1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 3: Bảy năm






      Cuộc sống cứ trôi trong vô thức.




      hôm thức dậy, Lưu Kình bỗng nhiên quên mất mình sống với Vệ Tiếu bao lâu, cuối cùng nhẩm ra cũng được bảy năm có lẻ.




      Tất nhiên việc này chẳng to tát gì, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ vẫn êm đềm trôi và có gì mới mẻ, chuyện nhà chuyện cửa chuyện chợ búa chuyện phụ huynh đầy đủ cả, chỉ là có việc gì họ cũng đều bàn bạc thương lượng cùng nhau, lý gì phải tím tai đỏ mặt, tranh tranh cãi cãi, ngay cả vợ chồng Vệ Lạc cũng ngưỡng mộ hạnh phúc mỹ mãn của họ.




      Nhưng cuộc sống bằng lặng lâu quá, con người ta thường hay có ý nghĩ lung tung. Lưu Kình bỗng căng thẳng, trong đầu chợt dấy lên suy nghĩ: Êm đềm thế này, phải chăng là dấu hiệu của nước sôi? Trong khi Lưu Kình thả mình trôi theo dòng suy đoán đó, Vệ Tiếu vẫn ngù ngờ biết gì cả. Cậu luôn chăm chỉ chịu khó, dậy từ rất sớm, vừa mặc áo quần vừa hỏi Lưu Kình xem bữa sáng muốn ăn gì y như phụ huynh.




      Vệ Tiếu : “Mấy nay toàn uống sữa đậu nành, hay là hôm nay làm bát cháo nhé? Lấy máy xay đậu nành xay nhuyễn hay dùng nồi ninh nhỉ? Có cần thêm đậu ? Hôm qua em có ngâm ít đậu nành, nếu ăn bây giờ chúng ta có thể ngâm thêm vài ngày làm giá đỗ ăn dần cũng được.”




      Nỗi băn khoăn của Lưu Kình cũng chẳng ai nghe, chẳng ai nhìn, trân trân ngồi đó ngó Vệ Tiếu với ánh mắt đượm buồn.




      Thời gian buổi sáng rất gấp, Vệ Tiếu sợ trễ giờ làm nên cũng mấy chú ý đến vẻ mặt của Lưu Kình, chỉ mặc xong áo quần rồi . Khi Lưu Kình bước ra, Vệ Tiếu nấu cháo trước, sau đó đánh răng rửa mặt. Theo thói quen của hai người, Vệ Tiếu lãnh nhiệm vụ nấu cháo, còn Lưu Kình làm các món chính.




      Vệ Tiếu súc miệng xong bước ra, vẫn thấy Lưu Kình nằm nướng giường chưa dậy, bấy giờ mới căng thẳng, tưởng ốm nên vội sờ trán , phát vẫn bình thường.




      Vệ Tiếu lấy làm lạ, bèn hỏi: “ sao chứ, hôm nay việc ở công ty bận sao?”




      Lưu Kình giương mắt nhìn Vệ Tiếu, lộ vẻ tội nghiệp, úp mặt lên đùi cậu làm nũng: “Em ngủ dậy mà hôn à?”




      Vệ Tiếu sững cả người. Đây là ngày nào tháng nào năm nào chứ? Đúng là khi hai người mới bắt đầu ở chung, mỗi sớm thức dậy đều phải hôn đối phương, nhưng ngần ấy năm trôi qua, điều ấy còn dành cho vợ chồng già. Cậu cười mỉm: “Chúng ta đâu phải mới về sống chung với nhau, lại nghĩ lung tung gì đấy?”




      Lưu Kình cụt hứng: “ phải sống với nhau càng lâu tình cảm càng đậm sâu sao?”




      Vệ Tiếu biết đâu mà lần, cũng biết Lưu Kình vừa nãy phát cáu gì, nên vội cúi đầu hôn lên trán .




      Thà hôn thôi, hôn thế này, Lưu Kình càng bất mãn. ràng đây chỉ là làm qua quýt lấy lệ mà thôi!




      chỉ là chuyên hôn nhau buổi sáng, ngay cả sinh hoạt vợ chồng của hai người gần đây cũng có chiều hướng thuyên giảm.




      Lưu Kình ngã vào hố băng, nỗi bất an càng rệt.




      Lúc ăn sáng, Lưu Kình xem chừng nuốt nổi, mặt mày ủ rũ nhìn Vệ Tiếu. Cậu biết bị làm sao. Vì Lưu Kình kịp làm bữa sáng nên Vệ Tiếu lấy thức ăn còn thừa tối qua trong tủ lạnh ra, hâm nóng bày sẵn bàn.




      Vệ Tiếu vừa ăn thức ăn thừa hôm qua, vừa húp cháo mình nấu, trông thế mà ngon.




      Lưu Kình ăn được nửa, bứt rứt chịu được liền hỏi cậu câu: “Em có nhớ bọn mình sống chung mấy năm rồi ?”




      Vệ Tiếu bị hỏi câu này lập tức giật nảy. Vốn dĩ cậu rất mơ hồ về thời gian, như chuyện bọn họ lần đầu gặp nhau ở đâu, lần đầu làm chuyện đó ở đâu, kỷ niệm ngày sống chung, cậu đều nhớ nổi. Đối với cậu mà , những thứ đó quá hình thức, nhất thiết phải ghi nhớ, nhưng Lưu Kình là người có tâm hồn lãng mạn, luôn tìm cớ này cớ nọ, gợi ra thời gian để hai người chúc mừng, nhiều khi Vệ Tiếu về đến nhà, trông thấy cả gian phòng bày đầy hoa hồng. Hơn nữa, Lưu Kình cũng biết mượn những cớ rất kỳ lạ như kiểu kỷ niệm nghìn ngày quen nhau, kỷ niệm nghìn trăm ngày quen nhau, để tặng quà gì đấy cho Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu tuy rất vui, nhưng đối với người hời hợt như cậu mà , Lưu Kình làm thế khiến cậu cảm thấy áy náy vô cùng, bởi vì cho dù cậu cố hết lòng để nhớ nhưng vẫn nhớ được ngày đặc biệt nào, có lúc ghi chép vào mục ghi nhớ di động, nhưng có lẽ thời gian dài quá hay sao mà chịu chết, nhớ nổi mục này ghi nhớ ngày gì, vả lại cho dù có nhớ chăng nữa, cũng luôn chậm hơn Lưu Kình nhịp.




      Về sau, Vệ Tiếu luôn cảm thấy như mình mắc nợ Lưu Kình.




      Lưu Kình lại để ý, luôn vui vẻ tìm đủ các ngày kỷ niệm để chúc mừng.




      Vì thế Vệ Tiếu rất sợ Lưu Kình hỏi cậu bất ngờ kiểu như, em có nhớ hôm nay là ngày gì , bởi vì điều này luôn có nghĩa là Lưu Kình lại nhớ đến điều gì đó, còn cậu chẳng có chút ấn tượng.




      Nghe Lưu Kình hỏi, Vệ Tiếu im thin thít.




      Nhưng theo kinh nghiệm như mọi khi, dù Vệ Tiếu có câu trả lời chăng nữa, Lưu Kình vẫn vô tư, thậm chí còn vui hơn vì chỉ mình nhớ, sau đó lấy từ đâu đó ra món quà tặng cậu như thể niềm vui bất ngờ.




      Nhưng lần này mặt Lưu Kình thất vọng.




      bằng giọng pha chút oán trách: “Mình sống chung bảy năm rồi.”




      Vệ Tiếu chưa hiểu, tưởng rằng Lưu Kình còn có điều gì muốn , cuối cùng chỉ cúi đầu húp cháo, chẳng ậm ừ thêm điều gì nữa, ngay cả đường lái xe đưa Vệ Tiếu làm, cũng im bặt.




      Điều này khiến tinh thần Vệ Tiếu trở nên bất ổn định, trong lúc làm việc mà đầu óc cứ quay quay, nghĩ mãi hiểu bảy năm rốt cuộc có ý nghĩa gì. Cuối cùng lúc ăn cơm, ngồi tán gẫu với đồng nghiệp kết hôn, cậu mới hỏi: “Thông thường khi kết hôn được bảy năm, phải chăng nên chúc mừng cái gì đó?”




      Vệ Tiếu là người vụng về, đoán đồng nghiệp kết hôn biết điều gì đó, kết quả họ đều cho cậu là độc thân ế khẩm ế kheo, hỏi mấy chuyện đó làm quái gì. Nhưng trong số ấy lại có chàng như trêu đùa cậu: “Chúc mừng gì hả? Cậu biết đến ‘thất niên chi dương - bảy năm ngứa ngáy’ hay sao? Nhiều vợ chồng trẻ còn chúc mừng sau khi sống được bảy năm mới ly hôn đấy, sống bảy năm mà vẫn chưa ly hôn xem như tốt quá rồi.”




      Vệ Tiếu xem như thông hiểu chút, trong lòng vui sướng. Lưu Kình ơi là Lưu Kình, đoán chừng lại nghĩ ngợi lung tung rồi đây. Tối hôm đó, Lưu Kình buồn bã trở về nhà, vừa mở cửa liền thấy trong phòng đèn đóm tối om. Mọi khi Vệ Tiếu vẫn thường làm về sớm hơn, nhưng giờ này mà nhà cửa phòng ốc tối đen như mực, Lưu Kình bất giác thấy sốt ruột, vội rút điện thoại gọi ngay cho Vệ Tiếu, muốn hỏi cậu vì sao lại về muộn như thế.




      vừa cúi xuống bấm điện thoại, đèn trong phòng bỗng nhiên sáng lên.




      Lưu Kình ngẩng đầu nhìn với vẻ kinh ngạc, trông thấy Vệ Tiếu đứng ngay giữa phòng, tay cầm cái gãi ngứa, nhìn cười tủm tỉm.




      Lưu Kình thoáng chốc lơ ngơ, chưa hiểu cớ Vệ Tiếu đến, chìa cái gãi ngứa cho cậu và : “ phải bảy năm sinh ngứa ngáy sao? Em mua cái gãi ngứa về đây này, hai đứa mình ai ngứa dùng cái này để gãi nhé.”




      Lưu Kình sững sờ.




      Từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên Vệ Tiếu tặng quà cho cách nghiêm túc. Trước đây cậu cũng mua cho những vật dùng hàng ngày, nhưng đa số đều đặt sang bên rồi bảo Lưu Kình tự lấy.




      Vệ Tiếu ngượng ngùng lắm chứ bộ. Mặc dù hai người sống chung lâu, nhưng cậu vẫn thay đổi được tính khí thẳng tưng của mình, dường như cậu thể uốn lưỡi để thốt lên muôn lời đường mật, chỉ có thể dùng lời lẽ khô khan để giải thích mà thôi: “Buổi chiều em làm, xin nghỉ để mua đấy, thứ này rất khó mua, cửa hàng lớn có mà siêu thị cũng . Sau đó em phải vòng ra chợ bán thức ăn nhưng cũng thấy bán, dạo tới dạo lui cuối cùng mới tìm được ở quầy bán đặc sản…”




      Lưu Kình chẳng chẳng rằng, liền ôm hôn cậu ngay lập tức, đó là nụ hôn rất sâu tưởng chừng ngạt thở, cậu gần nghẹn rồi, mới chịu buông lỏng.




      Lưu Kình đóng hẳn cây đinh rồi treo cái gãi ngứa tại nơi nổi bật nhất giữa phòng khách.




      Vệ Lạc đến chơi, cố dòm chòng chọc cái gãi ngứa với vẻ tò mò và hỏi trai: “ lại đào thứ này ở đâu ra đấy, sao em trông nó quen thế nhỉ? Hình như hồi em mình thường dùng cái gãi ngứa này phải, tốn ít tiền đúng ?”




      Vệ Tiếu cười ha ha, biết xấu hổ: “Cũng tốn tiền lắm đâu…”




      ra Vệ Tiếu khuyên Lưu Kình đừng treo, nhưng Lưu Kình nén được niềm hạnh phúc, khăng khăng đòi mà đâu chỉ muốn treo nó, còn muốn treo nó suốt đời nữa kìa.




      Vì Lưu Kình vui nên Vệ Tiếu cũng vui theo vậy.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 4: Chuyển nhà






      Thời tiết dần chuyển lạnh.




      Lưu Kình bỗng nghĩ ra trò. nay tuy sống rất thoải mái với Vệ Tiếu, nhưng cứ đến mùa đông, trời rét căm căm, phải ra ga ra lấy xe ràng là vui tẹo nào.




      Nơi Lưu Kình và Vệ Tiếu ở trước đây là nhà của ông ngoại Lưu Kình, lúc sửa sang, vì sợ làm hư kết cấu của ngôi nhà nên nhiều chỗ vẫn giữ nguyên xi.




      Bây giờ Lưu Kình mới phát nhiều chỗ quả bất tiện, nếu ga ra ở thông thẳng vào nhà chắc chắn tiện lợi hơn.




      Ông chủ Lưu Kình thuộc phái hành động, hơn nữa luôn cảm thấy bản thân sống quá giản dị. So với các đại gia nuôi lúc bốn, năm em bồ nhí cuộc sống của thiếu hẳn nhân tố xa xỉ. Nhân cơ hội sửa ga ra xe, Lưu Kình mới nghĩ đến chuyện làm gì đó để thoải mái tí.




      Lưu Kình vốn rất phong cách, nên sau khi hẹn gặp trao đổi với nhà thiết kế, phát những người đó còn có tầm nhìn hơn là bao, thế là tự thân nghĩ, tự thân thiết kế.




      là người đôi với làm, hơn nữa thiếu tiền, chỉ cần muốn cái gì cũng có thể làm được.




      Vệ Tiếu đến đến , cảm thấy có điều gì đó đúng.




      Mới đầu Vệ Tiếu còn cho rằng chỉ là sửa đổi cửa ga ra, kết quả lại trông thấy đào thành hầm dưới nhà, đào hầm chưa xong thấy xi măng chuyển đến, bấy giờ thợ xây cũng kéo đến từng đoàn. Vệ Tiếu vô cùng kinh ngạc, nên vội tìm Lưu Kình hỏi việc, cầm bản thiết kế của mình đưa cho cậu xem.




      Vệ Tiếu suýt ngất, ràng là đào nguyên lỗ hổng trong nhà rồi còn gì!




      Chẳng biết sao với Lưu Kình, cậu bức thiết hỏi : “Sao cứ thích cầu kỳ hóa lên như này thế nhỉ? Nhà này có thể ở được sao?”




      Lưu Kình cười tít mắt trả lời: “ sắp xếp xong nơi cho bọn mình tạm trú rồi, lát nữa dẫn em . cũng muốn đợi vài hôm nữa chúng ta dọn nhà xong rồi mới khởi công, nhưng đốc công bảo mấy hôm nữa đất đai đông cứng khó làm việc nên gọi họ đến luôn, nếu em cảm thấy lộn xộn quá, kêu họ ngay bây giờ vây.”




      Vệ Tiếu đâu nỡ hành hạ những người lao động kia bèn cất vội mọi oán trách vào lòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình như thể sắp lánh nạn.




      Lưu Kình điều động thêm hai chiếc xe của công ty đến giúp dọn nhà.




      Đồ đạc của hai người cũng nhiều, Lưu Kình mang theo ít áo quần, thêm cái rương nữa.




      Vệ Tiếu cái gì cũng tiếc, cái gì cũng muốn đem theo, dọn dẹp hồi mãi chưa xong, cuối cùng quyết định mua ít đồ cần dùng rồi lên xe chuyển .




      Nhà mới cách đó xa, ở ngay khúc cua trước mặt.




      Khu nhà ở quản lý theo kiểu khách sạn, đừng xem đây chỉ là điểm dừng chân tạm thời, Lưu Kình xem ra cũng bạc đãi bản thân. Căn hộ bố trí theo kiểu hai nhà cầu thang, vừa mở cửa ra có thể thấy phòng khách to rộng.




      Mọi thứ bên trong nhà ở đều rất đầy đủ, Vệ Tiếu vội hỏi Lưu Kình thuê căn nhà này tháng bao nhiêu. Lưu Kình vừa chỉ huy nhân viên đặt hành lý xuống vừa trả lời cậu: “Ô, cái này ấy à, mấy hôm trước thấy đẹp nên mua đứt rồi. Nhà này đồ đạc đủ cả, nhưng ưng, thay mới hết, còn cái bàn trong phòng sách, mẫu đặt người ta chưa chuyển đến, mọi thứ khác đủ.”




      Tuy sống với nhau nhiều năm, Vệ Tiếu vẫn thể thích nghi với lối sống xa hoa của Lưu Kình.




      Chỉ là nơi ở tạm cũng mua cho bằng được, Vệ Tiếu chịu được mới khiển trách: “Tiêu hoang quá.”




      Lưu Kình cứ vô tư đáp: “Tiền kiếm được để tiêu chứ để làm gì? lẽ chỉ mỗi cái nhà mà cũng được thoải mái chút sao?”




      Nghe giải thích có vẻ lọt lỗ tai, hơn nữa lại có khả năng kiếm tiền, thế nhưng Vệ Tiếu cũng hiểu, con người ta nhất thiết lúc nào cũng phải cố đáp ứng mức sống của mình cho bằng được. Như cậu, cậu vẫn tự lo cho mình, kiên trì với phương thức sống của mình, dù sống bên cạnh đại gia Lưu Kình.




      Ban đầu Lưu Kình rất muốn thay đổi quan niệm sống này của cậu, đưa tiền cho cậu tiêu xài đành, còn giao tất cả giấy tờ tài sản, sổ sách chứng khoán cho cậu luôn.




      Vệ Tiếu cầm cầm đấy, nhưng , hai là hai, tính toán đâu vào đấy, chi tiết và sòng phẳng.




      Dần dà Lưu Kình cũng để tùy cậu. Vệ Tiếu có thể sống cuộc sống vợ chồng cùng như thế quả là quý hóa lắm rồi, cần phải giữ thể diện cho cậu nữa. Tuy nhiên thời gian lâu dài, thế giới của Lưu Kình chung quy vẫn khác biệt Vệ Tiếu




      Đa phần nhân viên trong công ty Vệ Tiếu làm đều tương đối bình dân, ngày ngày phải loay hoay với cơm cháo gạo tiền, hoàn toàn thể so với cuộc sống sung túc của Lưu Kình.




      Vệ Tiếu mắc kẹt giữa hai cuộc sống đó, ban đầu cậu luôn có cảm giác lạc lõng, thể thích nghi được môi trường xung quanh. May thay có Lưu Kình thấu hiểu, nhiều khi cố hạ tầm thân phận của mình.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      hiếm khi thấy Lưu Kình có mong muốn giành lấy cho mình chút thoải mái, Vệ Tiếu cũng gì thêm, để mặc tự quyết. Và cũng vì chuyện chuyển nhà lần này suýt nữa Vệ Tiếu bại lộ thân phận mình, vì căn bản ngờ sếp công ty cậu cũng sống ở khu này.




      Vệ Tiếu lúc đầu hề biết chuyện này, hôm tan ca phát chiếc xe đằng trước trông quen quen mắt, cậu nhận ra đó chính là xế hộp của sếp.




      Chú ý dõi theo, quả nhiên thấy sếp mình bước vào trong chính khu nhà cậu ở.




      Vệ Tiếu buồn bực, cứ kiểu người ở kẻ ở dưới trong cùng tòa nhà thế này, khéo ngày nào đó sếp phát cậu chung sống với đàn ông. Cậu sợ dị nghị, đàm tiếu của thiên hạ, nhưng công việc nay khá ổn định, nếu chuyện của cậu với Lưu Kình bị phát giác, tất tránh khỏi phiền toái, giải quyết bất cẩn có khi phải bỏ việc mà . Để trốn nỗi hiểm nguy này, mỗi lần tan ca, Vệ Tiếu đều dán mắt xem sếp về nhà chưa rồi mới dám ra về.




      cẩn thận đến như thế, vậy mà cuối cùng phiền phức vẫn tìm đến cậu.




      Lần nọ, Vệ Tiếu tận mắt trông thấy sếp bước vào nhà rồi, mới canh giờ để lên phòng.




      Thế mà sau năm phút, cậu bước vào vẫn thấy sếp mình đứng đợi thang máy ở tầng trệt.




      ra dạo gần đây người ta sửa chữa thang máy trong tòa nhà. Cả tòa nhà có năm thang máy hết bốn cái ngưng hoạt động để duy tu, chỉ có thang máy phía bên trái đại sảnh là vẫn được sử dụng. Cho nên người ở trong khu này chỉ còn biết đợi thang máy ở đây, ngay cả Lưu Kình cũng ngoại lệ.




      Đứng đợi hồi, Lưu Kình đưa tay lên xem giờ, vừa quên chú ý đến cái túi ướt sũng xách theo.




      Công ty vừa có người Hải Tân về, đem biếu mấy túi hải sản, Lưu Kình phân phát cho em nhân viên thân cận, chỉ giữ lại túi định bụng nấu cho Vệ Tiếu thưởng thức khi đồ còn tươi, xui xẻo thế nào gặp đúng lúc thang máy sửa chữa.




      Lưu Kình vốn cao ráo, lại đẹp mê hồn, người đứng đợi xung quanh bị thu hút nãy giờ. Sếp Vệ Tiếu cũng lẫn trong đám đó, chỉ khác với những người kia, ông mới nhìn nhận ra ngay Lưu Kình.




      Có cảm tưởng sếp cậu kích động ghê gớm lắm, tim gan đều như muốn nhảy dựng cả lên. Những hình ảnh về con người trở thành truyền kỳ trong thương giới này cứ như thước phim thoáng qua trước mắt ông, ngờ rằng hôm nay, ngay tại nơi này, ông có thể tận mắt gặp người ta bằng xương bằng thịt, đúng là nằm mơ cũng thấy.




      Ông lập tức muốn tiến lại làm thân, nhưng lời chưa kịp , thấy Lưu Kình đột nhiên chau mày, đánh mắt nhìn về phía góc bên cạnh, cất lời: “Vệ Tiếu, em làm gì vậy, sao còn qua đây?”




      Đầu óc Vệ Tiếu nổ bùm, bụng bảo dạ đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Cậu vốn muốn trốn ra ngoài, nhưng xem ra cần thiết nữa.




      Vệ Tiếu quả chỉ muốn đập đầu xuống đất cho xong, đành cúi đầu bước tới bên cạnh Lưu Kình. Lưu Kình lại biết chuyện gì xảy ra, nhìn bộ dạng Vệ Tiếu cúi gằm đầu lén lén lút lút, liền vội vàng bước đến vuốt lên cổ cậu, hỏi han: “Em sao thế, cổ bị đau à? Hay là làm việc cật lực quá đến nỗi nhấc nổi cổ?”




      Vệ Tiếu thở dài ngẫm nghĩ, đâu chỉ cổ đau, mà ngay cả công việc cũng đau theo.




      Nhưng chẳng biết làm gì hơn, ai bảo cậu người này.




      Vệ Tiếu rất lo lắng sợ hãi, cứ nghĩ rằng lần này sếp chắc chắn phát ra cậu, nhưng kết quả khi làm lại thấy động tĩnh gì cả.




      Vệ Tiếu sực hiểu, công ty mình hơn ba trăm nhân viên là ít, sếp có lợi hại đến mấy cũng thể nhớ hết từng người, huống hồ nhân viên quèn như cậu, sếp cần gì để ý đến?




      Vệ Tiếu người như sau cơn khổ nạn được sống lại vậy. Dù sao cũng làm ở đây thời gian, đột ngột ra cậu đành lòng.




      Có điều từ đó về sau, Vệ Tiếu càng cẩn thận hơn, mỗi ngày đến giờ tan làm, cậu cũng nán lại thêm ba mươi phút nữa mới về.




      Dần dần nó trở thành thói quen tự nhiên, Vệ Tiếu hiển nhiên trở thành người quen tăng ca.




      Rất may là ở công ty cũng đông người có chung tư tưởng như cậu, số người vì sợ giờ tan tầm cao điểm kẹt xe, số ở lại công ty để dùng máy tính, đương nhiên cũng có những người tăng ca .




      Vệ Tiếu cũng giả bộ bận rộn như đám người ấy. Lưu Kình ngược lại thích điều đó chút nào. Thời gian và cậu ở cùng nhau nhiều, theo lời chỉ muốn mỗi phút mỗi giây đều được ở bên cạnh cậu thôi, thế mà cậu cứ tăng ca miết, Lưu Kình giận đến nỗi chửi sếp công ty cậu đó là đồ tư bản hút máu người.




      Vệ Tiếu bất đắc dĩ nghĩ, tại đòi chuyển nhà mà nên thôi. Mấy lần định khai với Lưu Kình, nhưng cậu nghĩ lại Lưu Kình luôn muốn tốt cho mình, chỉ sợ cậu vừa ra là sợ sếp bắt gặp nên mới cố tình về muộn, dám hôm sau Lưu Kình mua ngay căn hộ mới để chuyển chỗ ở.




      Thôi nghĩ đến chuyện đó tốt hon, Vệ Tiếu đành chôn giấu trong lòng . Nhưng rồi tăng ca liên miên, Vệ Tiếu ngày càng thân thiết với đồng nghiệp, dần dần cậu và họ thường mua thêm ít thức ăn để phần đến lúc tăng ca mà ăn.




      Những đồng nghiệp thường ở lại tăng ca cùng cậu đều có gia đình, chỉ mình cậu là chưa.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chuyện hồi mọi người đều thắc mắc, Vệ Tiếu ràng cần về nhà để làm việc nhà, tại sao thích núp ở công ty?




      Vệ Tiếu đành viện cớ sống mình, về nhà lạnh lẽo có ai cũng chẳng thú vị.




      Vệ Tiếu chỉ tiện miệng vậy thôi, nhưng những người thích làm mai mối lại động lòng.




      Tuy năng lực kinh tế của Vệ Tiếu chỉ bình thường, lương cao, nhưng người nhìn chững chạc tử tế lại đẹp trai, nếu kén chọn cậu là lựa chọn tồi.




      lâu sau có người giới thiệu cho Vệ Tiếu nữ giáo viên để gặp mặt.




      Theo lời của người giới thiệu người phụ nữ này có hai căn nhà, điều kiện kinh tế của gia đình rất khá giả, chị lớn tuổi và muốn tìm người biết thương sẻ chia.




      Vệ Tiếu dở khóc dở cười, luôn miệng từ chối muốn gặp.




      Điều này khiến người giới thiệu rất tức giận, quở trách cậu rằng: “Cậu có ý gì? phải hay than thở muốn về nhà vì mình rất đơn hay sao? Bây giờ có cơ hội tại sao lại gặp, hơn nữa con nhà người ta tuy lớn tuổi, nhưng tốt tính, lại có nhà cửa đàng hoàng, cần cậu phải mua, cậu còn sợ gì nữa?




      Vệ Tiếu dám làm mích lòng đồng nghiệp, cuối cùng ậm ừ nhận lời.




      Buổi tối xem mặt với đồng nghiệp, tim Vệ Tiếu đập loạn xạ. Cậu biết chuyện này là thế nào nữa, với lại vì nó mà cậu phải về muộn, gọi điện thoại báo cho Lưu Kình, lòng cậu xót xa. Đây là lần đầu tiên cậu làm việc như vậy, ngẫm lại thấy có lỗi với Lưu Kình quá đỗi.




      Nhưng việc đến mức này, hơn nữa chỉ là gặp mặt, nếu gặp người giới thiệu biết ăn thế nào với nhà , còn bản thân cậu thành ra mất lịch .




      Vệ Tiếu nghĩ kĩ, phải tìm cách giải quyết dứt điểm việc này để sau này phải nhấp nhổm nữa.




      Đến quán cà phê hẹn trước, giá cả có đắt tí nhưng gian rất đẹp.




      Sau khi chọn đồ uống, người giới thiệu mới bắt đầu giới thiệu hai bên với nhau.




      lòng người con đó rất tốt, tạo cảm giác thoải mái khi chuyện.




      Vệ Tiếu bồn chồn, nghĩ mình là đê tiện, biết mình làm vậy có để lại ấn tượng xấu gì cho trước mặt hay .




      Cúi đầu uống ngụm cà phê, cậu vừa uống vừa kín đáo hỏi về hoàn cảnh gia đình .




      Đương nhiên, việc xem mặt như thế này cần những điều kiện của hai bên, lúc đầu có thể ứng phó nhưng dần dần tình thế trở nên bất ngờ, Vệ Tiếu hỏi với giọng điệu sặc mùi tính toán: “Ngôi nhà cha mẹ em cho khi chúng ta kết hôn sau này có cần thêm tên vào hay ? Nếu ở nhà có tên của rất áp lực...”




      Người giới thiệu giật mình, ho nhắc nhở Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu làm như biết điều đó, tiếp tục : “Cha mẹ nuôi dưỡng cũng dễ dàng gì, họ sống vất vả dưới quê. ở bên ngoài bôn ba, nhất định phải đón cha mẹ về sống cùng, nếu căn nhà có tên họ sống cũng an tâm...”




      Việc xem mặt đến đây tạm thời kết thúc. Vệ Tiếu thở phào, quả nhiên đối diện kiên trì tiếp được, vội tìm cái cớ để cáo từ.




      Biểu nét mặt của người giới thiệu kinh khủng.




      Vệ Tiếu nghĩ, bây giờ những người công ty cậu hiểu lý do tại sao cậu vẫn còn độc thân rồi, e rằng sau này khi cậu muốn tìm bạn , những người giới thiệu cũng tránh xa cậu cả mét.




      Mình tự hại mình cũng phải chuyện gì hay ho, Vệ Tiếu buồn buồn, đổi lại nghĩ việc sau này cần bận tâm đến nó nữa, cậu cảm thấy rất đáng. Điều mà cậu lo lắng yên là áy náy với Lưu Kình.




      Nhưng Lưu Kình là người mà chuyện gì liên quan đều sao, chỉ những chuyện liên quan đến cậu đều thể bỏ qua, nếu có động tĩnh dù chỉ nhất, cũng nghĩ bậy bạ lan man rồi, Vệ Tiếu sợ rằng sau khi ra, dứt khoát bắt cậu viết đơn thôi việc ở nhà mất.




      Vệ Tiếu lặng lẽ về đến nhà.




      Lưu Kình nấu sẵn cơm, vì Vệ Tiếu về nhà muộn, bữa cơm này Lưu Kình rất bỏ công nấu nướng.




      Nhìn mâm cơm thịnh soạn, rồi gương mặt rạng rỡ của Lưu Kình, lại còn cầm ra cho cậu xem những bản vẽ cải tạo lại ngôi nhà ở, tất cả như dồn dập công kích trái tim, cuối cùng cậu chịu được đành kể từ đầu đến cuối chuyện xem mặt cho nghe hết.




      Ngoài dự đoán của cậu, Lưu Kình phản ứng với chuyện xem mặt rất bình thường, điều mà Lưu Kình bận lòng là Vệ Tiếu dám giấu giếm .




      Lưu Kình tỏ vẻ bị đả kích nghiêm trọng, trách cậu: “Hai người sống chung, điều quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau, em thấy có điều gì giấu em ? Thế mà chuyện to như vậy, em nỡ lòng nào giấu ...”




      “Em sợ nghĩ bậy thôi.” Vệ Tiếu tự biện minh cho mình.




      Lưu Kình vẫn cứ ủ ê như vợ : “ nghĩ em muốn cho biết có... nhen như vậy hay sao?”




      Vệ Tiếu hết biết phải như thế nào, cuối cùng lúc ngủ, cậu đành dùng thân thể mình để bù đắp vết thương tinh thần của Lưu Kình. Vết thương của dường như sâu hoắm, giày vò Vệ Tiếu đến nửa đêm mà trông bộ dạng vẫn có vẻ còn rất đau khổ.




      Vì thế suốt quãng thời gian chuyển nhà, Vệ Tiếu thường xuyên phải dùng thân thể mình đế xoa dịu trái tim bi tổn thương nặng nề của Lưu Kình.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 5: Nhớ em






      Thời tiết ngày càng nóng hơn.




      Lưu Kình cũng thuận theo tự nhiên, trang bị đồng bộ từ nhà ở cho đến cơ quan, tạo cảm giác thoải mái hơn trong những ngày hè.




      Vệ Tiếu như thế, mang tiếng làm văn phòng nhưng cậu chưa có dịp kiến nghị sách gì. Đối với cậu, chỉ cần được ngồi phòng điều hòa làm việc là tốt chán.




      Hơn nữa Vệ Tiếu tính ít , trước giờ mấy quan tâm đến chuyện lục đục nội bộ, thế là cách tự nhiên, cậu bị xếp ngồi ngay ở vị trí luồng gió máy điều hòa phả ra.




      Tuy loại máy điều hòa lập thể này có thể điều chỉnh hướng gió lên xuống, nhưng kể cả hướng gió có điều chỉnh thế nào chăng nữa đều chĩa thẳng về vị trí Vệ Tiếu ngồi. Vệ Tiếu cảm thấy lúng túng nên vừa dịch vị trí sang nơi khác, vừa ra sức tự nhủ bản thân cố lên.




      Dù sao cậu cũng yếu, nên cũng sợ ra gió.




      Nhưng thời gian lâu dài, khó tránh khỏi máy điều hòa thổi trực tiếp vào vai gáy gây khó chịu.




      Vệ Tiếu ràng là bị trúng gió, giống như bị nằm lệch gối vậy, vặn cổ cái là đau oai oái.




      Cậu dám kể với Lưu Kinh vì biết tính thường hay chuyện bé xé ra to, mà biết, khéo lại làm lớn chuyện, nên cậu thầm mua mấy miếng băng dán vai cổ, tiện thể mặc áo sơ mi có cổ, cùng lắm khi làm dựng cổ áo lên là được.




      Vệ Tiếu chịu đựng rất giỏi, cổ nhờ được dán băng thuốc đỡ hơn, nhưng chưa đầy hôm bị Lưu Kình phát ra. Đợi đến bữa cơm tối, liền hỏi thẳng cổ cậu bị làm sao.




      Vệ Tiếu đành viện cớ là do kê gối bị lệch.




      Giường trong phòng ngủ của họ kê sát cửa sổ, gió cũng thể thổi đến vị trí đó, khả năng duy nhất chính là bị Lưu Kình gây ra.




      Mấy năm nay tối nào Lưu Kình cũng ôm Vệ Tiếu ngủ, đó là sở thích của , nhưng có lần nào Vệ Tiếu bị như thế này đâu? Giờ gặp phải tình huống như thế, cảm thấy khá căng thẳng.




      Trước khi ngủ, Lưu Kình kiểm tra rất tỉ mỉ từ gối cho đến xung quanh giường, vẫn phát vật gì khả nghi.




      Lưu Kình chỉ có thể đặt nghi ngờ lên thân thể mình, trong lúc này có tâm , ôm cậu chịu làm sao nổi, mà đây chỉ là khát khao từ đáy lòng, còn là thói quen mấy năm nay, làm sao có thể thay đổi trong sớm chiều?




      Nhưng ôm cậu, lại sợ cậu thoải mái.




      Lưu Kình trăn qua trở lại, cuối cùng cũng tìm được tư thế an toàn nhất.




      Mặc dù tay vẫn ôm Vệ Tiếu, nhưng tư thế của chẳng khác gì tập yoga, toàn thân cong lại thành hình bầu dục. Lần này đủ đôi đủ cặp luôn rồi, sáng sớm thức dậy, lưng Lưu Kình như thể sắp gãy.




      Ba mươi tuổi, sức khỏe thành vấn đề, cơ mà nếu giữ tư thế như vậy khi ngủ, lâu dần gây rắc rối cho bản thân. Lưu Kình đấm bóp hai bên thắt lưng, nhe răng ai oán.




      Vệ Tiếu trong lúc mặc áo quần phát , cuống quýt hỏi bị gì.




      Lưu Kình đau khổ với Vệ Tiếu: “ sợ ‘thổi’ em trúng gió nên khi ngủ tư thế thoải mái, em xem đấm lưng hộ với, chứ thể xoay lại được rồi.”




      Vệ Tiếu mếu máo, vội lò dò đến bên cạnh , vừa ôm eo vừa giúp xoa nắn.




      Nắn cho Lưu Kình mấy cái xong, Vệ Tiếu bỗng cảm thấy lòng mình ngổn ngang. Nếu vẫn cứ để điều hòa thổi trực tiếp vào người, ắt cậu phải dán thuốc đều đều, bản thân cậu sao, nhưng ngó cái bộ căng thẳng của Lưu Kình, e rằng Lưu Kình còn làm ầm thêm chuyện khác.




      Vệ Tiếu để ý chuyện của mình, song nó làm liên lụy đến Lưu Kình, thế nên khi làm, Vệ Tiếu đích thân đến tìm gặp quản lý.




      Ở công ty, Vệ Tiếu là nhân viên cần cù chăm chỉ, luôn giữ mối quan hệ chừng mực với lãnh đạo, tuy biết nịnh hót bợ đỡ, nhưng công việc mà sếp giao, cậu luôn hoàn thành cách nghiêm túc. Lâu dần, cấp của Vệ Tiếu cũng có cảm giác tốt về cậu. Vệ Tiếu cũng hiếm khi đề xuất hay kiến nghị gì, nhưng lần này thẳng thắn trình bày khó khăn của mình với quản lý, đồng thời còn đưa cái cổ dán đầy băng của mình làm ví dụ minh họa cho quản lý xem.




      Lần đầu tiên Vệ Tiếu kiến nghị, bản thân cậu cũng khá sượng sùng.




      Bộ phận quản lý tiếp nhận ý kiến của cậu, sếp cũng biết tình trong văn phòng, bao gồm cả chuyện đấu đá nội bộ.




      Vệ Tiếu là người thà, nên chỗ ngồi chắc hẳn tệ nhất.




      Nhưng tầng lớp lãnh đạo luôn mắt nhắm mắt mở, nhất là khi đấy chẳng phải vấn đề to tát.




      Tạm thời quản lý chưa nghĩ ra nên chuyển cậu đến vị trí nào, đành phải thân chinh chuyến.




      Phát ở góc nhà còn chỗ trống, quản lý cầu đồng nghiệp hai bên dịch chỗ ngồi của họ , nhường chỗ trống đó cho Vệ Tiếu, rồi bảo cậu dọn bàn mình qua đấy làm việc.




      Vệ Tiếu vô cùng hài lòng, chẳng quá trông chờ chỗ ngồi tiện nghi, chỉ cần bị điều hòa thổi trực tiếp là tốt lắm rồi.




      Việc ban ngày đều giải quyết cách thuận lợi, lòng cậu phấn khởi, mang luôn tâm trạng vui tươi ấy về nhà, ràng hôm nay trông cậu khác hẳn mấy hôm trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :