1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 48






      Vệ Tiếu thừa hiểu em trai mình. Sau khi an ủi Lưu Kình, tranh thủ lúc ngủ, Vệ Tiếu gọi điện luôn cho Vệ Lạc mặc kệ giờ muộn.




      Vệ Tiếu chưa từng dùng lời lẽ nghiêm khắc như vậy để với Vệ Lạc trước đây.




      Vệ Lạc sửng sốt đến nỗi ngẩn người.




      Vệ Tiếu vô cùng nghiêm túc bảo: “ và Lưu Kình có ổn hay , liên quan gì đến em. Bọn làm điều gì trái pháp luật, em cũng học bao nhiêu năm rồi, sao chút lý lẽ này cũng hiểu nhỉ?”




      Vệ Lạc sau khi sững người cũng chút yếu thế, ngược lại còn thẳng thắn trách móc: “Đúng, hai người sai, nhưng à, nếu như hề cảm thấy có gì sai, có dám chuyện này với cha mẹ ?”




      “Sớm muộn gì cũng kể với cha mẹ.” Vệ Tiếu chút do dự đáp lại câu của Vệ Lạc.




      Vệ Lạc quả bị Vệ Tiếu làm cho tức chết.




      Lúc Vệ Tiếu gọi điện, tuy rằng Lưu Kình ngủ, nhưng sau khi nghe thấy tiếng động, Lưu Kình lại tỉnh giấc.




      Vệ Tiếu ngắt điện thoại, bắt gặp Lưu Kình đứng ở cửa, yên lặng nhìn cậu.




      Vệ Tiếu biết Lưu Kình đại khái nghe thấy gần hết, nên cũng chỉ cười, tới nắm lấy tay .




      Những gì hai người vừa làm trước đó vẫn còn lưu lại dư vị thân thể. Lưu Kình bất giác ôm chặt lấy eo cậu, kìm nổi lòng liền hôn lên người cậu.




      Lưu Kình luôn biết rằng, nhầm người.




      Chỉ là đối diện với thứ tình cảm này, Lưu Kình biết lấy gì để đáp trả Vệ Tiếu.




      Những ngày tháng sau này tuy biết Vệ Tiếu với Vệ Lạc, nhưng vẫn muốn hòa giải mối quan hệ của hai em. Nghĩ thế nào xuất phát điểm của Vệ Lạc cũng là muốn tốt cho Vệ Tiếu, nếu như là loại người trước mắt chỉ nhìn thấy tiền mà coi trọng tình em, chỉ sợ ngay từ sớm đến nịnh bợ cậu, cậu nhóc có to tiếng cũng là vì quan tâm đến trai mà thôi.




      Thế nên, Lưu Kình chẳng thể ghét nổi người hành động theo cảm tính như Vệ Lạc.




      Muốn lấy lòng những người như thế phải dùng tiền bạc địa vị, mà là tấm lòng chân thành.




      Lưu Kình cũng tháo bỏ lớp vỏ ngụy trang, làm thương nhân đầy toan tính, mà làm người đàn ông đắm chìm trong tình đầy những mối lo lắng bất an.




      Lúc đối mặt với Vệ Lạc, điều mà Lưu Kình có thể cũng chỉ xoay quanh tình cảm giữa và Vệ Tiếu.




      Vệ Lạc rất ghét Lưu Kình, nhưng đối diện với khuôn mặt chân thành như vậy, nỗi bực tức cũng dần dần nguôi ngoai, thậm chí còn có suy nghĩ nếu như Lưu Kình là người con tốt biết mấy.




      Vệ Lạc từ đó đành giả mù cho qua, mối quan hệ với Vệ Tiếu cũng nối lại, chỉ là Lưu Kình vẫn là quả bom nổ chậm, hễ nhắc đến là lại lần Vệ Lạc muộn phiền, nhưng có muộn phiền thế nào, Vệ Tiếu vẫn là trai, dần dần Vệ Lạc cố gắng làm cho mình thích ứng với tồn tại mang tên Lưu Kình, thỉnh thoảng xem chương trình tài chính, vẫn bị quả bom Lưu Kình này làm cho đầu óc choáng váng.




      Thời gian từng ngày trôi qua, căn nhà ông ngoại Lưu Kình để lại cuối cùng hoàn thiện.




      Vệ Tiếu dẫn Lưu Kình xem, trình bày từng chút về tình hình sửa chữa, Lưu Kình im lặng lắng nghe.




      Ngôi nhà rất rộng, do còn số đồ dùng vẫn chưa bày biện nên tạm thời nhà hơi trống trải, chuyện cũng nghe thấy tiếng vọng.




      Lưu Kình chạy lên chạy xuống hệt như đứa trẻ.




      Vệ Tiếu lúc đầu còn ở bên cạnh , nhưng nhìn bộ dạng Lưu Kình càng lúc càng phấn khích, cậu đành ngồi xổm ở đầu cầu thang nhìn .




      Mỗi lần ngang cầu thang, đều tiện tay sờ tóc Vệ Tiếu cái.




      Tuy ra miệng, nhưng Vệ Tiếu biết Lưu Kình rất vui.




      cần biết nơi này có vừa ý hay , dù sao nó cũng cho Lưu Kình ngôi nhà thuộc về mình.




      Phảng phất quanh nhà vẫn còn chút mùi sơn mới. Lưu Kình thuê người quét dọn, tự mình cầm giẻ lau dọn hết.




      Cũng chẳng hy vọng lau sạch , chỉ cần có được cái cảm giác lau dọn nhà cửa âu cũng đủ.




      Vệ Tiếu vốn muốn thử xem ngôi nhà mới thế nào, nhưng do ống dẫn gas vẫn chưa mở, đành mua chút đồ ăn bán gần đó rồi đổ hết vào đĩa, ăn cùng Lưu Kình.




      Ghế trong phòng ăn có màu sữa, nhưng Lưu Kình vừa quỳ dưới đất lau nhà thành thử người bám đầy bụi, muốn làm bẩn ghế, liền bê bát đũa ngồi khoanh chân dưới đất ăn cơm.




      Vệ Tiếu cũng ngồi xuống theo, đầu gối cậu chạm vào đầu gối của Lưu Kình.




      Hai người lặng lẽ ăn cơm, có món gì ngon đều gắp cho đối phương.




      Vệ Tiếu thấy tâm trạng Lưu Kình khá tốt, mới chầm chậm bảo: “Lưu Kình, em định có thời gian tìm việc.”




      Tay cầm đũa của Lưu Kình liền khựng lại, liếc mắt qua nhìn cậu.




      Biết rằng Vệ Tiếu ưa nhàn rỗi, nhưng lòng vẫn hy vọng Vệ Tiếu có thể sống nhàn hạ, mỗi ngày đá bóng luyện sức khỏe, chơi đâu đó, lúc về nhà tắm rửa sạch chờ đợi mình về là được, nhưng Vệ Tiếu chẳng thích kiểu sống như thế.




      Lưu Kình gật đầu: “Được chứ, nhưng đừng tìm việc nào quá mệt nhọc, em mà bị mệt, đau lòng.”




      Vệ Tiếu lặng thinh, ôm lấy .




      Ăn cơm xong, hai người muốn tắm, thử nghiệm mát xa thủy lực kiểu mới.




      Lưu Kình đứng trước trụ vòi sen, Vệ Tiếu vặn tay cầm đến mức lớn nhất, nước phun ra bắn lên người ở các góc độ khác nhau giống như vô vàn mũi kim nho , cảm giác vừa ngứa vừa nhoi nhói, nhưng đúng là giống như được mát xa vậy.




      Lưu Kình giội nước lúc, liền kéo Vệ Tiếu vẫn chưa kịp cởi quần áo đến bên mình, vừa đùa vừa cởi quần áo của cậu.




      ngắm ngắm lại biết bao nhiêu lần, nhưng cơ thể cậu vẫn kích thích lạ lùng, cơ bắp săn chắc ướt nhẹp vì nước tạo nên từng đường nét quyến rũ khôn tả.




      Lưu Kình tách hai chân cậu ra, để cậu ngồi lên .




      Lưu Kình lúc ở giường vô cùng hung bạo, may mà Vệ Tiếu từng rèn luyện trong quân ngũ bao năm, nếu chưa chắc chịu nổi. Bị Lưu Kình khống chế như vậy, cậu chỉ còn biết dang rộng cơ thể theo ý .




      Nghĩ đến chuyện sắp xảy đến, mặt mũi Vệ Tiếu đỏ bừng, song vẫn bị mê hoặc, phối hợp ngồi xuống.




      Nhịp tim của hai người chung nhịp đập.




      Phần cơ thể ngừng ma sát, râm ran nóng dần.




      Bàn tay thuần thục của Lưu Kình giúp Vệ Tiếu mở rộng, cuối cùng hỏi mờ ám câu: “Có cần vào ?”




      Vệ Tiếu ít khi nào phát ra thanh khi làm chuyện này, bị Lưu Kình chủ động kích thích, cậu cố sức gật đầu. Lưu Kình như thể được tiếp thêm sức mạnh, lập tức thuận theo cảm xúc.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      rất thích cái cảm giác và tâm hồn kết hợp cách đồng điệu như vậy, lần này khác hẳn với mấy lần làm trước đây.



      Lưu Kình rất ít thấy bộ dạng mặc sức phóng túng của cậu.



      Người như cậu đường đường chính chính nhiều năm, ngờ lại bước đường trái ngược ngay tại kiện lớn nhất của đời cậu.



      Cũng chính lúc này, Lưu Kình mới phát ra, dáng vẻ say mê của Vệ Tiếu đẹp hết sức.



      ôm chặt cậu, cử động dồn dập, hơi thở cũng loạn xạ lên.



      Những dòng nước ướt át và mồ hôi quyện lẫn vào nhau, cơ thể dính sát như keo đắm chìm trong khoái cảm.



      Phòng tắm bị hơi nước che mờ.



      Hai tay đan vào nhau, cùng vuốt ve, ôm ấp thân thể người kia.



      Tư thế tại khiến nơi kết hợp được nhìn thấy ràng, từng động tác đều đặn tựa gõ nhịp.



      Mồ hôi dần dần che mờ tầm nhìn.



      Hai người cuối cùng cũng sở hữu gian riêng. Vệ Tiếu cũng nghĩ đến những khác biệt có thể xảy ra khi hai người hai cá tính, hai thói quen sinh hoạt khác nhau cùng sống chung, cho nên cậu chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.



      Thế mà loại hòa thuận đến ngờ.



      Mỗi sáng thức dậy, Lưu Kình liền mặc tạp dề nấu bữa sáng.



      Để lên tay nghề hơn, Lưu Kình còn mời cả giáo viên chuyên môn đến nhà, học hành cần mẫn.



      Chỉ cần phải thời gian làm việc, Lưu Kình ở yên trong nhà.



      Mức độ lưu luyến gia đình của , đến Vệ Tiếu cũng phải giật mình.



      Nhưng cũng có những lúc ra ngoài, ví dụ như lúc có bộ phim nổi tiếng nào mà Vệ Tiếu thích xem, Lưu Kình đều lái xe đưa Vệ Tiếu xem.



      muốn làm hết sức mình, đểchăm sóc cậu tốt.



      Vệ Tiếu tuy rằng đón nhận mối quan hệ với Lưu Kình, nhưng là người đàn ông, cậu vẫn muốn mình có thể độc lập hơn chút nữa.



      Còn những việc khác như Lưu Kình có hái ra tiền , công ty có to , Vệ Tiếu đều quan tâm, chỉ cần hàng ngày Lưu Kình khỏe mạnh vui vẻ là được.



      Do vậy, lúc mới sống cùng có đưa hết tiền và thẻ tín dụng cho cậu, cậu tuyệt nhiên chẳng động vào, cất yên trong két sắt. Đến lúc Lưu Kình kiểm tra, thấy những bị hụt mà tài khoản còn cộng thêm tiền lãi, chỉ biết thở dài sườn sượt.



      tại tiền đối với thành vấn đề nữa, nhưng làm thế nào mới có thể khiến Vệ Tiếu vui vẻ hơn, điều này khiến Lưu Kình rất khó nghĩ.



      Lưu Kình chỉ biết cố gắng vì Vệ Tiếu hết sức có thể.



      Ví dụ như hao tâm tổn trí mua cho cậu chiếc xe.



      Lúc đưa chìa khóa xe cho Vệ Tiếu, cậu hơi bất ngờ, chỉ khi nhìn loại xe hình như là Passat rất bình dân, cậu mới nhận chìa khóa.



      Kết quả sau khi Vệ Tiếu ngồi vào mới phát nội thất bên trong cực kỳ cao cấp.



      Vệ Tiếu bắt đầu thấy kỳ lạ, vội tra mạng, hóa ra là xe Phaeton đắt tiền.



      Loại có giá thấp nhất cũng làm cậu hoa cả mắt, cậu liền tìm Lưu Kình, dám nhận quà lớn như vậy đâu. Lưu Kình như đứa trẻ phạm lỗi, tủi thân nhìn thẳng vào mắt Vệ Tiếu.



      Vệ Tiếu vẫy cờ trắng trước ánh mắt mùi mẫn nọ, đành phải cầm lại chiếc chìa khóa nặng trịch trở về, mỗi tội lái xe mà lòng dạ nhấp nhổm.



      Hơn nữa, Vệ Tiếu cũng dám lái xe đến công ty. Xe của sếp cậu còn cao cấp bằng xe cậu nữa kìa. Rốt cuộc Phaeton bị bám bụi trong ga ra. Lưu Kình biết nên gì mới phải.



      Có lần ăn cơm, Lưu Kình nghĩ tường nhà ăn có vẻ trống trải liền bảo Vệ Tiếu có rảnh hay , hay là chọn bức tranh treo trong nhà ăn cho đẹp.



      Vừa hay Vệ Tiếu cũng rảnh rỗi, liền gật đầu đồng ý.



      Kết quả Vệ Tiếu mặc đồ bình thường đến đó mới biết nơi bán tranh trang trí lại là hội chợ đấu giá cao cấp trong nước, bên trong tề tựu đông đủ mọi tầng lớp, mọi màu da.



      Lưu Kình đủng đỉnh giống như chợ mua rau vậy, hàn huyên cùng người quen biết về ngọc cổ thời Hán, lá cây tử đàn Ấn Độ v.v...



      Vệ Tiếu nghe mà mắt tròn mắt dẹt, chẳng xen được lời nào, chỉ đứng ở bên cạnh nghe.



      Mỗi lần đến chỗ nào chơi vui, Lưu Kình đều liếc Vệ Tiếu.



      Hai người hề làm bất cứ hành động thân mật nào, nhưng ánh mắt ăn ý kia rất nhanh khiến những người tinh ý phát ra mối quan hệ giữa cả hai.



      Chuyện tình cảm giữa đàn ông và đàn ông vốn dĩ còn được coi là quá mới mẻ.



      Đứng xó chảy nước dãi thèm muốn, Thang Doãn quan sát Lưu Kình rất lâu. Sau khi gặp Vệ Tiếu, thầm tiếc nuối, tự nhủ với khả năng tài chính nay, Lưu Kình thừa sức tìm được người tốt hơn tên này, sớm biết con mắt của Lưu Kình tồi như vậy, ngay từ đầu nên ra tay, có khi tại người đứng bên cạnh Lưu Kình rất có thể đổi thành bản thân rồi. Với suy nghĩ ấy, Thang Doãn nổi lòng ham muốn, tìm cơ hội chèn ép Vệ Tiếu.



      Lưu Kình đứng bàn chuyện làm ăn với đối tác, thoạt nhìn có vẻ chăm chú, nhưng thực tế tất cả chú ý chưa lúc nào rời khỏi Vệ Tiếu. Nhác thấy tên háo sắc Thang Doãn đến chỗ Vệ Tiếu này nọ, Lưu Kình thấy mắt gai gai.



      Lần đầu tiên Vệ Tiếu gặp người nhiệt tình như vậy, mới gặp mời rượu, hỏi thăm chuyện trò, vừa vừa cảm thán, Vệ Tiếu tự thấy kỳ quặc. Cậu là người vốn thẳng tính bộc trực, về cơ bản nghe hiểu những ý trong câu của Thang Doãn, chỉ cảm thấy nhiệt tình đến mức kỳ lạ của người này làm người khác thích chút nào.



      Chỉ đến khi Lưu Kình tới với bản mặt đen sì, đôi mắt hung dữ trừng trộ với Thang Doãn, kéo tuột cậu , Vệ Tiếu vẫn còn như lạc trong sương mù, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.



      Lưu Kình tức ơi là tức, vừa sểnh ra mà có kẻ dám đến tán tỉnh vợ !



      Vội tìm chỗ người, ghì Vệ Tiếu vào lòng hôn rối rít, sau đó mới ra chiều vô cùng, vô cùng ấm ức: “ chịu nổi cảnh tên háo sắc kia chuyện với em.”



      Vệ Tiếu lấy làm buồn cười, vuốt tóc an ủi: “Em lớn thế này rồi, còn có thể làm gì được em chứ? Hơn nữa nếu ta dám động đến em, xem em có đánh chết .”



      ôm cậu làm nũng: “Nghĩ cũng được nghĩ, em là của riêng mình .”



      Vệ Tiếu dở khóc dở cười ôm lại , trộm nghĩ trong lòng, đây mà là Tổng giám đốc hả? Nhìn ngược nhìn xuôi chỉ thấy như đứa trẻ con thôi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 49






      Lưu Kình dù thế nào cũng là người bụng dạ hẹp hòi, chuyện khác còn có thể thương lượng được, chứ dính đến Vệ Tiếu xác định luôn.




      nghĩ đủ mọi cách để cho tên Thang Doãn kia biến khỏi tầm mắt.




      Thang Doãn bị trừng trị thích đáng, sau này có gặp lại Lưu Kình, chỉ hận mình thể trốn nơi nào đó xa.




      Bấy giờ Lưu Kình mới nhõm chút.




      Lưu Kình và Vệ Tiếu sống vui vẻ ngọt ngào qua ngày, còn ngày Vệ Lạc tốt nghiệp cũng gần kề.




      Vệ Lạc khăng khăng chịu nhận giúp đỡ của Lưu Kình, khó khăn bủa vây nơi nơi, cậu nhóc hệt như con ruồi đâm đầu vào tường vậy. tìm được việc thôi, cơ mà Vệ Lạc còn có bạn quen ở trường.




      Lúc này chính là nguy cơ của tình học đường, tốt nghiệp đồng nghĩa phải chia tay. bé đó vừa hay lại sống cùng thành phố với Lưu Kình, trong khi điều mà Vệ Lạc tại muốn nhất là đến thành phố đó lập nghiệp. Cứ nghĩ đến việc phải tới nơi đó, tránh khỏi việc đụng mặt Lưu Kình, mà lại có mối quan hệ như vậy với trai cậu, Vệ Lạc cảm thấy ngực mình tắc nghẹn.




      Nhưng đối mặt trước tình , Vệ Lạc lại muốn chia tay với người bạn nhau mấy năm trời.




      Hơn nữa cha mẹ Vệ Lạc cũng muốn để cho hai em lập nghiệp cùng nơi, như vậy cả hai cũng dễ chăm sóc bảo ban nhau.




      Cuối cùng, Vệ Lạc quay lại thành phố nơi Lưu Kình sống cách tình nguyện. Biết tin, Vệ Tiếu hết sức vui mừng, liền gọi Vệ Lạc ăn.




      Hẹn xong Vệ Tiếu mới sực nhớ ra Lưu Kình, vội vã nhìn Lưu Kình xào rau trong bếp.




      Vệ Tiếu gọi điện thoại ngay trong phòng bếp, bếp là phòng khép kín, Lưu Kình nghe thấy mà gì, cúi đầu tiếp tục xào món rau thơm nức, mãi sau ngẩng đầu lên mới bắt gặt vẻ mặt đầy tâm của Vệ Tiếu.




      cười cười, đến bên cậu, do tay vẫn còn dính dầu ăn, liền dùng cánh tay choàng qua, ôm cậu vào lòng, cằm cọ cằm nũng nịu bảo: “Đừng áy náy nữa, chỉ là bữa cơm thôi, có thể ăn mình mà.”




      Vệ Tiếu biết Lưu Kình muốn khích lệ bản thân, cũng nhoẻn miệng cười, nhưng vẫn cảm thấy buồn quá đỗi, biết phải khi nào Vệ Lạc mới chấp nhận mối quan hệ giữa và cậu.




      Càng nghĩ, đầu Vệ Tiếu càng như sắp nổ tung.




      Có điều bữa cơm đó khá vui vẻ.




      Vệ Lạc chỉ đến mình, còn dẫn cả bạn đến ra mắt.




      bé tên là Vương Lam, tính cách vui vẻ, khí lúc ăn cơm rất náo nhiệt.




      Do có bé này ở đó, Vệ Tiếu và Vệ Lạc chẳng ai nhắc đến Lưu Kình.




      Tình cờ có đề cập đến cha mẹ của Vương Lam, Vương Lam là con , lần này tốt nghiệp trở về, cha mẹ bằng lòng cho người như Vệ Lạc.




      Trong mắt của cha mẹ Vương Lam, Vệ Lạc vừa chẳng có công ăn việc làm, mà điều kiện gia đình cũng tàm tạm, họ ra sức phản đối mối quan hệ giữa Vương Lam và Vệ Lạc. Nhưng Vương Lam chẳng mảy may bận tâm, vẫn hớn hở với Vệ Tiếu: “ à, em mặc kệ gia đình gì, dù thế nào em cũng chọn Vệ Lạc rồi, hơn nữa em cũng thích loại đàn ông ăn bám, em thích tự mình phấn đấu.”




      Vệ Tiếu càng thích em dâu tương lai này hơn bao giờ hết. Đến lúc chỉ còn mình với Vệ Lạc, Vệ Tiếu liền dặn dò cậu nhóc phải đối xử tốt với Vương Lam.




      Gần đây Vệ Lạc bôn ba ngoài xã hội cũng chững chạc hơn nhiều, chỉ là khuôn mặt trẻ trung vương vấn chút sương gió, khiến cho Vệ Tiếu đau lòng.




      Vệ Lạc cũng với trai: “, có lúc em sợ làm lỡ dở Vương Lam. Lúc bọn em chơi, em muốn mua cho ấy chiếc khăn lụa, ấy cũng nỡ mua, em cảm thấy mình có lỗi với ấy...”




      Vệ Tiếu xoa đầu em trai, nhớ lại chuyện Lưu Kình muốn giúp Vệ Lạc tìm việc. Bản thân Vệ Tiếu thích rước thêm phiền phức cho Lưu Kình, nhưng nếu là vì giúp Vệ Lạc, đương nhiên cậu cân nhắc. ra cũng chỉ là chuyện của câu , nhưng tính Vệ Lạc giống tính cậu, chỉ sợ bây giờ ra, Vệ Lạc nhất định đời nào chấp thuận. Cậu đành thở dài.




      Vệ Lạc mơ hồ đoán được trai nghĩ gì. Trong phút trầm ngâm, nhóc rất muốn nhắc đến Lưu Kình, nhưng dù gì trai chọn sống cùng người đó, Vệ Lạc cũng muốn vòng vo thêm nữa, liền : “Em rất lo lắng cho , phải là em coi thường các , nhưng con người đó giống với... , hay là như thế này vậy, nếu như ta cùng với ta vẫn là Lưu Kình, vẫn là ông chủ lớn, cũng ai có thể làm gì ta cả, nhưng còn phải làm sao? lại phải là nhân vật trong trò chơi cuộc đời, những áp lực đó cũng phải là thứ mà người bình thường như chúng ta có thể chịu được, em cảm thấy rất yên lòng...”




      Vệ Tiếu lặng im quàng tay qua cổ Vệ Lạc, giống như hồi còn cậu đưa Vệ Lạc chơi hội.




      Vệ Tiếu từ trước đến giờ chẳng bao giờ nghĩ đến áp lực hay áp lực, đối với cậu mà , dù gì cũng chọn lựa sống cùng Lưu Kình, vậy chẳng có gì đáng ân hận ở đây.




      Về nhà, Lưu Kình vẫn chưa ngủ, nhác thấy cậu về liền bật dậy khỏi ghế, hỏi cậu có cần ăn đêm .




      Vệ Tiếu thở dài kêu Lưu Kình ngồi xuống bên cạnh mình. Trước đây Vệ Tiếu luôn thích dùng tư cách của người đàn ông khi hẹn hò với Lưu Kình, hai người thân mật cũng đa phần là Lưu Kình làm nũng, còn Vệ Tiếu bây giờ nghĩ nát óc rồi, uể oải dựa đầu vào vai Lưu Kình và trầm tư.




      Lưu Kình cũng làm phiền, lặng lẽ ôm cậu.




      Thực chất lòng Lưu Kình giống như dầu bị rán sôi, nhưng thương Vệ Tiếu, chờ đến khi Vệ Tiếu bình tĩnh lại mới .




      Qua lúc, Vệ Tiếu mới mở miệng, chủ động nhờ vả Lưu Kình câu: “ giúp em trai em tìm công việc , cần quá tốt, nơi có cơ hội phát triển là được.”




      Lưu Kình sẵn sàng móc tim ra cho cậu ấy chứ, nghe cậu cậy nhờ, liền vội vàng gật đầu đồng ý.




      Chỉ là cái công việc gọi là cần quá tốt rốt cuộc là như thế nào? Điều này khiến cho Lưu Kình rất khó nghĩ.




      Lưu Kình cũng thử tìm vài công ty, lo liệu xong các mối quan hệ quen biết, cầm đống tài liệu tìm Vệ Tiếu, để Vệ Tiếu chọn lựa giúp.




      Vệ Tiếu bị sốc bởi xấp hợp đồng ấy, lóng ngóng chọn lựa.




      Cuối cùng chọn được hai công ty, Vệ Tiếu đích thân gọi điện cho Vệ Lạc, hẹn Vệ Lạc phải nể mặt, đến nhà ăn cơm với họ.




      Vệ Lạc hề muốn tẹo nào, nhưng người như Vệ Tiếu mà cũng có lúc phải mở miệng cầu xin người khác ư? Cậu nhóc buộc phải .




      Lúc là chỉ ăn cơm cùng nhau, có điều Lưu Kình làm sao dám qua loa khi tiếp đón người em bảo bối của Vệ Tiếu. Từ sáng sớm dẹp việc của công ty sang bên, bận bịu chuẩn bị thực đơn, có điều gì liền gọi điện cho Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu bị căng thẳng lây, tìm đường trấn an Lưu Kình trong điện thoại.




      Cứ như vậy, lúc Vệ Tiếu tan ca về tới nhà, bàn đầy thức ăn chờ sẵn, lại nhìn qua bếp, thấy Lưu Kình vẫn chăm chú gọt táo, đầu cúi gằm, vẻ đẹp khiến người khác mê mẩn.




      Vệ Tiếu dựa vào bên tường nhìn lúc, nhìn đến mức tim đập loạn nhịp, mới bước tới ôm Lưu Kình hôn cái.




      Khi Vệ Lạc có mặt, Lưu Kình vẫn chưa kịp tháo tạp dề, Vệ Tiếu vẫn còn mặc đồ ở nhà, hai người đứng sát nhau bày biện bát đũa.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 50






      Vệ Lạc ngồi phịch xuống, bất động, biết nên xưng hô với Lưu Kình thế nào cho phải.




      Cũng may Lưu Kình ít , nhiệm vụ của ngoài bày dọn cơm nước chính là gọi Vệ Lạc ăn cơm.




      Vệ Lạc bớt công phải chào hỏi xã giao với Lưu Kình.




      Vệ Tiếu sớm liệu được tình cảnh, nên lúc ăn cơm cậu vừa chăm chút em mình, vừa quên quan tâm Lưu Kình, Lưu Kình dù sao cũng là sếp tổng, dưới người mà vạn người, giờ khom thân hầu hạ em cậu, Vệ Tiếu nghĩ mà đau lòng.




      Trong khi đó Lưu Kình lại tươi roi rói, vừa căng thẳng vừa phấn khích khi Vệ Lạc đến nhà họ chơi.




      Vệ Lạc ôm bầu tâm trạng. Trước khi đến ở đây, cậu mới chia tay với Vương Lam.




      Do mãi tìm được việc làm, áp lực rất lớn, đến nhà bạn ngồi chực hai tiếng, cha mẹ bạn thèm với mình nửa lời. Nỗi hổ thẹn vì thể đem đến cho bạn tương lai tươi sáng, lại còn bị chính cha mẹ người xem thường, cuối cùng làm Vệ Lạc sụp đổ. Vệ Lạc vẫn nhớ mắt Vương Lam đỏ nhòe khi nghe nhóc lời chia tay.




      Lưu Kình thấy Vệ Lạc cứ day dứt yên, mới lấy từ trong tủ ra chai vang đỏ, cốt là giúp nhóc cân bằng tâm lý, đâu ngờ rượu vừa mới rót ra ly thấy Vệ Lạc nốc hơi cạn sạch, Vệ Tiếu và Lưu Kình chỉ còn biết tròn mắt nhìn nhau.




      Lưu Kình lẳng lặng vào lấy thêm chai rượu trắng say chậm, Vệ Tiếu liền hiểu ngay ý .




      Quả nhiên sau đó, những chiêu thức bàn rượu được Lưu Kình áp dụng ngay với Vệ Lạc. Rượu vào lời ra, Vệ Lạc bắt đầu tuôn tràng. Lưu Kình uống rượu như thể uống nước lã, giọng đều đều tha thiết, khơi gợi tâm tình của Vệ Lạc.




      đùa với Vệ Lạc như đùa trẻ con, bắt cậu nhóc nôn ra hết những lời trong tâm can. Vệ Tiếu nhìn, chỉ cười, đưa tay nựng má Lưu Kình, đoạn thầm bảo: “ cũng giỏi chuốc rượu nhỉ?”




      Lưu Kình liền nhại giọng con đùa cậu: “Em còn thế được sao, thấy chị dâu hầu rượu em chồng đấy à?”




      Vừa vừa liếc mắt như thể trách móc.




      Hai người đùa đùa vậy, song chuyện của Vệ Lạc khó giải quyết.




      Vệ Lạc uống say chẳng còn biết trời trăng, ánh mắt mơ màng.




      Vệ Tiếu ra hiệu với Lưu Kình rồi vội vàng đưa Vệ Lạc lên phòng nghỉ ngơi. nhìn cảnh hai em họ ôm ấp đưa nhau lên lầu, đột nhiên lại hờn ghen, muốn lao đến búng Vệ Lạc bay khỏi người Vệ Tiếu.




      Day day lông mày, Lưu Kình tự nghĩ máu ghen của mình càng lúc càng mạnh. Vệ Tiếu vừa bước xuống lầu, liền chạy đến ôm dúi dúi, nhéo mạnh vào sườn cậu.




      Vệ Tiếu bị nhéo nhột quá, phá lên cười, hai người nhanh chóng quấn vào nhau ghế sofa. Cũng định làm gì, chỉ là thích tựa vào nhau như vậy. Vừa nãy nghe những tâm buồn bã của Vệ Lạc, tâm trạng của Vệ Tiếu có phần hụt hẫng, chỉ còn biết thương lượng với Lưu Kình may ra có thể có cách giải quyết.




      Vệ Tiếu hỏi Lưu Kình: “ xem việc của Vệ Lạc nên giải quyết thế nào?”




      Lưu Kình đưa tay vuốt mái đầu đinh của cậu, ấp mặt lên hôn phát, thong thả trả lời: “Ếch ba chân còn khó kiếm, chứ người hai chân đầy đường, chỉ là thất tình thôi chứ có gì đâu, dám mai này Vệ Lạc phát tài rồi gia đình nhà có hối cũng kịp.”




      Từ giọng điệu ấy của Lưu Kình, Vệ Tiếu cũng hiểu vẽ đường cho Vệ Lạc chạy. Lưu Kình trông khiêm tốn vậy thôi, chứ cái bản tính cao ngạo ăn sâu vào máu, chảy sẵn trong người từ lúc lọt lòng rồi.




      Cậu ngẩng đầu dùng cằm chọt : “ tình... Đó là mối tình đầu của nó, với lại em cũng gặp bé kia rồi, hợp lắm mà, chia tay tiếc mới lạ.”




      “Giờ phải làm sao?” Lưu Kình nhíu mày ra vẻ nghiêm trọng, trong khi bàn tay lần mò, thọc sâu vào quần, nắm lấy chỗ ấy của Vệ Tiếu.




      Cậu cười được, mếu cũng xong, vốn bàn chuyện ngon lành, cái thọc tay của Lưu Kình làm người cậu tức nóng ran lên. Kỹ năng hôn tuyệt đỉnh của Lưu Kình lập tức làm cậu đê mê. Hành xong xuôi, Lưu Kình mới gợi ý: “Hay là hẹn gặp bé xem sao?”




      Vệ Tiếu nghe xong giật mình, Lưu Kình thoải mái. Theo cách nghĩ của , Vương Lam dù sao cũng là người cũ của Vệ Lạc, lần này đôi trẻ có thể hợp thành, công lao ấy tất nhiên thuộc về và Vệ Tiếu, còn chẳng may đường ai nấy cũng chả mất miếng thịt nào.




      mừng mừng rỡ rỡ đòi hẹn. Vệ Tiếu bỗng nghĩ, với tính tình Vệ Lạc, ngay từ đầu muốn liên quan đến , và giờ mà để gặp bé, có cảm giác như mượn thế lực tiền tài ép người vậy.




      Rồi mối quan hệ giữa bản thân cậu với Lưu Kình nên được xem là gì đây?




      Lưu Kình khi quyết là chẳng cần ai giúp, lục điện thoại Vệ Lạc tìm được số Vương Lam, rồi lấy danh nghĩa Vệ Tiếu hẹn bữa.




      Vương Lam đến từ sớm tinh mơ, giờ này Vệ Lạc vẫn còn say bí tỉ. Vệ Tiếu thấy mình đâm lao buộc phải theo lao, đành tự tay mở cửa mời vào.




      Vương Lam vào nhà, mồm há hốc ngạc nhiên. từng nghe Vệ Lạc kể trai mình làm thuê cho người ta, đâu ngờ người làm thuê cũng được ở căn nhà to như vậy sao?




      Kết quả vừa bước vào gặp ngay Lưu Kình.




      Vương Lam sửng sốt. Khuôn mặt của Lưu Kình đúng là khiến người ta nhìn lần rồi nhớ mãi, huống hồ cái hào nhoáng của nơi đây càng góp phần tô điểm cho vẻ rạng ngời ấy của .




      Vương Lam cảm thấy chân mình như đeo chì, đầu lại tự hỏi, trai Vệ Lạc hẹn đến bàn chuyện cớ sao còn đưa ông chủ đến luôn? Nghĩ thêm hồi lại sực nhớ người này chẳng phải quản lý cắc ké, mà chính là nhân vật thỉnh thoảng xuất các kênh về tài chính kinh tế.




      Tim Vương Lam thiếu điều vọt khỏi lồng ngực, linh tính có chuyện gì đó ghê gớm sắp sửa xảy ra.




      Mồ hôi túa ướt đẫm lòng bàn tay Vệ Tiếu, cậu cuống quýt định giải thích cho Vương Lam.




      Lưu Kình nhàng đến bên, bảo Vương Lam ngồi xuống.




      Vương Lam ngơ ngác nhìn chớp mắt. Lưu Kình lâu nay vẫn được người ta đồn thổi là ông chủ có máu mặt nhất thành phố này, khi tạp chí tài chính đăng ảnh lên, nữ đồng nghiệp trong công ty có tất nhao nhao mua về rồi kháo nhau chém gió. Vương Lam còn nhớ mình từng khẳng định đời hề có mỹ nam tử, có chăng cũng toàn là sản phẩm của công nghệ Photoshop. Đến bây giờ có cơ hội nhìn Lưu Kình ở cự ly gần như vậy. Vương Lam mới biết những đẹp tỳ vết, mà khí chất từ con người quả là độc nhất vô nhị. Vệ Tiếu thấy phản ứng của Vương Lam đột nhiên lại nhớ đến người cũ, cũng chỉ vì gặp Lưu Kình có lần mà phát sinh bao nhiêu phiền toái.




      Cậu cho rằng Lưu Kình là cái đồ hại nước hại dân.




      May mà Lưu Kình bây giờ hết cả tâm tư giao tình khắp nơi như Lưu Kình của ngày xưa rồi, điều muốn làm bây giờ là thuyết phục Vương Lam.




      Sở hữu tài ăn , lời của rất dễ lay động lòng người.




      Chỉ có điều những lời ấy nặng mùi tiền tài, còn định dùng tiền thuyết phục Vương Lam, khác chăng là thay đổi cách sao cho phù hợp hơn mà thôi.




      Khi câu chuyện sắp đến hồi kết thúc, tâm tư của Vương Lam còn treo câu từ nữa. hết nhìn Vệ Tiếu rồi lại nhìn Lưu Kình, rồi từ nhìn Lưu Kình lại nhìn sang Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu nom thấy đủ, vội bước ra, định bụng cứu rỗi kế hoạch thuyết phục của Lưu Kình. Kết quả Vương Lam lại là người mở lời trước, lấy làm buồn cười, : “Ai là em và Vệ Lạc chia tay rồi? Đó là cậu ấy tự , em chưa đồng ý cơ mà.”




      Vương Lam nhìn Lưu Kình, rất đẹp, rất khí khái, nhưng phải là loại con mờ mắt vì sắc, mà có ai lại hòa giải như Lưu Kình ? Chẳng khác nào mua vợ cho Vệ Lạc. Lời có nửa phần thành ý nào, tất cả đều chỉ liên quan đến việc dàn sẵn mối quan hệ để kiếm việc, kiếm nhà ở cho họ.




      Vương Lam cúi gằm, với Vệ Tiếu: “Còn nữa, , em cần biết sống với ai, em ủng hộ cũng chẳng phản đối, vì ai cũng cần có cuộc sống riêng, giày vừa hay chỉ có chân biết, chuyện em với Vệ Lạc cũng đừng bận tâm, em làm gì, sống ở đâu, tự em lo lấy.”




      Lời ấy như hắt nước vào mặt Lưu Kình. Vương Lam vốn thẳng tính, vừa dứt lời liền chạy lên lầu xem Vệ Lạc ra sao.




      Lưu Kình trố mắt nhìn Vệ Tiếu như muốn hỏi mình làm gì sai. Vệ Tiếu chỉ còn biết bụm miệng cười, bụng nghĩ Vương Lam quả tình giống Vệ Lạc, phú quý cũng thể lay chuyển.




      Cậu vỗ vỗ vai an ủi: “Bọn mình lo hão rồi.”




      Lưu Kình mím môi, giả vờ vui: “Người ta chẳng sai, chị em dâu thể ở chung nhà mà, chưa vào cửa nhà này muốn ăn hiếp rồi.” Dứt lời liền cọ cọ đầu vào bụng Vệ Tiếu, vòng tay ôm quanh eo cậu nũng nịu.




      ra trong lòng Lưu Kình rất vui, vô cùng hài lòng trước Vương Lam này. Có em dâu cởi mở như vậy, sau này dễ thuyết phục người nhà của Vệ Tiếu hơn.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 51






      Sau mọi chuyện, tình cảm của Vệ Lạc và Vương Lam càng thắm thiết hơn. Lưu Kình sốt sắng gọi bọn họ xuống ăn cơm cùng. Vệ Lạc với Vương Lam đều còn trẻ, thế nên ngạc nhiên khi trong bữa cơm vẫn xuất những lời cãi vã. Thấy thế, Vệ Tiếu ra mặt đàn muốn giáo huấn Vệ Lạc đôi câu.




      ngờ chính Vệ Lạc mới là người giáo huấn Vệ Tiếu, giọng điệu có vẻ rất tự tin, khí khái: “ hiểu rồi, hai người nhau đâu phải lúc nào cũng hòa thuận vui vẻ, trừ phi muốn lấy lòng nhau.”




      Vừa hết câu, nhóc như mới nghĩ ra điều gì đó mới mẻ, lại tiếp tục: “Em biết có nên điều này hay , nhưng em với Vương Lam cảm thấy các cứ khách sáo thế nào ấy, đấy, nếu hai người muốn ở bên nhau lâu dài thể nhân nhượng nhau mãi thế, ấm ức lâu ngày chóng chầy xảy ra chuyện thôi.”




      Vệ Tiếu bị trúng tim đen, ngơ ngác. Kỳ thực cậu sớm biết vấn đề giữa mình với Lưu Kình. Ngay chuyện cơm nước, lần nào Lưu Kình cũng hỏi cậu muốn ăn gì, nếu cậu chưa đưa ra câu trả lời đích xác, Lưu Kình khó xử, biết nên làm gì cho vừa ý người .




      Tương tự, lắp máy lọc khói trong bếp, mặc dù Vệ Tiếu thích kiểu nối , nhưng Lưu Kình cho rằng kiểu nối dưới đẹp hơn, cậu liền đáp ứng nguyện vọng của Lưu Kình mà cần suy nghĩ nhiều.




      Lối sống đó của hai người trở thành công thức, khi hai người ở bên nhau, lẽ tất nhiên người vì người còn lại.




      Vệ Tiếu cũng từng trải qua mối tình đầu đầy trắc trở, còn đối với Lưu Kình cơ hội trải nghiệm là con số tròn trĩnh. Vệ Tiếu chứ phải ai khác, chính là mối tình đầu của .




      Mỗi lần có tâm , Vệ Tiếu thường tìm đến Lưu Kình tỉ tê. Ngặt nỗi chuyện chưa ngã ngũ rủ nhau lên giường, kết quả cuối cùng là Lưu Kình nựng mũi, nhéo môi cậu, âu âu yếm yếm quấn quấn quýt quýt, suốt đêm thầm câu em.




      Ở thời điểm chìm trong tình , thỉnh thoảng Lưu Kình có thế. Nhưng ở đêm dài phải vận động, đêm đó quả tình rất dài.




      Cứ mỗi lần như thế, Vệ Tiếu gần như tan chảy, còn muốn giấu điều gì cả, đầu óc chỉ còn mỗi Lưu Kình mà thôi.




      ~*~




      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà sắp đến Trung Thu rồi.




      Vệ Lạc muốn về thăm nhà, Vương Lam vì chuyện người mà mấy hôm nay chiến tranh lạnh với cha mẹ, cũng muốn nhân dịp này trốn vài ngày.




      Vệ Tiếu lại thể về, nếu cậu về nhà để Lưu Kình cho ai?




      Thế là, Vệ Tiếu đành mua ít quà biếu gửi Vệ Lạc xách về. Lưu Kình biết chuyện cũng mua thêm ít nữa, dặn Vệ Lạc xách cùng.




      Vệ Tiếu thấy thế liền : “ khách sáo quá, người nhà quê quen dùng đồ xa xỉ ấy đâu.”




      Lưu Kình cúi đầu vào, nhìn bàn đầy ắp quà cáp, khẽ cười : “Có Vương Lam về cùng cơ mà, được, cũng nên có chút quà kính biếu cha mẹ mới phải phép chứ?” Vệ Tiếu cảm thấy đau xót thay .




      Kỳ thực thời gian hai người ở bên nhau phải là ngắn, theo lệ cũng phải báo cho gia đình được hay, nhưng mỗi lần Vệ Tiếu nhấc điện thoại gọi về nhà, chỉ nghe tiếng cha mẹ mình đầu dây bên kia, cảm thấy yếu lòng.




      Vệ Tiếu muốn làm tổn thương cha mẹ, nên cứ kéo dài hết ngày này tháng nọ.




      Quà Lưu Kình mới nhìn sơ qua cũng biết toàn là đồ hiệu đắt tiền, Vệ Tiếu sợ tặng có khi sinh chuyện, mà nhận dễ làm buồn lòng , đành lật trái lật phải chọn hai quả hồ đào may mắn đựng trong chiếc hộp màu đỏ, trông rất đẹp, bảo Vệ Lạc đem về.




      ngờ hai quả hồ đào ấy lại gây ra chuyện.




      biết giá trị thực của hai quả hồ đào được đẽo khắc đẹp đẽ ấy, nên người nhà Vệ Tiếu đem ra trưng như đồ trang trí. Vừa lúc có người khách ngang qua, thấy hai quả hồ đào đẹp đẽ, lại giống như được đúc từ khuôn nên hỏi gia chủ xem thứ ấy có đắt .




      Cha mẹ Vệ Tiếu thà trả lời là do con trai làm thuê ở phố mua tặng.




      Cũng chỉ là đôi ba câu xã giao thôi, thế mà nhanh chóng truyền đến tai lão buôn cổ vật trong làng. Lão đến ra giá mười vạn đồng.




      Cha mẹ Vệ Tiếu hoảng hồn, tức tốc điện thoại ngay cho con trai hỏi cơ ra làm sao. Vệ Tiếu ngẩn người, quay ngoắt lại hỏi Lưu Kình, bấy giờ Lưu Kình mải xem ti vi, mắt thèm chớp, phán câu: “Lão ấy cũng tinh đời nhỉ? Hai quả mà vào tay lão, giá hời cũng đổi được gấp ba lần số tiền ấy.”




      mua thứ ấy bao nhiêu tiền?” Vệ Tiếu hít hơi lạnh.




      Lưu Kình mỉm cười đáp: “Cũng mấy vạn thôi mà, lúc đó có mấy gã người Chiết Giang bán thứ đồ ấy, hứng lên mua lô theo giá thị trường, giờ giá bán cứ như trời ấy, cặp đầu sư tử kia chí ít cũng ba, bốn chục vạn rồi.”




      Vệ Tiếu choáng váng, liền gọi ngay về nhà bảo thứ ấy đắt lắm, được bán với bất cứ giá nào. Chuyện này làm cha mẹ Vệ Tiếu rất đau khổ, hai ông bà đâu có hiểu giá trị của những món đồ này, đôi quả hạnh đào giờ chẳng khác gì quả bom chực chờ phát nổ, ông bà dám bày trong nhà cách tùy tiện nữa.




      Vệ Tiếu từ đó càng hiểu , quà của Lưu Kình thể nhận cách tùy ý.




      Nhưng cũng chỉ lầm bầm đôi câu tỏ ý hài lòng với Lưu Kình mà thôi, vì mỗi lần Vệ Tiếu có vẻ tức giận, Lưu Kình lập tức ngoan ngoãn như cún con quấn lấy chủ mình.




      Vệ Tiếu càng phải là loại người cố chấp, được Lưu Kình nựng nịu, hết thảy giận hờn thoắt chốc đều tan biến.




      Chỉ là trong lòng cậu vẫn có gì đó khó thành lời. người thông minh như Lưu Kình lẽ ra nên phạm phải sai lầm như vậy. Tặng những thứ đắt tiền ấy phải chăng là muốn lộ thân phận của mình?




      Hay là Lưu Kình vì quá mong chờ ngày đó nhanh đến, nên mới hàm hồ ép mình lộ chuyện? Nhưng nhìn Lưu Kình toàn tâm toàn ý lo cho mình, Vệ Tiếu cho rằng cậu quá hồ nghi.




      Lưu Kình có mưu mô, cũng mưu mô cả với cậu chứ?




      Sau cùng Vệ Tiếu buộc phải ra quy ước bắt Lưu Kình thực , nếu Lưu Kình còn có ý định mua những đồ đắt tiền tặng cậu phải báo trước. Vệ Tiếu cũng nhân cơ hội này giáo huấn Lưu Kình đôi câu, khuyên từ nay đừng hoang phí tiền của.




      Lưu Kình ôm Vệ Tiếu cười cười, nghĩ, mặc dù tính kế với cả cậu có hơi đê tiện, nhưng chỉ cần được ở bên cậu, cái gì cũng xứng đáng đánh đổi.




      Tâm trí Lưu Kình lúc này bắt đầu nghĩ đến những biện pháp khác.




      Người ta vẫn thường , đêm dài lắm mộng, Lưu Kình muốn kéo dài chuyện này thêm. Miễn là Vệ Tiếu bằng lòng đứng về phía , Lưu Kình cố gắng kết thúc chuyện này.




      Như vậy mới tránh để rơi vào trạng thái bị động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :