1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 52






      Lưu Kình những tưởng việc mình toan tính đâu vào đấy, nào ngờ họa từ trời giáng xuống quả là khó đỡ. lúc loay hoay chuẩn bị đến công ty, Vệ Tiếu tình cờ gặp người lạ mà quen, quen mà lạ. Vệ Tiếu nghĩ mãi thể nhớ ra người này là ai, lúc lâu sau mới nhận ra người quen ấy chính là tình cũ Lỗ Bình.




      Sau lần hiến thân cho Lưu Kình, Lỗ Bình phải ra trong ô nhục. Lúc này, Vệ Tiếu dám tin vào mắt mình. Người cậu thời mê đắm, giờ trông tiều tụy, nhếch nhác và già thấy . Dù sao cũng từng quen biết, nhưng Vệ Tiếu cũng cảm thấy hơi bất ngờ, vì sao Lỗ Bình lại tìm đến nơi này?




      Vệ Tiếu chuẩn bị bước ra, luýnh quýnh quên luôn khóa cửa, vội vàng mời Lỗ Bình vào nhà.




      Lỗ Bình ngượng ngùng theo sau Vệ Tiếu, quen miệng hỏi: “ vẫn làm vệ sĩ cho Lưu Kình à?”




      Vệ Tiếu ngớ người, nhưng cũng quên gật đầu trả lời: “Ừ, lâu nay em đâu vậy?”




      Nhà hai người gần nhau, nên lúc hai người chia tay, vì lo tinh thần của Lỗ Bình ổn sinh chuyện, Vệ Tiếu có gọi điện báo cho gia đình Lỗ Bình, thậm chí còn từng nghĩ tìm .




      Lỗ Bình ngồi ghế, vẻ mặt ủ dột, đảo mắt nhìn quanh phòng. Lưu Kình là dân chơi đẳng cấp, giao phó toàn quyền cho Vệ Tiếu khi sửa chữa căn phòng, nhưng công đoạn bày biện trang trí sau sửa chữa tự tay đảm nhận hết.




      Căn phòng được trang hoàng từ những đồ vật bình dân cho đến sang trọng quý phái. Lỗ Bình xem qua lượt, bề ngoài có vẻ bình tĩnh như có chuyện gì, nhưng kỳ thực tâm cồn cào, đôi mắt ửng đỏ chực khóc.




      Vệ Tiếu hay cầm lòng đậu khi thấy phụ nữ khóc, lần này cũng vậy, tay chân cậu bắt đầu múa may loạn xạ mà bản thân lại biết nên gì cho phải.




      Lỗ Bình đưa tay quẹt vội nước mắt, cảm khái hỏi Vệ Tiếu: “ có bạn rồi phải ?”




      Vệ Tiếu phân vân biết trả lời thế nào, im lặng hồi, nghĩ đến bóng dáng Lưu Kình liền gật đầu.




      Lỗ Bình thở dài bi ai, ràng tuổi tác chưa lớn nhưng khuôn mặt có nhiều thay đổi. Vệ Tiếu cũng biết nên ứng đối thế nào, đành rót nước mời .




      Hai người ngồi nhìn nhau rất lâu mà ai cũng im bặt, phải lúc sau Lỗ Bình mới tiếp tục câu chuyện: “Em có con rồi.”




      Câu tưởng chừng vu vơ ấy lại làm Vệ Tiếu chết sững, chưa kịp chúc mừng lại nghe Lỗ Bình tiếp: “Là con của Lưu Kình... Từ khi ra viện, em cứ thấy sức khỏe mình ổn, thời gian sau em mới phát mình có thai, lúc đó đứa trẻ cũng được mấy tháng, bác sĩ khuyên em đừng phá, nếu phá sau này mất khả năng sinh con, em mới cắn răng sinh nó ra. Định là tự mình nuôi nó lớn, nhưng làm người mẹ đơn thân quả dễ dàng, em có cách nào khác mới đến đây tìm Lưu Kình.”




      dễ dàng gì cho Lỗ Bình khi kể cho tình cũ nghe câu chuyện riêng tư ấy, nhưng ngặt nỗi chữ “tiền” bít lấy lối của , nếu vì tình cờ bắt gặp Lưu Kình ti vi, cũng muốn tìm đến đây.




      Vệ Tiếu ngây dại ngồi bất động.




      Lỗ Bình tưởng cậu quá sốc, mà đúng là cả hồi lâu vẫn chưa thấy cậu phản ứng lại. nhìn cậu đầy nghi ngờ, thầm nhủ, phải chăng Vệ Tiếu vẫn còn tình cảm với mình?




      Nghĩ đến điều đó, Lỗ Bình càng thấy xót xa thêm. Ngày quen Vệ Tiếu, chỉ nghĩ cậu là người trình độ văn hóa thấp, thu nhập chẳng đáng vào đâu, chứ đâu ngờ cậu lại là người đàn ông tốt đến thế. Dù lúc ấy Vệ Tiếu đối xử với bạc, nhưng gửi gắm thân phận mình cho người đàn ông như vậy, vẫn cảm thấy cam lòng, để rồi sau khi qua những giông bão của cuộc sống, Lỗ Bình mới nhận ra, hóa ra lấy được người như Vệ Tiếu quả là có phúc, tiếc thay giờ đây mọi thứ quá muộn màng.




      Lỗ Bình tiếp tục thở dài rền rĩ: “Em cũng cầu gì hơn, hôm trước em có ghé qua công ty Lưu Kình nhưng dám vào, mới theo xe ta đến đây, kỳ thực em dám liên lạc, có ở đây, em mới dày mặt làm phiền lần chót, nhờ chuyển lời với ta, là... em chỉ mong Lưu Kình nghĩ đến cốt nhục tình thâm mà cứu vớt cho mẹ con em phần nào.”




      Đến lúc này Vệ Tiếu mới trấn tĩnh. Cậu nhìn chằm chằm vào cốc nước trước mặt, tim như thắt lại.




      Nhưng trước mặt Lỗ Bình cậu thể biểu ra, bèn giả vờ như có chuyện gì: “ chuyển lời cho ấy giùm em.”




      Lỗ Bình nghe được câu ấy như bắt được vàng, cảm thấy nhõm hẳn, liền đứng dậy cáo từ.




      Vệ Tiếu vội giữ lại, ân cần hỏi han: “Đứa bé mấy tuổi rồi, là trai hay , em vẫn nuôi đấy chứ?”




      Lỗ Bình cũng giấu giếm gì cậu, mở túi đeo bên người, tìm ảnh và giấy tờ của đứa bé giao lại cho Vệ Tiếu: “ đưa hết cho Lưu Kình xem nhé.”




      Vệ Tiếu nhận lấy, dám mở ra xem.




      Đợi Lỗ Bình khỏi, cậu mới ngồi phịch xuống ghế. Vốn định làm, mà giờ chẳng còn tâm tư đâu cả.




      Tuy hiểu rằng đây là chuyện của quá khứ, có kỳ kèo cũng mất ý nghĩa rồi, nhưng cảm giác bị phản bội, vẫn làm Vệ Tiếu đau lòng như cắt.




      Lưu Kình về đến nhà, trời nhá nhem tối.




      có thói quen tạt qua siêu thị mua ít rau củ, nhân tiện mua thêm chai khử mùi nhà vệ sinh, chỉ là phải hương hoa nhài thường dùng.




      Mở cửa, thấy phòng tối om điện đóm gì sất, liền cười đùa với Vệ Tiếu lúc này ngồi bất động ghế sofa: “Tiếu Tiếu, sao bật đèn vậy?”




      Lưu Kình thay xong dép vẫn thấy Vệ Tiếu trả lời.




      Cảm thấy có gì đó ổn, đặt rau xuống, đến gần Vệ Tiếu.




      Từ ánh sáng lờ mờ của bóng đèn hành lang, Lưu Kình nhận ra khuôn mặt cảm xúc của cậu. căng thẳng, vội quỳ xuống trước mặt Vệ Tiếu, nắm bàn tay lạnh giá của cậu áp lên ngực mình, tha thiết hỏi: “Tiếu Tiếu, có chuyện gì sao? Mặt mày em sao khó coi vậy?”




      Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình, lặng thinh, cầm mấy thứ ghế đưa cho Lưu Kình.




      rất đỗi ngạc nhiên, chìa tay nhận lấy. Đồ gồm giấy khai sinh kèm bức thư, nội dung trong ấy viết rất đơn giản, liệt kê đại khái các khoản chi tiêu mà tính ra chẳng đáng là bao với .




      Nhưng Lưu Kình quả giật mình trước nội dung trong bức thư ấy. Ngoài Vệ Tiếu ra, chẳng điều gì khiến phải khiếp sợ. Những việc như thế này cũng phải là lần đầu tiên.




      Từ ngày tiếp quản Lưu thị, nhận ít thư nặc danh, dọa bắt cóc tống tiền có, thương thầm nhớ trộm có, có thai bắt đền có, đòi phá thai có, đủ thứ hầm bà lằng.




      Lưu Kình tự tin rằng mình trước đây trác táng đến đâu cũng đều dùng biện pháp tránh thai, nếu quả có con, cũng hề lo sợ hay e dè.




      Tình thân trong ít ỏi, dù mang dòng máu họ Lưu, hoàn toàn có ý định sinh con nối dõi.




      Thấy bộ dạng của Vệ Tiếu như vậy, Lưu Kình chịu nổi. Sống với nhau lâu nay, Vệ Tiếu luôn nhường nhịn, che chở cho , luôn nghĩ đến và chưa hề cầu điều gì.




      Giờ rắc rối to rồi, từ đâu xuất đứa con trai, chẳng biết giả ra sao, nhưng cũng đủ làm cho Vệ Tiếu tan nát cõi lòng. Lưu Kình ước gì mình có thể giết chết cái đứa đến đây báo tin vòi tiền ấy, vội vàng giải thích với Vệ Tiếu: “Nhất định có hiểu lầm, em...”




      Chưa dứt lời, Vệ Tiếu cắt ngang: “Là Lỗ Bình đấy, là con của với Lỗ Bình đấy.”




      Lưu Kình nhất thời nhớ ra cái tên ấy, nhíu mày nhìn cậu.




      Vệ Tiếu bải hoải, chợt thấy mỉa mai khôn cùng. Người như Lưu Kình khi bạc tình bạc tình đến đáng sợ, cậu liền nhắc; “Bạn của em, bị dụ dỗ đó.”




      Lưu Kình lúc này mới lờ mờ nhớ ra, lông mày nhíu chặt, bắt đầu mồm mép: “ là con , đến tìm em làm gì chứ?”




      ấy đợi trước cổng nhà, hiểu nhầm em vẫn làm vệ sĩ cho mới nhờ em truyền đạt lại!” Giọng điệu Vệ Tiếu vẫn đều đều. Cậu càng nghĩ càng ấm ức, Lưu Kình mông mình còn chưa chùi sạch mà quay ngoắt lại nghi ngờ lại cậu. Em là người thế nào bản thân phải hiểu chứ? Lưu Kình cũng lên cơn ghen, ngoài , Vệ Tiếu từng thích cái ngữ phụ nữ ấy, chuyện con rơi con vãi tìm bàn bạc mà lại van nghèo kể khổ với Vệ Tiếu là ý làm sao? Phải chăng có ý đồ gì đây?




      Lưu Kình cúi đầu ngẫm nghĩ, lừa tình hay lừa tiền thây kệ, muốn biết có phải con của chỉ cần thử DNA là ra ngay, chỉ sợ Lỗ Bình còn có ý định khác. Lưu Kình hung tợn nghĩ, đừng hòng sống sung sướng.




      Lưu Kình vốn thông minh, khi ra quyết định liền thay đổi sắc thái biểu cảm, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn, giả vờ buồn bã: “ biết rồi. Nhưng trước khi việc chưa được làm sáng tỏ, em có thể tin lần được ? dẫn đứa bé xét nghiệm DNA, nếu là của , chịu trách nhiệm, còn nếu phải, Tiếu Tiếu!..”




      Lưu Kình áp đầu lên đùi của Vệ Tiếu, nũng nịu: “Lần sau em được tùy tiện giận đâu đấy.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 53






      Từ chỗ Vệ Tiếu, Lưu Kình biết được số điện thoại của Lỗ Bình. vội liên lạc ngay với mà cho người dò xét thử, lâu sau có kết quả.




      Với người thân thế trong xã hội như Lỗ Bình, việc điều tra quả rất đơn giản.




      Lưu Kình xem qua kết quả điều tra, thầm cười lạnh.




      đầu ngón tay lên mặt bàn, đại khái nghĩ ra được cách giải quyết.




      Về nhà, Lưu Kình kéo Vệ Tiếu cùng bàn tính đến chuyện xét nghiệm DNA. Vệ Tiếu trầm mặt, chả vui thú tẹo nào, thậm chí chỉ trưng ra biểu cảm miễn cưỡng, trong khi đó Lưu Kình lại hớn ha hớn hở.




      luôn cảm thấy Vệ Tiếu là người hoàn hảo, ngay cả giận dỗi cũng biết, lại chưa từng đòi hỏi , lúc này mới thấy khuôn mặt cậu bắt đầu có vẻ là giận.




      cố tình nhấc máy liên lạc với Lỗ Bình ngay trước mặt cậu. Tuy rằng thái độ của Lưu Kình với Lỗ Bình đầy hữu hảo, nhưng trong từng lời của vẫn chứa những tàn tích băng giá.




      Vệ Tiếu đứng bên cạnh nghe buộc phải nhắc nhở: “ ăn chừng mực thôi, dù sao ấy cũng là mẹ của con .”




      Lời này làm Lưu Kình tức chết, lập tức quay ngoắt 180 độ: “Còn chưa trắng đen, em gán luôn đứa con hoang cho . Vệ Tiếu, rốt cuộc em có để ý gì đến ?”




      Vệ Tiếu trừng mắt: “Có để ý hay phải chỉ ở những lời suông, dù gì em cũng bị thò đâu ra đứa con như .”




      Lưu Kình biết mình đuối lý, lại còn ti tiện nữa, đến nỗi cả dáng vẻ tức giận của cậu, cũng hết lấy làm vui nổi, liền dỗ ngọt: “Tiếu Tiếu, em làm đau lòng quá. Đợi có kết quả , nếu đứa bé phải con của , em phải rửa oan cho nha.” Lời chưa dứt, tay vội đưa lên mơn trớn đùi Vệ Tiếu.




      Cậu bực mình chớ, hất ngay tay ra.




      Lưu Kình vẫn biết tình cảm Vệ Tiếu dành cho mình là , nhưng sâu đậm thế nào biết .




      Trong thâm tâm, Lưu Kình quả mong muốn chuyện này xảy ra, nhưng nhìn Vệ Tiếu đứng về phe Lỗ Bình, lại còn đỡ cho ta nữa, dù ghen, nhưng cõi lòng dường như tan nát, chỉ biết ngồi co ro ghế thở dài.




      Ngày kiểm tra DNA, Lưu Kình quên lái xe chở Vệ Tiếu cùng .




      Lỗ Bình đứng đợi trước cổng, mặt đầy lo lắng, cho nên nhận ra thích hợp giữa hai người.




      Ba người lớn dắt đứa trẻ vào.




      Vệ Tiếu mấy lần liếc trộm đứa trẻ, nom gầy gò bé. Kể cả có phải con của Lưu Kình hay , cậu đều thương những gì bé.




      Cúi thấp người, cậu hỏi: “Cháu tên là gì, mấy tuổi?”




      Đứa bé lí nhí trả lời mình tên Lỗ Chí, chưa kịp tuổi bị Lỗ Bình kéo sang bên.




      Lưu Kình cười thầm, kéo tuột Vệ Tiếu về phía mình.




      Vệ Tiếu từ lúc thức dậy đến giờ liên tục bất an, áo quần nhăn nhúm chưa kịp chỉnh, Lưu Kình liền đưa tay xốc lại cho đúng nếp. Hành động thân mật ấy giữa hai người vốn lạ lẫm, nhưng trước bao người thế này đúng là lần đầu tiên.




      Vệ Tiếu vội tránh né, nhưng Lưu Kình còn nhanh hơn nữa, cậu chưa kịp lui ra xa, tay chỉnh xong cà vạt giúp cậu, tiện thể vỗ vào vai cậu mấy cái.




      Nhìn bọn họ như vậy, bấy giờ Lỗ Bình mới thấy khó hiểu, cảm giác kỳ quái khác thường, song cũng có thời gian để mà nghĩ đến. Tìm Lưu Kình, chủ yếu là muốn lừa chút tiền, những tưởng với thân phận địa vị của , có đòi khoản cũng dễ dàng thôi, nào ngờ Lưu Kình làm , đích thân giám định mới chịu.




      Lỗ Bình đành cầu xin Lưu Kình đừng làm to chuyện, nhưng Lưu Kình quyết dung thứ. Đến nước này đành giả vờ điếc sợ súng, hy vọng Lưu Kình hồi tâm chuyển ý.




      Ai dè Lưu Kình trời sợ đất cũng sợ. đến nước này, Lỗ Bình đành cắn răng dẫn đứa bé tới.




      Máu rút ra để thử nhiều, nhưng thằng bé vì sợ tiêm mà khóc mãi thôi.




      Lỗ Bình buồn bực, muốn dỗ con ngừng khóc mà lực bất tòng tâm.




      Vệ Tiếu thấy mình phải chăm đứa coi bộ tiện, liền chạy lại bế giúp. Trông xa cứ tưởng ba người họ là gia đình.




      Lưu Kình vừa ức vừa ghen, dựa đầu vào tường hậm hực. Về đến nhà, Vệ Tiếu vẫn chẳng chẳng rằng lấy nửa câu với , sắc mặt hề tốt.




      Nhưng ăn, ngủ vẫn giống như cũ.




      Chỉ vậy thôi cũng đủ làm Lưu Kình dằn vặt mà hóa điên hóa dại. Thà rằng Vệ Tiếu đánh, mắng, chửi, chuyện gì cũng chấp nhận, chứ cái kiểu lạnh nhạt như vậy làm thế giới của như thể đóng băng.




      Muốn trò chuyện nghiêm túc, cậu lại bày vẻ mặt là trăng hoa, khiến Lưu Kình bối rối biết xử trí thế nào.




      Lưu Kình vẫn nghĩ Vệ Tiếu là người lành tính, biết hờn giận, biết oán trách, giờ coi như dần sáng mắt ra rồi. chỉ cầu mong chuyện như vậy đừng có diễn ra nữa.




      Lưu Kình vốn phải là người dễ bỏ qua, sau chuyện này vẫn còn cay cú lắm, cho nên để yên cho mẹ con Lỗ Bình.




      Mẹ con Lỗ Bình bất ngờ bị chủ nhà trọ đuổi nguyên do, tìm nhà trọ mới cũng xong vì giá quá cắt cổ, đúng là nghèo còn gặp cái eo. Giờ mà có thêm kết quả xét nghiệm, mọi hy vọng đều tắt ngúm.




      Lỗ Bình xem chừng gắng gượng nổi nữa, đành tìm tòa cao ốc gần đó, hai mẹ con ôm nhau nhảy lầu quyên sinh.




      Song song lúc đó có kết quả giám định, Lưu Kình cầm tay tờ kết quả dự đoán được từ trước, cẩn thận đặt trước mặt Vệ Tiếu.




      ăn cơm, cậu buồn ngẩng mặt lên, cũng chẳng cần ngó nghiêng tờ kết quả.




      Lưu Kình co rúm như chuột thấy mèo, dỗ ngọt Vệ Tiếu: “Tiếu Tiếu, em xem à? Em xem này.”




      Vệ Tiếu ngẩng lên, ánh mắt vẫn lạnh như tiền.




      Lưu Kình sửng sốt. Có giận đến mấy cũng đến mức nhìn bằng ánh mắt này chứ?




      Vệ Tiếu gì, tiếp tục ăn.




      Thường Lưu Kình đảm nhận nhiệm vụ chuẩn bị cơm nước, nhưng lần này về sớm, Vệ Tiếu giành nấu lấy.




      Cơm nước xong, Vệ Tiếu tự mình thu dọn bát đĩa, lẳng lặng vào bếp gói ghém thức ăn còn nóng cho vào hộp giữ nhiệt, đoạn khoác vội áo khoác bước ra ngoài.




      Lưu Kình chạy đến chặn lại, cầm tay cậu hỏi: “Em đâu?”




      Lúc này cậu mới chịu nhìn : “Lưu Kình.”




      Giọng cậu cao thấp, to , đều đều chậm rãi: “Cho dù ấy đúng, nhưng ấy đâu thể làm gì tổn hại đến cạn tàu ráo máng như vậy? ấy nhảy lầu tự sát rồi, biết ?”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 54






      Lưu Kình kinh hãi.




      Vệ Tiếu vô cùng tức giận. Trưa nay ăn cơm ở nhà ăn công ty, bản tin thời có phát mấy dòng ngắn về chuyện có người định quyên sinh ở tòa cao ốc, được lực lượng phòng cháy chữa cháy ứng cứu kịp thời.




      Vệ Tiếu nhìn thoáng nhận ngay ra người quen. Lỗ Bình hoang mang ôm con trai Lỗ Chí khóc oa oa, phóng viên tại trường thổn thức bình luận.




      Vệ Tiếu còn tâm trí nuốt cơm nữa, liền tức tốc đến ngay trụ sở đội cứu hỏa, trông thấy nhiều người vây quanh khuyên nhủ Lỗ Bình.




      Đứa bé được dẫn ra đứng riêng góc, mắt mở tháo láo, ngây thơ nhìn mọi người xung quanh.




      Lúc Vệ Tiếu bước vào, Lỗ Chí được các dì các chị bao quanh, tay cầm quả táo cắn dở. Cu cậu dường như vẫn ngơ ngác, đứng thu lu mình, biết làm gì tiếp theo. Thấy cậu, Lỗ Chí nhận ra cậu ngay liền gọi “chú”.




      Vệ Tiếu xoa đầu nó, thở dài ngao ngán.




      bà đứng tuổi ngỡ Vệ Tiếu là người thân của hai mẹ con nhà này, lải nhải: “Thiệt là tội lỗi, nghĩ sao mà ôm con nhảy lầu? May mà đứa bé khóc rống lên, người ta mới biết mà ứng cứu, chứ á... À mà cậu coi cảm ơn mấy em bên cứu hỏa , khuyên nhủ cả ngày trời mới đặng đấy, lại còn chuẩn bị thêm nệm khí nữa.”




      Vệ Tiếu gật đầu, để Lỗ Chí cho những người tốt bụng chăm sóc, tự mình vào trong xem Lỗ Bình thế nào.




      Lỗ Bình vẫn còn thảng thốt, vừa được dẫn đến bệnh viện để kiểm tra thần kinh.




      Lúc này như thể được chích liều thuốc trấn tĩnh, người ngây ngây dại dại.




      Vệ Tiếu bước qua nắm lấy tay , gọi: “Lỗ Bình.”




      Lỗ Bình phản ứng. Vệ Tiếu buồn bã, ngồi bên giường ôm vào lòng. Nhớ lại những ngày hai người ở bên nhau, nhớ lại tình cảm của những ngày đầu biết , Vệ Tiếu mong thấy Lỗ Bình lãng phí sinh mạng mình như thế.




      Nhưng cậu hoàn toàn biết Lỗ Bình gặp chuyện khó khăn gì, càng biết nên khuyên nhủ thế nào cho đặng.




      Qua hồi lâu, Lỗ Bình cuối cùng cũng khóc thành tiếng, bấy giờ Vệ Tiếu mới yên tâm đôi chút, vội an ủi .




      Lỗ Bình cất tiếng: “Vệ Tiếu, em sai rồi, đứa bé phải là con Lưu Kình... Vệ Tiếu, em muốn sống nữa, cha đứa bé hứa cưới em, bỏ vợ, nhưng sau khi em sinh nó ra trở mặt, thích con , trong nhà có con trai rồi, sinh thêm sợ nuôi nổi, rồi đoái hoài, chu cấp cho mẹ con em nữa. Em tìm được việc làm, tiền cũng tiêu sạch... Em thiết gì nữa... Em cũng biết mình sai, nhưng giờ ngay chỗ trú chân cũng có, ông chủ nhà trọ nhắn nhủ rằng em đắc tội với người ta, cẩn thận kẻo bị trả thù, nghĩ nghĩ lại em chỉ có đắc tội với Lưu Kình, chắc chắn ta nổi giận vì nó phải con mình, em còn lối thoát…”




      Vệ Tiếu ngờ tình lại như thế, chỉ còn biết vỗ về Lỗ Bình mà thôi.




      Tâm trí cậu rối bời. Nghĩ đến việc làm của Lưu Kình mà lòng cậu buồn rười rượi.




      Còn Lỗ Bình, sau khi trút hết tâm can, tâm trạng khá hơn hẳn, lại còn được Vệ Tiếu an ủi, dần dần ngủ thiếp .




      Cậu dám để Lỗ Bình mình, vội nhờ y tá chăm hộ rồi nhanh chóng về nhà, định đem ít đồ cho họ.




      đường , Vệ Tiếu ngừng trăn trở, Lỗ Bình quá hồ đồ, đến bước này rồi còn chịu tỉnh ngộ, nhưng vì nghĩ đến Lỗ Chí, cậu mới nặng lời với , dù sao chăng nữa, bị ép đến độ phải dắt con quyên sinh quả đáng thương. Về phần Lưu Kình, đột nhiên Vệ Tiếu sinh lòng lo lắng.




      Cậu ngờ Lưu Kình dám làm như vậỵ. Theo lý, ràng Lỗ Bình có muốn cũng chẳng thể làm tổn thương , thế mà Lưu Kình lại dùng cách đó để hiếp đáp hai mẹ con thân thế , xem ra trượng nghĩa chút nào.




      Vệ Tiếu luôn mang tinh thần nghĩa hiệp, việc thế này cậu thể bàng quan, huống hồ chuyện lại gây ra bởi Lưu Kình.




      Lưu Kình còn hí hửng khoe kết quả giám định với cậu nữa chứ, cậu chưa từng gặp ai đóng kịch giỏi như , mặt bức ép người ta phải nhảy lầu tự sát, mặt giả vờ làm búp bê ngoan hiền.




      Vệ Tiếu thở dài chán nản.




      Lưu Kình là người thông minh, chỉ cần nghe những lời trách móc của Vệ Tiếu, trong phút chốc hiểu chuyện gì vừa xây ra.




      Trước mặt Vệ Tiếu, Lưu Kình rất giỏi nhún nhường, hay tỏ ra ngây ngô vô tội. níu mép áo cậu khẩn khoản: “Vệ Tiếu, em đừng gấp gáp, chắc là có hiểu lầm nào ở đây.”




      Con người Lưu Kình, Vệ Tiếu tường tận, ngó cái bộ dạng thỏ nai ấy chẳng khác gì bộ dạng của học sinh dối phụ huynh, Vệ Tiếu ước gì có thể thẳng tay nện ngay cho trận, nhưng cậu cố kìm lại, cầm hộp giữ nhiệt ra ngoài. Lưu Kình định bụng ướm hỏi Vệ Tiếu liệu có cần lái xe đưa , nhưng nhác thấy bộ dạng bực tức của cậu, dám hỏi nữa.




      nhanh chóng cho người dò xét tin tức của Lỗ Bình, biết ta vẫn bình an vô , Lưu Kình khí bốc tận đầu, giận biết trút vào đâu cho hết, thầm nghĩ sao ta chết cho khuất mắt nhỉ.




      Nhưng cũng kịp thời trấn tĩnh. Nếu nhỡ may Lỗ Bình nhảy lầu , tình cảm bấy lâu của với Vệ Tiếu khó mà vẹn toàn. Lưu Kình nghĩ hồi rồi thở dài than ngắn, vội tìm ngay đối sách, mà ra cũng đâu cần nghĩ ngợi gì nhiều, cứ đến bệnh viện xin lỗi ta đôi câu, rồi thuận đường bố thí ít tiền là xong.




      Tuy chẳng phải việc gì to tát, nhưng trong lòng Lưu Kình vẫn hỗn độn. Từ đầu đến giờ tất thảy là do ta tự tung tự tác, cũng chính ta tự tát nước vào mặt mình, thế mà giờ lại bắt xin lỗi, thấy đắng nghẹn. Giá mà có thể nhảy lầu được, nhảy cho Vệ Tiều biết tay.




      Đắn đo hồi, cuối cùng đành làm khó mình vậy.




      Lưu Kình đến vừa lúc Vệ Tiếu giúp Lỗ Bình trở người.




      Thấy thế, lấy làm vui cho lắm, trong lòng trào dâng nỗi oán hận, thầm nghĩ ta có nhảy đâu, cung cung phụng phụng làm chi cho mệt?




      Còn nhóc con Lỗ Chí nữa, bám riết lấy Vệ Tiếu như hình với bóng, chẳng khác gì con bám cha.




      Lưu Kình đóng giả bộ dạng thân mật định đến bên an ủi Lỗ Bình mấy câu, dù sao mấy trò mèo này, vốn tài tình lắm rồi.




      Thế mà vừa tiến lại gần, Lỗ Bình liền tỏ ra sợ hãi tột độ, luống cuống ngả vào người Vệ Tiếu.




      Lưu Kình ngứa mắt, chỉ ước lôi cổ Lỗ Bình ra, nhưng nhìn cái cách Vệ Tiếu che chở cho ta như gà mẹ che chở gà con, lại còn lườm nữa chứ, Lưu Kình giận dữ bước ra cửa, nhấc chân đá bồm bộp vào tường.




      Vệ Tiếu vỗ về Lỗ Bình xong, bước ra vẫn thấy Lưu Kình đứng đó đá tường, cậu chỉ biết thở dài. Lúc nãy Lưu Kình trông rất tuyệt tình, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta.




      Cậu bước qua vỗ vai .




      Lưu Kình đương nhiên còn giận, nhưng trông thấy cậu liền đổi tông sang ngoan ngoãn, cúi đầu nhìn lấm lét như thể cún con ngoe nguẩy đuôi làm nũng chủ.




      Vệ Tiếu cũng chẳng buồn cho sắc mặt tốt hơn, chính bản thân cậu cũng tỏ ra bất mãn.




      Lưu Kình mấp máy, muốn lại thôi.




      Cậu ngầm hiểu, xem chừng định hỏi bao giờ cậu về nhà. Dù hết giận, nhưng Vệ Tiếu vẫn còn bàng hoàng sau mọi chuyện qua, trong lòng cũng muốn mượn dịp này để giáo huấn cho trận ra trò.




      Vì thế cậu giả bộ lạnh nhạt: “ về trước , vài hôm nữa người nhà ấy lên đón rồi em về.”




      Cõi lòng Lưu Kình hoàn toàn tan nát.




      Giao hết những thứ xách theo cho cậu, khòng lưng, đau thương nặng trĩu, chàng ta thất thểu quay lưng rời bệnh viện.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 55






      Vệ Tiếu chăm sóc Lỗ Bình rất mực tận tụy. Tình trạng giờ còn đáng ngại nữa, ăn ngon ngủ ngon, thậm chí còn có thời gian để suy nghĩ vì sao Vệ Tiếu lại đối xử với mình như vậy.




      Khi là quá khứ của nhau, Vệ Tiếu đâu nhất thiết phải chăm sóc chu đáo liền mấy hôm?




      Hay là ấy còn tình cảm với mình? Lỗ Bình chợt nghĩ.




      Mấy ngày qua, Lỗ Bình dần dà to với Vệ Tiếu, biết được thu nhập của cậu mấy năm nay vẫn thế, đất cắm dùi, nhưng so với Lỗ Bình, có quyền đòi hỏi gì thêm. Dù Vệ Tiếu xu dính túi, cậu vẫn là người đàn ông nếm trải sương gió, bản lĩnh trong đời.




      Lỗ Bình mơ hồ mường tượng chuyện gương vỡ lại lành giữa bọn họ.




      Lúc này chiến tranh lạnh giữa Lưu Kình và Vệ Tiếu thầm khai diễn. Ban đầu, khi Vệ Tiếu mới trở về nhà từ bệnh viện, Lưu Kình vẫn vui vẻ trò chuyện đôi câu, biện bạch cho hành động của mình, nhưng Vệ Tiếu từ lâu còn tin vào những lời gian dối ấy, điều đó khiến cho Lưu Kình điên tiết.




      có thể chịu đựng tính cách Vệ Tiếu lạnh nhạt với mình, nhưng cứ nghĩ đến việc Vệ Tiếu dành hết thời gian để chăm sóc cho ả chết bầm Lỗ Bình, tự thân sao kiềm chế nổi nữa.




      Lần này thấy Vệ Tiếu lò mò về nhà, nổi khùng, thèm giải thích, thèm để ý nữa luôn.




      khoảng cách vô hình được tạo ra nhanh chóng, hai con người cứ thế lạnh lùng lẫn nhau, thậm chí ngay cả khi chung chăn chung gối, nhưng tưởng họ trao nhau cái ôm, nhưng cuối cùng mỗi người lại chọn cho mình vị trí riêng phân chia ranh giới. Trời sáng, quần áo ai người ấy mặc, thản nhiên như quen biết gì.




      Cuộc chiến tranh thuốc súng giữa hai người xảy ra cũng là lúc Lỗ Bình hành động.




      Người nhà Lỗ Bình biết tin liền cho người đến bệnh viện đón hai mẹ con, cũng biết đây là cơ hội cuối cùng nên quyết giữ chặt Vệ Tiếu bằng được. Thế là nhân lúc có mặt Vệ Tiếu bên cạnh, Lỗ Bình bèn thổ lộ hết tâm tình của bản thân cho cậu nghe, còn khuyên cậu nên nghỉ việc ở chỗ Lưu Kình, cùng tìm chân trời mới.




      Vệ Tiếu nghe xong lắp bắp, cười mà được mà khóc cũng xong. Trở về nhà, những điều Lỗ Bình làm cậu day dứt mãi, trong cậu những suy tính bắt đầu nhen nhóm làm bấn loạn cả tinh thần, lúc ăn cơm còn chọc nhầm đũa vào bát cháo.




      Lưu Kình ngứa mắt, giọng mỉa mai: “Cái quái quỷ gì thế? Cơm ngon thế cũng chê, hay là tương tư con nào rồi?”




      Vệ Tiếu xem chừng nghe thấy gì hết.




      Lưu Kình càng điên tiết, thấy Vệ Tiếu thèm đoái hoài mình, giận dữ ném ngay chiếc đĩa xuống bàn ăn.




      Bấy giờ Vệ Tiếu mới hoàn hồn, nuốt hết thìa cơm, chậm rãi bảo : “Ngày mai phải về quê chuyến, mấy ngày tới tự mình ăn cơm .”




      Đúng là đổ thêm dầu vào lửa, Lưu Kình bật dậy, tay chống bàn ăn. Bình thường ăn cơm hai người đều ngồi đối diện, tại hơi khom lưng, thành thử ánh mắt xoáy thẳng vào mắt Vệ Tiếu, dò hỏi: “Em về quê làm gì?”




      Vệ Tiếu đùa đáp: “Lỗ Bình sắp về mà.”




      Lưu Kình trừng mắt, hai con ngươi trợn lên như muốn bung ra, lồng lộn chỉ chực túm lấy cổ áo cậu, thế mà cuối cùng nhìn cậu, đầu hàng.




      Vệ Tiếu mủi lòng, nhưng bất giác nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn mà từng gây ra, nếu lần này kiên quyết, nếu cứ xuề xòa bỏ qua tất cả, chẳng nhớ được lâu đâu. Do đó cậu cố tình lờ , ngoảnh mặt sang hướng khác.




      Lưu Kình hoàn toàn im lặng, nhưng đến đêm, cả hai yên vị giường, liền choàng tay ôm chặt Vệ Tiếu, dúi đầu vào ngực cậu, bàn tay lần mò mấy chỗ nhạy cảm. Rồi chuyện ấy đến như lẽ tự nhiên, dù kể từ khi giận dỗi nhau, lâu rồi nó xảy ra.




      Suốt quá trình, ngừng vuốt ve cậu, đợi đến lúc thỏa mãn xong, mới choàng tay quanh cổ cậu, làm nũng: “Còn muốn về quê nữa ?”




      Vệ Tiếu khẳng khái: “Về chứ sao !”




      Lưu Kình giận dữ lật tung chăn, thẳng tay đét vào mông Vệ Tiếu hai cái. Bốp bốp! Vệ Tiếu xoa xoa mông, rồi cười tíu tít kéo chăn quấn hai người lại.




      Tỉnh giấc, Vệ Tiếu bắt đầu thu dọn hành lý, đồ đạc nhiều, nhưng coi bộ là định về quê mấy ngày.




      Lưu Kình dựa lưng vào tường, theo dõi Vệ Tiếu thu dọn từng bộ quần áo. Cuối cùng hết chịu nổi, tiến đến đầu giường lấy mấy hộp bao cao su ném tới trước mặt cậu, nhếch mép cười: “Đừng quên thứ này đấy.”




      Vệ Tiếu ngó từ đầu xuống chân, cố ý trêu người nhét luôn vào hành lý.




      Rốt cuộc Lưu Kình vẫn hạ hỏa, đoán thấy Vệ Tiếu sắp sửa vội chạy lại gần, ôm chầm cậu thỏ thẻ: “Em về gấp vậy sao? mua được vé chưa? Hay đợi đấy, lấy xe chở em về?”




      Vệ Tiếu nở nụ cười ấm áp, nhìn đáp: “Vé em mua hồi hôm rồi.”




      Lưu Kình hiểu, Vệ Tiếu nhất quyết muốn về quê.




      Sống với nhau lâu như vậy, nhưng đây mới là lần đầu tiên hai người xa nhau. Lưu Kình như bị ai khoét lỗ trống hổng, trầm tư ở nhà hồi rồi đột nhiên như bị tỉnh mộng, chạy ngay ra bãi đỗ xe, nổ máy thẳng tiến về phía nhà Vệ Tiếu. Trí nhớ đại tài, chỉ mới đến nhà Vệ Tiếu lần nhưng đường sá nằm lòng như in.




      Xe băng băng tiến, đến huyện thành mới bắt đầu hăm ga lại. Lòng Lưu Kình ngổn ngang biết đến thẳng nhà Vệ Tiếu hay là gọi cho cậu trước.




      lưỡng lự thấy bóng dáng Vệ Tiếu xách hành lý tiến lại gần, Lưu Kình nhanh như điện xẹt phóng ra ngoài, chạy đến trước mặt cậu, tay nắm lấy hành lý, tay kéo vội Vệ Tiếu vào xe, cầm cằm cậu nhấc lên gần mình sát sạt.




      Vệ Tiếu có vẻ hoảng hồn. Vừa xuống tàu hỏa, cậu nghĩ bụng gọi taxi, nhưng ngặt nỗi xe cộ ở quê dễ kiếm, đợi hồi lâu chẳng thấy đâu, cuối cùng đành xách hành lý lủi thủi về.




      Được nửa đường nhác thấy bóng xe quen quen, chưa kịp nhớ ra, thấy Lưu Kình phăng phăng lao đến lôi tuột vào xe, ôm chầm lấy mình, Vệ Tiếu vẫn bình chân như vại.




      Hai mắt Lưu Kình đỏ ngầu, gần như rống lên: “Vệ Tiếu đại gia, em rốt cuộc coi là ai? Em rốt cuộc có … Em muốn làm người tốt, được, ủng hộ em làm người tốt, nhưng có nhất thiết phải tốt như vậy ? Em thương hay thương con quỷ cái kia?”




      Vệ Tiếu nghe xong vẫn có phản ứng gì, chỉ đưa tay vuốt má .




      Lưu Kình kích động chớ, lại được Vệ Tiếu dành cho dịu dàng, chỉ muốn òa lên khóc, cơ mà tự nghĩ giờ khóc mất mặt lắm, nên cố nhăn mặt để lệ rơi.




      Vệ Tiếu thấy Lưu Kình như vậy thể tiếp tục diễn tròn vai được nữa, có điều ở giữa chốn huyện thành đông đúc tiện, cậu nựng cái mũi Lưu Kình, đan tay , vuốt ve từng ngón rồi bảo: “Em đưa Lỗ Bình về quê chỉ là đùa thôi, em muốn lạnh nhạt ít hôm, để biết mà sợ, sau này làm việc gì cũng đừng quá tuyệt tình như thế, hãy khoan dung độ lượng nhiều hơn. còn trẻ, tội tình gì tự gây thù chuốc oán cho khổ thân ra.”




      Lưu Kình chợt im thin thít, mặt hoảng hốt nhìn Vệ Tiếu.




      Cậy tiếp tục : “ ra lần này về nhà là có lý do của em, Vệ Lạc ở nhà, hết chuyện em cho cả nhà nghe rồi. Vừa nãy Vệ Lạc mới điện báo cho em, xem chừng mọi việc rất phức tạp, em nghĩ đợi đến lúc việc giải quyết đâu vào đấy rồi cho . Đằng nào cũng đến rồi theo em về nhà luôn thể.”




      Lưu Kình kịp phản ứng. luôn mong cho mình danh phận công khai, nhưng nào ngờ mọi việc liệu tính như vậy. Thử tưởng tượng ra run bần bật như bị chuột rút, ấp úng: “Nhanh thế cơ à… chưa chuẩn bị gì hết, làm sao mà gặp cha mẹ được đây, hay là để lần khác …”




      Cậu cười cười, nắm chặt tay , hất cằm chắc nịch: “Con dâu xấu xí cũng phải ra mắt cha mẹ chồng. Lái xe , trời có sập em cũng nguyện chống cho , tin vào người sao?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 56






      Vì xe Lưu Kình quá sang nên lúc sắp tới nhà, Vệ Tiếu bảo đánh xe vào góc.




      Hai người chuẩn bị sánh vai bước vào nhà Vệ Lạc chạy tới. Nhìn thấy Lưu Kình, Vệ Lạc mắt tròn mắt dẹt, hớt hải hỏi: “ cũng về à?” Đoạn cuống cuồng nhìn sang Vệ Tiếu, “Nhanh về nhà thôi, mọi thứ rối tung lên rồi đấy, em mới cho cha mẹ nghe, ngờ cha lại tăng huyết áp, chỉ chờ về tính sổ đó.”




      Vệ Tiếu dừng lại bước nữa, do dự nhìn về phía Lưu Kình.




      Lưu Kình phút chốc hiểu ngay ý của cậu. cũng hơi sợ, nhưng đến mức này rồi lẽ lại để Vệ Tiếu đưa cổ chịu đòn mình? liền vỗ lưng cậu rồi : “ sao đâu.”




      vậy nhưng Vệ Tiếu vẫn do dự, Lưu Kình theo cậu về nhà chẳng khác thêm dầu vào lửa, biết kết cục như thế nào đây. Quả nhiên vừa mới đến đầu cửa, Lưu Kình còn chưa kịp bước chân vào, mẹ Vệ Tiếu vội vã chạy ra, nhíu mày trợn mắt hét thẳng vào mặt cậu: “Ngứa đòn à, đem nó về đây làm gì?”




      xong đảo mắt nhìn lượt trái phải, có ai chú ý đến bọn họ, bà mới đóng cửa, vừa bước vào trong vừa càm ràm với Vệ Tiếu: “Mày lấy được vợ cũng đừng rước đàn ông vào nhà chứ, mày làm cái gì vậy hả con, muốn ép cha mày tức chết phải ?”




      Vệ Tiếu đáp, chỉ lẳng lặng bước vào.




      Thấy cha mình quấn chăn nằm giường, cậu cuống quýt đến bên cạnh. Người cha rền rĩ vừa mới gượng dậy, đánh mắt nhìn qua thấy ngay Lưu Kình cùng ngó lom lom với Vệ Tiếu, ông cụ nhà họ Vệ mém hộc máu xỉu luôn.




      Lưu Kình nhanh trí, mau mắn cất lời: “Cháu chào bác ạ.”




      “Chào chào cái mông ấy!” Ông Vệ giận dữ chỉ tay giữa trán Lưu Kình, “Bọn mày được lắm, mày chấm dứt ngay với thằng con của ông !”




      Sắc mặt Lưu Kình ảm đạm, tủi thân như mới về làm dâu nép sau lưng Vệ Tiếu. Cậu thấy bộ dạng tội nghiệp của kìm được lòng, lí nhí: “Cha ơi, ấy có lỗi, cha cứ trách con thôi.”




      Ông Vệ càng điên tiết, vớ lấy gối giường đánh xối xả vào người cậu.




      Cậu tránh né, cứ đứng chịu cha đánh, cái gối mềm nên cũng chẳng làm cậu đau. Mẹ cậu thấy vậy vội vàng khuyên nhủ: “Hai cha con lâu lâu mới gặp nhau, có chuyện gì từ từ hẵng , ầm ĩ lên thế giải quyết được gì đâu?” chưa dứt lời, nghe thấy tiếng người gọi cửa bên ngoài, cơn hòa khí vừa rồi bỗng nhiên tắt ngúm, bà Vệ vội vàng giục cậu đem Lưu Kình trốn vào phòng.




      ra là thím Ba đến tặng kẹo báo hỉ. Ở quê vẫn giữ tục lệ tặng kẹo mừng cho hàng xóm mỗi khi có chuyện cưới xin, chỉ là đến lúc nào đến, lại trúng cái lúc dầu sôi lửa bỏng nhất, báo hại cả nhà họ Vệ khó xử.




      Thím Ba vừa vào nhà liền kêu muốn gặp Vệ Tiếu: “Thằng Thuyên nhà em nhìn thấy Vệ Tiếu về nên bảo em qua gặp nó, Vệ Tiếu nghe dạo này phát tài dữ lắm hả, cưỡi con ô tô ngon nghẻ về quê chứ ít gì.”




      Vệ Tiếu nghe mấy lời ấy lấy làm kinh ngạc. Người ta cũng xưng danh tính rồi, cậu đành bước ra chào hỏi cho phải đạo.




      Thím Ba đến cũng là có mục đích, vừa bỏ bịch kẹo báo hỉ xuống bàn liền kéo tay bà Vệ thổ lộ: “Thằng Thuyên nhà em thấy xe trước cửa nhà chị, nó bảo xe này đắt tiền ghê lắm, nó có ý muốn mượn xe sáng mai đón dâu cho nở mày nở mặt, mà em hay ngại nhờ vả, cơ mà nghĩ chuyện cưới hỏi cũng là trọng đại đời, nên đánh liều sang đây…”




      Vệ Tiếu cùng Lưu Kình đều đứng bên cạnh, Lưu Kình nghe thế liền nhanh mồm: “ sao đâu, ngày mai cháu vẫn còn ở đây, cứ báo giờ, cháu lái xe qua.”




      Cha mẹ Vệ Tiếu đương nhiên chẳng thể được gì. Thím Ba rồi, hai ông bà cũng mắng mỏ nữa.




      Cả hai người đều là nông dân thuần túy, chất phác thà, trước giờ chưa giúp được ai nở mày nở mặt cái gì, lần này Lưu Kình bằng lòng giúp họ hàng đón dâu, hai ông bà thể nổi đóa lên nữa.




      Nhưng trút giận lên đầu Lưu Kình có nghĩa là họ chấp nhận . Đến bữa cơm tối, hai cụ lại càm ràm, mà hễ càm ràm là lại đánh thằng con. Vệ Tiếu mưu trí tìm cớ sang giúp Thuyên Tử để tránh nạn, lúc quên lôi Lưu Kình theo.




      Vệ Lạc sợ toát mồ hôi, thấy hai người định chuồn, liền chạy ra rỉ tai cậu: “ làm hơi quá rồi đấy, với Lưu Kình cứ tốt với nhau là được rồi, có nhất thiết phải chia rẽ gia đình mình thế ? Cha mẹ đến giờ vẫn chưa hết sốc.”




      Lưu Kình hiểu Vệ Tiếu làm như vậy là để cho an tâm. Mỉm cười, đắm đuối nhìn cậu.




      Vệ Tiếu quay lại, đưa ngón tay nhàng cầm cổ tay , như sợ lạc.




      biết cậu muốn nắm tay nhau, nhưng ở nơi ruộng đồng này, tốt nhất vẫn nên cẩn thận. Tuy nhiên lòng ngọt lịm như đường rồi.




      Sang nhà Thuyên Tử phụ giúp kể ra cũng có cái hay. Phong tục ở quê Vệ Tiếu, đứa quản việc to mồm mà khả năng tổ chức kém, cứ chỉ Đông chỉ Tây, kêu người này gọi người nọ, làm mọi việc rối tung rối mù.




      Lưu Kình bị ảnh hưởng bởi bầu khí, thấy người ta rộn ràng mà mình cũng rộn ràng theo, vui vẻ hết biết. Vệ Tiếu tuy đến giúp việc, thực tế chẳng cần làm gì, phần là có Lưu Kình cùng nên thím Ba cũng ngại nhờ việc, để họ nghỉ ngơi thư thả trong phòng.




      Vệ Tiếu nằm vắt vẻo giường cắn hạt dưa. Lưu Kình ngồi ở góc giường, chuyện cùng Vệ Tiếu. Cả hai hề làm điều gì quá trớn, nhưng tình huống thân mật như vậy đủ làm Vệ Lạc nổi da gà, vội vàng chạy biến ra ngoài trả chỗ lại hai .




      Vệ Tiếu lúc này mới cảm thấy mình và Lưu Kình quá trắng trợn, bèn nhường hết giường cho , còn mình ra ngoài tiếp khách.




      Nhưng Lưu Kình đời nào chịu ngồi yên mình, thế là cũng lon ton bám theo Vệ Tiếu, xem Vệ Tiếu châm thuốc đơm trà cho khách, líu ríu tiếp chuyện mọi người bằng giọng địa phương.




      Thời gian trôi lặng lẽ, chữ Hỷ đỏ chót tường và chăn nệm satanh làm Lưu Kình mơ hồ liên tưởng, đây là lễ cưới chuẩn bị riêng cho và Vệ Tiếu.




      Giấc mơ vụt qua nhanh trả Lưu Kình về với thực tại. Lưu Kình buồn cười nghĩ, giờ bản thân vẫn chưa được cha mẹ Vệ Tiếu chấp nhận mà nhanh nhảu nghĩ đến kết cục tốt đẹp như vậy rồi, thế là mặt xụ xuống, ra chiều mất hứng.




      Lưu Kình thấy hứng thú nên theo Vệ Tiếu nữa, tìm góc riêng ngồi buồn bã.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :