1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6






      Lưu Kình biết mình gây thù chuốc oán cho người khác, cứ vô tư ngồi xem phim người lớn, đến đoạn 3P, cảnh gã chơi xong lại qua chơi trai, Lưu Kình thấy phấn khởi, cũng muốn bắt chước chơi thử lần. Liếc ngang liếc dọc hồi chưa tìm ra ai thích hợp cả, khó tìm , tìm trai mới là vấn đề. Cao thích, thấp lại toàn lũ ái ái, chi bằng trực tiếp tìm cho xong, mà tìm hẳn đám "đàn ông đích thực" cũng toàn đám lông lá rậm dày, trông thôi thấy gớm. Cuối cùng Lưu Kình cũng tìm ra được người ưng ý, chẳng ai xa lạ, đích thị Mr. Vui tính - Vệ Tiếu tiên sinh.




      Nhân lúc hai người cùng ra ngoài, Lưu Kình liền tìm nơi vắng vẻ rồi bảo Vệ Tiếu dừng xe ở đó.




      từ hàng ghế sau lách tới ghế trước, tay như cá chạch trườn tới khúc eo của Vệ Tiếu, mân mê phần lưng của cậu, rồi thủ thỉ: "Hồi học, có chơi trò ' em' ?"




      Lưu Kình được bảo bọc từ bé đến lớn, nhưng lên cấp ba cũng như bao học sinh khác, buộc phải vào ở ký túc xá để rèn luyện tính kỷ luật, chỉ có điều, cái cần học học, toàn học thói lưu manh, cộng thêm bản tính sẵn có lại thêm lưu manh hơn bao giờ hết.




      Thời gian đầu chúng bạn trong ký túc xá đều chưa biết tính khí thế nào, vài đứa rỗi hơi còn đêm ra làm trò tiêu khiển giải sầu.




      Sau biết được Lưu Kình mới đích thực là lưu manh, mấy đứa xúi quẩy ấy bị xử cho đến độ tru tréo thảm thiết.




      Khi nghe Lưu Kình hỏi mình như vậy, Vệ Tiếu trơ ra.




      Vệ Tiếu ngờ cặp mắt cười híp của mình lại hại chủ ghê gớm cỡ đó, tuy lúc này lửa giận bốc lên ngùn ngụt nhưng cậu vẫn chỉ mỉm cười khoe má lúm đồng tiền.




      Lưu Kình càng lúc càng quá trớn, áp sát đầu mình vào Vệ Tiếu rồi phả hơi ra. Luồng hơi này làm cho Vệ Tiếu nổi điên, chỉ làm cho mặt cậu căng ra mà thôi.




      Lưu Kình bắt đầu sờ soạng bậy bạ, nghĩ rằng Vệ Tiếu xấu hổ, nên chỉ sờ qua loa rồi ngừng.




      Vệ Tiếu lời nào, lái xe đến đúng địa điểm Lưu Kình muốn đến.




      Lưu Kình xuống xe, theo thường lệ, kéo Vệ Tiếu cùng nhau hưởng lạc thú.




      Vệ Tiếu cũng nể mặt Lưu Kình, lẽo đẽo sau, hình như mỗi lần đến đây cậu đều như vậy, tú bà và mấy làng chơi đều biết Vệ Tiếu đàng hoàng.




      Vì thế, trong khi Lưu Kình ôm em hoan lạc, Vệ Tiếu lủi thủi trở về chỗ để xe. Cậu cố tình đỗ xe vào góc khuất tránh theo dõi của camera.




      Ngày trước lính Vệ Tiếu quá hiểu cái việc này, vừa chui vào trong xe cậu vội tìm dây phanh, rồi chút do dự vặn đứt nó .




      Lưu Kình chơi chán chê bước ra, Vệ Tiếu đợi sẵn. Cậu cung kính mở cửa mời Lưu Kình lên xe, rồi đóng sập lại, ngồi vào ghế lái, nổ máy.




      Vệ Tiếu cố gắng thở đều, trong từng hơi thở chứa nôn nóng. Xe tăng tốc dần, chầm chậm chạy ra khỏi bãi giữ xe khổng lồ thuộc khu hộp đêm tư nhân, xuyên qua con đường đầy bóng mát, rồi ra đến đường chính. Cái khách sạn chuyên kinh doanh da thịt phụ nữ này làm ăn khá phát đạt, chọn vị trí khá heo hút chủ yếu là để tránh con mắt theo dõi của chính quyền, thành thử đường chính bây giờ khá yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có vài xe qua.




      Lưu Kình trông mất hồn lạc vía, vừa lúc nãy lại hút điếu cần sa nên vẫn còn mê man, mắt lờ đờ nhìn như người vô hại. Vệ Tiếu nhiều, thầm lái xe, mồ hôi túa ra ướt lòng bàn tay, hai bàn tay cứng đơ giữ chặt vô lăng lái.




      Tim cậu đập liên hồi như trống trận. Lẩm bẩm giống như đọc thần chú, trừ hại cho dân, trừ hại cho dân... trước mặt là khúc cua cần phải rẽ, Vệ Tiếu mím chặt môi, rồ ga phóng thẳng tới.




      Mặc dù chuẩn bị trước, nhưng lúc bị đâm vẫn choáng váng mặt mày, trán dập trầy trụa, may mà có túi an toàn bật ra nhanh, bảo vệ toàn bộ phần trước cơ thể.




      Lưu Kình mới là đen đủi, có cảm giác như bay từ sau tới trước, đâm sầm vào bên phải cửa xe, trong phút chốc, máu từ đầu chảy ra lênh láng. Vệ Tiếu chần chừ, kéo tuột dây an toàn thoát thân.




      Cậu biết nơi này ít người qua lại, chỉ cần chậm vài phút nữa thôi, tên họ Lưu khốn nạn về chầu ông bà. Trong lúc nghĩ như vậy, cậu chạy ra đường, giả vờ như cố vẫy xe.




      Mãi tận lúc này cậu mới phát , giết người nào phải chuyện dễ dàng như vậy? Toàn thân cậu run lên, hình ảnh Lưu Kình nhầy nhụa máu me ngập tràn trong đầu cậu.




      Vệ Tiếu thở hổn hển, bụng nghĩ, loại người như Lưu Kình sống chỉ tổ chật đất, tốn gạo, nhưng suy cho cùng vẫn chưa đến nỗi ác bá tận cùng. Vả lại, vốn dĩ con người ai cũng có trái tim, tim ai cũng chảy máu đỏ, đối diện với sinh mạng của con người, cậu thể ra tay tàn nhẫn được.




      Rốt cuộc vẫn hối hận, cậu vội vàng quay đầu lại.




      Nửa phần sau của chiếc xe biến dạng, vì lúc đâm thẳng, Vệ Tiếu cố ý tránh phía mình. Vì thế phần trước hãy còn khá nguyên vẹn.




      Lúc này, động cơ bị vỡ sinh ra tia lửa. Thoạt đầu tượng ấy chưa ràng, phải sau khi Vệ Tiếu tự mình thoát thân, đầu xe bắt đầu cháy. Vệ Tiếu biết ở trong bây giờ rất nguy hiểm, nếu tiếp tục cháy như thế, sớm muộn gì thùng xăng cũng phát nổ.




      Đương do dự biết nên làm thế nào, cậu chạy xộc đến, giống như khi nước lụt đến người ta thèm gì quan tâm mình có biết bơi hay , cứ xông ra cứu người trước . Cậu xông thẳng vào, cả chiếc xe bây giờ bị bao phủ trong khói mù và lửa cháy rừng rực.




      Vệ Tiếu nôn nao, Lưu Kình còn sống hay chết. Đưa tay mở cửa nhưng cửa giờ chẳng khác gì cục than hồng, cậu chẳng nghĩ gì nhiều nhặn, cố hết sức mở cửa xe ra, rồi cứ thế túm Lưu Kình kéo ra ngoài, vừa túm vừa lôi vừa vác, nhanh chóng kiếm nơi nào để núp.




      Trốn được vào chỗ có vẻ an toàn, đồng thời lúc đó thùng xăng cũng nổ tung.




      Vệ Tiếu hoảng sợ, thở hồng hộc liên tục, đoạn nhìn sang Lưu Kình đầm đìa máu me kế bên, nhất thời chẳng biết nên đâu về đâu nữa.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7






      Khi được đưa đến bệnh viện, Vệ Tiếu mới biết trong lúc cứu Lưu Kình, bàn tay mình bị bỏng, bây giờ mới có cảm giác đau.




      Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên Vệ Tiếu bị bỏng, cơn đau này quá đỗi khổng lồ. Y tá nhìn thấy liền dẫn cậu chữa trị, băng bó vết thương. Cậu vừa thoáng hoàn hồn, kế đó bắt đầu lo sợ, nhỡ lúc đó có xe chạy tiện đường, chở hai người đến bệnh viện kịp thời, chỉ e Lưu Kình chết vì mất quá nhiều máu.




      Nếu chẳng may Lưu Kình ngủm củ tỏi, gia đình họ Lưu chắc chắn truy cứu chuyện này. Mặc dù Vệ Tiếu tiên liệu, ngắt đứt dây phanh, xe vẫn do cậu cầm lái.




      Và ắt hẳn cái gia đình tài phiệt này chẳng bỏ qua cho cậu. Nghe tin con trai lâm nạn, Lưu Tuyết Sinh tức tốc đến ngay, Vệ Tiếu run lẩy bẩy thấy ông chủ xuất trước cửa, theo sau là tay chân thuộc hạ, vừa vào bệnh viện thu hút chú ý của biết bao người. Đây là lần đầu tiên Vệ Tiếu được diện kiến ông chủ Lưu.




      Ông chủ ở độ tuổi trung niên, vẻ bề ngoài khôi ngô, giọng sang sảng, trông có vẻ cộc cằn lỗ mãng, nhưng Vệ Tiếu biết con người trông thô lỗ ấy nắm trong tay cả hai giới hắc bạch. ông trùm đầy quyền lực!




      Vệ Tiếu nín thở đứng đợi bên. Quả nhiên rất nhanh sau đó, cậu bị gọi vào tra hỏi.




      Lúc này, Lưu Kình được cấp cứu.




      Vệ Tiếu lo nơm nớp, cả đời cậu đây là lần đầu tiên làm việc hại người, mục đích cuối cùng cũng chưa đạt được, biết đó là may hay rủi. Vừa vào trong phòng, Lưu Tuyết Sinh vỗ bàn đánh bộp, truy vấn Vệ Tiếu ngay: "Mày lái xe kiểu gì thế hả?"




      Vệ Tiếu lí nhí trả lời nguyên nhân là do phanh ăn.




      Ông chủ Lưu chưa xem trường tai nạn, nhưng làm cái nghề của lão có quá nhiều kẻ thù, nghe Vệ Tiếu , lão có phần trầm ngâm, tự hỏi dạo gần đây hay là đắc tội với ai rồi, phải chăng có ai đó muốn hại con trai lão? Hơn nữa lão lại là người thận trọng, từ lúc Vệ Tiếu vào phòng, lão quan sát thấy băng quấn tay cậu, cộng thêm mấy vết bầm đầu, lão đoán biết được tình hình lúc đó chắc chắn vô cùng nguy hiểm. Nếu Vệ Tiếu có vấn đề gì , e rằng giờ đây cái mà lão được thấy chỉ là xác con mình thôi.




      Lưu Tuyết Sinh hồ đồ, nghĩ minh bạch xong bèn cố kìm nén cơn giận dữ, cho Vệ Tiếu lui trước, sau đó mới dặn dò thuộc hạ điều tra ràng vụ tai nạn. Vệ Tiếu biết mình phạm tội tày trời, Lưu Tuyết Sinh có độc nhất thằng con quý tử, lỡ nó có mệnh hệ gì, với cái tàn độc đến thể tàn độc hơn nữa của lão, phỏng chừng Vệ Tiếu chỉ có nước chôn cùng.




      Vệ Tiếu bất an lắm.




      May mắn làm sao bác sĩ bước ra và thông báo, cuộc phẫu thuật thành công, Lưu Kình bị va đập phần đầu, bây giờ cần phải theo dõi đề phòng lưu lại di chứng. Vệ Tiếu thở phào nhõm, dám rời Lưu Kình nửa phút, sợ chẳng may có vấn đề gì xảy ra, bản thân cậu lãnh đủ.




      Thế nhưng điều ngờ đến nhất lại xảy ra.




      Rất nhanh sau đó, Lưu Kình hồi tỉnh, ngay tại lúc ai ai cũng phấn chấn, lại chẳng nhớ nổi ai. Mọi người sững sờ nhìn nhau, đành mời Lưu Tuyết Sinh đến.




      Lưu Kình nhận ra cha mình nhưng phản ứng có hơi kỳ lạ, biểu cảm nhìn ông dường như sợ hãi, bác sĩ phải đặt câu hỏi kiểm tra với để tìm ra vấn đề nằm ở đâu.




      Kết luận cuối cùng được đưa ra, Lưu Kình bị tổn thương não, phần trí nhớ bị tổn hại, Lưu Kình nay khác gì đứa trẻ bảy, tám tuổi. Lưu Tuyết Sinh nghe xong, mặt sầm lại, nhìn con hồi lâu, nên lời.




      Vệ Tiếu chợt áy náy, trộm nghĩ: Lưu Tuyết Sinh dù xấu xa thế nào cũng là người cha.




      Lưu Tuyết Sinh bấy giờ chẳng hề lần lữa thêm nửa phút, lập tức dẫn đám thuộc hạ rời khỏi đó. Từ đó về sau, bị sốc hay gì, thỉnh thoảng lão cũng cho thuộc hạ qua thăm hỏi nhưng bản thân tuyệt nhiên ghé đến.




      Trước khi mất trí nhớ, mối quan hệ giữa Lưu Kình với Vệ Tiếu rất tốt, trong thời gian Lưu Kình nằm viện, lại được Vệ Tiếu chăm sóc vô cùng tận tình, tuy bây giờ chưa nhớ ra, nhưng cái nụ cười tít mắt của cậu, ai nhìn mà chẳng thích.




      lâu sau đó Lưu Kình kết thân với Vệ Tiếu. Vệ Tiếu vẫn canh cánh nỗi day dứt trong lòng, định bụng chăm sóc đến khi Lưu Kình ra viện rồi tìm cớ ra .




      Những người làm khác cũng đều nợ lây, bởi lẽ trí nhớ của Lưu Kình rối bời, nhớ nổi tên họ, cho nên bọn này cứ đúng giờ là ngang đưa mắt nhìn lấy lệ là coi như xong việc bữa đó. Chỉ khổ Vệ Tiếu, bận tối mắt tối mũi, nào là thủ tục bệnh viện, nào là các loại kiểm tra cơ thể, ngay cả việc ăn uống của Lưu Kình, cậu cũng phải lo lấy. May mà Lưu Kình từ khi mất trí nhớ cũng dễ dàng cung phụng hơn trước rất nhiều, ăn uống cũng kén cá chọn canh, năng hành động y chang đứa con nít, tựu trung là ngoan ngoãn hơn hẳn, gặp người lạ còn tỏ ra e dè lo sợ, dám nhìn vào mắt người đối diện.




      Vệ Tiếu cũng thử tìm cách làm cho Lưu Kình vui, nhân lần ra phố mua hoa quả, thấy đường có bán mấy cuốn truyện bọn trẻ con thường xem, thế là mua về hai cuốn, ngờ Lưu Kình lại thích thú vô cùng. Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình, trong lòng ngổn ngang.




      Cho đến ngày Lưu Kình ra viện, Lưu Tuyết Sinh hề xuất .




      Lúc ấy Vệ Tiếu mới cảm thấy dị thường. Có đau buồn cách mấy Lưu Kình cũng là con trai lão, vậy mà lão cứ điềm nhiên xem như nghe, thấy gì hết. Lúc giúp Lưu Kình thu dọn đồ đạc, Vệ Tiếu phát rằng đứa trẻ Lưu Kình chưa hề nhắc đến cha mình, theo lý, trí nhớ của Lưu Kình tại là của đứa trẻ lên tám, đây là lúc trẻ thích quấn quít theo chân cha mẹ, thế mà hai cha con lại như đôi người xa lạ.




      Đôi khi Vệ Tiếu vô tình nhắc đến Lưu Tuyết Sinh, Lưu Kình thậm chí còn tỏ ra sợ hãi.




      Vệ Tiếu đưa Lưu Kình về nhà cùng bao nỗi nghi hoặc. Cậu vừa bố trí ổn thỏa đâu vào đấy, bỗng có người chạy tới như nhắc nhở: "Chú em đừng ngốc nữa, chú biết nhà họ Lưu đổi chủ rồi sao?"




      Vệ Tiếu ngỡ ngàng cực kỳ, vặn hỏi: "Đổi chủ gì cơ?"




      Người này bày vẻ kiểu tôi-có-tốt-với-chú--tôi-mới-: "Ông chủ Lưu ấy, ra lão có đứa con rơi nữa, nhưng lâu nay giấu dám cho Lưu Kình biết, giờ Lưu Kình nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy, cái gia sản của nhà này to như vầy, ông chủ nhận thằng con rơi ấy về rồi, sau này tài sản chưa biết thuộc về đứa nào, chú đừng cứ lẽo đẽo hầu hạ thiếu gia ngớ ngẩn kẻo sau này khó xử."




      Vệ Tiếu nghĩ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như thế này.




      Thấy lời của mình bắt đầu phát huy tác dụng, người này quyết giấu giếm làm chi: "Cái thằng con rơi ấy phải ai xa lạ, chính là con của lão Lưu với ả bảo mẫu chăm sóc cho thiếu gia Lưu Kình trước đây, chú cũng nghe tin ả ấy buộc phải phá thai rồi đuổi ra khỏi nhà đúng ? Thực chất lừa Lưu Kình thôi, chú cứ nghĩ , thằng đàn ông nào chẳng muốn sinh càng nhiều con càng tốt, chẳng phải lão Lưu nuôi nổi, mà lão muốn giữ thể diện cho thằng con trai. Đứa này giờ học cấp hai rồi, nghe đâu được dạy dỗ chu đáo lắm, lão Lưu ấy liệu tính khôn ngoan, lão cũng biết đứa như Lưu Kình khó mà đảm đương việc lớn sau này nên tính trước bước."




      Vệ Tiếu nghe xong quả muốn ngất xỉu luôn.




      Lúc trở về phòng, Vệ Tiếu thấy Lưu Kình như đứa trẻ, giằm bánh quy vào sữa rồi từ từ đưa lên miệng. Cậu đứng quan sát hồi, bỗng chốc biết có nên đồng cảm với hoàn cảnh của Lưu Kình giờ hay .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8






      Vệ Tiếu mực cho rằng chuyện này chỉ diễn ra phim mà thôi, nhà họ Lưu tuy nhập nhằng "hắc bạch lưỡng đạo" nhưng rốt cuộc chỉ là gia đình đơn thân có bà chủ gia đình. Nghĩ vậy, Vệ Tiếu mới thấy Lưu Kình cũng đáng được đồng cảm phần nào.




      Nhưng Vệ Tiếu cũng phải là Đức Mẹ Maria, Lưu Kình dù đáng được đồng cảm cũng che lấp được bản chất tàn ác hạ lưu trời sinh của . Phải tìm đường lùi thôi, phải tìm cớ nào đó để ra , Vệ Tiếu thẫn thờ nghĩ.




      Bẵng bao lâu chưa gặp, Lưu Tuyết Sinh đột nhiên lại muốn gặp cậu. Vệ Tiếu giật mình, nghĩ chẳng lẽ lão ta tra ra được điều gì? ra Lưu Tuyết Sinh cho vời tất cả những người bên cạnh Lưu Kình chứ riêng gì cậu, Vệ Tiếu hồ nghi, hiểu lần này lão định thế nào nữa. Đến lúc vào sảnh đường, thấy quý bà thướt tha trong bộ sườn xám, nâng ly rót trà cho Lưu Tuyết Sinh, Vệ Tiếu mới hiểu, đây là bà Hai tin đồn lâu nay của lão.




      Lão Lưu trông tiều tụy đôi phần, chuyện của Lưu Kình ắt làm lão vui. Nhấp ngụm trà, lão bắt đầu : "Tình hình nay của Lưu Kình, tôi mấy em cũng hiểu. Mọi người hết lòng với nó, Lưu Tuyết Sinh tôi nhất định để em bị thiệt thòi. Tuy nhiên với tình trạng của nó nay, thiết nghĩ cũng cần nhiều người hầu hạ như vậy, tôi có ý định điều số em trở về mà biết chọn ai cho thích hợp, nên gọi em đến để hỏi ý kiến."




      Việc này liên quan đến tiền đồ, riêng gì Vệ Tiếu, những người khác nhất thời đều chưa có gan hó hé, chỉ đứng yên tại chỗ suy tính bằng tốc độ điện xẹt trong đầu. Bà chủ tương lai ở đây, thằng khờ cũng biết đứng dưới cây cao mới được bóng cả. Chỉ là bây giờ chưa chi sốt sắng dứt áo với chủ cũ mà , có vẻ trượng nghĩa cho lắm, cả bọn ai dám mở lời.




      Vệ Tiếu trăn trở phải chăng thời cơ cho mình xin nghỉ việc là đây rồi, đúng lúc này bà chủ tương lai bất ngờ cất tiếng: " tại ai là người chăm sóc cho Lưu Kình?"




      Rất nhanh ánh mắt cả bọn đổ dồn về phía Vệ Tiếu, ai cũng hiểu lúc này cần phải đẩy con tốt thí mình mới an toàn.




      người : "Vệ Tiếu chăm sóc."




      Vệ Tiếu đoán biết việc ổn, nhưng vẫn mạnh dạn đứng ra khỏi hàng.




      Lúc ngước nhìn người phụ nữ ấy, Vệ Tiếu có cảm giác bà ta nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên trong đời Vệ Tiếu tiếp xúc với kiểu người phụ nữ như vậy, cậu thể hiểu được vì sao người có tuổi mà cơ thể hề in dấu tích của năm tháng, dẫu có đứng gần hơn để nhìn cũng phát thấy nếp nhăn nào.




      Trong ánh mắt của bà ta khi nhìn cậu, Vệ Tiếu cảm thấy giống như bà ta nhìn ra được điều gì đó, tuy bà ta vẫn cười, nhưng nụ cười ấy quá đỗi kỳ dị. Sau cùng bà ta đề nghị với lão Lưu để Vệ Tiếu tiếp tục chăm sóc cho Lưu Kình, đại ý là tình trạng nay của Lưu Kình tốt, đổi người e rằng làm chịu ảnh hưởng.




      Lưu Tuyết Sinh nghe xong khẽ gật đầu, đồng ý để Vệ Tiếu tiếp tục công việc cũ.




      Vệ Tiếu hiểu hy vọng xin nghỉ việc của mình bị dập tắt từ đây. Nếu cậu cứ nằng nặc xin , e rằng xong mà còn bị hoài nghi đủ điều.




      Đành phải chấp nhận số phận của mình, cậu tiếp tục ở lại chăm sóc Lưu Kình. Giờ đây số lượng người xung quanh Lưu Kình những bị cắt giảm nhiều , mà Lưu Kình cũng còn được ở chỗ trước đây nữa. Ngày chuyển nhà, Lưu Kình cứ đứng đó khư khư ôm gối chịu , chẳng khác gì đứa trẻ.




      Vệ Tiếu cũng lười dỗ ngọt, tập trung quan sát người của công ty chuyển nhà làm việc. Mấy người được điều chăm sóc cậu hai đều chuẩn bị từ trước. Nhác thấy Vệ Tiếu, họ vội đến giả vờ an ủi: "Đừng buồn, chăm sóc Lưu Kình cũng tốt mà, ông chủ Lưu để cho cậu ấy bị thiệt thòi đâu." Lại còn thầm bên tai Vệ Tiếu. "À còn chuyện này nữa, mẹ của Lưu Kình chắn đạn cho ông chủ nên qua đời, chỉ bằng đó thôi, ông ấy chắc chắn để Lưu Kình chịu khổ."




      Vệ Tiếu gật gật đầu, trong lòng nghĩ biết lúc nào mình mới được yên thân rút lui. Cái nơi này, chưa đến việc là nơi tha hóa, mà nhìn vào cách xử của cha dành cho con trai thôi cũng biết nó là nơi nên ở lâu.




      Vệ Tiếu vừa nghĩ vừa đốc thúc đám công nhân làm việc. Dù sao cứ tránh được tên họ Lưu nào tốt tên nấy .




      Cuối cùng công việc đóng gói hành lý cũng hoàn thành, lúc chuẩn bị lại tìm thấy Lưu Kình. Vệ Tiếu mất hết kiên nhẫn, khá bực bội, trộm nghĩ, Cái thằng Lưu Kình này bất kể là lúc tốt hay lúc xấu đều chẳng khiến người ta bớt lo tẹo nào. Dù sao Vệ Tiếu cũng nhận nhiệm vụ chăm sóc cho Lưu Kình, nhận rồi phải làm cho tốt.




      Cũng nghĩ chắc Lưu Kình loanh quanh đâu đó gần đây thôi, nơi này là biệt thự của nhà họ Lưu, tuy trước khi Lưu Kình xảy ra chuyện, Lưu Tuyết Sinh ít khi đến ở, nhưng danh nghĩa vẫn là biệt thự của nhà họ.




      Nhà rộng, phòng ốc bố trí như mê cung, rất nhiều nơi Vệ Tiếu còn chưa bao giờ. Tìm hồi chẳng thấy, Vệ Tiếu toát mồ hôi vì lo, nghĩ nhờ vả vài người nữa tìm hộ, chợt nhớ có lần Lưu Kình từng kể, hồi thường hay núp mình trong nhà kho.




      Lưu Kình ra điều đó trong khi phê thuốc lắc, vừa lắc đầu, vừa , lúc còn hấp háy hàng mi, bộ dạng điên loạn. Vệ Tiếu nghe tai nọ xọ tai kia, cũng hỏi lý do Lưu Kình thích núp ở đó hồi , giờ biết vì sao mình nhớ đến điều này.




      Vệ Tiếu vội vàng chạy đến căn nhà kho gần như hoang phế vì lâu ngày được sử dụng. Thường có ai lui tới nơi này, thành thử nhà kho khóa, cửa còn chưa mở thấy tầng bụi dày bám đó.




      Nơi này coi bộ ai vào ra, cũng hề được lau chùi.




      Vệ Tiếu thận trọng phát cửa có dấu tay người, lòng thoáng xốn xang, ngờ rằng Lưu Kình có thể ở trong này. Cậu cố bước chân tránh làm Lưu Kình sợ hãi, khe khẽ gọi tên .




      Vệ Tiếu vội quá nên quên đem theo đèn pin, bước vào mới phát bên nhà kho tối như hũ nút, đừng là tìm người, ngay cả trước mắt mình là thứ gì cũng khó lòng nhận ra. Cậu bèn đút tay vào túi lấy điện thoại, định mượn ánh sáng của màn hình để rọi cho sáng, chưa kịp rút, nghe bên trái sột soạt tiếng động .




      Vệ Tiếu đoán chắc là Lưu Kình liền hỏi: "Là cậu phải , Lưu Kình?"

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9






      Vệ Tiếu vừa dứt lời, thanh đó cũng im bặt theo. Cậu giờ quá hiểu tính cách của đứa trẻ Lưu Kình, bèn cố ý chậm rãi như thể dỗ dành: "Lưu Kình, cậu chơi trốn tìm à?"




      Lưu Kình cuối cùng cũng ừ tiếng.




      "Tôi tìm được cậu rồi, cậu ra nhé." Vệ Tiếu vỗ về, vừa , vừa rút điện thoại, theo ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt ra, cậu phát bóng dáng của Lưu Kình.




      Liền nhàng tiến lại, cậu nhìn thấy mạng nhện phủ đầu , khuôn mặt lấm lem. Khi Vệ Tiếu đưa tay lau giúp, Lưu Kình hề phản ứng, giống như chú mèo con vừa mới lọt lòng, còn áp mặt vào Vệ Tiếu, nhấp nháy đôi hàng mi.




      Nhất thời Vệ Tiếu cảm thấy có gì đó chưa kịp thích ứng với tính cách trẻ con của Lưu Kình. Chỉ nhìn bề ngoài mà , tướng mạo của Lưu Kình rất dễ chiếm cảm tình của người khác, khuôn mặt đúng chất trẻ con cố tình giả dối, lại đẹp đúng chất "trai đẹp hơn hoa" được ưa chuộng ngày nay. Ngặt nỗi Vệ Tiếu biết thừa con người này trước đây tàn ác cỡ nào rồi, nên khó tránh khỏi rủa thầm mấy câu trong bụng.




      Vệ Tiếu dỗ: "Bẩn thế này cơ à, cậu đến đây làm gì vậy?"




      "Em đến xem mấy thứ của mẹ, nhưng biết chúng ở đâu cả." Lưu Kình nũng nịu trả lời.




      Vệ Tiếu cười, tự nhủ Lưu Kình đứa trẻ hiếu thảo, tiếc là mẹ mất sớm quá, nếu bà còn sống đến bây giờ, biết đâu Lưu Kình trở thành tên lưu manh giẻ rách như ngày hôm nay. Cậu dẫn Lưu Kình ra ngoài, gặp được ánh dương mới thấy nhếch nhác quá thể, áo quần đều bẩn hết.




      Vệ Tiếu cũng muốn thay áo quần cho , nhưng đồ đạc được gói ghém và chuyển lên xe cả rồi, giờ muốn thay cũng khá phiền phức, đành đưa tay phủi tạm cho bớt bụi, sau đó dẫn Lưu Kình chuẩn bị lên xe về nhà mới.




      Từ ngày Lưu Kình bị tai nạn, ông chủ sợ con mình nhạy cảm với ô tô nên cho phép Lưu Kình dùng xe. Lần chuyển nhà này, Lưu Kình tạm thời ngồi xe riêng của ông chủ. Tuy sành về xe lắm, Vệ Tiếu cũng biết chiếc Maybach này có giá hề rẻ. May mắn thay, là cả tài xế cũng được phái tới luôn.




      Nhiệm vụ chính của Vệ Tiếu là đưa Lưu Kình về nhà mới an toàn. Thế nhưng vừa mới mở cửa xe, chưa kịp mời Lưu Kình ngồi vào trong, gã tài xế trông thấy Lưu Kình người ngợm bẩn thỉu liền vội vàng xuống xe ngăn hai người lại: "Các cậu thông cảm, ông chủ phái tôi tới chở các cậu, chiều phải đón người khác, nhỡ may các cậu làm bẩn xe, chiều tôi biết phải ăn như thế nào..."




      Vệ Tiếu tuy thông minh, nhưng đủ để hiểu người chiều nay gã đón là ai. Cậu nhìn Lưu Kình lượt, từ đầu đến chân đều bẩn. Nếu là trước đây, đừng làm bẩn xe, kể cả Lưu Kình có nổi điên lên đập dập xe cũng thành vấn đề to tát, khổ nỗi tình thế bây giờ khác xưa rồi.




      Vệ Tiếu cũng mặc kệ, Lưu Kình bị coi thường đâu phải chuyện gì liên quan đến cậu? Cậu kéo Lưu Kình qua bên, phủi lấy phủi để đất cát dính người , cuối cùng thấy tạm ổn mới dừng lại. Lưu Kình đứng cúi đầu, lí nhí như cầu cứu Vệ Tiếu: "Em muốn gặp ông ấy đâu..."




      Vệ Tiếu ở bên đứa trẻ Lưu Kình cũng được thời gian nên hiểu "ông ấy" mà Lưu Kình muốn ám chỉ chính là Lưu Tuyết Sinh, bèn trả lời: " phải gặp ông ấy, chúng ta về nhà mới."




      Lưu Kình nghe xong mới chịu yên, cắn môi yên lặng. Hành người ta hồi, gã tài xế còn bắt Lưu Kình cởi giày ra mới được lên xe.




      Vệ Tiếu hết cách, buộc phải cúi mình cởi giày cho , lại rất ngoan, chủ động cởi giày chứ chờ Vệ Tiếu giúp. Đoạn, hai người ngồi vào trong xe, người ngồi trái người ngồi phải. Nhìn Lưu Kình ôm khư khư hai chiếc giày bẩn như ôm búp bê, Vệ Tiếu có hơi chùng lòng. Cậu trộm quan sát hành động của , thầm nghĩ đứa trẻ ngoan ngoãn tại sao lại trở thành thứ cặn bã xã hội như vậy?




      Xe băng qua chặng đường xóc nảy, cuối cùng cũng đến ngôi nhà mới mà ông chủ bố trí cho Lưu Kình. Người ta quả sai, Lưu Tuyết Sinh tuy đánh giá thấp đứa con trai ngây ngô của tại nhưng vì thế mà đối xử tệ với , nhà mới tuy hơn so với nhà cũ nhưng mà đại loại cũng được hai tầng, còn có tường bao quanh.




      Từ cổng vào có thể bắt gặp thảm cỏ xanh rì, vấn đề duy nhất là địa điểm hơi bị hẻo lánh. Và cần cũng , phòng của Lưu Kình nằm ở tầng hai.




      Vệ Tiếu gọi đám công nhân chuyển đồ của Lưu Kình vào nhà.




      Lưu Kình vốn là người chú trọng ăn mặc, chỉ áo quần thôi cũng chất đầy tận mấy thùng, thế nên chuyển cho xong đống quần áo này cũng mất nguyên nửa ngày chứ ít. Vệ Tiếu cảm thấy Lưu Kình nhàn rỗi quá, lại quanh quẩn bên mình thêm vướng tay vướng chân, chi bằng tìm cho việc gì đó để làm, thế là gọi lại: "Cậu biết gấp quần áo , biết gấp đồ của mình ."




      Lưu Kình ngơ ngác nhìn Vệ Tiếu. Bắt gặp ánh mắt ấy, Vệ Tiếu cảm tưởng mình vừa phạm tội bắt nạt trẻ con, đành hạ giọng: "Thôi được rồi, đợi chuyển xong hết đồ, chúng ta cùng gấp."




      Dứt câu, cậu thở dài ngao ngán, tự thấy mình quá yếu lòng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10






      Sau khi đám công nhân đặt đủ đồ đạc xuống, Vệ Tiếu bắt tay vào công việc dọn dẹp. Khu vực này ngoại trừ cậu với Lưu Kình, còn có số lao động làm việc theo giờ định kỳ đến đây quét dọn vệ sinh, cắt tỉa vườn tược, và thêm vú già chuyên lo việc cơm nước. muốn làm phiền vú già, Vệ Tiếu kéo Lưu Kình cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc. Nào áo quần, nào giày dép, Vệ Tiếu lôi hết chiếc này đến chiếc khác hướng dẫn Lưu Kình cất đúng nơi đúng chỗ.




      Lưu Kình khá lanh ý, dạy lần là hiểu, lại rất ngoan ngoãn làm việc, bảo làm gì cũng làm. Loay hoay hồi việc cũng đâu vào đấy, mồ hôi người Vệ Tiếu túa ướt đầm, cậu muốn tắm rửa, nghỉ ngơi rồi mới ăn cơm.




      Chưa kịp nghỉ ngơi vú già họ Vương bước tới, với Vệ Tiếu rằng bà biết đâu mua thức ăn, lúc được tuyển dụng bà đâu ngờ nơi này cách xa trung tâm đến thế, gần đây lại có trạm xe buýt nào.




      Vú già đứng đó than thở hồi, Vệ Tiếu vốn tốt bụng, nỡ để bà lặn lội mua, thôi đành tự mình làm nên nhờ vú già ghi hết tất cả đồ cần mua vào giấy. Thấy cậu chuẩn bị , Lưu Kình chẳng chẳng rằng bám theo cậu như hình với bóng, cậu biết làm chi hơn, đành dẫn cục nợ cùng.




      Bọn họ có xe riêng như trước, chỉ có thể ngồi xe buýt, nơi ở lại khá xa thành phố nên mỗi lần đợi xe cũng mất nửa giờ đồng hồ. Xe buýt ít người, hai người ngồi sát nhau cùng hàng ghế. Lưu Kình tuy là đứa trẻ nhưng ngồi xe rất ngay ngắn, bày trò quấy phá, chỉ thi thoảng hỏi vài câu ngô nghê.




      Đẹp trai quá thành thử được khách xe để ý, bèn bẽn lẽn cúi đầu, thoạt trông như là cậu trai to xác xấu hổ.




      Từ sau khi mất trí nhớ, toàn bộ áo quần Lưu Kình mặc đều do Vệ Tiếu chọn cho. Gu thời trang của Vệ Tiếu ở mức trung bình nên chỉ chọn những bộ đồ đơn giản gọn , mấy đặc sắc, dù sao kiểu ăn mặc đó lại hợp với Lưu Kình của bây giờ.




      Vệ Tiếu phát thấy xe nhìn lén , chợt nghĩ đến bạn của mình từng bị cái mặt này hãm hại, tâm trạng cậu ngổn ngang.




      Vừa hận Lưu Kình, vừa lại nghĩ ra nông nỗi này là do mình gây nên, cậu vô cùng khó xử. Xe vào nội thành, Vệ Tiếu nhanh chân tìm siêu thị gần đó, mua vài bó rau, rồi chọn thêm số đồ cùng cần thiết như bàn chải, khăn mặt, vân vân...




      Lưu Kình trước sau đều hết sức ngoan ngoãn bám đuôi.




      Khi ngang qua khu vực bày bán bánh kẹo, mắt Lưu Kình bỗng mở to háo hức, đứng sững chịu . Ban đầu cậu chú ý, mãi đến lúc sắp qua mới phát Lưu Kình nắm mép áo của mình, mắt nhìn chằm chằm vào mấy loại kẹo xanh xanh đỏ đỏ.




      Vệ Tiếu cũng phải là người keo kiệt, thấy bộ dạng tưởng chừng sắp nhảy bổ vào đống kẹo tới nơi của Lưu Kình nên với tay lấy gói, đưa cho .




      Lưu Kình giữ khư khư như bảo bối. Dọc đường hai người hầu như gì, lâu lâu mới thấy Lưu Kình hỏi đôi câu, Vệ Tiếu chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. May mà Lưu Kình ăn vạ vì điều đó.




      Vệ Tiếu muốn phải ngồi xe buýt chuyển chuyển lại chuyển tái chuyển hồi vài ba trạm kia nữa, liền vẫy taxi cho lẹ, cậu cũng quên dặn tài xế lấy hóa đơn để mai mốt còn tìm nhà họ Lưu thanh toán.




      Về đến nhà cũng là lúc đồng hồ chỉ hai giờ. Vú già ngủ. Vệ Tiếu muốn đánh thức nên tự vào bếp nấu ít mỳ cho mình và Lưu Kình cùng ăn. Xưa kia Lưu Kình vốn ăn uống kén chọn, hay quát tháo đám người phục vụ, khi muốn ăn gì bất kể sáng tối đều lệnh cho đám ấy chạy đôn chạy đáo tìm cho ra bằng được mới thôi, kể cả quán người ta có đóng cửa cũng phải gõ cửa lôi đầu dậy.




      Còn Lưu Kình của tại, cầm tay bát mỳ nhạt hơn cả nước ốc vẫn ăn ngon lành. Vệ Tiếu cũng lặng thinh, hai người cùng ăn trong bầu khí trầm mặc. Ăn xong, Vệ Tiếu muốn nghỉ lát, cả ngày quay như chong chóng, cậu mặc kệ Lưu Kình thích làm gì làm.




      Lưu Kình vẫn bám dính lấy cậu, chịu rời nửa bước.




      Vệ Tiếu định bước vào phòng tắm, cũng tò tò vào theo, cậu hơi bực liền xị mặt hỏi: "Cậu đừng có theo tôi nữa được ?"




      Lưu Kình bị Vệ Tiếu đuổi, lập tức co rúm lại. Nhân lúc đó, Vệ Tiếu đóng sập cửa, kệ thây Lưu Kình có đứng đợi bên ngoài hay , cậu cứ phải tắm táp .




      Xong xuôi, Vệ Tiếu vừa lấy khăn lau tóc vừa tìm cách thoái lui, nhưng nghĩ trăm phương nghìn kế cũng tìm ra lối thoát cho mình. Đương bận nghĩ ngợi, bên ngoài vọng tới thanh ràu rạu, Vệ Tiếu hốt hoảng mở cửa, quả nhiên Lưu Kình vẫn ở đó, ngồi thu lu như con chó đợi chủ.




      Cậu hiểu vì sao Lưu Kình lại bu bám mình như vậy, buộc phải thở dài, tỏ vẻ kiên nhẫn: "Cậu làm gì thế, ngủ ?"




      Lưu Kình ngẩng đầu, lấy cục kẹo trong túi bỏ vào mồm, nhai ràu rạu.




      Lần đầu tiên cậu thấy có người ăn kẹo kiểu đó liền chau mày bảo: "Ăn thế tốt cho răng đâu." Lưu Kình thường ngày vốn nghe lời giờ bỗng trở chứng, ăn hết cái này đến cái khác.




      Vệ Tiếu cũng mặc kệ, miễn cưỡng dỗ dành Lưu Kình về phòng ngủ như hồi còn ở bệnh viện, còn lấy chăn đắp cho , đoạn thở dài sườn sượt, thấy mình chẳng khác gì giáo trông trẻ.




      Suốt ngày phải đối diện với người như vậy, còn phải nhẫn nại dỗ dành, chưa kể ở nơi khỉ ho cò gáy, đừng người, ngay cả chó cũng thấy lởn vởn quanh đây.




      Vệ Tiếu cảm thấy bọn họ phải an dưỡng, mà đúng hơn là bị đày.




      Còn vú Vương đó cũng là... Ngoài miệng lo phần cơm nước, thế mà họ đến đây gần ngày rồi, chẳng thấy bà ta động chân động tay. May mà Vệ Tiếu phải là người nhiều chuyện lại kính trọng người lớn tuổi.




      Đến tận tối, vú Vương mới nấu được bữa, mùi vị quá thường. Vệ Tiếu ý kiến, ăn tạm vậy, rồi giục Lưu Kình ngủ. Đợi Lưu Kình ngủ, cậu mới trở về phòng mình. Phòng Vệ Tiếu ngay sát phòng Lưu Kình nhưng diện tích hơn nửa, phòng tắm có bồn, chỉ có vòi hoa sen mà thôi.




      Tối nay cậu ngủ lơ mơ bỗng nghe thấy thanh lạ lùng phát ra từ phía hành lang lặng vắng. Hình như có người xỏ dép lại lại. Vệ Tiếu giật mình, khoác vội áo ngủ, mở cửa phòng kiểm tra.




      Nương theo ánh đèn tỏa từ phòng lay lắt, Vệ Tiếu trông thấy Lưu Kình mặc bộ áo ngủ thùng thình bước lên bước xuống cầu thang, vừa vừa đưa tay vỗ vào miệng của mình.




      Hoảng sợ, biết Lưu Kình trúng tà gì, cậu nhanh chóng bước tới hỏi: "Cậu làm gì thế?"




      Lưu Kình chăm chú bước nghe tiếng Vệ Tiếu gọi, toàn thân run lẩy bẩy, nép sát vào tường, giương đôi mắt ngô nghê vô hại nhìn cậu.




      Cậu muốn biết làm trò gì, tiếp tục chất vấn: "Đêm hôm chịu ngủ ở đây làm gì?"




      Lưu Kình lí nhí như trẻ con biết lỗi: "Em đau răng..."




      Vậy mà còn cố ăn kẹo! Vệ Tiếu ôm đầu đầy thất bại, mắt nhìn trợn trừng, trong phút chốc biết sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :