1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 57






      Lúc Vệ Tiếu đến chỗ , Lưu Kình thở dài khó nhọc, nhả từng chữ ỉu xìu: “Sớm biết thế này, thà còn hơn”.




      Vệ Tiếu cười hiền, vuốt tóc : “Em định , nhưng yên lòng ?”




      Lưu Kình lẳng lặng gì thêm, tự thấy mình hơi hẹp hòi.




      Xem chừng còn việc gì nữa, Vệ Tiếu liền kéo Lưu Kình vào phòng nghỉ ngơi. Hai người tâm tình suốt đêm, đến khi ra khỏi phòng, quầng mắt thâm đen như gấu trúc, Lưu Kình phải cố sức tỉnh táo để mà lái xe đón dâu.




      Vừa mới ra khỏi phòng, gió thổi hiu hiu, Lưu Kình rùng mình vì rét. Do quá vội vã đến tìm Vệ Tiếu nên người chỉ ăn mặc đơn giản. Vệ Tiếu định chạy tìm áo bị ngăn lại, thà chịu lạnh để đầu óc lên tinh thần hơn.




      Đợi đến lúc chú rể an vị trong xe, Lưu Kình đóng cửa hít hơi sâu rồi nổ máy. Xe của chỉ đẹp mà phụ tùng bên trong cũng xịn vô cùng.




      Chú rể há hốc mồm, rút thuốc lá mời Lưu Kình điếu, xua tay từ chối. phải coi thường người nhà Vệ Tiếu, chỉ là do thói quen làm quý tộc lâu rồi thành ra khó bỏ, cái kiểu vẫy tay cũng hơi điệu bộ, làm chú rể ngại ngùng.




      Vệ Tiếu nhìn thấy, vội vàng bắt chuyện tạo khí vui vẻ, Lưu Kình buồn ngủ mà cũng phải cười theo.




      Đường huyện thành tuy rộng nhưng đường xe cộ có mấy, bọn họ lại xuất phát sớm, Lưu Kình phấn chấn, còn cố tình thò tay ra ngoài.




      Người đường trầm trồ ngớt.




      Vệ Tiếu ngồi bên ghế phụ, cậu em chú rể ngồi đằng sau cũng đắc ý ra mặt.




      Vệ Tiếu nhắc nhở Lưu Kình lái xe cẩn thận, ý là bọn họ đón dâu chứ phải khoe xe đẹp cho thiên hạ thấy. Lưu Kình nghe cũng phải, liền chú tâm lái xe hơn.




      ra trong lòng Vệ Tiếu hiểu , khi có cậu bên cạnh, Lưu Kình vô cùng cẩn trọng, chỉ khi hai người cùng nhau, Lưu Kình mới ngây ngô như trẻ , đôi khi còn làm những chuyện dở khóc dở cười. Vệ Tiếu biết, Lưu Kình coi cậu là người thân duy nhất của .




      Tình cảm giữa bọn họ đơn thuần là tình , mà còn bao hàm rất nhiều ý nghĩa khác. Rành rành là người giàu có, có gì cần phải phàn nàn trong cuộc sống, nhưng Vệ Tiếu vẫn có thể bắt gặp quyến luyến lơ đãng lộ ra trong đôi mắt Lưu Kình.




      Lòng cậu ấm áp hơn bao giờ hết. Chính bởi vậy, cậu mới nguyện làm nhiều điều như vậy vì .




      Xe đến cửa nhà , theo lệ cũ phải xuống xe gõ cửa nhà dâu rồi phát bao lì xì, xin nhà mở cửa.




      Có Vệ Tiếu ở đây nên Lưu Kình cũng theo cùng cho biết. Tuy đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng giữa bầy quạ người, Lưu Kình nổi bật lên như chú công tuyệt mỹ, khiến bao nàng bên phía nhà chăm chú nhìn.




      Theo phong tục địa phương, rước dâu phải đúng giờ định, cho nên chú rể đến sớm bị nhà gây khó dễ như bắt hát Vợ ơi, em, hay giả tiếng sói tru cũng là chuyện thường tình. Lưu Kình cười ngặt nghẽo, nghĩ mấy nàng này quậy cũng gớm thiệt, vậy họ còn ép chú rể đến hôn Lưu Kình.




      Dù sao đến đón dâu toàn là em bạn thân của chú rể, Lưu Kình chỉ là người đến hỗ trợ. Chú rể nghĩ đơn giản, đều là đàn ông với nhau, hôn hôn chứ có gì to tát, thế là tô son đỏ choét rồi lao tới hôn Lưu Kình. ngờ mình cũng bị kéo vào trò vui này, sắc mặt có đôi chút khó chịu, tuy nhiên rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc, đến mức này mà mặt vẫn chỉ có vẻ lành lạnh thôi.




      Vệ Tiếu thừa hiểu tính rồi, sợ làm chú rể mất mặt, liền nháy mắt ý nhắc chịu khó tí.




      Được thôi, Lưu Kình thản nhiên liếc cậu, bỗng nhếch mép. Cậu chưa kịp suy nghĩ, bị ôm eo rồi hôn sâu. Xung quanh hú hét, ai hôn ai đều như nhau cả, mọi người đều thấy vui vẻ là được.




      Có điều, Lưu Kình hôn đậm đà quá, người xem đều trố mắt, thiếu điều phun máu, la hét ỏm tỏi. Đó quả là nụ hôn nồng nàn khó cưỡng, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau, khá khen cho giữ hơi của hai người này.




      Đến lúc Vệ Tiếu cảm giác lưỡi sắp rụng, Lưu Kình mới chịu buông, mặt cậu đỏ ké.




      Vệ Lạc cùng đội bưng lễ, thấy cảnh tượng ấy, xấu hổ biết cất mặt vào đâu. Mọi người chả ai để ý quá nhiều nên cứ thản nhiên vui đùa. Náo loạn trận, cuối cùng đến giờ tân lang vào buồng đón tân nương, Vệ Tiếu kéo Lưu Kình ra xe đợi.




      Chui vào xe, cậu mới trách móc: “Giả vờ hôn là đủ rồi, đâu cần hôn em như vậy đâu?”




      Lưu Kình mặc kệ, cười tít mắt, tạo thế như thể muốn hôn tiếp.




      Vệ Tiếu né qua bên, Lưu Kình hoạnh họe: “Có ai như em , thấy chồng bị hôn cũng bảo vệ, nghĩ cách ấy a, có mà bị hôn rồi. Mà còn…” tạm dừng, nhìn cậu ngồi bên cạnh: “ rất muốn hôn em quang minh chính đại, kể cả khi người ta nghĩ đó chỉ là trò đùa.”




      Vệ Tiếu vốn dĩ vui, nghe xong lời này lại chợt chùng lòng, nắm lấy tay gì.




      dâu được rước về nhà trai, bái đường xong, bắt đầu mở tiệc.




      Tuy là huyện thành, nhưng bên nhà Vệ Tiếu vẫn giữ thói quen cũ, dùng khoảng sân trống trong nhà làm tiệc mừng khách.




      Vệ Tiếu vốn là trai độc thân, theo phong tục địa phương, bất kể lớn , chỉ cần còn trai tân đều phải giúp bưng bê các món.




      Vệ Tiếu cùng Vệ Lạc thay phiên nhau phục vụ, tiệc dọn theo mâm nên cứ phải bê từng bát, từng bát .




      Thoạt trông sơ sài, nhưng mùi vị lại đậm đà khó quên. Lưu Kình cũng cảm thấy đói, quơ mấy quơ là hết bát.




      Thấy Vệ Tiếu chưa có gì lót dạ, sợ lúc nữa có gì ăn, liền xin cái bát , cứ mỗi món dọn ra, đều gắp mấy miếng bỏ vào, coi như chuẩn bị sẵn cho Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu nhìn thấy, biết Lưu Kình gắp sẵn cho mình liền nhắc nhở: “Đừng lo cho em, mấy em phục vụ có bàn riêng.”




      Mấy người cùng bàn với Vệ Tiếu đều ồ lên trêu đùa: “Vệ Tử à, chú mày cũng cưới gấp cho rồi, ở thành phố có ai chăm sóc cũng buồn đấy, to đầu vậy còn làm phục vụ cưới là sao?”




      người khác chen vào: “Đúng rồi, Vệ Tiếu cũng gần ba mươi rồi, con chú Sinh xinh xắn kìa, cũng ở thành phố luôn, hay là để tao làm mối cho.”




      Vệ Tiếu chỉ cười, vội bê thức ăn đến bàn khác. Người ta cũng biết Lưu Kình quen Vệ Tiếu, dù nội tình bọn họ nhưng giục cưới âu cũng là chuyện vui, còn bảo Lưu Kình giúp họ thúc Vệ Tiếu lấy vợ cho rồi.




      Lưu Kình nghe xong, hết nuốt nổi cơm. Đúng lúc cha mẹ Vệ Tiếu cũng vừa sang, từ xa thấy người của con trai mình ngồi chung buổi tiệc.




      Chung mâm tiệc với Lưu Kình có người ăn xong, liền gọi cha mẹ Lưu Kình đến. Tiệc cưới theo mâm thường là hễ có khách đến lại dọn thức ăn lên. Khách khứa nay đông, ngoại trừ chỗ này còn chỗ trống nào tốt hơn nữa, cha mẹ Vệ Tiếu hết cách, đành ngồi cùng mâm với Lưu Kình. Ba người ngồi đối diện nhau, nhất thời mây đen xám xịt.




      Vệ Lạc trông thấy, môi giật giật, tuồn tin cho Vệ Tiếu. Cậu nhìn qua, thấy Lưu Kình ngồi bất động như khúc gỗ, tim cậu cũng thắt lại.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 58






      linh động ngày thường của Lưu Kình dường như mất hút. nhìn cha mẹ Vệ Tiếu mà cứ ngỡ như thấy ma quỷ, tay chân bủn rủn biết cử động hướng nào, ngay cả Vệ Tiếu đứng từ đằng xa mà cũng thấy run rẩy. Cha Vệ Tiếu vừa ngồi xuống thở dài thườn thượt, nhưng vì có người ngoài ngồi đó nên vẫn phản ứng bình thường, chỉ coi như trông thấy mà thôi.




      Việc cha mẹ Vệ Tiếu đến đột ngột khiến Lưu Kình dù ăn ngon lành cũng phải dừng lại, dám chào hỏi kể cũng hơi vô lễ, ấp a ấp úng, đũa còn kẹp nguyên thức ăn.




      Cha Vệ Tiếu ăn vài miếng, thấy Lưu Kình ngồi ám trước mặt liền đặt bát xuống bàn đánh cộp, than thở câu đầu đuôi: “Có tốt mấy cũng chẳng sinh con đẻ cái được...”




      Người khác có thể hiểu chứ Lưu Kình đương nhiên quá hiểu, mặt sầm lại đầy khó coi.




      Mẹ Vệ Tiếu đá chân ông, thủ thỉ: “Ăn , người gì chưa uống say!”




      Lưu Kình biết có nên tiếp tục ngồi hay , chỉ biết cúi đầu.




      May mà Vệ Tiếu đến đúng lúc, ý là chào hỏi cha mẹ, chứ ra đến để giải thoát Lưu Kình.




      Vệ Tiếu cúi sát Lưu Kình : “ ăn xong rồi vào trong nhà giúp mọi người tay.” Lưu Kình vội vàng bước vào nhà như trốn chạy.




      Nhìn cảnh con trai mình chăm sóc Lưu Kình, cha mẹ Vệ Tiếu càng thêm phiền muộn.




      Cha cậu bực bội, cố tình gây , chỉ vào hai cái bát trước mặt Lưu Kình kiếm cớ mắng: “Mày xem , đứa to đầu ăn cơm bằng hai cái bát...”




      Cha cậu còn muốn lầu bầu thêm đôi câu bị Vệ Tiếu chặn đứng: “ ấy để phần cho con đấy.” xong, cậu liền dùng đũa của Lưu Kình gắp ngay miếng, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.




      Cha mẹ Vệ Tiếu đỏ mặt xấu hổ.




      Vệ Tiếu phải là đứa bất hiếu, vấn đề là cậu luôn sẵn sàng hiếu kính cha mẹ bằng cách quan tâm đời sống vật chất cho họ, nhưng về cuộc sống tình cảm của chính mình, cậu muốn tự mình làm chủ.




      Cha mẹ có lẽ sống đến trăm tuổi, còn người bầu bạn cùng cậu cả đời chỉ có Lưu Kình mà thôi.




      Cho nên Vệ Tiếu phải là đứa chỉ biết mù quáng vâng lời cha mẹ bất kể đúng sai.




      Đoán chừng việc cũng chỉ có thế, nên phụ giúp lễ tiệc xong, cậu liền kéo Lưu Kình .




      Lưu Kình đến lúc này bắt đầu có chủ ý riêng.




      Vừa nãy có phần sợ sệt nhưng luôn dõi mắt quan sát tình hình, từ khi thấy Vệ Tiếu dùng đũa của mình bắt đầu tự tin hẳn lên, còn sợ sệt gì nữa.




      còn gì để mà tin tưởng Vệ Tiếu?




      Thấy Vệ Tiếu vội vàng muốn kéo mình , cũng thản nhiên đứng dậy. Vốn bản tính thông minh, nhưng lúc này thông minh cũng chẳng để làm gì, muốn trải nghiệm cảm giác ngốc nghếch lần xem sao, bèn đề nghị Vệ Tiếu cho đến chào cha mẹ cậu lời.




      Vệ Tiếu khó hiểu, vội truy vấn: “ điên rồi, hay ho gì đâu, đến đó làm gì để mà bị mắng?”




      Lưu Kình cười tỏ vẻ thành vấn đề, nhưng trong đầu có toan tính cả.




      ngộ ra bản tính của gia đình Vệ Tiếu là bẩm sinh cả nhà, từ khi bước vào nhà này, cha mẹ Vệ Tiếu tuy giận lắm nhưng chưa hề đả động nửa câu nặng lời.




      Như vậy cũng biết được bọn họ đều là những người chất phác đôn hậu, xem chừng còn mềm lòng như con trai Vệ Tiếu của họ, vậy nên Lưu Kình càng thêm quyết tâm gặp cho bằng được. Thấy Lưu Kình kiên quyết, Vệ Tiếu đành chiều lòng, mặt cậu buồn thỉu buồn thiu, vừa an ủi , vừa dẫn vào nhà.




      Cha mẹ Vệ Tiếu về từ sớm.




      Vệ Lạc cũng về cùng, chỉ trước Vệ Tiếu có vài bước, cậu nhóc vừa vào nhà vừa vặn Vệ Tiếu cũng vào nhà.




      Vệ Tiếu chào hỏi trước, cha mẹ cậu lại xem như nghe thấy.




      Ông bà vẫn còn giận chuyện lúc trước, nên quyết tâm lạnh lùng với cậu.




      Tình thế căng cứng Lưu Kình tới, Vệ Tiếu chưa kịp nghĩ gì, thấy quỳ dưới đất.




      chỉ Vệ Tiếu, tất thảy mọi người từ Vệ Lạc cho đến cha mẹ cậu cũng đều có chung ý nghĩ hãi hùng. Cha mẹ Vệ Tiếu đều là người thà, sững sờ nhìn cảnh Lưu Kình quỳ trước họ.




      Vệ Lạc cũng lần đầu thấy cảnh này, định chạy đến đỡ dậy, nhưng mà tình hình kỳ dị quá, Lưu Kình như thể còn gì để mất, Vệ Lạc đành đứng yên động tĩnh gì thêm.




      Vệ Tiếu băn khoăn lát rồi chạy đến đỡ Lưu Kình, nhưng vừa đến gần bị ánh mắt kiên quyết của Lưu Kình thu phục.




      Vệ Tiếu liền hiểu ra, Lưu Kình cầu xin chuyện của hai người, đến lúc này máu nóng trong người Vệ Tiếu thoắt chốc sôi trào. Lưu Kình dám làm thế, cậu còn chần chừ gì nữa? Thế là cũng quỳ xuống bên cạnh , xích sát lại gần . Lưu Kình vốn lanh mồm lanh miệng, lúc này lại thốt nổi nên lời.




      biết cho dù người lớn có đồng ý hay , Vệ Tiếu đều theo mình, nhưng nỡ để cậu lạnh nhạt với cha mẹ chỉ vì mình được.




      Lưu Kình nghĩ, những gì có thể dành cho Vệ Tiếu vốn nhiều, thế Vệ Tiếu lại chủ động cầu hơn, cho nên bất luận thế nào cũng phải biểu đạt hết thành ý của mình.




      Trước mắt Lưu Kình bây giờ là hai bậc sinh thành của Vệ Tiếu, việc quỳ xuống cầu xin là đúng đạo lý rồi. Lưu Kình run rẩy thưa: “Tuy rằng cháu sinh nở được, nhưng cháu có thể chăm sóc hai bác như chăm sóc cha mẹ mình, cầu xin hai bác hãy chấp nhận cháu…”




      Người nghe cảm nhận được giọng ấy pha chút nghẹn ngào. Tuy khóc, nhưng hốc mắt đỏ hoe. Vệ Tiếu an ủi hay khuyên nhủ, chỉ ôm chặt vai hơn.




      Cha mẹ Vệ Tiếu hoàn toàn im ắng, rốt cuộc mẹ cậu tự mình đến đỡ hai người dậy.




      Lúc hai người sắp , cha Vệ Tiếu cũng có ý ra tiễn. Ông vẫn giữ thái độ yên lặng, chỉ khi Lưu Kình lên xe, ông liền vỗ vỗ vào vai Lưu Kình.




      Chờ bọn họ khuất, hai ông bà lão mới bắt đầu thầm to .




      Mẹ Vệ Tiếu tiếc nuối : “Ai chà, con nhà ai mà đẹp quá xá, ông xem nó ưng thằng Vệ Tiếu nhà mình chỗ nào chứ? Cái thằng này, sợ làm mẹ nó buồn thối ruột hay sao?”




      Cha Vệ Tiếu á khẩu, đành than thở: “ đẻ được là cả vấn đề đấy, già rồi con cái, ai lo cho đây...”




      Quay qua hỏi Vệ Lạc đứng cạnh: “Người ta làm nghề gì vậy con?”




      Từ khi biết con mình sống với đàn ông, hai ông bà vẫn ấm ức, ngay cả việc người của con mình làm gì cũng bận hỏi, tình thế này xem chừng hai đứa thể tách rời, mới tò mò muốn biết con mình người như thế nào. Vệ Lạc cũng biết bắt đầu câu chuyện từ đâu, liền trả lời ngắn gọn: “ ấy làm kinh doanh.”




      Nhưng cảm thấy vậy chưa lột tả được hết con người Lưu Kình, cậu nhóc chêm vào: “Kinh doanh to lắm, đại gia đấy.”




      Cha mẹ Vệ Tiếu chỉ biết có người duy nhất làm kinh doanh, đó là chàng thợ mộc ở huyện thành này vừa cất được căn nhà hai tầng, kinh tế rất khá, bây giờ nghe Vệ Lạc Lưu Kình kiếm được nhiều tiền yên tâm bội phần. Hai ông bà chắc mẩm người làm kinh doanh thường có điều kiện hơn người làm ngành nghề khác, hơn nữa Lưu Kình còn có xe đẹp, nên kinh tế ắt là khá giả rồi, già có con cái nhưng có tiền cũng bớt lo phần nào. Chuyện chưa dừng lại ở đó, nửa đêm canh ba hai ông bà còn trở mình thương lượng tiếp, bàn sau này cho Vệ Tiếu nhận con Vệ Lạc về nuôi, con ai mà chẳng họ Vệ, phải nào?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 59






      Lưu Kình trầm lặng lái xe suốt chặng đường.




      Vệ Tiếu vuốt lưng giúp , an ủi cách ý tứ, trong lòng cậu cảm kích lắm.




      Từ trước đến giờ cậu chưa hề cầu Lưu Kình làm gì, thậm chí khi đối diện cha mẹ mình, cậu luôn trong trạng thái phòng bị để đối phó, trái lại Lưu Kình chỉ biết cúi đầu.




      Vệ Tiếu phát ra, cha mẹ cố chấp như mình vẫn nghĩ. Lúc đưa tiễn, cậu mới thấy hết quan tâm của cha mẹ dành cho mình và Lưu Kình.




      Hít hơi sâu, cậu biết tất cả những gì Lưu Kình làm đều là vì cậu.




      Về phần Lưu Kình, cũng cảm nhận được Vệ Tiếu vuốt lưng , chính là cách cậu thầm cảm ơn.




      khí trong xe ấm áp đến độ chẳng ai nỡ phá vỡ.




      Ngày qua ngày, Lưu Kình thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm cha mẹ Vệ Tiếu. Những dịp Vệ Lạc về nhà, đều gửi quà biếu về theo, ban đầu cha mẹ Vệ Tiếu đồng ý nhận quà kiểu này nên mới nhắn bảo Lưu Kình đừng phung phí quá, ra những thứ quá đắt tiền, hai ông bà vẫn vui vẻ nhận lấy. Đến dịp lễ Tết, Vệ Tiếu theo thói quen muốn ở lại đón Tết cùng Lưu Kình, cuối cùng cha mẹ gọi điện, bảo cậu dẫn luôn Lưu Kình về quê.




      Vệ Tiếu đương nhiên là rất vui, biết suy nghĩ của cha mẹ mình thoáng hơn trước nhiều rồi, liền đem chuyện đó kể với Lưu Kình.




      Cuối năm công việc của Lưu Kình thường bề bộn, nhưng từ khi nghe Vệ Tiếu báo, cứ đứng ngồi yên, trong đầu chỉ toàn chuyện về quê đón Tết với gia đình Vệ Tiếu.




      Riêng khoản áo quần cũng khiến đau đầu, chọn tới chọn lui hơn mười mấy bộ, suốt ngày cứ ra rả hỏi Vệ Tiếu xem cha mẹ cậu thích gì.




      Chuyện chuẩn bị cũng ngốn mất nửa tháng, chẳng khác gì chuẩn bị cho trận đánh lớn, Lưu Kình phải trang bị đến tận răng mới mạnh dạn về quê với cậu.




      Tết năm nay nhà Vệ Tiếu chỉ đón mỗi Lưu Kình mà còn đón cả Vương Lam - người của Vệ Lạc. Lưu Kình vốn tinh tế và khôn khéo, nhưng khi đến nhà Vệ Tiếu dường như hồn bay phách lạc, ăn cơm liên tục làm rơi đũa, cha mẹ Lưu Kình hỏi câu nào trả lời ú ớ câu được câu mất, đứng coi bộ cũng căng thẳng, Vệ Tiếu cảm nhận thấy hồi hộp.




      Trái lại, Vương Lam xông xáo hoạt bát, hơn hẳn Lưu Kình mấy phần.




      Đến tối, Lưu Kình rất muốn rúc vào ngực Vệ Tiếu, để được nghe cậu an ủi mình mấy câu cho ấm lòng.




      Trong khi đó Vệ Lạc lại sốt sắng đồng ý cùng Vương Lam ở chung phòng, ngờ Vương Lam rất có ý tứ, đẩy cậu nhóc ngủ chung với bọn Vệ Tiếu.




      Nửa đêm, Vệ Lạc ôm chăn bẽn lẽn bước vào phòng, cất lời rào đón trước. Bây giờ cậu nhóc cũng gọi ai đó là “ Lưu Kình”.




      Lưu Kình lòng muốn chia sẻ thế giới riêng của hai người cho bất kỳ ai, nhưng trước tình thế này đành giả bộ ngoan hiền, gọi Vệ Lạc vào cùng ngủ.




      Ba người đàn ông ngủ chung giường, Vệ Tiếu được cho vào nằm giữa.




      Vì có Vệ Lạc kỳ đà cản mũi, hai người họ cố kiềm chế hành vi của mình, nhưng khi hai người ở cùng nhau những âu yếm làm sao tránh khỏi, trái tim màu hồng bay loạn xạ, nổ tanh tách.




      Vừa mới đặt gối xuống, động tác hai mái đầu tựa vào gần gũi nhau khiến Vệ Lạc sởn gai ốc.




      Cuối cùng thể chịu đựng thêm được nữa, cậu nhóc bỏ chạy vào phòng Vương Lam cho bình tâm lại.




      Nhưng Vương Lam quả vô cùng truyền thống, kiên quyết đuổi Vệ Lạc ra ngoài, cho phép chung đụng. Lúc này hai vợ chồng già cũng yên giấc, Vệ Lạc đành lững thững trong sương lạnh sau vườn, thở dài ngao ngán, oán hờn nam nữ quang minh chính đại giờ còn sánh bằng nam nam ôm ấp nhau.




      Nhân lúc Vệ Lạc bước ra khỏi giường, Vệ Tiếu và Lưu Kình mừng húm, bắt đầu thủ thỉ tâm tình. Lưu Kình thầm hỏi: “Em thấy hôm nay cư xử có được ?”




      Vệ Tiếu kéo chăn lên, cầm chặt tay Lưu Kình rất tự nhiên đáp: “Tốt lắm ạ.”




      Lưu Kình vẫn chưa hài lòng: “Nhưng kể chuyện cười mà cha mẹ có cười đâu?”




      “Cười rồi đấy chứ.” Vệ Tiếu nghiêng đầu, áp tới gần hơn.




      cảm thụ được cậu tựa vào mình, cũng nghiêng đầu theo. Ngủ chung mấy năm nay giúp hai người có những linh cảm đồng điệu, hai người lại xáp đầu vào nhau gần thêm nữa.




      Trong ánh đèn lờ mờ, hai người cũng làm gì quá giới hạn, nên Vệ Lạc có bất thình lình bước vào cũng thấy gì hơn.




      Vệ Lạc tội nghiệp trở về phòng leo lên giường, nghe thấy tiếng thầm to của đôi tình nhân bên góc giường. Sáng hôm sau, mắt cậu nhóc đỏ sọng.




      Vì họ ở đến mồng năm Tết, nên Vệ Lạc tìm gặp Vệ Tiếu, nhăn nhăn nhó nhó: “ có thể tự giác tí được ? cũng nên nghĩ cho em trai mình chứ, muốn họ Vệ nhà ta tuyệt tự sao?”




      Vệ Tiếu chẳng hiểu mô tê gì, cậu cũng chỉ tâm với Lưu Kình dăm đôi câu thôi mà. Có điều Vệ Lạc thế, cậu cũng gật đầu đáp trớt quớt: “Bọn biết rồi.”




      Thế nhưng đến nửa đêm, Vệ Tiếu vẫn rúc rích to với Lưu Kình, tuy chỉ là chuyện gia đình vụn vặt, nhưng lời của những kẻ lúc nào cũng ngọt ngào như đường như mật.




      Bọn họ cho rằng vậy đủ tự giác, nhưng đối với thanh niên dậy Vệ Lạc, mức độ ấy cũng chênh lệch nhau ít xỉn như khái niệm “đọc truyện có cảnh XXX” và “đọc truyện XXX” thôi.




      Cậu nhóc khổ sở đến nỗi mọc mụn, chỉ muốn cưới quách Vương Lam cho rồi. Vương Lam cũng phát tinh thần Vệ Lạc mấy hôm nay có vẻ được tốt lắm.




      Lưu Kình trái lại càng lúc càng tự nhiên, dần dần thích ứng với cuộc sống thôn quê. Cha mẹ Vệ Tiếu nhân hậu, hề làm khó , mặt khác còn quan tâm nhiều hơn nữa.




      Lưu Kình bắt đầu phô ra nhanh nhạy, hết làm việc nhà lại đến nấu ăn rửa bát, việc gì cũng tươm tất như muốn thể hết đảm của mình, nhận nấu cơm mà nấu nguyên bàn đầy ngồn ngộn.




      Trông tưởng lành thế thôi, chứ ra hiếu thắng số , mưu toan thể vượt trội của mình so với Vương Lam.




      Vương Lam mang tiếng con mà khá vụng về, việc nhà việc cửa đều được chu toàn cho lắm, lép vế hoàn toàn so với Lưu Kình.




      Cha mẹ Vệ Tiếu khỏi tiếc nuối, nếu Lưu Kình là nữ, chắc hẳn ăn đứt Vương Lam. Vệ Tiếu quá hiểu con người Lưu Kình, nhìn tung tẩy bay nhảy khắp nơi cũng biết mục đích của , liền nhắc nhở mấy câu.




      Lưu Kình rất nghe lời Vệ Tiếu, ra dáng làm dâu cả.




      Mới đó mà mồng năm đến rồi, theo lệ ở quê Vệ Tiếu, sau khi ăn há cảo, những người làm ăn xa có thể khởi hành ra .




      Nhà Vệ Tiếu cũng theo lệ đó, tất bật làm há cảo, nhân rồi bột rồi bột rồi nhân, ai làm khâu nào đều phân công ràng.




      Vệ Tiếu lóng ngóng gói cái nào xấu cái ấy nên bị sai bóc tỏi.




      Giữa chừng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Kình, thấy cùng mọi người cười vui vẻ, cậu có cảm giác như nằm mơ, mà giấc mơ này quá đỗi ngọt ngào, khiến cậu cảm giác thực.




      Cậu mải nghĩ, dường như Lưu Kình cũng có suy nghĩ như cậu vậy, ngẩng đầu nhìn qua.




      Ngập trong đôi mắt ấy là tình sâu đậm mà chỉ cậu mới có thể cảm nhận.




      Vệ Tiếu nở nụ cười, thầm nghĩ, ra hạnh phúc ở trong lòng bàn tay rồi…

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 1: dâu có thai






      Vương Lam thù hằn với Lưu Kình cũng lâu.




      Đương nhiên chuyện này cũng thể trách Lưu Kình được.




      Lưu Kình là nhân vật hô mưa gọi gió, tuy luôn kính trọng cha mẹ Vệ Tiếu, nhưng hễ đứng trước Vệ Lạc, Vương Lam, liền tỏ cái vẻ “dâu” trưởng. Lâu dài, Vương Lam hậm hực, khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn xích mích.




      Đấy mới là chuyện thôi. Sau khi Vương Lam kết hôn với Vệ Lạc, hai người muốn sống thế giới riêng của họ vài năm rồi mới có con, nhưng cha mẹ Vệ Tiếu đâu có đồng ý, vì con trai lớn của họ thể có con nối dõi tông đường nên cặp vợ chồng già càng nóng lòng dõi theo mầm sống lớn lên trong bụng của .




      Lưu Kình vì muốn lấy lòng hai ông bà, sợ họ ghét bỏ vì thể sinh con nên lần nào cũng tìm cách gây quấy rối, đồng thời thúc giục hai vợ chồng trẻ Vương Lam nên sớm có con.




      Kết quả chẳng biết thúc giục thế nào mà Vương Lam mang thai .




      Vương Lam chẳng tức giận gì với Lưu Kình chuyên gây rối cả. Lần này cha mẹ Vệ Tiếu lại vui mừng đến mức miệng cười mãi ngậm lại được.




      Chỉ là Vương Lam chưa hề chuẩn bị, cũng do dự biết nên sinh đứa con này hay , nhưng tình mẹ thức tỉnh, càng về sau càng luyến tiếc nỡ bỏ.




      Tâm trí hình như vẫn còn rất mơ hồ.




      Hai ông bà đứng ngồi yên. Vì muốn chăm sóc con cháu nên họ bàn bạc suốt đêm, cuối cùng tìm ra cách mà bản thân họ cho là hay, thế là hai ông bà vội điện thoại cho Vương Lam, bảo: “Nếu con chưa muốn có con, cứ sinh ra cho Vệ Tiếu nuôi nhé.”




      Câu này chọc đúng vào tổ ong vò vẽ rồi đây, con vẫn chưa chào đời mà bị người ta quyết định tống cho người khác, dù Vương Lam có muốn hay cũng đâu định mang con mình tặng cho người khác chứ? cuống hết cả lên, nhìn Lưu Kình với Vệ Tiếu bằng ánh mắt như nhìn kẻ buôn người.




      Hai bác mua giường trẻ con, đồ trẻ con tặng cháu, cũng gạt tuốt. Ông chủ Lưu Kình phóng khoáng rộng lượng tội gì phải gây ấm ức cho mình? sống tháng ngày hạnh phúc tốt đẹp với Vệ Tiếu, chẳng mong cầu Vệ Lạc điều gì hơn, mà dường như cũng dỗi, thèm để ý vợ chồng Vệ Lạc nữa.




      Có mỗi Vệ Tiếu sắp lên chức bác trưởng nên vô cùng hăng hái, bây giờ cậu cũng xấp xỉ ba mươi tuổi, đồng nghiệp tham gia quân ngũ cùng cậu trước đây hầu như đều xây dựng cơ nghiệp và có con cái, thế mà cậu chẳng có gì cả.




      chung là Vệ Lạc cũng sắp có con tức là cháu của cậu, Vệ Tiếu thích trẻ con sẵn, càng sốt sắng chuẩn bị.




      Lưu Kình biết điều đó, vừa hoang mang, vừa thương cậu, bèn kiềm chế cái tính nóng nảy của mình hơn, nghĩ cách nối lành mối quan hệ với Vương Lam.




      Phụ nữ mang thai sinh ra thay đổi nội tiết tố, thế nên Vương Lam rất hay cáu gắt. ra bản chất vẫn là hiểu chuyện, dần dần còn giận Lưu Kình, Vệ Tiếu nữa.




      Vương Lam từ ban đầu rất quý Vệ Tiếu, coi Vệ Tiếu là người tốt. Vệ Lạc tôn trọng Vệ Tiếu, chỉ thích thái độ kỳ quái của Lưu Kình mà thôi, tính thẳng thắn nên làm việc gì cũng thẳng tuột, do đó chịu được thái độ lắt léo của Lưu Kình, đặc biệt là khi đối với cha mẹ chồng, Lưu Kình lại trội hơn về mọi mặt, nhưng Vương Lam cảm thấy Lưu Kình ngoài đằng mà trong nẻo, đôi khi cũng lén bày tỏ điều mắt thấy tai nghe đó với Vệ Lạc. Vệ Lạc nghe xong chỉ cười, lại nghĩ người nhà họ Vệ ai ai cũng thà chất phác sớm muộn gì cũng bị Lưu Kình lừa bịp, bởi vậy luôn xem Lưu Kình như người dưng và luôn đề phòng.




      Vệ Lạc và Vệ Tiếu mãi chẳng hay biết cuộc nội đấu của hai con người này. em họ đều dễ tính, luôn luôn coi người nhà có gì cần phải so đo?




      Bụng Vương Lam to dần, thấy Lưu Kình đến nhận lỗi, cùng hiểu sai ý , đắn đo biết Lưu Kình có mơ tưởng đến con hay nên càng cố ý gây khó dễ, hễ hai người cùng có mặt là cố tình kêu Lưu Kình rót nước, lấy món đồ giúp mình.




      Đổi lại là Vệ Tiếu làm bình thường thôi, cậu vốn vô tư lự, nhưng Lưu Kình mới là người quen thói được hầu, bị chỉ tay năm ngón, đương nhiên phải nén giận cục.




      Ai bảo bụng mình kém bụng người ta. Nhìn Vệ Tiếu vây quanh bụng của Vương Lam như cậu bé hiếu động, hết sờ vào bụng lại gí tai nghe với vẻ mặt vui mừng hớn hở, Lưu Kình chỉ còn biết nuốt hết nỗi tủi thân vào trong, nhẫn nhịn, cuối cùng cũng bị Vệ Tiếu cảm hóa nên toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Vương Lam, còn chủ động liên hệ bệnh viện. Vương Lam cũng phải là người cố tình gây vô lý, Lưu Kình cũng bỏ thói thiếu gia, bắt đầu chăm sóc như người nhà. Khi thai có phản ứng, còn nghĩ đủ cách nấu các loại thức ăn hợp với khẩu vị của nữa.




      Dần dần Vương Lam phát khi Lưu Kình bóc lớp ngụy trang hình là người tốt. Dù là người nhà hay người , đều hết mực thương .




      gọi điện thoại cho Vệ Tiếu bằng vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, có thể đọc vanh vách sở thích của Vệ Tiếu luôn.




      Vương Lam bùi ngùi bảo chồng: “ trai hạnh phúc !”




      Từ đó về sau, Vương Lam luôn lấy Lưu Kình làm gương để giáo dục Vệ Lạc, chỉ khổ Vệ Lạc mặt chau mày ủ, tự nghĩ bản thân là người chồng Nhị thập tứ hiếu mà bạn đời của trai mình còn Tứ thập bát hiếu luôn, so với mình quả đúng phải phàm nhân.




      Thời gian dần trôi, cuối cùng Vương Lam mẹ tròn con vuông sinh được bé cưng bụ bẫm trắng trẻo, khóc to phải biết. Hai vợ chồng già họ Vệ nghe báo tin liền đến, ôm cháu vào lòng cười khép miệng được. Thế nhưng vẫn chưa biết cháu cưng tên gì, hai ông bà già vội hỏi con dâu nằm giường, nên đặt tên bé là gì cho hay?




      tại mọi xích mích như con thỏ trước kia giữa Lưu Kình và Vương Lam đều là chuyện quá khứ. nhận thấy mình trước kia cũng hơi mọn tầm thường, thế là nhân cơ hội này để hòa hảo triệt để với Lưu Kình, vội quay sang chỗ Lưu Kình thò đầu nhìn bé cưng, đề nghị: “ giúp em đặt tên cháu bé nhé?”




      Lưu Kình mải ngắm cháu, giật mình khi nghe đề đạt Vương Lam, chỉ thấy em dâu mỉm cười với nét mặt rạng rỡ.




      Lưu Kình hiểu thấu, thẳng tính này hoàn toàn chấp nhận mình rồi.




      Hòn đá nặng trong lòng Lưu Kình cuối cùng rơi. vui vẻ gật đầu đồng ý, còn lấy tay chọt hai má búng ra sữa của bé con. ngỡ mình hề thích trẻ con, để rồi thấy cháu mình đáng nhường này, mới hiểu nguyên nhân Vệ Tiếu luôn luôn mong đợi.




      Xúc động, lén nhìn Vệ Tiếu, thấy cậu cũng nhìn .




      Lưu Kình mỉm cười, nhớ lại điều hôm qua hai người cùng thủ thỉ.




      ra câu ấy, muốn cho cậu nghe từ lâu lắm rồi. Lưu Kình luôn cảm thấy mình nợ Vệ Tiếu mụn con, do đó hôm qua nghiêm túc bàn với Vệ Tiếu về chuyện mang thai hộ, khẳng định có thể giúp Vệ Tiếu có được đứa con của mình.




      Vậy mà nghe xong, Vệ Tiếu lại sờ đầu Lưu Kình như thể an ủi: “Lưu Kình à, có bên em là đủ rồi.”




      Bây giờ nhớ lại, lòng càng ấm áp khôn xiết, gương mặt sáng bừng bởi hạnh phúc.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 2: Niềm vui bé mọn






      Cha mẹ của Vệ Tiếu đều là người thà, kỳ vọng lớn nhất trong đời họ chính là muốn hai vợ chồng trẻ Vệ Lạc sinh nhiều con, còn hai vợ chồng Vệ Tiếu có thể kiếm được nhiều tiền, như thế tương lai các con đều có hy vọng.




      Vì thế nếu Vệ Lạc mua gì cho cha mẹ, hai ông bà cười ha hả nhận, nhưng đồ do vợ chồng Vệ Tiếu mua, hai ông bà toàn chê đắt, bảo chẳng cần thứ gì cả, dù nhận cũng vô cùng miễn cưỡng, thậm chí sau đó còn mắng các cậu nữa.




      Dần lâu, Vệ Tiếu cảm thấy có gì đó khác thường.




      Người già sinh tật rầy la, cha mẹ cậu thỉnh thoảng cứ gọi điện thoại đến, nhắc nhở vợ chồng Vệ Tiếu chi tiêu tiết kiệm.




      Vệ Tiếu dần hiểu ý của cha mẹ, chỉ có điều cậu lớn, cũng thích mở miệng với cha mẹ rằng mình đủ nhiều tiền lắm rồi. Cậu bóng gió nhắc đến điều ấy mấy lần, nhưng hai vợ chồng già căn bản hiểu ra. Càng về sau, Lưu Kình cũng hiểu chuyện, ở trước người nhà Vệ Tiếu, luôn tỏ ra khiêm nhường, tự khoe khoang mình giàu có, cuộc sống cứ thế trôi .




      Lại thời gian dài sau, có lần xem ti vi, bỗng mẹ Vệ Tiếu bắt gặp người nom giống Lưu Kình vô cùng.




      Họ cũng rành chuyện gì cả, chỉ biết rằng bản tin đó là hội nghề nghiệp gì đấy, rồi có người giống Lưu Kình ngồi ở hàng ghế VIP, máy quay liên tục quay cận mặt.




      Hai ông bà già nhàn rỗi, vừa nhìn thấy có người giống Lưu Kình liền vội vàng điện thoại ngay cho Vệ Tiếu, với cậu rằng: “Vệ Tiếu à, con nhanh xem ti vi , trong đó có người rất giống Lưu Kình đấy.”




      Khi họ gọi điện thoại đến, Lưu Kình ngồi ăn cơm đối diện với Vệ Tiếu, kể về việc tổ chức mở hội nghị, tiện thể than thở nhóm người tổ chức hội nghị quá nhạt nhẽo nhàm chán. Bây giờ nghe cha mẹ ở quê điện lên với ý như vậy, cậu dở khóc dở cười, cố gắng bình tĩnh trả lời họ: “Đó chính là Lưu Kình.”




      Mãi lâu vẫn nghe thấy động tĩnh từ đầu dây bên kia, Vệ Tiếu biết chắc cha mẹ cậu sốc rồi.




      ra từ sau khi sống cùng với Lưu Kình, những tình huống như thế thi thoảng có xảy ra.




      Vệ Tiếu chỉ là nhân viên quèn, nhưng Lưu Kình lại hay mua cho cậu những bộ cánh khiến mọi người líu lưỡi ngạc nhiên, thậm chí là làm om sòm. Lần nào cậu cũng cẩn thận tháo mác, nhưng những thương hiệu nổi tiếng có tháo ra chăng nữa, người ta chỉ cần nhìn cũng nhận ra ngay lập tức.




      Đồng nghiệp của Vệ Tiếu luôn cho rằng cậu thể có tiền mua sắm những bộ đồ này, nhưng mang tiếng đồ fake mà y chang hàng xịn, sờ vào rất sướng tay, nên thường truy hỏi cậu mua quần áo ở đâu.




      Vệ Tiếu lúng túng, chỉ đại nơi nào đó, kết quả đồng nghiệp của cậu tham rẻ, đổ xô mua, nhưng cuối cùng ra về tay trắng.




      Khi trở về, họ mắng cậu trận, đến độ cậu cũng phải sợ, dám mặc những bộ áo quần đắt tiền mà Lưu Kình mua cho nữa.




      Vệ Tiếu thở dài đánh thượt, dập điện thoại xuống, định đợi đến khi cha mẹ nguôi ngoai điện thoại an ủi đôi câu. Nếu như Lưu Kình là người có tiền bình thường như bao người khác, chỉ e là họ vui mừng còn kịp, nhưng lúc này chắc cha mẹ lo lắng cậu bị Lưu Kình đùa giỡn chăng?




      May mà hai ông bà cũng nghĩ thoáng, chỉ có thái độ đối với Lưu Kình là thay đổi rất nhiều, làm cho Lưu Kình khó chịu, cảm tưởng như hai ông bà già coi như thể lãnh đạo huyện đến thị sát vậy.




      Lưu Kình thầm với Vệ Tiếu mấy câu, mong muốn được làm người nhà bình thường.




      Vệ Tiếu chống cằm đùa: “Vợ giỏi giang quá, chồng cũng áp lực lớn lắm nè.”




      Lưu Kình nhân cơ hội dụi dụi đầu vào ngực cậu.




      Cuộc sống vẫn cứ hòa thuận trôi qua, công việc của Vệ Tiếu khá bận rộn nên rất ít đến tìm Lưu Kình.




      Tuy trước đây, Lưu Kình dẫn Vệ Tiếu đến công ty, còn ưu ái sửa chữa, bố trí buồng nghỉ cho cậu nữa, song kể từ khi làm cậu ngừng đến công ty .




      Lưu Kình hơi thất vọng vì điều này, may mắn thay, nhận ra nếu có cậu ở bên cạnh, năng suất làm việc của hiệu quả hơn nhiều.




      Hôm ấy, Vệ Tiếu lẽ ra phải làm, nhưng do tuyến đường gần công ty cậu có vấn đề nên phải cúp điện để sửa chữa, thế là công ty tạm thời thông báo nghỉ. Vệ Tiếu chẳng biết làm gì, cũng có hứng lang thang, chỉ muốn quay về làm việc nhà, nhưng sau khi gọi điện thoại báo với Lưu Kình lại tỏ ra rất phấn khởi, muốn dạo đâu đó cùng Vệ Tiếu cho khuây khỏa. Tuy nhiên Lưu Kình còn vướng số việc phải xử lý, phân xưởng, cách chỗ Vệ Tiếu xa, vì thế Lưu Kình muốn Vệ Tiếu đến đây với trước .




      Vệ Tiếu thẳng mạch đến phân xưởng.




      Lần đầu cậu đến nơi này, thấy cổng nhà máy vô cùng bề thế, các văn phòng ở phân xưởng đều tách biệt nhau.




      Chung quanh còn có những bãi cỏ được cắt xén ngay ngắn chỉnh tề, quy mô thoạt nhìn rộng rãi to lớn.




      Lần này có Lưu Kình cùng, Vệ Tiếu chỉ mặc áo quần nhân viên văn phòng bình thường, nên vừa vào bị bảo vệ hỏi han.




      Vệ Tiếu muốn làm phiền người khác, nghĩ rằng công ty Lưu Kình quản lý rất nghiêm khắc nên đành đứng đợi ở cổng.




      Lưu Kình xử lý xong công việc, từ văn phòng ra, thấy ngay bóng Vệ Tiếu đứng xa xa nơi cổng.




      thèm quan tâm rằng mình mặc u phục đóng thùng, giày da hàng hiệu, chỉ chăm chăm chạy ngay đến bên Vệ Tiếu. Các lãnh đạo phân xưởng thường ngày vẫn hầu hạ Lưu Kình như hầu hạ Thái thượng hoàng tròn xoe mắt bất ngờ trước cảnh tượng ấy.




      Mặc kệ họ nghĩ gì, Lưu Kình đến bên cạnh Vệ Tiếu, toét miệng cười sung sướng rồi hỏi: “Đợi lâu ?”




      Vệ Tiếu lắc đầu tỏ ý hề gì, trông thấy cổ áo Lưu Kình hơi lệch, liền chỉnh lại cho rất đỗi tự nhiên.




      Hai người sống chung với nhau suốt thời gian dài, nhiều cái trở thành thói quen, và vì quen rồi nên quên che giấu.




      Những động tác thân thiết như vậy, ai ai nhìn vào cũng hiểu.




      Chỉ là xã hội bây giờ, người đàn ông thành công trong nghiệp có mấy ai mà chơi bời, chỉ có thể sếp nhà họ có sở thích hơi khác người mà thôi.




      Lưu Kình khi thấy Vệ Tiếu gạt mọi thứ ra ngoài tầm mắt hết. Dù sao việc cũng xử lý rốt ráo, liền vẫy tay ra hiệu giải tán, cũng đồng nghĩa là đuổi đám người ấy tránh chỗ khác.




      Vệ Tiếu lại khuyên nhủ mấy câu, nhắc nhở phải ra dáng lãnh đạo, nhưng đâu thèm để ý, chỉ chăm chú nhìn cậu, cười tít mắt.




      Vệ Tiếu lải nhải cũng biết cười cái gì nữa.




      ra việc khiến Lưu Kình vui vẻ có rất nhiều, chẳng hạn như thần sắc hôm nay của Vệ Tiếu khá tốt, chẳng hạn như hiếm khi được lần Vệ Tiếu đến tìm . Lưu Kình trẻ con nhìn Vệ Tiếu, nén nổi vui mừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :