1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhất cử nhất động của Vệ Tiếu, Lưu Kình đều rất quan tâm. Thấy tâm trạng Vệ Tiếu vui vẻ, cũng vui lây, đến lúc ăn cơm nhịn được, bèn hỏi cậu làm sao lại vui vẻ đến thế. Vệ Tiếu nghĩ chuyện này giải quyết ổn thỏa, vả lại chẳng to tát gì, liền đem chuyện cái cổ của cậu bị máy điều hòa thổi trực tiếp sinh đau ra kể cho Lưu Kình nghe.




      Khi kể, Vệ Tiếu còn nghĩ, tối nay Lưu Kình cần phải luyện tập yoga nữa.




      Nào ngờ Lưu Kình bỗng nhiên nuốt nổi cơm, sắc mặt nhăn nhó khó chịu, cả người như ngọn núi lửa sắp phun.




      Cậu chẳng biết có chuyện gì, vội hỏi: “ sao chứ?”




      Lưu Kình rầu rĩ chẳng chẳng rằng với Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu cũng rốt cuộc mình mắc lỗi lầm gì. Tối đến, cậu dỗ dành Lưu Kình mấy câu, tuy có hỏi có trả lời, nhưng ràng tình thần Lưu Kình rất sa sút.




      Sáng ra Vệ Tiếu ngủ dậy, người cũng bứt rứt khó chịu theo.




      Định mượn cơ hội ăn sáng cùng nhau để chuyện lại với Lưu Kình, kết quả Lưu Kình chẳng buồn ăn, bỏ của chạy lấy người.




      Vệ Tiếu ủ dột. Cậu lúc nào cũng hiểu Lưu Kình, nhưng hôm qua chưa tâm được mấy câu, Lưu Kình đột nhiên thay đổi khiến cậu hoang mang mãi.




      Vệ Tiếu làm với tâm trạng u ám. Vì tâm trạng tốt, hiệu suất công việc cũng giảm thấy .




      Vệ Tiếu vùi đầu vào đơn hàng, chợt nghe có người gọi khẽ. Cậu nghe giọng rất quen, vội ngẩng đầu lên, nhất thời điếng người.




      người ăn mặc quê mùa đứng ngay trước bàn cậu, mặt mày bẩn thỉu, đeo cái kính đen to đùng, râu ria rậm rạp.




      Nhưng đôi mắt kia lại rất quen, thể lẫn vào đâu.




      Vệ Tiếu bất ngờ quá sức. Đó chẳng phải là Lưu Kình, người chạy biến từ sáng tinh mơ đó sao? Tại sao giờ lại thành ông nào thế này, còn chạy đến đây nữa chứ?




      Lưu Kình hồ hởi, xáp đến cạnh Vệ Tiếu như đứa trẻ rồi hạ giọng với cậu: “ muốn sang thăm em lâu rồi, nhưng sợ gây phiền toái cho em nên đành nhịn, hôm qua nghe em kể xong, thể nhịn được, suy nghĩ cả tối mới nghĩ ra được cách này. Thế nào? hóa trang tồi đấy chứ? quả là nhà hóa trang chuyên nghiệp.”




      đoạn, Lưu Kình lia mắt quan sát môi trường làm việc của Vệ Tiếu khắp lượt, rồi chau mày với vẻ hài lòng, thầm trách cậu: “Em ngờ em lại làm việc ở nơi như thế này đấy.”




      Vệ Tiếu tưởng chừng chỉ muốn kêu la trời đất ơi là trời đất ơi, gắng nén nỗi kinh ngạc, thào với như hai tên trộm: “Cha mẹ ơi, chạy đến đây làm gì? Lại còn cải trang là kỳ cục… …”




      Lưu Kình cười híp mắt, bộ dạng như thể vì em mới hóa trang như thế đấy.




      Vệ Tiếu bó tay, đành chạy sang phòng bên mượn ghế cho Lưu Kình ngồi.




      Lưu Kình ngồi xuống tự nhiên như ở nhà mình vậy.




      Công ty của Vệ Tiếu quản lý rất thoải mải, khi Lưu Kình vào hề bị bảo vệ tra hỏi; hơn nữa Vệ Tiếu làm ở bộ phận phục vụ, nơi đây thường xuyên có người vào vào ra ra.




      Bàn làm việc của cậu nằm tít trong góc, vì thế ai biết có người lạ như Lưu Kình đến. Đồng nghiệp của Vệ Tiếu, người bận làm việc, kẻ tìm cách đục nước béo cò, Vệ Tiếu cũng có nhiều việc cần phải giải quyết, mặc dù có Lưu Kình bên cạnh, cậu vẫn tranh thủ thời gian cho công việc.




      Lưu Kình cũng vội ra về, mà chăm chú quan sát Vệ Tiếu làm việc.




      Mấy lần Vệ Tiếu ngẩng đầu chau mày nhìn về phía , vẫn giả đò thấy gì cả.




      Cuối cùng Vệ Tiếu sởn gai ốc khắp người vì bị Lưu Kình nhìn chằm chằm, vội cầu xin: “ còn chưa sao? ở đây em làm việc được.”




      Lưu Kình bĩu môi: “ thích nhìn em đấy, dáng em khi làm việc trông gợi cảm, quả thể dời mắt được. Nếu em bảo , chắc chắn nhớ em cả ngày.”




      Vệ Tiếu bị cái miệng dẻo quẹo của Lưu Kình khuất phục, vội tỏ thái độ vui với Lưu Kình: “Ngày nào chúng ta cũng ở cùng nhau, còn nhớ nhung gì nữa? nhanh về , đừng làm lỡ công việc của em.”




      Bấy giờ Lưu Kình mới lủi thủi ra về.




      Thế nhưng chưa được hai phút, chuông điện thoại của Vệ Tiếu vang lên, cậu vội cầm điện thoại lên xem. Quả đúng là Lưu Kình vừa liền gửi tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ dòng mà thôi, toàn lời nũng nịu: Làm sao đây, bây giờ thấy nhớ em rồi?




      Phía sau tin nhắn còn kèm emo chó con trông cực kỳ đáng thương.




      Mặt Vệ Tiếu đỏ bừng, vội giấu tiệt điện thoại như thể sợ bị ai đọc được, nhưng lòng lại ngọt ngào khôn tả, hạnh phúc trào dâng mà cậu cách nào kiềm chế.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 6: Về sau






      Gần đây, Lưu Kình mang tâm nặng nề. người bạn trong giới kinh doanh của chuyên về lĩnh vực ô tô ăn nên làm ra tai nạn chết đường công tác.




      Lưu Kình cảm thấy việc đời quá đỗi vô thường.




      Khi đến viếng, vợ cả đánh nhau túi bụi với vợ lẽ, tạo nên cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.




      chỉ vợ, con cái, mà ngay cả chị em, dì chú bác cũng kéo nhau ra tranh cãi.




      Lưu Kình vốn coi tình thân, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cảm khái.




      than thở cho nhân tình thế thái, chợt nghĩ nếu mai bản thân xảy ra chuyện, Vệ Tiếu biết làm sao đây?




      Mặc dầu nắm trong tay công ty lớn, nhưng mọi việc từ trong ra ngoài, Vệ Tiếu hề hiểu, hơn nữa cậu cũng chẳng muốn can thiệp vào công việc quản lý cùng với .




      Đầu óc Lưu Kình lập tức suy tính, chỉ e khi xảy ra chuyện, nhũng người bên cạnh ăn tươi nuốt sống Vệ Tiếu mất. Nghĩ đến điều đó, toát mồ hôi vì sợ.




      hao tâm khổ tứ kiếm tiền xây dựng cơ nghiệp, phải vì muốn mang đến cho Vệ Tiếu cuộc sống sung túc hơn sao? Điều này sao nghĩ ra sớm hơn chứ?




      Lưu Kình tự khóa mình trong sợ hãi. Mấy ngày liền sau đó, cứ trông thấy bất kỳ ai bên cạnh, đều có cảm giác họ là những kẻ tiểu nhân cần phải đề phòng.




      Lưu Kình vốn phải là người lương thiện, lúc này lại là điều kiện thuận lợi để đánh động bản chất tiểu nhân trong .




      Những suy nghĩ đáng sợ ấy làm Lưu Kình thể nào chợp mắt được. hơn ba mươi tuổi, độ tuổi sung sức nhất, thế nhưng có nhiều việc như thể ông trời sắp đặt sẵn, trong khi Vệ Tiếu, từ xưa đến nay vốn là người thẳng thắn, những thứ mà cho cậu, cậu đều miễn cưỡng thu nhận.




      Lưu Kình suy nghĩ lại vẫn cảm thấy có điều gì đó bất ổn.




      quá để tâm chuyện lập di chúc, đến công ty cũng dằn vặt nhiều về chuyện này, hơn nữa sản nghiệp của gia đình quá đồ sộ, giải quyết vấn đề này quả đơn giản chút nào, nên đích thân Lưu Kình tự mình tìm đến văn phòng luật sư uy tín nhất, tìm các chuyên gia am tường nhất lĩnh vực này để đem nội dung cụ thể của từng điều khoản ra nghiên cứu cách kỹ lưỡng. dằn vặt như vậy kéo dài mất hơn tháng.




      Vệ Tiếu cũng biết Lưu Kình bận rộn việc gì, chỉ thấy gần đây tỏ ra vô cùng mệt mỏi, cứ về đến nhà là nằm sóng soài ghế sofa, bộ dạng cứ như thể sắp tắt thở.




      Khi Vệ Tiếu lại gần, nhìn cậu bằng ánh mắt buồn bã. Ánh mắt đó khiến Vệ Tiếu hoảng sợ.




      Vệ Tiếu biết Lưu Kình làm ăn rất mát tay, mấy năm gần đây nghiệp phát triển, khí chất oai phong nơi càng toát ra mãnh liệt hơn bao giờ hết, những lần xuất truyền hình, trông ra dáng ông chủ lớn lắm. Lưu Kình như thế, Vệ Tiếu biết mình có lý gì phải lo lắng cho .




      Vì thế sau khi hai người về đến nhà, thông thường đều là Lưu Kình hỏi thăm công việc của Vệ Tiếu trước, còn Vệ Tiếu từ xưa đến nay bao giờ lo lắng đến chuyện công ty của Lưu Kình. Hơn nữa Lưu Kình ở trong công ty lớn như thế, nếu như có biến động , có lẽ lên ti vi lâu rồi.




      Chỉ là lần nào Lưu Kình trở về cũng như thế cả, Vệ Tiếu bỗng nhiên âu lo chẳng may công ty Lưu Kình gặp phải trở ngại lớn sao, bèn chọn thời điểm trước khi ngủ hỏi Lưu Kình câu: “Gần đây có phải gặp điều gì khó khăn ? Em thấy sắc mặt của được tốt lắm.”




      Lưu Kình co mình giường rền rĩ, đợi khi Vệ Tiếu cũng nằm xuống, mới nghiêng người sang ôm chặt cậu.




      Lưu Kình dù có than phiền gì cũng thể với Vệ Tiếu, hiểu tính cậu, chỉ sợ mình ra cậu chẳng để làm gì cả, chừng Vệ Tiếu lại giận, cho rằng làm chuyện dư thừa.




      Lưu Kình lại than ngắn thở dài, nhưng nghĩ đến bản thân mai nào đó vận số vô thường, thể giờ giờ phút phút chăm sóc cho Vệ Tiếu được nữa, thể nào ngủ ngon. nghĩ cho dù khả năng chỉ có phần vạn, cũng lo liệu chu toàn cho hậu vận của Vệ Tiếu.




      Lưu Kình nghĩ như vậy, rồi tiếp tục bắt tay giải quyết công việc dang dở.




      Cùng với xử lý những việc trong công ty, Lưu Kình cuối cùng hoàn thành xong việc di chúc. thảo ra những điều khoản vô cùng ràng cẩn trọng, ngay cả việc pháp luật chưa công nhận hôn nhân đồng giới, cũng nghĩ đến.




      Cũng vì vấn đề thân phận của Vệ Tiếu mà Lưu Kình vô cùng mệt mỏi, điều mà hiểu là, xã hội ngày nay công khai chấp nhận quyền kế thừa đối với con ngoài giá thú, nhưng tại sao lại bảo vệ quyền được tự do hôn nhân với người đồng tính luyến ái? Lưu Kình trách trách vậy, nhưng công việc lại xử lý vô nhanh chóng và ổn thỏa, chỉ còn lại những văn bản cần ký tên để lại cho cậu.




      Buổi tối về nhà, lòng Lưu Kình cứ thấp thỏm lo lo, chỉ sợ khi đưa cho cậu ký tên, cậu gì đó, hoặc là cự tuyệt điều này, thế là tất cả những việc mà làm đều đổ sông đổ bể.




      Lưu Kình căng thẳng quan sát phản ứng của Vệ Tiếu cách cẩn thận, đợi khi cả hai chuẩn bị ngủ, mới dám nhân cơ hội đem mấy văn bản đó đưa cho Vệ Tiếu.




      Công việc hàng ngày của Vệ Tiếu làm cậu tiêu hao rất nhiều sức lực, buổi tối hầu như đầu vừa đặt xuống ngủ rồi, vậy mà giờ chưa kịp chợp mắt bị Lưu Kình đem văn bản ra hù dọa.




      Cậu tò mò lật từng trang ra xem, bên trong đều là những thuật ngữ rất chuyên nghiệp, còn có vài số liệu nữa, Vệ Tiếu lật mấy trang nhưng hiểu đây là gì cả.




      ra Lưu Kình lên kế hoạch từ lâu, cố ý đem những thứ khó hiểu đặt ở . muốn lừa Vệ Tiếu ký tên trước, rồi mới từ từ giải thích tình hình thực tế cho cậu.




      Vệ Tiếu lại dễ hồ đồ, ngừng lại rất lâu, cậu mới ngẩng đầu nhìn sang hướng Lưu Kình, ánh mắt nghiêm nghị. Thái độ này khiến Lưu Kình bắt đầu căng thẳng trở lại.




      Vệ Tiếu nghiêm mặt lại rồi thở dài, đoạn nắm chặt tay Lưu Kình, với bằng chất giọng nhàng đến ngờ: “Lưu Kình à, công ty phải chăng xảy ra chuyện gì rồi? đừng quá áp lực, dù có khó khăn gì chúng ta đều có thể vượt qua cơ mà. Tuy thu nhập của em cao, nhưng chỉ cần cố gắng chăm chỉ, chắc chắn cuộc sống chẳng có vấn đề gì hết. Người ta sống với nhau, phải ăn sơn hào hải vị hàng ngày mới hạnh phúc, đối với em, chỉ cần chúng ta sống tốt với nhau cái gì cũng có cả. nên nghĩ thoáng chút , đấy, vì còn có em, sợ gì chứ?”




      Lưu Kình ngớ người, nghĩ hồi lâu mới hiểu ý của Vệ Tiếu. Những ngày gần đây, về đến nhà đều mệt nhừ người, chắc chắn khiến cho Vệ Tiếu hiểu lầm, có lẽ Vệ Tiếu nghĩ rằng công ty vừa xảy ra vấn đề gì.




      Nhất thời Lưu Kình chẳng biết gì cho đặng.




      Lưu Kình hít mấy hơi sâu, nuốt lời toan thốt xuống, giả vờ tiều tụy, nhìn vào xấp văn bản tay rồi với Vệ Tiếu: “Đến bước này giấu gì em nữa, bây giờ muốn chuyển giao số thứ, tốt hay dám chắc. tin tưởng ai cả, chỉ có thể nương tựa vào em thôi, đương nhiên nếu em bằng lòng nghĩ cách khác...”




      Vệ Tiếu nghe xong, lập tức cầm bút ký, thậm chí ký rất nhanh đến độ kịp xem mình ký cái gì nữa, có những chỗ suýt ký nhầm, Lưu Kình phải chỉ cho cậu ký lại. Nhìn dáng vẻ Vệ Tiếu lúc này, Lưu Kình kìm được mới đùa cậu: “Em xem thử trong đó viết gì à? Lỡ như muốn bán em phải làm thế nào?”




      Vệ Tiếu dừng lại mà tiếp tục ký: “Bán bán! Em chưa từng nghĩ chúng ta là hai người, em coi phần của em.”




      Cuối cùng Vệ Tiếu ký tên xong, đưa tập văn kiện cho Lưu Kình, tay cậu quàng tới dùng hết sức ôm chặt lấy .




      Đầu óc Lưu Kình choáng váng. Vệ Tiếu đè lên , luồn tay vào quần, tay kia nhanh chóng cởi áo quần của .




      Hầu như chẳng chần chừ gì nữa, cả người Vệ Tiếu ngồi xuống đùi Lưu Kình.




      Đây là tư thế Lưu Kình thích nhất, nhưng Vệ Tiếu thường hay ngượng ngùng, từ chối tư thế này, mà Lưu Kình cũng miễn cưỡng cậu.




      Nhưng bây giờ Vệ Tiếu lại chủ động, nhìn chằm chằm vào Lưu Kình, như thể lời động viên yên ắng.




      Lưu Kình quả khống chế được bản thân nữa, nôn nóng như vừa uống thuốc kích thích, đợi Vệ Tiếu vừa cởi quần ra liền tiến thẳng vào trong.




      Sau hồi điên cuồng, Lưu Kình bỗng nhiên nhớ ra vấn đề. nghĩ có nên giải thích chuyện di chúc cho Vệ Tiếu nữa hay , phúc lợi tốt như vậy cơ mà... Rồi lại nghĩ hay là đợi thêm vài ngày nữa...




      Cứ thế kéo dài rất lâu sau đó, Vệ Tiếu vẫn đinh ninh công ty Lưu Kình đối mặt với khó khăn, nhưng đâu ngờ rằng, hôm xem ti vi thấy tin công ty Lưu Kình tiến quân vào thị trường Mỹ, Vệ Tiếu bấy giờ mới biết, hình như cậu lại mắc mưu rồi.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :