biện pháp cai nghiện, hai tay đều bị trói, mọi hoạt động ăn uống của đều do cậu chăm chút, bỗng nhiên bây giờ lại nhờ cậu mớm?




      Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình tỏ vẻ khó hiểu.




      Lưu Kình chớp chớp đôi mắt ngây thơ, líu ríu: “Em nhai được.”




      Vệ Tiếu từng xem ti vi cách thức người ta dùng miệng truyền miệng, mớm cho người hôn mê bất tỉnh, mặt cậu đỏ phừng phừng, hạ giọng, cẩn thận bảo với : “Nhưng có nước bọt… cũng mất vệ sinh nữa…”




      Dù nghĩ biện pháp miệng kề miệng thỏa đáng cho lắm, nhưng cậu nỡ nhẫn tâm cự tuyệt Lưu Kình yếu ớt, mặt khác cũng muốn Lưu Kình gạt bỏ ý nghĩ đó . Lưu Kình nghe xong xem như chẳng có chuyện gì, với Vệ Tiếu: “Em quan tâm đâu, ơi.”




      Nhưng Vệ Tiếu thể chuyện gì cũng răm rắp nghe lời Lưu Kình được, đúng hơn cậu vẫn chưa thể vượt qua được vách ngăn tâm lý, nên nghĩ ra cách mà tự thân cậu cho là hợp lý.




      Cậu dùng thìa nghiền thức ăn ra rồi đút từng miếng cho . Lưu Kình nhìn Vệ Tiếu với vẻ mặt đầy thất vọng, trề môi tỏ ra bất mãn, lầm bầm: “Em sợ bẩn đâu mà… đấy, …”




      Vệ Tiếu tảng lờ, tiếp tục múc thêm thìa đưa vào miệng .




      Lưu Kình đành nuốt xuống. Dù sao những thứ ấy đều được Vệ Tiếu nghiền nát rồi, về cơ bản, cần phải nhai thêm nữa.




      thoải mái ăn, vừa ăn vừa ngắm nhìn Vệ Tiếu.




      Cơ thể bị giày vò chẳng còn sức lực dường như buông lơi cách nhàng.




      Toàn thân đều dễ chịu. Nhưng Lưu Kình vẫn muốn Vệ Tiếu vuốt ve mình, cảm thấy kiểu mơn trớn như vậy khiến bản thân có cảm giác an toàn, khoan khoái, thậm chí còn là kích thích đặc biệt khác thường ở vài thời điểm, khiến tâm trí trống rỗng.




      Mấy lần phát tác về sau, đều dựa vào đó đặng chống đỡ. Lưu Kình cứ đòi Vệ Tiếu mớm cơm giúp, nhưng cậu đồng tình, Lưu Kình sợ lời của mình lung lạc được cậu, đành nhẫn nại chờ thời.




      Mãi cho đến sau này, lúc Vệ Tiếu dắt Lưu Kình vào nhà vệ sinh, vì tay bị trói nên cậu buộc phải giúp cởi quần.




      Vệ Tiếu biết việc đó là bắt buộc phải làm nên cảm thấy căng thẳng.




      Tuy nhiên biết có phải do buồn tè hay mà Lưu Kình lại nổi phản ứng.




      Vệ Tiếu cũng là đàn ông, đương nhiên biết chuyện đó rất sướng, chừng còn hơn chơi thuốc nữa, nhưng với bộ dạng Lưu Kình nay, cứ tiếp tục tự sướng, khéo lại mất mạng như chơi. Cậu đỡ lên giường, dỗ như dỗ đứa trẻ: “Ngoan, đừng làm chuyện đó nữa, có lợi cho sức khỏe đâu.”




      Lưu Kình cố chấp, choàng tay qua người Vệ Tiếu cho bằng được.




      Vệ Tiếu biết phải làm sao, liền quàng tay ôm nửa người Lưu Kình, : “ thể làm vậy, cậu phải giữ sức…”




      Lưu Kình trân trân nhìn cậu, ánh mắt đen lay láy sáng rực như phóng điện, rất tỉnh: “, em rất muốn… Khi em thấy khó chịu, em đều muốn cảm giác đó, càng nghĩ cảm giác đau như bị kiến cắn lại giảm nhiều… , sờ em được …”




      Vệ Tiếu nằm mơ cũng nghĩ được rằng cái biện pháp kích thích ngại ngùng ấy lại có thể nguôi ngoai được cơn nghiện của , thoắt chốc, cậu ngẩn ngẩn ngơ ngơ, biết đây là phúc hay họa.




      Nhưng nếu là họa cũng đúng lắm.




      Vệ Tiếu dễ mềm lòng, vội đỡ Lưu Kình nằm xuống giường, giúp dùng tay vuốt vuốt lúc. Nhưng kể từ đó, Lưu Kình càng được đà lấn lướt, ăn gì cũng đều muốn Vệ Tiếu tự tay đút cho mới chịu.




      Bao giờ lên cơn nghiện thuốc lại càng quá đáng hơn, cứ ưỡn thân về trước bắt Vệ Tiếu giúp.




      Vệ Tiếu bình sinh chưa từng làm việc đó giúp ai, càng quen việc kích thích Lưu Kình. May mắn thay Lưu Kình giờ trong sáng hơn trước nhiều rồi, nhưng chung quy bản chất lưu manh trước đây vẫn ở đó, chỉ cần tay của Vệ Tiếu mò đến gần, cần phải kích thích trực tiếp, cũng ngay lập tức có phản ứng liền.




      Vệ Tiếu đành đầy cam chịu giúp đỡ Lưu Kình. Chỉ là cậu biết, đôi lúc Lưu Kình lên cơn nghiện, mà là do ham muốn, tức khắc tạo vẻ khó chịu hòng xui Vệ Tiếu giúp thỏa mãn mà thôi.




      Hết lần này đến lần khác, Vệ Tiếu cảm thây cổ tay mình tê buốt.




      Cả hai người bây giờ, trừ việc ăn ngủ đều ở giường, dường như mọi tinh lực đều đổ dồn vào việc ấy. Nhưng mọi chuyện tiến triển theo hướng tốt hơn, số lần Lưu Kình tỉnh táo nhiều hơn rồi.




      Vệ Tiếu phân vân biết có nên cởi trói cho Lưu Kình .




      Cậu vừa định thương lượng với Lưu Kình về việc này, liền thốt lên câu rất ngớ ngẩn: “Vậy còn đút cơm cho em ăn ? Có giúp em làm việc ấy nữa ?”




      Vệ Tiếu biết nên trả lời như thế nào, suy nghĩ lúc rồi mới : “ cởi trói tức là cậu có thể ăn cơm, còn việc ấy nên quá lạm dụng.”




      Cậu vừa dứt, Lưu Kình bất ngờ nhảy cẫng lên, la lối: “Em cần cởi trói, em cần cởi trói…”




      Vệ Tiếu dở khóc dở cười, cũng thể giận Lưu Kình được, lúc này chẳng khác đứa trẻ hay dỗi hờn, đành nằm bên giường dỗ Lưu Kình: “Đừng quậy nữa, chỗ dây buộc tay cậu đỏ hết rồi kìa, nới lỏng thành sẹo mất.”




      Vệ Tiếu thường mặc rất nhiều áo quần, nhưng mấy hôm nay tất bật giúp Lưu Kình cai nghiện, cùng ăn cùng ngủ, hay chảy mồ hôi, nên dần mặc ít hơn, vả lại lăn lộn giường nhiều, cổ áo cũng tã cả ra.




      Lưu Kình nhìn rồi nuốt nước bọt, nằm bên cạnh Vệ Tiếu, nhếch môi nhìn cậu.




      Vệ Tiếu vội xuống giường cầm kéo cắt dây cởi trói cho Lưu Kình.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 23






      Lưu Kình vừa được cởi trói liền dùng hết sức ôm chặt Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu cảm thấy có gì đó là lạ, vì trước kia Lưu Kình chỉ ôm cậu ta làm nũng như đứa trẻ.




      Cậu dần dà cảm thấy cái kiểu ôm này có chút kì quái, Lưu Kình ôm eo của cậu mà cứ đẩy tay xuống vị trí thấp hơn, cứ như là ôm trọn mông của cậu vậy. Vệ Tiếu thấy khó chịu vội quay người lại, thoát khỏi vòng kim ngày càng siết chặt của Lưu Kình.




      Rồi giả vờ như chuyện gì xảy ra hết, cậu bỏ tìm thuốc tím giúp Lưu Kình bôi vào những vết hằn do dây thừng còn để lại da thịt .




      Lưu Kình sờ mó lung tung nữa, ngoan ngoãn nằm yên giường, lén lút nhìn phần cổ áo hơi lơi lỏng của cậu. Xem đẫy mắt, Lưu Kình đột nhiên nghĩ đến chuyện, liền cẩn thận hỏi: “, trước đây em từng sờ trong cái xe à?”




      Vệ Tiếu xoa đùi cho Lưu Kình, chợt run bắn cả người, dây cả thuốc tím ra lòng bàn tay.




      Nhưng Vệ Tiếu cũng kịp định thần, giả đò để ý: “À, chuyện đó ấy à, chỉ là em mình đùa vui vậy thôi…”




      Lưu Kình lại cảm giác hoàn toàn đúng như lời Vệ Tiếu , ký ức ra trong đầu rất hỗn loạn, có những thứ thoáng qua rồi mất như thể can hệ gì cả, chỉ duy nhất lần này, chỉ hình ảnh, mà cả xúc cảm, đều cảm nhận mồn . Lưu Kình cho rằng Vệ Tiếu giấu mình điều gì đó.




      Chỉ là Vệ Tiếu muốn ra, cũng miễn cưỡng cậu nữa, dù sao những việc quan trọng rồi có ngày Lưu Kình nhớ ra thôi. vặn hỏi thêm, tiếp tục nhìn về phía cổ Vệ Tiếu, muốn được thấy cả bên trong.




      Vệ Tiếu bôi thuôc xong, ngước lên thấy mặt Lưu Kình đỏ đỏ trông như phát sốt, lập tức đưa tay sờ trán. ra Vệ Tiếu cũng rất do dự, trước bị công việc chăm sóc phân tán chú ý, sau nghe hỏi câu này, Vệ Tiếu mới sực nhớ ra, bất kể nay Lưu Kình tin tưởng cậu cỡ nào, việc bị hại ra nông nỗi này dù sao cũng có phần “công lao” của cậu trong đó.




      Đến ngày nào đó Lưu Kình biết mọi chuyện, ra sao? Nghĩ tới đây cậu trở nên trầm ngâm hẳn, thậm chí còn đắn đo liệu có nên rời bỏ Lưu Kình ngay lúc này.




      Nhưng đến bước này rồi, rời nào có dễ dàng đến thế?




      Khi tự hỏi chính mình như vây, bàn tay cậu quá quen thuộc việc sờ trán và đoán thân nhiệt cho Lưu Kình. Lưu Kình vẫn thế, vẫn quen dựa dẫm vào cậu.




      Vệ Tiếu nhìn dáng vẻ của , hiểu rằng mình thể bỏ mặc được rồi.




      Lâu nay cậu cũng dốc hết tâm trí vào việc chăm sóc cho , xem đó là trách nhiệm của bản thân.




      Tình cảm như vậy làm thế nào có thể dứt khoát xóa bỏ? Vệ Tiếu cũng nghĩ linh tinh nữa, tại tâm trạng của Lưu Kình có khá hơn, hay đưa giải khuây chút? Chứ ở hoài trong phòng thế này, người cũng đơ ra mất thôi.




      Vệ Tiếu cũng chuẩn bị ít thức ăn, sau khi ăn xong cả hai liền thay áo quần.




      Lúc này thời tiết se lạnh, mặt đất ẩm ướt bởi những cơn mưa đầu mùa. Ra ngoài hít thở khí trời, Vệ Tiếu mới cảm thấy rằng những bước chân của mình đều rất hư vô, mọi thứ bên ngoài dường như trôi cách ì ạch.




      Lưu Kình cũng chạy lung tung, từ khi ra khỏi cửa đến giờ cứ nắm lấy tay Vệ Tiếu.




      Hai người cùng bước chầm chậm. Lâu nay Vệ Tiếu ra ngoài nên tình hình bên ngoài như thế nào, hai người chỉ khoác vội chiếc áo mỏng.




      Chỉ chốc, Vệ Tiếu liền thấy lạnh, ấn vào vai Lưu Kình hỏi: “Lạnh ?”




      Lưu Kình nghe vậy tức nép sát vào Vệ Tiếu, còn dùng tay ôm chặt cậu. Vệ Tiếu thấy hơi khó chịu vội đẩy ra.




      Mặc dù biết rằng Lưu Kình giúp mình giữ ấm, nhưng nhất thời chịu được.




      Cảm giác hơi kỳ cục, đúng đắn cho lắm.




      Nhưng cụ thể là sai ở đâu, Vệ Tiếu cũng thể chỉ ra. Cậu sợ là có điều gì đó bất ổn, cũng đủ can đảm đưa xa hơn nên hai người chỉ dạo quanh quẩn gần đó.




      Hít thở khí trong lành lúc rồi quay về.




      Về đến nhà, Vệ Tiếu cũng muốn Lưu Kình nhàn nhã mãi liền gọi cùng mình dọn dẹp, hướng dẫn lau chùi kính và bàn ghế. Cậu luôn luôn quan sát Lưu Kình, chỉ cần chỗ nào làm đúng cậu liền dừng tay, qua chỗ xem như thế nào.




      Lưu Kình cười e thẹn, thực chất như mở cờ trong bụng.




      Lưu Kình rất thích Vệ Tiếu quan tâm tới mình, mỗi lần thấy cậu nhìn , luôn cảm thấy ấm áp.




      Tâm trạng Lưu Kình vẫn duy trì tốt cho tận đến tối, về phần Vệ Tiếu, cậu cũng ngầm thấy vui mừng, hình như Lưu Kình vượt qua được trở ngại. Ngày thứ hai thức dậy, Vệ Tiếu cảm thấy tâm trạng của Lưu Kình vẫn ổn định, bèn lên kế hoạch xa hơn chuyến. Đằng nào thực phẩm trong nhà cũng đến lúc cần bổ sung, cậu tính ngày mai rảnh rỗi dẫn Lưu Kình chơi, coi đó là cách giải sầu. Thế là hai người bắt xe buýt.




      Xe ban đầu còn ít người, hai người đều có ghế, nhưng sau khi đến trung tâm thành phố, người lên xe ngày càng đông, các chỗ ngồi cơ bản là chật kín.




      Lưu Kình bắt gặp cụ già lên xe, chủ động nhường chỗ. Vệ Tiếu khá bất ngờ. Cậu biết Lưu Kình rất ngoan nhưng ngờ Lưu Kình còn là đưa trẻ rất biết điều. Ngại vẫn chưa khỏe, cậu đứng dậy nhường ghế mình cho Lưu Kình.




      Nhưng Lưu Kình nhất quyết ngồi mặc cho Vệ Tiếu khuyên dỗ, cứ đứng bên cạnh ghế của Vệ Tiếu, tay vịn vào cột xe, cúi thấp đầu nhìn cậu. vốn dĩ cao hơn cậu chút, người đứng người ngồi, lợi thế về chiều cao của càng được thể hơn. Lưu Kình hơi cúi đầu nhìn sâu vào mắt Vệ Tiếu.




      Nếu là Lưu Kình trước đây, đứng như vậy tạo cho người khác cảm giác cực kỳ áp lực, nhưng Lưu Kình của tại lại dễ mến vô cùng.




      Nhất là cái cách tựa đầu vào cột xe, cậu nhìn mà cũng xuyến xao đến lạ.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 24






      Vệ Tiếu xem Lưu Kình là người lớn, và cậu nghĩ, bất kể Lưu Kình có muốn nhớ đến những chuyện trước đây hay , chỉ cần tại là người tốt, cậu cũng đối xử tốt với . Vệ Tiếu vỗ vào ghế, có ý kêu Lưu Kình ngồi chung, nhưng chỗ ngồi đó thực tế quá , Lưu Kình nhìn xong lắc đầu, đứng nguyên bên cạnh Vệ Tiếu và nhìn cậu với gương mặt hạnh phúc.




      Cả cơ thể lắc lư theo chuyển động của xe.




      Cuối cùng cậu dứt khoát đứng dậy ấn Lưu Kình ngồi xuống. ngồi yên nhìn cậu chớp mắt, còn vòng tay qua thắt lưng ôm cậu.




      Vệ Tiếu nghĩ Lưu Kình giúp mình nên cũng để ý.




      Cứ như vậy cho đến khi cả hai xuống trạm xe, Lưu Kình vẫn buông Vệ Tiếu ra mà dính chặt. Vệ Tiếu thấy điều gì đó ổn, vội nới tay của Lưu Kình ra và : “Đừng ôm cứng tôi như thế, cậu xem đường có ai như chúng ta đâu.”




      Lưu Kình có vẻ mất vui, lẩm bẩm: “Nhưng mà em muốn ôm .”




      Vệ Tiếu còn cách nào đành xoa đầu Lưu Kình an ủi. Hai người ra cũng có mục đích đâu, tình cờ lướt qua cửa hàng quần áo, thấy họ rục rịch treo đồ mới bởi thời tiết bắt đầu chuyển mùa.




      Vệ Tiếu muốn mua cho Lưu Kình vài bộ. Áo quần Lưu Kình tuy nhiều nhưng Vệ Tiếu thích mặc mấy thứ bóng bẩy và chải chuốt đó, cậu nghĩ Lưu Kình bây giờ hợp với những bộ đồ đơn giản hơn.




      Quần áo cậu chọn cho đều có đường may đơn giản và thanh lịch, màu sắc cũng chói mắt. Lưu Kình chui vào phòng thử đồ, Vệ Tiếu ở bên ngoài đợi.




      Nhân viên bán hàng hiếm có cơ hội được ngắm nhìn khách hàng đẹp trai, thành thử tiếp đón hết sức niềm nở.




      Tranh thủ Lưu Kình còn bận thử đồ, vài nhân viên bán hàng chủ động bắt chuyện với Vệ Tiếu để hỏi về Lưu Kình. Đến khi thay xong quần áo bước ra, thấy ngay cảnh Vệ Tiếu cười hỉ hả với mấy nhân viên bán hàng.




      Thế là dỗi, thèm cho cậu xem bộ quần áo mới thử quay ngay lại phòng thử đồ, cởi phắt nó ra, đoạn bước ra tuyên bố: “Em thích!” Sau đó vùng vằng bỏ .




      Vệ Tiếu vội đuổi theo kéo lại, xem sắc mặt của Lưu Kình cũng hiểu là xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ có lẽ trong người được thoải mái liền đưa tay sờ trán , hỏi: “Cậu sao chứ?”




      Lưu Kình trông có vẻ rất tủi thân nhìn Vệ Tiếu, chỉ biết rằng mình thích Vệ Tiếu nhìn người khác, chỉ muốn Vệ Tiếu nhìn mình thôi, lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh thôi và tuyệt nhiên được cười với người khác.




      Những ý nghĩ đó cứ làm loạn tâm trí Lưu Kình, đồng thời cũng biết rằng, thể điều đó với Vệ Tiếu.




      Cúi thấp đầu lề mề rất lâu sau, mới bảo: “Em thích bộ quần áo đó.”




      Vệ Tiếu lúc này mới thở dài nhõm, cầm tay : “ thích thôi, tôi chỉ sợ cậu khó chịu.”




      Đối với cậu, chuyện Lưu Kình cai được nghiện còn to hơn cả trời, những chuyện khác đều phải gác sau nó hết, chỉ cần sức khỏe Lưu Kình chuyển biến tốt, mọi chuyện khác đều như con thỏ mà thôi.




      Cả hai cũng vào siêu thị mua ít nguyên liệu để nấu cơm, Vệ Tiếu còn hỏi Lưu Kình có muốn ăn kẹo .




      Lưu Kình cho rằng mình lớn rồi nên lắc đầu : “ cần.”




      Vệ Tiếu có phần hụt hẫng. Tuy thích Lưu Kình ăn kẹo quá nhiều vì sợ sâu răng, nhưng nhìn vẻ mặt Lưu Kình tỏ ra già dặn, cậu chợt cảm thấy tiếc nuối.




      Vệ Tiếu thầm cười chính mình, cảm thấy bản thân quá tham lam. Lúc đứng đợi xe quay về, Lưu Kình chăm chăm nhìn mặt đường tấp nập xe cộ qua lại, ngẫm nghĩ, rồi mở miệng bảo với Vệ Tiếu mải kiểm hàng xem có mua sót gì : “, em muốn đến nơi.”




      Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình với ánh mắt kỳ quặc. Từ lúc lên phố đến giờ, đây là lần đầu tiên Lưu Kình cầu việc gì đó.




      Cậu liền hỏi: “Muốn đâu?”




      Lưu Kình suy nghĩ lúc, trả lời bâng quơ chắc chắn: “Em muốn đến thăm ông ngoại.” Vệ Tiếu lâu nay vẫn nghĩ Lưu Tuyết Sinh là người thân duy nhất của Lưu Kình, bây giờ nghe Lưu Kình như thế liền tỏ ý hoài nghi, nếu Lưu Kình còn có ông ngoại, tại sao Lưu Kình xảy ra việc lớn như vậy mà ông ngoại đến thăm?




      Đến nơi rồi cậu mới hiểu . Nơi Lưu Kình muốn tìm chính là căn nhà hai tầng phía sau công viên giải trí ở trung tâm thành phố.




      ra Vệ Tiếu trước đây thấy căn nhà hai tầng này, chỉ vì nó tọa lạc rất gần công viên nên cậu lầm tưởng nó thuộc sở hữu của công viên.




      Lúc đến gần mới phát ra tòa nhà bị bỏ hoang từ lâu, ổ khóa han gỉ. Lưu Kình nhìn xung quanh hồi rất lâu, cuối cùng chạm vào bức tường và với Vệ Tiếu: “Em muốn vào.”




      Vệ Tiếu giật thót: “Cậu vào làm gì, nơi này làm gì có người ở?”




      Lưu Kình cúi đầu trầm tư rất lâu, lúc ngẩng lên khuôn mặt đầy cầu xin làm Vệ tiếu chịu nổi. Vệ Tiếu dù sao cũng là người từng trong quân ngũ, vượt chướng ngại phải là vấn đề lớn đối với cậu, huống hồ bức tường của căn nhà này khá thấp.




      Chỉ cần vài bước là cậu phóng qua ngay được, vốn dĩ muốn vòng qua cửa để mở cho Lưu Kình, nhưng vào đó rồi Vệ Tiếu mới phát ra bản thân thể đáp ứng điều đó, vì nơi này chẳng khác gì nhà ma.




      Cỏ trong vườn đều cao đến ngang thắt lưng. Ai mà ngờ ở nơi nhộn nhịp như trung tâm thành phố lại có chỗ yên tĩnh như vậy.




      Vệ Tiếu bước vài bước là đến cửa chính, thử mở cửa. Ổ khóa tuy bị gỉ, nhưng may mà vẫn có thể vặn nó ra.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 25






      Vệ Tiếu nhớ lại ngày tháng đau khổ nhất trong cuộc đời mình. Cậu nhớ lại cái lúc cậu mở cánh cửa, bắt gặp cặp mắt dường như có thể chảy máu bất cứ lúc nào khuôn mặt tối sầm của , nhưng lúc đó Vệ Tiếu còn chưa chuyện gì. Vì vậy cậu vừa cười vừa kéo tay Lưu Kình giỡn: “Nơi này có khi quay phim ma được đấy.”




      ra căn nhà này cũng cũ lắm, chẳng qua chi chít bụi bẩn. Nhìn kỹ đây đúng là kiến trúc đại. Lưu Kình chẳng chẳng rằng, chỉ vào như mộng du. Tình cảnh đó khiến Vệ Tiếu kinh ngạc.




      dọc hành lang, móc chìa khóa trong bọc áo ra mở cửa phòng rồi vào, Vệ Tiếu theo sau. Lưu Kình có vẻ rất quen thuộc với nơi này, rẽ trái vào trong chút lạ lẫm. Quả nhiên thấy cầu thang gỗ. Chỉ là cái cầu thang lâu đời ai quét dọn, trông cũ kỹ mục nát.




      Vệ Tiếu lo rằng khi họ bước lên, nó gãy ngay. Quả nhiên khi bước cầu thang, dưới chân vang lên tiếng kêu cọt kẹt, bất cứ lúc nào cũng cảm tưởng sắp bước hụt chân vào khoảng . số phòng tầng hai đóng kín cửa, số mở. Lưu Kình đẩy cửa phòng, là phòng đọc sách. Phong cách khá cầu kỳ, thoạt nhìn có vẻ là mốt của trước đây, bàn ghế đều rất dày, thô kệch, còn có vài món đồ trang trí, nếu dùng mắt thẩm mỹ của thời nay xem ra khá quê mùa. Bên trong có gì cả, bàn cũng .




      Vệ Tiếu hề biết Lưu Kình vào đó để làm gì, tò mò bước vào theo, thấy kéo từng cái ngăn kéo bàn . Bên trong ngăn kéo cũng có gì. Lưu Kình tỏ ra thất vọng. Vệ Tiếu bước lại gần, hỏi : “Cậu muốn tìm gì? Tôi tìm phụ tay.”




      Lưu Kình lắc đầu, ra chính cũng biết mình muốn tìm gì nữa, chỉ có cảm giác là nơi đây có thứ rất quan trọng đối với mình. Vệ Tiếu biết rằng cậu giúp được gì, đành lui về góc.




      Trong lúc lui ra sau, chân cậu có giẫm lên thứ gì đó từa tựa mảnh thủy tinh. Cúi đầu nhìn xuống, phát sau lớp bụi dày lấp ló khung ảnh màu nâu sẫm, Vệ Tiếu vội nhặt nó lên, dùng tay phủi lớp bụi bề mặt, bên dưới dần dần lộ tấm ảnh ố vàng.




      số nơi bị nhòe nước nhìn thấy nữa, nhưng mơ hồ có thể nhận ra đây là tấm ảnh chụp cặp vợ chồng và đứa con. Vệ Tiếu xem nó Lưu Kình chạy đến. lấy khung ảnh , mà lặng lẽ tựa đầu vai cậu, cùng ngắm bức ảnh mà cậu cầm.




      Cậu nghiêng mặt qua, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Lưu Kình, cũng gì, nghĩ thầm trong lòng đây chắc là nơi ở của ông ngoại Lưu Kình, mà ông ấy qua đời từ lâu rồi. Vệ Tiếu nghĩ Lưu Kình giằng lấy tấm ảnh, cậu bèn hỏi: “Đây là ông bà ngoại của cậu phải ?”




      Rất nhiều thứ hỗn độn chợt trỗi dậy khiến nhất thời đứng vững nữa. Vệ Tiếu Lưu Kình bị thế nào, nhưng thời gian gần đây Lưu Kình chiếm vị trí thứ nhất trong lòng cậu, cậu nhanh chóng đoán ra tâm trạng của Lưu Kình thay đổi, liền vuốt lưng an ủi. Lưu Kình sững sờ lúc lâu mới mở mắt ra được, chừng như muốn gì đó với cậu, nhưng cách nào mở miệng, cảm giác như bị kiến chích.




      Lưu Kình biết ổn rồi, đúng lúc này toàn thân run lên. Vệ Tiếu ngờ Lưu kình lại phát tác ở nơi này, kinh nghiệm dày dặn cho cậu biết thể để Lưu Kình ở nơi bụi bặm thế này được. Vội vã tìm nơi rộng rãi hơn và từ từ đặt Lưu Kình nằm xuống, cậu sợ nền nhà thô cứng, liền cởi áo khoác lót xuống dưới cho Lưu Kình nằm.




      Lưu Kình thở hổn hển, biết mình sắp bị làm sao, lập tức mở to mắt kéo tay áo mà Vệ Tiếu lót dưới thân mình lên bịt miệng lại. Vệ Tiếu vừa nhàng ôm Lưu Kình vừa ngừng động viên vỗ về.




      nhìn cậu với ánh mắt khác thường, giống như lần đầu tiên gặp, nhìn vô cùng chăm chú.




      Vệ Tiếu lấy làm kì lạ, tay gắng ôm chặt Lưu Kình, hy vọng cái ôm đó có thể giúp phần nào. Từng phút từng giây trôi qua, thời gian như cố tình bị kéo dài đằng đẵng.




      Gần đây tình thần của Vệ Tiếu tốt lắm, nhưng vì Lưu Kình, cậu vẫn cố kiên trì, cố cắn răng chịu đựng, cố tự động viên bản thân mình.




      Rồi tình hình dần dần ổn hơn, nhìn bề ngoài còn yếu nhưng tay chân có thể cử động lại.




      Vệ Tiếu mới người được tí, bỗng nghe Lưu Kình lào thào: “… Em biết cha thích em, em biết vậy từ lâu rồi…”




      Lông mi của Lưu Kình rất dày, mỗi khi ở gần, Vệ Tiếu đều bị lông mi của quẹt vào mặt. Vệ Tiếu đưa đầu ra xa, hiểu từ lúc nào mình lại áp sát gần như thế.




      “Mẹ em phải đỡ đạn giúp cha mà bị cha kéo ra hứng đạn nên chết… Em nhìn thấy hết, cha cũng biết là em nhìn thấy… Ông ngoại lờ mờ đoán ra, còn gọi em tới hỏi, em biết em mà với ông ngoại, cha tiêu đời…”




      Giọng của Lưu Kình vẫn rất yếu, nhưng Vệ Tiếu phải vì thế mà lo lắng. Cậu lo lắng vì những điều mà vừa ra.




      Lưu Kình vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy, kể cả những lời mà ông ngoại với trong phòng đọc sách. Ông ngoại già rất nhiều, từ ngày mất con duy nhất, ông yếu trông thấy. Ông trao trọn niềm tin cho , vì vậy mới hỏi câu: “Nhà họ Tống này ông để lại cho cháu được ?”




      Lưu Kình nhớ rất , lúc đó mình im lặng, hoàn toàn im lặng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :